Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 274: Ngoại truyện 15-1: em là của anh sớm sớm chiều chiều
Cô không có chuẩn bị giờ biết làm sao đây?
Để
Trong phòng thay đồ, cô thẹn thùng hỏi những cô gái đang thay quần áo, muốn thử hỏi một chút xem có người nào mang theo băng vệ sinh hay không, kết quả vận may của cô dường như không được tốt……
Không còn cách nào, đi ra ngoài đã rồi tính sau! Chỉ mong đừng có vấy bẩn……
Để
Cô nhìn chằm chằm, hôm nay cô mặc cái quần trắng, thầm ảo não, màu gì không mặc, cố tình lại mặc màu trắng……
Cô nhanh chóng tắm rửa một chút, thay đổi quần áo rồi nhanh chóng chạy khỏi phòng thay đồ, lại không nghĩ tới người gặp đầu tiên ở trước cửa phòng thay đồ lại là ai kia……
Du
Kỷ Tử Ngang!
Cô thật hi vọng lúc này mình là người trong suốt, rốt cuộc hồi nãy anh ấy có nhìn thấy cô chật vật hay không đây?
“Cho em!" Kỷ Tử Ngang giao cho cô một cái túi màu đen, bên trong có một gói đồ vuông vuông nhỏ nhỏ, nhìn một cái cũng biết đó là gì……
“Hả?" Mặt của cô đột nhiên đỏ lên! Thì ra là anh ta nhìn thấy! Anhta anh ta anh ta…… Còn đi mua cái này cho cô…… Anh ta là đàn ông đó nha!
“Anh là bác sĩ!" Mặt anh nghiêm trang nói ra.
Bác sĩ……
Bác sĩ với việc bà dì tới có quan hệ nào sao?
Nhưng món gì đó đang trong tay anh là thứu cô đang rất cần……
“A!" Cô cầm lấy, xoay người chạy vào thong thay đồ nữ, mặt nóng đến đỏ cả lên.
Sau khi mặc vào xong, lại nhớ tới câu nói Kỷ Tử Ngang mới vừa nói kia: anh ta là bác sĩ…… Bác sĩ thì sao hả? Thật trong mắt các bác sĩ không có sự khác biệt giới tính sao? Bác sĩ nam đi mua băng vệ sinh chẳng lẽ sẽ không lúng túng à? Hơn nữa, anh ta cũng nghiêm trang thẳng thắn như thế nói cho chủ tiệm thuốc, anh ta là bác sĩ sao? Đoán chừng chắc chủ tiệm thuốc đó cũng bị té xỉu ấy chứ? Bác sĩ là có thể quang minh chính đại đi mua băng vệ sinh sao? Tưởng tượng nhìn thấy cảnh ấy, cô không khỏi cảm thấy buồn cười, hơn nữa còn là đỏ mặt mà cười rộ lên.
Lại lần nữa từ phòng thay đồ nữ ra ngoài, cho là Kỷ Tử Ngang còn có thể ở bên ngoài nói này kia, cô thật lo lắng mình phải đối mặt với anh thế nào, nhưng, người chờ bên ngoài, lại là Thần An.
“Kỷ Tử Ngang đâu!" Cô không khỏi nhìn quanh.
“Không biết! Cái tên đó đã sớm đi thay quần áo, em cũng đang tìm cậu ta đây!" Thần An ân cần chặn trước người cô nhìn cô, “Sao hả? Bây giờ còn đau không?"
Cô lắc đầu, đã sớm không còn đau rồi! Cũng may, Kỷ Tử Ngang không có ở đây, miễn đi rất nhiều chuyện lúng túng, trên mặt cô càng ửng đỏ hơn……
“Đi thôi! Chúng ta về khách sạn trước thôi!" Sợ Thần An còn muốn chất vấn mình thêm, lôi kéo anh về khách sạn.
Ráng chiều màu đỏ ở phía chân trời càng lúc càng mờ dần đi, thay vào đó là một tầng mây xám, tầng tầng lớp lớp dần chiếm hết toàn bộ bầu trời, hoàng hôn, cứ đi rồi lại đến……
Vùng Thanh Khôi, khách đến như nước thủy triều, Kỷ Tử Ngang từ trong đám người chật vật đi qua.
Nhìn trước mặt toàn là đầu người nhốn nháo ồn ào, nhưng anh ta lại xuất hiện lần nữa, khuôn mặt đỏ bừng của Thần Hi lại nổi lên vì hình ảnh cô cướp băng vệ sinh khỏi tay anh, cô khi ấy, hoàn toàn không giống với một bà mẹ đã có hai đứa con, lại giống một thiếu nữ cực kỳ đáng yêu, mà anh khi ấy, rất cố gắng nhẫn nhịn, mới không bật cười……
Anh cảm thấy kinh ngạc vì hành động của mình.
Anh thế mà lại đi mua băng vệ sinh……
Đến bây giờ, anh còn có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường thường của ông chủ cửa hàng nhìn chằm chằm đến mức anh phải ngượng ngùng, dường như anh là chạy trối chết ra khỏi cửa hàng tiện lợị……
Thật ra thì, anh cũng không cần phải đi để bị bẽ mặt, anh có thể nói cho Thần An, dù sao Thần An là em trai, cho cậu ta đến xử lý tình huống bộc phát, so với cái người ngoài như anh càng thích hợp hơn, nhưng lại không có, anh không muốn làm như vậy, thậm chí còn theo bản năng muốn giấu diếm Thần An, là do lúc trước biến lòng hâm mộ với Thần An thành ganh tỵ rồi sao? Chính anh cũng không biết…….
Tả Thần Hi vì đột nhiên xuất hiện chuyện bà dì đến, khiến cho chuyến đi đến Hải Nam lần này mất rất nhiều chuyện vui, các trò chơi có liên quan gì đến nước, toàn bộ cô đều không thể tham gia! Chỉ có thể trông giữ túi đồ cho các bạn học, dĩ nhiên, dĩ nhiên cô không thể không biết xấu hổ mà nói bà dì thân thiết đã đến, nên chỉ có thể thoái thác là sợ chân bị rút gân, nói xong cô còn len lén liếc nhìn sắc mặt của Kỷ Tử Ngang, có hiểu ý tứ trong câu nói của cô hay không?
Nhưng mà, thế nhưng trên mặt Kỷ Tử Ngang lại giống như gió thoảng mây trôi, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, cô mới từ từ thả lỏng, tốt nhất là đã quên, quên rồi……
Có điều, cô không xuống nước, Kỷ Tử Ngang cũng không có đi.
“Kỷ Tử Ngang, sao anh không tham gia cùng mọi người vậy?" Tả Thần Hi không nhịn được hỏi.
Nói tới thấy Kỷ Tử Ngang cũng thật kỳ lạ, ngày đầu tiên lên máy bay anh ta còn nói rất nhiều, sao bây giờ lại mãi chơi điện thoại di động cũng gần một tiếng rồi, lại chưa có nói mấy câu?
“Không muốn đi lắm……" Anh vẫn cứ chơi game trên điện thoại di động của anh, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Tả Thần Hi làm sao biết, hôm nay Kỷ Tử Ngang không nói được nhiều, là bởi vì hai ngày nay có tâm sự làm nhũng nhiễu, không tìm được sắc mặt nào để gặp cô, gần sợ điều tiếng, xa lại lo âu, nói nhiều sợ lại vô cùng thân thiết, người ta sẽ sinh nghi, nhưng thấy cô một mình ở trên bờ cô quạnh , làm sao nhẫn tâm đây? Coi như không nói lời nào nhưng ở cạnh bên cô, cũng coi như là có người bầu bạn đi, nhớ từ khi bắt đầu vào trung học, anh chính là chọn lựa cách thức làm bạn với cô như thế, làm bạn bè tốt với Tả Thần An, sau đó lặng lẽ ở bên cạnh cô…...
Chỉ là giờ phút này vì trông giữđôi mắt mình, vì trông giữ tâm sự của mình, anh chỉ còn cách cúi đầu mà chơi điện thoại di động……
Dường như Kỷ Tử Ngang không muốn nói chuyện với mình? Cô nhớ lại một chút, thật ra thì kể từ khi học trung học phổ thông anh và cô cũng không nói chuyện với nhau nhiều lắm, nếu như không phải có chút quan hệ với Thần An, sợ hai người ngay cả một người bạn cùng lớp bình thường cũng không bằng, hơn nữa người ta ở trên máy bay cũng là bởi vì có Thần An, mới nói chuyện nhiều như vậy đi……
Vì vậy cô ngậm miệng, nhàm chán nhìn trời xanh mây trắng.
Sau một khoảng im lặng, cô cảm thấy không chịu nổi nữa, đứng dậy đi mua nước, thấy anh vẫn còn cúi đầu chơi với điện thoại, cũng không hỏi đến, khi quay về thuận tiện mua cho anh thêm một chai, đưa đến trước mặt anh, “Cho nè!"
