Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi
Chương 27
Cục khí tượng trung ương vào bản tin thời sự lúc tám giờ ba mươi phút sáng hôm nay đã phát cảnh báo bão, phỏng chừng chạng vạng tối nay cho đến sáng sớm hôm sau sẽ là thời điểm gió bão ảnh hưởng đến Đài Loan kịch liệt nhất…
“Lạc Thiệu Dã, bão đến rồi ~" Chúc Tử Lộ vừa mở máy tính lên mạng liền đọc được cảnh báo bão mới nhất, thảo nào mà cứ thấy ngày hôm nay gió rất lớn, thì ra là bão đến.
“Ừ, uống thuốc đi, cầm cốc nước cho cẩn thận." Lơ đễnh gật đầu, Lạc Thiệu Dã đưa gói thuốc và nước ấm cho Chúc Tử Lộ.
“Nữa sao…Tôi đã thấy đỡ rất nhiều rồi, không thể đừng uống nữa sao?" Nhăn nhó mặt nhìn mớ thuốc viên hóa học trong tay, chỉ nhìn thôi Chúc Tử Lộ đã có cảm giác như cái thứ mùi hôi hôi vị lại đắng chát đang tan ra trong miệng.
Trời ạ…Cậu thực sự không biết uống thuốc nha, cũng không thể không uống thật sao?
“Tốt nhất là uống ba lượt mới được, cậu nhanh uống luôn đi." Lông mi không buồn động lấy một chút, Lạc Thiệu Dã nghiêm mặt một ngụm từ chối thẳng.
“Không muốn uống!" Chúc Tử Lộ bĩu môi, tay trái cái cốc tay phải viên thuốc, cũng không buồn động đậy, mở miệng cự tuyệt.
“Không muốn uống là chỉ cậu đã thực sự hoàn toàn khỏe rồi chứ gì? Có phải nghĩa là từ giờ trở đi tôi lại có thể tiếp tục sai sử cậu, thực hành quyền lợi của tôi?" Lạc Thiệu Dã nghe xong lộ ra một điệu ngoài cười nhưng trong không cười, dùng thanh âm rất nhẹ nhàng êm ái nói với Chúc Tử Lộ.
Trời biết cậu mỗi ngày bức Chúc Tử Lộ uống thuốc mất bao nhiêu khí lực, thật sự chưa thấy qua có người uống thuốc phiền phức đến như thế.
“Đê tiện! Uống thì uống! Tôi uống là được chứ gì!" Tức giận nói xong, Chúc Tử Lộ bằng một cỗ tức giận nuốt không trôi, một ngụm nuốt thuốc, sau đó cấp tốc tọng nước vào trong cổ họng.
“Ách ~ khụ khụ khụ ~" Nuốt quá nhanh, có viên thuốc kẹt giữa cổ họng, vị đắng chát lan tràn, nước sặc tận mũi, Chúc Tử Lộ điên cuồng ho khan.
“Cẩn thận một chút, uống thuốc là muốn cậu nhanh đỡ, sao mỗi lần đều như bắt cậu chết vậy? Này, kẹo cho cậu." Một tay vỗ nhẹ lưng Chúc Tử Lộ giúp cậu thuận khí, Lạc Thiệu Dã tay kia mở lòng bàn tay ra, xuất hiện một viên kẹo hoa quả.
Tuy rằng trong lòng rất khinh bỉ loại xiếc dỗ con nít này của Lạc Thiệu Dã, thế nhưng có chung quy vẫn tốt hơn là không. Chúc Tử Lộ vẫn ngậm kẹo, chỉ bất quá lúc vị hoa quả ngọt ngào tan ra trong miệng, cậu lại bắt đầu oán thán bản thân quá mức sớm đầu hàng.
A ~ thật vô dụng thật vô dụng thật vô dụng! Chúc Tử Lộ…Cậu xong đời rồi, cậu từ khai giảng cho đến bây giờ có ngày nào đêm nào là không bị Lạc Thiệu Dã đè đầu cưỡi cổ không a ~
Ô…mẹ nói rất đúng, người thiện bị người khi, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân vì sao lại ngây thơ thiện lương lại còn đẹp trai như thế, thảo nào mà chọc người đố kỵ a ~ p( ̄口 ̄)q! !
~ cộc cộc ~
Ngay lúc trong lòng Chúc Tử Lộ đang than khóc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng đập đập rất rõ ràng.
Lạc Thiệu Dã chủ động đi mở cửa, loại chuyện này thì dù có đổi lại lúc bình thường cơ hồ vẫn là công tác cậu phụ trách. Tuy rằng mỗi lần người có quyền sai sử nô lệ đều là Lạc Thiệu Dã, nhưng tổng thể mà nói, cậu kỳ thực mới tương đối giống người bị sai sử, lại còn không mảy may tự giác kính dâng phục vụ.
“Chúng tôi đã trở về!" Lạc Thiệu Dã vừa mở cửa liền thấy Đại Trì Tiểu Quất đứng ở bên ngoài, cực giống người vừa trúng cử, dáng tươi cười khả cúc đạt đến một loại cảnh giới rất kinh khủng.
Thành thật mà nói, hiện tại bọn họ vừa thấy đôi tình nhân bé nhỏ này là trong lòng sẽ không tự chủ được mà cảm thấy nặng nề cùng sợ hãi. Cho nên Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ trên mặt đều nhịn không được toát ra biểu tình khủng hoảng, lập tức lại kiềm chế đè nén xuống, thay bằng nụ cười khổ thật vất vả mới toét ra được.
“Ờ, hội trại vui không?" Lạc Thiệu Dã vừa đi trở về bên Chúc Tử Lộ vừa hỏi, thấy ánh mắt của Đại Trì và Tiểu Quất cứ lướt qua lướt lại trên người mình và Chúc Tử Lộ, lập tức phản xạ mà thả hai tay lên vai cậu ta, từ phía sau ôm quanh lấy.
Chúc Tử Lộ vốn muốn giãy dụa, nhưng vừa bắt được ánh mắt tán dương của Đại Trì Tiểu Quất thì giống như bị sét đánh, lập tức an tĩnh lại, thuận theo tùy ý Lạc Thiệu Dã thân mật ôm mình.
Không thể giãy dụa, tôi không thể giãy dụa, trước mặt bọn họ chúng tôi là một…Mẹ ơi! Cũng không thể không cần sao? p(〒口〒)q! !
Chúc Tử Lộ sau khi thấy rõ nỗi bi ai mỗi chiến tất bại, lần này lại được thể nghiệm sự bất đắc dĩ thân bất do kỷ khi bị ép cùng Lạc Thiệu Dã ‘yêu nhau’…
“Cũng tạm thôi ~ các cậu không có thì sao mà chơi vui được ~" Tiểu Quất không quá vui vẻ nói. Thì cũng đúng thôi ~ kế hoạch đã vạch ra đều ngâm nước nóng, hại mọi người lúc cắm trại không có kịch để xem, đều cảm thấy thật trống rỗng…
Nghe nói các chị gái năm ba năm tư nộp tiền đến chơi đều là để xem cặp đôi son trẻ, thấy bọn họ không tới thiếu chút dẫn phát bạo động yêu cầu trả lại tiền…Cái đám coi tiền như rác ngoài ngành thì thôi, các đàn chị lần này đều đắc tội hết sạch, thực sự là quá đáng sợ!
Mở ngoặc nói thêm, chương trình cắm trại đón tân sinh viên long trọng nhất từ trước đến nay cuối cùng phải lấy trò chơi thổi BCS để kết thúc…Mớ BCS đó vốn có công dụng khác.
“Được rồi, ha ha ha…Tôi và Tiểu Quất có mua đồ lưu niệm về cho các cậu nha!" Đại Trì nói, liếc mắt với Tiểu Quất một cái, hai người phân biệt kéo Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ đi hai nơi.
“Lạc Thiệu, giới thiệu cho cậu cái này, dùng siêu tốt! Không tốt thì cậu cứ đến tìm tôi, nếu thích vẫn cứ đến tìm tôi, mua càng nhiều càng rẻ." Đại Trì bá vai Lạc Thiệu Dã, dùng ngữ khí anh em giang hồ, giao một cái túi giấy cho cậu, còn chớp chớp mắt, một kiểu tươi cười đầy ám muội ngụ ý ‘Khen tôi đi! Anh em tốt mới đề cử với cậu’.
“Đại Trì…Cậu học từ đâu loại ăn nói này vậy? Lại bị mấy ông chủ quán ven đường chộp đến tiếp thị nữa đó hả?" Sao mà cứ có cảm giác người này rất giống mấy tay bán thuốc giả nha…Lạc Thiệu Dã nhận quà, trong lòng thực sự lo lắng, thứ này dùng sẽ không gặp chuyện không may đi? Có thể tin hay không vậy?
Lúc này, Tiểu Quất cũng đang lôi kéo Chúc Tử Lộ, thần bí hề hề tặng lễ vật.
“Bambi ~ cái này cho cậu, nhất định phải dùng nha! Không thì sẽ đau nhức, thực sự rất đau đó ~" Tiểu Quất vẫn là một dáng dấp ngây thơ như thường lệ, chỉ là trong giọng nói tràn ngập thận trọng, cứ mãi cảnh báo, kín đáo đưa một hộp quà nhỏ cho Chúc Tử Lộ.
“Vì sao không dùng sẽ đau nhức? Đây là cái thứ gì?" Còn chưa nghe qua thủ pháp tiếp thị đáng sợ hơn cái này, không dùng sản phẩm sẽ sống không bằng chết, có nghiêm trọng như vậy không? Chúc Tử Lộ cầm hộp, trong lòng thì nghĩ Tiểu Quất đúng là rất giống đám tiếp thị gạt người, thực khủng bố…
“Ha ha…Dù sao cũng là thứ tốt! Cần lắm đó ~ bye bye!" Miệng nói lời hệt như nhau, Đại Trì và Tiểu Quất lôi kéo đối phương, cười khúc khích vẫy tay, rời khỏi phòng 832.
“Có thật hay không vậy? Gạt người đi?" Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ thì cùng mở miệng nghi ngờ, sau khi Đại Trì Tiểu Quất đóng cửa, lập tức động thủ mở quà.
“Đây là cái thứ gì? Trong suốt, thơm thơm, lại còn có hạt màu tím li ti, là sữa rửa mặt sao?" Chúc Tử Lộ lật trái lật phải cái chai plastic mềm trong suốt xem một chút, nghĩ rất thú vị, ngửi ngửi mùi còn rất thơm, mặt trên một đống hướng dẫn bằng tiếng Anh thì cậu lười nhìn kỹ.
Cũng không tệ lắm. Tiểu Quất đi cắm trại còn nhớ mang quà về cho cậu, chẳng qua…nơi đó không phải vùng hoang vắng chuyên dùng cho hoạt động ngoài trời sao? Từ lúc nào thì cũng bắt đầu bán đồ lưu niệm?
“Là…cái này là…gel bôi trơn…" Lạc Thiệu Dã tay run bắn, nuốt nước bọt, nói cũng trở nên lắp bắp, cà lăm cà lập.
“Cái gì? Gel bôi trơn? Cậu…cậu làm sao mà biết?" Chúc Tử Lộ bị dọa nhảy dựng, cái chai mềm trong suốt trên tay thiếu chút nữa rớt xuống đất.
