Lá Bài Cuối Cùng

Chương 78

Trầm mặc.

Lâm Dược nằm úp dưới đất, Caesar nằm trên người y.

Lâm Dược không nói gì, Caesar cũng không nói gì.

Hai người đều đang thở dốc.

Caesar cúi đầu, từ góc độ của hắn, có thể thấy được lông mày của Lâm Dược, thấy lông mày thon dài của y nửa ngày cũng không động, hiển nhiên đang ngẩn người, hơi mềm lòng, định nói gì đó, Lâm Dược đột nhiên mở miệng: “Lạc Lạc, tôi rất buồn."

“… Tôi biết, hai năm trước tôi không nên…"

Caesar chua xót, đang muốn ấp ủ cảm xúc bộc bạch một lần, lại nghe Lâm Dược rên rỉ: “Anh sắp đè chết tôi rồi."



“Lạc Lạc à, tôi nhớ trước kia anh cũng không có nặng như thế, hai năm trước, tôi không phải còn có thể ôm anh được sao? Sao hai năm không gặp, anh cái gì cũng không đổi, nhưng lại mập lên nhiều thế. Cái này à, tuy đàn ông không nên chú trọng dung mạo, nhưng phát phì đối với thân thể không tốt, anh xem anh…"

Còn chưa nói xong, đã cảm thấy trời đất đảo lộn, Caesar vác y lên vai, ném lên giường.

Nằm trên giường, Lâm Dược giãy đạp vài cái rồi không tránh nữa, hoạt động tay chân một chút, dựa lên đầu giường, nhìn Caesar.

Lúc này toàn thân y đều ướp nhẹp, quần áo cũng dán sát lên người, quần áo màu trắng, nệm giường màu đen, trắng đen giao nhau, tóc còn đang nhỏ nước.

Caesar nhìn y, y ngáp một cái rồi cởi áo chữ T ra, để trần thân trên: “Được rồi, Lạc Lạc, anh muốn làm gì thì cứ tới đi, dù sao của tôi chính là của anh, anh muốn lấy thứ của anh, tôi cũng không có ý kiến."

Caesar cởi quần áo của mình, cởi áo sơ mi, rút dây lưng, đạp giày ra, chậm rãi cởi quần tây xuống.

Hắn làm đâu vào đấy, Lâm Dược vẫn luôn nhìn hắn, cũng không động, cho tới khi hắn chỉ còn lại một cái quần lót, Lâm Dược cũng chỉ nhướng mắt một chút, vẫn không có động tĩnh.

Caesar tới bên giường, y vẫn không có động tĩnh.

Caesar tới bên cạnh y, y vẫn không có phản ứng.

Tay Caesar đặt lên chân y, da thịt y căng lại, nhưng lập tức lại thả lỏng.

Caesar chậm rãi cởi quần y, quần dài, quần lót, sau khi thân thể trống trơn, Lâm Dược cũng chỉ tách chân ra rộng hơn một chút, bày vẻ mặc người ngắt hái.

Caesar nhìn y một cái, sau đó cúi đầu, ngậm lấy chỗ yếu hại của y.

Vẻ mặt Lâm Dược cuối cùng cũng có biến hóa, y trừng to mắt, muốn giãy dụa, nhưng lại bị Caesar ấn lại: “Cậu không phải đã nói, mặc tôi làm sao?"

Caesar nhả thứ của y ra, dùng tay vuốt lấy, Lâm Dược không nói gì, Caesar lại cúi đầu ngậm lấy.

Lần đầu tiên còn được, lúc này thứ đó đã nửa mềm nửa cứng, hắn lại chưa từng làm qua, thực sự không sao quen nổi. Nhưng đều là đàn ông, hơn nữa trước kia hắn được người làm cho không ít, đương nhiên biết phải làm sao mới có thể khiến người ta thoải mái, quả nhiên không qua bao lâu, Lâm Dược liền không thể nén nổi tiếng thở dốc.

“Lạc Lạc…"

Cảm thấy mình sắp không áp chế nổi, Lâm Dược đẩy mạnh hắn ra.

“Tôi, tôi sắp ra rồi…"

Caesar nhướng mắt nhìn y một cái, nhưng không nhả thứ đó ra.

Về dung mạo của Caesar, người khác nhau có kiến giải khác nhau, đa phần mọi người đương nhiên đều khen một tiếng đẹp, nhưng cũng không tránh được có khúc xương trong quả trứng.

Nhưng cho dù nói không đẹp, cũng không thể không thừa nhận, hắn là đàn ông tuyệt đối, mà lúc này, hắn lại ngậm thứ của Lâm Dược, mắt mang ý lạnh, sự tương phản kịch liệt này, càng khiến người ta bị kích thích dị thường, Lâm Dược không nhịn nổi nữa, eo tê đi, rồi cứ thế bắn ra.

Y trước giờ chưa từng chơi dao thật súng thật với người khác, khi ở Malaysia, cũng thỉnh thoảng tự mò, sau khi tới Mỹ, vì đủ nguyên nhân như thi đấu vân vân mà ngay cả sờ cũng không có, lúc này lại kích thích như thế, lần này bắn ra thật không ít, đợt trước chưa xong, đợt sau lại lên, bắn liền ba bốn lần, mới hoàn toàn rụt lại, Caesar từ đầu tới cuối vẫn ngậm lấy.

Nhưng cũng vì thật sự quá nhiều, một ít tinh dịch trượt xuống khóe miệng.

Lâm Dược nhìn hắn, chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi lật người lại, ngoan ngãn nằm sấp ở đó.

Caesar nhìn y, đánh lên mông y một cái, Lâm Dược cứng người, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống.

“Bốp!"

Lại đánh một cái, chỉ là lần này đổi vị trí.

Lâm Dược cắn răng, vẫn nhịn xuống.

Nhưng Caesar lại giống như đánh phát nghiện, lại đánh thêm một cái.

Lâm Dược cuối cùng nhịn hết nổi, cong người nhảy lên: “Anh muốn làm gì liền làm, ông đây…"

Y muốn nói gì đó, nhưng thấy Caesar ngậm miệng, khóe miệng còn mang theo vết trắng, kết quả không nói được gì.

Caesar không nói gì, nhưng trong mắt lại mang ý cười, Lâm Dược mài răng, quyết tâm, cúi xuống, muốn ngậm lấy thứ của Caesar.

Nhưng còn chưa đợi y lại gần, Caesar đã vác y lên vai, mang vào phòng tắm.

Mở công tắc, nước nóng lập tức từ vòi sen xối xuống, Lâm Dược chùi mặt: “Lạc Lạc, anh làm gì vậy?"

Caesar phun thứ trong miệng ra, như cười như không nhìn y một cái, nửa lời còn lại của Lâm Dược kẹt ở cổ họng không phun ra được.

“Không phải cậu nói tôi muốn làm gì thì làm sao?"

Caesar nói rồi hôn y, Lâm Dược vốn muốn nhúc nhích, nhưng cảm thấy được vị tanh nồng trong miệng hắn, liền thành thật lại.

Hôn, ve vuốt, bôi sữa tắm, xối nước.

Mỗi lần Lâm Dược cho rằng Caesar sắp làm chút gì đó, lại phát hiện hắn chỉ đang tắm rửa cho mình, chỉ là trong những động tác này tràn đầy mờ ám.

Không biết qua bao lâu, Caesar đóng vòi nước, ném cho y một cái khăn, mình cũng tự lấy một cái, vừa lau vừa đi ra ngoài.

Lâm Dược nhìn bóng lưng hắn ngây người nửa ngày, vẫn không hiểu rõ hắn đang làm gì.

Qua một lúc y cũng lau khô người, rồi đi ra, Caesar đã mặc áo ngủ dựa trên giường xem báo.

Thấy y ra, cũng không ngẩng đầu, chỉ mở miệng nói: “Qua ngủ đi."

Lâm Dược ngước mắt lên, thành thật không khách khí nằm xuống, y cũng không để ý ngủ lõa, nhưng lật tới lật lui ngủ không được, cuối cùng ôm gối trong tay.

Caesar biết thói quen ngủ của y, đẩy gối của mình sang một nửa, Lâm Dược cũng không đẩy gối lại.

Qua một lúc, Caesar ném báo, tắt đèn, cũng nằm xuống.

Phòng quá lớn, cho dù biết là đang trong phòng, cũng có cảm giác trống trải, Lâm Dược đợi nửa ngày, thấy Caesar không động tĩnh, cẩn thận mở miệng: “Lạc Lạc, anh ngủ rồi sao?"

Không trả lời, Lâm Dược lại nói: “Ngủ thiệt rồi?"

Caesar lật người, ôm y vào lòng: “Ngày mai cậu còn có cuộc đấu, hôm nay thế này thôi."

Câu này nói rất đơn giản, ý lại vô cùng rõ ràng. Lâm Dược ngừng một lát, lại nói: “Thật ra, Lạc Lạc, hôm nay tôi có thể giúp anh, anh không cần nghẹn, như vậy không tốt cho thân thể."

“Cậu có thể giúp tôi vào ngày mai."

“Hiện tại tôi cũng có thể."

Caesar ôm y không nhúc nhích, qua một lúc, Lâm Dược lại nói: “Lạc Lạc…"

“Lâm Dược, cậu đừng quá đáng!"

“Không phải, Lạc Lạc, tôi chỉ muốn hỏi nệm giường của anh đã đổi chưa, tuy là giường nước…"

“Tôi đổi rồi!"

Nói tới cuối, đã nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi không phải chỉ hỏi thôi sao, giường của anh chỉ có một màu…"

Có lẽ là cảm thấy được cơn giận đang dần dâng lên, Lâm Dược chỉ nói nửa câu, rồi yên lạng.

Caesar mài răng vài cái, cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ là nhịn tới xém nội thương. Lâm Dược dù sao đã ra một lần, hắn vẫn luôn nghẹn, tuy hiện tại hắn đã nén qua, nhưng lửa tà vẫn làm ổ trong lòng.

Nếu có thể, hắn tuyệt đối muốn ăn sạch Lâm Dược từ da tới xương, nhưng hắn biết, nếu làm thế, thì ưu thế tích lũy vừa rồi sẽ không còn nữa.

Đối với Lâm Dược, để y thiếu nợ, so với đem y ăn, càng hữu dụng.

Hắn tự khuyên mình như thế, cố gắng khắc chế, nhưng trong lòng thì đang gầm gừ: “Sớm muộn cũng có một ngày, phải đòi lại hết!"

Tối nay, hai người ngủ đều không ngon lắm, Lâm Dược thì có tâm sự cộng thêm tư thế xa lạ__ Y chưa từng bị ai ôm.

Caesar thì là dục hỏa khó tiêu, tóm lại sáng hôm sau thức dậy, hai người đều mang hai vòng mắt đen thui. Bộ dáng này, nếu để người khác thấy, thì đương nhiên là tràn đầy mờ ám tràn đầy tưởng tượng, đặc biệt là hai người còn cùng tới nhà ăn, tôi gắp cho cậu, cậu nhường canh cho tôi, để người khác nhìn thấy, quả thật là vợ chồng mới cưới.

Tới giờ, Caesar lại đưa Lâm Dược tới sảnh đấu, thấy hắn dịu dàng giúp Lâm Dược chỉnh cổ áo, một đám người đều muốn ngã ngữa.

“Sao tôi lại cảm thấy đại đế giống người vợ Nhật Bản vậy."

Trong phòng giám sát, David sờ cằm nói, lời vừa nói ra, đã bị mọi người vây đánh, nhưng tuy áp chế được ngôn luận của hắn, thật ra trong lòng mọi người đều có cảm giác giống vậy__ Nhìn thế nào, cũng thấy đại đế rất ân cần, đây, đây nhất định là đã sai chỗ nào rồi.

Ba mươi người, bốn bàn, cho dù đang ở trong đại sảnh, cũng trở nên rất trống trải, tối qua một bàn đã bị dọn ra, hôm nay sắp xếp lại, có hai người, được phân lên bàn có Lâm Dược, một trong số đó, là Ngựa hoang.

Ngựa hoang hôm nay, hiếm khi mặc chính trang, âu phục giày da còn thắt cà vạt, hắn ngồi cánh dưới của Lâm Dược, sau khi vào chỗ, hắn chào Vua sư tử và Vịt con xấu xí, sau đó nói với Lâm Dược: “Tối qua tôi vẫn luôn cầu nguyện, hy vọng có thể được phân tới cùng bàn với anh, hiện tại quả nhiên như nguyện."

“Thượng đế thật yêu cậu." Lâm Dược ngồi đó, không quay đầu, “Chắc rất nhanh sẽ triệu cậu về."

“Cứ giở miệng thỏa thích đi, lập tức anh sẽ được cùng Ike đi làm tiết mục, rất nhanh, tôi bảo đảm, ngày mai, có lẽ ngay hôm nay, sau khi anh bị đào thải, những phóng viên đó sẽ cho anh thời gian nói."

“Muốn đánh cược không?" Lâm Dược quay đầu, “Tôi nhất định sẽ không bị đào thải."

“Anh sẽ bị loại, hơn nữa, anh sẽ bị tôi đào thải!"

“Vậy cứ cược một ván đi, nếu cậu thắng, tôi sẽ chạy lõa thể, từ đây tới trung tâm thương mại Avenues, nếu tôi thắng, thì đổi thành cậu chạy lõa thể, cũng từ đây tới trung tâm mua thương mại Avenues."

Trung tâm mua thương mại Avenuescách đây bốn con đường, là trung tâm thương mại lớn nhất Las Vegas, lưu lượng người… đương nhiên cũng cực lớn.

Ngựa hoang bên này còn chưa trả lời, trong phòng giám sát đã bùng nổ.

À, chạy lõa thể không hiếm, chạy lõa thể không có gì, đàn ông nước Mỹ đối với cái này đã sớm thích ứng, rất nhiều đại học ở Nam Mỹ còn có truyền thống này, Nam Mỹ còn có rất nhiều bãi biễn lõa thể, ở Nam Mỹ còn có đủ loại biểu diễn, các phụ nữ mỹ miều đều không mặc áo trên, hai người đàn ông chạy lõa thể, quá bình thường!

Nhưng, đây là Lâm Dược và Ngựa hoang!

Ngựa hoang là Ngựa hoang, thường xuyên tạo tai tiếng, nhưng hắn dù sao cũng là cao thủ, chạy lõa thể quanh Las Vegas… trừ bị điên, mọi người cũng không nghĩ ra được từ hình dung nào khác.

Nhưng nếu chỉ là Ngựa hoang thì cũng thôi đi, hắn muốn làm gì cứ làm, đối với họ nhiều nhất cũng chỉ là thêm chút tin tức, thêm chút náo nhiệt, nhưng còn có một Lâm Dược, còn có một Lâm Dược đó!"

“… Đại đế hào phóng như thế sao?"

Câu lầm bầm này, đã nói rõ tiếng lòng của mọi người.

Caesar hiển nhiên không có hào phóng như thế, nghe được câu nói của Lâm Dược, hắn bóp nát điều khiển.

Những người khác trên bàn cũng ngẩn ra nhìn hai người, chạy lõa thể, quá chấn động rồi đi.

“Được thôi." Ngựa hoang mở miệng, “Dù sao xấu mặt cũng là anh."

“Cái này phải cược xong mới biết."

Lâm Dược nhàn nhạt nói, không nhìn vào mắt hắn, Ngựa hoang phóng điện xẹt xẹt.

Ván đấu bắt đầu.

Cuộc thi WPS vào năm ngày cuối cùng mới kích thích nhất, nhưng sự kích thích này phần nhiều tới từ số chip, cuộc đấu tiến hành tới nay, cược mù đã biến thành 2500/5000, một ván cược trên mấy triệu, đều rất bình thường, nhưng đồng thời, mọi người cũng đều thêm cẩn thận.

Khán giả trước tivi, luôn có thể thấy được những pha đặc sắc, hoặc là cướp gà, hoặc gặp bài oan gia, hoặc có người bị loại.

Nhưng đó là thành quả biên tập sắp xếp, ống kính đổi tới lui trên bốn bài, nhưng thật ra bình quân khi tới mỗi bàn, đều có chút đơn điệu.

Phần lớn thời gian, ván đấu chỉ tiến hành tới vòng Flop, có lúc, thậm chí sau khi phát bài riêng, người trên bàn đã bỏ bài toàn bộ.

Nhưng cho dù như thế, trải qua hai tiếng, vẫn có một người bị loại ra, số 6 may mắn, vào một lần hắn cho rằng đã cầm được bài lớn đã tiến hành cược all__ Số chip của hắn quả thật quá ít, cũng không thể không cược all, nhưng rất đáng tiếc, đối thủ còn có bài lớn hơn hắn.

“Số 6 may mắn của chúng ta cuối cùng đã kết thúc hành trình may mắn của anh ta, hạng ba mươi! Hạng ba mươi! Chúng ta hãy chúc mừng anh ta!"

Ike bừng bừng cảm xúc trong tivi, tại hiện trường có nhân viên công tác hướng dẫn hắn ra ngoài, khi hắn rời khỏi sảnh, toàn trường vỗ tay vì hắn, bất luận là may mắn hay gì khác, có thể đi tới đây, đều không dễ dàng.

Mà sau khi biểu đạt tôn trọng, cuộc đấu tiếp tục.

Hai tiếng hai mươi tám phút, loại bỏ người hạng hai mươi chín.

Ba tiếng lẻ tám phút, loại bỏ hạng hai mươi tám.

Ba tiếng mười hai phút, hạng hai mươi bảy cũng rời cuộc đấu.

Trong bốn tiếng sau đó, vào nhà ăn, chỉ còn hai mươi lăm người.

Năm tiếng, sáu tiếng, bảy tiếng… khi được chín tiếng, Lâm Dược vẫn ngồi trên bàn, mà lúc này, trong đại sảnh chỉ còn mười ba người.

Sắc mặt Ngựa hoang bắt đầu khó coi, lúc này số chip của hắn là hơn năm triệu, ba mươi ngàn người tham gia đấu, tổng cộng hơn ba mươi triệu, bình quân khi còn mười ba người, thì mỗi người xấp xỉ cỡ ba triệu, hắn gần như là gấp đôi, nhưng, Lâm Dược vẫn còn trên bàn đấu, hơn nữa, số chip của y vẫn còn hai triệu!

Đương nhiên, số chip không tính cái gì, nếu điều kiện cho phép, cho dù bốn triệu, cũng có thể thua sạch trong một ván. Nhưng Lâm Dược sẽ nhập cuộc sao? Vào lúc này, y chỉ cần không làm gì, chỉ dựa vào kéo dài, nói không chừng cũng có thể kéo tới ngày mai.

“Lẽ nào mình phải chạy lõa thể sao?"

Nói ra thì hắn không để ý có lõa thể hay không, nhưng thua cho Lâm Dược thì hắn không thể nào chấp nhận, mà khiến hắn không thể chấp nhận hơn là, hắn không thể nắm bắt được Lâm Dược. Mấy hôm trước, hắn còn không có cảm giác này, lúc đó Lâm Dược đánh bài tuy cũng không tồi, nhưng cảm giác chỉ là không tồi, miễn cưỡng một chút thì cũng chính là có thiên phú, nhưng hắn tin chỉ vậy thì không cách nào so sánh với hắn. Mà hôm nay, hắn lại có cảm giác nhìn không thấu.

Lại một ván bắt đầu, nhà cái phát bài riêng.

Ngựa hoang nhìn bài riêng, quyết định sẽ thử ván này.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại