Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 295: Ngoại truyện 34: em là của anh sớm sớm chiều chiều
Trịnh Hữu Đào thấy thế, liền nói ngay: “Con trai, nhà họ Tả đã xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng công ty sẽ bị niêm phong đi? Ít nhất, tiền của Thần Hi cũng bị tịch thu rồi, cũng không biết Thần Hi có bao nhiêu tiền, đây cũng coi như là tài sản chung, con ly hôn có phải sẽ có một nửa không? Nếu như chờ đến xét xử mới ly hôn, chỉ sợ một phần cũng không có……"
Tống Sở nghe lời của mẹ mình, không hiểu sao cảm thấy thật không thoải mái, vào lúc này, Thần Hi đã bị như thế, ai còn quan tâm đến tiền của Thần Hi chứ? Lòng của anh đều đặt lên trên người Thần Hi, nhíu nhíu mày, “Mẹ, mẹ nói gì vậy!? Thần Hi chẳng việc gì đâu!" Có một câu anh không nói ra, trong lòng mặc dù hoang mang, nhưng đây giống như là tín niệm vậy, chính là, anh sẽ không ly hôn với Thần Hi……
Trịnh Hữu Đào thấy con trai không xem trọng lời nói của mình, nhất thời nóng nảy, “Con trai à! Mẹ nói con sao con lại không nghe chứ? Con vì nhà họ Tả phục vụ nhiều năm như vậy, thời trẻ tất cả đều cho nhà họ Tả, nhà họ Tả không thể cứ như thế mà đuổi con được!"
Tống Sở phắt cái ngẩng đầu lên, “Mẹ, mẹ đã xem giấy thỏa thuận ly hôn rồi?"
Trịnh Hữu Đào hơi nhăn nhó, ngập ngừng nói, “Nó (Thần Hi)…… Đặt ở trên bàn kia…… Mẹ đi vào quét dọn vệ sinh…… Thuận đường nhìn thấy……"
Tống Sở cũng không nói gì thêm nữa, tay cầm giấy thỏa thuận càng nắm chặt hơn.
“Con trai……" Trịnh Hữu Đào vẫn còn chưa từ bỏ ý định, thấy anh không nói lời nào. Cho là lòng anh đã hơi lung lay, tiếp tục nói, “Con trai, con phải suy tính thay cho Hạo Nhiên nha, Thần Hi nếu như cứ như vậy mà vào tù, sau này nhà họ Tả bị phá sản, về sau Hạo Nhiên còn gì nữa chứ? Không sai, Hạo Nhiên là cháu ngoại trai nhà họ Tả, mặc kệ nhà họ Tả có khả năng hay không, nhưng đây rốt cuộc cũng là cháu ngoại trai đấy, đứa trẻ không có mẹ đã đủ đáng thương rồi, cứ suốt ngày trông mong bố thí của hai người cậu nó sao? Tống Sở, con không thể ngu như vậy nha, con trai không phải của một mình con đâu! Chút tiền nuôi dưỡng này được xem là cái gì? Đối với nhà họ Tả mà nói chỉ là một cọng lông vàng trên thân bò mà thôi, bây giờ một đứa trẻ đi học đầu tư tốn biết bao nhiêu tiền, Hạo Nhiên nhà chúng ta còn tới học trường của giới thượng lưu, không thể kém với bất cứ ai đi! Cho nên Tống Sở, con cần có một nửa tài sản của Thần Hi! 10% cổ phần nhà họ Tả nha, đây phải là bao nhiêu tiền!"
Nghĩ đến chỗ này, hai mắt Trịnh Hữu Đào không kìm được phát ra một thứ ánh sáng tham lam, lúc trước Thần Hi là của nhà mình, bà vẫn không đến mức phải lo lắng như vậy, nhưng nhìn thấy con dâu không những phải vào tù, còn cùng Tống Sở ly hôn, vậy xem như tòa Kim Sơn này cứ vậy biến mất rồi, bảo bà sao không đau lòng cho được? Thế nào ít nhất cũng phải bẻ được một khối chứ. Bà cũng biết mình chỉ nhìn thấy trước mắt, nhưng mà, không như vậy là không được đi…! Thần Hi vào tù, thay đổi mỗi ngày, không chừng ngày nào đó tiền của con bé toàn bộ đều không có luôn đi……
Tống Sở nhìn mẹ đang ở trước mặt mình, chợt sinh ra một cảm giác hoàn toàn xa lạ. Nếu như anh nhớ không lầm, mẹ mình vẫn tự xưng xem Thần Hi là con gái mình, mà bây giờ, anh nhìn mẹ tại sao không thấy được vẻ mặt một người mẹ cần có vậy? Ngược lại, trong mắt của bà là tia lửa anh nhìn thấy có chút sợ hãi……
Trịnh Hữu Đào nhìn khống thấu vẻ mặt lúc này của con trai, chỉ thấy anh không nói lời nào chính là đã đồng ý quan điểm của mình rồi, mỉm cười nói, “Nghĩ đúng rồi đó! Con trai, đừng ngốc nha!"
Nói xong, hài lòng rời khỏi phòng ngủ Tống Sở.
Truyện được edit bởi các editor diễn đàn lê quý đôn
Ánh mắt Tống Sở vẫn nhìn vào bóng lưng của bà, cho đến khi bà đóng cửa lại, tiếng bước chân biến mất ngoài hành lang, anh vẫn chưa tỉnh lại từ những lời nói mới vừa rồi của bà, anh thật nghi ngờ, người mới vừa rồi đứng trước mặt anh nói những lời đó chính là mẹ của anh sao?
Làm một đứa con trai hiếu thuận hơn hai mươi năm, anh chưa từng phản bác lời trước mặt mẹ mình, nhưng mà, anh cũng sẽ không làm theo những lời như mẹ nói……
Một thân mệt mỏi, lại không buồn ngủ.
Tùy ý nằm bên cạnh con trai, tất cả hình ảnh trong lòng đều là bóng dáng của Thần Hi.
Mỗi lần anh về muộn, cô vẫn luôn ở một chỗ nào đó, hoặc là bên bàn học, hoặc là ở trên giường, từ trước đến giờ cũng không thấy có gì khác thường, mà đêm nay, không có cô hiện hữu, thế giới này thế nhưng giống như mất đi sinh khí, không khí không có hơi thở của cô, dường như ngay cả dưỡng khí cũng không đủ……
Anh hít một hơi, cảm thấy buồng phổi trướng lên đến phát đau.
Nghiêng người ôm con tai vào trong lòng, râu dài trên cằm cọ lên trên mặt con trai, từ đây, chỉ còn có anh và con trai thôi sao?
Cái ý niệm này khiến một trận đau phổi kia theo đường máu nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân……
Hạo Nhiên bị đánh thức, híp mắt, mơ mơ màng màng gọi một tiếng, “Mẹ……"
“Ngoan, là ba……" Giọng nói của anh hơi khàn khàn.
“Ha……" Hạo Nhiên cố sức mở ra mí mắt đang nặng trĩu nhìn anh một cái, lại nhắm mắt ngủ say, nhắm mắt còn nói thầm một câu, “Sao mẹ còn chưa trở về nữa……." Sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
“Mẹ…… Sẽ trở về……" Tống Sở hôn mặt con trai trong lúc ngủ mơ, lẩm bẩm nói, dường như đang nói với con trai, lại dường như đang tự nhủ với chính mình……
Trong lòng bỗng chợt sáng tỏ, đúng vậy, Thần Hi một ngày nào đó cũng sẽ trở về! Anh biết nên phải làm thế nào rồi! Có lẽ, năng lực của anh không đủ để Thần Hi có thể được thả ra, nhưng mà, anh có thể chờ cô trở về, chỉ cần không phải là tử hình, nhất định sẽ trở về, đúng không? Mười năm, hai mươi năm, anh và con trai vẫn sẽ chờ đợi cô trở về……
Vài ngày sau.
