Lá Bài Cuối Cùng
Chương 36
Lâm Dược ngồi trên sô pha cắn hạt dưa, trên bàn trà trước mặt bày trái cây hạng nhất, trái cây đều đã gọt vỏ, xanh vàng phối hợp, còn đặt cái nĩa màu bạc. Là Hồ Ái Bình vừa bưng lên, bưng đồ xong, bà liền vào phòng, trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Dược và ba y.
Lâm Dược cắn vài hạt dưa, lại xiên một miếng trái cây. Lâm Kiến Thiết ngồi bên cạnh nhìn y, vừa được an ủi vừa thấy đau lòng. Đứa con nhỏ xíu năm đó, hiện tại đã lớn thế này rồi. Nhưng vẫn như xưa, ăn uống như hổ đói, hơn nữa luôn thích ăn mấy thứ phối hợp với nhau.
“Tiểu Dược, con cũng đã hai mươi tám rồi…"
“Hai mươi bảy! Tuy con cầm tinh con gà, nhưng sinh năm 82."
“Được được được, hai mươi bảy, nhưng cũng không nhỏ rồi, còn chưa tìm bạn gái. Chuyện này, dì Hồ của con nói…"
“Ngừng, bảo dì Hồ đừng phí sức nữa, ba cũng không cần lo lắng, con sẽ không lấy phụ nữ, ba cũng không cần lo lắng tuyệt hậu, không phải còn có Lâm Hàm sao?"
“Con nói gì vậy hả, tiểu Hàm là con của ba, con không phải là con của ba sao? Ba biết con trách ba…"
“Được được được, con là con ba, có chuyện này, gần đây con muốn ra ngoài một chuyến, đây là thẻ ngân hàng của con, mật mã là sinh nhật của mẹ, nếu ba cần gì thì cứ đi rút." Y nói xong, lấy thẻ ngân hàng trong túi quần ra, đứng lên, “Được rồi, con phải đi rồi, ba không cần tiễn."
Lâm Kiến Thiết ngây ra, thấy y thật sự đi ra ngoài, lập tức lên tiếng: “Con đứng lại cho ba, con có còn xem ba là ba nữa không! Phải, ba biết con trách ba, ba cũng biết con cảm thấy ba có lỗi với mẹ con, nhưng đó là chuyện của ba và mẹ con. Cho dù ba có chỗ sơ sót với con, nhưng ba vẫn là ba con! Con tự nói đi, tiền tiêu vặt của con năm đó có phải nhiều nhất cả lớp. Con nói con muốn xem băng ghi hình, ngày tuyết lớn ba cũng đi mua máy ghi hình cho con. Con muốn chơi trò chơi ba mua tiểu bá vương cho con. Ba thật sự có lỗi với con? Ba là ba con! Con trách ba, mấy năm nay không quan tâm ba, ba tìm con bao nhiêu lần, con luôn ra sức khước từ!"
“Tiểu Hàm là con ba, con cũng vậy, ba kiếm mớ gia sản này, sau này sẽ không thiếu phần con! Con lớn vậy rồi, còn chưa có công việc chính thức, hiện tại lại nói với ba không kết hôn gì đó. Ba cho con biết, cái thằng Trương Trí Công lần trước tới cùng con đó, con nên tránh xa, đừng cho rằng hiện tại thế lực của nó lớn thì con có thể ôm chân, người như thế sau này không biết sẽ như thế nào đâu!"
“Con ngoan ngoãn trở về cho ba, ba giúp con tìm một công việc tạm thời trong đơn vị hành chính, đợi con có văn bằng với người ta rồi lại chuyển việc cho con. Con có ý kiến với dì Hồ của con, có thể, con tự tìm một bạn gái, chỉ cần con nhỏ xuất thân thanh bạch, ba đều không có ý kiến. Con nghe rõ chưa, ba là ba con, sẽ không hại con!"
Lâm Dược quay đầu, gãi đầu, lại thở dài, nói: “Ba à, con sẽ không kết hôn, tuyệt đối không. Ba nếu nhất định muốn biết nguyên nhân, thì chính là, con không muốn tương lai biến thành giống như ba."
Sắc mặt Lâm Kiến Thiết trắng bệch, không dám tin nhìn y.
“Được rồi, con biết ba sẽ tức giận, nhanh uống thuốc giảm áp đi, con đi đây." Y mở cửa, lại ném sang một câu: “Còn nữa, về sau ba cứ coi như chưa từng sinh ra đứa con này, không cần phải lo lắng cho con nữa."
Y xuống lầu, nhìn chiếc Mercedes dừng dưới lầu, thở dài: “Cậu hai, cậu vẫn còn đợi à."
“Tôi không phải nói sẽ đợi sao, lên trước ngồi đi."
Lâm Dược đóng cửa sau, tới ghế trước, vừa ngồi xuống, Trương Trí Công đã nghiêng qua giúp y thắt dây an toàn.
“Cậu hai, ở Cúc thành không có thói quen này, cảnh sát không phạt đâu."
“An toàn một chút vẫn hơn."
… Câu này nếu để người quen biết cậu hai Trương nghe được, nhất định sẽ rớt nguyên hàm răng. Cậu hai Trương, phóng xe bạt mạng trên đại lộ Bàn Sơn, từ lúc nào chú ý tới an toàn giao thông.
Thắt dây an toàn xong, Trương Trí Công khởi động xe, đồng thời kéo tay Lâm Dược, Lâm Dược nhìn nhìn, không kháng cự.
“Lâm Dược, nếu cậu muốn, chúng ta còn có thể từ Hồng Kông trực tiếp tới Malaysia."
“À."
“Cậu không vui?"
“Cậu hai ơi, Malaysia tôi chưa từng đi qua, nhưng tôi cũng biết nơi đó rất nóng, cực nóng. Mùa đông đi còn được, mùa hạ sao, tôi lại chưa bị nóng tới mù đầu, đi Malaysia gì chứ, còn không bằng dứt khoát đi Sahara luôn."
Một bụng nhiệt huyết của Trương Trí Công bị tạt một chậu nước lạnh, nhưng may là gần đây hắn cũng quen rồi, khóe miệng giật giật giật giật: “Vậy chúng ta chờ mùa đông hãy đi."
“Chờ mùa đông hãy nói, tôi còn không biết có thể gom được tiền không. Cậu hai, tôi một tháng có hai ngàn, tiền để dành hồi trước vừa rồi cũng cho ông già rồi. Hai, đây là lần đầu tôi ra ngoài, trong lòng hơi lạc lõng. Mảnh đất sinh tôi nuôi tôi, lẽ nào tôi sắp sửa phải rời xa sao? Thì ra cái gọi là sinh ly, quả thật đau khổ a."
Khóe môi Trương Trí Công lại lần nữa co giật. Bọn họ sẽ bay vào chiều nay, đã sắp đi, đương nhiên không thể giấu Lâm Dược nữa.
Lâm Dược nghe được phải đến Macao, cũng không biểu hiện quá vui mừng gì, chỉ nói muốn đi thăm Lâm Kiến Thiết.
Hắn không đặt đồ gì trên người Lâm Dược, nhưng trong nhà Lâm Kiến Thiết, từ lần đầu tiên khi bị bắt cóc hắn đã đặt đồ vào.
Cuộc đối thoại của Lâm Dược và Lâm Kiến Thiết vừa rồi hắn cũng nghe được hết, tuy không có gì, nhưng một vài câu bên trong vẫn khiến hắn bất an, cũng có chút đả kích.
Đặc biệt là nghe được nguyên nhân không kết hôn của y thì càng thêm thấp thỏm, nhưng hiện tại xem ra, là do hắn nghĩ nhiều rồi.
Vì cậu hai Trương tại Quảng Châu còn có chút chuyện, cho nên bọn họ không trực tiếp tới Hồng Kông, mà ở lại Quảng Châu một đêm, ngày hôm sau ngồi xe đến cảng Hoàng Cương.
Cuộc thi đấu mạt chược của khách sạn Sharon cử hành vào ngày 28 tháng 7, ba ngày đấu vòng loại, một ngày bán kết, một ngày chung kết.
Ngày chung kết định vào 8 tháng 8, tiền thưởng cũng rất may mắn, tám triệu tám trăm tám mươi đô Hồng Kông. (Số 8 trong tiếng Hoa có âm đọc khá giống với chữ ‘phát’ của phát tài, nên được xem là con số may mắn)
Bọn họ tới Hồng Kông vào ngày 21 tháng 7, cho nên lịch trình Trương Trí Công sắp đặt là, trước tới Hồng Kông chơi hai ba ngày, nếu Lâm Dược có hứng thú, thì vào ngày 26 hạn chót báo danh sẽ tới Macao, nếu Lâm Dược không hứng thú, thì ngày 28 mới qua.
“Macao không có gì đẹp." Trương Trí Công nói với Lâm Dược như thế, “Thật ra Hồng Kông cũng không có gì, chỉ có mấy công viên chủ đề, đua ngựa, còn thì chỉ có mua đồ. Nhưng Hồng Kông có nhiều chỗ chơi nhiều đồ ngon hơn Macao. Macao chính là sòng bài, còn di tích Nhà thờ Thánh Paulo gì đó, chỉ là một đống đổ nát, đến lúc đó cậu đi xem là biết."
Lâm Dược thì có cũng được không có cũng không sao, nghe hắn nói thế, cũng chỉ gật đầu. Trương Trí Công thấy y thuận theo như vậy, không khỏi vui vẻ, còn thầm tính toán lát nữa có nên đặt một phòng không, nhưng nghĩ tới lợi ích lâu dài, cảm thấy vẫn nên để nước chảy thành sông thì hơn.
Nếu không tính mấy hải đảo, Hồng Kông có thể chơi ba ngày. Một ngày công viên hải dương, một ngày Disney, ngày còn lại đi mua đồ, tối lên đỉnh núi ngắm cảnh đêm.
Nếu thời gian cấp bách, thật ra Disney cũng có thể xóa bớt, vì so với Walt Disney tại những nơi khác trên thế giới, Hồng Kông tương đối nhỏ.
Trương Trí Công coi như ngựa cũ biết đường, dẫn Lâm Dược đi ăn tôm hùm trên biển đảo, chui vào động Trương Bảo, ngắm núi Đại Dữ, bái Hoàng Đại Tiên.
Bọn họ đón du thuyền ra biển, ngồi thuyền hải tặc trong công viên hải dương, cùng với mấy bạn nhỏ dưới mười tuổi xung quanh, cầm đồ đập nước khua bọt, dạo qua từng cửa tiệm chuyên bán đồ, phòng tinh phẩm, bóp da trên mười ngàn, cậu hai Trương không chớp mắt lấy một cái đã quẹt thẻ.
Thế là không tới một ngày, Lâm Dược từ trong ra ngoài không tìm được một thứ nào dưới một ngàn nữa, đối với mấy thứ này, câu thường nói nhất của Lâm Dược chính là: “Cậu hai, tôi cảm thấy cậu nên cho tôi tiền của mấy món này, thật đó, dù sao là phần trăm của tôi, nên để tôi tự sắp xếp."
Vì sợ y không tiếp nhận, cậu hai Trương ban đầu nói thế này: “Số tiền này là khấu trừ trong phần trăm của cậu, ván đó, ít nhất cũng phải cho cậu mười phần trăm."
Lâm Dược thắng ván đó, địa vị tại Hạo Nhiên sơn trang lên thẳng tiến, nhưng người ta thì không nhận được chỗ tốt thực chất nào.
Y thắng Daniau, số tiền trên bàn, thuộc về Hạo Nhiên sơn trang, Daniau vốn dĩ cũng nên thuộc về Hạo Nhiên sơn trang, nhưng không biết Daniau và anh em nhà họ Trương nói gì, không tới hai ngày, hắn đã đi rồi. Trước khi hắn đi, Trương Trí Thành còn trưng cầu ý kiến của Lâm Dược.
Lâm Dược vốn cũng không có ý kiến gì, Trương Trí Thành hỏi như thế, liền yêu cầu Daniau bỏ qua cho Lưu Yên Nhiên. Daniau cũng rất dứt khoát, không chỉ bỏ qua cho Lưu Yên Nhiên mà còn bỏ qua tên mập Trần. Thế là đến cuối cùng, ba người thua đều có tự do.
Trừ cái này, về trận đấu đó, Trương Trí Thành không nói gì khác nữa, Trương Trí Công thì càng không nói tới. Lâm Dược cũng không nhắc tới.
Lúc này cậu hai Trương nói là phần trăm của y, Lâm Dược nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng là mình nên có, nên không cự tuyệt. Nhưng mỗi khi tắm rửa, thấy mấy cái quần lót đáng giá trên ngàn tệ, liền cảm thấy lòng nhỏ máu.
“Lạc Lạc à, anh thử nói xem, một người đàn ông, mặc quần tốt như thế làm gì? Hơn nữa anh xem cái quần này chỉ có chút xíu như vậy, cả mông cũng không che được, cho dù có hình báo cũng không tệ, nhưng nó cũng không phải là thật, làm gì đáng tới cả ngàn tệ chứ. Lạc Lạc à, trước kia anh cũng mặc thứ quần này sao?"
Caesar đương nhiên không thèm trả lời.
Nếu là trước kia, Caesar vẫn sẽ có chút vui sướng trên tai họa người khác.
Trương Trí Công mua đồ lót cho Lâm Dược, có mấy cái là bó sát, quần màu chính là đen, không phải báo đốm thì là hổ, phía trước là hình cái đầu, phía sau là hình cái đuôi. Caesar không cần nghĩ, cũng biết cậu hai Trương có ý đồ gì.
Trương Trí Công muốn thế này thế kia với Lâm Dược, Caesar vốn ôm tâm lý xem trò hay, nhưng vào hôm đó, khi Trương Trí Công sắp hôn tới, Caesar biết mình sai rồi, sai đặc biệt lớn!
Sau khi hắn vào ở trong đầu Lâm Dược, sau khi nói chuyện với Lâm Dược, thì có thể dùng đôi mắt của Lâm Dược nhìn thứ bên ngoài, dùng lỗ tai của Lâm Dược để nghe âm thanh bên ngoài, trong cuộc đấu bài đó bọn họ còn phát hiện, nếu Lâm Dược đồng ý, hắn còn có thể mượn dùng thân thể Lâm Dược một chút.
Không phải thân trên, bộ phận hắn có thể mượn dùng vô cùng ít, đại khái chỉ có một cánh tay, hơn nữa nhiều lắm cũng không tới một phút, hơn nữa, nhất định phải là Lâm Dược hoàn toàn không kháng cự, cho dù Lâm Dược chỉ có một chút xíu không đồng ý, thì hắn cũng vô lực thực hiện.
Từ phương diện nào đó mà nói, hắn cũng coi như cùng Lâm Dược có một thân thể. Nhưng chỉ là phương diện nào đó thôi. Lâm Dược có cảm giác gì, hắn trừ có thể cảm thụ một chút ra, thì không trực tiếp lĩnh hội. Chẳng hạn khi ngón tay của Lâm Dược bị Trương Trí Công bẻ gãy, hắn không cảm thấy đau. Khi Lâm Dược ăn thứ gì ngon, hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể cảm thụ được sự vui vẻ của y, còn về mùi vị của thứ đó là gì, hắn hoàn toàn không biết.
Cho nên, hắn chưa từng có cùng một nhận thức với Lâm Dược.
Nhưng mà, nhưng mà, hôm đó, khi miệng của Trương Trí Công cúi xuống, Caesar biết mình đã bỏ qua một chuyện. Nên làm sao hình dung cảm giác của Caesar đây?
Đúng, hắn không có xúc cảm, nhưng không có cảm giác là một chuyện, chân chân thật thật nhìn thấy lại là chuyện khác, nếu muốn ví von, thì nó tương đương với chuyện Trương Trí Công cách một lớp thủy tinh hôn hắn!
Đúng, cách một lớp thủy tinh hắn không có cảm giác, nhưng ghê tởm trong đó tuyệt đối không giảm bớt chút nào!
Cho nên, khoảnh khắc Trương Trí Công muốn hôn lên hắn đã lên tiếng, sau đó bi ai phát hiện, mình đại khái không xem được trò vui của hai người này. Đồng thời, càng thêm bi quan với tương lai của mình.
Trương Trí Công hôm nay không được, Vương Trí Công, Lý Trí Công ngày mai sẽ được thì sao? Lâm Dược mở miệng ra là nói mình sẽ không lấy phụ nữ, đó chính là nói tương lai muốn tìm đàn ông. Đương nhiên, hắn đối với đàn ông cũng không có mấy phản cảm, trước kia cũng từng bao dưỡng hai cậu trai, nhưng hắn hoàn toàn không cho rằng khẩu vị của Lâm Dược sẽ giống mình!
Tuy nói từ sau khi không hiểu sao chạy vào đầu Lâm Dược hắn đã không còn nhìn thấy ánh sáng gì nữa, nhưng hiện tại, hắn thật sự chỉ còn thấy được bóng tối.
Caesar rất bất đắc dĩ, Caesar rất buồn bực.
Mà tương phản với hắn, gần đây cậu hai Trương thì xuân phong đắc ý, xuân phong đầy mặt, khóe miệng gần như ngày nào cũng hiện độ cong bốn mươi lăm độ, một ngày hai mươi bốn tiếng giữ vững hưng phấn, nhiệt huyết đối với Hồng Kông cũng tăng dần từng ngày, chỉ cảm thấy cái nơi vật giá leo thang, diện tích nhỏ hẹp này là nơi dễ thương nhất thế giới.
Tuy ở đây hắn mất mặt không ít lần__ Cùng Lâm Dược mặc Armaniở bên đường ăn trứng cá, ăn đá trong ly coca__ Lâm Dược kiên trì một ly coca giá ba mươi tệ tuyệt đối không thể lãng phí. Trong khách sạn năm sao yêu cầu gói về__ lý do như trên.
Tóm lại, chuyện trước kia hắn chưa từng làm, nghĩ cũng không nghĩ, mấy hôm nay đều đã làm hết.
Khi làm cũng khóe miệng co giật, hận không thể lấy miếng vải che mặt mình, nhưng sau đó nghĩ lại, chỉ cảm thấy thú vị, vui vẻ.
Lúc này hắn mới hiểu tại sao có câu ‘có người yêu uống nước cũng thỏa mãn’, thì ra khi ở cùng người mình thích, cho dù chỉ nhìn, cho dù không có tiếp xúc da thịt, cũng rất vui vẻ.
Đương nhiên, cậu hai Trương vẫn muốn có thể có chút tiếp xúc thực thế, điểm này, đã phản ánh từ chuyện hắn mua mấy cái quần lót đó cho Lâm Dược.
Có một câu nói là thời gian trôi nhanh, khi tâm tình bạn tốt, thời gian càng trôi qua đặc biệt nhanh, mới chớp mắt, đã tới ngày 26 tháng 7.
Trương Trí Công và Lâm Dược ngồi thuyền tới Macao.
Đúng như Trương Trí Công nói, Macao không đẹp đẽ gì, Lâm Dược gục trên cửa sổ nhìn nửa ngày, nghẹn ra một câu: “Đây chính là Macao trong truyền thuyết sao."
Lâm Dược cắn vài hạt dưa, lại xiên một miếng trái cây. Lâm Kiến Thiết ngồi bên cạnh nhìn y, vừa được an ủi vừa thấy đau lòng. Đứa con nhỏ xíu năm đó, hiện tại đã lớn thế này rồi. Nhưng vẫn như xưa, ăn uống như hổ đói, hơn nữa luôn thích ăn mấy thứ phối hợp với nhau.
“Tiểu Dược, con cũng đã hai mươi tám rồi…"
“Hai mươi bảy! Tuy con cầm tinh con gà, nhưng sinh năm 82."
“Được được được, hai mươi bảy, nhưng cũng không nhỏ rồi, còn chưa tìm bạn gái. Chuyện này, dì Hồ của con nói…"
“Ngừng, bảo dì Hồ đừng phí sức nữa, ba cũng không cần lo lắng, con sẽ không lấy phụ nữ, ba cũng không cần lo lắng tuyệt hậu, không phải còn có Lâm Hàm sao?"
“Con nói gì vậy hả, tiểu Hàm là con của ba, con không phải là con của ba sao? Ba biết con trách ba…"
“Được được được, con là con ba, có chuyện này, gần đây con muốn ra ngoài một chuyến, đây là thẻ ngân hàng của con, mật mã là sinh nhật của mẹ, nếu ba cần gì thì cứ đi rút." Y nói xong, lấy thẻ ngân hàng trong túi quần ra, đứng lên, “Được rồi, con phải đi rồi, ba không cần tiễn."
Lâm Kiến Thiết ngây ra, thấy y thật sự đi ra ngoài, lập tức lên tiếng: “Con đứng lại cho ba, con có còn xem ba là ba nữa không! Phải, ba biết con trách ba, ba cũng biết con cảm thấy ba có lỗi với mẹ con, nhưng đó là chuyện của ba và mẹ con. Cho dù ba có chỗ sơ sót với con, nhưng ba vẫn là ba con! Con tự nói đi, tiền tiêu vặt của con năm đó có phải nhiều nhất cả lớp. Con nói con muốn xem băng ghi hình, ngày tuyết lớn ba cũng đi mua máy ghi hình cho con. Con muốn chơi trò chơi ba mua tiểu bá vương cho con. Ba thật sự có lỗi với con? Ba là ba con! Con trách ba, mấy năm nay không quan tâm ba, ba tìm con bao nhiêu lần, con luôn ra sức khước từ!"
“Tiểu Hàm là con ba, con cũng vậy, ba kiếm mớ gia sản này, sau này sẽ không thiếu phần con! Con lớn vậy rồi, còn chưa có công việc chính thức, hiện tại lại nói với ba không kết hôn gì đó. Ba cho con biết, cái thằng Trương Trí Công lần trước tới cùng con đó, con nên tránh xa, đừng cho rằng hiện tại thế lực của nó lớn thì con có thể ôm chân, người như thế sau này không biết sẽ như thế nào đâu!"
“Con ngoan ngoãn trở về cho ba, ba giúp con tìm một công việc tạm thời trong đơn vị hành chính, đợi con có văn bằng với người ta rồi lại chuyển việc cho con. Con có ý kiến với dì Hồ của con, có thể, con tự tìm một bạn gái, chỉ cần con nhỏ xuất thân thanh bạch, ba đều không có ý kiến. Con nghe rõ chưa, ba là ba con, sẽ không hại con!"
Lâm Dược quay đầu, gãi đầu, lại thở dài, nói: “Ba à, con sẽ không kết hôn, tuyệt đối không. Ba nếu nhất định muốn biết nguyên nhân, thì chính là, con không muốn tương lai biến thành giống như ba."
Sắc mặt Lâm Kiến Thiết trắng bệch, không dám tin nhìn y.
“Được rồi, con biết ba sẽ tức giận, nhanh uống thuốc giảm áp đi, con đi đây." Y mở cửa, lại ném sang một câu: “Còn nữa, về sau ba cứ coi như chưa từng sinh ra đứa con này, không cần phải lo lắng cho con nữa."
Y xuống lầu, nhìn chiếc Mercedes dừng dưới lầu, thở dài: “Cậu hai, cậu vẫn còn đợi à."
“Tôi không phải nói sẽ đợi sao, lên trước ngồi đi."
Lâm Dược đóng cửa sau, tới ghế trước, vừa ngồi xuống, Trương Trí Công đã nghiêng qua giúp y thắt dây an toàn.
“Cậu hai, ở Cúc thành không có thói quen này, cảnh sát không phạt đâu."
“An toàn một chút vẫn hơn."
… Câu này nếu để người quen biết cậu hai Trương nghe được, nhất định sẽ rớt nguyên hàm răng. Cậu hai Trương, phóng xe bạt mạng trên đại lộ Bàn Sơn, từ lúc nào chú ý tới an toàn giao thông.
Thắt dây an toàn xong, Trương Trí Công khởi động xe, đồng thời kéo tay Lâm Dược, Lâm Dược nhìn nhìn, không kháng cự.
“Lâm Dược, nếu cậu muốn, chúng ta còn có thể từ Hồng Kông trực tiếp tới Malaysia."
“À."
“Cậu không vui?"
“Cậu hai ơi, Malaysia tôi chưa từng đi qua, nhưng tôi cũng biết nơi đó rất nóng, cực nóng. Mùa đông đi còn được, mùa hạ sao, tôi lại chưa bị nóng tới mù đầu, đi Malaysia gì chứ, còn không bằng dứt khoát đi Sahara luôn."
Một bụng nhiệt huyết của Trương Trí Công bị tạt một chậu nước lạnh, nhưng may là gần đây hắn cũng quen rồi, khóe miệng giật giật giật giật: “Vậy chúng ta chờ mùa đông hãy đi."
“Chờ mùa đông hãy nói, tôi còn không biết có thể gom được tiền không. Cậu hai, tôi một tháng có hai ngàn, tiền để dành hồi trước vừa rồi cũng cho ông già rồi. Hai, đây là lần đầu tôi ra ngoài, trong lòng hơi lạc lõng. Mảnh đất sinh tôi nuôi tôi, lẽ nào tôi sắp sửa phải rời xa sao? Thì ra cái gọi là sinh ly, quả thật đau khổ a."
Khóe môi Trương Trí Công lại lần nữa co giật. Bọn họ sẽ bay vào chiều nay, đã sắp đi, đương nhiên không thể giấu Lâm Dược nữa.
Lâm Dược nghe được phải đến Macao, cũng không biểu hiện quá vui mừng gì, chỉ nói muốn đi thăm Lâm Kiến Thiết.
Hắn không đặt đồ gì trên người Lâm Dược, nhưng trong nhà Lâm Kiến Thiết, từ lần đầu tiên khi bị bắt cóc hắn đã đặt đồ vào.
Cuộc đối thoại của Lâm Dược và Lâm Kiến Thiết vừa rồi hắn cũng nghe được hết, tuy không có gì, nhưng một vài câu bên trong vẫn khiến hắn bất an, cũng có chút đả kích.
Đặc biệt là nghe được nguyên nhân không kết hôn của y thì càng thêm thấp thỏm, nhưng hiện tại xem ra, là do hắn nghĩ nhiều rồi.
Vì cậu hai Trương tại Quảng Châu còn có chút chuyện, cho nên bọn họ không trực tiếp tới Hồng Kông, mà ở lại Quảng Châu một đêm, ngày hôm sau ngồi xe đến cảng Hoàng Cương.
Cuộc thi đấu mạt chược của khách sạn Sharon cử hành vào ngày 28 tháng 7, ba ngày đấu vòng loại, một ngày bán kết, một ngày chung kết.
Ngày chung kết định vào 8 tháng 8, tiền thưởng cũng rất may mắn, tám triệu tám trăm tám mươi đô Hồng Kông. (Số 8 trong tiếng Hoa có âm đọc khá giống với chữ ‘phát’ của phát tài, nên được xem là con số may mắn)
Bọn họ tới Hồng Kông vào ngày 21 tháng 7, cho nên lịch trình Trương Trí Công sắp đặt là, trước tới Hồng Kông chơi hai ba ngày, nếu Lâm Dược có hứng thú, thì vào ngày 26 hạn chót báo danh sẽ tới Macao, nếu Lâm Dược không hứng thú, thì ngày 28 mới qua.
“Macao không có gì đẹp." Trương Trí Công nói với Lâm Dược như thế, “Thật ra Hồng Kông cũng không có gì, chỉ có mấy công viên chủ đề, đua ngựa, còn thì chỉ có mua đồ. Nhưng Hồng Kông có nhiều chỗ chơi nhiều đồ ngon hơn Macao. Macao chính là sòng bài, còn di tích Nhà thờ Thánh Paulo gì đó, chỉ là một đống đổ nát, đến lúc đó cậu đi xem là biết."
Lâm Dược thì có cũng được không có cũng không sao, nghe hắn nói thế, cũng chỉ gật đầu. Trương Trí Công thấy y thuận theo như vậy, không khỏi vui vẻ, còn thầm tính toán lát nữa có nên đặt một phòng không, nhưng nghĩ tới lợi ích lâu dài, cảm thấy vẫn nên để nước chảy thành sông thì hơn.
Nếu không tính mấy hải đảo, Hồng Kông có thể chơi ba ngày. Một ngày công viên hải dương, một ngày Disney, ngày còn lại đi mua đồ, tối lên đỉnh núi ngắm cảnh đêm.
Nếu thời gian cấp bách, thật ra Disney cũng có thể xóa bớt, vì so với Walt Disney tại những nơi khác trên thế giới, Hồng Kông tương đối nhỏ.
Trương Trí Công coi như ngựa cũ biết đường, dẫn Lâm Dược đi ăn tôm hùm trên biển đảo, chui vào động Trương Bảo, ngắm núi Đại Dữ, bái Hoàng Đại Tiên.
Bọn họ đón du thuyền ra biển, ngồi thuyền hải tặc trong công viên hải dương, cùng với mấy bạn nhỏ dưới mười tuổi xung quanh, cầm đồ đập nước khua bọt, dạo qua từng cửa tiệm chuyên bán đồ, phòng tinh phẩm, bóp da trên mười ngàn, cậu hai Trương không chớp mắt lấy một cái đã quẹt thẻ.
Thế là không tới một ngày, Lâm Dược từ trong ra ngoài không tìm được một thứ nào dưới một ngàn nữa, đối với mấy thứ này, câu thường nói nhất của Lâm Dược chính là: “Cậu hai, tôi cảm thấy cậu nên cho tôi tiền của mấy món này, thật đó, dù sao là phần trăm của tôi, nên để tôi tự sắp xếp."
Vì sợ y không tiếp nhận, cậu hai Trương ban đầu nói thế này: “Số tiền này là khấu trừ trong phần trăm của cậu, ván đó, ít nhất cũng phải cho cậu mười phần trăm."
Lâm Dược thắng ván đó, địa vị tại Hạo Nhiên sơn trang lên thẳng tiến, nhưng người ta thì không nhận được chỗ tốt thực chất nào.
Y thắng Daniau, số tiền trên bàn, thuộc về Hạo Nhiên sơn trang, Daniau vốn dĩ cũng nên thuộc về Hạo Nhiên sơn trang, nhưng không biết Daniau và anh em nhà họ Trương nói gì, không tới hai ngày, hắn đã đi rồi. Trước khi hắn đi, Trương Trí Thành còn trưng cầu ý kiến của Lâm Dược.
Lâm Dược vốn cũng không có ý kiến gì, Trương Trí Thành hỏi như thế, liền yêu cầu Daniau bỏ qua cho Lưu Yên Nhiên. Daniau cũng rất dứt khoát, không chỉ bỏ qua cho Lưu Yên Nhiên mà còn bỏ qua tên mập Trần. Thế là đến cuối cùng, ba người thua đều có tự do.
Trừ cái này, về trận đấu đó, Trương Trí Thành không nói gì khác nữa, Trương Trí Công thì càng không nói tới. Lâm Dược cũng không nhắc tới.
Lúc này cậu hai Trương nói là phần trăm của y, Lâm Dược nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng là mình nên có, nên không cự tuyệt. Nhưng mỗi khi tắm rửa, thấy mấy cái quần lót đáng giá trên ngàn tệ, liền cảm thấy lòng nhỏ máu.
“Lạc Lạc à, anh thử nói xem, một người đàn ông, mặc quần tốt như thế làm gì? Hơn nữa anh xem cái quần này chỉ có chút xíu như vậy, cả mông cũng không che được, cho dù có hình báo cũng không tệ, nhưng nó cũng không phải là thật, làm gì đáng tới cả ngàn tệ chứ. Lạc Lạc à, trước kia anh cũng mặc thứ quần này sao?"
Caesar đương nhiên không thèm trả lời.
Nếu là trước kia, Caesar vẫn sẽ có chút vui sướng trên tai họa người khác.
Trương Trí Công mua đồ lót cho Lâm Dược, có mấy cái là bó sát, quần màu chính là đen, không phải báo đốm thì là hổ, phía trước là hình cái đầu, phía sau là hình cái đuôi. Caesar không cần nghĩ, cũng biết cậu hai Trương có ý đồ gì.
Trương Trí Công muốn thế này thế kia với Lâm Dược, Caesar vốn ôm tâm lý xem trò hay, nhưng vào hôm đó, khi Trương Trí Công sắp hôn tới, Caesar biết mình sai rồi, sai đặc biệt lớn!
Sau khi hắn vào ở trong đầu Lâm Dược, sau khi nói chuyện với Lâm Dược, thì có thể dùng đôi mắt của Lâm Dược nhìn thứ bên ngoài, dùng lỗ tai của Lâm Dược để nghe âm thanh bên ngoài, trong cuộc đấu bài đó bọn họ còn phát hiện, nếu Lâm Dược đồng ý, hắn còn có thể mượn dùng thân thể Lâm Dược một chút.
Không phải thân trên, bộ phận hắn có thể mượn dùng vô cùng ít, đại khái chỉ có một cánh tay, hơn nữa nhiều lắm cũng không tới một phút, hơn nữa, nhất định phải là Lâm Dược hoàn toàn không kháng cự, cho dù Lâm Dược chỉ có một chút xíu không đồng ý, thì hắn cũng vô lực thực hiện.
Từ phương diện nào đó mà nói, hắn cũng coi như cùng Lâm Dược có một thân thể. Nhưng chỉ là phương diện nào đó thôi. Lâm Dược có cảm giác gì, hắn trừ có thể cảm thụ một chút ra, thì không trực tiếp lĩnh hội. Chẳng hạn khi ngón tay của Lâm Dược bị Trương Trí Công bẻ gãy, hắn không cảm thấy đau. Khi Lâm Dược ăn thứ gì ngon, hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể cảm thụ được sự vui vẻ của y, còn về mùi vị của thứ đó là gì, hắn hoàn toàn không biết.
Cho nên, hắn chưa từng có cùng một nhận thức với Lâm Dược.
Nhưng mà, nhưng mà, hôm đó, khi miệng của Trương Trí Công cúi xuống, Caesar biết mình đã bỏ qua một chuyện. Nên làm sao hình dung cảm giác của Caesar đây?
Đúng, hắn không có xúc cảm, nhưng không có cảm giác là một chuyện, chân chân thật thật nhìn thấy lại là chuyện khác, nếu muốn ví von, thì nó tương đương với chuyện Trương Trí Công cách một lớp thủy tinh hôn hắn!
Đúng, cách một lớp thủy tinh hắn không có cảm giác, nhưng ghê tởm trong đó tuyệt đối không giảm bớt chút nào!
Cho nên, khoảnh khắc Trương Trí Công muốn hôn lên hắn đã lên tiếng, sau đó bi ai phát hiện, mình đại khái không xem được trò vui của hai người này. Đồng thời, càng thêm bi quan với tương lai của mình.
Trương Trí Công hôm nay không được, Vương Trí Công, Lý Trí Công ngày mai sẽ được thì sao? Lâm Dược mở miệng ra là nói mình sẽ không lấy phụ nữ, đó chính là nói tương lai muốn tìm đàn ông. Đương nhiên, hắn đối với đàn ông cũng không có mấy phản cảm, trước kia cũng từng bao dưỡng hai cậu trai, nhưng hắn hoàn toàn không cho rằng khẩu vị của Lâm Dược sẽ giống mình!
Tuy nói từ sau khi không hiểu sao chạy vào đầu Lâm Dược hắn đã không còn nhìn thấy ánh sáng gì nữa, nhưng hiện tại, hắn thật sự chỉ còn thấy được bóng tối.
Caesar rất bất đắc dĩ, Caesar rất buồn bực.
Mà tương phản với hắn, gần đây cậu hai Trương thì xuân phong đắc ý, xuân phong đầy mặt, khóe miệng gần như ngày nào cũng hiện độ cong bốn mươi lăm độ, một ngày hai mươi bốn tiếng giữ vững hưng phấn, nhiệt huyết đối với Hồng Kông cũng tăng dần từng ngày, chỉ cảm thấy cái nơi vật giá leo thang, diện tích nhỏ hẹp này là nơi dễ thương nhất thế giới.
Tuy ở đây hắn mất mặt không ít lần__ Cùng Lâm Dược mặc Armaniở bên đường ăn trứng cá, ăn đá trong ly coca__ Lâm Dược kiên trì một ly coca giá ba mươi tệ tuyệt đối không thể lãng phí. Trong khách sạn năm sao yêu cầu gói về__ lý do như trên.
Tóm lại, chuyện trước kia hắn chưa từng làm, nghĩ cũng không nghĩ, mấy hôm nay đều đã làm hết.
Khi làm cũng khóe miệng co giật, hận không thể lấy miếng vải che mặt mình, nhưng sau đó nghĩ lại, chỉ cảm thấy thú vị, vui vẻ.
Lúc này hắn mới hiểu tại sao có câu ‘có người yêu uống nước cũng thỏa mãn’, thì ra khi ở cùng người mình thích, cho dù chỉ nhìn, cho dù không có tiếp xúc da thịt, cũng rất vui vẻ.
Đương nhiên, cậu hai Trương vẫn muốn có thể có chút tiếp xúc thực thế, điểm này, đã phản ánh từ chuyện hắn mua mấy cái quần lót đó cho Lâm Dược.
Có một câu nói là thời gian trôi nhanh, khi tâm tình bạn tốt, thời gian càng trôi qua đặc biệt nhanh, mới chớp mắt, đã tới ngày 26 tháng 7.
Trương Trí Công và Lâm Dược ngồi thuyền tới Macao.
Đúng như Trương Trí Công nói, Macao không đẹp đẽ gì, Lâm Dược gục trên cửa sổ nhìn nửa ngày, nghẹn ra một câu: “Đây chính là Macao trong truyền thuyết sao."
Tác giả :
Trương Đỉnh Đỉnh