Kỷ Cambri Trở Lại
Chương 3
Nhưng những chuyện đó không phải chuyện đáng sợ nhất. Chuyện đáng sợ nhất chính là… cây thông kia có khả năng tấn công con người và có cả… ý đồ!
Sau khi người nọ thả cậu xuống, cậu vô cùng biết điều làm theo, ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn hắn mở tủ lạnh của mình, sau đó nhét hết thực phẩm được đóng gói chân không vào trong ba lô.
Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Này, cậu tên là gì thế? Cậu là người ở đâu?"
Hắn không để ý tới cậu.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, nhìn thì cậu nhỏ hơn tôi thì phải, cậu nhập ngũ bao lâu rồi? Vì sao chú tôi lại muốn tôi đến Bắc Kinh thế? Chú ấy tắt điện thoại, cậu thật sự là do chú tôi phái tới ư?"
Rốt cuộc thì người nọ đã quay đầu nhìn cậu, Tùng Hạ sợ đến mức run lên một cái. Một giây kế tiếp, một tờ giấy bay đến trước mặt cậu. Tùng Hạ bắt được, mở ra đọc, là một lá thư do chú cậu tự tay viết, nhưng lá thư này rõ ràng chỉ là bản photo, trên đó viết: Tiểu Hạ, thấy chữ như thấy người. Trong lòng cháu nhất định chứa nhiều nghi vấn. Chú không rảnh để giải thích nhiều. Vân Nam đã không còn an toàn, cháu đi cùng tiểu đồng chí Thành Thiên Bích đến Bắc Kinh tìm chú. Trên đường đi bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ cuộc. Nhất định phải tới Bắc Kinh tìm chú. Cháu là người thân duy nhất của chú, chú mong chúng ta có thể gặp lại. — Tùng Chấn Trung.
Tùng Hạ đọc đi đọc lại ba lần mấy hàng chữ ngắn ngủi kia. Mặc dù cậu không nhớ chữ chú cậu viết thế nào, nhưng nghe khẩu khí thì rất giống. Hơn nữa, cậu nghĩ người này chắc không cần phải giả bộ. Thứ nhất, cậu chỉ là một người thường không quan trọng gì. Thứ hai, có đi hay không thì cậu cũng không làm chủ được.
Nếu phong thư này là thật, như vậy nó đã tiết lộ rất nhiều tin tức. Thứ nhất, môi trường sống của con người đã xảy ra biến hóa rất lớn, hơn nữa còn là biến hóa nguy hiểm. Chính phủ biết nhiều chuyện hơn họ, còn Bắc Kinh thì khẳng định là an toàn hơn nơi này. Chú cậu là chuyên gia trong lĩnh vực cổ sinh vật học, đức cao trọng vọng, tuyệt đối không chỉ đe dọa suông. Nếu chú đã nói Vân Nam không an toàn thì càng thêm xác nhận suy đoán của cậu. Thứ hai, cậu chỉ biết rằng biến hóa đang càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Bây giờ Vân Nam đã không còn trong mức độ an toàn, chú cậu đã có một phán đoán với tương lai. Cho nên, việc tiến hóa này không phải công việc nhất thời, nhất định sẽ trầm trọng hơn nữa. Thứ ba, hóa ra cậu lính trẻ đẹp trai này tên là Thành Thiên Bích.
Tùng Hạ cẩn thận gấp tờ giấy kia lại rồi cho vào túi áo: “Cậu tên là Thành Thiên Bích phải không, cậu từ Bắc Kinh tới đây đón tôi?"
Thành Thiên Bích nhét ba lô được trang bị đầy đủ vào lòng Tùng Hạ: “Tôi ở Vân Nam chấp hành nhiệm vụ, tiện đường, đi thôi."
“Bây giờ? Đi luôn bây giờ ư?" Tùng Hạ nhìn quanh căn phòng mình đã thuê được ba năm, nhất thời không thể chấp nhận chuyện cứ vậy mà đi. Chỉ sợ cậu vừa đi, ba ngày sau trong phòng sẽ mọc đầy nấm mốc cỏ dại. Nếu có ngày cậu có thể quay lại đây, nơi này đã hoàn toàn thay đổi từ lâu, hơn nữa, chưa chắc cậu có thể quay về.
