Kim Tịch Túy
Chương 2
Thẩm Lãng nở nụ cười.
Hắn luôn luôn làm cho người ta có cảm giác như xuân phong khinh nhu, hắn cười cũng đồng dạng như gió xuân dịu dàng. Hắn nhìn Vương Liên Hoa, tựa như đang nhìn một hài tử bướng bỉnh, ngay cả lời ynói, cũng đều như hài tử tùy hứng.
" Giang hồ không có Thẩm Lãng, tự nhiên còn có những người khác."
Vương Liên Hoa khinh thường nói:" Những kẻ khác cho dù có hơn cả trăm, ta cũng lười liếc mắt nhìn một cái."
Thẩm Lãng cười nói:" Vương công tử nói lời này, thật sự đã khen tại hạ quá mức rồi."
Vương Liên Hoa mỉm cười nói:" Cửu biệt tương phùng, Thẩm đại hiệp không mời ta uống một chén sao?"
Rượu đương nhiên là sẽ uống.
Rượu của Tụ Phong nổi danh như nữ nhân của Long Thúy các.
Có rượu cùng nữ nhân đều giống nhau.
Rượu làm cho nam nhân mất hồn, nữ nhân cũng làm cho nam nhân mất hồn.
Thẩm Lãng đi cùng Vương Liên Hoa, tất nhiên sẽ phải đi Tụ Phong lâu.
Buổi sáng hắn đã uống không ít, hiện tại uống càng nhiều. Bất đồng chính là, buổi sáng hắn độc ẩm, uống chỉ là rượu thiêu đao tử tầm thường, hiện tại hắn đối ẩm, uống là nữ nhi hồng trân quý bậc nhất.
Hảo tửu cùng liệt tửu khác biệt tựa như bảo kiếm cùng thiết kiếm khác biệt.
Mỗi người đều muốn có một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, nhưng đại đa số người chỉ có thể dùng thiết kiếm đáng giá vài lượng bạc.
Hắn hiện tại uống loại rượu này, một vò cũng đủ mua một đống thiết kiếm.
Hảo tửu cần tế phẩm, tựa như hảo nữ nhân cần chậm rãi thưởng thức.
Nhưng Thẩm Lãng uống rất nhanh, một ly tiếp theo một ly, giống ở đang uống nước lã.
Mặt hắn đã đỏ lên, mặt Vương Liên Hoa lại trắng. Y uống so với Thẩm Lãng không ít, nhưng mặt hắn vẫn trắng như vách tường của Tụ Phong lâu
Chung quanh rất nhiều người đều đang nhìn bọn họ.
Một người là phong thần tuấn lãng, một người lại mặt như quan ngọc, cũng khó trách nữ tử giai nhân bên cạnh đỏ mặt, vụng trộm nhìn qua.
Trộm coi Vương công tử, giơ tay nhấc chân đều bình tĩnh, thần sắc vui mừng, ngay cả châm rượu cũng đều thập phần tao nhã, thường thường hướng đám cô nương gia liếc mắt một cái, khiến các nàng mặt càng thêm hồng, nụ cười nhẹ trên môi cũng không thể ngừng.
Rượu cũng uống, chuyện râu ria cũng nói hết, Thẩm Lãng rốt cục hỏi: " Vương công tử lần này đến đây, sẽ không chỉ là tìm Thẩm Lãng ta uống rượu đi?"
Vương Liên Hoa nhợt nhạt uống một ngụm, cười nói:" Ta cùng với Thẩm đại hiệp có thể an ổn ngồi cùng một nơi để nói chuyện phiếm thế này, thật thật là ngạc nhiên."
Thẩm Lãng không nói tiếp.
Hắn cảm thấy Vương Liên Hoa đang đợi.
Đợi cái gì?
Có lẽ là người, mà cũng có lẽ là sự.
Thẩm Lãng không vội, hắn luôn luôn có kiên nhẫn, chờ đợi với hắn mà nói cũng không khó khăn.
Bọn họ ngồi đối diện với một con đường nhỏ, có thể nhìn từng người vào tửu lâu một cách dễ dàng.
Khi một trung niên hán tử bình thường trầm mặc, mặc áo tang vải thô đi vào, Vương Liên Hoa sáng rực mắt lên.
Người nọ đi xuyên qua, lập tức hướng một phòng trang nhã trên lầu đi đến.
Thẩm Lãng nhìn hán tử trung niên.
