Ký Ức Nửa Đêm
Chương 3
Có một lý thuyết nói rằng không có cái gì trong thiên nhiên mất đi cả - mỗi âm thanh phát ra, mỗi lời được nói lên, vẫn tồn tại đâu đây trong không gian và thời gian, và một ngày kỉa sẽ được nhắc lại.
Trước khi người ta phát minh ra radio, có ai tin được rằng không khí quanh ta chứ đầy các âm thanh của âm nhạc, tin tức và tiếng nói từ khắp nơi trên thế giới. Rồi sẽ có ngày, chúng ta có thể đi ngược thời gian để lắng nghe Bài diễn văn ở Gettlysburg của Lincoln, lắng tiếng nói của Sech-pia, lời thề trên Núi.....
Catherine Alexander, đã nghe được tiếng nói từ quá khứ của nàng, nhưng những tiếng nói ấy như câm lặng và rải rác, và làm đầu óc nàng đầy những sự việc lẫn lộn…
- Cô có biết cô là một cô gái đặc biệt, Cathy? Tôi cảm thấy như vậy ngay từ lúc đầu tiên gặp cô.
- Thế là hết, tôi muốn ly dị. Tôi đã yêu một người khác… - Tôi biết tôi đã đối xử không tốt như thế nào… Tôi muốn làm theo ý em
- Hắn cố tìm cách giết tôi.
- Ai muốn giết cô?
- Chồng tôi.
Những tiếng nói đó vẫn không ngớt. Như một trận tra tấn Quá khứ của nàng như một ống kính lăng trụ vạn hoa với những hình ảnh luôn thay đoi cứ như đuổi bàt nhau qua tâm trí nàng.
Tu viện là một nơi che chở yên bình và tuyệt vời, nhưng tự dưng trở thành nhà tù đối với nàng. Tôi không phải là người ở đây. Nhưng tôi thuộc về đâu? Nàng không có khái niệm gì cả.
- Không có gương soi trong tu viện, nhưng bên ngoài gần vườn cây có một cái ao có thể phản chiếu hình ta.
Catherine thận trọng tránh xa nơi đó, sợ rằng có cái gì không tốt có thể tiết ]ộ ra cho nàng. Nhưng buổi sáng hôm đó nàng đi qua ao, chậm rãi quỳ và nhìn xuống: Mặt nước ao chiếu lên một khuôn mặt đáng yêu của một phụ nữ da rám nắng, tóc đen, vẻ mặt nghiêm trang và không có một khuyết tật, đôi mắt nâu đựng đầy đau khổ… Nhưng có lẽ đó chỉ là một trò lừa dối của nước. Nàng nhìn thấy cái miệng độ lượng luôn tươi cười, và cái mũi hơi hếch lên nhè nhẹ một phụ nữ xinh đẹp đang độ hơn ba mươi tuổi.
Nhưng là một phụ nữ không có quá khứ và không có tương lai. Một người phụ nữ thất lạc.
- Tôi cần có ai giúp, Catherine suy nghĩ một cách thất vọng, tôi cần có một người để chuyện trò.
Nàng đi đến phòng làm việc của Xơ Theresa.
- Thưa xơ…
- Con đấy à?
- Con… nghĩ con muốn gặp bác sĩ. Con muốn có ai giúp con tìm ra con là ai?
Xơ Theresa nhìn nàng một lúc lâu.
- Con ngồi xuống.
Catherine ngồi xuống chiếc ghế cứng kê trước cái bàn cổ, đầy vết xước Xơ Theresa nói lặng lẽ: "Con yêu quý, thượng đế là vị bác sĩ của con. Đúng là ngươi sẽ nói cho con Người muốn biết những điều đó. Hơn nữa, bên trong những bức tường này không có người ngoài nào được phép.
Tự nhiên Catherine lại nhớ ký ức thoáng qua, hình ảnh lờ mờ về một người đàn ông đang nói với nàng trong vườn tu viện - đưa nàng một vật gì đó… nhưng rồi mọi cái lại biến đi.
- Con không phải là người ở đây
- Thế con là người ở đâu?
Và có vấn đề "Con không biết chắc. Con đang tìm kiếm một cái gì đó không ở đây. Hãy quên con đi, Xơ Theresa".
Xơ Theresa đang chú ý tìm hiểu về nàng, nét mặt xơ đầy ưu tư:
- Ta hiểu. Nếu con đi khỏi đây, thì con đi đâu?
- Con không biết!
- Để cho ta suy nghĩ một chút về việc đó, con ạ. Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau.
- Cám ơn xơ.
Khi Catherine đã xa, Xơ Theresa còn ngồi ở bàn làm việc một lúc lâu, mắt nhìn bâng quơ. Bà phải quyết định việc rất khó. Cuối cùng, bà lấy một mẩu giấy và một cây bút rồi bắt đầu viết
- Thưa ông - bà bắt đầu như vậy. - Có một điều xảy ra tôi cảm thấy rằng tôi phải lưu ý ông. Tình bạn giữa chúng tôi cho tôi biết rằng cô ấy muốn rời tu viện. Xin ông cho biết tôi phải làm gì.
Ông đọc lại mấy dòng ấy một lần nữa, và ngồi dựa lưng vào ghế, phân tích những điều có thể rút ra được từ đó. Như vậy, Catherine Alexander muốn quay lại từ cái chết. Tệ quá.Ta phải theo dõi sát nàng. Cẩn thận. Thật cẩn thận đấy. Trước tiên là phải đưa nàng ra khỏi tu viện, Denmiris quyết định đã đến lúc phải đến thăm Xơ Theresa.
Sáng hôm sau, Denmiris bảo lái xe đưa ông đi Ioanina. Khi xe đi qua miền quê, Constantin Denmiris nghĩ về Catherine Alexander. Ông nhớ lại nàng xinh đẹp biết ngần nào khi lần đầu ông đã gặp nàng. Nàng thật lộng lẫy vui nhộn, và lanh lợi, rất phấn khởi được ở Hy Lạp. Nàng đã từng có mọi thứ, Denmiris nghĩ vậy. Và rồi, các đấng thánh đã lấy đi sự yên vui. Catherine đã lấy một trong các phi công của ông, và đám cưới của họ đã trở thành một hình phạt trong đời họ. Cứ qua một đêm, nàng lại già di tới mười tuổi và nàng đã trở thành một kẻ nghiện rượu béo ị và xấu xí. Denmiris thở dài.
Thật là phí hoài.
Denmiris đã ngồi trong phòng làm việc của Xơ Theresa.
- Tôi không muốn làm phiền ông về điều đó - Xơ Theresa xin lỗi, - nhưng vì con bé chẳng có nơi nào để đi và…
- Xơ đã nói đúng, - Constantin Denmiris an ủi xơ - Có phải nó đã nhớ ra được một điều gì đó về quá khứ?
Xơ Theresa lắc đầu.
- Không, ông thân mến đáng thương ạ… - Bà đi qua cửa sổ, ở đó có mấy tu sĩ đang làm việc trong vườn. - Cô ta đi ra đây bây giờ.
Constantin đi bên bà và nhìn qua cửa sổ. Có ba tu sĩ, đang quay lưng về phía ông. Ông đợi. Một tu sĩ quay mặt lại, và ông có thể nhìn thấy mặt người này, nhịp thở của ông nghẹn lại trong cổ. Nàng đẹp quá. Có điều gì đã xảy ra đối với người phụ nữ tàn tạ và béo này?
- Cô ấy là người ở giữa. - Xơ Theresa nói Denmiris gật đầu. - Vâng. - Lời nói xơ Theresa thì thật hơn cả những cái gì bà đã biết.
- Ông muốn tôi làm gì cho cô ấy?
- Cẩn thận. Cho tôi nghĩ một tý. - Denmiris nói - Tôi sẽ còn gặp bà!
Constantin Denmiris cần phải quyết định. Vẻ ngoài của Catherine Alexander đã làm ông sửng sốt. Nàng đã thay đổi hoàn toàn. Không ai có thể biết được rằng vẫn những phụ nữ đó, ông nghĩ. Và cái ý nghĩ đến trong đầu óc ông thì đơn giản một cách độc ác đến nỗi ông suýt nữa cười phá lên.
Tốỉ hôm đó, ông đã gửi mấy chữ cho xơ Theresa.
Thật lạ lùng, Catherine nghĩ. Một giấc mơ lại thành thật. Xơ Theresa đứng lại gần căn buồng bé nhỏ của nàng sau buổi lễ sáng.
- Ta có một vài tin cho con, con ạ!
- Dạ!
Xơ Theresa chọn cẩn thận những từ để nói.
- Tin rồi tốt. Ta viết thư cho một người bạn của tu viện về con, và ông ta muốn giúp con.
Catherine cảm thấy tim nàng muốn giật thót lên:
- Giúp con - thế nào ạ?
