Lá Bài Cuối Cùng
Chương 52
Phóng viên của [Thời báo Las Vegas], tuy mới gia nhập vào nghề này không quá một năm, nhưng đã từ một chim non quá khứ biến thành tinh anh của tòa soạn. Càng là tin khó lấy được cô càng muốn đào tới tay.
Cô mỹ lệ xinh đẹp, đối diện với đàn ông cô có thể lộ ra phong tình của mình, đối với phụ nữ, cô có thể lộ ra phong cách của mình.
Từ nhỏ tới lớn, nhân duyên của cô vô cùng tốt, từ nhỏ tới lớn, cô không biết đã trải qua bao nhiêu thời khắc được người chú mục, mà lúc này, lần đầu tiên cô cảm thấy sự chú mục này… không tốt đẹp đến thế.
Cô nhận bản thảo phục vụ đưa sang, miễn cưỡng cười, nho nhã ngồi xuống, lưng cô rất thẳng, nhưng nếu có thể, cô thật muốn giấu mình đi!
“À, còn nữa, cô Judy, lát nữa tôi còn muốn tìm cô bàn kỹ, nói sao thì cô cũng là biên tập của tôi, nên cùng tôi cân nhắc tỉ mỉ về tác phẩm chứ đúng không."
“… Được, anh Lâm."
Rất lâu rất lâu về sau, Judy đã viết trong hồi ký của mình thế này: “Lúng túng luôn sẽ xuất hiện, mỗi người đều sẽ có những lúc lúng túng đột nhiên ập tới, đương nhiên tôi cũng có. Đối mặt với sự lúng túng, biện pháp của tôi chính là mỉm cười. Bất kể lúng túng thế nào cũng phải mỉm cười. Đúng, rất khó. Nhưng, từ sau hôm đó, tôi không bao giờ cảm thấy mỉm cười là khó khăn nữa. Mỗi khi tôi cảm thấy không thể cười nổi, tôi sẽ nghĩ tới lúc đó, sau đó, mỉm cưởi sẽ trở nên vô cùng đơn giản."
Thấy Judy đã đáp, Lâm Dược quay đầu, nói với nhà cái: “Có thể bắt đầu rồi."
Sau đó cười cười xin lỗi Hoa Hồ tử: “Làm lỡ thời gian của ông rồi, ai ya ya, viết lách thật là một chuyện vô cùng gian khổ, nhưng nhìn những chữ hỗn loạn biến thành bài văn, cũng rất có cảm giác thành tựu, chỉ cần nghĩ chúng có thể biến thành chữ chì đúc, thì càng cảm thấy đây là một chuyện vô cùng thần thánh, cho nên liền cảm thấy mình nhất định phải nghiêm túc đối đãi."
“Hai ngày nay, tôi cũng từng thử từ bỏ, cân nhắc từng chữ từng chữ, cảm thấy thật sự rất khó. Nhưng khi nghĩ tới lời hẹn với cô Judy, nghĩ tới bài văn của tôi còn có độc giả đang đợi, tôi liền cảm thấy mình phải có trách nhiệm có nghĩa vụ viết tiếp."
“Thật ra tôi cũng từng hối hận, cũng từng nghĩ không nên đáp ứng, nhưng nếu đã đáp ứng rồi, thì phải làm được. Cuối cùng khổ tâm không lãng phí, tôi rốt cuộc cũng viết được một bản cũng tính là thỏa mãn, hiện tại, tôi thật sự cảm thấy vô cùng thỏa mãn… a, xin lỗi, ông chưa từng viết lách, không thể hiểu được cảm thụ này. Vậy thì, chúng ta không cần làm lỡ thời gian nữa, hiện tại liền bắt đầu đi."
…
Trước khi y nói câu cuối cùng, tất cả mọi người đều có một nghi hoặc… sai rồi thì phải, đây không phải là Las Vegas, mà là Thụy Điển. Hiện tại không phải là thi đấu mà là nghi thức phát phần thưởng Nobel văn học. Người này không phải tới tham gia thi đấu, mà là tới để phát biểu cảm tưởng khi được nhận giải thưởng.
Giám đốc quan hệ xã hội của JA thầm niệm trong bụng: “Đoạn này cậu ta nói rất tiêu chuẩn, không phát âm sai, không biết là học với ai."
Judy đang ngây ngẩn: “Tôi vẫn chưa xem bản thảo của anh ta, anh ta còn chưa có độc giả mà."
Caesar không có phản ứng, Daniau đã cắt ba điếu xì gà.
Vào lúc này phải nói, gừng càng già càng cây, sau khi Lâm Dược lải nhải một vòng lớn, Hoa Hồ tử vẫn mỉm cười, vô cùng hiền từ gật đầu: “Được, vậy bắt đầu thôi."
Ông biểu hiện vô cùng bình tĩnh, chỉ có một điểm duy nhất thay đổi so với vừa rồi, chính là ông đã lấy ra một trái táo, sau đó bắt đầu vuốt ve tới lui như ve vuốt thiếu nữ.
Thi đấu buổi sáng, không có gì đáng nói. Hai bên đặt cược đều vô cùng khắc chế, không có ai cược all, mỗi lần số chip lớn nhất cũng không vượt qua năm trăm, đây cũng nằm trong dự liệu của mọi người.
Tuy thời gian thi đấu hạn chế, nhưng dù sao có thể duy trì bảy ngày. Trước trận đấu này, bọn họ đều không giao thủ qua, đối với đối phương đều xa lạ, một buổi sáng, thậm chí dùng hai ba ngày để thăm dò lẫn nhau cũng là chuyện hợp tình, đối đầu chân chính, chắc sẽ diễn ra vào hai ngày cuối cùng, thậm chí là buổi chiều cuối cùng!
Mười hai giờ trưa, cuộc đấu buổi sáng kết thúc, Hoa Hồ tử thắng hai trăm, thế là, các phương tiện truyền thông phân thành hai trận doanh.
Một mặt nói Hoa Hồ tử bảo đao chưa già, mặt khác lại nói Lâm Dược là hắc mã mới xuất hiện__
Có thể đấu với Hoa Hồ tử cả buổi sáng chỉ thua hai trăm, ít nhất đã biểu hiện được y cũng không quá kém. Mà lời đồn bảo Daniau phát điên tự nhiên cũng không còn chính xác nữa.
Cuộc đấu vừa kết thúc, Lâm Dược đã nhảy lên, hưng phấn đi tới chỗ Judy: “Cô Judy, bản thảo của tôi cô đã xem chưa?"
“… Vẫn chưa, vừa rồi tôi vẫn xem thi đấu."
“Ô, trận đấu này có gì đáng xem chứ, cô nên xem bản thảo của tôi trước đi."
Judy cười nói: “Anh Lâm, anh không đi nghỉ ngơi một chút sao, tôi cảm thấy tốt nhất anh nên đi ngủ một giấc, tôi thấy…"
“Hoàn toàn không cần, tôi hiện tại rất hưng phấn. Cô xem bản thảo của tôi trước, xem xong tôi với cô bàn kỹ."
…
Khi Lâm Dược cùng ăn cơm với Judy, vừa thảo luận bản thảo của mình, Hoa Hồ tử lại đang ngủ, ông không cảm thấy buổi sáng dùng tinh lực quá lớn, nhưng lại thấy mệt mỏi.
“Lẽ nào, ta thật sự già rồi?"
Khi nằm trên giường, ông nghĩ thế, nhưng lại cảm thấy mình đã nghĩ nhiều. Ông chưa từng bỏ qua rèn luyện, nhiều năm như thế, quản lý Hồng Môn tại Las Vegas, cũng không phải đang nghỉ ngơi, cường độ thi đấu này, căn bản sẽ không khiến ông cảm thấy mệt.
“Hay vì đã quá lâu không thi đấu rồi."
Cuối cùng, ông cho ra kết luận như vậy.
Nhưng hai ngày sau đó, ông mỗi ngày lại cảm thấy mệt hơn, mỗi ngày đấu xong, đều không muốn thả lỏng, trực tiếp đi ngủ.
Trong giới cao thủ Las Vegas, có một phương pháp thả lỏng công khai, không phải xoa bóp không phải tắm cũng không phải ngủ, mà là chơi bài.
Khi bọn họ tiến hành thi đấu cường độ cao, mỗi ngày sau khi kết thúc đấu, đều sẽ tới bàn cược nhỏ chơi tiếp nửa tiếng.
Bàn cược giới hạn 15/20, không cần suy nghĩ không cần cân nhắc, chỉ đi theo cảm giác, loại thả lỏng này đối với họ thì có hiệu quả hơn ngủ.
Từ mấy chục năm trước, Hoa Hồ tử đã kiên trì phương pháp thả lỏng này, bất luận là tham gia cuộc đấu năm ngàn người, hay đấu với cao thủ khác, ông đều làm như thế, bao gồm năm đó khi đấu với Caesar, mỗi ngày ông cũng chơi nửa tiếng rồi mới nghỉ ngơi.
Nhưng hiện tại, ông càng lúc càng cảm thấy nửa tiếng này vô cùng khó chịu, mỗi lần đấu xong, ông đều chỉ nghĩ tới một chuyện, ngủ!
“Tiêu Nhiên, ta quả nhiên đã già rồi." Ngày thứ tư, ông cuối cùng cũng cảm thán như thế với đồ đệ của mình trong lúc ăn cơm sáng.
Tiêu Nhiên kính phục nhìn ông: “Không, không phải do thầy, chủ yếu là Lâm Dược đó…"
“Đừng nhắc tới cậu ta!" Giọng của Hoa Hồ tử gần như bén ngót, đũa trong tay lập tức cắm lên bàn, ông trừng mắt nói: “Đừng nhắc tới người đó với ta! Đừng nói tên của cậu ta! Đừng khiến ta nhớ tới cậu ta!"
Tiêu Nhiên gật đầu, qua một lúc, Hoa Hồ tử lại nói: “Người đó, tối mỗi ngày làm những gì?"
Tiêu Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó mới nói: “Lâm… ừm, mỗi ngày cậu ta đấu xong sẽ về phòng, cơm cũng gọi vào phòng ăn."
“Về phòng? Không ra ngoài nữa?"
“Không."
“Biết cậu ta làm gì không?"
“Chuyện này, chắc cậu ta viết bản thảo, thầy cũng biết đó, mỗi ngày cậu ta đều giao một phần bản thảo cho [Thời báo Las Vegas]."
Mặt Hoa Hồ tử xanh đi, mất một lúc ông mới nói: “Báo hôm nay tới rồi chứ? Lấy qua cho ta xem thử."
Tiêu Nhiên đồng tình nhìn ông, kỳ thật hắn rất muốn nói, thầy bỏ đi, tự chịu tội như thế làm gì? Mỗi ngày thầy phải đối diện người đó bốn tiếng, có lúc phải sáu tiếng thậm chí nhiều hơn, khi không đối mặt cậu ta, thầy không nghỉ ngơi một chút, còn xem chuyên mục cậu ta viết làm gì? Thầy lại không phải người khác, người khác xem báo, là để tìm vui, thầy xem… là tự ngược!
Tuy nghĩ thế, nhưng hắn vẫn giao báo cho Hoa Hồ tử.
Cuộc đấu của Hoa Hồ tử và Lâm Dược rất thu hút, nhưng sau giai đoạn bùng nổ ban đầu, cũng lắng xuống. Cái này giống như thi đấu Olympic, có mấy người quan tâm vòng loại bán kết? Mọi người quan tâm nhất luôn luôn là chung kết, vĩnh viễn là khoảnh khắc quán quân ra đời.
Huống hồ cuộc đấu mấy hôm nay lại vô cùng nhạt nhẽo, hai bên đều không có hành động gì lớn, tuy bên ngoài đặt cược rất sôi nổi, nhưng hứng thú của khán giả đã chuyển sang hướng khác.
À, vẫn nằm trên cuộc đấu, nhưng, bọn họ đã từ bản thân cuộc đấu, di chuyển lên chuyên mục của Lâm Dược! Lâm Dược ngay lúc bắt đầu cuộc đấu đã tạo đề tài như thế, thế là hôm đó gần như tất cả báo chí đều lấy nó viết báo. Vì thế, cho dù những người vốn không xem [Thời báo Las Vegas], cũng do hiếu kỳ mà đi tìm một phần, lật tới chuyên mục của Lâm Dược, sau đó, trừ kẻ ủng hộ kiên định của Hoa Hồ tử, những người khác, cho dù đặt Hoa Hồ tử thắng, mỗi ngày cũng đều muốn xem chuyên mục của Lâm Dược.
“Tôi cảm thấy anh Lâm có thể làm tác giả, anh ta viết rất thú vị."
“Mỗi ngày tôi đều chờ, khinh nhờn? Tại sao lại cho rằng đó là khinh nhờn? Cờ bạc vốn không phải là chuyện cao quý gì."
“Không lịch sự, có lẽ đi, nhưng rất thú vị."
..
[Thời báo Las Vegas] là báo miễn phí, nó áp dụng cách định giờ tung ra, dùng phương thức lấy phí quảng cáo để sinh tồn, mà mấy hôm nay, mỗi ngày nó đều lập tức bị giành sạch, Tiêu Nhiên nhất định phải phái người canh ở điểm tung hàng mới có thể tìm được một phần.
Hoa Hồ tử tìm tới chuyên mục của Lâm Dược, trên đó viết thế này: Thời gian trôi nhanh, trong chớp mắt đã qua ba ngày rồi, à, tôi không phải đang tưới nước, mong đừng bảo tôi nói năng rỗng tuếch, tôi chỉ đang cảm thán sự tàn khốc của thời gian.
Điểm này, đã được thể hiện đặc biệt rõ ràng trên người đối thủ tôn kính của tôi, tôi cảm thấy ông ấy già hơn ba hôm trước nhiều, đây là lỗi giác của tôi sao? Bốn giờ chiều hôm nay, tôi đề xuất nghỉ ngơi, tôi cảm thấy ông ấy rất cần nghỉ ngơi.
Tôi nghe nói tối mỗi ngày ông ấy đều cần đi đánh bài nửa tiếng, tôi thực sự không thể nào hiểu nổi hành động này. Có người nói với tôi đây là để thả lỏng, được rồi, vậy cứ coi như thả lỏng đi, tôi hy vọng ông ấy có thể thả lỏng thoải mái. Hôm nay tôi không dám nói chuyện luôn, vì tôi sợ ảnh hưởng tới ông ấy thả lỏng.
Thật ra tôi vốn muốn trao đổi với ông ấy nhiều thêm vài câu, các bạn cũng biết, có thể gặp được một người biết nói tiếng Trung không dễ. À, đúng rồi, tôi còn muốn hỏi ông ấy, tôi nên xưng hô ông ấy thế nào mới tốt. Mọi người đều gọi ông ấy là Hoa Hồ tử, nhưng tôi cảm thấy như vậy không đủ lễ phép, các bạn biết đó, người TQ chúng tôi vô cùng chú trọng lễ phép.
Tôn già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa chúng tôi, tôi thực không cách nào gọi một người tuổi tác còn lớn hơn cả cha tôi là Hoa Hồ tử, có lẽ, tôi nên gọi ông ấy là ông nội Hoa?
Tôi không biết ông ấy có xem [Thời báo Las Vegas] không, tôi cầu mong ông ấy sẽ xem, hơn nữa xem được chuyên mục của tôi, như thế, có lẽ ông ấy sẽ nói cho tôi biết vào lúc thi đấu.
Tôi thật hy vọng ông ấy có thể cho tôi biết, nếu không có rất nhiều chuyện, tôi đều không có cách nào nói với ông ấy. Bạn biết không, không có một xưng hô chính thức, tôi hơi ngại mở miệng, đây là sự hàm xúc của người phương đông chúng tôi.
Cô Judy cho tôi biết, có thể viết nhiều chữ hơn nữa trong chuyên mục, nhưng tôi cảm thấy, không nên viết quá nhiều thì tốt hơn, các bạn biết đó, văn tự là vô cùng thần thánh.
Đúng rồi, tôi nhận được thư của một vài độc giả, thực sự vô cùng cao hứng. Tại đây, tôi muốn đặc biệt cảm tạ cô Judy, cảm tạ thầy Vương chủ nhiệm tiểu học của tôi, cảm tạ cô Lý dạy ngữ văn lúc tôi học trung học, đương nhiên còn có các bạn dễ thương nhất!
Tôi đã quyết định, xây dựng một trang mạng, mời người đăng thứ tôi viết mỗi ngày lên, như thế, sẽ có thêm càng nhiều độc giả, nhìn thấy được bài văn của tôi!
Hoa Hồ tử ném tờ báo đi, Tiêu Nhiên cẩn thận nhìn ông.
“Con đang lo lắng cho ta, Tiêu Nhiên? Không cần lo lắng, ta sẽ không vì kiểu chọc giận trình độ này làm dao động, cậu ta muốn gọi ta là ông nội, vậy cứ cho cậu ta gọi, khi không có thêm một đứa cháu, ta có gì không vui? Nếu cậu ta cho rằng như vậy đã có thể chọc giận ta, ta sẽ cho cậu ta biết, sai lầm này không chuẩn mực cỡ nào!"
“Thật ra, thầy cũng không cần phải nghiêm túc như thế, chúng ta có hiệp nghị với cậu ta." Tiêu Nhiên do dự mở miệng.
“Chỉ là hiệp nghị trên miệng." Hoa Hồ tử nhìn hắn một cái, “Đừng nói con ở bên ngoài lâu như thế, ngay cả điểm này cũng không hiểu. Tuy rằng hiệp nghị này chắc là ổn định, nhưng chúng ta không thể đặt tất cả tiền trên một hiệp nghị."
Tiêu Nhiên không nói nữa, tuy từ bất cứ phương diện nào, Lâm Dược cũng đều tuân thủ hiệp nghị, nhưng bất cứ chuyện gì, đều không phải tuyệt đối.
Hoa Hồ tử liếc mắt nhìn tờ báo, ông sẽ cho người trẻ tuổi này biết, cái gì là chọc giận chân chính!
“Ta đã xem báo hôm nay, cũng xem chuyên mục của cậu rồi." Hoa Hồ tử sờ táo, nhàn nhã nói: “Cậu muốn gọi ta ông nội Hoa…"
“Đúng vậy, tôi cảm thấy không gọi như thế thì không thể biểu đạt được sự tôn kính của tôi đối với ông, ông không biết, tôi tôn kính ông nội nhất, tuy tôi chưa từng gặp qua ông ấy, nhưng từ nhỏ, người nhà tôi đều nói rằng, ông nội tôi là người tốt, một người vô cùng tốt vô cùng tốt, ông ấy một lòng vì xưởng, xem xưởng như nhà, từng quên mình cứu hỏa khi công xưởng xảy ra tai nạn, tôi vẫn luôn tiếc nuối vì không được gặp mặt ông ấy, không được tiếp thu sự hun đúc của ông ấy, nhưng may là tôi còn có thể gọi rất nhiều người là ông nội, chẳng hạn ông nội Marx, ông nội Mao Trạch Đông, ông nội Đặng Tiểu Bình. Tôi cảm thấy ông đặc biệt hiền từ đặc biệt hòa ái đặc biệt giống ông nội."
“… Vậy sao?"
Lâm Dược dùng lực gật đầu: “Ông xem ông đã lớn tuổi như thế nhưng vẫn ra đánh bài với tôi, sao tôi có thể không tôn kính?"
Hoa Hồ tử nhắm mắt lại, ngừng nửa phút, nói với nhà cái: “Phát bài!"
Hôm nay là ngày thi đấu thứ tư, còn ba ngày nữa sẽ kết thúc, mỗi người đều cho rằng hôm nay sẽ trôi qua nhàm chán như ba hôm trước, nhưng bọn họ lập tức phát hiện mình đã sai rồi, ván đầu tiên của trận này, Hoa Hồ tử đã đẩy ra năm triệu!
Cô mỹ lệ xinh đẹp, đối diện với đàn ông cô có thể lộ ra phong tình của mình, đối với phụ nữ, cô có thể lộ ra phong cách của mình.
Từ nhỏ tới lớn, nhân duyên của cô vô cùng tốt, từ nhỏ tới lớn, cô không biết đã trải qua bao nhiêu thời khắc được người chú mục, mà lúc này, lần đầu tiên cô cảm thấy sự chú mục này… không tốt đẹp đến thế.
Cô nhận bản thảo phục vụ đưa sang, miễn cưỡng cười, nho nhã ngồi xuống, lưng cô rất thẳng, nhưng nếu có thể, cô thật muốn giấu mình đi!
“À, còn nữa, cô Judy, lát nữa tôi còn muốn tìm cô bàn kỹ, nói sao thì cô cũng là biên tập của tôi, nên cùng tôi cân nhắc tỉ mỉ về tác phẩm chứ đúng không."
“… Được, anh Lâm."
Rất lâu rất lâu về sau, Judy đã viết trong hồi ký của mình thế này: “Lúng túng luôn sẽ xuất hiện, mỗi người đều sẽ có những lúc lúng túng đột nhiên ập tới, đương nhiên tôi cũng có. Đối mặt với sự lúng túng, biện pháp của tôi chính là mỉm cười. Bất kể lúng túng thế nào cũng phải mỉm cười. Đúng, rất khó. Nhưng, từ sau hôm đó, tôi không bao giờ cảm thấy mỉm cười là khó khăn nữa. Mỗi khi tôi cảm thấy không thể cười nổi, tôi sẽ nghĩ tới lúc đó, sau đó, mỉm cưởi sẽ trở nên vô cùng đơn giản."
Thấy Judy đã đáp, Lâm Dược quay đầu, nói với nhà cái: “Có thể bắt đầu rồi."
Sau đó cười cười xin lỗi Hoa Hồ tử: “Làm lỡ thời gian của ông rồi, ai ya ya, viết lách thật là một chuyện vô cùng gian khổ, nhưng nhìn những chữ hỗn loạn biến thành bài văn, cũng rất có cảm giác thành tựu, chỉ cần nghĩ chúng có thể biến thành chữ chì đúc, thì càng cảm thấy đây là một chuyện vô cùng thần thánh, cho nên liền cảm thấy mình nhất định phải nghiêm túc đối đãi."
“Hai ngày nay, tôi cũng từng thử từ bỏ, cân nhắc từng chữ từng chữ, cảm thấy thật sự rất khó. Nhưng khi nghĩ tới lời hẹn với cô Judy, nghĩ tới bài văn của tôi còn có độc giả đang đợi, tôi liền cảm thấy mình phải có trách nhiệm có nghĩa vụ viết tiếp."
“Thật ra tôi cũng từng hối hận, cũng từng nghĩ không nên đáp ứng, nhưng nếu đã đáp ứng rồi, thì phải làm được. Cuối cùng khổ tâm không lãng phí, tôi rốt cuộc cũng viết được một bản cũng tính là thỏa mãn, hiện tại, tôi thật sự cảm thấy vô cùng thỏa mãn… a, xin lỗi, ông chưa từng viết lách, không thể hiểu được cảm thụ này. Vậy thì, chúng ta không cần làm lỡ thời gian nữa, hiện tại liền bắt đầu đi."
…
Trước khi y nói câu cuối cùng, tất cả mọi người đều có một nghi hoặc… sai rồi thì phải, đây không phải là Las Vegas, mà là Thụy Điển. Hiện tại không phải là thi đấu mà là nghi thức phát phần thưởng Nobel văn học. Người này không phải tới tham gia thi đấu, mà là tới để phát biểu cảm tưởng khi được nhận giải thưởng.
Giám đốc quan hệ xã hội của JA thầm niệm trong bụng: “Đoạn này cậu ta nói rất tiêu chuẩn, không phát âm sai, không biết là học với ai."
Judy đang ngây ngẩn: “Tôi vẫn chưa xem bản thảo của anh ta, anh ta còn chưa có độc giả mà."
Caesar không có phản ứng, Daniau đã cắt ba điếu xì gà.
Vào lúc này phải nói, gừng càng già càng cây, sau khi Lâm Dược lải nhải một vòng lớn, Hoa Hồ tử vẫn mỉm cười, vô cùng hiền từ gật đầu: “Được, vậy bắt đầu thôi."
Ông biểu hiện vô cùng bình tĩnh, chỉ có một điểm duy nhất thay đổi so với vừa rồi, chính là ông đã lấy ra một trái táo, sau đó bắt đầu vuốt ve tới lui như ve vuốt thiếu nữ.
Thi đấu buổi sáng, không có gì đáng nói. Hai bên đặt cược đều vô cùng khắc chế, không có ai cược all, mỗi lần số chip lớn nhất cũng không vượt qua năm trăm, đây cũng nằm trong dự liệu của mọi người.
Tuy thời gian thi đấu hạn chế, nhưng dù sao có thể duy trì bảy ngày. Trước trận đấu này, bọn họ đều không giao thủ qua, đối với đối phương đều xa lạ, một buổi sáng, thậm chí dùng hai ba ngày để thăm dò lẫn nhau cũng là chuyện hợp tình, đối đầu chân chính, chắc sẽ diễn ra vào hai ngày cuối cùng, thậm chí là buổi chiều cuối cùng!
Mười hai giờ trưa, cuộc đấu buổi sáng kết thúc, Hoa Hồ tử thắng hai trăm, thế là, các phương tiện truyền thông phân thành hai trận doanh.
Một mặt nói Hoa Hồ tử bảo đao chưa già, mặt khác lại nói Lâm Dược là hắc mã mới xuất hiện__
Có thể đấu với Hoa Hồ tử cả buổi sáng chỉ thua hai trăm, ít nhất đã biểu hiện được y cũng không quá kém. Mà lời đồn bảo Daniau phát điên tự nhiên cũng không còn chính xác nữa.
Cuộc đấu vừa kết thúc, Lâm Dược đã nhảy lên, hưng phấn đi tới chỗ Judy: “Cô Judy, bản thảo của tôi cô đã xem chưa?"
“… Vẫn chưa, vừa rồi tôi vẫn xem thi đấu."
“Ô, trận đấu này có gì đáng xem chứ, cô nên xem bản thảo của tôi trước đi."
Judy cười nói: “Anh Lâm, anh không đi nghỉ ngơi một chút sao, tôi cảm thấy tốt nhất anh nên đi ngủ một giấc, tôi thấy…"
“Hoàn toàn không cần, tôi hiện tại rất hưng phấn. Cô xem bản thảo của tôi trước, xem xong tôi với cô bàn kỹ."
…
Khi Lâm Dược cùng ăn cơm với Judy, vừa thảo luận bản thảo của mình, Hoa Hồ tử lại đang ngủ, ông không cảm thấy buổi sáng dùng tinh lực quá lớn, nhưng lại thấy mệt mỏi.
“Lẽ nào, ta thật sự già rồi?"
Khi nằm trên giường, ông nghĩ thế, nhưng lại cảm thấy mình đã nghĩ nhiều. Ông chưa từng bỏ qua rèn luyện, nhiều năm như thế, quản lý Hồng Môn tại Las Vegas, cũng không phải đang nghỉ ngơi, cường độ thi đấu này, căn bản sẽ không khiến ông cảm thấy mệt.
“Hay vì đã quá lâu không thi đấu rồi."
Cuối cùng, ông cho ra kết luận như vậy.
Nhưng hai ngày sau đó, ông mỗi ngày lại cảm thấy mệt hơn, mỗi ngày đấu xong, đều không muốn thả lỏng, trực tiếp đi ngủ.
Trong giới cao thủ Las Vegas, có một phương pháp thả lỏng công khai, không phải xoa bóp không phải tắm cũng không phải ngủ, mà là chơi bài.
Khi bọn họ tiến hành thi đấu cường độ cao, mỗi ngày sau khi kết thúc đấu, đều sẽ tới bàn cược nhỏ chơi tiếp nửa tiếng.
Bàn cược giới hạn 15/20, không cần suy nghĩ không cần cân nhắc, chỉ đi theo cảm giác, loại thả lỏng này đối với họ thì có hiệu quả hơn ngủ.
Từ mấy chục năm trước, Hoa Hồ tử đã kiên trì phương pháp thả lỏng này, bất luận là tham gia cuộc đấu năm ngàn người, hay đấu với cao thủ khác, ông đều làm như thế, bao gồm năm đó khi đấu với Caesar, mỗi ngày ông cũng chơi nửa tiếng rồi mới nghỉ ngơi.
Nhưng hiện tại, ông càng lúc càng cảm thấy nửa tiếng này vô cùng khó chịu, mỗi lần đấu xong, ông đều chỉ nghĩ tới một chuyện, ngủ!
“Tiêu Nhiên, ta quả nhiên đã già rồi." Ngày thứ tư, ông cuối cùng cũng cảm thán như thế với đồ đệ của mình trong lúc ăn cơm sáng.
Tiêu Nhiên kính phục nhìn ông: “Không, không phải do thầy, chủ yếu là Lâm Dược đó…"
“Đừng nhắc tới cậu ta!" Giọng của Hoa Hồ tử gần như bén ngót, đũa trong tay lập tức cắm lên bàn, ông trừng mắt nói: “Đừng nhắc tới người đó với ta! Đừng nói tên của cậu ta! Đừng khiến ta nhớ tới cậu ta!"
Tiêu Nhiên gật đầu, qua một lúc, Hoa Hồ tử lại nói: “Người đó, tối mỗi ngày làm những gì?"
Tiêu Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó mới nói: “Lâm… ừm, mỗi ngày cậu ta đấu xong sẽ về phòng, cơm cũng gọi vào phòng ăn."
“Về phòng? Không ra ngoài nữa?"
“Không."
“Biết cậu ta làm gì không?"
“Chuyện này, chắc cậu ta viết bản thảo, thầy cũng biết đó, mỗi ngày cậu ta đều giao một phần bản thảo cho [Thời báo Las Vegas]."
Mặt Hoa Hồ tử xanh đi, mất một lúc ông mới nói: “Báo hôm nay tới rồi chứ? Lấy qua cho ta xem thử."
Tiêu Nhiên đồng tình nhìn ông, kỳ thật hắn rất muốn nói, thầy bỏ đi, tự chịu tội như thế làm gì? Mỗi ngày thầy phải đối diện người đó bốn tiếng, có lúc phải sáu tiếng thậm chí nhiều hơn, khi không đối mặt cậu ta, thầy không nghỉ ngơi một chút, còn xem chuyên mục cậu ta viết làm gì? Thầy lại không phải người khác, người khác xem báo, là để tìm vui, thầy xem… là tự ngược!
Tuy nghĩ thế, nhưng hắn vẫn giao báo cho Hoa Hồ tử.
Cuộc đấu của Hoa Hồ tử và Lâm Dược rất thu hút, nhưng sau giai đoạn bùng nổ ban đầu, cũng lắng xuống. Cái này giống như thi đấu Olympic, có mấy người quan tâm vòng loại bán kết? Mọi người quan tâm nhất luôn luôn là chung kết, vĩnh viễn là khoảnh khắc quán quân ra đời.
Huống hồ cuộc đấu mấy hôm nay lại vô cùng nhạt nhẽo, hai bên đều không có hành động gì lớn, tuy bên ngoài đặt cược rất sôi nổi, nhưng hứng thú của khán giả đã chuyển sang hướng khác.
À, vẫn nằm trên cuộc đấu, nhưng, bọn họ đã từ bản thân cuộc đấu, di chuyển lên chuyên mục của Lâm Dược! Lâm Dược ngay lúc bắt đầu cuộc đấu đã tạo đề tài như thế, thế là hôm đó gần như tất cả báo chí đều lấy nó viết báo. Vì thế, cho dù những người vốn không xem [Thời báo Las Vegas], cũng do hiếu kỳ mà đi tìm một phần, lật tới chuyên mục của Lâm Dược, sau đó, trừ kẻ ủng hộ kiên định của Hoa Hồ tử, những người khác, cho dù đặt Hoa Hồ tử thắng, mỗi ngày cũng đều muốn xem chuyên mục của Lâm Dược.
“Tôi cảm thấy anh Lâm có thể làm tác giả, anh ta viết rất thú vị."
“Mỗi ngày tôi đều chờ, khinh nhờn? Tại sao lại cho rằng đó là khinh nhờn? Cờ bạc vốn không phải là chuyện cao quý gì."
“Không lịch sự, có lẽ đi, nhưng rất thú vị."
..
[Thời báo Las Vegas] là báo miễn phí, nó áp dụng cách định giờ tung ra, dùng phương thức lấy phí quảng cáo để sinh tồn, mà mấy hôm nay, mỗi ngày nó đều lập tức bị giành sạch, Tiêu Nhiên nhất định phải phái người canh ở điểm tung hàng mới có thể tìm được một phần.
Hoa Hồ tử tìm tới chuyên mục của Lâm Dược, trên đó viết thế này: Thời gian trôi nhanh, trong chớp mắt đã qua ba ngày rồi, à, tôi không phải đang tưới nước, mong đừng bảo tôi nói năng rỗng tuếch, tôi chỉ đang cảm thán sự tàn khốc của thời gian.
Điểm này, đã được thể hiện đặc biệt rõ ràng trên người đối thủ tôn kính của tôi, tôi cảm thấy ông ấy già hơn ba hôm trước nhiều, đây là lỗi giác của tôi sao? Bốn giờ chiều hôm nay, tôi đề xuất nghỉ ngơi, tôi cảm thấy ông ấy rất cần nghỉ ngơi.
Tôi nghe nói tối mỗi ngày ông ấy đều cần đi đánh bài nửa tiếng, tôi thực sự không thể nào hiểu nổi hành động này. Có người nói với tôi đây là để thả lỏng, được rồi, vậy cứ coi như thả lỏng đi, tôi hy vọng ông ấy có thể thả lỏng thoải mái. Hôm nay tôi không dám nói chuyện luôn, vì tôi sợ ảnh hưởng tới ông ấy thả lỏng.
Thật ra tôi vốn muốn trao đổi với ông ấy nhiều thêm vài câu, các bạn cũng biết, có thể gặp được một người biết nói tiếng Trung không dễ. À, đúng rồi, tôi còn muốn hỏi ông ấy, tôi nên xưng hô ông ấy thế nào mới tốt. Mọi người đều gọi ông ấy là Hoa Hồ tử, nhưng tôi cảm thấy như vậy không đủ lễ phép, các bạn biết đó, người TQ chúng tôi vô cùng chú trọng lễ phép.
Tôn già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa chúng tôi, tôi thực không cách nào gọi một người tuổi tác còn lớn hơn cả cha tôi là Hoa Hồ tử, có lẽ, tôi nên gọi ông ấy là ông nội Hoa?
Tôi không biết ông ấy có xem [Thời báo Las Vegas] không, tôi cầu mong ông ấy sẽ xem, hơn nữa xem được chuyên mục của tôi, như thế, có lẽ ông ấy sẽ nói cho tôi biết vào lúc thi đấu.
Tôi thật hy vọng ông ấy có thể cho tôi biết, nếu không có rất nhiều chuyện, tôi đều không có cách nào nói với ông ấy. Bạn biết không, không có một xưng hô chính thức, tôi hơi ngại mở miệng, đây là sự hàm xúc của người phương đông chúng tôi.
Cô Judy cho tôi biết, có thể viết nhiều chữ hơn nữa trong chuyên mục, nhưng tôi cảm thấy, không nên viết quá nhiều thì tốt hơn, các bạn biết đó, văn tự là vô cùng thần thánh.
Đúng rồi, tôi nhận được thư của một vài độc giả, thực sự vô cùng cao hứng. Tại đây, tôi muốn đặc biệt cảm tạ cô Judy, cảm tạ thầy Vương chủ nhiệm tiểu học của tôi, cảm tạ cô Lý dạy ngữ văn lúc tôi học trung học, đương nhiên còn có các bạn dễ thương nhất!
Tôi đã quyết định, xây dựng một trang mạng, mời người đăng thứ tôi viết mỗi ngày lên, như thế, sẽ có thêm càng nhiều độc giả, nhìn thấy được bài văn của tôi!
Hoa Hồ tử ném tờ báo đi, Tiêu Nhiên cẩn thận nhìn ông.
“Con đang lo lắng cho ta, Tiêu Nhiên? Không cần lo lắng, ta sẽ không vì kiểu chọc giận trình độ này làm dao động, cậu ta muốn gọi ta là ông nội, vậy cứ cho cậu ta gọi, khi không có thêm một đứa cháu, ta có gì không vui? Nếu cậu ta cho rằng như vậy đã có thể chọc giận ta, ta sẽ cho cậu ta biết, sai lầm này không chuẩn mực cỡ nào!"
“Thật ra, thầy cũng không cần phải nghiêm túc như thế, chúng ta có hiệp nghị với cậu ta." Tiêu Nhiên do dự mở miệng.
“Chỉ là hiệp nghị trên miệng." Hoa Hồ tử nhìn hắn một cái, “Đừng nói con ở bên ngoài lâu như thế, ngay cả điểm này cũng không hiểu. Tuy rằng hiệp nghị này chắc là ổn định, nhưng chúng ta không thể đặt tất cả tiền trên một hiệp nghị."
Tiêu Nhiên không nói nữa, tuy từ bất cứ phương diện nào, Lâm Dược cũng đều tuân thủ hiệp nghị, nhưng bất cứ chuyện gì, đều không phải tuyệt đối.
Hoa Hồ tử liếc mắt nhìn tờ báo, ông sẽ cho người trẻ tuổi này biết, cái gì là chọc giận chân chính!
“Ta đã xem báo hôm nay, cũng xem chuyên mục của cậu rồi." Hoa Hồ tử sờ táo, nhàn nhã nói: “Cậu muốn gọi ta ông nội Hoa…"
“Đúng vậy, tôi cảm thấy không gọi như thế thì không thể biểu đạt được sự tôn kính của tôi đối với ông, ông không biết, tôi tôn kính ông nội nhất, tuy tôi chưa từng gặp qua ông ấy, nhưng từ nhỏ, người nhà tôi đều nói rằng, ông nội tôi là người tốt, một người vô cùng tốt vô cùng tốt, ông ấy một lòng vì xưởng, xem xưởng như nhà, từng quên mình cứu hỏa khi công xưởng xảy ra tai nạn, tôi vẫn luôn tiếc nuối vì không được gặp mặt ông ấy, không được tiếp thu sự hun đúc của ông ấy, nhưng may là tôi còn có thể gọi rất nhiều người là ông nội, chẳng hạn ông nội Marx, ông nội Mao Trạch Đông, ông nội Đặng Tiểu Bình. Tôi cảm thấy ông đặc biệt hiền từ đặc biệt hòa ái đặc biệt giống ông nội."
“… Vậy sao?"
Lâm Dược dùng lực gật đầu: “Ông xem ông đã lớn tuổi như thế nhưng vẫn ra đánh bài với tôi, sao tôi có thể không tôn kính?"
Hoa Hồ tử nhắm mắt lại, ngừng nửa phút, nói với nhà cái: “Phát bài!"
Hôm nay là ngày thi đấu thứ tư, còn ba ngày nữa sẽ kết thúc, mỗi người đều cho rằng hôm nay sẽ trôi qua nhàm chán như ba hôm trước, nhưng bọn họ lập tức phát hiện mình đã sai rồi, ván đầu tiên của trận này, Hoa Hồ tử đã đẩy ra năm triệu!
Tác giả :
Trương Đỉnh Đỉnh