Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 226: Con không uất ức
Lời nói của Tả Thần An cũng không đả động được Chu Lan.
Bà làm sao cũng không quên được giọng điệu của Tiêu Hàn khi gọi điện thoại cho bà. Bà và Tiêu Hàn là người ngang hàng nhau, Tiêu Hàn đối với bà còn vô lễ như vậy, bà hoàn toàn có thể tưởng tượng, Hạ Vãn Lộ trước mặt Tiêu Hàn sẽ có đãi ngộ gì. Người sống trên đời, ai mà chẳng kiêu ngạo? Huống chi cả đời Chu Lan bà đều mạnh mẽ, mặc dù gia sản tích lũy không bao nhiêu, nhưng cũng tâm cao khí ngạo, làm sao chịu được người như vậy khi dễ người nhà bà?
Sống trong những gia đình kiểu này, có kiểu mẹ chồng thế này, cũng có thể lý giải được tại sao Hạ Vãn Lộ lại mắc chứng bệnh trầm cảm, tính tình của con gái bà có chuyện gì cũng giấu trong lòng, coi như không điên cũng sẽ bị bức điên! Cho nên, lần này phải quyết tâm, nhưng nhìn tình hình này, dường như con gái cũng không muốn thỏa hiệp.
Bà vừa tức giận vừa không nhẫn nại, cuối cùng chỉ có thể ép buộc, “Hai đứa các con! Đã quyết định muốn ở bám Bắc Kinh luôn sao?"
“Mẹ, đừng có nói khó nghe như vậy nha……" Thư Khai chậm rãi lầu bầu một tiếng.
“Ta hỏi các con có phải hay không?!" Chu Lan lạnh lùng quát nói, vào giờ phút này, bà làm sao còn bận tâm đến cách dùng từ? Lúc Tả Thần An đi vào, bà không cầm dao chém nó, đã là đang rất khống chế lý trí của mình lắm rồi! Giao con gái vào tay nó, nó chính là tùy tiện để người khác làm nhục đi!
Thư Khai và Hạ Vãn Lộ cúi thấp đầu không dám lên tiếng, không lên tiếng liền chứng tỏ cho đã đồng ý rồi sao?
Chu Lan hừ lạnh, “Được…… Được…… Chúng mày trưởng thành rồi…… Người làm mẹ như tôi đây cũng không quản được chúng mày…… Được! Bây giờ sẽ không còn giống như thời chúng mày còn bé, không nghe lời tôi liền kẹp một phát đã ôm chúng mày trở về! Tôi già rồi, ôm không nổi! Coi như tôi chưa sanh cũng chưa có nuôi! Miễn cho người ta nói sau lưng! Nói tôi không biết dạy chúng mày!"
Chu Lan nói xong liền nhấc túi đi ra ngoài, nỗi đau từ Hiểu Thần còn chưa bình phục xong, hôm nay nói ra những lời này, chính bà cũng đau không chịu nổi, hốc mắt nhất thời phiếm hồng.
Ba đứa con thấy vậy, làm sao có thể chịu được? Cùng nhau đi đến kéo bà, Hạ Vãn Lộ quỳ trên đất ôm lấy chân mẹ mình, khóc đến thở không ra hơi, “Mẹ…… Người như vậy…… Làm con phải làm sao? Mẹ……"
Hạ Vãn Lộ vẫn ôm chặt chân bà, khóc nói, “Mẹ…… Không phải như vậy…… Con gái muốn người…… Nhưng mà con cũng muốn anh ấy…… Hai người đều là người con yêu…… Mẹ…… Con không uất ức…… Thật…… Một chút cũng không có uất ức…… Mặc dù mẹ anh ấy không muốn gặp con…… Nhưng anh ấy rất thương con…… Những người khác trong gia đình anh ấy cũng rất tốt…… Con cảm thấy rất hạnh phúc…… Thật…… Mẹ…… Đừng ép buộc con có được không?"
“Không phải là mẹ ép con! Ta chỉ đang biểu đạt quan điểm của mình! Chuyện kết hôn của con ta thật không hài lòng! Gia đình nó còn khinh bỉ gia đình nhà chúng ta? Nói cho con biết, Chu Lan ta còn nhìn không vừa mắt nhà bọn họ! Cái gì chứ, chẳng phải chỉ là mấy đồng tiền dơ bẩn hay sao? Nhưng mà bây giờ ta đối mặt con nói chuyện cũng vô dụng rồi! Vậy ta cũng không còn biện pháp nào nữa, chỉ có thể tùy ý con! Đây là con đường con chọn, tự chính con lo liệu lấy đi! Con nguyện ý ở đây mất mặt ăn bám, đó là chuyện của con! Mà mặt mo này của ta cũng bị vứt sạch rồi! Trái tim của ta cũng không chịu nổi bị chúng mày kích thích mấy lần, sau này không gặp, cũng sẽ thảnh thơi!" Chu Lan nói xong dùng sức rút chân ra, bước nhanh đi ra ngoài cửa, xoẹt một cái kéo cánh cửa ra.Truyện đăng duy nhất trên
Ba người trong phòng khẩn trương, nhanh chóng đuổi theo, lại thấy Chu Lan đứng bất động trước cửa, bên ngoài truyền vào một giọng nói ôn hòa trầm ấm, “Dì, người khỏe chứ, con là Thần Viễn anh trai của Thần An, lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp người, Thần Viễn vô cùng vinh hạnh, không biết dì ở đây, Thần Viễn thật sự lễ nghĩa không chu toàn, xin dì tha thứ cho cháu đã chậm trễ."
Anh cả?! Hạ Vãn Lộ liếc mắt nhìn Tả Thần An, Tả Thần An nhướng nhướng mày, dùng hình khẩu nói ra một câu: này là khách sạn của anh cả.
Ặc, thật đúng là không phải người một nhà không vào chung một cửa……
Thư Khai vò tóc, đây là khách sạn gần nhất cách chung cư nhà cậu, trong lòng nghĩ mình hôm nay đã là người làm ra tiền rồi, mẹ đến Bắc Kinh thế nào cũng muốn để bà một lần ở khách sạn cao cấp, cho nên liền dẫn đến nơi này, không nghĩ tới lại là người nhà của anh rể mở……
Lại nói Tả Thần An trước đã cảm thấy, nếu Chu Lan vào ở khách sạn của anh cả, nói thế nào anh cả cũng phải đến gặp mặt người ta một lần cho hợp lễ nghĩa, nếu không về sau người hai nhà gặp mặt nhau, đến lúc đó lại nói người Tả gia nhà anh kiêu căng, đứng ở nơi của nhà họ Tả mà cũng không ra gặp mặt, người trong gia đình đến khách sạn mà còn muốn thu tiền, này đã có thể quá xem thường…… Cho nên lúc trong thang máy đã nhắn một cái tin cho anh cả, đem nguyên do sự việc nói rõ, nhờ anh cả phải khách sạn một chuyến.
Tả Thần Viễn vốn không ở trong khách sạn, sau khi nhận được tin nhắn của em trai liền tức tốc lái xe trong thời gian ngắn nhất đến đây. Em trai và Hạ Vãn Lộ quyết tâm sống cùng nhau, anh biết rõ, nhà mình bên này đã huyên náo gà bay chó sủa, cha mẹ người ta tới, cha mẹ là không thể ra ngoài nghênh tiếp rồi, nhưng mà thân gia bên kia cũng ngàn vạn lần không thể đắc tội nữa, nếu không hạnh phúc của em trai càng khó khăn được kết thúc viên mãn, cho nên, người anh trai như anh đây thế nào cũng phải xuất mã.
Dáng dấp anh vốn ngọc thụ lâm phong, lúc này một thân trang phục thương nhân, so ngoại hình với Tả Thần An, lại thêm mấy phần chững chạc, thái độ cũng cực kỳ khiêm tốn, nụ cười cũng thành khẩn, không giống với những nụ cười xã giao thương nghiệp, cộng thêm lời nói nói ra cũng rất cung kính với mình, ngay cả Chu Lan đang một bụng lửa giận, cũng không thể trút giận lên anh, chỉ hừ hừ trong lòng, người làm anh cả này còn có chút tính người, thật không biết người mẹ nhà Tả gia ấy làm sao lại dạy ra đứa con trai xuất sắc như thế…… Truyện đăng duy nhất trên
Chỉ là, bây giờ bà muốn đi ra ngoài lại bị Tả Thần Viễn chặn lại không ra được, mà bà cũng không có ý định nhượng bộ, Tả Thần Viễn lại không vào được.
