Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
Chương 59: Thịt bò giá trên trời
Sắc trời dần tối, gió thổi rầm rầm.
Trong một góc thư viện của học viện Vạn Hiệp có một nữ sinh tóc ngắn đang ngồi co ro, đôi mắt mở to khẩn trương liếc nhìn chung quanh.
Trong thư viện yên tĩnh không bóng người đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi qua trang sách kêu “lạch phạch"…, tạo nên một sự quỷ dị không lời, thật khiến cho người ta liên tưởng tới mấy cảnh trong phim kinh dị.
Đột nhiên phía cuối hành lanh truyền đến tiếng bước chân, như muốn phối hợp với không khí đáng sợ này. Từng bước, từng bước, từng bước, gót giầy đánh mặt đất đi về phía này, mang theo tần suất sợ hãi tăng dần của người nghe thấy nó……
Khóe miệng nữ sinh càng ngày càng co quắp lại, không quên cố lui cơ thể vào trong góc tường.
Bíp bíp bíp ~~
Một tiếng kêu ngắn báo có tin nhắn vang lên từ điện thoại, khiến nàng sợ hãi thoáng nhảy dựng lên.
Bốp!
Khiến đầu của nàng đụng một cái thật mạnh vào giá sách bên trên.
“Lâm Linh, hóa ra cô thật sự ở chỗ này." Một giọng nói ôn nhu không chút hoang mang truyền đến, theo sau nó là vị chủ nhân đang xuất hiện trước mặt nàng, hiển nhiên mỹ nam ưu tú khí chất hòa nhã này hoàn toàn bất đồng với mấy tên khủng bố, hẳn là phải nên xuất hiện trong mấy truyện tranh thiếu nữ mới đúng!
Nhưng trong mắt Lâm Linh thì vị Tề Văn Du đẹp như từ trong truyện tranh bước ra này chính là một sứ giả địa ngục!
Nàng miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:“Ha ha ~~ Tề Văn Du, sao cậu tìm ra được chỗ này thế?"
Nếu không nhờ kinh nghiệm bản thân, đánh chết nàng nàng cũng không tin tên Tề Văn Du ôn nhu ân cần trước mắt này lại là một nam sinh vô cùng độc ác!
Một tuần trước vì muốn tìm lại đĩa trò chơi, nàng đã không thể không khuất phục hắn, bắt đầu một cuộc sống nô bộc thống khổ.
Trải qua một tuần hành hạ mệt mỏi này, nàng mới hiểu cái gì gọi là địa ngục trần gian! Hôm nay vốn muốn trốn vào thư viện nghỉ ngơi một lát, không ngờ nhanh như vậy đã bị hắn tìm được rồi.
Tề Văn Du mỉm cười:“Bữa cơm hôm nay tôi cũng muốn nhờ cô."
Nàng hít căng lồng ngực của mình, phòng ngừa lại bị chịu kích thích mà biến thành tượng đá, lắp bắp nói:“Hôm nay cậu lại có ý niệm biến thái gì trong đầu thế?"
Giờ không cần soi gương nàng cũng biết gương mặt của mình hiện giờ tiều tụy cỡ nào, cái trán ảo não, môi khô nức nẻ, còn có đôi mắt hình gấu mèo……
Cái bộ dáng tàn tạ này của nàng chính là món quà mà Tề Văn Du đã ban cho!
Trong một tuần đã phải chạy qua năm mươi quán ăn, ba mươi tiệm chế biến thức ăn, không thàn tạ mới là lạ! Còn sống là kỳ tích lắm rồi!
“Ý niệm biến thái trong đầu?" Tề Văn Du cúi người, hơi thở ấm áp xen lẫn tia mập mờ xẹt qua đầu nàng,“Những lời này nghe tựa hồ có nghĩa khác nha."
Lâm Linh mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn một cái:“Được rồi, chỉ cần cậu trả đĩa cho tôi, cho dù cậu có muốn ăn cá sấu Bắc Băng Dương hay gấu bắc cực ở châu Phi (em lạy chị, thánh rồi), tôi nhất định cũng sẽ đi tìm!"
Gân xanh trên trán Tề Văn Du có chút giật mình:“Lâm Linh, cô có kiến thức địa lý cơ bản không thế?"
Lâm Linh hừ một tiếng quay đầu đi.
Hắn nhướng mi nói:“Hôm nay tôi muốn ăn thịt cá kho tàu và thịt bồ câu hầm."
