Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 172: Em biết rõ là ai nói!
Hạ Vãn Lộ hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ giới thiệu cô như vậy, nhất thời luống cuống, hết sức ngạc nhiên nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười ôn hòa của anh, vẫn là anh nhẹ nhàng nhắc nhở cô, "Chào Chú Ninh."
Cô mới phản ứng, vô cùng mất tự nhiên cười cười, "Chú Ninh xin chào."
Người này chính là cha của Ninh Vũ Khiêm, Ninh Tổ Tắc. Ninh Tổ Tắc chỉ nghe thấy con thứ ba của Tả gia muốn kết hôn với thiên kim của Diệp gia, nhưng không biết Tả Thần An khi nào thì đã có vợ rồi? Cho nên vừa nghe thấy lời giới thiệu này cũng hơi kinh hãi, nhưng cũng may ông là người từng trải có chuyện gì mà chưa gặp qua? Cũng chỉ kinh ngạc trong chút lát sau đó liền trở nên lạnh nhạt thong dong như cũ, khách khí chào hỏi Tả Thần An.
Hai nhà Ninh Hứa kết thân, cũng coi là sự kiện lớn trong giới thượng lưu của xã hội, hơn một nữa con cái của các danh gia vọng tộc đều tới, cũng đủ cho Ninh gia và Hứa gia mặt mũi.
Những người này cùng Tả Thần An căn bản đều là quen biết, chỉ là bình thường cũng không có lui tới, dĩ nhiên, nguyên nhân là ở Tả Thần An, như lời nói của đại đa số mọi người vừa châm biếm vừa trào phúng mà nói, đó là Tả Tam thiếu quá thanh cao rồi, khinh thường cùng "Tục nhân" (người thường) làm bạn, mà trên thực tế, được rồi, coi như là anh thanh cao đi, anh cũng không phủ nhận. . . . . .
Cho nên, dạ tiệc đêm này dù có rất nhiều người, nhưng chân chính cùng anh quen biết cũng không nhiều, sau khi Ninh Tổ Tắc cùng những vị khách khác rời đi, tiếp theo cũng chỉ có lẻ tẻ vài người tới cùng anh chào hỏi, mà vô luận là người nào cùng anh hàn huyên, anh cũng sẽ không e dè giới thiệu với đối phương cô gái bên cạnh mình, "Đây là bà xã tôi" hoặc là "Đây là vợ tôi".
Mỗi lần như vậy, Hạ Vãn Lộ cũng có chút quẫn bách, nhưng vẫn sẽ nghĩ đây chỉ là trường hợp xã giao, không thể để cho anh mất mặt, cho nên ngoài mặt vẫn là thoải mái tươi cười, cuối cùng thời điểm chỉ còn hai người bọn họ, cô túm túm góc áo của anh, oán trách, "Tại sao muốn nói như vậy?"
"Chẳng lẽ anh nói không đúng sự thật sao?" Anh cúi đầu cười hỏi.
"Mặc dù là sự thật. . . . . . Nhưng cũng không cần thiết phải công khai với toàn bộ mọi người chứ? Ba mẹ anh mà biết nhất định sẽ cho anh biết tay!" Cô nhẹ nhàng nhíu lại đầu lông mày thanh tú.
Anh không thích bộ dạng lo lắng của cô như vậy, đầu ngón tay khẽ vuốt, xoa đi nếp nhăn giữa đầu lông mày của cô, "Yên tâm đi, bọn họ thật ra thì đã sớm biết rồi!"
"Sớm biết? Làm sao biết? Anh nói? !" Cô nhớ rõ chính mình vẫn rất khiêm tốn, mà biết bọn họ kết hôn cũng không có bao nhiêu người!
Anh lắc đầu một cái, cười nói, "Không phải là anh nói, nhưng anh rất là cảm kích người này, anh sớm muốn gì cũng phải nói rõ, cho dù em có đồng ý hay không!"
