Ký Ức Yêu

Chương 6: Tiệc sinh nhật

Nhìn cách ăn khủng bố của Tần Tử Hàm, Hứa Thầm yên lặng cảm thấy may mắn là gã kia chỉ có cuối tuần mới về nhà ăn cơm, hắn thậm chí có thể ngửi được trong không khí nồng đậm mùi đồ gia vị.

“Thứ tư tới là sinh nhật ông ngoại, lúc ấy nhớ dành thời gian tham gia." Tần Thanh Dương nói xong lại nhìn về phía Hứa Thầm: “Tiểu Kỳ, con còn chưa thấy qua ông ngoại con phải không, ông ngoại cũng rất mong được gặp con."

“Vâng." Hứa Thầm gật đầu.

“Ai, hàng năm đều phải đến một lần, ông già này không cảm thấy phiền sao…" Tần Tử Hàm tại bên than vãn.

Cơm chiều xong, Tần Tử Hàm đem hắn kéo đến một bên.

“Em trai Tiểu Kỳ~~~"

Hứa Thầm bị ngữ khí kỳ quái của hắn làm cho một thân nổi đầy da gà, gã này muốn làm gì…

Tần Tử Hàm cười đáng khinh: “Ông già kia mỗi lần đều chê anh tặng quà không tốt, cho nên lần này liền nhờ em mua ~ "

“Lần trước anh tặng cái gì?" Hứa Thầm hiếu kỳ nói.

“Ha ha ha, chính là tặng một con rùa, anh nói cho em đấy không phải rùa bình thường đâu, đó là rùa ngàn năm, nghe nói đã sống hơn tám trăm tuổi."

… Được, phỏng chừng này hóa lại bị coi khinh.

Sinh nhật người ta tặng gì không tặng lại đi tặng rùa, không bị ghét bỏ mới là lạ, này không phải mắng người ta là lão ô quy sao, thế nhưng loại sự tình này đích xác rất phù hợp với phong cách Tần Tử Hàm.

“Chuẩn bị quà không thành vấn đề a, thế nhưng…" Hứa Thầm làm cái tay bộ dáng “Trả thù lao".

“Tiểu Kỳ ơi… Em cũng biết anh làm ăn không dễ dàng mà, Tần Thanh Dương không phải cho em một tấm thẻ tín dụng sao, tiền bên trong đừng nói mua hai phân quà, chính là mười phần cũng đủ, em coi như tặng quà gặp mặt cho anh đi~~"

Từ Tần Tử Hàm bởi vì không muốn kế thừa gia nghiệp nên cùng Tần Thanh Dương cãi nhau, sau đó Tần Thanh Dương liền không cho hắn tiền nữa.

“Nói đến quà gặp mặt, có vẻ anh trai còn chưa có tặng cho em đâu?" Hứa Thầm sờ sờ cằm, nói.

“Nha? Ngày đó không phải mời em ăn bát miến chua cay sao?"

= = sát! Gã này cư nhiên nghĩ lấy một bát miến chua cay mua chuộc mình!

“Tần Tử Hàm, anh có muốn khu A như vậy không!" Hứa Thầm chịu không nổi kêu to.

“Em trai à, em còn nhỏ, không hiểu cuộc sống khó khăn…"

—–

“Xem hai anh em chúng mày kìa, một đám đều làm tức chết tao!" Một người đàn ông trung niên mặc tây trang thâm sắc nói, tay chỉ đứa con tóc vàng: “Mày, cả ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết đến phòng tranh thôi! Nếu tao không phái người tìm mày, mày có phải là không định về cái nhà này đúng không?"

Nói xong hắn lại chỉ bên cạnh: “Còn có mày! A Huyền, mày thật sự khiến bố thất vọng, chuyện công ty mặc kệ, ra ngoài cùng người đánh nhau, còn… còn bị người đánh thành như vậy, so với anh mày chỉ có hơn chứ không có kém!"

Cố Huyền dở khóc dở cười: “Bố à, con thật sự không đánh nhau, con chỉ là… Tóm lại bố đừng xen vào chuyện của con!"

