Kỳ Huyễn Dị Điển
Chương 160
Vô luận như thế nào, trải qua "Tế tổ" lần này, Thâm Bạch đã tuyệt nhiên bất đồng lúc trước.
Đương nhiên, tuyệt nhiên bất đồng là thân thể của hắn, mà cuộc sống của hắn ——
"Sẽ không có ảnh hưởng gì, A Uyên anh không phải nói Hữu Sơn đã nói với người Vương gia hắn "Chiếm được lễ vật Minh Dương" sao? Người như em đối với bọn họ mà nói hẳn là cũng không trọng yếu, huống hồ, chính bọn họ buông tha tiếp tục tìm kiếm em." Nói đến đây, Thâm Bạch nhún vai: "Như vậy rất tốt, em sẽ tránh được một gánh nặng."
"Vương gia, cậu còn phải đi về sao?" Lâm Uyên hỏi hắn.
Gật đầu, Thâm Bạch nói: "Phải trở lại, gia gia em còn ở bên đó, em chỉ là phù linh trở về, để gia gia ở tổ trạch bên này hoả táng, nếu như là gia gia trước kia, em nghĩ ông nhất định muốn được chôn ở tổ trạch bên này, bất quá những lời ông nói với em trước khi đi..."
"Em nghĩ ông hẳn càng muốn đi Sơn Hải trấn đi?"
Thâm Bạch nói, làm một biểu tình tội nghiệp với Lâm Uyên, hai tay tạo thành chữ thập, bộ dáng cầu xin: "A Uyên, em nghĩ đem tro cốt gia gia tung đến trên núi Sơn Hải trấn, hoặc là hải lý, dựa theo pháp quy trên trấn, này có tính ô nhiễm hoàn cảnh không?"
Lâm Uyên:...
"Trở lại tôi sẽ giúp cậu chuyển giao." Lâm Uyên cuối cùng trả lời như vậy.
"Oh Yeah! Thật vui nga!" Song chưởng hướng thiên không, Thâm Bạch cao hứng bừng bừng nói.
Lâm Uyên:...
"A Uyên anh qua đây đại khái hơn một tuần đi? Chúng ta bây giờ bắt đầu trở về, vậy cũng dùng thời gian không sai biệt lắm, ân, hẳn là sảo ngắn một chút, tính toán thời gian, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi." Thâm Bạch vừa nói, nhìn một chút trên người của mình, hắn bây giờ mặc y phục Lâm Uyên, xác thực nói là nội y ← Một bộ đồ chống lạnh khinh bạc, có điểm cùng loại quần áo mùa thu, bất quá hình thức đẹp hơn một ít, cũng càng thêm khinh bạc, đây là bọn hắn khi tiến vào bổn gia mua —— Thâm Bạch lo lắng ở trên núi bổn gia quá lạnh.
Không thể để cho A Uyên mặc đồ lót, cho nên —— không thể làm gì khác hơn là chính hắn mặc ~
↑
Đường dây não Thâm Bạch kỳ thực rất đơn giản.
Thu hồi xong một con mèo mun cuối cùng trong cơ thể, Thâm Bạch nhìn tay của mình —— tay hắn cũng lớn hơn. Biến thành thân thể ma vật, hắn cảm giác mình đối ám vật chất vận dụng càng thêm tự nhiên, hắn vốn vận dụng cũng rất như thường, mà bây giờ như vậy... Quả thực tựa như hô hấp giống nhau.
Trong ngọn núi này... A Uyên xem ra là không có ám vật chất, mà ở trong mắt hắn, lại có một tầng nhàn nhạt hắc vụ, những hắc vụ sẽ thường thường tụ lại thêm vào thân thể hắn, đi qua da tay của hắn, đi qua hô hấp hắn tiến nhập trong cơ thể, cùng ám vật chất có sẵn trong cơ thể hòa làm một thể, hoàn toàn không có bất kỳ bài xích, cũng không có bất luận cái gì xói mòn.
Thâm Bạch mơ hồ cảm giác mình đối ám vật chất lý giải lại cao một tầng.
Mà tình huống A Uyên lại tương đối kỳ quái —— ám vật chất như có như không quả thực sẽ từ bên cạnh hắn đi qua không sai, nhưng mà, chỉ là đi qua.
Hoàn toàn không có bị A Uyên hấp thu.
Ngược lại thì Cá Khô nhi, Thâm Bạch chú ý tới Cá Khô nhi cư nhiên cũng có thể hấp thu ám vật chất!
Quả thực giống hắn!
Đây... Đây...
Là hắn kỳ quái hay là A Uyên kỳ quái hay là Cá Khô nhi kỳ quái?
Thâm Bạch quyết định quan sát thêm vài người nữa.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu chiếu theo ký hiệu lưu trên đường về Lâm uyên để lại trước đó.
Mà mượn cơ hội này, Thâm Bạch còn theo Lâm Uyên học thêm kỹ xảo sinh tồn trong núi, bao quát làm sao trong rừng rậm hành tẩu, làm sao phân biệt các loại ký hiệu.
"Ở địa phương bất đồng có phương thức lưu lại ký hiệu bất đồng, những ký hiệu này có nhiều chỗ khác nhau, bất quá địa phương lưu lại đại khái đều là giống nhau, hơn nữa, ký hiệu còn có thể chia làm hai tổ: Cho người khác nhìn, và cho mình nhìn." Lâm Uyên nói, lôi kéo Thâm Bạch đến một mảnh mặt đất bị cành khô đắp lại, đẩy ra: "Thứ tôi để lại là hai tổ ký hiệu."
"Một tổ nổi trên mặt, một tổ còn lại là tôi lưu cho mình."
"Bởi vì giữa đường liền phát hiện tình huống của cậu không thích hợp bị người Vương gia thấy, dự phòng bọn họ theo ký hiệu của tôi tìm được cậu, từ đó tôi đã đem ký hiệu sửa lại phương hướng, bên này lưu ký hiệu là chỉ chừa cho mình, phương tiện chúng ta đường về."
"Thì ra là thế, A Uyên anh thực cơ linh!" Trong miệng khen, Thâm Bạch ngực nhớ kỹ lời Lâm Uyên nói, lại học tập một hồi, kế tiếp hắn liền chủ động đưa ra bắt đầu "Thực tiễn", do hắn phân biệt Lâm Uyên trước lưu lại ký hiệu, sau đó mang theo hai người trên đường trở về.
Thâm Bạch học rất nhanh, tuy rằng phân biệt tốc độ so Lâm Uyên tự nhiên là chậm không ít, bất quá Lâm Uyên có kiên trì, tùy ý hắn đem tri thức mình dạy tới thông hiểu đạo lí.
Đường về ngày thứ năm, bọn họ gặp một hồi đại tuyết.
Tuyết lớn vô cùng, bọn họ phải tìm một sơn động trú, Thâm Bạch hôm nay tự mang hệ thống phát nhiệt, bọn họ cũng không phải cần sợ lạnh tra tấn, nhưng thật ra mắt dòm tuyết càng rơi xuống càng lớn, có chút lo lắng ký hiệu Lâm Uyên lưu ở trên mặt đất sẽ bị đại tuyết vùi lấp không thấy.
Trận tuyết rơi liền là hai ngày hai đêm, vô luận là sinh hoạt tại thành phố lớn - Thâm Bạch, hay là sinh hoạt tại Sơn Hải trấn - Lâm Uyên, hai người chưa từng thấy qua trận tuyết lớn như vậy, còn là sơn tuyết. Thời gian dài, Thâm Bạch vẫn hoàn hảo, hắn bây giờ —— thành thật mà nói rất khó có loại cảm giác lạnh lẽo này, ngược lại Lâm Uyên —— tuy rằng không nói tiếng nào, nhưng mà môi đã hơi có chút trắng bệch, Thâm Bạch biết hắn lạnh.
Lại qua một đêm, Lâm Uyên phát sốt.
Cơn sốt thế tới rào rạt, Lâm Uyên trực tiếp lâm vào hôn mê.
Kỳ thực đây tuyệt không kỳ quái —— trước hắn chỉ mặc y phục bình thường đi ăn cơm tối Vương gia an bài cho hắn, ai biết ăn được phân nửa đã xảy ra chuyện ni? Đã xảy ra chuyện, lại còn đi thâm sơn tìm người, nhiều ngày như vậy tới nay trong cơ thể Lâm Uyên tích góp mệt nhọc đã sớm khá nhiều, ngay sau đó, tìm được Thâm Bạch, còn muốn phân y phục cấp Thâm Bạch mặc, hôm nay lại gặp gỡ đại tuyết.
Lúc này, đơn thuần sưởi ấm đối Lâm Uyên từ lâu vô dụng, Lâm Uyên cần chắc là không gian thư thích an toàn, có thể cho hắn cái gì cũng không cần lo lắng, có thể chân chính nghỉ ngơi thật tốt.
Chăm chú ôm Lâm Uyên vào trong ngực, Thâm Bạch cau mày nghĩ biện pháp.
Sau đó, nghĩ a nghĩ, hắn thật đúng là nghĩ thông suốt cái gì...
Theo bóng lửa trại đung đưa trên vách núi đá, bóng Thâm Bạch bắt đầu phát sinh biến hóa.
Nguyên bản cái bóng loài người bắt đầu bành trướng, bành trướng, sau đó biến mất ——
Thay vào đó là ma thú to lớn?!
Bộ lông màu đen thật dài, mềm mại, dáng vẻ của hắn so với ma thú Lâm Uyên từng nhìn thấy đều đáng sợ hơn.
Nhưng mà ánh mắt của hắn lại ôn nhu cực kỳ.
Ôn nhu, nhẹ nhàng, hắn đem Lâm Uyên phụ tại trên lưng, để Lâm Uyên thả lỏng trong bộ lông mang theo nhiệt độ hỏa diễm của mình, hắn đưa chân đạp tàn lửa trại, thả người nhảy —— từ trong sơn động nhảy ra ngoài.
Cái này, tốc độ đi đường nhưng là thật cực nhanh.
Cùng với nói là chạy, không bằng nói Thâm Bạch hóa thành ma thú đang huyền phù trên không trung, khi tốc độ chạy đạt đến cực hạn, Thâm Bạch mơ hồ cảm giác mình hình như lại nhìn thấy gì, nhưng mà trong đầu lúc này chỉ có Lâm Uyên, hắn nhanh chóng chạy.
Cấp tốc mà bình ổn.
Lâm Uyên trên lưng hắn thậm chí không cảm giác được xóc nảy.
Chỉ dùng một ngày một đêm chạy xong lộ trình ba ngày, giờ khắc này, từ góc độ bọn họ đã có thể thấy đại trạch Vương gia, Thâm Bạch cho đến lúc này mới một lần nữa chậm rãi thu nhỏ lại, tựa như quá trình một đoàn ngọn lửa màu đen hừng hực thiêu đốt từ từ tắt, biến thành hình dáng một đoàn ngọn lửa màu đen giống nhau lơ lửng bất định, sau đó hình dạng chậm rãi ổn định lại, từ từ... Từ từ... Một lần nữa biến thành hình dạng Thâm Bạch.
Thâm Bạch thở hổn hển, phảng phất quá trình hao phí rất nhiều khí lực của hắn.
Đợi được hơi thở của hắn một lần nữa ổn định, một lần nữa cảm giác được hô hấp Lâm Uyên phía sau, hắn lúc này mới yên lòng lại.
Tư thế hai người bây giờ ——
Tay của Lâm Uyên vừa mới còn ở cổ của hắn, cả người khoát lên phía sau lưng của hắn, cằm tựa ở trên bả vai của hắn, cái tư thế này cũng để cho Thâm Bạch càng thêm an tâm.
Vươn tay, hắn cầm tay của Lâm Uyên muốn cõng lên.
Không ngờ, bàn tay của hắn vừa cầm tay Lâm Uyên, một giây kế tiếp lại bị Lâm Uyên trở tay cầm.
"Cậu, không nhìn ký hiệu cũng biết vị trí Vương gia?" Thanh âm Lâm Uyên rất khàn khàn.
Thâm Bạch đầu tiên là vui vẻ, sau đó cứng đờ.
"Cái kia... Cái kia... Trên đường thời gian... Em liền phát hiện... Tựa hồ em có thể cảm nhận được đại khái phương hướng ma vật hoặc ma thú khác, ở chỗ này, có thật nhiều ma thú tụ tập, nghĩ đến chỉ có thể là Vương gia đại trạch..." Thâm Bạch khó có được trả lời có điểm lắp bắp.
"... Trước không có ăn gian đi?" Không nghĩ, Lâm Uyên tiếp theo lại hỏi một vấn đề hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
"A?" Thâm Bạch sửng sốt ba giây, sau đó mới trong nháy mắt tỉnh ngộ: Lâm Uyên chỉ là chuyện trước đó hắn xem ký hiệu tìm đường.
Hắn vừa ngẩn người, sau đó nở nụ cười: "Không, tuyệt đối không có."
Trong lòng hắn tới cùng cảm kích Lâm Uyên không có trạc phá chỗ càng ngày càng không giống người thường của hắn.
Tuy rằng lòng biết rõ, chỉ là vẫn chưa có hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng.
"Nguyên lai ma thú và ma vật có thể chuyển biến lẫn nhau." Một lát sau, ngược lại là Thâm Bạch chủ động nhắc tới chuyện này.
"... ít nhất... Ma vật có thể biến thành ma thú." Tỉ mỉ suy tư một chút, Thâm Bạch nói.
"Trước ở cái sơn động kia, em chỉ nghĩ... Nếu như có thể chạy nhanh hơn thì tốt rồi, nếu có thể cõng A Uyên, thì hình thể phải lớn hơn; để cho A Uyên nằm thoải mái, sẽ không ngã xuống, vai phải rộng hơn; không thể xóc nảy... phải có lông mao thật dài giảm xóc..."
"Sau đó, liền biến thành vừa như vậy."
Hắn nói xong, một lát gãi gãi đầu: "Không xong, nghe hình như vừa lớn vừa ngu xuẩn a... A a a a a ~ sẽ không siêu cấp xấu đi?"
"Sẽ không, tôi đảo nghĩ có điểm suất." Lâm Uyên ở trên lưng hắn nói.
"Thật vậy chăng?" Thâm Bạch hơi nghiêng đầu, từ góc độ này, vừa vặn thấy bên môi và cằm Lâm Uyên.
"Thực sự." Cặp môi thật mỏng hơi khép mở một chút.
Nháy mắt mấy cái, Thâm Bạch nuốt nước miếng một cái, không biết nói cái gì cho phải, hắn nhất thời trầm mặc.
Ngược lại thì Lâm Uyên, hắn cũng thấy mái hiên tòa nhà Vương gia trước mắt.
"Hiện tại, chúng ta chậm rãi trở về đi."
"Hảo." Đem Lâm Uyên chỉnh lại tư thế, hai tay nâng bắp đùi của hắn, Thâm Bạch từng bước tuyết ấn sâu đậm, vững vàng hướng Vương gia đi đến.
Ở cửa, người của Vương gia khi nhìn đến bọn họ thì kinh ngạc mở cửa, lập tức có người đưa ra áo khoác lông ấm áp bao lấy hai người.
Đến tận đây, thời gian hai người ở riêng lần nữa kết thúc.
Đương nhiên, tuyệt nhiên bất đồng là thân thể của hắn, mà cuộc sống của hắn ——
"Sẽ không có ảnh hưởng gì, A Uyên anh không phải nói Hữu Sơn đã nói với người Vương gia hắn "Chiếm được lễ vật Minh Dương" sao? Người như em đối với bọn họ mà nói hẳn là cũng không trọng yếu, huống hồ, chính bọn họ buông tha tiếp tục tìm kiếm em." Nói đến đây, Thâm Bạch nhún vai: "Như vậy rất tốt, em sẽ tránh được một gánh nặng."
"Vương gia, cậu còn phải đi về sao?" Lâm Uyên hỏi hắn.
Gật đầu, Thâm Bạch nói: "Phải trở lại, gia gia em còn ở bên đó, em chỉ là phù linh trở về, để gia gia ở tổ trạch bên này hoả táng, nếu như là gia gia trước kia, em nghĩ ông nhất định muốn được chôn ở tổ trạch bên này, bất quá những lời ông nói với em trước khi đi..."
"Em nghĩ ông hẳn càng muốn đi Sơn Hải trấn đi?"
Thâm Bạch nói, làm một biểu tình tội nghiệp với Lâm Uyên, hai tay tạo thành chữ thập, bộ dáng cầu xin: "A Uyên, em nghĩ đem tro cốt gia gia tung đến trên núi Sơn Hải trấn, hoặc là hải lý, dựa theo pháp quy trên trấn, này có tính ô nhiễm hoàn cảnh không?"
Lâm Uyên:...
"Trở lại tôi sẽ giúp cậu chuyển giao." Lâm Uyên cuối cùng trả lời như vậy.
"Oh Yeah! Thật vui nga!" Song chưởng hướng thiên không, Thâm Bạch cao hứng bừng bừng nói.
Lâm Uyên:...
"A Uyên anh qua đây đại khái hơn một tuần đi? Chúng ta bây giờ bắt đầu trở về, vậy cũng dùng thời gian không sai biệt lắm, ân, hẳn là sảo ngắn một chút, tính toán thời gian, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi." Thâm Bạch vừa nói, nhìn một chút trên người của mình, hắn bây giờ mặc y phục Lâm Uyên, xác thực nói là nội y ← Một bộ đồ chống lạnh khinh bạc, có điểm cùng loại quần áo mùa thu, bất quá hình thức đẹp hơn một ít, cũng càng thêm khinh bạc, đây là bọn hắn khi tiến vào bổn gia mua —— Thâm Bạch lo lắng ở trên núi bổn gia quá lạnh.
Không thể để cho A Uyên mặc đồ lót, cho nên —— không thể làm gì khác hơn là chính hắn mặc ~
↑
Đường dây não Thâm Bạch kỳ thực rất đơn giản.
Thu hồi xong một con mèo mun cuối cùng trong cơ thể, Thâm Bạch nhìn tay của mình —— tay hắn cũng lớn hơn. Biến thành thân thể ma vật, hắn cảm giác mình đối ám vật chất vận dụng càng thêm tự nhiên, hắn vốn vận dụng cũng rất như thường, mà bây giờ như vậy... Quả thực tựa như hô hấp giống nhau.
Trong ngọn núi này... A Uyên xem ra là không có ám vật chất, mà ở trong mắt hắn, lại có một tầng nhàn nhạt hắc vụ, những hắc vụ sẽ thường thường tụ lại thêm vào thân thể hắn, đi qua da tay của hắn, đi qua hô hấp hắn tiến nhập trong cơ thể, cùng ám vật chất có sẵn trong cơ thể hòa làm một thể, hoàn toàn không có bất kỳ bài xích, cũng không có bất luận cái gì xói mòn.
Thâm Bạch mơ hồ cảm giác mình đối ám vật chất lý giải lại cao một tầng.
Mà tình huống A Uyên lại tương đối kỳ quái —— ám vật chất như có như không quả thực sẽ từ bên cạnh hắn đi qua không sai, nhưng mà, chỉ là đi qua.
Hoàn toàn không có bị A Uyên hấp thu.
Ngược lại thì Cá Khô nhi, Thâm Bạch chú ý tới Cá Khô nhi cư nhiên cũng có thể hấp thu ám vật chất!
Quả thực giống hắn!
Đây... Đây...
Là hắn kỳ quái hay là A Uyên kỳ quái hay là Cá Khô nhi kỳ quái?
Thâm Bạch quyết định quan sát thêm vài người nữa.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu chiếu theo ký hiệu lưu trên đường về Lâm uyên để lại trước đó.
Mà mượn cơ hội này, Thâm Bạch còn theo Lâm Uyên học thêm kỹ xảo sinh tồn trong núi, bao quát làm sao trong rừng rậm hành tẩu, làm sao phân biệt các loại ký hiệu.
"Ở địa phương bất đồng có phương thức lưu lại ký hiệu bất đồng, những ký hiệu này có nhiều chỗ khác nhau, bất quá địa phương lưu lại đại khái đều là giống nhau, hơn nữa, ký hiệu còn có thể chia làm hai tổ: Cho người khác nhìn, và cho mình nhìn." Lâm Uyên nói, lôi kéo Thâm Bạch đến một mảnh mặt đất bị cành khô đắp lại, đẩy ra: "Thứ tôi để lại là hai tổ ký hiệu."
"Một tổ nổi trên mặt, một tổ còn lại là tôi lưu cho mình."
"Bởi vì giữa đường liền phát hiện tình huống của cậu không thích hợp bị người Vương gia thấy, dự phòng bọn họ theo ký hiệu của tôi tìm được cậu, từ đó tôi đã đem ký hiệu sửa lại phương hướng, bên này lưu ký hiệu là chỉ chừa cho mình, phương tiện chúng ta đường về."
"Thì ra là thế, A Uyên anh thực cơ linh!" Trong miệng khen, Thâm Bạch ngực nhớ kỹ lời Lâm Uyên nói, lại học tập một hồi, kế tiếp hắn liền chủ động đưa ra bắt đầu "Thực tiễn", do hắn phân biệt Lâm Uyên trước lưu lại ký hiệu, sau đó mang theo hai người trên đường trở về.
Thâm Bạch học rất nhanh, tuy rằng phân biệt tốc độ so Lâm Uyên tự nhiên là chậm không ít, bất quá Lâm Uyên có kiên trì, tùy ý hắn đem tri thức mình dạy tới thông hiểu đạo lí.
Đường về ngày thứ năm, bọn họ gặp một hồi đại tuyết.
Tuyết lớn vô cùng, bọn họ phải tìm một sơn động trú, Thâm Bạch hôm nay tự mang hệ thống phát nhiệt, bọn họ cũng không phải cần sợ lạnh tra tấn, nhưng thật ra mắt dòm tuyết càng rơi xuống càng lớn, có chút lo lắng ký hiệu Lâm Uyên lưu ở trên mặt đất sẽ bị đại tuyết vùi lấp không thấy.
Trận tuyết rơi liền là hai ngày hai đêm, vô luận là sinh hoạt tại thành phố lớn - Thâm Bạch, hay là sinh hoạt tại Sơn Hải trấn - Lâm Uyên, hai người chưa từng thấy qua trận tuyết lớn như vậy, còn là sơn tuyết. Thời gian dài, Thâm Bạch vẫn hoàn hảo, hắn bây giờ —— thành thật mà nói rất khó có loại cảm giác lạnh lẽo này, ngược lại Lâm Uyên —— tuy rằng không nói tiếng nào, nhưng mà môi đã hơi có chút trắng bệch, Thâm Bạch biết hắn lạnh.
Lại qua một đêm, Lâm Uyên phát sốt.
Cơn sốt thế tới rào rạt, Lâm Uyên trực tiếp lâm vào hôn mê.
Kỳ thực đây tuyệt không kỳ quái —— trước hắn chỉ mặc y phục bình thường đi ăn cơm tối Vương gia an bài cho hắn, ai biết ăn được phân nửa đã xảy ra chuyện ni? Đã xảy ra chuyện, lại còn đi thâm sơn tìm người, nhiều ngày như vậy tới nay trong cơ thể Lâm Uyên tích góp mệt nhọc đã sớm khá nhiều, ngay sau đó, tìm được Thâm Bạch, còn muốn phân y phục cấp Thâm Bạch mặc, hôm nay lại gặp gỡ đại tuyết.
Lúc này, đơn thuần sưởi ấm đối Lâm Uyên từ lâu vô dụng, Lâm Uyên cần chắc là không gian thư thích an toàn, có thể cho hắn cái gì cũng không cần lo lắng, có thể chân chính nghỉ ngơi thật tốt.
Chăm chú ôm Lâm Uyên vào trong ngực, Thâm Bạch cau mày nghĩ biện pháp.
Sau đó, nghĩ a nghĩ, hắn thật đúng là nghĩ thông suốt cái gì...
Theo bóng lửa trại đung đưa trên vách núi đá, bóng Thâm Bạch bắt đầu phát sinh biến hóa.
Nguyên bản cái bóng loài người bắt đầu bành trướng, bành trướng, sau đó biến mất ——
Thay vào đó là ma thú to lớn?!
Bộ lông màu đen thật dài, mềm mại, dáng vẻ của hắn so với ma thú Lâm Uyên từng nhìn thấy đều đáng sợ hơn.
Nhưng mà ánh mắt của hắn lại ôn nhu cực kỳ.
Ôn nhu, nhẹ nhàng, hắn đem Lâm Uyên phụ tại trên lưng, để Lâm Uyên thả lỏng trong bộ lông mang theo nhiệt độ hỏa diễm của mình, hắn đưa chân đạp tàn lửa trại, thả người nhảy —— từ trong sơn động nhảy ra ngoài.
Cái này, tốc độ đi đường nhưng là thật cực nhanh.
Cùng với nói là chạy, không bằng nói Thâm Bạch hóa thành ma thú đang huyền phù trên không trung, khi tốc độ chạy đạt đến cực hạn, Thâm Bạch mơ hồ cảm giác mình hình như lại nhìn thấy gì, nhưng mà trong đầu lúc này chỉ có Lâm Uyên, hắn nhanh chóng chạy.
Cấp tốc mà bình ổn.
Lâm Uyên trên lưng hắn thậm chí không cảm giác được xóc nảy.
Chỉ dùng một ngày một đêm chạy xong lộ trình ba ngày, giờ khắc này, từ góc độ bọn họ đã có thể thấy đại trạch Vương gia, Thâm Bạch cho đến lúc này mới một lần nữa chậm rãi thu nhỏ lại, tựa như quá trình một đoàn ngọn lửa màu đen hừng hực thiêu đốt từ từ tắt, biến thành hình dáng một đoàn ngọn lửa màu đen giống nhau lơ lửng bất định, sau đó hình dạng chậm rãi ổn định lại, từ từ... Từ từ... Một lần nữa biến thành hình dạng Thâm Bạch.
Thâm Bạch thở hổn hển, phảng phất quá trình hao phí rất nhiều khí lực của hắn.
Đợi được hơi thở của hắn một lần nữa ổn định, một lần nữa cảm giác được hô hấp Lâm Uyên phía sau, hắn lúc này mới yên lòng lại.
Tư thế hai người bây giờ ——
Tay của Lâm Uyên vừa mới còn ở cổ của hắn, cả người khoát lên phía sau lưng của hắn, cằm tựa ở trên bả vai của hắn, cái tư thế này cũng để cho Thâm Bạch càng thêm an tâm.
Vươn tay, hắn cầm tay của Lâm Uyên muốn cõng lên.
Không ngờ, bàn tay của hắn vừa cầm tay Lâm Uyên, một giây kế tiếp lại bị Lâm Uyên trở tay cầm.
"Cậu, không nhìn ký hiệu cũng biết vị trí Vương gia?" Thanh âm Lâm Uyên rất khàn khàn.
Thâm Bạch đầu tiên là vui vẻ, sau đó cứng đờ.
"Cái kia... Cái kia... Trên đường thời gian... Em liền phát hiện... Tựa hồ em có thể cảm nhận được đại khái phương hướng ma vật hoặc ma thú khác, ở chỗ này, có thật nhiều ma thú tụ tập, nghĩ đến chỉ có thể là Vương gia đại trạch..." Thâm Bạch khó có được trả lời có điểm lắp bắp.
"... Trước không có ăn gian đi?" Không nghĩ, Lâm Uyên tiếp theo lại hỏi một vấn đề hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
"A?" Thâm Bạch sửng sốt ba giây, sau đó mới trong nháy mắt tỉnh ngộ: Lâm Uyên chỉ là chuyện trước đó hắn xem ký hiệu tìm đường.
Hắn vừa ngẩn người, sau đó nở nụ cười: "Không, tuyệt đối không có."
Trong lòng hắn tới cùng cảm kích Lâm Uyên không có trạc phá chỗ càng ngày càng không giống người thường của hắn.
Tuy rằng lòng biết rõ, chỉ là vẫn chưa có hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng.
"Nguyên lai ma thú và ma vật có thể chuyển biến lẫn nhau." Một lát sau, ngược lại là Thâm Bạch chủ động nhắc tới chuyện này.
"... ít nhất... Ma vật có thể biến thành ma thú." Tỉ mỉ suy tư một chút, Thâm Bạch nói.
"Trước ở cái sơn động kia, em chỉ nghĩ... Nếu như có thể chạy nhanh hơn thì tốt rồi, nếu có thể cõng A Uyên, thì hình thể phải lớn hơn; để cho A Uyên nằm thoải mái, sẽ không ngã xuống, vai phải rộng hơn; không thể xóc nảy... phải có lông mao thật dài giảm xóc..."
"Sau đó, liền biến thành vừa như vậy."
Hắn nói xong, một lát gãi gãi đầu: "Không xong, nghe hình như vừa lớn vừa ngu xuẩn a... A a a a a ~ sẽ không siêu cấp xấu đi?"
"Sẽ không, tôi đảo nghĩ có điểm suất." Lâm Uyên ở trên lưng hắn nói.
"Thật vậy chăng?" Thâm Bạch hơi nghiêng đầu, từ góc độ này, vừa vặn thấy bên môi và cằm Lâm Uyên.
"Thực sự." Cặp môi thật mỏng hơi khép mở một chút.
Nháy mắt mấy cái, Thâm Bạch nuốt nước miếng một cái, không biết nói cái gì cho phải, hắn nhất thời trầm mặc.
Ngược lại thì Lâm Uyên, hắn cũng thấy mái hiên tòa nhà Vương gia trước mắt.
"Hiện tại, chúng ta chậm rãi trở về đi."
"Hảo." Đem Lâm Uyên chỉnh lại tư thế, hai tay nâng bắp đùi của hắn, Thâm Bạch từng bước tuyết ấn sâu đậm, vững vàng hướng Vương gia đi đến.
Ở cửa, người của Vương gia khi nhìn đến bọn họ thì kinh ngạc mở cửa, lập tức có người đưa ra áo khoác lông ấm áp bao lấy hai người.
Đến tận đây, thời gian hai người ở riêng lần nữa kết thúc.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Tang