Người này thực bình thường, bình thường đến mức ra đường tùy tiện tìm vài người cũng có. Hắn mặc một bộ y thục thô sơ, hé ra khuôn mặt chữ điền đầy tang thương, ngay cả ánh mắt đều là mỏi mệt không ánh sáng, giống như một nông dân nhiều năm trông coi đồng ruộng không rời, bị năm tháng tiêu tan hết *** lực. Thẩm Lãng còn chú ý tới tay hắn, đó là một đôi tay dị thường thô ráp, thật sự thực thích hợp với một cái cuốc.
Hắn thật sự không có gì đáng xem, nhưng Thẩm Lãng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Vương Liên Hoa nở nụ cười, hỏi:" Ngươi có ngửi được mùi vị gì không?"
Thẩm Lãng nói:" Trong tửu lâu đương nhiên chỉ có vị rượu."
Vương Liên Hoa lắc đầu nói:" Là mùi máu tươi."
Thẩm Lãng cũng lắc đầu:" Tửu lâu không có mùi máu tươi."
" Lập tức sẽ có."
Vương Liên Hoa nâng ngón tay hướng trên lầu, hán tử kia đẩy cửa tiến vào một phòng.
Thẩm Lãng đột nhiên đứng lên, bay nhanh hành lang.
Bởi vì hắn ngửi được mùi máu tươi.
Mùi máu của con người.
Đây là một gian phòng cực kỳ hoa lệ, nhưng hiện tại đã thành địa ngục
Địa ngục là nơi không có người sống, nơi đây cũng thế.
Trên bàn ăn hỗn độn có năm người, có người trong tay còn cầm chén rượu, có người đang gắp thức ăn, nhưng bọn họ đều không động, bởi vì đầu bọn họ đã không còn.
Máu vẫn lan tràn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Lãng từ cửa sổ chạy ra ngoài.
Khinh công của hắn vô cùng tốt, thân ảnh chạy trên mái hiên như một con ưng mạnh mẽ.
Nhưng hắn không đuổi kịp hung thủ, đuổi tới nơi kết thúc vết máu, hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng hung thủ
" Thân pháp thật nhanh."
Nói chuyện chính là Vương Liên Hoa, vẫn theo ở phía sau hắn.
Thẩm Lãng quay đầu nhìn y, mặt có vẻ oán giận:" Ngươi biết kẻ kia là sát thủ, vì sao không ngăn cản?"
Vương Liên Hoa ha ha cười nói:" Thẩm đại hiệp tựa hồ quên, tại hạ là vương đại ma đầu, việc cứu người, cùng ta không can hệ. Người khác sinh tử, ta sao cần quan tâm."
Âm thanh Thẩm Lãng lạnh lùng nói:" Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?"
Vương Liên Hoa đáp:" Đương nhiên là muốn làm cho Thẩm đại hiệp ngươi tái xuất hiện ở giang hồ."
" Ta đã quy ẩn, sẽ không tái đặt chân đến nơi thị phi."
" Quy ẩn?"
Vương Liên Hoa cất tiếng cười to:" Thẩm Lãng, ngươi hà cớ gì cần lừa mình dối người? Ngươi nếu thật đã không còn lòng dạ với giang hồ, vừa rồi sẽ không quên mình mà đuổi theo. Một khắc kia khi ngươi bước chân ra khỏi tửu lâu, ngươi đã đặt chân vào giang hồ. Cho dù ngươi không muốn nhúng tay, kẻ giết người sẽ không buông tha người, thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi, đều bởi vì ngươi mà liên lụy."
Thẩm Lãng rùng mình.
Vương Liên Hoa tiếp tục nói:" Hung thủ thực bình thường, khuôn mặt bình thường, mặc cũng bình thường, đi ở trên đường ai cũng không chú ý tới. Nhưng ngươi chú ý tới, chẳng những chú ý tới, còn biết hắn chém năm đầu người, ngươi nói hắn sẽ bỏ qua như vậy sao?"
Thẩm Lãng lạnh lùng nói:" Hắn là ai?"
Vương Liên Hoa lắc đầu nói:" Không biết, cũng không ai biết."
Thẩm Lãng đã nhanh chóng đem tất cả mọi kẻ có tiếng trên giang hồ nhớ lại một lần.
Hắn nghĩ cực nhanh, những người đó như đèn kéo quân thoáng hiện lên trong đầu hắn, nhưng lập tức bị phủ nhận.
Từ lúc trong phòng truyền ra mùi máu tươi, bất quá chỉ một lát, nhanh đến mức đương sự liên can chưa kịp kêu đã bị chặt bỏ đầu, người có thủ pháp như thế, trên giang hồ ai có thể có?
Không có, đương nhiên không có, ngay cả Thẩm Lãng cũng không thể.
Tay hắn bắt đầu đổ mồ hôi.
" Người chết là người nào?"
Hắn tin tưởng Vương Liên Hoa trước khi đuổi theo, đã đem thân phận người chết điều tra rõ ràng. Nghe được tên từ miệng y nói, sắc mặt Thẩm Lãng trở nên càng khó xem.
" Uy Viễn tiêu cục Tằng Trọng cùng con và đồ đệ."
Tên này trên giang hồ mọi người đều biết, Uy Viễn tiêu cục được tôn làm " Trung Nguyên đệ nhất tiêu cục “.
Mà nhân phẩm của Tằng Trọng liền giống như tiêu cục, được người kính trọng khen ngợi.
Hiện tại lại chết, chết không toàn thây.
Đồng tử Thẩm Lãng co rút lại, hắn cảm giác mình bị Vương Liên Hoa mang vào một cái lốc xoáy.
Lốc xoáy rất lớn, thẳng muốn đem hắn nuốt hết vào.
Hắn nhớ tới Chu Thất Thất cùng Thẩm Thanh, hiện tại cả hai đang ngồi chờ hắn về ăn cơm. Buổi sáng khi xuất môn, Thất Thất ôm Thanh nhi ở cửa vẫy chào hắn, cười như mật ngọt.
Hắn có thể trở về sao?
Không thể.
Một khi hắn về đến nhà, sẽ mang lại phiền toái cho thân nhân.
Đó là thê tử cùng hài tử của hắn, hắn tuyệt không đối sẽ không làm cho người thân của mình chịu tổn thương.
Vương Liên Hoa nhợt nhạt cười, hỏi:" Thẩm đại hiệp, ngươi suy nghĩ cái gì?"
Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn hắn, rất là bất đắc dĩ.
" Vương công tử, ngươi hại ta thảm."
Vương Liên Hoa còn đang cười, nụ cười kia chói mặt như ánh dương quang.
" Bởi vì chỉ có chuyện đó mới thú vị nhất."
Hắn luôn luôn làm cho người ta có cảm giác như xuân phong khinh nhu, hắn cười cũng đồng dạng như gió xuân dịu dàng. Hắn nhìn Vương Liên Hoa, tựa như đang nhìn một hài tử bướng bỉnh, ngay cả lời ynói, cũng đều như hài tử tùy hứng.
" Giang hồ không có Thẩm Lãng, tự nhiên còn có những người khác."
Vương Liên Hoa khinh thường nói:" Những kẻ khác cho dù có hơn cả trăm, ta cũng lười liếc mắt nhìn một cái."
Thẩm Lãng cười nói:" Vương công tử nói lời này, thật sự đã khen tại hạ quá mức rồi."
Vương Liên Hoa mỉm cười nói:" Cửu biệt tương phùng, Thẩm đại hiệp không mời ta uống một chén sao?"
Rượu đương nhiên là sẽ uống.
Rượu của Tụ Phong nổi danh như nữ nhân của Long Thúy các.
Có rượu cùng nữ nhân đều giống nhau.
Rượu làm cho nam nhân mất hồn, nữ nhân cũng làm cho nam nhân mất hồn.
Thẩm Lãng đi cùng Vương Liên Hoa, tất nhiên sẽ phải đi Tụ Phong lâu.
Buổi sáng hắn đã uống không ít, hiện tại uống càng nhiều. Bất đồng chính là, buổi sáng hắn độc ẩm, uống chỉ là rượu thiêu đao tử tầm thường, hiện tại hắn đối ẩm, uống là nữ nhi hồng trân quý bậc nhất.
Hảo tửu cùng liệt tửu khác biệt tựa như bảo kiếm cùng thiết kiếm khác biệt.
Mỗi người đều muốn có một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, nhưng đại đa số người chỉ có thể dùng thiết kiếm đáng giá vài lượng bạc.
Hắn hiện tại uống loại rượu này, một vò cũng đủ mua một đống thiết kiếm.
Hảo tửu cần tế phẩm, tựa như hảo nữ nhân cần chậm rãi thưởng thức.
Nhưng Thẩm Lãng uống rất nhanh, một ly tiếp theo một ly, giống ở đang uống nước lã.
Mặt hắn đã đỏ lên, mặt Vương Liên Hoa lại trắng. Y uống so với Thẩm Lãng không ít, nhưng mặt hắn vẫn trắng như vách tường của Tụ Phong lâu
Chung quanh rất nhiều người đều đang nhìn bọn họ.
Một người là phong thần tuấn lãng, một người lại mặt như quan ngọc, cũng khó trách nữ tử giai nhân bên cạnh đỏ mặt, vụng trộm nhìn qua.
Trộm coi Vương công tử, giơ tay nhấc chân đều bình tĩnh, thần sắc vui mừng, ngay cả châm rượu cũng đều thập phần tao nhã, thường thường hướng đám cô nương gia liếc mắt một cái, khiến các nàng mặt càng thêm hồng, nụ cười nhẹ trên môi cũng không thể ngừng.
Rượu cũng uống, chuyện râu ria cũng nói hết, Thẩm Lãng rốt cục hỏi: " Vương công tử lần này đến đây, sẽ không chỉ là tìm Thẩm Lãng ta uống rượu đi?"
Vương Liên Hoa nhợt nhạt uống một ngụm, cười nói:" Ta cùng với Thẩm đại hiệp có thể an ổn ngồi cùng một nơi để nói chuyện phiếm thế này, thật thật là ngạc nhiên."
Thẩm Lãng không nói tiếp.
Hắn cảm thấy Vương Liên Hoa đang đợi.
Đợi cái gì?
Có lẽ là người, mà cũng có lẽ là sự.
Thẩm Lãng không vội, hắn luôn luôn có kiên nhẫn, chờ đợi với hắn mà nói cũng không khó khăn.
Bọn họ ngồi đối diện với một con đường nhỏ, có thể nhìn từng người vào tửu lâu một cách dễ dàng.
Khi một trung niên hán tử bình thường trầm mặc, mặc áo tang vải thô đi vào, Vương Liên Hoa sáng rực mắt lên.
Người nọ đi xuyên qua, lập tức hướng một phòng trang nhã trên lầu đi đến.
Thẩm Lãng nhìn hán tử trung niên.
Người này thực bình thường, bình thường đến mức ra đường tùy tiện tìm vài người cũng có. Hắn mặc một bộ y thục thô sơ, hé ra khuôn mặt chữ điền đầy tang thương, ngay cả ánh mắt đều là mỏi mệt không ánh sáng, giống như một nông dân nhiều năm trông coi đồng ruộng không rời, bị năm tháng tiêu tan hết *** lực. Thẩm Lãng còn chú ý tới tay hắn, đó là một đôi tay dị thường thô ráp, thật sự thực thích hợp với một cái cuốc.
Hắn thật sự không có gì đáng xem, nhưng Thẩm Lãng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Vương Liên Hoa nở nụ cười, hỏi:" Ngươi có ngửi được mùi vị gì không?"
Thẩm Lãng nói:" Trong tửu lâu đương nhiên chỉ có vị rượu."
Vương Liên Hoa lắc đầu nói:" Là mùi máu tươi."
Thẩm Lãng cũng lắc đầu:" Tửu lâu không có mùi máu tươi."
" Lập tức sẽ có."
Vương Liên Hoa nâng ngón tay hướng trên lầu, hán tử kia đẩy cửa tiến vào một phòng.
Thẩm Lãng đột nhiên đứng lên, bay nhanh hành lang.
Bởi vì hắn ngửi được mùi máu tươi.
Mùi máu của con người.
Đây là một gian phòng cực kỳ hoa lệ, nhưng hiện tại đã thành địa ngục
Địa ngục là nơi không có người sống, nơi đây cũng thế.
Trên bàn ăn hỗn độn có năm người, có người trong tay còn cầm chén rượu, có người đang gắp thức ăn, nhưng bọn họ đều không động, bởi vì đầu bọn họ đã không còn.
Máu vẫn lan tràn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Lãng từ cửa sổ chạy ra ngoài.
Khinh công của hắn vô cùng tốt, thân ảnh chạy trên mái hiên như một con ưng mạnh mẽ.
Nhưng hắn không đuổi kịp hung thủ, đuổi tới nơi kết thúc vết máu, hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng hung thủ
" Thân pháp thật nhanh."
Nói chuyện chính là Vương Liên Hoa, vẫn theo ở phía sau hắn.
Thẩm Lãng quay đầu nhìn y, mặt có vẻ oán giận:" Ngươi biết kẻ kia là sát thủ, vì sao không ngăn cản?"
Vương Liên Hoa ha ha cười nói:" Thẩm đại hiệp tựa hồ quên, tại hạ là vương đại ma đầu, việc cứu người, cùng ta không can hệ. Người khác sinh tử, ta sao cần quan tâm."
Âm thanh Thẩm Lãng lạnh lùng nói:" Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?"
Vương Liên Hoa đáp:" Đương nhiên là muốn làm cho Thẩm đại hiệp ngươi tái xuất hiện ở giang hồ."
" Ta đã quy ẩn, sẽ không tái đặt chân đến nơi thị phi."
" Quy ẩn?"
Vương Liên Hoa cất tiếng cười to:" Thẩm Lãng, ngươi hà cớ gì cần lừa mình dối người? Ngươi nếu thật đã không còn lòng dạ với giang hồ, vừa rồi sẽ không quên mình mà đuổi theo. Một khắc kia khi ngươi bước chân ra khỏi tửu lâu, ngươi đã đặt chân vào giang hồ. Cho dù ngươi không muốn nhúng tay, kẻ giết người sẽ không buông tha người, thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi, đều bởi vì ngươi mà liên lụy."
Thẩm Lãng rùng mình.
Vương Liên Hoa tiếp tục nói:" Hung thủ thực bình thường, khuôn mặt bình thường, mặc cũng bình thường, đi ở trên đường ai cũng không chú ý tới. Nhưng ngươi chú ý tới, chẳng những chú ý tới, còn biết hắn chém năm đầu người, ngươi nói hắn sẽ bỏ qua như vậy sao?"
Thẩm Lãng lạnh lùng nói:" Hắn là ai?"
Vương Liên Hoa lắc đầu nói:" Không biết, cũng không ai biết."
Thẩm Lãng đã nhanh chóng đem tất cả mọi kẻ có tiếng trên giang hồ nhớ lại một lần.
Hắn nghĩ cực nhanh, những người đó như đèn kéo quân thoáng hiện lên trong đầu hắn, nhưng lập tức bị phủ nhận.
Từ lúc trong phòng truyền ra mùi máu tươi, bất quá chỉ một lát, nhanh đến mức đương sự liên can chưa kịp kêu đã bị chặt bỏ đầu, người có thủ pháp như thế, trên giang hồ ai có thể có?
Không có, đương nhiên không có, ngay cả Thẩm Lãng cũng không thể.
Tay hắn bắt đầu đổ mồ hôi.
" Người chết là người nào?"
Hắn tin tưởng Vương Liên Hoa trước khi đuổi theo, đã đem thân phận người chết điều tra rõ ràng. Nghe được tên từ miệng y nói, sắc mặt Thẩm Lãng trở nên càng khó xem.
" Uy Viễn tiêu cục Tằng Trọng cùng con và đồ đệ."
Tên này trên giang hồ mọi người đều biết, Uy Viễn tiêu cục được tôn làm " Trung Nguyên đệ nhất tiêu cục “.
Mà nhân phẩm của Tằng Trọng liền giống như tiêu cục, được người kính trọng khen ngợi.
Hiện tại lại chết, chết không toàn thây.
Đồng tử Thẩm Lãng co rút lại, hắn cảm giác mình bị Vương Liên Hoa mang vào một cái lốc xoáy.
Lốc xoáy rất lớn, thẳng muốn đem hắn nuốt hết vào.
Hắn nhớ tới Chu Thất Thất cùng Thẩm Thanh, hiện tại cả hai đang ngồi chờ hắn về ăn cơm. Buổi sáng khi xuất môn, Thất Thất ôm Thanh nhi ở cửa vẫy chào hắn, cười như mật ngọt.
Hắn có thể trở về sao?
Không thể.
Một khi hắn về đến nhà, sẽ mang lại phiền toái cho thân nhân.
Đó là thê tử cùng hài tử của hắn, hắn tuyệt không đối sẽ không làm cho người thân của mình chịu tổn thương.
Vương Liên Hoa nhợt nhạt cười, hỏi:" Thẩm đại hiệp, ngươi suy nghĩ cái gì?"
Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn hắn, rất là bất đắc dĩ.
" Vương công tử, ngươi hại ta thảm."
Vương Liên Hoa còn đang cười, nụ cười kia chói mặt như ánh dương quang.
" Bởi vì chỉ có chuyện đó mới thú vị nhất."
Tác giả :
Nghiên Tiếu