La Phù Vãng Sự Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 2

Lạc Nại Hà quay lại phụ cận kiếm trì đi quanh một vòng, vẫn không tìm thấy Tô Lạc, liền ngay cả Cảnh Dương cũng đã đi đâu không thấy nữa, may mà trên cơ bản đệ tử bị thương đều đã được cứu trị, y chạy lại dạo quanh một vòng, không nhìn thấy thân ảnh Tô Lạc, nhất thời yên tâm, vỗ đầu: “Ta thật ngốc, sư huynh không chừng đã sớm trở về…"



Lại chạy về phòng Tô Lạc nhìn thử, trống không.

“Kỳ quái, sư huynh rốt cuộc đi đâu?"

Lạc Nại Hà một bụng nghi hoặc, trong đầu tự nhiên lại nhớ tới thân ảnh cưỡi con Phượng Hoàng ly khai, lẽ nào thật sự là sư huynh? A a a a, không thể nào a, sư huynh nào có lợi hại như vậy… kỳ quái thật, hiện tại nghĩ lại, thân ảnh đó hình như cũng có chút tương tự với bóng lưng của Cảnh Dương nga.

Nghĩ tới bóng lưng Cảnh Dương, nghi hoặc trong bụng Lạc Nại Hà càng nhiều, gương mặt tuấn mỹ đến cực điểm đó của Cảnh Dương, có thể xưng là quán thế vô song, nhưng mà, bóng lưng của hắn sao lại phổ biến như vậy? Giống Huyết Ma, lại giống người thần bí.

Càng nghĩ càng kỳ quái, Lạc Nại Hà nhịn không được, lại đi nhìn thử, ừm… hành vi hôm nay của Cảnh Dương có chút dị thường, hắn chỉ nhìn chăm chăm đống đá vụn để làm gì? Quả thật giống như người mất hồn.

Khi chạy tới Tiểu Thạch Phong, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Con đường đi lên Tiểu Thạch Phong không dễ đi, vì đá nhiều, hơn nữa kỳ hình dị trạng, dưới sắc đêm bao phủ, giống như một hung thú đang ẩn mình trong bóng tối. Lạc Nại Hà không thích đi lên Tiểu Thạch Phong vào buổi tối, đường quá khó đi, cho dù y đối với Tiểu Thạch Phong sớm đã quen đến không thể quen hơn, cho dù nhắm mắt cũng không tìm sai nơi ở của Cảnh Dương, nhưng y vẫn không thích Tiểu Thạch Phong vào buổi tối. Nếu so ra, buổi tối ở Minh Nguyệt Phong, một vầng trăng sáng trên đỉnh núi, dịu quang chiếu sáng màu ngân bạch, mỹ lệ quả thật như tiên cảnh.

Cho dù báo oán vạn phần, Lạc Nại Hà vẫn tìm tới nơi ở của Cảnh Dương. Hai, từ sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, hình như y càng lúc càng dễ mềm lòng, đổi lại là trước đây, y mới không quản sống chết của Cảnh Dương, lại không múa kiếm cho y xem.

“Cảnh Dương, ngươi có đó không?"

Vốn muốn đẩy cửa xông vào, nghĩ lại, y vẫn quyết định lễ mạo một chút. Tuy Cảnh Dương hiện tại là vãn bối của y, nhưng hễ nghĩ tới bộ dáng tức giận cứng mặt của Cảnh Dương, y vẫn có chút chột dạ. Y không phải sợ Cảnh Dương, thật sự không phải, chỉ là cảm thấy, để một gương mặt đẹp như thần tiên đó, đeo lên biểu tình như ai cũng thiếu tiền hắn, thực sự là phí phạm của trời.

Trong phòng một mảng đen kịt, không có nửa tiếng động.

“Cảnh Dương… ta đi vào nha?"

Lạc Nại Hà đột nhiên có chút bất an, vươn tay gõ cửa, vẫn không có người đáp, y không kìm được muốn đẩy cửa xông vào, ngay lúc này, bên tai y, đột nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ.

“Hi hi…"

Lạc Nại Hà đông cứng, tiếng cười này… Huyết Ma? Y dùng sức đẩy cửa, xông vào.

“Đừng tiến vào, nhanh lui ra ngoài!"

Một tiếng hét ngắn ngửi vang lên bên tai y, Lạc Nại Hà kinh ngạc, lập tức vui mừng, gọi: “Sư huynh, sao huynh lại ở đây?" Y vừa cao hứng, liền quên mất lời Tô Lạc vừa nói, không những không lùi ra, ngược lại còn bổ nhào vào phòng.

Trong phòng đen kịt, thò tay không thấy năm ngón, cho dù tu vi của Lạc Nại Hà đã đạt tới Trúc Cơ kỳ, cũng chỉ có thể thấp thoáng thấy được vài bóng đen, căn bản không thể phân rõ là người hay là bàn ghế giường tủ. Y mò vào túi trữ đồ của mình, muốn lấy hỏa chiết ra chiếu sáng, đột nhiên một cơn gió lạnh mang theo mùi hương kỳ quái thổi tới, như một cánh tay dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt qua mặt y, Lạc Nại Hà chỉ cảm thấy thân thể lập tức mềm nhũn, tất cả cảm giác trên người đều biến mất, chỉ còn lại mùi hương kỳ quái đó, từ lỗ chân lông trên người y thấm vào thân thể.

Ong!

Dường như y cảm giác được nhiệt độ như hỏa sơn bùng nổ, bắt đầu lan tràn trên dưới toàn thân, nóng tới mức cháy khô cổ, nóng tới mức tâm thần rung động, nóng tới mức y rên rỉ không thôi.

Sao lại nóng như vậy?

Lạc Nại Hà muốn vận ra linh quyết, thấm ướt mình từ đầu tới chân, nhưng toàn thân đều mềm nhũn, chỉ có một cánh tay băng lạnh, vòng quanh thắt lưng y, ôm chặt thân thể sắp sữa ngã xuống của y.

“Sư huynh…"

Y thỏ thẻ một tiếng, xúc cảm băng lạnh đó quen thuộc như thế. Là sư huynh a, vậy thì không sao nữa rồi. Y lủi lủi vào thân thể mang theo băng ý đó, giống như con bạch tuộc đeo bám, liều mạng hút lấy hơi mát từ vòng tay đó.

