Kính Vị Tình Thương
Chương 295 Ban chiếu thư tự trách tội mình, nghênh đón hoàng phu
Triều thần quỳ lạy, hô vạn tuế ba lần.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ngay ngắn trên cao, không biết từ khi nào nữ đế bệ hạ đã không còn ngây ngô như thời niên thiếu, gương mặt xinh đẹp của nàng không buồn không vui, đôi mắt thâm thúy càng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Dù vậy, các triều thần rõ ràng có thể cảm nhận được, trên người nữ đế bệ hạ có một loại khí phách mà chỉ hoàng tộc mới có, cũng hoặc là thuộc riêng kẻ bề trên, làm cho con người ta không dám nhìn thẳng thiên uy, càng đừng nói tới chuyện trong lòng có ý vượt quá giới hạn.
1
Nam Cung Tĩnh Nữ nâng tay: "Các vị khanh gia miễn lễ bình thân."
Mọi người: "Tạ bệ hạ."
Thượng thư năm bộ đứng trong hàng ngũ triều thần có cảm giác như thể mình được tái sinh, đặc biệt là Thượng thư Lại bộ.
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên uy nghi của nữ đế bệ hạ, trùng hợp là Nam Cung Tĩnh Nữ cũng đang nhìn hắn, hai người cứ như vậy thoáng đối diện nhau.
Ánh mắt nữ đế bệ hạ không có gợn sóng, mà nàng cũng không có nhìn Thượng thư Lại bộ quá lâu, nhưng lại khiến Thượng thư Lại bộ cảm thấy: Chỉ có mấy ngày, dường như nữ đế bệ hạ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhìn nàng phảng phất có thể thấy được dáng vẻ tiên đế khi đang độ tuổi xuân, ung dung thản nhiên nhưng có thể nắm hết mọi việc triều đình trong lòng bàn tay.
Trải qua lần bị trục xuất và cầm tù, năm vị Thượng thư ít nhiều gì đều bị san bằng nhuệ khí. Có lẽ bọn họ cũng đã biết lý do nữ đế bệ hạ thả bọn họ ra, nhưng mà...Bắc An Hầu đã chết, dù cho sửa lại án xử sai thì có tác dụng gì?
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trẫm, hôm nay triệu tập quần thần, mở lần đại triều hội này là vì có người gõ chuông minh oan do tiên đế lập ra, mà người bị oan cũng xem như là có mối quan hệ thân thiết với trẫm... Người hắn cáo trạng cũng không phải ai khác mà đúng là trẫm."
Đại sảnh yên tĩnh, Nam Cung Tĩnh Nữ ra lệnh cho nội thị tuyên đọc lời khai của Chủ sự Hình bộ ngay trên triều, cũng đặt thánh chỉ của tiên hoàng và giấy tờ sang tên sản nghiệp của Tứ Phương tiền trang lên khay, giao cho quần thần truyền nhau đọc.
Sau khi tất cả triều thần trong điện đã đọc xong, nội thị tiếp tục bưng khay ra ngoài điện cho quan viên dưới tam phẩm xem.
Dựa theo lẽ thường, lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ nên nói gì đó, nhưng những gì nàng biểu hiện lại vượt xa sự kiên nhẫn của người thường. Mãi đến khi nội thị bưng những thứ đó quay về phục mệnh, nàng mới lần nữa mở miệng.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chư vị khanh gia, nghĩ sao về việc này?"
Quá trình này trên thực tế là cực kỳ lâu, đại khái là qua nửa nén hương, cũng đủ để các quần thần bên dưới cân nhắc vài lần.
Nam Cung Tĩnh Nữ dứt lời cũng không có ai bước ra khỏi hàng, sau mấy nhịp thở, Thượng thư Binh bộ Tần Đức mới cầm ngọc hốt, im lặng đi ra.
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng vì thế mà không khẩn trương nữa, vạn sự khởi đầu nan, có Tần Đức mở đầu thì tất cả đều dễ nói.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Binh bộ có chuyện muốn nói sao?"
Tần Đức: "Vâng, bệ hạ dung bẩm."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuẩn."
Tần Đức: "Bệ hạ thứ tội, thật sự thì hôm qua thần đã nghe được chuyện cáo ngự trạng. Hơn nữa, bá tánh kinh thành ai ai cũng đang đàm luận việc này, cho nên thần cả gan tự ý đọc hồ sơ của Hình bộ, tìm thấy lời khai năm đó phụ tử Đinh Nghi và Đinh Phụng Sơn cáo trạng tiên hoàng phu Tề Duyên Quân, cũng kiếm được lời khai của cựu Viên ngoại lang Công bộ Lý Kiều Sơn. Sau khi tìm đọc và so sánh hồ sơ, thần phát hiện hầu hết chuyện bọn họ cáo trạng đều xảy ra sau di chiếu của tiên hoàng... Nói cách khác, chuyện ba người này cáo trạng, rất có khả năng là Tề Duyên Quân phụng theo di chiếu của tiên hoàng."
Trung thư tỉnh Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn bước ra khỏi hàng, bác bỏ: "Bệ hạ, thần có dị nghị."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ồ? Vậy ngươi cũng nói xem."
Lục Bá Ngôn: "Dù cho lời Thượng thư Binh bộ nói là thật, cũng không thể loại trừ khả năng Tề Duyên Quân mượn danh nghĩa thánh chỉ để báo thù. Mọi người đều biết, Tề Duyên Quân lòng dạ thâm trầm, thủ đoạn ngoan độc, giỏi việc ngụy trang. Chư vị đừng quên, hắn không phải là Tề Duyên Quân mà là nhi tử của Hãn Vương Xanh Lê bộ bắc Kính: Khất Nhan A Cổ Lạp! Năm Cảnh Gia thứ tám, Khất Nhan A Cổ Lạp thay tên đổi họ lẻn vào triều đình, động cơ đã rõ như ban ngày. Thần nghĩ, nhất định là Khất Nhan A Cổ Lạp nhân lúc bệ hạ đang hấp hối, lẻo mép lừa gạt người để có được thánh chỉ này, thực tế là mượn danh nghĩa thánh chỉ để báo thù. Suy xét đến động cơ cuối cùng là báo thù, dù cho những gì ba vị này tố cáo đều xảy ra sau khi có thánh chỉ, cũng không thể chắc chắn rằng Khất Nhan A Cổ Lạp vô tội!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tả Bộc xạ nói cũng có lý. Con cái vương tộc nước khác "không có lòng tốt" nghe có vẻ lọt tai... Vậy ngươi nói thử xem, việc của Tứ Phương tiền trang nên giải thích như thế nào?"
1
Lục Bá Ngôn cứng họng, hắn ấp a ấp úng một lúc lâu mới đáp: "Thần đã điều tra, sau lưng Tứ Phương tiền trang có hai đại đương gia, một vị là người hầu cũ trong phủ một thương nhân giàu có tên Tạ An, một vị là tội dân bị liên lụy trong vụ án yểm thuật. Hai người này cảnh ngộ nhấp nhô, nói không chừng đã sớm căm phẫn triều đình, cho nên cấu kết với Khất Nhan A Cổ Lạp làm chuyện xấu."
1
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy thì nhoẻn miệng cười, ngược lại hỏi Tần Đức: "Ngươi thấy thế nào?"
Tần Đức cũng cười khẽ, hắn lại lần nữa tiến về phía trước một bước, cất cao giọng nói: "Tứ Phương tiền trang trước sau quyên tặng cho triều đình sáu trăm vạn lượng bạc trắng. Nếu Tả Bộc xạ đại nhân gọi đây là loại người lòng muông dạ thú, vậy hạ quan thật sự hy vọng có nhiều người "lòng muôn dạ thú" càng tốt!"
5
Lục Bá Ngôn: "Thương nhân không làm nông mà chỉ biết mua thấp bán cao để trục lợi, những gì bọn họ kiếm được đều là mồ hôi nước mắt của dân. Tài sản của Tứ Phương tiền trang còn nhiều hơn tiền thuế gửi vào quốc khố trong một năm, bọn họ không mở kho lấy máu bình định thì sao có chỗ dừng chân?"
2
Tần Đức: "Lời Tả Bộc xạ đại nhân nói hình như không có liên quan đến vụ án này. Dù cho Tứ Phương tiền trang kiếm được số bạc đó bằng cách nào đi chăng nữa, Hình bộ chưa bao giờ nhận được bất kỳ giấy tờ nào báo cáo Tứ Phương tiền trang làm trái pháp luật, tất cả đều là suy đoán của Tả Bộc xạ đại nhân mà thôi."
Lục Bá Ngôn: "Không phải Tần đại nhân cũng suy đoán sao? Sao ngươi biết những giấy tờ này đều dùng để giúp đỡ triều đình?"
"Ngọn nguồn" giữa Lục thị và Xanh Lê bộ quá sâu, Lục Bá Ngôn tất nhiên không thể ngồi chờ Tề Nhan được "sửa lại án xử sai". Vài câu phản đối hắn nói trước đó nghe còn có lý, nhưng lúc sau thì đã có cảm giác như đang quấy rối.
Nam Cung Tĩnh Nữ không nói, Tần Đức tiếp tục bác bỏ: "Tả Bộc xạ đại nhân đã thấy rõ ràng, mỗi một giấy tờ sang tên đều có ấn đại ấn của nha môn thuộc Hộ bộ, một phần nằm trong tay Tứ Phương tiền trang, phần còn lại thì nằm ở nha môn. Nếu muốn biết là thật hay là giả thì kiểm tra sẽ biết ngay. Hơn nữa, đại đương gia của Tứ Phương tiền trang Cốc Xuân Thụ, vào lần đầu tiên hắn quyên góp bạc cho triều đình, Hộ bộ là bên nhận được số tiền này, vì vậy mà bệ hạ còn khen thưởng Cốc Xuân Thụ. Người trong thiên hạ ai cũng biết chuyện này, Lục đại nhân vẫn đừng nên cãi chày cãi cối."
Thượng thư Hộ bộ: "Khởi tấu bệ hạ, vàng thật bạc trắng đã được chuyển vào quốc khố, sổ sách do đích thân lão thần quản lý, nhất định không phải là giả."
Sắc mặt Lục Bá Ngôn rất khó coi, hắn hừ lạnh một tiếng rồi lui về.
Tần Đức: "Bệ hạ, thực sự thì muốn điều tra việc này cũng đơn giản, chỉ cần tính tổng số tiền trên giấy tờ sang tên này, đối chiếu với số tiền trên lời khai là có thể kiểm tra thật giả. Ngoài ra, về hai trăm vạn lượng bạc và gạo thóc vật tư ở Hoài Nam như lời Tiền Thông nói, cũng không phải là không có dấu vết để tìm. Ta chỉ cần phái người đến Hoài Nam đi kiểm tra sổ sách cứu tế năm đó là có thể biết được, nhưng mà theo thần thấy, thật sự triều đình cũng không cần phiền toái như thế. Nếu Tiền Thông dám cáo ngự trạng, thần tin những chứng cứ này không phải giả. Bằng không, chỉ với một tội khi quân thôi là hắn đã không thể gánh vác nổi."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đã có người đưa ra dị nghị, những gì nên tra đều phải tra. Hộ bộ..."
Thượng thư Hộ bộ: "Có lão thần."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Triều đình tổng cộng chi bao nhiêu tiền để cứu tế cho cuộc phản loạn ở Hoài Nam?"
Thượng thư Hộ bộ: "Ngoại trừ lương thảo cần thiết cho đại quân ra, Bắc An Hầu chỉ xin triều đình hai vạn lượng bạc trắng. Không dưới ba mươi vạn bá tánh Hoài Nam gặp tai hoạ, hai vạn lượng bạc như muối bỏ biển, lão thần cho rằng...lời Tiền Thông nói không phải giả."
Tần Đức: "Bệ hạ, rất nhiều chứng cứ đều cho thấy Bắc An Hầu Tề Duyên Quân tuyệt đối không phải hạng người "lòng muôn dạ thú" như lời Lục đại nhân nói. Nếu Bắc An Hầu thật sự một lòng muốn báo thù thì chỉ cần mặc kệ để triều đình gặp nguy vong là được, hà tất lấy nhiều bạc tới chi viện giúp triều đình vượt qua khó khăn? Quả thật...có lẽ mục đích Tề Duyên Quân thay tên sửa họ lẻn vào triều đình không thuần, nhưng có lẽ là có lý do khác khó nói. Chư vị ngẫm lại đi, chuyện Tề Duyên Quân là hai nguyên một hoa là thật, đúng không? Lo liệu cho Tấn Châu ba năm cũng là thật, đúng không? Đơn thương độc mã thuyết phục Ngự lâm quân, ủng hộ bệ hạ bước lên ngôi vị hoàng đế, mọi người đều đã quên tất cả chuyện này rồi sao? Không lâu trước đây...Bắc An Hầu không mất một binh một tốt là đã có thể giải quyết phản loạn ở Hoài Nam, thử hỏi từng chuyện này, có chuyện nào không phải là công huân cái thế? Chư vị đại nhân đều là nho sĩ uyên bác thánh hiền, nào có thể câu nệ vì chủng tộc khác biệt? Năm Cảnh Gia thứ tám, Lạc Bắc hoàn toàn thuộc về Đại Vị, tuy Khất Nhan A Cổ Lạp thay tên đổi họ, nhưng người cũng là con dân của Đại Vị, hoàn toàn có tư cách tham gia khoa khảo. Chư vị đại nhân có từng nghĩ vậy không? Lúc đó Nạp Cổ Tư Ngạch Nhật Hòa nắm trong tay bắc Cửu Châu, mà bản quan từng nghe nói: Bộ lạc của Ngạch Nhật Hòa và bộ lạc của Bắc An Hầu chính là kẻ thù không đội trời chung. Như vậy, có phải là còn một khả năng...Khất Nhan A Cổ Lạp thay tên đổi họ đến Vị Quốc, thật ra là vì tránh bị "kẻ thù" đuổi giết?"
14
Lời Tần Đức đã mở ra một lối đi riêng, khiến không ít triều thần đều rơi vào trầm tư.
Lục Bá Ngôn: "Nhưng Khất Nhan A Cổ Lạp hành thích vua mưu nghịch! Tội trạng này giải thích thế nào? Không phải hắn đã nhận tội rồi sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không, tội này...nàng ấy không nhận, là trẫm, nhận thay nàng ấy."
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, các triều thần đều nghị luận sôi nổi.
Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu một hơi: "Bắc An Hầu chưa từng nhận bất kỳ tội nào Lý Kiều Sơn và Đinh Nghi cáo trạng, là trẫm...không suy xét thực hư, không tra chân tướng mà nhận tội thay nàng ấy. Hiện giờ quay đầu ngẫm lại, chuyện này cũng có lỗi của trẫm. Trẫm từng giao Bắc An Hầu cho Nội đình ty, Đại lý tự, Lễ bộ để tam ty hội thẩm... Các ngươi, có từng nghe Bắc An Hầu nhận tội không?"
1
Trưởng quan tam ty lần lượt nói: "Chưa từng."
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài: "Quân kêu thần chết, thần không thể không chết. Lúc ấy khi chuyện này xảy ra, Bắc An Hầu đang ở Hoài Nam bình định, trẫm...nghe lời Lý Kiều Sơn tố cáo, đau thấu tâm can. Lúc đó thiên hạ không yên, vì để xoa dịu sự phẫn nộ của quần chúng, cũng vì không cho chuyện này diễn biến đến nỗi không thể vãn hồi, trẫm liền phán trảm Lý Kiều Sơn, thay Bắc An Hầu nhận hết tất cả lỗi lầm. Sau khi hồi kinh, Bắc An Hầu biết rõ thánh ý khó trái, quân vương không sai...vì thế vẫn không lấy di chiếu của tiên hoàng ra, cũng không biện giải nửa câu. Nàng ấy một mình chịu đựng tất cả, chỉ là vì giữ gìn uy tín của trẫm trong mắt thiên hạ mà thôi."
Tần Đức nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nói vậy bèn vén vạt áo quan bào và quỳ xuống: "Thần khẩn cầu bệ hạ, sửa lại án xử sai và giải tội cho Bắc An Hầu!"
Thượng thư năm bộ còn lại cũng lần lượt quỳ xuống đất: "Hạ thần có tội... Xin bệ hạ sửa lại án xử sai và giải tội cho Bắc An Hầu!"
Thượng thư Lại bộ: "Thần có tội, lầm tin lời gièm pha, mưu hại trung lương, xin bệ hạ trị tội!"
Tất cả triều thần từng buộc tội và khuyên can đều cất cao giọng nói: "Thần có tội!"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn các triều thần đang quỳ bên dưới, hốc mắt nóng lên... Nếu nàng sớm quả quyết như thế, nàng và Tề Nhan cần gì phải đi đến bước đường ngày hôm nay?
Nam Cung Tĩnh Nữ biết rõ trong lòng, chuyện này là nàng nói dối, nàng cũng biết mình làm vậy là có lỗi với tiên hoàng.
1
Có điều, từ lâu nàng đã nghĩ ra cách trừng phạt bản thân, đó là sau khi chết...nàng sẽ không vào hoàng lăng.
Tháng tư, năm Cảnh Gia thứ tư.
Nữ đế Nam Cung Trăn Trăn ban tội kỷ chiếu, thừa nhận bản thân không điều tra chân tướng, trách oan trung lương, ngu ngốc bỏ lầm phu quân...
Nữ đế nghe theo yêu cầu của quần thần, giữ lại thực ấp Bắc An Hầu hiện có và thu hồi tước vị, khôi phục thân phận hoàng phu, cho người trở thành chủ hậu cung.
4
Yêu cầu sau đó sở dĩ thuận lợi như thế là vì các triều thần cảm thấy Bắc An Hầu đã không còn ở nhân thế, dù cho khôi phục thân phận hoàng phu thì nhiều nhất chỉ được hưởng hương khói ở Thái Miếu mà thôi.
Suy cho cùng Kính Vị còn đang đại chiến, để một người Kính Quốc làm chủ hậu cung, sau này còn có khả năng sẽ cùng nữ đế bệ hạ sinh ra đế vương đời sau... Các văn nhân Vị Quốc còn không có rộng lượng đến vậy.
Nam Cung Tĩnh Nữ vui mừng hạ triều, có thể nói tội kỷ chiếu là khuyết điểm lớn nhất của các đế vương từ bao đời nay, còn được ghi vào sử sách, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vốn không để bụng.
Hiện giờ hậu cung có chủ, tuy rằng sống chết không rõ, nhưng các triều thần cũng sẽ không tiếp tục thúc giục nàng đại hôn. Trải qua lần bị trục xuất và cầm tù này, bọn họ cũng không còn dám.
Nam Cung Tĩnh Nữ cực kỳ vui vẻ, hận không thể lập tức hạ chỉ triệu Tề Nhan hồi cung. Chờ đến khi Tề Nhan trở về, nàng sẽ tiếp tục nghĩ cách để mọi người biết nàng ấy còn sống là được.
Lần này, nàng sẽ không cho Tề Nhan chịu thêm bất kỳ oan ức nào nữa, đời này kiếp này sẽ cùng người ấy tay nắm tay...
Ba ngày sau, Nam Cung Tĩnh Nữ đang đắm chìm trong hạnh phúc và vui sướng lại gặp phải sét đánh giữa trời quang...
5
Hàn Doãn Hàn Mạc Vấn tướng quân viết mật thư gửi vào cung cho nữ đế bệ hạ... Trong thư nói, giám quân công khai đi theo địch, còn cùng chủ tướng quân địch vào thành Giao Châu.
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc xong nội dung lá thư thì trước mắt đã tối sầm, đến khi nàng lấy lại tinh thần, trên mặt nàng đã lấm tấm mồ hôi, không còn sức lực dựa vào ghế trên.
Bàn tay Nam Cung Tĩnh Nữ cầm lá thư không ngừng run rẩy, nàng đọc lá thư hết lần này đến lần khác, nước mắt lưng tròng. Nàng ấy đi rồi?
3
Nàng ấy...sao có thể? Làm sao dám!
Nam Cung Tĩnh Nữ khóc rồi lại cười, xé nát mật thư đó. Nàng đập nát tất cả đồ vật nàng nhìn thấy trong thư phòng đến khi nào mệt thở hồng hộc, không còn sức lực gì nữa.
3
Tề Nhan rời đi, khiến Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy trái tim của nàng cũng bị lấy đi mất. Dù có thế nào Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không dám tin, Tề Nhan đã cùng nàng làm việc phu thê, nhưng nàng ấy vẫn bỏ nàng mà đi...
Sau ba ngày như thế, Nam Cung Tĩnh Nữ ngã bệnh...
1
Nữ đế bệ hạ không có chứng bệnh cụ thể, chỉ là không biết vì sao thân thể tở nên suy yếu. Ngay khi các ngự y bó tay không còn cách thì một tấu chương khác từ Lạc Bắc được gửi vào cung.
Tấu chương này là do Công Dương Hòe viết. Hóa ra sau khi Tề Nhan rời đi, Công Dương Hòe cũng viết một tấu chương cho Nam Cung Tĩnh Nữ. Hắn lệnh người mang đến kinh thành càng nhanh càng tốt, tốc độ còn nhanh hơn cả Tề Nhan.
Trong tấu, Công Dương Hòe cũng nói đến chuyện Tề Nhan rời khỏi quân doanh ba ngày, cũng đề cập chuyện Tề Nhan nắm chặt một ngón tay bị đứt lìa, hộc máu té xỉu trên tuyết.
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc xong tấu chương thì lập tức khỏi bách bệnh, nhưng nước mắt lại chảy ra. Hộc máu? Sao nàng ấy lại hộc máu?
8
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc kỹ tấu chương này nhiều lần, phác họa từ đầu đến cuối mọi chuyện ở trong lòng. Nàng đoán được ngón tay đó là của người nào, cũng đoán được nguyên nhân Tề Nhan hộc máu.
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ nóng như lửa đốt, nàng cực kỳ đau lòng, hận không thể lập tức gắn một đôi cánh bay đến bên cạnh Tề Nhan.
4
Nàng ấy...không có vứt bỏ nàng, còn vì nàng mà đưa ra lựa chọn cực kỳ khó khăn...
Nam Cung Tĩnh Nữ xốc chăn lên, lê giày đi tới bàn viết hai mật chỉ.
Một mật chỉ là cho Hàn Doãn, nàng nói với hắn không được công khai chuyện giám quân "đi theo địch", cũng muốn Hàn Doãn nói với binh lính Lạc Nam rằng: Giám quân đã bị tử hình.
Mật chỉ còn lại là giao cho quân binh U Châu ở kinh thành, mệnh bọn họ lập tức ra khỏi thành và đón Tề Nhan từ chỗ các binh lính. Ngoài ra, lệnh bọn họ nói với những binh lính đó rằng "giám quân" sẽ bị áp tải về kinh thành xử quyết. Đợi cho binh lính rời đi, nàng sẽ khôi phục thân phận của Tề Nhan, đón nàng ấy quay về kinh thành một cách vẻ vang, công bố với bên ngoài là tìm được Bắc An Hầu rồi!
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ngay ngắn trên cao, không biết từ khi nào nữ đế bệ hạ đã không còn ngây ngô như thời niên thiếu, gương mặt xinh đẹp của nàng không buồn không vui, đôi mắt thâm thúy càng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Dù vậy, các triều thần rõ ràng có thể cảm nhận được, trên người nữ đế bệ hạ có một loại khí phách mà chỉ hoàng tộc mới có, cũng hoặc là thuộc riêng kẻ bề trên, làm cho con người ta không dám nhìn thẳng thiên uy, càng đừng nói tới chuyện trong lòng có ý vượt quá giới hạn.
1
Nam Cung Tĩnh Nữ nâng tay: "Các vị khanh gia miễn lễ bình thân."
Mọi người: "Tạ bệ hạ."
Thượng thư năm bộ đứng trong hàng ngũ triều thần có cảm giác như thể mình được tái sinh, đặc biệt là Thượng thư Lại bộ.
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên uy nghi của nữ đế bệ hạ, trùng hợp là Nam Cung Tĩnh Nữ cũng đang nhìn hắn, hai người cứ như vậy thoáng đối diện nhau.
Ánh mắt nữ đế bệ hạ không có gợn sóng, mà nàng cũng không có nhìn Thượng thư Lại bộ quá lâu, nhưng lại khiến Thượng thư Lại bộ cảm thấy: Chỉ có mấy ngày, dường như nữ đế bệ hạ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhìn nàng phảng phất có thể thấy được dáng vẻ tiên đế khi đang độ tuổi xuân, ung dung thản nhiên nhưng có thể nắm hết mọi việc triều đình trong lòng bàn tay.
Trải qua lần bị trục xuất và cầm tù, năm vị Thượng thư ít nhiều gì đều bị san bằng nhuệ khí. Có lẽ bọn họ cũng đã biết lý do nữ đế bệ hạ thả bọn họ ra, nhưng mà...Bắc An Hầu đã chết, dù cho sửa lại án xử sai thì có tác dụng gì?
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trẫm, hôm nay triệu tập quần thần, mở lần đại triều hội này là vì có người gõ chuông minh oan do tiên đế lập ra, mà người bị oan cũng xem như là có mối quan hệ thân thiết với trẫm... Người hắn cáo trạng cũng không phải ai khác mà đúng là trẫm."
Đại sảnh yên tĩnh, Nam Cung Tĩnh Nữ ra lệnh cho nội thị tuyên đọc lời khai của Chủ sự Hình bộ ngay trên triều, cũng đặt thánh chỉ của tiên hoàng và giấy tờ sang tên sản nghiệp của Tứ Phương tiền trang lên khay, giao cho quần thần truyền nhau đọc.
Sau khi tất cả triều thần trong điện đã đọc xong, nội thị tiếp tục bưng khay ra ngoài điện cho quan viên dưới tam phẩm xem.
Dựa theo lẽ thường, lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ nên nói gì đó, nhưng những gì nàng biểu hiện lại vượt xa sự kiên nhẫn của người thường. Mãi đến khi nội thị bưng những thứ đó quay về phục mệnh, nàng mới lần nữa mở miệng.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chư vị khanh gia, nghĩ sao về việc này?"
Quá trình này trên thực tế là cực kỳ lâu, đại khái là qua nửa nén hương, cũng đủ để các quần thần bên dưới cân nhắc vài lần.
Nam Cung Tĩnh Nữ dứt lời cũng không có ai bước ra khỏi hàng, sau mấy nhịp thở, Thượng thư Binh bộ Tần Đức mới cầm ngọc hốt, im lặng đi ra.
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng vì thế mà không khẩn trương nữa, vạn sự khởi đầu nan, có Tần Đức mở đầu thì tất cả đều dễ nói.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Binh bộ có chuyện muốn nói sao?"
Tần Đức: "Vâng, bệ hạ dung bẩm."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuẩn."
Tần Đức: "Bệ hạ thứ tội, thật sự thì hôm qua thần đã nghe được chuyện cáo ngự trạng. Hơn nữa, bá tánh kinh thành ai ai cũng đang đàm luận việc này, cho nên thần cả gan tự ý đọc hồ sơ của Hình bộ, tìm thấy lời khai năm đó phụ tử Đinh Nghi và Đinh Phụng Sơn cáo trạng tiên hoàng phu Tề Duyên Quân, cũng kiếm được lời khai của cựu Viên ngoại lang Công bộ Lý Kiều Sơn. Sau khi tìm đọc và so sánh hồ sơ, thần phát hiện hầu hết chuyện bọn họ cáo trạng đều xảy ra sau di chiếu của tiên hoàng... Nói cách khác, chuyện ba người này cáo trạng, rất có khả năng là Tề Duyên Quân phụng theo di chiếu của tiên hoàng."
Trung thư tỉnh Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn bước ra khỏi hàng, bác bỏ: "Bệ hạ, thần có dị nghị."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ồ? Vậy ngươi cũng nói xem."
Lục Bá Ngôn: "Dù cho lời Thượng thư Binh bộ nói là thật, cũng không thể loại trừ khả năng Tề Duyên Quân mượn danh nghĩa thánh chỉ để báo thù. Mọi người đều biết, Tề Duyên Quân lòng dạ thâm trầm, thủ đoạn ngoan độc, giỏi việc ngụy trang. Chư vị đừng quên, hắn không phải là Tề Duyên Quân mà là nhi tử của Hãn Vương Xanh Lê bộ bắc Kính: Khất Nhan A Cổ Lạp! Năm Cảnh Gia thứ tám, Khất Nhan A Cổ Lạp thay tên đổi họ lẻn vào triều đình, động cơ đã rõ như ban ngày. Thần nghĩ, nhất định là Khất Nhan A Cổ Lạp nhân lúc bệ hạ đang hấp hối, lẻo mép lừa gạt người để có được thánh chỉ này, thực tế là mượn danh nghĩa thánh chỉ để báo thù. Suy xét đến động cơ cuối cùng là báo thù, dù cho những gì ba vị này tố cáo đều xảy ra sau khi có thánh chỉ, cũng không thể chắc chắn rằng Khất Nhan A Cổ Lạp vô tội!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tả Bộc xạ nói cũng có lý. Con cái vương tộc nước khác "không có lòng tốt" nghe có vẻ lọt tai... Vậy ngươi nói thử xem, việc của Tứ Phương tiền trang nên giải thích như thế nào?"
1
Lục Bá Ngôn cứng họng, hắn ấp a ấp úng một lúc lâu mới đáp: "Thần đã điều tra, sau lưng Tứ Phương tiền trang có hai đại đương gia, một vị là người hầu cũ trong phủ một thương nhân giàu có tên Tạ An, một vị là tội dân bị liên lụy trong vụ án yểm thuật. Hai người này cảnh ngộ nhấp nhô, nói không chừng đã sớm căm phẫn triều đình, cho nên cấu kết với Khất Nhan A Cổ Lạp làm chuyện xấu."
1
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy thì nhoẻn miệng cười, ngược lại hỏi Tần Đức: "Ngươi thấy thế nào?"
Tần Đức cũng cười khẽ, hắn lại lần nữa tiến về phía trước một bước, cất cao giọng nói: "Tứ Phương tiền trang trước sau quyên tặng cho triều đình sáu trăm vạn lượng bạc trắng. Nếu Tả Bộc xạ đại nhân gọi đây là loại người lòng muông dạ thú, vậy hạ quan thật sự hy vọng có nhiều người "lòng muôn dạ thú" càng tốt!"
5
Lục Bá Ngôn: "Thương nhân không làm nông mà chỉ biết mua thấp bán cao để trục lợi, những gì bọn họ kiếm được đều là mồ hôi nước mắt của dân. Tài sản của Tứ Phương tiền trang còn nhiều hơn tiền thuế gửi vào quốc khố trong một năm, bọn họ không mở kho lấy máu bình định thì sao có chỗ dừng chân?"
2
Tần Đức: "Lời Tả Bộc xạ đại nhân nói hình như không có liên quan đến vụ án này. Dù cho Tứ Phương tiền trang kiếm được số bạc đó bằng cách nào đi chăng nữa, Hình bộ chưa bao giờ nhận được bất kỳ giấy tờ nào báo cáo Tứ Phương tiền trang làm trái pháp luật, tất cả đều là suy đoán của Tả Bộc xạ đại nhân mà thôi."
Lục Bá Ngôn: "Không phải Tần đại nhân cũng suy đoán sao? Sao ngươi biết những giấy tờ này đều dùng để giúp đỡ triều đình?"
"Ngọn nguồn" giữa Lục thị và Xanh Lê bộ quá sâu, Lục Bá Ngôn tất nhiên không thể ngồi chờ Tề Nhan được "sửa lại án xử sai". Vài câu phản đối hắn nói trước đó nghe còn có lý, nhưng lúc sau thì đã có cảm giác như đang quấy rối.
Nam Cung Tĩnh Nữ không nói, Tần Đức tiếp tục bác bỏ: "Tả Bộc xạ đại nhân đã thấy rõ ràng, mỗi một giấy tờ sang tên đều có ấn đại ấn của nha môn thuộc Hộ bộ, một phần nằm trong tay Tứ Phương tiền trang, phần còn lại thì nằm ở nha môn. Nếu muốn biết là thật hay là giả thì kiểm tra sẽ biết ngay. Hơn nữa, đại đương gia của Tứ Phương tiền trang Cốc Xuân Thụ, vào lần đầu tiên hắn quyên góp bạc cho triều đình, Hộ bộ là bên nhận được số tiền này, vì vậy mà bệ hạ còn khen thưởng Cốc Xuân Thụ. Người trong thiên hạ ai cũng biết chuyện này, Lục đại nhân vẫn đừng nên cãi chày cãi cối."
Thượng thư Hộ bộ: "Khởi tấu bệ hạ, vàng thật bạc trắng đã được chuyển vào quốc khố, sổ sách do đích thân lão thần quản lý, nhất định không phải là giả."
Sắc mặt Lục Bá Ngôn rất khó coi, hắn hừ lạnh một tiếng rồi lui về.
Tần Đức: "Bệ hạ, thực sự thì muốn điều tra việc này cũng đơn giản, chỉ cần tính tổng số tiền trên giấy tờ sang tên này, đối chiếu với số tiền trên lời khai là có thể kiểm tra thật giả. Ngoài ra, về hai trăm vạn lượng bạc và gạo thóc vật tư ở Hoài Nam như lời Tiền Thông nói, cũng không phải là không có dấu vết để tìm. Ta chỉ cần phái người đến Hoài Nam đi kiểm tra sổ sách cứu tế năm đó là có thể biết được, nhưng mà theo thần thấy, thật sự triều đình cũng không cần phiền toái như thế. Nếu Tiền Thông dám cáo ngự trạng, thần tin những chứng cứ này không phải giả. Bằng không, chỉ với một tội khi quân thôi là hắn đã không thể gánh vác nổi."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đã có người đưa ra dị nghị, những gì nên tra đều phải tra. Hộ bộ..."
Thượng thư Hộ bộ: "Có lão thần."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Triều đình tổng cộng chi bao nhiêu tiền để cứu tế cho cuộc phản loạn ở Hoài Nam?"
Thượng thư Hộ bộ: "Ngoại trừ lương thảo cần thiết cho đại quân ra, Bắc An Hầu chỉ xin triều đình hai vạn lượng bạc trắng. Không dưới ba mươi vạn bá tánh Hoài Nam gặp tai hoạ, hai vạn lượng bạc như muối bỏ biển, lão thần cho rằng...lời Tiền Thông nói không phải giả."
Tần Đức: "Bệ hạ, rất nhiều chứng cứ đều cho thấy Bắc An Hầu Tề Duyên Quân tuyệt đối không phải hạng người "lòng muôn dạ thú" như lời Lục đại nhân nói. Nếu Bắc An Hầu thật sự một lòng muốn báo thù thì chỉ cần mặc kệ để triều đình gặp nguy vong là được, hà tất lấy nhiều bạc tới chi viện giúp triều đình vượt qua khó khăn? Quả thật...có lẽ mục đích Tề Duyên Quân thay tên sửa họ lẻn vào triều đình không thuần, nhưng có lẽ là có lý do khác khó nói. Chư vị ngẫm lại đi, chuyện Tề Duyên Quân là hai nguyên một hoa là thật, đúng không? Lo liệu cho Tấn Châu ba năm cũng là thật, đúng không? Đơn thương độc mã thuyết phục Ngự lâm quân, ủng hộ bệ hạ bước lên ngôi vị hoàng đế, mọi người đều đã quên tất cả chuyện này rồi sao? Không lâu trước đây...Bắc An Hầu không mất một binh một tốt là đã có thể giải quyết phản loạn ở Hoài Nam, thử hỏi từng chuyện này, có chuyện nào không phải là công huân cái thế? Chư vị đại nhân đều là nho sĩ uyên bác thánh hiền, nào có thể câu nệ vì chủng tộc khác biệt? Năm Cảnh Gia thứ tám, Lạc Bắc hoàn toàn thuộc về Đại Vị, tuy Khất Nhan A Cổ Lạp thay tên đổi họ, nhưng người cũng là con dân của Đại Vị, hoàn toàn có tư cách tham gia khoa khảo. Chư vị đại nhân có từng nghĩ vậy không? Lúc đó Nạp Cổ Tư Ngạch Nhật Hòa nắm trong tay bắc Cửu Châu, mà bản quan từng nghe nói: Bộ lạc của Ngạch Nhật Hòa và bộ lạc của Bắc An Hầu chính là kẻ thù không đội trời chung. Như vậy, có phải là còn một khả năng...Khất Nhan A Cổ Lạp thay tên đổi họ đến Vị Quốc, thật ra là vì tránh bị "kẻ thù" đuổi giết?"
14
Lời Tần Đức đã mở ra một lối đi riêng, khiến không ít triều thần đều rơi vào trầm tư.
Lục Bá Ngôn: "Nhưng Khất Nhan A Cổ Lạp hành thích vua mưu nghịch! Tội trạng này giải thích thế nào? Không phải hắn đã nhận tội rồi sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không, tội này...nàng ấy không nhận, là trẫm, nhận thay nàng ấy."
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, các triều thần đều nghị luận sôi nổi.
Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu một hơi: "Bắc An Hầu chưa từng nhận bất kỳ tội nào Lý Kiều Sơn và Đinh Nghi cáo trạng, là trẫm...không suy xét thực hư, không tra chân tướng mà nhận tội thay nàng ấy. Hiện giờ quay đầu ngẫm lại, chuyện này cũng có lỗi của trẫm. Trẫm từng giao Bắc An Hầu cho Nội đình ty, Đại lý tự, Lễ bộ để tam ty hội thẩm... Các ngươi, có từng nghe Bắc An Hầu nhận tội không?"
1
Trưởng quan tam ty lần lượt nói: "Chưa từng."
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài: "Quân kêu thần chết, thần không thể không chết. Lúc ấy khi chuyện này xảy ra, Bắc An Hầu đang ở Hoài Nam bình định, trẫm...nghe lời Lý Kiều Sơn tố cáo, đau thấu tâm can. Lúc đó thiên hạ không yên, vì để xoa dịu sự phẫn nộ của quần chúng, cũng vì không cho chuyện này diễn biến đến nỗi không thể vãn hồi, trẫm liền phán trảm Lý Kiều Sơn, thay Bắc An Hầu nhận hết tất cả lỗi lầm. Sau khi hồi kinh, Bắc An Hầu biết rõ thánh ý khó trái, quân vương không sai...vì thế vẫn không lấy di chiếu của tiên hoàng ra, cũng không biện giải nửa câu. Nàng ấy một mình chịu đựng tất cả, chỉ là vì giữ gìn uy tín của trẫm trong mắt thiên hạ mà thôi."
Tần Đức nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nói vậy bèn vén vạt áo quan bào và quỳ xuống: "Thần khẩn cầu bệ hạ, sửa lại án xử sai và giải tội cho Bắc An Hầu!"
Thượng thư năm bộ còn lại cũng lần lượt quỳ xuống đất: "Hạ thần có tội... Xin bệ hạ sửa lại án xử sai và giải tội cho Bắc An Hầu!"
Thượng thư Lại bộ: "Thần có tội, lầm tin lời gièm pha, mưu hại trung lương, xin bệ hạ trị tội!"
Tất cả triều thần từng buộc tội và khuyên can đều cất cao giọng nói: "Thần có tội!"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn các triều thần đang quỳ bên dưới, hốc mắt nóng lên... Nếu nàng sớm quả quyết như thế, nàng và Tề Nhan cần gì phải đi đến bước đường ngày hôm nay?
Nam Cung Tĩnh Nữ biết rõ trong lòng, chuyện này là nàng nói dối, nàng cũng biết mình làm vậy là có lỗi với tiên hoàng.
1
Có điều, từ lâu nàng đã nghĩ ra cách trừng phạt bản thân, đó là sau khi chết...nàng sẽ không vào hoàng lăng.
Tháng tư, năm Cảnh Gia thứ tư.
Nữ đế Nam Cung Trăn Trăn ban tội kỷ chiếu, thừa nhận bản thân không điều tra chân tướng, trách oan trung lương, ngu ngốc bỏ lầm phu quân...
Nữ đế nghe theo yêu cầu của quần thần, giữ lại thực ấp Bắc An Hầu hiện có và thu hồi tước vị, khôi phục thân phận hoàng phu, cho người trở thành chủ hậu cung.
4
Yêu cầu sau đó sở dĩ thuận lợi như thế là vì các triều thần cảm thấy Bắc An Hầu đã không còn ở nhân thế, dù cho khôi phục thân phận hoàng phu thì nhiều nhất chỉ được hưởng hương khói ở Thái Miếu mà thôi.
Suy cho cùng Kính Vị còn đang đại chiến, để một người Kính Quốc làm chủ hậu cung, sau này còn có khả năng sẽ cùng nữ đế bệ hạ sinh ra đế vương đời sau... Các văn nhân Vị Quốc còn không có rộng lượng đến vậy.
Nam Cung Tĩnh Nữ vui mừng hạ triều, có thể nói tội kỷ chiếu là khuyết điểm lớn nhất của các đế vương từ bao đời nay, còn được ghi vào sử sách, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vốn không để bụng.
Hiện giờ hậu cung có chủ, tuy rằng sống chết không rõ, nhưng các triều thần cũng sẽ không tiếp tục thúc giục nàng đại hôn. Trải qua lần bị trục xuất và cầm tù này, bọn họ cũng không còn dám.
Nam Cung Tĩnh Nữ cực kỳ vui vẻ, hận không thể lập tức hạ chỉ triệu Tề Nhan hồi cung. Chờ đến khi Tề Nhan trở về, nàng sẽ tiếp tục nghĩ cách để mọi người biết nàng ấy còn sống là được.
Lần này, nàng sẽ không cho Tề Nhan chịu thêm bất kỳ oan ức nào nữa, đời này kiếp này sẽ cùng người ấy tay nắm tay...
Ba ngày sau, Nam Cung Tĩnh Nữ đang đắm chìm trong hạnh phúc và vui sướng lại gặp phải sét đánh giữa trời quang...
5
Hàn Doãn Hàn Mạc Vấn tướng quân viết mật thư gửi vào cung cho nữ đế bệ hạ... Trong thư nói, giám quân công khai đi theo địch, còn cùng chủ tướng quân địch vào thành Giao Châu.
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc xong nội dung lá thư thì trước mắt đã tối sầm, đến khi nàng lấy lại tinh thần, trên mặt nàng đã lấm tấm mồ hôi, không còn sức lực dựa vào ghế trên.
Bàn tay Nam Cung Tĩnh Nữ cầm lá thư không ngừng run rẩy, nàng đọc lá thư hết lần này đến lần khác, nước mắt lưng tròng. Nàng ấy đi rồi?
3
Nàng ấy...sao có thể? Làm sao dám!
Nam Cung Tĩnh Nữ khóc rồi lại cười, xé nát mật thư đó. Nàng đập nát tất cả đồ vật nàng nhìn thấy trong thư phòng đến khi nào mệt thở hồng hộc, không còn sức lực gì nữa.
3
Tề Nhan rời đi, khiến Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy trái tim của nàng cũng bị lấy đi mất. Dù có thế nào Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không dám tin, Tề Nhan đã cùng nàng làm việc phu thê, nhưng nàng ấy vẫn bỏ nàng mà đi...
Sau ba ngày như thế, Nam Cung Tĩnh Nữ ngã bệnh...
1
Nữ đế bệ hạ không có chứng bệnh cụ thể, chỉ là không biết vì sao thân thể tở nên suy yếu. Ngay khi các ngự y bó tay không còn cách thì một tấu chương khác từ Lạc Bắc được gửi vào cung.
Tấu chương này là do Công Dương Hòe viết. Hóa ra sau khi Tề Nhan rời đi, Công Dương Hòe cũng viết một tấu chương cho Nam Cung Tĩnh Nữ. Hắn lệnh người mang đến kinh thành càng nhanh càng tốt, tốc độ còn nhanh hơn cả Tề Nhan.
Trong tấu, Công Dương Hòe cũng nói đến chuyện Tề Nhan rời khỏi quân doanh ba ngày, cũng đề cập chuyện Tề Nhan nắm chặt một ngón tay bị đứt lìa, hộc máu té xỉu trên tuyết.
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc xong tấu chương thì lập tức khỏi bách bệnh, nhưng nước mắt lại chảy ra. Hộc máu? Sao nàng ấy lại hộc máu?
8
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc kỹ tấu chương này nhiều lần, phác họa từ đầu đến cuối mọi chuyện ở trong lòng. Nàng đoán được ngón tay đó là của người nào, cũng đoán được nguyên nhân Tề Nhan hộc máu.
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ nóng như lửa đốt, nàng cực kỳ đau lòng, hận không thể lập tức gắn một đôi cánh bay đến bên cạnh Tề Nhan.
4
Nàng ấy...không có vứt bỏ nàng, còn vì nàng mà đưa ra lựa chọn cực kỳ khó khăn...
Nam Cung Tĩnh Nữ xốc chăn lên, lê giày đi tới bàn viết hai mật chỉ.
Một mật chỉ là cho Hàn Doãn, nàng nói với hắn không được công khai chuyện giám quân "đi theo địch", cũng muốn Hàn Doãn nói với binh lính Lạc Nam rằng: Giám quân đã bị tử hình.
Mật chỉ còn lại là giao cho quân binh U Châu ở kinh thành, mệnh bọn họ lập tức ra khỏi thành và đón Tề Nhan từ chỗ các binh lính. Ngoài ra, lệnh bọn họ nói với những binh lính đó rằng "giám quân" sẽ bị áp tải về kinh thành xử quyết. Đợi cho binh lính rời đi, nàng sẽ khôi phục thân phận của Tề Nhan, đón nàng ấy quay về kinh thành một cách vẻ vang, công bố với bên ngoài là tìm được Bắc An Hầu rồi!
Tác giả :
Thỉnh Quân Mạc Tiếu