La Phù
Chương 232: Cho ngươi xuống núi
- Vì cái gì mà sư phụ nhất định muốn ta tu luyện thành bổn mạng kiếm nguyên, mới được trở lại La Phù?
Thi triển ra một đạo pháp quyết trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu, Lạc Bắc cũng không có chú ý tới khiếp sợ và khó hiểu trong đôi mắt màu vàng. Những nghi hoặc trước kia có quan hệ với Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh bỗng nhiên được giải đáp, nhưng một thắc mắc mới cũng lại xuất hiện ở trong lòng hắn.
Chẳng trách mà Nguyên Thiên Y nói, chỉ cần tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đến cảnh giới chí cao, liền có thể chính thức nắm vận mệnh của mình trong tay.
Chân nguyên do Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh sinh ra, có thể phóng ra bất cứ thuật pháp nào, hơn nữa bản thân Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh là công pháp thân thể thành thánh, tu đến mức cuối cùng, thân mình chính là kim thân bất tử bất diệt, thế gian này còn ai là đối thủ?
Không chỉ nói Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh là công pháp đệ nhất của La Phù mà nói nó là công pháp đệ nhất thiên hạ cũng không có gì quá đáng.
Sở dĩ Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh không có ghi lại bất cứ pháp thuật đối địch nào, đó là bởi vì cho dù pháp thuật nào cũng có thể dùng.
Đã như vậy thì tại sao cứ phải tu được bổn mạng kiếm nguyên mới có thể trở lại La Phù?
Trước nay Lạc Bắc chưa bao giờ sinh ra nghi vấn với điều đó, bởi vì Lạc Bắc cho rằng Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh phải tu luyện đến mức cuối cùng là bất diệt kim thân thì mới có uy lực chân chính, giơ tay nhấc chân cũng có thể tác động uy lực của trời đất. Sau khi tu kiếm quyết Thục Sơn đến bổn mạng kiếm thì uy lực cực mạnh. Trước khi tu luyện đến cảnh giới sau cùng của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, có thể dùng bổn mạng kiếm nguyên đối địch. Bổn mạng kiếm nguyên mạnh như vậy, có thể làm cho mình bảo đảm quá trình tới lúc Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đại thành.
Nhưng tất cả pháp thuật đều có thể dùng thì cơ bản không cần dựa toàn bộ vào bổn mạng kiếm nguyên. Lạc Bắc đột nhiên mơ hồ cảm thấy, Nguyên Thiên Y để cho hắn gia nhập Thục Sơn, muốn cho hắn sau khi tu thành bổn mạng kiếm nguyên thì mới có thể trở về, ngoại trừ uy lực tuyệt cường của bổn mạng kiếm nguyên ra thì chắc còn có nguyên nhân khác.
Ngoại trừ uy lực tuyệt cường của bổn mạng kiếm nguyên, chẳng lẽ còn là vì.... Thục Sơn rất an toàn.
Trước tiên ở Thục Sơn tu thành bổn mạng kiếm nguyên thì ở Thục Sơn rất an toàn. Nhưng có lẽ Nguyên Thiên Y cũng không nghĩ tới, tiến cảnh tu vi Lạc Bắc lại nhanh như vậy, và có nhiều chuyện xảy ra đến thế, lại còn trở thành đối tượng bị thiên hạ chính đạo huyền môn đuổi giết?
- Chẳng lẽ sư phụ cảm thấy nguy hiểm gì?
Ý nghĩ này làm cho sắc mặt của Lạc Bắc, vốn không biết cùng ngày tại Côn Luân xảy ra một trận chiến có một không hai có chút thay đổi. Hắn nghĩ “nếu cảm giác của mình là đúng thì không biết trong thiên hạ này người nào có thể làm cho sư phụ của mình cảm thấy nguy hiểm, thậm chí phải để mình ở Thục Sơn, mới có thể bảo đảm an toàn của mình? Mà bây giờ, mình đã không ở Thục Sơn, cơ bản không có một chút an toàn thì tại sao sư phụ chưa bao giờ cho mình biết bất cứ tin tức gì?"
