Ký Sự Hậu Cung
Chương 81
Hoàng thượng cho đòi Tịch Nguyệt thị tẩm là ngày thứ tư sau khi trở lại, ngày đầu tiên không ai thị tẩm, ngày thứ hai chính là Đức Phi, ngày thứ ba là Tề phi, ngày thứ tư lại chính là nàng, Tịch Nguyệt cảm giác có chút thụ sủng nhược kinh (được cưng chiều mà sợ).
Chỉ là ngược lại nàng càng ngày càng cảm thấy, hoàng thượng đây là muốn nâng đỡ nàng lên cao.
Nhưng cho dù là thị tẩm, hai người cũng không có làm cái gì, bởi vì chuyện nàng rơi xuống nước trước đó, ngược lại hoàng thượng lo lắng cho thân thể nàng.
Dù xem ra nàng đã khoẻ, nhưng mà hoàng thượng luôn luôn nghĩ tới, tránh cho làm nàng bị thương. Trong lòng Tịch Nguyệt âm thầm oán giận, sợ là sợ chuyển bệnh qua người hắn đấy? Chẳng qua tất cả cũng chỉ âm thầm suy đoán trong lòng, lại không dám biểu hiện một chút lên mặt.
Hai người vừa nói chuyện với nhau, thời gian trôi qua như vậy. Nếu như nói để Tịch Nguyệt và hắn ngủ một giấc cái gì cũng không làm, Tịch Nguyệt cũng không có ý kiến gì, nhưng Cảnh đế người ta không được đâu….
Qua canh hai (21-23 giờ), Cảnh đế sai Lai Hỉ đưa Tịch Nguyệt về Thính Vũ Các.
Dù hắn có sủng hạnh Thẩm Tịch Nguyệt hay không, phần vinh dự này vốn là không giống với người khác.
Trần Vũ Lan sinh non, hoàng thượng cũng không đi thăm. Người khác cho rằng nàng ta là vì bản thân đi lãnh cung bị chán ghét, nhưng làm sao Tịch Nguyệt không hiểu, điều này cũng gián tiếp nhìn thấu người đàn ông lãnh tâm lãnh tình này.
Nói tình cảm với hắn, thật quá dư thừa rồi.
Về phần Bạch Tiểu Điệp, đây cũng là hơi kỳ lạ, cũng không hiểu được rốt cuộc thì Cảnh đế nói thế nào với Huệ phi, lại chuyển Bạch Tiểu Điệp đến chỗ phòng chếch Trúc Hiên.
Tịch Nguyệt nghĩ mãi không xong.
Có lúc sống lại, thật đúng là không phải vạn năng.
Nhưng mà nghĩ đến Cảnh đế làm việc luôn như lọt vào trong sương mù, Tịch Nguyệt cũng không ngồi chờ chết. Người ta cũng đã khi dễ đến trên đầu nàng, cái gì nàng cũng không làm, cũng không phù hợp tính tình của nàng.
“Cẩm Tâm, thông báo Thúy Văn, chúng ta đi thăm biểu muội."
“Cái gì?" Cẩm Tâm đờ đẫn.
Tịch Nguyệt cười híp mắt: “Không đi gặp Trần Vũ Lan, thì sao ta có thể biết cái gọi là chân tướng chứ?"
Cẩm Tâm hoảng hốt một phen, làm như hiểu, ai một tiếng.
Nếu như nàng không có đoán sai, điệu bộ này của Trần Vũ Lan tất nhiên là biết người hãm hại nàng ta là Bạch Tiểu Điệp, nhưng Trần Vũ Lan có thể biết, nàng lại không nên biết. Nếu muốn ngoài mặt đối phó Trần Vũ Lan, dù sao cũng phải có nguyên nhân thiết thực, nếu không thật đúng là khiến hoàng thượng không thích rồi.
Hôm nay nàng đã báo hiệu với chỗ hoàng thượng, tiểu nha đầu đơn thuần thẳng tính này thật sự là phải lột xác, bây giờ, nàng nên có chút tâm cơ chứ?
Nếu như nàng từ chỗ biểu muội Trần Vũ Lan biết hung thủ đẩy mình xuống nước, vậy nàng có thái độ gì mới để cho hoàng thượng yên tâm đây?
khuôn mặt mềm mại của Tịch Nguyệt cười thành một đóa hoa.
Cũng không phải là cá tính hơi xúc động hơi nhỏ mọn sao?
Cho dù Vũ Lan có nói với nàng cái gì hay không, chỉ cần sau khi trở về từ chỗ Vũ lan thì nàng lại có thay đổi, như vậy, dù nàng ta nói mình không nói, tất cả mọi người sẽ cho rằng Trần Vũ Lan nàng nhất định là nói cho mình cái gì.
Vậy cũng là biểu muội nham hiểm một lần, nắm lại quả đấm nhỏ, Tịch Nguyệt vui vẻ ra mặt, suy nghĩ một chút, lại điều chỉnh vẻ mặt xuống. Thấy Thúy Văn đã vào cửa.
Tịch Nguyệt dặn dò: “Ngươi xem giúp ta, rốt cuộc là trong cung nàng ta có vấn đề gì."
“Nô tỳ hiểu rồi." Thúy Văn cũng không nói chuyện quá *, cũng không thích biểu diễn y thuật của mình, nhưng mà, quả thật nàng thật sự là một người có tài.
Nếu như Bạch Du Nhiên nói không sai, như vậy nhất định là Bạch Tiểu Điệp dùng các thứ thuốc đã tạo thành thay đổi trên tính cách của bọn họ.
Rõ ràng nóng nảy vội vàng, nếu như không phải là sau khi nàng và Trần Vũ Lan tiếp xúc thật lâu, lại bởi vì lời Bạch Tiểu Điệp nói, nàng nhất định không ngờ đến điểm này.
Đây là lần thứ hai Tịch Nguyệt tới tẩm cung Trần Vũ Lan, tiểu thái giám chờ đợi bên ngoài thấy Tịch Nguyệt đến, vội vàng chân chó đi qua thỉnh an.
Ai mà không biết, hiện nay Thuần quý nghi người ta đang được thánh sủng.
Nghe nói Tịch Nguyệt muốn gặp chủ tử nhà mình,trang@dđlqđ@bubble editor tiểu thái giám đi như chạy vào nhà bẩm báo.
Cũng chẳng qua thời gian ngắn đã thấy Lan Nhi bên cạnh Vũ Lan ra đón.
“Nô tỳ gặp qua Thuần quý nghi. Chủ tử nhà ta nói, mời ngài đi vào."
Đây cũng không phải là dáng vẻ trong ngày thường.
Hôm nay Trần Vũ Lan còn trong ngày ở cữ sinh non, vừa thấy Tịch Nguyệt vào cửa, chính là nước mắt lưng tròng nhìn sang: “Biểu tỷ......"
Ngược lại hoàn toàn khác biệt với lần trước tới.
Tịch Nguyệt cũng không sang đó, dặn dò Cẩm Tâm đặt đồ mình mang tới qua một bên, Vũ Lan liếc nhìn, vốn là không ngừng có vật bị vài người khác động tay động chân, nghĩ đến biểu tỷ này cũng đề phòng nàng.
Vẻ mặt Trần Vũ Lan thêm khổ sở một hồi.
“Trước đó vài ngày nghe nói biểu muội gặp chuyện không may, nhưng thân thể biểu tỷ cũng không khoẻ, lo lắng khiến khí lạnh trên người mình chuyển qua cho muội muội, lại lo lắng muội muội suy nghĩ nhiều, nên cũng không đến thăm. Hôm nay cũng coi là thật tốt rồi, thì muốn ghé thăm ngươi một chút. Thân thể lại còn có cái gì không ổn không?"
Trần Vũ Lan tóc dài xõa trên vai, trong ánh mắt lộ ra oán hận.
“Không ổn? Ta có thể có gì không ổn. Đáng thương cho đứa bé số khổ của ta, chắc là không có cơ hội nhìn cung điện Cẩm Tú này."
Tịch Nguyệt vẫn đứng một bên, Trần Vũ Lan cũng không cảm thấy có gì không ổn, đau khổ nói khát khao và mong đợi của mình đối với đứa bé này.
Nói lúc lâu, thấy Tịch Nguyệt đứng một bên cũng không đáp lời, Trần Vũ Lan hơi không tự nhiên.
“Biểu tỷ, ngươi ngồi đi...."
“Việc đã đến nước này, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, ta chỉ tới thăm ngươi một chút, ngươi vẫn còn tốt, vậy thì ta đi về. Tránh cho thời gian dài, người khác nói cái gì nữa."
“Người khác" này, cũng không phải là ám chỉ nói bản thân Trần Vũ Lan nàng sao, ý Tịch Nguyệt rất rõ ràng, mình ở lại, vậy không phải là chiêu hãm hại rõ ràng thế này.
Vẻ mặt Vũ Lan càng thay đổi: “Biểu tỷ, mấy ngày nay, là muội muội sai rồi. Nhưng mà, cũng không phải là muội muội cố ý, là thật sự bị người hãm hại và châm ngòi mới có thể như thế. Nhớ lúc còn chưa vào cung, biểu tỷ muội chúng ta khi đó hòa thuận biết bao. Làm sao ta vừa vào cung lại nhằm vào ngươi?"
“Hả?" Tịch Nguyệt nhíu mày nhìn người.
Vũ Lan cắn môi: “Biểu tỷ, chắc hẳn ngươi cũng biết, vì sao ta khác thường như vậy, là bởi vì bị người bỏ thuốc.Ngược lại thật ra ta không ngờ, Bạch Tiểu Điệp này là một người ác độc như thế. Nếu như không phải là nàng ta, sao tỷ muội chúng ta đến nông nỗi thế này. Đều là nàng ta dùng thuốc rối loạn tâm trí ta, lại không ngừng châm ngòi từ bên trong, biểu tỷ, thật sự là ta cảm thấy mình có lỗi với ngươi."
Tịch Nguyệt lắc đầu: “Biểu muội nói cái gì đó, ngươi nói chuyện như vậy, ta cũng không hiểu, cũng chưa từng có người khác nói với ta. Về phần thuốc ngươi nói, biểu muội, ngược lại thật ra ta không rõ, cõi đời này còn có kỳ dược như thế, có thể mê hoặc tâm trí người ta?"
Trần Vũ Lan dừng lại, tiếp tục đau khổ kể lại: “Ngươi xem không phải là ta bị mê hoặc người sao? Nếu không, sao ta đối xử với biểu tỷ như vậy?"
Tịch Nguyệt thấy nàng như thế, hì hì bật cười: “Biểu muội có thể đừng làm nét mặt này, quá không giống với ngươi, về phần chuyện như vậy, tự ta sẽ phán đoán. Biểu muội vẫn dưỡng thật khoẻ đi. Ta cáo từ trước."
Nàng thật không nghĩ tới hoà giải với Vũ Lan, nếu không như Cẩm Tâm nói, nói không chừng lúc nào đó lại bị nàng ta cắn một cái.
Coi như không bị cắn, người khác coi hai người thành một phái, nàng cũng không muốn phải gánh nồi đen (oan ức) của Trần Vũ Lan.
Thấy Tịch Nguyệt như vậy, trên mặt Trần Vũ Lan thoáng hiện lên vẻ tức giận, chỉ là ngay sau đó giấu đi.
Đợi ra khỏi cửa.
Tịch Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Thật là có nhìn ra cái gì không ổn?"
Thúy Văn cân nhắc một chút, mở miệng: “Trong phòng không có gì khác thường, có lẽ chắc là đã tiêu diệt nguyên nhân dẫn tới nàng ta khác thường rồi."
