Kỷ Cambri Trở Lại
Chương 41
Bây giờ, Tùng Hạ lại cảm nhận được nỗi đau thương khôn xiết này, tiến gần cái chết là chuyện khiến người ta vô cùng đau đớn.
Tùng Hạ ngẩn người, tuy rằng quả thật có chút không đành lòng, nhưng bây giờ họ không có lý do để vì một con mèo không có liên quan mà làm liên lụy đến tính mạng của mình cả. Đàn thằn lằn đang không ngừng bò ra từ trong rạp chiếu phim, cuồn cuộn không dứt, nếu họ không đi sẽ lành ít dữ nhiều.
Huống hồ chủ của con mèo này là Trang Nghiêu, một đứa trẻ tâm cơ thâm trầm, đùa giỡn họ xoay như chong chóng. Chỉ e Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đều ước gì mượn cơ hội này cho nó một bài học.
Tùng Hạ phức tạp nhìn Trang Nghiêu, xoay người muốn đi.
Trang Nghiêu chạy vọt lên, ôm lấy hông Tùng Hạ, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn cậu: “Anh Tùng Hạ, anh mau cứu A Bố, xin anh mau cứu A Bố."
Tùng Hạ thấy da đầu tê dại.
… Anh Tùng Hạ?
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Trang Nghiêu nhăn lại, trong đôi mắt vừa sáng vừa tròn đầy ắp nước mắt cầu cứu, nó cắn đôi môi đỏ mềm, nhìn qua rất đáng yêu, nếu là người lạ nhìn thấy cảnh này, sợ rằng không đành lòng cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của nó. Ngay cả Tùng Hạ cũng do dự trong nháy mắt.
May mà ba người ở đây đều biết bộ mặt thật của nó.
Tùng Hạ cắn răng nói: “Chúng tôi không cứu được nó, cậu… cậu buông ra."
Thành Thiên Bích lại một lần nữa lôi Trang Nghiêu từ trên người Tùng Hạ xuống, lạnh nhạt nói: “Gieo gió gặt bão, cút ngay."
Trang Nghiêu la lên: “Tôi là người tiến hóa não vực!"
Ba người dừng lại.
Trang Nghiêu bò dậy từ dưới đất: “Tôi là người tiến hóa não vực, nếu mấy người cứu A Bố, tôi thề sẽ đưa mấy người an toàn đến Bắc Kinh."
Tùng Hạ hơi nổi đóa: “Cậu rõ ràng nói cậu không phải người tiến hóa!"
Trang Nghiêu lo lắng nhìn A Bố: “Lừa mấy người thôi, tôi là người tiến hóa não vực, hơn nữa tôi biết làm sao để khống chế dao động năng lượng, không cần thông qua bất kì thiết bị gì, bản thân có thể khống chế. Tôi có rất nhiều đồ tốt, tuyệt đối có thể đưa ba người đến Bắc Kinh."
Liễu Phong Vũ hừ lạnh: “Mi nghĩ rằng bọn này sẽ tin mi sao."
Tùng Hạ nắm tay lại, kỳ thật cậu tin.
Cậu tin Trang Nghiêu đúng là người tiến hóa não vực, tốc độ tính toán ưu việt và năng lực phân tích tinh vi này, dù là người có chỉ số thông minh cao cũng chưa chắc đã có. Năng lực Trang Nghiêu biểu hiện ra ngoài đã vượt xa khỏi phạm trù của loài người.
Trang Nghiêu hét lớn: “Mau cứu A Bố! Không cần liều mạng với thằn lằn, chỉ cần có thể cho A Bố tự do, đám thằn lằn này sẽ không đuổi kịp chúng ta. Dù gì lấy năng lực của mấy người, cũng có thể toàn thân trở ra, sao không đánh cuộc một lần. Tôi có những thứ mà trong tận thế, mấy người mất cả đời cũng không có đủ, không có não, dù mấy người có lợi hại hơn nữa cũng không hiểu làm thế nào để tích góp và sử dụng hợp lý. Ba người phối hợp quá kém, tôi đồng ý làm não của mấy người, chỉ cần mấy người cứu A Bố!"
Tùng Hạ đấu tranh một phen trong lòng, một người tiến hóa não bộ là người mà ngay cả chính phủ cũng cầu còn không được, nếu họ có thể có được một người như vậy, vậy tỉ lệ cho họ an toàn đi đến Bắc Kinh được nâng cao trên diện rộng. Huống chi, dù Trang Nghiêu không phải người tiến hóa não vực, những đồ dùng nó cất giữ trong biệt thự cũng có thể trọng dụng. Trong tình trạng A Bố bị thương, cậu không tin Trang Nghiêu còn có thể giở trò gì, nếu lần này thành công, họ có thể thu được một sức mạnh cực lớn.
Thành Thiên Bích nhìn về phía Tùng Hạ: “Trang Nghiêu có thật là người tiến hóa não vực không?"
Tùng Hạ gật đầu: “Đúng."
Liễu Phong Vũ cũng trầm mặc. Người tiến hóa não bộ và người điều khiển sức mạnh tự nhiên đã trở thành truyền kỳ, là nhân tài chính phủ khan hiếm nhất. Nếu trong nhóm họ có thể đồng thời có được hai người, hầu như một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Tùng Hạ nói: “Trang Nghiêu, nếu cậu nói chúng tôi phối hợp rất kém cỏi, hãy để chúng tôi xem sức mạnh của người tiến hóa não bộ."
Trang Nghiêu la lên: “Xung quanh A Bố có sáu mươi bốn con thằn lằn, có năm, sáu con có hình thể hai mét, năm con ba mét, chỉ có một con hơn ba mét. Ba người chỉ cần đánh chết sáu con hai mét trở lên, những con khác không cần quan tâm. Hoa đại vương xông vào từ hướng bảy giờ phía Tây Nam, phát tán ba phần mùi thối, anh điều khiển sức gió kia lấy A Bố làm trung tâm, tạo ra một luồng khí xoáy loại nhỏ bán kính 6.5 mét, áp suất không được vượt quá 10 Pa, độ cao không được vượt quá đầu gối A Bố. Nếu như con thằn lằn lớn nhất kia không tấn công, ba người túm lấy đuôi A Bố nhảy lên người nó, mau lên!"
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng nặng trịch, chạy về hướng nó nói.
Thành Thiên Bích cũng theo sát phía sau, đạp lên đầu con thằn lằn phóng về phía A Bố.
Đầu lưỡi thằn lằn khổng lồ không ngừng siết chặt, A Bố nhìn qua đã có vẻ khó thở, không chống cự được thêm bao lâu.
Liễu Phong Vũ mở đóa hoa to lớn, sau đó bao lấy toàn thân mình ở chính giữa, phán tán mùi thối ở hướng bảy giờ. Thành Thiên Bích một đao chặt đứt chừng mười cái lưỡi quấn lấy chân A Bố, một luồng khí xoáy tạo ra quanh A Bố, kéo theo mùi thối xoay tròn. Đám thằn lằn vội thụt lưỡi lại, nhanh chóng lui về phía sau, con thằn lằn khổng lồ có sức chống cự lớn hơn một chút. Thành Thiên Bích vung lưỡi đao vô hình, từng bước từng bước chém giết đám thằn lằn này.
Thằn lằn khổng lồ thụt cái lưỡi quấn cổ A Bố lại, dùng tốc độ cực nhanh bắn lưỡi về phía Thành Thiên Bích, bộp một tiếng cuốn lấy hai tay và cả người Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích kêu một tiếng, hắn có cảm giác nội tạng đều bị đè ép lại với nhau.
Hắn muốn chặt đứt lưỡi thằn lằn, nhưng đầu lưỡi kia vô cùng linh hoạt, giống như có thể cảm giác được sự nguy hiểm vô hình trong không khí, lần nào cũng có thể tránh thoát. Thành Thiên Bích đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, gần như kiệt sức.
Liễu Phong Vũ đập mạnh cánh hoa lên người con thằn lằn khổng lồ, điên cuồng tiết ra dịch tiêu hóa. Con thằn lằn khổng lồ tuy da dày thịt béo, nhưng không có áo giáp bảo vệ, dù sao cũng là máu thịt, nhanh chóng đau đớn giãy dụa, nhưng vẫn không buông Thành Thiên Bích ra.
Trang Nghiêu hô: “A Bố, nhảy lên người nó!"
A Bố dựng dậy thân thể yếu ớt, nhảy lên người con thằn lằn khổng lồ, trọng lượng mấy tấn đè lên con thằn lằn khiến nó cả người run rẩy, đầu lưỡi cũng run lên, Thành Thiên Bích rơi xuống đất.
