Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 188: Nhớ nhung thành bệnh
Heo nhỏ, thật xin lỗi.
Là anh chưa đủ tốt, là anh không đủ hoàn mỹ, là anh không đủ kiên trì.
. . . . . .
Năm năm em rời đi, anh vẫn như người mù năm đó không nhìn thấy thế giới, sống trong hồi ức từng có em. Thế giới đối với anh mà nói, là một mảnh tối tăm thấy được mà không sờ được, anh không biết, mỗi ngày những người phụ nữ ở bên cạnh anh vội vàng ra đi, có người nào là em hay không, thậm chí không biết, em là hình dáng gì, anh nên phác họa hình dáng em như thế nào để đi tìm em trong trí nhớ.
Cái anh nhớ được, chỉ là giọng nói của em.
Nhưng, đây là thứ rất hư vô, trong năm năm, mỗi ngày anh đều đang hồi tưởng, hồi tưởng mỗi một bài hát em từng hát, mỗi một câu em từng nói, anh thật sự sợ, những hồi ức nhìn không thấy sờ không được ít đến đáng thương này cũng sẽ bị thời gian xóa bỏ sạch sẽ.
. . . . . .
Ngẫu nhiên có một lần, nghe được một bài hát của một ca sĩ nổi tiếng của Triết Giang, là một khúc Giang Nam em từng hát, tim của anh chợt giống như nhảy ra khỏi lồng ngực, lập tức chạy đi nghe như kẻ điên, kết quả có thể tưởng tượng, đó không phải là em, anh biết rõ không phải. . . . . .
Mặc dù anh không biết hình dáng của em, nhưng anh nhìn một cái cũng có thể thấy được, đó không phải là người anh muốn tìm. . . . . .
Anh nhắm mắt lại, tiếng hát của cô ta vẫn như cũ, mà trước mắt anh, lại xuất hiện hình dáng của em trong tưởng tượng, mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, anh làm thế nào đều không thể thấy rõ ràng, làm sao cũng không thể bắt được, nhưng là, trong làn điệu quen thuộc này, anh lại cảm thấy rõ ràng sự tồn tại của em, em vẫn tồn tại sâu trong lòng anh, sẽ không bị thời gian mang đi. . . . . .
Anh không biết là sợ mình quên lãng, hay là. . . . . . Nhớ nhung em thành bệnh, vậy mà dần dần có cái đam mê —— nghe cô gái Giang Nam hát này.
Những lời đồn kia cũng không phải là không có thật, cuộc thi hằng năm của công ty, nữ ca sĩ Giang Nam sẽ càng thu hút sự chú ý của anh, dưới tiêu chí tương đối công bằng, anh sẽ chú trọng nghe họ hát, thậm chí, sẽ có lúc chung đụng đơn độc cùng mấy người đó. Nghe họ nói chuyện, nghe họ hát, nghe giọng nói của họ, anh sẽ tưởng tượng họ thành em, xem họ là em, cười trước mặt anh, hát trước mặt anh. . . . . .
Nhưng là, anh rất nhanh liền sẽ thanh tỉnh, họ không phải là em, nghe nhiều mấy lần, sẽ thấy chán, càng sẽ ghét những cô gái trước mắt không phải em nhưng lại hát cùng ca khúc giống em, sau đó, sẽ không chút lưu tình đuổi họ đi. . . . . .
Sau khi thanh tỉnh anh sẽ càng thêm thống khổ, nỗi đau như vậy, giống như hít thuốc phiện, ngấm vào xương tủy, chỉ có em mới có thể hoàn toàn giải cứu anh, nếu như nói em là anh túc là băng phiến, vậy thì, khi anh phát độc mà không tìm được anh túc và băng phiến phải đi tìm Pethidine ( một loại thuốc) tới thay thế —— tiếp tục đổi những cô gái mới nghe cô ta hát, nghe cô ta nói tiếng phổ thông đậm chất Giang Nam. . . . . .
Hiểu Thần, cũng là một người trong đó.
Lúc ấy còn chưa gặp lại em, chính là thời điểm công ty tuyển chọn mỗi năm, thói quen đi ngang qua của anh, nghe một cô gái hài hát bài >, rất giống với giọng nói và ngữ điệu của em, có thể nói là giọng nói giống nhất mà anh từng nghe.
Lúc đó, anh liền thấy cô ta. Vừa nhìn thấy, anh lập tức cũng đã biết không phải em, trong lòng anh cực kỳ thất vọng, nhưng vẫn xem cô ta như Pethidine dùng mấy lần. Không, phải nói là số lần gặp mặt nhiều hơn một lần, bởi vì, giọng nói của cô ta và em quá giống nhau.
Anh rất rõ ràng, trong nhưng cô gái từng hát cho anh, đại đa số đều nảy sinh hảo cảm đối với anh, nhưng, không phải mỗi người đều dám biểu đạt, dù sao, cảm giác xa cách của anh biểu hiện ra rất rõ ràng, nhưng là, Hiểu Thần là một ngoại lệ, cô ta dám nói.
Đai khái là ở lần gặp mặt thứ năm, anh đã biểu hiện rất lạnh lùng, đoán chừng về sau chắc là sẽ không gặp lại cô ta nữa, cô ta cũng rất hiểu đoán ý qua lời nói và sắc mặt, có lẽ biết vô vọng rồi, nhưng ở thời điểm rời đi lại nói một câu, cô ta tên Hạ Hiểu Thần, rất thích anh.
Đúng vậy, anh chưa bao giờ biết những cô gái này tên gọi là gì, cũng không để ý, anh chỉ biết trên quần áo của họ dán mã số dự thi, bình thường cũng là bảo Sa Lâm mang số mấy số mấy ra. Không phải là em, nhớ tên của các cô ta thì có ý nghĩa gì chứ?
Cô ta nói xong thì đi, nhưng lần này, cái họ "Hạ" này lại làm cho anh không cách nào bình tĩnh. Cô ta là một người có giọng nói giống em nhất, lại họ Hạ, chẳng lẽ có liên quan tới em? Anh không muốn bỏ qua bất kỳ đầu mối nào, ngày thứ hai liền đi đến học viện âm nhạc, muốn tìm tài liệu chi tiết của cô ta, kết quả, ở cửa học viện âm nhạc gặp được em.
Sau đó lại biết Hiểu Thần là em gái của em, cuối cùng là chột dạ, không dám nói cho em biết điều này, Hiểu Thần lại quấn lấy anh, cũng bởi vì là em gái của em, cho nên cố kỵ hơn một phần, đồng thời nói rõ với cô ta, cũng mua cho cô ta căn hộ, thứ nhất là trong lòng có chút đau lòng, thứ hai quả thật nói cho cô ta biết, em là người yêu của anh, anh chăm sóc cô ta như em gái. Nhưng mà, anh cũng không dám nói với em, vẫn sợ em hiểu lầm sẽ. . . . . .
Chỉ là, Hiểu Thần dường như chưa từ bỏ ý định, sau khi xảy ra hoả hoạn, ba phen mấy bận tới bệnh viện lấy danh nghĩa thăm em để đến thăm anh, có một buổi tối em gửi tin nhắn cho anh, còn gọi điện thoại cho anh, anh không có trả lời, cũng là bởi vì cô ta đang dây dưa ở chỗ anh, sau đó sau khi bắt cô ta đi, lại bởi vì quá muộn sợ quấy rầy em nghỉ ngơi, cũng không trả lời lại, mà anh biết, một lần đó em không vui, mà anh lại không dám nói thật với em. . . . . .
Đây là tất cả đầu đuôi, nếu như ban đầu anh nhìn thấy được, thì sẽ không để mặc cho em rời đi bên cạnh anh; nếu như ban đầu anh nhìn thấy được, em trong hồi ức của anh cũng sẽ không phải là một đám mơ hồ, làm anh không nơi tìm kiếm; nếu như ban đầu anh nhìn thấy được, thì sẽ không chỉ còn dư lại giọng nói của em làm bạn với anh, làm cho anh sợ hãi mất đi như vậy. . . . . .
Dĩ nhiên, anh biết rõ, những thứ này chỉ là cái cớ. Cái gọi là nhớ nhung thành bệnh đều là cái cớ, yêu như hít thuốc phiện cũng là lý do anh tìm cho mình, tất cả tất cả, đều là lỗi của anh, là anh không đủ kiên định mới trêu chọc nhiều cô gái như vậy, nhiều chuyện như vậy. May mắn duy nhất của anh là, anh vẫn chưa sai triệt để, thân thể và tinh thần của anh đều vẫn thuộc về em, cho dù em có tha thứ cho anh hay không, anh đều sẽ không từ bỏ em, vĩnh viễn sẽ không. . . . . .
br/> . . . . . .
Nội dung bức thư nhiều như vậy, lưu loát vài tờ, trí nhớ của cô từng đoạn từng đoạn nhảy qua, những câu nói này cực kỳ rõ ràng.
Nghe anh luôn miệng ở bên tai cô cầu xin tha thứ, cô lại không biết nên tha thứ cho anh cái gì, theo như lời cô nói, cô thật không có oán trách anh.
Mấy ngày qua, cả ngày lẫn đêm cô đều đang suy nghĩ, lý trí đã suy nghĩ rõ ràng rõ, năm năm trước từ biệt, vốn cũng chưa từng hy vọng xa vời anh sẽ nhớ mình cả đời, cũng chưa từng nghĩ còn có thể gặp lại anh, anh có quyền yêu bất kỳ một người phụ nữ nào. Ngay cả theo như lời anh nói, là anh trêu chọc cô gái khác trước, trêu chọc Hiểu Thần trước, cô cũng không có lý do gì tới oán trách anh, những điều được kể lại trong bức thư này, thứ nhất, anh chưa từng nói một chữ không nên nói, không làm một việc không nên làm với bất kỳ cô gái nào, điều này đã là vô cùng khó làm được; thứ hai, nhiều cô gái như vậy, dù sao chỉ có Hiểu Thần một chân bước vào cái vòng xoáy này, càng lún càng sâu, rõ ràng biết không thể nào, nhưng vẫn không hiểu được quay đầu lại; thứ ba, anh trêu chọc ai cũng là quyền và tự do của anh. . . . . .
Cô lắc đầu một cái, "Không, anh không có sai, không cần em tha thứ. . . . . . em cũng không trách anh. . . . . ."
"Không! Em đang trách anh! Anh cảm giác được! Thái độ của em như thế này là đang trách anh! Nếu không em sẽ không không để ý anh! Em có thể đánh anh có thể mắng anh, nhưng không thể không để ý anh!" Anh ôm cô thật chặt, chỉ sợ cô sẽ rời đi.
"Thần An, anh buông tay ra trước, em không thở nổi. . . . . ." Cô thật không chịu nổi cái ôm như vậy, anh dùng sức như vậy, sắp làm cho cô hít thở không thông rồi.
"Em hứa với anh trước, em không đi!" Anh như đứa bé đưa ra yêu cầu, nhưng cuối cùng là sợ thương tổn cô, buông lỏng vòng ôm một chút, chỉ là như vậy cũng không chịu buông tay hoàn toàn.
Cô không nhớ ra đây là bao nhiêu lần tính tình anh như trẻ con muốn cô đừng đi, đây lại là nghiệt duyên như thế nào, bỏ không xong quan tâm thì loạn?
"Thần An, trong bức thư này là tất cả sao?" Cô mơ hồ có một loại cảm giác, lời Hiểu Thần nhắc tới, anh sẽ mang nó đi xem biển xem thảo nguyên, dưới tình huống bình thường, anh chắc sẽ không tùy tiện nói với người khác, Hiểu Thần tại sao lại biết?
Thân thể Tả thần An khẽ cứng.
"Thần An, không thể gạt em. . . . . ." Cô kìm lòng không được nắm chặt áo sơ mi của anh, lực nắm vô lực này, đang truyền tin tức đến cho anh, giữa bọn họ, không thể chấp nhận một hạt cát. . . . . .
Sau khi do dự ngắn ngủi, anh có chút yếu ớt, "Thật xin lỗi, Heo nhỏ, còn có một lần. . . . . . quả thật khi còn chưa gặp lại em, anh ngã bệnh, quả thật phát sốt, sốt rất cao, đầu choáng váng, một mình từ bên ngoài về công ty, thật vất vả chống đỡ được ra thang máy, vừa đi ra ngoài đã cảm thấy đầu choáng váng, bỗng chốc không vịn được vách tường, là một con gái đi tới trước mặt đỡ anh, cô ta chính là Hiểu Thần. . . . . . Cô ta đỡ anh vào trong phòng nghỉ ngơi của văn phòng, có thể cũng cho anh uống thuốc, anh rất nhanh thì ngủ mất, lại mơ thấy em, anh ở trong mơ nói với em rất nhiều, sau đó anh lại nghe thấy có người đang hát, giống như là em đang hát, anh mê mê hồ hồ tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh có một người con gái đang ngồi, dưới sự kích động anh liền ôm lấy cô ta, nhất thời không phân biệt được là trong mộng hay là hiện thực, anh nhớ được anh kêu Heo nhỏ, nói. . . . . . anh nhớ em. . . . . . và anh yêu em. . . . . . nhưng. . . . . . cảm giác này không đúng. . . . . . không phải mùi vị của em, anh lập tức liền thanh tỉnh. . . . . . Thật sự! Hoàn toàn thanh tỉnh! Anh liền bảo cô ta đi! Tuyệt đối không có làm chuyện khác!"
Hạ Vãn Lộ không nói gì. Lý trí vẫn đang tự nói với mình, không trách anh, sai không phải ở anh. . . . . .
"Heo nhỏ, anh biết là anh sai rồi! Đừng phán anh tử hình! Đừng! Sau đó anh có nói rõ ràng với Hiểu Thần, thật sự nói rất rõ ràng!" Anh rất sợ, chưa từng sợ hãi như vậy, cánh tay vốn đã dãn ra lại ôm thật chặt lấy cô
Là anh chưa đủ tốt, là anh không đủ hoàn mỹ, là anh không đủ kiên trì.
. . . . . .
Năm năm em rời đi, anh vẫn như người mù năm đó không nhìn thấy thế giới, sống trong hồi ức từng có em. Thế giới đối với anh mà nói, là một mảnh tối tăm thấy được mà không sờ được, anh không biết, mỗi ngày những người phụ nữ ở bên cạnh anh vội vàng ra đi, có người nào là em hay không, thậm chí không biết, em là hình dáng gì, anh nên phác họa hình dáng em như thế nào để đi tìm em trong trí nhớ.
Cái anh nhớ được, chỉ là giọng nói của em.
Nhưng, đây là thứ rất hư vô, trong năm năm, mỗi ngày anh đều đang hồi tưởng, hồi tưởng mỗi một bài hát em từng hát, mỗi một câu em từng nói, anh thật sự sợ, những hồi ức nhìn không thấy sờ không được ít đến đáng thương này cũng sẽ bị thời gian xóa bỏ sạch sẽ.
. . . . . .
Ngẫu nhiên có một lần, nghe được một bài hát của một ca sĩ nổi tiếng của Triết Giang, là một khúc Giang Nam em từng hát, tim của anh chợt giống như nhảy ra khỏi lồng ngực, lập tức chạy đi nghe như kẻ điên, kết quả có thể tưởng tượng, đó không phải là em, anh biết rõ không phải. . . . . .
Mặc dù anh không biết hình dáng của em, nhưng anh nhìn một cái cũng có thể thấy được, đó không phải là người anh muốn tìm. . . . . .
Anh nhắm mắt lại, tiếng hát của cô ta vẫn như cũ, mà trước mắt anh, lại xuất hiện hình dáng của em trong tưởng tượng, mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, anh làm thế nào đều không thể thấy rõ ràng, làm sao cũng không thể bắt được, nhưng là, trong làn điệu quen thuộc này, anh lại cảm thấy rõ ràng sự tồn tại của em, em vẫn tồn tại sâu trong lòng anh, sẽ không bị thời gian mang đi. . . . . .
Anh không biết là sợ mình quên lãng, hay là. . . . . . Nhớ nhung em thành bệnh, vậy mà dần dần có cái đam mê —— nghe cô gái Giang Nam hát này.
Những lời đồn kia cũng không phải là không có thật, cuộc thi hằng năm của công ty, nữ ca sĩ Giang Nam sẽ càng thu hút sự chú ý của anh, dưới tiêu chí tương đối công bằng, anh sẽ chú trọng nghe họ hát, thậm chí, sẽ có lúc chung đụng đơn độc cùng mấy người đó. Nghe họ nói chuyện, nghe họ hát, nghe giọng nói của họ, anh sẽ tưởng tượng họ thành em, xem họ là em, cười trước mặt anh, hát trước mặt anh. . . . . .
Nhưng là, anh rất nhanh liền sẽ thanh tỉnh, họ không phải là em, nghe nhiều mấy lần, sẽ thấy chán, càng sẽ ghét những cô gái trước mắt không phải em nhưng lại hát cùng ca khúc giống em, sau đó, sẽ không chút lưu tình đuổi họ đi. . . . . .
Sau khi thanh tỉnh anh sẽ càng thêm thống khổ, nỗi đau như vậy, giống như hít thuốc phiện, ngấm vào xương tủy, chỉ có em mới có thể hoàn toàn giải cứu anh, nếu như nói em là anh túc là băng phiến, vậy thì, khi anh phát độc mà không tìm được anh túc và băng phiến phải đi tìm Pethidine ( một loại thuốc) tới thay thế —— tiếp tục đổi những cô gái mới nghe cô ta hát, nghe cô ta nói tiếng phổ thông đậm chất Giang Nam. . . . . .
Hiểu Thần, cũng là một người trong đó.
Lúc ấy còn chưa gặp lại em, chính là thời điểm công ty tuyển chọn mỗi năm, thói quen đi ngang qua của anh, nghe một cô gái hài hát bài >, rất giống với giọng nói và ngữ điệu của em, có thể nói là giọng nói giống nhất mà anh từng nghe.
Lúc đó, anh liền thấy cô ta. Vừa nhìn thấy, anh lập tức cũng đã biết không phải em, trong lòng anh cực kỳ thất vọng, nhưng vẫn xem cô ta như Pethidine dùng mấy lần. Không, phải nói là số lần gặp mặt nhiều hơn một lần, bởi vì, giọng nói của cô ta và em quá giống nhau.
Anh rất rõ ràng, trong nhưng cô gái từng hát cho anh, đại đa số đều nảy sinh hảo cảm đối với anh, nhưng, không phải mỗi người đều dám biểu đạt, dù sao, cảm giác xa cách của anh biểu hiện ra rất rõ ràng, nhưng là, Hiểu Thần là một ngoại lệ, cô ta dám nói.
Đai khái là ở lần gặp mặt thứ năm, anh đã biểu hiện rất lạnh lùng, đoán chừng về sau chắc là sẽ không gặp lại cô ta nữa, cô ta cũng rất hiểu đoán ý qua lời nói và sắc mặt, có lẽ biết vô vọng rồi, nhưng ở thời điểm rời đi lại nói một câu, cô ta tên Hạ Hiểu Thần, rất thích anh.
Đúng vậy, anh chưa bao giờ biết những cô gái này tên gọi là gì, cũng không để ý, anh chỉ biết trên quần áo của họ dán mã số dự thi, bình thường cũng là bảo Sa Lâm mang số mấy số mấy ra. Không phải là em, nhớ tên của các cô ta thì có ý nghĩa gì chứ?
Cô ta nói xong thì đi, nhưng lần này, cái họ "Hạ" này lại làm cho anh không cách nào bình tĩnh. Cô ta là một người có giọng nói giống em nhất, lại họ Hạ, chẳng lẽ có liên quan tới em? Anh không muốn bỏ qua bất kỳ đầu mối nào, ngày thứ hai liền đi đến học viện âm nhạc, muốn tìm tài liệu chi tiết của cô ta, kết quả, ở cửa học viện âm nhạc gặp được em.
Sau đó lại biết Hiểu Thần là em gái của em, cuối cùng là chột dạ, không dám nói cho em biết điều này, Hiểu Thần lại quấn lấy anh, cũng bởi vì là em gái của em, cho nên cố kỵ hơn một phần, đồng thời nói rõ với cô ta, cũng mua cho cô ta căn hộ, thứ nhất là trong lòng có chút đau lòng, thứ hai quả thật nói cho cô ta biết, em là người yêu của anh, anh chăm sóc cô ta như em gái. Nhưng mà, anh cũng không dám nói với em, vẫn sợ em hiểu lầm sẽ. . . . . .
Chỉ là, Hiểu Thần dường như chưa từ bỏ ý định, sau khi xảy ra hoả hoạn, ba phen mấy bận tới bệnh viện lấy danh nghĩa thăm em để đến thăm anh, có một buổi tối em gửi tin nhắn cho anh, còn gọi điện thoại cho anh, anh không có trả lời, cũng là bởi vì cô ta đang dây dưa ở chỗ anh, sau đó sau khi bắt cô ta đi, lại bởi vì quá muộn sợ quấy rầy em nghỉ ngơi, cũng không trả lời lại, mà anh biết, một lần đó em không vui, mà anh lại không dám nói thật với em. . . . . .
Đây là tất cả đầu đuôi, nếu như ban đầu anh nhìn thấy được, thì sẽ không để mặc cho em rời đi bên cạnh anh; nếu như ban đầu anh nhìn thấy được, em trong hồi ức của anh cũng sẽ không phải là một đám mơ hồ, làm anh không nơi tìm kiếm; nếu như ban đầu anh nhìn thấy được, thì sẽ không chỉ còn dư lại giọng nói của em làm bạn với anh, làm cho anh sợ hãi mất đi như vậy. . . . . .
Dĩ nhiên, anh biết rõ, những thứ này chỉ là cái cớ. Cái gọi là nhớ nhung thành bệnh đều là cái cớ, yêu như hít thuốc phiện cũng là lý do anh tìm cho mình, tất cả tất cả, đều là lỗi của anh, là anh không đủ kiên định mới trêu chọc nhiều cô gái như vậy, nhiều chuyện như vậy. May mắn duy nhất của anh là, anh vẫn chưa sai triệt để, thân thể và tinh thần của anh đều vẫn thuộc về em, cho dù em có tha thứ cho anh hay không, anh đều sẽ không từ bỏ em, vĩnh viễn sẽ không. . . . . .
br/> . . . . . .
Nội dung bức thư nhiều như vậy, lưu loát vài tờ, trí nhớ của cô từng đoạn từng đoạn nhảy qua, những câu nói này cực kỳ rõ ràng.
Nghe anh luôn miệng ở bên tai cô cầu xin tha thứ, cô lại không biết nên tha thứ cho anh cái gì, theo như lời cô nói, cô thật không có oán trách anh.
Mấy ngày qua, cả ngày lẫn đêm cô đều đang suy nghĩ, lý trí đã suy nghĩ rõ ràng rõ, năm năm trước từ biệt, vốn cũng chưa từng hy vọng xa vời anh sẽ nhớ mình cả đời, cũng chưa từng nghĩ còn có thể gặp lại anh, anh có quyền yêu bất kỳ một người phụ nữ nào. Ngay cả theo như lời anh nói, là anh trêu chọc cô gái khác trước, trêu chọc Hiểu Thần trước, cô cũng không có lý do gì tới oán trách anh, những điều được kể lại trong bức thư này, thứ nhất, anh chưa từng nói một chữ không nên nói, không làm một việc không nên làm với bất kỳ cô gái nào, điều này đã là vô cùng khó làm được; thứ hai, nhiều cô gái như vậy, dù sao chỉ có Hiểu Thần một chân bước vào cái vòng xoáy này, càng lún càng sâu, rõ ràng biết không thể nào, nhưng vẫn không hiểu được quay đầu lại; thứ ba, anh trêu chọc ai cũng là quyền và tự do của anh. . . . . .
Cô lắc đầu một cái, "Không, anh không có sai, không cần em tha thứ. . . . . . em cũng không trách anh. . . . . ."
"Không! Em đang trách anh! Anh cảm giác được! Thái độ của em như thế này là đang trách anh! Nếu không em sẽ không không để ý anh! Em có thể đánh anh có thể mắng anh, nhưng không thể không để ý anh!" Anh ôm cô thật chặt, chỉ sợ cô sẽ rời đi.
"Thần An, anh buông tay ra trước, em không thở nổi. . . . . ." Cô thật không chịu nổi cái ôm như vậy, anh dùng sức như vậy, sắp làm cho cô hít thở không thông rồi.
"Em hứa với anh trước, em không đi!" Anh như đứa bé đưa ra yêu cầu, nhưng cuối cùng là sợ thương tổn cô, buông lỏng vòng ôm một chút, chỉ là như vậy cũng không chịu buông tay hoàn toàn.
Cô không nhớ ra đây là bao nhiêu lần tính tình anh như trẻ con muốn cô đừng đi, đây lại là nghiệt duyên như thế nào, bỏ không xong quan tâm thì loạn?
"Thần An, trong bức thư này là tất cả sao?" Cô mơ hồ có một loại cảm giác, lời Hiểu Thần nhắc tới, anh sẽ mang nó đi xem biển xem thảo nguyên, dưới tình huống bình thường, anh chắc sẽ không tùy tiện nói với người khác, Hiểu Thần tại sao lại biết?
Thân thể Tả thần An khẽ cứng.
"Thần An, không thể gạt em. . . . . ." Cô kìm lòng không được nắm chặt áo sơ mi của anh, lực nắm vô lực này, đang truyền tin tức đến cho anh, giữa bọn họ, không thể chấp nhận một hạt cát. . . . . .
Sau khi do dự ngắn ngủi, anh có chút yếu ớt, "Thật xin lỗi, Heo nhỏ, còn có một lần. . . . . . quả thật khi còn chưa gặp lại em, anh ngã bệnh, quả thật phát sốt, sốt rất cao, đầu choáng váng, một mình từ bên ngoài về công ty, thật vất vả chống đỡ được ra thang máy, vừa đi ra ngoài đã cảm thấy đầu choáng váng, bỗng chốc không vịn được vách tường, là một con gái đi tới trước mặt đỡ anh, cô ta chính là Hiểu Thần. . . . . . Cô ta đỡ anh vào trong phòng nghỉ ngơi của văn phòng, có thể cũng cho anh uống thuốc, anh rất nhanh thì ngủ mất, lại mơ thấy em, anh ở trong mơ nói với em rất nhiều, sau đó anh lại nghe thấy có người đang hát, giống như là em đang hát, anh mê mê hồ hồ tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh có một người con gái đang ngồi, dưới sự kích động anh liền ôm lấy cô ta, nhất thời không phân biệt được là trong mộng hay là hiện thực, anh nhớ được anh kêu Heo nhỏ, nói. . . . . . anh nhớ em. . . . . . và anh yêu em. . . . . . nhưng. . . . . . cảm giác này không đúng. . . . . . không phải mùi vị của em, anh lập tức liền thanh tỉnh. . . . . . Thật sự! Hoàn toàn thanh tỉnh! Anh liền bảo cô ta đi! Tuyệt đối không có làm chuyện khác!"
Hạ Vãn Lộ không nói gì. Lý trí vẫn đang tự nói với mình, không trách anh, sai không phải ở anh. . . . . .
"Heo nhỏ, anh biết là anh sai rồi! Đừng phán anh tử hình! Đừng! Sau đó anh có nói rõ ràng với Hiểu Thần, thật sự nói rất rõ ràng!" Anh rất sợ, chưa từng sợ hãi như vậy, cánh tay vốn đã dãn ra lại ôm thật chặt lấy cô
Tác giả :
Cát Tường Dạ