Ký Sự Hậu Cung
Chương 143
Buổi tối mỗi ngày hình như nhiệt độ Cảnh đế cũng sẽ đặc biệt lên cao, Tịch Nguyệt không ngừng dùng rượu cồn lau, mà Trương thái y và Lai Hỉ cũng giúp đỡ bên cạnh.
Cảnh đế cảm thấy kể từ khi mình trưởng thành, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhếch nhác như vậy, nhắm hai mắt nhíu lông mày, hắn cảm thấy toàn thân đều vô cùng khó chịu, rồi lại không thể ra sức. Hình như trước mặt ốm đau, cho dù hắn hiển hách cỡ nào, cũng chỉ có thể yếu ớt chịu nhịn như vậy.
"Ách......" Nhẹ nhàng phát ra một tiếng.
Tịch Nguyệt vội vàng nhìn hắn, sắc mặt hắn ửng đỏ.
Nếu không phải mỗi đêm Tịch Nguyệt cũng đều cẩn thận giúp hắn lau hạ nhiệt độ cho hắn như vậy, có lẽ trạng thái hắn sẽ càng nguy.
Cởi quần lót hắn xuống, Tịch Nguyệt cũng không có lúng túng gì, vẫn là vô cùng nghiêm túc cẩn thận như cũ.
Nhìn da thịt thấy mà ghê này, Tịch Nguyệt không thấy chán ghét và sợ, có, đúng là có một chút đau lòng.
"Theo lý thuyết bình thường, người bệnh đậu mùa đều vẫn là lên mẩm từ gương mặt, hoàng thượng cũng còn may, phần nhiều là vị trí không nhìn thấy của thân thể. Dịch mụn nước chuyển thành giống mủ màu vàng, mụn nước trở thành mụn mủ, chung quanh mụn nước đỏ ửng rõ rệt, da đỏ lên hơi sưng, các chỗ mí mắt xuất hiện bệnh phù. Theo vi thần thấy, hôm nay đã coi như là giai đoạn thứ ba rồi. Mà tập quán giai đoạn này là sẽ càng thêm dễ dàng đột nhiên phát sốt gấp. Lúc này triệu chứng của Hoàng thượng đều là phù hợp. Chỉ cần mấy ngày này chúng ta tiếp tục cố gắng kiên trì, chờ đến giai đoạn cuối cùng, chính là kết vảy, thoát khỏi nguy hiểm."
Tịch Nguyệt thấy Cảnh đế dùng không ngừng lau vẫn không có dấu hiệu gì hạ sốt, cũng không nhụt chí, vẫn không ngừng động tác qua lại, Cảnh đế híp mắt, cứ nhìn nàng như vậy.
Giống như là nhìn đến trong lòng nàng.
Tịch Nguyệt thấy khóe mắt Cảnh đế có nước mắt, biết được đó cũng không phải nói hắn cảm động cỡ nào, mà bởi vì là liên quan thân thể tật bệnh.
Hắn cũng không thể khống chế, nhưng lần đầu thấy hắn nhếch nhác như vậy, Tịch Nguyệt nói không ra đựơc cảm nhận.
"Không có chuyện gì, thần thiếp biết thân thể ngài không thoải mái, chúng ta nhịn một chút, chúng ta nhịn một chút có được hay không? Người sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì." Không biết là an ủi Cảnh đế hay là an ủi mình, Tịch Nguyệt không có để ý Trương thái y và Lai Hỉ, không ngừng tự lẩm bẩm.
Cảnh đế sử dụng chút hơi sức, nắm chặt tay nàng.
Tịch Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu ý hắn.
"Ngươi đi ra ngoài."
Bốn chữ đơn giản này, nhưng lại là hắn dùng hết sức lực nói ra.
Thấy đến tình trạng này hắn còn như vậy, Tịch Nguyệt cắn môi thật chặt, không chịu để cho nước mắt rơi xuống, ngẩng đầu lại.
Thái độ nàng kiên quyết: "Không được. Ngài chỉ cần an tâm dưỡng bệnh cho khoẻ, cái khác không cần ngài quan tâm."
Cảnh đế im lặng, sâu trong lòng của hắn, càng có một tí ý tưởng bẩn thỉu.
Trên lý trí hắn biết, nếu tốt cho nàng, chính là nên để cho nàng rời đi. Nhưng về tình cảm lại rất hi vọng nàng có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn, nói những lời đó an ủi hắn, khích lệ hắn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nghiêm túc mà lại quật cường, Cảnh đế đã cảm thấy nhịp tim mình mãnh liệt, hắn không biết, đây là mình càng ngày càng không ổn, hay là càng ngày càng thích nàng.
Cũng hoặc là, vào thời điểm đau đớn bơ vơ này coi nàng như là cây cỏ cứu mạng.
Không, hắn là một người kiên cường, cho dù là đau đớn bơ vơ, hắn cũng sẽ không mềm yếu.
Cho dù là không thể đi ra ngoài, không biết tình huống bên ngoài, mỗi ngày bọn họ bị vây ở nơi này, Tịch Nguyệt vẫn nhẹ nhàng thoải mái dọn dẹp, không chỉ có bản thân nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả hắn, nàng cũng chăm sóc cực tốt.
Đây là một cô gái nhỏ mâu thuẫn thế nào.
Nàng ở bước ngoặt như vậy, không có oán trách, không có khổ sở, thậm chí không có nói yêu, tuy nhiên lại có thể không để ý an nguy bản thân tới làm tất cả những thứ này cho hắn.
"Nguyệt Nhi......"
Tiếng nói hắn thật thấp, nhưng không nghĩ rằng thường ngày như vậy, bên trong có rất nhiều yếu ớt.
"Thần thiếp đụng đau ngài sao?" Tịch Nguyệt cực kỳ cẩn thận, nhưng vẫn lo lắng tổn thương hắn.
"Nguyệt Nhi......"
Thấy hắn không ngừng nỉ non, si ngốc nhìn mình. Tịch Nguyệt cũng không hiểu hắn làm sao, chẳng qua đoán chừng có lẽ là hắn bởi vì thân bệnh hoạn nặng, tinh thần tương đối yếu ớt?
Trừng mắt nhìn hắn, Tịch Nguyệt vừa nhìn về phía Lai Hỉ, Lai Hỉ lập tức hiểu ý Thẩm quý phi.
"Ho khan" một tiếng, đụng Trương thái y bên cạnh một chút, Trương thái y lập tức hiểu chuyện quay đầu đi chỗ khác.
Thấy hai người đều không nhìn bọn họ.
Tịch Nguyệt cúi đầu hôn một cái trên mặt Cảnh đế, chỉ là bởi vì còn có người khác, chỉ chạm một cái bèn quay đầu đi rất nhanh, hai má hồng hồng, không nhiều lời.
Tiếp tục lau cho hắn.
Cảnh đế không ngờ động tác của nàng, trong nháy mắt lại cảm thấy trong lòng đầy tràn vui sướng.
Đợi đến khi Lai Hỉ và Trương thái y xoay đầu lại, hiếm khi thấy Cảnh đế lại thoáng nhếch miệng lên nở nụ cười.
Cho dù là mấy ngày nay bận rộn, nhưng Tịch Nguyệt vẫn cảm thấy sống một ngày như một năm, đợi đến lúc mụn mủ của Cảnh đế bắt đầu nhăn rút khô lại, đỏ ửng chung quanh biến mất, mụn nước từ từ khô ráo, kết thành vảy dày màu vàng xanh, còn bắt đầu xuất hiện ngứa ngáy khó có thể chịu được, lúc này nhiệt độ từ từ hạ xuống về bình thường.
Tịch Nguyệt biết, đây là đã sắp chuyển biến tốt rồi.
Bởi vì rất ngứa, Tịch Nguyệt tự chủ trương, bèn trói đôi tay Cảnh đế lại.
Thấy động tác này của nàng, Cảnh đế trợn mắt ngoác mồm.
Có điều cũng may là trời thấy. Sau khi Cảnh đế mắc bệnh cách ly ngày thứ mười sáu, hắn rốt cuộc khá hơn.
Mà ngoại trừ hắn ra cũng không có bất kỳ kẻ nào bị lây lan. Nhắc tới lần này cũng đều nhờ Trương thái y và Vương thái y, nếu không phải là hai người bọn họ cẩn thận, có lẽ sự kiện lần này thế nào cũng sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
......
Một nháy mắt khi Cảnh đế đẩy cửa phòng ra thấy ánh mặt trời kia, một trận ánh nắng chói mắt chiếu qua.
Giơ tay lên che ánh nắng, thấy người quỳ ở cửa, Cảnh đế quay đầu lại, nhìn về thân thể nho nhỏ kia phía sau lưng.
Tịch Nguyệt quy củ đứng nơi đó, trên mặt cũng là vui sướng sống sót sau tai nạn.
Lần này, nàng lại thắng cược rồi, nhưng mà, nàng lại có bao nhiêu lần cơ hội có thể đánh cược đây?
Sau này, vẫn là ít đi ra ngoài thôi.
Nở nụ cười về phía nàng, Cảnh đế quay đầu lại.
"Chúng thần gặp qua hoàng thượng."
Cảnh đế hơi gật đầu.
Nếu hắn không sao rồi, vậy cũng rất nhiều chuyện phải xử lý, hắn tới đây cầu phúc lại chậm chạp chưa hồi cung, có lẽ đã khiến cho người khác hoài nghi.
Lúc trước chính là nói hắn bị bệnh thương hàn, muốn ở bên này nghỉ ngơi mấy ngày, dù rằng mọi người nghi ngờ, cũng không có cách nào.
Hôm nay hắn rốt cuộc không sao, thì lại cảm thấy dường như cách một đời người.
Mà lúc này tâm tình của hắn cũng đã rất khác biệt với lúc trước.
Nếu không sao, Cảnh đế bèn đổi phòng với Tịch Nguyệt. Mà phòng kia bị niêm phong lại, mỗi ngày làm chút công tác trừ độc bên ngoài.
Đi ra lâu như vậy, trong cung có lẽ là rất nhiều chuyện cũng rối một nùi, Cảnh đế cũng không thể trì hoãn, vội vàng định ra đường về ngày hôm sau.
Cẩm Tâm và Đào Nhi thấy chủ tử nhà mình không có chuyện gì, cuồng loạn khóc lóc, thậm chí ngay cả Tịch Nguyệt cũng không ngừng rơi lệ, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Thậm chí nàng đã làm xong dự tính xấu nhất, cũng may, tất cả những thứ này đều đi qua rồi.
Bọn họ không có việc gì, tất cả mọi người đều không có việc gì.
"Chủ tử, ngài không có chuyện gì, rốt cuộc ngài không có chuyện gì." Cẩm Tâm không ngừng lẩm bẩm.
Có lẽ người khác cũng có tình cảm tốt với Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng cho dù ai cũng không có cách nào giống như nàng. Từ nhỏ chính là nàng chăm sóc chủ tử.
Trước kia Cẩm Tâm bèn đã quyết định chủ ý, nếu như chủ tử không còn, vậy nàng cũng muốn theo đi.
Sau lại nghe Đào Nhi tự lẩm bẩm nhắc tới Tiểu Chủ Tử, thì Cẩm Tâm lại thay đổi chủ ý.
Chủ tử thương yêu tiểu chủ tử như vậy, nếu như có chuyện gì, nàng nhất định phải hồi cung, hầu hạ Tiểu Chủ Tử.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thì cũng trở nên kiên cường.
Tịch Nguyệt rửa mặt một phen, vùi mình trong nước, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Sau đó chính là cả đêm ngủ ngon.
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Nguyệt nhìn bên cạnh cũng không có dấu vết người từng ngủ, biết vậy là Cảnh đế một đêm không về.
Đây là tự nhiên, Cảnh đế này rời kinh nhiều thời gian như vậy, trung gian có sai lầm như thế nào cũng không chắc chắn. Có lẽ mấy ngày này hắn sẽ vô cùng bận rộn.
Quả nhiên, trong chốc lát thời gian đã thấy Lai Hỉ tới đây chào hỏi.
Nói là Cảnh đế bảo Thẩm quý phi thu dọn đồ của hắn xong, một lát trực tiếp xuất phát.
Tịch Nguyệt gật đầu đồng ý.
Về phần những thứ công vụ kia, nàng cũng không nói chen vào được mà cũng không hiểu.
Nghĩ có vài triều đại kia, cũng có cô gái thông minh nắm giữ triều chính, nhưng Tịch Nguyệt lại không có chí này.
Đến cả sự vụ hậu cung, nàng cũng không vội nhúng tay vào, nàng không rõ những chuyện này.
Cảnh đế là người quân thượng, là xứng đáng khen ngợi.
Bản thân nàng không cần thiết đoán mò những chuyện này vì hắn.
Quản tốt thân thể mình, đứa bé của mình, dieenddafnleequysddoon mỗi ngày sống nhàn nhã qua ngày, cũng vui sướng tột cùng.
Trước khi Tịch Nguyệt ra cửa, đứng trong sân quan sát tất cả nơi này, trong lòng ngũ vị lộn xộn, nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, sau này nàng không có cơ hội lại ở nơi đây nữa rồi. Ngược lại đáng tiếc vẻ đẹp tinh xảo như vậy.
Có điều nghĩ đến hai lần tới nơi này đều trải qua sống còn, nàng lại cảm thấy không đến vậy không có gì rồi.
Nàng rất quý trọng tính mạng mình.
"Chủ tử, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng."
Cẩm Tâm và Đào Nhi trải qua chuyện này, đã trầm ổn hơn nhiều.
"Ừ, vậy đi thôi."
Đợi đi tới cửa lớn, đụng phải Cảnh đế, tuy Cảnh đế đã khỏi hẳn, nhưng có lẽ là liên quan một đêm không ngủ, có chút tiều tụy, nhưng cũng không tính là đặc biệt không có tinh thần.
Thấy Tịch Nguyệt thì kéo nàng đến bên cạnh, săn sóc hỏi "Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?"
Trong những ngày hắn bệnh nặng kia, hắn đã biết, nàng vẫn luôn trông chừng hắn, cho dù là nghỉ ngơi, ấy mà ngủ cũng không yên ổn.
Tịch Nguyệt gật đầu: "Thần thiếp ngủ rất ngon. Chỉ là hoàng thượng đều có vành mắt đen rồi."
Đưa tay xoa mặt hắn, Tịch Nguyệt nỉ non.
Cảnh đế cười lắc đầu: "Ta là nam tử, lại không dùng xinh đẹp giành thắng lợi, vậy cũng có quan hệ gì. Đi thôi, không phải là nàng rất nhớ con sao? Chúng ta trở về gặp con."
Tịch Nguyệt cười tươi nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng rất nhớ con.
"Thân thể Hoàng thượng vừa khoẻ, không thể vất vả như vậy, hôm nay chính là thời điểm yếu ớt mệt mỏi đấy. Cho dù vội trở về, nhưng xe ngựa này thật đúng là không thể quá nhanh, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi."
Cảnh đế lắc đầu: "Trẫm thì thật sự không sao."
"Vậy thần thiếp mệt mỏi." Tịch Nguyệt dí dỏm kéo vạt áo hắn.
Cảnh đế thấy nàng như thế, cười như gió xuân ấm áp.
"Được, theo nàng."
Trải qua chuyện này, Cảnh đế đã nổi lên tâm tư khác biệt đối với Tịch Nguyệt, vốn là hắn vẫn luôn không hiểu, làm sao lại có một người yêu một người khác như sinh mạng. Nhưng khi nhìn đến Tịch Nguyệt, thì hắn lại cũng có chút hiểu.
Hắn cho rằng chỗ dựa của mình lúc yếu ớt, thế nhưng khoảnh khắc khi mấy người từ trong phòng ra ngoài kia, hắn lại cảm thấy, thật sự không phải.
Lòng hắn, vẫn là tràn đầy lắm.
Cảnh đế cảm thấy kể từ khi mình trưởng thành, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhếch nhác như vậy, nhắm hai mắt nhíu lông mày, hắn cảm thấy toàn thân đều vô cùng khó chịu, rồi lại không thể ra sức. Hình như trước mặt ốm đau, cho dù hắn hiển hách cỡ nào, cũng chỉ có thể yếu ớt chịu nhịn như vậy.
"Ách......" Nhẹ nhàng phát ra một tiếng.
Tịch Nguyệt vội vàng nhìn hắn, sắc mặt hắn ửng đỏ.
Nếu không phải mỗi đêm Tịch Nguyệt cũng đều cẩn thận giúp hắn lau hạ nhiệt độ cho hắn như vậy, có lẽ trạng thái hắn sẽ càng nguy.
Cởi quần lót hắn xuống, Tịch Nguyệt cũng không có lúng túng gì, vẫn là vô cùng nghiêm túc cẩn thận như cũ.
Nhìn da thịt thấy mà ghê này, Tịch Nguyệt không thấy chán ghét và sợ, có, đúng là có một chút đau lòng.
"Theo lý thuyết bình thường, người bệnh đậu mùa đều vẫn là lên mẩm từ gương mặt, hoàng thượng cũng còn may, phần nhiều là vị trí không nhìn thấy của thân thể. Dịch mụn nước chuyển thành giống mủ màu vàng, mụn nước trở thành mụn mủ, chung quanh mụn nước đỏ ửng rõ rệt, da đỏ lên hơi sưng, các chỗ mí mắt xuất hiện bệnh phù. Theo vi thần thấy, hôm nay đã coi như là giai đoạn thứ ba rồi. Mà tập quán giai đoạn này là sẽ càng thêm dễ dàng đột nhiên phát sốt gấp. Lúc này triệu chứng của Hoàng thượng đều là phù hợp. Chỉ cần mấy ngày này chúng ta tiếp tục cố gắng kiên trì, chờ đến giai đoạn cuối cùng, chính là kết vảy, thoát khỏi nguy hiểm."
Tịch Nguyệt thấy Cảnh đế dùng không ngừng lau vẫn không có dấu hiệu gì hạ sốt, cũng không nhụt chí, vẫn không ngừng động tác qua lại, Cảnh đế híp mắt, cứ nhìn nàng như vậy.
Giống như là nhìn đến trong lòng nàng.
Tịch Nguyệt thấy khóe mắt Cảnh đế có nước mắt, biết được đó cũng không phải nói hắn cảm động cỡ nào, mà bởi vì là liên quan thân thể tật bệnh.
Hắn cũng không thể khống chế, nhưng lần đầu thấy hắn nhếch nhác như vậy, Tịch Nguyệt nói không ra đựơc cảm nhận.
"Không có chuyện gì, thần thiếp biết thân thể ngài không thoải mái, chúng ta nhịn một chút, chúng ta nhịn một chút có được hay không? Người sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì." Không biết là an ủi Cảnh đế hay là an ủi mình, Tịch Nguyệt không có để ý Trương thái y và Lai Hỉ, không ngừng tự lẩm bẩm.
Cảnh đế sử dụng chút hơi sức, nắm chặt tay nàng.
Tịch Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu ý hắn.
"Ngươi đi ra ngoài."
Bốn chữ đơn giản này, nhưng lại là hắn dùng hết sức lực nói ra.
Thấy đến tình trạng này hắn còn như vậy, Tịch Nguyệt cắn môi thật chặt, không chịu để cho nước mắt rơi xuống, ngẩng đầu lại.
Thái độ nàng kiên quyết: "Không được. Ngài chỉ cần an tâm dưỡng bệnh cho khoẻ, cái khác không cần ngài quan tâm."
Cảnh đế im lặng, sâu trong lòng của hắn, càng có một tí ý tưởng bẩn thỉu.
Trên lý trí hắn biết, nếu tốt cho nàng, chính là nên để cho nàng rời đi. Nhưng về tình cảm lại rất hi vọng nàng có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn, nói những lời đó an ủi hắn, khích lệ hắn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nghiêm túc mà lại quật cường, Cảnh đế đã cảm thấy nhịp tim mình mãnh liệt, hắn không biết, đây là mình càng ngày càng không ổn, hay là càng ngày càng thích nàng.
Cũng hoặc là, vào thời điểm đau đớn bơ vơ này coi nàng như là cây cỏ cứu mạng.
Không, hắn là một người kiên cường, cho dù là đau đớn bơ vơ, hắn cũng sẽ không mềm yếu.
Cho dù là không thể đi ra ngoài, không biết tình huống bên ngoài, mỗi ngày bọn họ bị vây ở nơi này, Tịch Nguyệt vẫn nhẹ nhàng thoải mái dọn dẹp, không chỉ có bản thân nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả hắn, nàng cũng chăm sóc cực tốt.
Đây là một cô gái nhỏ mâu thuẫn thế nào.
Nàng ở bước ngoặt như vậy, không có oán trách, không có khổ sở, thậm chí không có nói yêu, tuy nhiên lại có thể không để ý an nguy bản thân tới làm tất cả những thứ này cho hắn.
"Nguyệt Nhi......"
Tiếng nói hắn thật thấp, nhưng không nghĩ rằng thường ngày như vậy, bên trong có rất nhiều yếu ớt.
"Thần thiếp đụng đau ngài sao?" Tịch Nguyệt cực kỳ cẩn thận, nhưng vẫn lo lắng tổn thương hắn.
"Nguyệt Nhi......"
Thấy hắn không ngừng nỉ non, si ngốc nhìn mình. Tịch Nguyệt cũng không hiểu hắn làm sao, chẳng qua đoán chừng có lẽ là hắn bởi vì thân bệnh hoạn nặng, tinh thần tương đối yếu ớt?
Trừng mắt nhìn hắn, Tịch Nguyệt vừa nhìn về phía Lai Hỉ, Lai Hỉ lập tức hiểu ý Thẩm quý phi.
"Ho khan" một tiếng, đụng Trương thái y bên cạnh một chút, Trương thái y lập tức hiểu chuyện quay đầu đi chỗ khác.
Thấy hai người đều không nhìn bọn họ.
Tịch Nguyệt cúi đầu hôn một cái trên mặt Cảnh đế, chỉ là bởi vì còn có người khác, chỉ chạm một cái bèn quay đầu đi rất nhanh, hai má hồng hồng, không nhiều lời.
Tiếp tục lau cho hắn.
Cảnh đế không ngờ động tác của nàng, trong nháy mắt lại cảm thấy trong lòng đầy tràn vui sướng.
Đợi đến khi Lai Hỉ và Trương thái y xoay đầu lại, hiếm khi thấy Cảnh đế lại thoáng nhếch miệng lên nở nụ cười.
Cho dù là mấy ngày nay bận rộn, nhưng Tịch Nguyệt vẫn cảm thấy sống một ngày như một năm, đợi đến lúc mụn mủ của Cảnh đế bắt đầu nhăn rút khô lại, đỏ ửng chung quanh biến mất, mụn nước từ từ khô ráo, kết thành vảy dày màu vàng xanh, còn bắt đầu xuất hiện ngứa ngáy khó có thể chịu được, lúc này nhiệt độ từ từ hạ xuống về bình thường.
Tịch Nguyệt biết, đây là đã sắp chuyển biến tốt rồi.
Bởi vì rất ngứa, Tịch Nguyệt tự chủ trương, bèn trói đôi tay Cảnh đế lại.
Thấy động tác này của nàng, Cảnh đế trợn mắt ngoác mồm.
Có điều cũng may là trời thấy. Sau khi Cảnh đế mắc bệnh cách ly ngày thứ mười sáu, hắn rốt cuộc khá hơn.
Mà ngoại trừ hắn ra cũng không có bất kỳ kẻ nào bị lây lan. Nhắc tới lần này cũng đều nhờ Trương thái y và Vương thái y, nếu không phải là hai người bọn họ cẩn thận, có lẽ sự kiện lần này thế nào cũng sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
......
Một nháy mắt khi Cảnh đế đẩy cửa phòng ra thấy ánh mặt trời kia, một trận ánh nắng chói mắt chiếu qua.
Giơ tay lên che ánh nắng, thấy người quỳ ở cửa, Cảnh đế quay đầu lại, nhìn về thân thể nho nhỏ kia phía sau lưng.
Tịch Nguyệt quy củ đứng nơi đó, trên mặt cũng là vui sướng sống sót sau tai nạn.
Lần này, nàng lại thắng cược rồi, nhưng mà, nàng lại có bao nhiêu lần cơ hội có thể đánh cược đây?
Sau này, vẫn là ít đi ra ngoài thôi.
Nở nụ cười về phía nàng, Cảnh đế quay đầu lại.
"Chúng thần gặp qua hoàng thượng."
Cảnh đế hơi gật đầu.
Nếu hắn không sao rồi, vậy cũng rất nhiều chuyện phải xử lý, hắn tới đây cầu phúc lại chậm chạp chưa hồi cung, có lẽ đã khiến cho người khác hoài nghi.
Lúc trước chính là nói hắn bị bệnh thương hàn, muốn ở bên này nghỉ ngơi mấy ngày, dù rằng mọi người nghi ngờ, cũng không có cách nào.
Hôm nay hắn rốt cuộc không sao, thì lại cảm thấy dường như cách một đời người.
Mà lúc này tâm tình của hắn cũng đã rất khác biệt với lúc trước.
Nếu không sao, Cảnh đế bèn đổi phòng với Tịch Nguyệt. Mà phòng kia bị niêm phong lại, mỗi ngày làm chút công tác trừ độc bên ngoài.
Đi ra lâu như vậy, trong cung có lẽ là rất nhiều chuyện cũng rối một nùi, Cảnh đế cũng không thể trì hoãn, vội vàng định ra đường về ngày hôm sau.
Cẩm Tâm và Đào Nhi thấy chủ tử nhà mình không có chuyện gì, cuồng loạn khóc lóc, thậm chí ngay cả Tịch Nguyệt cũng không ngừng rơi lệ, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Thậm chí nàng đã làm xong dự tính xấu nhất, cũng may, tất cả những thứ này đều đi qua rồi.
Bọn họ không có việc gì, tất cả mọi người đều không có việc gì.
"Chủ tử, ngài không có chuyện gì, rốt cuộc ngài không có chuyện gì." Cẩm Tâm không ngừng lẩm bẩm.
Có lẽ người khác cũng có tình cảm tốt với Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng cho dù ai cũng không có cách nào giống như nàng. Từ nhỏ chính là nàng chăm sóc chủ tử.
Trước kia Cẩm Tâm bèn đã quyết định chủ ý, nếu như chủ tử không còn, vậy nàng cũng muốn theo đi.
Sau lại nghe Đào Nhi tự lẩm bẩm nhắc tới Tiểu Chủ Tử, thì Cẩm Tâm lại thay đổi chủ ý.
Chủ tử thương yêu tiểu chủ tử như vậy, nếu như có chuyện gì, nàng nhất định phải hồi cung, hầu hạ Tiểu Chủ Tử.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thì cũng trở nên kiên cường.
Tịch Nguyệt rửa mặt một phen, vùi mình trong nước, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Sau đó chính là cả đêm ngủ ngon.
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Nguyệt nhìn bên cạnh cũng không có dấu vết người từng ngủ, biết vậy là Cảnh đế một đêm không về.
Đây là tự nhiên, Cảnh đế này rời kinh nhiều thời gian như vậy, trung gian có sai lầm như thế nào cũng không chắc chắn. Có lẽ mấy ngày này hắn sẽ vô cùng bận rộn.
Quả nhiên, trong chốc lát thời gian đã thấy Lai Hỉ tới đây chào hỏi.
Nói là Cảnh đế bảo Thẩm quý phi thu dọn đồ của hắn xong, một lát trực tiếp xuất phát.
Tịch Nguyệt gật đầu đồng ý.
Về phần những thứ công vụ kia, nàng cũng không nói chen vào được mà cũng không hiểu.
Nghĩ có vài triều đại kia, cũng có cô gái thông minh nắm giữ triều chính, nhưng Tịch Nguyệt lại không có chí này.
Đến cả sự vụ hậu cung, nàng cũng không vội nhúng tay vào, nàng không rõ những chuyện này.
Cảnh đế là người quân thượng, là xứng đáng khen ngợi.
Bản thân nàng không cần thiết đoán mò những chuyện này vì hắn.
Quản tốt thân thể mình, đứa bé của mình, dieenddafnleequysddoon mỗi ngày sống nhàn nhã qua ngày, cũng vui sướng tột cùng.
Trước khi Tịch Nguyệt ra cửa, đứng trong sân quan sát tất cả nơi này, trong lòng ngũ vị lộn xộn, nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, sau này nàng không có cơ hội lại ở nơi đây nữa rồi. Ngược lại đáng tiếc vẻ đẹp tinh xảo như vậy.
Có điều nghĩ đến hai lần tới nơi này đều trải qua sống còn, nàng lại cảm thấy không đến vậy không có gì rồi.
Nàng rất quý trọng tính mạng mình.
"Chủ tử, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng."
Cẩm Tâm và Đào Nhi trải qua chuyện này, đã trầm ổn hơn nhiều.
"Ừ, vậy đi thôi."
Đợi đi tới cửa lớn, đụng phải Cảnh đế, tuy Cảnh đế đã khỏi hẳn, nhưng có lẽ là liên quan một đêm không ngủ, có chút tiều tụy, nhưng cũng không tính là đặc biệt không có tinh thần.
Thấy Tịch Nguyệt thì kéo nàng đến bên cạnh, săn sóc hỏi "Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?"
Trong những ngày hắn bệnh nặng kia, hắn đã biết, nàng vẫn luôn trông chừng hắn, cho dù là nghỉ ngơi, ấy mà ngủ cũng không yên ổn.
Tịch Nguyệt gật đầu: "Thần thiếp ngủ rất ngon. Chỉ là hoàng thượng đều có vành mắt đen rồi."
Đưa tay xoa mặt hắn, Tịch Nguyệt nỉ non.
Cảnh đế cười lắc đầu: "Ta là nam tử, lại không dùng xinh đẹp giành thắng lợi, vậy cũng có quan hệ gì. Đi thôi, không phải là nàng rất nhớ con sao? Chúng ta trở về gặp con."
Tịch Nguyệt cười tươi nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng rất nhớ con.
"Thân thể Hoàng thượng vừa khoẻ, không thể vất vả như vậy, hôm nay chính là thời điểm yếu ớt mệt mỏi đấy. Cho dù vội trở về, nhưng xe ngựa này thật đúng là không thể quá nhanh, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi."
Cảnh đế lắc đầu: "Trẫm thì thật sự không sao."
"Vậy thần thiếp mệt mỏi." Tịch Nguyệt dí dỏm kéo vạt áo hắn.
Cảnh đế thấy nàng như thế, cười như gió xuân ấm áp.
"Được, theo nàng."
Trải qua chuyện này, Cảnh đế đã nổi lên tâm tư khác biệt đối với Tịch Nguyệt, vốn là hắn vẫn luôn không hiểu, làm sao lại có một người yêu một người khác như sinh mạng. Nhưng khi nhìn đến Tịch Nguyệt, thì hắn lại cũng có chút hiểu.
Hắn cho rằng chỗ dựa của mình lúc yếu ớt, thế nhưng khoảnh khắc khi mấy người từ trong phòng ra ngoài kia, hắn lại cảm thấy, thật sự không phải.
Lòng hắn, vẫn là tràn đầy lắm.
Tác giả :
Thập Nguyệt Vi Vi Lương