Kỵ Sĩ Hành Trình
Chương 7: Bà chủ xinh đẹp 1
Trong chốc lát, trong quán rượu trừ Locke, thủ hạ của hắn cùng bà chủ còn hơi có vẻ ngốc trệ ra thì không còn người nào đứng đấy. Lúc này, Locke mới ung dung đi đến bên cạnh tên dẫn đầu, giẫm lên hông hắn,nói:" Ai cho ngươi lá gan, đoạt tiền của quân đội vương quốc Faustin?" Cũng không phải sao, tất cả tiền mà quán rượu này kiếm được đều là tiền của các binh sĩ trong quân đội vương quốc Faustin, còn không phải là tiền của quân đội sao.
"Đại nhân, ta sai, ta cũng không dám nữa." Tên dẫn đầu rất thức thời, che lấy miệng đổ máu, xoay người thấp giọng xin tha, hắn cũng không dám giải thích cái gì,không dám cùng đám binh sĩ Faustin hung ác này giảng đạo lý. Thấy hắn cũng đã nhận lầm, mà lại đám người này cũng bị giáo huấn, Locke cũng không tiện tiếp tục truy cứu. Nam Tước quản lý quân kỷ của doanh trại bọn hắn rất nghiêm, Nam Tước yêu cầu không thể "Quá mức" nhiễu dân, Locke cũng không thể đem những này người đều giết.
"Cút đi!" Locke hướng về phía cái tên ăn nói khép nép này đá một chân, để hắn xéo đi. Tên kia lập tức kinh hoảng mang theo đám dân nghèo rời đi, trong tửu quán thanh tĩnh lại. Nhìn xem bà chủ quán vẫn còn ở vào trạng thái đờ đẫn, Locke ho nhẹ một tiếng, đánh thức nàng.
"Đại nhân, tạ ơn ngài... Ta, ta..." Bà chủ đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng luống cuống chân tay nói lời cảm tạ. Đám binh sĩ này vừa mới ngang ngược hù đến nàng, hiện tại nàng còn ở vào trạng thái hoảng sợ, nhưng đám người này là trợ giúp nàng, nàng vẫn ngăn lại nói cảm tạ.
"Không có gì." Locke đối bà chủ xinh đẹp có ấn tượng không tệ, cho nên mới ra tay giúp nàng.
"Đã không còn việc gì, vậy thì chúng ta liền rời đi." Locke khoát tay nói, cũng đánh gãy lời tạ ơn của nàng, bắt đầu ra hiệu thủ hạ của hắn rời đi. “Hiện tại trời đã sắp tối hoàn toàn, quân doanh bên ngoài trấn đã đốt đuốc, xem ra bữa tối đã bắt đầu, hi vọng đám người kia có thể cho chúng ta chừa chút đồ ăn" Locke nói lầm bầm.
Các binh sĩ trong tiểu đội Locke cũng nhao nhao đi ra quán rượu, hướng quân doanh bên ngoài trấn đi đến. Locke đi tại cuối cùng, lúc hắn vừa muốn ra quán rượu, sau lưng ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc. Locke quay đầu nhìn một chút, bà chủ đang ghé vào quầy rượu thấp giọng khóc nức nở. Locke không nhìn nổi nữ nhân khóc, nhất là nữ nhân xinh đẹp lớn tuổi hơn hắn. Locke bảo thủ hạ của mình đi trước, trở lại quầy rượu, vỗ nhè nhẹ bả vai bà chủ: "Đừng khóc, có chuyện gì thì nói ra, ta giúp ngươi." Locke bất đắc dĩ an ủi.
Bà chủ cúi đầu nghe xong, khóc càng lớn. Locke bất đắc dĩ, hắn có biện pháp đối phó đối với địch nhân,đối phó tiểu lưu manh càng là không đáng kể, nhưng đối phó với nữ nhân, Locke không có chiêu. Hắn mặc dù không phải xử nam, nhưng hắn xác thực khôngbiết an ủi nữ nhân, ngươi có thể trông cậy vào một thanh niênvừa mới trưởng thành liền bắt đầu tại trong quân doanh lăn lộn, đi an ủi một thục phụ đang khóc thút thít sao?
Đám thủ hạ của hắn càng chạy càng xa, hắn đã sắp không nhìn thấy bọn họ, mấy tên này đi nhanh như vậy rõ ràng là không có ý tốt, bọn thủ hạ của hắn cảm thấy sau khi anh hùng cứu mỹ nhân chính là lúc hai người thăng hoa tình cảm, tự mình cắm vào làm gì. Thế là, đám người này rất không có nghĩa khí,đem đội trưởng của bọn hắn nhét vào quán rượu. Lúc này Locke rất xấu hổ, đối với thục phụ đang vùi đầu khóc thút thít này không có cách nào, rời đi thì không quá phù hợp, người ta còn đang khóc đây, không đi thì một nam nhân ở chỗ này xem một nữ nhân khóc tính là chuyện gì. Không biết rõ còn tưởng rằng hắn làm việc gì thương thiên hại lí. Mặc dù Locke không tính là người tốt, nhưng hắn thật đúng là chưa từng làm loại việc trắng trợn cướp đoạt dân nữ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng khóc của bà chủ cũng chậm rãi dừng lại, nàng chỉ là thỉnh thoảng còn có thể nức nở một cái. Nàng vụng trộm liếc qua người nam nhân sẽ không an ủi mình mà chỉ ngồi nghiêm mặt hồi lâu ở một bên này, không khỏi cười phù một tiếng. Lúc này nàng mới phát hiện, kỳ thật người quan quân của vương quốc Faustin này vẫn là một thanh niên còn nhỏ tuổi hơn mình.Mặc dù Locke có vẻ bề ngoài trầm ổn, lãnh khốc, kỳ thật bên trong hắn vẫn còn hơi có vẻ non nớt.
Locke cũng bị tiếng cười này đánh vỡ trạng thái cứng ngắc. Không giống với nụ cười công thức hoá lúc tính tiền, nụ cười này của bà chủ có vẻ hơi hoạt bát, đáng yêu, làm chấn động nội tâm Locke. Hạ Thiến cũng cảm giác được Locke biến hóa, nàng đỏ mặt cúi đầu nói "Tạ ơn" lần nữa với Locke.
"Ngô, không có việc gì." Locke không có nói ra lời chia tay, hiện tại hắn ngược lại không vội vã mà rời đi. Trong doanh trại đoán chừng đã sớm không có cơm tối,còn ban đêm tuần tra, một mình tiểu đội trưởng như hắn cũng không sợ, tự có thủ hạ hỗ trợ. Hiện tại,hắn cũng nói không chắc mình đối với bà chủ có thái độ gì, dù sao trực giác nói cho hắn biết, hiện tại hắn không thể đi. Hai người cứ như vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ngay tại lúc hai người đang so kèo con mắt của ai trợn to, thì Locke lộ ra nụ cười bí hiểm. Hạ Thiến bị nụ cười này làm cho hồ đồ, nàng theo ánh mắt Locke hướng quầy rượu nhìn lại, mấy món nội y cùng quần áo có màu sắc mộc mạc của nàng đang nằm rải rác ở đó. "A...!" Hạ Thiến rít lên một tiếng, đỏ mặt nhào về phía đống quần áo kia, dùng nửa người trên ngăn cản không cho Locke tiếp tục xem tiếp.
Locke xoa xoa lỗ tai bị Hạ Thiến thét lên chấn động không nhẹ, đối Hạ Thiến cười nói: "Đừng cản, dù sao ta đều nhìn qua, mà lại..." Locke vừa muốn nói tiếp cái gì, đột nhiên dừng lại. Hạ Thiến ghé vào quầy rượu dùng thân thể ngăn chặn nàng quần áo, nhưng là quần áo có vẻ hơi rộng rãi của nàng hiển nhiên là không che lấp được thân thể nở nang, trước ngực lộ ra một mảnh cảnh xuân, làm cho Locke khiếp sợ, đem chuyện muốn nói quên mất, buộc miệng nói một câu: "Thật lớn."
Hạ Thiến hiển nhiên là cũng phát hiện ra điều gì, lại rít lên một tiếng, vội vàng đưa quần áo trong tay ngăn tại trước ngực mình, nhưng việc này lại đưa nội y nóng bỏng của nàng lại bại lộ tại trước mắt Locke. Lúc này bà chủ vốn là khôn khéo này giống như con thỏ bị chấn kinh, vừa muốn che chắn thân thể, vừa muốn che giấu quần áo, rất là đáng yêu.
Sau một hồi náo loạn, Hạ Thiến rốt cục đưa quần áo tán loạn của nàng cất kỹ, che lại cảnh xuân trước ngực." Xin nhờ, ngươi cũng không nằm sấp, coi như không che ta cũng không thấy được a," Locke chửi bậy trong lòng."Đã không có việc gì, mà lại muộn như vậy, ta trở lại quân doanh." Locke nhìn Hạ Thiến nói, hắn thực tế không biết mình ở lại nơi này còn có thể làm gì.
"Tốt... Tốt, tạ ơn đại nhân về việc hôm nay..." Hạ Thiến còn chưa nói hết, "Ục..." Một tiếng kêu theo trong bụng Locke truyền đến, Locke xấu hổ vô cùng."Đại nhân, ngài còn không có ăn cơm chiều đi, nếu không... Nếu không đêm nay ngài ở lại đây ăn cơm?" Hạ Thiến nhìn xem Locke xấu hổ, sự khẩn trương trong lòng hòa tan không ít, sự khôn khéo lại trở về, nàng lập tức mời Locke ở lại ăn cơm, nàng cảm giác mình muốn ôm chặt cái đùi này, đây cũng là cảm tạ việc Locke trợ giúp hôm nay.
"Kia... Tốt a, tùy tiện làm chút đồ ăn là được." Locke nghĩ đến bây giờ hắn mà đi về cũng không có gì ăn, đoán chừng chỉ có thể gặm bánh nếp hoặc là bánh mì đen, không bằng ở lại đây ăn cơm. Hắn bảo Hạ Thiến tùy tiện làm đồ ăn cũng không phải khách khí, mà là hắn biết rõ hiện trạng của bình dân vương quốc Charles,sau khi bị quân đội bọn hắn công chiếm, phần lớn người cũng ăn không no, lại càng không cần phải nói chọn ăn, coi như nàng kinh doanh một quán rượu,nhưng nhìn nàng bị những này lưu manh bản địa bắt chẹt hôm nay, đoán chừng sinh hoạt của nàng cũng không tốt đẹp gì.
"Được, tốt, hiện tại ta liền giúp ngài đi làm." Hạ Thiến đầu tiên là đi ra quầy rượu, đi hướng cửa quán, đem một tấm ván gỗ cạnh cửa đẩy qua, ngăn chặn cửa quán, tính toán đóng cửa. Sau đó,nàng mới uốn éo cái mông đi vào căn bếp sau quán, nấu cơm cho Locke. Locke quan sát được, lúc nàng đóng cửa, trên mặt một mực đỏ ửng, giống như là thục phụ mỹ lệ muốn yêu đương vụng trộm, rất mê người. Thật là thục phụ, nhưng mà cũng không phải là muốn yêu đương vụng trộm, Locke nghĩ đến.
Nhìn xem lão bản nương thản nhiên đi vào bếp, Locke cũng không ngồi tiếp, hắn giúp lão bản nương đem mấy mai đồng Diller rơi xuống lúc trước nhặt lên, một lần nữa bỏ lại vào túi, trời đã tối, lại không có dụng cụ chiếu sáng, đây cũng là lí do vì sao trước đó Hạ Thiến chỉ lấy lên quần áo, không có nhặt lên số tiền này, Locke chỉ có thể bằng vào đôi mắt nhìn đêm mà mấy năm qua hắn luyện thành để nhặt.
n rượu trừ Locke, thủ hạ của hắn cùng bà chủ còn hơi có vẻ ngốc trệ ra thì không còn người nào đứng đấy. Lúc này, Locke mới ung dung đi đến bên cạnh tên dẫn đầu, giẫm lên hông hắn,nói:" Ai cho ngươi lá gan, đoạt tiền của quân đội vương quốc Faustin?" Cũng không phải sao, tất cả tiền mà quán rượu này kiếm được đều là tiền của các binh sĩ trong quân đội vương quốc Faustin, còn không phải là tiền của quân đội sao.
"Đại nhân, ta sai, ta cũng không dám nữa." Tên dẫn đầu rất thức thời, che lấy miệng đổ máu, xoay người thấp giọng xin tha, hắn cũng không dám giải thích cái gì,không dám cùng đám binh sĩ Faustin hung ác này giảng đạo lý. Thấy hắn cũng đã nhận lầm, mà lại đám người này cũng bị giáo huấn, Locke cũng không tiện tiếp tục truy cứu. Nam Tước quản lý quân kỷ của doanh trại bọn hắn rất nghiêm, Nam Tước yêu cầu không thể "Quá mức" nhiễu dân, Locke cũng không thể đem những này người đều giết.
"Cút đi!" Locke hướng về phía cái tên ăn nói khép nép này đá một chân, để hắn xéo đi. Tên kia lập túc kinh hoảng mang theo đám dân nghèo rời đi, trong tửu quán thanh tĩnh lại. Nhìn xem bà chủ quán vẫn còn ở vào trạng thái đờ đẫn, Locke ho nhẹ một tiếng, đánh thức nàng.
"Đại nhân, tạ ơn ngài... Ta, ta..." Bà chủ đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng luống cuống chân tay nói lời cảm tạ. Đám binh sĩ này vừa mới ngang ngược hù đến nàng, nàng hiện tại còn ở vào trạng thái hoảng sợ, nhưng đám người này là trợ giúp nàng, nàng vẫn ngăn lại nói cảm tạ.
"Không có việc gì." Locke đối bà chủ xinh đẹp có ấn tượng không tệ, cho nên mới ra tay giúp nàng: "Đã không có việc gì, vậy thì chúng ta liền rời đi." Locke khoát tay nói, cũng đánh gãy lời tạ ơn của nàng, bắt đầu ra hiệu thủ hạ của hắn rời đi. “Hiện tại trời đã sắp tối hoàn toàn, quân doanh bên ngoài trấn đã đốt đuốc, xem ra bữa tối đã bắt đầu, hi vọng đám người kia có thể cho chúng ta chừa chút đồ ăn" Locke nói lầm bầm.
Các binh sĩ trong tiểu đội Locke cũng nhao nhao đi ra quán rượu, hướng quân doanh bên ngoài trấn đi đến. Locke đi tại cuối cùng, lúc hắn vừa muốn ra quán rượu, sau lưng ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc. Locke quay đầu nhìn một chút, bà chủ đang ghé vào quầy rượu thấp giọng khóc nức nở. Locke không nhìn nổi nữ nhân khóc, nhất là nữ nhân xinh đẹp lớn hơn hắn. Locke bảo thủ hạ của mình đi trước, trở lại quầy rượu, vỗ nhè nhẹ bả vai bà chủ: "Nhanh đừng khóc, có chuyện gì thì nói ra, ta giúp ngươi." Locke bất đắc dĩ an ủi.
Bà chủ cúi đầu nghe xong, khóc càng lớn. Locke bất đắc dĩ, hắn có biện pháp đối phó đối với địch nhân,đối phó tiểu lưu manh càng là không đáng kể, nhưng đối phó với nữ nhân, Locke không có chiêu. Hắn mặc dù không phải xử nam, nhưng hắn xác thực sẽ không an ủi nữ nhân, ngươi có thể trông cậy vào một thanh niên người vừa mới trưởng thành liền bắt đầu tại trong quân doanh lăn lộn, đi an ủi một thục phụ đang khóc thút thít sao?
Đám thủ hạ của hắn càng chạy càng xa, hắn đã nhanh muốn nhìn thấy người, mấy tên này đi nhanh như vậy rõ ràng là không có ý tốt, bọn thủ hạ của hắn cảm thấy sau khi anh hùng cứu mỹ nhân chính là lúc hai người thăng hoa tình cảm, tự mình cắm đi vào tính là gì. Thế là, đám người này rất không có nghĩa khí,đem đội truongr của bọn hắn nhét vào quán rượu. Lúc này Locke rất xấu hổ, đối với thục phụ đang vùi đầu khóc thút thít này rất không có cách nào, rời đi thì không quá phù hợp, người ta còn đang khóc đây, không đi thì một nam nhân ở chỗ này xem một nữ nhân khóc tính là chuyện gì. Không biết rõ còn tưởng rằng tự hắn làm việc gì thương thiên hại lí. Mặc dù Locke không tính là người tốt, nhưng hắn thật đúng là chưa từng làm loại việc trắng trợn cướp đoạt dân nữ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng khóc của bà chủ cũng chậm rãi dừng lại, nàng chỉ là thỉnh thoảng còn có thể nức nở một cái. Nàng vụng trộm liếc qua người nam nhân sẽ không an ủi mình mà chỉ ngồi nghiêm mặt hồi lâu ở một bên này, không khỏi cười phù một tiếng. Lúc này nàng mới phát hiện, kỳ thật người quan quân của vương quốc Faustin này vẫn là một thanh niên còn nhỏ tuổi hơn mình.Mặc dù có vẻ bề ngoài Locke trầm ổn, lãnh khốc, kỳ thật bên trong vẫn còn hơi có vẻ trẻ tuổi.
Locke cũng bị tiếng cười này đánh vỡ trạng thái cứng ngắc. Không giống với nụ cười công thức hoá lúc tính tiền, nụ cười này của bà chủ có vẻ hơi hoạt bát, đáng yêu lam chấn động nội tâm Locke. Hạ Thiến cũng cảm giác được Locke biến hóa, nàng đỏ mặt cúi đầu nói "Tạ ơn" lần nữa với Locke.
"Ngô, không có việc gì." Locke không có nói ra lời chia tay, hiện tại hắn ngược lại không vội vã ròi đi. Trong doanh trại đoán chừng đã sớm không có cơm tối,còn ban đêm tuần tra, một mình tiểu đội trưởng như hắn cũng không sợ, tự có thủ hạ hỗ trợ. Hiện tại,hắn cũng nói không chác mình đối với bà chủ có thái độ gì, dù sao trực giác nói cho hắn biết, hiện tại hắn không thể đi. Hai người cứ như vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ngay tại lúc hai người đang so kèo con mắt của ai trợn to, thì Locke lộ ra nụ cười bí hiểm. Hạ Thiến bị nụ cười này làm cho hồ đồ, nàng theo ánh mắt Locke hướng quầy rượu nhìn lại, mấy món nội y cùng quần áo có màu sắc mộc mạc của nàng đang nằm rải rác ở đó. "A...!" Hạ Thiến rít lên một tiếng, đỏ mặt nhào về phía đống quần áo kia, nửa người trên ngăn cản không cho Locke tiếp tục xem tiếp.
Locke xoa xoa lỗ tai bị Hạ Thiến thét lên chấn động không nhẹ, đối Hạ Thiến cười nói "Đừng cản, dù sao ta đều nhìn qua, mà lại..." Locke vừa muốn nói tiếp cái gì, đột nhiên dừng lại. Hạ Thiến ghé vào quầy rượu dùng thân thể ngăn chặn nàng quần áo, nhưng là quần áo có vẻ hơi rộng rãi của nàng hiển nhiên là không che lấp được thân thể nở nang, trước ngực lộ ra một mảnh cảnh xuân, làm cho Locke khiếp sợ, đem chuyện muốn nói quên mất, buộc miệng nói một câu "Thật lớn."
Hạ Thiến hiển nhiên là cũng phát hiện ra điều gì, lại rít lên một tiếng, vội vàng đưa quần áo trong tay ngăn tại trước ngực mình, nhưng việc này lại đưa nội y nóng bỏng của nàng lại bại lộ tại trước mắt Locke. Lúc này nà chủ vốn khôn khéo này giống như con thỏ bị chấn kinh, vừa muốn che chắn thân thể, vừa muốn che giấu quần áo, rất là đáng yêu.
Sau một hồi náo loạn, Hạ Thiến rốt cục đưa quần áo tán loạn của nàng cất kỹ, che lại cảnh xuân trước ngực." Xin nhờ, ngươi cũng không nằm sấp, coi như không che ta cũng không thấy được a," Locke chửi bậy trong lòng."Đã không có việc gì, mà lại muộn như vậy, vậy ta trở lại quân doanh." Locke nhìn Hạ Thiến nói, hắn thực tế không biết mình ở lại nơi này còn có thể làm gì.
"Ân... Tốt, tạ ơn đại nhân về việchôm nay..." Hạ Thiến còn chưa nói hết, "Cô..." Một tiếng kêu theo trong bụng Locke truyền đến, Locke xấu hổ vô cùng."Đại nhân, ngài còn không có ăn cơm chiều đi, nếu không... Nếu không đêm nay ngài ở lại đây ăn cơm?" Hạ Thiến nhìn xem Locke xấu hổ, sự khẩn trương trong lòng hòa tan không ít, sự khôn khéo lại trở về, nàng lập tức mời Locke ở lại ăn cơm, nàng cảm giác mình muốn ôm chặt cái đùi này, đây cũng là là cảm tạ Locke trợ giúp hôm nay.
"Kia... Tốt a, tùy tiện làm chút gì là được." Locke nghĩ đến bây giờ hắn mà đi về cũng không có gì ăn, đoán chừng chỉ có thể gặm bánh nếp hoặc là bánh mì đen, không bằng ở lại ăn cơm. Hắn bảo Hạ Thiến tùy tiện làm đồ ăn không phải khách khí, mà là hắn biết rõ hiện trạng của bình dân vương quốc Charles,sau khi bị bọn hắn công chiếm, phần lớn người cũng ăn không no, lại càng không cần phải nói chọn ăn, coi như nàng kinh doanh một quán rượu,nhưng nhìn nàng bị những này lưu manh bản địa bắt chẹt hôm nay, đoán chừng sinh hoạt của nàng cũng không tốt đẹp gì.
"Được, tốt, hiện tại ta liền giúp ngài đi làm." Hạ Thiến đầu tiên là đi ra quầy rượu, đi hướng cửa quán, đem một tấm ván gỗ cạnh cửa đẩy đi qua, ngăn chặn cửa quán, tính toán đóng cửa. Sau đó,nàng mới uốn éo cái mông đi vào beeps sau quán, đi nấu cơm cho Locke. Locke quan sát được, lúc nàng đóng cửa, trên mặt một mực đỏ ửng, giống như là thục phụ mỹ lệ muốn yêu đương vụng trộm, rất mê người. Thật là thục phụ, nhưng mà cũng không phải là muốn yêu đương vụng trộm, Locke nghĩ đến.
Nhìn xem lão bản nương thản nhiên đi vào bếp, Locke cũng không ngồi, hắn giúp lão bản nương đem mấy mai đồng Diller rơi xuống lúc trước nhặt lên, một lần nữa bỏ lại vào túi, trời đã tối, lại không có dụng cụ chiếu sáng, đây cũng là lí do vì sao trước đó Hạ Thiến chỉ lấy lên quần áo, không có nhặt lên số tiền này, Locke chỉ có thể bằng vào đôi mắt nhìn đêm mà mấy năm qua hắn luyện thành để nhặt.
"Đại nhân, ta sai, ta cũng không dám nữa." Tên dẫn đầu rất thức thời, che lấy miệng đổ máu, xoay người thấp giọng xin tha, hắn cũng không dám giải thích cái gì,không dám cùng đám binh sĩ Faustin hung ác này giảng đạo lý. Thấy hắn cũng đã nhận lầm, mà lại đám người này cũng bị giáo huấn, Locke cũng không tiện tiếp tục truy cứu. Nam Tước quản lý quân kỷ của doanh trại bọn hắn rất nghiêm, Nam Tước yêu cầu không thể "Quá mức" nhiễu dân, Locke cũng không thể đem những này người đều giết.
"Cút đi!" Locke hướng về phía cái tên ăn nói khép nép này đá một chân, để hắn xéo đi. Tên kia lập tức kinh hoảng mang theo đám dân nghèo rời đi, trong tửu quán thanh tĩnh lại. Nhìn xem bà chủ quán vẫn còn ở vào trạng thái đờ đẫn, Locke ho nhẹ một tiếng, đánh thức nàng.
"Đại nhân, tạ ơn ngài... Ta, ta..." Bà chủ đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng luống cuống chân tay nói lời cảm tạ. Đám binh sĩ này vừa mới ngang ngược hù đến nàng, hiện tại nàng còn ở vào trạng thái hoảng sợ, nhưng đám người này là trợ giúp nàng, nàng vẫn ngăn lại nói cảm tạ.
"Không có gì." Locke đối bà chủ xinh đẹp có ấn tượng không tệ, cho nên mới ra tay giúp nàng.
"Đã không còn việc gì, vậy thì chúng ta liền rời đi." Locke khoát tay nói, cũng đánh gãy lời tạ ơn của nàng, bắt đầu ra hiệu thủ hạ của hắn rời đi. “Hiện tại trời đã sắp tối hoàn toàn, quân doanh bên ngoài trấn đã đốt đuốc, xem ra bữa tối đã bắt đầu, hi vọng đám người kia có thể cho chúng ta chừa chút đồ ăn" Locke nói lầm bầm.
Các binh sĩ trong tiểu đội Locke cũng nhao nhao đi ra quán rượu, hướng quân doanh bên ngoài trấn đi đến. Locke đi tại cuối cùng, lúc hắn vừa muốn ra quán rượu, sau lưng ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc. Locke quay đầu nhìn một chút, bà chủ đang ghé vào quầy rượu thấp giọng khóc nức nở. Locke không nhìn nổi nữ nhân khóc, nhất là nữ nhân xinh đẹp lớn tuổi hơn hắn. Locke bảo thủ hạ của mình đi trước, trở lại quầy rượu, vỗ nhè nhẹ bả vai bà chủ: "Đừng khóc, có chuyện gì thì nói ra, ta giúp ngươi." Locke bất đắc dĩ an ủi.
Bà chủ cúi đầu nghe xong, khóc càng lớn. Locke bất đắc dĩ, hắn có biện pháp đối phó đối với địch nhân,đối phó tiểu lưu manh càng là không đáng kể, nhưng đối phó với nữ nhân, Locke không có chiêu. Hắn mặc dù không phải xử nam, nhưng hắn xác thực khôngbiết an ủi nữ nhân, ngươi có thể trông cậy vào một thanh niênvừa mới trưởng thành liền bắt đầu tại trong quân doanh lăn lộn, đi an ủi một thục phụ đang khóc thút thít sao?
Đám thủ hạ của hắn càng chạy càng xa, hắn đã sắp không nhìn thấy bọn họ, mấy tên này đi nhanh như vậy rõ ràng là không có ý tốt, bọn thủ hạ của hắn cảm thấy sau khi anh hùng cứu mỹ nhân chính là lúc hai người thăng hoa tình cảm, tự mình cắm vào làm gì. Thế là, đám người này rất không có nghĩa khí,đem đội trưởng của bọn hắn nhét vào quán rượu. Lúc này Locke rất xấu hổ, đối với thục phụ đang vùi đầu khóc thút thít này không có cách nào, rời đi thì không quá phù hợp, người ta còn đang khóc đây, không đi thì một nam nhân ở chỗ này xem một nữ nhân khóc tính là chuyện gì. Không biết rõ còn tưởng rằng hắn làm việc gì thương thiên hại lí. Mặc dù Locke không tính là người tốt, nhưng hắn thật đúng là chưa từng làm loại việc trắng trợn cướp đoạt dân nữ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng khóc của bà chủ cũng chậm rãi dừng lại, nàng chỉ là thỉnh thoảng còn có thể nức nở một cái. Nàng vụng trộm liếc qua người nam nhân sẽ không an ủi mình mà chỉ ngồi nghiêm mặt hồi lâu ở một bên này, không khỏi cười phù một tiếng. Lúc này nàng mới phát hiện, kỳ thật người quan quân của vương quốc Faustin này vẫn là một thanh niên còn nhỏ tuổi hơn mình.Mặc dù Locke có vẻ bề ngoài trầm ổn, lãnh khốc, kỳ thật bên trong hắn vẫn còn hơi có vẻ non nớt.
Locke cũng bị tiếng cười này đánh vỡ trạng thái cứng ngắc. Không giống với nụ cười công thức hoá lúc tính tiền, nụ cười này của bà chủ có vẻ hơi hoạt bát, đáng yêu, làm chấn động nội tâm Locke. Hạ Thiến cũng cảm giác được Locke biến hóa, nàng đỏ mặt cúi đầu nói "Tạ ơn" lần nữa với Locke.
"Ngô, không có việc gì." Locke không có nói ra lời chia tay, hiện tại hắn ngược lại không vội vã mà rời đi. Trong doanh trại đoán chừng đã sớm không có cơm tối,còn ban đêm tuần tra, một mình tiểu đội trưởng như hắn cũng không sợ, tự có thủ hạ hỗ trợ. Hiện tại,hắn cũng nói không chắc mình đối với bà chủ có thái độ gì, dù sao trực giác nói cho hắn biết, hiện tại hắn không thể đi. Hai người cứ như vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ngay tại lúc hai người đang so kèo con mắt của ai trợn to, thì Locke lộ ra nụ cười bí hiểm. Hạ Thiến bị nụ cười này làm cho hồ đồ, nàng theo ánh mắt Locke hướng quầy rượu nhìn lại, mấy món nội y cùng quần áo có màu sắc mộc mạc của nàng đang nằm rải rác ở đó. "A...!" Hạ Thiến rít lên một tiếng, đỏ mặt nhào về phía đống quần áo kia, dùng nửa người trên ngăn cản không cho Locke tiếp tục xem tiếp.
Locke xoa xoa lỗ tai bị Hạ Thiến thét lên chấn động không nhẹ, đối Hạ Thiến cười nói: "Đừng cản, dù sao ta đều nhìn qua, mà lại..." Locke vừa muốn nói tiếp cái gì, đột nhiên dừng lại. Hạ Thiến ghé vào quầy rượu dùng thân thể ngăn chặn nàng quần áo, nhưng là quần áo có vẻ hơi rộng rãi của nàng hiển nhiên là không che lấp được thân thể nở nang, trước ngực lộ ra một mảnh cảnh xuân, làm cho Locke khiếp sợ, đem chuyện muốn nói quên mất, buộc miệng nói một câu: "Thật lớn."
Hạ Thiến hiển nhiên là cũng phát hiện ra điều gì, lại rít lên một tiếng, vội vàng đưa quần áo trong tay ngăn tại trước ngực mình, nhưng việc này lại đưa nội y nóng bỏng của nàng lại bại lộ tại trước mắt Locke. Lúc này bà chủ vốn là khôn khéo này giống như con thỏ bị chấn kinh, vừa muốn che chắn thân thể, vừa muốn che giấu quần áo, rất là đáng yêu.
Sau một hồi náo loạn, Hạ Thiến rốt cục đưa quần áo tán loạn của nàng cất kỹ, che lại cảnh xuân trước ngực." Xin nhờ, ngươi cũng không nằm sấp, coi như không che ta cũng không thấy được a," Locke chửi bậy trong lòng."Đã không có việc gì, mà lại muộn như vậy, ta trở lại quân doanh." Locke nhìn Hạ Thiến nói, hắn thực tế không biết mình ở lại nơi này còn có thể làm gì.
"Tốt... Tốt, tạ ơn đại nhân về việc hôm nay..." Hạ Thiến còn chưa nói hết, "Ục..." Một tiếng kêu theo trong bụng Locke truyền đến, Locke xấu hổ vô cùng."Đại nhân, ngài còn không có ăn cơm chiều đi, nếu không... Nếu không đêm nay ngài ở lại đây ăn cơm?" Hạ Thiến nhìn xem Locke xấu hổ, sự khẩn trương trong lòng hòa tan không ít, sự khôn khéo lại trở về, nàng lập tức mời Locke ở lại ăn cơm, nàng cảm giác mình muốn ôm chặt cái đùi này, đây cũng là cảm tạ việc Locke trợ giúp hôm nay.
"Kia... Tốt a, tùy tiện làm chút đồ ăn là được." Locke nghĩ đến bây giờ hắn mà đi về cũng không có gì ăn, đoán chừng chỉ có thể gặm bánh nếp hoặc là bánh mì đen, không bằng ở lại đây ăn cơm. Hắn bảo Hạ Thiến tùy tiện làm đồ ăn cũng không phải khách khí, mà là hắn biết rõ hiện trạng của bình dân vương quốc Charles,sau khi bị quân đội bọn hắn công chiếm, phần lớn người cũng ăn không no, lại càng không cần phải nói chọn ăn, coi như nàng kinh doanh một quán rượu,nhưng nhìn nàng bị những này lưu manh bản địa bắt chẹt hôm nay, đoán chừng sinh hoạt của nàng cũng không tốt đẹp gì.
"Được, tốt, hiện tại ta liền giúp ngài đi làm." Hạ Thiến đầu tiên là đi ra quầy rượu, đi hướng cửa quán, đem một tấm ván gỗ cạnh cửa đẩy qua, ngăn chặn cửa quán, tính toán đóng cửa. Sau đó,nàng mới uốn éo cái mông đi vào căn bếp sau quán, nấu cơm cho Locke. Locke quan sát được, lúc nàng đóng cửa, trên mặt một mực đỏ ửng, giống như là thục phụ mỹ lệ muốn yêu đương vụng trộm, rất mê người. Thật là thục phụ, nhưng mà cũng không phải là muốn yêu đương vụng trộm, Locke nghĩ đến.
Nhìn xem lão bản nương thản nhiên đi vào bếp, Locke cũng không ngồi tiếp, hắn giúp lão bản nương đem mấy mai đồng Diller rơi xuống lúc trước nhặt lên, một lần nữa bỏ lại vào túi, trời đã tối, lại không có dụng cụ chiếu sáng, đây cũng là lí do vì sao trước đó Hạ Thiến chỉ lấy lên quần áo, không có nhặt lên số tiền này, Locke chỉ có thể bằng vào đôi mắt nhìn đêm mà mấy năm qua hắn luyện thành để nhặt.
n rượu trừ Locke, thủ hạ của hắn cùng bà chủ còn hơi có vẻ ngốc trệ ra thì không còn người nào đứng đấy. Lúc này, Locke mới ung dung đi đến bên cạnh tên dẫn đầu, giẫm lên hông hắn,nói:" Ai cho ngươi lá gan, đoạt tiền của quân đội vương quốc Faustin?" Cũng không phải sao, tất cả tiền mà quán rượu này kiếm được đều là tiền của các binh sĩ trong quân đội vương quốc Faustin, còn không phải là tiền của quân đội sao.
"Đại nhân, ta sai, ta cũng không dám nữa." Tên dẫn đầu rất thức thời, che lấy miệng đổ máu, xoay người thấp giọng xin tha, hắn cũng không dám giải thích cái gì,không dám cùng đám binh sĩ Faustin hung ác này giảng đạo lý. Thấy hắn cũng đã nhận lầm, mà lại đám người này cũng bị giáo huấn, Locke cũng không tiện tiếp tục truy cứu. Nam Tước quản lý quân kỷ của doanh trại bọn hắn rất nghiêm, Nam Tước yêu cầu không thể "Quá mức" nhiễu dân, Locke cũng không thể đem những này người đều giết.
"Cút đi!" Locke hướng về phía cái tên ăn nói khép nép này đá một chân, để hắn xéo đi. Tên kia lập túc kinh hoảng mang theo đám dân nghèo rời đi, trong tửu quán thanh tĩnh lại. Nhìn xem bà chủ quán vẫn còn ở vào trạng thái đờ đẫn, Locke ho nhẹ một tiếng, đánh thức nàng.
"Đại nhân, tạ ơn ngài... Ta, ta..." Bà chủ đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng luống cuống chân tay nói lời cảm tạ. Đám binh sĩ này vừa mới ngang ngược hù đến nàng, nàng hiện tại còn ở vào trạng thái hoảng sợ, nhưng đám người này là trợ giúp nàng, nàng vẫn ngăn lại nói cảm tạ.
"Không có việc gì." Locke đối bà chủ xinh đẹp có ấn tượng không tệ, cho nên mới ra tay giúp nàng: "Đã không có việc gì, vậy thì chúng ta liền rời đi." Locke khoát tay nói, cũng đánh gãy lời tạ ơn của nàng, bắt đầu ra hiệu thủ hạ của hắn rời đi. “Hiện tại trời đã sắp tối hoàn toàn, quân doanh bên ngoài trấn đã đốt đuốc, xem ra bữa tối đã bắt đầu, hi vọng đám người kia có thể cho chúng ta chừa chút đồ ăn" Locke nói lầm bầm.
Các binh sĩ trong tiểu đội Locke cũng nhao nhao đi ra quán rượu, hướng quân doanh bên ngoài trấn đi đến. Locke đi tại cuối cùng, lúc hắn vừa muốn ra quán rượu, sau lưng ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc. Locke quay đầu nhìn một chút, bà chủ đang ghé vào quầy rượu thấp giọng khóc nức nở. Locke không nhìn nổi nữ nhân khóc, nhất là nữ nhân xinh đẹp lớn hơn hắn. Locke bảo thủ hạ của mình đi trước, trở lại quầy rượu, vỗ nhè nhẹ bả vai bà chủ: "Nhanh đừng khóc, có chuyện gì thì nói ra, ta giúp ngươi." Locke bất đắc dĩ an ủi.
Bà chủ cúi đầu nghe xong, khóc càng lớn. Locke bất đắc dĩ, hắn có biện pháp đối phó đối với địch nhân,đối phó tiểu lưu manh càng là không đáng kể, nhưng đối phó với nữ nhân, Locke không có chiêu. Hắn mặc dù không phải xử nam, nhưng hắn xác thực sẽ không an ủi nữ nhân, ngươi có thể trông cậy vào một thanh niên người vừa mới trưởng thành liền bắt đầu tại trong quân doanh lăn lộn, đi an ủi một thục phụ đang khóc thút thít sao?
Đám thủ hạ của hắn càng chạy càng xa, hắn đã nhanh muốn nhìn thấy người, mấy tên này đi nhanh như vậy rõ ràng là không có ý tốt, bọn thủ hạ của hắn cảm thấy sau khi anh hùng cứu mỹ nhân chính là lúc hai người thăng hoa tình cảm, tự mình cắm đi vào tính là gì. Thế là, đám người này rất không có nghĩa khí,đem đội truongr của bọn hắn nhét vào quán rượu. Lúc này Locke rất xấu hổ, đối với thục phụ đang vùi đầu khóc thút thít này rất không có cách nào, rời đi thì không quá phù hợp, người ta còn đang khóc đây, không đi thì một nam nhân ở chỗ này xem một nữ nhân khóc tính là chuyện gì. Không biết rõ còn tưởng rằng tự hắn làm việc gì thương thiên hại lí. Mặc dù Locke không tính là người tốt, nhưng hắn thật đúng là chưa từng làm loại việc trắng trợn cướp đoạt dân nữ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng khóc của bà chủ cũng chậm rãi dừng lại, nàng chỉ là thỉnh thoảng còn có thể nức nở một cái. Nàng vụng trộm liếc qua người nam nhân sẽ không an ủi mình mà chỉ ngồi nghiêm mặt hồi lâu ở một bên này, không khỏi cười phù một tiếng. Lúc này nàng mới phát hiện, kỳ thật người quan quân của vương quốc Faustin này vẫn là một thanh niên còn nhỏ tuổi hơn mình.Mặc dù có vẻ bề ngoài Locke trầm ổn, lãnh khốc, kỳ thật bên trong vẫn còn hơi có vẻ trẻ tuổi.
Locke cũng bị tiếng cười này đánh vỡ trạng thái cứng ngắc. Không giống với nụ cười công thức hoá lúc tính tiền, nụ cười này của bà chủ có vẻ hơi hoạt bát, đáng yêu lam chấn động nội tâm Locke. Hạ Thiến cũng cảm giác được Locke biến hóa, nàng đỏ mặt cúi đầu nói "Tạ ơn" lần nữa với Locke.
"Ngô, không có việc gì." Locke không có nói ra lời chia tay, hiện tại hắn ngược lại không vội vã ròi đi. Trong doanh trại đoán chừng đã sớm không có cơm tối,còn ban đêm tuần tra, một mình tiểu đội trưởng như hắn cũng không sợ, tự có thủ hạ hỗ trợ. Hiện tại,hắn cũng nói không chác mình đối với bà chủ có thái độ gì, dù sao trực giác nói cho hắn biết, hiện tại hắn không thể đi. Hai người cứ như vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ngay tại lúc hai người đang so kèo con mắt của ai trợn to, thì Locke lộ ra nụ cười bí hiểm. Hạ Thiến bị nụ cười này làm cho hồ đồ, nàng theo ánh mắt Locke hướng quầy rượu nhìn lại, mấy món nội y cùng quần áo có màu sắc mộc mạc của nàng đang nằm rải rác ở đó. "A...!" Hạ Thiến rít lên một tiếng, đỏ mặt nhào về phía đống quần áo kia, nửa người trên ngăn cản không cho Locke tiếp tục xem tiếp.
Locke xoa xoa lỗ tai bị Hạ Thiến thét lên chấn động không nhẹ, đối Hạ Thiến cười nói "Đừng cản, dù sao ta đều nhìn qua, mà lại..." Locke vừa muốn nói tiếp cái gì, đột nhiên dừng lại. Hạ Thiến ghé vào quầy rượu dùng thân thể ngăn chặn nàng quần áo, nhưng là quần áo có vẻ hơi rộng rãi của nàng hiển nhiên là không che lấp được thân thể nở nang, trước ngực lộ ra một mảnh cảnh xuân, làm cho Locke khiếp sợ, đem chuyện muốn nói quên mất, buộc miệng nói một câu "Thật lớn."
Hạ Thiến hiển nhiên là cũng phát hiện ra điều gì, lại rít lên một tiếng, vội vàng đưa quần áo trong tay ngăn tại trước ngực mình, nhưng việc này lại đưa nội y nóng bỏng của nàng lại bại lộ tại trước mắt Locke. Lúc này nà chủ vốn khôn khéo này giống như con thỏ bị chấn kinh, vừa muốn che chắn thân thể, vừa muốn che giấu quần áo, rất là đáng yêu.
Sau một hồi náo loạn, Hạ Thiến rốt cục đưa quần áo tán loạn của nàng cất kỹ, che lại cảnh xuân trước ngực." Xin nhờ, ngươi cũng không nằm sấp, coi như không che ta cũng không thấy được a," Locke chửi bậy trong lòng."Đã không có việc gì, mà lại muộn như vậy, vậy ta trở lại quân doanh." Locke nhìn Hạ Thiến nói, hắn thực tế không biết mình ở lại nơi này còn có thể làm gì.
"Ân... Tốt, tạ ơn đại nhân về việchôm nay..." Hạ Thiến còn chưa nói hết, "Cô..." Một tiếng kêu theo trong bụng Locke truyền đến, Locke xấu hổ vô cùng."Đại nhân, ngài còn không có ăn cơm chiều đi, nếu không... Nếu không đêm nay ngài ở lại đây ăn cơm?" Hạ Thiến nhìn xem Locke xấu hổ, sự khẩn trương trong lòng hòa tan không ít, sự khôn khéo lại trở về, nàng lập tức mời Locke ở lại ăn cơm, nàng cảm giác mình muốn ôm chặt cái đùi này, đây cũng là là cảm tạ Locke trợ giúp hôm nay.
"Kia... Tốt a, tùy tiện làm chút gì là được." Locke nghĩ đến bây giờ hắn mà đi về cũng không có gì ăn, đoán chừng chỉ có thể gặm bánh nếp hoặc là bánh mì đen, không bằng ở lại ăn cơm. Hắn bảo Hạ Thiến tùy tiện làm đồ ăn không phải khách khí, mà là hắn biết rõ hiện trạng của bình dân vương quốc Charles,sau khi bị bọn hắn công chiếm, phần lớn người cũng ăn không no, lại càng không cần phải nói chọn ăn, coi như nàng kinh doanh một quán rượu,nhưng nhìn nàng bị những này lưu manh bản địa bắt chẹt hôm nay, đoán chừng sinh hoạt của nàng cũng không tốt đẹp gì.
"Được, tốt, hiện tại ta liền giúp ngài đi làm." Hạ Thiến đầu tiên là đi ra quầy rượu, đi hướng cửa quán, đem một tấm ván gỗ cạnh cửa đẩy đi qua, ngăn chặn cửa quán, tính toán đóng cửa. Sau đó,nàng mới uốn éo cái mông đi vào beeps sau quán, đi nấu cơm cho Locke. Locke quan sát được, lúc nàng đóng cửa, trên mặt một mực đỏ ửng, giống như là thục phụ mỹ lệ muốn yêu đương vụng trộm, rất mê người. Thật là thục phụ, nhưng mà cũng không phải là muốn yêu đương vụng trộm, Locke nghĩ đến.
Nhìn xem lão bản nương thản nhiên đi vào bếp, Locke cũng không ngồi, hắn giúp lão bản nương đem mấy mai đồng Diller rơi xuống lúc trước nhặt lên, một lần nữa bỏ lại vào túi, trời đã tối, lại không có dụng cụ chiếu sáng, đây cũng là lí do vì sao trước đó Hạ Thiến chỉ lấy lên quần áo, không có nhặt lên số tiền này, Locke chỉ có thể bằng vào đôi mắt nhìn đêm mà mấy năm qua hắn luyện thành để nhặt.
Tác giả :
Ngã Ái Tiểu Đậu