Kim Tịch Túy
Chương 5
Giang hồ nhiều phân tranh, giang hồ nhiều đau khổ.
Nó biến đổi thất thường, làm người ta lưu luyến vong phản nó tàn khốc vô tình làm cho người ta bắt đầu sinh ý lui.
Nhưng giang hồ, không có đường về.
Vương Liên Hoa nói rất đúng, hắn, Thẩm Lãng, vẫn đều ở giang hồ.
Núi rừng rộng lớn, tiếng nước róc rách, mây trắng thản nhiên mà phiêu, mấy con quạ phát ra tiếng kêu ngân nga từ không trung xẹt qua.
Ngẩng đầu nhìn phía phía chân trời, nhìn bóng chim dần đi bay xa, không khỏi thở dài một tiếng, chợt thấy trên người một trận lạnh lẽo, trên mặt trên áo đều bị dính bọt nước.
Vương Liên Hoa đứng ở trong nước, khanh khách hướng hắn cười.
" Vương công tử, tại hạ không nóng, không cần vẩy nước vào người ta." Thẩm Lãng xuổi xuổi đi bọt nước, bất đắc dĩ nói. Đối tác phong làm việc của người này, hắn thật sự không có nửa điểm biện pháp, đáy lòng phiền muộn vì bị y giảo hoạt quấy rồi, từ lâu đã chạy trốn vô tung vô ảnh.
Tiếng nước ào ào, người nọ đã đi đến trước mặt hắn.
Thẩm Lãng cúi đầu, chỉ nhìn đến một đôi chân ngâm ở trong dòng nước, giống như trong suốt.
" Thẩm đại hiệp mới vừa rồi nghĩ gì mà xuất thần đến thế, chẳng lẽ đang tưởng niệm Trầm phu nhân?" Từng sợi tóc đen nhánh phân tán dừng ở trước mắt hắn.
Thẩm Lãng mạnh đứng lên nói: " Vương công tử nếu đã nghỉ ngơi đủ rồi, cũng nên rời đi thôi, trời sắp tối đến nơi, nếu không đến kịp thị trấn tiếp theo, chúng ta sẽ phải ăn ngủ nơi sơn dã này."
Vương Liên Hoa nở nụ cười một tiếng, đi tiến lên, lấy dây cột tóc cột lại tóc.
Kĩ thuật buộc tóc của đôi tay xảo tuyệt thiên hạ kia không được tối lắm, không phải buộc quá chặt thì cũng buộc vẫn còn vương tóc, làm cho hắn thẳng nhíu mày.
Thẩm Lãng thở dài, tiếp nhận dây cột tóc từ tay y, lấy ngón tay chải vuốt sợi chỉnh tề sau đó buộc hảo.
" Không nghĩ tới tay Thẩm đại hiệp khéo léo như thế." Vương Liên Hoa cũng không kháng cự, an ổn ngồi, trêu chọc nói.
Thẩm Lãng khiên quá đường cái:" Nếu không phải ngươi để tóc dài như thế thì cũng không phiền toái như thế này."
Vương Liên Hoa cúi đầu, còn thật sự nghĩ nghĩ, nói: " Không bằng ngươi cắt luôn giùm ta đi."
Thẩm Lãng sửng sốt, đưa cho hắn một cái dây cương.
Vương Liên Hoa ha ha cười rộ lên:" Xem ra Thẩm đại hiệp luyến tiếc, vậy về sau đành phiền toái ngươi giúp ta buộc lại."
Thẩm Lãng không để ý đến y, cố tự giục ngựa đi trước.
" Không biết Trầm phu nhân có tốt không nữa nha." Ngồi trên lưng ngựa, Vương Liên Hoa đột nhiên nói.
Thẩm Lãng đáp:" Nàng sẽ tốt lắm."
Vương Liên Hoa nháy mắt nói: " Lần này là ta hại ngươi thân hãm hốt luân, để biểu hiện sự xin lỗi, chờ giải quyết việc này trở lại Vân Mộng các sau, ta liền tự mình chọn hai nữ tử mỹ mạo đưa đến Nhân Nghĩa sơn trang, để làm thiếp của Thẩm đại hiệp."
Thẩm Lãng dở khóc dở cười:" Vương công tử là hay nói giỡn."
" Mỹ nữ thiên hạ có trăm ngàn, chẳng lẽ Thẩm đại hiệp cam tâm chỉ ba nghìn con sông chỉ múc một gáo nước cho riêng mình?" Vương Liên Hoa nghiêm túc, trong mắt lại lộ ra ý cười.
Người này thật sự là……
Tà.
Nói cái gì cũng đều khiến người ta vĩnh viễn không đoán được ý nghĩ, cũng không khiến người ta nổi giận.
Lôi kéo dây cương, Vương Liên Hoa đột nhiên ngừng cước bộ, nhíu mày nói:" Có mùi máu tươi."
Thẩm Lãng ngẩn ra.
Gió mát thổi qua mũi, đưa tới một cỗ mùi hương *** ngọt gay mũi
Tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp cắt qua sự yên lặng.
Một gian miếu đổ nát.
Ngói nát hơn phân nửa, mạng nhện giăng đầy, phật tượng ngã vào một bên, nước sơn trên tượng bong ra từng mảng, phủ đầy bụi.
Sắc trời dần tối, tà dương kim hồng chiếu ở trong sân, chiếu lên những giọt máu tươi loang lổ cùng một đống thi thể người chồng lên nhau, nói không nên lời bi thiết.
Có một thiếu phụ ôm một hài tử đứng ở giữa.
Tiểu hài đang khóc lớn.
Thanh âm khàn cả giọng vờn quanh nơi sơn dã, thật lâu không tiêu tan.
Thiếu phụ đem tiểu hài ôm rất chặt, thân thể run rẩy giống như cành liễu trong cơn cuồng phong.
Nàng nhìn chằm chằm người trước mắt.
Một người nam nhân, một người nam nhân bình thường đến không thể tái bình thường.
Trong tay hắn có cây đao dính máu.
Cái chuôi đao này cũng đồng dạng cực kỳ bình thường, vậy mà vừa rồi kết thúc 21 mạng người.
Hiện tại, cái chuôi đao này đang chỉ hướng thiếu phụ cùng tiểu hài.
Thiếu phụ hoảng sợ vạn phần, xoay người lảo đảo chạy ra khỏi cánh cửa.
Tùy tùng của nàng đều đã chết, chỉ trong nháy mắt, bị giết không còn một mạng
Nàng có thể thoát được sao?
Tiếng bước chân không vội không hoãn đi theo phía sau nàng, nàng không dám quay đầu lại nhìn một cái, nàng sợ khi mình quay đầu lại thì ngay cả dũng khí bỏ chạy cũng không còn.
Trên mặt đất, chiếu ra bóng đen người cao lớn cùng một cây đao giơ lên đỉnh đầu nàng.
Bả đao kia hướng thân thể nàng bổ tới.
―― ầm!!
Một đạo kiếm như tia chớp xẹt qua, nghe được tiếng đao kiếm chạm nhau.
Thanh sam mộc mạc, phong thần siêu nhiên, thân ảnh chấp kiếm che ở trước người thiếu phụ, như một thiên thần.
Thiếu phụ kinh hồn chưa định, gắt gao ôm tiểu hài, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
" Là hắn!"
Vương Liên Hoa trầm giọng nói " Sát thủ nơi tửu lâu."
Thẩm Lãng khẽ gật đầu, tay cầm nhanh chuôi kiếm, kiếm khí kéo cát đá trên mặt đất, ở bên chân hắn lăn lộn.
Rặng mây đỏ che kín nửa không trung, ánh sáng diễm lệ cùng gió mát thổi qua, tựa hồ cùng ánh sáng quanh quang kiếm dung hợp làm một thể.