Vẫn là vòng ôm của sư huynh cảm giác thoải mái nhất. Lạc Nại Hà nhẹ than, sảng khoái như vừa được uống một bát nước mát vào ngày hạ nóng nực, bên tai lại vang lên thanh âm của Tô Lạc, tựa hồ gấp gáp nói cái gì đó, chỉ là quá xa xôi, y không nghe rõ.

Một cánh tay băng lạnh, mò vào y sam của y, du tẩu trên thân thể y, mang đi không ít hơi nóng.

“Thoải mái…"

Y ưỡn nửa người lên, để tiện cho cánh tay đó có thể mò đến nhiều nơi hơn nữa. Lúc không cẩn thận, bắp đùi y chạm vào một nơi nào đó đang cương cứng đứng thẳng, không tự giác lại đụng đụng vài cái, gần như đồng thời, y nghe được một tiếng thở dốc, ngay bên tai y, gần như vậy, nóng cháy như vậy.

Xoẹt…

Y sam lập tức bị cánh tay băng lạnh đó thô bạo xé mở, không khí mang theo hơi lạnh lùa vào lồng ngực y, nếu như không phải có bóng đêm bao phủ, y sẽ phát hiện, trong không khí xung quanh, tràn đầy khí thể màu hồng, lẫn trong đó là hương thơm kỳ dị, hòa lẫn vào không khí cùng xâm nhập vào da thịt y.

Cánh tay đó tùy ý di chuyển khắp thân thể y, xúc cảm mang theo băng lạnh, trượt qua bụng của y, thăm dò dần xuống dưới.

“A, sư huynh, huynh muốn làm gì?"

Lạc Nại Hà sửng sốt, cảm giác không thích ứng cường liệt khiến y giãy dụa muốn đẩy cánh tay băng lạnh đó ra, nhưng lại một cơn gió lạnh mang theo mùi hương kỳ dị thổi qua, dường như điểm lên hỏa nhiệt trong thân thể y, nóng tới miệng khô lưỡi khát, cảnh giác trong đầu lập tức tiêu tan, chỉ còn lại bản năng muốn tìm kiếm thứ có thể khiến mình mát mẻ.

Một đôi môi băng lạnh, chen vào giữa môi y, mang theo thóa dịch mát mẻ thông qua đầu lưỡi truyền vào, tươi mỹ như quỳnh tương ngọc dịch. Lạc Nại Hà kinh ngạc trừng to mắt, nhưng giây tiếp theo lại triệt để lạc bước trong đó, y nâng hai tay lên, ôm chặt cổ sư huynh, chủ động hút lấy thóa dịch mát lạnh từ trong miệng đối phương.

Trong hắc ám, tất cả đều tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc thô trọng, đan xen vào nhau.

Trước giờ Lạc Nại Hà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, y lại cơ khát như vậy, kỳ quái là từ sâu trong lòng lại không hề có một chút cảm giác không đúng nào, dường như cùng sư huynh ôm lấy nhau như vậy, ve vuốt lẫn nhau, mút liếm lẫn nhau chỉ là một chuyện tự nhiên bình thường, thiên kinh địa nghĩa, suốt hơn ba năm trời trước đây đều đã bỏ phí rồi, cho đến hôm nay, giờ này phút này, mới là lúc sảng khoái nhất đắc ý nhất.

Đáng tiếc không nhìn rõ được gương mặt của sư huynh, gương mặt khi dịu dàng sẽ giống xuân phong, khi tức giận sẽ giống bạo phong đó, lúc này sẽ mang theo biểu tình như thế nào? Y muốn thấy, y muốn ghi nhớ biểu tình hiện tại của sư huynh, từng ly từng tý cũng không muốn bỏ qua, sau đó trân quý cất vào trong ký ức.

“Sư huynh, đốt đèn lên được không?"

Y thở dốc, thấp giọng khẩn cầu, nhưng đáp lại y là một lần va chạm mãnh liệt, nơi tiểu huyệt ẩn mật chưa từng bị người đụng chạm qua, đột nhiên chịu đựng xâm nhập, tựa hồ theo tính phản xạ tự co rút lại, nhưng chỉ mang đến cảm giác nghẹn đau càng thêm cường liệt.

“Hừ…"

Một tiếng hừ trầm thấp buồn bực vang lên bên tai Lạc Nại Hà, mang theo vài phần thống khổ.

Y đột nhiên thấp giọng cười, nhịn đau, mang theo vài phần khoái cảm vì được báo thù, tiến sát lại bên tai sư huynh, nhẹ nhàng thổi khí, nói: “Có đau không, đáng đời, ai bảo huynh không để ý đệ, kẹp gãy tiểu tiểu sư huynh mới tốt…"

Đôi tay không ngừng du tẩu trên người y, đột nhiên ngừng lại, rồi thình lình muốn đứng lên ly khai, bộ vị thân thể kết hợp, vì bị rút ra một cách nhanh chóng mà sản sinh ra sự ma sát kịch liệt, khiến Lạc Nại Hà phát ra tiếng rít. Y giống như con bạch tuột sống chết triền quấn thân thể đang áp lên phía trên mình kia.

“Sư huynh, đừng đi… đệ sai rồi, đệ không nên giễu cợt huynh… hu hu hu, đừng đi…"

Rời khỏi thân thể mang theo sự mát lạnh đó, thân thể y lại lần nữa bị cảm giác nóng bức cường liệt chiếm lĩnh, trong đầu lại lần nữa trở nên hồ đồ, ý niệm gì tựa hồ cũng đều bị thiêu sạch, sản sinh ra một mảng trắng xóa, chỉ còn lại thể năng khát vọng.

Khí thể màu hồng trong không khí càng lúc càng nồng đậm, không chỉ thuận theo lỗ chân lông trên người xâm nhập vào trong thân thể hai người, thậm chí còn kết thành một cái kén lớn màu hồng xung quanh hai người, giam cầm chặt chẽ hai người vào trong đó.

Lần va chạm thứ hai rất nhanh lại đến, cảm giác trùng kích mãnh liệt còn nặng hơn lần đầu tiên, va chạm tới mức Lạc Nại Hà kêu thét không thôi, nhưng sống chết vẫn quấn lấy Tô Lạc, không chịu buông tay. Tất cả hơi nóng trong cơ thể tựa hồ đều tập trung vào bộ vị bị va chạm đó, cảm giác đau sản sinh ra vì ma sát kịch liệt, cũng bị hóa giải không còn chút gì, chỉ có máu tươi toàn thân, tựa hồ trong một lần lại một lần va chạm đó, đang bắt đầu sôi trào.

Y giống như được đưa lên chín tầng mây, toàn thân đều nhẹ phiêu phiêu, nói không rõ được là cảm giác thoải mái như thế nào, bên tai truyền tới một tiếng lại một tiếng thở dốc thô trọng, nặng nề đâm sâu vào cõi lòng y.

“Sư huynh…"

Y thỏ thẻ, cảm thấy hơi khó hiểu tại sao chỉ nghe thấy sư huynh thở dốc, y liền cảm thấy thỏa mãn và vui sướng. Kỳ thật làm như vậy là không đúng đi… nhưng đối phương là sư huynh, là sư huynh mà… tại sao là sư huynh thì cái gì cũng có thể?

Sau này sư huynh liền là của một mình y rồi… y đột nhiên hiểu rõ, sau đó thầm vui mừng. Tuy trước đây trên cơ bản sư huynh cũng là của một mình y, nhưng cảm giác thuộc về này, cùng cảm giác thuộc về đó, hoàn toàn bất đồng.

Sư huynh, là… bạn đời độc nhất vô nhị, duy nhất của ta.

Sự tỉnh ngộ đột nhiên trờ tới này, giống như một ngọn đèn, chiếu sáng lòng Lạc Nại Hà, nói không rõ là cảm giác gì, giống như thủy triều, từ trong lòng dâng lên, lan tràn toàn thân, sau đó lại nghênh đón một lần va chạm hữu lực và mạnh mẽ.

“Sư huynh!"

Y cắn lên vai sư huynh một cái, toàn thân đều vì vậy mà co giật, tiểu huyệt ẩn mật dưới hạ thân tiết ra niêm dịch trong suốt, khiến thông đạo vốn có chút khô khan liền trở nên thông thuận hơn hẳn.

Ba ba ba…

Một tiếng lại một tiếng va chạm, càng nặng, càng thông thuận, theo đó là tiếng rên trầm thấp truyền tới tai, một cỗ bạch dịch bết dính nặng nề bắn vào trong tiểu huyệt ẩn mật.

“A… a a…"

Lạc Nại Hà lại một lần nữa thét chói tai, y vô pháp thừa nhận cảm giác thư sướng của lần cao trào này mang lại, thân thể co giật càng thêm lợi hại, thậm chí ngay cả chân nguyên trong đan điền cũng theo đó mà cuộn trào sôi sục, tràn về tập hợp ở nguyên dương dưới hạ thân, sau đó trong một lần co giật càng kịch liệt thì liền dâng trào ra.

Khoang miệng nóng ẩm ngậm lấy hạ thân đang cao cao đứng thẳng của y, nuốt sạch cả nguyên dương vừa bắn ra lẫn chân nguyên dâng trào theo.

Phát ra một tiếng than dài thỏa mãn cực điểm, thân thể Lạc Nại Hà lập tức mềm xuống, tựa hồ tinh lực toàn thân đều theo lần bắn ra đó đã biến mất, mệt mỏi cực độ giống như thủy triều dâng lên, y muốn mở mắt ra, nhưng hai mí mắt lại như bị dán hồ, giãy dụa vài cái y liền từ bỏ. Dù sao có sư huynh ở đây mà, chuyện sau đó không cần y phải bận tâm nữa, tỉnh liền ăn, mệt liền ngủ, đây là cuộc sống còn hạnh phúc hơn cả heo.

Một đôi tay, chặt chẽ ôm lấy y, tựa hồ muốn đem y vùi nhập vào trong xương cốt, dung nhập vào trong huyết dịch.

Trời sáng, chim hót vang trong rừng.

Ngủ một giấc thật dễ chịu, sáng sớm không bị sư huynh hối thúc đi tu luyện thật sự quá hạnh phúc mà, Lạc Nại Hà duỗi người, duỗi được một nửa liền cứng lại.

Lưng xót quá, mông cũng rất đau, ai nhân lúc y ngủ tẩn y vậy?

“Tỉnh rồi?" Thanh âm Tô Lạc vang lên bên cạnh giường, “Nấu chén canh cho đệ này, nhân nóng uống đi."

“Sư huynh?" Lạc Nại Hà lăn xuống giường, “Sư huynh a, hôm qua huynh đi đâu vậy? Có biết đệ rất lo lắng cho huynh không… ai da, canh sư huynh nấu thật ngon…" Ục ục ục ục. Hớp mấy hớp đã uống xong chén canh, y tiếp tục nói, “Không uổng một phen tâm ý của đệ với sư huynh, cho nên tu luyện hôm nay liền… ách…"

Đợi đã? Hình như y nhớ ra cái gì rồi?

Một cảnh tượng quái dị đột nhiên xuất hiện trong đầu Lạc Nại Hà.

Hai nam nhân?

Yêu tinh đánh nhau?

Biểu tình của y thoáng chốc trở nên bi phẫn, lăn lê bò lết co tới góc tường, ngón tay nhẹ run chỉ vào Tô Lạc, lớn tiếng lên án: “Sư huynh, huynh cưỡng gian đệ."

Sắc mặt Tô Lạc nhất thời đen như đáy nồi.

“Trách không được mông đệ đau, hu hu hu hu… ta thật quá bất hạnh mà, cha mẹ không cần ta, không dễ gì mới gặp được một sư huynh chiếu cố ta, kết quả lại ngấp nghé mỹ sắc của ta… ta không muốn sống nữa… sư huynh huynh đừng kéo đệ, cứ để đệ tông đầu vào tường chết đi cho rồi…."

Nhìn gia hỏa co trong góc tường tự biên tự diễn, khóe môi Tô Lạc giật giật: “Ta không kéo đệ."

“Hu hu hu…" Lạc Nại Hà khóc càng thêm lớn tiếng, “Ngay cả kéo cũng không kéo, sư huynh huynh quá vô tình, ăn sạch chùi mép đã không tính, còn dùng xong liền vứt, đệ đang là một nam nhân băng thanh ngọc khiết như vậy, giờ đệ còn không bằng một miếng giẻ rách…"

Trên trán Tô Lạc nhảy ra sợi gân hình chữ thập, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không hảo khí nói: “Được rồi, đừng giả khóc nữa, có điều kiện gì, nói đi."

Lạc Nại Hà che mặt, thút tha thút thít, đưa một ngón tay ra: “Thứ nhất, sau này không được bức đệ tu luyện."

“Được." Nghiến nghiến răng, Tô Lạc một bộ biểu tình quả nhiên là vậy.

“A, huynh đáp ứng?"

Lạc Nại Hà vốn cho rằng sẽ lập tức bị cự tuyệt quá kinh ngạc không buồn giả khóc nữa, mãnh liệt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh dị. Mẹ ơi, sớm biết sư huynh dễ đàm phán như vậy, trong ba năm này y làm cái gì vậy chứ, sớm trèo lên giường sư huynh không phải được rồi sao? Y thật hối hận mà, đấm ngực thở dốc.

Tô Lạc lạnh mắt trừng qua.

Lạc Nại Hà rùng mình, vội vàng che mặt, thút tha thút thít, vô cùng e thẹn nói: “Thứ hai, sau này chỉ có thể là đệ muốn, không thể là huynh muốn."

Tô Lạc ngạc nhiên một lúc, đột nhiên hiểu ra, trên vẻ mặt trấn định thường ngày, nhất thời ngũ màu lục sắc.

Cảm giác được khí áp trên đỉnh đầu có xu hướng dần thăng cao, Lạc Nại Hà vội vàng bổ sung thêm: “Đương nhiên, khi sư huynh muốn, đệ nhất định sẽ thỏa mãn… nhất định…"

Da mặt của gia hỏa này… đại khái sớm đã không còn rồi đi… Tô Lạc tức muốn chết, sao hắn lại lên phải thuyền tặc của tên vương bát đản này chứ, hiện tại hắn xuống thuyền còn được không?

Không được.

Một phát tóm lấy tên vương bát đản kéo lên, ép lên giường, Tô Lạc nghiến răng nghiến lợi, nói: “Hiện tại ta liền muốn, được không?"

Lạc Nại Hà ngốc lăng, y có phải đùa quá trớn rồi không, chọc sư huynh gấp lên rồi, ô… dù sao cũng phải cho y một quá trình thích ứng nha, tối hôm qua mới vừa phá thân… ô… may mà mình cũng là nam nhân…"

“Vậy… sư huynh, lần này huynh nên nằm dưới chứ…"

“Cút."

Tô Lạc bốc hỏa, tiểu vương bát đản được voi đòi tiên ôm đầu thê thảm chạy trốn.

Hu hu hu… sư huynh một chút cũng không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc, ta thật xui xẻo, sao lại đụng phải một sư huynh như vậy… lăn lông lốc ra khỏi Minh Nguyệt Phong, Lạc Nại Hà lúc này mới xụ mặt, tùy tiện tìm một góc vắng ngồi xổm xuống họa vòng.

Hôm qua hình như y rất mất mặt… ô, sao đột nhiên lại cùng sư huynh làm chuyện đó? Nhanh tới mức y một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có, phải nhờ gây trò chọc cười mới chạy ra được, làm sao đây? Hiện tại ngay cả nhìn mặt sư huynh, cũng sẽ cảm thấy thật xấu hổ, lẽ nào sau này thật sự phải cùng sư huynh ráng bầu bạn như vậy cả đời?

Để y tính thử xem, tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thọ nguyên ít nhất đã được hai trăm năm, vạn nhất không cẩn thận, đột phá đến Kết Đan kỳ, thì chính là ba trăm năm, đến Kim Đan kỳ, chính là năm trăm năm, đến Nguyên Anh kỳ, tám trăm năm, đến Phân Thần kỳ, một ngàn hai trăm năm, Đại Thừa kỳ, hai ngàn năm… trời ơi, để y chết đi, thời gian hai ngàn năm, nếu cứ cùng sư huynh bên nhau, sẽ chán, nhất định sẽ chán…

Nếu không, thì chứ coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh? Đại đạo triều thiên, mỗi người một bên, sau đó sư huynh lấy thê sinh tử, mình cũng lấy thê sinh tử, nhi nữ đầy nhà, tôn tử hàng trăm… tưởng tượng cảnh tượng đó, da gà da vịt toàn thân y đều nổi hết lên. Quá đáng sợ a, so với việc cùng sư huynh ở bên nhau hơn hai ngàn năm càng đáng sợ hơn, không cần đâu a.

Rốt cuộc nên làm sao đây?

Lạc Nại Hà do do dự dự, nếu không thì, y tiếp tục miễn cưỡng bầu bạn, dù sao sư huynh cũng rất sủng y, đem cả đời này bán cho sư huynh y cũng không chịu thiệt, lại nói, chuyện tối hôm qua… Y ngẩng mặt lên, gương mặt hồng hồng, nóng nóng, tuy mông vẫn còn hơi đau, nhưng khi hồi tưởng lại, ai da da… thoải mái cực điểm, đừng thấy ngoại hình sư huynh văn thư nho nhã, nhưng vào lúc đó đó, lực đạo thật đủ a, quả thật muốn làm cho hồn phách y bay luôn, nếu đổi lại là người khác, nha phi, ai dám chạm vào y một ngón tay, trực tiếp cắt phức mệnh căn tử cho chó ăn.

Được thôi, cả đời này của y thật sự phải bán cho sư huynh rồi… nhận rõ hiện thực này, Lạc Nại Hà vùi đầu vào ngực, sau này sư huynh không phải càng có lý do để quản y chặt chẽ sao, thảm a, nhân sinh không thấy hy vọng nữa rồi.

Thật phiền não, không nghĩ nữa, uống rượu thôi, nhất túy giải thiên sầu, uống rượu rồi, còn có thể to gan thêm, sau đó tìm sư huynh đề ra thêm mấy điều kiện, ví dụ như sau này phải nghe lời sư đệ, sư đệ nói là đúng, sư huynh không thể nói là sai, nếu như sư đệ nói là sai, xin chiếu theo nửa câu trước xử lý. Ân ân, tương lai thật tốt đẹp, hiện thực thật bất đắc dĩ, cứ định như vậy đi, trước tiên cổvũ dũng khí đã.

Muốn uống rượu, đương nhiên phải tìm Trúc Diệp Thanh. Đi quanh mấy vòng trên Hồ Lô Phong, không tìm thấy người, gặp phải mấy chục tên tửu quỷ đang say túy lúy, cuối cùng tìm được một người tỉnh táo, mới biết Trúc Diệp Thanh cư nhiên đang trông chừng ở con đường độc đạo tới nơi trồng hầu nhi quả.

Hầu nhi quả… con mắt nhỏ của Lạc Nại Hà lấp la lấp lánh, hưng phấn bừng bừng chạy tới con đường độc đạo, cách thật xa, đã thấy Trúc Diệp Thanh ngồi trước tảng đá ngăn giới đường độc đạo, trong tay cầm một vò rượu, đang ngưỡng cổ cười dài. Ngoài vò rượu dính đầy đất, rõ ràng là vừa được đào lên, trên lớp giấy niêm phong ở nắp vò bị chọt ra một lỗ thủng nhỏ bằng đầu ngón tay, hương rượu nồng đậm đang cuồn cuồn không dứt từ lỗ nhỏ đó tràn ra.

“Trúc Diệp Thanh sư điệt, có chuyện gì mà vui như vậy? Cho ta chia sẻ chút hỉ khí đi."

Trúc Diệp Thanh vừa nhìn thấy y, mặt liền xanh hơn cả lá trúc, theo tính phản xạ giấu bình rượu ra sau lưng.

“Ngươi lại tới xén rượu?" Một câu trúng đích.

“Ai da da da, nói cái gì vậy chứ, sư điệt có chuyện vui, ta thân làm sư thúc, đến chia sẻ niềm vui cũng không được sao?" Lạc Nại Hà vẻ mặt ủy khuất, “May mà ta nghe nói ngươi đang trông coi hầu nhi quả, sợ ngươi cô đơn, đặc biệt tới bồi ngươi, ai, thương tâm a…"

“Tin ngươi ta là heo." Trúc Diệp Thanh không nể mặt trả lời.

Lạc Nại Hà cứng mặt, thò tay ra nói: “Lấy ra, sư điệt của ta, có đồ tốt trước tiên phải hiếu kính trưởng bối, ngươi có hiểu đạo lý lớn trước nhỏ sau không hả."

Nềm không được thì cứng, tính khí không cần mặt mũi vào lúc này triển lộ không sót chút nào.

Trúc Diệp Thanh đảo mắt trắng, biết đã đụng phải gia hỏa không còn da mặt này, thì vò rượu mình mới ủ ra không thể bảo toàn toàn bộ rồi, chỉ có thể nói: “Đây là rượu mới, vừa lấy ra, còn có hơi đất, đặc biệt nồng, ta phải ngâm nó trong nước ba ngày, xua đi hơi đất trong rượu, nếu không vị đạo sẽ kém đi rất nhiều."

Lạc Nại Hà vỗ tay cười lớn, nói: “Nồng càng tốt, nồng càng hay, ta đang muốn tìm rượu nồng đây, đến đến đến, sư điệt, hôm nay chúng ta không say không nghỉ."

Nói rồi, cũng không quản Trúc Diệp Thanh có đáp ứng không, y đoạt ngay vò rượu, vỗ sạch bùn đất bên ngoài, ngưỡng cổ, đổ thẳng rượu vào yết hầu, Trúc Diệp Thanh tức giận ngã thẳng vào vách núi, mắt thấy rượu mình mất thật nhiều tâm tư mới ủ ra được, còn chưa tự nếm một miếng, đã bị tên gia hỏa không có da mặt này phí phạm như thế, làm hắn đau lòng muốn chết.

“Đó không phải là nước, không thể đổ như vậy a… rượu này ta ủ theo ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’, tuy còn kém rất xa, nhưng dựa vào tửu lượng của ngươi, nhiều lắm chỉ uống vài ngụm là ngã… tổ tông, ngươi là tổ tông sống của ta được chưa, dù sao cũng phải lưu lại cho ta một chút…."

Không dễ gì mới đoạt lại được vò rượu từ tay Lạc Nại Hà, vừa nhìn, chỉ còn lại một tầng mỏng dưới đáy, Trúc Diệp Thanh không tránh khỏi thương tâm muốn chết, nhanh chóng đem chút rượu không còn lại bao nhiêu đó nhét vào túi trữ đồ, vừa ngẩng đầu lên, gia hỏa uống hơn nửa vò rượu, đã say đến đông nghiêng tây ngả, đang đi vòng vòng tại chỗ.

“Ngươi quả thật chính là khắc tinh của ta…" Trúc Diệp Thanh thở dài một tiếng, thấy Lạc Nại Hà giống như tiểu miêu cắn đuôi đi vòng vòng tại chỗ, lại nhịn không được bật cười, “Thua ngươi luôn, thật không làm sao được ngươi."

Hắn lấy một hạt giải tửu hoàn ra khỏi túi trữ đồ, đang chuẩn bị cho Lạc Nại Hà uống, lại không kịp đề phòng bị Lạc Nại Hà ôm lấy, đầu gác lên cánh tay hắn, miệng hồ loạn nói: “Sư huynh, sau này huynh phải nghe lời đệ."

“Được, được, ta nghe lời ngươi, trước tiên uống hạt giải tửu hoàn này đi rồi nói…" Trúc Diệp Thanh tùy tiện đáp ứng, đột nhiên lại kinh ngạc, phản ứng kịp, Lạc Nại Hà không phải đang gọi hắn, mình đã không phải là sư huynh của y rồi.

Nghĩ tới điểm này, Trúc Diệp Thanh cảm khái vạn phần, từ lúc nào mà phế vật nổi danh của Minh Nguyệt Phong, đã đi trước rất nhiều đệ tử đồng bối, tiến vào Trúc Cơ kỳ. Người như vậy mà là phế vật, vậy những đệ tử chậm chạp chưa tiến giới như bọn họ, lại là thứ gì đây?

“Oa, đắng quá, thứ gì đây, đệ mới không thèm ăn…" Lạc Nại Hà vừa cắn viên giải tửu hoàn, liền vội vàng nhổ ra, “Sư huynh huynh ức hiếp đệ…."

Mặt y nhăn thành một đống, hai mắt chớp chớp, căn bản nhìn không rõ tiêu cự, mũi hít lấy hít để, kéo tay Trúc Diệp Thanh, mơ mơ hồ hồ nói: “Sư huynh sao người huynh đầy tửu khí vậy, nhanh đi tắm đi… phải nghe lời đệ a, nếu không… nếu không… đừng nghĩ chạm vào đệ nữa."

