Lá Bài Cuối Cùng
Chương 108: Ngoại truyện 8: Nho chưa chín cũng khiến người mong đợi
Bình thường mà nói, trăng mật đáng lý phải ngọt ngào, hai người vừa mới kết hôn, đang anh tốt tôi tốt, tình ý nồng đậm. Cho dù một trong số đó có hơi rút gân, ngốc một chút, dây phản xạ dài một chút, nhưng một bên đã quen với nó, thì trăng mật, cũng nên ngọt ngào.
… Nếu không có Lâm Kiến Thiết.
Vì loại vận động không hài hòa nào đó, Lâm Dược dậy trễ, trực tiếp dẫn tới y và Caesar bỏ lỡ chuyến bay đặt trước.
Bỏ lỡ thì bỏ lỡ rồi, dù sao hai người cũng không có việc gì gấp, cũng không để ý một chút tiền vé máy bay đó, thậm chí đối với Caesar, cho dù một tháng này đều ở trong nhà của Lâm Dược cũng không có gì.
Nhưng, đương nhiên là không thể, Lâm Dược tuy có hơi rút gân, nhưng vẫn chưa mất trí nhớ, trưa hôm đó y cuối cùng cũng nhớ tới ba mình.
Tuy bị con trai tạm thời quên mất, nhưng Lâm Kiến Thiết không bị lạc đường ở Las Vegas, Carlos tuy cũng bận rộn bù đầu, nhưng vẫn an bài ông thỏa đáng.
Phòng tốt nhất của JA, chăm sóc tốt nhất, hưởng thụ tốt nhất, nếu Lâm Kiến Thiết muốn, còn có thể gọi vài cuộc điện thoại không hài hòa làm chút chuyện không hài hòa.
Nhưng lúc này, ông đương nhiên không có tâm tình.
Tối hôm đó, Lâm Kiến Thiết vẫn luôn xoắn xuýt. Ông nghĩ thế nào cũng không thông, con trai nhà mình sao lại kết hôn với một người đàn ông.
Cúc thành là một nơi nhỏ, đồng tính luyến ở đó vô cùng vô cùng ít ỏi. Lâm Kiến Thiết tuy biết xã hội có đàn ông tìm đàn ông, nhưng theo ông biết thì chỉ toàn là chơi đùa, hoặc là chạy theo thời thượng. Trong nhận thức của ông, hai người đàn ông ở với nhau cũng chỉ là thế thôi.
Mới lạ, kích thích, sau đó có thể lấy ra khoe khoang, cũng chỉ vậy thôi. Còn thật sự nghiêm túc, ông không biết, ông cũng không tưởng tượng được, ông càng không tưởng tượng được hai người đàn ông lại kết hôn.
Nhưng hiện tại, lại là con trai của mình kết hôn với đàn ông, hơn nữa còn là cái người vừa nhìn đã thấy… vô cùng vô cùng tài ba.
Lâm Kiến Thiết không biết hình dung thế nào, nhưng, cho dù hiện tại Caesar trở thành một nửa kia của con trai, ông cũng không sinh ra chán ghét hay căm hận, nếu nói thật, thì sợ hãi sẽ thực tế hơn một chút.
Xoắn xuýt cả buổi tối, Lâm Kiến Thiết cuối cùng nghĩ tới một khả năng, có lẽ, Lâm Dược đang đùa với ông? Người ngoại quốc không phải luôn điên rồ sao? Nghe nói còn có lễ người ngu, lễ cuồng hoan, có lẽ, hôm qua là lễ gì đó?
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Kiến Thiết đã cảm thấy rất có khả năng, dù sao, ông không thể tưởng tượng Lâm Dược kết hôn với một người đàn ông.
Mà khi ông không dễ dàng gì mới xây dựng lại tâm lý, Lâm Dược và Caesar tay cầm tay đi qua, khi Lâm Kiến Thiết đang ăn cơm ở nhà ăn__ Vì quá xoắn xuýt, ông bỏ lỡ cơm sáng và cơm trưa, khi hai giờ chiều, mới tới nhà ăn.
Kết quả còn chưa uống được một ngụm trà, đã nghe mấy tiếng kinh hô, sau đó, thì thấy Lâm Dược mặc đồ thoải mái màu xám nhạt và Caesar mặc âu phục đen sơ mi trắng. Hai người đi chậm lại gần, không khí xung quanh… ngay cả Lâm Kiến Thiết cũng có thể thấy được một phiến hồng phấn.
Lâm Dược tới bên bàn, đầu tiên chào ba mình, Caesar cũng chào theo: “Chào bác."
Trái tim vừa mới treo lên của Lâm Kiến Thiết cũng hơi yên tâm lại, gọi bác… chắc là không có gì đi, ai biết Caesar lại nói: “Theo thói quen của TQ, con nên gọi bác là ba, nhưng vô cùng xin lỗi, con không quen lắm, hơn nữa, ba con cũng đã qua đời rồi, cho nên, cho nên, xin bác tha thứ cho con, con không thể gọi bác như thế."
Sét đánh ầm ầm, cho dù có chuyện hôm qua làm nền tảng, khi nghe Caesar nói thế, Lâm Kiến Thiết vẫn hóa thạch.
Cảm giác đầu tiên của ông là phẫn nộ, cảm giác thứ hai là hoang đường, cảm giác thứ ba lại là hối hận. Phẫn nộ là Lâm Dược lại thật sự kết hôn với một người đàn ông, hối hận lại là, chỉ trách mình lúc đầu có chút tiền liền không chịu ở yên, nếu năm đó chịu sống chung thủy với mẹ Lâm Dược, thì làm gì có chuyện ngày hôm nay?
Trong tâm trạng này, ông tuy vô cùng tức giận, nhưng lại không thể nói gì Lâm Dược, chỉ có thể buồn bực không lên tiếng uống trà, cho tới khi Lâm Dược nói muốn đặt vé hai ngày sau về TQ, ông mới mở miệng: “Đặt cho ba một vé luôn."
Khi nói câu này, Lâm Kiến Thiết vẫn không có tâm tư đặc biệt gì, ông chỉ nghĩ, chỗ này không ở nổi nữa, sớm về là hơn.
Nhưng, lên máy bay rồi, ba người lại là hàng ghế trước sau. Đều là khoang hạng nhất, vị trí của Lâm Dược và Caesar ở trước, Lâm Kiến Thiết ngồi sau, chính giữa, nếu muốn nói thì còn cách hai hàng, nhưng không phải mùa đông đúc, khoang hạng nhất lại rất trống, thế là, Lâm Kiến Thiết có thể nhìn thấy sau ót của Lâm Dược và Caesar mà không bị trở ngại gì.
Có thể đổi cách nói khác, Lâm Dược và Caesar cũng có thể không chút ngăn cách cảm giác được ánh mắt mang theo mấy phần u oán, mấy phần hối hận, mấy phần phẫn nộ, mấy phần than thở của Lâm Kiến Thiết.
Mới đầu khi lên máy bay, Caesar còn có thể nắm tay Lâm Dược, được giữa chừng, tay đã buông ra, đến tối khi ngủ, Lâm Dược dứt khoát chạy ra phía sau ngồi cùng hàng với ba mình.
Y nói với Caesar thế này: “Lạc Lạc, tôi vẫn chưa cùng ông ấy ngồi máy bay."
Caesar cũng không tiện nói gì, thế là ngày thứ tư sau kết hôn, đại đế ngồi cô độc một mình, tối hôm đó, không thể nói là lạnh, nhưng trong lòng thì lại không thể diễn tả.
Đến Bắc Kinh, lại đến tỉnh, lại tới Cúc thành, hai ngày sau, hai người cuối cùng cũng tách khỏi Lâm Kiến Thiết. Chịu đả kích quá lớn, Lâm Kiến Thiết không mời họ về nhà, hai người đương nhiên cũng không đi, tìm khách sạn, ăn cơm rồi trực tiếp chạy tới nhà Lâm Dược.
Trên đường, Lâm Dược còn mua mấy thứ như cây lau nhà, chổi, dẻ lau__
Căn nhà ba năm không có người ở, không biết đã thành dạng nào!
Trước kia, Lâm Dược luôn nhắc tới nhà của mình, vị trí tại trung tâm nè, rồi tốt thế nào thế nào, y cũng không nói khoác, căn nhà đó quả thật là ở trung tâm thành phố, nhưng là nằm ở một con đường nhỏ. Trong một tiểu viện, hai hộ gia đình.
Nhà của Lâm Dược, là khu nằm bên trong viện.
Tuy đã qua ba năm, Lâm Dược lại luôn mang theo chìa khóa, chỉ là khi mở cửa, y phát hiện mở thế nào cũng không được.
“Không phải chứ, cho dù có bị sét, tôi cũng phải đút vào được chứ."
Sau khi Lâm Dược thử năm phút, cuối cùng quyết định leo tường, y ném chìa khóa cho Caesar: “Lạc Lạc, anh giúp tôi trông chừng, tôi vào trong mở cửa cho anh.
Caesar nhìn bức tường cao hai người một cái: “Để tôi leo cho."
“Tôi leo, nơi này tôi quen, anh không biết, năm đó tôi thường xuyên leo."
Khi hai người tranh luận ai sẽ leo, cửa mở từ bên trong.
“Cậu hai?"
“Lâm Dược?"
…
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Trương Trí Công mở miệng trước: “Tôi nghĩ, cậu rất để ý căn nhà này, cho nên thỉnh thoảng tới trông giúp cậu, à đúng rồi, hộ ở trước dọn đi rồi, cho nên tôi đã đổi khóa của viện trước, tôi không nghĩ rằng… ừm, không ngờ cậu về nhanh như thế."
Lâm Dược à à đáp, sau đó theo Trương Trí Công đi vào, vừa vào y đã cho là mình đi nhầm chỗ, không phải là bên trong đã biến thành dạng nào, mà là một chút cũng không thay đổi!
Căn nhà ba năm không người ở, không bị phủ bụi, không có mùi mốc, đá cẩm thạch lót sàn màu trắng vẫn sáng bóng, so với lúc Lâm Dược còn ở đây thì còn sạch sẽ hơn, sau đó, ở góc tường, Lâm Dược phát hiện dẻ lau và thùng nước, lại nhìn mặt đất, còn có vết nước, rõ ràng là vừa lau qua.
Lâm Dược không nói nên lời, cho dù y rút gân, trước mắt đã thế, y cũng có thể nghĩ ra là chuyện gì. Caesar sắc mặt không đổi, trong lòng thì đã xoắn lại.
Đối với Lâm Dược mà nói, khổ nhục kế có tác dụng hơn cả, Trương Trí Công chơi trò lưỡng bại câu thương, lặng lẽ bỏ ra, lại không nói gì, Lâm Dược không biết thì thôi, nếu biết rồi…"
Trong nhất thời, Caesar lập tức suy nghĩ phức tạp thêm, mấy tháng trước Trương Trí Công nói buông tay là thật sự buông tay? Hôm nay gặp mặt thật sự là trùng hợp?
Hay là, hắn chính là đợi cơ hội ngày hôm nay?
Thật ra, nói vậy là oan uổng cho cậu hai Trương. Mấy năm nay, hắn thỉnh thoảng vẫn tới coi ngó căn nhà này, thuận tiện quét dọn vệ sinh, lúc đó cũng quả thật mang suy nghĩ nếu tương lai Lâm Dược trở về, thấy vậy sẽ thế nào thế nào.
Nhưng hôm nay, thật sự là ngoài ý muốn.
Mấy hôm trước, hắn biết Lâm Dược sẽ kết hôn với Caesar, cũng triệt để chết tâm, hôm nay qua đây, cũng chỉ để cáo biệt lần cuối.
Còn tại sao là hôm nay, nguyên nhân rất đơn giản, cậu hai lần đầu tiên nằm dưới, mấy hôm trước vẫn nằm sấp trên giường.
Hôm nay khó khăn lắm mới hết nhức eo hết đau mông, ai biết lại trùng hợp gặp Lâm Dược và Caesar.
Nhưng chuyện này, cậu hai Trương tuyệt đối sẽ không nói ra, hắn không nói, Lâm Dược cũng hiếm khi không lải nhải, ngược lại Caesar lại nói mấy câu hời hợt, sau đó, thì câm nín.
Qua một lúc, Lâm Dược nói: “Cậu hai, tôi vốn còn nghĩ phải dọn dẹp một phen, hiện tại xem ra rất sạch sẽ, có thể trực tiếp vào ở."
“Nhà bếp vẫn chưa dọn."
Trương Trí Công nói, rồi xách thùng nước muốn đi, Lâm Dược vội nói để tôi để tôi, cuối cùng hai người cùng dọn dẹp nhà bếp, Caesar cũng muốn giúp đỡ, nhưng thứ nhất, nhà bếp không tới ba mét vuông đó thật sự không chứa nổi ba người đàn ông, thứ hai, đại đế anh minh thần võ, tinh thông bốn ngôn ngữ, tung hoành tất cả cục bài, vận động toàn năng, nhưng đối với làm việc nhà…
Đương nhiên, những việc như bỏ đồ ăn vào lò viba, chất dĩa thành đống thì đại đế vẫn biết, nhưng những chuyện khác… Chúng ta cũng không thể yêu cầu người ta quá hoàn mỹ đúng không.
Vốn cậu hai Trương cũng không biết, nhưng người ta rèn luyện ba năm, quen tay làm nhanh, Lâm Dược từ mười ba tuổi đã tự sinh sống, cũng thành thạo. Thế là hai người tôi lau ở trên, cậu lau ở dưới, phối hợp rất ăn ý.
Còn lại Caesar ở sau lưng nhìn bóng hai người giao nhau mà chua chua.
Ngày thứ tư, hắn một mình ngồi ở vị trí hai người trên máy bay.
Ngày thứ năm, tại khách sạn ở Bắc Kinh, Lâm Dược chạy đi ngủ với ba mình.
Ngày thứ sáu vừa trở lại, liền đụng Trương Trí Công…
Tuy Caesar mặt không biểu tình đứng đó, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi rót nước cho Lâm Dược, nhưng ánh mắt đó vẫn nhìn chằm chằm cậu hai Trương.
Cậu hai cũng biết mình không được người ta chào đón, nhưng hắn nghĩ là lần cuối cùng rồi, cũng phải có đầu có đuôi, hơn nữa cùng dọn dẹp với Lâm Dược, cũng coi như giấc mộng trọn vẹn, vì thế, hứng lấy ánh mắt lạnh lẽo của Caesar, hắn vẫn đặc biệt cố gáng.
Cuối cùng dọn dẹp hoàn tất, Lâm Dược lại mời Trương Trí Công ăn cơm, cậu hai Trương vốn muốn đồng ý, di động của hắn lại vang lên, vừa thấy con số hiển thị, hắn liền biến sắc, sau khi nhận được điện thoại thì chỉ ừ ừ à à trả lời.
Nghe điện thoại xong hắn nói: “Hôm nay không được rồi, nhưng nếu cậu đã về, sau này cũng có cơ hội ăn cơm, hôm nay tôi có việc, đổi ngày khác đi."
“Được rồi." Lâm Dược vui vẻ đưa hắn ra cửa, lại đột nhiên gọi hắn: “Cậu hai, đợi đã, tôi cắt cho cậu chùm nho."
Thật ra hiện tại nho vẫn chưa chín, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ăn. Lâm Dược trèo lên cây, tìm tới tìm lui, tìm được chùm lớn, liền cắt cho cậu hai Trương.
Cậu hai Trương cảm ơn rồi nhận lấy.
“Cảm ơn cái gì, đây là công lao của cậu, nếu không có cậu chăm sóc, không chừng nó cũng không sống nổi nữa."
“Không có, nước tôi cũng không tưới, mảnh đất của nhà cậu tốt, tôi nhớ cậu nói phía dưới có giếng, tôi chỉ…"
Nói tới đây, hắn nhìn Caesar, cuối cùng dừng lại, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Chỗ này của cậu rất tốt, mùa hạ không cần điều hòa cũng không nóng."
Lâm Dược gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, cậu hai có cơ hội cứ tới ở…"
Lâm Dược đưa cậu hai Trương tới trước cửa viện, trở lại thì phát hiện sắc mặt Caesar không đúng: “Lạc Lạc, anh sao vậy?"
Caesar hít sâu một hơi: “Tôi có chút không thoải mái."
“Không thoải mái? Sao vậy?"
“Không biết, có thể hơi choáng đầu, cậu về khách sạn nằm nghỉ với tôi là được rồi."
Lâm Dược vội dìu hắn, cũng không bận tâm thu dọn, vừa ra ngoài vừa nói: “Nếu không gọi điện thoại cho Carlos đi."
Bất luận tới đâu, Caesar cũng không thể đơn độc ra cửa, ngay cả lần này cùng Lâm Dược về nước, bên cạnh cũng luôn có người theo, nhưng dù sao là trăng mật, cho nên những người đó cũng bị đuổi ra xa, hoặc giả trang thành giáp ất bính đinh, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình, hơn nữa, không được gọi thì cũng không thể tùy tiện xuất hiện.
Caesar rất hiếm khi xuy yếu thế này, trong cảm giác của Lâm Dược, đó là ngay cả cảm mạo cũng chưa từng có lần nào, vì thế không nói hai lời liền cùng hắn về.
Mà vừa vào phòng, y liền bị Caesar áp đảo dưới thân.
“Lạc Lạc, anh…"
Vừa mới mở miệng, môi đã bị chặn lại, quần áo trên người cũng bị kéo xuống. Caesar vừa trêu chọc y, vừa kéo y lên giường, khi lên trên giường, Lâm Dược cuối cùng đoạt lại quyền lợi nói chuyện: “Lạc Lạc, anh lừa tôi."
Y rất ủy khuất, nhưng Caesar còn ủy khuất hơn y: “Cậu và cậu ta cùng quét dọn vệ sinh…"
“Ai? Cậu hai? Tôi cũng không thể để cậu ta làm một mình chứ, tôi…"
Không đợi y nói xong, Caesar lại nói: “Cậu còn mời cậu ta ăn cơm."
“Cậu ta vẫn luôn giúp tôi trông nhà, tôi cũng phải biểu hiện gì chứ, tôi…"
“Cậu còn tặng nho cho cậu ta."
Nói thế, đã mò được cao bôi trơn, Lâm Dược vội la: “Lạc Lạc, công bằng công chính công khai, anh từng nói mỗi ngày đều đấu một lần, cho dù tôi liên tục chiến bại, anh cũng không thể đoạt mất quyền lợi của tôi!"
“Vậy thì tôi cũng có thể yêu cầu quyền lợi của mình chứ?" Caesar nhìn y, “Tôi không hy vọng lại thấy cậu và người khác thân mật như thế, đặc biệt là… người từng có ý đồ với cậu."
Lâm Dược không nói gì, Caesar lại nói: “Như thế, tôi thật sự rất buồn…"
Nói rồi, nâng chân y lên, thẳng người đâm vào, nhưng không lập tức động, chỉ nhìn y như thế.
Lâm Dược trừng to mắt, qua một lúc sau, cuối cùng rướn người ôm hắn, chủ động hôn lên mắt hắn: “Xin lỗi Lạc Lạc, là tôi không đúng."
Caesar không nói gì, nhưng biểu cảm đã dịu hòa hơn trước đó nhiều.
“Ngày mai tôi sẽ đích thân cắt cho anh một chùm lớn hơn, bảo đảm bự hơn cậu hai!"
…
Caesar nghiến răng, đâm rút kịch liệt.
Cả buổi chiều, Caesar phát tiết toàn bộ hỏa khí tích lũy hai ngày nay, ngay cả Lâm Dược cầu tha cũng không bỏ qua cho y, thẳng cho tới tối mới ôm y ngủ.
Ngày hôm sau, Caesar tỉnh lại, phát hiện trên tủ đầu giường có một chùm nho, hắn ngẩn ra, tới phòng khách bấm số điện thoại của Carlos.
“Hai giờ sáng cậu Lâm có ra ngoài một lần, đón xe về nhà mình, nửa tiếng sau, lại đón xe về."
Carlos báo cáo như máy, hắn không nói Lâm Dược đi làm gì, hắn tin ông chủ nhà mình đã biết.
Caesar cúp máy, quay lại nhìn chùm nho đó, màu xanh, rõ ràng là còn chưa chín. Hắn bứt một quả bỏ vào miệng, cúi người hôn Lâm Dược.
“Lạc Lạc anh làm gì vậy?" Lâm Dược mơ mơ hồ hồ mở mắt ra: “Chua chết được!"
“Chua sao? Nho nhà cậu không phải luôn rất ngọt sao?"
Lâm Dược đờ người chưa phản ứng lại được, Caesar đã lại hôn y, sau khi chia sẻ xong nho trong miệng, cắn tai y nói: “Sau này, chúng ta thường xuyên trở về ăn nho."
… Nếu không có Lâm Kiến Thiết.
Vì loại vận động không hài hòa nào đó, Lâm Dược dậy trễ, trực tiếp dẫn tới y và Caesar bỏ lỡ chuyến bay đặt trước.
Bỏ lỡ thì bỏ lỡ rồi, dù sao hai người cũng không có việc gì gấp, cũng không để ý một chút tiền vé máy bay đó, thậm chí đối với Caesar, cho dù một tháng này đều ở trong nhà của Lâm Dược cũng không có gì.
Nhưng, đương nhiên là không thể, Lâm Dược tuy có hơi rút gân, nhưng vẫn chưa mất trí nhớ, trưa hôm đó y cuối cùng cũng nhớ tới ba mình.
Tuy bị con trai tạm thời quên mất, nhưng Lâm Kiến Thiết không bị lạc đường ở Las Vegas, Carlos tuy cũng bận rộn bù đầu, nhưng vẫn an bài ông thỏa đáng.
Phòng tốt nhất của JA, chăm sóc tốt nhất, hưởng thụ tốt nhất, nếu Lâm Kiến Thiết muốn, còn có thể gọi vài cuộc điện thoại không hài hòa làm chút chuyện không hài hòa.
Nhưng lúc này, ông đương nhiên không có tâm tình.
Tối hôm đó, Lâm Kiến Thiết vẫn luôn xoắn xuýt. Ông nghĩ thế nào cũng không thông, con trai nhà mình sao lại kết hôn với một người đàn ông.
Cúc thành là một nơi nhỏ, đồng tính luyến ở đó vô cùng vô cùng ít ỏi. Lâm Kiến Thiết tuy biết xã hội có đàn ông tìm đàn ông, nhưng theo ông biết thì chỉ toàn là chơi đùa, hoặc là chạy theo thời thượng. Trong nhận thức của ông, hai người đàn ông ở với nhau cũng chỉ là thế thôi.
Mới lạ, kích thích, sau đó có thể lấy ra khoe khoang, cũng chỉ vậy thôi. Còn thật sự nghiêm túc, ông không biết, ông cũng không tưởng tượng được, ông càng không tưởng tượng được hai người đàn ông lại kết hôn.
Nhưng hiện tại, lại là con trai của mình kết hôn với đàn ông, hơn nữa còn là cái người vừa nhìn đã thấy… vô cùng vô cùng tài ba.
Lâm Kiến Thiết không biết hình dung thế nào, nhưng, cho dù hiện tại Caesar trở thành một nửa kia của con trai, ông cũng không sinh ra chán ghét hay căm hận, nếu nói thật, thì sợ hãi sẽ thực tế hơn một chút.
Xoắn xuýt cả buổi tối, Lâm Kiến Thiết cuối cùng nghĩ tới một khả năng, có lẽ, Lâm Dược đang đùa với ông? Người ngoại quốc không phải luôn điên rồ sao? Nghe nói còn có lễ người ngu, lễ cuồng hoan, có lẽ, hôm qua là lễ gì đó?
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Kiến Thiết đã cảm thấy rất có khả năng, dù sao, ông không thể tưởng tượng Lâm Dược kết hôn với một người đàn ông.
Mà khi ông không dễ dàng gì mới xây dựng lại tâm lý, Lâm Dược và Caesar tay cầm tay đi qua, khi Lâm Kiến Thiết đang ăn cơm ở nhà ăn__ Vì quá xoắn xuýt, ông bỏ lỡ cơm sáng và cơm trưa, khi hai giờ chiều, mới tới nhà ăn.
Kết quả còn chưa uống được một ngụm trà, đã nghe mấy tiếng kinh hô, sau đó, thì thấy Lâm Dược mặc đồ thoải mái màu xám nhạt và Caesar mặc âu phục đen sơ mi trắng. Hai người đi chậm lại gần, không khí xung quanh… ngay cả Lâm Kiến Thiết cũng có thể thấy được một phiến hồng phấn.
Lâm Dược tới bên bàn, đầu tiên chào ba mình, Caesar cũng chào theo: “Chào bác."
Trái tim vừa mới treo lên của Lâm Kiến Thiết cũng hơi yên tâm lại, gọi bác… chắc là không có gì đi, ai biết Caesar lại nói: “Theo thói quen của TQ, con nên gọi bác là ba, nhưng vô cùng xin lỗi, con không quen lắm, hơn nữa, ba con cũng đã qua đời rồi, cho nên, cho nên, xin bác tha thứ cho con, con không thể gọi bác như thế."
Sét đánh ầm ầm, cho dù có chuyện hôm qua làm nền tảng, khi nghe Caesar nói thế, Lâm Kiến Thiết vẫn hóa thạch.
Cảm giác đầu tiên của ông là phẫn nộ, cảm giác thứ hai là hoang đường, cảm giác thứ ba lại là hối hận. Phẫn nộ là Lâm Dược lại thật sự kết hôn với một người đàn ông, hối hận lại là, chỉ trách mình lúc đầu có chút tiền liền không chịu ở yên, nếu năm đó chịu sống chung thủy với mẹ Lâm Dược, thì làm gì có chuyện ngày hôm nay?
Trong tâm trạng này, ông tuy vô cùng tức giận, nhưng lại không thể nói gì Lâm Dược, chỉ có thể buồn bực không lên tiếng uống trà, cho tới khi Lâm Dược nói muốn đặt vé hai ngày sau về TQ, ông mới mở miệng: “Đặt cho ba một vé luôn."
Khi nói câu này, Lâm Kiến Thiết vẫn không có tâm tư đặc biệt gì, ông chỉ nghĩ, chỗ này không ở nổi nữa, sớm về là hơn.
Nhưng, lên máy bay rồi, ba người lại là hàng ghế trước sau. Đều là khoang hạng nhất, vị trí của Lâm Dược và Caesar ở trước, Lâm Kiến Thiết ngồi sau, chính giữa, nếu muốn nói thì còn cách hai hàng, nhưng không phải mùa đông đúc, khoang hạng nhất lại rất trống, thế là, Lâm Kiến Thiết có thể nhìn thấy sau ót của Lâm Dược và Caesar mà không bị trở ngại gì.
Có thể đổi cách nói khác, Lâm Dược và Caesar cũng có thể không chút ngăn cách cảm giác được ánh mắt mang theo mấy phần u oán, mấy phần hối hận, mấy phần phẫn nộ, mấy phần than thở của Lâm Kiến Thiết.
Mới đầu khi lên máy bay, Caesar còn có thể nắm tay Lâm Dược, được giữa chừng, tay đã buông ra, đến tối khi ngủ, Lâm Dược dứt khoát chạy ra phía sau ngồi cùng hàng với ba mình.
Y nói với Caesar thế này: “Lạc Lạc, tôi vẫn chưa cùng ông ấy ngồi máy bay."
Caesar cũng không tiện nói gì, thế là ngày thứ tư sau kết hôn, đại đế ngồi cô độc một mình, tối hôm đó, không thể nói là lạnh, nhưng trong lòng thì lại không thể diễn tả.
Đến Bắc Kinh, lại đến tỉnh, lại tới Cúc thành, hai ngày sau, hai người cuối cùng cũng tách khỏi Lâm Kiến Thiết. Chịu đả kích quá lớn, Lâm Kiến Thiết không mời họ về nhà, hai người đương nhiên cũng không đi, tìm khách sạn, ăn cơm rồi trực tiếp chạy tới nhà Lâm Dược.
Trên đường, Lâm Dược còn mua mấy thứ như cây lau nhà, chổi, dẻ lau__
Căn nhà ba năm không có người ở, không biết đã thành dạng nào!
Trước kia, Lâm Dược luôn nhắc tới nhà của mình, vị trí tại trung tâm nè, rồi tốt thế nào thế nào, y cũng không nói khoác, căn nhà đó quả thật là ở trung tâm thành phố, nhưng là nằm ở một con đường nhỏ. Trong một tiểu viện, hai hộ gia đình.
Nhà của Lâm Dược, là khu nằm bên trong viện.
Tuy đã qua ba năm, Lâm Dược lại luôn mang theo chìa khóa, chỉ là khi mở cửa, y phát hiện mở thế nào cũng không được.
“Không phải chứ, cho dù có bị sét, tôi cũng phải đút vào được chứ."
Sau khi Lâm Dược thử năm phút, cuối cùng quyết định leo tường, y ném chìa khóa cho Caesar: “Lạc Lạc, anh giúp tôi trông chừng, tôi vào trong mở cửa cho anh.
Caesar nhìn bức tường cao hai người một cái: “Để tôi leo cho."
“Tôi leo, nơi này tôi quen, anh không biết, năm đó tôi thường xuyên leo."
Khi hai người tranh luận ai sẽ leo, cửa mở từ bên trong.
“Cậu hai?"
“Lâm Dược?"
…
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Trương Trí Công mở miệng trước: “Tôi nghĩ, cậu rất để ý căn nhà này, cho nên thỉnh thoảng tới trông giúp cậu, à đúng rồi, hộ ở trước dọn đi rồi, cho nên tôi đã đổi khóa của viện trước, tôi không nghĩ rằng… ừm, không ngờ cậu về nhanh như thế."
Lâm Dược à à đáp, sau đó theo Trương Trí Công đi vào, vừa vào y đã cho là mình đi nhầm chỗ, không phải là bên trong đã biến thành dạng nào, mà là một chút cũng không thay đổi!
Căn nhà ba năm không người ở, không bị phủ bụi, không có mùi mốc, đá cẩm thạch lót sàn màu trắng vẫn sáng bóng, so với lúc Lâm Dược còn ở đây thì còn sạch sẽ hơn, sau đó, ở góc tường, Lâm Dược phát hiện dẻ lau và thùng nước, lại nhìn mặt đất, còn có vết nước, rõ ràng là vừa lau qua.
Lâm Dược không nói nên lời, cho dù y rút gân, trước mắt đã thế, y cũng có thể nghĩ ra là chuyện gì. Caesar sắc mặt không đổi, trong lòng thì đã xoắn lại.
Đối với Lâm Dược mà nói, khổ nhục kế có tác dụng hơn cả, Trương Trí Công chơi trò lưỡng bại câu thương, lặng lẽ bỏ ra, lại không nói gì, Lâm Dược không biết thì thôi, nếu biết rồi…"
Trong nhất thời, Caesar lập tức suy nghĩ phức tạp thêm, mấy tháng trước Trương Trí Công nói buông tay là thật sự buông tay? Hôm nay gặp mặt thật sự là trùng hợp?
Hay là, hắn chính là đợi cơ hội ngày hôm nay?
Thật ra, nói vậy là oan uổng cho cậu hai Trương. Mấy năm nay, hắn thỉnh thoảng vẫn tới coi ngó căn nhà này, thuận tiện quét dọn vệ sinh, lúc đó cũng quả thật mang suy nghĩ nếu tương lai Lâm Dược trở về, thấy vậy sẽ thế nào thế nào.
Nhưng hôm nay, thật sự là ngoài ý muốn.
Mấy hôm trước, hắn biết Lâm Dược sẽ kết hôn với Caesar, cũng triệt để chết tâm, hôm nay qua đây, cũng chỉ để cáo biệt lần cuối.
Còn tại sao là hôm nay, nguyên nhân rất đơn giản, cậu hai lần đầu tiên nằm dưới, mấy hôm trước vẫn nằm sấp trên giường.
Hôm nay khó khăn lắm mới hết nhức eo hết đau mông, ai biết lại trùng hợp gặp Lâm Dược và Caesar.
Nhưng chuyện này, cậu hai Trương tuyệt đối sẽ không nói ra, hắn không nói, Lâm Dược cũng hiếm khi không lải nhải, ngược lại Caesar lại nói mấy câu hời hợt, sau đó, thì câm nín.
Qua một lúc, Lâm Dược nói: “Cậu hai, tôi vốn còn nghĩ phải dọn dẹp một phen, hiện tại xem ra rất sạch sẽ, có thể trực tiếp vào ở."
“Nhà bếp vẫn chưa dọn."
Trương Trí Công nói, rồi xách thùng nước muốn đi, Lâm Dược vội nói để tôi để tôi, cuối cùng hai người cùng dọn dẹp nhà bếp, Caesar cũng muốn giúp đỡ, nhưng thứ nhất, nhà bếp không tới ba mét vuông đó thật sự không chứa nổi ba người đàn ông, thứ hai, đại đế anh minh thần võ, tinh thông bốn ngôn ngữ, tung hoành tất cả cục bài, vận động toàn năng, nhưng đối với làm việc nhà…
Đương nhiên, những việc như bỏ đồ ăn vào lò viba, chất dĩa thành đống thì đại đế vẫn biết, nhưng những chuyện khác… Chúng ta cũng không thể yêu cầu người ta quá hoàn mỹ đúng không.
Vốn cậu hai Trương cũng không biết, nhưng người ta rèn luyện ba năm, quen tay làm nhanh, Lâm Dược từ mười ba tuổi đã tự sinh sống, cũng thành thạo. Thế là hai người tôi lau ở trên, cậu lau ở dưới, phối hợp rất ăn ý.
Còn lại Caesar ở sau lưng nhìn bóng hai người giao nhau mà chua chua.
Ngày thứ tư, hắn một mình ngồi ở vị trí hai người trên máy bay.
Ngày thứ năm, tại khách sạn ở Bắc Kinh, Lâm Dược chạy đi ngủ với ba mình.
Ngày thứ sáu vừa trở lại, liền đụng Trương Trí Công…
Tuy Caesar mặt không biểu tình đứng đó, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi rót nước cho Lâm Dược, nhưng ánh mắt đó vẫn nhìn chằm chằm cậu hai Trương.
Cậu hai cũng biết mình không được người ta chào đón, nhưng hắn nghĩ là lần cuối cùng rồi, cũng phải có đầu có đuôi, hơn nữa cùng dọn dẹp với Lâm Dược, cũng coi như giấc mộng trọn vẹn, vì thế, hứng lấy ánh mắt lạnh lẽo của Caesar, hắn vẫn đặc biệt cố gáng.
Cuối cùng dọn dẹp hoàn tất, Lâm Dược lại mời Trương Trí Công ăn cơm, cậu hai Trương vốn muốn đồng ý, di động của hắn lại vang lên, vừa thấy con số hiển thị, hắn liền biến sắc, sau khi nhận được điện thoại thì chỉ ừ ừ à à trả lời.
Nghe điện thoại xong hắn nói: “Hôm nay không được rồi, nhưng nếu cậu đã về, sau này cũng có cơ hội ăn cơm, hôm nay tôi có việc, đổi ngày khác đi."
“Được rồi." Lâm Dược vui vẻ đưa hắn ra cửa, lại đột nhiên gọi hắn: “Cậu hai, đợi đã, tôi cắt cho cậu chùm nho."
Thật ra hiện tại nho vẫn chưa chín, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ăn. Lâm Dược trèo lên cây, tìm tới tìm lui, tìm được chùm lớn, liền cắt cho cậu hai Trương.
Cậu hai Trương cảm ơn rồi nhận lấy.
“Cảm ơn cái gì, đây là công lao của cậu, nếu không có cậu chăm sóc, không chừng nó cũng không sống nổi nữa."
“Không có, nước tôi cũng không tưới, mảnh đất của nhà cậu tốt, tôi nhớ cậu nói phía dưới có giếng, tôi chỉ…"
Nói tới đây, hắn nhìn Caesar, cuối cùng dừng lại, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Chỗ này của cậu rất tốt, mùa hạ không cần điều hòa cũng không nóng."
Lâm Dược gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, cậu hai có cơ hội cứ tới ở…"
Lâm Dược đưa cậu hai Trương tới trước cửa viện, trở lại thì phát hiện sắc mặt Caesar không đúng: “Lạc Lạc, anh sao vậy?"
Caesar hít sâu một hơi: “Tôi có chút không thoải mái."
“Không thoải mái? Sao vậy?"
“Không biết, có thể hơi choáng đầu, cậu về khách sạn nằm nghỉ với tôi là được rồi."
Lâm Dược vội dìu hắn, cũng không bận tâm thu dọn, vừa ra ngoài vừa nói: “Nếu không gọi điện thoại cho Carlos đi."
Bất luận tới đâu, Caesar cũng không thể đơn độc ra cửa, ngay cả lần này cùng Lâm Dược về nước, bên cạnh cũng luôn có người theo, nhưng dù sao là trăng mật, cho nên những người đó cũng bị đuổi ra xa, hoặc giả trang thành giáp ất bính đinh, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình, hơn nữa, không được gọi thì cũng không thể tùy tiện xuất hiện.
Caesar rất hiếm khi xuy yếu thế này, trong cảm giác của Lâm Dược, đó là ngay cả cảm mạo cũng chưa từng có lần nào, vì thế không nói hai lời liền cùng hắn về.
Mà vừa vào phòng, y liền bị Caesar áp đảo dưới thân.
“Lạc Lạc, anh…"
Vừa mới mở miệng, môi đã bị chặn lại, quần áo trên người cũng bị kéo xuống. Caesar vừa trêu chọc y, vừa kéo y lên giường, khi lên trên giường, Lâm Dược cuối cùng đoạt lại quyền lợi nói chuyện: “Lạc Lạc, anh lừa tôi."
Y rất ủy khuất, nhưng Caesar còn ủy khuất hơn y: “Cậu và cậu ta cùng quét dọn vệ sinh…"
“Ai? Cậu hai? Tôi cũng không thể để cậu ta làm một mình chứ, tôi…"
Không đợi y nói xong, Caesar lại nói: “Cậu còn mời cậu ta ăn cơm."
“Cậu ta vẫn luôn giúp tôi trông nhà, tôi cũng phải biểu hiện gì chứ, tôi…"
“Cậu còn tặng nho cho cậu ta."
Nói thế, đã mò được cao bôi trơn, Lâm Dược vội la: “Lạc Lạc, công bằng công chính công khai, anh từng nói mỗi ngày đều đấu một lần, cho dù tôi liên tục chiến bại, anh cũng không thể đoạt mất quyền lợi của tôi!"
“Vậy thì tôi cũng có thể yêu cầu quyền lợi của mình chứ?" Caesar nhìn y, “Tôi không hy vọng lại thấy cậu và người khác thân mật như thế, đặc biệt là… người từng có ý đồ với cậu."
Lâm Dược không nói gì, Caesar lại nói: “Như thế, tôi thật sự rất buồn…"
Nói rồi, nâng chân y lên, thẳng người đâm vào, nhưng không lập tức động, chỉ nhìn y như thế.
Lâm Dược trừng to mắt, qua một lúc sau, cuối cùng rướn người ôm hắn, chủ động hôn lên mắt hắn: “Xin lỗi Lạc Lạc, là tôi không đúng."
Caesar không nói gì, nhưng biểu cảm đã dịu hòa hơn trước đó nhiều.
“Ngày mai tôi sẽ đích thân cắt cho anh một chùm lớn hơn, bảo đảm bự hơn cậu hai!"
…
Caesar nghiến răng, đâm rút kịch liệt.
Cả buổi chiều, Caesar phát tiết toàn bộ hỏa khí tích lũy hai ngày nay, ngay cả Lâm Dược cầu tha cũng không bỏ qua cho y, thẳng cho tới tối mới ôm y ngủ.
Ngày hôm sau, Caesar tỉnh lại, phát hiện trên tủ đầu giường có một chùm nho, hắn ngẩn ra, tới phòng khách bấm số điện thoại của Carlos.
“Hai giờ sáng cậu Lâm có ra ngoài một lần, đón xe về nhà mình, nửa tiếng sau, lại đón xe về."
Carlos báo cáo như máy, hắn không nói Lâm Dược đi làm gì, hắn tin ông chủ nhà mình đã biết.
Caesar cúp máy, quay lại nhìn chùm nho đó, màu xanh, rõ ràng là còn chưa chín. Hắn bứt một quả bỏ vào miệng, cúi người hôn Lâm Dược.
“Lạc Lạc anh làm gì vậy?" Lâm Dược mơ mơ hồ hồ mở mắt ra: “Chua chết được!"
“Chua sao? Nho nhà cậu không phải luôn rất ngọt sao?"
Lâm Dược đờ người chưa phản ứng lại được, Caesar đã lại hôn y, sau khi chia sẻ xong nho trong miệng, cắn tai y nói: “Sau này, chúng ta thường xuyên trở về ăn nho."
Tác giả :
Trương Đỉnh Đỉnh