Gió tới, mây kéo ùn ùn.
Sát khí lộ rõ.
Quang kiếm màu xanh rốt cục phóng lên cao, như xà phun, thẳng đến hán tử kia mà đi. Hắn là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, mỗi một kiếm chiêu đều tập hợp *** hoa võ học thiên hạ rồi trải qua muôn ngàn thử thách mà tạo thành, một chiêu này đã đạt tới đỉnh phong của võ học cả đời hắn.
Khinh địch là trí mạng, mà hắn cũng không khinh địch.
Hắn tôn trọng mọi người, cho dù ác ma giết người không chớp mắt.
Cho nên hắn mới có thể được xưng là" Nhân Nghĩa kiếm khách".
Một kiếm đâm ra, Vương Liên Hoa cơ hồ phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Hán tử này vẫn không nhúc nhích, giang tay đón chào.
Một đao một kiếm chạm vào nhau, chỉ thấy đốm lửa phát ra, cát đá bốn phía quay cuồng, mặt đất ầm ầm rơi xuống thành một khối.
Ngay tại khi chỉ cần một phần nghìn giây, cánh tay hán tử đã muốn đâm về phía ngực Thẩm Lãng.
Hai người cách nhau càng gần, hán tử dũng mãnh đi qua, Thẩm Lãng tránh không kịp, chỉ phải đề chưởng đón chào.
Song chưởng ngạnh sinh, sinh địa va chạm ở một khối, Thẩm Lãng chỉ cảm thấy một cỗ nội lực rất mạnh tự lòng bàn tay vọt tới, đánh thẳng lên cánh tay hắn, khí huyết trong ngực bốc lên. Hán tử kia bị trúng đòn, liên tục lui về phía sau, lấy đao cắm vào mặt đất, rốt cục ổn định cước bộ, ngực nóng lên, một ngụm máu tươi phun ra.
Thẩm Lãng ôm quyền nói:" Đắc tội."
Hán tử lau máu tươi, nguyên bản đôi mắt trầm lặng lại thành lợi hại như ưng.
Kẻ kia *** tế đánh giá Thẩm Lãng, từ mặt hắn đến kiếm của hắn..
Thẩm Lãng đứng thẳng, trên mặt lộ vẻ khiêm tốn hữu lễ cười. Hán tử kia rút đao ra, bỗng nhiên liền quay đầu chạy vội đi, đảo mắt đã không có bóng dáng.
" Thẩm Lãng……"
Vương Liên Hoa không đi truy hán tử kia, chạy lại đỡ lấy Thẩm Lãng.
Thân mình Thẩm Lãng run lên, máu tươi từ khóe miệng rớt xuống, cũng bị nội thương.
" Không sao cả." Thẩm Lãng ngẩng đầu cười, xua tay nói.
Vương Liên Hoa thở dài:" Cũng may là ngươi có thể trụ vững để kẻ kia sợ hãi mà đi, một trận này ngươi thắng rất đẹp."
Thẩm Lãng cười nói:" Đúng là chuyện gì cũng không giấu được Vương công tử."
" Hài tử!! Hài tử của ta!!!" Im lặng sau một lúc lâu, thiếu phụ đột nhiên kêu tê tâm liệt phế.
Hài tử kia nguyên bản khóc nỉ non, nay lại là sắc mặt xanh mét, không hề kêu một tiếng.
" Nó đã chết." Vương Liên Hoa tìm tòi hơi thở, lại sờ sờ mạch tượng, lắc đầu nói.
Thiếu phụ hét lớn:" Không có khả năng, ta vẫn ôm nó, nó sao lại chết, không có khả năng!"
Vương Liên Hoa nói:" Bởi vì ngươi ôm quá chặt."
Thiếu phụ sửng sốt, nhìn Vương Liên Hoa, lại nhìn hài tử rõ ràng vì hít thở không thông mà chết, hai tay run lên, làm hài tử kia rơi xuống. Thẩm Lãng nhanh tay lẹ mắt, tiếp được tã lót, một khối kim khóa lập tức lộ ra ngoài.
" Tằng?" Trên mặt khóa có khắc tự làm hắn cả kinh " Xin hỏi phu nhân, Uy Viễn tiêu cục Tằng Trọng là gì của ngươi?"
Thiếu phụ thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm tiểu hài tử, đáp:" Hắn là phu quân của ta……"
Thẩm Lãng sắc mặt nhất hãi:" Chính là Tằng tiêu đầu cho ngươi mang hài tử rời đi?"
Thiếu phụ đáp:" Đúng."
Vương Liên Hoa sắc mặt cũng trầm xuống. Thiếu phụ đờ đẫn tiếp nhận tiểu hài, nhưng lại khẽ cười lên, tươi cười của nàng tràn ngập bi ai, giống như một đóa tường vi nở trong cơn mưa lạnh, tịch mịch, cô độc, xinh đẹp.
" Đều đã chết…… Đều đã chết……"
Thiếu phụ nhẹ nhàng hát, làn điệu du dương ôn nhu, phiêu phiêu ở núi rừng yên tĩnh, lại cực kỳ quỷ dị bi thương.
Nàng ôm tiểu hài trong ngực, đi tiến lên.
Phía trước là vách núi đen.
" Thiếu phu nhân!" Thẩm Lãng kinh hãi, muốn đi ngăn đón nàng.
" Không cần lại đây!"
Thiếu phụ kêu to, trở lại nhìn bọn họ.
" Trường An, hoàng cung, chính đại quang minh." Lưu lại vài tử này, nàng lui từng bước.
" Phu nhân!" Thẩm Lãng hướng nàng đánh tới.
Nhưng hết thảy đều đã quá muộn.
Nàng chậm rãi đi về phía sau.
Khi Thẩm Lãng bắt được tay nàng, hai chân của nàng đã rời mặt đất.
Quần áo bay lên, bị sương mù nồng hậu dần dần nuốt hết.
Nó biến đổi thất thường, làm người ta lưu luyến vong phản nó tàn khốc vô tình làm cho người ta bắt đầu sinh ý lui.
Nhưng giang hồ, không có đường về.
Vương Liên Hoa nói rất đúng, hắn, Thẩm Lãng, vẫn đều ở giang hồ.
Núi rừng rộng lớn, tiếng nước róc rách, mây trắng thản nhiên mà phiêu, mấy con quạ phát ra tiếng kêu ngân nga từ không trung xẹt qua.
Ngẩng đầu nhìn phía phía chân trời, nhìn bóng chim dần đi bay xa, không khỏi thở dài một tiếng, chợt thấy trên người một trận lạnh lẽo, trên mặt trên áo đều bị dính bọt nước.
Vương Liên Hoa đứng ở trong nước, khanh khách hướng hắn cười.
" Vương công tử, tại hạ không nóng, không cần vẩy nước vào người ta." Thẩm Lãng xuổi xuổi đi bọt nước, bất đắc dĩ nói. Đối tác phong làm việc của người này, hắn thật sự không có nửa điểm biện pháp, đáy lòng phiền muộn vì bị y giảo hoạt quấy rồi, từ lâu đã chạy trốn vô tung vô ảnh.
Tiếng nước ào ào, người nọ đã đi đến trước mặt hắn.
Thẩm Lãng cúi đầu, chỉ nhìn đến một đôi chân ngâm ở trong dòng nước, giống như trong suốt.
" Thẩm đại hiệp mới vừa rồi nghĩ gì mà xuất thần đến thế, chẳng lẽ đang tưởng niệm Trầm phu nhân?" Từng sợi tóc đen nhánh phân tán dừng ở trước mắt hắn.
Thẩm Lãng mạnh đứng lên nói: " Vương công tử nếu đã nghỉ ngơi đủ rồi, cũng nên rời đi thôi, trời sắp tối đến nơi, nếu không đến kịp thị trấn tiếp theo, chúng ta sẽ phải ăn ngủ nơi sơn dã này."
Vương Liên Hoa nở nụ cười một tiếng, đi tiến lên, lấy dây cột tóc cột lại tóc.
Kĩ thuật buộc tóc của đôi tay xảo tuyệt thiên hạ kia không được tối lắm, không phải buộc quá chặt thì cũng buộc vẫn còn vương tóc, làm cho hắn thẳng nhíu mày.
Thẩm Lãng thở dài, tiếp nhận dây cột tóc từ tay y, lấy ngón tay chải vuốt sợi chỉnh tề sau đó buộc hảo.
" Không nghĩ tới tay Thẩm đại hiệp khéo léo như thế." Vương Liên Hoa cũng không kháng cự, an ổn ngồi, trêu chọc nói.
Thẩm Lãng khiên quá đường cái:" Nếu không phải ngươi để tóc dài như thế thì cũng không phiền toái như thế này."
Vương Liên Hoa cúi đầu, còn thật sự nghĩ nghĩ, nói: " Không bằng ngươi cắt luôn giùm ta đi."
Thẩm Lãng sửng sốt, đưa cho hắn một cái dây cương.
Vương Liên Hoa ha ha cười rộ lên:" Xem ra Thẩm đại hiệp luyến tiếc, vậy về sau đành phiền toái ngươi giúp ta buộc lại."
Thẩm Lãng không để ý đến y, cố tự giục ngựa đi trước.
" Không biết Trầm phu nhân có tốt không nữa nha." Ngồi trên lưng ngựa, Vương Liên Hoa đột nhiên nói.
Thẩm Lãng đáp:" Nàng sẽ tốt lắm."
Vương Liên Hoa nháy mắt nói: " Lần này là ta hại ngươi thân hãm hốt luân, để biểu hiện sự xin lỗi, chờ giải quyết việc này trở lại Vân Mộng các sau, ta liền tự mình chọn hai nữ tử mỹ mạo đưa đến Nhân Nghĩa sơn trang, để làm thiếp của Thẩm đại hiệp."
Thẩm Lãng dở khóc dở cười:" Vương công tử là hay nói giỡn."
" Mỹ nữ thiên hạ có trăm ngàn, chẳng lẽ Thẩm đại hiệp cam tâm chỉ ba nghìn con sông chỉ múc một gáo nước cho riêng mình?" Vương Liên Hoa nghiêm túc, trong mắt lại lộ ra ý cười.
Người này thật sự là……
Tà.
Nói cái gì cũng đều khiến người ta vĩnh viễn không đoán được ý nghĩ, cũng không khiến người ta nổi giận.
Lôi kéo dây cương, Vương Liên Hoa đột nhiên ngừng cước bộ, nhíu mày nói:" Có mùi máu tươi."
Thẩm Lãng ngẩn ra.
Gió mát thổi qua mũi, đưa tới một cỗ mùi hương *** ngọt gay mũi
Tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp cắt qua sự yên lặng.
Một gian miếu đổ nát.
Ngói nát hơn phân nửa, mạng nhện giăng đầy, phật tượng ngã vào một bên, nước sơn trên tượng bong ra từng mảng, phủ đầy bụi.
Sắc trời dần tối, tà dương kim hồng chiếu ở trong sân, chiếu lên những giọt máu tươi loang lổ cùng một đống thi thể người chồng lên nhau, nói không nên lời bi thiết.
Có một thiếu phụ ôm một hài tử đứng ở giữa.
Tiểu hài đang khóc lớn.
Thanh âm khàn cả giọng vờn quanh nơi sơn dã, thật lâu không tiêu tan.
Thiếu phụ đem tiểu hài ôm rất chặt, thân thể run rẩy giống như cành liễu trong cơn cuồng phong.
Nàng nhìn chằm chằm người trước mắt.
Một người nam nhân, một người nam nhân bình thường đến không thể tái bình thường.
Trong tay hắn có cây đao dính máu.
Cái chuôi đao này cũng đồng dạng cực kỳ bình thường, vậy mà vừa rồi kết thúc 21 mạng người.
Hiện tại, cái chuôi đao này đang chỉ hướng thiếu phụ cùng tiểu hài.
Thiếu phụ hoảng sợ vạn phần, xoay người lảo đảo chạy ra khỏi cánh cửa.
Tùy tùng của nàng đều đã chết, chỉ trong nháy mắt, bị giết không còn một mạng
Nàng có thể thoát được sao?
Tiếng bước chân không vội không hoãn đi theo phía sau nàng, nàng không dám quay đầu lại nhìn một cái, nàng sợ khi mình quay đầu lại thì ngay cả dũng khí bỏ chạy cũng không còn.
Trên mặt đất, chiếu ra bóng đen người cao lớn cùng một cây đao giơ lên đỉnh đầu nàng.
Bả đao kia hướng thân thể nàng bổ tới.
―― ầm!!
Một đạo kiếm như tia chớp xẹt qua, nghe được tiếng đao kiếm chạm nhau.
Thanh sam mộc mạc, phong thần siêu nhiên, thân ảnh chấp kiếm che ở trước người thiếu phụ, như một thiên thần.
Thiếu phụ kinh hồn chưa định, gắt gao ôm tiểu hài, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
" Là hắn!"
Vương Liên Hoa trầm giọng nói " Sát thủ nơi tửu lâu."
Thẩm Lãng khẽ gật đầu, tay cầm nhanh chuôi kiếm, kiếm khí kéo cát đá trên mặt đất, ở bên chân hắn lăn lộn.
Rặng mây đỏ che kín nửa không trung, ánh sáng diễm lệ cùng gió mát thổi qua, tựa hồ cùng ánh sáng quanh quang kiếm dung hợp làm một thể.
Gió tới, mây kéo ùn ùn.
Sát khí lộ rõ.
Quang kiếm màu xanh rốt cục phóng lên cao, như xà phun, thẳng đến hán tử kia mà đi. Hắn là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, mỗi một kiếm chiêu đều tập hợp *** hoa võ học thiên hạ rồi trải qua muôn ngàn thử thách mà tạo thành, một chiêu này đã đạt tới đỉnh phong của võ học cả đời hắn.
Khinh địch là trí mạng, mà hắn cũng không khinh địch.
Hắn tôn trọng mọi người, cho dù ác ma giết người không chớp mắt.
Cho nên hắn mới có thể được xưng là" Nhân Nghĩa kiếm khách".
Một kiếm đâm ra, Vương Liên Hoa cơ hồ phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Hán tử này vẫn không nhúc nhích, giang tay đón chào.
Một đao một kiếm chạm vào nhau, chỉ thấy đốm lửa phát ra, cát đá bốn phía quay cuồng, mặt đất ầm ầm rơi xuống thành một khối.
Ngay tại khi chỉ cần một phần nghìn giây, cánh tay hán tử đã muốn đâm về phía ngực Thẩm Lãng.
Hai người cách nhau càng gần, hán tử dũng mãnh đi qua, Thẩm Lãng tránh không kịp, chỉ phải đề chưởng đón chào.
Song chưởng ngạnh sinh, sinh địa va chạm ở một khối, Thẩm Lãng chỉ cảm thấy một cỗ nội lực rất mạnh tự lòng bàn tay vọt tới, đánh thẳng lên cánh tay hắn, khí huyết trong ngực bốc lên. Hán tử kia bị trúng đòn, liên tục lui về phía sau, lấy đao cắm vào mặt đất, rốt cục ổn định cước bộ, ngực nóng lên, một ngụm máu tươi phun ra.
Thẩm Lãng ôm quyền nói:" Đắc tội."
Hán tử lau máu tươi, nguyên bản đôi mắt trầm lặng lại thành lợi hại như ưng.
Kẻ kia *** tế đánh giá Thẩm Lãng, từ mặt hắn đến kiếm của hắn..
Thẩm Lãng đứng thẳng, trên mặt lộ vẻ khiêm tốn hữu lễ cười. Hán tử kia rút đao ra, bỗng nhiên liền quay đầu chạy vội đi, đảo mắt đã không có bóng dáng.
" Thẩm Lãng……"
Vương Liên Hoa không đi truy hán tử kia, chạy lại đỡ lấy Thẩm Lãng.
Thân mình Thẩm Lãng run lên, máu tươi từ khóe miệng rớt xuống, cũng bị nội thương.
" Không sao cả." Thẩm Lãng ngẩng đầu cười, xua tay nói.
Vương Liên Hoa thở dài:" Cũng may là ngươi có thể trụ vững để kẻ kia sợ hãi mà đi, một trận này ngươi thắng rất đẹp."
Thẩm Lãng cười nói:" Đúng là chuyện gì cũng không giấu được Vương công tử."
" Hài tử!! Hài tử của ta!!!" Im lặng sau một lúc lâu, thiếu phụ đột nhiên kêu tê tâm liệt phế.
Hài tử kia nguyên bản khóc nỉ non, nay lại là sắc mặt xanh mét, không hề kêu một tiếng.
" Nó đã chết." Vương Liên Hoa tìm tòi hơi thở, lại sờ sờ mạch tượng, lắc đầu nói.
Thiếu phụ hét lớn:" Không có khả năng, ta vẫn ôm nó, nó sao lại chết, không có khả năng!"
Vương Liên Hoa nói:" Bởi vì ngươi ôm quá chặt."
Thiếu phụ sửng sốt, nhìn Vương Liên Hoa, lại nhìn hài tử rõ ràng vì hít thở không thông mà chết, hai tay run lên, làm hài tử kia rơi xuống. Thẩm Lãng nhanh tay lẹ mắt, tiếp được tã lót, một khối kim khóa lập tức lộ ra ngoài.
" Tằng?" Trên mặt khóa có khắc tự làm hắn cả kinh " Xin hỏi phu nhân, Uy Viễn tiêu cục Tằng Trọng là gì của ngươi?"
Thiếu phụ thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm tiểu hài tử, đáp:" Hắn là phu quân của ta……"
Thẩm Lãng sắc mặt nhất hãi:" Chính là Tằng tiêu đầu cho ngươi mang hài tử rời đi?"
Thiếu phụ đáp:" Đúng."
Vương Liên Hoa sắc mặt cũng trầm xuống. Thiếu phụ đờ đẫn tiếp nhận tiểu hài, nhưng lại khẽ cười lên, tươi cười của nàng tràn ngập bi ai, giống như một đóa tường vi nở trong cơn mưa lạnh, tịch mịch, cô độc, xinh đẹp.
" Đều đã chết…… Đều đã chết……"
Thiếu phụ nhẹ nhàng hát, làn điệu du dương ôn nhu, phiêu phiêu ở núi rừng yên tĩnh, lại cực kỳ quỷ dị bi thương.
Nàng ôm tiểu hài trong ngực, đi tiến lên.
Phía trước là vách núi đen.
" Thiếu phu nhân!" Thẩm Lãng kinh hãi, muốn đi ngăn đón nàng.
" Không cần lại đây!"
Thiếu phụ kêu to, trở lại nhìn bọn họ.
" Trường An, hoàng cung, chính đại quang minh." Lưu lại vài tử này, nàng lui từng bước.
" Phu nhân!" Thẩm Lãng hướng nàng đánh tới.
Nhưng hết thảy đều đã quá muộn.
Nàng chậm rãi đi về phía sau.
Khi Thẩm Lãng bắt được tay nàng, hai chân của nàng đã rời mặt đất.
Quần áo bay lên, bị sương mù nồng hậu dần dần nuốt hết.
Tác giả :
Nghiên Tiếu