Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 296: Ngoại truyện 35: em là của anh sớm sớm chiều chiều
Không nói quyết định cuối cùng của Thần Hi như thế nào, nhưng bất kể cô quyết định ra sao, anh đều phải lấy thân phận là người anh cả cho Thần Hi ấm áp nhất, sẽ không giống như trước kia, chỉ ở sau lưng lo lắng mà không nói ra trước mặt Thần Hi. Anh muốn cho cô biết, bất kể xảy ra chuyện gì, cả gia đình và anh trai, đều là hậu thuẫn vững chắc nhất của cô.
Ở trong lòng anh trai Thần Hi lau khô nước mắt xong, ánh mắt rốt cuộc dừng trên người Tống Sở.
Tống Sở vẫn đang nhíu chặt chân mày, trong nháy mắt chạm phải ánh mắt cô, cũng nhẹ nhàng dãn ra, vẻ mặt cười kia, vừa đau đớn, nhưng cũng đẹp mắt như ánh mặt trời.
Vì đi đón cô, anh ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng mà, vẫn không giấu được đôi mắt thâm đen sâu hoắm, đôi mắt hiện đầy tia máu cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi dù đã cố gắng tỉ mỉ ngụy trang thế nào.
Rốt cuộc anh, vẫn còn lo lắng cho cô……
Cô cũng mỉm cười.
Có điều, anh trai vẫn khoác lên vai cô, cô và Tống Sở cách nhau chỉ hai mét, mà cô, lại chẳng bước đi qua……
Anh cũng cứ đứng yên lặng như thế, trên chân như đổ chì, một loại cảm giác chẳng lành cực kỳ bi thương ập vào lòng, khoảng cách hai mét này, dường như là mãi mãi……
“Thần……."
“Em muốn về nhà, nhớ con trai quá, đưa Hạo Nhiên đến cho em nhìn một chút được không?"
Anh muốn gọi tên cô, lại vừa mới gọi được một tiếng “Thần" liền bị cô cắt đứt, cô nói cô muốn về nhà, nhớ con trai, trong lòng anh mừng rỡ, nhưng cô lại nói “mang Hạo Nhiên đến"……
Lòng anh bỗng kích động rồi lại suy sụp xuống, thìu ra, cô nói nhà, là nhà họ Tả……
“…… Được……" Anh phải cố dùng sức lắm mới nói ra được tiếng này.
“Cám ơn." Trong nụ cười nhè nhẹ của cô có chút thống khổ.
Anh nhìn mà ngây người, lòng cũng theo đó mà thương cảm, cô gặp phải biến cố này, mẹ cô vẫn còn bên trong tù, cô nhất định rất khổ sở, anh muốn ôm cô vào trong ngực, hảo hảo an ủi, nhưng mà, nhìn Tả Thần Viễn bào hộ Thần Hi vào trong ngực như bảo vệ con mình, đột nhiên cảm thấy mình đối vứoi cô mà nói cũng giống như người ngoài, anh, có thể giành lấy cô từ trong tay Tả Thần Viễn, ôm cô vào lòng sao?
Thật lâu sau, anh mới phản ứng kịp, cô vừa nói tiếng “Cám ơn" với anh, cô còn nói cám ơn……
Thời tiết đầu xuân, bỗng trở nên rét lạnh như thế……
Thoáng chớp mắt một cái, cô đã ngồi trong xe của Tả Thần Viễn, cửa sổ xe mở ra, cô nói với anh, “Muốn lên xe không?"
Anh cười khổ, lắc đầu, “Em đi trước đi, tự anh lái xe đến."
“Được rồi, em ở nhà chờ Hạo Nhiên." Cô vẫn cười nhè nhẹ, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cô, không cảm thấy nhiệt độ.
Anh gật đầu một cái, chán nản, chợt nhớ tới chuyện gì, có chút gấp gáp, cóc hút thẹn, “Thần Hi, lần trước di động của anh vô ý rơi xuống nước, cho nên…… Anh đã tay điện thoại khác rồi, có điều số di động không thay đổi……"
Nụ cười Thần Hi khẽ dừng lại, yên lặng giây lát, “Được, đã biết……"
Cô cười……
Rốt cuộc cô không còn dùng vẻ mặt lạnh nhạt với anh nữa, nhưng mà, vì sao anh cảm thấy càng lạnh hơn vậy?
Nụ cười này, lại chẳng bằng không cười……
Xe, rốt cuộc cũng lái đi.
Tả Thần Viễn và Tả Thần An xem anh như không có mặt. Anh hiểu *****. Lúc Thần Hi gặp chuyện không may anh lại không có bên cạnh, dù là anh em trai nào cũng sẽ tức giận.
Chỉ có Tả Tư Tuyền, lúc xe chạy qua trước mặt anh có nói một câu, “Mau đưa Hạo Nhiên đến nhà, người một nhà gặp mặt nhau, đuổi chuyện xui của Thần Hi đi đi." Thật ra thì có ai không có ý muốn đoàn tụ? Một người đi ra một người bước vào, mây đen vẫn còn bao phủ, chỉ là, cũng không thể bởi vì chuyện này mà thua thiệt Thần Hi.
Anh thẫn thờ đứng tại chỗ, nhìn hai chiếc xe nhà họ Tả đi mất, rốt cuộc khoảng cách với mình ngày càng xa, càng ngày càng xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa……
Nhớ tới mới vừa rồi lúc nói chuyện Tả Tư Tuyền nói ba chữ “Người một nhà" kia, trong lòng liền ẩm ướt, đau nhức……
Lúc bốn người Thần Hi bọn họ trở về Vân Hồ, Loan Loan và Hạ Vãn Lộ đều ở đây, Tiểu Bàn, Y Thần đang cùng Kỷ Tử Ngang chơi trò xếp hình.
Bởi vì chuyện Tiêu Hàn, không khí trong nhà cũng không có vui mừng, nhưng mấy đứa trẻ vẫn là không biết chuyện, giọng chơi đùa nghịch ngợm của Tiểu Bàn và Y Thần đều rất rôm rả.
Cũng không ai ngăn bọn nhóc, trong nhà rất cần sự rôm rả rồi……
Cho nên khi Thần Hi đi vào nhìn thấy một màn này, Y Thần đang để Kỷ Tử Ngang cưỡi ngựa, mà Tiểu Bàn là cầm súng đồ chơi bắn về phía hai người họ, vì “Con ngựa" lắc lư, Thần Hi hưng phấn cười to.
Bọn họ vào, làm hai mắt Kỷ Tử Ngang tỏa sáng, thích thú buông Y Thần xuống, nhẹ nhàng, “Hưm" một tiếng, “Không chơi nữa, mẹ về rồi, đừng làm mẹ cảm thấy ồn ào."
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Y Thần tụt ngay xuống đi qua, ôm chân Thần Hi làm nũng, “Mẹ, người đi công tác trửo về sao không gọi điện thoại cho Y Thần? Y Thần nhớ mẹ……"
Thì ra, mọi người vẫn đang lừa gạt bọn nhỏ, nói cô chỉ là đi công tác thôi……
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy Y Thần, mặt vùi vào trong thân thể mềm mại kia, hương vị ngọt ngào ấm áp ngập tràn vào trong phổi, “Mẹ cũng nhớ Y Thần……"
“Trước đi tắm đi, viện trưởng Kỷ đặc biệt mang tới lá bưởi cho em đấy!" Loan Loan ôm Y Thần từ trong ngực Thần Hi ra.
Tả Thần Hi lúc này mới nhớ tới, sao lúc này Kỷ Tử Ngang cũng đến đây chứ?
“Sau khi em gặp chuyện không may, sức khỏe của bác Tả không ổn định, cho nên, thỉnh thoảng anh đến xem một chút……" Kỷ Tử Ngang dường như biết cô đang suy nghĩ gì, tranh thủ thời gian giải thích, trong lòng không khỏi có tật giật mình, anh chỉ là đến xem bác Tả thôi sao? Thần Hi gặp chuyện không may, anh làm sao yên tâm không đến? Vẫn biết rõ anh không có tư cách gì quan tâm, tuy nhiên lại không có cách nào khống chế tâm tình của mình, cho nên quan tâm chú ý đến sức khỏe bác Tả, cùng vừa để ý quan tâm đến tin tức của cô.
“Lão Kỷ xem như quá có lòng rồi, còn nhớ rõ lá bưởi nữa!" Tả Thần An khen Kỷ Tử Ngang một câu.
Mang tai Kỷ Tử Ngang hơi phiếm hồng.
Nhanh chóng bổ sung, “Là mẹ mình nhớ đến, hôm nay còn kín đáo đưa cho mình!" Nói xong, lập tức xoay mặt đi, cùng Hạo Nhiên đi chơi (hoacodat: raw và cv đều để Hạo Nhiên nhưng lúc này Hạo Nhiên đang ở nhà họ Tống hoặc đang trên đường đi đến, ta nghĩ là Y Thần hay Tiểu Bàn thì đúng hơn…), để che giấu mình ngượng ngùng lúng túng.
Thần Hi không nghi ngờ gì, sau khi nói “Thay em cảm ơn cô giáo" thì nghe theo mọi người sắp đặt đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, Tống Sở mang theo Hạo Nhiên tới, mấy ngày không gặp mẹ, Hạo Nhiên vội vàng chạy đi qua, dựa vào trong người Thần Hi không chịu rời đi, hốc mắt cố nén nước mắt tuôn rơi, giọng nghẹn ngào, “Mẹ, con biết người không phải là người xấu! Mẹ là người tốt nhất nhất trên thế giới này!"
“Hạo Nhiên! Con đang nói gì vậy? Tại sao mẹ là người xấu?" Y Thần nghe một nửa câu nói của Hạo Nhiên, rất là tức giận.
“Mẹ không phải!" Hạo Nhiên đỏ mặt, đôi má vì tức giận mà phồng lên, “Cô út nói mẹ là người xấu, làm chuyện xấu, bị chí cảnh sát bắt giữ! Mẹ mới không phải!"
Thần Hi ngẩn ra, chỉ là, vốn cũng không trông mong Tống Ngọc có thể nói cô lời hay gì, có điều, chỉ bảo như thế đối với sự phát triển của một đứa trẻ thật không tốt……
Tống Sở nghe lời nói của Hạo Nhiên sắc mặt cũng thay đổi, “Hạo Nhiên!" Anh muốn hỏi, cố út thật đã nói như thế? Nhưng mà, trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhà họ Tả đều nhìn anh, lời nói vẫn còn trong miệng cũng không nói ra nữa……
Hạo Nhiên cũng hiểu lầm anh, cho là anh muốn mắng mình, chẳng lẽ không đúng sao? Ba luôn là giúp cô út không giúp bé, lần trước còn vì cô út mà đánh bé……
Cho nên, bé cứ bám dính trong lòng của mẹ mình, tìm kiếm bảo vệ từ mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì không phục mà phình đỏ lên, “Vốn vậy mà! Cô út nói mẹ bị chú cảnh sát bắt, cũng đã không thể ra ngoài, còn nói ba không cần mẹ nữa, phải tìm người mẹ mới cho con! Con mới không muốn mẹ mới! Không muốn! Không muốn!"
Mặc dù Hạo Nhiên bướng bỉnh, nhưng Tống Sở biết, bé sẽ không nói láo……
Vậy xem ra, Tống Ngọc thật đã nói như thế……
Lời nói như vậy, Tống Ngọc thật quá đáng rồi……
Trong lúc nguy nan này, vào giờ phút này, trước mặt tất cả mọi người nhà họ Tả, Hạo Nhiên lại còn nói những lời nói này ra, làm cho anh đối mặt làm sao với những người nhà họ Tả đây? Ánh mắt của Tả Thần sắp bắn chết rét rồi! Còn Kỷ Tử Ngang, đôi mắt giống như ngọn lửa vậy, kể từ lúc anh mang Hạo Nhiên đi vào, vẻ mặt anh chính là thế này, giống như anh thiếu anh ta một nghìn vạn vậy (mười triệu), Kỷ Tử Ngang anh ta có tư cách gì nhìn anh như thế?
Cái thằng nhóc thối này! Vốn còn trông cậy vào nó giúp anh một tay hóa giải khoảng cách giữa anh và Thần Hi, kết quả nó đã làm gì hả? Thật hận hung hăng khóa chặt cái miệng nhỏ nhắn nó lại, ai bảo nó nói lung tung! Nhưng mà…… Nhưng mà có thể oán con trai được sao? Đứa trẻ vốn là đồng ngôn vô kị (con nít nói lời không kiêng dè, rất thẳng thắn), chỉ có thể trách Tống Ngọc, dạy bảo con nít lung tung……
Anh cười khổ, giọng nói ngập tràn áy náy, “Xin lỗi, em gái con nuông chiều đến hư, con trở về sẽ dạy bảo em nó, Hạo Nhiên, cô út là nói bậy, con đừng có tin cô ấy, mẹ là người tốt nhất trên thế giới!"
Thần Hi liếc nhìn anh, đây là lần tiên tiên từ trước đến nay, rốt cuộc anh cũng thừa nhân người của gia đình anh sai lầm rồi……
Cha mẹ luôn luôn tha thứ khoan dung, hơn nữa sau khi trải qua biến cố lớn này, Tả Tư Tuyền chỉ hi vọng con cháu mọi người bình an hạnh phúc, cho nên hòa giải vẫn luôn là ông, “Ăn cơm đi, hôm nay Thần Hi trở về, bất kể tehé nào cũng phải uống chút rượu xua xui xẻo cho nó, trong nhà không có rượu, các con đứa nào đi mua một chai rượu đỏ đây?"
“Con đi cho!" Tống Sở cảm giác mình sắp bị ánh mắt của hai anh em nhà họ Tả và Kỷ Tử Ngang giết chết rồi, vẫn nên tự động biến mất thôi.
Thật ra thì mẹ vẫn còn bị bắt giữ, có ai có tâm tư uống rượu đây? Có điều, nếu ba đã nói như vậy, Tống Sở cũng chỉ có thể làm theo .
“Con cũng đi ra ngoài nhìn một chút!" Tống Sở vừa mới ra cửa, Kỷ Tử Ngang cũng đi ra theo.
Ở trong lòng anh trai Thần Hi lau khô nước mắt xong, ánh mắt rốt cuộc dừng trên người Tống Sở.
Tống Sở vẫn đang nhíu chặt chân mày, trong nháy mắt chạm phải ánh mắt cô, cũng nhẹ nhàng dãn ra, vẻ mặt cười kia, vừa đau đớn, nhưng cũng đẹp mắt như ánh mặt trời.
Vì đi đón cô, anh ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng mà, vẫn không giấu được đôi mắt thâm đen sâu hoắm, đôi mắt hiện đầy tia máu cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi dù đã cố gắng tỉ mỉ ngụy trang thế nào.
Rốt cuộc anh, vẫn còn lo lắng cho cô……
Cô cũng mỉm cười.
Có điều, anh trai vẫn khoác lên vai cô, cô và Tống Sở cách nhau chỉ hai mét, mà cô, lại chẳng bước đi qua……
Anh cũng cứ đứng yên lặng như thế, trên chân như đổ chì, một loại cảm giác chẳng lành cực kỳ bi thương ập vào lòng, khoảng cách hai mét này, dường như là mãi mãi……
“Thần……."
“Em muốn về nhà, nhớ con trai quá, đưa Hạo Nhiên đến cho em nhìn một chút được không?"
Anh muốn gọi tên cô, lại vừa mới gọi được một tiếng “Thần" liền bị cô cắt đứt, cô nói cô muốn về nhà, nhớ con trai, trong lòng anh mừng rỡ, nhưng cô lại nói “mang Hạo Nhiên đến"……
Lòng anh bỗng kích động rồi lại suy sụp xuống, thìu ra, cô nói nhà, là nhà họ Tả……
“…… Được……" Anh phải cố dùng sức lắm mới nói ra được tiếng này.
“Cám ơn." Trong nụ cười nhè nhẹ của cô có chút thống khổ.
Anh nhìn mà ngây người, lòng cũng theo đó mà thương cảm, cô gặp phải biến cố này, mẹ cô vẫn còn bên trong tù, cô nhất định rất khổ sở, anh muốn ôm cô vào trong ngực, hảo hảo an ủi, nhưng mà, nhìn Tả Thần Viễn bào hộ Thần Hi vào trong ngực như bảo vệ con mình, đột nhiên cảm thấy mình đối vứoi cô mà nói cũng giống như người ngoài, anh, có thể giành lấy cô từ trong tay Tả Thần Viễn, ôm cô vào lòng sao?
Thật lâu sau, anh mới phản ứng kịp, cô vừa nói tiếng “Cám ơn" với anh, cô còn nói cám ơn……
Thời tiết đầu xuân, bỗng trở nên rét lạnh như thế……
Thoáng chớp mắt một cái, cô đã ngồi trong xe của Tả Thần Viễn, cửa sổ xe mở ra, cô nói với anh, “Muốn lên xe không?"
Anh cười khổ, lắc đầu, “Em đi trước đi, tự anh lái xe đến."
“Được rồi, em ở nhà chờ Hạo Nhiên." Cô vẫn cười nhè nhẹ, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cô, không cảm thấy nhiệt độ.
Anh gật đầu một cái, chán nản, chợt nhớ tới chuyện gì, có chút gấp gáp, cóc hút thẹn, “Thần Hi, lần trước di động của anh vô ý rơi xuống nước, cho nên…… Anh đã tay điện thoại khác rồi, có điều số di động không thay đổi……"
Nụ cười Thần Hi khẽ dừng lại, yên lặng giây lát, “Được, đã biết……"
Cô cười……
Rốt cuộc cô không còn dùng vẻ mặt lạnh nhạt với anh nữa, nhưng mà, vì sao anh cảm thấy càng lạnh hơn vậy?
Nụ cười này, lại chẳng bằng không cười……
Xe, rốt cuộc cũng lái đi.
Tả Thần Viễn và Tả Thần An xem anh như không có mặt. Anh hiểu *****. Lúc Thần Hi gặp chuyện không may anh lại không có bên cạnh, dù là anh em trai nào cũng sẽ tức giận.
Chỉ có Tả Tư Tuyền, lúc xe chạy qua trước mặt anh có nói một câu, “Mau đưa Hạo Nhiên đến nhà, người một nhà gặp mặt nhau, đuổi chuyện xui của Thần Hi đi đi." Thật ra thì có ai không có ý muốn đoàn tụ? Một người đi ra một người bước vào, mây đen vẫn còn bao phủ, chỉ là, cũng không thể bởi vì chuyện này mà thua thiệt Thần Hi.
Anh thẫn thờ đứng tại chỗ, nhìn hai chiếc xe nhà họ Tả đi mất, rốt cuộc khoảng cách với mình ngày càng xa, càng ngày càng xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa……
Nhớ tới mới vừa rồi lúc nói chuyện Tả Tư Tuyền nói ba chữ “Người một nhà" kia, trong lòng liền ẩm ướt, đau nhức……
Lúc bốn người Thần Hi bọn họ trở về Vân Hồ, Loan Loan và Hạ Vãn Lộ đều ở đây, Tiểu Bàn, Y Thần đang cùng Kỷ Tử Ngang chơi trò xếp hình.
Bởi vì chuyện Tiêu Hàn, không khí trong nhà cũng không có vui mừng, nhưng mấy đứa trẻ vẫn là không biết chuyện, giọng chơi đùa nghịch ngợm của Tiểu Bàn và Y Thần đều rất rôm rả.
Cũng không ai ngăn bọn nhóc, trong nhà rất cần sự rôm rả rồi……
Cho nên khi Thần Hi đi vào nhìn thấy một màn này, Y Thần đang để Kỷ Tử Ngang cưỡi ngựa, mà Tiểu Bàn là cầm súng đồ chơi bắn về phía hai người họ, vì “Con ngựa" lắc lư, Thần Hi hưng phấn cười to.
Bọn họ vào, làm hai mắt Kỷ Tử Ngang tỏa sáng, thích thú buông Y Thần xuống, nhẹ nhàng, “Hưm" một tiếng, “Không chơi nữa, mẹ về rồi, đừng làm mẹ cảm thấy ồn ào."
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Y Thần tụt ngay xuống đi qua, ôm chân Thần Hi làm nũng, “Mẹ, người đi công tác trửo về sao không gọi điện thoại cho Y Thần? Y Thần nhớ mẹ……"
Thì ra, mọi người vẫn đang lừa gạt bọn nhỏ, nói cô chỉ là đi công tác thôi……
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy Y Thần, mặt vùi vào trong thân thể mềm mại kia, hương vị ngọt ngào ấm áp ngập tràn vào trong phổi, “Mẹ cũng nhớ Y Thần……"
“Trước đi tắm đi, viện trưởng Kỷ đặc biệt mang tới lá bưởi cho em đấy!" Loan Loan ôm Y Thần từ trong ngực Thần Hi ra.
Tả Thần Hi lúc này mới nhớ tới, sao lúc này Kỷ Tử Ngang cũng đến đây chứ?
“Sau khi em gặp chuyện không may, sức khỏe của bác Tả không ổn định, cho nên, thỉnh thoảng anh đến xem một chút……" Kỷ Tử Ngang dường như biết cô đang suy nghĩ gì, tranh thủ thời gian giải thích, trong lòng không khỏi có tật giật mình, anh chỉ là đến xem bác Tả thôi sao? Thần Hi gặp chuyện không may, anh làm sao yên tâm không đến? Vẫn biết rõ anh không có tư cách gì quan tâm, tuy nhiên lại không có cách nào khống chế tâm tình của mình, cho nên quan tâm chú ý đến sức khỏe bác Tả, cùng vừa để ý quan tâm đến tin tức của cô.
“Lão Kỷ xem như quá có lòng rồi, còn nhớ rõ lá bưởi nữa!" Tả Thần An khen Kỷ Tử Ngang một câu.
Mang tai Kỷ Tử Ngang hơi phiếm hồng.
Nhanh chóng bổ sung, “Là mẹ mình nhớ đến, hôm nay còn kín đáo đưa cho mình!" Nói xong, lập tức xoay mặt đi, cùng Hạo Nhiên đi chơi (hoacodat: raw và cv đều để Hạo Nhiên nhưng lúc này Hạo Nhiên đang ở nhà họ Tống hoặc đang trên đường đi đến, ta nghĩ là Y Thần hay Tiểu Bàn thì đúng hơn…), để che giấu mình ngượng ngùng lúng túng.
Thần Hi không nghi ngờ gì, sau khi nói “Thay em cảm ơn cô giáo" thì nghe theo mọi người sắp đặt đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, Tống Sở mang theo Hạo Nhiên tới, mấy ngày không gặp mẹ, Hạo Nhiên vội vàng chạy đi qua, dựa vào trong người Thần Hi không chịu rời đi, hốc mắt cố nén nước mắt tuôn rơi, giọng nghẹn ngào, “Mẹ, con biết người không phải là người xấu! Mẹ là người tốt nhất nhất trên thế giới này!"
“Hạo Nhiên! Con đang nói gì vậy? Tại sao mẹ là người xấu?" Y Thần nghe một nửa câu nói của Hạo Nhiên, rất là tức giận.
“Mẹ không phải!" Hạo Nhiên đỏ mặt, đôi má vì tức giận mà phồng lên, “Cô út nói mẹ là người xấu, làm chuyện xấu, bị chí cảnh sát bắt giữ! Mẹ mới không phải!"
Thần Hi ngẩn ra, chỉ là, vốn cũng không trông mong Tống Ngọc có thể nói cô lời hay gì, có điều, chỉ bảo như thế đối với sự phát triển của một đứa trẻ thật không tốt……
Tống Sở nghe lời nói của Hạo Nhiên sắc mặt cũng thay đổi, “Hạo Nhiên!" Anh muốn hỏi, cố út thật đã nói như thế? Nhưng mà, trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhà họ Tả đều nhìn anh, lời nói vẫn còn trong miệng cũng không nói ra nữa……
Hạo Nhiên cũng hiểu lầm anh, cho là anh muốn mắng mình, chẳng lẽ không đúng sao? Ba luôn là giúp cô út không giúp bé, lần trước còn vì cô út mà đánh bé……
Cho nên, bé cứ bám dính trong lòng của mẹ mình, tìm kiếm bảo vệ từ mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì không phục mà phình đỏ lên, “Vốn vậy mà! Cô út nói mẹ bị chú cảnh sát bắt, cũng đã không thể ra ngoài, còn nói ba không cần mẹ nữa, phải tìm người mẹ mới cho con! Con mới không muốn mẹ mới! Không muốn! Không muốn!"
Mặc dù Hạo Nhiên bướng bỉnh, nhưng Tống Sở biết, bé sẽ không nói láo……
Vậy xem ra, Tống Ngọc thật đã nói như thế……
Lời nói như vậy, Tống Ngọc thật quá đáng rồi……
Trong lúc nguy nan này, vào giờ phút này, trước mặt tất cả mọi người nhà họ Tả, Hạo Nhiên lại còn nói những lời nói này ra, làm cho anh đối mặt làm sao với những người nhà họ Tả đây? Ánh mắt của Tả Thần sắp bắn chết rét rồi! Còn Kỷ Tử Ngang, đôi mắt giống như ngọn lửa vậy, kể từ lúc anh mang Hạo Nhiên đi vào, vẻ mặt anh chính là thế này, giống như anh thiếu anh ta một nghìn vạn vậy (mười triệu), Kỷ Tử Ngang anh ta có tư cách gì nhìn anh như thế?
Cái thằng nhóc thối này! Vốn còn trông cậy vào nó giúp anh một tay hóa giải khoảng cách giữa anh và Thần Hi, kết quả nó đã làm gì hả? Thật hận hung hăng khóa chặt cái miệng nhỏ nhắn nó lại, ai bảo nó nói lung tung! Nhưng mà…… Nhưng mà có thể oán con trai được sao? Đứa trẻ vốn là đồng ngôn vô kị (con nít nói lời không kiêng dè, rất thẳng thắn), chỉ có thể trách Tống Ngọc, dạy bảo con nít lung tung……
Anh cười khổ, giọng nói ngập tràn áy náy, “Xin lỗi, em gái con nuông chiều đến hư, con trở về sẽ dạy bảo em nó, Hạo Nhiên, cô út là nói bậy, con đừng có tin cô ấy, mẹ là người tốt nhất trên thế giới!"
Thần Hi liếc nhìn anh, đây là lần tiên tiên từ trước đến nay, rốt cuộc anh cũng thừa nhân người của gia đình anh sai lầm rồi……
Cha mẹ luôn luôn tha thứ khoan dung, hơn nữa sau khi trải qua biến cố lớn này, Tả Tư Tuyền chỉ hi vọng con cháu mọi người bình an hạnh phúc, cho nên hòa giải vẫn luôn là ông, “Ăn cơm đi, hôm nay Thần Hi trở về, bất kể tehé nào cũng phải uống chút rượu xua xui xẻo cho nó, trong nhà không có rượu, các con đứa nào đi mua một chai rượu đỏ đây?"
“Con đi cho!" Tống Sở cảm giác mình sắp bị ánh mắt của hai anh em nhà họ Tả và Kỷ Tử Ngang giết chết rồi, vẫn nên tự động biến mất thôi.
Thật ra thì mẹ vẫn còn bị bắt giữ, có ai có tâm tư uống rượu đây? Có điều, nếu ba đã nói như vậy, Tống Sở cũng chỉ có thể làm theo .
“Con cũng đi ra ngoài nhìn một chút!" Tống Sở vừa mới ra cửa, Kỷ Tử Ngang cũng đi ra theo.
Tác giả :
Cát Tường Dạ