[Kuroko No Basket Đồng Nhân] - Thiết Tẫn Quang Âm
Chương 23 - chương 23
Q21
Nghe lời hỏi thăm ân cần không gợn chút sợ hãi của Kuroko, vẫn che đi đôi mắt, hắn thấp thấp nở nụ cười.
[Buổi sáng tốt lành, Tetsuya.]
Một bên chào buổi sáng, thuận đường liếm liếm vành tai mẫn cảm của thiếu niên, vừa lòng nhìn vành tai trắng nõn chậm rãi ửng đỏ.
※
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ thủy linh lấp lánh, chiếu đến thân ảnh thiếu niên bận rộn ở nhà bếp.
Động tác thuần thục làm trứng luộc, nhìn xem độ lớn của lửa đã vừa đủ hay chưa, lấy ra món ăn vừa nêm, cẩn thận gói kỹ bằng màng nhựa, cùng sữa và bánh mì đã sớm chuẩn bị, đóng gói vào túi nhựa.
Đi ra khỏi nhà, ánh sáng ấm áp sáng ngời đem thiếu niên bao phủ trong đó.
Kuroko hơi hơi nheo mắt.
“Thời tiết thật tốt."
Được ánh sáng ấm áp vây quanh, tâm tình cũng sẽ tốt lên.
Vừa đi vài bước, thiếu niên liền bị một cỗ lực mạnh mẽ lôi kéo, bị động mà di chuyển đến bóng râm bên trong.
Ánh mắt bị che đi, một trận tối đen bao phủ, thiếu niên khó khăn đứng thẳng.
Một cảm giác xuất hiện ở vùng cổ trắng mịn, mang theo nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc.
Thiếu niên trong nháy mắt trở nên yên lòng, khoảnh khắc khẩn trương vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất.
Kuroko có chút bất đắc dĩ.
Người này bình thường rõ ràng là bộ dáng rất lãnh khốc, vĩnh viễn duy ngã độc tôn, khiến người khác cho rằng hơi thở của hắn cũng là lãnh liệt.
Kỳ thật…
“Seijuurou, chào buổi sáng."
Nghe lời hỏi thăm ân cần không gợn chút sợ hãi của Kuroko, vẫn che đi đôi mắt, hắn thấp thấp nở nụ cười.
“Buổi sáng tốt lành, Tetsuya."
Một bên chào buổi sáng, thuận đường liếm liếm vành tai mẫn cảm của thiếu niên, vừa lòng nhìn vành tai trắng nõn chậm rãi ửng đỏ.
Hai người một trước một sau cùng đi đến trường.
Akashi đi phía trước, không cảm giác được sự tồn tại cũa thiếu niên đi phía sau hắn, đôi mắt thỉnh thoảng dừng lại để nhìn người phía sau.
Bởi học khác lớp, hai người bình thường đều phải chia tay ở cổng trường học.
Kuroko đem một phần bữa sáng khác đã chuẩn bị đưa cho Akashi, sau đó chậm rãi về phòng học của mình.
Người này, là thiếu niên tên Kuroko Tetsuya, một ngày mới bắt đầu như vậy.
Như thường lệ đi học, nghỉ trưa, tan học, đến câu lạc bộ luyện tập.
Ở trong lớp lợi dụng sự tồn tại gần như không có của mình mà an nhàn ngủ say;
Lúc nghỉ trưa, đầu gối mình bị bắt thành gối đầu cho người kia, bất quá cũng có thể tận hưởng sự an bình tuyệt đối không có người quấy rầy này;
Tan học thu thập xong tập vở, sẽ cùng người kia tới sân bóng rỗ huấn luyện.
Luyện tập là thời gian vui vẻ nhất của Kuroko trong ngày.
Có thể cùng bạn bè đồng thời tập luyện, chơi bóng, chạy trên sân bóng rổ, cái loại phóng thích hết thảy này, phát ra từ nội tâm sung sướng, khiến mọi người cùng chìm đắm trong đó.
Tiếng cười của bạn bè, bóng rổ đập trên mặt đất sinh ra âm tinh, đều là không thể thay thế.
Đây là hạnh phúc của Kuroko Tetsuya.
※
Thời gian giống như hạt cát nhỏ bé trên đầu ngón tay, lơ đãng chậm rãi mà trôi qua, chờ phục hồi lại tinh thần, chỉ có cảm xúc còn sót lại ở đầu ngón tay có thể nói cho ngươi biết, rằng nó đã từng tồn tại.
※
Rốt cục, thời điểm Teikou cùng Năm vị tướng không ngai quyết chiến cũng đến.
Aomine mang theo đôi mắt đầy quầng thâm, rõ ràng mỏi mệt, lại khó nén được hưng phấn.
“Tối hôm qua hưng phấn đến cả đêm không ngủ…"
Aomine cố gắng mở to hai mắt, nhưng mong muốn hai mí mắt khép lại lại mãnh liệt.
Kuroko đối mặt với Ánh sáng của mình, nghiêng đầu, vô cùng nhu thuận mà hỏi ——
“Aomine-kun, cậu là học sinh tiểu học chờ được đi chơi xuân sao?"
“Phốc ——"
Vài người khác đều không ngoại lệ mà cười.
Chỉ có người nào đó đang thối mặt.
Trận đấu bắt đầu.
Akashi không ra sân, đảm nhiệm vị trí PG chính là Kuroko.
Murasakibara lợi dụng chiều cao của mình thuận lợi chặn những đường bóng, rất nhanh đem bóng chuyền cho Kuroko, mà thiếu niên thuần thục lợi dụng Misdirection qua mặt đối thủ, trong tay bóng di chuyển với đường cong rất quỷ dị, làm rối hàng phòng thủ của đối thủ, từ phía sau hắn xẹt qua, thẳng tắp vào trong ngực Midorima.
Cầu thủ phòng thủ phi thường lãnh tĩnh nhìn Midorima.
Khoảng cách này, đã gần nửa sân.
Người này nhất định sẽ dẫn bóng qua người, hoặc là chuyền bóng.
Hắn tin chắc như vậy.
Kuroko không chút do dự chạy đến khung rổ của đối phương.
Khóe miệng Midorima hơi hơi gợi lên, hắn lấy một tư thế cực kỳ tiêu chuẩn nhảy lấy đà, đối phương không thể tin vào trong mắt, bóng rổ xẹt qua thành một đường cong tao nhã, chuẩn xác tiến vào khung rổ của đối phương.
Tốc độ quá nhanh, mở màn còn không đến 5 giây.
Bên trong sân hoàn toàn yên tĩnh.
Akashi nhìn mà nở nụ cười.
Như vậy liền dọa được? Chúng ta sẽ làm thực phức tạp.
Bóng rổ từ khung rổ đang rơi xuống, còn chưa đụng tới mặt đất, đã bị thiếu niên mang hơi thở trong suốt cải biến quỹ đạo.
Theo thân thể của hắn xoay tròn, vật tròn màu cam thẳng tắp xuyên qua hàng hậu vệ, xẹt qua trung phong, bị Aomine mạnh mẽ tiếp được.
Người màu đen giống như con báo nhảy lên cao, lúc này, hậu vệ cao lớn của đối phương cũng đã kịp phản ứng, đột nhiên nhảy lấy đà, ý đồ chặn lại xuống dưới.
Như vậy đã nghĩ là ngăn được ta?
Không khỏi quá coi thường Aomine Daiki ta rồi.
Một cái câu tay, bóng rổ màu cam xẹt qua thành một đường pa-ra-bôn, ở khung giỏ xoay vài vòng, ngoan ngoãn rớt vào.
Như điệp giật lửa bén, đó đã là 6 điểm.
Một mảnh lặng im.