Lại nghĩ xuống, nàng nói tiếp: “Nô tỳ nghe nói vài năm trước, biên giới có một loại hoa, tên gọi túc nhiễm. Lúc hoa này nở rộ lấy nhị hoa mài thành bụi phấn ăn thời gian dài, rất dễ dàng nóng nảy tức giận, trong lòng không yên. dieenddafnleequysddoon Nô tỳ nghe triệu chứng của Trần Thải Nữ này. Ngược lại có chút giống cái này. Chẳng qua ta suy đoán, nàng ta chắc không phải là ăn, mà là những phương thức khác, nếu không thời gian lâu như vậy, hiện tại sợ là triệu chứng của nàng ta sẽ không nhẹ như vậy."
Cẩm Tâm có chút líu lưỡi, vậy cũng nhẹ?
“Hoa này có thể thay đổi tính cách người khác?"
Thúy Văn lắc đầu: “Không thể. Nô tỳ mới vừa cũng đã nói, làm cho người nóng nảy dễ giận, trong lòng không yên. Dùng hoa này thời gian dài thì sẽ nghiện. Nhưng mà nếu nói thay đổi tính tình, nô tỳ cảm thấy không phải, nói ngược lại, sợ rằng vốn là trong lòng không yên, lại bởi vì người khác châm ngòi, kích phát ý nghĩ ác độc ẩn trong trong lòng thôi. Chủ tử nghĩ bình thường, trong cung này thái y đều có xuất thân gì, lại học y thuật bao nhiêu năm, thì sao không thể nghiên cứu ra thuốc lợi hại hơn. Cõi đời này nào có cái gì có thể khống chế lòng người. Sợ rằng vốn là trong lòng đã có những ý nghĩ xấu xa kia, như thế mới có thể dưới sự châm ngòi của người khác thực hiện thay đổi thôi."
Tịch Nguyệt cúi đầu suy nghĩ sâu xa, gật đầu.
Đúng vậy, có cái gì có thể khống chế lòng người? Cái gọi là không thể khống chế, cũng chỉ là trong lòng mình vốn có ý nghĩ ác độc này thôi.
Bên này Tịch Nguyệt ra cửa rời đi, mà bên kia Trần Vũ Lan lại là hung hăng ném gối đầu của mình xuống đất.
“Chỉ biết xem thường ta, chỉ biết xem thường ta, có một ngày, có một ngày chắc chắn ta cũng giẫm đạp tất cả bọn ngươi dưới chân. Thẩm Tịch Nguyệt ngươi có điểm nào mạnh hơn so với ta."
Lan Nhi bên cạnh cẩn thận khuyên lơn: “Chủ tử, ngài chớ để tức giận, ngài biết, trước đó thái y đã nói, ngài hơi trúng độc, cũng không thể mạnh mẽ soàn soạt mình như vậy, chúng ta cần yên tâm tĩnh dưỡng. Dù là Bạch Tiểu Điệp gì đó hay là Thẩm Tịch Nguyệt, có một ngày chủ tử ngài nhất định sẽ báo thù rửa hận, mở mày mở mặt."
Trần Vũ Lan dường như cũng biết vấn đề thân thể của mình.
Phẫn hận không thôi.
“Thẩm Tịch Nguyệt này tạm thời ta có thể tạm buông tha, nhưng Bạch Tiểu Điệp kia ta quyết sẽ không bỏ qua, ta có thể mang thai đứa nhỏ này là không dễ biết bao. Nàng ta phá hủy đứa bé của ta, phá hủy tất cả của ta. Nếu như không phải nàng ta bỏ thuốc ta, ta đâu ra nông nổi như vậy, thế cho nên hôm nay rơi vào tình cảnh như vậy."
Lan nhi cũng là mặt đầy oán hận, ai không muốn chủ tử mình một bước lên mây, đâu muốn vừa vào cung chính là bị ám toán. Chủ tử vốn chỉ muốn tính toán Bạch Tiểu Điệp, để cho nàng ta trở thành con dao của mình, để mình sử dụng, nhưng hôm nay đánh nhạn lại bị nhạn mổ vào mắt. Chủ tử nhà mình ngược lại thành dao của người ta.
Không nói chủ tử, nàng làm nô tỳ, cũng căm hận.
“Chủ tử, chúng ta không thể dễ dàng tha cho Bạch Tiểu Điệp này, nhất định phải nghĩ biện pháp trừ bỏ nàng ta."
“Ừ, đây là tất nhiên."
Chỉ là ngược lại nàng càng ngày càng cảm thấy, hoàng thượng đây là muốn nâng đỡ nàng lên cao.
Nhưng cho dù là thị tẩm, hai người cũng không có làm cái gì, bởi vì chuyện nàng rơi xuống nước trước đó, ngược lại hoàng thượng lo lắng cho thân thể nàng.
Dù xem ra nàng đã khoẻ, nhưng mà hoàng thượng luôn luôn nghĩ tới, tránh cho làm nàng bị thương. Trong lòng Tịch Nguyệt âm thầm oán giận, sợ là sợ chuyển bệnh qua người hắn đấy? Chẳng qua tất cả cũng chỉ âm thầm suy đoán trong lòng, lại không dám biểu hiện một chút lên mặt.
Hai người vừa nói chuyện với nhau, thời gian trôi qua như vậy. Nếu như nói để Tịch Nguyệt và hắn ngủ một giấc cái gì cũng không làm, Tịch Nguyệt cũng không có ý kiến gì, nhưng Cảnh đế người ta không được đâu….
Qua canh hai (21-23 giờ), Cảnh đế sai Lai Hỉ đưa Tịch Nguyệt về Thính Vũ Các.
Dù hắn có sủng hạnh Thẩm Tịch Nguyệt hay không, phần vinh dự này vốn là không giống với người khác.
Trần Vũ Lan sinh non, hoàng thượng cũng không đi thăm. Người khác cho rằng nàng ta là vì bản thân đi lãnh cung bị chán ghét, nhưng làm sao Tịch Nguyệt không hiểu, điều này cũng gián tiếp nhìn thấu người đàn ông lãnh tâm lãnh tình này.
Nói tình cảm với hắn, thật quá dư thừa rồi.
Về phần Bạch Tiểu Điệp, đây cũng là hơi kỳ lạ, cũng không hiểu được rốt cuộc thì Cảnh đế nói thế nào với Huệ phi, lại chuyển Bạch Tiểu Điệp đến chỗ phòng chếch Trúc Hiên.
Tịch Nguyệt nghĩ mãi không xong.
Có lúc sống lại, thật đúng là không phải vạn năng.
Nhưng mà nghĩ đến Cảnh đế làm việc luôn như lọt vào trong sương mù, Tịch Nguyệt cũng không ngồi chờ chết. Người ta cũng đã khi dễ đến trên đầu nàng, cái gì nàng cũng không làm, cũng không phù hợp tính tình của nàng.
“Cẩm Tâm, thông báo Thúy Văn, chúng ta đi thăm biểu muội."
“Cái gì?" Cẩm Tâm đờ đẫn.
Tịch Nguyệt cười híp mắt: “Không đi gặp Trần Vũ Lan, thì sao ta có thể biết cái gọi là chân tướng chứ?"
Cẩm Tâm hoảng hốt một phen, làm như hiểu, ai một tiếng.
Nếu như nàng không có đoán sai, điệu bộ này của Trần Vũ Lan tất nhiên là biết người hãm hại nàng ta là Bạch Tiểu Điệp, nhưng Trần Vũ Lan có thể biết, nàng lại không nên biết. Nếu muốn ngoài mặt đối phó Trần Vũ Lan, dù sao cũng phải có nguyên nhân thiết thực, nếu không thật đúng là khiến hoàng thượng không thích rồi.
Hôm nay nàng đã báo hiệu với chỗ hoàng thượng, tiểu nha đầu đơn thuần thẳng tính này thật sự là phải lột xác, bây giờ, nàng nên có chút tâm cơ chứ?
Nếu như nàng từ chỗ biểu muội Trần Vũ Lan biết hung thủ đẩy mình xuống nước, vậy nàng có thái độ gì mới để cho hoàng thượng yên tâm đây?
khuôn mặt mềm mại của Tịch Nguyệt cười thành một đóa hoa.
Cũng không phải là cá tính hơi xúc động hơi nhỏ mọn sao?
Cho dù Vũ Lan có nói với nàng cái gì hay không, chỉ cần sau khi trở về từ chỗ Vũ lan thì nàng lại có thay đổi, như vậy, dù nàng ta nói mình không nói, tất cả mọi người sẽ cho rằng Trần Vũ Lan nàng nhất định là nói cho mình cái gì.
Vậy cũng là biểu muội nham hiểm một lần, nắm lại quả đấm nhỏ, Tịch Nguyệt vui vẻ ra mặt, suy nghĩ một chút, lại điều chỉnh vẻ mặt xuống. Thấy Thúy Văn đã vào cửa.
Tịch Nguyệt dặn dò: “Ngươi xem giúp ta, rốt cuộc là trong cung nàng ta có vấn đề gì."
“Nô tỳ hiểu rồi." Thúy Văn cũng không nói chuyện quá *, cũng không thích biểu diễn y thuật của mình, nhưng mà, quả thật nàng thật sự là một người có tài.
Nếu như Bạch Du Nhiên nói không sai, như vậy nhất định là Bạch Tiểu Điệp dùng các thứ thuốc đã tạo thành thay đổi trên tính cách của bọn họ.
Rõ ràng nóng nảy vội vàng, nếu như không phải là sau khi nàng và Trần Vũ Lan tiếp xúc thật lâu, lại bởi vì lời Bạch Tiểu Điệp nói, nàng nhất định không ngờ đến điểm này.
Đây là lần thứ hai Tịch Nguyệt tới tẩm cung Trần Vũ Lan, tiểu thái giám chờ đợi bên ngoài thấy Tịch Nguyệt đến, vội vàng chân chó đi qua thỉnh an.
Ai mà không biết, hiện nay Thuần quý nghi người ta đang được thánh sủng.
Nghe nói Tịch Nguyệt muốn gặp chủ tử nhà mình,trang@dđlqđ@bubble editor tiểu thái giám đi như chạy vào nhà bẩm báo.
Cũng chẳng qua thời gian ngắn đã thấy Lan Nhi bên cạnh Vũ Lan ra đón.
“Nô tỳ gặp qua Thuần quý nghi. Chủ tử nhà ta nói, mời ngài đi vào."
Đây cũng không phải là dáng vẻ trong ngày thường.
Hôm nay Trần Vũ Lan còn trong ngày ở cữ sinh non, vừa thấy Tịch Nguyệt vào cửa, chính là nước mắt lưng tròng nhìn sang: “Biểu tỷ......"
Ngược lại hoàn toàn khác biệt với lần trước tới.
Tịch Nguyệt cũng không sang đó, dặn dò Cẩm Tâm đặt đồ mình mang tới qua một bên, Vũ Lan liếc nhìn, vốn là không ngừng có vật bị vài người khác động tay động chân, nghĩ đến biểu tỷ này cũng đề phòng nàng.
Vẻ mặt Trần Vũ Lan thêm khổ sở một hồi.
“Trước đó vài ngày nghe nói biểu muội gặp chuyện không may, nhưng thân thể biểu tỷ cũng không khoẻ, lo lắng khiến khí lạnh trên người mình chuyển qua cho muội muội, lại lo lắng muội muội suy nghĩ nhiều, nên cũng không đến thăm. Hôm nay cũng coi là thật tốt rồi, thì muốn ghé thăm ngươi một chút. Thân thể lại còn có cái gì không ổn không?"
Trần Vũ Lan tóc dài xõa trên vai, trong ánh mắt lộ ra oán hận.
“Không ổn? Ta có thể có gì không ổn. Đáng thương cho đứa bé số khổ của ta, chắc là không có cơ hội nhìn cung điện Cẩm Tú này."
Tịch Nguyệt vẫn đứng một bên, Trần Vũ Lan cũng không cảm thấy có gì không ổn, đau khổ nói khát khao và mong đợi của mình đối với đứa bé này.
Nói lúc lâu, thấy Tịch Nguyệt đứng một bên cũng không đáp lời, Trần Vũ Lan hơi không tự nhiên.
“Biểu tỷ, ngươi ngồi đi...."
“Việc đã đến nước này, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, ta chỉ tới thăm ngươi một chút, ngươi vẫn còn tốt, vậy thì ta đi về. Tránh cho thời gian dài, người khác nói cái gì nữa."
“Người khác" này, cũng không phải là ám chỉ nói bản thân Trần Vũ Lan nàng sao, ý Tịch Nguyệt rất rõ ràng, mình ở lại, vậy không phải là chiêu hãm hại rõ ràng thế này.
Vẻ mặt Vũ Lan càng thay đổi: “Biểu tỷ, mấy ngày nay, là muội muội sai rồi. Nhưng mà, cũng không phải là muội muội cố ý, là thật sự bị người hãm hại và châm ngòi mới có thể như thế. Nhớ lúc còn chưa vào cung, biểu tỷ muội chúng ta khi đó hòa thuận biết bao. Làm sao ta vừa vào cung lại nhằm vào ngươi?"
“Hả?" Tịch Nguyệt nhíu mày nhìn người.
Vũ Lan cắn môi: “Biểu tỷ, chắc hẳn ngươi cũng biết, vì sao ta khác thường như vậy, là bởi vì bị người bỏ thuốc.Ngược lại thật ra ta không ngờ, Bạch Tiểu Điệp này là một người ác độc như thế. Nếu như không phải là nàng ta, sao tỷ muội chúng ta đến nông nỗi thế này. Đều là nàng ta dùng thuốc rối loạn tâm trí ta, lại không ngừng châm ngòi từ bên trong, biểu tỷ, thật sự là ta cảm thấy mình có lỗi với ngươi."
Tịch Nguyệt lắc đầu: “Biểu muội nói cái gì đó, ngươi nói chuyện như vậy, ta cũng không hiểu, cũng chưa từng có người khác nói với ta. Về phần thuốc ngươi nói, biểu muội, ngược lại thật ra ta không rõ, cõi đời này còn có kỳ dược như thế, có thể mê hoặc tâm trí người ta?"
Trần Vũ Lan dừng lại, tiếp tục đau khổ kể lại: “Ngươi xem không phải là ta bị mê hoặc người sao? Nếu không, sao ta đối xử với biểu tỷ như vậy?"
Tịch Nguyệt thấy nàng như thế, hì hì bật cười: “Biểu muội có thể đừng làm nét mặt này, quá không giống với ngươi, về phần chuyện như vậy, tự ta sẽ phán đoán. Biểu muội vẫn dưỡng thật khoẻ đi. Ta cáo từ trước."
Nàng thật không nghĩ tới hoà giải với Vũ Lan, nếu không như Cẩm Tâm nói, nói không chừng lúc nào đó lại bị nàng ta cắn một cái.
Coi như không bị cắn, người khác coi hai người thành một phái, nàng cũng không muốn phải gánh nồi đen (oan ức) của Trần Vũ Lan.
Thấy Tịch Nguyệt như vậy, trên mặt Trần Vũ Lan thoáng hiện lên vẻ tức giận, chỉ là ngay sau đó giấu đi.
Đợi ra khỏi cửa.
Tịch Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Thật là có nhìn ra cái gì không ổn?"
Thúy Văn cân nhắc một chút, mở miệng: “Trong phòng không có gì khác thường, có lẽ chắc là đã tiêu diệt nguyên nhân dẫn tới nàng ta khác thường rồi."
Lại nghĩ xuống, nàng nói tiếp: “Nô tỳ nghe nói vài năm trước, biên giới có một loại hoa, tên gọi túc nhiễm. Lúc hoa này nở rộ lấy nhị hoa mài thành bụi phấn ăn thời gian dài, rất dễ dàng nóng nảy tức giận, trong lòng không yên. dieenddafnleequysddoon Nô tỳ nghe triệu chứng của Trần Thải Nữ này. Ngược lại có chút giống cái này. Chẳng qua ta suy đoán, nàng ta chắc không phải là ăn, mà là những phương thức khác, nếu không thời gian lâu như vậy, hiện tại sợ là triệu chứng của nàng ta sẽ không nhẹ như vậy."
Cẩm Tâm có chút líu lưỡi, vậy cũng nhẹ?
“Hoa này có thể thay đổi tính cách người khác?"
Thúy Văn lắc đầu: “Không thể. Nô tỳ mới vừa cũng đã nói, làm cho người nóng nảy dễ giận, trong lòng không yên. Dùng hoa này thời gian dài thì sẽ nghiện. Nhưng mà nếu nói thay đổi tính tình, nô tỳ cảm thấy không phải, nói ngược lại, sợ rằng vốn là trong lòng không yên, lại bởi vì người khác châm ngòi, kích phát ý nghĩ ác độc ẩn trong trong lòng thôi. Chủ tử nghĩ bình thường, trong cung này thái y đều có xuất thân gì, lại học y thuật bao nhiêu năm, thì sao không thể nghiên cứu ra thuốc lợi hại hơn. Cõi đời này nào có cái gì có thể khống chế lòng người. Sợ rằng vốn là trong lòng đã có những ý nghĩ xấu xa kia, như thế mới có thể dưới sự châm ngòi của người khác thực hiện thay đổi thôi."
Tịch Nguyệt cúi đầu suy nghĩ sâu xa, gật đầu.
Đúng vậy, có cái gì có thể khống chế lòng người? Cái gọi là không thể khống chế, cũng chỉ là trong lòng mình vốn có ý nghĩ ác độc này thôi.
Bên này Tịch Nguyệt ra cửa rời đi, mà bên kia Trần Vũ Lan lại là hung hăng ném gối đầu của mình xuống đất.
“Chỉ biết xem thường ta, chỉ biết xem thường ta, có một ngày, có một ngày chắc chắn ta cũng giẫm đạp tất cả bọn ngươi dưới chân. Thẩm Tịch Nguyệt ngươi có điểm nào mạnh hơn so với ta."
Lan Nhi bên cạnh cẩn thận khuyên lơn: “Chủ tử, ngài chớ để tức giận, ngài biết, trước đó thái y đã nói, ngài hơi trúng độc, cũng không thể mạnh mẽ soàn soạt mình như vậy, chúng ta cần yên tâm tĩnh dưỡng. Dù là Bạch Tiểu Điệp gì đó hay là Thẩm Tịch Nguyệt, có một ngày chủ tử ngài nhất định sẽ báo thù rửa hận, mở mày mở mặt."
Trần Vũ Lan dường như cũng biết vấn đề thân thể của mình.
Phẫn hận không thôi.
“Thẩm Tịch Nguyệt này tạm thời ta có thể tạm buông tha, nhưng Bạch Tiểu Điệp kia ta quyết sẽ không bỏ qua, ta có thể mang thai đứa nhỏ này là không dễ biết bao. Nàng ta phá hủy đứa bé của ta, phá hủy tất cả của ta. Nếu như không phải nàng ta bỏ thuốc ta, ta đâu ra nông nổi như vậy, thế cho nên hôm nay rơi vào tình cảnh như vậy."
Lan nhi cũng là mặt đầy oán hận, ai không muốn chủ tử mình một bước lên mây, đâu muốn vừa vào cung chính là bị ám toán. Chủ tử vốn chỉ muốn tính toán Bạch Tiểu Điệp, để cho nàng ta trở thành con dao của mình, để mình sử dụng, nhưng hôm nay đánh nhạn lại bị nhạn mổ vào mắt. Chủ tử nhà mình ngược lại thành dao của người ta.
Không nói chủ tử, nàng làm nô tỳ, cũng căm hận.
“Chủ tử, chúng ta không thể dễ dàng tha cho Bạch Tiểu Điệp này, nhất định phải nghĩ biện pháp trừ bỏ nàng ta."
“Ừ, đây là tất nhiên."
Tác giả :
Thập Nguyệt Vi Vi Lương