Liễu Phong Vũ một tay bắt được hắn, một tay bắt được đuôi A Bố, A Bố quẫy đuôi một cái, hai người bị hất lên không trung, cả hai rơi vào lưng A Bố.
Tùng Hạ thấy A Bố chạy tới phía họ, trái tim nhảy lên cổ họng rốt cuộc đã trở về trong ngực.
Đám thằn lằn đuổi theo sau lưng, khi A Bố chạy ngang qua họ, cuốn lấy cả hai lên lưng, chạy nhanh về phía trước.
Bốn người nắm thật chặt bộ lông của A Bố, quay đầu nhìn lại, hơn một nghìn con thằn lằn phía sau đuổi theo không bỏ, bất chấp trọng lực, chúng bám trên mặt đất, trên mặt tường, có ở khắp nơi. Đưa mắt nhìn lại, bầy đàn rậm rạp, đông nghìn nghịt, chặn kín cả con đường, như thủy triều ập tới phía họ, làm cho họ sợ hãi run lên từ đáy lòng.
Đám thằn lằn đuổi theo họ hai con phố rồi mới bị A Bố bỏ lại.
A Bố đưa họ về biệt thự, mới vừa vào cửa đã nặng nề đổ sập xuống đất, thở phì phà phì phò.
Trang Nghiêu ôm đầu A Bố, cọ cọ vào chóp mũi nó, giọng nói run rẩy kịch liệt: “A Bố, mày đừng chết, A Bố."
Trên người A Bố có nhiều vết thương, tứ chi bị lưỡi thằn lằn siết lại thành từng vết tụ máu, vết thương nghiêm trọng nhất là dưới bụng bị rạch toác, cùng với vết siết do lưỡi thằn lằn trên cổ. Nhìn qua, nó cực kỳ yếu ớt, đôi mắt xinh đẹp màu tím nhạt dần dần mất đi thần thái.
Đối mặt với một sinh vật to lớn như vậy, thuốc men của loài người dùng trên người nó, căn bản như muối bỏ bể, ngay cả một vết thương cũng không thể băng bó được, lần đầu tiên Trang Nghiêu cảm thấy bất lực như vậy, chỉ có thể vuốt ve gương mặt A Bố từng cái một, nước mắt không ngừng chảy xuống.
A Bố lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm nó, kêu meo meo meo như đang làm nũng.
Tùng Hạ nhìn dáng vẻ bất lực của Trang Nghiêu, trong lòng không ngừng chua xót. Cậu xoa xoa bộ lông mềm mại của A Bố, đầu óc loạn hết cả lên.
Có cách gì có thể cứu nó không, nếu có thể bịt lại vết thương thì tốt rồi, nhưng vết thương lớn như thế thì phải bịt lại thế nào? Dường như đủ để nhét một người vào…
Trang Nghiêu ôm A Bố, thấp giọng khóc lóc, trong đêm tối an tĩnh đặc biệt làm lòng người đau xót.
Tùng Hạ vuốt lên miệng vết thương trên bụng A Bố, đầu ngón tay khẽ run, sâu quá… Cậu dùng tâm để cảm giác sự vận động năng lượng trong thân thể A Bố, thấy rõ năng lượng A Bố đang chậm rãi xói mòn ra ngoài từ chỗ bị thương, dao động năng lượng của nó càng ngày càng yếu ớt, nếu số năng lượng này đều chảy sạch ra ngoài, có phải nó sẽ chết hay không?
Tùng Hạ thấy trong lòng khó chịu. Trên đường, cậu đã nhìn thấy những cái chết như thế này rất nhiều, phần lớn người chết đều là người xa lạ cậu không quen biết, cậu cũng đứng cách khá xa, không được tự mình cảm nhận, chỉ có hai cái chết làm cậu chấn động, một lần là lúc đầu họ muốn chạy trốn khỏi Côn Minh, ở trên đường cao tốc gặp được đôi vợ chồng trẻ tuổi tốt bụng chở họ đi cùng, lần kia là gã tiến hóa ngược mà cha mẹ bị cá lớn ăn mất, tiếng khóc gào xé tâm can lúc đó…
Bây giờ, Tùng Hạ lại cảm nhận được nỗi đau thương khôn xiết này, tiến gần cái chết là chuyện khiến người ta vô cùng đau đớn.
Cậu muốn lấp đi tiếng khóc của Trang Nghiêu từ trong tiềm thức, bởi vì âm thanh kia khiến cậu khó chịu.
Con mèo đẹp mà nhanh nhẹn như vậy, không nên chết thế này, nếu nó không chết thì thật tốt, nếu có thể bịt lại miệng vết thương thì thật tốt, nếu có thể…
Tùng Hạ cả người run lên, đột nhiên cảm giác năng lượng trong thân thể mình đi theo bàn tay cậu tiếp xúc với A Bố, chậm rãi di chuyển vào trong thân thể A Bố. Cậu trợn to hai mắt, hai tay dính sát vào thân thể A Bố, điều động năng lượng toàn thân tập trung vào miệng vết thương của A Bố, giống như cậu có thể tự chủ để chống lạnh và nâng cao thị lực trong nháy mắt vậy, cậu dốc sức đưa năng lượng vô thuộc tính vào vùng da bốn phía quanh vết thương và trong các tế bào nội tạng, đẩy nhanh tốc độ tái sinh tế bào, chữa trị vết thương với tốc độ lấy mắt thường có thể trông thấy được!
Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng ngẩn cả ra, Trang Nghiêu cũng bị hấp dẫn bởi dao động năng lượng to lớn đột nhiên xuất hiện, quay đầu lại, thấy lớp da trên miệng vết thương của A Bố giống như cỏ dại sinh trưởng tốt, chậm rãi nhúc nhích trong đống máu thịt, mọc thêm ra, từ từ khép lại.
Năng lượng đang suy kiệt của A Bố cũng bị kiềm chế.
Quần áo Tùng Hạ đã ướt đẫm mồ hôi, cậu có cảm giác năng lượng của mình đang cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong thân thể A Bố, cậu dùng năng lực nâng cao tế bào bản thân để nâng cao sức sống tế bào của A Bố, thế nhưng lượng tiêu hao khi cậu vận dụng năng lượng đó chí ít gia tăng gấp ba bốn lần so với lúc cậu sử dụng trên thân thể mình, chẳng bao lâu sau cậu cũng cảm giác đầu váng mắt hoa, tứ chi không còn chút sức lực nào cả, thân thể như sắp bị khoét rỗng.
Thành Thiên Bích là người đầu tiên phát hiện cậu có chỗ không đúng, tiến lên ôm cậu lên.
Tùng Hạ toàn thân mệt nhoài, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Tùng Hạ ngẩn người, tuy rằng quả thật có chút không đành lòng, nhưng bây giờ họ không có lý do để vì một con mèo không có liên quan mà làm liên lụy đến tính mạng của mình cả. Đàn thằn lằn đang không ngừng bò ra từ trong rạp chiếu phim, cuồn cuộn không dứt, nếu họ không đi sẽ lành ít dữ nhiều.
Huống hồ chủ của con mèo này là Trang Nghiêu, một đứa trẻ tâm cơ thâm trầm, đùa giỡn họ xoay như chong chóng. Chỉ e Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đều ước gì mượn cơ hội này cho nó một bài học.
Tùng Hạ phức tạp nhìn Trang Nghiêu, xoay người muốn đi.
Trang Nghiêu chạy vọt lên, ôm lấy hông Tùng Hạ, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn cậu: “Anh Tùng Hạ, anh mau cứu A Bố, xin anh mau cứu A Bố."
Tùng Hạ thấy da đầu tê dại.
… Anh Tùng Hạ?
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Trang Nghiêu nhăn lại, trong đôi mắt vừa sáng vừa tròn đầy ắp nước mắt cầu cứu, nó cắn đôi môi đỏ mềm, nhìn qua rất đáng yêu, nếu là người lạ nhìn thấy cảnh này, sợ rằng không đành lòng cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của nó. Ngay cả Tùng Hạ cũng do dự trong nháy mắt.
May mà ba người ở đây đều biết bộ mặt thật của nó.
Tùng Hạ cắn răng nói: “Chúng tôi không cứu được nó, cậu… cậu buông ra."
Thành Thiên Bích lại một lần nữa lôi Trang Nghiêu từ trên người Tùng Hạ xuống, lạnh nhạt nói: “Gieo gió gặt bão, cút ngay."
Trang Nghiêu la lên: “Tôi là người tiến hóa não vực!"
Ba người dừng lại.
Trang Nghiêu bò dậy từ dưới đất: “Tôi là người tiến hóa não vực, nếu mấy người cứu A Bố, tôi thề sẽ đưa mấy người an toàn đến Bắc Kinh."