“Ô ô Kurokocchi cậu không chuyền bóng cho tớ, tớ thật đau lòng ~~~~~~~~~~~~(>__
Nghe lời hỏi thăm ân cần không gợn chút sợ hãi của Kuroko, vẫn che đi đôi mắt, hắn thấp thấp nở nụ cười.
[Buổi sáng tốt lành, Tetsuya.]
Một bên chào buổi sáng, thuận đường liếm liếm vành tai mẫn cảm của thiếu niên, vừa lòng nhìn vành tai trắng nõn chậm rãi ửng đỏ.
※
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ thủy linh lấp lánh, chiếu đến thân ảnh thiếu niên bận rộn ở nhà bếp.
Động tác thuần thục làm trứng luộc, nhìn xem độ lớn của lửa đã vừa đủ hay chưa, lấy ra món ăn vừa nêm, cẩn thận gói kỹ bằng màng nhựa, cùng sữa và bánh mì đã sớm chuẩn bị, đóng gói vào túi nhựa.
Đi ra khỏi nhà, ánh sáng ấm áp sáng ngời đem thiếu niên bao phủ trong đó.
Kuroko hơi hơi nheo mắt.
“Thời tiết thật tốt."
Được ánh sáng ấm áp vây quanh, tâm tình cũng sẽ tốt lên.
Vừa đi vài bước, thiếu niên liền bị một cỗ lực mạnh mẽ lôi kéo, bị động mà di chuyển đến bóng râm bên trong.
Ánh mắt bị che đi, một trận tối đen bao phủ, thiếu niên khó khăn đứng thẳng.
Một cảm giác xuất hiện ở vùng cổ trắng mịn, mang theo nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc.
Thiếu niên trong nháy mắt trở nên yên lòng, khoảnh khắc khẩn trương vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất.
Kuroko có chút bất đắc dĩ.
Người này bình thường rõ ràng là bộ dáng rất lãnh khốc, vĩnh viễn duy ngã độc tôn, khiến người khác cho rằng hơi thở của hắn cũng là lãnh liệt.
Kỳ thật…
“Seijuurou, chào buổi sáng."
Nghe lời hỏi thăm ân cần không gợn chút sợ hãi của Kuroko, vẫn che đi đôi mắt, hắn thấp thấp nở nụ cười.
“Buổi sáng tốt lành, Tetsuya."
Một bên chào buổi sáng, thuận đường liếm liếm vành tai mẫn cảm của thiếu niên, vừa lòng nhìn vành tai trắng nõn chậm rãi ửng đỏ.
Hai người một trước một sau cùng đi đến trường.
Akashi đi phía trước, không cảm giác được sự tồn tại cũa thiếu niên đi phía sau hắn, đôi mắt thỉnh thoảng dừng lại để nhìn người phía sau.
Bởi học khác lớp, hai người bình thường đều phải chia tay ở cổng trường học.
Kuroko đem một phần bữa sáng khác đã chuẩn bị đưa cho Akashi, sau đó chậm rãi về phòng học của mình.
Người này, là thiếu niên tên Kuroko Tetsuya, một ngày mới bắt đầu như vậy.
Như thường lệ đi học, nghỉ trưa, tan học, đến câu lạc bộ luyện tập.
Ở trong lớp lợi dụng sự tồn tại gần như không có của mình mà an nhàn ngủ say;
Lúc nghỉ trưa, đầu gối mình bị bắt thành gối đầu cho người kia, bất quá cũng có thể tận hưởng sự an bình tuyệt đối không có người quấy rầy này;
Tan học thu thập xong tập vở, sẽ cùng người kia tới sân bóng rỗ huấn luyện.
Luyện tập là thời gian vui vẻ nhất của Kuroko trong ngày.
Có thể cùng bạn bè đồng thời tập luyện, chơi bóng, chạy trên sân bóng rổ, cái loại phóng thích hết thảy này, phát ra từ nội tâm sung sướng, khiến mọi người cùng chìm đắm trong đó.
Tiếng cười của bạn bè, bóng rổ đập trên mặt đất sinh ra âm tinh, đều là không thể thay thế.
Đây là hạnh phúc của Kuroko Tetsuya.
※
Thời gian giống như hạt cát nhỏ bé trên đầu ngón tay, lơ đãng chậm rãi mà trôi qua, chờ phục hồi lại tinh thần, chỉ có cảm xúc còn sót lại ở đầu ngón tay có thể nói cho ngươi biết, rằng nó đã từng tồn tại.
※
Rốt cục, thời điểm Teikou cùng Năm vị tướng không ngai quyết chiến cũng đến.
Aomine mang theo đôi mắt đầy quầng thâm, rõ ràng mỏi mệt, lại khó nén được hưng phấn.
“Tối hôm qua hưng phấn đến cả đêm không ngủ…"
Aomine cố gắng mở to hai mắt, nhưng mong muốn hai mí mắt khép lại lại mãnh liệt.
Kuroko đối mặt với Ánh sáng của mình, nghiêng đầu, vô cùng nhu thuận mà hỏi ——
“Aomine-kun, cậu là học sinh tiểu học chờ được đi chơi xuân sao?"
“Phốc ——"
Vài người khác đều không ngoại lệ mà cười.
Chỉ có người nào đó đang thối mặt.
Trận đấu bắt đầu.
Akashi không ra sân, đảm nhiệm vị trí PG chính là Kuroko.
Murasakibara lợi dụng chiều cao của mình thuận lợi chặn những đường bóng, rất nhanh đem bóng chuyền cho Kuroko, mà thiếu niên thuần thục lợi dụng Misdirection qua mặt đối thủ, trong tay bóng di chuyển với đường cong rất quỷ dị, làm rối hàng phòng thủ của đối thủ, từ phía sau hắn xẹt qua, thẳng tắp vào trong ngực Midorima.
Cầu thủ phòng thủ phi thường lãnh tĩnh nhìn Midorima.
Khoảng cách này, đã gần nửa sân.
Người này nhất định sẽ dẫn bóng qua người, hoặc là chuyền bóng.
Hắn tin chắc như vậy.
Kuroko không chút do dự chạy đến khung rổ của đối phương.
Khóe miệng Midorima hơi hơi gợi lên, hắn lấy một tư thế cực kỳ tiêu chuẩn nhảy lấy đà, đối phương không thể tin vào trong mắt, bóng rổ xẹt qua thành một đường cong tao nhã, chuẩn xác tiến vào khung rổ của đối phương.
Tốc độ quá nhanh, mở màn còn không đến 5 giây.
Bên trong sân hoàn toàn yên tĩnh.
Akashi nhìn mà nở nụ cười.
Như vậy liền dọa được? Chúng ta sẽ làm thực phức tạp.
Bóng rổ từ khung rổ đang rơi xuống, còn chưa đụng tới mặt đất, đã bị thiếu niên mang hơi thở trong suốt cải biến quỹ đạo.
Theo thân thể của hắn xoay tròn, vật tròn màu cam thẳng tắp xuyên qua hàng hậu vệ, xẹt qua trung phong, bị Aomine mạnh mẽ tiếp được.
Người màu đen giống như con báo nhảy lên cao, lúc này, hậu vệ cao lớn của đối phương cũng đã kịp phản ứng, đột nhiên nhảy lấy đà, ý đồ chặn lại xuống dưới.
Như vậy đã nghĩ là ngăn được ta?
Không khỏi quá coi thường Aomine Daiki ta rồi.
Một cái câu tay, bóng rổ màu cam xẹt qua thành một đường pa-ra-bôn, ở khung giỏ xoay vài vòng, ngoan ngoãn rớt vào.
Như điệp giật lửa bén, đó đã là 6 điểm.
Một mảnh lặng im.
“Ô ô Kurokocchi cậu không chuyền bóng cho tớ, tớ thật đau lòng ~~~~~~~~~~~~(>__
Tác giả :
Tiểu Đạm