Ký Sự Hậu Cung
Chương 40
Nhìn thấy hoàng thượng, tiếng nức nở của Bạch Tiểu Điệp càng lớn hơn, Liên Tú Vân cũng không còn cứng rắn giống như vừa rồi nữa, ngược lại để lộ ra uất ức, chỉ có Thẩm Tịch Nguyệt vẫn trừng mắt như cũ.
Vẻ mặt quật cường đứng nơi đó.
"Liên Lương Đệ, ngươi đến nói." Giọng nói của Cảnh đế bình lặng không gợn sóng.
Liên Tú Vân không nghĩ tới Cảnh đế chọn nàng trước, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.
Tác phong thành khẩn trả lời: "Hoàng thượng, tần thiếp ra ngoài tản bộ, đi tới nơi này thì thấy Thuần tần và Bạch thường, lại nghe giọng nói của Thuần tần rất dữ dội, Bạch thường lệ rơi đầy mặt die,n; da.nlze.qu;ydo/nn như có uất ức. Đều là tỷ muội trong nhà, tội gì làm khó lẫn nhau, nên thiếp tới đây giảng hòa."
Xem xét lời nói này. Thật sự giống như nàng ta hoàn toàn trong sạch. Lại lộ ra vẻ nàng ta rất đại nghĩa.
"Vậy sao?" Cảnh đế nhìn Bạch Tiểu Điệp: "Bạch thường, Thuần tần khi dễ ngươi?"
Bạch Tiểu Điệp lắc đầu liên tục: "Không có, không có, hoàng thượng, Thuần tần, Thuần tần nương nương, Thuần tần nương nương cũng chỉ tốt bụng an ủi tần thiếp."
Tuy lời như thế, nhưng nội dung trong lời nói lại có thể làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Thấy hai người như vậy, trong lòng Tịch Nguyệt đã vòng vo trăm lần.
Chuyện hôm nay nàng vốn không thẹn với lương tâm, nhưng hai người này cùng liên kết, rõ ràng cho thấy muốn đạp đổ nàng. Còn có hoàng thượng, hoàng thượng tới khi nào, tới bao lâu, có phải Liên Tú Vân nhìn thấy hoàng thượng nên mới có thể như thế hay không?
Chỉ xoay chuyển suy nghĩ một chút, Tịch Nguyệt liền hủy bỏ đáp án của mình, nếu như Liên Tú Vân biết hoàng thượng đến, tất nhiên sẽ không nói chuyện cứng rắn như vậy. Về phần Bạch Tiểu Điệp, Bạch Tiểu Điệp cũng không biết.
Tịch Nguyệt cũng không nói chuyện, Cảnh đế dừng tầm mắt ở trên người nàng: "Thuần tần, họ nói là thật?"
Tịch Nguyệt hồi phục tinh thần, lộ ra một nụ cười rực rỡ, giọng nói chậm chạp: "Người xấu tác quái nhiều."
Ha ha! Đừng nói Cảnh đế, ngay cả Lai Hỉ sau lưng Cảnh đế cũng không nhịn được, người xấu tác quái nhiều, Thuần tần nương nương này thật đúng là dám nói.
Dung mạo của Liên Tú Vân và Bạch Tiểu Điệp dĩ nhiên không bằng Thẩm Tịch Nguyệt, nghe nàng nói như thế, càng làm ra vẻ uất ức hơn.
Cảnh đế đưa tay về phía Tịch Nguyệt, suy nghĩ một chút, Tịch Nguyệt chậm rãi đến bên cạnh hắn, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay hắn.
"Thuần tần nói cho trẫm, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Giọng nói êm ái, không giống sóng nước chẳng xao khi nãy.
"Cũng không có gì, chỉ là có người nghe nói hôm qua Vũ Lan thị tẩm, hôm nay tới đây khinh thường ta một chút thôi, khinh thường ta lại còn làm ra vẻ hoa lê đẫm mưa, bị ta khi dễ. Mà một người khác, ta cũng chỉ có bốn chữ, có tiếng không có miếng (nguyên văn là đồ hữu hư danh). Luôn muốn biểu hiện mình không giống người thường, giả vờ đoan trang giả vờ trượng nghĩa mà thôi."
Lời nói ác độc này, ngay cả Bạch Tiểu Điệp và Liên Tú Vân cũng không nghĩ đến, Thẩm Tịch Nguyệt nói chuyện sẽ không nể mặt như thế.
Mà Cảnh đế cũng kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó lại cười vui vẻ.
Ôm nàng vào trong ngực: "Nha đầu này, thật không hiểu chuyện, sao có thể nói như thế?"
"A, lời nói thật luôn không có ai tin tưởng." Nàng nói như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù nàng biểu hiện cũng không toan tính lại hết sức kiên cường mà nói lời ác độc, nhưng Cảnh đế lại cảm thấy thân thể nhỏ bé của nàng đang run rẩy.
Nhìn kỹ nàng hơn, cũng không phải là mạnh cậy mạnh sao? Nếu như không rời đi, sợ là đôi mắt quyến rũ tràn đầy hơi nước sẽ phải rơi lệ.
Nhéo thịt ở tay nhỏ bé của nàng, Cảnh đế nhìn hai người giống như uất ức bên kia.
Trong giọng nói đầy lạnh lẽo: "Nếu như không phải trẫm đã sớm đứng nơi đây, chắc hẳn cũng bị hai người các ngươi lừa gạt. Liên thị xúi giục gây xích mích hạ xuống làm quý nhân, Bạch thị khích bác ly gián hạ xuống làm vũ quyên. Về sau nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể tùy ý làm bậy."
Sau đó chán ghét xoay người, dịu dàng trấn an nàng: "Nguyệt Nhi về cung trước, trẫm còn có chút chuyện, lát nữa đi qua xem ngươi. Biết ngươi bị uất ức. Ngoan, đi về chờ trẫm trước. Thời tiết ngày càng lạnh, Lai Hỉ, đưa lông Tuyết Hồ do Bắc Quyết tiến cống đến cung của Thuần tần."
"Tạ ân điển của hoàng thượng." Trong giọng nói của Tịch Nguyệt cũng không lộ ra vẻ hết sức vui mừng.
Cảnh đế không nhịn được đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, lại trấn an: "Trẫm sẽ không để cho ngươi chịu uất ức. Ngoan, đi về trước."
"Được."
Nàng cũng không dây dưa, ngược lại quy củ rời đi, bước chân rời đi còn hơi dồn dập, thỉnh thoảng, hắn thấy nàng giơ cánh tay giống như đang lau khóe mắt một cái.
Chắc hẳn nếu tiếp tục ở lại, nàng sẽ không kiềm chế được mà rơi lệ, thật sự là một đứa bé quật cường.
Mắt lạnh lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Liên Tú Vân và Bạch Tiểu Điệp một chút, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Không lâu sau, chuyện ba người tranh chấp làm xôn xao trong cung.
Tịch Nguyệt quả thật đi hơi nhanh, nước mắt không hoàn toàn chảy xuống.
Đào Nhi thấy tình hình này, an ủi: "Chủ tử đừng để quá mức đau lòng, hoàng thượng thật lòng đối xử với chủ tử, sẽ không để cho chủ tử chịu uất ức."
Tịch Nguyệt lau nước mắt, cũng không nói thêm gì.
Hạnh Nhi lôi kéo Đào Nhi, lắc đầu một cái, hai người lại trầm mặc.
Trở lại Thính Vũ Các, Tịch Nguyệt dùng khăn che mặt, mọi người đều nói nàng đau lòng, lại không biết dưới cái khăn hai má lúm đồng tiền của nàng tươi như hoa.
"Chủ tử, Lai Hỉ công công đã tới, đưa lông Tuyết Hồ hoàng thượng ban thưởng tới."
"Trình lên đi."
Tịch Nguyệt vuốt lông màu trắng mềm mại như nhung, khen thầm một tiếng đúng là vật tốt. Lần này Bắc Quyết cũng chỉ tiến dâng mười tấm. Trừ bốn tấm hoàng thượng ban cho đại thần, tự dùng một tấm, còn thừa lại chia ra tặng cho Thái hậu, Đức Phi, Phó quý tần, Đại hoàng tử.
Tấm này, vốn cũng không ít người nhìn chằm chằm, nhưng ngược lại không nghĩ tới, hoàng thượng ban cho nàng.
Mặc kệ hành động lần này của hoàng thượng chứa ý định gì, nàng đều mừng rỡ, nàng vốn cũng không muốn phí thời gian bừa bãi vô danh trong cung, mỗi ngày cười tươi duyên dáng trước mặt hắn, cũng không bằng từng bước một leo lên trên sao?
Đồ không quan trọng, nhưng ý nghĩa phía sau vật này mới là trọng điểm.
Hoàng thượng đi Kiêu Vân cung, cho dù hắn không nói, đương nhiên Tịch Nguyệt cũng biết được. Nghĩ tới die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mỗi người trong cung này, ngón tay mềm mại của Tịch Nguyệt vạch lên cái đệm Tuyết Hồ dễ chịu, mặc dù nhìn Thái hậu như cũng hết sức không hài lòng đối với Đức Phi, nhưng thực tế cũng không phải là như thế, tối thiểu, công việc lớn nhỏ trong cung này đều giao vào tay Đức Phi, hơn nữa mấy việc lớn trong cung, đều do Đức Phi tiến hành điều tra.
Đức Phi, Đức Phi thật sự sẽ tra những chuyện kia vì Phó Cẩn Dao sao, sợ không phải cố ý cho Đức Phi cơ hội nhét vào trong người chứ?
Còn có hài cốt này, nếu chuyện này ở niên đại xa xưa, thì nhất định là người khác gây nên. Động thai khí, đúng vậy, trong cung lại có mấy người thật tâm hi vọng Phó Cẩn Dao sinh hạ đứa bé này.
Sợ là ngay cả cha ruột của đứa bé này, cũng chưa chắc hoan nghênh hắn.
Hoàng thượng cần con cháu, Thái hậu cũng chú trọng hương khói, nhưng Phó Cẩn Tú đã có một đứa con trai rồi, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không để Phó gia có đứa bé thứ hai.
Phó Cẩn Dao, nhất định là vật hy sinh thôi.
Như vậy, an nguy của đứa bé này, phải xem thủ đoạn của Phó Cẩn Dao rồi.
"Hoàng thượng giá lâm ~~~" Giọng nói bén nhọn của Lai Hỉ vang lên.
Tịch Nguyệt cuống quít đứng dậy, đợi nàng đi tới cửa, chỉ thấy Cảnh đế bước nhanh vào.
"Nguyệt Nhi."
Nhìn kỹ dưới mắt của nàng, hắn hơi đau lòng: "Nha đầu ngốc, khóc gì chứ?"
Nàng lắc đầu, vòng chắc eo hắn, đầu nhỏ cúi thấp cọ hắn.
Thấy hình như nàng còn buồn bực không vui, Cảnh đế không hiểu, lại hỏi nguyên do.
Tịch Nguyệt cũng không kiểu cách: "Hoàng thượng, nếu như, nếu như hôm nay không phải người biết chuyện họ nói dối trước, người sẽ bảo vệ ta sao?"
Trong giọng điệu này có mấy phần không xác định.
Dáng vẻ của nàng nhìn rất tội nghiệp.
Cảnh đế nghe nàng nói vì vậy mà buồn bực không vui, nhéo cái mũi nhỏ của nàng một chút.
"Suy nghĩ lung tung cái gì, trẫm đối đãi với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi nên hiểu rõ." Hắn cũng không trả lời thẳng, lại cắn trên cổ nàng.
Nhìn lông Tuyết Hồ ném trên giường, Cảnh đế như nghĩ tới điều gì, dựa vào bên tai nàng rỉ tai một hồi.
Tịch Nguyệt nghe xong, sắc mặt đỏ tươi, cúi đầu nắm quyền đấm vai hắn.
"Làm sao người có thể như vậy, tại sao có thể?"
Hắn thấy sắc mặt nàng ửng hồng, tiếp tục rỉ tai, hai người liền cười đùa như vậy.
Có lẽ Cảnh đế cũng không nói chuyện gì tốt, quả nhiên, một lúc sau bên trong phòng toàn tiếng thở dốc.
Sau khi mây mưa, hai người cùng nhau dựa sát vào đầu giường.
Cảnh đế vuốt cho Tịch Nguyệt nín khóc thút thít, khẽ chạm bên má nàng.
"Nguyệt Nhi và Trần đáp ứng không hề tốt như mặt ngoài?" Hắn giống như vô ý hỏi.
"Đêm qua nàng ta khóc lóc kể lể với hoàng thượng?" Trong giọng nói của Tịch Nguyệt có giễu cợt nhàn nhạt.
"Bốp!" Mông nhỏ P bị đánh một cái.
"Nha đầu hư không biết lòng tốt của người khác. Trẫm quan tâm ngươi... ngươi lại như thế. Thật sự là một vật nhỏ không có lương tâm."
Nàng bĩu môi nhìn hắn.
Dựa theo cằm hắn cắn một cái, ánh mắt có chút bốc lửa.
Cảnh đế bị người cắn, ngược lại cũng một thể nghiệm hiếm thấy.
"Mất hứng?"
"Không có." Nàng buồn bực nói.
Bộ dạng uất ức tới cực điểm.
Biết được bộ dạng nàng như vậy là vì cái gì, Cảnh đế cũng không nhiều lời, đương nhiên, hắn cũng không cần nói rõ những chuyện này với nàng, lần diễn xuất này cũng chỉ là cảm thấy nàng thú vị lại đáng yêu thôi.
Nâng khuôn mặt trẻ con của nàng lên: "Trẫm sẽ đối tốt với ngươi. Bất kể thế nào, trẫm cũng sẽ không làm thương tổn ngươi."
"Người yêu thích ta có được hay không?"
"Được. Trẫm thích ngươi. Ngươi cũng phải nghe lời, biết không?"
"Ta nào có không nghe lời."
Thở dài.
Ngón tay Tịch Nguyệt vạch lên lồng ngực của hắn, chậm rãi nói: "Hoàng thượng không hiểu quan hệ của ta và Vũ Lan. Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mặc dù giữa nữ hài tử có die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhiều ganh đua so sánh, nhưng cho dù như thế, quan hệ của chúng ta vẫn rất tốt. Muội muội ta đặc biệt nhỏ nhất tuổi, tuổi Vũ Lan và ta cũng xấp xỉ, dĩ nhiên sẽ cùng nhau vui đùa thời gian dài. Tất cả chuyện này chỉ duy trì đến trước khi vào cung. Sau khi vào cung thì tất cả thay đổi, không phải nói Vũ Lan hoặc là ta thay đổi, chẳng qua là thực tế đã khác biệt. Đã có cùng một nam nhân, vậy chúng ta sẽ không thể nào như trước kia."
Cảnh đế nghe lời nàng nói, như có điều suy nghĩ.
Tác giả có lời muốn nói: quơ múa khăn tay nhỏ hô hào: ủng hộ bản chính ủng hộ bản chính, hoan nghênh để lại bình luận hoan nghênh để lại bình luận ~~~
Vẻ mặt quật cường đứng nơi đó.
"Liên Lương Đệ, ngươi đến nói." Giọng nói của Cảnh đế bình lặng không gợn sóng.
Liên Tú Vân không nghĩ tới Cảnh đế chọn nàng trước, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.
Tác phong thành khẩn trả lời: "Hoàng thượng, tần thiếp ra ngoài tản bộ, đi tới nơi này thì thấy Thuần tần và Bạch thường, lại nghe giọng nói của Thuần tần rất dữ dội, Bạch thường lệ rơi đầy mặt die,n; da.nlze.qu;ydo/nn như có uất ức. Đều là tỷ muội trong nhà, tội gì làm khó lẫn nhau, nên thiếp tới đây giảng hòa."
Xem xét lời nói này. Thật sự giống như nàng ta hoàn toàn trong sạch. Lại lộ ra vẻ nàng ta rất đại nghĩa.
"Vậy sao?" Cảnh đế nhìn Bạch Tiểu Điệp: "Bạch thường, Thuần tần khi dễ ngươi?"
Bạch Tiểu Điệp lắc đầu liên tục: "Không có, không có, hoàng thượng, Thuần tần, Thuần tần nương nương, Thuần tần nương nương cũng chỉ tốt bụng an ủi tần thiếp."
Tuy lời như thế, nhưng nội dung trong lời nói lại có thể làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Thấy hai người như vậy, trong lòng Tịch Nguyệt đã vòng vo trăm lần.
Chuyện hôm nay nàng vốn không thẹn với lương tâm, nhưng hai người này cùng liên kết, rõ ràng cho thấy muốn đạp đổ nàng. Còn có hoàng thượng, hoàng thượng tới khi nào, tới bao lâu, có phải Liên Tú Vân nhìn thấy hoàng thượng nên mới có thể như thế hay không?
Chỉ xoay chuyển suy nghĩ một chút, Tịch Nguyệt liền hủy bỏ đáp án của mình, nếu như Liên Tú Vân biết hoàng thượng đến, tất nhiên sẽ không nói chuyện cứng rắn như vậy. Về phần Bạch Tiểu Điệp, Bạch Tiểu Điệp cũng không biết.
Tịch Nguyệt cũng không nói chuyện, Cảnh đế dừng tầm mắt ở trên người nàng: "Thuần tần, họ nói là thật?"
Tịch Nguyệt hồi phục tinh thần, lộ ra một nụ cười rực rỡ, giọng nói chậm chạp: "Người xấu tác quái nhiều."
Ha ha! Đừng nói Cảnh đế, ngay cả Lai Hỉ sau lưng Cảnh đế cũng không nhịn được, người xấu tác quái nhiều, Thuần tần nương nương này thật đúng là dám nói.
Dung mạo của Liên Tú Vân và Bạch Tiểu Điệp dĩ nhiên không bằng Thẩm Tịch Nguyệt, nghe nàng nói như thế, càng làm ra vẻ uất ức hơn.
Cảnh đế đưa tay về phía Tịch Nguyệt, suy nghĩ một chút, Tịch Nguyệt chậm rãi đến bên cạnh hắn, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay hắn.
"Thuần tần nói cho trẫm, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Giọng nói êm ái, không giống sóng nước chẳng xao khi nãy.
"Cũng không có gì, chỉ là có người nghe nói hôm qua Vũ Lan thị tẩm, hôm nay tới đây khinh thường ta một chút thôi, khinh thường ta lại còn làm ra vẻ hoa lê đẫm mưa, bị ta khi dễ. Mà một người khác, ta cũng chỉ có bốn chữ, có tiếng không có miếng (nguyên văn là đồ hữu hư danh). Luôn muốn biểu hiện mình không giống người thường, giả vờ đoan trang giả vờ trượng nghĩa mà thôi."
Lời nói ác độc này, ngay cả Bạch Tiểu Điệp và Liên Tú Vân cũng không nghĩ đến, Thẩm Tịch Nguyệt nói chuyện sẽ không nể mặt như thế.
Mà Cảnh đế cũng kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó lại cười vui vẻ.
Ôm nàng vào trong ngực: "Nha đầu này, thật không hiểu chuyện, sao có thể nói như thế?"
"A, lời nói thật luôn không có ai tin tưởng." Nàng nói như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù nàng biểu hiện cũng không toan tính lại hết sức kiên cường mà nói lời ác độc, nhưng Cảnh đế lại cảm thấy thân thể nhỏ bé của nàng đang run rẩy.
Nhìn kỹ nàng hơn, cũng không phải là mạnh cậy mạnh sao? Nếu như không rời đi, sợ là đôi mắt quyến rũ tràn đầy hơi nước sẽ phải rơi lệ.
Nhéo thịt ở tay nhỏ bé của nàng, Cảnh đế nhìn hai người giống như uất ức bên kia.
Trong giọng nói đầy lạnh lẽo: "Nếu như không phải trẫm đã sớm đứng nơi đây, chắc hẳn cũng bị hai người các ngươi lừa gạt. Liên thị xúi giục gây xích mích hạ xuống làm quý nhân, Bạch thị khích bác ly gián hạ xuống làm vũ quyên. Về sau nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể tùy ý làm bậy."
Sau đó chán ghét xoay người, dịu dàng trấn an nàng: "Nguyệt Nhi về cung trước, trẫm còn có chút chuyện, lát nữa đi qua xem ngươi. Biết ngươi bị uất ức. Ngoan, đi về chờ trẫm trước. Thời tiết ngày càng lạnh, Lai Hỉ, đưa lông Tuyết Hồ do Bắc Quyết tiến cống đến cung của Thuần tần."
"Tạ ân điển của hoàng thượng." Trong giọng nói của Tịch Nguyệt cũng không lộ ra vẻ hết sức vui mừng.
Cảnh đế không nhịn được đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, lại trấn an: "Trẫm sẽ không để cho ngươi chịu uất ức. Ngoan, đi về trước."
"Được."
Nàng cũng không dây dưa, ngược lại quy củ rời đi, bước chân rời đi còn hơi dồn dập, thỉnh thoảng, hắn thấy nàng giơ cánh tay giống như đang lau khóe mắt một cái.
Chắc hẳn nếu tiếp tục ở lại, nàng sẽ không kiềm chế được mà rơi lệ, thật sự là một đứa bé quật cường.
Mắt lạnh lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Liên Tú Vân và Bạch Tiểu Điệp một chút, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Không lâu sau, chuyện ba người tranh chấp làm xôn xao trong cung.
Tịch Nguyệt quả thật đi hơi nhanh, nước mắt không hoàn toàn chảy xuống.
Đào Nhi thấy tình hình này, an ủi: "Chủ tử đừng để quá mức đau lòng, hoàng thượng thật lòng đối xử với chủ tử, sẽ không để cho chủ tử chịu uất ức."
Tịch Nguyệt lau nước mắt, cũng không nói thêm gì.
Hạnh Nhi lôi kéo Đào Nhi, lắc đầu một cái, hai người lại trầm mặc.
Trở lại Thính Vũ Các, Tịch Nguyệt dùng khăn che mặt, mọi người đều nói nàng đau lòng, lại không biết dưới cái khăn hai má lúm đồng tiền của nàng tươi như hoa.
"Chủ tử, Lai Hỉ công công đã tới, đưa lông Tuyết Hồ hoàng thượng ban thưởng tới."
"Trình lên đi."
Tịch Nguyệt vuốt lông màu trắng mềm mại như nhung, khen thầm một tiếng đúng là vật tốt. Lần này Bắc Quyết cũng chỉ tiến dâng mười tấm. Trừ bốn tấm hoàng thượng ban cho đại thần, tự dùng một tấm, còn thừa lại chia ra tặng cho Thái hậu, Đức Phi, Phó quý tần, Đại hoàng tử.
Tấm này, vốn cũng không ít người nhìn chằm chằm, nhưng ngược lại không nghĩ tới, hoàng thượng ban cho nàng.
Mặc kệ hành động lần này của hoàng thượng chứa ý định gì, nàng đều mừng rỡ, nàng vốn cũng không muốn phí thời gian bừa bãi vô danh trong cung, mỗi ngày cười tươi duyên dáng trước mặt hắn, cũng không bằng từng bước một leo lên trên sao?
Đồ không quan trọng, nhưng ý nghĩa phía sau vật này mới là trọng điểm.
Hoàng thượng đi Kiêu Vân cung, cho dù hắn không nói, đương nhiên Tịch Nguyệt cũng biết được. Nghĩ tới die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mỗi người trong cung này, ngón tay mềm mại của Tịch Nguyệt vạch lên cái đệm Tuyết Hồ dễ chịu, mặc dù nhìn Thái hậu như cũng hết sức không hài lòng đối với Đức Phi, nhưng thực tế cũng không phải là như thế, tối thiểu, công việc lớn nhỏ trong cung này đều giao vào tay Đức Phi, hơn nữa mấy việc lớn trong cung, đều do Đức Phi tiến hành điều tra.
Đức Phi, Đức Phi thật sự sẽ tra những chuyện kia vì Phó Cẩn Dao sao, sợ không phải cố ý cho Đức Phi cơ hội nhét vào trong người chứ?
Còn có hài cốt này, nếu chuyện này ở niên đại xa xưa, thì nhất định là người khác gây nên. Động thai khí, đúng vậy, trong cung lại có mấy người thật tâm hi vọng Phó Cẩn Dao sinh hạ đứa bé này.
Sợ là ngay cả cha ruột của đứa bé này, cũng chưa chắc hoan nghênh hắn.
Hoàng thượng cần con cháu, Thái hậu cũng chú trọng hương khói, nhưng Phó Cẩn Tú đã có một đứa con trai rồi, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không để Phó gia có đứa bé thứ hai.
Phó Cẩn Dao, nhất định là vật hy sinh thôi.
Như vậy, an nguy của đứa bé này, phải xem thủ đoạn của Phó Cẩn Dao rồi.
"Hoàng thượng giá lâm ~~~" Giọng nói bén nhọn của Lai Hỉ vang lên.
Tịch Nguyệt cuống quít đứng dậy, đợi nàng đi tới cửa, chỉ thấy Cảnh đế bước nhanh vào.
"Nguyệt Nhi."
Nhìn kỹ dưới mắt của nàng, hắn hơi đau lòng: "Nha đầu ngốc, khóc gì chứ?"
Nàng lắc đầu, vòng chắc eo hắn, đầu nhỏ cúi thấp cọ hắn.
Thấy hình như nàng còn buồn bực không vui, Cảnh đế không hiểu, lại hỏi nguyên do.
Tịch Nguyệt cũng không kiểu cách: "Hoàng thượng, nếu như, nếu như hôm nay không phải người biết chuyện họ nói dối trước, người sẽ bảo vệ ta sao?"
Trong giọng điệu này có mấy phần không xác định.
Dáng vẻ của nàng nhìn rất tội nghiệp.
Cảnh đế nghe nàng nói vì vậy mà buồn bực không vui, nhéo cái mũi nhỏ của nàng một chút.
"Suy nghĩ lung tung cái gì, trẫm đối đãi với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi nên hiểu rõ." Hắn cũng không trả lời thẳng, lại cắn trên cổ nàng.
Nhìn lông Tuyết Hồ ném trên giường, Cảnh đế như nghĩ tới điều gì, dựa vào bên tai nàng rỉ tai một hồi.
Tịch Nguyệt nghe xong, sắc mặt đỏ tươi, cúi đầu nắm quyền đấm vai hắn.
"Làm sao người có thể như vậy, tại sao có thể?"
Hắn thấy sắc mặt nàng ửng hồng, tiếp tục rỉ tai, hai người liền cười đùa như vậy.
Có lẽ Cảnh đế cũng không nói chuyện gì tốt, quả nhiên, một lúc sau bên trong phòng toàn tiếng thở dốc.
Sau khi mây mưa, hai người cùng nhau dựa sát vào đầu giường.
Cảnh đế vuốt cho Tịch Nguyệt nín khóc thút thít, khẽ chạm bên má nàng.
"Nguyệt Nhi và Trần đáp ứng không hề tốt như mặt ngoài?" Hắn giống như vô ý hỏi.
"Đêm qua nàng ta khóc lóc kể lể với hoàng thượng?" Trong giọng nói của Tịch Nguyệt có giễu cợt nhàn nhạt.
"Bốp!" Mông nhỏ P bị đánh một cái.
"Nha đầu hư không biết lòng tốt của người khác. Trẫm quan tâm ngươi... ngươi lại như thế. Thật sự là một vật nhỏ không có lương tâm."
Nàng bĩu môi nhìn hắn.
Dựa theo cằm hắn cắn một cái, ánh mắt có chút bốc lửa.
Cảnh đế bị người cắn, ngược lại cũng một thể nghiệm hiếm thấy.
"Mất hứng?"
"Không có." Nàng buồn bực nói.
Bộ dạng uất ức tới cực điểm.
Biết được bộ dạng nàng như vậy là vì cái gì, Cảnh đế cũng không nhiều lời, đương nhiên, hắn cũng không cần nói rõ những chuyện này với nàng, lần diễn xuất này cũng chỉ là cảm thấy nàng thú vị lại đáng yêu thôi.
Nâng khuôn mặt trẻ con của nàng lên: "Trẫm sẽ đối tốt với ngươi. Bất kể thế nào, trẫm cũng sẽ không làm thương tổn ngươi."
"Người yêu thích ta có được hay không?"
"Được. Trẫm thích ngươi. Ngươi cũng phải nghe lời, biết không?"
"Ta nào có không nghe lời."
Thở dài.
Ngón tay Tịch Nguyệt vạch lên lồng ngực của hắn, chậm rãi nói: "Hoàng thượng không hiểu quan hệ của ta và Vũ Lan. Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mặc dù giữa nữ hài tử có die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhiều ganh đua so sánh, nhưng cho dù như thế, quan hệ của chúng ta vẫn rất tốt. Muội muội ta đặc biệt nhỏ nhất tuổi, tuổi Vũ Lan và ta cũng xấp xỉ, dĩ nhiên sẽ cùng nhau vui đùa thời gian dài. Tất cả chuyện này chỉ duy trì đến trước khi vào cung. Sau khi vào cung thì tất cả thay đổi, không phải nói Vũ Lan hoặc là ta thay đổi, chẳng qua là thực tế đã khác biệt. Đã có cùng một nam nhân, vậy chúng ta sẽ không thể nào như trước kia."
Cảnh đế nghe lời nàng nói, như có điều suy nghĩ.
Tác giả có lời muốn nói: quơ múa khăn tay nhỏ hô hào: ủng hộ bản chính ủng hộ bản chính, hoan nghênh để lại bình luận hoan nghênh để lại bình luận ~~~
Tác giả :
Thập Nguyệt Vi Vi Lương