Ký Ức Yêu
Chương 8: Hôn lễ của Lâm tra công
Qua vài ngày học tập, Hứa Thầm phát hiện mình thật sự không có tài học quản lý, đại khái là trước đều dùng đến tế bào nghệ thuật, mặc dù tế bào nghệ thuật của hắn cũng không có mạnh lắm…
Cố Huyền nói chỗ nào không hiểu cứ việc hỏi, thế nhưng Hứa Thầm tình nguyện hỏi cha già nhà mình cũng không tình nguyện đi hỏi hắn. Cho nên, tiến độ học tập cực kỳ thong thả.
Tiểu Trương mỗi ngày đều đến gây rối Cố Huyền, Hứa Thầm nhìn ra được hắn là thật tâm thích Cố Huyền, không phải vì tiền bạc hoặc là địa vị cái gì. Nếu xem nhẹ tính cách của ông anh kia mà nói, Cố Huyền cùng anh ta một chỗ kỳ thật cũng rất ổn.
Cho nên, Hứa Thầm tự cảm thấy mình phải thông não cho Cố Huyền, để hắn rõ ràng thầm mến một tiện thụ là không có tiền đồ, nhất định sẽ bị tổn thương.
Tìm một buổi chiều không bề bộn nhiều việc, Hứa Thầm bưng cà phê, đi tới trước bàn làm việc của Cố Huyền.
“Làm sao?" Cố Huyền tầm mắt chuyển từ màn hình màn hình qua khuôn mặt hắn.
“Cho anh uống." Đem cà phê để trên bàn, Hứa Thầm trong lòng cân nhắc nên mở miệng thế nào.
Bưng cà phê lên uống một ngụm, Cố Huyền mỉm cười nhìn hắn: “Bỗng dưng lại ân cần, không phải cướp chính là trộm, nói đi, chuyện gì?"
Há? Tiểu gia ông đây đang giúp anh, lại còn nói tôi không phải cướp chính là trộm, thật sự là lòng tốt lại bị bóp méo thành lòng lang dạ thú…
“Khụ khụ, " Hứa Thầm nghiêm túc nhìn hắn: “Là như vậy, anh hẳn là biết đứa nhỏ Tiểu Trương thích anh đi?"
Cố Huyền nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe miệng, ý vị thâm trường nói: “Biết thì thế nào?"
Hứa Thầm sắp xếp lại ngôn ngữ: “Kỳ thật ý, Tiểu Trương này rất tốt, bộ dạng cũng không tồi…"
Ý cười trên mặt Cố Huyền dần dần biến mất, mặt không chút thay đổi: “Em muốn nói cái gì?"
“Nhận anh ta đi." Ngữ khí thản nhiên, giống như đang nói “Hôm nay thời tiết đẹp quá".
Dời ánh mắt, không dám nhìn sắc mặt âm trầm của Cố Huyền.
“Vậy còn em?" Giọng nói có chút nặng nề.
Hứa Thầm lộ ra biểu tình khó hiểu: “Em làm sao?"
“Em hẳn là biết anh thích ai!"
“Em…" Nhìn ánh mắt Cố Huyền thoáng chút chờ mong, Hứa Thầm không đành lòng, nhưng vẫn phải nói ra lời mình muốn nói: “Cố Huyền, chúng ta không có khả năng."
Cố Huyền thất vọng, đè nén nội tâm lửa giận, tiếp tục hỏi: “Vì sao?"
“Chúng ta là anh em bà con." Trực giác của Hứa Thầm cảnh báo rằng lúc này nhắc tới Lâm Tiêu thật không sáng suốt.
Đổi lại là đối phương cười nhạo: “Gạt người."
Cố Huyền đứng dậy đi đến trước mặt hắn, thân thủ xoa cổ hắn, Hứa Thầm thầm kêu không ổn, khẩn trương nhìn hắn: “Anh định làm cái gì?"
May mà Cố Huyền không có tiến thêm một bước, chỉ dùng cặp mắt vì ám tàng lửa giận mà càng thêm thâm u nhìn Hứa Thầm: “Là vì Lâm Tiêu."
Nếu tình huống đã phát triển theo hướng không thể vãn hồi, Hứa Thầm cảm giác nên dứt khoát triệt để, quyết liệt nói: “Không sai, cả đời này em chỉ yêu mình Lâm Tiêu, cho nên anh buông tay đi."
Cố Huyền trầm mặc một lát, lại mở miệng: “Tiểu Kỳ, có một số việc cũng không thể chắc chắn, nhất là tình cảm."
Sẽ dời tình biệt luyến thì còn gọi gì là tiện thụ?
“Không, điểm này em có thể khẳng định, em —— "
“Đừng nói nữa!"
Nhìn gân xanh đầy trên trán hắn, Hứa Thầm phát lạnh, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cố Huyền từ từ bình tĩnh lại, hắn cũng không muốn lại đem người trước mắt dọa chạy, thu hồi tay đặt trên cổ hắn, thay hắn sửa sang tóc: “Tiểu Kỳ, cho chúng ta một chút thời gian có được không?"
Hứa Thầm liên vội gật đầu, tuy rằng có thể triệt để kết thúc là chuyện tốt, thế nhưng sinh mạng cũng là đáng quý.
“Ngoan." Sờ sờ đầu của hắn, Cố Huyền mỉm cười.
“Em… Em đi WC…" Nhanh chóng trốn đi…
“Ừ đi đi."
Nhìn hắn hốt hoảng rời đi, Cố Huyền thu hồi nụ cười, vốn cho rằng có thể từ từ đợi, hiện tại xem ra, không đợi được nữa rồi.
—-
Phòng ăn của A thị, một nam một nữ ngồi đối diện.
“Sao Cố tổng lại rảnh rỗi tìm tôi." Chung Cẩm Vân lắc lắc ly rượu trong tay, hỏi.
“Muốn bàn với cô chuyện Lâm Tiêu." Hắn đi thẳng vào vấn đề nói.
Vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, “Anh muốn gì?"
“Tôi hi vọng hai người có thể lập tức cử hành hôn lễ, càng nhanh càng tốt."
“Vì Tống Tư Kỳ."
“Chuyện này với cô hay với tôi mà nói không phải là đều có lợi sao?"
“Cố tổng thật sự là nặng tình…Được, thành giao!"
—-
Từ sau khi nói chuyện cùng Cố Huyền, Hứa Thầm vẫn có chút lo lắng, thế nhưng khi nhìn thấy đối phương trước sau như một vẫn không tỏ thái độ gì, hắn hơi chút nhẹ nhàng thở ra.
Đồng thời, hắn cũng bắt đầu nghiêm túc đi theo Cố Huyền học kỹ năng quản lý công ti. Vậy thì đoạn đường tắt này sẽ dễ đi hơn. Sau đó tiếp nhận Tần thị, lật đổ Chung thị, đoạt lại tra công, cuối cùng là trở về.
Về tin tức Lâm tra công ba ngày sau sẽ kết hôn, hắn đọc trên báo mới biết, chung quy Chung thị rất nổi ở thành X này.
Hứa Thầm ngâm mình nước lạnh một đêm, cuối cùng thành công nhập viện.
Nằm ở trên giường bệnh, đeo bình truyền dịch, Hứa Thầm nghĩ rằng sớm biết đổ bệnh thì được cho thêm một điểm, bỏ qua hôn lễ luôn.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hắn vội vã thu hồi mặt than.
“Cả ngày em đã không ăn cái gì rồi." Cố Huyền mang bình giữ nhiệt đi vào.
“Em không đói bụng." Hứa Thầm quay đầu nhìn khung cảnh tươi đẹp ngoài cửa sổ, nét mặt đau thương.
Một phút, hai phút, năm phút qua đi ——
Được rồi, mình thua…
Hứa Thầm quay đầu, một phen hất bát, canh cá rơi vãi đầy đất.
“Đã nói em không đói bụng anh nghe không hiểu sao?" Hứa Thầm khó chịu hét lên, nội tâm run sợ, yên lặng cầu nguyện Cố Huyền đại nhân đừng chấp tiểu nhân, trăm ngàn lần phải thông cảm cho nhân sĩ thất tình a…
Cố Huyền lẳng lặng nhìn hắn vài giây, nhặt bát trên mặt đất lên, dùng khăn tay lau sạch sẽ rồi rót một chén canh đưa cho hắn.
…
Tại sao lại phải cố chấp như thế?
Chính lúc Hứa Thầm rối rắm có nên tiếp tục giả vờ đau khổ hay không, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, đi vào là Tần Thanh Dương.
Rốt cuộc giải phóng T_T…
“Đây là làm sao?" Tần Thanh Dương nhìn trên mặt đất đầy canh rơi rớt, hỏi.
“Không có gì…" Cố Huyền mắt nhìn Hứa Thầm, nói: “Không cẩn thận làm rơi xuống đất mà thôi."
Tần Thanh Dương đại khái cũng hiểu được cái gì, mặt nghiêm túc nhìn về phía Hứa Thầm: “Tiểu Kỳ, con thế nào lại có thể đạp hư lìng tốt của anh họ con như thế?"
“Con đã nói con không đói bụng đói chết cũng sẽ không ăn!" Hứa Thầm một phen kéo ống kim truyền dịch trên tay, cuồng loạn đem gối đầu chăn toàn bộ ném xuống đất.
“Tiểu Kỳ!" Tần Thanh Dương bắt lấy hai tay hắn, hét to: “Con bình tĩnh lại đi!"
“Sao có thể bình tĩnh! Vì sao! Vì sao hắn muốn kết hôn nhanh như vậy! Vì sao!" Hứa Thầm ôm đầu giật tóc mình, vì nhiệm vụ, lần này hắn thật sự liều mạng!
Ôi chao! Xuyên đáng chết, đến nơi này còn chưa tới một tháng liền bị bạt tai hai lần, lần này cũng là cấp cao a!
“Con tỉnh táo lại cho cha đi!" Tần Thanh Dương tràn ngập lửa giận rốt cuộc bùng nổ: “Con có nhớ mình từng nói gì không! Con từng nói sẽ xử lý tốt chuyện Lâm Tiêu, bảo cha đừng nhúng tay, hiện tại thì sao? Con xử lý tốt à? Con là như thế này xử lý? Tiểu Kỳ con thật sự là khiến cha thất vọng!"
Tần Thanh Dương ông quả thực là khốc tễ! Thôi được rồi cứ như thế này, để bão táp tới càng mãnh liệt chút ~
Hứa Thầm ôm lấy đầu gối, đem đầu chôn nhập giữa hai chân.
Tần Thanh Dương quay đầu nói với Cố Huyền vẫn đứng một bên yên lặng nhìn Hứa Thầm: “A Huyền, phiền con đi gọi bác sĩ."
Cố Huyền gật đầu, đi ra ngoài.
Tần Thanh Dương vỗ vỗ vai Hứa Thầm: “Tiểu Kỳ, đối mặt hiện thực đi, Lâm Tiêu nó căn bản không yêu con."
Hứa Thầm dự tính không sai biệt lắm, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn: “Con xin lỗi…"
“Không có việc gì." Hai người đoàn.
Đợi đến khi Cố Huyền gọi bác sĩ tới, Hứa Thầm đã bình tĩnh trở lại.
Một lần nữa đánh lên từng chút, Hứa Thầm vươn tay không chút lực tiếp nhận canh cá.
Ai, diễn lâu như vậy mau mệt chết, cuối cùng cũng có canh cá uống… Uống thôi uống thôi~
Uống xong canh cá là có thể ngủ, Hứa Thầm đột nhiên có loại cảm giác sinh bệnh thật tốt.
——
Ngày kết hôn của Lâm tra công, Hứa Thầm cùng Cố Huyền tới dự.
Trong giáo đường ngồi đầy nam nữ già trẻ, ở hàng ghế cuối cùng có ít người ngồi, Hứa Thầm mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Lâm tra công đang đeo nhẫn cho cô dâu.
Lẳng lặng xem xong hôn lễ, Hứa Thầm đứng dậy đi ra khỏi lễ đường, Cố Huyền yên lặng đi theo phía sau, mãi cho đến khi ra đến tiệc cưới ngoài trời.
Hứa Thầm tìm vị trí ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm tra công.
Đại khái là ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, Lâm tra công cư nhiên quay đầu.
Trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Thầm, vẻ mặt Lâm Tiêu trở nên không vui, cùng bằng hữu bên cạnh nói vài câu liền đi tới bên này.
“Sao cậu lại tới đây?" Lâm tra công sắc mặt rất khó coi, đúng như hắn đoán.
Hứa Thầm đứng dậy, vốn định nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, thế nhưng biểu tình như vậy thật sự rất khó làm, vì thế liền từ bỏ, đổi thành khuôn mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Đến chúc phúc cho hai người."
Lâm tra công hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ như vậy nói, sửng sốt một chút, sau đó lãnh đạm nói: “Cám ơn."
Sau đó, tầm mắt Lâm Tiêu chuyển qua Cố Huyền phía sau Hứa Thầm: “Xem ra hai người ở cùng nhau."
Cái Hứa Thầm muốn chính là phản ứng như thế này, hắn ở trong lòng âm thầm nói.
“Anh hiểu lầm, là cha em bảo anh ấy đi cùng em, bây giờ anh ấy là anh họ em." Hứa Thầm lập tức làm sáng tỏ.
“Cha cậu? Anh họ?" Lâm tra công có chút kinh ngạc, hiển nhiên không biết thân phận Tống Tư Kỳ, xem ra Chung Cẩm Vân giấu quá tốt.
“Anh còn không biết sao? Hiện tại em là nhị thiếu gia của Tần gia."
Lâm tra công biểu tình trở nên phấn khích, rồi biến thành khiếp sợ cuối cùng là hối hận… Đây là biểu tình gì… Được rồi, dù sao phức tạp là được rồi.
“Thật sự là không ngờ được." Lâm tra công ngượng ngùng nói.
“Đúng vậy."
Lâm tra công đi rồi, Cố Huyền đi đến trước mặt hắn, mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Vì sao lại nói cho anh ta?"
“Như vậy anh ấy sẽ trở lại bên cạnh em."
“Anh tưởng em đã nghĩ thông suốt rồi."
“Đúng là em đã nghĩ thông, em không quên được anh ấy."
“Vậy nếu anh ta trở về bên cạnh em thì thế nào? Anh ta chỉ vì tiền của em."
“Em biết, thế thì sao, không chiếm được trái tim của anh ấy em cũng phải chiếm được thân thể anh ấy."
“Em điên rồi…"
“Không sai." Hứa Thầm gật đầu, vòng qua Cố Huyền chỉ vào đám người trên bãi đất trống: “Xem, bên kia có dàn nhạc."
“Em lại muốn làm gì?" Cố Huyền nhíu mày, giữ chặt hắn.
Hứa Thầm quay đầu: “Em chỉ muốn hát mà thôi."
Tránh tay Cố Huyền, Hứa Thầm chạy đến đám người kia: “Có thể cho tôi mượn microphone được không?"
Nhìn đội trưởng dàn nhạc gật đầu, Hứa Thầm cầm lấy microphone đi đến trước mặt chư vị tân khách: “Các vị thân mến, tôi là bạn của Lâm Tiêu, ở trong này, vì chúc phúc cho lão bằng hữu, tôi muốn hát tặng cho anh ấy một bài, chính là— Vì yêu cuồng si!"
Phía dưới vang lên một trận hoan hô, mắt nhìn thần sắc phức tạp của Lâm tra công và sắc mặt xanh mét của Chung Cẩm Vân, Hứa Thầm mỉm cười ý bảo dàn nhạc có thể bắt đầu.
“Em từ mùa xuân đi tới
Anh lại là thu khuyết muốn phân ly
Không thể vì anh ưu thương
Nhưng tâm tình vẫn đau đớn
Vì sao lại như thế
Trong lòng em đau đớn vì anh
Chỉ muốn hỏi anh có chấp nhận không
Đi cùng em đến nơi thiên trường địa cửu
Nếu tình yêu đau thương như vậy
Vì sao không để em chia sẻ
Anh cũng không hỏi
Anh cũng không trả lời
Tại sao anh lại như vậy
Nếu muốn hỏi anh có dám không
Giống như anh từng nói yêu em như thế
Nếu muốn hỏi anh có dám không
Giống như em yêu anh cuồng si đến vậy
Nếu muốn hỏi anh có dám không
Giống như anh từng nói yêu em như thế
Giống như em yêu anh cuồng si đến vậy."
Hi vọng chỉ số thông minh của Lâm tra công không thấp, có thể minh bạch nỗi khổ tâm của Hứa Thầm, mau tới mau tới, bao ăn bao ở này ~
Cố Huyền nói chỗ nào không hiểu cứ việc hỏi, thế nhưng Hứa Thầm tình nguyện hỏi cha già nhà mình cũng không tình nguyện đi hỏi hắn. Cho nên, tiến độ học tập cực kỳ thong thả.
Tiểu Trương mỗi ngày đều đến gây rối Cố Huyền, Hứa Thầm nhìn ra được hắn là thật tâm thích Cố Huyền, không phải vì tiền bạc hoặc là địa vị cái gì. Nếu xem nhẹ tính cách của ông anh kia mà nói, Cố Huyền cùng anh ta một chỗ kỳ thật cũng rất ổn.
Cho nên, Hứa Thầm tự cảm thấy mình phải thông não cho Cố Huyền, để hắn rõ ràng thầm mến một tiện thụ là không có tiền đồ, nhất định sẽ bị tổn thương.
Tìm một buổi chiều không bề bộn nhiều việc, Hứa Thầm bưng cà phê, đi tới trước bàn làm việc của Cố Huyền.
“Làm sao?" Cố Huyền tầm mắt chuyển từ màn hình màn hình qua khuôn mặt hắn.
“Cho anh uống." Đem cà phê để trên bàn, Hứa Thầm trong lòng cân nhắc nên mở miệng thế nào.
Bưng cà phê lên uống một ngụm, Cố Huyền mỉm cười nhìn hắn: “Bỗng dưng lại ân cần, không phải cướp chính là trộm, nói đi, chuyện gì?"
Há? Tiểu gia ông đây đang giúp anh, lại còn nói tôi không phải cướp chính là trộm, thật sự là lòng tốt lại bị bóp méo thành lòng lang dạ thú…
“Khụ khụ, " Hứa Thầm nghiêm túc nhìn hắn: “Là như vậy, anh hẳn là biết đứa nhỏ Tiểu Trương thích anh đi?"
Cố Huyền nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe miệng, ý vị thâm trường nói: “Biết thì thế nào?"
Hứa Thầm sắp xếp lại ngôn ngữ: “Kỳ thật ý, Tiểu Trương này rất tốt, bộ dạng cũng không tồi…"
Ý cười trên mặt Cố Huyền dần dần biến mất, mặt không chút thay đổi: “Em muốn nói cái gì?"
“Nhận anh ta đi." Ngữ khí thản nhiên, giống như đang nói “Hôm nay thời tiết đẹp quá".
Dời ánh mắt, không dám nhìn sắc mặt âm trầm của Cố Huyền.
“Vậy còn em?" Giọng nói có chút nặng nề.
Hứa Thầm lộ ra biểu tình khó hiểu: “Em làm sao?"
“Em hẳn là biết anh thích ai!"
“Em…" Nhìn ánh mắt Cố Huyền thoáng chút chờ mong, Hứa Thầm không đành lòng, nhưng vẫn phải nói ra lời mình muốn nói: “Cố Huyền, chúng ta không có khả năng."
Cố Huyền thất vọng, đè nén nội tâm lửa giận, tiếp tục hỏi: “Vì sao?"
“Chúng ta là anh em bà con." Trực giác của Hứa Thầm cảnh báo rằng lúc này nhắc tới Lâm Tiêu thật không sáng suốt.
Đổi lại là đối phương cười nhạo: “Gạt người."
Cố Huyền đứng dậy đi đến trước mặt hắn, thân thủ xoa cổ hắn, Hứa Thầm thầm kêu không ổn, khẩn trương nhìn hắn: “Anh định làm cái gì?"
May mà Cố Huyền không có tiến thêm một bước, chỉ dùng cặp mắt vì ám tàng lửa giận mà càng thêm thâm u nhìn Hứa Thầm: “Là vì Lâm Tiêu."
Nếu tình huống đã phát triển theo hướng không thể vãn hồi, Hứa Thầm cảm giác nên dứt khoát triệt để, quyết liệt nói: “Không sai, cả đời này em chỉ yêu mình Lâm Tiêu, cho nên anh buông tay đi."
Cố Huyền trầm mặc một lát, lại mở miệng: “Tiểu Kỳ, có một số việc cũng không thể chắc chắn, nhất là tình cảm."
Sẽ dời tình biệt luyến thì còn gọi gì là tiện thụ?
“Không, điểm này em có thể khẳng định, em —— "
“Đừng nói nữa!"
Nhìn gân xanh đầy trên trán hắn, Hứa Thầm phát lạnh, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cố Huyền từ từ bình tĩnh lại, hắn cũng không muốn lại đem người trước mắt dọa chạy, thu hồi tay đặt trên cổ hắn, thay hắn sửa sang tóc: “Tiểu Kỳ, cho chúng ta một chút thời gian có được không?"
Hứa Thầm liên vội gật đầu, tuy rằng có thể triệt để kết thúc là chuyện tốt, thế nhưng sinh mạng cũng là đáng quý.
“Ngoan." Sờ sờ đầu của hắn, Cố Huyền mỉm cười.
“Em… Em đi WC…" Nhanh chóng trốn đi…
“Ừ đi đi."
Nhìn hắn hốt hoảng rời đi, Cố Huyền thu hồi nụ cười, vốn cho rằng có thể từ từ đợi, hiện tại xem ra, không đợi được nữa rồi.
—-
Phòng ăn của A thị, một nam một nữ ngồi đối diện.
“Sao Cố tổng lại rảnh rỗi tìm tôi." Chung Cẩm Vân lắc lắc ly rượu trong tay, hỏi.
“Muốn bàn với cô chuyện Lâm Tiêu." Hắn đi thẳng vào vấn đề nói.
Vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, “Anh muốn gì?"
“Tôi hi vọng hai người có thể lập tức cử hành hôn lễ, càng nhanh càng tốt."
“Vì Tống Tư Kỳ."
“Chuyện này với cô hay với tôi mà nói không phải là đều có lợi sao?"
“Cố tổng thật sự là nặng tình…Được, thành giao!"
—-
Từ sau khi nói chuyện cùng Cố Huyền, Hứa Thầm vẫn có chút lo lắng, thế nhưng khi nhìn thấy đối phương trước sau như một vẫn không tỏ thái độ gì, hắn hơi chút nhẹ nhàng thở ra.
Đồng thời, hắn cũng bắt đầu nghiêm túc đi theo Cố Huyền học kỹ năng quản lý công ti. Vậy thì đoạn đường tắt này sẽ dễ đi hơn. Sau đó tiếp nhận Tần thị, lật đổ Chung thị, đoạt lại tra công, cuối cùng là trở về.
Về tin tức Lâm tra công ba ngày sau sẽ kết hôn, hắn đọc trên báo mới biết, chung quy Chung thị rất nổi ở thành X này.
Hứa Thầm ngâm mình nước lạnh một đêm, cuối cùng thành công nhập viện.
Nằm ở trên giường bệnh, đeo bình truyền dịch, Hứa Thầm nghĩ rằng sớm biết đổ bệnh thì được cho thêm một điểm, bỏ qua hôn lễ luôn.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hắn vội vã thu hồi mặt than.
“Cả ngày em đã không ăn cái gì rồi." Cố Huyền mang bình giữ nhiệt đi vào.
“Em không đói bụng." Hứa Thầm quay đầu nhìn khung cảnh tươi đẹp ngoài cửa sổ, nét mặt đau thương.
Một phút, hai phút, năm phút qua đi ——
Được rồi, mình thua…
Hứa Thầm quay đầu, một phen hất bát, canh cá rơi vãi đầy đất.
“Đã nói em không đói bụng anh nghe không hiểu sao?" Hứa Thầm khó chịu hét lên, nội tâm run sợ, yên lặng cầu nguyện Cố Huyền đại nhân đừng chấp tiểu nhân, trăm ngàn lần phải thông cảm cho nhân sĩ thất tình a…
Cố Huyền lẳng lặng nhìn hắn vài giây, nhặt bát trên mặt đất lên, dùng khăn tay lau sạch sẽ rồi rót một chén canh đưa cho hắn.
…
Tại sao lại phải cố chấp như thế?
Chính lúc Hứa Thầm rối rắm có nên tiếp tục giả vờ đau khổ hay không, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, đi vào là Tần Thanh Dương.
Rốt cuộc giải phóng T_T…
“Đây là làm sao?" Tần Thanh Dương nhìn trên mặt đất đầy canh rơi rớt, hỏi.
“Không có gì…" Cố Huyền mắt nhìn Hứa Thầm, nói: “Không cẩn thận làm rơi xuống đất mà thôi."
Tần Thanh Dương đại khái cũng hiểu được cái gì, mặt nghiêm túc nhìn về phía Hứa Thầm: “Tiểu Kỳ, con thế nào lại có thể đạp hư lìng tốt của anh họ con như thế?"
“Con đã nói con không đói bụng đói chết cũng sẽ không ăn!" Hứa Thầm một phen kéo ống kim truyền dịch trên tay, cuồng loạn đem gối đầu chăn toàn bộ ném xuống đất.
“Tiểu Kỳ!" Tần Thanh Dương bắt lấy hai tay hắn, hét to: “Con bình tĩnh lại đi!"
“Sao có thể bình tĩnh! Vì sao! Vì sao hắn muốn kết hôn nhanh như vậy! Vì sao!" Hứa Thầm ôm đầu giật tóc mình, vì nhiệm vụ, lần này hắn thật sự liều mạng!
Ôi chao! Xuyên đáng chết, đến nơi này còn chưa tới một tháng liền bị bạt tai hai lần, lần này cũng là cấp cao a!
“Con tỉnh táo lại cho cha đi!" Tần Thanh Dương tràn ngập lửa giận rốt cuộc bùng nổ: “Con có nhớ mình từng nói gì không! Con từng nói sẽ xử lý tốt chuyện Lâm Tiêu, bảo cha đừng nhúng tay, hiện tại thì sao? Con xử lý tốt à? Con là như thế này xử lý? Tiểu Kỳ con thật sự là khiến cha thất vọng!"
Tần Thanh Dương ông quả thực là khốc tễ! Thôi được rồi cứ như thế này, để bão táp tới càng mãnh liệt chút ~
Hứa Thầm ôm lấy đầu gối, đem đầu chôn nhập giữa hai chân.
Tần Thanh Dương quay đầu nói với Cố Huyền vẫn đứng một bên yên lặng nhìn Hứa Thầm: “A Huyền, phiền con đi gọi bác sĩ."
Cố Huyền gật đầu, đi ra ngoài.
Tần Thanh Dương vỗ vỗ vai Hứa Thầm: “Tiểu Kỳ, đối mặt hiện thực đi, Lâm Tiêu nó căn bản không yêu con."
Hứa Thầm dự tính không sai biệt lắm, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn: “Con xin lỗi…"
“Không có việc gì." Hai người đoàn.
Đợi đến khi Cố Huyền gọi bác sĩ tới, Hứa Thầm đã bình tĩnh trở lại.
Một lần nữa đánh lên từng chút, Hứa Thầm vươn tay không chút lực tiếp nhận canh cá.
Ai, diễn lâu như vậy mau mệt chết, cuối cùng cũng có canh cá uống… Uống thôi uống thôi~
Uống xong canh cá là có thể ngủ, Hứa Thầm đột nhiên có loại cảm giác sinh bệnh thật tốt.
——
Ngày kết hôn của Lâm tra công, Hứa Thầm cùng Cố Huyền tới dự.
Trong giáo đường ngồi đầy nam nữ già trẻ, ở hàng ghế cuối cùng có ít người ngồi, Hứa Thầm mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Lâm tra công đang đeo nhẫn cho cô dâu.
Lẳng lặng xem xong hôn lễ, Hứa Thầm đứng dậy đi ra khỏi lễ đường, Cố Huyền yên lặng đi theo phía sau, mãi cho đến khi ra đến tiệc cưới ngoài trời.
Hứa Thầm tìm vị trí ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm tra công.
Đại khái là ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, Lâm tra công cư nhiên quay đầu.
Trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Thầm, vẻ mặt Lâm Tiêu trở nên không vui, cùng bằng hữu bên cạnh nói vài câu liền đi tới bên này.
“Sao cậu lại tới đây?" Lâm tra công sắc mặt rất khó coi, đúng như hắn đoán.
Hứa Thầm đứng dậy, vốn định nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, thế nhưng biểu tình như vậy thật sự rất khó làm, vì thế liền từ bỏ, đổi thành khuôn mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Đến chúc phúc cho hai người."
Lâm tra công hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ như vậy nói, sửng sốt một chút, sau đó lãnh đạm nói: “Cám ơn."
Sau đó, tầm mắt Lâm Tiêu chuyển qua Cố Huyền phía sau Hứa Thầm: “Xem ra hai người ở cùng nhau."
Cái Hứa Thầm muốn chính là phản ứng như thế này, hắn ở trong lòng âm thầm nói.
“Anh hiểu lầm, là cha em bảo anh ấy đi cùng em, bây giờ anh ấy là anh họ em." Hứa Thầm lập tức làm sáng tỏ.
“Cha cậu? Anh họ?" Lâm tra công có chút kinh ngạc, hiển nhiên không biết thân phận Tống Tư Kỳ, xem ra Chung Cẩm Vân giấu quá tốt.
“Anh còn không biết sao? Hiện tại em là nhị thiếu gia của Tần gia."
Lâm tra công biểu tình trở nên phấn khích, rồi biến thành khiếp sợ cuối cùng là hối hận… Đây là biểu tình gì… Được rồi, dù sao phức tạp là được rồi.
“Thật sự là không ngờ được." Lâm tra công ngượng ngùng nói.
“Đúng vậy."
Lâm tra công đi rồi, Cố Huyền đi đến trước mặt hắn, mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Vì sao lại nói cho anh ta?"
“Như vậy anh ấy sẽ trở lại bên cạnh em."
“Anh tưởng em đã nghĩ thông suốt rồi."
“Đúng là em đã nghĩ thông, em không quên được anh ấy."
“Vậy nếu anh ta trở về bên cạnh em thì thế nào? Anh ta chỉ vì tiền của em."
“Em biết, thế thì sao, không chiếm được trái tim của anh ấy em cũng phải chiếm được thân thể anh ấy."
“Em điên rồi…"
“Không sai." Hứa Thầm gật đầu, vòng qua Cố Huyền chỉ vào đám người trên bãi đất trống: “Xem, bên kia có dàn nhạc."
“Em lại muốn làm gì?" Cố Huyền nhíu mày, giữ chặt hắn.
Hứa Thầm quay đầu: “Em chỉ muốn hát mà thôi."
Tránh tay Cố Huyền, Hứa Thầm chạy đến đám người kia: “Có thể cho tôi mượn microphone được không?"
Nhìn đội trưởng dàn nhạc gật đầu, Hứa Thầm cầm lấy microphone đi đến trước mặt chư vị tân khách: “Các vị thân mến, tôi là bạn của Lâm Tiêu, ở trong này, vì chúc phúc cho lão bằng hữu, tôi muốn hát tặng cho anh ấy một bài, chính là— Vì yêu cuồng si!"
Phía dưới vang lên một trận hoan hô, mắt nhìn thần sắc phức tạp của Lâm tra công và sắc mặt xanh mét của Chung Cẩm Vân, Hứa Thầm mỉm cười ý bảo dàn nhạc có thể bắt đầu.
“Em từ mùa xuân đi tới
Anh lại là thu khuyết muốn phân ly
Không thể vì anh ưu thương
Nhưng tâm tình vẫn đau đớn
Vì sao lại như thế
Trong lòng em đau đớn vì anh
Chỉ muốn hỏi anh có chấp nhận không
Đi cùng em đến nơi thiên trường địa cửu
Nếu tình yêu đau thương như vậy
Vì sao không để em chia sẻ
Anh cũng không hỏi
Anh cũng không trả lời
Tại sao anh lại như vậy
Nếu muốn hỏi anh có dám không
Giống như anh từng nói yêu em như thế
Nếu muốn hỏi anh có dám không
Giống như em yêu anh cuồng si đến vậy
Nếu muốn hỏi anh có dám không
Giống như anh từng nói yêu em như thế
Giống như em yêu anh cuồng si đến vậy."
Hi vọng chỉ số thông minh của Lâm tra công không thấp, có thể minh bạch nỗi khổ tâm của Hứa Thầm, mau tới mau tới, bao ăn bao ở này ~
Tác giả :
Tiên Kết Băng Lộ