Ký Ức Lạc Ngân Hà
Quyển 4 - Chương 5: Kề vai sát cánh
Edit: Tiểu LụcTừ biệt lần này chính là biển sao trời, cùng hàng tỷ ngôi sao, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp lại, có lẽ nghe được tin tức của đối phương một lần nữa cũng chính là tin buồn thông báo tử vong.Một năm sau.
Huấn luyện viên Tiêu Giao trở thành huấn luyện viên được hoan nghênh nhất khu căn cứ quân sự hành tinh Hominis.
Mỗi binh lính đặc chủng đều lấy việc được hắn huấn luyện làm vinh quang, cứ thế cuộc tranh giành lọt vào danh sách học viên càng trở nên ác liệt, phải đủ xuất sắc mới có thể được chọn.
Bởi vì huấn luyện viên nhiệm vụ dày đặc, còn thường xuyên làm việc vào ban đêm, nên Tiểu Giác không thể không chuyển đến ở ký túc xá của khu quân sự, chỉ có ngày nghỉ mới trở về hoàng cung.
Lạc Lan đã sớm đoán được chuyện này, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Tốc độ phát triển Tiểu Giác thật kinh người, giống như chim diều hâu, một khi đã vỗ cánh, liền nghênh gió mà tiến, vút thẳng trời cao.
Phong Tiểu Hoàn cũng thích ứng được với cuộc sống trong viện nghiên cứu.
Tính cách em cởi mở, thích nói thích cười, là nhân viên nghiên cứu nhỏ tuổi nhất, nên được các nhân viên khác quan tâm chăm sóc.
Em là cô gái thiên tài bậc nhất, là nhân tài đặc biệt được đế quốc Ar tiến cử, được hoàng đế đặc cách phê duyệt gia nhập viện nghiên cứu, mọi người vốn luôn có chút ngờ vực, nhưng sau khi làm việc chung, tất cả mọi người đều cảm thấy Tiểu Hoàn tuy còn non nớt, thiếu kinh nghiệm, nhưng chăm chỉ hiếu học, thông minh lanh lợi, hoàn toàn không phụ lòng ưu ái của hoàng đế bệ hạ.
Nhóm nhân viên nghiên cứu thừa nhận Tiểu Hoàn rất có tư chất, em nhỏ tuổi nhưng tài năng xuất chúng, ai cũng đều xem em là em gái nhỏ, vui lòng chỉ dạy em.
Phong Tiểu Hoàn biết các chuyên gia di truyền học ở đây đều là những nhân vật nổi tiếng trong các ngành nghề. Có cơ hội em không hề bỏ qua, giống như đói khát kiến thức, em tiến bộ thần tốc, càng khiến cho mọi người yêu quý em hơn.
A Thịnh giúp Lạc Lan làm thí nghiệm cơ thể, tiếp nhận thuốc nghiên cứu hết lần này đến lần khác.
Cảm giác chưa thể nói là dễ chịu, thậm chí rất khổ sở, đôi khi hắn còn nghĩ mình đã chết trong lúc thí nghiệm, nhưng nhìn thấy Tiểu Hoàn sống một cuộc sống bình thường như những cô gái bình thường, hắn lại cảm thấy mọi đau khổ đều có thể chịu được.
Lần đầu tiên, Tiểu Hoàn có thể quang minh chính đại hưởng thụ cuộc sống, không cần phải tạo áp lực cho mình, không cần phải trốn tránh tai mắt người ngoài, cũng không cần cứ mỗi phút mỗi giây đều phải chuẩn bị chuyển nhà chạy trốn.
Mỗi ngày, em có thể mặc quần áo xinh đẹp theo ý thích, cực kỳ vui vẻ đi làm.
Em có đồng nghiệp cùng tranh luận vấn đề trong công việc, có bạn bè cùng dạo phố xem phim, thậm chí còn có một nghiên cứu viên tài giỏi nhất viện nghiên cứu em từng ước mơ được thỉnh giáo, chỉ dạy em, giúp nghề nghiệp yêu thích của em tiến triển nhanh, thăng cấp đột biến.
A Thịnh vừa vui vẻ vừa chua xót.
Hắn mất đi khả năng bay lượn, có cơ hội nhìn Tiểu Hoàn bay cao, đã là hạnh phúc cả đời rồi.
————·————·————
Phòng họp.
Lạc Lan đau đầu nhìn đến thư tín của Anh Tiên Thiệu Tịnh được gửi đến từ Ar nhỏ.
Dựa theo mệnh lệnh của Anh Tiên Diệp Giới, cứ bốn năm một lần khu căn cứ quân sự Hominis sẽ kết hợp với các khu căn cứ khác của đế quốc Ar tiến hành tập trận quân sự.
Năm nay trước khi tập trận, Lạc Lan đã dựa theo lệ thường khi Diệp Giới còn tại vị, gửi thư hàm kính cẩn mời Anh Tiên Thiệu Tịnh tham dự, biểu thị quân đội của Lam Nhân tinh cũng là một phần của quân đội đế quốc Ar, cuộc diễn tập của toàn quân đế quốc Ar dĩ nhiên phải có bọn họ.
Anh Tiên Thiệu Tịnh từ trước đến nay không quan tâm đến Diệp Giới, lần này lại nhận lời mời, chẳng những phái đội quân tham gia diễn tập, mà còn phái công chúa Thiệu Gia tùy tùng đội quân đến đây.
Lạc Lan đoán không ra Anh Tiên Thiệu Tịnh có âm mưu gì.
Hắn nhìn như người bệnh sắp chết, nhưng vẫn còn kéo dài chút tàn hơi.
Cuộc diễn tập năm nay, Lâm Kiên tuyên bố với bên ngoài mời bảy đội quân của các tinh quốc đồng minh của Đế Quốc Ar là tinh quốc Getu và tinh quốc Luzly cùng tham gia, đây là cuộc diễn tập liên minh quốc tế quy mô lớn, yêu cầu nghiêm khắc, toàn quân trên dưới phải toàn lực ứng phó.
Lạc Lan và Lâm Kiên đều biết, đây không chỉ là một cuộc tập trận quân sự bình thường, mà còn là cuộc tập trận quân sự cuối cùng trước khi bước vào đại chiến vũ trụ.
Đợt tập trận lần này, không chỉ để quân đội luyện tập cọ xát, mà còn để thuyết phục nội các, cho bọn họ hiểu được quân đội đế quốc Ar đã chuẩn bị rất tốt.
Bởi vì có mục đích đặc biệt, tuyệt đối không thể có sai sót, Lạc Lan không hy vọng trong thời điểm mấu chốt này lại có mâu thuẫn gay gắt với Ar nhỏ, chỉ hy vọng duy trì được trạng thái ổn định trước mắt.
Lạc Lan lướt lướt màn hình một chút, đưa tư liệu của công chúa Thiệu Gia đến trước mặt Lâm Kiên, “Cậu phụ tránh tiếp đón, phải làm cho cô ta vui vẻ, đừng gây cho chúng ta thêm phiền phức."
Lâm Kiên cười khổ, nhưng không từ chối.
Phụ hoàng của Thiệu Tịnh đã vì ngôi vị hoàng đế, thiết kế bẫy rập sát hại cha của Lạc Lan, Lạc Lan có thể tâm bình khí hòa cùng đàm luận với kẻ thù đã là không dễ dàng, để nàng đi đón tiếp công chúa Thiệu Gia, còn phải tươi cười niềm nở, với tính cách của nàng quả thật rất miễn cưởng.
————·————·————
Trước buổi diễn tập quân sự một ngày, đoàn đại biểu của Ar nhỏ đến hành tinh Hominis.
Lâm Kiên đón tiếp Thiệu Gia, dựa theo tư liệu trước đó, hắn vốn nghĩ sẽ nhìn thấy một công chúa ăn mặc thời trang dẫn đầu đi xuống phi thuyền, không ngờ chỉ nhìn thấy một đội quân nhân.
Hắn liếc ngang ngó dọc tìm kiếm cô công chúa hư hư thực thực kia, một quân nhân mang quân hàm thiếu úy đứng lại trước mặt hắn, nhìn thẳng hắn.
Lúc này Lâm Kiên mới nhận ra gương mặt dưới mũ quân nhân kia là công chúa Thiệu Gia. Hắn hoàn toàn bất ngờ, sửng sờ một chút, vội vàng đưa tay ra bắt tay.
Thiệu Gia công chúa đứng thẳng, chào theo nghi thức quân đội, “Ngài nguyên soái."
Lâm Kiên chỉ có thể rút tay lại, cũng chào theo nghi lễ quân đội, “Công chúa điện hạ."
Thiệu Gia liếc nhìn bốn phía, chế giễu: “Xem ra hoàng đế bệ hạ không muốn gặp tôi."
Lâm Kiên cười khiêm tốn, nét mặt chân thành nói: “Bệ hạ bận công việc không đến được, buổi diễn tập ngày mai, điện hạ sẽ có thể nhìn thấy bệ hạ."
Công chúa Thiệu Gia được Lâm Kiên hộ tống, đi đến xe bay.
Lâm Kiên phát huy phận sự “có thực mới vực được đạo", thân thiết nói chuyện: “Điện hạ đến Hominis lần đầu phải không? Ngài muốn đi chơi không? Tôi có thể sắp xếp."
“Nghĩa trang liệt sĩ."
Lâm Kiên nghẹn lời, thật sự không biết nên nói tiếp cái gì, chẳng lẽ “đánh rắn tùy gậy"(4.05.1) giới thiệu phong cảnh trong khu lăng mộ liệt sỹ hay sao?
(4.05.1) “Đánh rắn tùy gậy" ý nói chọn điều kiện tốt nhất để phát huy hết lợi ích.
Công chúa Thiệu Gia nhìn Lâm Kiên vài lần, đột nhiên hỏi: “Anh yêu hoàng đế bệ hạ sao?"
Lâm Kiên sửng sốt, hắn cũng xem như là người tâm tư mềm dẻo, cơ trí linh hoạt, nhưng bây giờ xem ra không hiểu nổi ngụ ý của vị công chúa này.
Thiệu Gia giống như hiểu được gì đó, mím môi mà cười, cười tươi so với hình ảnh của cô trên tư liệu bớt đi phần đoan trang, nhưng lại hơn phần xinh đẹp, càng phù hợp với tuổi của cô.
Hai người đi đến cạnh xe bay.
Lâm Kiên đứng trước cửa xe đã mở sẵn, thản nhiên nhìn Thiệu Gia, “Bệ hạ là người phụ nữ mà từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ đến yêu say đắm." Nói xong, hắn phong độ thủ thế ra ý mời Thiệu Gia lên xe bay.
Công chúa Thiệu Gia nụ cười nhạt đi, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lâm Kiên: “Anh là người đàn ông từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ và yêu say đắm."
Lâm Kiên trợn mắt há hốc mồm.
Thiệu Gia đỏ hốc mắt, giọng nói chua chát, có hơi nghẹn ngào giọng mũi: “Thưa anh, tôi rất nghiêm túc, xin anh cho phép tôi có cơ hội theo đuổi." Nói xong, cô ngồi vào xe bay.
Lâm Kiên chỉ có thể âm thầm cảm thấy may mắn, vì hắn không ngồi chung xe với Thiệu Gia.
Hắn không hiểu rõ công chúa Thiệu Gia là cô gái tuổi còn nhỏ, xúc động lỗ mãng, hay bởi vì ngôi vị hoàng đế, có âm mưu nào khác, muốn ly gián quan hệ giữa hắn và bệ hạ.
Lâm Kiên vừa lên xe bay, liền liên hệ với Lạc Lan.
Khi tín hiệu được kết nối, Lạc Lan đang làm việc ở viện nghiên cứu gene của hoàng gia, bên trong nàng mặc trang phục chuyên nghiệp, thuận tiện hội họp các quan viên bất cứ lúc nào, bên ngoài khoác áo blouse trắng, tiện thể làm thí nghiệm.
Nàng dặn dò vài câu với Phong Tiểu Hoàn, vội vàng đi vào văn phòng bên cạnh, đóng cửa lại.
“Thiệu Gia công chúa không dễ đối phó sao?"
Lâm Kiên không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, “Thần chỉ có thể đưa cô ta đến hoàng cung, trong quân đội đang có chuyện gấp, không thể đưa công chúa điện hạ đi ăn tối."
Lạc Lan suy nghĩ, nói: “Tôi sẽ tìm một trưởng bối tiếp đãi cô ta dùng bữa tối."
“Bệ hạ nên tìm một người đáng tin cậy, thận trọng từng lời ăn tiếng nói, tâm tư của vị công chúa này khá… phức tạp, thần có chút không hiểu được."
“Hiểu rồi."
Lâm Kiên nhìn Lạc Lan, chần chừ không nói gì, nhưng cũng không ngắt tín hiệu.
Lạc Lan chớp mắt, “Cậu còn việc gì sao?"
Lâm Kiên cười lắc đầu, “Không có gì, ngài làm gì thì làm đi! Buổi tối cũng đừng làm thí nghiệm suốt đêm, ngày mai bệ hạ còn phải tham dự buổi khai mạc diễn tập."
“Biết rồi."
Lạc Lan ngắt tín hiệu, hình ảnh mô phỏng biến mất.
Lâm Kiên im lặng nhìn tên đại diện “Vị hôn thê" trong danh bạ người liên hệ trên màn hình.
Hắn chưa nhìn thấy danh bạ người liên hệ của Lạc Lan, nhưng không cần suy nghĩ cũng biết tên đại diện của hắn chắc chắn là “Lâm Kiên".
Đã đính hôn hơn một năm, ước hẹn của hai người chính là cùng nhau ăn cơm tối mỗi tháng một lần.
Dưới ánh nến cùng hoa tươi, hai người nâng ly rượu, nói chuyện đều là công việc.
Trong nội các, ai có thể mượn sức, ai có thể bỏ qua; vị tướng này am hiểu tiến công, vị tướng kia thích hợp phòng thủ; ảnh hưởng đến kinh tế sau chiến tranh…
Hai người bọn họ đều cố gắng xây dựng quan hệ thân thiết, nhưng hắn bề bộn công việc, nàng lại càng không có thời gian, lúc đang cần tiến triển thì tinh thần của cả hai đều cực kỳ giới hạn.
Lạc Lan kiêm nhiều chức vụ, bận rộn đến độ khiến cho Lâm Kiên không đành lòng nghiêm khắc với nàng.
Người phụ nữ này muốn thay đổi toàn bộ cục diện dải ngân hà bằng chính năng lực của mình, muốn định nghĩa lại vận mệnh của loài người và dị chủng, nàng đã ép mình đến gần bờ vực thẳm, nếu bước sai một bước, sẽ vạn kiếp bất phục, quả thật không có tinh thần lo nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân.
————·————·————
Giữa trưa.
Lạc Lan vội vàng rời viện nghiên cứu gene hoàng gia, nàng cởi áo blouse, uống một hộp nước dinh dưỡng, chỉnh trang lại gương mặt, sau đó lập tức vào phòng hội nghị, bắt đầu làm công việc của nữ hoàng.
Trong phòng họp, đã có hơn mười quan chức đang đợi nàng.
Nhìn thấy nàng đi vào, bọn họ lễ phép đứng lên, mỉm cười chào hỏi: “Bệ hạ."
Lạc Lan không dám phớt lờ, nàng cũng mỉm cười chào hỏi: “Chư vị buổi chiều tốt lành, mời ngồi."
Đám người bọn họ nhìn qua hào hoa phong nhã, cho dù có cãi nhau cũng không quên giữ phong độ thân sĩ, nhưng kỳ thật mỗi người đều giống như cá mập, chẳng những cắn chặt không buông lợi ích của mình, mà còn thèm thuồng nhỏ dãi dòm ngó đến lợi ích của người khác. Một khi đối thủ sơ hở để lộ nhược điểm, bọn họ sẽ không chút do dự phóng lên, hung hăng cắn đứt một miếng thịt của đối phương.
Cho dù nàng là hoàng đế, khi há miệng bọn họ cũng sẽ không chút khách khí.
Một phần đề án thương thảo xét duyệt, giương đao múa kiếm liên tục mấy tiếng đồng hồ.
Lạc Lan ra khỏi phòng họp, một thân một mình, thần kinh khôn khéo gồng mình từ bấy đến giờ mới thả lỏng một chút, nên biểu lộ lười nhác.
Nàng thà ở trong phòng thí nghiệm làm việc ba ngày ba đêm, còn hơn cùng một đám cá mập mở hội, chơi cờ đánh lén.
Lạc Lan nhớ lại thí nghiệm đang làm, vốn nghĩ muốn quay về tiếp tục nghiên cứu, nhưng nghĩ đến nhắc nhở của Lâm Kiên, cuối cùng đành từ bỏ.
Khi nàng lê thân mỏi mệt về đến dinh thự, trời cũng đã sập tối.
————·————·————
Lạc Lan không đói bụng, nàng rót một ly rượu, ngồi trong sân lộ thiên, suy nghĩ nên làm gì bây giờ.
Chiến tranh đang tới gần, khó khăn và trở ngại sẽ ngày càng nhiều.
Nàng vốn thiếu kinh nghiệm chấp chính, lại chia sẻ quá nhiều tinh lực vào thí nghiệm. Hiện tại mỗi bước đi đều khó khăn, nếu tình hình phức tạp hơn, một xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chiến tranh.
Nàng từ bỏ ngôi vị hoàng đế không sao, nhưng nếu chiến tranh thất bại, hậu quả thật không thể lường.
Diệp Giới không phải không giữ lại người cho nàng.
Quan hệ nhân tế, lo lắng sự vụ đã có Thanh Sơ.
Cô theo Diệp Giới hơn bốn mươi năm, mười năm sau Diệp Giới luôn cố ý huấn luyện cô, chính là vì một ngày cô có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Lạc Lan. Hiện tại cô đã không phụ kỳ vọng của Diệp Giới, làm quan hệ giao tế, xử lý công vụ rất gọn gàng ngăn nắp.
Trong nội các, xuất thân quý tộc có họ nhà Đoan Mộc Tô Ngộ, xuất thân bình dân có Ông Đồng.
Có thể nói Diệp Giới lo lắng rất chu đáo, chăm chút từng lợi ích của các giai cấp khác nhau. Nhưng bọn họ lại là những người do một tay Diệp Giới đề bạt, ưu điểm là trung thành, khuyết điểm cũng là trung thành.
Bọn họ cho rằng, Lạc Lan nên dựa theo kế hoạch của Diệp Giới tiến lên từng bước, trước hết thống nhất Ar nhỏ, mượn chiến tích tốt đẹp, chiếm lấy lòng tin của nội các, tạo dựng uy danh trong dân chúng, sau đó thuận lý thành chương tuyên chiến với liên bang Odin.
Hiện tại Lạc Lan làm mỗi việc mỗi chuyện đều hoàn toàn trái ngược với kế hoạch của Diệp Giới.
Không giống Thanh Sơ, bọn họ thiếu tín nhiệm Lạc Lan, còn cho rằng nàng tham công liều lĩnh, lại càng không tin tưởng nàng.
Quan hệ giữa người với người quả thật rất vi diệu, một khi đã có thành kiến, mặc kệ Lạc Lan làm gì, bọn họ cũng đều vì “ấn tượng ban đầu" mà cho rằng Lạc Lan không đúng, bọn họ chẳng những không thể giúp Lạc Lan, mà ngược lại còn đưa tay ra ngăn cản.
Lạc Lan không phải không thể tiến cử người mới, nhưng người này chẳng những phải tinh thông chính vụ, giỏi cân bằng lợi ích toàn diện, còn phải trung lập, không thân cận với bất kỳ phe phái nào, mới có thể hữu dụng, người như vậy tuyệt đối không dễ tìm.
Lạc Lan đang uống rượu giải sầu, đột nhiên nhìn thấy Tử Yến đang tản bộ trong vườn hoa.
Ánh mắt nàng sáng lên, đây không phải là nhân tài có sẵn sao?
Chẳng những biết rõ xử lý chính sự, am hiểu cân bằng lợi ích, hơn nữa còn độc lập với các quan hệ chính đảng trong nội các, không thể kết bè kéo phái với bất kỳ bên nào, chỉ có thể phục vụ hoàng đế.
“Thiệu Dật Tâm!" Lạc Lan nhảy xuống sân vườn, đứng bên cạnh bụi hoa gọi.
Tử Yến quay đầu nhìn về phía Lạc Lan.
Dưới ánh đèn, những đường hoa văn trên cái mặt nạ trên mặt hắn so với đám hoa nở rộ trong vườn còn lòe loẹt hơn. Một cái mặt nạ lẳng lơ diêm dúa chỉ có thể đeo trong vũ hội hóa trang như vậy, bình thường mang vào trông có vẻ buồn nôn, hắn mang không có chút nào không hợp, ngược lại có một vẻ lạnh lùng độc lập với thế giới.
Lạc Lan thầm mắng yêu nghiệt trong lòng, giọng nói lại cực kỳ ôn hòa: “Giúp tôi làm một chuyện!"
“Không giúp được không?"
“Không!"
Tử Yến lả lướt đi tới: “Chuyện gì?"
Lạc Lan ngồi vào chiếc ghế dài êm ái, vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Tử Yến cũng ngồi.
Tử Yến ngồi xuống.
Lạc Lan mở màn hình, cho Tử Yến xem qua biên bản cuộc họp hôm nay.
Tử Yến lướt thật nhanh xem xong, vẫn chưa hiểu ý của Lạc Lan.
“Cô muốn tôi làm gì?"
“Ý kiến của anh."
“Ý kiến của tôi?"
Lạc Lan gật đầu.
Tử Yến nhịn không được trong một lúc, đưa tay sờ trán của Lạc Lan.
Lạc Lan nhìn thẳng hắn nói: “Tôi không phát sốt, không uống say, cũng không có dùng thuốc, đầu óc bình thường."
Tử Yến không nói tiếng nào cầm lấy bút điện tử, thoải mái viết ra ý kiến đề xuất.
Lạc Lan vừa nhìn vừa gật đầu, cảm thấy rất đúng ý nàng, nhưng nàng không có bản lĩnh của Tử Yến, để đạt được mục đích của mình, hắn đã an bài ổn thỏa tất cả từng lợi ích, lo lắng chỉnh chu tất cả từng bước đi, cái này phải cố gắng học tập và tích lũy kinh nghiệm trong nhiều năm mới có thể làm được.
Tử Yến viết xong, nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan sửa một số việc nhỏ không đáng kể trong ý kiến của hắn, sau đó ký tên cho ra văn bản chính thức, nhấn nút gửi đi, để các ban ngành dựa theo chấp hành.
Trong nháy mắt, tâm trạng của Lạc Lan cực kỳ tốt.
Đám cá mập kia muốn làm khó dễ nàng, nhưng không ngờ nàng lại xử lý nhanh như vậy, chắc chắn sẽ ăn nhiều kinh ngạc!
Tử Yến nhìn chằm chằm Lạc Lan, thì thào tự nói: “Không phải cô điên, mà là tôi điên rồi."
Chính vụ của đế quốc Ar lại để cho một kẻ từ bộ trưởng tiền nhiệm đến tội phạm phản quốc đương nhiệm của liên bang Odin như hắn đi giải quyết, thật sự đến người điên cũng không nghĩ ra!
Lạc Lan đưa tay, muốn bắt tay với Tử Yến ăn mừng, “Anh không điên, tôi cũng không điên, cái này gọi là hợp tác vui vẻ."
Tử Yến không phản ứng với Lạc Lan, xoay người, đứng lên muốn rời khỏi.
“Này, anh đang thiếu tiền phải không? Bây giờ dị chủng khắp nơi bị kỳ thị, kiếm tiền không dễ dàng, thuộc hạ trung thành cũng cần có tiền ăn cơm mà, tôi trả lương cao lắm đấy!"
Tử Yến bước đi còn chưa dừng lại, khinh thường chế giễu: “Cao bao nhiêu?"
“Tùy anh ra giá!"
Tử Yến dừng bước. Tuy rằng đồng ý với Lạc Lan cảm giác giống như tự vả vào mặt, nhưng đích thực hắn đang thiếu tiền.
Hắn là người cô đơn, nhưng dưới tay hắn có rất nhiều người đều có gia đình bạn gái, mặt mũi của hắn so với cuộc sống của bọn họ thật sự không đáng một xu.
Tử Yến xoay người, cho cái giá trên trời, “Một ngàn một trăm vạn tiền đế quốc Ar."
“Thỏa thuận." Lạc Lan không chớp mắt lấy một cái.
“Định luôn ngày phát lương đi, không được khất nợ."
“Anh nhìn tôi giống chủ nhà keo kiệt thiếu tiền nhân công sao?"
Tử Yến nhịn không được thô lỗ một câu, “Chết tiệt, sớm biết vậy lúc trước đi học gene di truyền."
Lạc Lan cười đưa tay.
Tử Yến nhìn miệng cười quen thuộc, theo bản năng liền cầm tay nàng.
Lạc Lan nói: “Thiệu Dật Tâm, từ bây giờ anh chính thức trở thành trợ lý riêng của hoàng đế đế quốc Ar, xin cố gắng làm việc, ngoại trừ tiền lương theo thỏa thận, anh còn được hưởng các phúc lợi khác, công việc cụ thể thế nào mời tìm Thanh Sơ cố vấn."
Tử Yến hồi phục lại tinh thần, hắn giống như bị điện giật giãy tay của Lạc Lan ra, “Cô không sợ tương lai tôi lợi dụng biết hết tất cả đối phó cô sao?"
Lạc Lan mặt mày lộ ra chút mỏi mệt, ảm đạm cười nói: “Tôi trước hết phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này đã, sau mới tìm cách đối phó với anh."
————·————·————
Sáng sớm.
Lạc Lan ăn mặc cực kỳ đoan trang tao nhã, nàng cùng đi với Lâm Kiên, tham dự lễ khai mạc buổi diễn tập quân sự.
Nhìn thấy Thiệu Gia công chúa toàn thân mặc quân trang, mái tóc ngắn kiểu nam, Lạc Lan tươi cười không thay đổi, lịch sự đưa tay, khách khí khen ngợi: “Công chúa mặc quân phục rất đẹp."
Công chúa Thiệu Gia không giống như các nữ thành viên khác trong hoàng thất quỳ gối hành lễ, mà chỉ giống như người đồng cấp bình thường nắm tay Lạc Lan, không chút khách khí nói: “Mặc quân phục cũng không phải vì đẹp."
Lạc Lan mỉm cười, làm như không hề tức giận, “Công chúa nói rất đúng."
Đợi Thiệu Gia rời khỏi, Lâm Kiên đến trấn an nàng: “Công chúa Thiệu Gia còn là một cô bé, đừng để bụng."
Lạc Lan không nói tiếng nào.
Lúc ở độ tuổi của Thiệu Gia nàng là người thế nào? À, phải rồi, nàng đã tự làm mình mất đi ký ức, đưa đến quốc gia của kẻ thù làm gián điệp.
Trong tiếng quân nhạc hùng hồn, đại biểu các khu căn cứ quân sự của các tinh quốc xếp hàng ngay ngắn dưới lá cờ quân đội được dẫn dắt diễu hành.
Cuộc diễn tập này được chọn theo kiểu hỗn chiến đào thải.
Mỗi đội được tính một điểm, đội thắng sẽ được điểm của đội thua, điểm này có thể được cộng dồn.
Ví dụ, nếu một đội đánh thắng ba đội khác, tính luôn điểm của mình, tổng cộng có bốn điểm. Nếu lúc này có một đội khác đánh thắng đội đó, thì có thể đánh một lần được thêm bốn điểm. Cho nên trong lúc hỗn chiến không chỉ cần thắng, mà thời cơ đánh thắng cũng rất quan trọng.
Cuối cùng, hai đội cao điểm nhất sẽ vào trận chung kết, nhưng cuộc diễn tập chỉ chọn ra một đội tham gia trận chiến.
Lạc Lan phát hiện công chúa Thiệu Gia không ngồi trên lễ đài, mà đứng chỗ người đại diện của quân đội Ar nhỏ, nhìn qua dĩ nhiên phải tham gia cuộc diễn tập.
Nàng nghiêng đầu, mặt vẫn tươi cười nhưng giọng nói lạnh như băng: “Sao lại thế?"
Lâm Kiên cũng thật hoang mang: “Tôi không biết."
Lạc Lan dặn dò: “Ta nhớ công chúa Thiệu Gia thể năng cấp B, nhớ để ý an toàn của cô ta."
Lâm Kiên tươi cười dịu dàng, giọng nói lại cực kỳ nghiêm túc, “Hiểu rồi!" Nếu trong lúc quan trọng Công chúa Thiệu Gia bị thương khi diễn tập, hậu quả thật sự khó lường.
Hai người bọn họ đang thảo luận chính sự, nhưng trong mắt của người ngoài, nữ hoàng và nguyên soái vẻ mặt tươi cười, đầu dính chặt đầu, đang ngọt ngào đường mật lặng lẽ nói chuyện.
Đội quân diễu hành cuối cùng là đại biểu của khu căn cứ quân sự Hominis, khi đi qua lễ đài, bọn họ cùng đồng loạt hướng đầu về phía nữ hoàng và nguyên soái kính chào theo nghi thức quân đội.
Lạc Lan nói xong với Lâm Kiên, quay đầu lại mới nhìn thấy Tiểu Giác.
Hắn đứng giữa đội quân, đang quay đầu nhìn Lạc Lan, biểu cảm trên mặt đã bị mặt nạ che đi, ánh mắt lại không chút che giấu nhìn chằm chằm Lạc Lan.
Lâm Kiên bỗng nhiên cầm tay của Lạc Lan, nghiêng đầu nhỏ giọng cười nói bên tai của Lạc Lan: “Tiêu huấn luyện viên hiện tại là đàn ông độc thân được yêu thích nhất trong khu căn cứ, đàn ông muốn tháo bỏ mặt nạ của hắn, phụ nữ muốn cởi bỏ quần áo của hắn."
Lạc Lan liếc nhìn Lâm Kiên.
Lâm Kiên ảo não, cảm thấy mình đã lỡ lời, nhưng hắn cũng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Giác nhìn Lạc Lan, cho dù biết hắn chỉ là nô lệ của Lạc Lan, căn bản không thể có chuyện gì, nhưng cảm giác vẫn giống như đang bộc phát bản năng của động vật giống đực.
Lâm Kiên nhìn biểu cảm không chút thay đổi của Lạc Lan, liền nhớ lại dáng vẻ của công chúa Thiệu Gia với đôi mắt đỏ rơm rớm một cách khó hiểu, tầm mắt theo bản năng liếc qua, không ngờ Thiệu Gia cũng đang chăm chú nhìn hắn.
Lâm Kiên lập tức dời mắt, nắm chặt tay của Lạc Lan.
Lạc Lan không nắm lại tay hắn, nhưng cũng không rút tay mình lại, vẫn tùy ý để hắn nắm.
Lâm Lâu tướng quân là tổng chỉ huy cuộc diễn tập lần này, ông lên phát biểu vài lời, sau đó cùng các quan chỉ huy của các tinh quốc tuyên bố cuộc diễn tập chính thức bắt đầu.
————·————·————
Sau khi buổi lễ khai mạc kết thúc, Lạc Lan lập tức rời khỏi, đến viện nghiên cứu.
Nàng ngồi trên phi thuyền nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất lo lắng, đang do dự không biết có nên liên hệ với Tiểu Giác hay không, âm báo thiết bị cá nhân vang lên, trên màn hình thể hiện là Tiểu Giác.
Lạc Lan lập tức nhận: “Có chuyện gì?"
“Tôi chuẩn bị lên phi thuyền, thiết bị cá nhân phải nộp lại, trước khi tham gia diễn tập không được liên hệ với bên ngoài."
“Biết rồi."
“Cô hy vọng tôi biểu hiện thế nào?"
Xung quanh của Tiểu Giác chắc hẳn có rất nhiều người, tiếng nói không ngừng truyền đến, làm cho giọng nói của Tiểu Giác bị át đi rất nhỏ, rất khó nghe, thật giống như dấu ấn không để lộ ra ở trên người hắn.
Lạc Lan im lặng một thoáng, nói: “Khống chế thể năng ở mức A cấp, những thứ khác tự mi quyết định."
“Hiểu rồi."
Lạc Lan nói: “Còn một việc."
Tiểu Giác im lặng chờ đợi, từ thiết bị phát ra tiếng quân nhân hét lên ra lệnh, thúc giục những người chưa nộp thết bị cá nhân nhanh chóng đem nộp, hắn thì dường như không chút vội vàng.
Lạc Lan nói: “Mi hãy để ý đến công chúa Thiệu Gia, nhanh chóng đánh bại cô ta, nhưng đừng làm cô ta bị thương, bảo vệ cô ta an toàn."
“Được."
“Nhớ chú ý cẩn thận." Lạc Lan chủ động ngắt tín hiệu.
Nàng nhìn đến nơi bóng dáng của Tiểu Giác biến mất, biểu cảm có chút giật mình.
Từ khi Tiểu Giác đến ở khu căn cứ quân sự, bọn họ dường như không có thân mật giống như lúc trước như vậy.
Lạc Lan biết mình quá bận rộn, nhưng thời gian mỗi ngày đều có rất nhiều việc. Các thí nghiệm đang đến lúc quan trọng, chẳng những không thể dừng, ngược lại còn phải cố gắng đẩy nhanh tốc độ hơn nữa; công việc của hoàng đế cũng không có chút thư giản, phải xử lý thỏa đáng từng việc một; còn cuộc chiến chỉ được thắng không được thua kia…
Bên dưới dạ dày chợt quặn lên đau đớn, bệnh thần kinh dạ dày lại tái phát.
Lạc Lan một tay đè vào dạ dày, một tay ấn vào thiết bị cá nhân, mở ra văn kiện cần xử lý.
Trên phi thuyền trước khi về tới hoàng cung, nàng còn có thể xem hết một phần văn kiện.
————·————·————
Cuộc diễn tập quân sự diễn ra liên tục mười lăm ngày.
Lạc Lan có quyền theo dõi toàn bộ quá trình, nhưng nàng thật sự không có thời gian chú ý, nên căn dặn Lâm Kiên có chuyện gì thì thông báo với nàng.
Nàng tin tưởng Lâm Kiên, hiểu rõ “có chuyện gì" chỉ là Tiểu Giác.
Lạc Lan đem các tư liệu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của Sở Thiên Thanh mà Tử Yến đã đưa cho nàng sắp xếp lại toàn bộ, có được phán đoán và phương phướng đại khái, nàng giao các phần cho Phong Tiểu Hoàn làm.
Phong Tiểu Hoàn không nghĩ mình vừa gia nhập viện nghiên cứu hơn một năm, nay lại có thể độc lập làm một phần thí nghiệm, em vừa vui vừa sợ, nhưng cũng không dám biểu lộ chút lùi bước.
Đối với dì Lạc Lạc mà trong từ điển không có hai chữ “không được", nếu bây giờ làm không được thì phải cố gắng ngay sau đó, nếu hôm nay làm không được thì phải cố gắng ngay ngài mai.
Phong Tiểu Hoàn thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ dốc hết sức, khiến dì Lạc Lạc hài lòng.
Lạc Lan chính mình lại tiếp tục thử nghiệm thuốc trên người A Thịnh.
Loại thuốc giúp dung hòa ổn định gene loài người và gene dị chủng đã sớm chứng tỏ hiệu quả trên người của Tiểu Giác, nhưng Tiểu Giác thể năng 4A, thể chất mạnh mẽ, không người thường nào có thể so sánh, hắn chịu được dược tính của loại thuốc này, nhưng đổi thành người khác sẽ là thuốc độc.
Nếu lúc trước dược tính có thể nhẹ đi một chút, cho dù không thể hoàn toàn giữ lại tính mạng của Diệp Giới, nhưng ít ra có thể kéo dài mạng sống cho hắn.
Lạc Lan hy vọng loại thuốc cuối cùng được nghiên cứu ra lần này, không chỉ thích hợp cho người có thể năng cấp A, mà còn có thể thích hợp cho người thường, ngay cả người thể năng cấp E, cấp F cũng có thể sử dụng; không chỉ thích hợp cho dị chủng, mà còn thích hợp cho những người có gene không thuần chủng khác.
Rất nhiều gene bệnh là đều do gene trong cơ thể phản ứng bài xích khiến tính chất vốn có của gene bị thiếu hụt hoặc gây ra bệnh lý phức tạp. Nếu thuốc có thể giúp các gene bất đồng dung hợp ổn định, chẳng những có thể chữa khỏi rất nhiều gene bệnh, mà còn có thể nâng cao tỷ lệ sinh sản cho loài người.
Tuy rằng nghiên cứu đã có kết quả sơ bộ, hướng đi chính xác, nhưng hiện tại các nghiên cứu vẫn không hề nhẹ nhàng. Nếu như nói nghiên cứu trước kia giống như mò kim đáy biển, thì các nghiên cứu bây giờ giống như “dùng kim điêu khắc" tạo ra một thế giới.
Lạc Lan phải lặp đi lặp lại điều chỉnh thực nghiệm, lặp đi lặp lại tính toán nghiên cứu, mới có thể không phạm chút sai lầm mà đem sự sống tràn đầy của thế giới kia thể hiện ra ngoài.
A Thịnh hôn mê bốn ngày ba đêm mới tỉnh lại.
Chốc lát sau, hắn mới hiểu được mình đang bị gì, hắn nhìn Lạc Lan, đôi mắt màu xanh không ngừng chớp chớp.
Lạc Lan không kiên nhẫn vỗ vỗ vào khoang chữa bệnh, “Tỉnh rồi thì nhanh ngồi dậy, còn có vệc cho anh làm đây."
A Thịnh cãi lại: “Cô không tránh ra, sao tôi đứng dậy? Lõa lồ à?"
“Thật phiền phức!" Lạc Lan xoay người.
“Tôi biết cô không ngại nhìn thấy đàn ông trần truồng, nhưng tôi thì ngại để cô nhìn!" A Thịnh chui ra khỏi khoang chữa bệnh, cầm lấy y phục của bệnh nhân màu lam nhạt, đưa lưng về phía Lạc Lan vội vàng mặc vào.
“Được rồi."
Lạc Lan xoay người.
Dáng vẻ cùa A Thịnh mặc y phục bệnh nhân màu lam lọt vào mắt, cùng với hình ảnh của người bị giấu kín trong ký ức kia chồng chéo lên nhau, trong nháy mắt trái tim nàng như bị bóp mạnh một cái, Lạc Lan đầu óc trống rỗng, ngây ngốc nhìn.
A Thịnh vừa quay lại, đã thấy biểu hiện của nàng kỳ lạ, “Sao vậy?"
Lạc Lan lập tức khôi phục lại bình thường, cẩn thận liếc nhìn mặt của hắn, làm như không có việc gì nói: “Vết sẹo đã nhạt đi."
“Vậy sao?" A Thịnh vội vàng soi mặt vào phần kim loại trên khoang chữa bệnh, xem chính mình, “Đúng là mờ đi rất nhiều."
Vết sẹo của hắn năm đó là do đánh nhau với người ta, bị chém, một vết sẹo kéo dài từ mắt trái đến tai phải, đường chéo xuyên qua hết khuôn mặt. Bởi vì khi đó không có tiền chữa trị, hắn tìm bừa một phòng khám lang băm, tùy tiện xử lý, nên sau khi vết sẹo lành lại, cơ mặt rúm ró, chỉnh hình khuôn mặt cũng có chút biến đổi.
Lạc Lan hỏi: “Thân thể có thay đổi gì không?"
A Thịnh hoạt động tay chân, cẩn thận cảm nhận nói: “Cảm thấy thân thể rất nhẹ, giống như tràn đầy năng lượng. Ừ, phải rồi."
Hắn vỗ vỗ chân trái của mình, “Lúc tôi còn trẻ, sống rất buông thả, say rượu, đánh nhau, chơi thuốc, bài bạc, cái gì cũng làm. Có một lần tôi đánh nhau với người ta, hai chân đều bị đánh gãy, lại không có tiền phẫu thuật chữa trị, trở thành tàn phế, thiếu chút nữa đói chết ở đầu đường. Sau gặp được một người tốt bụng, anh ta bắt tôi kiêng rượu cai thuốc, rồi đem chân của tôi đi giải phẫu chữa lành, còn cho tôi mượn tiền để tôi học nghề thú y, có cái nghề nuôi sống chính mình…"
A Thịnh dường như cảm thấy mình đang kể lể, vội vàng dừng câu chuyện, “Chân này nhìn qua rất tốt, nhưng điều trị quá trễ, nên luôn cảm thấy khó chịu, thể năng cũng từ cấp C trượt xuống cấp E. Hiện tại không còn cảm giác khó chịu nữa, giống như hai chân trước đây không thể hòa hợp với cơ thể nay lại rất hòa hợp vậy."
A Thịnh đột nhiên ý thức được gì đó, kích động hỏi Lạc Lan: “Thể năng của tôi có phải cũng tốt lên hay không?"
Lạc Lan không để ý tới câu hỏi của hắn, nàng đi đến bàn dụng cụ, ý bảo hắn đi qua, “Trắc nghiệm một chút năng lực cơ chân, xem sai biệt số liệu trước và sau."
A Thịnh đứng trên một cái bục hình tròn, theo mệnh lệnh của máy tính, vừa phóng vừa nhảy, vừa chạy vừa đá.
Lạc Lan vừa chăm chăm theo dõi số liệu trên màn hình, vừa làm như không chút để ý nói chuyện phiếm: “Người tốt bụng đó tên là gì?"
“Thiên Húc, nghìn núi trùng điệp chữ Thiên, mặt trời ban mai chữ Húc." (4.05.2)
(4.05.2) 干旭, Thiên (干) là 1 ngàn, thiên sơn là ngàn núi, Húc (旭) là ánh sáng mặt trời buổi sớm mai. Tên của Thiên Húc có nghĩa là mặt trời sớm mai trên dãy núi trùng điệp.
Lạc Lan im lặng nhìn một đám số liệu trên màn hình.
“Tôi hỏi anh ta tại sao lại giúp tôi, anh ta nói chúng tôi có duyên, bởi vì tên của tôi cũng có chữ “nhật" (4.05.3). Tôi hay nói vui rằng nhìn tên giống như anh em, anh ta cười nói chúng tôi chính là anh em bị thất lạc." A Thịnh nhớ đến chuyện cũ, vừa nhớ, vừa buồn, “Tiểu Giác chính là thú cưng của anh ta. Sau khi cuộc chiến vũ trụ xảy ra, anh ta giúp tôi di dân đến Khúc Vân tinh, nói nơi đó chắc chắn sẽ yên ổn hơn những tinh cầu khác, nhờ tôi chăm sóc cho Tiểu Giác, tôi lại để Tiểu Giác chạy mất. Anh ta còn nói…"
(4.05.3) A Thịnh (阿晟) và Thiên Húc (干旭), chữ thịnh (晟) và chữ Húc (旭) đều có bộ Nhật (日)
Lạc Lan lạnh lùng, “Đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, tập trung thí nghiệm đi!"
A Thịnh bất mãn trong lòng “Bệnh thần kinh, rõ ràng là cô hỏi tôi", nhưng mặt ngoài không dám trêu chọc Lạc Lan ác quỷ, nên ngoan ngoãn im miệng.
Lạc Lan đối chiếu xong số liệu, trong mắt thể hiện kinh ngạc, “Cảm giác của anh không sai, sô liệu cơ chân rất tốt. Đi thử nghiệm thể năng cơ thể xem sao, có lẽ thể năng thật sự tốt lên rồi."
A Thịnh mặt đầy khiếp sợ, “Loại thuốc cô tiêm cho tôi là thuốc gì vậy?" Vốn nghĩ sẽ hủy hoại cơ thể hắn, không ngờ lại khiến cho cơ thể tốt hơn.
Lạc Lan không trả lời câu hỏi của hắn, lạnh nhạt nói: “Kiểm tra tổng quát cơ thể một lần nữa, công việc của anh sẽ hoàn thành."
Sau này thì sao?"
Lạc Lan vừa cúi đầu ghi chép lại số liệu, vừa nói: “Sau này tôi sẽ tìm người bình thường thí nghiệm thuốc, nếu kết quả dược tính không có sai lệch, tác dụng phụ có thể khống chế, loại thuốc này coi như thành công."
A Thịnh âm thầm líu lưỡi, vậy mà còn cần thí nghiệm nữa!
Về sau hắn sẽ không bao giờ than phiền thuốc mắc nữa, hóa ra khi một loại thuốc ra đời phải trải qua nhiều nghiên cứu và thử nghiệm như vậy.
————·————·————
Sau khi kết thúc một ngày làm việc nặng nề, Lạc Lan mệt mỏi trở lại dinh thự.
Nàng không đói bụng, mà ngồi một mình trên sân lộ thiên, bưng ly rượu, vừa uống rượu, vừa ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên bầu trời đầy sao.
Nàng thật sự không ngờ, loại thuốc còn chưa đặt tên kia đang dung hợp ổn định giữa gene loài ngơời và gene dị chủng, tác dụng phụ của nó lại có thể chữa trị tổn thương của bộ phận trên cơ thể.
Nếu nó có thể chữa lành cơ thể, làm cho vết sẹo trên mặt A Thịnh mờ đi, dần dần lành lặn, vậy có phải nó cũng có thể chữa lành tổn thương của đại não hay không?
Lạc Lan gửi tin nhắn cho Thứ Hồng: “Sau khi có báo cáo kiểm tra cơ thể của A Thịnh, nhanh chóng chuyển cho tôi."
“Cơ thể của A Thịnh vẫn đang trong thời kỳ hồi phục, căn cứ vào kết quả xét nghiệm máu và sinh trắc tế bào, cần đợi thêm vài ngày, mới có thể có báo cáo chính thức."
Lạc Lan nhắm mắt lại, im lặng thở dài.
Tít Tít.
Âm báo thiết bị cá nhân đột nhiên vang lên.
Trên màn hình biểu hiện là Lâm Kiên, Lạc Lan lập tức nhận.
“Công chúa Thiệu Gia và Tiêu Giao xảy ra chuyện."
Lạc Lan nhanh chóng đứng lên, vừa bước nhanh ra khỏi phòng, vừa hạ lệnh: “Phong tỏa tin tức, ta sẽ lập tức đến ngay.
————·————·————
Hành tinh Hamut (Cáp Mục Đặc), là một tinh cầu nguyên thủy có địa hình phức tạp, khí hậu thường xuyên thay đổi.
Tinh cầu này được lựa chọn cho cuộc diễn tập quân sự bởi vì hoàn cảnh cực kỳ phức tạp, rất có tính khiêu chiến.
Trên đường đến hành tinh Hamut, Lạc Lan cùng trò truyện với hình ảnh liên lạc của Lâm Lâu tướng quân, để biết rõ chuyện gì đang xảy ra
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
“Tập trận quân sự đến ngày thứ ba, máy bay chiến đấu của công chúa Thiệu Gia bị trúng đạn, khi đang nhảy dù chạy thoát, gặp phải bầy thú dữ, may mắn Tiêu Giao cứu được cô ta. Tôi lo công chúa gặp chuyện không may, nên để Lâm Kiên đi thuyết phục công chúa rời khỏi cuộc diễn tập. Kết quả không biết xảy ra chuyện gì, công chúa chẳng những không rời khỏi, ngược lại còn đẩy mạnh tấn công, đêm khuya dẫn binh đi đánh lén một đội khác, giành được toàn thắng, khiến mọi người chú ý, tôi muốn ra chút kế sách làm công chúa lộ diện nhưng lại không tiện. Ngày hôm qua, đội quân của công chúa Thiệu Gia và đội quân của Tiêu Giao có một trận quyết chiến, tấn công kịch liệt, rõ ràng đội của công chúa đã sắp thua, nhưng cô ta vẫn không chịu thua, lại bay đến khe núi Chết, muốn lợi dụng Khe núi Chết là khe sâu địa thế hiểm trở chuyển bại thành thắng, cuối cùng máy bay chiến đấu bị đâm cháy, Tiêu Giao và công chúa đều mất tích."
Lâm Lâu tướng quân phát lại đoạn hình ảnh cuối cùng—
Một khe núi lớn cao mấy ngàn dặm, liếc mắt không thể nhìn thấy đáy.
Bởi vì là miệng núi lửa đang hoạt động, bên dưới khe núi không phải là hồ nước lớn, mà là dung nham cuồn cuộn nóng chảy. Hai bên khe sâu là vách đá thẳng đứng cao ngàn trượng, không hề có sinh vật nào sống sót.
Bên trong khe sâu nơi nơi đều là núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy tạo nên các cột đá, mỏm đá, khối đá nhấp nhô chằng chịt với hình dạng khác nhau. Khói trắng quanh năm lượn lờ không tán, khiến cho các khối đá hình thù kỳ lạ lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua mờ ảo như tiên cảnh, nhưng thực tế lớp khói này đều là kịch độc, đến nỗi cách khe núi mấy ngàn mét không có một ngọn cỏ, nên được gọi là khe núi Chết.
Công chúa Thiệu Gia không chịu thua, cô lái phi cơ chiến đấu xông thẳng vào khe núi Chết, ý đồ lợi dụng địa thế hiểm trở của khe núi Chết để chạy thoát khỏi truy binh.
Mưu kế của cô đích thực hiệu quả, hầu hết các máy bay chiến đấu đều không tiếp tục truy đuổi, chỉ có ba chiếc bay theo, nhưng cũng không phải muốn truy kích, mà là muốn công chúa Thiệu Gia trở lại điểm xuất phát, công chúa lại không quan tâm.
Cô chắc chắn có bản đồ của khe núi Chết, máy bay chiến đấu bay trong lớp khói trắng mù mịt vẫn linh hoạt tự nhiên, trước mắt có thể hoàn toàn chạy thoát.
Nhưng khe núi Chết là khe núi lửa đang hạt động, thường xuyên có vài cột nham thạch nóng chảy phun trào, nơi phun trào và thời gian phun trào không thể biết trước. Phi cơ chiến đấu của công chúa Thiệu Gia chẳng may gặp phải một đợt phun trào nhỏ.
Nham thạch lửa đỏ nóng chảy giống như một cột suối phun đột nhiên phóng tới, cắt đứt đường lui của công chúa Thiệu Gia, phi cơ lập tức né tránh, lại đâm phải một cột đá bị khuất trong màn sương trắng, hai cánh vỡ nát.
Thiệu Gia vừa cố gắng giữ vững phi cơ chiến đấu xong, lại có thêm một cột nham thạch phun trào nữa.
Bị khí nóng dưới nền đất ảnh hưởng, lớp sương khói trắng ở xung quanh càng phun ra dày đặc, mắt có thể nhìn, nhưng không thấy gì.
Lúc này rốt cuộc công chúa Thiệu Gia không còn khống chế phi cơ chiến đấu được nữa, đâm đầu và vách núi bên cạnh, phi cơ nổ tung, công chúa bị văng ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy hình ảnh cuối cùng, trong chớp mắt, dưới lớp sương khói dày đặc, một phi cơ chiến đấu cấp tốc bay tới, có lẽ là chiếc phi cơ của Tiêu Giao đã mất tích.
………
Lạc Lan che mặt, thở dài một tiếng.
Ngốc! Ta nói là phải bảo vệ an toàn cho công chúa Thiệu Gia, chứ không phải để mi nghe theo bất chấp tính mạng như vậy!
Thanh Sơ gửi một đoạn hình ảnh tư liệu cho Lạc Lan, biểu cảm nghiêm túc nói: “Có liên quan đến công chúa Thiệu Gia."
Lạc Lan mở đoạn hình ảnh ra xem.
Trên chiến hạm, công chúa Thiệu Gia mặc trang phục tác chiến, chuẩn bị vũ khí, sắp sửa lên phi cơ chiến đấu, nàng trả lời câu hỏi của phóng viên: “Điện hạ tại sao lại tham gia đợt diễn tập lần này?"
“Ta muốn chứng minh, ta chẳng những có khả năng tự bảo vệ mình, mà cũng có khả năng bảo vệ người khác."
“Ngài chứng minh với ai? Dân chúng đế quốc Ar sao?"
Công chúa Thiệu Gia nghiêng đầu nhìn về phía phóng viên, biểu lộ nụ cười tự giễu, “Người đàn ông tôi thích."
Phóng viên bất ngờ đến ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Công chúa điện hạ đúng là có lòng với người đó, có thể tiết lộ tên tuổi không?"
“Không thể!"
“Vậy có thể tiết lộ anh ta là người như thế nào không?"
“Thông minh, tao nhã, nhân hậu, kiên cường, dũng cảm, cũng rất tuấn tú."
Phóng viên kích động còn muốn hỏi thêm, cảnh vệ của công chúa Thiệu Gia đã lễ phép nói: “Thời gian phỏng vấn đã hết." Mời phóng viên rời khỏi.
Lạc Lan nhíu mày trầm tư, tay vô thức gõ gõ lên tay vịn của ghế dựa.
Thanh Sơ nói: “Tôi có tra qua thời gian nhập ngũ của công chúa Thiệu Gia, chính là sau ngày bệ hạ và nguyên soái Lâm Kiên tuyên bố đính hôn."
“Là sau ngày Lâm Kiên phát biểu thanh minh công khai sao?"
“Đúng vậy." Thanh Sơ suy nghĩ, bổ sung thêm: “Công chúa Thiệu Gia vốn tóc dài, nhưng sau khi nhập ngũ thì cắt đi."
“Lâm Kiên đi thuyết phục công chúa rời khỏi cuộc diễn tập, công chúa chẳng những không rời khỏi, mà ngược lại hành vi càng thêm quá khích?"
“Đúng vậy."
Lạc Lan gõ nhẹ lên tay ghế vịn, không nói thêm lời nào.
————·————·————
Khi Lạc Lan đến hành tinh Hamut, Lâm Kiên đã cho dựng doanh trại cấp cứu tạm thời, một mình chỉ huy công tác tìm kiếm cứu nạn, đã hơn bốn mươi giờ không ngủ, sắc mặt mệt mỏi, vẻ mặt nôn nóng.
“Ta đến theo dõi rồi, cậu đi nghỉ ngơi một lát đi!" Lạc Lan bình tĩnh xem hình ảnh cứu hộ của đội cứu hộ.
Lâm Kiên giống như không nghe thấy gì, thất thần nhìn ra làn khói trắng lượn lờ bên ngoài cửa thủy tinh, “Cho dù sau khi máy bay chiến đấu của bọn họ gặp rủi ro, nếu thân thể không bị tổn thương gì, hay trên trang phục tác chiến cũng không có ghi nhận có tổn hại, thì hệ thống phòng độc trên mũ giáp tác chiến cùng lắm chỉ cầm cự được hơn bốn mươi bốn tiếng."
Lạc Lan liếc nhìn đồng hồ trên màn hình, thời điểm công chúa Thiệu Gia gặp chuyện cách đây đã hơn bốn mươi sáu tiếng, vượt qua hơn hai tiếng rồi. Kỳ thật đã có thể xác định bọn họ đã chết, chẳng qua Lâm Kiên không hạ lệnh ngừng tìm kiếm cứu nạn, nên đội tìm kiếm vẫn còn tiếp tục làm việc.
Lạc Lan nói: “Cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, còn rất nhiều việc phải xử lý."
Lâm Kiên đột nhiên bùng phát phẫn nộ, giận dữ hỏi: “Ngài không có cảm giác gì sao? Cho dù ngài không quan tâm đến chuyện sống chết của công chúa, nhưng huấn luyện viên Tiêu Giao tốt xấu gì cũng đã theo ngài nhiều năm…"
Lạc Lan giọng nói lạnh như băng, không chút khách khí ngắt lời hắn: “Cậu muốn ta phản ứng thế nào? Không ăn không uống không ngủ, hay là gào thét giận dữ, trút giận lên người khác?"
Lâm Kiên tỉnh táo trở lại, lúng túng nói: “Xin lỗi, thần vô lễ rồi."
Hắn cầm lấy mũ giáp ra khỏi doanh trại cứu hộ, không đi nghỉ ngơi, mà đội mũ giáp, tiếp tục tham gia vào đội tìm kiếm làm việc.
Lạc Lan nhìn bóng dáng của Lâm Kiên biến mất trong làn sương trắng.
Thanh Sơ hỏi: “Hay tôi tìm nguyên soái nói chuyện một chút…"
“Không cần. Nếu cậu ta làm vậy có thể yên tâm, thì cứ để cậu ta làm đi!"
Lạc Lan mở máy tính, cẩn thận xem lại các tình huống mô phỏng các chuyên gia trong tổ cứu nạn đã dựng nên.
Khả năng thứ nhất, chính là tình huống xấu nhất, Tiêu Giao có ý định cứu công chúa đang sắp rơi vào dòng dung nham nóng chảy, bản thân cũng bị nham thạch nóng chảy nuốt sống.
Khả năng thứ hai, phi cơ chiến đấu của Tiêu Giao vừa đúng lúc cứu được công chúa Thiệu Gia thoát khỏi dòng nham thạch phun trào, Tiêu Giao bất hạnh hy sinh, công chúa Thiệu Hoa may mắn thoát nạn, nhưng vì tránh né dòng chảy dung nham chuyển động, hoảng hốt không tìm ra đường thoát, rơi xuống đáy khe núi Chết.
Khả năng thứ ba, là tình huống tốt nhất, Tiêu Giao kiểm soát chính xác, lợi dụng phi cơ chiến đấu ngăn lại dòng nham thạch phun trào, bản thân và công chúa Thiệu Gia đều may mắn thoát nạn, nhưng vì tránh né dòng chảy dung nham chuyển động, hốt hoảng không tìm ra đường thoát, rơi xuống đáy khe núi Chết.
Lạc Lan lập tức bỏ qua khả năng thứ nhất và thứ hai, với khả năng thứ ba loại trừ trường hợp hoảng loạn không tìm được đường thoát, đổi thành bình tĩnh đối phó, sau đó ra lệnh với máy tính: “Mô phỏng đường chạy thoát."
Trong chốc lát, máy tính đưa ra ba con đường.
Lạc Lan nhìn chằm chằm vào sơ đồ các tuyến đường im lặng suy nghĩ.
Thanh Sơ đối chiếu với các tuyến đường mà đội cứu hộ đã đi qua, “Hai còn đường này đã có người tìm qua, còn đường thứ ba chưa có, có cần phái người đi tìm kiếm không?"
“Nếu còn người máy, thì phái vài cái đi đi."
Lạc Lan phất tay tắt đi sơ đồ các đường chạy thoát do máy tính mô phỏng, quan sát sơ đồ địa hình thực tế của khe núi Chết —
Một khe núi sâu mấy ngàn dặm, nhìn không thấy đáy, hai bên vách núi cao chót vót, thẳng đứng ngàn trượng, bên trong sương trắng mênh mông cuồn cuộn, những khối đá kỳ dị đứng sừng sững.
Thật ra con đường sống rất rõ ràng, chẳng qua người thường không làm được, nên có muốn cũng không nghĩ tới, nhưng Tiểu Giác không phải người thường.
Lạc Lan cầm lấy mũ giáp, ra khỏi doanh trại, tiến vào một xe cứu thương.
Binh lính cứu thương ở bên cạnh đang nghĩ ngơi nhìn thấy liền hô to: “Cô là ai? Đừng gây rối!" Thanh Sơ thủ thế, hai cảnh vệ khác cũng chạy đến giúp người lính cứu thương đối phó.
Không đợi bọn họ đối phó xong, Lạc Lan đã lên xe cứu thương rời khỏi.
————·————·————
Bên trong khe núi, nơi máy bay chiến đấu của công chúa Thiệu Gia rơi nát.
Bốn phía khói trắng mù mịt.
Khoảng cách của Lạc Lan và khe núi không quá hai thước, nàng không tin tưởng vào khả năng điều khiển của mình, nên đã cài đặt chế độ lái tự động.
Bởi vì trong khe núi từ trường hỗn loạn, tất cả thiết bị dò tìm không hoạt động, chỉ có thể dựa vào sức người tìm kiếm.
Chiếc xe bay dùng tốc độ rùa bò bay theo hình chữ “Z", vừa bay qua bay lại, vừa từ từ bay lên.
Một trăm mét, hai trăm mét, ba trăm mét…
Theo độ cao bay lên, khói trắng càng trở nên mờ nhạt, Lạc Lan nhìn ra cửa sổ khoảng cách ngày càng xa.
Bay đến khoảng hơn năm trăm mét, Lạc Lan nhìn thấy trên vách đá có một bóng người.
Tiểu Giác cõng trên lưng công chúa Thiệu Gia đã bất tỉnh, đang trèo lên.
Vách đá giống như bị dao của đao phủ chém xuống, thẳng đứng bóng loáng, hoàn toàn không có chỗ đặt chân. Phía trên không biết cao bao nhiêu, phía dưới vực thẳm sâu vạn trượng, cuồn cuộn nham thạch nóng chảy.
Tiểu Giác hoàn toàn dựa vào hai tay hai chân, cõng theo một người từ từ trèo lên, đã đi gần bốn mươi bảy tiếng đồng hồ.
Lạc Lan lái xe bay từ từ bay tới gần.
“Tiểu Giác!" Lạc Lan không dám gọi lớn tiếng, sợ sẽ làm hắn hoảng sợ, nàng cố gắng khiến cho giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng.
Tiểu Giác không nói tiếng nào, nhưng dừng lại động tác leo lên.
Lạc Lan không biết bây giờ thần trí của hắn có tỉnh táo hay không, tuy càng leo lên cao khí độc càng loãng, hệ thống phòng độc trong mũ giáp sẽ kéo dài hơn một chút, nhưng Tiểu Giác cõng một người phải bám víu vào vách đá thẳng đứng, nhu cầu dưỡng khí chắc chắc sẽ càng lớn.
Lạc Lan cố gắng ôn hòa nói: “Tiểu Giác, ta là Lạc Lạc, ta sẽ điều khiển cánh tay máy đỡ lấy mi, mi không nên cử động, càng phối hợp sẽ càng an toàn."
Lạc Lan điều khiển cánh tay máy bắt lấy cánh tay của Tiểu Giác và công chúa Thiệu Gia, “Đúng rồi, cứ như vậy, đừng cử động, sẽ nhanh qua thôi, rất nhanh!"
Cánh tay máy nắm thành công, từ từ rút lại, mang Tiểu Giác và công chúa đặt lên thùng xe.
Lạc Lan lập tức chạy đến, nhanh chóng cởi bỏ mũ giáp của Tiểu Giác, lấy mặt nạ dưỡng khí ấn lên mặt hắn.
Tiểu Giác nhìn Lạc Lan, đưa tay vô lực chỉ về phía công chúa Thiệu Gia.
Lạc Lan không để ý đến, kiểm tra số liệu toàn bộ cơ thể của hắn, xác định tất cả đều bình thường, mới tháo bỏ mũ giáp của công chúa Thiệu Gia, chụp mặt nạ dưỡng khí lên mặt cô ta.
————·————·————
Xe cứu thương trở lại doanh trại cấp cứu.
Các binh lính cứu thương đã bố binh chờ sẵn, đưa công chúa Thiệu Gia lên xe cứu thương, mang về doanh trại kiểm tra sức khỏe.
Các quan chức của Ar nhỏ đến chất vấn Lạc Lan, bị cảnh vệ chặn lại bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Lâu và Lâm Kiên một trước một sau chạy tới.
Lạc Lan kể tóm tắt sự việc.
Lâm Lâu và Lâm Kiên nghe được Tiểu Giác có thể cõng công chúa Thiệu Gia leo lên vách đá thẳng đứng, hoàn toàn không phải là đường thoát mà bọn họ hay bất kỳ người nào có thể nghĩ ra, đều cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu loại trừ yếu tố cứu viện, trèo lên trên mới là đường sống duy nhất trong hoàn cảnh nguy hiểm tuyệt vọng như vậy, tuy đường sống này nhìn qua càng giống với đường chết.
Dưới đủ loại ánh mắt của mọi người, Lâm Lâu tướng quân ôn hòa nói với Tiểu Giác: “Tuy cuộc diễn tập còn chưa kết thúc, nhưng anh có thể rời khỏi đây trước."
Tiểu Giác nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan nói: “Mi tự quyết định đi."
Tiểu Giác chào Lâm Lâu tướng quân theo nghi thức quân đội, nói: “Tôi muốn lập tức về đơn vị."
Lâm Lâu tướng quân hài lòng gật đầu, “Được!"
Ông nói với sĩ quan phụ tá: “Phái người đưa Tiêu Giao trở về đơn vị."
Tiểu Giác đi theo sĩ quan phụ tá đang muốn lên phi thuyền, công chúa Thiệu Gia từ trong doanh trại đã lao tới, trên cánh tay còn dính thiết bị đo sức khỏe, lớn tiếng quát: “Tôi cũng muốn về đơn vị!"
Lâm Lâu tướng quân khó chịu nhíu mày, quay lại đã thay đổi thành tươi cười, “Tốt nhất điện hạ nên nghỉ ngơi, đợi kiểm tra sức khỏe tổng quát xong rồi mới nói."
Công chúa Thiệu Gia chỉ vào người Tiểu Giác, hung hăng hỏi: “Tại sao hắn không cần kiểm tra thân thể, không cần nghỉ ngơi cũng có thể được về đơn vị?"
Không ai trả lời.
Công chúa Thiệu Gia đẩy mạnh nhân viên chữa bệnh và nhân viên chăm sóc, chạy ra hướng phi thuyền.
Lạc Lan sải bước đi qua, bắt lấy cổ tay cô ta, làm một cú vác vai hung hăng ném cô xuống đất, “Đây là nguyên nhân cô không thể về đơn vị."
Công chúa Thiệu Gia ấm ức đứng lên, hướng về phía Lạc Lan đánh tới.
Lạc Lan nhanh nhẹn dứt khoát, lại thêm một cú vác vai, ném cô ta gọn gàng xu
Huấn luyện viên Tiêu Giao trở thành huấn luyện viên được hoan nghênh nhất khu căn cứ quân sự hành tinh Hominis.
Mỗi binh lính đặc chủng đều lấy việc được hắn huấn luyện làm vinh quang, cứ thế cuộc tranh giành lọt vào danh sách học viên càng trở nên ác liệt, phải đủ xuất sắc mới có thể được chọn.
Bởi vì huấn luyện viên nhiệm vụ dày đặc, còn thường xuyên làm việc vào ban đêm, nên Tiểu Giác không thể không chuyển đến ở ký túc xá của khu quân sự, chỉ có ngày nghỉ mới trở về hoàng cung.
Lạc Lan đã sớm đoán được chuyện này, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Tốc độ phát triển Tiểu Giác thật kinh người, giống như chim diều hâu, một khi đã vỗ cánh, liền nghênh gió mà tiến, vút thẳng trời cao.
Phong Tiểu Hoàn cũng thích ứng được với cuộc sống trong viện nghiên cứu.
Tính cách em cởi mở, thích nói thích cười, là nhân viên nghiên cứu nhỏ tuổi nhất, nên được các nhân viên khác quan tâm chăm sóc.
Em là cô gái thiên tài bậc nhất, là nhân tài đặc biệt được đế quốc Ar tiến cử, được hoàng đế đặc cách phê duyệt gia nhập viện nghiên cứu, mọi người vốn luôn có chút ngờ vực, nhưng sau khi làm việc chung, tất cả mọi người đều cảm thấy Tiểu Hoàn tuy còn non nớt, thiếu kinh nghiệm, nhưng chăm chỉ hiếu học, thông minh lanh lợi, hoàn toàn không phụ lòng ưu ái của hoàng đế bệ hạ.
Nhóm nhân viên nghiên cứu thừa nhận Tiểu Hoàn rất có tư chất, em nhỏ tuổi nhưng tài năng xuất chúng, ai cũng đều xem em là em gái nhỏ, vui lòng chỉ dạy em.
Phong Tiểu Hoàn biết các chuyên gia di truyền học ở đây đều là những nhân vật nổi tiếng trong các ngành nghề. Có cơ hội em không hề bỏ qua, giống như đói khát kiến thức, em tiến bộ thần tốc, càng khiến cho mọi người yêu quý em hơn.
A Thịnh giúp Lạc Lan làm thí nghiệm cơ thể, tiếp nhận thuốc nghiên cứu hết lần này đến lần khác.
Cảm giác chưa thể nói là dễ chịu, thậm chí rất khổ sở, đôi khi hắn còn nghĩ mình đã chết trong lúc thí nghiệm, nhưng nhìn thấy Tiểu Hoàn sống một cuộc sống bình thường như những cô gái bình thường, hắn lại cảm thấy mọi đau khổ đều có thể chịu được.
Lần đầu tiên, Tiểu Hoàn có thể quang minh chính đại hưởng thụ cuộc sống, không cần phải tạo áp lực cho mình, không cần phải trốn tránh tai mắt người ngoài, cũng không cần cứ mỗi phút mỗi giây đều phải chuẩn bị chuyển nhà chạy trốn.
Mỗi ngày, em có thể mặc quần áo xinh đẹp theo ý thích, cực kỳ vui vẻ đi làm.
Em có đồng nghiệp cùng tranh luận vấn đề trong công việc, có bạn bè cùng dạo phố xem phim, thậm chí còn có một nghiên cứu viên tài giỏi nhất viện nghiên cứu em từng ước mơ được thỉnh giáo, chỉ dạy em, giúp nghề nghiệp yêu thích của em tiến triển nhanh, thăng cấp đột biến.
A Thịnh vừa vui vẻ vừa chua xót.
Hắn mất đi khả năng bay lượn, có cơ hội nhìn Tiểu Hoàn bay cao, đã là hạnh phúc cả đời rồi.
————·————·————
Phòng họp.
Lạc Lan đau đầu nhìn đến thư tín của Anh Tiên Thiệu Tịnh được gửi đến từ Ar nhỏ.
Dựa theo mệnh lệnh của Anh Tiên Diệp Giới, cứ bốn năm một lần khu căn cứ quân sự Hominis sẽ kết hợp với các khu căn cứ khác của đế quốc Ar tiến hành tập trận quân sự.
Năm nay trước khi tập trận, Lạc Lan đã dựa theo lệ thường khi Diệp Giới còn tại vị, gửi thư hàm kính cẩn mời Anh Tiên Thiệu Tịnh tham dự, biểu thị quân đội của Lam Nhân tinh cũng là một phần của quân đội đế quốc Ar, cuộc diễn tập của toàn quân đế quốc Ar dĩ nhiên phải có bọn họ.
Anh Tiên Thiệu Tịnh từ trước đến nay không quan tâm đến Diệp Giới, lần này lại nhận lời mời, chẳng những phái đội quân tham gia diễn tập, mà còn phái công chúa Thiệu Gia tùy tùng đội quân đến đây.
Lạc Lan đoán không ra Anh Tiên Thiệu Tịnh có âm mưu gì.
Hắn nhìn như người bệnh sắp chết, nhưng vẫn còn kéo dài chút tàn hơi.
Cuộc diễn tập năm nay, Lâm Kiên tuyên bố với bên ngoài mời bảy đội quân của các tinh quốc đồng minh của Đế Quốc Ar là tinh quốc Getu và tinh quốc Luzly cùng tham gia, đây là cuộc diễn tập liên minh quốc tế quy mô lớn, yêu cầu nghiêm khắc, toàn quân trên dưới phải toàn lực ứng phó.
Lạc Lan và Lâm Kiên đều biết, đây không chỉ là một cuộc tập trận quân sự bình thường, mà còn là cuộc tập trận quân sự cuối cùng trước khi bước vào đại chiến vũ trụ.
Đợt tập trận lần này, không chỉ để quân đội luyện tập cọ xát, mà còn để thuyết phục nội các, cho bọn họ hiểu được quân đội đế quốc Ar đã chuẩn bị rất tốt.
Bởi vì có mục đích đặc biệt, tuyệt đối không thể có sai sót, Lạc Lan không hy vọng trong thời điểm mấu chốt này lại có mâu thuẫn gay gắt với Ar nhỏ, chỉ hy vọng duy trì được trạng thái ổn định trước mắt.
Lạc Lan lướt lướt màn hình một chút, đưa tư liệu của công chúa Thiệu Gia đến trước mặt Lâm Kiên, “Cậu phụ tránh tiếp đón, phải làm cho cô ta vui vẻ, đừng gây cho chúng ta thêm phiền phức."
Lâm Kiên cười khổ, nhưng không từ chối.
Phụ hoàng của Thiệu Tịnh đã vì ngôi vị hoàng đế, thiết kế bẫy rập sát hại cha của Lạc Lan, Lạc Lan có thể tâm bình khí hòa cùng đàm luận với kẻ thù đã là không dễ dàng, để nàng đi đón tiếp công chúa Thiệu Gia, còn phải tươi cười niềm nở, với tính cách của nàng quả thật rất miễn cưởng.
————·————·————
Trước buổi diễn tập quân sự một ngày, đoàn đại biểu của Ar nhỏ đến hành tinh Hominis.
Lâm Kiên đón tiếp Thiệu Gia, dựa theo tư liệu trước đó, hắn vốn nghĩ sẽ nhìn thấy một công chúa ăn mặc thời trang dẫn đầu đi xuống phi thuyền, không ngờ chỉ nhìn thấy một đội quân nhân.
Hắn liếc ngang ngó dọc tìm kiếm cô công chúa hư hư thực thực kia, một quân nhân mang quân hàm thiếu úy đứng lại trước mặt hắn, nhìn thẳng hắn.
Lúc này Lâm Kiên mới nhận ra gương mặt dưới mũ quân nhân kia là công chúa Thiệu Gia. Hắn hoàn toàn bất ngờ, sửng sờ một chút, vội vàng đưa tay ra bắt tay.
Thiệu Gia công chúa đứng thẳng, chào theo nghi thức quân đội, “Ngài nguyên soái."
Lâm Kiên chỉ có thể rút tay lại, cũng chào theo nghi lễ quân đội, “Công chúa điện hạ."
Thiệu Gia liếc nhìn bốn phía, chế giễu: “Xem ra hoàng đế bệ hạ không muốn gặp tôi."
Lâm Kiên cười khiêm tốn, nét mặt chân thành nói: “Bệ hạ bận công việc không đến được, buổi diễn tập ngày mai, điện hạ sẽ có thể nhìn thấy bệ hạ."
Công chúa Thiệu Gia được Lâm Kiên hộ tống, đi đến xe bay.
Lâm Kiên phát huy phận sự “có thực mới vực được đạo", thân thiết nói chuyện: “Điện hạ đến Hominis lần đầu phải không? Ngài muốn đi chơi không? Tôi có thể sắp xếp."
“Nghĩa trang liệt sĩ."
Lâm Kiên nghẹn lời, thật sự không biết nên nói tiếp cái gì, chẳng lẽ “đánh rắn tùy gậy"(4.05.1) giới thiệu phong cảnh trong khu lăng mộ liệt sỹ hay sao?
(4.05.1) “Đánh rắn tùy gậy" ý nói chọn điều kiện tốt nhất để phát huy hết lợi ích.
Công chúa Thiệu Gia nhìn Lâm Kiên vài lần, đột nhiên hỏi: “Anh yêu hoàng đế bệ hạ sao?"
Lâm Kiên sửng sốt, hắn cũng xem như là người tâm tư mềm dẻo, cơ trí linh hoạt, nhưng bây giờ xem ra không hiểu nổi ngụ ý của vị công chúa này.
Thiệu Gia giống như hiểu được gì đó, mím môi mà cười, cười tươi so với hình ảnh của cô trên tư liệu bớt đi phần đoan trang, nhưng lại hơn phần xinh đẹp, càng phù hợp với tuổi của cô.
Hai người đi đến cạnh xe bay.
Lâm Kiên đứng trước cửa xe đã mở sẵn, thản nhiên nhìn Thiệu Gia, “Bệ hạ là người phụ nữ mà từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ đến yêu say đắm." Nói xong, hắn phong độ thủ thế ra ý mời Thiệu Gia lên xe bay.
Công chúa Thiệu Gia nụ cười nhạt đi, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lâm Kiên: “Anh là người đàn ông từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ và yêu say đắm."
Lâm Kiên trợn mắt há hốc mồm.
Thiệu Gia đỏ hốc mắt, giọng nói chua chát, có hơi nghẹn ngào giọng mũi: “Thưa anh, tôi rất nghiêm túc, xin anh cho phép tôi có cơ hội theo đuổi." Nói xong, cô ngồi vào xe bay.
Lâm Kiên chỉ có thể âm thầm cảm thấy may mắn, vì hắn không ngồi chung xe với Thiệu Gia.
Hắn không hiểu rõ công chúa Thiệu Gia là cô gái tuổi còn nhỏ, xúc động lỗ mãng, hay bởi vì ngôi vị hoàng đế, có âm mưu nào khác, muốn ly gián quan hệ giữa hắn và bệ hạ.
Lâm Kiên vừa lên xe bay, liền liên hệ với Lạc Lan.
Khi tín hiệu được kết nối, Lạc Lan đang làm việc ở viện nghiên cứu gene của hoàng gia, bên trong nàng mặc trang phục chuyên nghiệp, thuận tiện hội họp các quan viên bất cứ lúc nào, bên ngoài khoác áo blouse trắng, tiện thể làm thí nghiệm.
Nàng dặn dò vài câu với Phong Tiểu Hoàn, vội vàng đi vào văn phòng bên cạnh, đóng cửa lại.
“Thiệu Gia công chúa không dễ đối phó sao?"
Lâm Kiên không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, “Thần chỉ có thể đưa cô ta đến hoàng cung, trong quân đội đang có chuyện gấp, không thể đưa công chúa điện hạ đi ăn tối."
Lạc Lan suy nghĩ, nói: “Tôi sẽ tìm một trưởng bối tiếp đãi cô ta dùng bữa tối."
“Bệ hạ nên tìm một người đáng tin cậy, thận trọng từng lời ăn tiếng nói, tâm tư của vị công chúa này khá… phức tạp, thần có chút không hiểu được."
“Hiểu rồi."
Lâm Kiên nhìn Lạc Lan, chần chừ không nói gì, nhưng cũng không ngắt tín hiệu.
Lạc Lan chớp mắt, “Cậu còn việc gì sao?"
Lâm Kiên cười lắc đầu, “Không có gì, ngài làm gì thì làm đi! Buổi tối cũng đừng làm thí nghiệm suốt đêm, ngày mai bệ hạ còn phải tham dự buổi khai mạc diễn tập."
“Biết rồi."
Lạc Lan ngắt tín hiệu, hình ảnh mô phỏng biến mất.
Lâm Kiên im lặng nhìn tên đại diện “Vị hôn thê" trong danh bạ người liên hệ trên màn hình.
Hắn chưa nhìn thấy danh bạ người liên hệ của Lạc Lan, nhưng không cần suy nghĩ cũng biết tên đại diện của hắn chắc chắn là “Lâm Kiên".
Đã đính hôn hơn một năm, ước hẹn của hai người chính là cùng nhau ăn cơm tối mỗi tháng một lần.
Dưới ánh nến cùng hoa tươi, hai người nâng ly rượu, nói chuyện đều là công việc.
Trong nội các, ai có thể mượn sức, ai có thể bỏ qua; vị tướng này am hiểu tiến công, vị tướng kia thích hợp phòng thủ; ảnh hưởng đến kinh tế sau chiến tranh…
Hai người bọn họ đều cố gắng xây dựng quan hệ thân thiết, nhưng hắn bề bộn công việc, nàng lại càng không có thời gian, lúc đang cần tiến triển thì tinh thần của cả hai đều cực kỳ giới hạn.
Lạc Lan kiêm nhiều chức vụ, bận rộn đến độ khiến cho Lâm Kiên không đành lòng nghiêm khắc với nàng.
Người phụ nữ này muốn thay đổi toàn bộ cục diện dải ngân hà bằng chính năng lực của mình, muốn định nghĩa lại vận mệnh của loài người và dị chủng, nàng đã ép mình đến gần bờ vực thẳm, nếu bước sai một bước, sẽ vạn kiếp bất phục, quả thật không có tinh thần lo nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân.
————·————·————
Giữa trưa.
Lạc Lan vội vàng rời viện nghiên cứu gene hoàng gia, nàng cởi áo blouse, uống một hộp nước dinh dưỡng, chỉnh trang lại gương mặt, sau đó lập tức vào phòng hội nghị, bắt đầu làm công việc của nữ hoàng.
Trong phòng họp, đã có hơn mười quan chức đang đợi nàng.
Nhìn thấy nàng đi vào, bọn họ lễ phép đứng lên, mỉm cười chào hỏi: “Bệ hạ."
Lạc Lan không dám phớt lờ, nàng cũng mỉm cười chào hỏi: “Chư vị buổi chiều tốt lành, mời ngồi."
Đám người bọn họ nhìn qua hào hoa phong nhã, cho dù có cãi nhau cũng không quên giữ phong độ thân sĩ, nhưng kỳ thật mỗi người đều giống như cá mập, chẳng những cắn chặt không buông lợi ích của mình, mà còn thèm thuồng nhỏ dãi dòm ngó đến lợi ích của người khác. Một khi đối thủ sơ hở để lộ nhược điểm, bọn họ sẽ không chút do dự phóng lên, hung hăng cắn đứt một miếng thịt của đối phương.
Cho dù nàng là hoàng đế, khi há miệng bọn họ cũng sẽ không chút khách khí.
Một phần đề án thương thảo xét duyệt, giương đao múa kiếm liên tục mấy tiếng đồng hồ.
Lạc Lan ra khỏi phòng họp, một thân một mình, thần kinh khôn khéo gồng mình từ bấy đến giờ mới thả lỏng một chút, nên biểu lộ lười nhác.
Nàng thà ở trong phòng thí nghiệm làm việc ba ngày ba đêm, còn hơn cùng một đám cá mập mở hội, chơi cờ đánh lén.
Lạc Lan nhớ lại thí nghiệm đang làm, vốn nghĩ muốn quay về tiếp tục nghiên cứu, nhưng nghĩ đến nhắc nhở của Lâm Kiên, cuối cùng đành từ bỏ.
Khi nàng lê thân mỏi mệt về đến dinh thự, trời cũng đã sập tối.
————·————·————
Lạc Lan không đói bụng, nàng rót một ly rượu, ngồi trong sân lộ thiên, suy nghĩ nên làm gì bây giờ.
Chiến tranh đang tới gần, khó khăn và trở ngại sẽ ngày càng nhiều.
Nàng vốn thiếu kinh nghiệm chấp chính, lại chia sẻ quá nhiều tinh lực vào thí nghiệm. Hiện tại mỗi bước đi đều khó khăn, nếu tình hình phức tạp hơn, một xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chiến tranh.
Nàng từ bỏ ngôi vị hoàng đế không sao, nhưng nếu chiến tranh thất bại, hậu quả thật không thể lường.
Diệp Giới không phải không giữ lại người cho nàng.
Quan hệ nhân tế, lo lắng sự vụ đã có Thanh Sơ.
Cô theo Diệp Giới hơn bốn mươi năm, mười năm sau Diệp Giới luôn cố ý huấn luyện cô, chính là vì một ngày cô có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Lạc Lan. Hiện tại cô đã không phụ kỳ vọng của Diệp Giới, làm quan hệ giao tế, xử lý công vụ rất gọn gàng ngăn nắp.
Trong nội các, xuất thân quý tộc có họ nhà Đoan Mộc Tô Ngộ, xuất thân bình dân có Ông Đồng.
Có thể nói Diệp Giới lo lắng rất chu đáo, chăm chút từng lợi ích của các giai cấp khác nhau. Nhưng bọn họ lại là những người do một tay Diệp Giới đề bạt, ưu điểm là trung thành, khuyết điểm cũng là trung thành.
Bọn họ cho rằng, Lạc Lan nên dựa theo kế hoạch của Diệp Giới tiến lên từng bước, trước hết thống nhất Ar nhỏ, mượn chiến tích tốt đẹp, chiếm lấy lòng tin của nội các, tạo dựng uy danh trong dân chúng, sau đó thuận lý thành chương tuyên chiến với liên bang Odin.
Hiện tại Lạc Lan làm mỗi việc mỗi chuyện đều hoàn toàn trái ngược với kế hoạch của Diệp Giới.
Không giống Thanh Sơ, bọn họ thiếu tín nhiệm Lạc Lan, còn cho rằng nàng tham công liều lĩnh, lại càng không tin tưởng nàng.
Quan hệ giữa người với người quả thật rất vi diệu, một khi đã có thành kiến, mặc kệ Lạc Lan làm gì, bọn họ cũng đều vì “ấn tượng ban đầu" mà cho rằng Lạc Lan không đúng, bọn họ chẳng những không thể giúp Lạc Lan, mà ngược lại còn đưa tay ra ngăn cản.
Lạc Lan không phải không thể tiến cử người mới, nhưng người này chẳng những phải tinh thông chính vụ, giỏi cân bằng lợi ích toàn diện, còn phải trung lập, không thân cận với bất kỳ phe phái nào, mới có thể hữu dụng, người như vậy tuyệt đối không dễ tìm.
Lạc Lan đang uống rượu giải sầu, đột nhiên nhìn thấy Tử Yến đang tản bộ trong vườn hoa.
Ánh mắt nàng sáng lên, đây không phải là nhân tài có sẵn sao?
Chẳng những biết rõ xử lý chính sự, am hiểu cân bằng lợi ích, hơn nữa còn độc lập với các quan hệ chính đảng trong nội các, không thể kết bè kéo phái với bất kỳ bên nào, chỉ có thể phục vụ hoàng đế.
“Thiệu Dật Tâm!" Lạc Lan nhảy xuống sân vườn, đứng bên cạnh bụi hoa gọi.
Tử Yến quay đầu nhìn về phía Lạc Lan.
Dưới ánh đèn, những đường hoa văn trên cái mặt nạ trên mặt hắn so với đám hoa nở rộ trong vườn còn lòe loẹt hơn. Một cái mặt nạ lẳng lơ diêm dúa chỉ có thể đeo trong vũ hội hóa trang như vậy, bình thường mang vào trông có vẻ buồn nôn, hắn mang không có chút nào không hợp, ngược lại có một vẻ lạnh lùng độc lập với thế giới.
Lạc Lan thầm mắng yêu nghiệt trong lòng, giọng nói lại cực kỳ ôn hòa: “Giúp tôi làm một chuyện!"
“Không giúp được không?"
“Không!"
Tử Yến lả lướt đi tới: “Chuyện gì?"
Lạc Lan ngồi vào chiếc ghế dài êm ái, vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Tử Yến cũng ngồi.
Tử Yến ngồi xuống.
Lạc Lan mở màn hình, cho Tử Yến xem qua biên bản cuộc họp hôm nay.
Tử Yến lướt thật nhanh xem xong, vẫn chưa hiểu ý của Lạc Lan.
“Cô muốn tôi làm gì?"
“Ý kiến của anh."
“Ý kiến của tôi?"
Lạc Lan gật đầu.
Tử Yến nhịn không được trong một lúc, đưa tay sờ trán của Lạc Lan.
Lạc Lan nhìn thẳng hắn nói: “Tôi không phát sốt, không uống say, cũng không có dùng thuốc, đầu óc bình thường."
Tử Yến không nói tiếng nào cầm lấy bút điện tử, thoải mái viết ra ý kiến đề xuất.
Lạc Lan vừa nhìn vừa gật đầu, cảm thấy rất đúng ý nàng, nhưng nàng không có bản lĩnh của Tử Yến, để đạt được mục đích của mình, hắn đã an bài ổn thỏa tất cả từng lợi ích, lo lắng chỉnh chu tất cả từng bước đi, cái này phải cố gắng học tập và tích lũy kinh nghiệm trong nhiều năm mới có thể làm được.
Tử Yến viết xong, nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan sửa một số việc nhỏ không đáng kể trong ý kiến của hắn, sau đó ký tên cho ra văn bản chính thức, nhấn nút gửi đi, để các ban ngành dựa theo chấp hành.
Trong nháy mắt, tâm trạng của Lạc Lan cực kỳ tốt.
Đám cá mập kia muốn làm khó dễ nàng, nhưng không ngờ nàng lại xử lý nhanh như vậy, chắc chắn sẽ ăn nhiều kinh ngạc!
Tử Yến nhìn chằm chằm Lạc Lan, thì thào tự nói: “Không phải cô điên, mà là tôi điên rồi."
Chính vụ của đế quốc Ar lại để cho một kẻ từ bộ trưởng tiền nhiệm đến tội phạm phản quốc đương nhiệm của liên bang Odin như hắn đi giải quyết, thật sự đến người điên cũng không nghĩ ra!
Lạc Lan đưa tay, muốn bắt tay với Tử Yến ăn mừng, “Anh không điên, tôi cũng không điên, cái này gọi là hợp tác vui vẻ."
Tử Yến không phản ứng với Lạc Lan, xoay người, đứng lên muốn rời khỏi.
“Này, anh đang thiếu tiền phải không? Bây giờ dị chủng khắp nơi bị kỳ thị, kiếm tiền không dễ dàng, thuộc hạ trung thành cũng cần có tiền ăn cơm mà, tôi trả lương cao lắm đấy!"
Tử Yến bước đi còn chưa dừng lại, khinh thường chế giễu: “Cao bao nhiêu?"
“Tùy anh ra giá!"
Tử Yến dừng bước. Tuy rằng đồng ý với Lạc Lan cảm giác giống như tự vả vào mặt, nhưng đích thực hắn đang thiếu tiền.
Hắn là người cô đơn, nhưng dưới tay hắn có rất nhiều người đều có gia đình bạn gái, mặt mũi của hắn so với cuộc sống của bọn họ thật sự không đáng một xu.
Tử Yến xoay người, cho cái giá trên trời, “Một ngàn một trăm vạn tiền đế quốc Ar."
“Thỏa thuận." Lạc Lan không chớp mắt lấy một cái.
“Định luôn ngày phát lương đi, không được khất nợ."
“Anh nhìn tôi giống chủ nhà keo kiệt thiếu tiền nhân công sao?"
Tử Yến nhịn không được thô lỗ một câu, “Chết tiệt, sớm biết vậy lúc trước đi học gene di truyền."
Lạc Lan cười đưa tay.
Tử Yến nhìn miệng cười quen thuộc, theo bản năng liền cầm tay nàng.
Lạc Lan nói: “Thiệu Dật Tâm, từ bây giờ anh chính thức trở thành trợ lý riêng của hoàng đế đế quốc Ar, xin cố gắng làm việc, ngoại trừ tiền lương theo thỏa thận, anh còn được hưởng các phúc lợi khác, công việc cụ thể thế nào mời tìm Thanh Sơ cố vấn."
Tử Yến hồi phục lại tinh thần, hắn giống như bị điện giật giãy tay của Lạc Lan ra, “Cô không sợ tương lai tôi lợi dụng biết hết tất cả đối phó cô sao?"
Lạc Lan mặt mày lộ ra chút mỏi mệt, ảm đạm cười nói: “Tôi trước hết phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này đã, sau mới tìm cách đối phó với anh."
————·————·————
Sáng sớm.
Lạc Lan ăn mặc cực kỳ đoan trang tao nhã, nàng cùng đi với Lâm Kiên, tham dự lễ khai mạc buổi diễn tập quân sự.
Nhìn thấy Thiệu Gia công chúa toàn thân mặc quân trang, mái tóc ngắn kiểu nam, Lạc Lan tươi cười không thay đổi, lịch sự đưa tay, khách khí khen ngợi: “Công chúa mặc quân phục rất đẹp."
Công chúa Thiệu Gia không giống như các nữ thành viên khác trong hoàng thất quỳ gối hành lễ, mà chỉ giống như người đồng cấp bình thường nắm tay Lạc Lan, không chút khách khí nói: “Mặc quân phục cũng không phải vì đẹp."
Lạc Lan mỉm cười, làm như không hề tức giận, “Công chúa nói rất đúng."
Đợi Thiệu Gia rời khỏi, Lâm Kiên đến trấn an nàng: “Công chúa Thiệu Gia còn là một cô bé, đừng để bụng."
Lạc Lan không nói tiếng nào.
Lúc ở độ tuổi của Thiệu Gia nàng là người thế nào? À, phải rồi, nàng đã tự làm mình mất đi ký ức, đưa đến quốc gia của kẻ thù làm gián điệp.
Trong tiếng quân nhạc hùng hồn, đại biểu các khu căn cứ quân sự của các tinh quốc xếp hàng ngay ngắn dưới lá cờ quân đội được dẫn dắt diễu hành.
Cuộc diễn tập này được chọn theo kiểu hỗn chiến đào thải.
Mỗi đội được tính một điểm, đội thắng sẽ được điểm của đội thua, điểm này có thể được cộng dồn.
Ví dụ, nếu một đội đánh thắng ba đội khác, tính luôn điểm của mình, tổng cộng có bốn điểm. Nếu lúc này có một đội khác đánh thắng đội đó, thì có thể đánh một lần được thêm bốn điểm. Cho nên trong lúc hỗn chiến không chỉ cần thắng, mà thời cơ đánh thắng cũng rất quan trọng.
Cuối cùng, hai đội cao điểm nhất sẽ vào trận chung kết, nhưng cuộc diễn tập chỉ chọn ra một đội tham gia trận chiến.
Lạc Lan phát hiện công chúa Thiệu Gia không ngồi trên lễ đài, mà đứng chỗ người đại diện của quân đội Ar nhỏ, nhìn qua dĩ nhiên phải tham gia cuộc diễn tập.
Nàng nghiêng đầu, mặt vẫn tươi cười nhưng giọng nói lạnh như băng: “Sao lại thế?"
Lâm Kiên cũng thật hoang mang: “Tôi không biết."
Lạc Lan dặn dò: “Ta nhớ công chúa Thiệu Gia thể năng cấp B, nhớ để ý an toàn của cô ta."
Lâm Kiên tươi cười dịu dàng, giọng nói lại cực kỳ nghiêm túc, “Hiểu rồi!" Nếu trong lúc quan trọng Công chúa Thiệu Gia bị thương khi diễn tập, hậu quả thật sự khó lường.
Hai người bọn họ đang thảo luận chính sự, nhưng trong mắt của người ngoài, nữ hoàng và nguyên soái vẻ mặt tươi cười, đầu dính chặt đầu, đang ngọt ngào đường mật lặng lẽ nói chuyện.
Đội quân diễu hành cuối cùng là đại biểu của khu căn cứ quân sự Hominis, khi đi qua lễ đài, bọn họ cùng đồng loạt hướng đầu về phía nữ hoàng và nguyên soái kính chào theo nghi thức quân đội.
Lạc Lan nói xong với Lâm Kiên, quay đầu lại mới nhìn thấy Tiểu Giác.
Hắn đứng giữa đội quân, đang quay đầu nhìn Lạc Lan, biểu cảm trên mặt đã bị mặt nạ che đi, ánh mắt lại không chút che giấu nhìn chằm chằm Lạc Lan.
Lâm Kiên bỗng nhiên cầm tay của Lạc Lan, nghiêng đầu nhỏ giọng cười nói bên tai của Lạc Lan: “Tiêu huấn luyện viên hiện tại là đàn ông độc thân được yêu thích nhất trong khu căn cứ, đàn ông muốn tháo bỏ mặt nạ của hắn, phụ nữ muốn cởi bỏ quần áo của hắn."
Lạc Lan liếc nhìn Lâm Kiên.
Lâm Kiên ảo não, cảm thấy mình đã lỡ lời, nhưng hắn cũng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Giác nhìn Lạc Lan, cho dù biết hắn chỉ là nô lệ của Lạc Lan, căn bản không thể có chuyện gì, nhưng cảm giác vẫn giống như đang bộc phát bản năng của động vật giống đực.
Lâm Kiên nhìn biểu cảm không chút thay đổi của Lạc Lan, liền nhớ lại dáng vẻ của công chúa Thiệu Gia với đôi mắt đỏ rơm rớm một cách khó hiểu, tầm mắt theo bản năng liếc qua, không ngờ Thiệu Gia cũng đang chăm chú nhìn hắn.
Lâm Kiên lập tức dời mắt, nắm chặt tay của Lạc Lan.
Lạc Lan không nắm lại tay hắn, nhưng cũng không rút tay mình lại, vẫn tùy ý để hắn nắm.
Lâm Lâu tướng quân là tổng chỉ huy cuộc diễn tập lần này, ông lên phát biểu vài lời, sau đó cùng các quan chỉ huy của các tinh quốc tuyên bố cuộc diễn tập chính thức bắt đầu.
————·————·————
Sau khi buổi lễ khai mạc kết thúc, Lạc Lan lập tức rời khỏi, đến viện nghiên cứu.
Nàng ngồi trên phi thuyền nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất lo lắng, đang do dự không biết có nên liên hệ với Tiểu Giác hay không, âm báo thiết bị cá nhân vang lên, trên màn hình thể hiện là Tiểu Giác.
Lạc Lan lập tức nhận: “Có chuyện gì?"
“Tôi chuẩn bị lên phi thuyền, thiết bị cá nhân phải nộp lại, trước khi tham gia diễn tập không được liên hệ với bên ngoài."
“Biết rồi."
“Cô hy vọng tôi biểu hiện thế nào?"
Xung quanh của Tiểu Giác chắc hẳn có rất nhiều người, tiếng nói không ngừng truyền đến, làm cho giọng nói của Tiểu Giác bị át đi rất nhỏ, rất khó nghe, thật giống như dấu ấn không để lộ ra ở trên người hắn.
Lạc Lan im lặng một thoáng, nói: “Khống chế thể năng ở mức A cấp, những thứ khác tự mi quyết định."
“Hiểu rồi."
Lạc Lan nói: “Còn một việc."
Tiểu Giác im lặng chờ đợi, từ thiết bị phát ra tiếng quân nhân hét lên ra lệnh, thúc giục những người chưa nộp thết bị cá nhân nhanh chóng đem nộp, hắn thì dường như không chút vội vàng.
Lạc Lan nói: “Mi hãy để ý đến công chúa Thiệu Gia, nhanh chóng đánh bại cô ta, nhưng đừng làm cô ta bị thương, bảo vệ cô ta an toàn."
“Được."
“Nhớ chú ý cẩn thận." Lạc Lan chủ động ngắt tín hiệu.
Nàng nhìn đến nơi bóng dáng của Tiểu Giác biến mất, biểu cảm có chút giật mình.
Từ khi Tiểu Giác đến ở khu căn cứ quân sự, bọn họ dường như không có thân mật giống như lúc trước như vậy.
Lạc Lan biết mình quá bận rộn, nhưng thời gian mỗi ngày đều có rất nhiều việc. Các thí nghiệm đang đến lúc quan trọng, chẳng những không thể dừng, ngược lại còn phải cố gắng đẩy nhanh tốc độ hơn nữa; công việc của hoàng đế cũng không có chút thư giản, phải xử lý thỏa đáng từng việc một; còn cuộc chiến chỉ được thắng không được thua kia…
Bên dưới dạ dày chợt quặn lên đau đớn, bệnh thần kinh dạ dày lại tái phát.
Lạc Lan một tay đè vào dạ dày, một tay ấn vào thiết bị cá nhân, mở ra văn kiện cần xử lý.
Trên phi thuyền trước khi về tới hoàng cung, nàng còn có thể xem hết một phần văn kiện.
————·————·————
Cuộc diễn tập quân sự diễn ra liên tục mười lăm ngày.
Lạc Lan có quyền theo dõi toàn bộ quá trình, nhưng nàng thật sự không có thời gian chú ý, nên căn dặn Lâm Kiên có chuyện gì thì thông báo với nàng.
Nàng tin tưởng Lâm Kiên, hiểu rõ “có chuyện gì" chỉ là Tiểu Giác.
Lạc Lan đem các tư liệu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của Sở Thiên Thanh mà Tử Yến đã đưa cho nàng sắp xếp lại toàn bộ, có được phán đoán và phương phướng đại khái, nàng giao các phần cho Phong Tiểu Hoàn làm.
Phong Tiểu Hoàn không nghĩ mình vừa gia nhập viện nghiên cứu hơn một năm, nay lại có thể độc lập làm một phần thí nghiệm, em vừa vui vừa sợ, nhưng cũng không dám biểu lộ chút lùi bước.
Đối với dì Lạc Lạc mà trong từ điển không có hai chữ “không được", nếu bây giờ làm không được thì phải cố gắng ngay sau đó, nếu hôm nay làm không được thì phải cố gắng ngay ngài mai.
Phong Tiểu Hoàn thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ dốc hết sức, khiến dì Lạc Lạc hài lòng.
Lạc Lan chính mình lại tiếp tục thử nghiệm thuốc trên người A Thịnh.
Loại thuốc giúp dung hòa ổn định gene loài người và gene dị chủng đã sớm chứng tỏ hiệu quả trên người của Tiểu Giác, nhưng Tiểu Giác thể năng 4A, thể chất mạnh mẽ, không người thường nào có thể so sánh, hắn chịu được dược tính của loại thuốc này, nhưng đổi thành người khác sẽ là thuốc độc.
Nếu lúc trước dược tính có thể nhẹ đi một chút, cho dù không thể hoàn toàn giữ lại tính mạng của Diệp Giới, nhưng ít ra có thể kéo dài mạng sống cho hắn.
Lạc Lan hy vọng loại thuốc cuối cùng được nghiên cứu ra lần này, không chỉ thích hợp cho người có thể năng cấp A, mà còn có thể thích hợp cho người thường, ngay cả người thể năng cấp E, cấp F cũng có thể sử dụng; không chỉ thích hợp cho dị chủng, mà còn thích hợp cho những người có gene không thuần chủng khác.
Rất nhiều gene bệnh là đều do gene trong cơ thể phản ứng bài xích khiến tính chất vốn có của gene bị thiếu hụt hoặc gây ra bệnh lý phức tạp. Nếu thuốc có thể giúp các gene bất đồng dung hợp ổn định, chẳng những có thể chữa khỏi rất nhiều gene bệnh, mà còn có thể nâng cao tỷ lệ sinh sản cho loài người.
Tuy rằng nghiên cứu đã có kết quả sơ bộ, hướng đi chính xác, nhưng hiện tại các nghiên cứu vẫn không hề nhẹ nhàng. Nếu như nói nghiên cứu trước kia giống như mò kim đáy biển, thì các nghiên cứu bây giờ giống như “dùng kim điêu khắc" tạo ra một thế giới.
Lạc Lan phải lặp đi lặp lại điều chỉnh thực nghiệm, lặp đi lặp lại tính toán nghiên cứu, mới có thể không phạm chút sai lầm mà đem sự sống tràn đầy của thế giới kia thể hiện ra ngoài.
A Thịnh hôn mê bốn ngày ba đêm mới tỉnh lại.
Chốc lát sau, hắn mới hiểu được mình đang bị gì, hắn nhìn Lạc Lan, đôi mắt màu xanh không ngừng chớp chớp.
Lạc Lan không kiên nhẫn vỗ vỗ vào khoang chữa bệnh, “Tỉnh rồi thì nhanh ngồi dậy, còn có vệc cho anh làm đây."
A Thịnh cãi lại: “Cô không tránh ra, sao tôi đứng dậy? Lõa lồ à?"
“Thật phiền phức!" Lạc Lan xoay người.
“Tôi biết cô không ngại nhìn thấy đàn ông trần truồng, nhưng tôi thì ngại để cô nhìn!" A Thịnh chui ra khỏi khoang chữa bệnh, cầm lấy y phục của bệnh nhân màu lam nhạt, đưa lưng về phía Lạc Lan vội vàng mặc vào.
“Được rồi."
Lạc Lan xoay người.
Dáng vẻ cùa A Thịnh mặc y phục bệnh nhân màu lam lọt vào mắt, cùng với hình ảnh của người bị giấu kín trong ký ức kia chồng chéo lên nhau, trong nháy mắt trái tim nàng như bị bóp mạnh một cái, Lạc Lan đầu óc trống rỗng, ngây ngốc nhìn.
A Thịnh vừa quay lại, đã thấy biểu hiện của nàng kỳ lạ, “Sao vậy?"
Lạc Lan lập tức khôi phục lại bình thường, cẩn thận liếc nhìn mặt của hắn, làm như không có việc gì nói: “Vết sẹo đã nhạt đi."
“Vậy sao?" A Thịnh vội vàng soi mặt vào phần kim loại trên khoang chữa bệnh, xem chính mình, “Đúng là mờ đi rất nhiều."
Vết sẹo của hắn năm đó là do đánh nhau với người ta, bị chém, một vết sẹo kéo dài từ mắt trái đến tai phải, đường chéo xuyên qua hết khuôn mặt. Bởi vì khi đó không có tiền chữa trị, hắn tìm bừa một phòng khám lang băm, tùy tiện xử lý, nên sau khi vết sẹo lành lại, cơ mặt rúm ró, chỉnh hình khuôn mặt cũng có chút biến đổi.
Lạc Lan hỏi: “Thân thể có thay đổi gì không?"
A Thịnh hoạt động tay chân, cẩn thận cảm nhận nói: “Cảm thấy thân thể rất nhẹ, giống như tràn đầy năng lượng. Ừ, phải rồi."
Hắn vỗ vỗ chân trái của mình, “Lúc tôi còn trẻ, sống rất buông thả, say rượu, đánh nhau, chơi thuốc, bài bạc, cái gì cũng làm. Có một lần tôi đánh nhau với người ta, hai chân đều bị đánh gãy, lại không có tiền phẫu thuật chữa trị, trở thành tàn phế, thiếu chút nữa đói chết ở đầu đường. Sau gặp được một người tốt bụng, anh ta bắt tôi kiêng rượu cai thuốc, rồi đem chân của tôi đi giải phẫu chữa lành, còn cho tôi mượn tiền để tôi học nghề thú y, có cái nghề nuôi sống chính mình…"
A Thịnh dường như cảm thấy mình đang kể lể, vội vàng dừng câu chuyện, “Chân này nhìn qua rất tốt, nhưng điều trị quá trễ, nên luôn cảm thấy khó chịu, thể năng cũng từ cấp C trượt xuống cấp E. Hiện tại không còn cảm giác khó chịu nữa, giống như hai chân trước đây không thể hòa hợp với cơ thể nay lại rất hòa hợp vậy."
A Thịnh đột nhiên ý thức được gì đó, kích động hỏi Lạc Lan: “Thể năng của tôi có phải cũng tốt lên hay không?"
Lạc Lan không để ý tới câu hỏi của hắn, nàng đi đến bàn dụng cụ, ý bảo hắn đi qua, “Trắc nghiệm một chút năng lực cơ chân, xem sai biệt số liệu trước và sau."
A Thịnh đứng trên một cái bục hình tròn, theo mệnh lệnh của máy tính, vừa phóng vừa nhảy, vừa chạy vừa đá.
Lạc Lan vừa chăm chăm theo dõi số liệu trên màn hình, vừa làm như không chút để ý nói chuyện phiếm: “Người tốt bụng đó tên là gì?"
“Thiên Húc, nghìn núi trùng điệp chữ Thiên, mặt trời ban mai chữ Húc." (4.05.2)
(4.05.2) 干旭, Thiên (干) là 1 ngàn, thiên sơn là ngàn núi, Húc (旭) là ánh sáng mặt trời buổi sớm mai. Tên của Thiên Húc có nghĩa là mặt trời sớm mai trên dãy núi trùng điệp.
Lạc Lan im lặng nhìn một đám số liệu trên màn hình.
“Tôi hỏi anh ta tại sao lại giúp tôi, anh ta nói chúng tôi có duyên, bởi vì tên của tôi cũng có chữ “nhật" (4.05.3). Tôi hay nói vui rằng nhìn tên giống như anh em, anh ta cười nói chúng tôi chính là anh em bị thất lạc." A Thịnh nhớ đến chuyện cũ, vừa nhớ, vừa buồn, “Tiểu Giác chính là thú cưng của anh ta. Sau khi cuộc chiến vũ trụ xảy ra, anh ta giúp tôi di dân đến Khúc Vân tinh, nói nơi đó chắc chắn sẽ yên ổn hơn những tinh cầu khác, nhờ tôi chăm sóc cho Tiểu Giác, tôi lại để Tiểu Giác chạy mất. Anh ta còn nói…"
(4.05.3) A Thịnh (阿晟) và Thiên Húc (干旭), chữ thịnh (晟) và chữ Húc (旭) đều có bộ Nhật (日)
Lạc Lan lạnh lùng, “Đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, tập trung thí nghiệm đi!"
A Thịnh bất mãn trong lòng “Bệnh thần kinh, rõ ràng là cô hỏi tôi", nhưng mặt ngoài không dám trêu chọc Lạc Lan ác quỷ, nên ngoan ngoãn im miệng.
Lạc Lan đối chiếu xong số liệu, trong mắt thể hiện kinh ngạc, “Cảm giác của anh không sai, sô liệu cơ chân rất tốt. Đi thử nghiệm thể năng cơ thể xem sao, có lẽ thể năng thật sự tốt lên rồi."
A Thịnh mặt đầy khiếp sợ, “Loại thuốc cô tiêm cho tôi là thuốc gì vậy?" Vốn nghĩ sẽ hủy hoại cơ thể hắn, không ngờ lại khiến cho cơ thể tốt hơn.
Lạc Lan không trả lời câu hỏi của hắn, lạnh nhạt nói: “Kiểm tra tổng quát cơ thể một lần nữa, công việc của anh sẽ hoàn thành."
Sau này thì sao?"
Lạc Lan vừa cúi đầu ghi chép lại số liệu, vừa nói: “Sau này tôi sẽ tìm người bình thường thí nghiệm thuốc, nếu kết quả dược tính không có sai lệch, tác dụng phụ có thể khống chế, loại thuốc này coi như thành công."
A Thịnh âm thầm líu lưỡi, vậy mà còn cần thí nghiệm nữa!
Về sau hắn sẽ không bao giờ than phiền thuốc mắc nữa, hóa ra khi một loại thuốc ra đời phải trải qua nhiều nghiên cứu và thử nghiệm như vậy.
————·————·————
Sau khi kết thúc một ngày làm việc nặng nề, Lạc Lan mệt mỏi trở lại dinh thự.
Nàng không đói bụng, mà ngồi một mình trên sân lộ thiên, bưng ly rượu, vừa uống rượu, vừa ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên bầu trời đầy sao.
Nàng thật sự không ngờ, loại thuốc còn chưa đặt tên kia đang dung hợp ổn định giữa gene loài ngơời và gene dị chủng, tác dụng phụ của nó lại có thể chữa trị tổn thương của bộ phận trên cơ thể.
Nếu nó có thể chữa lành cơ thể, làm cho vết sẹo trên mặt A Thịnh mờ đi, dần dần lành lặn, vậy có phải nó cũng có thể chữa lành tổn thương của đại não hay không?
Lạc Lan gửi tin nhắn cho Thứ Hồng: “Sau khi có báo cáo kiểm tra cơ thể của A Thịnh, nhanh chóng chuyển cho tôi."
“Cơ thể của A Thịnh vẫn đang trong thời kỳ hồi phục, căn cứ vào kết quả xét nghiệm máu và sinh trắc tế bào, cần đợi thêm vài ngày, mới có thể có báo cáo chính thức."
Lạc Lan nhắm mắt lại, im lặng thở dài.
Tít Tít.
Âm báo thiết bị cá nhân đột nhiên vang lên.
Trên màn hình biểu hiện là Lâm Kiên, Lạc Lan lập tức nhận.
“Công chúa Thiệu Gia và Tiêu Giao xảy ra chuyện."
Lạc Lan nhanh chóng đứng lên, vừa bước nhanh ra khỏi phòng, vừa hạ lệnh: “Phong tỏa tin tức, ta sẽ lập tức đến ngay.
————·————·————
Hành tinh Hamut (Cáp Mục Đặc), là một tinh cầu nguyên thủy có địa hình phức tạp, khí hậu thường xuyên thay đổi.
Tinh cầu này được lựa chọn cho cuộc diễn tập quân sự bởi vì hoàn cảnh cực kỳ phức tạp, rất có tính khiêu chiến.
Trên đường đến hành tinh Hamut, Lạc Lan cùng trò truyện với hình ảnh liên lạc của Lâm Lâu tướng quân, để biết rõ chuyện gì đang xảy ra
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
“Tập trận quân sự đến ngày thứ ba, máy bay chiến đấu của công chúa Thiệu Gia bị trúng đạn, khi đang nhảy dù chạy thoát, gặp phải bầy thú dữ, may mắn Tiêu Giao cứu được cô ta. Tôi lo công chúa gặp chuyện không may, nên để Lâm Kiên đi thuyết phục công chúa rời khỏi cuộc diễn tập. Kết quả không biết xảy ra chuyện gì, công chúa chẳng những không rời khỏi, ngược lại còn đẩy mạnh tấn công, đêm khuya dẫn binh đi đánh lén một đội khác, giành được toàn thắng, khiến mọi người chú ý, tôi muốn ra chút kế sách làm công chúa lộ diện nhưng lại không tiện. Ngày hôm qua, đội quân của công chúa Thiệu Gia và đội quân của Tiêu Giao có một trận quyết chiến, tấn công kịch liệt, rõ ràng đội của công chúa đã sắp thua, nhưng cô ta vẫn không chịu thua, lại bay đến khe núi Chết, muốn lợi dụng Khe núi Chết là khe sâu địa thế hiểm trở chuyển bại thành thắng, cuối cùng máy bay chiến đấu bị đâm cháy, Tiêu Giao và công chúa đều mất tích."
Lâm Lâu tướng quân phát lại đoạn hình ảnh cuối cùng—
Một khe núi lớn cao mấy ngàn dặm, liếc mắt không thể nhìn thấy đáy.
Bởi vì là miệng núi lửa đang hoạt động, bên dưới khe núi không phải là hồ nước lớn, mà là dung nham cuồn cuộn nóng chảy. Hai bên khe sâu là vách đá thẳng đứng cao ngàn trượng, không hề có sinh vật nào sống sót.
Bên trong khe sâu nơi nơi đều là núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy tạo nên các cột đá, mỏm đá, khối đá nhấp nhô chằng chịt với hình dạng khác nhau. Khói trắng quanh năm lượn lờ không tán, khiến cho các khối đá hình thù kỳ lạ lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua mờ ảo như tiên cảnh, nhưng thực tế lớp khói này đều là kịch độc, đến nỗi cách khe núi mấy ngàn mét không có một ngọn cỏ, nên được gọi là khe núi Chết.
Công chúa Thiệu Gia không chịu thua, cô lái phi cơ chiến đấu xông thẳng vào khe núi Chết, ý đồ lợi dụng địa thế hiểm trở của khe núi Chết để chạy thoát khỏi truy binh.
Mưu kế của cô đích thực hiệu quả, hầu hết các máy bay chiến đấu đều không tiếp tục truy đuổi, chỉ có ba chiếc bay theo, nhưng cũng không phải muốn truy kích, mà là muốn công chúa Thiệu Gia trở lại điểm xuất phát, công chúa lại không quan tâm.
Cô chắc chắn có bản đồ của khe núi Chết, máy bay chiến đấu bay trong lớp khói trắng mù mịt vẫn linh hoạt tự nhiên, trước mắt có thể hoàn toàn chạy thoát.
Nhưng khe núi Chết là khe núi lửa đang hạt động, thường xuyên có vài cột nham thạch nóng chảy phun trào, nơi phun trào và thời gian phun trào không thể biết trước. Phi cơ chiến đấu của công chúa Thiệu Gia chẳng may gặp phải một đợt phun trào nhỏ.
Nham thạch lửa đỏ nóng chảy giống như một cột suối phun đột nhiên phóng tới, cắt đứt đường lui của công chúa Thiệu Gia, phi cơ lập tức né tránh, lại đâm phải một cột đá bị khuất trong màn sương trắng, hai cánh vỡ nát.
Thiệu Gia vừa cố gắng giữ vững phi cơ chiến đấu xong, lại có thêm một cột nham thạch phun trào nữa.
Bị khí nóng dưới nền đất ảnh hưởng, lớp sương khói trắng ở xung quanh càng phun ra dày đặc, mắt có thể nhìn, nhưng không thấy gì.
Lúc này rốt cuộc công chúa Thiệu Gia không còn khống chế phi cơ chiến đấu được nữa, đâm đầu và vách núi bên cạnh, phi cơ nổ tung, công chúa bị văng ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy hình ảnh cuối cùng, trong chớp mắt, dưới lớp sương khói dày đặc, một phi cơ chiến đấu cấp tốc bay tới, có lẽ là chiếc phi cơ của Tiêu Giao đã mất tích.
………
Lạc Lan che mặt, thở dài một tiếng.
Ngốc! Ta nói là phải bảo vệ an toàn cho công chúa Thiệu Gia, chứ không phải để mi nghe theo bất chấp tính mạng như vậy!
Thanh Sơ gửi một đoạn hình ảnh tư liệu cho Lạc Lan, biểu cảm nghiêm túc nói: “Có liên quan đến công chúa Thiệu Gia."
Lạc Lan mở đoạn hình ảnh ra xem.
Trên chiến hạm, công chúa Thiệu Gia mặc trang phục tác chiến, chuẩn bị vũ khí, sắp sửa lên phi cơ chiến đấu, nàng trả lời câu hỏi của phóng viên: “Điện hạ tại sao lại tham gia đợt diễn tập lần này?"
“Ta muốn chứng minh, ta chẳng những có khả năng tự bảo vệ mình, mà cũng có khả năng bảo vệ người khác."
“Ngài chứng minh với ai? Dân chúng đế quốc Ar sao?"
Công chúa Thiệu Gia nghiêng đầu nhìn về phía phóng viên, biểu lộ nụ cười tự giễu, “Người đàn ông tôi thích."
Phóng viên bất ngờ đến ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Công chúa điện hạ đúng là có lòng với người đó, có thể tiết lộ tên tuổi không?"
“Không thể!"
“Vậy có thể tiết lộ anh ta là người như thế nào không?"
“Thông minh, tao nhã, nhân hậu, kiên cường, dũng cảm, cũng rất tuấn tú."
Phóng viên kích động còn muốn hỏi thêm, cảnh vệ của công chúa Thiệu Gia đã lễ phép nói: “Thời gian phỏng vấn đã hết." Mời phóng viên rời khỏi.
Lạc Lan nhíu mày trầm tư, tay vô thức gõ gõ lên tay vịn của ghế dựa.
Thanh Sơ nói: “Tôi có tra qua thời gian nhập ngũ của công chúa Thiệu Gia, chính là sau ngày bệ hạ và nguyên soái Lâm Kiên tuyên bố đính hôn."
“Là sau ngày Lâm Kiên phát biểu thanh minh công khai sao?"
“Đúng vậy." Thanh Sơ suy nghĩ, bổ sung thêm: “Công chúa Thiệu Gia vốn tóc dài, nhưng sau khi nhập ngũ thì cắt đi."
“Lâm Kiên đi thuyết phục công chúa rời khỏi cuộc diễn tập, công chúa chẳng những không rời khỏi, mà ngược lại hành vi càng thêm quá khích?"
“Đúng vậy."
Lạc Lan gõ nhẹ lên tay ghế vịn, không nói thêm lời nào.
————·————·————
Khi Lạc Lan đến hành tinh Hamut, Lâm Kiên đã cho dựng doanh trại cấp cứu tạm thời, một mình chỉ huy công tác tìm kiếm cứu nạn, đã hơn bốn mươi giờ không ngủ, sắc mặt mệt mỏi, vẻ mặt nôn nóng.
“Ta đến theo dõi rồi, cậu đi nghỉ ngơi một lát đi!" Lạc Lan bình tĩnh xem hình ảnh cứu hộ của đội cứu hộ.
Lâm Kiên giống như không nghe thấy gì, thất thần nhìn ra làn khói trắng lượn lờ bên ngoài cửa thủy tinh, “Cho dù sau khi máy bay chiến đấu của bọn họ gặp rủi ro, nếu thân thể không bị tổn thương gì, hay trên trang phục tác chiến cũng không có ghi nhận có tổn hại, thì hệ thống phòng độc trên mũ giáp tác chiến cùng lắm chỉ cầm cự được hơn bốn mươi bốn tiếng."
Lạc Lan liếc nhìn đồng hồ trên màn hình, thời điểm công chúa Thiệu Gia gặp chuyện cách đây đã hơn bốn mươi sáu tiếng, vượt qua hơn hai tiếng rồi. Kỳ thật đã có thể xác định bọn họ đã chết, chẳng qua Lâm Kiên không hạ lệnh ngừng tìm kiếm cứu nạn, nên đội tìm kiếm vẫn còn tiếp tục làm việc.
Lạc Lan nói: “Cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, còn rất nhiều việc phải xử lý."
Lâm Kiên đột nhiên bùng phát phẫn nộ, giận dữ hỏi: “Ngài không có cảm giác gì sao? Cho dù ngài không quan tâm đến chuyện sống chết của công chúa, nhưng huấn luyện viên Tiêu Giao tốt xấu gì cũng đã theo ngài nhiều năm…"
Lạc Lan giọng nói lạnh như băng, không chút khách khí ngắt lời hắn: “Cậu muốn ta phản ứng thế nào? Không ăn không uống không ngủ, hay là gào thét giận dữ, trút giận lên người khác?"
Lâm Kiên tỉnh táo trở lại, lúng túng nói: “Xin lỗi, thần vô lễ rồi."
Hắn cầm lấy mũ giáp ra khỏi doanh trại cứu hộ, không đi nghỉ ngơi, mà đội mũ giáp, tiếp tục tham gia vào đội tìm kiếm làm việc.
Lạc Lan nhìn bóng dáng của Lâm Kiên biến mất trong làn sương trắng.
Thanh Sơ hỏi: “Hay tôi tìm nguyên soái nói chuyện một chút…"
“Không cần. Nếu cậu ta làm vậy có thể yên tâm, thì cứ để cậu ta làm đi!"
Lạc Lan mở máy tính, cẩn thận xem lại các tình huống mô phỏng các chuyên gia trong tổ cứu nạn đã dựng nên.
Khả năng thứ nhất, chính là tình huống xấu nhất, Tiêu Giao có ý định cứu công chúa đang sắp rơi vào dòng dung nham nóng chảy, bản thân cũng bị nham thạch nóng chảy nuốt sống.
Khả năng thứ hai, phi cơ chiến đấu của Tiêu Giao vừa đúng lúc cứu được công chúa Thiệu Gia thoát khỏi dòng nham thạch phun trào, Tiêu Giao bất hạnh hy sinh, công chúa Thiệu Hoa may mắn thoát nạn, nhưng vì tránh né dòng chảy dung nham chuyển động, hoảng hốt không tìm ra đường thoát, rơi xuống đáy khe núi Chết.
Khả năng thứ ba, là tình huống tốt nhất, Tiêu Giao kiểm soát chính xác, lợi dụng phi cơ chiến đấu ngăn lại dòng nham thạch phun trào, bản thân và công chúa Thiệu Gia đều may mắn thoát nạn, nhưng vì tránh né dòng chảy dung nham chuyển động, hốt hoảng không tìm ra đường thoát, rơi xuống đáy khe núi Chết.
Lạc Lan lập tức bỏ qua khả năng thứ nhất và thứ hai, với khả năng thứ ba loại trừ trường hợp hoảng loạn không tìm được đường thoát, đổi thành bình tĩnh đối phó, sau đó ra lệnh với máy tính: “Mô phỏng đường chạy thoát."
Trong chốc lát, máy tính đưa ra ba con đường.
Lạc Lan nhìn chằm chằm vào sơ đồ các tuyến đường im lặng suy nghĩ.
Thanh Sơ đối chiếu với các tuyến đường mà đội cứu hộ đã đi qua, “Hai còn đường này đã có người tìm qua, còn đường thứ ba chưa có, có cần phái người đi tìm kiếm không?"
“Nếu còn người máy, thì phái vài cái đi đi."
Lạc Lan phất tay tắt đi sơ đồ các đường chạy thoát do máy tính mô phỏng, quan sát sơ đồ địa hình thực tế của khe núi Chết —
Một khe núi sâu mấy ngàn dặm, nhìn không thấy đáy, hai bên vách núi cao chót vót, thẳng đứng ngàn trượng, bên trong sương trắng mênh mông cuồn cuộn, những khối đá kỳ dị đứng sừng sững.
Thật ra con đường sống rất rõ ràng, chẳng qua người thường không làm được, nên có muốn cũng không nghĩ tới, nhưng Tiểu Giác không phải người thường.
Lạc Lan cầm lấy mũ giáp, ra khỏi doanh trại, tiến vào một xe cứu thương.
Binh lính cứu thương ở bên cạnh đang nghĩ ngơi nhìn thấy liền hô to: “Cô là ai? Đừng gây rối!" Thanh Sơ thủ thế, hai cảnh vệ khác cũng chạy đến giúp người lính cứu thương đối phó.
Không đợi bọn họ đối phó xong, Lạc Lan đã lên xe cứu thương rời khỏi.
————·————·————
Bên trong khe núi, nơi máy bay chiến đấu của công chúa Thiệu Gia rơi nát.
Bốn phía khói trắng mù mịt.
Khoảng cách của Lạc Lan và khe núi không quá hai thước, nàng không tin tưởng vào khả năng điều khiển của mình, nên đã cài đặt chế độ lái tự động.
Bởi vì trong khe núi từ trường hỗn loạn, tất cả thiết bị dò tìm không hoạt động, chỉ có thể dựa vào sức người tìm kiếm.
Chiếc xe bay dùng tốc độ rùa bò bay theo hình chữ “Z", vừa bay qua bay lại, vừa từ từ bay lên.
Một trăm mét, hai trăm mét, ba trăm mét…
Theo độ cao bay lên, khói trắng càng trở nên mờ nhạt, Lạc Lan nhìn ra cửa sổ khoảng cách ngày càng xa.
Bay đến khoảng hơn năm trăm mét, Lạc Lan nhìn thấy trên vách đá có một bóng người.
Tiểu Giác cõng trên lưng công chúa Thiệu Gia đã bất tỉnh, đang trèo lên.
Vách đá giống như bị dao của đao phủ chém xuống, thẳng đứng bóng loáng, hoàn toàn không có chỗ đặt chân. Phía trên không biết cao bao nhiêu, phía dưới vực thẳm sâu vạn trượng, cuồn cuộn nham thạch nóng chảy.
Tiểu Giác hoàn toàn dựa vào hai tay hai chân, cõng theo một người từ từ trèo lên, đã đi gần bốn mươi bảy tiếng đồng hồ.
Lạc Lan lái xe bay từ từ bay tới gần.
“Tiểu Giác!" Lạc Lan không dám gọi lớn tiếng, sợ sẽ làm hắn hoảng sợ, nàng cố gắng khiến cho giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng.
Tiểu Giác không nói tiếng nào, nhưng dừng lại động tác leo lên.
Lạc Lan không biết bây giờ thần trí của hắn có tỉnh táo hay không, tuy càng leo lên cao khí độc càng loãng, hệ thống phòng độc trong mũ giáp sẽ kéo dài hơn một chút, nhưng Tiểu Giác cõng một người phải bám víu vào vách đá thẳng đứng, nhu cầu dưỡng khí chắc chắc sẽ càng lớn.
Lạc Lan cố gắng ôn hòa nói: “Tiểu Giác, ta là Lạc Lạc, ta sẽ điều khiển cánh tay máy đỡ lấy mi, mi không nên cử động, càng phối hợp sẽ càng an toàn."
Lạc Lan điều khiển cánh tay máy bắt lấy cánh tay của Tiểu Giác và công chúa Thiệu Gia, “Đúng rồi, cứ như vậy, đừng cử động, sẽ nhanh qua thôi, rất nhanh!"
Cánh tay máy nắm thành công, từ từ rút lại, mang Tiểu Giác và công chúa đặt lên thùng xe.
Lạc Lan lập tức chạy đến, nhanh chóng cởi bỏ mũ giáp của Tiểu Giác, lấy mặt nạ dưỡng khí ấn lên mặt hắn.
Tiểu Giác nhìn Lạc Lan, đưa tay vô lực chỉ về phía công chúa Thiệu Gia.
Lạc Lan không để ý đến, kiểm tra số liệu toàn bộ cơ thể của hắn, xác định tất cả đều bình thường, mới tháo bỏ mũ giáp của công chúa Thiệu Gia, chụp mặt nạ dưỡng khí lên mặt cô ta.
————·————·————
Xe cứu thương trở lại doanh trại cấp cứu.
Các binh lính cứu thương đã bố binh chờ sẵn, đưa công chúa Thiệu Gia lên xe cứu thương, mang về doanh trại kiểm tra sức khỏe.
Các quan chức của Ar nhỏ đến chất vấn Lạc Lan, bị cảnh vệ chặn lại bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Lâu và Lâm Kiên một trước một sau chạy tới.
Lạc Lan kể tóm tắt sự việc.
Lâm Lâu và Lâm Kiên nghe được Tiểu Giác có thể cõng công chúa Thiệu Gia leo lên vách đá thẳng đứng, hoàn toàn không phải là đường thoát mà bọn họ hay bất kỳ người nào có thể nghĩ ra, đều cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu loại trừ yếu tố cứu viện, trèo lên trên mới là đường sống duy nhất trong hoàn cảnh nguy hiểm tuyệt vọng như vậy, tuy đường sống này nhìn qua càng giống với đường chết.
Dưới đủ loại ánh mắt của mọi người, Lâm Lâu tướng quân ôn hòa nói với Tiểu Giác: “Tuy cuộc diễn tập còn chưa kết thúc, nhưng anh có thể rời khỏi đây trước."
Tiểu Giác nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan nói: “Mi tự quyết định đi."
Tiểu Giác chào Lâm Lâu tướng quân theo nghi thức quân đội, nói: “Tôi muốn lập tức về đơn vị."
Lâm Lâu tướng quân hài lòng gật đầu, “Được!"
Ông nói với sĩ quan phụ tá: “Phái người đưa Tiêu Giao trở về đơn vị."
Tiểu Giác đi theo sĩ quan phụ tá đang muốn lên phi thuyền, công chúa Thiệu Gia từ trong doanh trại đã lao tới, trên cánh tay còn dính thiết bị đo sức khỏe, lớn tiếng quát: “Tôi cũng muốn về đơn vị!"
Lâm Lâu tướng quân khó chịu nhíu mày, quay lại đã thay đổi thành tươi cười, “Tốt nhất điện hạ nên nghỉ ngơi, đợi kiểm tra sức khỏe tổng quát xong rồi mới nói."
Công chúa Thiệu Gia chỉ vào người Tiểu Giác, hung hăng hỏi: “Tại sao hắn không cần kiểm tra thân thể, không cần nghỉ ngơi cũng có thể được về đơn vị?"
Không ai trả lời.
Công chúa Thiệu Gia đẩy mạnh nhân viên chữa bệnh và nhân viên chăm sóc, chạy ra hướng phi thuyền.
Lạc Lan sải bước đi qua, bắt lấy cổ tay cô ta, làm một cú vác vai hung hăng ném cô xuống đất, “Đây là nguyên nhân cô không thể về đơn vị."
Công chúa Thiệu Gia ấm ức đứng lên, hướng về phía Lạc Lan đánh tới.
Lạc Lan nhanh nhẹn dứt khoát, lại thêm một cú vác vai, ném cô ta gọn gàng xu
Tác giả :
Đồng Hoa