Tựa hồ tự cảm thấy uy hiếp này rất có uy lực, Lạc Nại Hà ngốc ha ha cười.

Trúc Diệp Thanh mãnh liệt mở trừng mắt, lòng thầm kinh ngạc, từ lời Lạc Nại Hà, hắn tựa hồ nghe ra được cái gì, nhưng ý niệm xoay chuyển, lại cười khổ, sớm nên đoán ra được rồi, người lãnh khốc như Tô Lạc, cả ngày chỉ vây quanh Lạc Nại Hà.

Nghĩ tới điểm này, hắn nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu Lạc Nại Hà, nói: “Xem ra ngươi đã thông suốt rồi…"

Lòng đột nhiên lại nhớ tới thân ảnh của Nữ Nhi Hồng.

Người chậm chạp đã thông suốt rồi, người thông mình còn chưa thông suốt, chuyện trên đời này, luôn khiến người ta không biết phải làm sao, khó trách luôn có người nói, chuyện tình cảm, khó suy xét nhất.

“Sư huynh, huynh phải nhớ, sau này nhất định, nhất định phải nghe lời đệ."

Lạc Nại Hà ợ một hơi rượu, đầu óc rã rời, nhưng vẫn không quên cường điệu điểm này.

Trúc Diệp Thanh bật cười, nhìn chăm chăm vào thân ảnh đang chậm rãi đi tới, trêu chọc: “Cái này… rất khó a, ta nếu đáp ứng, không biết có bị người ta xé xác không nữa, Tô sư thúc, ngài nói xem?"

Tô Lạc trầm mặt xuống, mục quang đảo quanh người Trúc Diệp Thanh, khi rơi lên người Lạc Nại Hà, liền trở nên dịu hòa.

“Giúp ta chiếu cố y mấy ngày."

Vứt một thẻ ngọc sang cho Trúc Diệp Thanh, Tô Lạc chỉ nói một câu như vậy, rồi quay người đi.

Trúc Diệp Thanh nhận thẻ ngọc, mở to mắt, hoang mang một trận. Tô Lạc không phải đến đón Lạc Nại Hà sao? Tại sao lại đi rồi? Hắn hoàn toàn mù mờ không hiểu gì cả, chỉ đành điểm nhẹ lên giữa chân mày Lạc Nại Hà, truyền vào một đạo chân nguyên dịu hòa, khiến tiểu tửu quỷ này được tiến vào mộng đẹp.

Xảy ra chuyện rồi?

Hành vi của Tô Lạc, khiến trong lòng Trúc Diệp Thanh nảy ra dự cảm không tốt. Sau khi mang Lạc Nại Hà vào căn phòng nhỏ mà bình thường mình nghỉ ngơi, hắn liền đặt thẻ ngọc giữa chân mày, dùng thần thức thâm nhập, chỉ thấy, trong thẻ ngọc một mảng sương mù, nương theo thần thức xâm nhập, sương mù dần dần tan ra, biến hóa thành một bộ kiếm quyết, ở đầu cuồn cuộn bốn chữ lớn, như kiều long du hải, mây dâng sương phủ, khí thế to lớn.

“Thanh Liên kiếm quyết!"

Trúc Diệp Thanh run tay, tựa hồ muốn ném thẻ ngọc ra. Chấn thế tuyệt học của Nhất Đại Kiếm Tiên Thái Bạch chân nhân trong truyền thuyết, thế nhưng lại ở trong mảnh thẻ ngọc nhỏ bé này, thế nhưng lại xuất hiện trước mặt hắn như vậy.

Nằm mơ sao?

Truyền thuyết nói Nhất Đại Kiếm Tiên Thái Bạch chân nhân dùng rượu nhập đạo, tự sáng tạo ra Thanh Liên kiếm quyết, đối với một người hảo rượu như hắn mà nói, quả thật cứ như đo lường cho hắn mà làm nên, có Thanh Liên kiếm quyết, cho dù hắn không thể vượt được thành tựu của Thái Bạch chân nhân, cũng sẽ không kém ngài bao nhiêu. Bộ kiếm quyết này, từ sau khi Thái Bạch chân nhân phi tiên, đã thất truyền, hơn một vạn năm trước, Thục Sơn tập hợp gần như tất cả các kiếm tu môn phái hợp lực đi đến nơi Thái Bạch chân nhân phi thiên___ ‘Thương Hải Dị Châu’ để tìm kiếm, cuối cùng đều tan tác xơ xát trở về.

Trong tay Tô Lạc, sao lại có Thanh Liên kiếm quyết?

Thoáng chốc, thân ảnh Tô Lạc trong lòng Trúc Diệp Thanh, trở nên thần bí vô cùng. Không kìm được lại quay nhìn Lạc Nại Hà, tâm tư vốn luôn đạm nhiên, lại có một chút phập phồng bất an. Chẳng qua là chiếu cố tiểu tử này vài ngày, cư nhiên tặng hắn Thanh Liên kiếm quyết làm thù lao, trong lòng Tô Lạc, tiểu tử này thế nhưng còn trân quý hơn cả bộ kiếm quyết này.

Người sau so với người trước, quả nhiên còn tức chết người.

Hít thật sâu một hơi, Trúc Diệp Thanh nỗ lực bình tĩnh tâm tình, lại đưa thần thức của mình vào thẻ ngọc lần nữa.

Còn căn phòng gỗ nhỏ của Cảnh Dương, đứng cô lập một mình trên mỏm núi nhô ra ở đỉnh Tiểu Thạch Phong, các đệ tử Tiểu Thạch Phong tới tới lui lui, nhưng không ai đi tới gõ cửa. Sự cô ngạo của Cảnh Dương, rất nổi danh ở Tiểu Thạch Phong, cho dù là Vạn Tú Nhi, tâm tâm niệm niệm nhớ mong, cũng chỉ dám đứng từ xa lén nhìn, hy vọng, có thể nhìn thấy Cảnh Dương từ gian phòng đi ra.

Ánh dương chiếu lên đỉnh gian phòng, vài chiếc lá rơi không biết từ đâu bay tới, lảo đảo giữa trời, chầm chậm rơi xuống, ngay khoảnh khắc nó đụng vào đỉnh nóc, lại bị bắn ra. Không ai chú ý tới một chút bất thường đó, càng không ai biết, gian phòng nhỏ bề ngoài thì bình lặng như vậy, nhưng bên trong kỳ thật sớm đã là một mảng lộn xộn.