Tùng Hạ hơi nổi đóa: “Cậu rõ ràng nói cậu không phải người tiến hóa!"
Trang Nghiêu lo lắng nhìn A Bố: “Lừa mấy người thôi, tôi là người tiến hóa não vực, hơn nữa tôi biết làm sao để khống chế dao động năng lượng, không cần thông qua bất kì thiết bị gì, bản thân có thể khống chế. Tôi có rất nhiều đồ tốt, tuyệt đối có thể đưa ba người đến Bắc Kinh."
Liễu Phong Vũ hừ lạnh: “Mi nghĩ rằng bọn này sẽ tin mi sao."
Tùng Hạ nắm tay lại, kỳ thật cậu tin.
Cậu tin Trang Nghiêu đúng là người tiến hóa não vực, tốc độ tính toán ưu việt và năng lực phân tích tinh vi này, dù là người có chỉ số thông minh cao cũng chưa chắc đã có. Năng lực Trang Nghiêu biểu hiện ra ngoài đã vượt xa khỏi phạm trù của loài người.
Trang Nghiêu hét lớn: “Mau cứu A Bố! Không cần liều mạng với thằn lằn, chỉ cần có thể cho A Bố tự do, đám thằn lằn này sẽ không đuổi kịp chúng ta. Dù gì lấy năng lực của mấy người, cũng có thể toàn thân trở ra, sao không đánh cuộc một lần. Tôi có những thứ mà trong tận thế, mấy người mất cả đời cũng không có đủ, không có não, dù mấy người có lợi hại hơn nữa cũng không hiểu làm thế nào để tích góp và sử dụng hợp lý. Ba người phối hợp quá kém, tôi đồng ý làm não của mấy người, chỉ cần mấy người cứu A Bố!"
Tùng Hạ đấu tranh một phen trong lòng, một người tiến hóa não bộ là người mà ngay cả chính phủ cũng cầu còn không được, nếu họ có thể có được một người như vậy, vậy tỉ lệ cho họ an toàn đi đến Bắc Kinh được nâng cao trên diện rộng. Huống chi, dù Trang Nghiêu không phải người tiến hóa não vực, những đồ dùng nó cất giữ trong biệt thự cũng có thể trọng dụng. Trong tình trạng A Bố bị thương, cậu không tin Trang Nghiêu còn có thể giở trò gì, nếu lần này thành công, họ có thể thu được một sức mạnh cực lớn.
Thành Thiên Bích nhìn về phía Tùng Hạ: “Trang Nghiêu có thật là người tiến hóa não vực không?"
Tùng Hạ gật đầu: “Đúng."
Liễu Phong Vũ cũng trầm mặc. Người tiến hóa não bộ và người điều khiển sức mạnh tự nhiên đã trở thành truyền kỳ, là nhân tài chính phủ khan hiếm nhất. Nếu trong nhóm họ có thể đồng thời có được hai người, hầu như một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Tùng Hạ nói: “Trang Nghiêu, nếu cậu nói chúng tôi phối hợp rất kém cỏi, hãy để chúng tôi xem sức mạnh của người tiến hóa não bộ."
Trang Nghiêu la lên: “Xung quanh A Bố có sáu mươi bốn con thằn lằn, có năm, sáu con có hình thể hai mét, năm con ba mét, chỉ có một con hơn ba mét. Ba người chỉ cần đánh chết sáu con hai mét trở lên, những con khác không cần quan tâm. Hoa đại vương xông vào từ hướng bảy giờ phía Tây Nam, phát tán ba phần mùi thối, anh điều khiển sức gió kia lấy A Bố làm trung tâm, tạo ra một luồng khí xoáy loại nhỏ bán kính 6.5 mét, áp suất không được vượt quá 10 Pa, độ cao không được vượt quá đầu gối A Bố. Nếu như con thằn lằn lớn nhất kia không tấn công, ba người túm lấy đuôi A Bố nhảy lên người nó, mau lên!"
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng nặng trịch, chạy về hướng nó nói.
Thành Thiên Bích cũng theo sát phía sau, đạp lên đầu con thằn lằn phóng về phía A Bố.
Đầu lưỡi thằn lằn khổng lồ không ngừng siết chặt, A Bố nhìn qua đã có vẻ khó thở, không chống cự được thêm bao lâu.
Liễu Phong Vũ mở đóa hoa to lớn, sau đó bao lấy toàn thân mình ở chính giữa, phán tán mùi thối ở hướng bảy giờ. Thành Thiên Bích một đao chặt đứt chừng mười cái lưỡi quấn lấy chân A Bố, một luồng khí xoáy tạo ra quanh A Bố, kéo theo mùi thối xoay tròn. Đám thằn lằn vội thụt lưỡi lại, nhanh chóng lui về phía sau, con thằn lằn khổng lồ có sức chống cự lớn hơn một chút. Thành Thiên Bích vung lưỡi đao vô hình, từng bước từng bước chém giết đám thằn lằn này.
Thằn lằn khổng lồ thụt cái lưỡi quấn cổ A Bố lại, dùng tốc độ cực nhanh bắn lưỡi về phía Thành Thiên Bích, bộp một tiếng cuốn lấy hai tay và cả người Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích kêu một tiếng, hắn có cảm giác nội tạng đều bị đè ép lại với nhau.
Hắn muốn chặt đứt lưỡi thằn lằn, nhưng đầu lưỡi kia vô cùng linh hoạt, giống như có thể cảm giác được sự nguy hiểm vô hình trong không khí, lần nào cũng có thể tránh thoát. Thành Thiên Bích đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, gần như kiệt sức.
Liễu Phong Vũ đập mạnh cánh hoa lên người con thằn lằn khổng lồ, điên cuồng tiết ra dịch tiêu hóa. Con thằn lằn khổng lồ tuy da dày thịt béo, nhưng không có áo giáp bảo vệ, dù sao cũng là máu thịt, nhanh chóng đau đớn giãy dụa, nhưng vẫn không buông Thành Thiên Bích ra.
Trang Nghiêu hô: “A Bố, nhảy lên người nó!"
A Bố dựng dậy thân thể yếu ớt, nhảy lên người con thằn lằn khổng lồ, trọng lượng mấy tấn đè lên con thằn lằn khiến nó cả người run rẩy, đầu lưỡi cũng run lên, Thành Thiên Bích rơi xuống đất.
Liễu Phong Vũ một tay bắt được hắn, một tay bắt được đuôi A Bố, A Bố quẫy đuôi một cái, hai người bị hất lên không trung, cả hai rơi vào lưng A Bố.
Tùng Hạ thấy A Bố chạy tới phía họ, trái tim nhảy lên cổ họng rốt cuộc đã trở về trong ngực.
Đám thằn lằn đuổi theo sau lưng, khi A Bố chạy ngang qua họ, cuốn lấy cả hai lên lưng, chạy nhanh về phía trước.
Bốn người nắm thật chặt bộ lông của A Bố, quay đầu nhìn lại, hơn một nghìn con thằn lằn phía sau đuổi theo không bỏ, bất chấp trọng lực, chúng bám trên mặt đất, trên mặt tường, có ở khắp nơi. Đưa mắt nhìn lại, bầy đàn rậm rạp, đông nghìn nghịt, chặn kín cả con đường, như thủy triều ập tới phía họ, làm cho họ sợ hãi run lên từ đáy lòng.
Đám thằn lằn đuổi theo họ hai con phố rồi mới bị A Bố bỏ lại.
A Bố đưa họ về biệt thự, mới vừa vào cửa đã nặng nề đổ sập xuống đất, thở phì phà phì phò.
Trang Nghiêu ôm đầu A Bố, cọ cọ vào chóp mũi nó, giọng nói run rẩy kịch liệt: “A Bố, mày đừng chết, A Bố."
Trên người A Bố có nhiều vết thương, tứ chi bị lưỡi thằn lằn siết lại thành từng vết tụ máu, vết thương nghiêm trọng nhất là dưới bụng bị rạch toác, cùng với vết siết do lưỡi thằn lằn trên cổ. Nhìn qua, nó cực kỳ yếu ớt, đôi mắt xinh đẹp màu tím nhạt dần dần mất đi thần thái.
Đối mặt với một sinh vật to lớn như vậy, thuốc men của loài người dùng trên người nó, căn bản như muối bỏ bể, ngay cả một vết thương cũng không thể băng bó được, lần đầu tiên Trang Nghiêu cảm thấy bất lực như vậy, chỉ có thể vuốt ve gương mặt A Bố từng cái một, nước mắt không ngừng chảy xuống.
A Bố lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm nó, kêu meo meo meo như đang làm nũng.
Tùng Hạ nhìn dáng vẻ bất lực của Trang Nghiêu, trong lòng không ngừng chua xót. Cậu xoa xoa bộ lông mềm mại của A Bố, đầu óc loạn hết cả lên.
Có cách gì có thể cứu nó không, nếu có thể bịt lại vết thương thì tốt rồi, nhưng vết thương lớn như thế thì phải bịt lại thế nào? Dường như đủ để nhét một người vào…
Trang Nghiêu ôm A Bố, thấp giọng khóc lóc, trong đêm tối an tĩnh đặc biệt làm lòng người đau xót.
Tùng Hạ vuốt lên miệng vết thương trên bụng A Bố, đầu ngón tay khẽ run, sâu quá… Cậu dùng tâm để cảm giác sự vận động năng lượng trong thân thể A Bố, thấy rõ năng lượng A Bố đang chậm rãi xói mòn ra ngoài từ chỗ bị thương, dao động năng lượng của nó càng ngày càng yếu ớt, nếu số năng lượng này đều chảy sạch ra ngoài, có phải nó sẽ chết hay không?
Tùng Hạ thấy trong lòng khó chịu. Trên đường, cậu đã nhìn thấy những cái chết như thế này rất nhiều, phần lớn người chết đều là người xa lạ cậu không quen biết, cậu cũng đứng cách khá xa, không được tự mình cảm nhận, chỉ có hai cái chết làm cậu chấn động, một lần là lúc đầu họ muốn chạy trốn khỏi Côn Minh, ở trên đường cao tốc gặp được đôi vợ chồng trẻ tuổi tốt bụng chở họ đi cùng, lần kia là gã tiến hóa ngược mà cha mẹ bị cá lớn ăn mất, tiếng khóc gào xé tâm can lúc đó…
Bây giờ, Tùng Hạ lại cảm nhận được nỗi đau thương khôn xiết này, tiến gần cái chết là chuyện khiến người ta vô cùng đau đớn.
Cậu muốn lấp đi tiếng khóc của Trang Nghiêu từ trong tiềm thức, bởi vì âm thanh kia khiến cậu khó chịu.
Con mèo đẹp mà nhanh nhẹn như vậy, không nên chết thế này, nếu nó không chết thì thật tốt, nếu có thể bịt lại miệng vết thương thì thật tốt, nếu có thể…
Tùng Hạ cả người run lên, đột nhiên cảm giác năng lượng trong thân thể mình đi theo bàn tay cậu tiếp xúc với A Bố, chậm rãi di chuyển vào trong thân thể A Bố. Cậu trợn to hai mắt, hai tay dính sát vào thân thể A Bố, điều động năng lượng toàn thân tập trung vào miệng vết thương của A Bố, giống như cậu có thể tự chủ để chống lạnh và nâng cao thị lực trong nháy mắt vậy, cậu dốc sức đưa năng lượng vô thuộc tính vào vùng da bốn phía quanh vết thương và trong các tế bào nội tạng, đẩy nhanh tốc độ tái sinh tế bào, chữa trị vết thương với tốc độ lấy mắt thường có thể trông thấy được!
Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng ngẩn cả ra, Trang Nghiêu cũng bị hấp dẫn bởi dao động năng lượng to lớn đột nhiên xuất hiện, quay đầu lại, thấy lớp da trên miệng vết thương của A Bố giống như cỏ dại sinh trưởng tốt, chậm rãi nhúc nhích trong đống máu thịt, mọc thêm ra, từ từ khép lại.
Năng lượng đang suy kiệt của A Bố cũng bị kiềm chế.
Quần áo Tùng Hạ đã ướt đẫm mồ hôi, cậu có cảm giác năng lượng của mình đang cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong thân thể A Bố, cậu dùng năng lực nâng cao tế bào bản thân để nâng cao sức sống tế bào của A Bố, thế nhưng lượng tiêu hao khi cậu vận dụng năng lượng đó chí ít gia tăng gấp ba bốn lần so với lúc cậu sử dụng trên thân thể mình, chẳng bao lâu sau cậu cũng cảm giác đầu váng mắt hoa, tứ chi không còn chút sức lực nào cả, thân thể như sắp bị khoét rỗng.
Thành Thiên Bích là người đầu tiên phát hiện cậu có chỗ không đúng, tiến lên ôm cậu lên.
Tùng Hạ toàn thân mệt nhoài, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa