Kim Tịch Túy

Chương 11

Thiên Hương lâu.

Đây là tửu lâu tốt nhất trong trấn nhỏ này.

Chu Thất Thất an vị ở lầu hai, dựa vào ban công, trên bàn là một vò trạng nguyên hồng, mấy món điểm tâm.

Rượu còn chưa mở ra, đồ ăn cũng chưa động.

Nàng lăng lăng nhìn chằm chằm người đến người đi trên đường lớn, cau mày, mặt mang vẻ buồn rầu, tuy là cải nam trang, thần sắc như vậy lại cực giống nữ nhân gia. Thấy Hùng Miêu Nhi đầu đầy đổ mồ hôi đi về phía nàng, liền khẩn cấp đứng dậy.

" Đại ca, nghe được gì chăng?"

Hùng Miêu Nhi cầm lên vò rượu, ngửa đầu uống một hơi.

Chu Thất Thất nóng nảy, dậm chân nói:" Đại ca, ngươi nói chuyện đi a."

Hùng Miêu Nhi hoãn lại, nói:" Bọn họ quả thật là đi hướng này."

Chu Thất Thất vui vẻ nói:" Thật sao? Còn bình an?"

Hùng Miêu Nhi nói:" Bất quá, đột nhiên không có bóng dáng."

Chu Thất Thất sửng sốt:" A? Đại ca, lời này ý gì?"

Hùng Miêu Nhi ở bên cạnh bàn ngồi xuống nói:" Theo lý thuyết lấy diện mạo hai người Thẩm Lãng cùng Vương Liên Hoa, trên đường dù có trăm người, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra hai người bọn họ, chính là bọn họ lại ở vùng này mất tích."

Chu Thất Thất vội la lên:" Chớ không phải là bị quan phủ bắt chứ?"

Hùng Miêu Nhi liên tục xua tay:" Không có, chỉ bằng đám quân triều đình võ công tam chân miêu, muốn bắt Thẩm Lãng còn sớm trăm năm."

Chu Thất Thất gật đầu đáp:" Vậy bọn họ là……"

Hùng Miêu Nhi vỗ cái bàn nói:" Vương Liên Hoa quỷ kế đa đoan, chắc chắn y lại dùng tà môn ngoại đạo gì tránh đi ánh mắt mọi người."

Chu Thất Thất cúi đầu trầm tư.

Lấy thủ đoạn Vương Liên Hoa, muốn lừa gạt mọi người thì có trăm ngàn biện pháp, vậy cũng tốt, ít nhất có thể tránh thoát truy tung của triều đình cùng giang hồ, Vương Liên Hoa người này tuy rằng quái đản cổ quái, nhưng hiện giờ y cùng với Thẩm Lãng ngồi ở cùng chiếc thuyền, nói vậy sẽ không gia hại hắn, chính mình mặc dù tìm không được hắn, nhưng ít ra cũng biết hắn an toàn. Nghĩ như thế, nhất thời tâm hoãn không ít, thời dài.

Thấy sắc mặt nàng hơi hoãn, Hùng Miêu Nhi mang đồ ăn đến trước mặt nàng.

" Thất Thất, ngươi ăn chút đồ ăn đi, để lấp bụng, Thẩm Lãng trở về nếu nhìn ngươi gầy, còn không đem ta ra xử sao."

Chu Thất Thất xì một tiếng nở nụ cười, cảm giác thấy bụng đói, liền vùi đầu ăn.

Nhị vị lão giả tập tễnh bước vài Thiên Hương lâu.

Chỉ thấy bọn họ có chòm râu bạc dài, khuôn mặt đầy nếp nhăn, thân mình run run méo mó, giống như ngay sau đó sẽ bị té thật mạnh trên mặt đất, chính là đáy mắt của họ lại rất khác, lão giả áo trắng ánh mắt giảo hoạt sáng ngời, lão giả áo xanh cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tiểu nhị nghênh bọn họ đến trong một phòng trang nhã ngồi xuống, cầm rượu và thức ăn sau đóng cửa lui ra ngoài.

Lão giả áo trắng đột nhiên cười to.

Tiếng cười thanh thúy không kềm chế được, không phải Vương Liên Hoa thì là ai?

" Thẩm Lãng, ngươi giả trang thành lão tiên sinh cũng thật giống nha."

Thẩm Lãng lắc đầu cười khổ, rõ ràng là bốn bề thọ địch, người này lại vẫn còn chạy vào trong thành, nói là bản thân y vì cứu hắn nên phải ở trong sơn động mất mấy ngày, nếu không đi hít thở không khí một chút, chỉ sợ là muốn mốc meo. Này cũng liền thôi, còn chọc ghẹongười, dịch dung hai người bọn họ thành bộ dạng như vậy, bắt phải khom lưng đi đứng run rẩy loạng choạng, khiến thắt lưng hắn đều đau mỏi.

Vương Liên Hoa nhìn hắn cười:" Bộ dáng như thế này, dù là Trầm phu nhân hiện tại ở trước mắt, cũng không thể nhận ra."

Thẩm Lãng vươn tay rót chén rượu, cúi đầu nhìn hình ảnh trong chén, nói:" Ngay cả ta cũng không nhận ra bản thân nữa là."

Vương Liên Hoa chậc chậc vài tiếng:" Thẩm đại hiệp là ở khích lệ tại hạ tay nghề cao siêu sao?"

Y cố ý khiêu khích, Thẩm Lãng làm sao không biết, ngoài miệng lại cười nói:" Đúng đúng, thuật dịch dung của Vương công tử xuất thần nhập hóa, trong thiên hạ đâu ai có thể so sánh được."

Lời này của Thẩm Lãng đương nhiên không có ý khác, thuần túy khen ngợi, nhưng nghe ở trong tai Vương Liên Hoa liền bất đồng, nghĩ hắn cố ý đùa cợt, thừa nhận không cam lòng, không thừa nhận thì tâm càng không cam, nhưng tìm không ra lời phản bác, chỉ phải oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, vùi đầu uống rượu.

Hai người nếm qua rượu cùng thức ăn qua loa, chuẩn bị đi ra.

Thẩm Lãng đẩy cửa ra, một thân ảnh lao tới đụng vào hắn.

" Ôi–" Nghe thấy thanh âm này, không chỉ Thẩm Lãng, ngay cả Vương Liên Hoa đều sửng sốt. Tuy là phẫn nam trang, nhưng khuôn mặt này, mày kia, không phải Chu Thất Thất thì là ai?

" Thất……" Thẩm Lãng nghẹn lời, mắt thấy sẽ lao ra, Vương Liên Hoa liền kéo lấy ống tay áo hắn lắc đầu.

" Thất Thất, ngươi không sao chứ?" Hùng Miêu Nhi chạy vội lại đây, đỡ lấy nàng vội la lên " Lớn như vậy sao còn hấp tấp thế."

Chu Thất Thất vỗ vỗ quần áo, cười nói:" Không có việc gì không có việc gì. Vị đại gia này, có đụng thương ngài hay không?"

Thẩm Lãng lắc đầu không lên tiếng.

Hùng Miêu Nhi lấy hành lí trên tay Chu Thất Thất, nói:" Chúng ta cũng nên đi thôi, trên đường cố gắng nghe ngóng hành tung của bọn họ."

" Đại gia, chúng ta đi." Chu Thất Thất đối bọn họ cúi đầu hành lễ, cùng Hùng Miêu Nhi đi xuống lâu.

Thẩm Lãng đột nhiên đè nặng cổ họng, kêu lên:" Hai vị."

" A?" Hùng Miêu Nhi nghi hoặc quay đầu.

" Một đường hung hiểm, thỉnh cẩn thận một chút." ánh mắt Thẩm Lãng phức tạp nhìn bọn hắn chằm chằm, trịnh trọng nói. Hùng Miêu Nhi mặc dù có cảm giác quái dị, nhưng cũng chưa nghĩ nhiều, chỉ đối bọn họ nói câu tạ ơn, liền cùng Thất Thất rời khỏi cửa.

" Không nghĩ tới bọn họ lại đuổi tới."

Đi trên một con đường nhỏ không người, Vương Liên Hoa thở dài," Trầm phu nhân đối với ngươi thật sự là tình thâm ý trọng. Có thê tử như thế, Thẩm Lãng, ngươi thật sự là thiên hạ đệ nhất may mắn."

Thẩm Lãng chau mày, vẻ mặt ưu sầu, cũng vô tâm cùng y đấu võ mồm, chỉ lo đi tới phía trước.

Vốn định trước gạt bọn họ, đem sự tình giải quyết xong thì lại quay về Nhân Nghĩa sơn trang giải thích, không nghĩ bọn họ lại đuổi tới. Con đường phía trước đến tột cùng có bao nhiêu hung hiểm còn chưa biết, hai người kia lại làm việc luôn luôn lỗ mãng, hiện giờ lại không thể cùng họ đồng hành , điều này làm sao khiến hắn an tâm cho được?

Vương Liên Hoa tự nhiên biết trong lòng hắn nghĩ gì, cũng không tái chọc hắn, nghiêm mặt nói:" Mục tiêu của giang hồ cùng triều đình đều là ngươi với ta, chỉ cần chúng ta không cùng bọn họ chạm mặt, bọn họ tự nhiên sẽ an toàn."

Thẩm Lãng giận dữ nói:" Cũng chỉ có thể làm như vậy."

Vương Liên Hoa thẳng ngoắc ngoắc nhìn hắn cười.

" Lần tới ta sẽ đem Thẩm đại hiệp dịch dung thành bạch diện thư sinh thì tốt hơn hay là đại tài chủ mới tốt nha."

Thẩm Lãng một đầu mồ hôi lạnh:" Vương công tử cũng đừng tái chọc ghẹo tại hạ."

Vương Liên Hoa chọn mi nói:" Người khác cầu ta dịch dung, ta còn khinh thường không thèm làm đó. Thẩm Lãng, ngươi hẳn phải tự hào mới đúng “

Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói:" Đúng nha, thật muốn đa tạ Vương công tử."

Vương Liên Hoa giục ngựa đi nhanh vài bước, đột nhiên liền ngăn trở đường đi của hắn.

" Ngươi lại muốn làm cái gì?" Thẩm Lãng bắt đầu cảm thấy đau dạ dày.

Vương Liên Hoa vui cười nói:" Thương thế trên ngực người còn chưa tốt, xuống ngựa, ta giúp ngươi đổi dược."

Thẩm Lãng bị thương ở ngực, muốn đổi dược phải cởi quần áo.

Nam nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, huống hồ là ở cởi quần áo trước mặt một đại nam nhân, theo lý thì không có  gì đáng xấu hổ, nhưng Vương đại công tử này lại khoanh tay cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt mờ ám khiến người bị nhìn là hắn không được mấy tự nhiên.

Cầm dược đến trước mặt hắn ngồi xuống, đổ chút thủy dược rat ay, sát qua chỗ thương ở ngực.

Miệng vết thương rất nhỏ, mặt ngoài đã muốn khép lại, nhưng ngân châm đâm rất sâu, dưới da vẫn phải cẩn thận điều trị. May mắn không có độc, bằng không mệnh của Thẩm Lãng chính là có đến mười Vương Liên Hoa cũng cứu không lại.

Nghĩ vậy, bất giác cười ra tiếng.

Thẩm Lãng a Thẩm Lãng, kết quả là còn không phải muốn ta cứu ngươi.

Y cười đắc ý, tựa hồ đã hoàn toàn quên là chính mình làm hắn bị thương.

Thẩm Lãng rất là xấu hổ, nhắm chặt mắt.

Vương đại công tử cũng cười đủ rồi, đổ chút thuốc bột lên tay, hướng ngực hắn mà xoa. Thấy bộ dáng hắn như thế, liền quái khang quái điều nói:" Thẩm Lãng, ngươi sao không nhìn ta? Chớ không phải là thẹn thùng chứ?"

Biết rõ y là cố ý nói như thế, cũng chỉ đành mở mắt ra.

Đáy mắt kia chứa đầy giảo hoạt tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt tà khí, làm cho trong lòng Thẩm Lãng không khỏi nhảy dựng lên.

Vương Liên Hoa đã xoa xong dược, cầm mảnh vải sạch sẽ thay hắn băng bó.

Cơ thể nghiêng về phía trước, tay lại vòng qua sau lưng hắn, tư thế này thoạt nhìn giống như là cả người y đều ngã vào trong ngực Thẩm Lãng.

Những sợi tóc đèn nhánh rũ lên bờ vai hắn, hơi thở ấm áp phun vào giữa cổ, tay một lần lại một lần xoẹt qua, rốt cục dừng ở trước ngực hắn, tỉ mỉ thắt lại mảnh vải.

Rũ mắt xuống, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, dù cho là điêu khắc sư tài giỏi bậc nhất cũng không thể khắc ra mĩ quan hoàn mĩ như vậy.

Tuy y đúng là nam nhân, một nam nhân không hơn không kém.

Thẩm Lãng mạnh mẽ lấy lại *** thần.

Đúng vậy, y là nam nhân, sao mình lại nhìn một nam nhân đến thất thần?

Trúng tà phải không?

" Tốt lắm."

Vương Liên Hoa vỗ vỗ tay, đứng lên nói.

Dưới chân là đá cuội tròn vo, y cũng không chú ý nhiều, cơ thể trượt đi, hướng ngược hướng ngã xuống.

" Cẩn thận!"

Thẩm Lãng kêu sợ hãi một tiếng, túm tay y kéo trở về, liền khiến Vương Liên Hoa lao thẳng vào trong ngực hắn.

Chương12

Vương Liên Hoa nổi giận.

Y đây giao du với không ít hoa khôi, ôm vô số nhuyễn ngọc ôn hương, hôm nay cư nhiên lại bị một người nam nhân ôm.

Là nam nhân còn chưa tính, nam nhân này cư nhiên còn là Thẩm Lãng!

Thẩm Lãng này cư nhiên còn cao lớn hơn y rất nhiều!

Một phen dùng sức đẩy hắn ra, đang lo nghĩ muốn hay không đạp cho hắn hai cước, đột nhiên sửng sốt.

Ánh mắt xẹt qua bả vai Thẩm Lãng, thẳng tắp dừng ở phía sau hắn.

Y nghĩ rằng cả đời này cũng không gặp được chuyện nào khó kham như hiện tại.

" Thẩm Lãng, ngươi tốt nhất đừng quay đầu lại."

Thẩm Lãng đương nhiên quay đầu lại.

Cho nên hắn nhìn rất rõ hai người đang đứng sau lưng trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.

Chu Thất Thất cùng Hùng Miêu Nhi.

Biểu tình của họ rất giống như nhìn thấy có tảng đá cực lớn đang hướng đầu bọn họ đổ xuống.

Hai đại nam nhân ôm nhau cũng thực bình thường, vấn đề là Thẩm Lãng xiêm y không chỉnh, Vương đại công tử vì tức giận mà khuôn mặt đỏ lên, thoạt nhìn càng giống…… Càng giống……

Hùng Miêu Nhi thật sự không chịu nổi muốn thét lên, đè nén cổ họng kêu lên:" Thẩm Lãng, ngươi đang làm cái gì!"

Thẩm Lãng có khổ ngôn:" Thất Thất, Miêu Nhi, ta……"

Chu Thất Thất cắn chặt môi, ngh chính mình ngàn dặm xa xôi chạy đến, thật vất vả thấy người trong lòng, lại là ở tình cảnh như thế, lập tức vừa thẹn vừa giận, giơ chân bỏ chạy.

" Thất Thất–" Thẩm Lãng muốn đuổi theo, lại nghe Vương Liên Hoa vội gọi một tiếng.

" Thẩm Lãng!"

Đột nhiên dừng cước bộ, sửng sờ ở tại chỗ.

Hùng Miêu Nhi đương nhiên không biết trong lòng hắn có nỗi khổ, thấy hắn lại vì một tiếng kêu to của Vương Liên Hoa liền không đuổi theo Thất Thất, giận dữ kêu lên:" Thẩm Lãng, ngươi thật sự mặc kệ Thất Thất sao!"

" Miêu Nhi, ta……" Thẩm Lãng muốn nói lại thôi, vẻ mặt chua xót.

Tâm nhãn của Hùng Miêu Nhi rất tối, nghĩ chuyện gì cũng thẳng tắp, cũng không muốn quanh co lòng vòng, thấy thần sắc Thẩm Lãng như thế, liền đem này tức giận đầy ngập đều tát đến trên người Vương Liên Hoa, nghĩ rằng yêu nhân này chắc chắn đã dùng quỷ kế mê hoặc Thẩm Lãng, mới làm cho hắn như thế, lập tức giơ chưởng liền hướng y chụp đến. Vương Liên Hoa đang an ổn đứng, không né không tránh, chỉ thấy Thẩm Lãng vọt đến trước mặt y, Hùng Miêu Nhi thu thế không được, một chưởng này ngạnh sinh sinh đánh ở ngực Thẩm Lãng.

" Thẩm Lãng, ngươi!" Hùng Miêu Nhi quá sợ hãi " Ngươi  lại lấy mệnh che chở y!"

Thẩm Lãng che ngực, nói:" Miêu Nhi, an toàn của Thất Thất giao cho ngươi, thay ta bảo hộ nàng."

Hùng Miêu Nhi biến sắc, cười to vài tiếng, bi thương nói:" Hảo hảo hảo, Thẩm Lãng, ngươi vì Vương yêu nhân này mà kết oán với toàn giang hồ cũng không nói, hiện giờ ngay cả huynh đệ thê tử đều không để ý, coi như Hùng Miêu Nhi ta nhìn lầm ngươi!"

Dứt lời, vừa chuyển đầu hướng phương hướng Chu Thất Thất, chạy vội đi.

Câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời, chắc là chỉ tình cảnh của hắn bây giờ?

Thẩm Lãng ngã ngồi trên hòn đá, lắc đầu, cười khổ càng sâu.

Vương Liên Hoa đem tầm mắt chuyển bốn phía, nói một vấn đề đột nhiên nghĩ đến .

" Bọn họ sao biết chúng ta ở trong này?"

Rõ ràng là thấy bọn họ rời đi, mới đi một con đường nhỏ khác, sao lại trở về đây?

Vương Liên Hoa nói ra nghi vấn thứ hai mà cả hai đang nghi vấn trong lòng:" Chớ không phải là có người cố ý nói cho bọn họ?"

Sửng sốt một lúc lâu, hai người đột nhiên trăm miệng một lời kêu lên.

" Chẳng lẽ chúng ta vẫn bị theo dõi?!"

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người nhất thời cảnh giác.

Hoang sơn dã lĩnh, bốn phía là cỏ dại loạn thạch, gió thổi qua một trận liền tạo ra âm thanh sào sạc sào sạc.

Nơi này muốn giấu người thì cũng dễ dàng như giấu một con kiến trong này.

Thẩm Lãng trầm giọng nói:" Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi."

Lấy tu vi nội lực của hai người bọn họ, tuyệt đối không thể không cảm thấy có người theo dõi.

Nhưng hàng ngày lại không có phát hiện.

Người này chắc chắn là cao thủ khinh công thiên hạ tuyệt vô cận hữu ( Có 1 không hai)

Nhưng theo Thẩm Lãng biết, có khinh công đệ nhất thiên hạ chính là thần trộm Dương Cửu Ảnh, chính mình cùng đã từng cùng người này giao thủ qua, đuổi theo cũng hai ngày một đêm, tuy nói không thể vượt qua Dương Cửu Ảnh  nhưng so ra với thần trộm này thì hắn cũng không chậm bao nhiêu. Nếu là hắn đi theo phía sau Trầm Lảng, quả quyết không có khả năng phát hiện không được.

Còn có một loại khả năng, chính là người này có năng lực ngụy trang rất mạnh.

Hắn sớm nghe người ta nói qua, Nhật Bản có một loại kỳ môn thuật, xưng là" Nhẫn", tập thứ này sẽ giúp người ta có thể ẩn vu bên trong vạn vật, cùng hòa hợp nhất thể, làm người bị theo dõi không thể phát giác.

Chẳng lẽ thật là Nhật Bản nhẫn thuật?

Ánh nến ở tiểu *** mờ nhạt, giường cũng là một cỗ nấm mốc.

Vương Liên Hoa bịt mũi nhíu mày, thấy Thẩm Lãng ngồi ở bên cạnh bàn vẫn còn nghĩ đến xuất thần, liền kêu lên:" Thẩm Lãng, ta không cần ở nơi này!"

Thẩm Lãng buồn thanh nói:" Trường hợp đặc biệt, Vương công tử, ngươi chịu đựng một chút đi."

Vương Liên Hoa quát:" Thẩm đại hiệp có thể chịu được, ta lại không nguyện ở tại chỗ ổ cỏ bẩn hề hề này."

Thẩm Lãng nhướng mày, mặt mang vẻ giận:" Nếu đã khinh thường Trầm mỗ, cần gì tìm ta đồng hành."

Vương Liên Hoa không nghĩ y sẽ phản bác, sắc mặt lạnh lùng, ngoài cười nhưng trong không cười:" Thẩm Lãng, ngươi đừng quên, đi đến bước này, ngươi cũng chiếm một nửa. Nếu không phải ngươi, chúng ta có thể bị cô lập hoàn toàn thế này sao?"

Thẩm Lãng cười lạnh nói:" Cô lập hoàn toàn? Ha ha, hảo một cái cô lập hoàn toàn! Ta hiện tại sẽ đi tìm Thất Thất trở về!"

Dứt lời, đứng dậy, liền hướng ngoài cửa đi đến.

" Thẩm Lãng."

Vương Liên Hoa ở sau lưng gọi hắn," Ngươi thật phải đi sao?"

Cánh cửa đã mở, Thẩm Lãng hơi hơi quay đầu lại, nói:" Vương công tử, kho báu cũng thế, tuyệt học cũng tốt, đều tùy ngươi giữ đi, ta chỉ cần Thất Thất liền hảo."

Vương Liên Hoa cắn răng nói:" Hảo, Thẩm Lãng, ngươi đi dương quan đạo của ngươi, ta đi độc mộc kiều của ta, từ nay về sau cùng ngươi không can hệ."

[ Dương quan đạo: Con đường dễ dàng = Độc mộc kiều: Cầu khỉ / Con đường gian nan. Nghĩa là mỗi người một đường ]

Thẩm Lãng không thèm nói lại, chạy vội ra cửa phòng, đảo mắt biến mất ở trong bóng đêm.

Hung hăng đóng sầm cửa phòng, Vương Liên Hoa một chưởng chụp ở trên bàn gỗ.

Cách cách–

Chiếc bàn kia trong chốc lát vỡ tan

Thu thập xong đồ vật, Vương Liên Hoa cũng không quay lại nhìn gian khác *** tới một lần.

Phong hắc nguyệt cao, giục ngựa được hơn phân nửa đêm, càng chạy càng hoang vắng, đừng nói khách ***, ngay cả gian nông trại cũng không gặp.

Vương Liên Hoa nghẹn một bụng hỏa, ở trong lòng hung hăng mắng Thẩm Lãng.

Nghĩ tới y cũng đường đường là công tử Lạc Dương, cẩm y mỹ thực, cơ thiếp thành đàn, người khác thấy y đều phải hạ nửa giọng, không nghĩ có ngày lưu vong như thế? Phải trốn tránh người khắp nơi không nói, còn gác lại cao sàng noãn chẩm ở Vân Mộng các chạy đến vùng hoang vu này sống kiểu màn trời chiếu đất, đây đều là do tai *** Thẩm Lãng kia làm hại!

Càng ngày càng giận, càng giận mắng càng ngoan, đối là việc chính y kéo hắn vào chuyện hỗn thủy này đã sớm quên không còn một mảng.

Thầm mắng đến cao hứng, đứng lên kêu to:" Thẩm Lãng, ngươi hỗn đản này!"

" Ngươi có muốn hỗn đản này chết không?" Một thanh âm đột ngột bỗng nhiên từ phía sau truyền ra.

" Quỷ a" Là ý tưởng đầu tiên mà Vương Liên Hoa nghĩ tới, hướng phía sau nhìn lại, so với quỷ càng đáng sợ, vỏ cây đại thụ kia lại bong ra từng màng, từ bên trong chui ra một thân ảnh.

Toàn thân đen thùi, ngay cả đầu đều bịt thật kín, chỉ lộ ra một đôi *** quang bắn ra bốn phía.

Người nọ nhấn mạnh câu nói như vừa nãy :" Ngươi có muốn là Thẩm Lãng tử hay không?"

Vương Liên Hoa kêu lên:" Nguyên lai ngươi là kẻ theo dõi chúng ta!"

Người nọ hi hi ha ha kéo xuống khăn bịt mặt, nói:" Không nhớ rõ ta sao, Vương công tử."
Tác giả : Nghiên Tiếu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại