Ký Ức Đẹp Nhất
Chương 50: Cậu sẽ đợi tớ chứ?
Biên tập: Thiên Duyên
_____
Vệ Trọng Tề được chuyển tới bệnh viện nhân dân H thị đã hơn một tháng, trong lúc nhóm chuyên gia nhiều lần nghiên cứu thảo luận về thương thế y, vận dụng phương án cứu trị có lợi nhất, qua nhiều lần nỗ lực, sinh mạng của y có dấu hiệu bình ổn trở lại, nhưng máu tụ trong đầu không cách nào tan hết, tuy không còn nguy hiểm tính mạng, song người vẫn còn hôn mê.
Lại một tuần trôi qua, Vệ Trọng Tề vẫn không tỉnh, sau khi được chẩn đoán chính xác, bệnh viện tuyên bố y thành người thực vật.
Người thực vật, đồng nghĩa với người sống mà như chết.
Sau khi có chẩn đoán chính xác, Hà Mẫn Ngọc chỉ thấy trước mắt tối sầm, chút hi vọng còn sót lại mấy ngày qua cũng mất đi. Cô được y tá đỡ ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, cầm tay Vệ Trọng Tề đau đớn khóc thành tiếng:
“Sao anh bỏ lại em, em phải làm sao bây giờ …"
Năm đó Vệ Trọng Tề nói muốn giương buồm ra khơi, cô tiễn y đi, chờ nửa đời người, chờ mãi tới khi y hạ buồm trở về, những tưởng một nhà ba người rốt cục có thể đoàn tụ, tai nạn bất ngờ lại phá nát toàn bộ dự định, sao cô có thể tiếp thu.
“Dì, dì đừng khóc mà hại thân." Nữ y tá biết mấy ngày qua cô đều lén rơi nước mắt, sợ cô khóc hư mắt, bèn vỗ vai cô an ủi.
“Phải đó! Chị dâu đừng khóc, chúng ta nghĩ cách khác, nơi này không được thì chuyển viện, bệnh viện khác không được thì ta lại tìm chuyên gia uy tín ở nước ngoài, sẽ có cách thôi!" Vợ Vệ Trọng Thu cũng lên tiếng an ủi.
“Ít nhất người vẫn còn sống, không phải sao? Sẽ có hi vọng mà!" Vệ Trọng Thụ trầm giọng, “Hiện tại y học phát triển như thế, nhất định có hi vọng, chẳng phải có rất nhiều ví dụ người thực vật sẽ tỉnh lại sao?"
Hà Mẫn Ngọc bụm mặt yên lặng bật khóc, từ ngày chồng xảy ra chuyện, lần lượt cấp cứu, lần lượt nhận thư thông báo bệnh tình nguy kịch, nếu không phải hi vọng kỳ tích xảy ra để bản thân chống đỡ, sợ rằng cô đã ngã quỵ từ lâu rồi.
Trong lúc hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô duỗi tay lấy di động trong hộc tủ, gọi cho Vệ Lăng Dương, sau khi chuyển máy, cô nghẹn ngào nói:
“Dương Dương, mau về thăm ba con …"
Cô đã không còn sức quan tâm bây giờ Vệ Lăng Dương có đang lên lớp hay không, hai người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh cô đã ngã xuống một, bây giờ cô chỉ hy vọng con mình có thể ở bên cạnh, cho cô sức mạnh để tiếp tục chống đỡ.
Vệ Lăng Dương nhận điện thoại khi đang học, lão Tào đang đứng trên bục sắp xếp chuyện thi cử cuối kỳ, điện thoại vừa vang lên, hắn lập tức nhận, nghe xong lời Hà Mẫn Ngọc nói, không chút nghĩ ngợi cầm di động chạy ra khỏi phòng.
Lão Tào thấy thế liền gọi với theo bóng lưng hắn:
“Vệ Lăng Dương, em đi đâu đó?!"
Xa xa truyền tới hai chữ “bệnh viện" mơ hồ của Vệ Lăng Dương, Từ Gia cũng chạy theo hắn, vội vàng để lại một câu cho lão Tào:
“Em đi với cậu ấy!"
“Thầy ơi, em cũng đi!"
“Thầy, em cũng đi!"
“Em nữa!"
Ba người Lục Đình Xuyên, Chu Tử Dao cùng Chu Vu ở sau họ đều dồn dập đứng dậy đuổi theo, lão Tào biết nhà Vệ Lăng Dương nhất định lại xảy ra chuyện, nên cũng vội vã bảo mọi người tự học, còn mình cũng đuổi theo.
Bọn Vệ Lăng Dương không có giấy chứng nhận ra ngoài, bị bảo an ngăn ngay cổng trường, lão Tào chạy tới mới phát hiện ở đây còn có hai học sinh không phải lớp mình, chẳng qua lúc này thầy không có khả năng đoái hoài, tiến lên nói rõ tình huống với bảo an liền dẫn đoàn người ra ngoài.
Bọn họ đón xe đến bệnh viện, Vệ Lăng Dương chạy vào phòng bệnh thì thấy Hà Mẫn Ngọc ngồi cạnh giường, đỡ trán lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng cả kinh, phản ứng đầu tiên là chạy xem điện tâm đồ, thấy màn hình hiển thị đường sinh mệnh vẫn còn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm, khom lưng ôm vai Hà Mẫn Ngọc, thấp giọng hỏi cô:
“Mẹ, mẹ sao vậy? Bác sĩ nói gì ư?"
“Dương Dương!" Hà Mẫn Ngọc khàn giọng gọi hắn, giọng nói gần như tan vỡ, “Bác sĩ nói, ba con … thành người thực vật …"
Ầm ——
Trong đầu như có gì nổ tung, Vệ Lăng Dương tưởng như mình mất đi ý thức trong mấy giây, ngay cả người bên cạnh nói gì cũng không nghe thấy, đợi tiếng nổ mạnh kia qua đi, hắn khó khăn quay đầu nhìn ba mình nằm trên giường.
Vệ Trọng Tề mang mặt nạ dưỡng khí, vì làm phẫu thuật nên đã cạo hết tóc, bên trên băng tầng tầng băng gạc, nhắm nghiền mắt không có dấu hiệu tỉnh lại, sắc mặt kém vô cùng, ở xương gò má vẫn còn máu đọng chưa tan và vết trầy da.
Nếu không phải điện tâm đồ biểu hiện người vẫn còn sống, hầu như đã khiến mọi người tưởng rằng y đi rồi.
Sau khi Hà Mẫn Ngọc nói ra câu này, cả phòng bệnh yên lặng đến đáng sợ, Lương Tú Tú che miệng lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt, Phùng Nhuệ vỗ vai nhỏ, những người khác định mở lời an ủi Vệ Lăng Dương, nhưng kết quả đã thế, có nói gì cũng là phí công.
An ủi Hà Mẫn Ngọc xong, Vệ Lăng Dương tiễn mọi người ra hành lang, sau đó xin nghỉ hai ngày với lão Tào, dự định ở bệnh viện chăm sóc ba, tình trạng của mẹ đã thế, hắn thực sự không yên lòng.
Lão Tào biết tâm sự của hắn, không nói thêm gì, vỗ lên vai hắn:
“Chú ý giữ gìn sức khỏe."
“Dạ, cảm ơn thầy." Vệ Lăng Dương cảm ơn, nói với những người khác, “Các cậu về trước đi, hôm nay cảm ơn các cậu."
“Giữa hai tụi mình còn cần gì nói thế?" Chu Tử Dao lau nước mắt nói, từ nhỏ cậu đã lớn lên cùng Vệ Lăng Dương, cũng quen biết Vệ Trọng Tề, luôn thấy đối phương là một trưởng bối rất tốt, đột nhiên xảy ra chuyện cậu cũng khó chịu lắm.
Bọn Chu Vu tiến lên ôm Vệ Lăng Dương, vỗ lưng hắn, lặng lẽ cho hắn sự an ủi, Vệ Lăng Dương dằn đáy mắt ướt át, nói với họ:
“Được rồi, về đi, đừng chậm trễ học tập."
Những người khác đã đi, Từ Gia lần nữa ở lại, hai người cùng quay về phòng bệnh bầu bạn với Hà Mẫn Ngọc, tránh cô xảy ra chuyện.
Vì chuyện ba mình nên thời gian này Vệ Lăng Dương không có tâm trạng học hành, thi học kỳ tụt xuống hai mươi mấy hạng, nhưng trước mắt hắn không có lòng dạ để ý chuyện này, ba đã hôn mê trở thành người thực vật, sức khỏe của mẹ thì ngày càng gầy yếu, hắn lại chẳng làm được gì.
Trong tâm lý hắn, mùa đông năm này lạnh hơn bất kỳ năm nào.
Tuy Vệ Trọng Tề được báo đã trở thành người thực vật, nhưng theo lời Vệ Trọng Thu, hiện giờ y học phát triển như thế, ví dụ người thực vật tỉnh lại vẫn còn đó, Vệ gia không từ bỏ tiếp tục cứu trị, trợ lý Trương đã liên lạc các mối quan hệ có thể dùng, hy vọng nhờ được người liên lạc với chuyên gia nước ngoài, tranh thủ trong năm sau chuyển người ra nước ngoài trị liệu.
Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, Hà Mẫn Ngọc vẫn chưa nói cho ba mẹ ở nông thôn biết, hai ông bà tuổi đã cao, sợ họ chịu không nổi, chỉ có thể gắng sức giấu giếm.
Ngày giao thừa, Từ Gia ở nhà ăn cơm tất niên, sau đó tỏ ý muốn đến bệnh viện thăm hỏi gia đình Vệ Lăng Dương, tối không về nhà đón giao thừa.
Quan hệ hai nhà Khương Vệ vẫn luôn rất tốt, giao thừa năm ngoái, hai nhà còn tụ tập một chỗ vui vẻ gói sủi cảo, năm nay Vệ gia lại chỉ có thể ăn tết trong bệnh viện lạnh lẽo, ai nghe mà cũng thấy xót xa.
Nghe cậu nói thế, bà Khương xuống bếp vớt một ít sủi cảo, bảo cậu mang theo, cũng dặn cậu qua đó nhớ giúp đỡ nhiều chút.
Từ Gia gật đầu thưa vâng, cầm hộp cơm giữ ấm đựng sủi cảo ra ngoài.
Gió bên ngoài rất lớn, trong gió pha lẫn vụn băng vỗ vào mặt, Từ Gia rùng mình, người đã thanh tỉnh hơn nhiều. Một tay cậu quấn khăn quàng cổ thêm một vòng, chạy ra ngoài tiểu khu đón xe tới bệnh viện.
Reup là đồ tồi đồ tồi đồ tồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Đêm giao thừa ở bệnh viện khá vắng vẻ, dường như bánh pháo và hò reo thế giới bên ngoài không hề liên quan tới nơi này. Từ Gia đi thang máy lên tầng 20, xách hộp cơm vào phòng bệnh.
Cửa phòng đang đóng, cậu gõ nhẹ cửa, vặn nắm cửa bước vào.
Phòng bệnh là dành cho một người, bên trong cực kỳ yên tĩnh, Vệ Lăng Dương đang dùng khăn nóng lau tay cho Vệ Trọng Tề, nghe tiếng gõ cửa chỉ tưởng y tá tới kiểm tra phòng, không quay đầu lại, mãi tới khi Từ Gia dừng lại bên cạnh hắn, hắn ngẩng đầu thấy Từ Gia thì ngây ngẩn cả người, chừng như không ngờ tối nay đối phương lại tới đây.
“Sao lại nhìn tớ như vậy?" Từ Gia mỉm cười, vươn tay xoa nhẹ tóc hắn, “Tóc đã dài thế này rồi mà không để ý."
“Quay về đi." Vệ Lăng Dương kéo tay cậu xuống, phát hiện ngón tay cậu thật lạnh bèn nhướng mày, “Sao tay lại lạnh như vậy?"
“Vừa từ bên ngoài vào." Từ Gia không để tâm mà nói, rút tay về, nhấc hộp cơm đặt xuống bàn trà bên kia, hỏi hắn, “Dì Mẫn đâu?"
“Qua phòng kế bên đun nước rồi." Vệ Lăng Dương đứng dậy, cầm túi làm ấm tay đưa cho cậu, “Cho ấm tay."
“Cậu để đó trước đi, hai người ăn cơm chưa? Tớ đem sủi cảo cho cậu với dì Mẫn nè." Từ Gia vừa nói vừa mở hộp cơm ra.
“Chiều đã ăn rồi, nhà chú tớ đến đưa cơm." Vệ Lăng Dương nhìn lỗ tai cậu bị lạnh tới ửng đỏ, duỗi hai tay áp lên tai cậu, nhìn sủi cảo cậu đặc biệt mang tới bèn nói, “Có điều giờ lại thấy đói rồi."
Lòng bàn tay ấm áp khô ráo bao lấy tai mình, mang theo luồng hơi nóng, Từ Gia rụt cổ, kéo tay hắn xuống:
“Lát nữa sẽ hết lạnh, cậu ăn chút sủi cảo trước đi."
“Chờ mẹ tớ về rồi cùng nhau ăn." Vệ Lăng Dương kéo cậu ngồi xuống sofa, nhét túi giữ ấm vào tay cậu.
“Cũng được."
Hai người im lặng một lúc, Từ Gia nhìn Vệ Trọng Tề nằm trên giường bệnh, châm chước hỏi:
“Tình huống chú Vệ mấy ngày nay sao rồi?"
“Vẫn như cũ." Vệ Lăng Dương lắc đầu, “Không có chuyển biến tốt, nhưng cũng không tệ hơn."
“Bên chú Trương nói thế nào?" Từ Gia thường sang đây thăm, cũng biết chuyện trợ lý Trương đang liên hệ với bệnh viện nước ngoài xin giúp đỡ.
“Còn đang sắp xếp, chắc năm sau sẽ qua đó." Vệ Lăng Dương chưa xác định được thời gian, chỉ biết tài liệu liên quan tới ba đã được chuyển sang kia.
“Nước Mỹ sao?"
“Ừm."
Nói đến đây, hai người lại im lặng, vì sắp chia ly nên không biết phải đối mặt thế nào.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng TV rất nhỏ, giọng Vệ Lăng Dương vang lên rất trầm:
“Có khả năng tớ sẽ đi rất lâu, cậu … có thể chờ tớ không?"
Lúc nói lời này, hắn cúi đầu nhìn đất, hai tay chống trên đầu gối, tóc dài che tầm mắt hắn, gò má nom hơi hóp, đường nét gương mặt trông sắc bén hơn trước kia nhiều, vẻn vẹn chưa tới hai tháng, hắn đã trưởng thành rất nhiều, dường như thiếu niên tinh thần phấn đã trôi theo quá khứ.
Câu hỏi ‘cậu có thể chờ tớ hay không’ mang theo sự không chắc chắn nhỏ bé, không giống mọi khi hai người ở cùng nhau, hắn luôn ôm Từ Gia mà mặt dày mày dạn nói “Cậu đi đâu tớ đi đó, cậu không thể bỏ tớ".
Từ Gia nghe ra ý khẩn cầu trong lời hắn, trong lòng đột nhiên thấy chua xót không cách nào kìm nén, há miệng thở dốc:
“Tớ …"
Tiếng cửa mở ngắt lời cậu, Hà Mẫn Ngọc cầm bình nước nóng tiến vào, thấy cậu thì hơi bất ngờ:
“Gia Gia? Sao con lại tới đây? Đã ăn cơm chưa?"
“Con ăn rồi, dì Mẫn." Từ Gia đứng dậy, “Con mang sủi cảo cho dì và Dương Dương này."
“Con có lòng." Hà Mẫn Ngọc đặt bình nước nóng lên bàn, đi qua ngồi xuống cạnh cậu, kéo tay cậu nói, “Vất vả con hôm nay phải tới đây một chuyến, dì Mẫn cảm ơn con."
“Dì đừng như vậy, con cũng không giúp được gì." Từ Gia nắm ngược lại tay cô, thấy hai bên tóc mai cô đã bạc thêm không ít, cả người gầy gò rất nhiều, tinh thần cũng không được tốt, bèn bảo, “Dì ăn sủi cảo trước đi cho nóng."
“Haiz." Hà Mẫn Ngọc nhìn hộp cơm trên khay trà, quay đầu dụi khóe mắt.
Tuy tình huống Vệ Trọng Tề đã dần ổn định, nhưng máu đọng trong đầu chưa tan, để an toàn, khoảng thời gian nghỉ đông này Vệ Lăng Dương thường thức đêm trông giường, hắn khuyên Hà Mẫn Ngọc nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn luôn không đồng ý.
Đêm đó Từ Gia ở bệnh viện cùng họ thật lâu, Hà Mẫn Ngọc đã qua giường xếp bên kia ngủ, còn lại cậu và Vệ Lăng Dương trông coi.
Tiếng chuông qua 12 giờ vang lên. Năm nay, hai người họ không có pháo hoa, chỉ có nặng trĩu và bi thương vô tận, cùng với nỗi quyến luyến khi sắp phải chia xa.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy pháo hoa nổ tung giữa trời đêm ở quảng trường bên kia, Từ Gia nhìn vùng trời rực rỡ, duỗi tay nắm chặt tay Vệ Lăng Dương, nói khẽ với hắn:
“Năm mới vui vẻ."
“Năm mới vui vẻ." Vệ Lăng Dương thấp giọng trả lời.
Hôm sau, Từ Gia cũng ở lại bệnh viện hỗ trợ chăm sóc, có cậu ở đây, Hà Mẫn Ngọc bèn về nhà một chuyến.
Từ khi chồng nằm viện, ngoài những lúc về nhà đổi quần áo đã giặt thì không còn chuyện gì, cửa sổ trong nhà đều đóng kín, dưới tình huống không có không khí lưu thông, vừa mở cửa, cô đã nghe thấy mùi bụi bậm.
Hà Mẫn Ngọc đứng ngoài huyền quan, chậm rãi quan sát bài trí trong phòng khách, trên ghế sofa là chiếc áo len cô dệt một nửa từ năm ngoái, khi đó đi gấp chưa kịp cất, trong rổ trên bàn trà có không ít bánh quy và kẹo, bên cạnh đặt tạp chí tài chính và kinh tế mà Vệ Trọng Tề thích xem, quả bóng rổ của Vệ Lăng Dương nằm một góc lặng lẽ trên sofa, trong căn phòng ngập tràn vết tích sinh hoạt của ba người.
Nhìn ngôi nhà quen thuộc, hốc mắt cô dần ướt át, đứng thật lâu mới đổi giày đi vào.
Hà Mẫn Ngọc quét sơ phòng khách một lần, về phòng xếp một ít quần áo của mình và chồng, sau đó tới phòng Vệ Lăng Dương.
Phòng Vệ Lăng Dương cũng đọng không ít bụi, cô mang nước sang đây, dùng khăn lần lượt lau sạch bàn, ghế tựa, tủ đầu giường, sau đó bỏ mấy thứ vụn vặn trên bàn vào trong ngăn kéo, khi sắp xếp ngăn kéo, cô phát hiện quyển album mình chưa từng thấy, thành thử thuận tay cầm lên mở ra.
Đầu quyển album là ảnh Vệ Lăng Dương cùng Từ Gia chụp khi đến Z thị du lịch vào quốc khánh năm ngoái, có ảnh chụp chung của hai người, cũng có ảnh phong cảnh, hai người trong ảnh cười vô cùng rạng rỡ, có thể thấy chơi rất vui.
Nhìn nụ cười của họ, tâm trạng Hà Mẫn Ngọc hơi dịu xuống, đứng cạnh bàn chầm chậm lật album.
Quyển album rất dày, ít nhất có hàng trăm ảnh, cô xem từng tấm, phát hiện phần lớn ảnh về sau toàn chụp một mình Từ Gia, ảnh Từ Gia đi, ăn, học tập, gảy đàn ghita, quăng bóng đều có, thậm chí ảnh khi ngủ cũng có, tất cả đều chụp rất đẹp, có thể nhận ra người chụp vô cùng hết lòng.
Hà Mẫn Ngọc nhìn từng bức hình của Từ Gia, nụ cười bên môi chậm rãi biến mất, mắt hiện nét nghi hoặc, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác kỳ quái khó thể giải thích, dường như giờ phút này mình sắp dò ra bí mật gì.
Dự cảm này đã được chứng minh vào cuối album, phía sau cùng là ảnh chụp chung của Từ Gia và Vệ Lăng Dương, trước hồ nước màu xanh lục, Vệ Lăng Dương trong ảnh hôn khóe môi Từ Gia, Từ Gia thì cười tít mắt nhìn về ống kính.
Dưới hai lớp ảnh chụp kẹp một phong thư, cô run tay mở ra.
—— Nước xuân khai sơ, rừng xuân trải rộng, gió xuân mười dặm cũng chẳng bằng người.
Bên dưới ký tên hai chữ Từ Gia, ngày viết 25 tháng 12 năm 2005.
“Cạch" ——
Album trượt khỏi tay rớt xuống đất, sắc mặt Hà Mẫn Ngọc trắng bệch.
_____
Vệ Trọng Tề được chuyển tới bệnh viện nhân dân H thị đã hơn một tháng, trong lúc nhóm chuyên gia nhiều lần nghiên cứu thảo luận về thương thế y, vận dụng phương án cứu trị có lợi nhất, qua nhiều lần nỗ lực, sinh mạng của y có dấu hiệu bình ổn trở lại, nhưng máu tụ trong đầu không cách nào tan hết, tuy không còn nguy hiểm tính mạng, song người vẫn còn hôn mê.
Lại một tuần trôi qua, Vệ Trọng Tề vẫn không tỉnh, sau khi được chẩn đoán chính xác, bệnh viện tuyên bố y thành người thực vật.
Người thực vật, đồng nghĩa với người sống mà như chết.
Sau khi có chẩn đoán chính xác, Hà Mẫn Ngọc chỉ thấy trước mắt tối sầm, chút hi vọng còn sót lại mấy ngày qua cũng mất đi. Cô được y tá đỡ ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, cầm tay Vệ Trọng Tề đau đớn khóc thành tiếng:
“Sao anh bỏ lại em, em phải làm sao bây giờ …"
Năm đó Vệ Trọng Tề nói muốn giương buồm ra khơi, cô tiễn y đi, chờ nửa đời người, chờ mãi tới khi y hạ buồm trở về, những tưởng một nhà ba người rốt cục có thể đoàn tụ, tai nạn bất ngờ lại phá nát toàn bộ dự định, sao cô có thể tiếp thu.
“Dì, dì đừng khóc mà hại thân." Nữ y tá biết mấy ngày qua cô đều lén rơi nước mắt, sợ cô khóc hư mắt, bèn vỗ vai cô an ủi.
“Phải đó! Chị dâu đừng khóc, chúng ta nghĩ cách khác, nơi này không được thì chuyển viện, bệnh viện khác không được thì ta lại tìm chuyên gia uy tín ở nước ngoài, sẽ có cách thôi!" Vợ Vệ Trọng Thu cũng lên tiếng an ủi.
“Ít nhất người vẫn còn sống, không phải sao? Sẽ có hi vọng mà!" Vệ Trọng Thụ trầm giọng, “Hiện tại y học phát triển như thế, nhất định có hi vọng, chẳng phải có rất nhiều ví dụ người thực vật sẽ tỉnh lại sao?"
Hà Mẫn Ngọc bụm mặt yên lặng bật khóc, từ ngày chồng xảy ra chuyện, lần lượt cấp cứu, lần lượt nhận thư thông báo bệnh tình nguy kịch, nếu không phải hi vọng kỳ tích xảy ra để bản thân chống đỡ, sợ rằng cô đã ngã quỵ từ lâu rồi.
Trong lúc hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô duỗi tay lấy di động trong hộc tủ, gọi cho Vệ Lăng Dương, sau khi chuyển máy, cô nghẹn ngào nói:
“Dương Dương, mau về thăm ba con …"
Cô đã không còn sức quan tâm bây giờ Vệ Lăng Dương có đang lên lớp hay không, hai người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh cô đã ngã xuống một, bây giờ cô chỉ hy vọng con mình có thể ở bên cạnh, cho cô sức mạnh để tiếp tục chống đỡ.
Vệ Lăng Dương nhận điện thoại khi đang học, lão Tào đang đứng trên bục sắp xếp chuyện thi cử cuối kỳ, điện thoại vừa vang lên, hắn lập tức nhận, nghe xong lời Hà Mẫn Ngọc nói, không chút nghĩ ngợi cầm di động chạy ra khỏi phòng.
Lão Tào thấy thế liền gọi với theo bóng lưng hắn:
“Vệ Lăng Dương, em đi đâu đó?!"
Xa xa truyền tới hai chữ “bệnh viện" mơ hồ của Vệ Lăng Dương, Từ Gia cũng chạy theo hắn, vội vàng để lại một câu cho lão Tào:
“Em đi với cậu ấy!"
“Thầy ơi, em cũng đi!"
“Thầy, em cũng đi!"
“Em nữa!"
Ba người Lục Đình Xuyên, Chu Tử Dao cùng Chu Vu ở sau họ đều dồn dập đứng dậy đuổi theo, lão Tào biết nhà Vệ Lăng Dương nhất định lại xảy ra chuyện, nên cũng vội vã bảo mọi người tự học, còn mình cũng đuổi theo.
Bọn Vệ Lăng Dương không có giấy chứng nhận ra ngoài, bị bảo an ngăn ngay cổng trường, lão Tào chạy tới mới phát hiện ở đây còn có hai học sinh không phải lớp mình, chẳng qua lúc này thầy không có khả năng đoái hoài, tiến lên nói rõ tình huống với bảo an liền dẫn đoàn người ra ngoài.
Bọn họ đón xe đến bệnh viện, Vệ Lăng Dương chạy vào phòng bệnh thì thấy Hà Mẫn Ngọc ngồi cạnh giường, đỡ trán lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng cả kinh, phản ứng đầu tiên là chạy xem điện tâm đồ, thấy màn hình hiển thị đường sinh mệnh vẫn còn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm, khom lưng ôm vai Hà Mẫn Ngọc, thấp giọng hỏi cô:
“Mẹ, mẹ sao vậy? Bác sĩ nói gì ư?"
“Dương Dương!" Hà Mẫn Ngọc khàn giọng gọi hắn, giọng nói gần như tan vỡ, “Bác sĩ nói, ba con … thành người thực vật …"
Ầm ——
Trong đầu như có gì nổ tung, Vệ Lăng Dương tưởng như mình mất đi ý thức trong mấy giây, ngay cả người bên cạnh nói gì cũng không nghe thấy, đợi tiếng nổ mạnh kia qua đi, hắn khó khăn quay đầu nhìn ba mình nằm trên giường.
Vệ Trọng Tề mang mặt nạ dưỡng khí, vì làm phẫu thuật nên đã cạo hết tóc, bên trên băng tầng tầng băng gạc, nhắm nghiền mắt không có dấu hiệu tỉnh lại, sắc mặt kém vô cùng, ở xương gò má vẫn còn máu đọng chưa tan và vết trầy da.
Nếu không phải điện tâm đồ biểu hiện người vẫn còn sống, hầu như đã khiến mọi người tưởng rằng y đi rồi.
Sau khi Hà Mẫn Ngọc nói ra câu này, cả phòng bệnh yên lặng đến đáng sợ, Lương Tú Tú che miệng lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt, Phùng Nhuệ vỗ vai nhỏ, những người khác định mở lời an ủi Vệ Lăng Dương, nhưng kết quả đã thế, có nói gì cũng là phí công.
An ủi Hà Mẫn Ngọc xong, Vệ Lăng Dương tiễn mọi người ra hành lang, sau đó xin nghỉ hai ngày với lão Tào, dự định ở bệnh viện chăm sóc ba, tình trạng của mẹ đã thế, hắn thực sự không yên lòng.
Lão Tào biết tâm sự của hắn, không nói thêm gì, vỗ lên vai hắn:
“Chú ý giữ gìn sức khỏe."
“Dạ, cảm ơn thầy." Vệ Lăng Dương cảm ơn, nói với những người khác, “Các cậu về trước đi, hôm nay cảm ơn các cậu."
“Giữa hai tụi mình còn cần gì nói thế?" Chu Tử Dao lau nước mắt nói, từ nhỏ cậu đã lớn lên cùng Vệ Lăng Dương, cũng quen biết Vệ Trọng Tề, luôn thấy đối phương là một trưởng bối rất tốt, đột nhiên xảy ra chuyện cậu cũng khó chịu lắm.
Bọn Chu Vu tiến lên ôm Vệ Lăng Dương, vỗ lưng hắn, lặng lẽ cho hắn sự an ủi, Vệ Lăng Dương dằn đáy mắt ướt át, nói với họ:
“Được rồi, về đi, đừng chậm trễ học tập."
Những người khác đã đi, Từ Gia lần nữa ở lại, hai người cùng quay về phòng bệnh bầu bạn với Hà Mẫn Ngọc, tránh cô xảy ra chuyện.
Vì chuyện ba mình nên thời gian này Vệ Lăng Dương không có tâm trạng học hành, thi học kỳ tụt xuống hai mươi mấy hạng, nhưng trước mắt hắn không có lòng dạ để ý chuyện này, ba đã hôn mê trở thành người thực vật, sức khỏe của mẹ thì ngày càng gầy yếu, hắn lại chẳng làm được gì.
Trong tâm lý hắn, mùa đông năm này lạnh hơn bất kỳ năm nào.
Tuy Vệ Trọng Tề được báo đã trở thành người thực vật, nhưng theo lời Vệ Trọng Thu, hiện giờ y học phát triển như thế, ví dụ người thực vật tỉnh lại vẫn còn đó, Vệ gia không từ bỏ tiếp tục cứu trị, trợ lý Trương đã liên lạc các mối quan hệ có thể dùng, hy vọng nhờ được người liên lạc với chuyên gia nước ngoài, tranh thủ trong năm sau chuyển người ra nước ngoài trị liệu.
Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, Hà Mẫn Ngọc vẫn chưa nói cho ba mẹ ở nông thôn biết, hai ông bà tuổi đã cao, sợ họ chịu không nổi, chỉ có thể gắng sức giấu giếm.
Ngày giao thừa, Từ Gia ở nhà ăn cơm tất niên, sau đó tỏ ý muốn đến bệnh viện thăm hỏi gia đình Vệ Lăng Dương, tối không về nhà đón giao thừa.
Quan hệ hai nhà Khương Vệ vẫn luôn rất tốt, giao thừa năm ngoái, hai nhà còn tụ tập một chỗ vui vẻ gói sủi cảo, năm nay Vệ gia lại chỉ có thể ăn tết trong bệnh viện lạnh lẽo, ai nghe mà cũng thấy xót xa.
Nghe cậu nói thế, bà Khương xuống bếp vớt một ít sủi cảo, bảo cậu mang theo, cũng dặn cậu qua đó nhớ giúp đỡ nhiều chút.
Từ Gia gật đầu thưa vâng, cầm hộp cơm giữ ấm đựng sủi cảo ra ngoài.
Gió bên ngoài rất lớn, trong gió pha lẫn vụn băng vỗ vào mặt, Từ Gia rùng mình, người đã thanh tỉnh hơn nhiều. Một tay cậu quấn khăn quàng cổ thêm một vòng, chạy ra ngoài tiểu khu đón xe tới bệnh viện.
Reup là đồ tồi đồ tồi đồ tồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Đêm giao thừa ở bệnh viện khá vắng vẻ, dường như bánh pháo và hò reo thế giới bên ngoài không hề liên quan tới nơi này. Từ Gia đi thang máy lên tầng 20, xách hộp cơm vào phòng bệnh.
Cửa phòng đang đóng, cậu gõ nhẹ cửa, vặn nắm cửa bước vào.
Phòng bệnh là dành cho một người, bên trong cực kỳ yên tĩnh, Vệ Lăng Dương đang dùng khăn nóng lau tay cho Vệ Trọng Tề, nghe tiếng gõ cửa chỉ tưởng y tá tới kiểm tra phòng, không quay đầu lại, mãi tới khi Từ Gia dừng lại bên cạnh hắn, hắn ngẩng đầu thấy Từ Gia thì ngây ngẩn cả người, chừng như không ngờ tối nay đối phương lại tới đây.
“Sao lại nhìn tớ như vậy?" Từ Gia mỉm cười, vươn tay xoa nhẹ tóc hắn, “Tóc đã dài thế này rồi mà không để ý."
“Quay về đi." Vệ Lăng Dương kéo tay cậu xuống, phát hiện ngón tay cậu thật lạnh bèn nhướng mày, “Sao tay lại lạnh như vậy?"
“Vừa từ bên ngoài vào." Từ Gia không để tâm mà nói, rút tay về, nhấc hộp cơm đặt xuống bàn trà bên kia, hỏi hắn, “Dì Mẫn đâu?"
“Qua phòng kế bên đun nước rồi." Vệ Lăng Dương đứng dậy, cầm túi làm ấm tay đưa cho cậu, “Cho ấm tay."
“Cậu để đó trước đi, hai người ăn cơm chưa? Tớ đem sủi cảo cho cậu với dì Mẫn nè." Từ Gia vừa nói vừa mở hộp cơm ra.
“Chiều đã ăn rồi, nhà chú tớ đến đưa cơm." Vệ Lăng Dương nhìn lỗ tai cậu bị lạnh tới ửng đỏ, duỗi hai tay áp lên tai cậu, nhìn sủi cảo cậu đặc biệt mang tới bèn nói, “Có điều giờ lại thấy đói rồi."
Lòng bàn tay ấm áp khô ráo bao lấy tai mình, mang theo luồng hơi nóng, Từ Gia rụt cổ, kéo tay hắn xuống:
“Lát nữa sẽ hết lạnh, cậu ăn chút sủi cảo trước đi."
“Chờ mẹ tớ về rồi cùng nhau ăn." Vệ Lăng Dương kéo cậu ngồi xuống sofa, nhét túi giữ ấm vào tay cậu.
“Cũng được."
Hai người im lặng một lúc, Từ Gia nhìn Vệ Trọng Tề nằm trên giường bệnh, châm chước hỏi:
“Tình huống chú Vệ mấy ngày nay sao rồi?"
“Vẫn như cũ." Vệ Lăng Dương lắc đầu, “Không có chuyển biến tốt, nhưng cũng không tệ hơn."
“Bên chú Trương nói thế nào?" Từ Gia thường sang đây thăm, cũng biết chuyện trợ lý Trương đang liên hệ với bệnh viện nước ngoài xin giúp đỡ.
“Còn đang sắp xếp, chắc năm sau sẽ qua đó." Vệ Lăng Dương chưa xác định được thời gian, chỉ biết tài liệu liên quan tới ba đã được chuyển sang kia.
“Nước Mỹ sao?"
“Ừm."
Nói đến đây, hai người lại im lặng, vì sắp chia ly nên không biết phải đối mặt thế nào.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng TV rất nhỏ, giọng Vệ Lăng Dương vang lên rất trầm:
“Có khả năng tớ sẽ đi rất lâu, cậu … có thể chờ tớ không?"
Lúc nói lời này, hắn cúi đầu nhìn đất, hai tay chống trên đầu gối, tóc dài che tầm mắt hắn, gò má nom hơi hóp, đường nét gương mặt trông sắc bén hơn trước kia nhiều, vẻn vẹn chưa tới hai tháng, hắn đã trưởng thành rất nhiều, dường như thiếu niên tinh thần phấn đã trôi theo quá khứ.
Câu hỏi ‘cậu có thể chờ tớ hay không’ mang theo sự không chắc chắn nhỏ bé, không giống mọi khi hai người ở cùng nhau, hắn luôn ôm Từ Gia mà mặt dày mày dạn nói “Cậu đi đâu tớ đi đó, cậu không thể bỏ tớ".
Từ Gia nghe ra ý khẩn cầu trong lời hắn, trong lòng đột nhiên thấy chua xót không cách nào kìm nén, há miệng thở dốc:
“Tớ …"
Tiếng cửa mở ngắt lời cậu, Hà Mẫn Ngọc cầm bình nước nóng tiến vào, thấy cậu thì hơi bất ngờ:
“Gia Gia? Sao con lại tới đây? Đã ăn cơm chưa?"
“Con ăn rồi, dì Mẫn." Từ Gia đứng dậy, “Con mang sủi cảo cho dì và Dương Dương này."
“Con có lòng." Hà Mẫn Ngọc đặt bình nước nóng lên bàn, đi qua ngồi xuống cạnh cậu, kéo tay cậu nói, “Vất vả con hôm nay phải tới đây một chuyến, dì Mẫn cảm ơn con."
“Dì đừng như vậy, con cũng không giúp được gì." Từ Gia nắm ngược lại tay cô, thấy hai bên tóc mai cô đã bạc thêm không ít, cả người gầy gò rất nhiều, tinh thần cũng không được tốt, bèn bảo, “Dì ăn sủi cảo trước đi cho nóng."
“Haiz." Hà Mẫn Ngọc nhìn hộp cơm trên khay trà, quay đầu dụi khóe mắt.
Tuy tình huống Vệ Trọng Tề đã dần ổn định, nhưng máu đọng trong đầu chưa tan, để an toàn, khoảng thời gian nghỉ đông này Vệ Lăng Dương thường thức đêm trông giường, hắn khuyên Hà Mẫn Ngọc nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn luôn không đồng ý.
Đêm đó Từ Gia ở bệnh viện cùng họ thật lâu, Hà Mẫn Ngọc đã qua giường xếp bên kia ngủ, còn lại cậu và Vệ Lăng Dương trông coi.
Tiếng chuông qua 12 giờ vang lên. Năm nay, hai người họ không có pháo hoa, chỉ có nặng trĩu và bi thương vô tận, cùng với nỗi quyến luyến khi sắp phải chia xa.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy pháo hoa nổ tung giữa trời đêm ở quảng trường bên kia, Từ Gia nhìn vùng trời rực rỡ, duỗi tay nắm chặt tay Vệ Lăng Dương, nói khẽ với hắn:
“Năm mới vui vẻ."
“Năm mới vui vẻ." Vệ Lăng Dương thấp giọng trả lời.
Hôm sau, Từ Gia cũng ở lại bệnh viện hỗ trợ chăm sóc, có cậu ở đây, Hà Mẫn Ngọc bèn về nhà một chuyến.
Từ khi chồng nằm viện, ngoài những lúc về nhà đổi quần áo đã giặt thì không còn chuyện gì, cửa sổ trong nhà đều đóng kín, dưới tình huống không có không khí lưu thông, vừa mở cửa, cô đã nghe thấy mùi bụi bậm.
Hà Mẫn Ngọc đứng ngoài huyền quan, chậm rãi quan sát bài trí trong phòng khách, trên ghế sofa là chiếc áo len cô dệt một nửa từ năm ngoái, khi đó đi gấp chưa kịp cất, trong rổ trên bàn trà có không ít bánh quy và kẹo, bên cạnh đặt tạp chí tài chính và kinh tế mà Vệ Trọng Tề thích xem, quả bóng rổ của Vệ Lăng Dương nằm một góc lặng lẽ trên sofa, trong căn phòng ngập tràn vết tích sinh hoạt của ba người.
Nhìn ngôi nhà quen thuộc, hốc mắt cô dần ướt át, đứng thật lâu mới đổi giày đi vào.
Hà Mẫn Ngọc quét sơ phòng khách một lần, về phòng xếp một ít quần áo của mình và chồng, sau đó tới phòng Vệ Lăng Dương.
Phòng Vệ Lăng Dương cũng đọng không ít bụi, cô mang nước sang đây, dùng khăn lần lượt lau sạch bàn, ghế tựa, tủ đầu giường, sau đó bỏ mấy thứ vụn vặn trên bàn vào trong ngăn kéo, khi sắp xếp ngăn kéo, cô phát hiện quyển album mình chưa từng thấy, thành thử thuận tay cầm lên mở ra.
Đầu quyển album là ảnh Vệ Lăng Dương cùng Từ Gia chụp khi đến Z thị du lịch vào quốc khánh năm ngoái, có ảnh chụp chung của hai người, cũng có ảnh phong cảnh, hai người trong ảnh cười vô cùng rạng rỡ, có thể thấy chơi rất vui.
Nhìn nụ cười của họ, tâm trạng Hà Mẫn Ngọc hơi dịu xuống, đứng cạnh bàn chầm chậm lật album.
Quyển album rất dày, ít nhất có hàng trăm ảnh, cô xem từng tấm, phát hiện phần lớn ảnh về sau toàn chụp một mình Từ Gia, ảnh Từ Gia đi, ăn, học tập, gảy đàn ghita, quăng bóng đều có, thậm chí ảnh khi ngủ cũng có, tất cả đều chụp rất đẹp, có thể nhận ra người chụp vô cùng hết lòng.
Hà Mẫn Ngọc nhìn từng bức hình của Từ Gia, nụ cười bên môi chậm rãi biến mất, mắt hiện nét nghi hoặc, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác kỳ quái khó thể giải thích, dường như giờ phút này mình sắp dò ra bí mật gì.
Dự cảm này đã được chứng minh vào cuối album, phía sau cùng là ảnh chụp chung của Từ Gia và Vệ Lăng Dương, trước hồ nước màu xanh lục, Vệ Lăng Dương trong ảnh hôn khóe môi Từ Gia, Từ Gia thì cười tít mắt nhìn về ống kính.
Dưới hai lớp ảnh chụp kẹp một phong thư, cô run tay mở ra.
—— Nước xuân khai sơ, rừng xuân trải rộng, gió xuân mười dặm cũng chẳng bằng người.
Bên dưới ký tên hai chữ Từ Gia, ngày viết 25 tháng 12 năm 2005.
“Cạch" ——
Album trượt khỏi tay rớt xuống đất, sắc mặt Hà Mẫn Ngọc trắng bệch.
Tác giả :
Công Tử Như Lan