- Ân?
Lo lắng như vậy cũng chỉ chợt lóe trong đầu của Lạc Bắc, bởi vì ngay lúc đó, hư không mịt mờ màu xanh, đột nhiên có chút chấn động.
- Vân Hạc Tử phát động pháp trận.
Đôi mắt màu vàng cũng sực tỉnh, trong giọng nói lại tràn đầy kinh ngạc cùng khó hiểu.
- Ngươi phải cẩn thận, hắn muốn thả ngươi đi ra ngoài.
Vân Hạc Tử thật vất vả mới đưa Lạc Bắc vào pháp trận này thì vì cái gì đột nhiên lại muốn thả Lạc Bắc ra ngoài?
Lạc Bắc tuy nghĩ mãi mà không rõ nguyên nhân trong đó, nhưng trong nháy mắt thần kinh toàn thân của hắn dường như kéo căng, khí tức trên thân hoàn toàn thu liễm khiến cho hắn như người thường không có tu luyện qua pháp thuật nào, trên người không có nửa phần pháp lực dao động. Nhưng trên thực tế người của hắn lại như biến thành một thùng thuốc súng chỉ trong tích tắc sẽ nổ tung, phát ra một đòn mãnh liệt nhất.
Nhưng trong nháy mắt lần nữa nhìn thấy ánh nắng sau giờ ngọ, con mắt của Lạc Bắc hơi híp lại cũng không có phát ra một kích đã vận sức chờ phát động.
Bởi vì đập vào mắt hắn đầu tiên là một dáng người cao gầy mặc trang phục màu hồng.
Bóng người mặc trang phục màu hồng đó chính là Tiểu Trà.
Trong nháy mắt này, thời gian giống như dừng lại, ánh mắt của Lạc Bắc cùng Tiểu Trà xuyên qua vài chục trượng không khí chạm thẳng vào nhau.
Tiểu Trà mặc trên người chính là trang phục áo cưới màu hồng. Ban đầu sắc mặt của Tiểu Trà còn có chút tái nhợt, nhưng dưới ánh nắng chiếu vào mặt, lại làm cho nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ.
Tiểu Trà lẳng lặng đứng ở nơi đó, không thể động đậy, nói cũng không thể nói, nhưng thời điểm nàng đối mặt cùng với Lạc Bắc, Lạc Bắc lại nhìn ra được trong mắt của nàng biểu đạt ý tứ chỉ có hai chữ
- Chạy mau.
Bốn người, mỗi người tự chiếm cứ một vị trí, bao vây Lạc Bắc ở trung ương.
Trong bốn người này có hai người Lạc Bắc nhận biết, có hai người Lạc Bắc không biết, trong hai người Lạc Bắc nhận biết một người đứng bên người Tiểu Trà, đang nhìn Lạc Bắc như nhìn một con chim trong lồng.
Phát động pháp trận, thả Lạc Bắc ra, cũng không phải là Vân Hạc Tử.
Trong bốn người này, cũng không có Vân Hạc Tử... Chẳng những không có Vân Hạc Tử, mà cả trong sơn trang hoàn toàn yên tĩnh, những chiếc đèn lồng màu đỏ mới được treo lên không lâu còn đang lay động trong gió, nhưng toàn bộ người trong sơn trang, Vân Hạc Tử, những nữ tử tuyệt sắc, kể cả những gã sai vặt cùng nha hoàn đều biến mất không thấy tung tích.
- Vân Hạc Tử là người thức thời, ta hi vọng ngươi cũng thức thời. Nếu như ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta có lẽ sẽ bỏ qua tính mạng của yêu hoa này.
Trong sơn trang yên tĩnh, xuất hiện bên người của Tiểu Trà là Nam Ly Việt mặc áo dài màu hồng điểm vàng nhìn Lạc Bắc, nói một câu rồi tạm ngừng. Y không hề che dấu chút nào thần sắc đắc ý trong mắt mình.
- Muốn cho ta thúc thủ chịu trói, ngươi cần gì phải đưa ra điều kiện với ta?
Ánh mắt của Lạc Bắc bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn qua Nam Ly Việt.
- Ngươi cơ bản không cần phải thả ta khỏi pháp trận mà cứ để ta bị vây ở trong trận, đợi Huống Vô Tâm đích thân đến, chẳng phải càng thêm chắc chắn hơn sao?
- Ngươi nói không sai, đây thật là một đạo lý vô cùng đơn giản.
Nam Ly Việt nhìn Lạc Bắc nói.
- Hơn nữa ta cũng biết rõ, đối phó với ngươi cho dù như thế nào cũng phải cẩn thận một chút. Nhưng ta thả ngươi ra là vì có hai nguyên nhân. Một, ta phải xem Vân Hạc Tử có gạt ta hay không, xem ngươi có thật ở bên trong pháp trận. Hai, ta cũng không có lo lắng vấn đề ngươi có thể đào thoát. Nếu như hiện tại có thể bắt ngươi, thì tại sao chúng ta phải tốn thời gian cùng khí lực, mỏi mắt trông coi pháp trận, đợi cho sư tôn ta tới? Ta chỉ muốn ngươi hợp tác một chút, để cho chúng ta bớt chút sức lực.
Dừng một chút, Nam Ly Việt đột nhiên nở nụ cười, nói tiếp.
- Hơn nữa ta biết rõ ngươi chắc chắn sẽ không trốn.
- Chắc chắn sẽ không trốn?
Lạc Bắc cười lạnh nói.
- Đánh không thắng lại không trốn, ngươi cho ta là người ngu sao?
- Ngươi không ngốc, chỉ là ngu xuẩn chút ít, nếu không thì giữa nhiều người như vậy, cũng sẽ không vì hai đứa bé núi Quý Du mà ra tay với Hàng Thanh Phong.
Nam Ly Việt nhìn thoáng qua một lão giả áo đen đang im lặng, liếc mắt nhìn tiểu Trà rồi quay đầu lại nhìn Lạc Bắc.
- Bách Độc Sơn Nhân đã thả một loại cổ độc trên người của nàng. Ta cam đoan, chỉ cần ngươi chạy trốn thì cổ độc trên người nàng lập tức phát tác, trên đời này chắc chắn không ai có thể giải được.
- Ngươi nói không đúng.
Nam Ly Việt vừa dứt lời, lão già áo đen vẫn giữ im lặng đứng ở bên cạnh dường như chớp mắt, đột nhiên lắc đầu, lạnh nhạt nói.
- Đạo cổ độc này, trừ ta ra, trên đời còn hai người có thể giải được.
- Bách Độc Sơn Nhân!
Lạc Bắc nhướng mày, sắc mặt hắn mặc dù không có gì thay đổi, nhưng một sự ớn lạnh chợt dâng lên trong lòng của hắn.
Lão già áo đen, tướng mạo nhìn không có gì lạ, dĩ nhiên là Bách Độc Sơn Nhân.
Một trong bát đại yêu đạo, Bách Độc Sơn Nhân có pháp thuật cổ độc đệ nhất thiên hạ! Tuy lão nói cổ độc thả trên người Tiểu Trà có hai người có thể giải, nhưng nội tâm Lạc Bắc rất rõ ràng, lão nói có thể giải, cùng việc khó giải cũng không khác nhau nhiều lắm.
Lão già áo đen tướng mạo bình thường không có gì lạ, tóc có chút xám trắng là Bách Độc Sơn Nhân, còn một người khác là ai?
Nam Ly Việt, Vân Mông Sinh, Bách Độc Sơn Nhân... Ánh mắt của Lạc Bắc nhìn một người lạ mặt đứng phía sau.
Đứng sau lưng Lạc Bắc hơn vài chục trượng là một tên trung niên nhân mặt áo dài màu xám.