“Cái Đại Trì cho tôi có ghi rõ này." Lạc Thiệu Dã thở hắt một hơi lớn hòa hoãn tâm tình, đưa cái chai của mình đến trước mặt Chúc Tử Lộ, bên mặt trái của chai Đại Trì cực kỳ tri kỷ dán một cái nhãn, dùng thứ tiếng Trung loạn xà ngầu của mình viết: ‘Gel bôi chơn (trơn) dùng cho mơi (nơi) cần tiếp súc (tiếp xúc)’.
“Mẹ ơi!" Chúc Tử Lộ vừa nhìn, sợ đến nỗi lập tức vất văng cái chai trong tay ra, chai gel bôi trơn mới tinh cứ như vậy rớt xuống giường Lạc Thiệu Dã.
“Hai cái đứa này…" Lạc Thiệu Dã cầm chai gel trong tay, giọng nói tựa hồ cũng vì tức giận mà run rẩy, thế nhưng chỉ có trong lòng cậu mới biết, càng nhiều là vì sợ hãi a…
Đừng có xui khiến cậu đè Lộ Lộ nha! Này không phải ngang ngửa giao cưa điện cho kẻ giết người Texas sao? Cậu cũng không phải loại tính dục vô năng như Liễu Hạ Huệ, trời biết cậu mỗi ngày đều phải hò hét kêu gọi lòng mình một trăm lần mới khắc chế được xung động tính dục không bình thường của bản thân đối với Chúc Tử Lộ a!
“Giỡn cái gì chứ! Không được…Tôi thực sự chịu không nổi nửa, Lạc Thiệu Dã, chúng ta ngày hôm nay phải đi tìm bọn họ nói cho rõ ràng!" Chúc Tử Lộ điên cuồng lắc đầu, càng nghĩ càng thấy không thể tiếp tục như thế này nữa.
Nào có người ‘bức nam làm G’ như vậy! Cậu cực kỳ bình thường có được hay không! Hơn nữa cậu căn bản là…là sẽ không…không phải cực kỳ…chỉ có một chút xíu…một chút xíu thích Lạc Thiệu Dã thôi a! Vì sao cứ làm như bọn họ mỗi ngày đều vận động pittông vậy!
(Chen ngang một câu, mọi người vốn vẫn cho rằng như thế…)
Cứ như vậy, Chúc Tử Lộ chụp Lạc Thiệu Dã, Lạc Thiệu Dã chụp gel bôi trơn, hai người vội vội vàng vàng vọt đến phòng 811, ra sức xoay mở cửa.
“Ân ân…A a…"
Ván cửa mới đẩy ra một cái khe, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rên rỉ ám muội làm kẻ khác mặt đỏ tim đập.
Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ không hẹn mà cùng dời mắt nhìn về phía giường, trong chăn bọc hai người, ngoài chăn lộ bốn cái chân giao quấn.
Đây…lẽ nào chính là…thú bốn chân trong truyền thuyết sao?
~ thình thịch ~ Tiếng tim đập.
Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ lần thứ hai không hẹn mà cùng đóng cửa lại, sau khi ý thức được cái tay đang đè lên cánh cửa của mình vẫn còn cùng tay đối phương thân mật dán hợp, lập tức như bị điện giật rút văng ra.
~ thình thịch ~
Hai người nhìn cũng không dám nhìn mắt đối phương, giống như ăn trộm bị cảnh sát truy đuổi, hoang mang rối loạn chạy về phòng mình.
Sau khi trở lại phòng, bình thường thì không cảm thấy gì, lúc này lại cứ thấy cả người không thích hợp. Không gian vốn đối hai người mà nói là cực kỳ rộng rãi bất tri bất giác liền trở nên chật hẹp, mắt lơ đãng tiếp xúc là lại thấy không được tự nhiên, tim đập quá mức nhanh!
“Tôi…tôi còn chưa tắm, tôi đi tắm!" Cũng không biết bản thân vì sao lại phải giải thích rõ ràng, Chúc Tử Lộ cơ hồ là chạy trối chết chui thẳng vào phòng tắm.
.
.
.
— oOo —
“Lạc Thiệu Dã, bão đến rồi ~" Chúc Tử Lộ vừa mở máy tính lên mạng liền đọc được cảnh báo bão mới nhất, thảo nào mà cứ thấy ngày hôm nay gió rất lớn, thì ra là bão đến.
“Ừ, uống thuốc đi, cầm cốc nước cho cẩn thận." Lơ đễnh gật đầu, Lạc Thiệu Dã đưa gói thuốc và nước ấm cho Chúc Tử Lộ.
“Nữa sao…Tôi đã thấy đỡ rất nhiều rồi, không thể đừng uống nữa sao?" Nhăn nhó mặt nhìn mớ thuốc viên hóa học trong tay, chỉ nhìn thôi Chúc Tử Lộ đã có cảm giác như cái thứ mùi hôi hôi vị lại đắng chát đang tan ra trong miệng.
Trời ạ…Cậu thực sự không biết uống thuốc nha, cũng không thể không uống thật sao?
“Tốt nhất là uống ba lượt mới được, cậu nhanh uống luôn đi." Lông mi không buồn động lấy một chút, Lạc Thiệu Dã nghiêm mặt một ngụm từ chối thẳng.
“Không muốn uống!" Chúc Tử Lộ bĩu môi, tay trái cái cốc tay phải viên thuốc, cũng không buồn động đậy, mở miệng cự tuyệt.
“Không muốn uống là chỉ cậu đã thực sự hoàn toàn khỏe rồi chứ gì? Có phải nghĩa là từ giờ trở đi tôi lại có thể tiếp tục sai sử cậu, thực hành quyền lợi của tôi?" Lạc Thiệu Dã nghe xong lộ ra một điệu ngoài cười nhưng trong không cười, dùng thanh âm rất nhẹ nhàng êm ái nói với Chúc Tử Lộ.
Trời biết cậu mỗi ngày bức Chúc Tử Lộ uống thuốc mất bao nhiêu khí lực, thật sự chưa thấy qua có người uống thuốc phiền phức đến như thế.
“Đê tiện! Uống thì uống! Tôi uống là được chứ gì!" Tức giận nói xong, Chúc Tử Lộ bằng một cỗ tức giận nuốt không trôi, một ngụm nuốt thuốc, sau đó cấp tốc tọng nước vào trong cổ họng.
“Ách ~ khụ khụ khụ ~" Nuốt quá nhanh, có viên thuốc kẹt giữa cổ họng, vị đắng chát lan tràn, nước sặc tận mũi, Chúc Tử Lộ điên cuồng ho khan.
“Cẩn thận một chút, uống thuốc là muốn cậu nhanh đỡ, sao mỗi lần đều như bắt cậu chết vậy? Này, kẹo cho cậu." Một tay vỗ nhẹ lưng Chúc Tử Lộ giúp cậu thuận khí, Lạc Thiệu Dã tay kia mở lòng bàn tay ra, xuất hiện một viên kẹo hoa quả.
Tuy rằng trong lòng rất khinh bỉ loại xiếc dỗ con nít này của Lạc Thiệu Dã, thế nhưng có chung quy vẫn tốt hơn là không. Chúc Tử Lộ vẫn ngậm kẹo, chỉ bất quá lúc vị hoa quả ngọt ngào tan ra trong miệng, cậu lại bắt đầu oán thán bản thân quá mức sớm đầu hàng.
A ~ thật vô dụng thật vô dụng thật vô dụng! Chúc Tử Lộ…Cậu xong đời rồi, cậu từ khai giảng cho đến bây giờ có ngày nào đêm nào là không bị Lạc Thiệu Dã đè đầu cưỡi cổ không a ~
Ô…mẹ nói rất đúng, người thiện bị người khi, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân vì sao lại ngây thơ thiện lương lại còn đẹp trai như thế, thảo nào mà chọc người đố kỵ a ~ p( ̄口 ̄)q! !
~ cộc cộc ~
Ngay lúc trong lòng Chúc Tử Lộ đang than khóc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng đập đập rất rõ ràng.
Lạc Thiệu Dã chủ động đi mở cửa, loại chuyện này thì dù có đổi lại lúc bình thường cơ hồ vẫn là công tác cậu phụ trách. Tuy rằng mỗi lần người có quyền sai sử nô lệ đều là Lạc Thiệu Dã, nhưng tổng thể mà nói, cậu kỳ thực mới tương đối giống người bị sai sử, lại còn không mảy may tự giác kính dâng phục vụ.
“Chúng tôi đã trở về!" Lạc Thiệu Dã vừa mở cửa liền thấy Đại Trì Tiểu Quất đứng ở bên ngoài, cực giống người vừa trúng cử, dáng tươi cười khả cúc đạt đến một loại cảnh giới rất kinh khủng.
Thành thật mà nói, hiện tại bọn họ vừa thấy đôi tình nhân bé nhỏ này là trong lòng sẽ không tự chủ được mà cảm thấy nặng nề cùng sợ hãi. Cho nên Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ trên mặt đều nhịn không được toát ra biểu tình khủng hoảng, lập tức lại kiềm chế đè nén xuống, thay bằng nụ cười khổ thật vất vả mới toét ra được.
“Ờ, hội trại vui không?" Lạc Thiệu Dã vừa đi trở về bên Chúc Tử Lộ vừa hỏi, thấy ánh mắt của Đại Trì và Tiểu Quất cứ lướt qua lướt lại trên người mình và Chúc Tử Lộ, lập tức phản xạ mà thả hai tay lên vai cậu ta, từ phía sau ôm quanh lấy.
Chúc Tử Lộ vốn muốn giãy dụa, nhưng vừa bắt được ánh mắt tán dương của Đại Trì Tiểu Quất thì giống như bị sét đánh, lập tức an tĩnh lại, thuận theo tùy ý Lạc Thiệu Dã thân mật ôm mình.
Không thể giãy dụa, tôi không thể giãy dụa, trước mặt bọn họ chúng tôi là một…Mẹ ơi! Cũng không thể không cần sao? p(〒口〒)q! !
Chúc Tử Lộ sau khi thấy rõ nỗi bi ai mỗi chiến tất bại, lần này lại được thể nghiệm sự bất đắc dĩ thân bất do kỷ khi bị ép cùng Lạc Thiệu Dã ‘yêu nhau’…
“Cũng tạm thôi ~ các cậu không có thì sao mà chơi vui được ~" Tiểu Quất không quá vui vẻ nói. Thì cũng đúng thôi ~ kế hoạch đã vạch ra đều ngâm nước nóng, hại mọi người lúc cắm trại không có kịch để xem, đều cảm thấy thật trống rỗng…
Nghe nói các chị gái năm ba năm tư nộp tiền đến chơi đều là để xem cặp đôi son trẻ, thấy bọn họ không tới thiếu chút dẫn phát bạo động yêu cầu trả lại tiền…Cái đám coi tiền như rác ngoài ngành thì thôi, các đàn chị lần này đều đắc tội hết sạch, thực sự là quá đáng sợ!
Mở ngoặc nói thêm, chương trình cắm trại đón tân sinh viên long trọng nhất từ trước đến nay cuối cùng phải lấy trò chơi thổi BCS để kết thúc…Mớ BCS đó vốn có công dụng khác.
“Được rồi, ha ha ha…Tôi và Tiểu Quất có mua đồ lưu niệm về cho các cậu nha!" Đại Trì nói, liếc mắt với Tiểu Quất một cái, hai người phân biệt kéo Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ đi hai nơi.
“Lạc Thiệu, giới thiệu cho cậu cái này, dùng siêu tốt! Không tốt thì cậu cứ đến tìm tôi, nếu thích vẫn cứ đến tìm tôi, mua càng nhiều càng rẻ." Đại Trì bá vai Lạc Thiệu Dã, dùng ngữ khí anh em giang hồ, giao một cái túi giấy cho cậu, còn chớp chớp mắt, một kiểu tươi cười đầy ám muội ngụ ý ‘Khen tôi đi! Anh em tốt mới đề cử với cậu’.
“Đại Trì…Cậu học từ đâu loại ăn nói này vậy? Lại bị mấy ông chủ quán ven đường chộp đến tiếp thị nữa đó hả?" Sao mà cứ có cảm giác người này rất giống mấy tay bán thuốc giả nha…Lạc Thiệu Dã nhận quà, trong lòng thực sự lo lắng, thứ này dùng sẽ không gặp chuyện không may đi? Có thể tin hay không vậy?
Lúc này, Tiểu Quất cũng đang lôi kéo Chúc Tử Lộ, thần bí hề hề tặng lễ vật.
“Bambi ~ cái này cho cậu, nhất định phải dùng nha! Không thì sẽ đau nhức, thực sự rất đau đó ~" Tiểu Quất vẫn là một dáng dấp ngây thơ như thường lệ, chỉ là trong giọng nói tràn ngập thận trọng, cứ mãi cảnh báo, kín đáo đưa một hộp quà nhỏ cho Chúc Tử Lộ.
“Vì sao không dùng sẽ đau nhức? Đây là cái thứ gì?" Còn chưa nghe qua thủ pháp tiếp thị đáng sợ hơn cái này, không dùng sản phẩm sẽ sống không bằng chết, có nghiêm trọng như vậy không? Chúc Tử Lộ cầm hộp, trong lòng thì nghĩ Tiểu Quất đúng là rất giống đám tiếp thị gạt người, thực khủng bố…
“Ha ha…Dù sao cũng là thứ tốt! Cần lắm đó ~ bye bye!" Miệng nói lời hệt như nhau, Đại Trì và Tiểu Quất lôi kéo đối phương, cười khúc khích vẫy tay, rời khỏi phòng 832.
“Có thật hay không vậy? Gạt người đi?" Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ thì cùng mở miệng nghi ngờ, sau khi Đại Trì Tiểu Quất đóng cửa, lập tức động thủ mở quà.
“Đây là cái thứ gì? Trong suốt, thơm thơm, lại còn có hạt màu tím li ti, là sữa rửa mặt sao?" Chúc Tử Lộ lật trái lật phải cái chai plastic mềm trong suốt xem một chút, nghĩ rất thú vị, ngửi ngửi mùi còn rất thơm, mặt trên một đống hướng dẫn bằng tiếng Anh thì cậu lười nhìn kỹ.
Cũng không tệ lắm. Tiểu Quất đi cắm trại còn nhớ mang quà về cho cậu, chẳng qua…nơi đó không phải vùng hoang vắng chuyên dùng cho hoạt động ngoài trời sao? Từ lúc nào thì cũng bắt đầu bán đồ lưu niệm?
“Là…cái này là…gel bôi trơn…" Lạc Thiệu Dã tay run bắn, nuốt nước bọt, nói cũng trở nên lắp bắp, cà lăm cà lập.
“Cái gì? Gel bôi trơn? Cậu…cậu làm sao mà biết?" Chúc Tử Lộ bị dọa nhảy dựng, cái chai mềm trong suốt trên tay thiếu chút nữa rớt xuống đất.
“Cái Đại Trì cho tôi có ghi rõ này." Lạc Thiệu Dã thở hắt một hơi lớn hòa hoãn tâm tình, đưa cái chai của mình đến trước mặt Chúc Tử Lộ, bên mặt trái của chai Đại Trì cực kỳ tri kỷ dán một cái nhãn, dùng thứ tiếng Trung loạn xà ngầu của mình viết: ‘Gel bôi chơn (trơn) dùng cho mơi (nơi) cần tiếp súc (tiếp xúc)’.
“Mẹ ơi!" Chúc Tử Lộ vừa nhìn, sợ đến nỗi lập tức vất văng cái chai trong tay ra, chai gel bôi trơn mới tinh cứ như vậy rớt xuống giường Lạc Thiệu Dã.
“Hai cái đứa này…" Lạc Thiệu Dã cầm chai gel trong tay, giọng nói tựa hồ cũng vì tức giận mà run rẩy, thế nhưng chỉ có trong lòng cậu mới biết, càng nhiều là vì sợ hãi a…
Đừng có xui khiến cậu đè Lộ Lộ nha! Này không phải ngang ngửa giao cưa điện cho kẻ giết người Texas sao? Cậu cũng không phải loại tính dục vô năng như Liễu Hạ Huệ, trời biết cậu mỗi ngày đều phải hò hét kêu gọi lòng mình một trăm lần mới khắc chế được xung động tính dục không bình thường của bản thân đối với Chúc Tử Lộ a!
“Giỡn cái gì chứ! Không được…Tôi thực sự chịu không nổi nửa, Lạc Thiệu Dã, chúng ta ngày hôm nay phải đi tìm bọn họ nói cho rõ ràng!" Chúc Tử Lộ điên cuồng lắc đầu, càng nghĩ càng thấy không thể tiếp tục như thế này nữa.
Nào có người ‘bức nam làm G’ như vậy! Cậu cực kỳ bình thường có được hay không! Hơn nữa cậu căn bản là…là sẽ không…không phải cực kỳ…chỉ có một chút xíu…một chút xíu thích Lạc Thiệu Dã thôi a! Vì sao cứ làm như bọn họ mỗi ngày đều vận động pittông vậy!
(Chen ngang một câu, mọi người vốn vẫn cho rằng như thế…)
Cứ như vậy, Chúc Tử Lộ chụp Lạc Thiệu Dã, Lạc Thiệu Dã chụp gel bôi trơn, hai người vội vội vàng vàng vọt đến phòng 811, ra sức xoay mở cửa.
“Ân ân…A a…"
Ván cửa mới đẩy ra một cái khe, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rên rỉ ám muội làm kẻ khác mặt đỏ tim đập.
Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ không hẹn mà cùng dời mắt nhìn về phía giường, trong chăn bọc hai người, ngoài chăn lộ bốn cái chân giao quấn.
Đây…lẽ nào chính là…thú bốn chân trong truyền thuyết sao?
~ thình thịch ~ Tiếng tim đập.
Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ lần thứ hai không hẹn mà cùng đóng cửa lại, sau khi ý thức được cái tay đang đè lên cánh cửa của mình vẫn còn cùng tay đối phương thân mật dán hợp, lập tức như bị điện giật rút văng ra.
~ thình thịch ~
Hai người nhìn cũng không dám nhìn mắt đối phương, giống như ăn trộm bị cảnh sát truy đuổi, hoang mang rối loạn chạy về phòng mình.
Sau khi trở lại phòng, bình thường thì không cảm thấy gì, lúc này lại cứ thấy cả người không thích hợp. Không gian vốn đối hai người mà nói là cực kỳ rộng rãi bất tri bất giác liền trở nên chật hẹp, mắt lơ đãng tiếp xúc là lại thấy không được tự nhiên, tim đập quá mức nhanh!
“Tôi…tôi còn chưa tắm, tôi đi tắm!" Cũng không biết bản thân vì sao lại phải giải thích rõ ràng, Chúc Tử Lộ cơ hồ là chạy trối chết chui thẳng vào phòng tắm.
.
.
.
— oOo —
Tác giả :
Monolife