- Có một vài việc ông ta muốn nói với con. Vì ông ta người rất tử tếvà độ lượng. Ông ấy muốn cho con rời tu viện.
Và những lời đó làm cho cô tự nhiên run rẩy khắp người. Cô muốn được đi khỏi và đến một thế giới xa lạ mà cô không thể nhớ được. Và ai là người đã ban ơn cho ta?
Mọi điều mà xơ Theresa muốn nói là:
- Ông ấy là một người rất chu đáo. Con phải biết ơn. Xe của ông sẽ đến để đón con sáng thứ hai.
Catherine không ngủ được suốt hai đêm hôm sau. Ý nghĩ được rời tu viện và đi đến thế giới bên ngoài đột nhiên làm nàng sợ hãi. Nàng cảm thấy trần trụi và lạc lõng. Có lẽ, tốt hơn hết là ta đi xa không còn biết ta là ai. Xin Chúa đoái hoài tới con.
Vào hôm thứ hai, chiếc xe limousine đến đỗ ngoài cửa tu viện vào 7 giờ sáng. Catherine đã thức suốt đêm suy nghĩ về tương lai không biết ra sao.
Xơ Theresa dẫn nàng ra cửa để đi ra thế giới bên ngoài.
- Chúng ta sẽ cầu Chúa cho con. Hãy nhớ, nếu con quyết định quay về với chúng ta, con sẽ luôn luôn có một chỗ ở đây.
- Xin cám ơn xơ. Con sẽ nhớ.
Nhưng trong thâm tâm nàng, Catherine tin chắc nàng không bao giờ còn quay lại nữa.
Cuộc hành trình dài từ Ioanina đến Anthens làm cho trong đầu Catherine đầy những cảm xúc mâu thuẫn xung đột nhau. Đó là điều vô cùng phấn khích được thoát khỏi cổng tu viện, là nỗi lo có một điềm gở gì đó về thế giới bên ngoài. Nàng liệu có nắm được điều khủng khiếp gì đã xảy ra trong quá khứ của nàng? Nàng phải làm gì qua những giấc mơ về quá khứ rằng có một người nào đó cố tình dìm chết nàng?
Vào đầu buổi chiều hôm đó, họ đi theo con đường miền quê qua những cái làng nhỏ và cuối cùng đến vùng ngoại ô Anthens, và chẳng bao lâu họ đã ở giữa thành phố nhộn nhịp. Thành phố dường như hoàn toàn xa lạ và không có thực đối với Catherine - nhưng lại có cái gì quen thuộc một cách kỳ lạ với nàng. Hình như tôi đã ở đây thuở trước, Catherine thích thú nghĩ vậy.
Người lái xe quay mũi xe về phía đông, và mười lăm phút sau, họ lên tới một ngôi nhà ở một vùng rộng lớn trên đồi. Họ cho xe đi qua một cổng sắt cao và mộ cửa vòm đá, tới một con đường ô tô dài hai bên trồng những cây bách diệp, xe dừng lại trước một villa kiểu Địa Trung hải, viền quanh bằng những bức tượng rất đẹp.
Người lái xe mở cửa cho Catherine và nàng bước xuống. Một người đàn ông đang đứng đợi ở cửa trước.
- Kalimehra.
- Ông có phải… là người tôi đến để gặp không?
- Dạ, không ạ, ông Denmiris đang đợi bà ở thư viện!
Denmiris. Đó có phải là cái tên trước đây nàng đã từng được nghe. Làm sao ông ta lại quan tâm đến việc giúp đỡ ta?
Catherine đi theo người đàn ông qua một gian phòng lớn hình tròn, có vòm mái làm bằng những tấm kính từ Wedgwood. Sàn nhà lát bằng đá mầu kem từ nước Ý.
Phòng khách rất rộng, trên trần là các thanh dầm lớn và chỗ nào cũng có những đi-văng tiện nghi và thấp cùng với những cái ghế to. Một bức vẽ lớn sẫm mầu và rực rỡ của hoạ sĩ Goya, phủ cả một phía tường bên. Khi họ gần tới thư viện, người đàn ông dừng lại.
- Ông Denmiris đang đợi bà trong thư viện.
Các bức tường thư viện đều một màu trắng và có viền hoa văn vàng, và các giá sách dọc các bức tường xếp đầy các quyển sách bọc da gáy thếp vàng. Một người đàn ông đang ngồi sau một cái bàn lớn. Ông nhìn lên khi Catherine bước vào và đứng dậy. Ông cố tìm một dấu hiệu nhận ra sự quen biết trên mặt nàng, nhưng không có.
- Xin mời vào. Tôi là Constantin Denmiris. Tên cô là gì?
Ông hỏi câu đó với giọng như là vô tình. Liệu nàng có nhớ ra được tên nàng không?
- Catherine Alexander.
Ông tỏ ra không có phản ứng.
- Xin chào, Catherine Alexander. Xin mời ngồi.
Ông ngồi đối diện với nàng, trên chiếc đi-văng bọc da mầu đen. Nhìn gần, nàng còn đáng yêu hơn. Nàng đẹp tuyệt vời. Denmiris nghĩ vậy
Ngay cả khi nàng mặc bộ đồ đen. Thật đáng hổ thẹn khi tàn phá đi bất cứ cái gì đẹp đẽ. Ít nhất thì nàng sẽ chết trong hạnh phúc.
- Thật… ông tử tế quá, cho tôi được gặp! Catherine nói - Tôi không hiểu vì sao ông…
Ông cười đầy thiện cảm.
- Điều đó thực rất đơn giản. Thường tôi vẫn giúp đỡ Xơ Theresa. Tu viện có rất ít tiền, nên tôi giúp được gì thì tôi giúp. Khi bà viết thư cho tôi nói về cô và hỏi tôi xem có giúp được không, tôi đã nói với bà rằng tôi rất sung sướng được giúp đỡ.
- Điều đó rất là… - Nàng định nói tiếp nhưng không biết nói sao được. - Có phải xơ Theresa nói với ông rằng tôi… rằng tôi đã mất hết cả trí nhớ?
- Vâng, bà không nói gì về điều đó. - Ông dừng lại và nói bâng quơ, - Cô còn nhớ được nhiều không?
- Tôi biết tên tôi, nhưng tôi không biết tôi từ đâu đến, hoặc thực tế là ai. - Nàng nói thêm đầy hy vọng - Có thể là tôi sẽ tìm được ai ở Anthens biết tôi.
Constantin Denmiris cảm thấy tự nhiên hơi rùng mình, một cái rùng mình báo động. Đó là điều cuối cùng trên đời mà nàng muốn biết.
- Tất nhiên điều ấy có thể -, ông nói rất thận trọng. - Vì sao chúng ta không trao đổi điều đó sáng nay. Rất tiếc, tôi phải đi họp bây giờ tôi đã sắp xếp cho cô một buồng đặc biệt ở đây. Tôi nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy dễ chịu
- Tôi… tôi thật không biết phải cám ơn ông thế nào.
Ông khoát tay.
- Điều đó không cần thiết. Cô sẽ được chăm sóc chu đáo ở đây. Xin cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
- Xin cám ơn, ông
- Bạn bè tôi gọi tôi là Costa.
Một người giúp việc dẫn Catherine vào một buồng ngủ tuyệt vời, được thiết kế mầu trắng mờ êm dịu, có một cái giường lớn quá kích thước bình thường phủ ga lụa, một bộ ghế bành và đi-văng trắng, những cái bàn và bộ đèn cổ, trên tường treo những bức tranh thuộc trường phái ấn tượng. Nhưng bức rèm màu xanh nước biển nhạt che ánh nắng từ ngoài vịnh chiếu vào. Qua cửa sổ Catherine có thể nhìn thấy xa xa là biển Thổ Nhĩ Kỳ.
Người giúp việc nói:
- Ông Denmiris đã đặt một số quần áo đưa về đây xin bà chấp thuận. Xin bà chọn cho bất cứ thứ gì bà thích ạ!
Catherine còn biết ngay từ đầu rằng nàng vẫn đang mặc những bộ đồ mà người ta phát cho nàng từ tu viện.
- Cám ơn.
Nàng thả mình luôn xuống chiếc giường mềm mại, như cảm thấy rằng nàng đang ở trong mơ. Người lạ này là ai và vì sao ông ta lại tốt với người như vậy?
Một giờ sau, người ta đẩy vào một xe chất đầy quần áo. Một bà thợ may đã vội vàng đi vào buồng ngủ của Catherine.
- Tôi là Dimas. Cho phép tôi xem phải làm gì với khổ người của bà. Xin bà vui lòng cởi bộ đồ ra cho
- À tôi… ôi xin lỗi nhé?
- Xin bà cứ cởi hết ra ạ? Tôi không thể biết được rõ kích thước là bao nhiêu trong bộ đồ này.
Đã bao lâu rồi kể từ khi nàng đã trần truồng trước mặt một người khác?
Catherine bắt đầu cởi hết quẩn áo của nàng với động tác chậm chạp, và cảm thấy e thẹn. Khi nàng hoàn toàn trần truồng đứng trước người phụ nữ, bà Dimas nhìn khắp thân hình nàng với cái nhìn thông thạo. Bà đã bị cảm kích:
- Bà có một thân hình đẹp quá. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ làm rất đẹp và vừa ý bà.
Hai người phụ nữ phụ việc đi vào, mang theo những hộp quần áo đồ lót, áo khoác, váy ngắn, giầy.
- Xin bà cứ chọn cái nào bà thích! - Bà thợ may nói, - và cho tôỉ được ướm thử với người bà.
- Tôi… không thể chọn mua cái nào cả, - Catherine phản ứng. - Tôi không có tiền.
Bà thợ may cười:
- Tôi không nghĩ rằng vấn đề tiền là điều đáng quan tâm. Ông Denmiris đã lưu ý tôi điều đó rồi ạ!
- Nhưng làm sao?
Những loại vải gợi cho nàng những ký ức và xúc giác với những loại quần áo mà nàng đã từng mặc. Đó là các loại tơ và len dầy, vải bông, với hàng loạt các mầu tao nhã.
Cả ba người phụ nữ làm rất mau lẹ, hiệu quả và hai giờ sau, Catherine đã có gần nửa tá các quần áo đẹp đẽ.
Thật là quá sức tưởng tượng. Nàng ngồi đó, không biết phải là gì với chính mình.
Tôi đã ăn mặc nghiêm chỉnh, nàng nghĩ nhưng không có nơi nào để đi cả. Nhưng cũng có vài nơi để đi vào thành phố. Cái mấu chốt của tất cả những gì đã xảy ra với nàng chính là ở Anthens. Nàng tin chắc như vậy. Nàng đứng dậy. Nào, người xa lạ. Chúng ta đang cố tìm cô là ai?
Catherine đi lang thang ra đại sảnh phía trước, và một người hầu bàn đã tiến gần nàng.
- Xin phép cô, tôi có thể giúp gì được cô?
- Ừ. Tôi… tôi muốn đi vào thành phố. Anh có thể gọi một chiếc taxi không?
- Tôi chắc chắn rằng không cần thiết, thưa cô. Chúng ta sẽ có xe limousine sẵn sàng theo lệnh cô. Tôi sẽ bảo lái xe đến cho cô.
Catherine do dự:
- Cám ơn anh.
Liệu Denmiris bằng lòng cho nàng vào thành phố không? Ông không nói là không mà.
Mấy phút sau, nàng đã ngồi vào ghế sau của chiếc limousine hiệu Daimler, nhắm hướng khu trung tâm Anthens.
Catherine sửng sốt bởi thành phố sống động và ồn ào, những đổ nát điêu tàn liên tiếp hiện ra quanh nàng cùng với những di tích lâu đài.
Người lái xe chỉ về đằng trước và nói một cách kiêu hãnh:
- Đây là Pathenon, cô kìa, trên đỉnh Acropolis.
Catherine ngắm nhìn ngôi nhà đá trắng quen thuộc. Chỉ có ở Anthens nữ thần của sự thông thái - nàng nghe thấy lời nói từ chính nàng.
Người lái xe cười tán thành.
- Cô có phải là sinh viên nghiên cứu về lịch sử Hy Lạp không ạ, thưa cô?
Những giọt lệ thất vọng đã làm mắt Catherine mờ đi.
- Tôi không biết, - nàng nói thầm - Tôi không biết.
Họ lại đi ngang qua một công trình đổ nát nữa.
- Đó là hí trường Herodes Atticus. Cô thấy không, một phần của bức tường vẫn còn đứng nguyên. Có lần trên năm nghìn người đã ngồi ở đây.
- Sáu nghìn, hai trăm năm mươi bảy người. - Catherine nói nhẹ nhàng. Những khách sạn hiện đại và những binding văn phòng có khắp nơi, giữa những điêu tàn mãi mãi một sự hỗn hợp kỳ lạ giữa quá khứ và hiện tại. Chiếc limousine đi ngang qua một công viên lớn ở trung tâm thành phố, giữa công viên, những giếng phun nước như nhảy múa lấp lánh.
Những dãy bàn che dù xanh và vàng xếp hàng trong công viên, và bầu trời trên đầu họ như được che phủ bởi những tấm vải màu xanh.
Catherine nghĩ, trước đây hình như ta đã nhìn thấy nơi đây, đôi bàn tay nàng trở nên lạnh cóng. Và tôi đã may mắn.
Có nhiều quán cà-phê bên đường trước mỗi khối nhà, và ở góc phố những người đàn ông đang bán những miếng bọt biển mới đánh bắt được. Đâu đâu cũng có những người bán hoa, mỗi quầy hoa của họ đã gây nên một sự đam mê màu sắc mạnh mẽ.
Chiếc limousine đã tới Quảng Trường Syntagma.
Khi họ đi ngang qua một khách sạn góc đường.
Catherine kêu lên:
- Dừng, dừng lại đi!
Người lái đạp nhanh phanh hãm. Catherine cảm thấy Catherine khó thở. Tôi nhận ra khách sạn này. Tôi đã có lần ở đây.
Khi nàng nói vậy, giọng nàng như bị rung lên.
- Tôi muốn xuống đây. Tôi muốn biết anh có thể đón tôi ở đây sau hai giờ nữa không?
- Tất nhiên, thưa cô.
Người tài xế vội ra mở cửa cho nàng, và Catherine đã bước ra ngoài trong không khí mùa hè nóng nực. Đôi chân nàng run lên.
- Cô có làm sao không, thưa cô?
Nàng không trả lời. Nàng cảm thấy như nàng đang đứng trên bờ vực thẳm, hoặc như sắp rơi xuống địa ngục vô danh và khủng khiếp.
Nàng len giữa đám đông, kinh ngạc giữa đoàn người vội vã qua các phố phường, với tiếng ồn ào của những cuộc chuyện trò. Sau sự yên bình và hiu quạnh của tu viện, mọi việc bây giờ như là không phải thực. Catherine thấy tự dưng nàng lại đi về Plaka, khu phố cổ của Anthens ở ngay trái tim của thành phố, với những lối đi quanh co uốn khúc và những cầu thang cũ kỹ bụi bặm dẫn đến những ngôi nhà nhỏ bé, những quán cà phê và những kiến trúc quét vôi trắng và không ra kiểu gì cả. Nàng tìm thấy đường đi bằng một bản năng mà nàng không hiểu được và cũng chẳn kiểm soát nổi. Nàng đi lên một quán rượu ở trên tầng thượng một ngôi nhà nhìn khắp thành phố, dừng lại ở mỗi nơi và ngắm nhìn. Tôi đã ngồi ở cái quán này. Họ đưa cho tôi tờ thực đơn bằng tiếng Hy Lạp. Bọn chúng tôi có ba người.
- Các ngài muốn dùng gì ạ? - Họ đã hỏi.
- Mong anh gọi món giúp tôi? Tôi e rằng tôi phải đặt cả ông chủ khách sạn?
Họ đã cười. Nhưng "họ" là những ai?
Một người hầu bàn lại gần Catherine:
- Bor na sas voithiso?
- Ochi efharisfo. Tôi có thể giúp bà được gì?
- Không, cám ơn.
Làm sao ta lại biết tiếng đó. Ta có phải là người Hy Lạp không?
Catherine vội vàng đi tiếp, và như thể là có ai đang dẫn dắt người. Nàng như là biết chính xác nàng đi đâu
Mọi cái đều quen thuộc. Và chẳng có gì cả. Chúa của con, nàng nghĩ. Con sắp điên dại. Con đang bị lẫn lộn trong đầu. Nàng lại đi qua quán cà phê "Trenflinkas". Một ký ức đang dày vò trong những ngóc ngách của tâm trí nàng có một cái gì đó đã xảy ra với nàng ở đây, một điều gì đó quan trọng. Nàng không tài nào nhớ ra là gì.
Nàng đi qua những phố xá ồn ào và quanh co và rồi rẽ trái đến Voukourestion. Phố này có rất nhiều cửa hàng lịch sự. Ta đã từng dừng chân ở đây. Nàng bắt đầu sang qua đường thì một chiếc xe con hai chỗ ngồi màu xanh đi sát góc đường, suýt nữa đụng phải nàng.
Nàng như nghe được một giọng nói: "Những người Hy Lạp không làm đường chuyển tiếp cho xe ôtô. Trong thâm tâm, họ vẫn còn muốn cưỡi những con lừa. Nếu anh muốn đi du ngoạn vào đất Hy Lạp, không nên đọc sách hướng dẫn, hay đọc những bi kịch Hy Lạp. Chúng tôi luôn tràn trề những ham muốn lớn lao, những niềm vui sâu lắng và những nỗi đau không cạn, và chúng tôi cũng không biết làm thế nào để lấy lớp sơn văn minh che phủ bên ngoài được".
Ai đã nói với nàng những điều này?
Một người đàn ông đang vội vàng đi xuống, bước về phía nàng và nhìn nàng. Ông ta đi chậm lại, nhìn vào mặt nàng như nhận ra điều gì. Ông ta cao, da xàm xạm và Catherine thì tin chắc trước đây nàng chưa hề gặp. Và rồi…
- Hello, - Ông có vẻ rất vui mừng được gặp nàng.
- Hello - Catherine thở sâu một cái. - Ông có biết tôi ạ!
Ông ta cười vui vẻ. Dĩ nhiên tôi biết cô!
Catherine cảm thấy tim nàng giật thót lên. Nàng rồi cũng sẽ biết sự thật về quá khứ của mình. Những tại sao lại nên nói "Tôi là ai" với một người lạ ở trên phố đông đúc này làm gì?
- Ta… nói chuyện được chứ? - Catherine hỏi.
- Tôi nghĩ tôi cũng rất muốn.
Catherine bắt đầu hơi sợ. Sự bí ẩn của việc tìm ra nàng đang sắp được giải quyết. Và do vậy nàng cảm thấy sợ hãi hơn. Có điều gì tôi không muốn biết thì sao? Lỡ có điều gì xấu xa thì sao?
Người đàn ông đưa nàng tới một quán rượu ngoài trời.
Tôi rất mừng tôi lại bất ngờ gặp được cô! - Ông nói.
Catherine nuốt nước bọt và nói:
- Tôi cũng vậy!
Một người hầu bàn dẫn họ tới một cái bàn.
- Cô muốn uống gì nào? - Người đàn ông hỏi.
- Không! - Nàng lắc đầu.
Có rất nhiều câu hỏi: Liệu ta bắt đầu từ đâu?
- Cô rất đẹp! - người đàn ông nói - Cái số nó vậy. Cô có đồng ý không?
- Vâng! - Nàng hoàn toàn bị kích động và run lên. Nàng thở sâu một cái. – Tôi… chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?
Ông ta cười:
- Điều đó có gì quan trọng, Koritsimon?
Paris hay Rome, ở cuộc đua ngựa, trong một bữa tiệc. Ông ta tiến lên cầm tay:
- Cô là người người xinh đẹp nhất mà tôi đã gặp xung quanh đây. Cô đòi bao nhiêu?
Catherine quay ngoắt đi và vội chạy xuống phố. Nàng rẽ ngay vào một góc và đi chậm lại, hai mắt nàng ứa lên những giọt nước mắt nhục nhã.
Phía trước là một quán nhỏ có một cái biển treo ở cửa sổ đề "Bà Piris - Thầy bói". Catherine đi chậm, rồi dừng lại. Tôi biết bà Piris. Tôi đã đến đây. Tim nàng lại bắt đầu rộn ràng. Nàng cảm thấy ở đây, qua cửa vào tối tăm này, là sự bắt đầu của đoạn cuối những bí ẩn. Nàng mở cửa và bước nào. Phải mất một lúc lâu nàng mới quen được sự tối tăm như hũ nút của cái buồng này. Ở góc buồng có quầy rượu quen thuộc và hơn chục cái bàn và ghế. Một người hầu bàn đi về phía nàng và chào nàng bằng tiếng Hy Lạp
- Kalimechira!
- Kalimechira. Pou inch Madame Piris?
- Bà Piris!
Người hầu bàn khoát tay vào cái bàn trống ở góc buồng, và Catherine đến đó và ngồi xuống. Mọi thứ đều đúng như nàng nhớ lại.
Một người phụ nữ già không tưởng tượng được, mặc đồ đen, với bộ mặt khô héo thành góc cạnh, đang di chuyển tới cái bàn.
- Tôi có thể - Bà đứng lại, nhìn như đóng cọc vào mặt Catherine. Đôi mắt bà mở rộng. - Tôi có biết cô một lần rồi nhưng gương mặt cô…- Bà ta ngáp một cái. - Cô đã về rồi à?
- Bà biết tôi là ai? - Catherine háo hức hỏi.
Người phụ nữ quắc mắt lên, đôi mắt bà đầy vẻ sợ hãi.
- Không? Cô đã chết rồi! Cút đi!
Catherine khẽ kêu kên và rụng rời cả người và nàng thấy tóc trên da đầu dựng cả lên.
- Xin - Tôi vừa…
- Đi, Bà Douglas?
- Tôi phải biết...
Người phụ nữ già làm dấu thánh, quay đi và vào vội.
Catherine còn ngồi đó một lát, run lên rồi chạy ùa ra ngoài phố. âm thanh trong đầu nàng còn vọng theo nàng.
Bà Douglas?
Và điều đó ví như một cái cống tháo nước đã mở ra, Hàng chục cảnh sáng chói đột nhiên đổ cả vào đầu óc nàng, hàng loạt hình ảnh rực rỡ của ống lăng trụ vạn hoa không sao hiểu nổi. Tôi là bà Larry Douglas. Nàng còn thấy gương mặt đẹp giai của chồng nàng. Nàng đã say đắm chàng như điên như dại, nhưng có điều gì đó trục trặc. Có điều gì đó…
Hình ảnh tiếp theo là chính nàng đang cố tìm cách tự tử, và tỉnh dậy trong bệnh viện.
Catherine đứng lại trên đường phố, sợ rằng đôi chân nàng không còn muốn bước nữa, để cho những hình ảnh cứ dồn dập đi vào trong đầu nàng.
Nàng đã uống nhiều rồi, vì nàng đã mất Larry. Nhưng rồi chàng lại trở về với nàng. Họ đang ở trong buồng và Larry đang nói. Tôi biết tôi đã đối xử không tốt như thế nào. Tôi muốn làm theo ý em, Cathy. Tôi yêu em. Tôi thực sự chưa hề yêu một ai cả. Tôi mong có một dịp may mắn khác. Em có muốn đi đâu đó hưởng tuần trăng mật thứ hai không? Tôi biết một nơi tuyệt vời cho chúng ta tới. Đó là Ioanina.
Và rồi lại bắt đầu sợ hãi.
Các hình ảnh trong đầu nàng bây giờ rất đáng sợ.
Nàng đang ở trên đỉnh núi cùng Larry, chàng lạc trong màn sương xám mù mờ ảo, và chàng đang tiến gần đến nàng, hai cánh tay đưa ra, sẵn sàng đẩy nàng ngã xuống bờ kia. Lúc đó, có một số người du lịch đến đã cứu nàng.
Và rồi là các hang động.
- Viên thư ký khách sạn nói với tôi về một sốhang động gần đây. Các đôi đi hưởng tuần trăng mật đều đến đó!
Và họ đã đi đến hang, Larry đã dẫn nàng đi sâu vào hang, nàng lại ở đó đến chết.
Nàng đưa hai tay bịt chặt tai lại như để bịt kín tất cả những suy nghĩ đang dồn dập tới nàng.
Nàng đã được cứu thoát và đưa về khách sạn một bác sĩ đã phải cho nàng uống thuốc an thần, Nhưng vào lúc nửa đêm, nàng lại tỉnh giấc và nghe thấy tiếng Larry và tiếng bà chủ trong bếp, họ bàn cách giết nàng, gió đã cuốn đi theo cả những lời nói của họ.
- Không có một ai sẽ…
- Tôi nói với anh tôi sẽ chăm sóc.
- Hỏng mất. Chẳng có gì họ có thể bây giờ, khi cô ta đang còn ngủ.
Và nàng còn nhớ nàng đã chạy đi trong giông bão khủng khiếp đó - họ còn đuổi theo người - nàng chạy tới cái thuyền có mái chèo, gió cuốn chiếc thuyền con ra giữa mặt hồ trong sóng gió. Chiếc thuyền đã bắt đầu chìm, và nàng đã bất tỉnh.
Catherine ngồi phịch xuống một cái ghế dài trên phố, quá kiệt sức nên không còn đi được nữa. Hoá ra những cơn ác mộng lại là sự thực. Chồng nàng và bà chủ của anh đã cố tình giết nàng.
Nàng lại nghĩ về người lạ mặt đã đến thăm nàng ở tu viện không lâu sau khi nàng được cứu thoát. Ông ta đã đưa cho nàng một con chim làm bằng vàng đặc biệt, cánh của nó đang giang bay. - Bây giờ thì không ai dám hại cô nữa. Những người độc ác đã chết. - Đến bây giờ nàng còn chưa nhìn rõ mặt rõ mặt nàng.
Catherine bắt đầu hồi hộp.
Cuối cùng, nàng ngồi dậy và đi ra phố, ở đó nàng phải gặp người lái xe để đưa nàng trở lại với Constantin Denmiris, nàng sẽ được an toàn nơi đây.
Trước khi người ta phát minh ra radio, có ai tin được rằng không khí quanh ta chứ đầy các âm thanh của âm nhạc, tin tức và tiếng nói từ khắp nơi trên thế giới. Rồi sẽ có ngày, chúng ta có thể đi ngược thời gian để lắng nghe Bài diễn văn ở Gettlysburg của Lincoln, lắng tiếng nói của Sech-pia, lời thề trên Núi.....
Catherine Alexander, đã nghe được tiếng nói từ quá khứ của nàng, nhưng những tiếng nói ấy như câm lặng và rải rác, và làm đầu óc nàng đầy những sự việc lẫn lộn…
- Cô có biết cô là một cô gái đặc biệt, Cathy? Tôi cảm thấy như vậy ngay từ lúc đầu tiên gặp cô.
- Thế là hết, tôi muốn ly dị. Tôi đã yêu một người khác… - Tôi biết tôi đã đối xử không tốt như thế nào… Tôi muốn làm theo ý em
- Hắn cố tìm cách giết tôi.
- Ai muốn giết cô?
- Chồng tôi.
Những tiếng nói đó vẫn không ngớt. Như một trận tra tấn Quá khứ của nàng như một ống kính lăng trụ vạn hoa với những hình ảnh luôn thay đoi cứ như đuổi bàt nhau qua tâm trí nàng.
Tu viện là một nơi che chở yên bình và tuyệt vời, nhưng tự dưng trở thành nhà tù đối với nàng. Tôi không phải là người ở đây. Nhưng tôi thuộc về đâu? Nàng không có khái niệm gì cả.
- Không có gương soi trong tu viện, nhưng bên ngoài gần vườn cây có một cái ao có thể phản chiếu hình ta.
Catherine thận trọng tránh xa nơi đó, sợ rằng có cái gì không tốt có thể tiết ]ộ ra cho nàng. Nhưng buổi sáng hôm đó nàng đi qua ao, chậm rãi quỳ và nhìn xuống: Mặt nước ao chiếu lên một khuôn mặt đáng yêu của một phụ nữ da rám nắng, tóc đen, vẻ mặt nghiêm trang và không có một khuyết tật, đôi mắt nâu đựng đầy đau khổ… Nhưng có lẽ đó chỉ là một trò lừa dối của nước. Nàng nhìn thấy cái miệng độ lượng luôn tươi cười, và cái mũi hơi hếch lên nhè nhẹ một phụ nữ xinh đẹp đang độ hơn ba mươi tuổi.
Nhưng là một phụ nữ không có quá khứ và không có tương lai. Một người phụ nữ thất lạc.
- Tôi cần có ai giúp, Catherine suy nghĩ một cách thất vọng, tôi cần có một người để chuyện trò.
Nàng đi đến phòng làm việc của Xơ Theresa.
- Thưa xơ…
- Con đấy à?
- Con… nghĩ con muốn gặp bác sĩ. Con muốn có ai giúp con tìm ra con là ai?
Xơ Theresa nhìn nàng một lúc lâu.
- Con ngồi xuống.
Catherine ngồi xuống chiếc ghế cứng kê trước cái bàn cổ, đầy vết xước Xơ Theresa nói lặng lẽ: "Con yêu quý, thượng đế là vị bác sĩ của con. Đúng là ngươi sẽ nói cho con Người muốn biết những điều đó. Hơn nữa, bên trong những bức tường này không có người ngoài nào được phép.
Tự nhiên Catherine lại nhớ ký ức thoáng qua, hình ảnh lờ mờ về một người đàn ông đang nói với nàng trong vườn tu viện - đưa nàng một vật gì đó… nhưng rồi mọi cái lại biến đi.
- Con không phải là người ở đây
- Thế con là người ở đâu?
Và có vấn đề "Con không biết chắc. Con đang tìm kiếm một cái gì đó không ở đây. Hãy quên con đi, Xơ Theresa".
Xơ Theresa đang chú ý tìm hiểu về nàng, nét mặt xơ đầy ưu tư:
- Ta hiểu. Nếu con đi khỏi đây, thì con đi đâu?
- Con không biết!
- Để cho ta suy nghĩ một chút về việc đó, con ạ. Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau.
- Cám ơn xơ.
Khi Catherine đã xa, Xơ Theresa còn ngồi ở bàn làm việc một lúc lâu, mắt nhìn bâng quơ. Bà phải quyết định việc rất khó. Cuối cùng, bà lấy một mẩu giấy và một cây bút rồi bắt đầu viết
- Thưa ông - bà bắt đầu như vậy. - Có một điều xảy ra tôi cảm thấy rằng tôi phải lưu ý ông. Tình bạn giữa chúng tôi cho tôi biết rằng cô ấy muốn rời tu viện. Xin ông cho biết tôi phải làm gì.
Ông đọc lại mấy dòng ấy một lần nữa, và ngồi dựa lưng vào ghế, phân tích những điều có thể rút ra được từ đó. Như vậy, Catherine Alexander muốn quay lại từ cái chết. Tệ quá.Ta phải theo dõi sát nàng. Cẩn thận. Thật cẩn thận đấy. Trước tiên là phải đưa nàng ra khỏi tu viện, Denmiris quyết định đã đến lúc phải đến thăm Xơ Theresa.
Sáng hôm sau, Denmiris bảo lái xe đưa ông đi Ioanina. Khi xe đi qua miền quê, Constantin Denmiris nghĩ về Catherine Alexander. Ông nhớ lại nàng xinh đẹp biết ngần nào khi lần đầu ông đã gặp nàng. Nàng thật lộng lẫy vui nhộn, và lanh lợi, rất phấn khởi được ở Hy Lạp. Nàng đã từng có mọi thứ, Denmiris nghĩ vậy. Và rồi, các đấng thánh đã lấy đi sự yên vui. Catherine đã lấy một trong các phi công của ông, và đám cưới của họ đã trở thành một hình phạt trong đời họ. Cứ qua một đêm, nàng lại già di tới mười tuổi và nàng đã trở thành một kẻ nghiện rượu béo ị và xấu xí. Denmiris thở dài.
Thật là phí hoài.
Denmiris đã ngồi trong phòng làm việc của Xơ Theresa.
- Tôi không muốn làm phiền ông về điều đó - Xơ Theresa xin lỗi, - nhưng vì con bé chẳng có nơi nào để đi và…
- Xơ đã nói đúng, - Constantin Denmiris an ủi xơ - Có phải nó đã nhớ ra được một điều gì đó về quá khứ?
Xơ Theresa lắc đầu.
- Không, ông thân mến đáng thương ạ… - Bà đi qua cửa sổ, ở đó có mấy tu sĩ đang làm việc trong vườn. - Cô ta đi ra đây bây giờ.
Constantin đi bên bà và nhìn qua cửa sổ. Có ba tu sĩ, đang quay lưng về phía ông. Ông đợi. Một tu sĩ quay mặt lại, và ông có thể nhìn thấy mặt người này, nhịp thở của ông nghẹn lại trong cổ. Nàng đẹp quá. Có điều gì đã xảy ra đối với người phụ nữ tàn tạ và béo này?
- Cô ấy là người ở giữa. - Xơ Theresa nói Denmiris gật đầu. - Vâng. - Lời nói xơ Theresa thì thật hơn cả những cái gì bà đã biết.
- Ông muốn tôi làm gì cho cô ấy?
- Cẩn thận. Cho tôi nghĩ một tý. - Denmiris nói - Tôi sẽ còn gặp bà!
Constantin Denmiris cần phải quyết định. Vẻ ngoài của Catherine Alexander đã làm ông sửng sốt. Nàng đã thay đổi hoàn toàn. Không ai có thể biết được rằng vẫn những phụ nữ đó, ông nghĩ. Và cái ý nghĩ đến trong đầu óc ông thì đơn giản một cách độc ác đến nỗi ông suýt nữa cười phá lên.
Tốỉ hôm đó, ông đã gửi mấy chữ cho xơ Theresa.
Thật lạ lùng, Catherine nghĩ. Một giấc mơ lại thành thật. Xơ Theresa đứng lại gần căn buồng bé nhỏ của nàng sau buổi lễ sáng.
- Ta có một vài tin cho con, con ạ!
- Dạ!
Xơ Theresa chọn cẩn thận những từ để nói.
- Tin rồi tốt. Ta viết thư cho một người bạn của tu viện về con, và ông ta muốn giúp con.
Catherine cảm thấy tim nàng muốn giật thót lên:
- Giúp con - thế nào ạ?
- Có một vài việc ông ta muốn nói với con. Vì ông ta người rất tử tếvà độ lượng. Ông ấy muốn cho con rời tu viện.
Và những lời đó làm cho cô tự nhiên run rẩy khắp người. Cô muốn được đi khỏi và đến một thế giới xa lạ mà cô không thể nhớ được. Và ai là người đã ban ơn cho ta?
Mọi điều mà xơ Theresa muốn nói là:
- Ông ấy là một người rất chu đáo. Con phải biết ơn. Xe của ông sẽ đến để đón con sáng thứ hai.
Catherine không ngủ được suốt hai đêm hôm sau. Ý nghĩ được rời tu viện và đi đến thế giới bên ngoài đột nhiên làm nàng sợ hãi. Nàng cảm thấy trần trụi và lạc lõng. Có lẽ, tốt hơn hết là ta đi xa không còn biết ta là ai. Xin Chúa đoái hoài tới con.
Vào hôm thứ hai, chiếc xe limousine đến đỗ ngoài cửa tu viện vào 7 giờ sáng. Catherine đã thức suốt đêm suy nghĩ về tương lai không biết ra sao.
Xơ Theresa dẫn nàng ra cửa để đi ra thế giới bên ngoài.
- Chúng ta sẽ cầu Chúa cho con. Hãy nhớ, nếu con quyết định quay về với chúng ta, con sẽ luôn luôn có một chỗ ở đây.
- Xin cám ơn xơ. Con sẽ nhớ.
Nhưng trong thâm tâm nàng, Catherine tin chắc nàng không bao giờ còn quay lại nữa.
Cuộc hành trình dài từ Ioanina đến Anthens làm cho trong đầu Catherine đầy những cảm xúc mâu thuẫn xung đột nhau. Đó là điều vô cùng phấn khích được thoát khỏi cổng tu viện, là nỗi lo có một điềm gở gì đó về thế giới bên ngoài. Nàng liệu có nắm được điều khủng khiếp gì đã xảy ra trong quá khứ của nàng? Nàng phải làm gì qua những giấc mơ về quá khứ rằng có một người nào đó cố tình dìm chết nàng?
Vào đầu buổi chiều hôm đó, họ đi theo con đường miền quê qua những cái làng nhỏ và cuối cùng đến vùng ngoại ô Anthens, và chẳng bao lâu họ đã ở giữa thành phố nhộn nhịp. Thành phố dường như hoàn toàn xa lạ và không có thực đối với Catherine - nhưng lại có cái gì quen thuộc một cách kỳ lạ với nàng. Hình như tôi đã ở đây thuở trước, Catherine thích thú nghĩ vậy.
Người lái xe quay mũi xe về phía đông, và mười lăm phút sau, họ lên tới một ngôi nhà ở một vùng rộng lớn trên đồi. Họ cho xe đi qua một cổng sắt cao và mộ cửa vòm đá, tới một con đường ô tô dài hai bên trồng những cây bách diệp, xe dừng lại trước một villa kiểu Địa Trung hải, viền quanh bằng những bức tượng rất đẹp.
Người lái xe mở cửa cho Catherine và nàng bước xuống. Một người đàn ông đang đứng đợi ở cửa trước.
- Kalimehra.
- Ông có phải… là người tôi đến để gặp không?
- Dạ, không ạ, ông Denmiris đang đợi bà ở thư viện!
Denmiris. Đó có phải là cái tên trước đây nàng đã từng được nghe. Làm sao ông ta lại quan tâm đến việc giúp đỡ ta?
Catherine đi theo người đàn ông qua một gian phòng lớn hình tròn, có vòm mái làm bằng những tấm kính từ Wedgwood. Sàn nhà lát bằng đá mầu kem từ nước Ý.
Phòng khách rất rộng, trên trần là các thanh dầm lớn và chỗ nào cũng có những đi-văng tiện nghi và thấp cùng với những cái ghế to. Một bức vẽ lớn sẫm mầu và rực rỡ của hoạ sĩ Goya, phủ cả một phía tường bên. Khi họ gần tới thư viện, người đàn ông dừng lại.
- Ông Denmiris đang đợi bà trong thư viện.
Các bức tường thư viện đều một màu trắng và có viền hoa văn vàng, và các giá sách dọc các bức tường xếp đầy các quyển sách bọc da gáy thếp vàng. Một người đàn ông đang ngồi sau một cái bàn lớn. Ông nhìn lên khi Catherine bước vào và đứng dậy. Ông cố tìm một dấu hiệu nhận ra sự quen biết trên mặt nàng, nhưng không có.
- Xin mời vào. Tôi là Constantin Denmiris. Tên cô là gì?
Ông hỏi câu đó với giọng như là vô tình. Liệu nàng có nhớ ra được tên nàng không?
- Catherine Alexander.
Ông tỏ ra không có phản ứng.
- Xin chào, Catherine Alexander. Xin mời ngồi.
Ông ngồi đối diện với nàng, trên chiếc đi-văng bọc da mầu đen. Nhìn gần, nàng còn đáng yêu hơn. Nàng đẹp tuyệt vời. Denmiris nghĩ vậy
Ngay cả khi nàng mặc bộ đồ đen. Thật đáng hổ thẹn khi tàn phá đi bất cứ cái gì đẹp đẽ. Ít nhất thì nàng sẽ chết trong hạnh phúc.
- Thật… ông tử tế quá, cho tôi được gặp! Catherine nói - Tôi không hiểu vì sao ông…
Ông cười đầy thiện cảm.
- Điều đó thực rất đơn giản. Thường tôi vẫn giúp đỡ Xơ Theresa. Tu viện có rất ít tiền, nên tôi giúp được gì thì tôi giúp. Khi bà viết thư cho tôi nói về cô và hỏi tôi xem có giúp được không, tôi đã nói với bà rằng tôi rất sung sướng được giúp đỡ.
- Điều đó rất là… - Nàng định nói tiếp nhưng không biết nói sao được. - Có phải xơ Theresa nói với ông rằng tôi… rằng tôi đã mất hết cả trí nhớ?
- Vâng, bà không nói gì về điều đó. - Ông dừng lại và nói bâng quơ, - Cô còn nhớ được nhiều không?
- Tôi biết tên tôi, nhưng tôi không biết tôi từ đâu đến, hoặc thực tế là ai. - Nàng nói thêm đầy hy vọng - Có thể là tôi sẽ tìm được ai ở Anthens biết tôi.
Constantin Denmiris cảm thấy tự nhiên hơi rùng mình, một cái rùng mình báo động. Đó là điều cuối cùng trên đời mà nàng muốn biết.
- Tất nhiên điều ấy có thể -, ông nói rất thận trọng. - Vì sao chúng ta không trao đổi điều đó sáng nay. Rất tiếc, tôi phải đi họp bây giờ tôi đã sắp xếp cho cô một buồng đặc biệt ở đây. Tôi nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy dễ chịu
- Tôi… tôi thật không biết phải cám ơn ông thế nào.
Ông khoát tay.
- Điều đó không cần thiết. Cô sẽ được chăm sóc chu đáo ở đây. Xin cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
- Xin cám ơn, ông
- Bạn bè tôi gọi tôi là Costa.
Một người giúp việc dẫn Catherine vào một buồng ngủ tuyệt vời, được thiết kế mầu trắng mờ êm dịu, có một cái giường lớn quá kích thước bình thường phủ ga lụa, một bộ ghế bành và đi-văng trắng, những cái bàn và bộ đèn cổ, trên tường treo những bức tranh thuộc trường phái ấn tượng. Nhưng bức rèm màu xanh nước biển nhạt che ánh nắng từ ngoài vịnh chiếu vào. Qua cửa sổ Catherine có thể nhìn thấy xa xa là biển Thổ Nhĩ Kỳ.
Người giúp việc nói:
- Ông Denmiris đã đặt một số quần áo đưa về đây xin bà chấp thuận. Xin bà chọn cho bất cứ thứ gì bà thích ạ!
Catherine còn biết ngay từ đầu rằng nàng vẫn đang mặc những bộ đồ mà người ta phát cho nàng từ tu viện.
- Cám ơn.
Nàng thả mình luôn xuống chiếc giường mềm mại, như cảm thấy rằng nàng đang ở trong mơ. Người lạ này là ai và vì sao ông ta lại tốt với người như vậy?
Một giờ sau, người ta đẩy vào một xe chất đầy quần áo. Một bà thợ may đã vội vàng đi vào buồng ngủ của Catherine.
- Tôi là Dimas. Cho phép tôi xem phải làm gì với khổ người của bà. Xin bà vui lòng cởi bộ đồ ra cho
- À tôi… ôi xin lỗi nhé?
- Xin bà cứ cởi hết ra ạ? Tôi không thể biết được rõ kích thước là bao nhiêu trong bộ đồ này.
Đã bao lâu rồi kể từ khi nàng đã trần truồng trước mặt một người khác?
Catherine bắt đầu cởi hết quẩn áo của nàng với động tác chậm chạp, và cảm thấy e thẹn. Khi nàng hoàn toàn trần truồng đứng trước người phụ nữ, bà Dimas nhìn khắp thân hình nàng với cái nhìn thông thạo. Bà đã bị cảm kích:
- Bà có một thân hình đẹp quá. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ làm rất đẹp và vừa ý bà.
Hai người phụ nữ phụ việc đi vào, mang theo những hộp quần áo đồ lót, áo khoác, váy ngắn, giầy.
- Xin bà cứ chọn cái nào bà thích! - Bà thợ may nói, - và cho tôỉ được ướm thử với người bà.
- Tôi… không thể chọn mua cái nào cả, - Catherine phản ứng. - Tôi không có tiền.
Bà thợ may cười:
- Tôi không nghĩ rằng vấn đề tiền là điều đáng quan tâm. Ông Denmiris đã lưu ý tôi điều đó rồi ạ!
- Nhưng làm sao?
Những loại vải gợi cho nàng những ký ức và xúc giác với những loại quần áo mà nàng đã từng mặc. Đó là các loại tơ và len dầy, vải bông, với hàng loạt các mầu tao nhã.
Cả ba người phụ nữ làm rất mau lẹ, hiệu quả và hai giờ sau, Catherine đã có gần nửa tá các quần áo đẹp đẽ.
Thật là quá sức tưởng tượng. Nàng ngồi đó, không biết phải là gì với chính mình.
Tôi đã ăn mặc nghiêm chỉnh, nàng nghĩ nhưng không có nơi nào để đi cả. Nhưng cũng có vài nơi để đi vào thành phố. Cái mấu chốt của tất cả những gì đã xảy ra với nàng chính là ở Anthens. Nàng tin chắc như vậy. Nàng đứng dậy. Nào, người xa lạ. Chúng ta đang cố tìm cô là ai?
Catherine đi lang thang ra đại sảnh phía trước, và một người hầu bàn đã tiến gần nàng.
- Xin phép cô, tôi có thể giúp gì được cô?
- Ừ. Tôi… tôi muốn đi vào thành phố. Anh có thể gọi một chiếc taxi không?
- Tôi chắc chắn rằng không cần thiết, thưa cô. Chúng ta sẽ có xe limousine sẵn sàng theo lệnh cô. Tôi sẽ bảo lái xe đến cho cô.
Catherine do dự:
- Cám ơn anh.
Liệu Denmiris bằng lòng cho nàng vào thành phố không? Ông không nói là không mà.
Mấy phút sau, nàng đã ngồi vào ghế sau của chiếc limousine hiệu Daimler, nhắm hướng khu trung tâm Anthens.
Catherine sửng sốt bởi thành phố sống động và ồn ào, những đổ nát điêu tàn liên tiếp hiện ra quanh nàng cùng với những di tích lâu đài.
Người lái xe chỉ về đằng trước và nói một cách kiêu hãnh:
- Đây là Pathenon, cô kìa, trên đỉnh Acropolis.
Catherine ngắm nhìn ngôi nhà đá trắng quen thuộc. Chỉ có ở Anthens nữ thần của sự thông thái - nàng nghe thấy lời nói từ chính nàng.
Người lái xe cười tán thành.
- Cô có phải là sinh viên nghiên cứu về lịch sử Hy Lạp không ạ, thưa cô?
Những giọt lệ thất vọng đã làm mắt Catherine mờ đi.
- Tôi không biết, - nàng nói thầm - Tôi không biết.
Họ lại đi ngang qua một công trình đổ nát nữa.
- Đó là hí trường Herodes Atticus. Cô thấy không, một phần của bức tường vẫn còn đứng nguyên. Có lần trên năm nghìn người đã ngồi ở đây.
- Sáu nghìn, hai trăm năm mươi bảy người. - Catherine nói nhẹ nhàng. Những khách sạn hiện đại và những binding văn phòng có khắp nơi, giữa những điêu tàn mãi mãi một sự hỗn hợp kỳ lạ giữa quá khứ và hiện tại. Chiếc limousine đi ngang qua một công viên lớn ở trung tâm thành phố, giữa công viên, những giếng phun nước như nhảy múa lấp lánh.
Những dãy bàn che dù xanh và vàng xếp hàng trong công viên, và bầu trời trên đầu họ như được che phủ bởi những tấm vải màu xanh.
Catherine nghĩ, trước đây hình như ta đã nhìn thấy nơi đây, đôi bàn tay nàng trở nên lạnh cóng. Và tôi đã may mắn.
Có nhiều quán cà-phê bên đường trước mỗi khối nhà, và ở góc phố những người đàn ông đang bán những miếng bọt biển mới đánh bắt được. Đâu đâu cũng có những người bán hoa, mỗi quầy hoa của họ đã gây nên một sự đam mê màu sắc mạnh mẽ.
Chiếc limousine đã tới Quảng Trường Syntagma.
Khi họ đi ngang qua một khách sạn góc đường.
Catherine kêu lên:
- Dừng, dừng lại đi!
Người lái đạp nhanh phanh hãm. Catherine cảm thấy Catherine khó thở. Tôi nhận ra khách sạn này. Tôi đã có lần ở đây.
Khi nàng nói vậy, giọng nàng như bị rung lên.
- Tôi muốn xuống đây. Tôi muốn biết anh có thể đón tôi ở đây sau hai giờ nữa không?
- Tất nhiên, thưa cô.
Người tài xế vội ra mở cửa cho nàng, và Catherine đã bước ra ngoài trong không khí mùa hè nóng nực. Đôi chân nàng run lên.
- Cô có làm sao không, thưa cô?
Nàng không trả lời. Nàng cảm thấy như nàng đang đứng trên bờ vực thẳm, hoặc như sắp rơi xuống địa ngục vô danh và khủng khiếp.
Nàng len giữa đám đông, kinh ngạc giữa đoàn người vội vã qua các phố phường, với tiếng ồn ào của những cuộc chuyện trò. Sau sự yên bình và hiu quạnh của tu viện, mọi việc bây giờ như là không phải thực. Catherine thấy tự dưng nàng lại đi về Plaka, khu phố cổ của Anthens ở ngay trái tim của thành phố, với những lối đi quanh co uốn khúc và những cầu thang cũ kỹ bụi bặm dẫn đến những ngôi nhà nhỏ bé, những quán cà phê và những kiến trúc quét vôi trắng và không ra kiểu gì cả. Nàng tìm thấy đường đi bằng một bản năng mà nàng không hiểu được và cũng chẳn kiểm soát nổi. Nàng đi lên một quán rượu ở trên tầng thượng một ngôi nhà nhìn khắp thành phố, dừng lại ở mỗi nơi và ngắm nhìn. Tôi đã ngồi ở cái quán này. Họ đưa cho tôi tờ thực đơn bằng tiếng Hy Lạp. Bọn chúng tôi có ba người.
- Các ngài muốn dùng gì ạ? - Họ đã hỏi.
- Mong anh gọi món giúp tôi? Tôi e rằng tôi phải đặt cả ông chủ khách sạn?
Họ đã cười. Nhưng "họ" là những ai?
Một người hầu bàn lại gần Catherine:
- Bor na sas voithiso?
- Ochi efharisfo. Tôi có thể giúp bà được gì?
- Không, cám ơn.
Làm sao ta lại biết tiếng đó. Ta có phải là người Hy Lạp không?
Catherine vội vàng đi tiếp, và như thể là có ai đang dẫn dắt người. Nàng như là biết chính xác nàng đi đâu
Mọi cái đều quen thuộc. Và chẳng có gì cả. Chúa của con, nàng nghĩ. Con sắp điên dại. Con đang bị lẫn lộn trong đầu. Nàng lại đi qua quán cà phê "Trenflinkas". Một ký ức đang dày vò trong những ngóc ngách của tâm trí nàng có một cái gì đó đã xảy ra với nàng ở đây, một điều gì đó quan trọng. Nàng không tài nào nhớ ra là gì.
Nàng đi qua những phố xá ồn ào và quanh co và rồi rẽ trái đến Voukourestion. Phố này có rất nhiều cửa hàng lịch sự. Ta đã từng dừng chân ở đây. Nàng bắt đầu sang qua đường thì một chiếc xe con hai chỗ ngồi màu xanh đi sát góc đường, suýt nữa đụng phải nàng.
Nàng như nghe được một giọng nói: "Những người Hy Lạp không làm đường chuyển tiếp cho xe ôtô. Trong thâm tâm, họ vẫn còn muốn cưỡi những con lừa. Nếu anh muốn đi du ngoạn vào đất Hy Lạp, không nên đọc sách hướng dẫn, hay đọc những bi kịch Hy Lạp. Chúng tôi luôn tràn trề những ham muốn lớn lao, những niềm vui sâu lắng và những nỗi đau không cạn, và chúng tôi cũng không biết làm thế nào để lấy lớp sơn văn minh che phủ bên ngoài được".
Ai đã nói với nàng những điều này?
Một người đàn ông đang vội vàng đi xuống, bước về phía nàng và nhìn nàng. Ông ta đi chậm lại, nhìn vào mặt nàng như nhận ra điều gì. Ông ta cao, da xàm xạm và Catherine thì tin chắc trước đây nàng chưa hề gặp. Và rồi…
- Hello, - Ông có vẻ rất vui mừng được gặp nàng.
- Hello - Catherine thở sâu một cái. - Ông có biết tôi ạ!
Ông ta cười vui vẻ. Dĩ nhiên tôi biết cô!
Catherine cảm thấy tim nàng giật thót lên. Nàng rồi cũng sẽ biết sự thật về quá khứ của mình. Những tại sao lại nên nói "Tôi là ai" với một người lạ ở trên phố đông đúc này làm gì?
- Ta… nói chuyện được chứ? - Catherine hỏi.
- Tôi nghĩ tôi cũng rất muốn.
Catherine bắt đầu hơi sợ. Sự bí ẩn của việc tìm ra nàng đang sắp được giải quyết. Và do vậy nàng cảm thấy sợ hãi hơn. Có điều gì tôi không muốn biết thì sao? Lỡ có điều gì xấu xa thì sao?
Người đàn ông đưa nàng tới một quán rượu ngoài trời.
Tôi rất mừng tôi lại bất ngờ gặp được cô! - Ông nói.
Catherine nuốt nước bọt và nói:
- Tôi cũng vậy!
Một người hầu bàn dẫn họ tới một cái bàn.
- Cô muốn uống gì nào? - Người đàn ông hỏi.
- Không! - Nàng lắc đầu.
Có rất nhiều câu hỏi: Liệu ta bắt đầu từ đâu?
- Cô rất đẹp! - người đàn ông nói - Cái số nó vậy. Cô có đồng ý không?
- Vâng! - Nàng hoàn toàn bị kích động và run lên. Nàng thở sâu một cái. – Tôi… chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?
Ông ta cười:
- Điều đó có gì quan trọng, Koritsimon?
Paris hay Rome, ở cuộc đua ngựa, trong một bữa tiệc. Ông ta tiến lên cầm tay:
- Cô là người người xinh đẹp nhất mà tôi đã gặp xung quanh đây. Cô đòi bao nhiêu?
Catherine quay ngoắt đi và vội chạy xuống phố. Nàng rẽ ngay vào một góc và đi chậm lại, hai mắt nàng ứa lên những giọt nước mắt nhục nhã.
Phía trước là một quán nhỏ có một cái biển treo ở cửa sổ đề "Bà Piris - Thầy bói". Catherine đi chậm, rồi dừng lại. Tôi biết bà Piris. Tôi đã đến đây. Tim nàng lại bắt đầu rộn ràng. Nàng cảm thấy ở đây, qua cửa vào tối tăm này, là sự bắt đầu của đoạn cuối những bí ẩn. Nàng mở cửa và bước nào. Phải mất một lúc lâu nàng mới quen được sự tối tăm như hũ nút của cái buồng này. Ở góc buồng có quầy rượu quen thuộc và hơn chục cái bàn và ghế. Một người hầu bàn đi về phía nàng và chào nàng bằng tiếng Hy Lạp
- Kalimechira!
- Kalimechira. Pou inch Madame Piris?
- Bà Piris!
Người hầu bàn khoát tay vào cái bàn trống ở góc buồng, và Catherine đến đó và ngồi xuống. Mọi thứ đều đúng như nàng nhớ lại.
Một người phụ nữ già không tưởng tượng được, mặc đồ đen, với bộ mặt khô héo thành góc cạnh, đang di chuyển tới cái bàn.
- Tôi có thể - Bà đứng lại, nhìn như đóng cọc vào mặt Catherine. Đôi mắt bà mở rộng. - Tôi có biết cô một lần rồi nhưng gương mặt cô…- Bà ta ngáp một cái. - Cô đã về rồi à?
- Bà biết tôi là ai? - Catherine háo hức hỏi.
Người phụ nữ quắc mắt lên, đôi mắt bà đầy vẻ sợ hãi.
- Không? Cô đã chết rồi! Cút đi!
Catherine khẽ kêu kên và rụng rời cả người và nàng thấy tóc trên da đầu dựng cả lên.
- Xin - Tôi vừa…
- Đi, Bà Douglas?
- Tôi phải biết...
Người phụ nữ già làm dấu thánh, quay đi và vào vội.
Catherine còn ngồi đó một lát, run lên rồi chạy ùa ra ngoài phố. âm thanh trong đầu nàng còn vọng theo nàng.
Bà Douglas?
Và điều đó ví như một cái cống tháo nước đã mở ra, Hàng chục cảnh sáng chói đột nhiên đổ cả vào đầu óc nàng, hàng loạt hình ảnh rực rỡ của ống lăng trụ vạn hoa không sao hiểu nổi. Tôi là bà Larry Douglas. Nàng còn thấy gương mặt đẹp giai của chồng nàng. Nàng đã say đắm chàng như điên như dại, nhưng có điều gì đó trục trặc. Có điều gì đó…
Hình ảnh tiếp theo là chính nàng đang cố tìm cách tự tử, và tỉnh dậy trong bệnh viện.
Catherine đứng lại trên đường phố, sợ rằng đôi chân nàng không còn muốn bước nữa, để cho những hình ảnh cứ dồn dập đi vào trong đầu nàng.
Nàng đã uống nhiều rồi, vì nàng đã mất Larry. Nhưng rồi chàng lại trở về với nàng. Họ đang ở trong buồng và Larry đang nói. Tôi biết tôi đã đối xử không tốt như thế nào. Tôi muốn làm theo ý em, Cathy. Tôi yêu em. Tôi thực sự chưa hề yêu một ai cả. Tôi mong có một dịp may mắn khác. Em có muốn đi đâu đó hưởng tuần trăng mật thứ hai không? Tôi biết một nơi tuyệt vời cho chúng ta tới. Đó là Ioanina.
Và rồi lại bắt đầu sợ hãi.
Các hình ảnh trong đầu nàng bây giờ rất đáng sợ.
Nàng đang ở trên đỉnh núi cùng Larry, chàng lạc trong màn sương xám mù mờ ảo, và chàng đang tiến gần đến nàng, hai cánh tay đưa ra, sẵn sàng đẩy nàng ngã xuống bờ kia. Lúc đó, có một số người du lịch đến đã cứu nàng.
Và rồi là các hang động.
- Viên thư ký khách sạn nói với tôi về một sốhang động gần đây. Các đôi đi hưởng tuần trăng mật đều đến đó!
Và họ đã đi đến hang, Larry đã dẫn nàng đi sâu vào hang, nàng lại ở đó đến chết.
Nàng đưa hai tay bịt chặt tai lại như để bịt kín tất cả những suy nghĩ đang dồn dập tới nàng.
Nàng đã được cứu thoát và đưa về khách sạn một bác sĩ đã phải cho nàng uống thuốc an thần, Nhưng vào lúc nửa đêm, nàng lại tỉnh giấc và nghe thấy tiếng Larry và tiếng bà chủ trong bếp, họ bàn cách giết nàng, gió đã cuốn đi theo cả những lời nói của họ.
- Không có một ai sẽ…
- Tôi nói với anh tôi sẽ chăm sóc.
- Hỏng mất. Chẳng có gì họ có thể bây giờ, khi cô ta đang còn ngủ.
Và nàng còn nhớ nàng đã chạy đi trong giông bão khủng khiếp đó - họ còn đuổi theo người - nàng chạy tới cái thuyền có mái chèo, gió cuốn chiếc thuyền con ra giữa mặt hồ trong sóng gió. Chiếc thuyền đã bắt đầu chìm, và nàng đã bất tỉnh.
Catherine ngồi phịch xuống một cái ghế dài trên phố, quá kiệt sức nên không còn đi được nữa. Hoá ra những cơn ác mộng lại là sự thực. Chồng nàng và bà chủ của anh đã cố tình giết nàng.
Nàng lại nghĩ về người lạ mặt đã đến thăm nàng ở tu viện không lâu sau khi nàng được cứu thoát. Ông ta đã đưa cho nàng một con chim làm bằng vàng đặc biệt, cánh của nó đang giang bay. - Bây giờ thì không ai dám hại cô nữa. Những người độc ác đã chết. - Đến bây giờ nàng còn chưa nhìn rõ mặt rõ mặt nàng.
Catherine bắt đầu hồi hộp.
Cuối cùng, nàng ngồi dậy và đi ra phố, ở đó nàng phải gặp người lái xe để đưa nàng trở lại với Constantin Denmiris, nàng sẽ được an toàn nơi đây.
Tác giả :
Sidney Sheldon