Mái tóc của y được cài bằng một cây trúc trâm tầm thường, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề. Tướng mạo của người này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng sạch sẽ.
Người này vẫn nhìn Lạc Bắc. Khi thấy Lạc Bắc nhìn liền từ trong ánh mắt đó hiểu Lạc Bắc đang nghĩ gì.
- Hậu sinh khả uý.
Sau khi lạnh nhạt nói một câu, trung niên nhân mặc áo dài tro mới thản nhiên nói.
- Ta tên là Cố Lưu Vân, không có danh tiếng.
- Cố sư thúc chỉ ở Côn Luân trông coi kinh văn.
Nam Ly Việt nhìn Lạc Bắc.
- Tuy rằng Ảo Băng Vân sư muội là đệ tử của sư thúc Vấn Thiên, nhưng từ nhỏ đã được Cố sư thúc yêu mến, một ít pháp quyết nàng học cũng là Cố sư thúc chỉ dạy. Sư muội cùng Cố sư thúc có cảm tình vô cùng tốt. Cố sư thúc muốn gặp ngươi nên mới xuất sơn.
Trong tâm Lạc Bắc lạnh lẽo.
Sư thúc của Nam Ly Việt, đều là người cùng thế hệ với Huống Vô Tâm, tuy Cố Lưu Vân không phải là người trong Côn Luân thập đại kim tiên, nhưng chỉ riêng khí độ tự nhiên của lão, Lạc Bắc có thể khẳng định, đó là một người khó đối phó nhất trong bốn người này.
Nam Ly Việt, Vân Mông Sinh, Bách Độc Sơn Nhân, thêm một sư thúc của Nam Ly Việt.
Thực lực như vậy, so với Huống Vô Tâm đích thân đến, cũng thật sự không kém là bao nhiêu.
- Hiện tại ngươi còn cảm thấy mình có thể thoát được sao?
Nhìn sắc mặt Lạc Bắc càng thêm âm trầm, khóe miệng Nam Ly Việt lần nữa xuất hiện một một nụ cười trào phúng.
- Ta biết gần đây ngươi rất may mắn, nếu không sư muội Ảo Băng Vân cũng không chết trong tay ngươi. Nhưng lần này may mắn lại đứng bên cạnh ta. Vốn ta biết ngươi bị Vân Hạc Tử bắt, ta cũng khó có thể tìm tới nơi này ngay vì hành tung của Vân Hạc Tử gần đây quỷ bí, chỗ ẩn thân cũng không có mấy người biết rõ. Tuy nhiên Bách Độc Sơn Nhân lại là một trong số những người hiếm hoi đó. Ban đầu chúng ta tới nơi này cũng chỉ muốn cùng Vân Hạc Tử giảng hòa, xem có thể cùng hắn bàn chút điều kiện hay không. Ngươi cũng biết tu vi của hắn cực cao, hơn nữa Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp của hắn rất là khó chơi, cho dù chúng ta có thể giết hắn, cũng phải trả một cái giá lớn. Nhưng hắn lại bị ngươi đánh lén đả thương. Mặc dù chúng ta không giết được hắn, thì hắn cũng sẽ bảo vệ những nữ nhân trong sơn trang này, cho nên hắn chỉ có cách cùng chúng ta giảng hòa, giao yêu hoa và ngươi cho chúng ta. thật ra ngươi cũng không ngu ngốc. Chỉ có điều ngươi cùng Vân Hạc Tử đều rất dễ dàng bị người bắt lấy điểm yếu. Ngươi không thể bỏ mặc sinh tử của người khác, dù là bọn người núi Quý Du không liên quan tới ngươi. Cho nên ta vẫn nói câu kia, nếu ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có thể thả nàng một con đường sống.
- Ngươi nói đúng, thật sự thì ta không thể bỏ qua sinh tử của người khác.
Lạc Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Nam Ly Việt.
- Nhưng ta cũng chưa bao giờ cùng người như các ngươi bàn điều kiện!
Lời vừa ra khỏi miệng, một làn pháp lực dao động vô cùng mãnh liệt, từ trên người Lạc Bắc tản ra.
Thi triển ra một đạo pháp quyết trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu, Lạc Bắc cũng không có chú ý tới khiếp sợ và khó hiểu trong đôi mắt màu vàng. Những nghi hoặc trước kia có quan hệ với Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh bỗng nhiên được giải đáp, nhưng một thắc mắc mới cũng lại xuất hiện ở trong lòng hắn.
Chẳng trách mà Nguyên Thiên Y nói, chỉ cần tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đến cảnh giới chí cao, liền có thể chính thức nắm vận mệnh của mình trong tay.
Chân nguyên do Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh sinh ra, có thể phóng ra bất cứ thuật pháp nào, hơn nữa bản thân Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh là công pháp thân thể thành thánh, tu đến mức cuối cùng, thân mình chính là kim thân bất tử bất diệt, thế gian này còn ai là đối thủ?
Không chỉ nói Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh là công pháp đệ nhất của La Phù mà nói nó là công pháp đệ nhất thiên hạ cũng không có gì quá đáng.
Sở dĩ Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh không có ghi lại bất cứ pháp thuật đối địch nào, đó là bởi vì cho dù pháp thuật nào cũng có thể dùng.
Đã như vậy thì tại sao cứ phải tu được bổn mạng kiếm nguyên mới có thể trở lại La Phù?
Trước nay Lạc Bắc chưa bao giờ sinh ra nghi vấn với điều đó, bởi vì Lạc Bắc cho rằng Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh phải tu luyện đến mức cuối cùng là bất diệt kim thân thì mới có uy lực chân chính, giơ tay nhấc chân cũng có thể tác động uy lực của trời đất. Sau khi tu kiếm quyết Thục Sơn đến bổn mạng kiếm thì uy lực cực mạnh. Trước khi tu luyện đến cảnh giới sau cùng của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, có thể dùng bổn mạng kiếm nguyên đối địch. Bổn mạng kiếm nguyên mạnh như vậy, có thể làm cho mình bảo đảm quá trình tới lúc Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đại thành.
Nhưng tất cả pháp thuật đều có thể dùng thì cơ bản không cần dựa toàn bộ vào bổn mạng kiếm nguyên. Lạc Bắc đột nhiên mơ hồ cảm thấy, Nguyên Thiên Y để cho hắn gia nhập Thục Sơn, muốn cho hắn sau khi tu thành bổn mạng kiếm nguyên thì mới có thể trở về, ngoại trừ uy lực tuyệt cường của bổn mạng kiếm nguyên ra thì chắc còn có nguyên nhân khác.
Ngoại trừ uy lực tuyệt cường của bổn mạng kiếm nguyên, chẳng lẽ còn là vì.... Thục Sơn rất an toàn.
Trước tiên ở Thục Sơn tu thành bổn mạng kiếm nguyên thì ở Thục Sơn rất an toàn. Nhưng có lẽ Nguyên Thiên Y cũng không nghĩ tới, tiến cảnh tu vi Lạc Bắc lại nhanh như vậy, và có nhiều chuyện xảy ra đến thế, lại còn trở thành đối tượng bị thiên hạ chính đạo huyền môn đuổi giết?
- Chẳng lẽ sư phụ cảm thấy nguy hiểm gì?
Ý nghĩ này làm cho sắc mặt của Lạc Bắc, vốn không biết cùng ngày tại Côn Luân xảy ra một trận chiến có một không hai có chút thay đổi. Hắn nghĩ “nếu cảm giác của mình là đúng thì không biết trong thiên hạ này người nào có thể làm cho sư phụ của mình cảm thấy nguy hiểm, thậm chí phải để mình ở Thục Sơn, mới có thể bảo đảm an toàn của mình? Mà bây giờ, mình đã không ở Thục Sơn, cơ bản không có một chút an toàn thì tại sao sư phụ chưa bao giờ cho mình biết bất cứ tin tức gì?"
- Ân?
Lo lắng như vậy cũng chỉ chợt lóe trong đầu của Lạc Bắc, bởi vì ngay lúc đó, hư không mịt mờ màu xanh, đột nhiên có chút chấn động.
- Vân Hạc Tử phát động pháp trận.
Đôi mắt màu vàng cũng sực tỉnh, trong giọng nói lại tràn đầy kinh ngạc cùng khó hiểu.
- Ngươi phải cẩn thận, hắn muốn thả ngươi đi ra ngoài.
Vân Hạc Tử thật vất vả mới đưa Lạc Bắc vào pháp trận này thì vì cái gì đột nhiên lại muốn thả Lạc Bắc ra ngoài?
Lạc Bắc tuy nghĩ mãi mà không rõ nguyên nhân trong đó, nhưng trong nháy mắt thần kinh toàn thân của hắn dường như kéo căng, khí tức trên thân hoàn toàn thu liễm khiến cho hắn như người thường không có tu luyện qua pháp thuật nào, trên người không có nửa phần pháp lực dao động. Nhưng trên thực tế người của hắn lại như biến thành một thùng thuốc súng chỉ trong tích tắc sẽ nổ tung, phát ra một đòn mãnh liệt nhất.
Nhưng trong nháy mắt lần nữa nhìn thấy ánh nắng sau giờ ngọ, con mắt của Lạc Bắc hơi híp lại cũng không có phát ra một kích đã vận sức chờ phát động.
Bởi vì đập vào mắt hắn đầu tiên là một dáng người cao gầy mặc trang phục màu hồng.
Bóng người mặc trang phục màu hồng đó chính là Tiểu Trà.
Trong nháy mắt này, thời gian giống như dừng lại, ánh mắt của Lạc Bắc cùng Tiểu Trà xuyên qua vài chục trượng không khí chạm thẳng vào nhau.
Tiểu Trà mặc trên người chính là trang phục áo cưới màu hồng. Ban đầu sắc mặt của Tiểu Trà còn có chút tái nhợt, nhưng dưới ánh nắng chiếu vào mặt, lại làm cho nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ.
Tiểu Trà lẳng lặng đứng ở nơi đó, không thể động đậy, nói cũng không thể nói, nhưng thời điểm nàng đối mặt cùng với Lạc Bắc, Lạc Bắc lại nhìn ra được trong mắt của nàng biểu đạt ý tứ chỉ có hai chữ
- Chạy mau.
Bốn người, mỗi người tự chiếm cứ một vị trí, bao vây Lạc Bắc ở trung ương.
Trong bốn người này có hai người Lạc Bắc nhận biết, có hai người Lạc Bắc không biết, trong hai người Lạc Bắc nhận biết một người đứng bên người Tiểu Trà, đang nhìn Lạc Bắc như nhìn một con chim trong lồng.
Phát động pháp trận, thả Lạc Bắc ra, cũng không phải là Vân Hạc Tử.
Trong bốn người này, cũng không có Vân Hạc Tử... Chẳng những không có Vân Hạc Tử, mà cả trong sơn trang hoàn toàn yên tĩnh, những chiếc đèn lồng màu đỏ mới được treo lên không lâu còn đang lay động trong gió, nhưng toàn bộ người trong sơn trang, Vân Hạc Tử, những nữ tử tuyệt sắc, kể cả những gã sai vặt cùng nha hoàn đều biến mất không thấy tung tích.
- Vân Hạc Tử là người thức thời, ta hi vọng ngươi cũng thức thời. Nếu như ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta có lẽ sẽ bỏ qua tính mạng của yêu hoa này.
Trong sơn trang yên tĩnh, xuất hiện bên người của Tiểu Trà là Nam Ly Việt mặc áo dài màu hồng điểm vàng nhìn Lạc Bắc, nói một câu rồi tạm ngừng. Y không hề che dấu chút nào thần sắc đắc ý trong mắt mình.
- Muốn cho ta thúc thủ chịu trói, ngươi cần gì phải đưa ra điều kiện với ta?
Ánh mắt của Lạc Bắc bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn qua Nam Ly Việt.
- Ngươi cơ bản không cần phải thả ta khỏi pháp trận mà cứ để ta bị vây ở trong trận, đợi Huống Vô Tâm đích thân đến, chẳng phải càng thêm chắc chắn hơn sao?
- Ngươi nói không sai, đây thật là một đạo lý vô cùng đơn giản.
Nam Ly Việt nhìn Lạc Bắc nói.
- Hơn nữa ta cũng biết rõ, đối phó với ngươi cho dù như thế nào cũng phải cẩn thận một chút. Nhưng ta thả ngươi ra là vì có hai nguyên nhân. Một, ta phải xem Vân Hạc Tử có gạt ta hay không, xem ngươi có thật ở bên trong pháp trận. Hai, ta cũng không có lo lắng vấn đề ngươi có thể đào thoát. Nếu như hiện tại có thể bắt ngươi, thì tại sao chúng ta phải tốn thời gian cùng khí lực, mỏi mắt trông coi pháp trận, đợi cho sư tôn ta tới? Ta chỉ muốn ngươi hợp tác một chút, để cho chúng ta bớt chút sức lực.
Dừng một chút, Nam Ly Việt đột nhiên nở nụ cười, nói tiếp.
- Hơn nữa ta biết rõ ngươi chắc chắn sẽ không trốn.
- Chắc chắn sẽ không trốn?
Lạc Bắc cười lạnh nói.
- Đánh không thắng lại không trốn, ngươi cho ta là người ngu sao?
- Ngươi không ngốc, chỉ là ngu xuẩn chút ít, nếu không thì giữa nhiều người như vậy, cũng sẽ không vì hai đứa bé núi Quý Du mà ra tay với Hàng Thanh Phong.
Nam Ly Việt nhìn thoáng qua một lão giả áo đen đang im lặng, liếc mắt nhìn tiểu Trà rồi quay đầu lại nhìn Lạc Bắc.
- Bách Độc Sơn Nhân đã thả một loại cổ độc trên người của nàng. Ta cam đoan, chỉ cần ngươi chạy trốn thì cổ độc trên người nàng lập tức phát tác, trên đời này chắc chắn không ai có thể giải được.
- Ngươi nói không đúng.
Nam Ly Việt vừa dứt lời, lão già áo đen vẫn giữ im lặng đứng ở bên cạnh dường như chớp mắt, đột nhiên lắc đầu, lạnh nhạt nói.
- Đạo cổ độc này, trừ ta ra, trên đời còn hai người có thể giải được.
- Bách Độc Sơn Nhân!
Lạc Bắc nhướng mày, sắc mặt hắn mặc dù không có gì thay đổi, nhưng một sự ớn lạnh chợt dâng lên trong lòng của hắn.
Lão già áo đen, tướng mạo nhìn không có gì lạ, dĩ nhiên là Bách Độc Sơn Nhân.
Một trong bát đại yêu đạo, Bách Độc Sơn Nhân có pháp thuật cổ độc đệ nhất thiên hạ! Tuy lão nói cổ độc thả trên người Tiểu Trà có hai người có thể giải, nhưng nội tâm Lạc Bắc rất rõ ràng, lão nói có thể giải, cùng việc khó giải cũng không khác nhau nhiều lắm.
Lão già áo đen tướng mạo bình thường không có gì lạ, tóc có chút xám trắng là Bách Độc Sơn Nhân, còn một người khác là ai?
Nam Ly Việt, Vân Mông Sinh, Bách Độc Sơn Nhân... Ánh mắt của Lạc Bắc nhìn một người lạ mặt đứng phía sau.
Đứng sau lưng Lạc Bắc hơn vài chục trượng là một tên trung niên nhân mặt áo dài màu xám.
Mái tóc của y được cài bằng một cây trúc trâm tầm thường, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề. Tướng mạo của người này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng sạch sẽ.
Người này vẫn nhìn Lạc Bắc. Khi thấy Lạc Bắc nhìn liền từ trong ánh mắt đó hiểu Lạc Bắc đang nghĩ gì.
- Hậu sinh khả uý.
Sau khi lạnh nhạt nói một câu, trung niên nhân mặc áo dài tro mới thản nhiên nói.
- Ta tên là Cố Lưu Vân, không có danh tiếng.
- Cố sư thúc chỉ ở Côn Luân trông coi kinh văn.
Nam Ly Việt nhìn Lạc Bắc.
- Tuy rằng Ảo Băng Vân sư muội là đệ tử của sư thúc Vấn Thiên, nhưng từ nhỏ đã được Cố sư thúc yêu mến, một ít pháp quyết nàng học cũng là Cố sư thúc chỉ dạy. Sư muội cùng Cố sư thúc có cảm tình vô cùng tốt. Cố sư thúc muốn gặp ngươi nên mới xuất sơn.
Trong tâm Lạc Bắc lạnh lẽo.
Sư thúc của Nam Ly Việt, đều là người cùng thế hệ với Huống Vô Tâm, tuy Cố Lưu Vân không phải là người trong Côn Luân thập đại kim tiên, nhưng chỉ riêng khí độ tự nhiên của lão, Lạc Bắc có thể khẳng định, đó là một người khó đối phó nhất trong bốn người này.
Nam Ly Việt, Vân Mông Sinh, Bách Độc Sơn Nhân, thêm một sư thúc của Nam Ly Việt.
Thực lực như vậy, so với Huống Vô Tâm đích thân đến, cũng thật sự không kém là bao nhiêu.
- Hiện tại ngươi còn cảm thấy mình có thể thoát được sao?
Nhìn sắc mặt Lạc Bắc càng thêm âm trầm, khóe miệng Nam Ly Việt lần nữa xuất hiện một một nụ cười trào phúng.
- Ta biết gần đây ngươi rất may mắn, nếu không sư muội Ảo Băng Vân cũng không chết trong tay ngươi. Nhưng lần này may mắn lại đứng bên cạnh ta. Vốn ta biết ngươi bị Vân Hạc Tử bắt, ta cũng khó có thể tìm tới nơi này ngay vì hành tung của Vân Hạc Tử gần đây quỷ bí, chỗ ẩn thân cũng không có mấy người biết rõ. Tuy nhiên Bách Độc Sơn Nhân lại là một trong số những người hiếm hoi đó. Ban đầu chúng ta tới nơi này cũng chỉ muốn cùng Vân Hạc Tử giảng hòa, xem có thể cùng hắn bàn chút điều kiện hay không. Ngươi cũng biết tu vi của hắn cực cao, hơn nữa Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp của hắn rất là khó chơi, cho dù chúng ta có thể giết hắn, cũng phải trả một cái giá lớn. Nhưng hắn lại bị ngươi đánh lén đả thương. Mặc dù chúng ta không giết được hắn, thì hắn cũng sẽ bảo vệ những nữ nhân trong sơn trang này, cho nên hắn chỉ có cách cùng chúng ta giảng hòa, giao yêu hoa và ngươi cho chúng ta. thật ra ngươi cũng không ngu ngốc. Chỉ có điều ngươi cùng Vân Hạc Tử đều rất dễ dàng bị người bắt lấy điểm yếu. Ngươi không thể bỏ mặc sinh tử của người khác, dù là bọn người núi Quý Du không liên quan tới ngươi. Cho nên ta vẫn nói câu kia, nếu ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có thể thả nàng một con đường sống.
- Ngươi nói đúng, thật sự thì ta không thể bỏ qua sinh tử của người khác.
Lạc Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Nam Ly Việt.
- Nhưng ta cũng chưa bao giờ cùng người như các ngươi bàn điều kiện!
Lời vừa ra khỏi miệng, một làn pháp lực dao động vô cùng mãnh liệt, từ trên người Lạc Bắc tản ra.
Tác giả :
Vô Tội