Tả Thần Viễn là người tinh thông bực nào, làm sao không biết
Đã xảy ra chuyện, nhưng anh hiểu, bất kể là xảy ra chuyện gì, điều duy nhất anh có thể làm chính là phải đầy đủ lễ nghĩa, tỏ rõ thành ý, cho nên liếc nhìn đồng hồ, cúi thấp đầu cười nói, “Dì à, thời gian không còn sớm, cũng nên ăn cơm tối, lần đầu gặp mặt, không biết dì có thể nể mặt cháu chút hay không, xuống lầu đến nhà ăn cùng dùng cơm với nhau có được không ạ?"
Chu Lan không khỏi nhìn chằm chằm vào Tả Thần Viễn, đứa con trai này và mẹ nó thật đúng là như hai người a! Mẹ một thân tư thái ngưỡng cao khinh nhục (khinh thường, vũ nhục) người khác, còn con trai lại là tư thế cúi đầu hạ thấp, nâng cao người khác. Lấy hiểu biết mấy mươi năm bà sống qua, bà có thể nhìn rõ ràng, thật ra đối với cách đối nhân xử thế, người có tư thái cúi càng thấp người, nội tâm càng cường đại! Nếu không phải Thần Viễn có một người mẹ thế kia, bà thật đúng sẽ thích cậu trai này! Nhưng chỉ cần nghĩ tới những lời Tiêu Hàn nói trong điện thoại lúc ấy, bà liền lập tức đưa Tả Thần Viễn vào danh sách kẻ địch rồi, người ta là nhà tư bản, mình là người dân lao động, sao có thể ngồi ăn cơm cùng bàn được chứ.
Vì vậy chỉ nhàn nhạt nói, “Ăn cơm cũng không cần! Xin Tả đại công tử nhường cái, tôi còn muốn bắt xe lửa về nhà! Vé xe cũng mua xong rồi!"
“Mẹ - " bên trong Hạ Vãn Lộ gọi bà một tiếng, theo ra ngoài, nhìn thấy Tả Thần Viễn bị chặn bên ngoài, có chút xấu hổ, kéo cánh tay mẹ mình nói, “Mẹ, nếu không trước vào nói chuyện chút đi!"
“Không được! Muốn nói gì các người cứ tự từ từ nói! Tôi muốn về nhà! Đừng có nhầm nhọt!" Sắc mặt của bà vẫn rất khó coi.
Tả Thần Viễn nhìn thấy sau lưng Chu Lan là em trai và em dâu, sắc mặt hai người rất ủ rũ, đoán là chẳng lẽ Thần An đã đắc tội với mẹ vợ rồi sao? Lắc đầu đồng thời liều mạng thay em trai khắc phục hậu quả, “Dì à nếu đã đến Bắc Kinh, không bằng chơi thêm hai ba ngày nữa đi, Bắc Kinh nơi này không thể so với Giang Nam khí hậu ôn hòa phong cảnh tươi đẹp, duy nhất có cũng chỉ là nhìn mấy căn nhà cũ phủ đệ xưa gì đó thôi, về phần chuyện vé xe, cháu giúp dì lùi ngày lại, người xem được không?"
“Không được!" Đối mặt với Tả Thần Viễn lễ nghĩa chu toàn, Chu Lan cũng không thể nói gì được nữa, chỉ nhã nhặn từ chối, “Nhà tôi còn có một ông lão cần phải chăm sóc, đang mùa đông, càng dễ phát bệnh, một mình ông ấy ở nhà tôi không yên tâm, hơn nữa, sắp hết năm, công việc cũng khá bận rộn, hôm nay phải về!"
Tả Thần Viễn chỉ có thể biểu hiện vẻ mặt tiếc nuối, nói thêm, “Vậy cháu sẽ đưa dì đến trạm xe lửa nha!" Anh cũng không đặt vé máy bay khoang hạng sang gì gì đó cho bà, làm như vậy chỉ làm người ta cảm thấy anh tự cao, thậm chí có người còn cho rằng anh đang xem thường những người ngồi xe lửa, phương thức sống phải tôn trọng người khác, theo ý anh, là chuyện rất quan trọng. Truyện đăng duy nhất trên
“Cũng không cần! Cũng không có hành lý gì nhiều, tự tôi bắt taxi đi là được! Mọi người cũng gấp, không dám làm trễ nãi thời gian của mọi người!" Chu Lan đanh mặt nói.
Tả Thần Viễn biết chưa có đối đãi tốt cha mẹ vợ của em trai, chỉ là giống như vẫn chưa dỗ ngọt được, thấy Chu Lan kiên trì như vậy, cũng không nài ép nữa, gọi điện thoại đến bộ phận nhà bếp, để bọn họ chuẩn bị trong vòng ba phút làm xong một phần cơm tối, đưa đến trước cửa phòng, anh nhanh chóng nhận lấy.
Chu Lan thấy vậy mới biết, thì ra khách sạn này hẳn là của nhà Tả gia đi!
“Mẹ……" Hạ Vãn Lộ thấy Chu Lan nhất quyết muốn đi, rất khổ sở, nắm tay mẹ nhẹ nhàng nói.
Chu Lan chỉ lườm cô một cái, “Tự con giải quyết cho tốt đi!"
Sau đó, liền sải bước ra ngoài.
Bốn người trẻ tuổi lập tức đuổi theo, Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ cùng đồng thanh nói, “Mẹ, để con tiễn mẹ……"
“Không cần! Đừng để tôi nhìn thấy các người! Nhìn thấy tôi phiền!" Đối với hai người này, Chu Lan liền không khách khí mà nổi giận rồi.
Thư Khai giơ đầu ngón tay thẳng đứng “Hư" một tiếng, “Chị, thôi đi, tính khí của mẹ chị không phải không biết, lửa đã bốc lên đầu, chị càng muốn tiễn mẹ càng nổi giận hơn, không bằng chờ thêm một thời gian nữa tức giận của mẹ tiêu tan đi rồi hãy nói, hai người ai cũng đừng đi tiễn, để em đi là được!"
Nhưng mà, bốn người vẫn cùng nhau đi xuống lầu, Tả Thần An lấy chìa khóa xe của anh trai, đưa cho Thư Khai, cũng không thể để lúc trời đang lạnh thế này cho mẹ vợ chen chúc đi xe buýt được, Tả Thần Viễn lại lấy cơm tối bộ phận nhà bếp chuẩn bị xong đưa cho Thư Khai mang theo, chuẩn bị để Chu Lan ăn trên xe.
Bà làm sao cũng không quên được giọng điệu của Tiêu Hàn khi gọi điện thoại cho bà. Bà và Tiêu Hàn là người ngang hàng nhau, Tiêu Hàn đối với bà còn vô lễ như vậy, bà hoàn toàn có thể tưởng tượng, Hạ Vãn Lộ trước mặt Tiêu Hàn sẽ có đãi ngộ gì. Người sống trên đời, ai mà chẳng kiêu ngạo? Huống chi cả đời Chu Lan bà đều mạnh mẽ, mặc dù gia sản tích lũy không bao nhiêu, nhưng cũng tâm cao khí ngạo, làm sao chịu được người như vậy khi dễ người nhà bà?
Sống trong những gia đình kiểu này, có kiểu mẹ chồng thế này, cũng có thể lý giải được tại sao Hạ Vãn Lộ lại mắc chứng bệnh trầm cảm, tính tình của con gái bà có chuyện gì cũng giấu trong lòng, coi như không điên cũng sẽ bị bức điên! Cho nên, lần này phải quyết tâm, nhưng nhìn tình hình này, dường như con gái cũng không muốn thỏa hiệp.
Bà vừa tức giận vừa không nhẫn nại, cuối cùng chỉ có thể ép buộc, “Hai đứa các con! Đã quyết định muốn ở bám Bắc Kinh luôn sao?"
“Mẹ, đừng có nói khó nghe như vậy nha……" Thư Khai chậm rãi lầu bầu một tiếng.
“Ta hỏi các con có phải hay không?!" Chu Lan lạnh lùng quát nói, vào giờ phút này, bà làm sao còn bận tâm đến cách dùng từ? Lúc Tả Thần An đi vào, bà không cầm dao chém nó, đã là đang rất khống chế lý trí của mình lắm rồi! Giao con gái vào tay nó, nó chính là tùy tiện để người khác làm nhục đi!
Thư Khai và Hạ Vãn Lộ cúi thấp đầu không dám lên tiếng, không lên tiếng liền chứng tỏ cho đã đồng ý rồi sao?
Chu Lan hừ lạnh, “Được…… Được…… Chúng mày trưởng thành rồi…… Người làm mẹ như tôi đây cũng không quản được chúng mày…… Được! Bây giờ sẽ không còn giống như thời chúng mày còn bé, không nghe lời tôi liền kẹp một phát đã ôm chúng mày trở về! Tôi già rồi, ôm không nổi! Coi như tôi chưa sanh cũng chưa có nuôi! Miễn cho người ta nói sau lưng! Nói tôi không biết dạy chúng mày!"
Chu Lan nói xong liền nhấc túi đi ra ngoài, nỗi đau từ Hiểu Thần còn chưa bình phục xong, hôm nay nói ra những lời này, chính bà cũng đau không chịu nổi, hốc mắt nhất thời phiếm hồng.
Ba đứa con thấy vậy, làm sao có thể chịu được? Cùng nhau đi đến kéo bà, Hạ Vãn Lộ quỳ trên đất ôm lấy chân mẹ mình, khóc đến thở không ra hơi, “Mẹ…… Người như vậy…… Làm con phải làm sao? Mẹ……"
Hạ Vãn Lộ vẫn ôm chặt chân bà, khóc nói, “Mẹ…… Không phải như vậy…… Con gái muốn người…… Nhưng mà con cũng muốn anh ấy…… Hai người đều là người con yêu…… Mẹ…… Con không uất ức…… Thật…… Một chút cũng không có uất ức…… Mặc dù mẹ anh ấy không muốn gặp con…… Nhưng anh ấy rất thương con…… Những người khác trong gia đình anh ấy cũng rất tốt…… Con cảm thấy rất hạnh phúc…… Thật…… Mẹ…… Đừng ép buộc con có được không?"
“Không phải là mẹ ép con! Ta chỉ đang biểu đạt quan điểm của mình! Chuyện kết hôn của con ta thật không hài lòng! Gia đình nó còn khinh bỉ gia đình nhà chúng ta? Nói cho con biết, Chu Lan ta còn nhìn không vừa mắt nhà bọn họ! Cái gì chứ, chẳng phải chỉ là mấy đồng tiền dơ bẩn hay sao? Nhưng mà bây giờ ta đối mặt con nói chuyện cũng vô dụng rồi! Vậy ta cũng không còn biện pháp nào nữa, chỉ có thể tùy ý con! Đây là con đường con chọn, tự chính con lo liệu lấy đi! Con nguyện ý ở đây mất mặt ăn bám, đó là chuyện của con! Mà mặt mo này của ta cũng bị vứt sạch rồi! Trái tim của ta cũng không chịu nổi bị chúng mày kích thích mấy lần, sau này không gặp, cũng sẽ thảnh thơi!" Chu Lan nói xong dùng sức rút chân ra, bước nhanh đi ra ngoài cửa, xoẹt một cái kéo cánh cửa ra.Truyện đăng duy nhất trên
Ba người trong phòng khẩn trương, nhanh chóng đuổi theo, lại thấy Chu Lan đứng bất động trước cửa, bên ngoài truyền vào một giọng nói ôn hòa trầm ấm, “Dì, người khỏe chứ, con là Thần Viễn anh trai của Thần An, lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp người, Thần Viễn vô cùng vinh hạnh, không biết dì ở đây, Thần Viễn thật sự lễ nghĩa không chu toàn, xin dì tha thứ cho cháu đã chậm trễ."
Anh cả?! Hạ Vãn Lộ liếc mắt nhìn Tả Thần An, Tả Thần An nhướng nhướng mày, dùng hình khẩu nói ra một câu: này là khách sạn của anh cả.
Ặc, thật đúng là không phải người một nhà không vào chung một cửa……
Thư Khai vò tóc, đây là khách sạn gần nhất cách chung cư nhà cậu, trong lòng nghĩ mình hôm nay đã là người làm ra tiền rồi, mẹ đến Bắc Kinh thế nào cũng muốn để bà một lần ở khách sạn cao cấp, cho nên liền dẫn đến nơi này, không nghĩ tới lại là người nhà của anh rể mở……
Lại nói Tả Thần An trước đã cảm thấy, nếu Chu Lan vào ở khách sạn của anh cả, nói thế nào anh cả cũng phải đến gặp mặt người ta một lần cho hợp lễ nghĩa, nếu không về sau người hai nhà gặp mặt nhau, đến lúc đó lại nói người Tả gia nhà anh kiêu căng, đứng ở nơi của nhà họ Tả mà cũng không ra gặp mặt, người trong gia đình đến khách sạn mà còn muốn thu tiền, này đã có thể quá xem thường…… Cho nên lúc trong thang máy đã nhắn một cái tin cho anh cả, đem nguyên do sự việc nói rõ, nhờ anh cả phải khách sạn một chuyến.
Tả Thần Viễn vốn không ở trong khách sạn, sau khi nhận được tin nhắn của em trai liền tức tốc lái xe trong thời gian ngắn nhất đến đây. Em trai và Hạ Vãn Lộ quyết tâm sống cùng nhau, anh biết rõ, nhà mình bên này đã huyên náo gà bay chó sủa, cha mẹ người ta tới, cha mẹ là không thể ra ngoài nghênh tiếp rồi, nhưng mà thân gia bên kia cũng ngàn vạn lần không thể đắc tội nữa, nếu không hạnh phúc của em trai càng khó khăn được kết thúc viên mãn, cho nên, người anh trai như anh đây thế nào cũng phải xuất mã.
Dáng dấp anh vốn ngọc thụ lâm phong, lúc này một thân trang phục thương nhân, so ngoại hình với Tả Thần An, lại thêm mấy phần chững chạc, thái độ cũng cực kỳ khiêm tốn, nụ cười cũng thành khẩn, không giống với những nụ cười xã giao thương nghiệp, cộng thêm lời nói nói ra cũng rất cung kính với mình, ngay cả Chu Lan đang một bụng lửa giận, cũng không thể trút giận lên anh, chỉ hừ hừ trong lòng, người làm anh cả này còn có chút tính người, thật không biết người mẹ nhà Tả gia ấy làm sao lại dạy ra đứa con trai xuất sắc như thế…… Truyện đăng duy nhất trên
Chỉ là, bây giờ bà muốn đi ra ngoài lại bị Tả Thần Viễn chặn lại không ra được, mà bà cũng không có ý định nhượng bộ, Tả Thần Viễn lại không vào được.
Tả Thần Viễn là người tinh thông bực nào, làm sao không biết
Đã xảy ra chuyện, nhưng anh hiểu, bất kể là xảy ra chuyện gì, điều duy nhất anh có thể làm chính là phải đầy đủ lễ nghĩa, tỏ rõ thành ý, cho nên liếc nhìn đồng hồ, cúi thấp đầu cười nói, “Dì à, thời gian không còn sớm, cũng nên ăn cơm tối, lần đầu gặp mặt, không biết dì có thể nể mặt cháu chút hay không, xuống lầu đến nhà ăn cùng dùng cơm với nhau có được không ạ?"
Chu Lan không khỏi nhìn chằm chằm vào Tả Thần Viễn, đứa con trai này và mẹ nó thật đúng là như hai người a! Mẹ một thân tư thái ngưỡng cao khinh nhục (khinh thường, vũ nhục) người khác, còn con trai lại là tư thế cúi đầu hạ thấp, nâng cao người khác. Lấy hiểu biết mấy mươi năm bà sống qua, bà có thể nhìn rõ ràng, thật ra đối với cách đối nhân xử thế, người có tư thái cúi càng thấp người, nội tâm càng cường đại! Nếu không phải Thần Viễn có một người mẹ thế kia, bà thật đúng sẽ thích cậu trai này! Nhưng chỉ cần nghĩ tới những lời Tiêu Hàn nói trong điện thoại lúc ấy, bà liền lập tức đưa Tả Thần Viễn vào danh sách kẻ địch rồi, người ta là nhà tư bản, mình là người dân lao động, sao có thể ngồi ăn cơm cùng bàn được chứ.
Vì vậy chỉ nhàn nhạt nói, “Ăn cơm cũng không cần! Xin Tả đại công tử nhường cái, tôi còn muốn bắt xe lửa về nhà! Vé xe cũng mua xong rồi!"
“Mẹ - " bên trong Hạ Vãn Lộ gọi bà một tiếng, theo ra ngoài, nhìn thấy Tả Thần Viễn bị chặn bên ngoài, có chút xấu hổ, kéo cánh tay mẹ mình nói, “Mẹ, nếu không trước vào nói chuyện chút đi!"
“Không được! Muốn nói gì các người cứ tự từ từ nói! Tôi muốn về nhà! Đừng có nhầm nhọt!" Sắc mặt của bà vẫn rất khó coi.
Tả Thần Viễn nhìn thấy sau lưng Chu Lan là em trai và em dâu, sắc mặt hai người rất ủ rũ, đoán là chẳng lẽ Thần An đã đắc tội với mẹ vợ rồi sao? Lắc đầu đồng thời liều mạng thay em trai khắc phục hậu quả, “Dì à nếu đã đến Bắc Kinh, không bằng chơi thêm hai ba ngày nữa đi, Bắc Kinh nơi này không thể so với Giang Nam khí hậu ôn hòa phong cảnh tươi đẹp, duy nhất có cũng chỉ là nhìn mấy căn nhà cũ phủ đệ xưa gì đó thôi, về phần chuyện vé xe, cháu giúp dì lùi ngày lại, người xem được không?"
“Không được!" Đối mặt với Tả Thần Viễn lễ nghĩa chu toàn, Chu Lan cũng không thể nói gì được nữa, chỉ nhã nhặn từ chối, “Nhà tôi còn có một ông lão cần phải chăm sóc, đang mùa đông, càng dễ phát bệnh, một mình ông ấy ở nhà tôi không yên tâm, hơn nữa, sắp hết năm, công việc cũng khá bận rộn, hôm nay phải về!"
Tả Thần Viễn chỉ có thể biểu hiện vẻ mặt tiếc nuối, nói thêm, “Vậy cháu sẽ đưa dì đến trạm xe lửa nha!" Anh cũng không đặt vé máy bay khoang hạng sang gì gì đó cho bà, làm như vậy chỉ làm người ta cảm thấy anh tự cao, thậm chí có người còn cho rằng anh đang xem thường những người ngồi xe lửa, phương thức sống phải tôn trọng người khác, theo ý anh, là chuyện rất quan trọng. Truyện đăng duy nhất trên
“Cũng không cần! Cũng không có hành lý gì nhiều, tự tôi bắt taxi đi là được! Mọi người cũng gấp, không dám làm trễ nãi thời gian của mọi người!" Chu Lan đanh mặt nói.
Tả Thần Viễn biết chưa có đối đãi tốt cha mẹ vợ của em trai, chỉ là giống như vẫn chưa dỗ ngọt được, thấy Chu Lan kiên trì như vậy, cũng không nài ép nữa, gọi điện thoại đến bộ phận nhà bếp, để bọn họ chuẩn bị trong vòng ba phút làm xong một phần cơm tối, đưa đến trước cửa phòng, anh nhanh chóng nhận lấy.
Chu Lan thấy vậy mới biết, thì ra khách sạn này hẳn là của nhà Tả gia đi!
“Mẹ……" Hạ Vãn Lộ thấy Chu Lan nhất quyết muốn đi, rất khổ sở, nắm tay mẹ nhẹ nhàng nói.
Chu Lan chỉ lườm cô một cái, “Tự con giải quyết cho tốt đi!"
Sau đó, liền sải bước ra ngoài.
Bốn người trẻ tuổi lập tức đuổi theo, Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ cùng đồng thanh nói, “Mẹ, để con tiễn mẹ……"
“Không cần! Đừng để tôi nhìn thấy các người! Nhìn thấy tôi phiền!" Đối với hai người này, Chu Lan liền không khách khí mà nổi giận rồi.
Thư Khai giơ đầu ngón tay thẳng đứng “Hư" một tiếng, “Chị, thôi đi, tính khí của mẹ chị không phải không biết, lửa đã bốc lên đầu, chị càng muốn tiễn mẹ càng nổi giận hơn, không bằng chờ thêm một thời gian nữa tức giận của mẹ tiêu tan đi rồi hãy nói, hai người ai cũng đừng đi tiễn, để em đi là được!"
Nhưng mà, bốn người vẫn cùng nhau đi xuống lầu, Tả Thần An lấy chìa khóa xe của anh trai, đưa cho Thư Khai, cũng không thể để lúc trời đang lạnh thế này cho mẹ vợ chen chúc đi xe buýt được, Tả Thần Viễn lại lấy cơm tối bộ phận nhà bếp chuẩn bị xong đưa cho Thư Khai mang theo, chuẩn bị để Chu Lan ăn trên xe.
Tác giả :
Cát Tường Dạ