La Phù

Chương 283: Đến không phải vì La Phù

Trong tích tắc, Bạch Lạc tiên tử thể hiện thực lực khiến cho người ta có thể thấy nàng là nhân vật tương đương với Vân Hạc tử. Tuy nhiên đối diện với Kỳ Liên Liên Thành, nàng cũng không dám đứng lại.

Trên thực tế tới cấp bậc những cao thủ như nàng mới có thể nhận thức được rõ ràng một điều cho dù tất cả đều có tu vi Nguyên Anh thì Nguyên Anh sơ kỳ, Nguyên Anh xuất thể và Nguyên Anh đại thành có sự chênh lệch như thế nào. Sự chênh lệch đó cũng tương tự như từ tu vi Kiếm cương tới cảnh giới dẫn kiếm nhập thể rồi bản mệnh kiếm nguyên. Tuy nhiên càng về sau sự chênh lệch sẽ là vô số lần, thậm chí là mấy chục lần. Cũng giống như, một người tu vi Kiếm cương chưa chắc đã đánh được mười người có cảnh giới Ngự kiếm nhưng một người tu luyện tới cảnh giới bản mệnh kiếm nguyên lại có thể đánh bại cả mười người có tu vi Kiếm Cương, thậm chí là trăm người có cảnh giới Ngự kiếm cũng vậy. càng lên cao, tốc độ tăng lên càng khó nhưng tiến thêm được một bước sự chênh lệch lực lượng lại càng thêm rõ ràng.

Trên thực tế, Bạch Lạc tiên tử cũng đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh xuất thể, khoảng cách tới Nguyên Anh đại thành chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi. Còn Lạc Bắc thì tuy rằng không tu luyện Nội đan đạo pháp nhưng tu vi của hắn từ lâu đã tương đương với Nguyên Anh xuất thể. Có điều hiện tại từ người Kỳ Liên Liên Thành tản ra khí thế quá mạnh khiến cho Bạch Lạc tiên tử không hề có ý dám đối địch, cho dù Kỳ Liên Liên Thành đang bị thương nặng và chiến đấu liên tiếp cũng vậy.

Sự chênh lệch này cũng chính là lý do tại sao mà gần như tất cả các môn phái không dám đối địch với Côn Luân mà coi Côn Luân đứng đầu, chấp nhận nghe theo lệnh. Bởi vì những người tới tu vi như Kỳ Liên Liên Thành đã không còn sợ nhân số của đối phương đông hơn. Một tông môn bình thường cho dù có dốc hết sức cũng không chống lại nổi một vị cường giả như thế. Mà Côn Luân cũng không chỉ có một cường giả như Kỳ Liên Liên Thành.

.........

Vô số vết thương trên người Kỳ Liên Liên Thành cũng không còn chảy máu nữa, sắc mặt tái xám. Gần như toàn bộ máu tươi trong người y đã chảy hết. Nếu như người thường nhìn thấy thì y đã yếu tới mức không còn có thể yếu hơn được nữa, tuy nhiên y vẫn đứng thẳng như cũ. Mặc dù Kỳ Liên Liên Thành không tu luyện thứ pháp quyết như Tĩnh Niệm Thông Minh quyết nhưng ý chí và tâm niệm của y cũng gần như đã vượt qua chân nguyên và lực lượng thân thể của mình.

Cũng chính vì có niềm tin và ý chí không gì có thể ngăn cản đó mới giúp cho y trong vòng hai năm liền từ một người tu đạo với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ đã trở thành một nhân vật Nguyên Anh đại thành mà người khác phải mất cả quãng thời gian trăm năm may ra mới đạt tới.

Ta chính là trời. Ta cũng là đất.

Hơi thở dũng mãnh tản ra từ người Kỳ Liên Liên Thành khiến cho lực lượng của trời đất như tản ra từ người y.

Bạch Lạc tiên tử đánh trược liền phát hiện bản thân không thể chống lại Kỳ Liên Liên Thành. Mặc dù tốc độ rút lui của nàng cực nhanh nhưng nếu Kỳ Liên Liên Thành truy kích thì Bạch Lạc tiên tử, Huyền Vô Kỳ, Lạn Hàng và Thái Thúc cũng khó mà trốn thoát.

Tuy nhiên Kỳ Liên Liên Thành cũng không đuổi theo đám người Bạch Lạc tiên tử cũng không đuổi theo hướng của đám người Từ Hàng Tĩnh Trai bỏ trốn. Y đứng yên ở đó chỉ hơi quay người lại.

Một nam tử trung niên có tướng mạo bình thường, cũng không cao lớn lắm cầm trong tay một cái chùy sắt, mặc áo chẽn ngắn của người miền núi xuất hiện trong không gian cách Kỳ Liên Liên Thành không xa.

Tay y đầy những vết chai. Bàn tay thô ráp của y cầm một cái chùy sắt, trên bề mặt vẫn còn thi thoảng nhỏ xuống những giọt nước màu đỏ.

Những giọt nước đỏ đó rõ ràng là máu tươi vẫn còn đang nóng...

- Ngươi là ai? - Kỳ Liên Liên Thành nhìn người nam tử trung niên giống như người miền núi mà hỏi.

Tới lúc này, ý giết người trong mắt của Kỳ Liên Liên Thành đã mất, trở nên hết sức bình tĩnh không vui không giận.

Y không nhận ra lai lịch của người trung niên đó nhưng đối phương cũng làm cho y phải dừng lại, không đuổi theo đám người Từ Hàng Tĩnh Trai. Bởi vì y có thể cảm nhận được sự hùng mạnh của người trung niên trước mặt. Khi đối phương xuất hiện, y chỉ biết rằng hiện tại mình không còn có thể giữ đám người Từ Hàng Tĩnh Trai và Lạc Bắc lại.

- Ta tên Nhạc Sơn. - Nam tử trung niên nhìn Kỳ Liên Liên Thành rồi trả lời.

- Nhạc Sơn?

Nam tử trung niên gật đầu:

- Ta không có danh tiếng nên chắc ngươi không biết tới tên ta.

Kỳ Liên Liên Thành trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:

- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

- Ta biết. - Nam tử trung niên người miền núi mở miệng cười nói. Hai hàm răng trắng khiến cho gã càng thêm chất phác, trung hậu.

- Có điều ít nhất cũng có thể giữ được ngươi ở đây.

- La phù có ân với ngươi sao?- Kỳ Liên Liên Thành trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên hỏi. Tới lúc này, biết không thể giữ được Lạc Bắc ở lại nên y cũng không nôn nóng. Y muốn biết nguyên nhân tại sao những người này lại tới đây.

- Không có.

Cây chùy sắt trong tay Nhạc Sơn đã thôi không nhỏ máu nữa. Gã lắc đầu nói:

- La Phù không có liên quan tới ta.

Kỳ Liên Liên Thành hơi bất ngờ, kinh ngạc nhìn Nhạc Sơn:

- Vậy thì vì sao?

- Vì Lạc Bắc. - Nhạc Sơn nở nụ cười đôn hậu:

- Bởi vì ta thấy được những chuyện hắn làm không có gì sai. Người như hắn không thể bị giết chết.

- Ngươi nói là tới chuyện hắn vì đám tiểu yêu núi Quý Du mà bất chấp mưu phản lại Thục Sơn? - Kỳ Liên Liên Thành liếc nhìn Nhạc Sơn.

- Có thể nói vậy. - Nhạc Sơn gật đầu:

- Nhưng cũng có thể nói là ta thích những người như hắn.

......

Kỳ Liên Liên Thành hơi gật đầu cũng chẳng thèm hỏi tiếp.

Từ sau khi tiến vào trong núi Đại Đông, Kỳ Liên Liên Thành đã trải qua mấy trận kịch chiến. Tuy nhiên thực sự uy hiếp được y cũng chỉ có hai người. Một người là Minh Nhược. Một người thứ hai chính là người bỏ pho tượng Phật sắp hoàn thành mà tới đây vì Lạc Bắc, cũng chính là Nhạc Sơn đang đứng trước mặt y.

Thân thể vẫn đứng thẳng của Kỳ Liên Liên Thành chợt hơi cong lại. Ngay lập tức, toàn bộ lực lượng của y liền tập trung trước mặt Kỳ Liên Liên Thành rồi trong nháy mắt phóng ra.

Một vầng ánh sáng màu hồng đột nhiên xông lên tới thẳng trời cao mà ập tới trước mặt Nhạc Sơn.

Đó là một bàn tay Phật màu tím như vươn ra từ giữa không trung. Trong lòng bàn tay có đầy Phật văn tỏa sáng. Một thứ lực lượng khổng lồ giống như cả bầu trời sập xuống khiến cho núi Đại Đông đã đầy những vết nứt không chịu nổi mà sụp xuống rầm rầm.

Núi Đại Đông vỡ nát.

Một vài gốc cây Sơn Anh nở đầy hoa màu trắng vốn ngoan cường đứng thẳng cũng tan thành bụi. Pháp trận phòng ngự của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng không bị phá hỏng ngay nhưng lực lượng đè ép cũng khiến cho vô số kiến trúc bên trong sập xuống trong nháy mắt. Tất cả nhanh chóng biến thành một đống hoang tàn.

Giống như một nhân vật đã vượt qua trần thế, lực lượng chân nguyên của Kỳ Liên Liên Thành như không hề kiệt quệ mà còn phát ra uy lực mạnh hơn.

Nhạc Sơn giơ cánh tay phải lên. Đối diện với biển lực lượng gã vẫn không hề bị ảnh hưởng. Cái chùy sắt ngăm đen trong tay phải của gã cũng chẳng hề rung động mà theo một tần suất cố định đập thẳng về phía bàn tay Phật.

Động tác của y cũng chẳng có gì hoa mĩ mà chỉ đập thẳng về phía bàn tay Phật giống như đập một vật chết.

“ Rắc! “ Trong nháy mắt khi cây chùy sắt của y chạm vào bàn tay Phật thì quần áo trên người cũng vỡ vụn, bay lả tả như những cánh bướm. Dưới lớp quần áo là những đường cong săn chắc. Động tác của y cũng chẳng có gì nhanh nhưng khi quần áo vỡ nát, y đã đánh trúng bàn tay Phật tới lần thứ ba theo một tần suất cố định.

Rắc rắc!

Giữa bàn tay Phật đột nhiên xuất hiện một cái động to. Tất cả hiện tượng uy nghiêm và lực lượng dường như chảy hết qua cái lỗ thủng đó. Mà Nhạc Sơn cũng xuyên qua lỗ thủng xuất hiện trước mặt Kỳ Liên Liên Thành vung trùy giáng xuống người y.

Cảnh tượng đó nhìn hơi buồn cười. Kỳ Liên Liên Thành tản ra hơi thở dũng mãnh là vậy mà đối với Nhạc Sơn lại chẳng khác gì một tảng đá để cho gã đập.

- Hóa ra ngươi cũng tu luyện công pháp thân thể thành thánh.

Nhưng cho dù là ai nhìn thấy cảnh đó cũng không thể cười nổi. Người tu luyện công pháp thân thể thành thánh so với những người tu luyện Nội đan đạo pháp hoặc thân ngoại hóa thân thì ít hơn rất nhiều. Tuy nhiên những người tu luyện loại công pháp này, càng về sau so với người tu luyện những công pháp khác lại càng mạnh hơn. Bởi vì đối với bọn họ, ngoại trừ lực lượng chân nguyên cực mạnh ra thì còn có lực lượng thân thể khủng bố. Với lực lượng của Nhạc Sơn bây giờ hiển nhiên so với lực lượng của Cố Lưu Vân mạnh hơn nhiều.

Kỳ Liên Liên Thành nheo mắt lại. Lực lượng của y trong nháy mắt tràn vào Hạo Thiên Kính.
Tác giả : Vô Tội
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại