Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 192: Anh là thương em
Hồi lâu, đột nhiên vang lên giọng nói của Tả Thần An, “Em đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại ăn ít vậy nha?"
Cô hồi phục lại tinh thần, nhìn đồ ăn để đầy trên bàn, rốt cuộc ăn cũng không vô, cười cười, vô cùng ngượng nghịu nói: “Em ăn no rồi!"
Chân mày anh nhíu lên, một chén cơm nhỏ cũng còn đến hơn phân nửa, “Ít như vậy mà đã ăn no rồi sao? Giống con mèo nhỏ vậy? Không được! Ăn thêm chút nữa!" Anh bất chấp tất cả, gắp vào trong chén cô rất nhiều món ăn, “Ăn xong mấy món này, nhiệm vụ mới hoàn thành!"
Cô cầm chiếc đũa, mi tâm nhíu chặt không hề giãn ra, cũng không nói tiếng nào, lặng lẽ bắt đầu ăn, chỉ là ăn rất chậm.
Anh nghĩ giọng của mình đã hù dọa cô, vuốt vuốt tóc cô, “Anh là thương em, không phải hung dữ với em! Ăn đi!"
Vì đã uống rượu, nên lời nói càng không kiêng dè, Thư Khai nghe thấy, cũng chỉ nhìn hai người cười cười.
Cô ăn rất miễn cưỡng ăn từng miếng từng miếng thức ăn anh đưa cho, sau khi ăn xong, liền ngay cả Tả Thần An cũng nhìn không nổi nữa rồi, “Thôi, đừng ăn nữa, này khó ăn lắm sao?"
Cô ngẩng mặt, có chút uất ức nhưng vẫn cười, “Không phải, chỉ là thật đã ăn no……."
“Ăn no rồi thì thôi, ngốc……" Anh còn không nhịn được ôm mặt cô.
“Này, em nói hai người, ở trước mặt mặt em cũng phải kiêng kỵ chút chứ? Con nít không được xem nha!" Thư Khai tựa vào ghế dựa bàn ăn, trêu ghẹo hai người.
“Em đi thu dọn chén!" Hạ Vãn Lộ thấy ăn cũng no rồi, không để ý đến Thư Khai đang giễu cợt mình, đưa tay dọn dẹp chén bát trên bàn.
Tả Thần An bắt lấy cánh tay đang dọn chén của cô, “Ai cho em dọn? Tắm, cho nhẹ nhõm người đi, sau đó đến thư phòng nghe ca khúc mới của Thư Khai, rất tuyệt! Không phải em luôn là người đầu tiên nghe sao?"
“Vâng……" Cô gật đầu, đi vào phòng ngủ.
Thư Khai nhìn bóng lưng cô, cau mày nghĩ ngợi, “Anh rể, em cảm thấy chị có chút không thích hợp nha! Đêm nay, nói cũng không được mấy câu, dáng vẻ xem ra có chút không được vui!"
Tả Thần An xoa xoa mi tâm, “Anh cũng nhìn thấy! Mấy ngày nay đều là như vậy! Còn không phải là chuyện của Hiểu Thần sao! Áp lực lớn!"
“Hạ Hiểu Thần đáng ghét! Cô ta là kẻ đáng đánh đòn! Nếu như cô ta là đàn ông, em sớm đã đánh cô ta đến chết đi sống lại! Em lại còn chăm sóc cho cô ta mấy ngày! Em thật sự rất ấm ức nha! Nếu như không phải là do chị em phân phó, em mà chăm sóc cho cô ta ư? !" Mặt mày Thư Khai đầy vẻ phẫn hận.
Tả Thần An cười cười, không tiếp lời.
“Đi thôi, anh rể, đừng nhắc đến cô gái ngán chân này nữa! Trước hết chúng ta xem ca từ chút đã, anh cảm thấy ca từ còn phải chỉnh sửa lại nữa không?"
“Trước để anh nghe chút xem!"
Hai người cùng nhau vào thư phòng, thảo luận vây quanh chuyện album của Thư Khai cũng khoảng hơn một giờ, ước mơ của Thư Khai đang được thực hiện, thảo luận chuyện với Tả Thần An quả thật nói không hết, cuối cùng vẫn là Tả Thần An cảm thấy kỳ lạ, “Chị em đang làm gì vậy? Đã lâu vậy mà còn chưa qua đây, anh đi xem một chút, hôm nay chỉ tới đây thôi! Em cũng đừng có về, ở chỗ này một bữa đi, sát thư phòng có một phòng khách đấy, chúng ta đã uống chút rượu, lái xe ra đường chị em sẽ lo lắng!"
“Vâng! Được, anh rể! Để em tự suy nghĩ một chút." Thư Khai đưa mắt nhìn anh rời khỏi.
Của phòng chính đang đóng, anh nghe thấy có chút mùi khét, hít vào một cái, cảm thấy nó truyền ra từ trong phòng ngủ chính, anh cả kinh, vội vàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Hạ Vãn Lộ đang ủi quần áo cho anh, tuy nhiên người đang ủi đồ kia đã mất hồn, y phục đang cháy cũng không phát hiện, cho đến khi nghe tiếng động đẩy cửa của anh, mới chợt bừng tỉnh, tay chân luống cuống rút phích cắm.
Quần áo cháy hỏng rồi, cô cầm nó trong tay, chán nản nhìn anh.
Nét mặt của cô giống như một đứa bé đang phạm lỗi, nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ cười, thế nhưng vào giờ phút này, anh lại không cười nổi, cô đang cố gắng chứng minh cái gì đây? Anh không cần cô phải làm những chuyện này!
Vì vậy đi tới, đoạt lấy quần áo trong tay cô vứt đi, ôm cô vào trong ngực, “Thôi, hỏng thì hỏng, hôm nào cùng anh đi mua cái mới, đúng lúc cũng đã lâu chúng ta không đi dạo phố rồi!"
Cô dịu ngoan tựa vào trước ngực anh, đôi tay vòng quanh hông anh, bộ dạng vẫn còn sa sút, “Thật xin lỗi, Thần An, em muốn cố gắng làm một người vợ thật tốt, nhưng mà em…… Ngay cả mấy bộ quần áo cũng không ủi được……."
Anh ôm chặt cô, “Đồ ngốc! Là do gần đây em suy nghĩ nhiều thôi! Em vẫn là người vợ tốt của anh! Gần đây nhiều chuyện xảy ra, trong lòng em đang rất đau khổ, nào còn có tâm tình làm những chuyện này? Cho nên em hoàn toàn không cần nhọc lòng cố gắng vì anh làm mấy chuyện bưng cơm rót nước, không cần giặt giũ ủi quần áo, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, thật vui vẻ, là được rồi! Không cần phải bức bách mình! Hửm?"
Cô không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ ôm chặt anh hơn.
Anh ôm cô, cảm thấy dường như cô càng gầy hơn, trong lòng càng thêm đau xót, cô nàng ngốc nghếch này, quá nóng vội rồi, muốn khôi phục lại hình ảnh hai người như lúc trước cũng không cần phải làm như thế, cái anh muốn là một người vợ, chứ không phải là một người giúp việc nhà cho anh…….
Không khí có chút ảm đạm, anh cảm thấy, không khí nên có chút sống động hơn, bàn tay sờ loạn trên người cô, “Anh xem chút nào…… Để anh xem chút…… Kết quả không chịu ăn cơm quả thật là quá gầy……. Chỗ này có gầy không? Chết rồi! Vốn là không lớn, bây giờ chỉ có A thôi!"
Anh cách áo len nắm cô, “Bà xã, em phải ăn nhiều một chút! Ông xã thích mập hơn chút nữa, tay vuốt ve mới cảm thấy thoải mái…… Gầy nữa anh không thích đâu!"
Lúc đầu cô còn đỏ mặt mà cười, về sau lại đột nhiên tưởng thật, lo lắng hỏi anh, “Anh thật sự không thích?"
Anh đùa không nổi nữa…….
Anh
Có chút xẩu hổ, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Làm sao như vậy chứ? Anh đang đùa thôi, bất kể em như thế nào, anh đều thích! Nhưng mà thân thể quá gầy quả thực không tốt, em là y tá, cũng biết được mà!"
“Vâng! Em sẽ ăn nhiều một chút!" Cô nghiêm túc trả lời.
Không biết vì sao, anh chợt hoài niệm về một Hạ Vãn Lộ tính cách quật cường, cùng anh đấu khẩu, thậm chí đối với anh rất hờ hững, cô trước mắt, quá ngoan, ngoan đến nỗi khiến anh cảm thấy có chút xa lạ…….
Chỉ là, chỉ hơi ngơ ngẩn một chút, anh liền nâng mặt cô hôn chụt một cái, “Anh đi tắm, chờ anh!"
“Dạ!" Cô còn gật đầu. Sau khi chờ anh vào phòng tắm, đóng lại cửa phòng ngủ.
Trong phòng tắm, sau một hồi nghe tiếng nước chảy róc ra róc rách, đột nhiên vang lên giọng nói của anh, “Bà xã, trông coi anh mặc quần áo!"
“……" Vẫn còn để bụng lời nói của Thư Khai đấy…… Cô tìm quần lót và áo ngủ của anh từ trong tủ quần áo, gõ cửa, “Đưa anh."
Cửa phòng tắm soạt một tiếng kéo ra, anh hoa lệ lộng lẫy xuất hiện trước mắt cô, xuân sắc vô biên, con ngươi đen như mặc ngọc trong hơi nước lượn lờ có chút sáng loe lóe, “Không phải em sẽ mặc quần áo cho anh à?" Khóe môi anh nhếch lên thành một đường cong, nước trên tóc từng giọt từng giọt nhỏ xuống, càng tô vẻ thêm cho con mắt sắc bén trong trẻo của anh.
Trong phòng tắm hơi nước nóng hầm hập, hun đến má cô cũng nóng lên, cô giật giật cánh môi, muốn nói gì đó, lại cái gì cũng không nói ra, ngược lại thoải mái mặc đồ cho anh.
Chợt, cảm thấy hai chân đang lơ lửng trên không, cô bị anh ôm lấy, trong tiếng kinh hô, cô bị anh ôm ra khỏi phòng tắm, ôm đến bên giường, sau đó, nặng nề cùng anh ngã xuống giường.
Trong nhà đã đổi giường lớn, có thể cho bọn họ lăn lộn thoải mái, sau mấy lượt lăn lộn, những giọt nước trên người anh đã làm ướt quần áo cô, anh cười nhẹ, hơi thở phả ra đều là mùi vị của rượu đỏ.
Quần áo cô đang mặc chính là bộ trang phục trong nhà mùa thu, trong lúc lăn lộn, váy cũng đã rộng mở, anh nhẹ nhàng xé ra, tiện tay lột lớp áo khoác, sau đó đến áo thun T shirt, quần……
Hai người cùng lõa thể nhìn nhau, bàn tay anh bỏng rát đốt người, mà cô, lại lạnh như đêm mùa thu…….
“Sao lại lạnh như vậy?" Anh nỉ non, hôn lên đôi môi cô, làn da cô, anh muốn dùng sự nhiệt tình của mình dẫn đốt cô.
Anh rất dịu dàng, cũng rất cố gắng, cô cũng ôm anh, hết sức cố gắng hưởng ứng lại, ngoài dự đoán, lần này, lại là cảm giác miễn cưỡng…….
Anh có chút mất hứng, làm qua loa, sau đó vẫn ôm cô, trấn an cô, “Ngủ đi."
Cô biết anh không được tận hứng, vùi vào ngực anh không nhúc nhích, hồi lâu, lầu bầu nói, “Thật xin lỗi……" Thật ra thì cô cũng không muốn như vậy…….
Anh vốn đã nhắm mắt lại, nghe lời nói đầy áy náy của cô, có chút không đành lòng, hôn cái trán cùng chop mũi của cô, “Không cho nói câu xin lỗi, em không có lỗi với anh! Có biết không?"
Cô không nói, một lúc sau, mới ở trong lòng anh gật đầu một cái.
Cả đêm, cứ lẳng lặng trôi qua như thế.
Ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng, điện thoại Hạ Vãn Lộ cứ vang lên không ngừng, đánh thức hai người đang ôm nhau ngủ.
Không khí buổi sáng, có chút lạnh. Tối hôm qua, hai người với thân thể trần truồng cứ như vậy mà ngủ, anh sợ cô sẽ lạnh, nên để cô ngủ tiếp, mình đứng dậy, tùy tiện mặc một bộ quần áo, cầm lấy cái điện thoại di động của cô.
Vừa nhìn liền thấy, người gọi điện đến là mẹ của Hạ Vãn Lộ.
Anh đẩy đẩy cô, “Nhanh, là mẹ gọi đến, gọi điện thoại sớm như vậy, nhất định là có chuyện khẩn cấp!"
Cánh tay Hạ Vãn Lộ từ trong cái chăn ấm áp đưa ra, trắng noãn như ngọc, anh nhìn thấy ánh mắt cũng đờ đẫn, lần mò muốn nhìn xuống phong cảnh thêm chút, lại sợ cô lạnh, lập tức lấy chăn đắp lên người cô.
Cô cười cười với anh, cám ơn anh chăm sóc, sau đó cầm lấy điện thoại, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn vừa mới ngủ dậy, “Vâng, mẹ, chào buổi sáng."
“Lộ Lộ à! Con nhanh nhanh trở về! Đã xảy ra chuyện!" Đầu dây bên kia là giọng nói vồn vã của mẹ.
Cô hồi phục lại tinh thần, nhìn đồ ăn để đầy trên bàn, rốt cuộc ăn cũng không vô, cười cười, vô cùng ngượng nghịu nói: “Em ăn no rồi!"
Chân mày anh nhíu lên, một chén cơm nhỏ cũng còn đến hơn phân nửa, “Ít như vậy mà đã ăn no rồi sao? Giống con mèo nhỏ vậy? Không được! Ăn thêm chút nữa!" Anh bất chấp tất cả, gắp vào trong chén cô rất nhiều món ăn, “Ăn xong mấy món này, nhiệm vụ mới hoàn thành!"
Cô cầm chiếc đũa, mi tâm nhíu chặt không hề giãn ra, cũng không nói tiếng nào, lặng lẽ bắt đầu ăn, chỉ là ăn rất chậm.
Anh nghĩ giọng của mình đã hù dọa cô, vuốt vuốt tóc cô, “Anh là thương em, không phải hung dữ với em! Ăn đi!"
Vì đã uống rượu, nên lời nói càng không kiêng dè, Thư Khai nghe thấy, cũng chỉ nhìn hai người cười cười.
Cô ăn rất miễn cưỡng ăn từng miếng từng miếng thức ăn anh đưa cho, sau khi ăn xong, liền ngay cả Tả Thần An cũng nhìn không nổi nữa rồi, “Thôi, đừng ăn nữa, này khó ăn lắm sao?"
Cô ngẩng mặt, có chút uất ức nhưng vẫn cười, “Không phải, chỉ là thật đã ăn no……."
“Ăn no rồi thì thôi, ngốc……" Anh còn không nhịn được ôm mặt cô.
“Này, em nói hai người, ở trước mặt mặt em cũng phải kiêng kỵ chút chứ? Con nít không được xem nha!" Thư Khai tựa vào ghế dựa bàn ăn, trêu ghẹo hai người.
“Em đi thu dọn chén!" Hạ Vãn Lộ thấy ăn cũng no rồi, không để ý đến Thư Khai đang giễu cợt mình, đưa tay dọn dẹp chén bát trên bàn.
Tả Thần An bắt lấy cánh tay đang dọn chén của cô, “Ai cho em dọn? Tắm, cho nhẹ nhõm người đi, sau đó đến thư phòng nghe ca khúc mới của Thư Khai, rất tuyệt! Không phải em luôn là người đầu tiên nghe sao?"
“Vâng……" Cô gật đầu, đi vào phòng ngủ.
Thư Khai nhìn bóng lưng cô, cau mày nghĩ ngợi, “Anh rể, em cảm thấy chị có chút không thích hợp nha! Đêm nay, nói cũng không được mấy câu, dáng vẻ xem ra có chút không được vui!"
Tả Thần An xoa xoa mi tâm, “Anh cũng nhìn thấy! Mấy ngày nay đều là như vậy! Còn không phải là chuyện của Hiểu Thần sao! Áp lực lớn!"
“Hạ Hiểu Thần đáng ghét! Cô ta là kẻ đáng đánh đòn! Nếu như cô ta là đàn ông, em sớm đã đánh cô ta đến chết đi sống lại! Em lại còn chăm sóc cho cô ta mấy ngày! Em thật sự rất ấm ức nha! Nếu như không phải là do chị em phân phó, em mà chăm sóc cho cô ta ư? !" Mặt mày Thư Khai đầy vẻ phẫn hận.
Tả Thần An cười cười, không tiếp lời.
“Đi thôi, anh rể, đừng nhắc đến cô gái ngán chân này nữa! Trước hết chúng ta xem ca từ chút đã, anh cảm thấy ca từ còn phải chỉnh sửa lại nữa không?"
“Trước để anh nghe chút xem!"
Hai người cùng nhau vào thư phòng, thảo luận vây quanh chuyện album của Thư Khai cũng khoảng hơn một giờ, ước mơ của Thư Khai đang được thực hiện, thảo luận chuyện với Tả Thần An quả thật nói không hết, cuối cùng vẫn là Tả Thần An cảm thấy kỳ lạ, “Chị em đang làm gì vậy? Đã lâu vậy mà còn chưa qua đây, anh đi xem một chút, hôm nay chỉ tới đây thôi! Em cũng đừng có về, ở chỗ này một bữa đi, sát thư phòng có một phòng khách đấy, chúng ta đã uống chút rượu, lái xe ra đường chị em sẽ lo lắng!"
“Vâng! Được, anh rể! Để em tự suy nghĩ một chút." Thư Khai đưa mắt nhìn anh rời khỏi.
Của phòng chính đang đóng, anh nghe thấy có chút mùi khét, hít vào một cái, cảm thấy nó truyền ra từ trong phòng ngủ chính, anh cả kinh, vội vàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Hạ Vãn Lộ đang ủi quần áo cho anh, tuy nhiên người đang ủi đồ kia đã mất hồn, y phục đang cháy cũng không phát hiện, cho đến khi nghe tiếng động đẩy cửa của anh, mới chợt bừng tỉnh, tay chân luống cuống rút phích cắm.
Quần áo cháy hỏng rồi, cô cầm nó trong tay, chán nản nhìn anh.
Nét mặt của cô giống như một đứa bé đang phạm lỗi, nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ cười, thế nhưng vào giờ phút này, anh lại không cười nổi, cô đang cố gắng chứng minh cái gì đây? Anh không cần cô phải làm những chuyện này!
Vì vậy đi tới, đoạt lấy quần áo trong tay cô vứt đi, ôm cô vào trong ngực, “Thôi, hỏng thì hỏng, hôm nào cùng anh đi mua cái mới, đúng lúc cũng đã lâu chúng ta không đi dạo phố rồi!"
Cô dịu ngoan tựa vào trước ngực anh, đôi tay vòng quanh hông anh, bộ dạng vẫn còn sa sút, “Thật xin lỗi, Thần An, em muốn cố gắng làm một người vợ thật tốt, nhưng mà em…… Ngay cả mấy bộ quần áo cũng không ủi được……."
Anh ôm chặt cô, “Đồ ngốc! Là do gần đây em suy nghĩ nhiều thôi! Em vẫn là người vợ tốt của anh! Gần đây nhiều chuyện xảy ra, trong lòng em đang rất đau khổ, nào còn có tâm tình làm những chuyện này? Cho nên em hoàn toàn không cần nhọc lòng cố gắng vì anh làm mấy chuyện bưng cơm rót nước, không cần giặt giũ ủi quần áo, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, thật vui vẻ, là được rồi! Không cần phải bức bách mình! Hửm?"
Cô không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ ôm chặt anh hơn.
Anh ôm cô, cảm thấy dường như cô càng gầy hơn, trong lòng càng thêm đau xót, cô nàng ngốc nghếch này, quá nóng vội rồi, muốn khôi phục lại hình ảnh hai người như lúc trước cũng không cần phải làm như thế, cái anh muốn là một người vợ, chứ không phải là một người giúp việc nhà cho anh…….
Không khí có chút ảm đạm, anh cảm thấy, không khí nên có chút sống động hơn, bàn tay sờ loạn trên người cô, “Anh xem chút nào…… Để anh xem chút…… Kết quả không chịu ăn cơm quả thật là quá gầy……. Chỗ này có gầy không? Chết rồi! Vốn là không lớn, bây giờ chỉ có A thôi!"
Anh cách áo len nắm cô, “Bà xã, em phải ăn nhiều một chút! Ông xã thích mập hơn chút nữa, tay vuốt ve mới cảm thấy thoải mái…… Gầy nữa anh không thích đâu!"
Lúc đầu cô còn đỏ mặt mà cười, về sau lại đột nhiên tưởng thật, lo lắng hỏi anh, “Anh thật sự không thích?"
Anh đùa không nổi nữa…….
Anh
Có chút xẩu hổ, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Làm sao như vậy chứ? Anh đang đùa thôi, bất kể em như thế nào, anh đều thích! Nhưng mà thân thể quá gầy quả thực không tốt, em là y tá, cũng biết được mà!"
“Vâng! Em sẽ ăn nhiều một chút!" Cô nghiêm túc trả lời.
Không biết vì sao, anh chợt hoài niệm về một Hạ Vãn Lộ tính cách quật cường, cùng anh đấu khẩu, thậm chí đối với anh rất hờ hững, cô trước mắt, quá ngoan, ngoan đến nỗi khiến anh cảm thấy có chút xa lạ…….
Chỉ là, chỉ hơi ngơ ngẩn một chút, anh liền nâng mặt cô hôn chụt một cái, “Anh đi tắm, chờ anh!"
“Dạ!" Cô còn gật đầu. Sau khi chờ anh vào phòng tắm, đóng lại cửa phòng ngủ.
Trong phòng tắm, sau một hồi nghe tiếng nước chảy róc ra róc rách, đột nhiên vang lên giọng nói của anh, “Bà xã, trông coi anh mặc quần áo!"
“……" Vẫn còn để bụng lời nói của Thư Khai đấy…… Cô tìm quần lót và áo ngủ của anh từ trong tủ quần áo, gõ cửa, “Đưa anh."
Cửa phòng tắm soạt một tiếng kéo ra, anh hoa lệ lộng lẫy xuất hiện trước mắt cô, xuân sắc vô biên, con ngươi đen như mặc ngọc trong hơi nước lượn lờ có chút sáng loe lóe, “Không phải em sẽ mặc quần áo cho anh à?" Khóe môi anh nhếch lên thành một đường cong, nước trên tóc từng giọt từng giọt nhỏ xuống, càng tô vẻ thêm cho con mắt sắc bén trong trẻo của anh.
Trong phòng tắm hơi nước nóng hầm hập, hun đến má cô cũng nóng lên, cô giật giật cánh môi, muốn nói gì đó, lại cái gì cũng không nói ra, ngược lại thoải mái mặc đồ cho anh.
Chợt, cảm thấy hai chân đang lơ lửng trên không, cô bị anh ôm lấy, trong tiếng kinh hô, cô bị anh ôm ra khỏi phòng tắm, ôm đến bên giường, sau đó, nặng nề cùng anh ngã xuống giường.
Trong nhà đã đổi giường lớn, có thể cho bọn họ lăn lộn thoải mái, sau mấy lượt lăn lộn, những giọt nước trên người anh đã làm ướt quần áo cô, anh cười nhẹ, hơi thở phả ra đều là mùi vị của rượu đỏ.
Quần áo cô đang mặc chính là bộ trang phục trong nhà mùa thu, trong lúc lăn lộn, váy cũng đã rộng mở, anh nhẹ nhàng xé ra, tiện tay lột lớp áo khoác, sau đó đến áo thun T shirt, quần……
Hai người cùng lõa thể nhìn nhau, bàn tay anh bỏng rát đốt người, mà cô, lại lạnh như đêm mùa thu…….
“Sao lại lạnh như vậy?" Anh nỉ non, hôn lên đôi môi cô, làn da cô, anh muốn dùng sự nhiệt tình của mình dẫn đốt cô.
Anh rất dịu dàng, cũng rất cố gắng, cô cũng ôm anh, hết sức cố gắng hưởng ứng lại, ngoài dự đoán, lần này, lại là cảm giác miễn cưỡng…….
Anh có chút mất hứng, làm qua loa, sau đó vẫn ôm cô, trấn an cô, “Ngủ đi."
Cô biết anh không được tận hứng, vùi vào ngực anh không nhúc nhích, hồi lâu, lầu bầu nói, “Thật xin lỗi……" Thật ra thì cô cũng không muốn như vậy…….
Anh vốn đã nhắm mắt lại, nghe lời nói đầy áy náy của cô, có chút không đành lòng, hôn cái trán cùng chop mũi của cô, “Không cho nói câu xin lỗi, em không có lỗi với anh! Có biết không?"
Cô không nói, một lúc sau, mới ở trong lòng anh gật đầu một cái.
Cả đêm, cứ lẳng lặng trôi qua như thế.
Ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng, điện thoại Hạ Vãn Lộ cứ vang lên không ngừng, đánh thức hai người đang ôm nhau ngủ.
Không khí buổi sáng, có chút lạnh. Tối hôm qua, hai người với thân thể trần truồng cứ như vậy mà ngủ, anh sợ cô sẽ lạnh, nên để cô ngủ tiếp, mình đứng dậy, tùy tiện mặc một bộ quần áo, cầm lấy cái điện thoại di động của cô.
Vừa nhìn liền thấy, người gọi điện đến là mẹ của Hạ Vãn Lộ.
Anh đẩy đẩy cô, “Nhanh, là mẹ gọi đến, gọi điện thoại sớm như vậy, nhất định là có chuyện khẩn cấp!"
Cánh tay Hạ Vãn Lộ từ trong cái chăn ấm áp đưa ra, trắng noãn như ngọc, anh nhìn thấy ánh mắt cũng đờ đẫn, lần mò muốn nhìn xuống phong cảnh thêm chút, lại sợ cô lạnh, lập tức lấy chăn đắp lên người cô.
Cô cười cười với anh, cám ơn anh chăm sóc, sau đó cầm lấy điện thoại, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn vừa mới ngủ dậy, “Vâng, mẹ, chào buổi sáng."
“Lộ Lộ à! Con nhanh nhanh trở về! Đã xảy ra chuyện!" Đầu dây bên kia là giọng nói vồn vã của mẹ.
Tác giả :
Cát Tường Dạ