[Kojiyuu] Người Yêu Tiền Tỷ
Chương 1
Trường nữ sinh trung học Majihabara.
Đúng với cái chữ “danh giá" mà người ta vẫn thường hay dùng để miêu tả, đây chính là ngôi trường hào nhoáng bậc nhất Nhật Bản. Hiển nhiên, học sinh Majihabara đều là con gái cưng của ông chủ tập đoàn giàu có nào đó, hoặc là tiểu thư của một dòng họ khét tiếng lâu đời. Đặc biệt hơn, trường sẽ không-bao-giờ nhận những học sinh không có vai vế trong xã hội vào học, vậy nên cũng sẽ không-bao-giờ xảy ra trường hợp một học sinh nghèo nhờ học bổng mà vào được Majihabara và bị các học sinh khác cô lập, tảy chay, bắt nạt, v.. V...
Đúng vậy, Majihabara chính là ngôi trường thực dụng nhất Nhật Bản, đồng thời cũng là nơi để các nhân vật “tai to mặt lớn" thể hiện đẳng cấp của mình.
Nếu như bạn không phải là một người máu mặt nào đó, đừng mơ có thể bước chân được vào Majihabara.
- O0o-
Lớp 7 năm 3 trường nữ sinh trung học Majihabara.
Một nhóm gồm ba nữ sinh ngồi chụm đầu vào nhau tán dóc. Gồm một cô gái có gương mặt thanh tú ngồi giữa, bâng quơ chống tay lên bàn, một tóc ngắn cá tính và một lùn nhất trong cả bọn ngồi ở hai bên.
“Cậu lại chia tay bạn gái nữa rồi à Yuko?" – Cô gái tóc ngắn lên tiếng.
Cô gái này tên là Miyazawa Sae, là con gái rượu của chủ tập đoàn sản xuất xe đua nổi tiếng nhất thế giới Miyazawa. Cô luôn khiến cho mọi người lúc nào cũng cảm thấy đầy sức sống. Đặc biệt hơn hết, Sae đã luôn được các bạn nữ sinh trong trường, thậm chí là cả thầy cô giáo gọi là “Ikemen". Hiển nhiên, số lượng bạn gái của cô dù có đếm hết mười đầu ngón tay, cộng thêm mấy chục ngón tay của người khác nữa cũng không đủ.
Cô gái tên Yuko được Sae hỏi chuyện vừa nãy chính là cô nàng có gương mặt thanh tú ngồi ở giữa, khí chất của cô có thể nói là lấn át hoàn toàn hai người bạn của mình.
“Ừa, lần này mới chỉ có 2 tuần thôi. Còn ít hơn cả lần trước."
“Nè, đây chẳng phải là cô gái cuối cùng trong trường mình sao? Cậu đã quen hết tất cả nữ sinh Majihabara còn gì!?" – Cô gái lùn nhất nhóm cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thật sao?" – Yuko hơi mở to mắt hỏi ngược lại.
“Là thật đó! Không lẽ bây giờ cậu chuyển mục tiêu sang tấn công giáo viên à?"
“Cậu bị ngốc à Takamina?" – Sae đánh đầu cô lùn kia một cái. – “Cậu không biết trường mình cấm không cho giáo viên và học sinh có quan hệ bất chính sao?"
“Thế phải làm sao bây giờ?" – Yuko ôm đầu lắc qua lắc lại.
“Một là cậu chịu cảnh FA, hai là cậu kiếm bạn gái ngoài trường đi."
“Majihabara là nơi tập hợp tất cả những cô gái xinh đẹp nhất Nhật Bản mà cậu ấy còn chán lên chán xuống, kiếm bạn gái ở ngoài chẳng khác nào" tình một đêm “à?" – Takamina trợn mắt.
“A!" – Sae bỗng như nhớ ra được điều gì đó, há miệng ra “A" lên một tiếng. – “Đúng rồi, chú tớ có một dịch vụ thuê người yêu gì đó, tớ có nói qua cho các cậu rồi đúng không?"
“Cái dịch vụ đó thật sự hoạt động được sao?" – Yuko trề môi nghi ngờ.
“Tớ không biết, nhưng mà nhìn chú tớ càng ngày càng phát đạt thì chắc là được đó a."
“Nè, dù gì ở đây cũng hết người để quen rồi, cậu thử một tí đi, cũng không mất mát gì hết." – Takamina đề nghị.
“Cuối buổi hôm nay đi đi, chú tớ là chủ quán bar gần nhà cậu luôn đó Yuko."
Trên đời này thật sự có loại dịch vụ này sao? – Yuko chống cằm suy nghĩ, đúng lúc đó thì chuông báo hiệu giờ học reo lên, giáo viên cũng đã bước vào lớp.
Chiều nay cả ba người Yuko Sae Takamina đều không cần phải sinh hoạt câu lạc bộ. Vì thế các cô có đầy thời gian rảnh để làm việc riêng của mình. Sau khi buổi học kết thúc, vừa bước ra khỏi cổng trường là đã thấy ngay một chiếc Limo bóng loáng sang trọng và một chiếc BMW đời mới nhất đang đợi sẵn, Yuko và Takamina chỉ việc vuốt tóc, cười với những nữ sinh hâm mộ mình và rồi thong thả bước lên xe. Chỉ riêng Sae là tự chạy xe về, bởi vì nhà cô là sản xuất xe đua mà.
Bởi vì còn quá sớm nên quán bar của chú Sae vẫn chưa mở cửa, vậy nên cả bọn đành đi hú hí ở đâu đó giết thời gian trước đã. Nhưng nói là nói vậy thôi, mục đích chính của họ cũng chỉ là tìm một nơi nào đó mát mẻ để ngồi và bàn về những cô gái trẻ đẹp body gợi cảm bước ngang qua.
“Yuko xem này, ngực của cô gái ở phía bên kia, theo cậu là hàng thật hay hàng giả?" – Sae vừa nói vừa liếc mắt nhìn một cô gái tóc ngang vai đang ngồi ở băng ghế đá bên kia vệ đường.
“Dạo này thật giả lẫn lộn, phải chạm vào mới biết được." – Yuko nhếch nhếch miệng lên cười, trông mặt gian không chịu được. – “Nè, Takamina."
“Gì?" – Takamina vốn không bao giờ bàn tán về chủ đề này một cách phô trương như hai người bạn của mình. Lúc này cô chỉ đang nhàm chán cầm lon nước tăng lực xoay qua xoay lại.
Khóe miệng Yuko bây giờ đã trải dài gần đụng mang tai, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm duyên dáng của mình. Cô ghé sát vào tai Takamina thì thầm: “Cậu qua đó rờ thử xem?"
“..." – Takamina khi nghe xong chỉ biết trợn to mắt nhìn Yuko, phía bên kia thì Sae cứ chồm người qua hỏi.
“Cậu vừa nói gì thế Yuko?"
“Tớ bảo Takamina qua bên đó rờ thử để kiểm tra." – Yuko cười cười nhìn Takamina.
“Ô, được đó, được đó!" – Sae khoái chí vỗ tay bốp bốp.
“Hai cậu muốn biết thì tự đi mà rờ!"
“Nè, không phải cậu ghét bị người ta nói là yếu sinh lý với lại nhát gái sao? Bây giờ cậu mà qua đó rờ cô ta một cái thì bọn tớ đảm bảo sẽ không có ai dám nói cậu như vậy nữa."
Takamina nuốt nước bọt nhìn Yuko, từng lời từng chữ Yuko vừa nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
“Mau lên, cô ta mà đi mất là xong đó!"
“Được!" – Thế là vì muốn chứng minh bản lĩnh của mình mà Takamina bé nhỏ hùng hổ đứng dậy bước qua đường thực hiện nhiệm vụ.
Mọi chuyện diễn ra trong mắt Yuko là thế này: Takamina băng qua đường, chắn trước mặt cô gái kia, không nói không rằng giơ hai tay lên bóp thẳng vào ngực người ta, mà không phải một lần thôi nhé, hai ba lần liên tiếp, xong rồi mới thả tay ra, trầm trồ cảm thán gì đó. Sau đó thì lập tức ăn một bạt tai từ cô gái kia, cả người té hẳn xuống mặt đất. Cô gái đó còn lấy túi xách quất túi bụi vào người Takamina, miệng không ngừng phát ra những tiếng chửi rồi hùng hổ bỏ đi. Takamina sau khi bị đánh đến nổi biến thành cẩu đầu heo thì mới từ từ lết trở về, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Là hàng thật, hàng thật đó..."
“Cậu đúng là anh hùng đó Takamina!" – Cả Yuko và Sae đều thốt lên, ôm người bạn bé nhỏ tội nghiệp của mình vào lòng mà khen lấy khen để. Thế nhưng tại sao Takamina lại cảm thấy như bản thân đang bị họ cười nhạo ấy nhỉ?
- O0o-
9h tối. L. O. V. E Bar.
Yuko, Sae, Takamina vừa mới bước vào trong là đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình mỗi lúc một to hơn, một tràn hỗn hợp gồm những mùi rượu cao cấp hòa lẫn cùng hàng tá mùi nước hoa khác nhau cứ xộc vào mũi. Họ không đi vào bên trong quầy mà lại vòng ra phía bàn quản lý.
“Chú tôi có ở đây không?" – Sae rất thân thuộc cất tiếng hỏi.
Người quản lý khi thấy đứa cháu cưng của ông chủ mình đến thì lập tức cúi đầu chào lễ phép, sau đó không quên dẫn ba người họ vào một căn phòng riêng, tách biệt với sự ồn ào bên ngoài.
Người quản lý gõ cửa hai cái rồi nói: “Ông chủ, Miyazawa tiểu thư đến."
“Thật sao? Vào đi vào đi!" – Từ bên trong vọng ra tiếng của một người đàn ông trung niên.
Sau khi được phép thì cả ba cùng bước vào trong phòng. Đây là một căn phòng giản dị, bài trí khá đơn giản nhưng vẫn đầy đủ đồ dùng tiện nghi, đặc biệt được dán rất nhiều poster của Adam Lambert.
“Chú!" – Sae lao vào người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, cả hai múa máy tay chân với nhau xem như lời chào hỏi.
“Ô, lần này Sae-chan có dẫn thêm bạn đến nữa à?"
“Chào chú." – Yuko và Takamina lịch thiệp cúi đầu.
“Thôi không dài dòng nữa a, cháu nghe nói chú có một cái dịch vụ thuê người yêu gì đó đúng không?"
“Bây giờ cháu mới chịu để ý đến nó sao?" – Ông chú ra vẻ bi thương. – “Chú đã nói là nó hoạt động được mà..."
“Không phải cháu, cháu đâu cần phải thuê làm gì." – Sae nhìn ông ta mỉa mai. – “Là bạn cháu."
“Ô, thế ra hai cô gái này cần một người yêu sao? Đây đây." – Người đàn ông lấy ra một chồng hồ sơ thật dày, đặt lên bàn, mở ra trước mặt Yuko và Takamina. – “Hai cháu muốn bạn trai như thế nào? Trong đây đầy đủ hết!"
“Cháu đồng tính." – Yuko lạnh lùng phun ra một câu.
“..." – Ông chú chưa kịp giới thiệu hết đã bị câu nói của Yuko làm cho cứng họng, quay sang nhìn Takamina thì...
“Là Yuko muốn thuê người yêu, cháu không có nhu cầu."
“Được rồi được rồi, để lại mấy anh chàng đẹp trai này cho chú càng tốt chứ sao!"
Sau khi cất đống hồ sơ nam vào thì chú Sae lấy ra một chồng hồ sơ khác cũng dày không kém.
“Cháu muốn người yêu mình như thế nào? Ngoại hình? Tính cách?" – Ông chú lật từng trang từng trang xem xét.
“Chú chọn cho cháu cái người hạng nhất trong đống hồ sơ đó đi."
“Tiền cũng phải tăng lên đó nha."
“Không thành vấn đề."
“Được! Đây nè, cháu chọn đi." – Ông chú đẩy chồng hồ sơ đến trước mặt Yuko.
Yuko lướt sơ qua từng trang, Acchan, Paru, Chiyuu, Milky,... Bên dưới những cái tên này chính là một số hình của họ, ở dưới nữa là ghi năm sinh, cùng với một vài tính cách đặc trưng, cuối cùng là giá tiền.
“Đây không phải là tên thật của họ?" – Yuko hơi thắc mắc.
“À, bên chú giữ rất kín những thông tin cá nhân của nhân viên, trừ khi họ muốn tiết lộ, còn không thì thôi. Những cái tên này, chỉ là biệt danh của họ mà thôi."
“Acc-... Acchan?" – Takamina ngồi kế bên Yuko bỗng run lẩy bẩy.
“Sao vậy?"
“Đ-Đây... Là cô gái... Hồi sáng..."
Yuko nhăn mày nhìn kĩ vào trang hồ sơ của cô gái có biệt danh là Acchan một lúc rồi thích thú “A" lên một tiếng. Đúng là cô ta rồi! Yuko nhìn Takamina đang run rẩy, rồi nhìn Sae, sau đó nhìn ông chú, rồi lại nở một nụ cười gian manh.
“Cô gái này bằng tuổi chúng ta này. Cháu thuê cô ấy nhé."
“Cái gì!!?" – Takamina là người đầu tiên hét lên.
“Sao?"
“C-Cậu... Hồi sáng sau khi đánh tớ xong, cô ta nói... Nói là nếu để cô ta gặp lại tớ thì sẽ giết tớ đó!"
“Cô ta chỉ hù dọa thôi, cậu đâu cần phải sợ như thế!" – Yuko và Sae khinh bỉ nhìn Takamina.
“Các cậu không biết cô ta đáng sợ thế nào đâu! Nếu được tớ thà không đụng vào cô ta còn hơn!"
Nghe đến đây thì Yuko ý cười càng đậm hơn, kiên quyết đập tay lên bàn, nói: “Cháu muốn thuê cô gái này!"
“Cháu muốn thuê một ngày, ba ngày, hay bảy ngày? Thuê từ ba ngày trở lên thì trong vòng 48 tiếng đầu nếu không vừa ý với người yêu mình thì cháu có thể đổi một người khác hoàn toàn miễn phí." – Chú Sae bắt đầu quảng cáo dịch vụ của mình.
“Bảy ngày."
“Được rồi, vậy cháu có muốn yêu cầu gì đặc biệt nữa không? Như là chuyển cô gái này đến học chung trường hay gì đó?"
“Được sao?" – Yuko hơi bất ngờ.
“Được, nhưng phải trả thêm phí."
“Học chung lớp luôn có được không?" – Yuko khi nói câu này ra thì quay sang nhìn Takamina cười cười.
“Không thành vấn đề, vậy cháu còn yêu cầu gì nữa không?"
“Không ạ."
“Ok, vậy là cháu thuê Acchan làm người yêu, 7 ngày, yêu cầu học chung trường chung lớp, tổng cộng là 10,000,000 yên." – Rất nhanh chú Sae đã xuất cái bill trước mặt Yuko.
“Bảy ngày mà 10 triệu yên á!!?" – Sae trợn mắt hét lên. – “Sao chú không đi cướp đi?"
“Cô gái này thuộc hàng top đó."
Yuko chỉ im lặng ký cái rẹt vào giấy séc của mình, xem như đã giao dịch thành công.
“Ngày mai bắt đầu nhận người yêu cho mình nhé~" – Ông chú cầm lấy tờ séc và cười tươi thật tươi với bộ ba Yuko Sae Takamina khiến cho ai cũng nổi hết da gà.
Sau khi xong việc rồi thì cả ba người muốn ra ngoài bar uống một chút, khi đứng lên thì chú Sae bỗng lên tiếng: “A, chú quên. Mỗi nhân viên đều có đeo một bên bông tai ghi biệt danh của họ, ví dụ như của cô gái này là" Acchan “. Đây có thể xem như là một dấu hiệu để nhận biết ai là nhân viên của chú, nhưng mà quan trọng hơn là, mỗi khi gặp chuyện gì nguy hiểm chỉ cần ấn nhẹ vào bông tai là đội ngũ bảo hộ của chú sẽ lập tức có mặt."
Yuko tiếp thu lời nói của chú Sae rồi nhẹ gật đầu một cái, sau đó xoay người theo Takamina và Sae ra ngoài.
- O0o-
Ngày hôm sau. Lớp 7 năm 3 trường nữ sinh trung học Majihabara.
Bộ ba Yuko Sae Takamina ngồi lười biếng tán dóc trong lớp, sau đó rất nhanh bị thu hút bởi những tiếng xì xào xung quanh.
“Nè, cậu biết gì chưa? Trường chúng ta hôm nay có học sinh mới chuyển đến đó!" – Nữ sinh A lên tiếng.
“Là con của chủ tập đoàn nào đây?" – Nữ sinh B tò mò.
“Tớ không biết, nhưng mà nghe nói là quyền lực lắm!"
Yuko và Sae thích thú nghe nhóm nữ sinh đó bàn tán, còn Takamina thì run lẩy bẩy, thầm cầu mong bản thân không sao.
“C-Chết tớ rồi..." – Takamina ôm đầu quằn quại.
Yuko thấy thế thì cười muốn lọt cả ghế, cô thật mong cô gái kia mau đến đây thật nhanh để cô còn xem kịch vui nữa.
Khoảng một lúc sau thì cuối cùng chuông báo giờ học cũng reo, tiết đầu chính là tiết chủ nhiệm. Các nữ sinh nhìn hai bóng người lướt qua trên cửa sổ lớp mà tò mò không thôi. Yuko ngồi đằng sau khều khều người Takamina trêu chọc: “Takamina lát phải đứng dậy chào bạn mới đó nha~"
“Cậu là đồ chết tiệt!"
Cửa lớp bật mở. Cô giáo bước vào, theo sau là một nữ sinh. Cả lớp trố mắt trầm trồ, trong đó có cả Yuko Sae Takamina.
“Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới, Kojima-san, em tự giới thiệu một chút đi."
“Xin chào mọi người, tôi tên là Kojima Haruna, mong được mọi người giúp đỡ."
Cả lớp ai cũng vỗ tay chào mừng học sinh mới, chỉ có ba người là khác biệt.
Sae thì mở to mắt thầm nghĩ học sinh mới không phải là cái cô Acchan gì đó sao? Chú cô lừa đảo à?
Takamina thì vuốt ngực thở phì phì, thoát được gánh nặng rồi.
Yuko thì nhìn chăm chăm vào cô học sinh mới, thất thần.
“Kojima-san, em có thể ngồi ở cuối lớp, dãy thứ tư."
“Vâng." – Haruna gật nhẹ đầu một cái rồi đi thẳng xuống vị trí, khi cô bước ngang qua bàn Yuko, một cơn gió không biết từ đâu thổi vào khiến cho mái tóc nâu bồng bềnh của Haruna bay lên. Mùi thơm thoang thoảng dễ chịu xộc vào mũi, đồng thời Yuko cũng thấy được một chiếc bông tai lấp ló sau mái tóc.
Chiếc bông tai đó hình như là do bốn chữ cái ghép lại.
N-Y-A-N. Nyan?
Đúng với cái chữ “danh giá" mà người ta vẫn thường hay dùng để miêu tả, đây chính là ngôi trường hào nhoáng bậc nhất Nhật Bản. Hiển nhiên, học sinh Majihabara đều là con gái cưng của ông chủ tập đoàn giàu có nào đó, hoặc là tiểu thư của một dòng họ khét tiếng lâu đời. Đặc biệt hơn, trường sẽ không-bao-giờ nhận những học sinh không có vai vế trong xã hội vào học, vậy nên cũng sẽ không-bao-giờ xảy ra trường hợp một học sinh nghèo nhờ học bổng mà vào được Majihabara và bị các học sinh khác cô lập, tảy chay, bắt nạt, v.. V...
Đúng vậy, Majihabara chính là ngôi trường thực dụng nhất Nhật Bản, đồng thời cũng là nơi để các nhân vật “tai to mặt lớn" thể hiện đẳng cấp của mình.
Nếu như bạn không phải là một người máu mặt nào đó, đừng mơ có thể bước chân được vào Majihabara.
- O0o-
Lớp 7 năm 3 trường nữ sinh trung học Majihabara.
Một nhóm gồm ba nữ sinh ngồi chụm đầu vào nhau tán dóc. Gồm một cô gái có gương mặt thanh tú ngồi giữa, bâng quơ chống tay lên bàn, một tóc ngắn cá tính và một lùn nhất trong cả bọn ngồi ở hai bên.
“Cậu lại chia tay bạn gái nữa rồi à Yuko?" – Cô gái tóc ngắn lên tiếng.
Cô gái này tên là Miyazawa Sae, là con gái rượu của chủ tập đoàn sản xuất xe đua nổi tiếng nhất thế giới Miyazawa. Cô luôn khiến cho mọi người lúc nào cũng cảm thấy đầy sức sống. Đặc biệt hơn hết, Sae đã luôn được các bạn nữ sinh trong trường, thậm chí là cả thầy cô giáo gọi là “Ikemen". Hiển nhiên, số lượng bạn gái của cô dù có đếm hết mười đầu ngón tay, cộng thêm mấy chục ngón tay của người khác nữa cũng không đủ.
Cô gái tên Yuko được Sae hỏi chuyện vừa nãy chính là cô nàng có gương mặt thanh tú ngồi ở giữa, khí chất của cô có thể nói là lấn át hoàn toàn hai người bạn của mình.
“Ừa, lần này mới chỉ có 2 tuần thôi. Còn ít hơn cả lần trước."
“Nè, đây chẳng phải là cô gái cuối cùng trong trường mình sao? Cậu đã quen hết tất cả nữ sinh Majihabara còn gì!?" – Cô gái lùn nhất nhóm cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thật sao?" – Yuko hơi mở to mắt hỏi ngược lại.
“Là thật đó! Không lẽ bây giờ cậu chuyển mục tiêu sang tấn công giáo viên à?"
“Cậu bị ngốc à Takamina?" – Sae đánh đầu cô lùn kia một cái. – “Cậu không biết trường mình cấm không cho giáo viên và học sinh có quan hệ bất chính sao?"
“Thế phải làm sao bây giờ?" – Yuko ôm đầu lắc qua lắc lại.
“Một là cậu chịu cảnh FA, hai là cậu kiếm bạn gái ngoài trường đi."
“Majihabara là nơi tập hợp tất cả những cô gái xinh đẹp nhất Nhật Bản mà cậu ấy còn chán lên chán xuống, kiếm bạn gái ở ngoài chẳng khác nào" tình một đêm “à?" – Takamina trợn mắt.
“A!" – Sae bỗng như nhớ ra được điều gì đó, há miệng ra “A" lên một tiếng. – “Đúng rồi, chú tớ có một dịch vụ thuê người yêu gì đó, tớ có nói qua cho các cậu rồi đúng không?"
“Cái dịch vụ đó thật sự hoạt động được sao?" – Yuko trề môi nghi ngờ.
“Tớ không biết, nhưng mà nhìn chú tớ càng ngày càng phát đạt thì chắc là được đó a."
“Nè, dù gì ở đây cũng hết người để quen rồi, cậu thử một tí đi, cũng không mất mát gì hết." – Takamina đề nghị.
“Cuối buổi hôm nay đi đi, chú tớ là chủ quán bar gần nhà cậu luôn đó Yuko."
Trên đời này thật sự có loại dịch vụ này sao? – Yuko chống cằm suy nghĩ, đúng lúc đó thì chuông báo hiệu giờ học reo lên, giáo viên cũng đã bước vào lớp.
Chiều nay cả ba người Yuko Sae Takamina đều không cần phải sinh hoạt câu lạc bộ. Vì thế các cô có đầy thời gian rảnh để làm việc riêng của mình. Sau khi buổi học kết thúc, vừa bước ra khỏi cổng trường là đã thấy ngay một chiếc Limo bóng loáng sang trọng và một chiếc BMW đời mới nhất đang đợi sẵn, Yuko và Takamina chỉ việc vuốt tóc, cười với những nữ sinh hâm mộ mình và rồi thong thả bước lên xe. Chỉ riêng Sae là tự chạy xe về, bởi vì nhà cô là sản xuất xe đua mà.
Bởi vì còn quá sớm nên quán bar của chú Sae vẫn chưa mở cửa, vậy nên cả bọn đành đi hú hí ở đâu đó giết thời gian trước đã. Nhưng nói là nói vậy thôi, mục đích chính của họ cũng chỉ là tìm một nơi nào đó mát mẻ để ngồi và bàn về những cô gái trẻ đẹp body gợi cảm bước ngang qua.
“Yuko xem này, ngực của cô gái ở phía bên kia, theo cậu là hàng thật hay hàng giả?" – Sae vừa nói vừa liếc mắt nhìn một cô gái tóc ngang vai đang ngồi ở băng ghế đá bên kia vệ đường.
“Dạo này thật giả lẫn lộn, phải chạm vào mới biết được." – Yuko nhếch nhếch miệng lên cười, trông mặt gian không chịu được. – “Nè, Takamina."
“Gì?" – Takamina vốn không bao giờ bàn tán về chủ đề này một cách phô trương như hai người bạn của mình. Lúc này cô chỉ đang nhàm chán cầm lon nước tăng lực xoay qua xoay lại.
Khóe miệng Yuko bây giờ đã trải dài gần đụng mang tai, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm duyên dáng của mình. Cô ghé sát vào tai Takamina thì thầm: “Cậu qua đó rờ thử xem?"
“..." – Takamina khi nghe xong chỉ biết trợn to mắt nhìn Yuko, phía bên kia thì Sae cứ chồm người qua hỏi.
“Cậu vừa nói gì thế Yuko?"
“Tớ bảo Takamina qua bên đó rờ thử để kiểm tra." – Yuko cười cười nhìn Takamina.
“Ô, được đó, được đó!" – Sae khoái chí vỗ tay bốp bốp.
“Hai cậu muốn biết thì tự đi mà rờ!"
“Nè, không phải cậu ghét bị người ta nói là yếu sinh lý với lại nhát gái sao? Bây giờ cậu mà qua đó rờ cô ta một cái thì bọn tớ đảm bảo sẽ không có ai dám nói cậu như vậy nữa."
Takamina nuốt nước bọt nhìn Yuko, từng lời từng chữ Yuko vừa nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
“Mau lên, cô ta mà đi mất là xong đó!"
“Được!" – Thế là vì muốn chứng minh bản lĩnh của mình mà Takamina bé nhỏ hùng hổ đứng dậy bước qua đường thực hiện nhiệm vụ.
Mọi chuyện diễn ra trong mắt Yuko là thế này: Takamina băng qua đường, chắn trước mặt cô gái kia, không nói không rằng giơ hai tay lên bóp thẳng vào ngực người ta, mà không phải một lần thôi nhé, hai ba lần liên tiếp, xong rồi mới thả tay ra, trầm trồ cảm thán gì đó. Sau đó thì lập tức ăn một bạt tai từ cô gái kia, cả người té hẳn xuống mặt đất. Cô gái đó còn lấy túi xách quất túi bụi vào người Takamina, miệng không ngừng phát ra những tiếng chửi rồi hùng hổ bỏ đi. Takamina sau khi bị đánh đến nổi biến thành cẩu đầu heo thì mới từ từ lết trở về, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Là hàng thật, hàng thật đó..."
“Cậu đúng là anh hùng đó Takamina!" – Cả Yuko và Sae đều thốt lên, ôm người bạn bé nhỏ tội nghiệp của mình vào lòng mà khen lấy khen để. Thế nhưng tại sao Takamina lại cảm thấy như bản thân đang bị họ cười nhạo ấy nhỉ?
- O0o-
9h tối. L. O. V. E Bar.
Yuko, Sae, Takamina vừa mới bước vào trong là đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình mỗi lúc một to hơn, một tràn hỗn hợp gồm những mùi rượu cao cấp hòa lẫn cùng hàng tá mùi nước hoa khác nhau cứ xộc vào mũi. Họ không đi vào bên trong quầy mà lại vòng ra phía bàn quản lý.
“Chú tôi có ở đây không?" – Sae rất thân thuộc cất tiếng hỏi.
Người quản lý khi thấy đứa cháu cưng của ông chủ mình đến thì lập tức cúi đầu chào lễ phép, sau đó không quên dẫn ba người họ vào một căn phòng riêng, tách biệt với sự ồn ào bên ngoài.
Người quản lý gõ cửa hai cái rồi nói: “Ông chủ, Miyazawa tiểu thư đến."
“Thật sao? Vào đi vào đi!" – Từ bên trong vọng ra tiếng của một người đàn ông trung niên.
Sau khi được phép thì cả ba cùng bước vào trong phòng. Đây là một căn phòng giản dị, bài trí khá đơn giản nhưng vẫn đầy đủ đồ dùng tiện nghi, đặc biệt được dán rất nhiều poster của Adam Lambert.
“Chú!" – Sae lao vào người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, cả hai múa máy tay chân với nhau xem như lời chào hỏi.
“Ô, lần này Sae-chan có dẫn thêm bạn đến nữa à?"
“Chào chú." – Yuko và Takamina lịch thiệp cúi đầu.
“Thôi không dài dòng nữa a, cháu nghe nói chú có một cái dịch vụ thuê người yêu gì đó đúng không?"
“Bây giờ cháu mới chịu để ý đến nó sao?" – Ông chú ra vẻ bi thương. – “Chú đã nói là nó hoạt động được mà..."
“Không phải cháu, cháu đâu cần phải thuê làm gì." – Sae nhìn ông ta mỉa mai. – “Là bạn cháu."
“Ô, thế ra hai cô gái này cần một người yêu sao? Đây đây." – Người đàn ông lấy ra một chồng hồ sơ thật dày, đặt lên bàn, mở ra trước mặt Yuko và Takamina. – “Hai cháu muốn bạn trai như thế nào? Trong đây đầy đủ hết!"
“Cháu đồng tính." – Yuko lạnh lùng phun ra một câu.
“..." – Ông chú chưa kịp giới thiệu hết đã bị câu nói của Yuko làm cho cứng họng, quay sang nhìn Takamina thì...
“Là Yuko muốn thuê người yêu, cháu không có nhu cầu."
“Được rồi được rồi, để lại mấy anh chàng đẹp trai này cho chú càng tốt chứ sao!"
Sau khi cất đống hồ sơ nam vào thì chú Sae lấy ra một chồng hồ sơ khác cũng dày không kém.
“Cháu muốn người yêu mình như thế nào? Ngoại hình? Tính cách?" – Ông chú lật từng trang từng trang xem xét.
“Chú chọn cho cháu cái người hạng nhất trong đống hồ sơ đó đi."
“Tiền cũng phải tăng lên đó nha."
“Không thành vấn đề."
“Được! Đây nè, cháu chọn đi." – Ông chú đẩy chồng hồ sơ đến trước mặt Yuko.
Yuko lướt sơ qua từng trang, Acchan, Paru, Chiyuu, Milky,... Bên dưới những cái tên này chính là một số hình của họ, ở dưới nữa là ghi năm sinh, cùng với một vài tính cách đặc trưng, cuối cùng là giá tiền.
“Đây không phải là tên thật của họ?" – Yuko hơi thắc mắc.
“À, bên chú giữ rất kín những thông tin cá nhân của nhân viên, trừ khi họ muốn tiết lộ, còn không thì thôi. Những cái tên này, chỉ là biệt danh của họ mà thôi."
“Acc-... Acchan?" – Takamina ngồi kế bên Yuko bỗng run lẩy bẩy.
“Sao vậy?"
“Đ-Đây... Là cô gái... Hồi sáng..."
Yuko nhăn mày nhìn kĩ vào trang hồ sơ của cô gái có biệt danh là Acchan một lúc rồi thích thú “A" lên một tiếng. Đúng là cô ta rồi! Yuko nhìn Takamina đang run rẩy, rồi nhìn Sae, sau đó nhìn ông chú, rồi lại nở một nụ cười gian manh.
“Cô gái này bằng tuổi chúng ta này. Cháu thuê cô ấy nhé."
“Cái gì!!?" – Takamina là người đầu tiên hét lên.
“Sao?"
“C-Cậu... Hồi sáng sau khi đánh tớ xong, cô ta nói... Nói là nếu để cô ta gặp lại tớ thì sẽ giết tớ đó!"
“Cô ta chỉ hù dọa thôi, cậu đâu cần phải sợ như thế!" – Yuko và Sae khinh bỉ nhìn Takamina.
“Các cậu không biết cô ta đáng sợ thế nào đâu! Nếu được tớ thà không đụng vào cô ta còn hơn!"
Nghe đến đây thì Yuko ý cười càng đậm hơn, kiên quyết đập tay lên bàn, nói: “Cháu muốn thuê cô gái này!"
“Cháu muốn thuê một ngày, ba ngày, hay bảy ngày? Thuê từ ba ngày trở lên thì trong vòng 48 tiếng đầu nếu không vừa ý với người yêu mình thì cháu có thể đổi một người khác hoàn toàn miễn phí." – Chú Sae bắt đầu quảng cáo dịch vụ của mình.
“Bảy ngày."
“Được rồi, vậy cháu có muốn yêu cầu gì đặc biệt nữa không? Như là chuyển cô gái này đến học chung trường hay gì đó?"
“Được sao?" – Yuko hơi bất ngờ.
“Được, nhưng phải trả thêm phí."
“Học chung lớp luôn có được không?" – Yuko khi nói câu này ra thì quay sang nhìn Takamina cười cười.
“Không thành vấn đề, vậy cháu còn yêu cầu gì nữa không?"
“Không ạ."
“Ok, vậy là cháu thuê Acchan làm người yêu, 7 ngày, yêu cầu học chung trường chung lớp, tổng cộng là 10,000,000 yên." – Rất nhanh chú Sae đã xuất cái bill trước mặt Yuko.
“Bảy ngày mà 10 triệu yên á!!?" – Sae trợn mắt hét lên. – “Sao chú không đi cướp đi?"
“Cô gái này thuộc hàng top đó."
Yuko chỉ im lặng ký cái rẹt vào giấy séc của mình, xem như đã giao dịch thành công.
“Ngày mai bắt đầu nhận người yêu cho mình nhé~" – Ông chú cầm lấy tờ séc và cười tươi thật tươi với bộ ba Yuko Sae Takamina khiến cho ai cũng nổi hết da gà.
Sau khi xong việc rồi thì cả ba người muốn ra ngoài bar uống một chút, khi đứng lên thì chú Sae bỗng lên tiếng: “A, chú quên. Mỗi nhân viên đều có đeo một bên bông tai ghi biệt danh của họ, ví dụ như của cô gái này là" Acchan “. Đây có thể xem như là một dấu hiệu để nhận biết ai là nhân viên của chú, nhưng mà quan trọng hơn là, mỗi khi gặp chuyện gì nguy hiểm chỉ cần ấn nhẹ vào bông tai là đội ngũ bảo hộ của chú sẽ lập tức có mặt."
Yuko tiếp thu lời nói của chú Sae rồi nhẹ gật đầu một cái, sau đó xoay người theo Takamina và Sae ra ngoài.
- O0o-
Ngày hôm sau. Lớp 7 năm 3 trường nữ sinh trung học Majihabara.
Bộ ba Yuko Sae Takamina ngồi lười biếng tán dóc trong lớp, sau đó rất nhanh bị thu hút bởi những tiếng xì xào xung quanh.
“Nè, cậu biết gì chưa? Trường chúng ta hôm nay có học sinh mới chuyển đến đó!" – Nữ sinh A lên tiếng.
“Là con của chủ tập đoàn nào đây?" – Nữ sinh B tò mò.
“Tớ không biết, nhưng mà nghe nói là quyền lực lắm!"
Yuko và Sae thích thú nghe nhóm nữ sinh đó bàn tán, còn Takamina thì run lẩy bẩy, thầm cầu mong bản thân không sao.
“C-Chết tớ rồi..." – Takamina ôm đầu quằn quại.
Yuko thấy thế thì cười muốn lọt cả ghế, cô thật mong cô gái kia mau đến đây thật nhanh để cô còn xem kịch vui nữa.
Khoảng một lúc sau thì cuối cùng chuông báo giờ học cũng reo, tiết đầu chính là tiết chủ nhiệm. Các nữ sinh nhìn hai bóng người lướt qua trên cửa sổ lớp mà tò mò không thôi. Yuko ngồi đằng sau khều khều người Takamina trêu chọc: “Takamina lát phải đứng dậy chào bạn mới đó nha~"
“Cậu là đồ chết tiệt!"
Cửa lớp bật mở. Cô giáo bước vào, theo sau là một nữ sinh. Cả lớp trố mắt trầm trồ, trong đó có cả Yuko Sae Takamina.
“Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới, Kojima-san, em tự giới thiệu một chút đi."
“Xin chào mọi người, tôi tên là Kojima Haruna, mong được mọi người giúp đỡ."
Cả lớp ai cũng vỗ tay chào mừng học sinh mới, chỉ có ba người là khác biệt.
Sae thì mở to mắt thầm nghĩ học sinh mới không phải là cái cô Acchan gì đó sao? Chú cô lừa đảo à?
Takamina thì vuốt ngực thở phì phì, thoát được gánh nặng rồi.
Yuko thì nhìn chăm chăm vào cô học sinh mới, thất thần.
“Kojima-san, em có thể ngồi ở cuối lớp, dãy thứ tư."
“Vâng." – Haruna gật nhẹ đầu một cái rồi đi thẳng xuống vị trí, khi cô bước ngang qua bàn Yuko, một cơn gió không biết từ đâu thổi vào khiến cho mái tóc nâu bồng bềnh của Haruna bay lên. Mùi thơm thoang thoảng dễ chịu xộc vào mũi, đồng thời Yuko cũng thấy được một chiếc bông tai lấp ló sau mái tóc.
Chiếc bông tai đó hình như là do bốn chữ cái ghép lại.
N-Y-A-N. Nyan?
Tác giả :
Duobaihe