Kỷ Tử Ngang nhìn, lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, chớp mắt trên mặt bỗng nổi mây đen cuồn cuộn, cũng không nhận lấy chai nước cô đưa cho, ngược lại đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, một cái liền đoạt lấy chai nước cô muốn đưa vào miệng.
Cô hốt hoảng, phản ứng của Kỷ Tử Ngang cũng quá lớn đi, làm sao thế? “Làm…… Sao vậy?" Cô có chút cà lăm luôn rồi……
“Em còn muốn uống đá lạnh sao?!" Mặt anh đen lại hung dữ hỏi cô một câu.
“Em……" Mặt cô lại lần nữa đỏ lên…… Anh ta không quên…… Anh ta còn nói ra…… Không nói cô cũng biết không thể uống đá lạnh, nhưng mà người ta đều chỉ bán có nước đá lạnh...... Hơn nữa, nói thật, bình thường cô cũng không có kiêng kỵ như vậy, lúc nóng bức còn đi mua kem ăn……
“Hèn chi em bị trước ngày!" Anh tiếp tục hung hăng đâm vào chỗ yếu của cô.
Anh ta thậm chí ngay cả chuyện bị trước ngày cũng biết!? Cô kinh ngạc nhìn anh, không còn chỗ nào trốn nữa rồi!
“Anh là bác sĩ!" Anh nghiêm mặt, lần nữa nghiêm trang nói cho cô biết, giống như đang bày tỏ, đề tài bọn họ đang nói, cũng không phải là chuyện gì quá to tát……
“Bác sĩ, lại là bác sĩ! Bác sĩ bộ ngầu lắm sao!
Mặt cô đỏ bừng ngượng nghịu ngồi xuống. Được rồi, đại bác sĩ kiêu ngạo. Chị gái cậu đã đi chọc mất giờ linh khởi hành của cậu rồi hả? Hãy cho cô làm đà điểu đi! Vùi mặt vào trong cát đi! Cô không còn mặt mũi nào đi gặp người! Lại nói đại bác sĩ Kỷ à, tôi chưa bao giờ xem anh là một bác sĩ! Nghĩ đến một người quen như vậy, lại có thể nắm giữ chuyện sống chết của một người, thật là một chuyện quá kinh khủng! Cô thật đúng là không dám đi nhìn bệnh nhân của anh!
Anh đứng bên cạnh cô một lát, lại xoay người rời đi.
Cuối cùng cũng đã đi!
Cô mới vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, anh ta đã quay về, bấy giờ là cô đưa cho cô ta một bình nước, “Cho em!" Dĩ nhiên phải, không phải nước đá……
Cô đỏ mặt liếc mắt nhìn, vồ người tới đoạt bình nước mở nắp bình rót nước vào miệng mình, nước ơi nước à, nhanh nhanh để mặt đỏ của cô cùng hòa lẫn vào đi……
Thời gian sau đó, cô cũng không có quan tâm, cô càng không có chuyện gì để nói chuyện, cũng lắm là giống như anh ta cầm điện thoại di động ra vọc vọc.
Hai ngày nay, Tống Sở cũng không gọi điện thoại cho cô, trong lòng đánh cuộc xem sao, mặc dù rất nhớ mấy đứa trẻ, cũng ráng nhịn không gọi đi, nhưng mà giờ phút này nhìn vào dãy số điện thoại quen thuộc, rốt cuộc không nén được lại nhớ mấy trẻ nữa rồi, nhấn xuống nút gọi điện thoại.
“Thần Hi!" Trái lại rất nhanh Tống Sở đã nhận điện thoại, trong giọng nói lộ ra vẻ vui mừng.
Chợt nghe giọng nói của anh, cô lại không biết phải nói câu kế tiếp thế nào, không biết vì sao, trong lòng vẫn có một chút vui vẻ, dường như là trong tiềm thức mình luôn khao khát được nghe giọng nói của anh……
“Vâng…… Hạo Nhiên và Y Thần đâu rồi?" Cô máy móc hỏi.
“Đang chơi rất vui vẻ! Em thì sao? Có vui không?"
“Rất vui nha! Mọi người đi đâu chơi vậy?"
“Ở đây…… Thượng Hải." Dường như Tống Sở có chút ngập ngừng, mới nói ra hai chữ này.
Ngập ngừng là ý gì hả? Sợ cô tức giận ư? Anh vẫn không biết chuyện gì khiến cô sẽ tức giận, chuyện gì sẽ làm cô…… “Được rồi, mọi người chơi vui vẻ nhé!" Cô hờ hững nói.
“Thần Hi……" Tống Sở gọi cô, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?"
“Mấy ngày nữa thì em về? Anh……" Thật ra thì anh muốn nói, anh nhớ cô, bọn họ ở chung với nhau mười năm, tới bây giờ cũng không chia xa nhau nhiều ngày như vậy, thế nhưng đến cuối cùng lại trở thành, “Hạo Nhiên và Y Thần đều rất nhớ em……"
Biết chồng không ai bằng vợ, Thần Hi còn không hiểu anh sao? Bình thường muốn anh nói một hai câu dễ nghe, còn khó hơn so với lên trời, anh lúc này, nhất định không muốn mất mặt với mọi người, muốn anh nói ra câu “Nhớ em", đồng nghĩa với việc giết anh đi, cho nên, nói ra mấy đứa nhỏ là muốn cô hiểu, thật ra là chính anh nhớ cô……
Mặc dù trong lòng phiền muộn, nhưng vẫn còn ôm chút tia hi vọng tình cảm, giọng nói cũng dịu nhẹ, “Không phải đã nói với anh sao? Thứ bảy trở về!"
“Ờ…… Vậy…… Bọn anh thứ sáu sẽ về! Ở nhà chờ em!" Anh vẫn còn có chút thất vọng, cái kỳ nghỉ dài này, anh và cô không có chút thời gian riêng tư thuộc về mình…… Ngay cả trong sinh hoạt luôn có chút này đó, nhưng mà, anh yêu cô, đây là sự thực không hề thay đổi……
“Được……" trên mặt cô hiện ra một nụ cười nhu hòa, nếu như, trong cuộc sống chỉ có sự dịu dàng như vậy, cho dù là một chút, cô cũng cảm thấy vui vẻ.
“Ba – ba – " trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Hạo Nhiên.
Nụ cười của cô càng lớn hơn, “Để con trai nói chuyện với em đi."
“Mẹ! Mẹ! Con nói cho mẹ biết nha…… Haha……" Tiếng cười vui sướng của Hạo Nhiên xuyên qua điện thoại truyền tới, cậu nhóc sắp được tiết lộ một bí mật nên rất vui vẻ, nhưng mà giọng nói của Y Thần nhanh chóng truyền tới, “Hạo Nhiên! Đừng!"
Hạo Nhiên vội vàng ngừng lại, nguy hiểm thật!Chuyện này sao có thể nói với mẹ chứ? Mẹ không vui đâu!
“Hạo Nhiên muốn nói cho mẹ nghe chuyện gì?" Nghe giọng nói của các con, trong lòng cô tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
“Không có gì…… Là do…… Hạo Nhiên rất dũng cảm! Ngồi thuyền hải tặc mà chẳng hề sợ hãi thôi!"
“Vậy con có dắt theo em gái chơi không?" Cô cười hỏi.
“Dĩ nhiên! Con là kỵ sĩ cho em gái!" Hạo Nhiên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nói. Cậu chẳng những là kỵ sĩ cho em gái, cậu cũng là kỵ sĩ của mẹ nữa! Bất kể ai khi dễ mẹ và em gái, cậu đều muốn người đó phải đẹp mắt!
Hừ! Lần này ra ngoài chơi, cô út gặp xui xẻo lớn rồi!
Đi dạo phố? Cậu muốn cô út ôm, ai khác ôm cũng không được! Làm cô út mệt đến chết được cũng không nói, còn cố ý giẫm đôi chân bẩn lên váy cô út loạn xạ, cái miệng ăn kem chocolate lại cố tình quệt loạn xạ lên trên quần áo cô út, làm cô ấy tức chết!
Cô út đi mua quần áo mới? Mỗi một lần mặc một bộ ra ngoài, cậu đều nói xấu xí, còn nói nếu là mẹ mặc lên còn đẹp hơn nhiều! Hừ, làm cô út giận đến mặt xám ngoét.
Đến khu vui chơi? Được! Cậu lôi kéo ba và cô út cùng lên ngồi cáp treo, ngồi xong đi xuống, cô út ói ra mật xanh mật vàng……
Hừ! Vẫn còn chưa xong! Còn có mấy ngày, cậu phải tiếp tục nghĩ ra biện pháp……
Nghe nói, ngày mai sẽ đi dạo ở miếu thành hoàng? Hừ hừ……
Để
Trong phòng thay đồ, cô thẹn thùng hỏi những cô gái đang thay quần áo, muốn thử hỏi một chút xem có người nào mang theo băng vệ sinh hay không, kết quả vận may của cô dường như không được tốt……
Không còn cách nào, đi ra ngoài đã rồi tính sau! Chỉ mong đừng có vấy bẩn……
Để
Cô nhìn chằm chằm, hôm nay cô mặc cái quần trắng, thầm ảo não, màu gì không mặc, cố tình lại mặc màu trắng……
Cô nhanh chóng tắm rửa một chút, thay đổi quần áo rồi nhanh chóng chạy khỏi phòng thay đồ, lại không nghĩ tới người gặp đầu tiên ở trước cửa phòng thay đồ lại là ai kia……
Du
Kỷ Tử Ngang!
Cô thật hi vọng lúc này mình là người trong suốt, rốt cuộc hồi nãy anh ấy có nhìn thấy cô chật vật hay không đây?
“Cho em!" Kỷ Tử Ngang giao cho cô một cái túi màu đen, bên trong có một gói đồ vuông vuông nhỏ nhỏ, nhìn một cái cũng biết đó là gì……
“Hả?" Mặt của cô đột nhiên đỏ lên! Thì ra là anh ta nhìn thấy! Anhta anh ta anh ta…… Còn đi mua cái này cho cô…… Anh ta là đàn ông đó nha!
“Anh là bác sĩ!" Mặt anh nghiêm trang nói ra.
Bác sĩ……
Bác sĩ với việc bà dì tới có quan hệ nào sao?
Nhưng món gì đó đang trong tay anh là thứu cô đang rất cần……
“A!" Cô cầm lấy, xoay người chạy vào thong thay đồ nữ, mặt nóng đến đỏ cả lên.
Sau khi mặc vào xong, lại nhớ tới câu nói Kỷ Tử Ngang mới vừa nói kia: anh ta là bác sĩ…… Bác sĩ thì sao hả? Thật trong mắt các bác sĩ không có sự khác biệt giới tính sao? Bác sĩ nam đi mua băng vệ sinh chẳng lẽ sẽ không lúng túng à? Hơn nữa, anh ta cũng nghiêm trang thẳng thắn như thế nói cho chủ tiệm thuốc, anh ta là bác sĩ sao? Đoán chừng chắc chủ tiệm thuốc đó cũng bị té xỉu ấy chứ? Bác sĩ là có thể quang minh chính đại đi mua băng vệ sinh sao? Tưởng tượng nhìn thấy cảnh ấy, cô không khỏi cảm thấy buồn cười, hơn nữa còn là đỏ mặt mà cười rộ lên.
Lại lần nữa từ phòng thay đồ nữ ra ngoài, cho là Kỷ Tử Ngang còn có thể ở bên ngoài nói này kia, cô thật lo lắng mình phải đối mặt với anh thế nào, nhưng, người chờ bên ngoài, lại là Thần An.
“Kỷ Tử Ngang đâu!" Cô không khỏi nhìn quanh.
“Không biết! Cái tên đó đã sớm đi thay quần áo, em cũng đang tìm cậu ta đây!" Thần An ân cần chặn trước người cô nhìn cô, “Sao hả? Bây giờ còn đau không?"
Cô lắc đầu, đã sớm không còn đau rồi! Cũng may, Kỷ Tử Ngang không có ở đây, miễn đi rất nhiều chuyện lúng túng, trên mặt cô càng ửng đỏ hơn……
“Đi thôi! Chúng ta về khách sạn trước thôi!" Sợ Thần An còn muốn chất vấn mình thêm, lôi kéo anh về khách sạn.
Ráng chiều màu đỏ ở phía chân trời càng lúc càng mờ dần đi, thay vào đó là một tầng mây xám, tầng tầng lớp lớp dần chiếm hết toàn bộ bầu trời, hoàng hôn, cứ đi rồi lại đến……
Vùng Thanh Khôi, khách đến như nước thủy triều, Kỷ Tử Ngang từ trong đám người chật vật đi qua.
Nhìn trước mặt toàn là đầu người nhốn nháo ồn ào, nhưng anh ta lại xuất hiện lần nữa, khuôn mặt đỏ bừng của Thần Hi lại nổi lên vì hình ảnh cô cướp băng vệ sinh khỏi tay anh, cô khi ấy, hoàn toàn không giống với một bà mẹ đã có hai đứa con, lại giống một thiếu nữ cực kỳ đáng yêu, mà anh khi ấy, rất cố gắng nhẫn nhịn, mới không bật cười……
Anh cảm thấy kinh ngạc vì hành động của mình.
Anh thế mà lại đi mua băng vệ sinh……
Đến bây giờ, anh còn có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường thường của ông chủ cửa hàng nhìn chằm chằm đến mức anh phải ngượng ngùng, dường như anh là chạy trối chết ra khỏi cửa hàng tiện lợị……
Thật ra thì, anh cũng không cần phải đi để bị bẽ mặt, anh có thể nói cho Thần An, dù sao Thần An là em trai, cho cậu ta đến xử lý tình huống bộc phát, so với cái người ngoài như anh càng thích hợp hơn, nhưng lại không có, anh không muốn làm như vậy, thậm chí còn theo bản năng muốn giấu diếm Thần An, là do lúc trước biến lòng hâm mộ với Thần An thành ganh tỵ rồi sao? Chính anh cũng không biết…….
Tả Thần Hi vì đột nhiên xuất hiện chuyện bà dì đến, khiến cho chuyến đi đến Hải Nam lần này mất rất nhiều chuyện vui, các trò chơi có liên quan gì đến nước, toàn bộ cô đều không thể tham gia! Chỉ có thể trông giữ túi đồ cho các bạn học, dĩ nhiên, dĩ nhiên cô không thể không biết xấu hổ mà nói bà dì thân thiết đã đến, nên chỉ có thể thoái thác là sợ chân bị rút gân, nói xong cô còn len lén liếc nhìn sắc mặt của Kỷ Tử Ngang, có hiểu ý tứ trong câu nói của cô hay không?
Nhưng mà, thế nhưng trên mặt Kỷ Tử Ngang lại giống như gió thoảng mây trôi, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, cô mới từ từ thả lỏng, tốt nhất là đã quên, quên rồi……
Có điều, cô không xuống nước, Kỷ Tử Ngang cũng không có đi.
“Kỷ Tử Ngang, sao anh không tham gia cùng mọi người vậy?" Tả Thần Hi không nhịn được hỏi.
Nói tới thấy Kỷ Tử Ngang cũng thật kỳ lạ, ngày đầu tiên lên máy bay anh ta còn nói rất nhiều, sao bây giờ lại mãi chơi điện thoại di động cũng gần một tiếng rồi, lại chưa có nói mấy câu?
“Không muốn đi lắm……" Anh vẫn cứ chơi game trên điện thoại di động của anh, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Tả Thần Hi làm sao biết, hôm nay Kỷ Tử Ngang không nói được nhiều, là bởi vì hai ngày nay có tâm sự làm nhũng nhiễu, không tìm được sắc mặt nào để gặp cô, gần sợ điều tiếng, xa lại lo âu, nói nhiều sợ lại vô cùng thân thiết, người ta sẽ sinh nghi, nhưng thấy cô một mình ở trên bờ cô quạnh , làm sao nhẫn tâm đây? Coi như không nói lời nào nhưng ở cạnh bên cô, cũng coi như là có người bầu bạn đi, nhớ từ khi bắt đầu vào trung học, anh chính là chọn lựa cách thức làm bạn với cô như thế, làm bạn bè tốt với Tả Thần An, sau đó lặng lẽ ở bên cạnh cô…...
Chỉ là giờ phút này vì trông giữđôi mắt mình, vì trông giữ tâm sự của mình, anh chỉ còn cách cúi đầu mà chơi điện thoại di động……
Dường như Kỷ Tử Ngang không muốn nói chuyện với mình? Cô nhớ lại một chút, thật ra thì kể từ khi học trung học phổ thông anh và cô cũng không nói chuyện với nhau nhiều lắm, nếu như không phải có chút quan hệ với Thần An, sợ hai người ngay cả một người bạn cùng lớp bình thường cũng không bằng, hơn nữa người ta ở trên máy bay cũng là bởi vì có Thần An, mới nói chuyện nhiều như vậy đi……
Vì vậy cô ngậm miệng, nhàm chán nhìn trời xanh mây trắng.
Sau một khoảng im lặng, cô cảm thấy không chịu nổi nữa, đứng dậy đi mua nước, thấy anh vẫn còn cúi đầu chơi với điện thoại, cũng không hỏi đến, khi quay về thuận tiện mua cho anh thêm một chai, đưa đến trước mặt anh, “Cho nè!"
Kỷ Tử Ngang nhìn, lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, chớp mắt trên mặt bỗng nổi mây đen cuồn cuộn, cũng không nhận lấy chai nước cô đưa cho, ngược lại đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, một cái liền đoạt lấy chai nước cô muốn đưa vào miệng.
Cô hốt hoảng, phản ứng của Kỷ Tử Ngang cũng quá lớn đi, làm sao thế? “Làm…… Sao vậy?" Cô có chút cà lăm luôn rồi……
“Em còn muốn uống đá lạnh sao?!" Mặt anh đen lại hung dữ hỏi cô một câu.
“Em……" Mặt cô lại lần nữa đỏ lên…… Anh ta không quên…… Anh ta còn nói ra…… Không nói cô cũng biết không thể uống đá lạnh, nhưng mà người ta đều chỉ bán có nước đá lạnh...... Hơn nữa, nói thật, bình thường cô cũng không có kiêng kỵ như vậy, lúc nóng bức còn đi mua kem ăn……
“Hèn chi em bị trước ngày!" Anh tiếp tục hung hăng đâm vào chỗ yếu của cô.
Anh ta thậm chí ngay cả chuyện bị trước ngày cũng biết!? Cô kinh ngạc nhìn anh, không còn chỗ nào trốn nữa rồi!
“Anh là bác sĩ!" Anh nghiêm mặt, lần nữa nghiêm trang nói cho cô biết, giống như đang bày tỏ, đề tài bọn họ đang nói, cũng không phải là chuyện gì quá to tát……
“Bác sĩ, lại là bác sĩ! Bác sĩ bộ ngầu lắm sao!
Mặt cô đỏ bừng ngượng nghịu ngồi xuống. Được rồi, đại bác sĩ kiêu ngạo. Chị gái cậu đã đi chọc mất giờ linh khởi hành của cậu rồi hả? Hãy cho cô làm đà điểu đi! Vùi mặt vào trong cát đi! Cô không còn mặt mũi nào đi gặp người! Lại nói đại bác sĩ Kỷ à, tôi chưa bao giờ xem anh là một bác sĩ! Nghĩ đến một người quen như vậy, lại có thể nắm giữ chuyện sống chết của một người, thật là một chuyện quá kinh khủng! Cô thật đúng là không dám đi nhìn bệnh nhân của anh!
Anh đứng bên cạnh cô một lát, lại xoay người rời đi.
Cuối cùng cũng đã đi!
Cô mới vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, anh ta đã quay về, bấy giờ là cô đưa cho cô ta một bình nước, “Cho em!" Dĩ nhiên phải, không phải nước đá……
Cô đỏ mặt liếc mắt nhìn, vồ người tới đoạt bình nước mở nắp bình rót nước vào miệng mình, nước ơi nước à, nhanh nhanh để mặt đỏ của cô cùng hòa lẫn vào đi……
Thời gian sau đó, cô cũng không có quan tâm, cô càng không có chuyện gì để nói chuyện, cũng lắm là giống như anh ta cầm điện thoại di động ra vọc vọc.
Hai ngày nay, Tống Sở cũng không gọi điện thoại cho cô, trong lòng đánh cuộc xem sao, mặc dù rất nhớ mấy đứa trẻ, cũng ráng nhịn không gọi đi, nhưng mà giờ phút này nhìn vào dãy số điện thoại quen thuộc, rốt cuộc không nén được lại nhớ mấy trẻ nữa rồi, nhấn xuống nút gọi điện thoại.
“Thần Hi!" Trái lại rất nhanh Tống Sở đã nhận điện thoại, trong giọng nói lộ ra vẻ vui mừng.
Chợt nghe giọng nói của anh, cô lại không biết phải nói câu kế tiếp thế nào, không biết vì sao, trong lòng vẫn có một chút vui vẻ, dường như là trong tiềm thức mình luôn khao khát được nghe giọng nói của anh……
“Vâng…… Hạo Nhiên và Y Thần đâu rồi?" Cô máy móc hỏi.
“Đang chơi rất vui vẻ! Em thì sao? Có vui không?"
“Rất vui nha! Mọi người đi đâu chơi vậy?"
“Ở đây…… Thượng Hải." Dường như Tống Sở có chút ngập ngừng, mới nói ra hai chữ này.
Ngập ngừng là ý gì hả? Sợ cô tức giận ư? Anh vẫn không biết chuyện gì khiến cô sẽ tức giận, chuyện gì sẽ làm cô…… “Được rồi, mọi người chơi vui vẻ nhé!" Cô hờ hững nói.
“Thần Hi……" Tống Sở gọi cô, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?"
“Mấy ngày nữa thì em về? Anh……" Thật ra thì anh muốn nói, anh nhớ cô, bọn họ ở chung với nhau mười năm, tới bây giờ cũng không chia xa nhau nhiều ngày như vậy, thế nhưng đến cuối cùng lại trở thành, “Hạo Nhiên và Y Thần đều rất nhớ em……"
Biết chồng không ai bằng vợ, Thần Hi còn không hiểu anh sao? Bình thường muốn anh nói một hai câu dễ nghe, còn khó hơn so với lên trời, anh lúc này, nhất định không muốn mất mặt với mọi người, muốn anh nói ra câu “Nhớ em", đồng nghĩa với việc giết anh đi, cho nên, nói ra mấy đứa nhỏ là muốn cô hiểu, thật ra là chính anh nhớ cô……
Mặc dù trong lòng phiền muộn, nhưng vẫn còn ôm chút tia hi vọng tình cảm, giọng nói cũng dịu nhẹ, “Không phải đã nói với anh sao? Thứ bảy trở về!"
“Ờ…… Vậy…… Bọn anh thứ sáu sẽ về! Ở nhà chờ em!" Anh vẫn còn có chút thất vọng, cái kỳ nghỉ dài này, anh và cô không có chút thời gian riêng tư thuộc về mình…… Ngay cả trong sinh hoạt luôn có chút này đó, nhưng mà, anh yêu cô, đây là sự thực không hề thay đổi……
“Được……" trên mặt cô hiện ra một nụ cười nhu hòa, nếu như, trong cuộc sống chỉ có sự dịu dàng như vậy, cho dù là một chút, cô cũng cảm thấy vui vẻ.
“Ba – ba – " trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Hạo Nhiên.
Nụ cười của cô càng lớn hơn, “Để con trai nói chuyện với em đi."
“Mẹ! Mẹ! Con nói cho mẹ biết nha…… Haha……" Tiếng cười vui sướng của Hạo Nhiên xuyên qua điện thoại truyền tới, cậu nhóc sắp được tiết lộ một bí mật nên rất vui vẻ, nhưng mà giọng nói của Y Thần nhanh chóng truyền tới, “Hạo Nhiên! Đừng!"
Hạo Nhiên vội vàng ngừng lại, nguy hiểm thật!Chuyện này sao có thể nói với mẹ chứ? Mẹ không vui đâu!
“Hạo Nhiên muốn nói cho mẹ nghe chuyện gì?" Nghe giọng nói của các con, trong lòng cô tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
“Không có gì…… Là do…… Hạo Nhiên rất dũng cảm! Ngồi thuyền hải tặc mà chẳng hề sợ hãi thôi!"
“Vậy con có dắt theo em gái chơi không?" Cô cười hỏi.
“Dĩ nhiên! Con là kỵ sĩ cho em gái!" Hạo Nhiên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nói. Cậu chẳng những là kỵ sĩ cho em gái, cậu cũng là kỵ sĩ của mẹ nữa! Bất kể ai khi dễ mẹ và em gái, cậu đều muốn người đó phải đẹp mắt!
Hừ! Lần này ra ngoài chơi, cô út gặp xui xẻo lớn rồi!
Đi dạo phố? Cậu muốn cô út ôm, ai khác ôm cũng không được! Làm cô út mệt đến chết được cũng không nói, còn cố ý giẫm đôi chân bẩn lên váy cô út loạn xạ, cái miệng ăn kem chocolate lại cố tình quệt loạn xạ lên trên quần áo cô út, làm cô ấy tức chết!
Cô út đi mua quần áo mới? Mỗi một lần mặc một bộ ra ngoài, cậu đều nói xấu xí, còn nói nếu là mẹ mặc lên còn đẹp hơn nhiều! Hừ, làm cô út giận đến mặt xám ngoét.
Đến khu vui chơi? Được! Cậu lôi kéo ba và cô út cùng lên ngồi cáp treo, ngồi xong đi xuống, cô út ói ra mật xanh mật vàng……
Hừ! Vẫn còn chưa xong! Còn có mấy ngày, cậu phải tiếp tục nghĩ ra biện pháp……
Nghe nói, ngày mai sẽ đi dạo ở miếu thành hoàng? Hừ hừ……
Tác giả :
Cát Tường Dạ