Ký Sự Hậu Cung
Chương 83
Quả nhiên, Thái hậu nghe đến chuyện này cũng không có nhiều lời, trực tiếp trách cứ Bạch Tiểu Điệp một trận, Đức Phi Tề phi cũng đều đứng một bên không nói gì. Hôm nay ai cũng không phải là người ngốc. Chuyện phát triển tới mức như thế, tất nhiên không phải đơn giản như vậy.
Huệ phi có lẽ cũng là cùng Hoàng thượng bày mưu đặt kế làm việc, mà lúc trước An quý tần khơi lên chuyện Hiền phi có tác dụng gì, cũng là không ai nói rõ được. Đừng xem nàng ta làm như chỗ nào cũng nhằm vào Thuần quý nghi, nhưng nếu như nói cụ thể nàng ta làm cái gì, mọi người cũng đều hiểu.
An quý tần cũng không có! Về phương diện khôn khéo giữ mình, trừ Tề phi ra, chính là nàng ta làm đến cùng.
Tựa như lần này, An quý tần khơi lên chuyện này, kết quả không bị bất kỳ trừng phạt nào, nhưng Bạch Tiểu Điệp bởi vì chuyện này bị giáng làm Y. Trừ tú nữ, Y này cũng đã là phẩm cấp thấp.
Xem ra như thế. Chuyện lần này ngược lại hết sức kỳ lạ.
Đặc biệt là trước đó vài ngày, Trần Vũ Lan đuổi Bạch Tiểu Điệp ra khỏi cửa, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu chuyện uẩn khúc liên lụy đến hôm nay, tất cả mọi người cũng chưa biết.
Tịch Nguyệt cười yếu ớt đứng ở một bên, chuyện này phát triển ngược lại hợp với tâm ý nàng.
Mặc kệ Bạch Tiểu Điệp như thế, tất cả đều không quan trọng nữa, Tịch Nguyệt thấy là Hoàng thượng cùng Thái hậu chán ghét mà vứt bỏ, nếu như nói chuyện hôm nay không có bút tích của Hoàng thượng, nàng thế nào cũng không tin.
Tịch Nguyệt biết, nếu như nàng không đoán sai, An quý tần, Huệ phi này, chắc chắn là đã nhận được ám thị của Hoàng thượng. Mình hòa vào trong đó, đó mới là chuyện ngoài ý muốn. Có điều không phải chuyện ngoài ý muốn không quan trọng, sự việc cũng đã như thế rồi.
Bạch Tiểu Điệp có tâm kế như vậy, xử lý mọi việc lại nghiêng về phía độc ác, Hoàng thượng làm sao có thể thích đây.
Có điều tìm ra được lý do khiến nàng ta giáng chức, nhưng Tịch Nguyệt cho tới bây giờ đều không cảm thấy, đây là kết thúc. Bạch Tiểu Điệp xem ra cũng không phải là một người sẽ từ bỏ ý đồ hoặc là nói chấp nhận. Cho dù là phần vị cực thấp, về mặt hại người, nàng ta cũng không phải vừa.
Trước đó vài ngày phần vị nàng ta cũng thấp như thế, nhưng nàng ta nào có nhàn rỗi.
Có điều, Tịch Nguyệt mỉm cười, tin tưởng biểu muội tốt Trần Vũ Lan của nàng ta nhất định sẽ tiếp tục làm tốt việc này.
Biểu muội nàng ta có cái thai quan trọng đến cỡ nào, thì có bấy nhiêu thù tất báo, cho dù là cũng không cùng nhau lớn lên, mấy ngày nay nàng cũng nên hiểu. Huống chi, nàng là biết tính tình biểu muội.
Tất cả đều kết thúc, có một số việc chi tiết Tịch Nguyệt không tra cứu, hoặc là nói cho dù là nàng nóng vội theo đuổi chân tướng những việc này, sau cũng chưa hẳn hữu dụng. Nắm chặt ngay hôm nay mới là tốt.
Về phần sau lưng Bạch Tiểu Điệp có người hay không, nghĩ đến đây thực lực bây giờ của nàng cũng không phải là có thể biết được.
Mặc dù chuyện lần này không giống với nàng nghĩ, nhưng là trăm sông đổ về một biển, kết quả là điều nàng thích.
Từng chuyện hôm nay, hắn trên triều tất nhiên cũng sẽ tra ra chân tướng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuộc sống này luôn là trôi qua vô cùng. Hai tháng cũng không phải là trôi qua trong nháy mắt.
Trong nháy mắt đã đến mùa hè, Tịch Nguyệt gần đây như có tâm sự, mỗi ngày luôn là lẳng lặng suy tư, cho dù là Cẩm Tâm phục vụ nàng từ nhỏ cũng không rõ nguyên do. Tịch Nguyệt mỉm cười, bọn họ dĩ nhiên không rõ, nhưng tự nàng hiểu rõ.
Có lẽ làm lại một lần rất nhiều chuyện cũng sẽ thay đổi, nhưng nhìn tình hình bây giờ, chuyện này ngược lại không thay đổi được.
Nếu như nàng không đoán sai, Bạch Du Nhiên đã có thai rồi.
Mà Bạch Du Nhiên để bảo đảm an toàn cho cái thai này, mấy ngày này tất nhiên là sẽ nghĩ cách giấu kín cho đi sẽ không để lộ ra.
Nghĩ tới đây trong cung vốn có chút ngày yên tĩnh lại sẽ nổi lên những làn sóng, Tịch Nguyệt bất giác nổi nóng, ngược lại cảm thấy, vốn nên như thế.
Mọi người tôn trọng nhau, cũng chỉ là bởi vì thời gian trước quá nhiều chuyện. Hoàng thượng Thái hậu cũng khúc mắc trong lòng.
Trên họng thương kiếm chuyện, khó tránh khỏi sẽ như Bạch Tiểu Điệp. Ngược lại cũng không bằng thành thật chút.
Tự nhiên, mấy ngày này cũng có sự hòa thuận trước nay chưa từng có.
Mà nếu như Bạch Du Nhiên có thai, sự thăng bằng kia cũng sẽ bị đánh đổ. Đứa con của Bạch Du Nhiên, vẫn sẽ thuận lợi sinh ra được chứ? Mặc dù Tịch Nguyệt biết được quá khứ, mà thực tế lại chưa chắc giống như thế, nhưng Tịch Nguyệt có một loại cảm giác, Bạch Du Nhiên sẽ sinh hạ đứa bé này.
Bạch Du Nhiên là một người thông minh, từ khi mới vào cung cho tới bây giờ, mặc dù nàng ta không tấn phong, nhưng lại vẫn rất ổn định.
Nàng ta rõ ràng biết Bạch Tiểu Điệp làm mấy chuyện này, nhưng cũng không lộ ra. Tịch Nguyệt có thể lý giải hành vi này của nàng ta, cho dù là quan hệ hai người không tốt, nhưng cũng là quan hệ với Bạch gia.
Nàng ta đây coi như là yên lặng lợi dụng người khác từng chút một trừ khử đi Bạch Tiểu Điệp sao?
Mà Bạch Tiểu Điệp làm những chuyện này lại có không có vết tích của Bạch Du Nhiên, Tịch Nguyệt cũng không hiểu. Giờ này ngày này, nàng chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến.
Hôm nay Bạch Tiểu Điệp trải qua cũng không tốt, Trần Vũ Lan tốt hơn sau khi trải qua tu dưỡng, tuy nhiên lại khiến Bạch Tiểu Điệp hận đến xương tủy. Khắp nơi nhằm vào, lúc nào cũng gây khó dễ. Cho dù là phần vị Trần Vũ Lan thấp, nhưng phần vị nàng vẫn cao hơn Bạch Tiểu Điệp, thấy nàng ta đủ loại diễn xuất, mọi người trong cung này cũng đã hiểu, cái thai của Trần Vũ Lan này, không chừng chính là Bạch Tiểu Điệp lập ra kế sách.
Xem ra Tống Hiền phi này ngược lại là một người chịu tội thay, chết lãng phí rồi.
Đối với Hiền phi, Tịch Nguyệt cũng không có một chút đồng cảm nào, kiếp trước, đứa con đáng thương còn chưa ra đời của mình chính là chết dưới tay nàng ta như vậy.
“Chủ tử, thời tiết cũng dần dần nóng lên. Bên phủ Nội Vụ đưa tới chút đậu tương đậu phộng tươi, Xảo Ninh vừa sắp xếp rồi." Cẩm Tâm nói chuyện phiếm.
Đậu tương đậu phộng tất nhiên cũng không ngạc nhiên, nhưng hôm nay cũng chẳng qua vừa mới bắt đầu ngày nóng, hai thứ này cũng coi là hiếm, nếu như qua mấy ngày nữa, cũng không giống rồi.
Quả nhiên, Tịch Nguyệt hai mắt sáng lên. Nàng vốn không phải người kén ăn, làm sao kiếp trước lại bị Xảo Ninh này nuôi thành quen miệng. Mới vừa trùng sinh, nàng mỗi ngày nghĩ đến nhiều, cũng không tính toán, nhưng hôm nay cũng coi là xuôi gió xuôi nước, mà Xảo Ninh lại bên cạnh, liền gợi lên con sâu thèm ăn nàng.
Mỗi lần nhắc tới đồ ăn gì, lại liền vui vẻ. Hoàng thượng dường như cũng phát hiện ra điểm này, có thể nhiệt tình tặng cho nàng thực phẩm hiếm.
Mặc dù các loại thực phẩm như đậu tương đậu phộng cũng không phải là hạng sang, nhưng Tịch Nguyệt lại thích, đặc biệt là đậu tương, trong ngày mùa hè ăn chút đậu tương, hình như là cực kỳ ngon miệng.
Lúc Cảnh đế đến liền trông thấy cảnh tượng này, hai đại nha hoàn bên cạnh hầu hạ, nàng ngược lại một mình ăn một đĩa đậu tương đậu phộng đầy.
Nhịn không được cười lên: “Con mèo nhỏ ham ăn lại ăn cái gì đây."
Thấy Cảnh đế bước vào phòng lặng yên không một tiếng động, Tịch Nguyệt đã quen rồi.
Cười yếu ớt đứng dậy, khẽ đáp: “Hoàng thượng chờ một lát, tay tần thiếp đang bẩn lắm."
Dứt lời lại là một người tính nôn nóng, cũng không chờ Cảnh đế đồng ý, liền vội vàng đứng dậy đi vào nội thất. Cẩm Tâm cũng liền vội vàng dọn dẹp sạch sẽ đống vỏ trái cây lộn xộn này.
Cảnh đế dựa trên cái ghế nhỏ, thấy quyển y thuật Tịch Nguyệt xem qua ném nơi đó, lại nhìn số trang một cái, nhưng không hơn mấy ngày trước hai trang sao.
Cười lắc lắc đầu.
Cũng không biết, có phải là nàng thật sự đem cuốn sách này làm vật gây ngủ không nữa.
Tịch Nguyệt là một người cẩn thận, mình chỉnh đốn ổn thỏa, cũng vắt khăn lông lau cho Cảnh đế, cái này cùng hắn ở gần một năm, nàng tất nhiên biết được thói quen của hắn, hắn là người cực kỳ thích sạch sẽ.
Mặc dù mắt nhìn thẳng, nhưng cũng trông thấy Cảnh đế động tới sách của nàng, vô ý cười một tiếng. Thu khăn lại.
“Một chút đậu tương cũng có thể khiến cho nàng vui vẻ như thế. Trẫm cũng không biết, nàng lại dễ nuôi như vậy." Kéo nàng vào trong ngực, vẻ mặt Cảnh đế tươi cười.
Tịch Nguyệt thuận thế dựa vào người hắn, chiếc ghế nhỏ này cũng không lớn, vốn chỉ vừa cho một người ngồi, hôm nay hai người ngồi cùng nhau.
“Dễ nuôi còn không tốt sao. Nếu như tỷ muội hậu cung cũng giống như Nguyệt Nhi vậy, lại phải tiết kiệm không ít tiền bạc rồi." Nàng đếm trên đầu ngón tay, dường như là tính toán.
Bàn tay to của Cảnh đế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nói nhỏ: “Nhìn như dễ nuôi, nhưng thực tế a, nàng lại mỏng manh yếu ớt."
Tháng chạp cũng không * nghe lời này, yếu ớt, nàng có thể xem như trong cung này không mỏng manh yếu ớt rồi. Đây không phải là oan uổng người ta sao?
Trợn mắt: “Hoàng thượng nói ẩu, thiếp mới không phải là mỏng manh yếu ớt, thiếp chung sống rất tốt a. Hoàng thượng cũng không thể vu oan thiếp."
Vốn là mắt phượng sáng rỡ, bộ dạng tức giận như vậy nhưng một chút khí thế cũng không có.
“Hoàng thượng sao có thể như thế, thiếp......" Còn chưa chờ nói xong, âm cuối liền bị hắn ngậm vào trong miệng.
Cảnh đế cũng là lão thủ trên tình trường, tự nhiên sẽ hiểu làm thế nào chỉnh đốn tiểu cô nương không nghe lời, đã kéo xé y phục xuống dưới, liền thấy nàng lộ ra bờ vai trắng như tuyết.
Hai người gắn bó khăng khít, hắn nỉ non: “Trẫm thích mùi vị thanh khiết này trên người nàng. Thật khiến trẫm vui thích......"
Tịch Nguyệt để hắn hôn xuống, đầu óc đã không rõ ràng nữa rồi, ngây ngô dại dột dựa vào hắn, cũng không quan tâm hắn cuối cùng nói cái gì.
Hôm nay Tịch Nguyệt cũng không mặc cái yếm màu đỏ thẫm, ngược lại, nàng mặc cái yếm thảo hỉ nga, phía trên là bức tranh Hải Đường tinh tế.
Cảnh đế không biết tại sao liền nghĩ đến một câu nói, là cười đến vui vẻ, cắn lên tai nàng, cũng không dùng sức, tỉ mỉ ngứa ngáy: “Bảo bối, nàng nói, đây có tính là một cây hoa lê đè lên hải đường hay không?"
Tịch Nguyệt vì lời của hắn nói mà sắc mặt đã đỏ bừng, cũng chỉ là một ý niệm, Tịch Nguyệt liền đã bị đặt trên chiếc đệm giường bằng gấm màu đỏ thẫm.
“Nói bậy nữa ta có thể không khách khí với nàng." Lời này ngược lại rất phách lối.
Tính tình Tịch Nguyệt đã là như thế, cho dù là xấu hổ, cũng vẫn là không chịu nhắm mắt, cứ chăm chú nhìn nàng như vậy, Cảnh đế tự nhiên cũng biết được tính tình nàng có chút bướng bỉnh.
Thấy nàng trợn mắt cười.
Nha đầu này cho dù là đi theo hắn lâu như vậy, vẫn không hiểu rõ, mình thích cái bộ dáng quật cường này của nàng thậm chí cả nụ cười duyên lấy lòng của nàng.
Có lẽ là sau di chứng lần đầu, hắn mặc dù cũng động lòng với những chuyện lấy lòng kia, nhưng vẫn không bằng bộ dáng sảng khoái như vậy.
Giống như bộ dáng Tịch Nguyệt lúc này, dáng vẻ rõ ràng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn quật cường gượng chống lại khiến cho hắn cực kỳ vui thích.
Huệ phi có lẽ cũng là cùng Hoàng thượng bày mưu đặt kế làm việc, mà lúc trước An quý tần khơi lên chuyện Hiền phi có tác dụng gì, cũng là không ai nói rõ được. Đừng xem nàng ta làm như chỗ nào cũng nhằm vào Thuần quý nghi, nhưng nếu như nói cụ thể nàng ta làm cái gì, mọi người cũng đều hiểu.
An quý tần cũng không có! Về phương diện khôn khéo giữ mình, trừ Tề phi ra, chính là nàng ta làm đến cùng.
Tựa như lần này, An quý tần khơi lên chuyện này, kết quả không bị bất kỳ trừng phạt nào, nhưng Bạch Tiểu Điệp bởi vì chuyện này bị giáng làm Y. Trừ tú nữ, Y này cũng đã là phẩm cấp thấp.
Xem ra như thế. Chuyện lần này ngược lại hết sức kỳ lạ.
Đặc biệt là trước đó vài ngày, Trần Vũ Lan đuổi Bạch Tiểu Điệp ra khỏi cửa, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu chuyện uẩn khúc liên lụy đến hôm nay, tất cả mọi người cũng chưa biết.
Tịch Nguyệt cười yếu ớt đứng ở một bên, chuyện này phát triển ngược lại hợp với tâm ý nàng.
Mặc kệ Bạch Tiểu Điệp như thế, tất cả đều không quan trọng nữa, Tịch Nguyệt thấy là Hoàng thượng cùng Thái hậu chán ghét mà vứt bỏ, nếu như nói chuyện hôm nay không có bút tích của Hoàng thượng, nàng thế nào cũng không tin.
Tịch Nguyệt biết, nếu như nàng không đoán sai, An quý tần, Huệ phi này, chắc chắn là đã nhận được ám thị của Hoàng thượng. Mình hòa vào trong đó, đó mới là chuyện ngoài ý muốn. Có điều không phải chuyện ngoài ý muốn không quan trọng, sự việc cũng đã như thế rồi.
Bạch Tiểu Điệp có tâm kế như vậy, xử lý mọi việc lại nghiêng về phía độc ác, Hoàng thượng làm sao có thể thích đây.
Có điều tìm ra được lý do khiến nàng ta giáng chức, nhưng Tịch Nguyệt cho tới bây giờ đều không cảm thấy, đây là kết thúc. Bạch Tiểu Điệp xem ra cũng không phải là một người sẽ từ bỏ ý đồ hoặc là nói chấp nhận. Cho dù là phần vị cực thấp, về mặt hại người, nàng ta cũng không phải vừa.
Trước đó vài ngày phần vị nàng ta cũng thấp như thế, nhưng nàng ta nào có nhàn rỗi.
Có điều, Tịch Nguyệt mỉm cười, tin tưởng biểu muội tốt Trần Vũ Lan của nàng ta nhất định sẽ tiếp tục làm tốt việc này.
Biểu muội nàng ta có cái thai quan trọng đến cỡ nào, thì có bấy nhiêu thù tất báo, cho dù là cũng không cùng nhau lớn lên, mấy ngày nay nàng cũng nên hiểu. Huống chi, nàng là biết tính tình biểu muội.
Tất cả đều kết thúc, có một số việc chi tiết Tịch Nguyệt không tra cứu, hoặc là nói cho dù là nàng nóng vội theo đuổi chân tướng những việc này, sau cũng chưa hẳn hữu dụng. Nắm chặt ngay hôm nay mới là tốt.
Về phần sau lưng Bạch Tiểu Điệp có người hay không, nghĩ đến đây thực lực bây giờ của nàng cũng không phải là có thể biết được.
Mặc dù chuyện lần này không giống với nàng nghĩ, nhưng là trăm sông đổ về một biển, kết quả là điều nàng thích.
Từng chuyện hôm nay, hắn trên triều tất nhiên cũng sẽ tra ra chân tướng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuộc sống này luôn là trôi qua vô cùng. Hai tháng cũng không phải là trôi qua trong nháy mắt.
Trong nháy mắt đã đến mùa hè, Tịch Nguyệt gần đây như có tâm sự, mỗi ngày luôn là lẳng lặng suy tư, cho dù là Cẩm Tâm phục vụ nàng từ nhỏ cũng không rõ nguyên do. Tịch Nguyệt mỉm cười, bọn họ dĩ nhiên không rõ, nhưng tự nàng hiểu rõ.
Có lẽ làm lại một lần rất nhiều chuyện cũng sẽ thay đổi, nhưng nhìn tình hình bây giờ, chuyện này ngược lại không thay đổi được.
Nếu như nàng không đoán sai, Bạch Du Nhiên đã có thai rồi.
Mà Bạch Du Nhiên để bảo đảm an toàn cho cái thai này, mấy ngày này tất nhiên là sẽ nghĩ cách giấu kín cho đi sẽ không để lộ ra.
Nghĩ tới đây trong cung vốn có chút ngày yên tĩnh lại sẽ nổi lên những làn sóng, Tịch Nguyệt bất giác nổi nóng, ngược lại cảm thấy, vốn nên như thế.
Mọi người tôn trọng nhau, cũng chỉ là bởi vì thời gian trước quá nhiều chuyện. Hoàng thượng Thái hậu cũng khúc mắc trong lòng.
Trên họng thương kiếm chuyện, khó tránh khỏi sẽ như Bạch Tiểu Điệp. Ngược lại cũng không bằng thành thật chút.
Tự nhiên, mấy ngày này cũng có sự hòa thuận trước nay chưa từng có.
Mà nếu như Bạch Du Nhiên có thai, sự thăng bằng kia cũng sẽ bị đánh đổ. Đứa con của Bạch Du Nhiên, vẫn sẽ thuận lợi sinh ra được chứ? Mặc dù Tịch Nguyệt biết được quá khứ, mà thực tế lại chưa chắc giống như thế, nhưng Tịch Nguyệt có một loại cảm giác, Bạch Du Nhiên sẽ sinh hạ đứa bé này.
Bạch Du Nhiên là một người thông minh, từ khi mới vào cung cho tới bây giờ, mặc dù nàng ta không tấn phong, nhưng lại vẫn rất ổn định.
Nàng ta rõ ràng biết Bạch Tiểu Điệp làm mấy chuyện này, nhưng cũng không lộ ra. Tịch Nguyệt có thể lý giải hành vi này của nàng ta, cho dù là quan hệ hai người không tốt, nhưng cũng là quan hệ với Bạch gia.
Nàng ta đây coi như là yên lặng lợi dụng người khác từng chút một trừ khử đi Bạch Tiểu Điệp sao?
Mà Bạch Tiểu Điệp làm những chuyện này lại có không có vết tích của Bạch Du Nhiên, Tịch Nguyệt cũng không hiểu. Giờ này ngày này, nàng chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến.
Hôm nay Bạch Tiểu Điệp trải qua cũng không tốt, Trần Vũ Lan tốt hơn sau khi trải qua tu dưỡng, tuy nhiên lại khiến Bạch Tiểu Điệp hận đến xương tủy. Khắp nơi nhằm vào, lúc nào cũng gây khó dễ. Cho dù là phần vị Trần Vũ Lan thấp, nhưng phần vị nàng vẫn cao hơn Bạch Tiểu Điệp, thấy nàng ta đủ loại diễn xuất, mọi người trong cung này cũng đã hiểu, cái thai của Trần Vũ Lan này, không chừng chính là Bạch Tiểu Điệp lập ra kế sách.
Xem ra Tống Hiền phi này ngược lại là một người chịu tội thay, chết lãng phí rồi.
Đối với Hiền phi, Tịch Nguyệt cũng không có một chút đồng cảm nào, kiếp trước, đứa con đáng thương còn chưa ra đời của mình chính là chết dưới tay nàng ta như vậy.
“Chủ tử, thời tiết cũng dần dần nóng lên. Bên phủ Nội Vụ đưa tới chút đậu tương đậu phộng tươi, Xảo Ninh vừa sắp xếp rồi." Cẩm Tâm nói chuyện phiếm.
Đậu tương đậu phộng tất nhiên cũng không ngạc nhiên, nhưng hôm nay cũng chẳng qua vừa mới bắt đầu ngày nóng, hai thứ này cũng coi là hiếm, nếu như qua mấy ngày nữa, cũng không giống rồi.
Quả nhiên, Tịch Nguyệt hai mắt sáng lên. Nàng vốn không phải người kén ăn, làm sao kiếp trước lại bị Xảo Ninh này nuôi thành quen miệng. Mới vừa trùng sinh, nàng mỗi ngày nghĩ đến nhiều, cũng không tính toán, nhưng hôm nay cũng coi là xuôi gió xuôi nước, mà Xảo Ninh lại bên cạnh, liền gợi lên con sâu thèm ăn nàng.
Mỗi lần nhắc tới đồ ăn gì, lại liền vui vẻ. Hoàng thượng dường như cũng phát hiện ra điểm này, có thể nhiệt tình tặng cho nàng thực phẩm hiếm.
Mặc dù các loại thực phẩm như đậu tương đậu phộng cũng không phải là hạng sang, nhưng Tịch Nguyệt lại thích, đặc biệt là đậu tương, trong ngày mùa hè ăn chút đậu tương, hình như là cực kỳ ngon miệng.
Lúc Cảnh đế đến liền trông thấy cảnh tượng này, hai đại nha hoàn bên cạnh hầu hạ, nàng ngược lại một mình ăn một đĩa đậu tương đậu phộng đầy.
Nhịn không được cười lên: “Con mèo nhỏ ham ăn lại ăn cái gì đây."
Thấy Cảnh đế bước vào phòng lặng yên không một tiếng động, Tịch Nguyệt đã quen rồi.
Cười yếu ớt đứng dậy, khẽ đáp: “Hoàng thượng chờ một lát, tay tần thiếp đang bẩn lắm."
Dứt lời lại là một người tính nôn nóng, cũng không chờ Cảnh đế đồng ý, liền vội vàng đứng dậy đi vào nội thất. Cẩm Tâm cũng liền vội vàng dọn dẹp sạch sẽ đống vỏ trái cây lộn xộn này.
Cảnh đế dựa trên cái ghế nhỏ, thấy quyển y thuật Tịch Nguyệt xem qua ném nơi đó, lại nhìn số trang một cái, nhưng không hơn mấy ngày trước hai trang sao.
Cười lắc lắc đầu.
Cũng không biết, có phải là nàng thật sự đem cuốn sách này làm vật gây ngủ không nữa.
Tịch Nguyệt là một người cẩn thận, mình chỉnh đốn ổn thỏa, cũng vắt khăn lông lau cho Cảnh đế, cái này cùng hắn ở gần một năm, nàng tất nhiên biết được thói quen của hắn, hắn là người cực kỳ thích sạch sẽ.
Mặc dù mắt nhìn thẳng, nhưng cũng trông thấy Cảnh đế động tới sách của nàng, vô ý cười một tiếng. Thu khăn lại.
“Một chút đậu tương cũng có thể khiến cho nàng vui vẻ như thế. Trẫm cũng không biết, nàng lại dễ nuôi như vậy." Kéo nàng vào trong ngực, vẻ mặt Cảnh đế tươi cười.
Tịch Nguyệt thuận thế dựa vào người hắn, chiếc ghế nhỏ này cũng không lớn, vốn chỉ vừa cho một người ngồi, hôm nay hai người ngồi cùng nhau.
“Dễ nuôi còn không tốt sao. Nếu như tỷ muội hậu cung cũng giống như Nguyệt Nhi vậy, lại phải tiết kiệm không ít tiền bạc rồi." Nàng đếm trên đầu ngón tay, dường như là tính toán.
Bàn tay to của Cảnh đế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nói nhỏ: “Nhìn như dễ nuôi, nhưng thực tế a, nàng lại mỏng manh yếu ớt."
Tháng chạp cũng không * nghe lời này, yếu ớt, nàng có thể xem như trong cung này không mỏng manh yếu ớt rồi. Đây không phải là oan uổng người ta sao?
Trợn mắt: “Hoàng thượng nói ẩu, thiếp mới không phải là mỏng manh yếu ớt, thiếp chung sống rất tốt a. Hoàng thượng cũng không thể vu oan thiếp."
Vốn là mắt phượng sáng rỡ, bộ dạng tức giận như vậy nhưng một chút khí thế cũng không có.
“Hoàng thượng sao có thể như thế, thiếp......" Còn chưa chờ nói xong, âm cuối liền bị hắn ngậm vào trong miệng.
Cảnh đế cũng là lão thủ trên tình trường, tự nhiên sẽ hiểu làm thế nào chỉnh đốn tiểu cô nương không nghe lời, đã kéo xé y phục xuống dưới, liền thấy nàng lộ ra bờ vai trắng như tuyết.
Hai người gắn bó khăng khít, hắn nỉ non: “Trẫm thích mùi vị thanh khiết này trên người nàng. Thật khiến trẫm vui thích......"
Tịch Nguyệt để hắn hôn xuống, đầu óc đã không rõ ràng nữa rồi, ngây ngô dại dột dựa vào hắn, cũng không quan tâm hắn cuối cùng nói cái gì.
Hôm nay Tịch Nguyệt cũng không mặc cái yếm màu đỏ thẫm, ngược lại, nàng mặc cái yếm thảo hỉ nga, phía trên là bức tranh Hải Đường tinh tế.
Cảnh đế không biết tại sao liền nghĩ đến một câu nói, là cười đến vui vẻ, cắn lên tai nàng, cũng không dùng sức, tỉ mỉ ngứa ngáy: “Bảo bối, nàng nói, đây có tính là một cây hoa lê đè lên hải đường hay không?"
Tịch Nguyệt vì lời của hắn nói mà sắc mặt đã đỏ bừng, cũng chỉ là một ý niệm, Tịch Nguyệt liền đã bị đặt trên chiếc đệm giường bằng gấm màu đỏ thẫm.
“Nói bậy nữa ta có thể không khách khí với nàng." Lời này ngược lại rất phách lối.
Tính tình Tịch Nguyệt đã là như thế, cho dù là xấu hổ, cũng vẫn là không chịu nhắm mắt, cứ chăm chú nhìn nàng như vậy, Cảnh đế tự nhiên cũng biết được tính tình nàng có chút bướng bỉnh.
Thấy nàng trợn mắt cười.
Nha đầu này cho dù là đi theo hắn lâu như vậy, vẫn không hiểu rõ, mình thích cái bộ dáng quật cường này của nàng thậm chí cả nụ cười duyên lấy lòng của nàng.
Có lẽ là sau di chứng lần đầu, hắn mặc dù cũng động lòng với những chuyện lấy lòng kia, nhưng vẫn không bằng bộ dáng sảng khoái như vậy.
Giống như bộ dáng Tịch Nguyệt lúc này, dáng vẻ rõ ràng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn quật cường gượng chống lại khiến cho hắn cực kỳ vui thích.
Tác giả :
Thập Nguyệt Vi Vi Lương