Vì sao thế giới lại thay đổi nhanh như vậy? Giờ này ngày hôm qua, cậu vẫn vì thức đêm chơi game mà ngủ chẳng biết trời đất là gì. Một ngày ngắn ngủi, tận thế phủ xuống, cậu cũng phải vội vã rời khỏi đây.
Thành Thiên Bích đeo lên người chiếc ba lô mà hắn mang tới kia, ngắn gọn nói: “Đi."
“Này cậu, chúng ta chỉ mang thế này thôi sao? Tôi phải mang một số nhu yếu phẩm hàng ngày và các loại giấy chứng nhận, còn có máy tính nữa, máy tính tôi nhất định phải mang theo."
Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Ba phút."
Tùng Hạ sửng sốt hai giây, lập tức chạy ào vào phòng ngủ, cực nhanh vơ lấy máy tính nhét vào ba lô, sau đó tìm giấy chứng nhận và tất cả tiền tiết kiệm, rồi nhét vào thêm hai bộ quần áo và một đôi giày. Khi đầu đầy mồ hôi dọn dẹp xong cũng là lúc Thành Thiên Bích mở cửa bước vào, hất cằm, ý bảo đi mau.
Trong lòng Tùng Hạ không ngừng khó chịu. Thật ra cậu hiểu mang theo những thứ này chỉ sợ cũng không dùng được. Cậu còn hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy, câu lại có thể ăn ăn ngủ ngủ trong cái ổ nhỏ của mình. Đáng tiếc, cậu phải tỉnh táo để đối diện với thế giới này.
Cậu cảm thấy mũi xon xót, thở dài một hơi thật mạnh rồi xoay người bước đi. Trước khi đi, cậu không quên cẩn thận khóa kỹ cửa lại, trong lòng cậu vẫn chờ mong có ngày có thể quay về đây lần nữa.
Hai người đi xuống lầu dưới, ngồi trên một chiếc xe Jeep quân dụng, Tùng Hạ hỏi: “Chúng ta đến Bắc Kinh kiểu gì?"
“Máy bay."
“Ồ, vậy thì tốt quá, sẽ đến đó nhanh thôi." Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đi máy bay thì đơn giản hơn, mấy tiếng sau là cậu có thể nhìn thấy chú rồi, đến lúc đó nhất định phải giáp mặt hỏi rõ, thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thành Thiên Bích vừa lái xe, vừa quan sát tình hình sinh trưởng của thực vật ven đường. Tuy cấp trên đã phái chuyên cơ tới đón họ, nhưng dựa theo tốc độ tiến hóa này, không biết máy bay cất cánh có gặp ảnh hưởng gì hay không.
Tùng Hạ thấy Thành Thiên Bích không để ý tới mình thì cũng không buồn nói nữa. Cậu mở laptop ra, tiếp tục chú ý đến tin tức trên internet. Vô số lời đồn tận thế tràn đầy trên mạng, không ngừng có người quay chụp đủ thứ quỷ dị rồi đăng lên: Có một con mèo đã tiến hóa to bằng con nghé con, có cành liễu dài ra hơn mười mét. Đó là những sinh vật biến dị vốn chỉ nên xuất hiện trong phim ảnh khoa học viễn tưởng, nay lại dễ dàng nhìn thấy trên mạng.
Nhìn vào tình hình trước mắt, rất nhiều động thực vật đã xảy ra biến dị, còn con người lại… Tùng Hạ đột nhiên nhớ tới cô gái đã đẩy người đàn ông nặng hơn 83 kg bay ra ngoài tối hôm qua. Kết nối những chuyện từ đầu đến cuối vào nhau, có lẽ cô gái kia chính là hình thể tiến hóa của con người. Chí ít thì một cô gái bình thường không thể có sức mạnh như vậy.
Chuyện này rất hợp lý, động thực vật và vi sinh vật đều tiến hóa, con người cũng có khả năng tiến hóa, chỉ là trái ngược với tốc độ và quy mô tiến hóa của động thực vật, có vô cùng ít tin đăng nói con người tiến hóa.
Xe rẽ vào đường chính thì dừng lại.
Tùng Hạ ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt họ là rất nhiều xe xếp thành một hàng lớn và dài, căn bản không nhìn thấy đầu đâu, tất cả xe cộ đều tiến về phía trước với tốc độ rùa bò.
Thành Thiên Bích nhíu mày một cái, đánh tay lái, đưa xe lên lối đi bộ.
Tùng Hạ kinh hãi: “Cậu làm cái gì thế."
Thành Thiên Bích không nói lời thừa với cậu, lao xe đi nhanh trên lối đi bộ xông về phía trước. Lối đi bộ hiện giờ đã không có người nào, hình như cỏ dại còn rậm rạp hơn lúc sáng sớm cậu nhìn.
Tùng Hạ nhìn từ kính chiếu hậu thấy có vài cỗ xe học theo Thành Thiên Bích lái lên lối đi bộ, xe lao băng băng trên đường.
Đây là đường tiện nhất trong thành phố để ra đến cao tốc và sân bay, lẽ nào những người này đều muốn rời khỏi nội thành?
Tùng Hạ hỏi: “Vì sao có nhiều xe như vậy?"
Thành Thiên Bích đáp: “Đã có rất nhiều người ý thức được càng gần Thanh Hải càng không an toàn."
“Rốt cuộc thì trận động đất kia đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại khiến sinh vật tiến hóa?"
“Tôi không biết."
“Cậu nhất định là biết nhiều hơn tôi, nói cho tôi biết một chút đi."
Đáng tiếc Thành Thiên Bích cũng không định trả lời cậu, chỉ chuyên tâm nhìn con đường trước mắt. Phía trước xuất hiện một bức tượng điêu khắc lớn, lối đi bộ không đi nổi nữa, Thành Thiên Bích bị ép quay về đường dành cho xe, nhưng trên đường đã sớm kẹt cứng xe cộ, căn bản nửa bước cũng khó dời. Để chậm trễ thêm một chút thời gian thì xác suất cho họ đi máy bay rời khỏi đây cũng ít đi một phần, quyết không thể để kéo dài thời gian như vậy.
Thành Thiên Bích nói: “Xuống xe."
Tùng Hạ còn chưa kịp phản ứng, Thành Thiên Bích đã nhảy xuống xe, sau đó đi vòng qua bên phía Tùng Hạ, lôi cậu xuống.
Tùng Hạ vội la lên: “Đi bộ á?" Hơn hai mươi cây số đó!
Thành Thiên Bích đá một cái lên cửa xe: “Đi trước rồi nói sau."
Tùng Hạ ôm lấy ba lô nặng nề đi theo phía sau hắn. Hai người vòng qua một con đường, đi tới một con đường thương mại. Tùng Hạ rất quen con đường này, công ty của cậu cũng ở đây.
Mà khi đến gần văn phòng công ty mình, cậu phát hiện cậu đã không nhận ra nơi này nữa.
Một cành thông thô chắc, to lớn từ văn phòng lầu ba phá cửa sổ mà ra, sắp rủ xuống cả đường cái. Tùng Hạ khiếp sợ tột đỉnh, đó là cây thông cảnh của công ty mình ư?
Thành Thiên Bích thấy cậu dừng bước, dùng ánh mắt giục cậu.
Tùng Hạ chỉ vào cây thông, lẩm nhẩm: “Đó là cây cảnh của công ty chúng tôi, trước đây chỉ cao tới thắt lưng tôi."
Thành Thiên Bích cũng ngẩng đầu nhìn lên cành thông: “Tốc độ tăng nhanh, đi mau."
“Tốc độ tăng nhanh gì cơ?"
“Tốc độ tiến hóa."
“Binh ca, cậu có thể nói nhiều hơn cho tôi vài câu không, coi như tôi xin cậu đấy." Tùng Hạ bị hắn vài lần gạt ra bên ngoài bắt đầu thấy khó chịu.
Thành Thiên Bích chẳng nói chẳng rằng, chỉ là có chút thô bạo lôi cổ áo cậu, giục cậu đi mau.
Tùng Hạ suýt nữa thì bị hắn kéo ngã, theo bản năng ôm lấy hông hắn mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Thành Thiên Bích cúi đầu nhìn cậu.
Tùng Hạ lúng túng buông lỏng tay ra. Cậu đang muốn lui về phía sau, bỗng thấy vẻ mặt Thành Thiên Bích biến đổi, con ngươi đột nhiên giãn ra. Ngay sau đó, Thành Thiên Bích ôm chặt lấy cậu, nhảy sang một bên.
Hai người nhảy ra khỏi chỗ đó hai, ba mét mới dừng lại. Tùng Hạ chỉ nghe thấy bên tai có tiếng phập phập phập rất nhỏ. Sau khi ổn định cơ thể nhìn lại, cành thông cảnh kia đã nhằm vào vị trí họ vừa đứng, bắn ra hàng trăm chiếc lá thông. Những chiếc lá thông lắt nhắt màu xanh thẫm, có cái rơi xuống nền đất, có cái cắm phập vào khe hở giữa nền gạch.
Tùng Hạ còn chưa tỉnh hồn, nói không nên lời.
Cành thông cảnh này… đang tấn công họ?
Nếu vừa rồi bị bắn trúng, có lẽ sẽ không mất mạng, nhưng người khẳng định sẽ y hệt con nhím, lỗ nhỏ li ti đầy người… Tùng Hạ nghĩ đến đây, sợ đến mức bất động.
Thành Thiên Bích xốc cậu đứng dậy, lập tức chạy ra xa, một khắc không dám dừng lại. Chờ họ chạy thêm được hai bước, tiếng phập phập rất nhỏ lại vang lên sau lưng, hàng trăm chiếc lá thông bắn ra lần thứ hai, chỉ có điều tầm bắn hữu hạn.
Hai người cùng nhau chạy khỏi đấy tầm hơn ba mươi mét, rốt cuộc đã xác định lá thông này không bắn trúng được họ. Tùng Hạ cảm thấy bắp chân ngứa kinh người, cúi đầu xuống nhìn, trên ống quần và giày cắm đầy lá thông xanh biếc như những cây kim nhỏ. Cậu nhổ từng cái từng cái ra, tuy không đau, nhưng ngứa vô cùng.
Trên quần Thành Thiên Bích cũng dính một chút, hắn nhổ một chiếc ra, cẩn thận quan sát.
Tùng Hạ cũng vừa nhổ vừa nghiên cứu những chiếc lá thông. Lá thông trở nên vô cùng sắc bén. Nếu mọi khi đưa tay chạm vào lá thông, tối đa chỉ cảm thấy hơi gai gai mà thôi, còn những chiếc lá thông này đã tiến hóa, trở nên sắc nhọn hơn cả gai của cây xương rồng bà, có thể dễ dàng đâm vào trong thịt.
Nhưng những chuyện đó không phải chuyện đáng sợ nhất. Chuyện đáng sợ nhất chính là… cây thông kia có khả năng tấn công con người và có cả… ý đồ!
Thành Thiên Bích ném lá thông xuống đất: “Mau đi thôi."
“Này, chờ một chút." Tùng Hạ bắt được ống quần hắn: “Để tôi nhổ sạch cho cậu, cái này ngứa lắm, bước đi sẽ khó chịu."
Thành Thiên Bích gạt tay cậu ra: “Đừng lãng phí thời gian."
Tùng Hạ có chút uất ức nhìn hắn một cái: “Cậu sao lại… Thôi vậy, tôi thấy cậu nhỏ hơn tôi, không so đo với cậu nữa."
Hai người đứng dậy đi về hướng sân bay, cuối cùng Tùng Hạ vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua công ty của cậu và cành thông to chắc kia lần nữa. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy cành thông lại dài hơn cả hồi nãy…
Sau khi người nọ thả cậu xuống, cậu vô cùng biết điều làm theo, ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn hắn mở tủ lạnh của mình, sau đó nhét hết thực phẩm được đóng gói chân không vào trong ba lô.
Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Này, cậu tên là gì thế? Cậu là người ở đâu?"
Hắn không để ý tới cậu.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, nhìn thì cậu nhỏ hơn tôi thì phải, cậu nhập ngũ bao lâu rồi? Vì sao chú tôi lại muốn tôi đến Bắc Kinh thế? Chú ấy tắt điện thoại, cậu thật sự là do chú tôi phái tới ư?"
Rốt cuộc thì người nọ đã quay đầu nhìn cậu, Tùng Hạ sợ đến mức run lên một cái. Một giây kế tiếp, một tờ giấy bay đến trước mặt cậu. Tùng Hạ bắt được, mở ra đọc, là một lá thư do chú cậu tự tay viết, nhưng lá thư này rõ ràng chỉ là bản photo, trên đó viết: Tiểu Hạ, thấy chữ như thấy người. Trong lòng cháu nhất định chứa nhiều nghi vấn. Chú không rảnh để giải thích nhiều. Vân Nam đã không còn an toàn, cháu đi cùng tiểu đồng chí Thành Thiên Bích đến Bắc Kinh tìm chú. Trên đường đi bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ cuộc. Nhất định phải tới Bắc Kinh tìm chú. Cháu là người thân duy nhất của chú, chú mong chúng ta có thể gặp lại. — Tùng Chấn Trung.
Tùng Hạ đọc đi đọc lại ba lần mấy hàng chữ ngắn ngủi kia. Mặc dù cậu không nhớ chữ chú cậu viết thế nào, nhưng nghe khẩu khí thì rất giống. Hơn nữa, cậu nghĩ người này chắc không cần phải giả bộ. Thứ nhất, cậu chỉ là một người thường không quan trọng gì. Thứ hai, có đi hay không thì cậu cũng không làm chủ được.
Nếu phong thư này là thật, như vậy nó đã tiết lộ rất nhiều tin tức. Thứ nhất, môi trường sống của con người đã xảy ra biến hóa rất lớn, hơn nữa còn là biến hóa nguy hiểm. Chính phủ biết nhiều chuyện hơn họ, còn Bắc Kinh thì khẳng định là an toàn hơn nơi này. Chú cậu là chuyên gia trong lĩnh vực cổ sinh vật học, đức cao trọng vọng, tuyệt đối không chỉ đe dọa suông. Nếu chú đã nói Vân Nam không an toàn thì càng thêm xác nhận suy đoán của cậu. Thứ hai, cậu chỉ biết rằng biến hóa đang càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Bây giờ Vân Nam đã không còn trong mức độ an toàn, chú cậu đã có một phán đoán với tương lai. Cho nên, việc tiến hóa này không phải công việc nhất thời, nhất định sẽ trầm trọng hơn nữa. Thứ ba, hóa ra cậu lính trẻ đẹp trai này tên là Thành Thiên Bích.
Tùng Hạ cẩn thận gấp tờ giấy kia lại rồi cho vào túi áo: “Cậu tên là Thành Thiên Bích phải không, cậu từ Bắc Kinh tới đây đón tôi?"
Thành Thiên Bích nhét ba lô được trang bị đầy đủ vào lòng Tùng Hạ: “Tôi ở Vân Nam chấp hành nhiệm vụ, tiện đường, đi thôi."
“Bây giờ? Đi luôn bây giờ ư?" Tùng Hạ nhìn quanh căn phòng mình đã thuê được ba năm, nhất thời không thể chấp nhận chuyện cứ vậy mà đi. Chỉ sợ cậu vừa đi, ba ngày sau trong phòng sẽ mọc đầy nấm mốc cỏ dại. Nếu có ngày cậu có thể quay lại đây, nơi này đã hoàn toàn thay đổi từ lâu, hơn nữa, chưa chắc cậu có thể quay về.
Vì sao thế giới lại thay đổi nhanh như vậy? Giờ này ngày hôm qua, cậu vẫn vì thức đêm chơi game mà ngủ chẳng biết trời đất là gì. Một ngày ngắn ngủi, tận thế phủ xuống, cậu cũng phải vội vã rời khỏi đây.
Thành Thiên Bích đeo lên người chiếc ba lô mà hắn mang tới kia, ngắn gọn nói: “Đi."
“Này cậu, chúng ta chỉ mang thế này thôi sao? Tôi phải mang một số nhu yếu phẩm hàng ngày và các loại giấy chứng nhận, còn có máy tính nữa, máy tính tôi nhất định phải mang theo."
Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Ba phút."
Tùng Hạ sửng sốt hai giây, lập tức chạy ào vào phòng ngủ, cực nhanh vơ lấy máy tính nhét vào ba lô, sau đó tìm giấy chứng nhận và tất cả tiền tiết kiệm, rồi nhét vào thêm hai bộ quần áo và một đôi giày. Khi đầu đầy mồ hôi dọn dẹp xong cũng là lúc Thành Thiên Bích mở cửa bước vào, hất cằm, ý bảo đi mau.
Trong lòng Tùng Hạ không ngừng khó chịu. Thật ra cậu hiểu mang theo những thứ này chỉ sợ cũng không dùng được. Cậu còn hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy, câu lại có thể ăn ăn ngủ ngủ trong cái ổ nhỏ của mình. Đáng tiếc, cậu phải tỉnh táo để đối diện với thế giới này.
Cậu cảm thấy mũi xon xót, thở dài một hơi thật mạnh rồi xoay người bước đi. Trước khi đi, cậu không quên cẩn thận khóa kỹ cửa lại, trong lòng cậu vẫn chờ mong có ngày có thể quay về đây lần nữa.
Hai người đi xuống lầu dưới, ngồi trên một chiếc xe Jeep quân dụng, Tùng Hạ hỏi: “Chúng ta đến Bắc Kinh kiểu gì?"
“Máy bay."
“Ồ, vậy thì tốt quá, sẽ đến đó nhanh thôi." Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đi máy bay thì đơn giản hơn, mấy tiếng sau là cậu có thể nhìn thấy chú rồi, đến lúc đó nhất định phải giáp mặt hỏi rõ, thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thành Thiên Bích vừa lái xe, vừa quan sát tình hình sinh trưởng của thực vật ven đường. Tuy cấp trên đã phái chuyên cơ tới đón họ, nhưng dựa theo tốc độ tiến hóa này, không biết máy bay cất cánh có gặp ảnh hưởng gì hay không.
Tùng Hạ thấy Thành Thiên Bích không để ý tới mình thì cũng không buồn nói nữa. Cậu mở laptop ra, tiếp tục chú ý đến tin tức trên internet. Vô số lời đồn tận thế tràn đầy trên mạng, không ngừng có người quay chụp đủ thứ quỷ dị rồi đăng lên: Có một con mèo đã tiến hóa to bằng con nghé con, có cành liễu dài ra hơn mười mét. Đó là những sinh vật biến dị vốn chỉ nên xuất hiện trong phim ảnh khoa học viễn tưởng, nay lại dễ dàng nhìn thấy trên mạng.
Nhìn vào tình hình trước mắt, rất nhiều động thực vật đã xảy ra biến dị, còn con người lại… Tùng Hạ đột nhiên nhớ tới cô gái đã đẩy người đàn ông nặng hơn 83 kg bay ra ngoài tối hôm qua. Kết nối những chuyện từ đầu đến cuối vào nhau, có lẽ cô gái kia chính là hình thể tiến hóa của con người. Chí ít thì một cô gái bình thường không thể có sức mạnh như vậy.
Chuyện này rất hợp lý, động thực vật và vi sinh vật đều tiến hóa, con người cũng có khả năng tiến hóa, chỉ là trái ngược với tốc độ và quy mô tiến hóa của động thực vật, có vô cùng ít tin đăng nói con người tiến hóa.
Xe rẽ vào đường chính thì dừng lại.
Tùng Hạ ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt họ là rất nhiều xe xếp thành một hàng lớn và dài, căn bản không nhìn thấy đầu đâu, tất cả xe cộ đều tiến về phía trước với tốc độ rùa bò.
Thành Thiên Bích nhíu mày một cái, đánh tay lái, đưa xe lên lối đi bộ.
Tùng Hạ kinh hãi: “Cậu làm cái gì thế."
Thành Thiên Bích không nói lời thừa với cậu, lao xe đi nhanh trên lối đi bộ xông về phía trước. Lối đi bộ hiện giờ đã không có người nào, hình như cỏ dại còn rậm rạp hơn lúc sáng sớm cậu nhìn.
Tùng Hạ nhìn từ kính chiếu hậu thấy có vài cỗ xe học theo Thành Thiên Bích lái lên lối đi bộ, xe lao băng băng trên đường.
Đây là đường tiện nhất trong thành phố để ra đến cao tốc và sân bay, lẽ nào những người này đều muốn rời khỏi nội thành?
Tùng Hạ hỏi: “Vì sao có nhiều xe như vậy?"
Thành Thiên Bích đáp: “Đã có rất nhiều người ý thức được càng gần Thanh Hải càng không an toàn."
“Rốt cuộc thì trận động đất kia đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại khiến sinh vật tiến hóa?"
“Tôi không biết."
“Cậu nhất định là biết nhiều hơn tôi, nói cho tôi biết một chút đi."
Đáng tiếc Thành Thiên Bích cũng không định trả lời cậu, chỉ chuyên tâm nhìn con đường trước mắt. Phía trước xuất hiện một bức tượng điêu khắc lớn, lối đi bộ không đi nổi nữa, Thành Thiên Bích bị ép quay về đường dành cho xe, nhưng trên đường đã sớm kẹt cứng xe cộ, căn bản nửa bước cũng khó dời. Để chậm trễ thêm một chút thời gian thì xác suất cho họ đi máy bay rời khỏi đây cũng ít đi một phần, quyết không thể để kéo dài thời gian như vậy.
Thành Thiên Bích nói: “Xuống xe."
Tùng Hạ còn chưa kịp phản ứng, Thành Thiên Bích đã nhảy xuống xe, sau đó đi vòng qua bên phía Tùng Hạ, lôi cậu xuống.
Tùng Hạ vội la lên: “Đi bộ á?" Hơn hai mươi cây số đó!
Thành Thiên Bích đá một cái lên cửa xe: “Đi trước rồi nói sau."
Tùng Hạ ôm lấy ba lô nặng nề đi theo phía sau hắn. Hai người vòng qua một con đường, đi tới một con đường thương mại. Tùng Hạ rất quen con đường này, công ty của cậu cũng ở đây.
Mà khi đến gần văn phòng công ty mình, cậu phát hiện cậu đã không nhận ra nơi này nữa.
Một cành thông thô chắc, to lớn từ văn phòng lầu ba phá cửa sổ mà ra, sắp rủ xuống cả đường cái. Tùng Hạ khiếp sợ tột đỉnh, đó là cây thông cảnh của công ty mình ư?
Thành Thiên Bích thấy cậu dừng bước, dùng ánh mắt giục cậu.
Tùng Hạ chỉ vào cây thông, lẩm nhẩm: “Đó là cây cảnh của công ty chúng tôi, trước đây chỉ cao tới thắt lưng tôi."
Thành Thiên Bích cũng ngẩng đầu nhìn lên cành thông: “Tốc độ tăng nhanh, đi mau."
“Tốc độ tăng nhanh gì cơ?"
“Tốc độ tiến hóa."
“Binh ca, cậu có thể nói nhiều hơn cho tôi vài câu không, coi như tôi xin cậu đấy." Tùng Hạ bị hắn vài lần gạt ra bên ngoài bắt đầu thấy khó chịu.
Thành Thiên Bích chẳng nói chẳng rằng, chỉ là có chút thô bạo lôi cổ áo cậu, giục cậu đi mau.
Tùng Hạ suýt nữa thì bị hắn kéo ngã, theo bản năng ôm lấy hông hắn mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Thành Thiên Bích cúi đầu nhìn cậu.
Tùng Hạ lúng túng buông lỏng tay ra. Cậu đang muốn lui về phía sau, bỗng thấy vẻ mặt Thành Thiên Bích biến đổi, con ngươi đột nhiên giãn ra. Ngay sau đó, Thành Thiên Bích ôm chặt lấy cậu, nhảy sang một bên.
Hai người nhảy ra khỏi chỗ đó hai, ba mét mới dừng lại. Tùng Hạ chỉ nghe thấy bên tai có tiếng phập phập phập rất nhỏ. Sau khi ổn định cơ thể nhìn lại, cành thông cảnh kia đã nhằm vào vị trí họ vừa đứng, bắn ra hàng trăm chiếc lá thông. Những chiếc lá thông lắt nhắt màu xanh thẫm, có cái rơi xuống nền đất, có cái cắm phập vào khe hở giữa nền gạch.
Tùng Hạ còn chưa tỉnh hồn, nói không nên lời.
Cành thông cảnh này… đang tấn công họ?
Nếu vừa rồi bị bắn trúng, có lẽ sẽ không mất mạng, nhưng người khẳng định sẽ y hệt con nhím, lỗ nhỏ li ti đầy người… Tùng Hạ nghĩ đến đây, sợ đến mức bất động.
Thành Thiên Bích xốc cậu đứng dậy, lập tức chạy ra xa, một khắc không dám dừng lại. Chờ họ chạy thêm được hai bước, tiếng phập phập rất nhỏ lại vang lên sau lưng, hàng trăm chiếc lá thông bắn ra lần thứ hai, chỉ có điều tầm bắn hữu hạn.
Hai người cùng nhau chạy khỏi đấy tầm hơn ba mươi mét, rốt cuộc đã xác định lá thông này không bắn trúng được họ. Tùng Hạ cảm thấy bắp chân ngứa kinh người, cúi đầu xuống nhìn, trên ống quần và giày cắm đầy lá thông xanh biếc như những cây kim nhỏ. Cậu nhổ từng cái từng cái ra, tuy không đau, nhưng ngứa vô cùng.
Trên quần Thành Thiên Bích cũng dính một chút, hắn nhổ một chiếc ra, cẩn thận quan sát.
Tùng Hạ cũng vừa nhổ vừa nghiên cứu những chiếc lá thông. Lá thông trở nên vô cùng sắc bén. Nếu mọi khi đưa tay chạm vào lá thông, tối đa chỉ cảm thấy hơi gai gai mà thôi, còn những chiếc lá thông này đã tiến hóa, trở nên sắc nhọn hơn cả gai của cây xương rồng bà, có thể dễ dàng đâm vào trong thịt.
Nhưng những chuyện đó không phải chuyện đáng sợ nhất. Chuyện đáng sợ nhất chính là… cây thông kia có khả năng tấn công con người và có cả… ý đồ!
Thành Thiên Bích ném lá thông xuống đất: “Mau đi thôi."
“Này, chờ một chút." Tùng Hạ bắt được ống quần hắn: “Để tôi nhổ sạch cho cậu, cái này ngứa lắm, bước đi sẽ khó chịu."
Thành Thiên Bích gạt tay cậu ra: “Đừng lãng phí thời gian."
Tùng Hạ có chút uất ức nhìn hắn một cái: “Cậu sao lại… Thôi vậy, tôi thấy cậu nhỏ hơn tôi, không so đo với cậu nữa."
Hai người đứng dậy đi về hướng sân bay, cuối cùng Tùng Hạ vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua công ty của cậu và cành thông to chắc kia lần nữa. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy cành thông lại dài hơn cả hồi nãy…
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa