Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
Chương 11: Tại sao vừa đi đã quay lại
Trong tòa thành bá tước Ái Khắc Luân, lửa trong lò sưởi nổ lách tách lách tách, thỉnh thoảng có tiếng cây gỗ vỡ ra rất nhỏ “lụp bụp". Không khí trong phòng ẩm ướt và ấm áp, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt như một tầng hơi thở mập mờ che hết cảnh vật xung quanh. Sương khói lượn lờ bay nhanh chậm một cách tùy ý, thăng lên trần nhà, từ từ và lạnh nhạt.
Lâm Linh đứng một cách ngốc nghếch, ánh mắt thất vọng nhéo góc áo, thi thoảng liếc đôi mắt lam xinh đẹp dễ nhìn đang rất tự đắc phía đối diện, hiển nhiên phản ứng này đối với nàng không có chút ngoài ý muốn nào.
“Hoan nghênh trở về, Lâm Linh." Mặc Lâm kéo bên môi một nụ cười trong dự tính.
Nàng ủ rũ nhìn mặt đất, hữu khí vô lực hỏi,“Tại sao ta vừa đi đã quay lại?"
Mặc Lâm mỉm cười,“Ta không phải đã nói rồi sao? Rời khỏi trò chơi từ khóa đúng là e-g-g, ngược lại, khởi động trò chơi từ khóa cũng là e-g-g, ngươi có phải đã ăn trứng gà?"
Lâm Linh đột nhiên nhớ tới lúc nãy mình đã ăn trứng chiên hành hoa, miệng cũng há hốc thành một cái trứng gà, không thể nào? Chẳng lẽ đó là nguyên nhân?
“Tại sao lần trước không nói cho ta biết cách vào trò chơi cũng là ăn trứng gà!" Nàng nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.
Mặc Lâm ưu nhã đùa nghịch tóc mình,“Quên."
“Này, ngươi rất không chuyên nghiệp đấy có biết không, lúc bắt đầu trò chơi điều cơ bản nhất là phải đem hết thảy hạng mục công việc nói cho người chơi chứ." Nàng càng ngày càng buồn bực.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi,“Ôi, quả nhiên là tuổi cao, rất nhiều chuyện cũng không nhớ được. Tuy nhiên, ngươi nên thấy may mắn mới đúng, nhờ có ta giúp ngươi lưu trữ lại thông tin, nếu không ngươi phải bắt đầu lại từ đầu rồi."
Cái gì không nhớ được, rõ ràng là cố ý. Lâm Linh trong lòng oán thầm một câu.
Mặc Lâm tà tà liếc mắt nàng một cái,“Không nên thầm nói xấu ta trong lòng nha. Ta có thuật đọc tâm đấy."
Ôi chao? Sắc mặt của nàng cứng đờ.
“Ta thật sự không muốn chơi, tha cho ta không được sao?" Nàng tội nghiệp nháy hai mắt,“Ta cũng có cuộc sống của mình a, ta không thể đem thời gian lãng phí ở đây được."
“Nếu như ngươi lo lắng cuộc sống hiện thực bị ảnh hưởng, vậy hoàn toàn không có vấn đề." Hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên hoa văn trên lưng cái ghế dựa,“Ta đã cân nhắc qua việc ngươi có thể tùy thời qua lại trò chơi và hiện thực cùng một lúc."
“Qua lại trò chơi và hiện thực cùng một lúc?" Lâm Linhhoangmang ngước đầu,“Thông qua trứng gà sao?"
Mặc Lâm cười gật gật đầu.
“Nhưng là, nơi này thời gian mấy năm qua nhanh như vậy, mà ta ở trong hiện thực chỉ mới vài ngày, vừa rồi gặp Arthur làm ta giật cả mình."
“Vậy không có vấn đề gì, sau khi Arthur 18 tuổi, thời gian sẽ được đặt lại, làm lúc ngươi ở trong trò chơi thì thời gian ở hiện thực sẽ đứng yên. Mà lúc ngươi về lại hiện thực, thời gian gian ở đây trôi vô cùng thong thả."
Lâm Linh sửng sốt,“Nói cách khác, ta ở sự thật một năm, trong trò chơi tương đương với hơn một năm (phép tính gì kỳ cục vậy nhỉ?). Mà lúc ta ở trong trò chơi, hiện thực hết thảy cũng không có thay đổi."
“Không tồi, như vậy căn bản sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống trong hiện thực của ngươi có phải không?" Mặc Lâm cười cười,“Mấy hôm trước, Arthur vừa qua sinh nhật thứ 18."
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu,“Ta rốt cục thì khi nào mới có thể trở về?"
“Mỗi khi hoàn thành một giai đoạn trò chơi, hay nói cách khác là qua được một ải, ta sẽ đưa trứng gà cho ngươi." Hắn đứng dậy, dừng bên cửa sổ ngắm ánh sáng lóng lánh từ hồ nước,“Bởi vì lần trước ngoài ý muốn, nhiệm vụ ngươi chỉ mới hoàn thành một nửa đã trở về, phải biết rằng tìm và cứu được Arthur trở về là chưa đủ."
Lâm Linh cúi thấp đầu hơn,“Vậy, nửa còn lại là gì?"
“Đương nhiên là học ma pháp cùng những kỹ năng cơ bản, hơn nữa thông qua khảo hạch của ta tăng lên cấp bậc của ngươi, mới có thể tiếp tục vượt ải tiếp theo. Hiện tại cấp bậc trong trò chơi của ngươi là 1, lúc nào cũng có thể bị người ta dễ dàng giết chết, hiểu chưa?"
Lâm Linh gật gật đầu, cố gắng giả vờ một bộ dáng ngoan ngoãn, chờ trở về lại được thế giới hiện thực, nàng tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không lại chạm thứ gì liên quan đến trứng gà!
“Thời gian cũng không còn sớm, ta gọi thị nữ đổi lại quần áo cho ngươi, một lát nữa đến thính phòng ăn cơm đi." Mặc Lâm đứng dậy ra cửa, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười nói,“Được rồi, để tránh việc lần trước lại tái diễn, trong khuôn viên vài trăm dặm quanh đây sợ rằng ngươi sẽ không thể tìm được cái trứng gà nào đâu."
Ôi chao? Nói như vậy sẽ không thể trở về…… Lâm Linh buồn bực thở dài một hơi.
Không biết thở dài hết nhiêu hơi, Lâm Linh chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẽ.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu thì thấy một vị thiếu niên mặt mày lanh lợi đứng nghiêng dựa vào mép cửa, ánh trăng ưu nhã bao quanh thân hắn tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt nhu hòa, nước da sáng trắng, ánh mắt màu Lưu Ly rám nắng khẽ lưu chuyển lộ một chút ý cười.
“Ngươi là……" Nàng cảm giác được thiếu niên này có chút quen mắt.
Thiếu niên lộ ra ánh mắt u oán, thở mạnh một hơi,“Lâm Linh, cô nhanh như đã quên tôi, tốt xấu gì chúng ta cũng đã cùng nhau học tập a."
Lâm Linh sửng sốt, trong đầu xẹt qua một cái bóng dáng tiểu nam hài lanh lợi, không khỏi kinh ngạc bật thốt,“Ngươi là…… Khải?"
Thiếu niên cười đến híp mắt,“Cuối cùng cô cũng còn nhớ rõ tên của tôi, coi như có lương tâm."
“A, ngươi cũng lớn như vậy, cao như vậy!" Lâm Linh cũng có chút kích động đứng lên, nói nữ đến mười tám thay đổi, không ngờ nam nhân cũng như vậy a. Không riêng gì Arthur, ngay cả Khải cũng biến thành một thiếu niên cực phẩm mỹ lệ như vậy.
Nhìn đến mình không biết sao thấy xui như vậy……
=== ====== ====== =======
“Nghe Mặc Lâm nói cô mấy năm nay vẫn tu luyện sao?" Hắn vòng một vòng con ngươi,“Đã học được cái gì thế?"
Lâm Linh nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, thấy ánh mắt Khải lộ ra thần sắc hoài nghi, nàng vội vàng cừoi một cách xấu hổ,“Cậu xem tôi có cái gì thay đổi không?"
Khải đánh giá nàng một phen từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu,“Không có một chút."
Nàng cười khan,“Đây chính thành quả của việc tu luyện a… Bảo toàn thanh xuân…"
“A –" Khải nhẹ nhàng nở nụ cười,“Nguyên lai là như vậy, nói như vậy, Những kỹ nghệ khác của cô cũng chưa từng đề cao một chút?"
“……"
“Được rồi, đây là cái gì?" Ánh mắt Khải dừng lại trên y phục của nàng, nàng hướng mắt hắn nhìn lại, Lâm Linh lúc này mới phát hiện nguyên lai túi trong vẫn để điện thoại di động của mình, sợi dây móc còn đang lộ ra ngoài.
“Không có gì." Nàng nhét điện thoại vào trong túi, không ngờ mang theo cả điện thoại di động đến đây, dù vậy mang đến cũng vô dụng, nơi này làm gì có tín hiệu.
“Được rồi, sang năm là tôi được thụ phong chứckỵsĩ." Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, sáng ngời chớp chớp cặp mắt nai con màu rám nắng.
“Thật vậy chăng?" Lâm Linh bật thốt,“Vậy còn Arthur?"
Hắn đắc ý giơ giơ khóe miệng,“Chỉ có nam tử hơn hai mươi tuổi mới có tư cách được thụ phong chứckỵsĩ, Arthur kia tuyệt đối sẽ không nhanh như ta. Bởi vì ta thế nào cũng hơn hắn hai tuổi, ha ha!" Hắn càng nghĩ càng vui vẻ, xoa xoa thắt lưng cười đắc ý……
Lâm Linh vuốt vuốt trán, nguyên lai hắn cùng Arthur vẫn còn đối địch a……
Khải cười một hồi, đột nhiên cảm giác có điểm gì là lạ, nghiêng đầu đúng lúc nhìn thấy mặt Lâm Linh đang co lại, lúc này mới ý thức được mình đã quên hết ý tứ, vội vàng ngượng ngùng cười cười,“Được rồi, tôi không quấy rầy cô nữa, hẹn gặp ở bữa cơm."
Lâm Linh vẫn duy trì nụ cười trên mặt, gật đầu.
“A, đúng rồi, đừng bảo ta không nhắc ngươi nha." Hắn đột nhiên quay đầu lại, lộ ra một nụ cười thần bí,“Lát nữa trên bàn cơm, ngàn vạn lần đừng nhắc tới trứng gà nha."
Nàng khó hiểu nhìn hắn,“Tại sao?"
“Không biết sao bắt đầu từ mười năm trước, chỉ cần mọi người đề cập đến chữ trứng gà trước mặt Arthur, hắn sẽ phát điên, rất đáng sợ nha……" Hắn nói mà trong lòng có chút sợ hãi.
Lâm Linh đứng một cách ngốc nghếch, ánh mắt thất vọng nhéo góc áo, thi thoảng liếc đôi mắt lam xinh đẹp dễ nhìn đang rất tự đắc phía đối diện, hiển nhiên phản ứng này đối với nàng không có chút ngoài ý muốn nào.
“Hoan nghênh trở về, Lâm Linh." Mặc Lâm kéo bên môi một nụ cười trong dự tính.
Nàng ủ rũ nhìn mặt đất, hữu khí vô lực hỏi,“Tại sao ta vừa đi đã quay lại?"
Mặc Lâm mỉm cười,“Ta không phải đã nói rồi sao? Rời khỏi trò chơi từ khóa đúng là e-g-g, ngược lại, khởi động trò chơi từ khóa cũng là e-g-g, ngươi có phải đã ăn trứng gà?"
Lâm Linh đột nhiên nhớ tới lúc nãy mình đã ăn trứng chiên hành hoa, miệng cũng há hốc thành một cái trứng gà, không thể nào? Chẳng lẽ đó là nguyên nhân?
“Tại sao lần trước không nói cho ta biết cách vào trò chơi cũng là ăn trứng gà!" Nàng nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.
Mặc Lâm ưu nhã đùa nghịch tóc mình,“Quên."
“Này, ngươi rất không chuyên nghiệp đấy có biết không, lúc bắt đầu trò chơi điều cơ bản nhất là phải đem hết thảy hạng mục công việc nói cho người chơi chứ." Nàng càng ngày càng buồn bực.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi,“Ôi, quả nhiên là tuổi cao, rất nhiều chuyện cũng không nhớ được. Tuy nhiên, ngươi nên thấy may mắn mới đúng, nhờ có ta giúp ngươi lưu trữ lại thông tin, nếu không ngươi phải bắt đầu lại từ đầu rồi."
Cái gì không nhớ được, rõ ràng là cố ý. Lâm Linh trong lòng oán thầm một câu.
Mặc Lâm tà tà liếc mắt nàng một cái,“Không nên thầm nói xấu ta trong lòng nha. Ta có thuật đọc tâm đấy."
Ôi chao? Sắc mặt của nàng cứng đờ.
“Ta thật sự không muốn chơi, tha cho ta không được sao?" Nàng tội nghiệp nháy hai mắt,“Ta cũng có cuộc sống của mình a, ta không thể đem thời gian lãng phí ở đây được."
“Nếu như ngươi lo lắng cuộc sống hiện thực bị ảnh hưởng, vậy hoàn toàn không có vấn đề." Hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên hoa văn trên lưng cái ghế dựa,“Ta đã cân nhắc qua việc ngươi có thể tùy thời qua lại trò chơi và hiện thực cùng một lúc."
“Qua lại trò chơi và hiện thực cùng một lúc?" Lâm Linhhoangmang ngước đầu,“Thông qua trứng gà sao?"
Mặc Lâm cười gật gật đầu.
“Nhưng là, nơi này thời gian mấy năm qua nhanh như vậy, mà ta ở trong hiện thực chỉ mới vài ngày, vừa rồi gặp Arthur làm ta giật cả mình."
“Vậy không có vấn đề gì, sau khi Arthur 18 tuổi, thời gian sẽ được đặt lại, làm lúc ngươi ở trong trò chơi thì thời gian ở hiện thực sẽ đứng yên. Mà lúc ngươi về lại hiện thực, thời gian gian ở đây trôi vô cùng thong thả."
Lâm Linh sửng sốt,“Nói cách khác, ta ở sự thật một năm, trong trò chơi tương đương với hơn một năm (phép tính gì kỳ cục vậy nhỉ?). Mà lúc ta ở trong trò chơi, hiện thực hết thảy cũng không có thay đổi."
“Không tồi, như vậy căn bản sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống trong hiện thực của ngươi có phải không?" Mặc Lâm cười cười,“Mấy hôm trước, Arthur vừa qua sinh nhật thứ 18."
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu,“Ta rốt cục thì khi nào mới có thể trở về?"
“Mỗi khi hoàn thành một giai đoạn trò chơi, hay nói cách khác là qua được một ải, ta sẽ đưa trứng gà cho ngươi." Hắn đứng dậy, dừng bên cửa sổ ngắm ánh sáng lóng lánh từ hồ nước,“Bởi vì lần trước ngoài ý muốn, nhiệm vụ ngươi chỉ mới hoàn thành một nửa đã trở về, phải biết rằng tìm và cứu được Arthur trở về là chưa đủ."
Lâm Linh cúi thấp đầu hơn,“Vậy, nửa còn lại là gì?"
“Đương nhiên là học ma pháp cùng những kỹ năng cơ bản, hơn nữa thông qua khảo hạch của ta tăng lên cấp bậc của ngươi, mới có thể tiếp tục vượt ải tiếp theo. Hiện tại cấp bậc trong trò chơi của ngươi là 1, lúc nào cũng có thể bị người ta dễ dàng giết chết, hiểu chưa?"
Lâm Linh gật gật đầu, cố gắng giả vờ một bộ dáng ngoan ngoãn, chờ trở về lại được thế giới hiện thực, nàng tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không lại chạm thứ gì liên quan đến trứng gà!
“Thời gian cũng không còn sớm, ta gọi thị nữ đổi lại quần áo cho ngươi, một lát nữa đến thính phòng ăn cơm đi." Mặc Lâm đứng dậy ra cửa, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười nói,“Được rồi, để tránh việc lần trước lại tái diễn, trong khuôn viên vài trăm dặm quanh đây sợ rằng ngươi sẽ không thể tìm được cái trứng gà nào đâu."
Ôi chao? Nói như vậy sẽ không thể trở về…… Lâm Linh buồn bực thở dài một hơi.
Không biết thở dài hết nhiêu hơi, Lâm Linh chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẽ.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu thì thấy một vị thiếu niên mặt mày lanh lợi đứng nghiêng dựa vào mép cửa, ánh trăng ưu nhã bao quanh thân hắn tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt nhu hòa, nước da sáng trắng, ánh mắt màu Lưu Ly rám nắng khẽ lưu chuyển lộ một chút ý cười.
“Ngươi là……" Nàng cảm giác được thiếu niên này có chút quen mắt.
Thiếu niên lộ ra ánh mắt u oán, thở mạnh một hơi,“Lâm Linh, cô nhanh như đã quên tôi, tốt xấu gì chúng ta cũng đã cùng nhau học tập a."
Lâm Linh sửng sốt, trong đầu xẹt qua một cái bóng dáng tiểu nam hài lanh lợi, không khỏi kinh ngạc bật thốt,“Ngươi là…… Khải?"
Thiếu niên cười đến híp mắt,“Cuối cùng cô cũng còn nhớ rõ tên của tôi, coi như có lương tâm."
“A, ngươi cũng lớn như vậy, cao như vậy!" Lâm Linh cũng có chút kích động đứng lên, nói nữ đến mười tám thay đổi, không ngờ nam nhân cũng như vậy a. Không riêng gì Arthur, ngay cả Khải cũng biến thành một thiếu niên cực phẩm mỹ lệ như vậy.
Nhìn đến mình không biết sao thấy xui như vậy……
=== ====== ====== =======
“Nghe Mặc Lâm nói cô mấy năm nay vẫn tu luyện sao?" Hắn vòng một vòng con ngươi,“Đã học được cái gì thế?"
Lâm Linh nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, thấy ánh mắt Khải lộ ra thần sắc hoài nghi, nàng vội vàng cừoi một cách xấu hổ,“Cậu xem tôi có cái gì thay đổi không?"
Khải đánh giá nàng một phen từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu,“Không có một chút."
Nàng cười khan,“Đây chính thành quả của việc tu luyện a… Bảo toàn thanh xuân…"
“A –" Khải nhẹ nhàng nở nụ cười,“Nguyên lai là như vậy, nói như vậy, Những kỹ nghệ khác của cô cũng chưa từng đề cao một chút?"
“……"
“Được rồi, đây là cái gì?" Ánh mắt Khải dừng lại trên y phục của nàng, nàng hướng mắt hắn nhìn lại, Lâm Linh lúc này mới phát hiện nguyên lai túi trong vẫn để điện thoại di động của mình, sợi dây móc còn đang lộ ra ngoài.
“Không có gì." Nàng nhét điện thoại vào trong túi, không ngờ mang theo cả điện thoại di động đến đây, dù vậy mang đến cũng vô dụng, nơi này làm gì có tín hiệu.
“Được rồi, sang năm là tôi được thụ phong chứckỵsĩ." Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, sáng ngời chớp chớp cặp mắt nai con màu rám nắng.
“Thật vậy chăng?" Lâm Linh bật thốt,“Vậy còn Arthur?"
Hắn đắc ý giơ giơ khóe miệng,“Chỉ có nam tử hơn hai mươi tuổi mới có tư cách được thụ phong chứckỵsĩ, Arthur kia tuyệt đối sẽ không nhanh như ta. Bởi vì ta thế nào cũng hơn hắn hai tuổi, ha ha!" Hắn càng nghĩ càng vui vẻ, xoa xoa thắt lưng cười đắc ý……
Lâm Linh vuốt vuốt trán, nguyên lai hắn cùng Arthur vẫn còn đối địch a……
Khải cười một hồi, đột nhiên cảm giác có điểm gì là lạ, nghiêng đầu đúng lúc nhìn thấy mặt Lâm Linh đang co lại, lúc này mới ý thức được mình đã quên hết ý tứ, vội vàng ngượng ngùng cười cười,“Được rồi, tôi không quấy rầy cô nữa, hẹn gặp ở bữa cơm."
Lâm Linh vẫn duy trì nụ cười trên mặt, gật đầu.
“A, đúng rồi, đừng bảo ta không nhắc ngươi nha." Hắn đột nhiên quay đầu lại, lộ ra một nụ cười thần bí,“Lát nữa trên bàn cơm, ngàn vạn lần đừng nhắc tới trứng gà nha."
Nàng khó hiểu nhìn hắn,“Tại sao?"
“Không biết sao bắt đầu từ mười năm trước, chỉ cần mọi người đề cập đến chữ trứng gà trước mặt Arthur, hắn sẽ phát điên, rất đáng sợ nha……" Hắn nói mà trong lòng có chút sợ hãi.
Tác giả :
Vivibear