Kỷ Linh Thần Quân
Chương 93: An Minh đảo
Thần Quân Tinh, trên Hồng Nhạc Nữ đảo.
- Đại Vương, hai vị nữ tướng đã biến mất cùng hai thị nữ!
Hồng Nhạc Đại Vương đang ngồi trong phòng khách, một thị nữ chạy vào bên trong bẩm báo, ngoại hình của nàng cũng không hề khác so với nữ tướng khác.
- Phương Quế. Về sau ngươi sẽ tiếp quản đảo chủ Hồng Nhạc Nữ đảo.
Hồng Nhạc nhìn về phía nữ cường tướng đang bẩm báo, thân hình của nàng mơ hồ lớn thêm một vòng. So với bá khí lúc trước thì đã thêm vài phần nhu hòa của tình mẫu tử.
Phương Quế cũng không có nhìn ra điều đó, nàng vô cùng mơ hồ đan xen nghi hoặc nhìn về Hồng Nhạc.
- Ta biết ngươi rất muốn nắm giữ chức vụ Đại Vương này. Bây giờ không phải được rồi sao? Ta sẽ cùng hai Vương Nữ rời đi, ngươi có thể bổ nhiệm người của ngươi lên chức Vương Nữ.
Hồng Nhạc nói xong liền đứng dậy rời đi, hai tay nàng chắp trước bụng như đang nâng đỡ thứ gì đó, đôi mắt mang theo ánh hiền từ. Kế sau nàng là hai vị Vương Nữ đã gói gém đồ đạc xong xuôi rồi rời đi.
Ánh mắt mỗi người đều có chút cảm xúc khác biệt nhưng đều mang theo chung một ý nghĩ. Lưu lại!
- Chúng ta sẽ đi đâu? – Phi Yến là Vương Nữ mặc áo tím, hỏi Hồng Nhạc làm Thiếu Mai nhìn sang.
Trong tâm Thiếu Mai đang vô cùng hỗn loạn, điều này xảy ra làm nàng trầm mặc, không dám nói chuyện với bất cứ ai trong hai người hay cả người ngoài.
- An Minh đảo! – Hồng Nhạc nói chắc chắn như đóng đinh.
Ở phía xa xăm ngoài khơi, trên một chiếc thuyền cỡ trung, hai con hải thú đang ẩn mình dưới nước đẩy chiếc thuyền đi với tốc độ vô cùng nhanh, vài giây đã đi được hơn chục dặm.
- Chị. Chúng ta đi đến đâu bây giờ?
Lan Nguyệt nhìn Nhật Lệ hỏi.
- Chúng ta sẽ đến An Minh đảo. Nơi đó cũng an toàn, tuy nhiều tổ chức một chút nhưng vẫn có thể lăn lộn kiếm sống qua ngày.
Nhật Lệ nhìn ba người nói ra. An Minh đảo là nơi có rất nhiều tổ chức thần bí, kiến thiết ra một tòa thành trì to lớn. Chỉ có những người trong tổ chức mới có thể ở bên trong thành trì đó, còn lại chỉ có thể ở bên ngoài thành, tự xây dựng nhà của bản thân rồi chăn nuôi, trồng trọt.
So với vào trong lục địa còn tốt hơn, vì không thể gia nhập những bộ lạc đó.
Cả bốn người không còn mặc những bộ đồ bó sát hay áo giáp, thay vào đó là những bộ cánh rộng rãi, thoải mái cho cái bụng đang lớn dần theo từng ngày như vậy.
Bọn họ chưa bao giờ có được cái cảm xúc khó tả khi làm một người có trách nhiệm với sinh mạng của mình như vậy.
- Phong Hùng đại nhân! Chúng ta đã thành công đánh hạ được một bộ lạc cỡ nhỏ. – Một tên lính quèn quỳ trước một người thân cao mét chín, mặc long bào, đầy uy nghiêm.
Phong Hùng nhìn về phía hắn như không phải, tay hắn luôn chỉ vào hư không như làm một chuyện gì đó.
Đôi mắt của hắn đã thay đổi, thay vì màu nâu như lúc trước thì nó biến thành xanh lam, mơ hồ có vài cái ô kẻ nhỏ.
Bên cạnh còn một đôi đồng tử ngâm trong nước chống hủy hoại.
- Không ngờ tên kia có khí vận tốt như vậy, tận hai công năng, cũng xem như tạm được.
Trong lòng Phong Hùng thầm nói. Xong hắn nhìn về phía tên lính bên dưới nói ra:
- Chiêu đãi toàn quân hai ngày, sau đó nghỉ ngơi một tháng khôi phục cùng luyện tập. Giữa tháng sau tiếp tục tiến công một bộ lạc gần nhất.
- Vâng! – Tên lính này nghe vậy thì vô cùng vui mừng, hớn hở lui đi.
- Quả nhiên có thể! Tuy cấp bậc khá thấp, chỉ đến Tà Tướng nhưng vẫn có thể hóa hình được. Tộc ta có hi vọng rồi! – Đại Trưởng Đầu nhìn cuốn sách trong tay mà cảm thấy xúc động, nước mắt không tự chủ ứa ra. Hắn đã chờ cuốn Tà Yêu công này từ rất lâu rồi.
Kỷ Linh nhìn thấy lão vui mừng như vậy, liền nói:
- Thế nào? Ta không có lừa ngươi chứ?
- Tạ ơn tông chủ cứu giúp tộc đàn của ta. – Đại Trưởng Đầu vội quỳ xuống, cúi thấp đầu, giọng khàn khàn nói ra.
- Không có chuyện gì.
Kỷ Linh thấy vậy cũng khoát tay cười cười.
- Dẫn ta đi gặp mọi người đi.
- Vâng! – Đại Trưởng Đầu nghe Kỷ Linh nói như vậy, dẫn đầu đi tìm bốn người còn lại.
Lão biết trong tộc có nhiều bất mãn, nhưng chỉ cần có hắn ở đó làm chủ là vẫn có thể trấn áp một đoạn thời gian. Nếu Kỷ Linh có làm chuyện gì trái ngược với tộc đàn thì khẳng định sẽ bị tộc đàn đứng dậy lật đổ chứ không chỉ riêng bọn hắn.
Kỷ Linh nhẹ nhàng theo sau cũng như thả ra năm con Tà thú, để nó nhẹ nhàng theo sau. Riêng Tiểu Khá thì vô cùng nghịch ngợm, không chịu ở yên tại chỗ mà bắt đầu đi chạy nhảy phá hoại khắp nơi.
Đại Trưởng Đầu vừa đi vừa ôm chặt lấy cuốn sách như ôm trân bảo, vẻ mặt không che giấu nổi vui mừng.
Bỗng mắt lão trở nên đỏ ngàu, đầu óc nhức nhối, thả Tà Yêu công xuống đất ôm chặt lấy đầu.
- Không xong! Tông chủ!! Chạy!
Kỷ Linh nghe thấy Đại Trưởng Đầu như vậy, trong lòng vô cùng nghi hoặc nhưng vì bảo đảm bản thân an toàn, hắn dẫn đám Tà thú trốn vào một góc nào đó.
Khè!!! Gừ gừ…
Tại thời điểm trốn, Kỷ Linh thấy Tiểu Khá nhe răng, mặt như lâm đại địch. Kỷ Linh ngoi lên nhìn Đại Trưởng Đầu thì thấy toàn thân lão mọc ra lông đen kịt, toàn thân bành trướng thành một con tinh tinh khổng lồ cao ba chục mét.
Graaaaaa!!! Kécccc…
Hai nắm đấm to lớn đấm ngực gào thét, tiếng thét dọa đám tộc đàn chạy loạn, Tà thú loại phi cầm kêu một tiếng thảm thiết rồi bay về phương xa.
- Cúi xuống. – Bỗng bên cạnh hắn xuất hiện một người mặc áo đen, trên mặt phủ đầy hắc khí mơ hồ nhưng có hai đốm lửa xanh lam thay thế đôi mắt, trông vô cùng đáng sợ.
- Ngươi là? – Kỷ Linh nghi hoặc hỏi thăm. Hắn không ngờ lại có Tà thú tràn đầy khí vụ như này.
- Ta là Tam Trưởng Đầu – Âm Ảnh, kia là Đại Trưởng Đầu, người lãnh đạo toàn bộ tộc đàn. Ngài ấy có một lời nguyền từ sâu trong huyết mạch, tại mỗi đêm trăng tròn đều sẽ phát cuồng một lần. Đến nay thì vẫn chưa hề có lời giải. Mỗi lần như vậy, trong tộc lại không biết bị phá hủy bao nhiêu.
Âm Ảnh bỗng nhiên xuất hiện làm hắn cũng giật mình. Hắn không ngờ còn có người thoát được khỏi thần thức hắn cảm ứng.
Graooooooo!!!!
Đại Trưởng Đầu phát cuồng làm Ám Minh Viên bên cạnh hắn cũng phát cuồng theo, nó gào thét, thoát khỏi tầm khống chế của hắn. Hai tay nó đấm ngực, miệng mở rộng, vồ về phía Kỷ Linh.
Nhưng Tiểu Khá phản ứng còn nhanh hơn, nó nhảy tới cắn vào tay Ám Minh Viên, nhưng Ám Minh Viên không nhận bất kỳ đau đớn nào, nó vẫn lao tới.
Âm Ảnh lập tức ta tay, một luồng khói đen như dây thừng trói chặt nó lại. Mà chính vì nó cuồng bạo theo Đại Trưởng Đầu mà gây nên chú ý, khiến tinh tinh cao ba chục mét nhìn về phía bên này.
Thấy Đại Trưởng Đầu chú ý về phía tông chủ, ba vị Trưởng Đầu còn lại từ xa quan sát thấy vậy liền nhanh chóng chạy đến thu hút sự chú ý của lão. Cả ba đều biết bản thân khó mà có thể đánh bại lão, nhưng kiềm chế đến khi mặt trời mọc là có thể. Hoặc là có thứ gì đó cản trở ánh trăng.
Kỷ Linh cũng nhớ tới một nhân vật đặc biệt nổi tiếng trên toàn thế giới, Goku – Bảy viên ngọc rồng. Hay con của hắn, mỗi lần thấy mặt trăng tròn là lại phát cuồng hóa khỉ.
Nhưng hắn chắc chắn Đại Trưởng Đầu không giống người đó, chỉ cần chặt đuôi là có thể giải trừ. Còn Đại Trưởng Đầu là loại viên, không phải hầu, không có đuôi nên muốn phá bỏ lời nguyền cuồng bạo này là điều vô cùng khó.
Thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa hề có được phương thức giải nguyền.
Tứ Trưởng Đầu cũng Ngũ Trường Đầu trong nháy mắt có thể trở về trong Hắc Đàm xám hối nhưng ngay khi trời tối, bọn họ thấy mặt trăng hôm nay hoàn mỹ vô khuyết nên mới tức tốc chạy đến.
Ngay lúc vừa đến thì thấy được Đại Trưởng Đầu đang trong trạng thái cuồng bạo. Lão điên cuồng phá hoại khắp nơi, những cánh hoa hồng đỏ bay tán loạn. Thêm cảnh tượng ba người chiến đấu trông rất có mỹ cảm.
Đại Trưởng Đầu dùng hai tay liên tục tấn công ba người, nhưng tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh, đặc biệt là Nhị Trưởng Đầu, Thất Cương là Tà thú loại báo. Thỉnh thoảng lại có vài tia lôi điện lóe lên gia tăng tốc độ tránh thoát khỏi Đại Trưởng Đầu.
Thất Cương vừa né tránh vừa tấn công theo chỉ thị của Mẫn Uyên, đều là điểm yếu hại. Mỗi lần đánh trúng đều khiến động tác của Đại Trưởng Đầu, Viên Long, trì trệ vài giây. Càng đánh thì lại càng chậm trễ.
- Bọn hắn đang phong bế toàn bộ động mạch của Viên Long. Không cho huyết dịch của hắn sôi trào, rồi bỏ hắn vào quan tài băng, sau đó chờ đêm tối qua đi lại giải phong.
Âm Ảnh giải thích cho hắn nguyên nhân tại sao Đại Trưởng Đầu càng đánh càng chậm.
- Không sợ hắn chết sao? Dù gì thì cũng đã già. – Kỷ Linh hỏi.
- Không, Đại Trưởng Đầu mỗi lần phát cuồng đều đã làm như vậy, tính ra cũng hơn hai ngàn bảy trăm năm rồi.
- Hai ngàn bảy trăm năm… mỗi tháng đều phát cuồng một lần, một năm mười hai lần. Tính ra cũng phải hơn ba mươi hai nghìn lần phát cuồng. Xác thực là một con số không hề nhỏ. – Trong lòng Kỷ Linh tính toán.
- Hắn bị vậy từ nhỏ sao? – Kỷ Linh hỏi.
- Ta cũng không rõ. Hắn xem như là người lớn tuổi nhất trong tộc đàn rồi. Những người trước đó đều đã già yếu, hơn ba ngàn năm chẳng thể hóa hình, chỉ có thể ở trong Tổ Địa chờ chết. – Âm Ảnh nói ra.
- Bản thể của ngươi là gì? Trông rất kỳ lạ. – Kỷ Linh hỏi.
- Ta được tạo ra bởi một vị tiền bối nào đó ở trong Tổ Địa, sau được bọn họ nuôi dưỡng và trở thành Tam Trưởng Đầu đến nay.
Âm Ảnh nói làm Kỷ Linh càng thêm mơ hồ. Tên này quá mức thần bí. Những lão già trong Tổ Địa có thể tạo ra Âm Ảnh, tại sao không thể biết thân thế Viên Long, nói cho hắn biết?
- Đại Vương, hai vị nữ tướng đã biến mất cùng hai thị nữ!
Hồng Nhạc Đại Vương đang ngồi trong phòng khách, một thị nữ chạy vào bên trong bẩm báo, ngoại hình của nàng cũng không hề khác so với nữ tướng khác.
- Phương Quế. Về sau ngươi sẽ tiếp quản đảo chủ Hồng Nhạc Nữ đảo.
Hồng Nhạc nhìn về phía nữ cường tướng đang bẩm báo, thân hình của nàng mơ hồ lớn thêm một vòng. So với bá khí lúc trước thì đã thêm vài phần nhu hòa của tình mẫu tử.
Phương Quế cũng không có nhìn ra điều đó, nàng vô cùng mơ hồ đan xen nghi hoặc nhìn về Hồng Nhạc.
- Ta biết ngươi rất muốn nắm giữ chức vụ Đại Vương này. Bây giờ không phải được rồi sao? Ta sẽ cùng hai Vương Nữ rời đi, ngươi có thể bổ nhiệm người của ngươi lên chức Vương Nữ.
Hồng Nhạc nói xong liền đứng dậy rời đi, hai tay nàng chắp trước bụng như đang nâng đỡ thứ gì đó, đôi mắt mang theo ánh hiền từ. Kế sau nàng là hai vị Vương Nữ đã gói gém đồ đạc xong xuôi rồi rời đi.
Ánh mắt mỗi người đều có chút cảm xúc khác biệt nhưng đều mang theo chung một ý nghĩ. Lưu lại!
- Chúng ta sẽ đi đâu? – Phi Yến là Vương Nữ mặc áo tím, hỏi Hồng Nhạc làm Thiếu Mai nhìn sang.
Trong tâm Thiếu Mai đang vô cùng hỗn loạn, điều này xảy ra làm nàng trầm mặc, không dám nói chuyện với bất cứ ai trong hai người hay cả người ngoài.
- An Minh đảo! – Hồng Nhạc nói chắc chắn như đóng đinh.
Ở phía xa xăm ngoài khơi, trên một chiếc thuyền cỡ trung, hai con hải thú đang ẩn mình dưới nước đẩy chiếc thuyền đi với tốc độ vô cùng nhanh, vài giây đã đi được hơn chục dặm.
- Chị. Chúng ta đi đến đâu bây giờ?
Lan Nguyệt nhìn Nhật Lệ hỏi.
- Chúng ta sẽ đến An Minh đảo. Nơi đó cũng an toàn, tuy nhiều tổ chức một chút nhưng vẫn có thể lăn lộn kiếm sống qua ngày.
Nhật Lệ nhìn ba người nói ra. An Minh đảo là nơi có rất nhiều tổ chức thần bí, kiến thiết ra một tòa thành trì to lớn. Chỉ có những người trong tổ chức mới có thể ở bên trong thành trì đó, còn lại chỉ có thể ở bên ngoài thành, tự xây dựng nhà của bản thân rồi chăn nuôi, trồng trọt.
So với vào trong lục địa còn tốt hơn, vì không thể gia nhập những bộ lạc đó.
Cả bốn người không còn mặc những bộ đồ bó sát hay áo giáp, thay vào đó là những bộ cánh rộng rãi, thoải mái cho cái bụng đang lớn dần theo từng ngày như vậy.
Bọn họ chưa bao giờ có được cái cảm xúc khó tả khi làm một người có trách nhiệm với sinh mạng của mình như vậy.
- Phong Hùng đại nhân! Chúng ta đã thành công đánh hạ được một bộ lạc cỡ nhỏ. – Một tên lính quèn quỳ trước một người thân cao mét chín, mặc long bào, đầy uy nghiêm.
Phong Hùng nhìn về phía hắn như không phải, tay hắn luôn chỉ vào hư không như làm một chuyện gì đó.
Đôi mắt của hắn đã thay đổi, thay vì màu nâu như lúc trước thì nó biến thành xanh lam, mơ hồ có vài cái ô kẻ nhỏ.
Bên cạnh còn một đôi đồng tử ngâm trong nước chống hủy hoại.
- Không ngờ tên kia có khí vận tốt như vậy, tận hai công năng, cũng xem như tạm được.
Trong lòng Phong Hùng thầm nói. Xong hắn nhìn về phía tên lính bên dưới nói ra:
- Chiêu đãi toàn quân hai ngày, sau đó nghỉ ngơi một tháng khôi phục cùng luyện tập. Giữa tháng sau tiếp tục tiến công một bộ lạc gần nhất.
- Vâng! – Tên lính này nghe vậy thì vô cùng vui mừng, hớn hở lui đi.
- Quả nhiên có thể! Tuy cấp bậc khá thấp, chỉ đến Tà Tướng nhưng vẫn có thể hóa hình được. Tộc ta có hi vọng rồi! – Đại Trưởng Đầu nhìn cuốn sách trong tay mà cảm thấy xúc động, nước mắt không tự chủ ứa ra. Hắn đã chờ cuốn Tà Yêu công này từ rất lâu rồi.
Kỷ Linh nhìn thấy lão vui mừng như vậy, liền nói:
- Thế nào? Ta không có lừa ngươi chứ?
- Tạ ơn tông chủ cứu giúp tộc đàn của ta. – Đại Trưởng Đầu vội quỳ xuống, cúi thấp đầu, giọng khàn khàn nói ra.
- Không có chuyện gì.
Kỷ Linh thấy vậy cũng khoát tay cười cười.
- Dẫn ta đi gặp mọi người đi.
- Vâng! – Đại Trưởng Đầu nghe Kỷ Linh nói như vậy, dẫn đầu đi tìm bốn người còn lại.
Lão biết trong tộc có nhiều bất mãn, nhưng chỉ cần có hắn ở đó làm chủ là vẫn có thể trấn áp một đoạn thời gian. Nếu Kỷ Linh có làm chuyện gì trái ngược với tộc đàn thì khẳng định sẽ bị tộc đàn đứng dậy lật đổ chứ không chỉ riêng bọn hắn.
Kỷ Linh nhẹ nhàng theo sau cũng như thả ra năm con Tà thú, để nó nhẹ nhàng theo sau. Riêng Tiểu Khá thì vô cùng nghịch ngợm, không chịu ở yên tại chỗ mà bắt đầu đi chạy nhảy phá hoại khắp nơi.
Đại Trưởng Đầu vừa đi vừa ôm chặt lấy cuốn sách như ôm trân bảo, vẻ mặt không che giấu nổi vui mừng.
Bỗng mắt lão trở nên đỏ ngàu, đầu óc nhức nhối, thả Tà Yêu công xuống đất ôm chặt lấy đầu.
- Không xong! Tông chủ!! Chạy!
Kỷ Linh nghe thấy Đại Trưởng Đầu như vậy, trong lòng vô cùng nghi hoặc nhưng vì bảo đảm bản thân an toàn, hắn dẫn đám Tà thú trốn vào một góc nào đó.
Khè!!! Gừ gừ…
Tại thời điểm trốn, Kỷ Linh thấy Tiểu Khá nhe răng, mặt như lâm đại địch. Kỷ Linh ngoi lên nhìn Đại Trưởng Đầu thì thấy toàn thân lão mọc ra lông đen kịt, toàn thân bành trướng thành một con tinh tinh khổng lồ cao ba chục mét.
Graaaaaa!!! Kécccc…
Hai nắm đấm to lớn đấm ngực gào thét, tiếng thét dọa đám tộc đàn chạy loạn, Tà thú loại phi cầm kêu một tiếng thảm thiết rồi bay về phương xa.
- Cúi xuống. – Bỗng bên cạnh hắn xuất hiện một người mặc áo đen, trên mặt phủ đầy hắc khí mơ hồ nhưng có hai đốm lửa xanh lam thay thế đôi mắt, trông vô cùng đáng sợ.
- Ngươi là? – Kỷ Linh nghi hoặc hỏi thăm. Hắn không ngờ lại có Tà thú tràn đầy khí vụ như này.
- Ta là Tam Trưởng Đầu – Âm Ảnh, kia là Đại Trưởng Đầu, người lãnh đạo toàn bộ tộc đàn. Ngài ấy có một lời nguyền từ sâu trong huyết mạch, tại mỗi đêm trăng tròn đều sẽ phát cuồng một lần. Đến nay thì vẫn chưa hề có lời giải. Mỗi lần như vậy, trong tộc lại không biết bị phá hủy bao nhiêu.
Âm Ảnh bỗng nhiên xuất hiện làm hắn cũng giật mình. Hắn không ngờ còn có người thoát được khỏi thần thức hắn cảm ứng.
Graooooooo!!!!
Đại Trưởng Đầu phát cuồng làm Ám Minh Viên bên cạnh hắn cũng phát cuồng theo, nó gào thét, thoát khỏi tầm khống chế của hắn. Hai tay nó đấm ngực, miệng mở rộng, vồ về phía Kỷ Linh.
Nhưng Tiểu Khá phản ứng còn nhanh hơn, nó nhảy tới cắn vào tay Ám Minh Viên, nhưng Ám Minh Viên không nhận bất kỳ đau đớn nào, nó vẫn lao tới.
Âm Ảnh lập tức ta tay, một luồng khói đen như dây thừng trói chặt nó lại. Mà chính vì nó cuồng bạo theo Đại Trưởng Đầu mà gây nên chú ý, khiến tinh tinh cao ba chục mét nhìn về phía bên này.
Thấy Đại Trưởng Đầu chú ý về phía tông chủ, ba vị Trưởng Đầu còn lại từ xa quan sát thấy vậy liền nhanh chóng chạy đến thu hút sự chú ý của lão. Cả ba đều biết bản thân khó mà có thể đánh bại lão, nhưng kiềm chế đến khi mặt trời mọc là có thể. Hoặc là có thứ gì đó cản trở ánh trăng.
Kỷ Linh cũng nhớ tới một nhân vật đặc biệt nổi tiếng trên toàn thế giới, Goku – Bảy viên ngọc rồng. Hay con của hắn, mỗi lần thấy mặt trăng tròn là lại phát cuồng hóa khỉ.
Nhưng hắn chắc chắn Đại Trưởng Đầu không giống người đó, chỉ cần chặt đuôi là có thể giải trừ. Còn Đại Trưởng Đầu là loại viên, không phải hầu, không có đuôi nên muốn phá bỏ lời nguyền cuồng bạo này là điều vô cùng khó.
Thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa hề có được phương thức giải nguyền.
Tứ Trưởng Đầu cũng Ngũ Trường Đầu trong nháy mắt có thể trở về trong Hắc Đàm xám hối nhưng ngay khi trời tối, bọn họ thấy mặt trăng hôm nay hoàn mỹ vô khuyết nên mới tức tốc chạy đến.
Ngay lúc vừa đến thì thấy được Đại Trưởng Đầu đang trong trạng thái cuồng bạo. Lão điên cuồng phá hoại khắp nơi, những cánh hoa hồng đỏ bay tán loạn. Thêm cảnh tượng ba người chiến đấu trông rất có mỹ cảm.
Đại Trưởng Đầu dùng hai tay liên tục tấn công ba người, nhưng tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh, đặc biệt là Nhị Trưởng Đầu, Thất Cương là Tà thú loại báo. Thỉnh thoảng lại có vài tia lôi điện lóe lên gia tăng tốc độ tránh thoát khỏi Đại Trưởng Đầu.
Thất Cương vừa né tránh vừa tấn công theo chỉ thị của Mẫn Uyên, đều là điểm yếu hại. Mỗi lần đánh trúng đều khiến động tác của Đại Trưởng Đầu, Viên Long, trì trệ vài giây. Càng đánh thì lại càng chậm trễ.
- Bọn hắn đang phong bế toàn bộ động mạch của Viên Long. Không cho huyết dịch của hắn sôi trào, rồi bỏ hắn vào quan tài băng, sau đó chờ đêm tối qua đi lại giải phong.
Âm Ảnh giải thích cho hắn nguyên nhân tại sao Đại Trưởng Đầu càng đánh càng chậm.
- Không sợ hắn chết sao? Dù gì thì cũng đã già. – Kỷ Linh hỏi.
- Không, Đại Trưởng Đầu mỗi lần phát cuồng đều đã làm như vậy, tính ra cũng hơn hai ngàn bảy trăm năm rồi.
- Hai ngàn bảy trăm năm… mỗi tháng đều phát cuồng một lần, một năm mười hai lần. Tính ra cũng phải hơn ba mươi hai nghìn lần phát cuồng. Xác thực là một con số không hề nhỏ. – Trong lòng Kỷ Linh tính toán.
- Hắn bị vậy từ nhỏ sao? – Kỷ Linh hỏi.
- Ta cũng không rõ. Hắn xem như là người lớn tuổi nhất trong tộc đàn rồi. Những người trước đó đều đã già yếu, hơn ba ngàn năm chẳng thể hóa hình, chỉ có thể ở trong Tổ Địa chờ chết. – Âm Ảnh nói ra.
- Bản thể của ngươi là gì? Trông rất kỳ lạ. – Kỷ Linh hỏi.
- Ta được tạo ra bởi một vị tiền bối nào đó ở trong Tổ Địa, sau được bọn họ nuôi dưỡng và trở thành Tam Trưởng Đầu đến nay.
Âm Ảnh nói làm Kỷ Linh càng thêm mơ hồ. Tên này quá mức thần bí. Những lão già trong Tổ Địa có thể tạo ra Âm Ảnh, tại sao không thể biết thân thế Viên Long, nói cho hắn biết?
Tác giả :
[email protected]