Cố Thu Trì tại một bên cười ý vị thâm trường: “Hắc hắc, này chính là sự trừng phạt vì xúc động~~"

Cố Huyền liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, không hề để ý đến hắn.

“Tóm lại hai đứa nghe đây, ngày sinh nhật ông ngoại sắp đến rồi, không cho phép ra ngoài nửa bước!"

Cố Huyền nhíu mày: “Bố, con thật sự có chuyện, con cam đoan ngày sinh nhật ông ngoại nhất định sẽ trở về."

“Không được!"

Người đàn ông trung niên rời đi rồi, Cố Thu Trì tiếp tục nói mát: “Ai, em đối với người ta như vậy, người ta đương nhiên muốn chạy rồi."

“Kia còn không phải anh hại!" Thật sự muốn bóp chết hắn!

Cố Huyền bỏ lại hắn một người vào phòng ngủ, tựa vào trên cửa hút thuốc.

Không tiếp điện thoại, lại chuyển đi chỉ trong một đêm, thậm chí còn đổi số điện thoại di động, Tống Tư Kỳ ghét mình như vậy sao?

Kỳ thật Cố Huyền không phải không nghĩ tới chuyện buông tay, nhất là khi nghe được Tống Tư Kỳ nói với Lâm Tiêu, “Cố Huyền là cái thá gì", cái loại đả kích này khiến hắn muốn buông tay, thế nhưng sau ngày kia hắn liền thấy mình đại khái vĩnh viễn sẽ không thể buông tay, đại khái là luyến tiếc đến tận xương tuỷ.

Thế nhưng vừa nghĩ đến ngày đó đối phương phản ứng kích liệt, vết thương trên đầu lại bắt đầu ẩn ẩn đau.



Tần lão gia sinh nhật, hàng năm đều làm rất hoành tráng, năm nay cũng không ngoại lệ, huống chi hắn còn nhiều hơn một đứa cháu trai.

Trừ người thân họ hàng bên ngoài, còn mời tới cả mấy ông bạn già.

Hứa Thầm vốn có thói quen mặc áo phông quần ngố đi giày thể thao lúc này lại bị bắt mặc đồ vest, thật sự có chút khó chịu, tuy rằng bị vài nhóm thân thích vây quanh tán chuyện.

Lúc Hứa Thầm đang chào hỏi một vị phu nhân, trong đại sảnh lập tức yên tĩnh.

“Là ai đó?" Hứa Thầm buồn bực hỏi Tần Tử Hàm bên cạnh.

“Còn có ai có thể hổ báo như vậy, Cố gia đó, chính là người một nhà với dượng em." Tần Tử Hàm giải thích nói.

Hứa Thầm ở trong lòng kêu rên, như thế nào còn có thân thích, đây là muốn ép chết tiểu gia ta sao. Thế nhưng khi nhìn thấy dáng người quen thuộc kia, nghĩ cái gì cũng không thông, trong đầu chỉ còn lại một đám ngựa điên hí vang.

“OMG!" Một phen kéo Tần Tử Hàm, khom lưng trốn ở phía sau hắn: “Cho em trốn nhờ."

“Này! Em làm sao vậy?" Hoàn hảo Tần Tử Hàm coi như có lương tâm, không né ra.

“… Nhìn thấy cái người mặc áo sơmi đen kia không, vết thương trên đầu hắn chính là em đánh." Hứa Thầm chi tiết nói, đương nhiên vẫn lược bớt một số thứ.

Tần Tử Hàm trừng mắt, đưa tay thò ra phía sau cho người nào đó một dấu ngón cái: “Em có thể đánh Cố Huyền thành như vậy, rất trâu!"

“Vì sao lại nói như vậy?" Hứa Thầm mê man.

“Em không biết đâu, lúc hắn mười tuổi liền biết dùng súng, khi học sơ trung cũng là cao thủ nhu đạo, mấy kẻ đồng lứa cũng không dám trêu chọc hắn. Nghe nói lúc học đại học đã đánh tàn phế một học trưởng đắc tội với hắn!"

“Trâu thế cơ à…" Hứa Thầm nhịn không được líu lưỡi.

“Nói xem em làm thế nào lại đi trêu chọc hắn, còn đem hắn đánh thành như vậy? Nếu như bị hắn bắt được em nhất định phải chết."

Một đường trốn trốn tránh tránh bên cạnh Tần Tử Hàm, nhiều người liền nhiều hơn một phần an toàn, có Tần Tử Hàm ở đây, Cố Huyền ít nhiều vẫn phải cố kỵ chút ít.

Thế nhưng hạnh phúc thường ngắn ngủi, không bao lâu sau, Tần Thanh Dương liền đến tìm hắn: “Tiểu Kỳ, cuối cùng cũng tùm được con, mau cùng cha đi gặp cậu mợ nào."

Cái gì gọi là Tình Thiên Phích Lịch, này chính là Tình Thiên Phích Lịch. Cái gì gọi mất hết can đảm, cái này chính là mất hết can đảm.

Điều duy nhất hắn có thể làm chính là kéo tay Tần Tử Hàm: “Cha ơi, nghe nói cậu là người rất lợi hại, con có chút khẩn trương, muốn cho anh đi cùng."

“Ha ha, con nghe ở đâu vậy, bất quá cha cảm giác anh hai con bên đó (Cố Huyền) so với cậu con còn lợi hại hơn, bây giờ cũng ra làm quen với nó đi." Tần Thanh Dương tựa hồ còn ngại hắn chết không đủ nhanh, lại bỏ thêm một câu.

Hứa Thầm cơ hồ là cúi đầu một đường đi qua, tay còn vụng trộm nắm góc áo Tần Tử Hàm.

“Này! Sao khẩn trương thế, có ông ngoại ở đây, hắn ta tạm thời không làm gì em đâu, đợi lúc ra ngoài bảo Tần Thanh Dương điều cho vài bảo tiêu là được rồi." Tần Tử Hàm an ủi nói.

Bất tri bất giác đã đến nơi, Tần Thanh Dương đột nhiên dừng lại, Hứa Thầm thiếu chút nữa không cẩn thận đập vào lưng ông.

“Tiểu Kỳ, còn không mau tới chào hỏi cậu mợ đi." Giọng nói Tần Thanh Dương vốn rất dịu dàng giờ phút này lại trở nên vô cùng đáng sợ.

Hứa Thầm ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt chỉ có một nam một nữ mới nhẹ nhàng thở ra.

“Chào cậu, chào mợ." Hắn không dám nhìn lung tung, thầm nghĩ đánh xong bài chào hỏi liền chuồn đi.

Ai ngờ mợ lại nắm tay hắn không buông, khen hắn lớn lên đẹp trai.

Hứa Thầm ở trong lòng lệ rơi đầy mặt, lần đầu tiên thống hận chính mình lớn lên sao không xấu trai đi một tí.

“Đúng rồi, A Huyền đâu, mau bảo nó lại đây làm quen Tiểu Kỳ đi." Tần Thanh Dương đột nhiên nói.

“Ở bên kia đang chơi với Tiểu Yên đấy, tôi đi gọi nó." Ông nói xong liền đi qua gọi Cố Huyền.

“Chào chú Tần." Cố Huyền cùng Tần Thanh Dương chào hỏi, quay đầu nhìn Hứa Thầm vẫn đang cúi đầu.

Đại khái hôm nay Hứa Thầm mặc đồ vest, Cố Huyền cư nhiên không có lập tức nhận ra hắn.

“Đây là con trai chú Tần vừa tìm được sao? Chào em, anh là Cố Huyền."

Hứa Thầm nhìn ngón tay thon dài giơ ra trước mặt, hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu.

Nhìn nụ cười đông cứng của Cố Huyền, Hứa Thầm bội phục chính mình lúc này còn có thể cười được, tuy rằng nụ cười của hắn còn cứng hơn.

“Chào anh, em là Tống Tư Kỳ." Hắn nhẹ nhàng chạm một phát vào tay hắn, liền muốn thu về, lại bị Cố Huyền phản ứng trước gắt gao giữ lấy.

Hứa Thầm sợ tới mức lập tức rút tay về, lui ra sau một bước, đứng sau lưng Tần Thanh Dương.

“Tiểu Kỳ, anh họ Cố Huyền của con với con là bằng tuổi nhau, thế mà bây giờ nó đã đứng đầu một công ti riêng rồi, con phải đi theo học hỏi anh họ đấy." Tần Thanh Dương nói xong lại quay đầu nói với Cố Huyền: “A Huyền, về sau phiền con giúp đỡ Tiểu Kỳ."

Hứa Thầm cảm giác mình với Tần Thanh Dương tuyệt đối là bát tự không hợp, không thì tại sao ông ta cứ hết lần này đến lần khác đẩy hắn vào trong hố lửa vậy.

Cố Huyền mỉm cười gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người Hứa Thầm cách đó không xa: “Chú Tần yên tâm, con sẽ chiếu cố Tiểu Kỳ, không bằng vài ngày nữa chú mang em đến công ti của ba con đi, con cam đoan có thể khiến Tiểu Kỳ học được rất nhiều thứ hữu dụng."

Tôi khinh! Gã này muốn làm cái gì???

Hứa Thầm trừng mắt rồi lại đem tầm mắt dời về phía Tần Thanh Dương, nội tâm cầu nguyện.

“Ha ha, thật sự là quá tốt, chú vốn đang muốn cho Tiểu Kỳ vào công ti nào đó để học tập, có con rồi thì không cần phiền toái như vậy nữa."

Ha ha, lão tử TM rất hối hận lúc trước không có đáp ứng đi học đại học, lão tử thà đối mặt với kỳ thi đáng sợ kia còn hơn T_T…

Hứa Thầm đầy mặt nghiêm túc nhìn về phía Tần Thanh Dương: “Cha à, con thâyd vẫn là đi học ở công ty kia tốt hơn, anh họ quản lý công ty nhất định bề bộn nhiều việc, vẫn là không nên quấy rầy anh ấy."

Tần Thanh Dương nghe xong khó xử nhìn về phía Cố Huyền, có điểm do dự.

Cố Huyền nói một câu liền tiêu diệt hi triệt để hi vọng của Hứa Thầm: “Nếu là việc của Tiểu Kỳ thì con có bận mấy cũng không sao mà."

Hứa Thầm trừng Cố Huyền, nói không nên lời, đối phương lại cho hắn một nụ cười chân thành (tà ác).

“Sáng mai cháu liền đến tiếp Tiểu Kỳ."

“Được."

Vì thế Tần Thanh Dương cứ như vậy đem Hứa Thầm bán đi, người này tuyệt đối không phải cha hắn, tuyệt đối không phải!

“Em xong đời …" Tần Tử Hàm còn ghé vào lỗ tai hắn nói mát.

Hứa Thầm không thèm nhìn anh trai, quay qua nói với Tần Thanh Dương: “Cha ơi, con váng đầu quá, con ra ngoài hít thở không khí đây."

Thế nhưng —— “Anh đưa em đi." Cố Huyền ban nãy còn cách xa hắn vậy mà lúc này lại đang lù lù trước mặt.

“A… Em đột nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, vẫn là không cần ——" Hứa Thầm nhanh chóng thay đổi.

Nói còn chưa xong liền bị Cố Huyền lôi cánh tay đi ra ngoài: “Em vẫn là đừng cậy mạnh, đi thôi, anh mang em đi dạo xung quanh."

“Xem ra A Huyền rất thích Tiểu Kỳ, chưa thấy nó chủ động như thế bao giờ." Mẹ Cố ở một bên che miệng cười.

Tần Thanh Dương cùng cha Cố đều gật đầu, chỉ có Tần Tử Hàm yên lặng vi Hứa Thầm mặc niệm.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại