Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
Chương 6: Arthur vương, vận mệnh không hẹn mà gặp
Lâm Linh chạy xuyên qua ánh trăng rọi xuống mảnh rừng yên tĩnh, tâm lý có chút sợ, sau lưng lại càng cảm thấy lành lạnh. Đi được hơn mười phút, đột nhiên trước mặt có một chỗ trống, đẩy đẩy mấy nhánh cây, nàng nhìn lại, nhất thời ngây dại.
Xuất hiện trước mắt nàng, thật là một ngôi nhà kẹo! Đỉnh, cửa sổ, vách tường, thậm chí ngay cả ống khói, đều là màu sắc rực rỡ của kẹo, giống như trong truyện cổ tích. Cả ngôi nhà kẹo dưới ánh trăng màu bạc lóng lánh như bảo thạch, làm cho người ta không tự chủ được bị nó dụ hoặc.
Nhìn ngôi nhà lộng lẫy trước mắt, nàng hít thật sâu một hơi, nắm chặt kẹo trong tay, hướng đến cánh cánh của màu đỏ.
Cửa vừa mở, một cỗ hương vị ô mai ngọt ngào mê người xông vào mũi. Làm cho người ta không nhịn được muốn một cái, tuy nhiên, tính tự chủ nàng vẫn phải có.
Mặc dù nàng cũng thích kẹo, nhưng là, nàng cũng không muốn cũng bị biến thành một khối kẹo nha.
“Này vị khách ngoài cửa, lạc đường trong rừng sao? Mời vào, đến uống ly trà nghỉ ngơi một chút đi." Trong phòng đột nhiên truyền ra một thanh âm ôn hòa, ngay sau đó, có tiếng mở cửa……
Lâm Linh thấy tim mình đập mạnh, hô hấp dồn dập, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh một mụ già xấu xí.
Cũng đã đến nước này, phải đối mặt thôi ……
Nàng bước từng bước vào phòng, lúc nhìn thấy mặt nữ pháp sư thì ngẩn người, vị Lena nữ pháp sư này chẳng những không xấu xí, ngược lại còn là một vị nãi nãi hiền lành, khác hoàn toàn vu bà trong tưởng tượng của nàng.
“Tiểu cô nương lại đây ăn chút kẹo của ta cho đỡ mệt." Lena cười hiền hậu chỉ một đống kẹo lớn trên bàn.
Nhờ, ai dám ăn a, nếu nàng ăn thì cũng sẽ bị biến thành một khối trong cái đống đó.
“Cám ơn nãi nãi, tuy nhiên, ta chỉ thích ăn kẹo của mình, kẹo của ta là ngon nhất, đặc biệt nhất." Lâm Linh đem kẹo của mình bỏ trên bàn.
“A? Ngon nhất đặc biệt nhất?" Lena lập tức hứng thú, màu lam trong con ngươi lộ ra một tia tham lam.
“Không tin mời bà nếm thử." Lâm Linh run nhẹ tay mở túi ra, mặc niệm trong lòng, trấn định a, Lâm Linh, trấn định, không thể để cho người ta thấy bộ dáng sợ hãi của nàng……
Lena không khách khí đem bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt vài cái, nhất thời say mê mùi vị của nó, lẩm bẩm nói,“Thật mềm a, thật ngọt, vào miệng liền tan, mềm nhẹ như bông vậy……"
Nghe được lời của mụ, Lâm Linh có chút buồn cười, đây là kẹo bông đường a!
“Lần đầu tiên ta ăn được kẹo ngon như vậy, hảo cô nương, ta nguyện ý dùng
kẹo của ta đổi lại." Lena nhìn chằm chằm viên kẹo đường trong tay nàng.
Nàng nuốt nhẹ một ngụm khí, cuối cùng thì mục tiêu của mình càng ngày
càng gần ….
“Được, bất quá ta muốn chính mình chọn một viên, được chứ?"
Lena thoáng chần chờ một chút, lập tức gật gật đầu,“Có thể, đương nhiên có thể."
Lâm Linh đứng dậy, cẩn thận nhìn kẹo trong phòng, kẹo trong phòng toàn là kẹo hương hoa quả, dựa vào mùi thơm nàng có thể đoán được, màu xanh biếc quả táo, màu lam là ô môi, màu đỏ chính là ô mai, kết sắc là quả cam, màu tím là nho……
Vương tử rốt cục hắn là viên nào đây?
Arthur vương = quả táo = quả cam = ô mai??? Một loạt công thức quỷ dị xuất hiệntrong đầu nàng, trán nàng nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh.
“Vương tử là người nữ pháp sư coi trọng nhất, ngươi hẳn là có thể từ đó tìm ra đầu mối." Nàng chợt nhớ tới Mặc Lâm nói.
“Nãi nãi, nơi này có rất nhiều vị, không biết bà thích nhất vị nào?"
“Ta à, ta thích nhất vị táo." Lena thốt lên.
Táo? Đó chính là kẹo màu xanh, nàng đánh giá lại màu sắc trong căn phòng, màu xanh là ít nhất. Ngay lúc nàng duỗi tay muốn sờ vuốt viên kẹo màu xanh, lại nghe Lena vội vàng nói,“A, nhầm rồi, ta thích nhất là ô mai."
Khóe mắt nàng thấy Lena có chút bối rối, nhưng lúc nàng chạm vào viên kẹo màu xanh, khóe miệng Lena nở một nụ cười quỷ dị.
Nếu như nàng đoán không sai, vương tử phân nửa là đã bị biến thành quả táo đường rồi —
Nhưng là viên nào đây?
“Ta thấy kẹo vị táo mùi thật ngon." Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Lena liền đổi. Tiếp theo, nàngphát hiện một chuyện khá thú vị.
Lâm Linh vuốt từng viên kẹo màu xanh, từ viên này qua viên khác, mỗi lần đều dừng lại, lưu ý một chút vẻ mặt Lena, thần sắc của nàng cơ hồ không có thay đổi nhưng khóe miệng bên trái có chút hướng về phía trước, Lâm Linh đếm ngược tới khối kẹo màu xanh thứ tư thì dừng lại thì phát hiện miệng của nàng méo đi, nàng chạm vào khối khác thì khóe miệng Lena lại đi lên……
Lâm Linh tim mình ngày càng đập mạnh, nếu như, nếu như đoán không sai, nằng chắc một nửa là khối thứ tư mới nãy ……
“Tiểu cô nương, ngươi chọn xong chưa?" Lena có chút không nhịn được.
“Ân, chọn xong, ta sẽ chọn viên này!" Lâm Linh vừa nói, một bên nhanh chóng rút ra viên kẹo táo.
Sắc mặt Lena đại biến, khuôn mặt mới vừa rồi còn hiền lành hòa ái trở nên dữ tợn đáng sợ,“Ngươi không được chọn viên này!" Mụ hét lớn đánh về phía Lâm Linh.
Lâm Linh hoảng hốt, đang định quăng đi viên kẹo táo trong tay, đột nhiên túi kẹo bông đường giãy dụa, nhanh chóng phóng lớn rồi duỗi thẳng, bay nhanh quấn quanh Lena, đem mụ kẹt lại trong khối bông. Một con số ánh vàng rực rỡ bay vào thân thể Lâm Linh.
Lâm Linh trợn mắt, há hốc mồm tình cảnh nhìn trước mắt, quả táo đường trong tay bị đoạt lại, ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là Mặc Lâm!
“Làm rất tốt." Hắn miễn cưỡng hướng nàng cười, thuận miệng đọc chú ngữ…… Chuyện kì quái xảy ra, quả táo đường trong tay hắn bị bao phủ một đoàn sương trắng…… Trong đoàn sương trắng ấy dần dần xuất hiện một bóng người……
Mơ hồ thoạt nhìn là một hài tử khoảng bảy tám tuổi, mái tóc vàng như ánh mặt trời, lông mi màu vàng dài như cánh điệp, chậm rãi vung về phía trước, lộ ra một đôi mắt màu tím như thủy tinh……
Nam hài nhìn Mặc Lâm, đột nhiên thấp giọng nói," Sư phụ……"
Ôi chao? Lâm Linh mặt co rúm một chút, ai có thể nói cho nàng sao lại thế này?
Chẳng lẽ tiểu quỷ trông còn đẹp hơn cả nữ nhi này chính là Arthur vương đại danh đỉnh đỉnh ấy á?
=== ====== ====== ====== ====
“Ách — Mặc Lâm, ngươi là sư phụ của hắn? Hắn chính là Arthur vương?" Nàng muốn xác nhận thêm một chút.
Mặc Lâm vuốt vuốt tóc của hắn,“Hiện tại, ngươi gọi hắn là Arthur, hắn còn chưa trở thành quốc vương," Nói rồi, hắn cúi đầu nói với Arthur,“Lần này ngươi nên cám ơn nàng, nàng đã cứu ngươi."
“Nàng?" Arthur ngẩng cái đầu nhỏ nhắn của mình lên, vẻ mặt khinh thường,“Cái tiểu quỷ này ý hả?"
Này…… Ngươi mới là tiểu quỷ ấy…… Lâm Linh ánh mắt không phục liếc hắn.
“A a……" Mặc Lâm cười hì hì nhìn nàng một chút,“Arthur, phải nhớ kỹ, cái tiểu quỷ mà ngươi gọi này là người trong tương lai sẽ phò trợ ngươi, không thể thiếu a."
“Nàng có thể giúp ta cái gì?" Hắn vẫn trưng vẻ mặt khinh thường,“Ta không cần phụ nữ hỗ trợ."
“Nếu như không phải ta, ngươi bây giờ còn là một viên kẹo táo……" Nàng không nhịn được trả lời lại.
“Ngươi nói cái gì!" Arthur hung tợn trừng mắt nhìn nàng.
Nàng ngẩn người, tiểu quỷ mới bảy tuổi đã có được ánh mắt sắc bén như vậy……
“Tốt lắm, chúng ta đến tòa thành bá tước Ái Khắc Luân đi, nàng nhất định cũng lo lắng lắm." Mặc Lâm nhẹ nhàng phất phất tay, trước nhà xuất hiện một chiếc xe ngựa.
“Tên gọi là gì?" Sau khi lên xe, Arthur vẻ mặt ngạo mạn hỏi.
“Lâm Linh." Nàng cũng không tức giận đáp lại một câu.
“Tên thật kỳ quái." Hắn xoay đầu qua.
Lâm Linh cũng xoay đầu, không thèm để ý đến hắn. Lúc Mặc Lâm lên xe ngựa nàng tính bắt chuyên, đột nhiên trong lúc vô ý phát hiện Mặc Lâm cùng mụ Lena đang bị kẹo đường quấn lấy trao đổi ánh mắt.
Hai người bọn họ nhận thức nhau…… Trong đầu nàng hiện lên một ý niệm.
Xe ngựa không nhanh không chậm tiến vào rừng, không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần sáng, đường dần dần rộng ra…… Bên đường dần dần xuất hiện đồng ruộng bạt ngàn, màu đồng lúa xanh biếc theo gió cuồn cuộn sóng lúa, ven đường mọc đầy những loài hoa dại vô danh, màu xanh nhẹ nhàng lay
động, khắp nơi tràn ngập hơi thở mùa hè.
Trong lúc đi cùng với Mạc Lâm và Arthur, Lâm Linh cũng biết đại khái, nguyên lai Arthur không biết tại sao đánh một trận với con trai độc nhất của bá tước Ái Khắc Luân, trong cơn tức giận bỏ nhà ra ngoài, sau đó tựu đánh bậy đánh bạ vào khu rừng này, nhất thời sơ sẩy bị biến thành một viên kẹo đường.
Đó cũng là khởi đầu của trò chơi này đi……
Nhưng có lẽ Mặc Lâm là người duy nhất biết đó là trò chơi, hắn sắm vai nhân vật gì đây? Mặc kệ thế nào, hắn nhất định không phải là một nhân vật đơn giản.
“Sư phụ, sao y phục của nàng kỳ quái vậy?" Arthur chợt phát hiện, chỉ vào quần áo Lâm Linh.
“Kỳ quái sao?" Lâm Linh cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa là bất tỉnh tại chỗ, giờ mới phát hiện ra là nàng đang mặc áo ngủ in hình con heo nhỏ!
“Ta lần đầu tiên thấy có kẻ đem heo làm gia tộc tộc huy ……" Hắn mặt lạnh lùng lộ ra một tia châm biếm.
“Ai nói đây là tộc huy chúng ta, tiểu quỷ!" Ở trước mặt tiểu quỷ này, nàng đột nhiên cảm giác được mình rất khó ở.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ta thấy ngươi rất xứng." Hắn lạnh lùng bỏ xuống một câu.
Nàng than khóc một tiếng, rối rắm cắn tay áo, cái tên tiểu quỷ này thật là Arthur vương tương lai sao……
Mặc Lâm ở một bên nhìn bọn họ, bên môi vẫn nở nụ cười lười biếng, nhưng trong con ngươi lại hiện lên một tia bí hiểm.
Xuất hiện trước mắt nàng, thật là một ngôi nhà kẹo! Đỉnh, cửa sổ, vách tường, thậm chí ngay cả ống khói, đều là màu sắc rực rỡ của kẹo, giống như trong truyện cổ tích. Cả ngôi nhà kẹo dưới ánh trăng màu bạc lóng lánh như bảo thạch, làm cho người ta không tự chủ được bị nó dụ hoặc.
Nhìn ngôi nhà lộng lẫy trước mắt, nàng hít thật sâu một hơi, nắm chặt kẹo trong tay, hướng đến cánh cánh của màu đỏ.
Cửa vừa mở, một cỗ hương vị ô mai ngọt ngào mê người xông vào mũi. Làm cho người ta không nhịn được muốn một cái, tuy nhiên, tính tự chủ nàng vẫn phải có.
Mặc dù nàng cũng thích kẹo, nhưng là, nàng cũng không muốn cũng bị biến thành một khối kẹo nha.
“Này vị khách ngoài cửa, lạc đường trong rừng sao? Mời vào, đến uống ly trà nghỉ ngơi một chút đi." Trong phòng đột nhiên truyền ra một thanh âm ôn hòa, ngay sau đó, có tiếng mở cửa……
Lâm Linh thấy tim mình đập mạnh, hô hấp dồn dập, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh một mụ già xấu xí.
Cũng đã đến nước này, phải đối mặt thôi ……
Nàng bước từng bước vào phòng, lúc nhìn thấy mặt nữ pháp sư thì ngẩn người, vị Lena nữ pháp sư này chẳng những không xấu xí, ngược lại còn là một vị nãi nãi hiền lành, khác hoàn toàn vu bà trong tưởng tượng của nàng.
“Tiểu cô nương lại đây ăn chút kẹo của ta cho đỡ mệt." Lena cười hiền hậu chỉ một đống kẹo lớn trên bàn.
Nhờ, ai dám ăn a, nếu nàng ăn thì cũng sẽ bị biến thành một khối trong cái đống đó.
“Cám ơn nãi nãi, tuy nhiên, ta chỉ thích ăn kẹo của mình, kẹo của ta là ngon nhất, đặc biệt nhất." Lâm Linh đem kẹo của mình bỏ trên bàn.
“A? Ngon nhất đặc biệt nhất?" Lena lập tức hứng thú, màu lam trong con ngươi lộ ra một tia tham lam.
“Không tin mời bà nếm thử." Lâm Linh run nhẹ tay mở túi ra, mặc niệm trong lòng, trấn định a, Lâm Linh, trấn định, không thể để cho người ta thấy bộ dáng sợ hãi của nàng……
Lena không khách khí đem bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt vài cái, nhất thời say mê mùi vị của nó, lẩm bẩm nói,“Thật mềm a, thật ngọt, vào miệng liền tan, mềm nhẹ như bông vậy……"
Nghe được lời của mụ, Lâm Linh có chút buồn cười, đây là kẹo bông đường a!
“Lần đầu tiên ta ăn được kẹo ngon như vậy, hảo cô nương, ta nguyện ý dùng
kẹo của ta đổi lại." Lena nhìn chằm chằm viên kẹo đường trong tay nàng.
Nàng nuốt nhẹ một ngụm khí, cuối cùng thì mục tiêu của mình càng ngày
càng gần ….
“Được, bất quá ta muốn chính mình chọn một viên, được chứ?"
Lena thoáng chần chờ một chút, lập tức gật gật đầu,“Có thể, đương nhiên có thể."
Lâm Linh đứng dậy, cẩn thận nhìn kẹo trong phòng, kẹo trong phòng toàn là kẹo hương hoa quả, dựa vào mùi thơm nàng có thể đoán được, màu xanh biếc quả táo, màu lam là ô môi, màu đỏ chính là ô mai, kết sắc là quả cam, màu tím là nho……
Vương tử rốt cục hắn là viên nào đây?
Arthur vương = quả táo = quả cam = ô mai??? Một loạt công thức quỷ dị xuất hiệntrong đầu nàng, trán nàng nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh.
“Vương tử là người nữ pháp sư coi trọng nhất, ngươi hẳn là có thể từ đó tìm ra đầu mối." Nàng chợt nhớ tới Mặc Lâm nói.
“Nãi nãi, nơi này có rất nhiều vị, không biết bà thích nhất vị nào?"
“Ta à, ta thích nhất vị táo." Lena thốt lên.
Táo? Đó chính là kẹo màu xanh, nàng đánh giá lại màu sắc trong căn phòng, màu xanh là ít nhất. Ngay lúc nàng duỗi tay muốn sờ vuốt viên kẹo màu xanh, lại nghe Lena vội vàng nói,“A, nhầm rồi, ta thích nhất là ô mai."
Khóe mắt nàng thấy Lena có chút bối rối, nhưng lúc nàng chạm vào viên kẹo màu xanh, khóe miệng Lena nở một nụ cười quỷ dị.
Nếu như nàng đoán không sai, vương tử phân nửa là đã bị biến thành quả táo đường rồi —
Nhưng là viên nào đây?
“Ta thấy kẹo vị táo mùi thật ngon." Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Lena liền đổi. Tiếp theo, nàngphát hiện một chuyện khá thú vị.
Lâm Linh vuốt từng viên kẹo màu xanh, từ viên này qua viên khác, mỗi lần đều dừng lại, lưu ý một chút vẻ mặt Lena, thần sắc của nàng cơ hồ không có thay đổi nhưng khóe miệng bên trái có chút hướng về phía trước, Lâm Linh đếm ngược tới khối kẹo màu xanh thứ tư thì dừng lại thì phát hiện miệng của nàng méo đi, nàng chạm vào khối khác thì khóe miệng Lena lại đi lên……
Lâm Linh tim mình ngày càng đập mạnh, nếu như, nếu như đoán không sai, nằng chắc một nửa là khối thứ tư mới nãy ……
“Tiểu cô nương, ngươi chọn xong chưa?" Lena có chút không nhịn được.
“Ân, chọn xong, ta sẽ chọn viên này!" Lâm Linh vừa nói, một bên nhanh chóng rút ra viên kẹo táo.
Sắc mặt Lena đại biến, khuôn mặt mới vừa rồi còn hiền lành hòa ái trở nên dữ tợn đáng sợ,“Ngươi không được chọn viên này!" Mụ hét lớn đánh về phía Lâm Linh.
Lâm Linh hoảng hốt, đang định quăng đi viên kẹo táo trong tay, đột nhiên túi kẹo bông đường giãy dụa, nhanh chóng phóng lớn rồi duỗi thẳng, bay nhanh quấn quanh Lena, đem mụ kẹt lại trong khối bông. Một con số ánh vàng rực rỡ bay vào thân thể Lâm Linh.
Lâm Linh trợn mắt, há hốc mồm tình cảnh nhìn trước mắt, quả táo đường trong tay bị đoạt lại, ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là Mặc Lâm!
“Làm rất tốt." Hắn miễn cưỡng hướng nàng cười, thuận miệng đọc chú ngữ…… Chuyện kì quái xảy ra, quả táo đường trong tay hắn bị bao phủ một đoàn sương trắng…… Trong đoàn sương trắng ấy dần dần xuất hiện một bóng người……
Mơ hồ thoạt nhìn là một hài tử khoảng bảy tám tuổi, mái tóc vàng như ánh mặt trời, lông mi màu vàng dài như cánh điệp, chậm rãi vung về phía trước, lộ ra một đôi mắt màu tím như thủy tinh……
Nam hài nhìn Mặc Lâm, đột nhiên thấp giọng nói," Sư phụ……"
Ôi chao? Lâm Linh mặt co rúm một chút, ai có thể nói cho nàng sao lại thế này?
Chẳng lẽ tiểu quỷ trông còn đẹp hơn cả nữ nhi này chính là Arthur vương đại danh đỉnh đỉnh ấy á?
=== ====== ====== ====== ====
“Ách — Mặc Lâm, ngươi là sư phụ của hắn? Hắn chính là Arthur vương?" Nàng muốn xác nhận thêm một chút.
Mặc Lâm vuốt vuốt tóc của hắn,“Hiện tại, ngươi gọi hắn là Arthur, hắn còn chưa trở thành quốc vương," Nói rồi, hắn cúi đầu nói với Arthur,“Lần này ngươi nên cám ơn nàng, nàng đã cứu ngươi."
“Nàng?" Arthur ngẩng cái đầu nhỏ nhắn của mình lên, vẻ mặt khinh thường,“Cái tiểu quỷ này ý hả?"
Này…… Ngươi mới là tiểu quỷ ấy…… Lâm Linh ánh mắt không phục liếc hắn.
“A a……" Mặc Lâm cười hì hì nhìn nàng một chút,“Arthur, phải nhớ kỹ, cái tiểu quỷ mà ngươi gọi này là người trong tương lai sẽ phò trợ ngươi, không thể thiếu a."
“Nàng có thể giúp ta cái gì?" Hắn vẫn trưng vẻ mặt khinh thường,“Ta không cần phụ nữ hỗ trợ."
“Nếu như không phải ta, ngươi bây giờ còn là một viên kẹo táo……" Nàng không nhịn được trả lời lại.
“Ngươi nói cái gì!" Arthur hung tợn trừng mắt nhìn nàng.
Nàng ngẩn người, tiểu quỷ mới bảy tuổi đã có được ánh mắt sắc bén như vậy……
“Tốt lắm, chúng ta đến tòa thành bá tước Ái Khắc Luân đi, nàng nhất định cũng lo lắng lắm." Mặc Lâm nhẹ nhàng phất phất tay, trước nhà xuất hiện một chiếc xe ngựa.
“Tên gọi là gì?" Sau khi lên xe, Arthur vẻ mặt ngạo mạn hỏi.
“Lâm Linh." Nàng cũng không tức giận đáp lại một câu.
“Tên thật kỳ quái." Hắn xoay đầu qua.
Lâm Linh cũng xoay đầu, không thèm để ý đến hắn. Lúc Mặc Lâm lên xe ngựa nàng tính bắt chuyên, đột nhiên trong lúc vô ý phát hiện Mặc Lâm cùng mụ Lena đang bị kẹo đường quấn lấy trao đổi ánh mắt.
Hai người bọn họ nhận thức nhau…… Trong đầu nàng hiện lên một ý niệm.
Xe ngựa không nhanh không chậm tiến vào rừng, không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần sáng, đường dần dần rộng ra…… Bên đường dần dần xuất hiện đồng ruộng bạt ngàn, màu đồng lúa xanh biếc theo gió cuồn cuộn sóng lúa, ven đường mọc đầy những loài hoa dại vô danh, màu xanh nhẹ nhàng lay
động, khắp nơi tràn ngập hơi thở mùa hè.
Trong lúc đi cùng với Mạc Lâm và Arthur, Lâm Linh cũng biết đại khái, nguyên lai Arthur không biết tại sao đánh một trận với con trai độc nhất của bá tước Ái Khắc Luân, trong cơn tức giận bỏ nhà ra ngoài, sau đó tựu đánh bậy đánh bạ vào khu rừng này, nhất thời sơ sẩy bị biến thành một viên kẹo đường.
Đó cũng là khởi đầu của trò chơi này đi……
Nhưng có lẽ Mặc Lâm là người duy nhất biết đó là trò chơi, hắn sắm vai nhân vật gì đây? Mặc kệ thế nào, hắn nhất định không phải là một nhân vật đơn giản.
“Sư phụ, sao y phục của nàng kỳ quái vậy?" Arthur chợt phát hiện, chỉ vào quần áo Lâm Linh.
“Kỳ quái sao?" Lâm Linh cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa là bất tỉnh tại chỗ, giờ mới phát hiện ra là nàng đang mặc áo ngủ in hình con heo nhỏ!
“Ta lần đầu tiên thấy có kẻ đem heo làm gia tộc tộc huy ……" Hắn mặt lạnh lùng lộ ra một tia châm biếm.
“Ai nói đây là tộc huy chúng ta, tiểu quỷ!" Ở trước mặt tiểu quỷ này, nàng đột nhiên cảm giác được mình rất khó ở.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ta thấy ngươi rất xứng." Hắn lạnh lùng bỏ xuống một câu.
Nàng than khóc một tiếng, rối rắm cắn tay áo, cái tên tiểu quỷ này thật là Arthur vương tương lai sao……
Mặc Lâm ở một bên nhìn bọn họ, bên môi vẫn nở nụ cười lười biếng, nhưng trong con ngươi lại hiện lên một tia bí hiểm.
Tác giả :
Vivibear