Truyện được edit bởi các editor diễn đàn lê quý đôn
Thần Hi hít một hơi khí sạch vào trong ngực, đã có chút hơi thở mùa xuân rồi……
Cô nhìn xa xa thấy người thân của mình, ba, anh trai, Thần An, còn có…… Tống Sở, trong mắt ngập tràn nước mắt, chỉ cách mấy ngày không gặp, lại như cách cả một năm……
Cô chạy như bay tới, lao vào trong ngực ba mình đang đứng phía trước.
“Xin lỗi…… Thật xin lỗi…… Ba……" Cô không biết phải làm sao biểu đạt tâm tình của mình lúc này, hôm nay, cô đi ra, mẹ lại đi vào, người nhà cô muốn bảo toàn nhất, vẫn là không cách nào bảo toàn được……
Tả Tư Tuyền cũng đỏ mắt, vỗ lưng cô, “Đứa ngốc này, không trách con, sao lại trách con chứ……"
“Nhưng mà…… Mẹ thì thế nào?" Cô ở trong ngực Tả Tư Tuyền khóc lóc giống như một đứa trẻ nít.
Cô không phải là một người thích khóc.
Từ nhỏ, cô giống như một công chúa nhỏ muốn gió có gió muốn mưa có mưa, không có chuyện gì làm cho cô khóc; lúc ban đầu khi yêu Tống Sở, ngược lại xuân buồn thu đau cũng có rớt vài giọt nước mắt, nhưng mà sớm bị tình yêu ngọt ngào sau đó hòa tan mất tăm tích, phiêu tán trong gió rồi; mà sau này, cô từng chút từng chút trưởng thành, cũng dần dần nhẫn nhịn, dần dần kiên cường, lại quên mất tư vị khóc thầm, dù trong lòng đau khổ như biển, cũng chưa từng rơi mấy giọt nước mắt……
Hôm nay, ở trước mặt ba, lại như một cô gái nhỏ chưa gả chồng, khóc lên, vì mẹ mình, mà khóc.
“Đi thôi, trước về nhà đã! Mẹ…… Bà ấy vẫn là mẹ……"
Câu nói của Tả Tư Tuyền làm cho mấy người nhà họ Tả ở đây đều cúi đầu, đúng vậy, mẹ vẫn là mẹ, mặc dù đi con đường sai lầm, nhưng những giây phút từng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của bọn họ nuôi nấng bọn họ lớn lên, cũng sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, bất kể xóa thế nào cũng không phai, hơn nữa Thần An, trải qua mới mấy ngày, đã gầy đi một vòng rồi, mặc dù anh không nói ra nỗi đau cho bất cứ ai, nhưng ai cũng biét rõ, anh là người đau đớn nhất, bởi vì là mẹ cho nên mới biến thành như thế, nguyên nhân gây ra là vì anh……
Anh trai Tả Thần Viễn kéo cô từ trong ngực cha già ra, mình lại ôm cô thật chặt, hôn lên tóc cô, dịu dàng nói, “Đúng vậy, đừng lo lắng, mẹ mãi mãi vẫn là mẹ, trong lòng chúng ta, tất cả đều vẫn không thay đổi, về phần chuyện khác, tự nó có nhân quả tuần hoàn, Thần Hi, chúng ta về nhà!"
Làm anh trai, chưa bao giờ thân mật với em gái như vậy, lần này làm, cũng không có cảm giác trúc trắc gì, phản ứng rất tự nhiên, rất ấm áp. Anh vĩnh viễn không quên được cái Tết âm lịch buổi sáng năm đó, Thần Hi rưng rưng ngả vào trong lòng anh, nói với anh, ông chồng tốt nhất trên thế giới là anh trai, đáng tiếc sớm bị chị Loan Loan đoạt đi mất rồi……
Không biết cô có nhớ hay không, đó là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô ở trong ngực anh trai mình tìm kiếm ấm áp, cú chạm vào người của cô, đánh thẳng vào trong lòng anh, làm lòng anh đau, làm lòng anh chua, có lẽ, làm anh trai, anh làm được quá ít……
Cuộc sống trước đây của Tả Thần Viễn quá thuận lợi, quá thuận ý. Tài hoa hơn người, đnahs đâu thắng đó không gì cản nổi, tiền đồ sáng lạn, hậu thuẫn càng thêm kiên cố như tường đồng vách sắt, trong mắt anh, ba mẹ giống như bầu trời không thể sụp xuống, công ty nhà họ Tả cũng không sụp đổ, ít nhất trước mắt là thế, mà sau này thế nào, theo anh, thật rất lâu sau mới cần tính đến chuyện đó. Lại không biết chuyện đời vẫn luôn theo đổi, chỉ qua mấy ngày, liền như gió thổi mây phun, mà ba trong lòng anh so với núi còn nguy nga hơn, thế nhưng qua một đêm cả đầu đều bạc đi……
Vì vậy, trong chớp mắt anh mới chân chính trưởng thành.
Từ đây, hai vai của anh, cần phải gánh vác rất nhiều rất nhiều, vinh nhục của gia tộc, vui buồn của ba mẹ, hạnh phúc em trai em gái, anh phải chu toàn.
Có lẽ, mẹ anh đi đến mức này, anh không thể đùn đẩy trách nhiệm, nếu anh để tâm nhiều hơn chút bên công ty họ Tả, tất cả có thể sẽ không bết bát như vậy đi? Vừa tự trách mình, cũng cảm thán cho đứa em gái hồ đồ ngốc nghếch này, bởi vì người trong nhà đều suy tính qua, nhưng lại bỏ qua cô, sao anh không đau lòng?
Hôn nhân Thần Hi, không tốt đẹp, không phải anh không cảm giác được, chỉ là, làm anh trai, cảm giác cùng Thần Hi có chút khoảng cách, ngoại trừ bảo Loan Loan ở bên Thần Hi nhiều hơn, quan tâm Thần Hi nhiều hơn, anh dường như cũng không biết phải làm sao nữa, dù sao chuyện hôn nhân, ấm lạnh tự mình biết, anh cũng không thể nhúng tay quản được, nhưng bây giờ, anh phải quản rồi.
Tống Sở nghe lời của mẹ mình, không hiểu sao cảm thấy thật không thoải mái, vào lúc này, Thần Hi đã bị như thế, ai còn quan tâm đến tiền của Thần Hi chứ? Lòng của anh đều đặt lên trên người Thần Hi, nhíu nhíu mày, “Mẹ, mẹ nói gì vậy!? Thần Hi chẳng việc gì đâu!" Có một câu anh không nói ra, trong lòng mặc dù hoang mang, nhưng đây giống như là tín niệm vậy, chính là, anh sẽ không ly hôn với Thần Hi……
Trịnh Hữu Đào thấy con trai không xem trọng lời nói của mình, nhất thời nóng nảy, “Con trai à! Mẹ nói con sao con lại không nghe chứ? Con vì nhà họ Tả phục vụ nhiều năm như vậy, thời trẻ tất cả đều cho nhà họ Tả, nhà họ Tả không thể cứ như thế mà đuổi con được!"
Tống Sở phắt cái ngẩng đầu lên, “Mẹ, mẹ đã xem giấy thỏa thuận ly hôn rồi?"
Trịnh Hữu Đào hơi nhăn nhó, ngập ngừng nói, “Nó (Thần Hi)…… Đặt ở trên bàn kia…… Mẹ đi vào quét dọn vệ sinh…… Thuận đường nhìn thấy……"
Tống Sở cũng không nói gì thêm nữa, tay cầm giấy thỏa thuận càng nắm chặt hơn.
“Con trai……" Trịnh Hữu Đào vẫn còn chưa từ bỏ ý định, thấy anh không nói lời nào. Cho là lòng anh đã hơi lung lay, tiếp tục nói, “Con trai, con phải suy tính thay cho Hạo Nhiên nha, Thần Hi nếu như cứ như vậy mà vào tù, sau này nhà họ Tả bị phá sản, về sau Hạo Nhiên còn gì nữa chứ? Không sai, Hạo Nhiên là cháu ngoại trai nhà họ Tả, mặc kệ nhà họ Tả có khả năng hay không, nhưng đây rốt cuộc cũng là cháu ngoại trai đấy, đứa trẻ không có mẹ đã đủ đáng thương rồi, cứ suốt ngày trông mong bố thí của hai người cậu nó sao? Tống Sở, con không thể ngu như vậy nha, con trai không phải của một mình con đâu! Chút tiền nuôi dưỡng này được xem là cái gì? Đối với nhà họ Tả mà nói chỉ là một cọng lông vàng trên thân bò mà thôi, bây giờ một đứa trẻ đi học đầu tư tốn biết bao nhiêu tiền, Hạo Nhiên nhà chúng ta còn tới học trường của giới thượng lưu, không thể kém với bất cứ ai đi! Cho nên Tống Sở, con cần có một nửa tài sản của Thần Hi! 10% cổ phần nhà họ Tả nha, đây phải là bao nhiêu tiền!"
Nghĩ đến chỗ này, hai mắt Trịnh Hữu Đào không kìm được phát ra một thứ ánh sáng tham lam, lúc trước Thần Hi là của nhà mình, bà vẫn không đến mức phải lo lắng như vậy, nhưng nhìn thấy con dâu không những phải vào tù, còn cùng Tống Sở ly hôn, vậy xem như tòa Kim Sơn này cứ vậy biến mất rồi, bảo bà sao không đau lòng cho được? Thế nào ít nhất cũng phải bẻ được một khối chứ. Bà cũng biết mình chỉ nhìn thấy trước mắt, nhưng mà, không như vậy là không được đi…! Thần Hi vào tù, thay đổi mỗi ngày, không chừng ngày nào đó tiền của con bé toàn bộ đều không có luôn đi……
Tống Sở nhìn mẹ đang ở trước mặt mình, chợt sinh ra một cảm giác hoàn toàn xa lạ. Nếu như anh nhớ không lầm, mẹ mình vẫn tự xưng xem Thần Hi là con gái mình, mà bây giờ, anh nhìn mẹ tại sao không thấy được vẻ mặt một người mẹ cần có vậy? Ngược lại, trong mắt của bà là tia lửa anh nhìn thấy có chút sợ hãi……
Trịnh Hữu Đào nhìn khống thấu vẻ mặt lúc này của con trai, chỉ thấy anh không nói lời nào chính là đã đồng ý quan điểm của mình rồi, mỉm cười nói, “Nghĩ đúng rồi đó! Con trai, đừng ngốc nha!"
Nói xong, hài lòng rời khỏi phòng ngủ Tống Sở.
Truyện được edit bởi các editor diễn đàn lê quý đôn
Ánh mắt Tống Sở vẫn nhìn vào bóng lưng của bà, cho đến khi bà đóng cửa lại, tiếng bước chân biến mất ngoài hành lang, anh vẫn chưa tỉnh lại từ những lời nói mới vừa rồi của bà, anh thật nghi ngờ, người mới vừa rồi đứng trước mặt anh nói những lời đó chính là mẹ của anh sao?
Làm một đứa con trai hiếu thuận hơn hai mươi năm, anh chưa từng phản bác lời trước mặt mẹ mình, nhưng mà, anh cũng sẽ không làm theo những lời như mẹ nói……
Một thân mệt mỏi, lại không buồn ngủ.
Tùy ý nằm bên cạnh con trai, tất cả hình ảnh trong lòng đều là bóng dáng của Thần Hi.
Mỗi lần anh về muộn, cô vẫn luôn ở một chỗ nào đó, hoặc là bên bàn học, hoặc là ở trên giường, từ trước đến giờ cũng không thấy có gì khác thường, mà đêm nay, không có cô hiện hữu, thế giới này thế nhưng giống như mất đi sinh khí, không khí không có hơi thở của cô, dường như ngay cả dưỡng khí cũng không đủ……
Anh hít một hơi, cảm thấy buồng phổi trướng lên đến phát đau.
Nghiêng người ôm con tai vào trong lòng, râu dài trên cằm cọ lên trên mặt con trai, từ đây, chỉ còn có anh và con trai thôi sao?
Cái ý niệm này khiến một trận đau phổi kia theo đường máu nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân……
Hạo Nhiên bị đánh thức, híp mắt, mơ mơ màng màng gọi một tiếng, “Mẹ……"
“Ngoan, là ba……" Giọng nói của anh hơi khàn khàn.
“Ha……" Hạo Nhiên cố sức mở ra mí mắt đang nặng trĩu nhìn anh một cái, lại nhắm mắt ngủ say, nhắm mắt còn nói thầm một câu, “Sao mẹ còn chưa trở về nữa……." Sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
“Mẹ…… Sẽ trở về……" Tống Sở hôn mặt con trai trong lúc ngủ mơ, lẩm bẩm nói, dường như đang nói với con trai, lại dường như đang tự nhủ với chính mình……
Trong lòng bỗng chợt sáng tỏ, đúng vậy, Thần Hi một ngày nào đó cũng sẽ trở về! Anh biết nên phải làm thế nào rồi! Có lẽ, năng lực của anh không đủ để Thần Hi có thể được thả ra, nhưng mà, anh có thể chờ cô trở về, chỉ cần không phải là tử hình, nhất định sẽ trở về, đúng không? Mười năm, hai mươi năm, anh và con trai vẫn sẽ chờ đợi cô trở về……
Vài ngày sau.
Truyện được edit bởi các editor diễn đàn lê quý đôn
Thần Hi hít một hơi khí sạch vào trong ngực, đã có chút hơi thở mùa xuân rồi……
Cô nhìn xa xa thấy người thân của mình, ba, anh trai, Thần An, còn có…… Tống Sở, trong mắt ngập tràn nước mắt, chỉ cách mấy ngày không gặp, lại như cách cả một năm……
Cô chạy như bay tới, lao vào trong ngực ba mình đang đứng phía trước.
“Xin lỗi…… Thật xin lỗi…… Ba……" Cô không biết phải làm sao biểu đạt tâm tình của mình lúc này, hôm nay, cô đi ra, mẹ lại đi vào, người nhà cô muốn bảo toàn nhất, vẫn là không cách nào bảo toàn được……
Tả Tư Tuyền cũng đỏ mắt, vỗ lưng cô, “Đứa ngốc này, không trách con, sao lại trách con chứ……"
“Nhưng mà…… Mẹ thì thế nào?" Cô ở trong ngực Tả Tư Tuyền khóc lóc giống như một đứa trẻ nít.
Cô không phải là một người thích khóc.
Từ nhỏ, cô giống như một công chúa nhỏ muốn gió có gió muốn mưa có mưa, không có chuyện gì làm cho cô khóc; lúc ban đầu khi yêu Tống Sở, ngược lại xuân buồn thu đau cũng có rớt vài giọt nước mắt, nhưng mà sớm bị tình yêu ngọt ngào sau đó hòa tan mất tăm tích, phiêu tán trong gió rồi; mà sau này, cô từng chút từng chút trưởng thành, cũng dần dần nhẫn nhịn, dần dần kiên cường, lại quên mất tư vị khóc thầm, dù trong lòng đau khổ như biển, cũng chưa từng rơi mấy giọt nước mắt……
Hôm nay, ở trước mặt ba, lại như một cô gái nhỏ chưa gả chồng, khóc lên, vì mẹ mình, mà khóc.
“Đi thôi, trước về nhà đã! Mẹ…… Bà ấy vẫn là mẹ……"
Câu nói của Tả Tư Tuyền làm cho mấy người nhà họ Tả ở đây đều cúi đầu, đúng vậy, mẹ vẫn là mẹ, mặc dù đi con đường sai lầm, nhưng những giây phút từng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của bọn họ nuôi nấng bọn họ lớn lên, cũng sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, bất kể xóa thế nào cũng không phai, hơn nữa Thần An, trải qua mới mấy ngày, đã gầy đi một vòng rồi, mặc dù anh không nói ra nỗi đau cho bất cứ ai, nhưng ai cũng biét rõ, anh là người đau đớn nhất, bởi vì là mẹ cho nên mới biến thành như thế, nguyên nhân gây ra là vì anh……
Anh trai Tả Thần Viễn kéo cô từ trong ngực cha già ra, mình lại ôm cô thật chặt, hôn lên tóc cô, dịu dàng nói, “Đúng vậy, đừng lo lắng, mẹ mãi mãi vẫn là mẹ, trong lòng chúng ta, tất cả đều vẫn không thay đổi, về phần chuyện khác, tự nó có nhân quả tuần hoàn, Thần Hi, chúng ta về nhà!"
Làm anh trai, chưa bao giờ thân mật với em gái như vậy, lần này làm, cũng không có cảm giác trúc trắc gì, phản ứng rất tự nhiên, rất ấm áp. Anh vĩnh viễn không quên được cái Tết âm lịch buổi sáng năm đó, Thần Hi rưng rưng ngả vào trong lòng anh, nói với anh, ông chồng tốt nhất trên thế giới là anh trai, đáng tiếc sớm bị chị Loan Loan đoạt đi mất rồi……
Không biết cô có nhớ hay không, đó là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô ở trong ngực anh trai mình tìm kiếm ấm áp, cú chạm vào người của cô, đánh thẳng vào trong lòng anh, làm lòng anh đau, làm lòng anh chua, có lẽ, làm anh trai, anh làm được quá ít……
Cuộc sống trước đây của Tả Thần Viễn quá thuận lợi, quá thuận ý. Tài hoa hơn người, đnahs đâu thắng đó không gì cản nổi, tiền đồ sáng lạn, hậu thuẫn càng thêm kiên cố như tường đồng vách sắt, trong mắt anh, ba mẹ giống như bầu trời không thể sụp xuống, công ty nhà họ Tả cũng không sụp đổ, ít nhất trước mắt là thế, mà sau này thế nào, theo anh, thật rất lâu sau mới cần tính đến chuyện đó. Lại không biết chuyện đời vẫn luôn theo đổi, chỉ qua mấy ngày, liền như gió thổi mây phun, mà ba trong lòng anh so với núi còn nguy nga hơn, thế nhưng qua một đêm cả đầu đều bạc đi……
Vì vậy, trong chớp mắt anh mới chân chính trưởng thành.
Từ đây, hai vai của anh, cần phải gánh vác rất nhiều rất nhiều, vinh nhục của gia tộc, vui buồn của ba mẹ, hạnh phúc em trai em gái, anh phải chu toàn.
Có lẽ, mẹ anh đi đến mức này, anh không thể đùn đẩy trách nhiệm, nếu anh để tâm nhiều hơn chút bên công ty họ Tả, tất cả có thể sẽ không bết bát như vậy đi? Vừa tự trách mình, cũng cảm thán cho đứa em gái hồ đồ ngốc nghếch này, bởi vì người trong nhà đều suy tính qua, nhưng lại bỏ qua cô, sao anh không đau lòng?
Hôn nhân Thần Hi, không tốt đẹp, không phải anh không cảm giác được, chỉ là, làm anh trai, cảm giác cùng Thần Hi có chút khoảng cách, ngoại trừ bảo Loan Loan ở bên Thần Hi nhiều hơn, quan tâm Thần Hi nhiều hơn, anh dường như cũng không biết phải làm sao nữa, dù sao chuyện hôn nhân, ấm lạnh tự mình biết, anh cũng không thể nhúng tay quản được, nhưng bây giờ, anh phải quản rồi.
Tác giả :
Cát Tường Dạ