Sớm nói rõ? Nói rõ có cái gì tốt? Còn không phải là một hồi huyên náo gà bay chó sủa hay sao, sau đó cả gia đình anh chắc chắn sẽ cùng nhau phản đối, không biết còn có thể sử dụng thủ đoạn gì để tới phá hư bọn họ! Cô trừng mắt liếc anh một cái, không khỏi suy tư, "Rốt cuộc là ai nói? Đã nói những gì?"
Trước mắt cô sáng lên. . . . . .
Lẩm bẩm nói, "Em biết rõ là ai nói rồi. . . . . ."
"Người nào?" Anh hỏi ngược lại.
Tâm tình của cô trong nháy mắt trùng xuống, trong mắt là một mảnh mờ mịt, bị anh truy hỏi tới cùng, nâng lên tinh thần, "Em cũng là đoán mò thôi! Chắc không phải đâu. . . . . . Không phải. . . . . ."
Chỉ mong là không phải. . . . . .
Hai người bọn họ ở chỗ này nói chuyện, cũng không có cảm thấy, bộ dạng hết sức thân mật. Tay của anh thủy chung không rời đi thân thể của cô, thỉnh thoảng vén lên tóc mai của cô, thỉnh thoảng ở trên mặt cô khẽ vuốt, thật sự không có gì không thể làm, tay vẫn khoác lên eo cô, hiện lên trên mặt cũng là tình cảm lưu luyến tràn đầy yêu thương. . . . . .
Thân mật như vậy tất nhiên sẽ dẫn đến một số ánh mắt, lời đồn đãi cũng ở ở chỗ các tiểu thư rãnh rỗi nhiều chuyện truyền đi ra, tại đây phụ nữ đối với người không có danh tiếng gì làm Tam Thiếu phu nhân vừa ao ước lại vừa ghen tỵ, nhìn cả bữa tiệc, có người đàn ông nào không bỏ rơi nữ nhân của mình, đi tìm nam nhân khác khoác lác? Chỉ có Tả Tam Thiếu, thủy chung bồi ở bên người cô. . . . . .
Có người liền không chịu nổi đi tới bên cạnh cạnh Tiêu Hàn, một bộ dạng ân cần hỏi thăm, "Oa, Tả phu nhân, không phải nghe nói Tam thiếu gia nhà các người muốn cùng Khả Tâm tiểu thư đám cưới sao? Thế nào bây giờ, Tam thiếu gia ở chung quanh giới thiệu, người phụ nữ bên cạnh anh là vợ của mình vậy?"
Tiêu Hàn mặt liền biến sắc, Diệp Khả Tâm bên cạnh Tiêu Hàn sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Người tới liền thoáng qua một tia vui sướng khi người gặp họa không dễ dàng phát giác . . . . .
Tiêu Hàn là người nhạy cảm, tự nhiên nhìn thấy, cái gì gọi là Quý tộc một cách rõ ràng, thật ra thì nói cho cùng cũng là rồng rắn lẫn lộn, hạng người gì đều có, có khối người đối với Tả gia của bà luôn hâm mộ cùng ganh tỵ, ngoài mặt a dua nịnh bợ lấy lòng, sau lưng không biết lại nói xấu những gì, cho nên, người trước mắt này quan tâm là giả, chế giễu mới là thật?
Bà âm thầm hừ một tiếng, "Ai nói bên cạnh nó chính là vợ của nó chứ? Ah, đó không phải là tiên sinh nhà ngươi sao? Ông ấy đang cùng ai nói chuyện vậy?"
Người nọ đưa mắt nhìn sang, không phải là người đàn ông nhà mình đang ân cần lấy thức ăn cho một người phụ nữ sao? Sắc mặt lập tức suy sụp, phẫn nộ rời đi. . . . . .
Tiêu Hàn kiêu ngạo mà hất cằm lên, khẽ mỉm cười, "Gia đình giàu có trong xã hội này, không biết có bao nhiêu nhà trong sạch, nam trộm nữ chang (cái này hà không biết nên để nguyên có bạn nào biết chỉ hộ hà với), đàn ông càng thành công, dĩ nhiên bên cạnh không thể thiếu ong bướm (phụ nữ ó mn) vây quanh, cho nên, cũng đừng nói đàn ông hoa tâm, xét đến cùng cũng do phụ nữ bây giờ, quá nhiều người không biết xấu hổ, tranh nhau muốn được bay lên cao làm phượng hoàng muốn vào gia đình chức cao quyền trọng, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ tầng tầng lớp lớp, bất quá những nữ nhân không biết xấu hổ này lại có mấy người chân chính có thể bước chân vào gia đình danh gia vọng tộc đây? Nói cho cùng chúng ta muốn cũng là nhân phẩm cùng gia thế trong sạch, mọi người nói sao?"
Lời này rõ ràng là để trấn an Diệp Khả Tâm, các vị đang ngồi đây đều là vợ lớn cho nên tất nhiên nghe thấy như vậy liền liên tiếp gật đầu, họ suy cho cùng đều trải qua đau khổ khi chồng có Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ, thậm chí, một vài người cũng đã vào tuổi ngũ tuần (50tuổi) rồi, còn có phụ nữ mới hai mươi tuổi đưa tới cửa, thói đời này đến tột cùng đã thối nát đến trình độ nào rồi? Chỉ là, nói đi thì cũng phải nói lại, vô luận những người phụ nữ không biết xấu hổ kia ở bên ngoài như thế nào lăn qua lăn lại, địa vị đương gia chủ mẫu (chủ gia đình) của họ cũng chưa từng dao động qua, đây cũng là điều duy nhất đáng giá để họ lấy ra khoe khoang trong cái nơi hỗn tạp này rồi.
Vì vậy, đám bà lớn liền ngươi một lời ta một câu bắt đầu chửi bới đám hồ ly tinh không ra gì, đề tài nhất thời chuyển thành cuộc chiến Tiểu Tam.
Tiêu Hàn yên lặng nghe, nắm tay Diệp Khả Tâm, khẽ mỉm cười, coi như là nói cho cô biết, cô mới là con dâu duy nhất Tả gia công nhận nhân phẩm trong sạch.
Diệp Khả Tâm sắc mặt như cũ trắng bệch, cũng không vì những lời Tiêu Hàn nói mà có thêm một chút lòng tin, chỉ là không muốn phật ý trưởng bối, chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó, ánh mắt liền chuyển dời đến một góc khác, lúc đó, Tả Thần An đang dùng cây tăm găm trái cây, đút vào trong miệng Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ cầm tay của anh ăn, lại vẫn mím môi hướng anh cười ngọt ngào một tiếng. Diệp Khả Tâm nhìn ở trong mắt, trong lòng liền đau, trong mắt không khỏi nhẹ nhàng dâng lên một tầng hơi nước. . . . . .
Tiêu Hàn thấy, trong lòng thương yêu, mở miệng trấn an, lại nghe một phu nhân khác hâm mộ lên tiếng, "Vẫn là Tả phu nhân biết cách quản xuyến gia đình, mấy chục năm này cũng không có nghe thấy tin xấu Tả tiên sinh lăn nhăn ở bên ngoài, thật là làm cho người khác phải ghen tỵ!"
Tiêu Hàn nghe xong cảm thấy vô cùng đắc ý?
Ánh mắt cũng không kìm hãm được nhìn về phía ông xã mình, trong đám người Tả Tư Tuyền mặc dù lớn tuổi, nhưng mỗi cử động giơ tay nhấc chân, thành thục chững chạc, là mẫu người đàn ông điển hình. Nghĩ tới tình cảm vợ chồng mấy chục năm, từ khi tay trắng dựng nghiệp, cho tới bây giờ đại phú đại quý (giàu sang), ông xã đối với mình vẫn chỉ có duy nhất, hai người tình cảm thủy chung như một, sao không phải hạnh phúc đời người chứ?
Trong con ngươi của bà tràn ra hạnh phúc lăn tăn, "Tôi nào biết cách quản lý gia đình chứ, là ông cụ Tả gia đối với Tư Tuyền từ nhỏ đã quản giáo rất chặt, mới tạo nên nhân cách Tư Tuyền tận tâm kiên trung như hiện nay, có thể gả cho ông ấy, là do phước đức ba đơi nhà tôi để lại!" Lời này nói ra ngoài mặt là khiêm tốn phủ nhận công lao của mình, trên thực tế cũng là đang khen ngợi ông xã của mình đối với mình thủy chung đến mức nào, qua đó cho thấy hôn nhân của bà là cỡ nào hạnh phúc.
Mặc dù đám bà lớn đối với bà hâm mộ không ngừng, nhưng chỉ có thể hâm mộ thôi, ai bảo ông xã bọn họ không có tiền đồ như vậy đây?
Tiêu Hàn trong lòng hết sức thỏa mãn, bà đến tuổi này, đã thật sâu hiểu được, một người phụ nữ cái đáng giá nhất để khoe khoang không phải là mình có bao nhiêu tiền tài, mà là ông xã mình đối với mình có bao nhiêu thâm tình. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong mắt bà một tia u ám không dễ dàng phát giác lóe lên, nghĩ đến Diệp Khả Tâm bên cạnh, trong lòng có chút hoảng loạn, vừa rối loạn, liền dễ dàng làm ra quyết định sai lầm. . . . . .
Bà mang theo Diệp Khả Tâm, đứng dậy nhỏ giọng nói, "Đi, đi theo ta!"
Diệp Khả Tâm từ trước đến giờ luôn nghe lời, theo bà đi về phía trước, nhưng khi cô phát hiện Tiêu Hàn là dẫn mình đi về phía Tả Thần An thì không khỏi hoảng sợ, sợ hãi không dám, "Dì Tiêu. . . . . . Hay là đừng. . . . . ."
"Sợ cái gì?" Tiêu Hàn quay đầu lại trừng cô một cái, "Con, chính là rất nhát gan! Thứ mình thích, phải học đi tranh giành! Dì mới vừa nói nhiều như vậy Tiểu Tam Tiểu Tứ, họ tại sao có thể lấy được ưu ái của đàn ông? Còn không phải chính là không biết xấu hổ? Quấn quít chặt lấy? Bao gồm cả người phụ nữ bên cạnh Thần An kia, chính là luôn làm cho đàn ông vui vẻ, con biết Thần An tại sao thích cô ta không? Chính là cô ta chủ động đuổi theo Thần An, còn chủ động leo lên giường của Thần An!"
Lời này vừa nói ra đã là Diệp Khả Tâm không cách nào tiếp thụ được, mặc dù biết Thần An cùng người phụ nữ này kết hôn, nhưng là cô đơn thuần cũng không có nghĩ đến vấn đề giường chiếu, lúc này được Tiêu Hàn nhắc nhở, cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt. . . . . .
Tiêu Hàn thấy cô như thế, cũng không nhẫn tâm, dịu dàng khuyên, "Dĩ nhiên, dì không phải muốn con học họ không biết xấu hổ, chỉ là muốn nói cho con biết, phụ nữ có lúc cũng nên chủ động một chút mới được, nếu không, nhiều năm như vậy, con cái gì cũng không có biểu hiện, khó trách Thần An xem con trở thành em gái mà đối xử! Đến đây đi, không có việc gì, cùng dì tới chào hỏi Thần An!"
Nói xong lôi kéo tay của cô tiếp tục đi về phía Tả Thần An.
Diệp Khả Tâm thấy không có đường lui, cũng chỉ có thể mặt dày đi theo phía sau Tiêu Hàn.
Cô mới phản ứng, vô cùng mất tự nhiên cười cười, "Chú Ninh xin chào."
Người này chính là cha của Ninh Vũ Khiêm, Ninh Tổ Tắc. Ninh Tổ Tắc chỉ nghe thấy con thứ ba của Tả gia muốn kết hôn với thiên kim của Diệp gia, nhưng không biết Tả Thần An khi nào thì đã có vợ rồi? Cho nên vừa nghe thấy lời giới thiệu này cũng hơi kinh hãi, nhưng cũng may ông là người từng trải có chuyện gì mà chưa gặp qua? Cũng chỉ kinh ngạc trong chút lát sau đó liền trở nên lạnh nhạt thong dong như cũ, khách khí chào hỏi Tả Thần An.
Hai nhà Ninh Hứa kết thân, cũng coi là sự kiện lớn trong giới thượng lưu của xã hội, hơn một nữa con cái của các danh gia vọng tộc đều tới, cũng đủ cho Ninh gia và Hứa gia mặt mũi.
Những người này cùng Tả Thần An căn bản đều là quen biết, chỉ là bình thường cũng không có lui tới, dĩ nhiên, nguyên nhân là ở Tả Thần An, như lời nói của đại đa số mọi người vừa châm biếm vừa trào phúng mà nói, đó là Tả Tam thiếu quá thanh cao rồi, khinh thường cùng "Tục nhân" (người thường) làm bạn, mà trên thực tế, được rồi, coi như là anh thanh cao đi, anh cũng không phủ nhận. . . . . .
Cho nên, dạ tiệc đêm này dù có rất nhiều người, nhưng chân chính cùng anh quen biết cũng không nhiều, sau khi Ninh Tổ Tắc cùng những vị khách khác rời đi, tiếp theo cũng chỉ có lẻ tẻ vài người tới cùng anh chào hỏi, mà vô luận là người nào cùng anh hàn huyên, anh cũng sẽ không e dè giới thiệu với đối phương cô gái bên cạnh mình, "Đây là bà xã tôi" hoặc là "Đây là vợ tôi".
Mỗi lần như vậy, Hạ Vãn Lộ cũng có chút quẫn bách, nhưng vẫn sẽ nghĩ đây chỉ là trường hợp xã giao, không thể để cho anh mất mặt, cho nên ngoài mặt vẫn là thoải mái tươi cười, cuối cùng thời điểm chỉ còn hai người bọn họ, cô túm túm góc áo của anh, oán trách, "Tại sao muốn nói như vậy?"
"Chẳng lẽ anh nói không đúng sự thật sao?" Anh cúi đầu cười hỏi.
"Mặc dù là sự thật. . . . . . Nhưng cũng không cần thiết phải công khai với toàn bộ mọi người chứ? Ba mẹ anh mà biết nhất định sẽ cho anh biết tay!" Cô nhẹ nhàng nhíu lại đầu lông mày thanh tú.
Anh không thích bộ dạng lo lắng của cô như vậy, đầu ngón tay khẽ vuốt, xoa đi nếp nhăn giữa đầu lông mày của cô, "Yên tâm đi, bọn họ thật ra thì đã sớm biết rồi!"
"Sớm biết? Làm sao biết? Anh nói? !" Cô nhớ rõ chính mình vẫn rất khiêm tốn, mà biết bọn họ kết hôn cũng không có bao nhiêu người!
Anh lắc đầu một cái, cười nói, "Không phải là anh nói, nhưng anh rất là cảm kích người này, anh sớm muốn gì cũng phải nói rõ, cho dù em có đồng ý hay không!"
Sớm nói rõ? Nói rõ có cái gì tốt? Còn không phải là một hồi huyên náo gà bay chó sủa hay sao, sau đó cả gia đình anh chắc chắn sẽ cùng nhau phản đối, không biết còn có thể sử dụng thủ đoạn gì để tới phá hư bọn họ! Cô trừng mắt liếc anh một cái, không khỏi suy tư, "Rốt cuộc là ai nói? Đã nói những gì?"
Trước mắt cô sáng lên. . . . . .
Lẩm bẩm nói, "Em biết rõ là ai nói rồi. . . . . ."
"Người nào?" Anh hỏi ngược lại.
Tâm tình của cô trong nháy mắt trùng xuống, trong mắt là một mảnh mờ mịt, bị anh truy hỏi tới cùng, nâng lên tinh thần, "Em cũng là đoán mò thôi! Chắc không phải đâu. . . . . . Không phải. . . . . ."
Chỉ mong là không phải. . . . . .
Hai người bọn họ ở chỗ này nói chuyện, cũng không có cảm thấy, bộ dạng hết sức thân mật. Tay của anh thủy chung không rời đi thân thể của cô, thỉnh thoảng vén lên tóc mai của cô, thỉnh thoảng ở trên mặt cô khẽ vuốt, thật sự không có gì không thể làm, tay vẫn khoác lên eo cô, hiện lên trên mặt cũng là tình cảm lưu luyến tràn đầy yêu thương. . . . . .
Thân mật như vậy tất nhiên sẽ dẫn đến một số ánh mắt, lời đồn đãi cũng ở ở chỗ các tiểu thư rãnh rỗi nhiều chuyện truyền đi ra, tại đây phụ nữ đối với người không có danh tiếng gì làm Tam Thiếu phu nhân vừa ao ước lại vừa ghen tỵ, nhìn cả bữa tiệc, có người đàn ông nào không bỏ rơi nữ nhân của mình, đi tìm nam nhân khác khoác lác? Chỉ có Tả Tam Thiếu, thủy chung bồi ở bên người cô. . . . . .
Có người liền không chịu nổi đi tới bên cạnh cạnh Tiêu Hàn, một bộ dạng ân cần hỏi thăm, "Oa, Tả phu nhân, không phải nghe nói Tam thiếu gia nhà các người muốn cùng Khả Tâm tiểu thư đám cưới sao? Thế nào bây giờ, Tam thiếu gia ở chung quanh giới thiệu, người phụ nữ bên cạnh anh là vợ của mình vậy?"
Tiêu Hàn mặt liền biến sắc, Diệp Khả Tâm bên cạnh Tiêu Hàn sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Người tới liền thoáng qua một tia vui sướng khi người gặp họa không dễ dàng phát giác . . . . .
Tiêu Hàn là người nhạy cảm, tự nhiên nhìn thấy, cái gì gọi là Quý tộc một cách rõ ràng, thật ra thì nói cho cùng cũng là rồng rắn lẫn lộn, hạng người gì đều có, có khối người đối với Tả gia của bà luôn hâm mộ cùng ganh tỵ, ngoài mặt a dua nịnh bợ lấy lòng, sau lưng không biết lại nói xấu những gì, cho nên, người trước mắt này quan tâm là giả, chế giễu mới là thật?
Bà âm thầm hừ một tiếng, "Ai nói bên cạnh nó chính là vợ của nó chứ? Ah, đó không phải là tiên sinh nhà ngươi sao? Ông ấy đang cùng ai nói chuyện vậy?"
Người nọ đưa mắt nhìn sang, không phải là người đàn ông nhà mình đang ân cần lấy thức ăn cho một người phụ nữ sao? Sắc mặt lập tức suy sụp, phẫn nộ rời đi. . . . . .
Tiêu Hàn kiêu ngạo mà hất cằm lên, khẽ mỉm cười, "Gia đình giàu có trong xã hội này, không biết có bao nhiêu nhà trong sạch, nam trộm nữ chang (cái này hà không biết nên để nguyên có bạn nào biết chỉ hộ hà với), đàn ông càng thành công, dĩ nhiên bên cạnh không thể thiếu ong bướm (phụ nữ ó mn) vây quanh, cho nên, cũng đừng nói đàn ông hoa tâm, xét đến cùng cũng do phụ nữ bây giờ, quá nhiều người không biết xấu hổ, tranh nhau muốn được bay lên cao làm phượng hoàng muốn vào gia đình chức cao quyền trọng, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ tầng tầng lớp lớp, bất quá những nữ nhân không biết xấu hổ này lại có mấy người chân chính có thể bước chân vào gia đình danh gia vọng tộc đây? Nói cho cùng chúng ta muốn cũng là nhân phẩm cùng gia thế trong sạch, mọi người nói sao?"
Lời này rõ ràng là để trấn an Diệp Khả Tâm, các vị đang ngồi đây đều là vợ lớn cho nên tất nhiên nghe thấy như vậy liền liên tiếp gật đầu, họ suy cho cùng đều trải qua đau khổ khi chồng có Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ, thậm chí, một vài người cũng đã vào tuổi ngũ tuần (50tuổi) rồi, còn có phụ nữ mới hai mươi tuổi đưa tới cửa, thói đời này đến tột cùng đã thối nát đến trình độ nào rồi? Chỉ là, nói đi thì cũng phải nói lại, vô luận những người phụ nữ không biết xấu hổ kia ở bên ngoài như thế nào lăn qua lăn lại, địa vị đương gia chủ mẫu (chủ gia đình) của họ cũng chưa từng dao động qua, đây cũng là điều duy nhất đáng giá để họ lấy ra khoe khoang trong cái nơi hỗn tạp này rồi.
Vì vậy, đám bà lớn liền ngươi một lời ta một câu bắt đầu chửi bới đám hồ ly tinh không ra gì, đề tài nhất thời chuyển thành cuộc chiến Tiểu Tam.
Tiêu Hàn yên lặng nghe, nắm tay Diệp Khả Tâm, khẽ mỉm cười, coi như là nói cho cô biết, cô mới là con dâu duy nhất Tả gia công nhận nhân phẩm trong sạch.
Diệp Khả Tâm sắc mặt như cũ trắng bệch, cũng không vì những lời Tiêu Hàn nói mà có thêm một chút lòng tin, chỉ là không muốn phật ý trưởng bối, chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó, ánh mắt liền chuyển dời đến một góc khác, lúc đó, Tả Thần An đang dùng cây tăm găm trái cây, đút vào trong miệng Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ cầm tay của anh ăn, lại vẫn mím môi hướng anh cười ngọt ngào một tiếng. Diệp Khả Tâm nhìn ở trong mắt, trong lòng liền đau, trong mắt không khỏi nhẹ nhàng dâng lên một tầng hơi nước. . . . . .
Tiêu Hàn thấy, trong lòng thương yêu, mở miệng trấn an, lại nghe một phu nhân khác hâm mộ lên tiếng, "Vẫn là Tả phu nhân biết cách quản xuyến gia đình, mấy chục năm này cũng không có nghe thấy tin xấu Tả tiên sinh lăn nhăn ở bên ngoài, thật là làm cho người khác phải ghen tỵ!"
Tiêu Hàn nghe xong cảm thấy vô cùng đắc ý?
Ánh mắt cũng không kìm hãm được nhìn về phía ông xã mình, trong đám người Tả Tư Tuyền mặc dù lớn tuổi, nhưng mỗi cử động giơ tay nhấc chân, thành thục chững chạc, là mẫu người đàn ông điển hình. Nghĩ tới tình cảm vợ chồng mấy chục năm, từ khi tay trắng dựng nghiệp, cho tới bây giờ đại phú đại quý (giàu sang), ông xã đối với mình vẫn chỉ có duy nhất, hai người tình cảm thủy chung như một, sao không phải hạnh phúc đời người chứ?
Trong con ngươi của bà tràn ra hạnh phúc lăn tăn, "Tôi nào biết cách quản lý gia đình chứ, là ông cụ Tả gia đối với Tư Tuyền từ nhỏ đã quản giáo rất chặt, mới tạo nên nhân cách Tư Tuyền tận tâm kiên trung như hiện nay, có thể gả cho ông ấy, là do phước đức ba đơi nhà tôi để lại!" Lời này nói ra ngoài mặt là khiêm tốn phủ nhận công lao của mình, trên thực tế cũng là đang khen ngợi ông xã của mình đối với mình thủy chung đến mức nào, qua đó cho thấy hôn nhân của bà là cỡ nào hạnh phúc.
Mặc dù đám bà lớn đối với bà hâm mộ không ngừng, nhưng chỉ có thể hâm mộ thôi, ai bảo ông xã bọn họ không có tiền đồ như vậy đây?
Tiêu Hàn trong lòng hết sức thỏa mãn, bà đến tuổi này, đã thật sâu hiểu được, một người phụ nữ cái đáng giá nhất để khoe khoang không phải là mình có bao nhiêu tiền tài, mà là ông xã mình đối với mình có bao nhiêu thâm tình. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong mắt bà một tia u ám không dễ dàng phát giác lóe lên, nghĩ đến Diệp Khả Tâm bên cạnh, trong lòng có chút hoảng loạn, vừa rối loạn, liền dễ dàng làm ra quyết định sai lầm. . . . . .
Bà mang theo Diệp Khả Tâm, đứng dậy nhỏ giọng nói, "Đi, đi theo ta!"
Diệp Khả Tâm từ trước đến giờ luôn nghe lời, theo bà đi về phía trước, nhưng khi cô phát hiện Tiêu Hàn là dẫn mình đi về phía Tả Thần An thì không khỏi hoảng sợ, sợ hãi không dám, "Dì Tiêu. . . . . . Hay là đừng. . . . . ."
"Sợ cái gì?" Tiêu Hàn quay đầu lại trừng cô một cái, "Con, chính là rất nhát gan! Thứ mình thích, phải học đi tranh giành! Dì mới vừa nói nhiều như vậy Tiểu Tam Tiểu Tứ, họ tại sao có thể lấy được ưu ái của đàn ông? Còn không phải chính là không biết xấu hổ? Quấn quít chặt lấy? Bao gồm cả người phụ nữ bên cạnh Thần An kia, chính là luôn làm cho đàn ông vui vẻ, con biết Thần An tại sao thích cô ta không? Chính là cô ta chủ động đuổi theo Thần An, còn chủ động leo lên giường của Thần An!"
Lời này vừa nói ra đã là Diệp Khả Tâm không cách nào tiếp thụ được, mặc dù biết Thần An cùng người phụ nữ này kết hôn, nhưng là cô đơn thuần cũng không có nghĩ đến vấn đề giường chiếu, lúc này được Tiêu Hàn nhắc nhở, cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt. . . . . .
Tiêu Hàn thấy cô như thế, cũng không nhẫn tâm, dịu dàng khuyên, "Dĩ nhiên, dì không phải muốn con học họ không biết xấu hổ, chỉ là muốn nói cho con biết, phụ nữ có lúc cũng nên chủ động một chút mới được, nếu không, nhiều năm như vậy, con cái gì cũng không có biểu hiện, khó trách Thần An xem con trở thành em gái mà đối xử! Đến đây đi, không có việc gì, cùng dì tới chào hỏi Thần An!"
Nói xong lôi kéo tay của cô tiếp tục đi về phía Tả Thần An.
Diệp Khả Tâm thấy không có đường lui, cũng chỉ có thể mặt dày đi theo phía sau Tiêu Hàn.
Tác giả :
Cát Tường Dạ