Trong phòng luẩn quẩn một đạo Cụ Phong nhanh chóng luân chuyển, tất cả mọi vật thể bị Cụ Phong quét qua, đều trở thành bột phấn vô pháp nhận ra hình thái ban đầu, toàn bộ gian phòng gỗ nhỏ, chỉ còn sót lại một lớp vách tường mỏng manh đến mức chỉ cần đâm vào cũng vỡ.

Trung tâm Cụ Phong, một cái kén quang do ánh sáng nhu hòa bảy màu bao chặt, kháng cự lại sự tàn phá của Cụ Phong.

Trong kén quang, hai đạo nhân ảnh tĩnh lặng đối kháng___ Phong Nguyệt và Cảnh Dương.

“Thật vô vị a…"

Tựa hồ không có một chút tự giác khi đang bị vây hãm, Phong Nguyệt nằm trên kén quang, lười biếng lăn lộn, cặp mắt đặt trên người Cảnh Dương, lộ ra nụ cười mang theo hứng thú.

“Đừng nhìn ta như vậy, người ta sẽ thấy ngại đó nha…"

Cảnh Dương lạnh lùng hừ một tiếng, thần sắc cảnh giác trong mắt thì không suy yếu đi chút nào. Hắn không phải hoàn toàn biết rõ tối qua đã phát sinh những gì, ký ức trong đầu, chỉ dừng lại ngay khoảnh khắc khi hắn bị cánh tay băng lạnh đó siết cổ, đợi khi thanh tỉnh lại, người đã ở trong chiếc kén quang này, tứ chi bị một đạo quang bảy màu trói chặt, không thể động đậy, bên ngoài kén quang, lại là Cụ Phong kiếm ý mà hắn vô cùng quen thuộc. Nhưng khiến hắn chấn kinh là, đạo Cụ Phong kiếm ý này lại một chút cũng không bị hắn khống chế.

“Ngươi rốt cuộc là ai?" Hắn hỏi, đây đã là lần thứ ba hắn hỏi, nam nhân trước mắt nhìn yêu kiều hệt như nữ tử mỹ lệ này, lại vẫn luôn không trả lời chính diện vấn đề của hắn.

“Hi hi… tiểu đệ đệ, ngươi luôn truy hỏi ta là ai, có phải đã nhìn trúng ta rồi không?" Phong Nguyệt duỗi lưng, cười yêu mị vạn phần, “Như vậy không được nha, nhãn quang của người ta coi vậy chứ rất cao đó, ít nhất…"

Hắn tựa hồ phát giác ra điều gì, nụ cười lại điểm thêm mấy phần tuyệt lệ.

“Ít nhất cũng phải có tu vi cao thâm như người đã giam chúng ta vào trong này… mới có thể khiến người ta động tâm a…"

“Hắn là Tình Ma."

Một thanh âm lạnh lùng từ trong Cụ Phong truyền tới, nhãn thần Cảnh Dương co rút, sau đó chấn kinh nhìn nhân ảnh bước ra từ trong Cụ Phong.

“Tô Lạc, là ngươi?"

Sao có thể? Con ngươi Cảnh Dương không tự giác phóng đại, nam nhân đó, trong Cụ Phong, lại như đang ở đất bằng, Cụ Phong mãnh liệt đến mức ngay cả tảng đá cũng có thể cắt thành bột phấn, mà ngay cả góc áo của hắn cũng chưa từng bị thổi lên.

Đột nhiên nghĩ tới một khả năng, Cảnh Dương hút một hơi lãnh khí, kinh sợ hỏi: “Ngươi… ngươi…sao ngươi cũng biết Cụ Phong kiếm ý?"

Chỉ có chủ nhân của đạo Cụ Phong kiếm ý này, mới có khả năng đi như bình địa trong Cụ Phong, nhưng mà, không phải Tô Lạc lĩnh ngộ Triều Tịch kiếm ý sao? Một kiếm tu lẽ nào cũng có thể lĩnh ngộ ra hai loại kiếm ý? Không, không thể nào, trước giờ chưa có ai có thể đồng thời lĩnh ngộ hai loại kiếm ý, muốn lĩnh ngộ được loại kiếm ý thứ hai, chỉ có một cách, đó chính là phế đi kiếm ý ban đầu, nhưng, ai chịu như vậy? Kiếm ý không phải muốn lĩnh ngộ là có thể lĩnh ngộ, ai dám bảo đảm, phế đi kiếm ý ban đầu, thì nhất định có thể lĩnh ngộ được loại kiếm ý tốt hơn?

Phát hiện quá mức chấn kinh, khiến Cảnh Dương bỏ quên luôn cả sự thật Tình Ma đang đứng trước mặt mình, hai mắt hắn nhìn chăm chăm Tô Lạc, cứ như đang nhìn quỷ.

“Vấn đề này… người ta cũng muốn biết đó…" Phong Nguyệt ở một bên cười tươi rói phụ họa, không một chút tự giác mình đang bị giam cầm.

“Muốn biết cũng có thể." Tô Lạc dùng vẻ mặt vô hại nhìn Phong Nguyệt, trong mắt không có nửa điểm tình tự, chỉ chậm rãi giơ tay chỉ vào Cảnh Dương, “Trước thả hắn ra."

“Ai da da da da, đây là tù binh nhân loại đầu tiên mà ta bắt được a, có ý nghĩa kỷ niệm rất sâu sắc. Đạo hữu à, đổi điều kiện khác đi được không?" Phong Nguyệt ném qua mị nhãn, “Ngươi muốn cái gì người ta cũng đều có thể cho nha."

“Hiện tại, ngươi là tù binh của ta." Tô Lạc bình tĩnh nói ra sự thật khác.

Phong Nguyệt cười ha ha, thân ảnh hồng sắc chợt lắc lư, rồi xuất hiện sau lưng Cảnh Dương, cánh tay trắng tinh như ngọc nhẹ nhàng ve vuốt qua cổ Cảnh Dương, từng tia ánh quang bảy màu, thuận theo ngón tay hắn, xâm nhập vào nội thể Cảnh Dương, miệng thì dịu giọng nói: “Nhưng mà, ta có con tin."

Sắc mặt Cảnh Dương, hàn lạnh như băng. Đây là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn, trong thân thể dường như có một cỗ nhiệt huyết đang sôi trào, hắn hơi run rẩy, ý đồ muốn tránh khỏi những tia ánh quang bảy màu đang trói buộc tứ chi mình, nhưng chân nguyên nội thể lại giống như bị thứ gì giam cầm chặt chẽ, nửa điểm cũng không thể động đậy.

Trước giờ hắn chưa từng thống hận tu vi thấp kém của mình như lúc này, đáy mắt Cảnh Dương, xuất hiện một mầm hỏa u ám.

Hận, hận, hận… hắn rất hận…

“Hận đi… càng hận càng tốt…" Thanh âm vui mừng của Phong Nguyệt luẩn quẩn bên tai, “Thất tình lục dục của nhân loại, là thức ăn ta thích nhất, ngươi càng hận, ta càng thích… người ta cảm thấy trên người càng lúc càng có khí lực nha…"

Sắc mặt Tô Lạc khẽ biến, thấp giọng gầm lên: “Ngu xuẩn, hắn là Tình Ma, sở trường nhất là cắn nuốt thất tình lục dục của nhân loại, ngươi đây là đang dung dưỡng cho tu vi của hắn…"

Cảnh Dương bị Tô Lạc gầm như vậy, đầu óc liền thanh tỉnh, thoáng chốc biết mình bị mắc lừa, vội vàng thu liễm tâm thần, bình ổn tình tự.

Trong mắt Phong Nguyệt xẹt qua một tia kinh dị, nhân loại này tu vi thấp kém, nhưng ý chí cư nhiên lại có thể kháng cự lại Nhiếp Tâm thuật của mình, thật là càng lúc càng khiến người ta hứng thú.

“Tiểu mỹ nhân, có muốn biết tối hôm qua, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì không?"

Hắn liếc mắt khiêu chiến với Tô Lạc, sau đó ý vị hưng nhiên bắn vào thức hải Cảnh Dương từng đoạn ký ức ngắn ngủi thoáng qua, nhưng đã đủ cho Cảnh Dương nhìn rõ được chuyện gì từng phát sinh.

Hai thân ảnh đang quấn lấy nhau.

Cảnh Dương run rẩy toàn thân, tình tự hơi bình ổn lại thoáng chốc đã lập tức cường liệt ba động.

Hận, hận, hận, hắn rất hận… hận đến mức không còn là chính mình, hận đến mức… muốn hủy diệt tất cả những điều trước mắt.

Sắc mặt Tô Lạc triệt để âm trầm, tình tự luôn bình ổn, chịu sự quấy động này, cũng nổi lên chút ba động, một cỗ hận ý kinh thiên xông lên, nhưng lập tức tỉnh ngộ, lại cưỡng ép đàn áp xuống, nhưng đã trễ rồi.

Phong Nguyệt quái dị nhìn hắn một cái, thần sắc kinh hỉ trong mắt càng thêm đậm, lưới quang bảy màu vây quanh thân thể, dường như vừa được ăn đại bổ hoàn, nhanh chóng phình lên.

Rầm!

Một tiếng vang do kịch liệt va chạm phát ra, khiến cho gian phòng nhỏ vốn đã tràn ngập nguy cơ, lập tức bị rúng động sụp đổ tan nát, cỗ Cụ Phong kiếm ý mãnh liệt phiêu ra tứ tán, kén quang bảy màu bao lấy hai nhân ảnh ở trung tâm cũng bay lên trời.

“Hi hi… thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn, đạo hữu, con tin ta mang đi, tố chất của đệ tử La Phù Kiếm Môn các ngươi thật không tồi, đa tạ mấy ngày nay đã tiếp đãi, Phong Nguyệt Tình Ma ta đang đúng lúc thiếu một con bù nhìn, nên rất vui lòng nhận lấy, dù sao các ngươi cũng không thiếu một đệ tử có đúng không… hi hi hi hi…"

“Chuyện gì vậy?"

“Phát sinh chuyện gì, gian phòng của Cảnh Dương sư huynh tại sao lại sụp?"

“Đó là ai? Sao dám tự tiện xông vào La Phù Kiếm Môn…"

“Không tốt, người bị bắt đi là Cảnh Dương sư huynh, nhanh… nhanh bẩm cáo thủ tọa…"

Trên Tiểu Thạch Phong hỗn loạn một đống, không ít đệ tử chạy về gian phòng của Cảnh Dương, nhưng bị Cụ Phong tán loạn tứ phía cản bước, không ai có thể vượt được lôi trì này, bùn đất đá vụn lá khô bị cuốn lên, hình thành một tấm chắn, không ai nhìn thấy được, trong trung tâm Cụ Phong, Tô Lạc đang siết chặt quyền, tóc đen dựng thẳng lên trời, trong mắt nộ ý như hỏa, gương mặt trong nộ hỏa bắt đầu biến ảo, chợt hư chợt thực, chợt ốm chợt gầy, khóe mắt thon dài dần dần nhướng lên, biến thành một cặp mắt phượng mỹ lệ sâu không thấy đáy, sóng mũi nâng cao, ngũ quan trở nên sâu sắc, môi như được tô son, làn da trắng tuyết, so với dung mạo của Cảnh Dương, thế nhưng lại giống đến chín phần.

Phải khắc chế, hiện tại không phải là lúc lộ chân thân. Tấm thân yêu nghiệt này, thiên đạo bất dung, tuyệt không thể bại lộ vào giờ này phút này.

Hắn nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, liều mạng muốn áp chế lệ khí đang xao động trong lòng, hắn gần như có thể nghe thấy được tiếng xương cốt vỡ nát vang lên từ trong khối thân thể còn cứng hơn kim cương này, dường như giây tiếp theo cả thân thể sẽ nổ thành một đám máu thịt.

“Phụt…"

Sau khi thổ ra một ngụm máu tươi, gương mặt hắn nhanh chóng biến ảo, cuối cùng hồi phục lại bộ dáng dịu hòa và vô hại vốn dĩ, gương mặt bình thường có cặp mắt thon dài.

“Phong… Nguyệt…"

Hai tiếng phát ra từ bờ môi, sắc như dao, lạnh như băng, khắc cốt ghi tâm.

“Phong Nguyệt Tình Ma."
Tác giả : Thụy Giả
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại