Lá Bài Cuối Cùng
Chương 46
Trầm mặc.
Sau khi Lâm Dược nói ra hai chữ ‘Caesar’, căn phòng liền chìm vào trầm mặc. Tiêu Nhiên không nói chuyện, Lâm Dược cũng không nói gì.
Tiêu Nhiên nhìn Lâm Dược.
Lâm Dược nhìn Tiêu Nhiên.
Ánh mắt Tiêu Nhiên mang theo thăm dò, nghiên cứu.
Ánh mắt Lâm Dược cũng mang theo thăm dò, nghiên cứu. Nhưng khác với sự nghiên cứu mang thâm ý của Tiêu Nhiên, ánh mắt Lâm Dược tuy cũng thâm trầm, nhưng phần nhiều là nhìn diện mạo của Tiêu Nhiên. Từ chân mày tới môi, từ mặt phải tới mặt trái.
À, đây dương nhiên không phải là do Lâm Dược đột nhiên có tình cảm khác thường nào với Tiêu Nhiên, mà là dưới tình trạng này y trừ nghiên cứu nghiên cứu tướng mạo Tiêu Nhiên ra còn có thể làm gì?
Nhìn dị thường trong ánh mắt thâm trầm kia? Hay là phát hiện có gì không ổn định trong gương mặt văn nhã, bình tĩnh đó?
… Thật ra là có nghĩ tới, chỉ là y nhìn tới nhìn lui, cũng không nhìn ra cái gì, đến cuối cùng, chỉ có thể nghiên cứu diện mạo của Tiêu Nhiên.
Nghiên cứu tới nghiên cứu lui, y đạt được một kết luận: “Lạc Lạc, Tiêu Nhiên này và anh hơi giống đó."
“… Cậu biết tướng mạo tôi ra sao?"
“Cảm giác! Cảm giác đó! Cảm giác của Tiêu Nhiên này rất giống anh. Lạc Lạc, nói thật, anh và Tiêu Nhiên này có phải là anh em không? Nếu không tại sao anh lại đưa cổ phần cho anh ta?"
“Nguyên nhân tôi đã nói rồi, cậu ta đủ cẩn thận."
“Là sao?"
“Hai mươi năm trước, cậu ta từng tham gia WSP, nhưng cậu ta chưa từng vào được năm mươi hạng đầu, không phải do kỹ thuật của cậu ta không tốt, mà thực tế, nếu chỉ nói kỹ thuật, rất ít người có thể so sánh với cậu ta, thậm chí ngay cả Joseph cũng từng mời cậu ta viết sách, nhưng kỹ thuật đánh bài của cậu ta vẫn chỉ dừng ở mặt lý luận."
“Vì máu cược của cậu ta không mạnh, hoặc nên nói quá cẩn thận. Không nắm chắc trên tám mươi phần trăm, người này sẽ không dám tùy tiện ra tay. Cậu ta không tra được lai lịch của cậu, nhưng càng là như thế, cậu ta càng không dám tùy tiện động tới cậu. Mà nếu đổi thành người khác, thì không nhất định."
Lâm Dược lộ ra mười phần trăm cổ phần, tuy rằng chỉ mới đưa ra bốn phần mười, nhưng nếu y đã tự lộ mặt, thì đã đại biểu không còn an toàn nữa. Nếu đổi thành người khác, rất có thể sẽ bị nghiêm hình bức cung.
“Ra vậy." Lâm Dược tỏ vẻ đã hiểu, trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Lạc Lạc, anh đối với tôi thật tốt…"
Caesar lay động một trận, nếu linh hồn cũng có rùng mình, vậy lúc này hắn sẽ rùng mình từ trong ra ngoài, da gà nổi tới tận trong ruột!
“Yên tâm đi, bất kể thế nào, tôi sẽ thu lưu anh, giống như trước kia tôi từng nói. Mắt tôi chính là mắt anh, miệng tôi chính là miệng anh, mông tôi chính là…"
“Câm miệng!"
“Tôi không hiểu."
Tiêu Nhiên đột nhiên mở miệng, Lâm Dược ngước mắt lên, Tiêu Nhiên đang nhìn y.
“Tôi không hiểu." Tiêu Nhiên lại nói, “Tại sao cậu không trực tiếp đi tìm anh ta?"
“Cái gì?"
Lâm Dược đờ người, Caesar trong đầu y cũng đờ đẫn trong một thoáng.
“Có ‘lá bài cuối cùng’ này, cậu vốn có thể đi gặp anh ta bất cứ lúc nào, tại sao phải thông qua tôi?"
“Ngài Tiêu." Lâm Dược tỉnh táo lại, sải tay, “Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, nếu tôi tùy tiện đi gặp vị… ừm, Caesar như thế, chỉ sợ kết quả vô cùng tồi tệ. Tôi không muốn để anh ta biết cổ phần này ở chỗ tôi, tôi muốn gặp anh ta chỉ là do… ngưỡng mộ, người dạy tôi đánh bài, luôn nhắc tới anh ta, cho nên… anh biết đó, tôi cũng hiếu kỳ. Mà Caesar lại không phải tùy tiện là có thể gặp, tôi nghe nói ngài Tiêu có quan hệ với JA, cho nên muốn ngài Tiêu giúp tôi."
“Tôi chỉ hy vọng ngài Tiêu có thể giúp tôi gặp Caesar, để tôi có thể nói chuyện riêng với anh ta vài câu. Như vậy đối với ngài Tiêu chắc không khó khăn gì."
Tiêu Nhiên nhìn y chằm chằm nửa ngày, sau đó cuối cùng nói: “Đúng là không khó. Nhưng tôi không làm được, nếu là một năm trước, có lẽ còn có thể, nhưng hiện tại… ở đây tôi có vài tư liệu về JA, cậu có thể cầm về xem, sau đó chúng ta lại bàn. Nếu cậu đổi ý, vậy là tốt nhất, nếu cậu không đổi ý… tôi hy vọng cậu có thể đổi."
Hắn nói xong, đứng lên, tìm một văn kiện trong tủ ra, giao cho Lâm Dược.
Văn kiện đó không dài, lịch sử về JA, nhân sự của JA, quy mô của JA gì đó đều không có, chỉ có một vài biến hóa trong một năm gần đây, nói cho chính xác, là một vài biến hóa hơn nửa năm trước.
Thật ra cũng chẳng qua là biến hóa về hai người, người đầu tiên, là Caesar trước kia thỉnh thoảng xuất hiện trước công chúng nay đã rất lâu không lộ mặt.
Mà một người khác lại là, Daniau hai tháng trước đã tiếp quản JA.
Trong văn kiện không nói sau khi Daniau tiếp quản JA, JA đã thay đổi thế nào. Mà liệt ra cuộc đời của Daniau. Từ lúc nào lộ mặt thể hiện tài năng, lúc nào trở thành cao thủ, lúc nào vào tù, sau đó, lúc nào lại nổi lên.
Tuy cái gì cũng không nói, nhưng thật ra đã nói rất nhiều rồi.
Từ tư liệu này, người bình thường đều sẽ cho ra kết luận như vầy: Daniau đã làm gì, mà khiến Caesar thất thế, thậm chí dứt khoát thêm một chút, có thể Caesar đã chết rồi. Mà hiện tại, làm chủ ở JA là Daniau.
Cũng khó trách Tiêu Nhiên nói y đổi ý.
Sau trận đấu ở tỉnh, Lâm Dược tuyệt đối đã nâng lên vị trí dưới Caesar trong lòng Daniau, nếu lúc này y lại chạy tới Mỹ, bị phanh thây cũng là bình thường!
Xem tư liệu xong, Caesar không nói gì, Lâm Dược cũng không nói gì.
Đứng trước cửa sổ chạm đất, phản phất như có thể nhìn thấy nước biển lấp lánh, sau đó, chính là ánh đèn xa xôi, nơi đó, có lẽ là kiến trúc của Macao, nhưng cũng có thể đã là của Châu Hải.
Không biết qua bao lâu. Lâm Dược mở miệng: “Lạc Lạc, tám triệu đã là rất nhiều rồi, đúng không?"
Caesar không nói gì.
“Tám triệu, nếu ông già không ăn chơi cá cược thì hai đời cũng không tiêu hết đúng không?"
Caesar vẫn không nói gì.
“Lạc Lạc, chúng ta đến Mỹ đi."
Caesar vẫn không nói gì.
“Lạc Lạc, có lẽ, anh vẫn chưa chết."
Linh hồn Caesar rung động, nhưng vẫn không có âm thanh.
Ngày hôm sau, Lâm Dược tìm Tiêu Nhiên.
“Tôi đã suy nghĩ rồi, cảm thấy vẫn muốn đi."
Tiêu Nhiên có chút không hiểu nhìn y.
Lâm Dược giao hai tay trước ngực, ánh mắt mê ly nhìn phương xa: “Caesar, đó chính là điều tôi vẫn luôn mơ."
…
“Được rồi, vậy điều duy nhất tôi có thể giúp cậu, chính là cho cậu một thân phận thành viên ban quản trị của Sharon, nhưng thân phận này có thể giúp cậu hay không tôi cũng không biết. Cái khác, tôi không giúp cậu được bao nhiêu, cho dù muốn giúp, cũng lực bất tòng tâm."
“À, như vậy đã rất tốt rồi, muốn gặp thần tượng mà, luôn phải hy sinh."
…
Thế là, một tuần sau, Lâm Dược cầm bản kế hoạch của Sharon, trong nước mắt vui sướng cực điểm của George, xuất phát tới Mỹ.
Đây là một bản kế hoạch khổng lồ, bên trong hơi có mùi vị của tour du lịch TQ, nhưng nội dung thì chính là nhân lúc kinh tế Mỹ suy thoái, trắng trợn đục khoét tài sản.
Kế hoạch này nội dung to lớn, khí thế hoành tráng, viễn cảnh mênh mông, lợi nhuận kinh người, nhưng tính khả thi… à đương nhiên là có, nhưng muốn thực hiện, thật sự là… ừm, rất cần kiên quyết, càng cần năng lực!
Lâm Dược cầm bản kế hoạch đương nhiên cũng không phải thật sự muốn đến Mỹ làm gì. Tác dụng duy nhất của bản kế hoạch này, chẳng qua là chứng minh y là người của Sharon, chứng minh y tới để làm việc, hy vọng Daniau nể tình hai bên hợp tác, không làm khó y, nhưng còn về có hiệu quả hay không…
Tiêu Nhiên không thể bảo đảm, Lâm Dược càng không biết.
Khi Lâm Dược đi rất vắng vẻ, fans của y không biết thần tượng của họ sắp đi. Tiêu Nhiên không tiễn y, George an bài xe, người duy nhất tiễn y đi, chính là Lưu Yên Nhiên.
“À, đúng rồi, quên đưa cái này cho chị."
Khi sắp đi, Lâm Dược lại quay về, nhét vào tay Lưu Yên Nhiên thứ gì đó, Lưu Yên Nhiên ngạc nhiên, định nhìn, lại bị Lâm Dược cản lại.
“Nè nè, chị xem người ta đều đợi trở về mới coi, chị cũng học theo đi chứ."
Lưu Yên Nhiên cười cười, cất món đồ đó đi.
“Lâm Dược!"
“Hử?"
“Nếu có thể rời khỏi, vậy thì đừng ngồi tiếp nữa!"
Lâm Dược phất tay với cô, không nói gì, đợi khi bóng lưng y biến mất, cô mới lấy thứ vừa rồi ra, lập tức ngây ngẩn, đó là một chi phiếu nhăn nhúm, con số bên trên là ba triệu.
Nhìn tờ chi phiếu này, cô chậm rãi, từ từ cúi đầu.
Mà lúc này, Lâm Dược đã lên máy bay.
“Nếu muốn rời khỏi, hiện tại vẫn còn kịp." Caesar đột nhiên mở miệng.
“Há, vậy thì mất mặt cỡ nào, tôi đã nói muốn đi, sao có thể trở về?"
“Daniau không phải Trương Trí Công."
Lâm Dược đột nhiên bật cười, dọa tiếp viên hàng không tới phục vụ y nhảy dựng, y vừa xin lỗi, vừa nói trong đầu: “Lạc Lạc, tôi thật vui vì anh quan tâm tôi như vậy."
…
Khi máy bay cất cánh, Lâm Dược mới mở miệng lần nữa: “Lưu Yên Nhiên nói cái bàn này nếu đã ngồi xuống thì không thể đứng lên, thật ra tôi lại cảm thấy cái bàn này rất tốt, Lạc Lạc, bắt đầu từ hôm nay, anh dạy tôi kỹ thuật đánh bài đi."
Gần như cùng lúc khi Lâm Dược ngồi máy bay, Daniau nhận được tin Lâm Dược sắp tới, vì thế, khi Lâm Dược vừa xuống máy bay, đã được ba người đồ đen tới mời.
Người đứng đầu dùng tiếng Trung tiêu chuẩn mở miệng: “Cậu Lâm, mời theo chúng tôi, ngài Daniau đã đợi cậu rất lâu rồi."
Hắn nói chuyện khách khí dùng từ đúng chuẩn, nhưng thái độ thì rất cường ngạnh, Lâm Dược nhìn hắn không nói, hắn cũng không gấp, nhưng nửa phút sau hắn lại nói, “Mời ngài Lâm lên xe, ngài phải biết, đây là Mỹ."
Lâm Dược vẫn không nói gì.
Người đó lại nói: “Tôi không hy vọng xảy ra chuyện gì không vui, tôi tin ngài Lâm cũng mong thế."
“Tôi nói…"
Lâm Dược cuối cùng mở miệng, người đó hơi mỉm cười.
“Có phải xã hội đen có quy định đặc biệt không, anh xem đang ở trong sảnh, các anh đeo mắt kính đen làm gì, vậy hại mắt lắm đó."
Sau khi Lâm Dược nói ra hai chữ ‘Caesar’, căn phòng liền chìm vào trầm mặc. Tiêu Nhiên không nói chuyện, Lâm Dược cũng không nói gì.
Tiêu Nhiên nhìn Lâm Dược.
Lâm Dược nhìn Tiêu Nhiên.
Ánh mắt Tiêu Nhiên mang theo thăm dò, nghiên cứu.
Ánh mắt Lâm Dược cũng mang theo thăm dò, nghiên cứu. Nhưng khác với sự nghiên cứu mang thâm ý của Tiêu Nhiên, ánh mắt Lâm Dược tuy cũng thâm trầm, nhưng phần nhiều là nhìn diện mạo của Tiêu Nhiên. Từ chân mày tới môi, từ mặt phải tới mặt trái.
À, đây dương nhiên không phải là do Lâm Dược đột nhiên có tình cảm khác thường nào với Tiêu Nhiên, mà là dưới tình trạng này y trừ nghiên cứu nghiên cứu tướng mạo Tiêu Nhiên ra còn có thể làm gì?
Nhìn dị thường trong ánh mắt thâm trầm kia? Hay là phát hiện có gì không ổn định trong gương mặt văn nhã, bình tĩnh đó?
… Thật ra là có nghĩ tới, chỉ là y nhìn tới nhìn lui, cũng không nhìn ra cái gì, đến cuối cùng, chỉ có thể nghiên cứu diện mạo của Tiêu Nhiên.
Nghiên cứu tới nghiên cứu lui, y đạt được một kết luận: “Lạc Lạc, Tiêu Nhiên này và anh hơi giống đó."
“… Cậu biết tướng mạo tôi ra sao?"
“Cảm giác! Cảm giác đó! Cảm giác của Tiêu Nhiên này rất giống anh. Lạc Lạc, nói thật, anh và Tiêu Nhiên này có phải là anh em không? Nếu không tại sao anh lại đưa cổ phần cho anh ta?"
“Nguyên nhân tôi đã nói rồi, cậu ta đủ cẩn thận."
“Là sao?"
“Hai mươi năm trước, cậu ta từng tham gia WSP, nhưng cậu ta chưa từng vào được năm mươi hạng đầu, không phải do kỹ thuật của cậu ta không tốt, mà thực tế, nếu chỉ nói kỹ thuật, rất ít người có thể so sánh với cậu ta, thậm chí ngay cả Joseph cũng từng mời cậu ta viết sách, nhưng kỹ thuật đánh bài của cậu ta vẫn chỉ dừng ở mặt lý luận."
“Vì máu cược của cậu ta không mạnh, hoặc nên nói quá cẩn thận. Không nắm chắc trên tám mươi phần trăm, người này sẽ không dám tùy tiện ra tay. Cậu ta không tra được lai lịch của cậu, nhưng càng là như thế, cậu ta càng không dám tùy tiện động tới cậu. Mà nếu đổi thành người khác, thì không nhất định."
Lâm Dược lộ ra mười phần trăm cổ phần, tuy rằng chỉ mới đưa ra bốn phần mười, nhưng nếu y đã tự lộ mặt, thì đã đại biểu không còn an toàn nữa. Nếu đổi thành người khác, rất có thể sẽ bị nghiêm hình bức cung.
“Ra vậy." Lâm Dược tỏ vẻ đã hiểu, trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Lạc Lạc, anh đối với tôi thật tốt…"
Caesar lay động một trận, nếu linh hồn cũng có rùng mình, vậy lúc này hắn sẽ rùng mình từ trong ra ngoài, da gà nổi tới tận trong ruột!
“Yên tâm đi, bất kể thế nào, tôi sẽ thu lưu anh, giống như trước kia tôi từng nói. Mắt tôi chính là mắt anh, miệng tôi chính là miệng anh, mông tôi chính là…"
“Câm miệng!"
“Tôi không hiểu."
Tiêu Nhiên đột nhiên mở miệng, Lâm Dược ngước mắt lên, Tiêu Nhiên đang nhìn y.
“Tôi không hiểu." Tiêu Nhiên lại nói, “Tại sao cậu không trực tiếp đi tìm anh ta?"
“Cái gì?"
Lâm Dược đờ người, Caesar trong đầu y cũng đờ đẫn trong một thoáng.
“Có ‘lá bài cuối cùng’ này, cậu vốn có thể đi gặp anh ta bất cứ lúc nào, tại sao phải thông qua tôi?"
“Ngài Tiêu." Lâm Dược tỉnh táo lại, sải tay, “Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, nếu tôi tùy tiện đi gặp vị… ừm, Caesar như thế, chỉ sợ kết quả vô cùng tồi tệ. Tôi không muốn để anh ta biết cổ phần này ở chỗ tôi, tôi muốn gặp anh ta chỉ là do… ngưỡng mộ, người dạy tôi đánh bài, luôn nhắc tới anh ta, cho nên… anh biết đó, tôi cũng hiếu kỳ. Mà Caesar lại không phải tùy tiện là có thể gặp, tôi nghe nói ngài Tiêu có quan hệ với JA, cho nên muốn ngài Tiêu giúp tôi."
“Tôi chỉ hy vọng ngài Tiêu có thể giúp tôi gặp Caesar, để tôi có thể nói chuyện riêng với anh ta vài câu. Như vậy đối với ngài Tiêu chắc không khó khăn gì."
Tiêu Nhiên nhìn y chằm chằm nửa ngày, sau đó cuối cùng nói: “Đúng là không khó. Nhưng tôi không làm được, nếu là một năm trước, có lẽ còn có thể, nhưng hiện tại… ở đây tôi có vài tư liệu về JA, cậu có thể cầm về xem, sau đó chúng ta lại bàn. Nếu cậu đổi ý, vậy là tốt nhất, nếu cậu không đổi ý… tôi hy vọng cậu có thể đổi."
Hắn nói xong, đứng lên, tìm một văn kiện trong tủ ra, giao cho Lâm Dược.
Văn kiện đó không dài, lịch sử về JA, nhân sự của JA, quy mô của JA gì đó đều không có, chỉ có một vài biến hóa trong một năm gần đây, nói cho chính xác, là một vài biến hóa hơn nửa năm trước.
Thật ra cũng chẳng qua là biến hóa về hai người, người đầu tiên, là Caesar trước kia thỉnh thoảng xuất hiện trước công chúng nay đã rất lâu không lộ mặt.
Mà một người khác lại là, Daniau hai tháng trước đã tiếp quản JA.
Trong văn kiện không nói sau khi Daniau tiếp quản JA, JA đã thay đổi thế nào. Mà liệt ra cuộc đời của Daniau. Từ lúc nào lộ mặt thể hiện tài năng, lúc nào trở thành cao thủ, lúc nào vào tù, sau đó, lúc nào lại nổi lên.
Tuy cái gì cũng không nói, nhưng thật ra đã nói rất nhiều rồi.
Từ tư liệu này, người bình thường đều sẽ cho ra kết luận như vầy: Daniau đã làm gì, mà khiến Caesar thất thế, thậm chí dứt khoát thêm một chút, có thể Caesar đã chết rồi. Mà hiện tại, làm chủ ở JA là Daniau.
Cũng khó trách Tiêu Nhiên nói y đổi ý.
Sau trận đấu ở tỉnh, Lâm Dược tuyệt đối đã nâng lên vị trí dưới Caesar trong lòng Daniau, nếu lúc này y lại chạy tới Mỹ, bị phanh thây cũng là bình thường!
Xem tư liệu xong, Caesar không nói gì, Lâm Dược cũng không nói gì.
Đứng trước cửa sổ chạm đất, phản phất như có thể nhìn thấy nước biển lấp lánh, sau đó, chính là ánh đèn xa xôi, nơi đó, có lẽ là kiến trúc của Macao, nhưng cũng có thể đã là của Châu Hải.
Không biết qua bao lâu. Lâm Dược mở miệng: “Lạc Lạc, tám triệu đã là rất nhiều rồi, đúng không?"
Caesar không nói gì.
“Tám triệu, nếu ông già không ăn chơi cá cược thì hai đời cũng không tiêu hết đúng không?"
Caesar vẫn không nói gì.
“Lạc Lạc, chúng ta đến Mỹ đi."
Caesar vẫn không nói gì.
“Lạc Lạc, có lẽ, anh vẫn chưa chết."
Linh hồn Caesar rung động, nhưng vẫn không có âm thanh.
Ngày hôm sau, Lâm Dược tìm Tiêu Nhiên.
“Tôi đã suy nghĩ rồi, cảm thấy vẫn muốn đi."
Tiêu Nhiên có chút không hiểu nhìn y.
Lâm Dược giao hai tay trước ngực, ánh mắt mê ly nhìn phương xa: “Caesar, đó chính là điều tôi vẫn luôn mơ."
…
“Được rồi, vậy điều duy nhất tôi có thể giúp cậu, chính là cho cậu một thân phận thành viên ban quản trị của Sharon, nhưng thân phận này có thể giúp cậu hay không tôi cũng không biết. Cái khác, tôi không giúp cậu được bao nhiêu, cho dù muốn giúp, cũng lực bất tòng tâm."
“À, như vậy đã rất tốt rồi, muốn gặp thần tượng mà, luôn phải hy sinh."
…
Thế là, một tuần sau, Lâm Dược cầm bản kế hoạch của Sharon, trong nước mắt vui sướng cực điểm của George, xuất phát tới Mỹ.
Đây là một bản kế hoạch khổng lồ, bên trong hơi có mùi vị của tour du lịch TQ, nhưng nội dung thì chính là nhân lúc kinh tế Mỹ suy thoái, trắng trợn đục khoét tài sản.
Kế hoạch này nội dung to lớn, khí thế hoành tráng, viễn cảnh mênh mông, lợi nhuận kinh người, nhưng tính khả thi… à đương nhiên là có, nhưng muốn thực hiện, thật sự là… ừm, rất cần kiên quyết, càng cần năng lực!
Lâm Dược cầm bản kế hoạch đương nhiên cũng không phải thật sự muốn đến Mỹ làm gì. Tác dụng duy nhất của bản kế hoạch này, chẳng qua là chứng minh y là người của Sharon, chứng minh y tới để làm việc, hy vọng Daniau nể tình hai bên hợp tác, không làm khó y, nhưng còn về có hiệu quả hay không…
Tiêu Nhiên không thể bảo đảm, Lâm Dược càng không biết.
Khi Lâm Dược đi rất vắng vẻ, fans của y không biết thần tượng của họ sắp đi. Tiêu Nhiên không tiễn y, George an bài xe, người duy nhất tiễn y đi, chính là Lưu Yên Nhiên.
“À, đúng rồi, quên đưa cái này cho chị."
Khi sắp đi, Lâm Dược lại quay về, nhét vào tay Lưu Yên Nhiên thứ gì đó, Lưu Yên Nhiên ngạc nhiên, định nhìn, lại bị Lâm Dược cản lại.
“Nè nè, chị xem người ta đều đợi trở về mới coi, chị cũng học theo đi chứ."
Lưu Yên Nhiên cười cười, cất món đồ đó đi.
“Lâm Dược!"
“Hử?"
“Nếu có thể rời khỏi, vậy thì đừng ngồi tiếp nữa!"
Lâm Dược phất tay với cô, không nói gì, đợi khi bóng lưng y biến mất, cô mới lấy thứ vừa rồi ra, lập tức ngây ngẩn, đó là một chi phiếu nhăn nhúm, con số bên trên là ba triệu.
Nhìn tờ chi phiếu này, cô chậm rãi, từ từ cúi đầu.
Mà lúc này, Lâm Dược đã lên máy bay.
“Nếu muốn rời khỏi, hiện tại vẫn còn kịp." Caesar đột nhiên mở miệng.
“Há, vậy thì mất mặt cỡ nào, tôi đã nói muốn đi, sao có thể trở về?"
“Daniau không phải Trương Trí Công."
Lâm Dược đột nhiên bật cười, dọa tiếp viên hàng không tới phục vụ y nhảy dựng, y vừa xin lỗi, vừa nói trong đầu: “Lạc Lạc, tôi thật vui vì anh quan tâm tôi như vậy."
…
Khi máy bay cất cánh, Lâm Dược mới mở miệng lần nữa: “Lưu Yên Nhiên nói cái bàn này nếu đã ngồi xuống thì không thể đứng lên, thật ra tôi lại cảm thấy cái bàn này rất tốt, Lạc Lạc, bắt đầu từ hôm nay, anh dạy tôi kỹ thuật đánh bài đi."
Gần như cùng lúc khi Lâm Dược ngồi máy bay, Daniau nhận được tin Lâm Dược sắp tới, vì thế, khi Lâm Dược vừa xuống máy bay, đã được ba người đồ đen tới mời.
Người đứng đầu dùng tiếng Trung tiêu chuẩn mở miệng: “Cậu Lâm, mời theo chúng tôi, ngài Daniau đã đợi cậu rất lâu rồi."
Hắn nói chuyện khách khí dùng từ đúng chuẩn, nhưng thái độ thì rất cường ngạnh, Lâm Dược nhìn hắn không nói, hắn cũng không gấp, nhưng nửa phút sau hắn lại nói, “Mời ngài Lâm lên xe, ngài phải biết, đây là Mỹ."
Lâm Dược vẫn không nói gì.
Người đó lại nói: “Tôi không hy vọng xảy ra chuyện gì không vui, tôi tin ngài Lâm cũng mong thế."
“Tôi nói…"
Lâm Dược cuối cùng mở miệng, người đó hơi mỉm cười.
“Có phải xã hội đen có quy định đặc biệt không, anh xem đang ở trong sảnh, các anh đeo mắt kính đen làm gì, vậy hại mắt lắm đó."
Tác giả :
Trương Đỉnh Đỉnh