Lâm Linh nhìn hắn đầy vẻ đề phòng, nàng thật sự không bao giờ tin yêu cầu của hắn chỉ đơn giản như vậy.
Quả nhiên, nửa câu sau của hắn chứa đầy dao găm:“Nhưng nhất định phải là cá Thiên Phi với bồ câu đang bay đấy."
Ầm!
Lâm Linh không ngoài dự đoán nghe một tiếng búa bổ ầm trên đầu. Toàn thân nàng cứng ngắc, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất.
Tề Văn Du vươn một ngón tay đâm đâm bả vai của nàng:“Lừa cô thật dễ a." Hắn cười khẽ, ánh mắt ẩn tình nhìn chăm chú vào nàng:“Lâm Linh, giờ tôi mới phát hiện ra sự tồn tại của cô có ý nghĩa to lớn như thế nào trong cuộc sống của tôi a……" Đôi mắt đen của hắn sâu như hồ nước, nhu hòa hơi gợn, khiến cho Lâm Linh có cảm giác hơi ngượng, mặc dù ở trong trò chơi đã gặp đủ loại mỹ nam, nhưng không thể phủ nhận lực sát thương của tên này ở thế giới hiện thực đúng là số 1.
“Cái, cái gì……" Nàng ấp úng lên tiếng, đẩy đẩy kính mắt, xoa xoa trán.
“Hóa ra sự tồn tại của cô, chính là để cung cấp tiếng cười cho cuộc đời tôi."
Vẻ mặt của nàng lại cứng ngắc.
Tề Văn Du lại cười rộ lên khoái trá:“Được rồi, dù sao thứ hai cha mẹ ta sẽ trở về, hôm nay tôi sẽ tự xuống bếp, coi như là cảm tạ cô."
Ân?
Nàng trừng lớn hai mắt, vừa rồi là nàng nghe nhầm đi! Hắn tự mình xuống bếp? Không đúng không đúng, cái này không quan trọng, hình như phía trước có câu quan trọng hơn, thứ hai…… Cha mẹ hắn sẽ trở về?!
U u! Rất muốn khóc a! Cuộc sống nô lệ bi thảm cuối cùng cũng sắp chấm dứt rồi!
“Vậy đĩa trò chơi của tôi đâu?" Nàng kích động hỏi.
Hắn cười bí hiểm:“Đến lúc đó sẽ đưa cô."
“Nhưng…… Cậu xuống bếp……" Vẻ mặt nàng hoài nghi.
Hắn cười như đã biết trước:“Cô là người đầu tiên có thể nếm được tay nghề sở trường của tôi đấy."
Vốn có chút điểm chờ mong với kỹ thuật của vị công tử này, không ăn qua thịt heo tốt xấu cũng gặp qua heo chạy đi, nếu đúng là sở trường thì chắc là có cái gì đó khác với người thường. Cho đến khi hắn cười khúc khích bưng hai chén mì thịt bò đặt trước mặt nàng thì trái tim yếu ớt của Lâm Linh lại một lần nữa bị kích thích.
“Đây là sở trường của cậu?" Tay nàng run rẩy.
“Đúng vậy," Hắn nhún vai,“Nếm thử xem."
“Nhưng đây chỉ là một chén mì a." Nàng rất kinh ngạc không ngờ Tam công tử lại ăn mấy món bình dị thế này, hơn nữa cư nhiên còn là sở trường của hắn.
Vẻ mặt hắn ý vị thâm trường:“Lâm Linh, có những thứ đừng chỉ xem vẻ bề ngoài, phải cẩn thận xem thử bên trong mới biết được."
Có thật là bát mì này có điểm gì đó khác thường không? Nàng nửa tin nửa ngờ cầm đũa gắp một miếng, sau đó ngây người.
“Thế nào?" Hắn cười đến quỷ dị.
Nàng khó tin nháy hai mắt:“Tại sao lại ngon như vậy? Thịt bò này thật khác hoàn toàn với những loại thịt bò trước mà ta đã ăn!"
“Nếu ngon vậy ăn nhanh đi." Vẻ mặt hắn đột nhiên ôn nhu khiến sau lưng Lâm Linh bốc lên một cỗ hàn khí. Nàng vội vàng cúi đầu, tu một hơi ăn hết bát mì.
Ăn uống no đủ, nàng vỗ vỗ cái bụng đầy đứng dậy:“Nếu không có việc gì thì tôi về trước, nếu về trễ quá năm giờ, mẹ sẽ hoài nghi. Còn cái đĩa trò chơi kia ngày mai cậu nhất định sẽ đưa cho tôi chứ?"
Văn Du chậm rãi cắn một sợi mì:“Ân, vậy hai ngày nghỉ này cô nhớ tới nhà tôi dọn vệ sinh đấy nhé."
Mặt nàng hơi vặn vẹo:“Không phải đã nói là không làm việc ở đây nữa sao? Sao lại còn muốn tiếp tục nữa?
Hắn nhướng mày nhìn nàng:“Lâm Linh, có biết tại sao bát mì này lại ngon như vậy không?"
Lâm Linh nghiêng đầu nhìn hắn:“Cho dù có ngon thì chẳng phải cũng chỉ là loại mì bình thường thoi sao."
Hắn nhẹ nhàng kéo khóe miệng:“Mì này đúng là mì bình thường, nhưng nguyên liệu phối hợp thì đáng chú ý hơn đấy, tôi bỏ một ít thịt bò Kobe từ Nhật Bản cùng Pit Mundt của Ý, a, còn có rượu Bordeaux của Pháp nữa."
“Nó – rất quý sao?" Lâm Linh nặng nề nuốt nước bọt, mặc dù không rõ là cái gì, nhưng nàng đang có cảm giác như đang sắp tiến vào một cái bẫy.
“Cũng không hẳn." Hắn nhướng mi,“Theo giá thị trường, thịt bò Kobe khoảng 5000 tệ một cân, Pit Mundt hình như 12000 một cân,rượu đỏ mà chúng ta vừa uống mới 82 năm nên coi như rẻ chút, mới 24000 mà thôi."
Lâm Linh thấy đầu mình như muốn ngất đi, trước mặt toàn là những con số 0 đang nhảy múa, sau đó lại biến thành những đồng nhân dân tệ không rõ giới hạn, những thứ mới ăn vừa nãy hoàn toàn nghẹn lại trong cổ họng.
“Nhưng đây là cậu mời tôi mà ……"
“Tôi chỉ nói với cô là tôi mời cô thưởng thức tay nghề của tôi, chứ còn nguyên liệu thì tự cô trả à."
“Sao vậy được?! Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy!"
“Tôi biết cô trả không nổi, cho nên sau khi trả đĩa trò chơi rồi, cô tiếp tục tới nhà tôi làm công nha."
“A?!"
“Vậy sáng sớm mai đúng 6 giờ tôi phải thấy cô, nếu tới muộn thì công của ngày hôm đó coi như không tính. Đương nhiên, đĩa trò chơi cô cũng đừng hòng lấy."
“Sớm như vậy!“ Nước mắt Lâm Linh rào rào đổ xuống, vất vả lắm mới có được hai ngày nghỉ, nàng luôn mong chờ hai ngày này nhất trong tuần để có thể lười biếng ngủ thêm một chút, cư nhiên chút hạnh phúc nhỏ nhoi này cũng bị tên Tề Văn Du này cướp đoạt mất.
“A, quên nói với cô mấy cọng hành bỏ trong này hình như là đến từ Nam Cực,
có giá……"
“Đừng nói nữa," Nàng nhụt chí cúi đầu,“Tôi biết rồi."
“A a! Thật tốt quá! Tôi biết bạn học Lâm Linh nhất định sẽ đồng ý mà. Vậy thừa dịp bây giờ nói luôn, áo của tôi rơi hai cái nút, phiền cô kết lại giùm, nút đặt ở trong ngăn kéo thứ hai của cái tủ trong phòng ngủ. Còn có con thú bông Tiểu Hùng của tôi rớt mất cái tai, phiền cô cũng kết lại giùm luôn. Còn có mấy bộ quần áo tôi quên giặt, phiền cô giặt giùm luôn. À, máy tính của tôi hình như có chút vấn đề, phiền cô xem giúp tôi chút. Sàn nhà cô chỉ cần lau đến khi nào phản chiếu thấy bóng người là được rồi. Đúng rồi, sẵn tiện nói với cô sáng mai tôi muốn ăn bánh mì sandwich với thịt hun khói, cùng với bánh kem ô mai, bỏ vào ngắn đá tủ lạnh cỡ 10 phút rồi bỏ vào lò vi sóng 30 giây là có thể ăn được. Như vậy như vậy, cám ơn bạn học Lâm Linh, tôi đi tắm trước đây!" Tề công tử sau khi nói hết một hơi bay vào phòng tắm.
Lâm Linh lại một lần nữa hóa đá.
Trong một góc thư viện của học viện Vạn Hiệp có một nữ sinh tóc ngắn đang ngồi co ro, đôi mắt mở to khẩn trương liếc nhìn chung quanh.
Trong thư viện yên tĩnh không bóng người đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi qua trang sách kêu “lạch phạch"…, tạo nên một sự quỷ dị không lời, thật khiến cho người ta liên tưởng tới mấy cảnh trong phim kinh dị.
Đột nhiên phía cuối hành lanh truyền đến tiếng bước chân, như muốn phối hợp với không khí đáng sợ này. Từng bước, từng bước, từng bước, gót giầy đánh mặt đất đi về phía này, mang theo tần suất sợ hãi tăng dần của người nghe thấy nó……
Khóe miệng nữ sinh càng ngày càng co quắp lại, không quên cố lui cơ thể vào trong góc tường.
Bíp bíp bíp ~~
Một tiếng kêu ngắn báo có tin nhắn vang lên từ điện thoại, khiến nàng sợ hãi thoáng nhảy dựng lên.
Bốp!
Khiến đầu của nàng đụng một cái thật mạnh vào giá sách bên trên.
“Lâm Linh, hóa ra cô thật sự ở chỗ này." Một giọng nói ôn nhu không chút hoang mang truyền đến, theo sau nó là vị chủ nhân đang xuất hiện trước mặt nàng, hiển nhiên mỹ nam ưu tú khí chất hòa nhã này hoàn toàn bất đồng với mấy tên khủng bố, hẳn là phải nên xuất hiện trong mấy truyện tranh thiếu nữ mới đúng!
Nhưng trong mắt Lâm Linh thì vị Tề Văn Du đẹp như từ trong truyện tranh bước ra này chính là một sứ giả địa ngục!
Nàng miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:“Ha ha ~~ Tề Văn Du, sao cậu tìm ra được chỗ này thế?"
Nếu không nhờ kinh nghiệm bản thân, đánh chết nàng nàng cũng không tin tên Tề Văn Du ôn nhu ân cần trước mắt này lại là một nam sinh vô cùng độc ác!
Một tuần trước vì muốn tìm lại đĩa trò chơi, nàng đã không thể không khuất phục hắn, bắt đầu một cuộc sống nô bộc thống khổ.
Trải qua một tuần hành hạ mệt mỏi này, nàng mới hiểu cái gì gọi là địa ngục trần gian! Hôm nay vốn muốn trốn vào thư viện nghỉ ngơi một lát, không ngờ nhanh như vậy đã bị hắn tìm được rồi.
Tề Văn Du mỉm cười:“Bữa cơm hôm nay tôi cũng muốn nhờ cô."
Nàng hít căng lồng ngực của mình, phòng ngừa lại bị chịu kích thích mà biến thành tượng đá, lắp bắp nói:“Hôm nay cậu lại có ý niệm biến thái gì trong đầu thế?"
Giờ không cần soi gương nàng cũng biết gương mặt của mình hiện giờ tiều tụy cỡ nào, cái trán ảo não, môi khô nức nẻ, còn có đôi mắt hình gấu mèo……
Cái bộ dáng tàn tạ này của nàng chính là món quà mà Tề Văn Du đã ban cho!
Trong một tuần đã phải chạy qua năm mươi quán ăn, ba mươi tiệm chế biến thức ăn, không thàn tạ mới là lạ! Còn sống là kỳ tích lắm rồi!
“Ý niệm biến thái trong đầu?" Tề Văn Du cúi người, hơi thở ấm áp xen lẫn tia mập mờ xẹt qua đầu nàng,“Những lời này nghe tựa hồ có nghĩa khác nha."
Lâm Linh mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn một cái:“Được rồi, chỉ cần cậu trả đĩa cho tôi, cho dù cậu có muốn ăn cá sấu Bắc Băng Dương hay gấu bắc cực ở châu Phi (em lạy chị, thánh rồi), tôi nhất định cũng sẽ đi tìm!"
Gân xanh trên trán Tề Văn Du có chút giật mình:“Lâm Linh, cô có kiến thức địa lý cơ bản không thế?"
Lâm Linh hừ một tiếng quay đầu đi.
Hắn nhướng mi nói:“Hôm nay tôi muốn ăn thịt cá kho tàu và thịt bồ câu hầm."
Lâm Linh nhìn hắn đầy vẻ đề phòng, nàng thật sự không bao giờ tin yêu cầu của hắn chỉ đơn giản như vậy.
Quả nhiên, nửa câu sau của hắn chứa đầy dao găm:“Nhưng nhất định phải là cá Thiên Phi với bồ câu đang bay đấy."
Ầm!
Lâm Linh không ngoài dự đoán nghe một tiếng búa bổ ầm trên đầu. Toàn thân nàng cứng ngắc, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất.
Tề Văn Du vươn một ngón tay đâm đâm bả vai của nàng:“Lừa cô thật dễ a." Hắn cười khẽ, ánh mắt ẩn tình nhìn chăm chú vào nàng:“Lâm Linh, giờ tôi mới phát hiện ra sự tồn tại của cô có ý nghĩa to lớn như thế nào trong cuộc sống của tôi a……" Đôi mắt đen của hắn sâu như hồ nước, nhu hòa hơi gợn, khiến cho Lâm Linh có cảm giác hơi ngượng, mặc dù ở trong trò chơi đã gặp đủ loại mỹ nam, nhưng không thể phủ nhận lực sát thương của tên này ở thế giới hiện thực đúng là số 1.
“Cái, cái gì……" Nàng ấp úng lên tiếng, đẩy đẩy kính mắt, xoa xoa trán.
“Hóa ra sự tồn tại của cô, chính là để cung cấp tiếng cười cho cuộc đời tôi."
Vẻ mặt của nàng lại cứng ngắc.
Tề Văn Du lại cười rộ lên khoái trá:“Được rồi, dù sao thứ hai cha mẹ ta sẽ trở về, hôm nay tôi sẽ tự xuống bếp, coi như là cảm tạ cô."
Ân?
Nàng trừng lớn hai mắt, vừa rồi là nàng nghe nhầm đi! Hắn tự mình xuống bếp? Không đúng không đúng, cái này không quan trọng, hình như phía trước có câu quan trọng hơn, thứ hai…… Cha mẹ hắn sẽ trở về?!
U u! Rất muốn khóc a! Cuộc sống nô lệ bi thảm cuối cùng cũng sắp chấm dứt rồi!
“Vậy đĩa trò chơi của tôi đâu?" Nàng kích động hỏi.
Hắn cười bí hiểm:“Đến lúc đó sẽ đưa cô."
“Nhưng…… Cậu xuống bếp……" Vẻ mặt nàng hoài nghi.
Hắn cười như đã biết trước:“Cô là người đầu tiên có thể nếm được tay nghề sở trường của tôi đấy."
Vốn có chút điểm chờ mong với kỹ thuật của vị công tử này, không ăn qua thịt heo tốt xấu cũng gặp qua heo chạy đi, nếu đúng là sở trường thì chắc là có cái gì đó khác với người thường. Cho đến khi hắn cười khúc khích bưng hai chén mì thịt bò đặt trước mặt nàng thì trái tim yếu ớt của Lâm Linh lại một lần nữa bị kích thích.
“Đây là sở trường của cậu?" Tay nàng run rẩy.
“Đúng vậy," Hắn nhún vai,“Nếm thử xem."
“Nhưng đây chỉ là một chén mì a." Nàng rất kinh ngạc không ngờ Tam công tử lại ăn mấy món bình dị thế này, hơn nữa cư nhiên còn là sở trường của hắn.
Vẻ mặt hắn ý vị thâm trường:“Lâm Linh, có những thứ đừng chỉ xem vẻ bề ngoài, phải cẩn thận xem thử bên trong mới biết được."
Có thật là bát mì này có điểm gì đó khác thường không? Nàng nửa tin nửa ngờ cầm đũa gắp một miếng, sau đó ngây người.
“Thế nào?" Hắn cười đến quỷ dị.
Nàng khó tin nháy hai mắt:“Tại sao lại ngon như vậy? Thịt bò này thật khác hoàn toàn với những loại thịt bò trước mà ta đã ăn!"
“Nếu ngon vậy ăn nhanh đi." Vẻ mặt hắn đột nhiên ôn nhu khiến sau lưng Lâm Linh bốc lên một cỗ hàn khí. Nàng vội vàng cúi đầu, tu một hơi ăn hết bát mì.
Ăn uống no đủ, nàng vỗ vỗ cái bụng đầy đứng dậy:“Nếu không có việc gì thì tôi về trước, nếu về trễ quá năm giờ, mẹ sẽ hoài nghi. Còn cái đĩa trò chơi kia ngày mai cậu nhất định sẽ đưa cho tôi chứ?"
Văn Du chậm rãi cắn một sợi mì:“Ân, vậy hai ngày nghỉ này cô nhớ tới nhà tôi dọn vệ sinh đấy nhé."
Mặt nàng hơi vặn vẹo:“Không phải đã nói là không làm việc ở đây nữa sao? Sao lại còn muốn tiếp tục nữa?
Hắn nhướng mày nhìn nàng:“Lâm Linh, có biết tại sao bát mì này lại ngon như vậy không?"
Lâm Linh nghiêng đầu nhìn hắn:“Cho dù có ngon thì chẳng phải cũng chỉ là loại mì bình thường thoi sao."
Hắn nhẹ nhàng kéo khóe miệng:“Mì này đúng là mì bình thường, nhưng nguyên liệu phối hợp thì đáng chú ý hơn đấy, tôi bỏ một ít thịt bò Kobe từ Nhật Bản cùng Pit Mundt của Ý, a, còn có rượu Bordeaux của Pháp nữa."
“Nó – rất quý sao?" Lâm Linh nặng nề nuốt nước bọt, mặc dù không rõ là cái gì, nhưng nàng đang có cảm giác như đang sắp tiến vào một cái bẫy.
“Cũng không hẳn." Hắn nhướng mi,“Theo giá thị trường, thịt bò Kobe khoảng 5000 tệ một cân, Pit Mundt hình như 12000 một cân,rượu đỏ mà chúng ta vừa uống mới 82 năm nên coi như rẻ chút, mới 24000 mà thôi."
Lâm Linh thấy đầu mình như muốn ngất đi, trước mặt toàn là những con số 0 đang nhảy múa, sau đó lại biến thành những đồng nhân dân tệ không rõ giới hạn, những thứ mới ăn vừa nãy hoàn toàn nghẹn lại trong cổ họng.
“Nhưng đây là cậu mời tôi mà ……"
“Tôi chỉ nói với cô là tôi mời cô thưởng thức tay nghề của tôi, chứ còn nguyên liệu thì tự cô trả à."
“Sao vậy được?! Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy!"
“Tôi biết cô trả không nổi, cho nên sau khi trả đĩa trò chơi rồi, cô tiếp tục tới nhà tôi làm công nha."
“A?!"
“Vậy sáng sớm mai đúng 6 giờ tôi phải thấy cô, nếu tới muộn thì công của ngày hôm đó coi như không tính. Đương nhiên, đĩa trò chơi cô cũng đừng hòng lấy."
“Sớm như vậy!“ Nước mắt Lâm Linh rào rào đổ xuống, vất vả lắm mới có được hai ngày nghỉ, nàng luôn mong chờ hai ngày này nhất trong tuần để có thể lười biếng ngủ thêm một chút, cư nhiên chút hạnh phúc nhỏ nhoi này cũng bị tên Tề Văn Du này cướp đoạt mất.
“A, quên nói với cô mấy cọng hành bỏ trong này hình như là đến từ Nam Cực,
có giá……"
“Đừng nói nữa," Nàng nhụt chí cúi đầu,“Tôi biết rồi."
“A a! Thật tốt quá! Tôi biết bạn học Lâm Linh nhất định sẽ đồng ý mà. Vậy thừa dịp bây giờ nói luôn, áo của tôi rơi hai cái nút, phiền cô kết lại giùm, nút đặt ở trong ngăn kéo thứ hai của cái tủ trong phòng ngủ. Còn có con thú bông Tiểu Hùng của tôi rớt mất cái tai, phiền cô cũng kết lại giùm luôn. Còn có mấy bộ quần áo tôi quên giặt, phiền cô giặt giùm luôn. À, máy tính của tôi hình như có chút vấn đề, phiền cô xem giúp tôi chút. Sàn nhà cô chỉ cần lau đến khi nào phản chiếu thấy bóng người là được rồi. Đúng rồi, sẵn tiện nói với cô sáng mai tôi muốn ăn bánh mì sandwich với thịt hun khói, cùng với bánh kem ô mai, bỏ vào ngắn đá tủ lạnh cỡ 10 phút rồi bỏ vào lò vi sóng 30 giây là có thể ăn được. Như vậy như vậy, cám ơn bạn học Lâm Linh, tôi đi tắm trước đây!" Tề công tử sau khi nói hết một hơi bay vào phòng tắm.
Lâm Linh lại một lần nữa hóa đá.
Tác giả :
Vivibear