Kim Sang Won, Em Thật Sự Khiến Anh Đau Đầu!
Chương 26
- Kim Sang Won... Em lại ngủ trong giờ học nữa rồi! - Giảng viên Song lắc đầu nhìn tôi.
Tôi lười biếng chùi mép, ngẩng đầu nhìn vị giáo sư già, cho dù tôi không nghe ông ta nói gì nhưng xem ra lại là đang nói về chuyện xấu của tôi rồi.
Thôi, khỏi quan tâm! Tôi ngáp dài một hơi, lấy tay che miệng lại cắm bút chống trán nhìn lên bảng.
Thật sự là... Buồn ngủ chết mất! Tôi rên rỉ, rên rỉ mãi mới hết buổi học, tôi mệt nhoài gấp sách vở lại, bước đi ỉu xìu như con gà mắc bệnh dịch.
Ra đến cổng trường đại học, tôi gặp Kang Je Hwa, trông sắc mặt hắn không còn u ám như trước nữa mà bây giờ còn rạng rỡ hẳn ra, hắn đang nhìn tôi cười, cười rất tươi, nụ cười ấy đẹp như ánh mặt trời vậy!
Aida, máu mê trai của tôi lại nổi lên rồi! Trời ơi, thật đúng là bực mình mà! Tôi đã có Kim Soo Hyun phiên bản lỗi rồi! Tôi không thể có tư tưởng mơ tưởng đến ai khác ngoài anh ta!
Aida, cũng phải thôi, vì Kim Soo Hyun phiên bản lỗi kia, hắn không cho mình xem tí khuôn mặt làm sao mà mình biết được hắn như thế nào chứ, có đẹp bằng Kang Je Hwa không? Hay không bằng luôn một phần của anh ta?
Càng nghĩ càng thấy nhức đầu, chính vì thế, tôi không thèm nghĩ nữa, nhức óc, mệt người, cho nên, tôi đi về phía trước, cười cười với Kang Je Hwa sau đó đi xẹt qua người hắn, xem như tôi đã đối đãi tốt với hắn lắm rồi đấy! Tôi còn chưa xử hắn vụ hôn tôi lần trước đâu!
Tôi đi được mấy bước, đang giơ tay ngáp dài một tiếng thì giọng nói của Kang Je Hwa làm tôi giật mình:
- Kim Sang Won... - Anh ta gọi tên tôi, giọng nói nghiêm túc đó, khiến tôi choáng váng. Trời, nghe cái giọng đó tôi muốn đấm vào mặt rồi đó.
Tôi quay người, lần này là ngạc nhiên khi trên tay hắn cầm một hộp quà, xung quanh hắn toàn là bóng bay, mẹ ơi, hôm nay đâu phải là sinh nhật tôi đâu!
- Có chuyện gì vậy? - Hình như, à không, chỉ là hình như thôi, tôi đang nghĩ đến tình huống xấu lúc này, mong điều đó không phải là sự thật.
Kang Je Hwa cười một nụ cười đẹp chết người, xung quanh có không ít người bu, vì bây giờ là giờ ra về nên mọi người xung quanh đi lại nhiều, mà hiện tại trên tay hắn đang cầm hộp quà hướng về phía tôi nên tôi nghĩ bây giờ tôi và hắn ta đang là tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh, ai cũng đứng lại xem trò vui, còn tôi thì sắp khóc vì trò đùa quái gở này đây.
Lúc này, Kang Je Hwa vô cùng bình tĩnh, anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, nâng hộp quà và tiến bước đến cạnh tôi:
- Từ trước tới giờ, anh không thích để ý đến con gái, mọi thứ đối với anh đều không có giá trị, nhưng từ khi gặp em, quả thật ban đầu anh cũng không tin mình lại để ý đến em. Em ngây thơ, hồn nhiên vô tư, không như những loại con gái khác chỉ chú trọng vẻ bên ngoài, em là mẫu người của anh. Lúc đó anh càng không tin mình lại thích em, anh theo đuổi em vì nghĩ đó chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng sau nụ hôn đó, anh mới biết, mình yêu em rất nhiều! Kim Sang Won, làm bạn gái anh đi!
Hai mắt tôi đảo quanh liên hồi, trên đầu tôi toàn sao, tôi cảm thấy người mình nổi hết cả da gà.
Ai da, Kang Je Hwa, anh có cần phải nhập tâm vậy không?
Sau lời hắn ta nói, mọi người xung quanh phấn khích, ai cũng cổ vũ:"Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Trời ơi, tôi đâu có muốn như vậy đâu? Tôi đã có Kim Soo Hyun phiên bản lỗi rồi! Tôi không muốn mình là kẻ bắt cá hai tay đâu!
- Kang Je Hwa, anh phải nghe tôi nói...
- Kim Sang Won, hôm nay em nhất định phải đồng ý! - Tôi cố gắng giải thích nhưng Kang Je Hwa lại ngắt lời tôi.
Tôi chết trân đứng tại đó, không lẽ... Mọi người đang ép cung tôi sao?
Trời ạ, không phải chứ?
Kim Soo Hyun, cái tên bạn trai chết dẫm của tôi! Anh đâu rồi? Mau đến giải thoát tôi đi!
- Kim Sang Won, em hãy trả lời đi! - Kang Je Hwa nhìn tôi kiên nhẫn, hắn ta muốn chính tôi trả lời cơ kìa.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi!" Xung quanh, mọi người vẫn cổ vũ Kang Je Hwa, còn tôi đang trong tình thế nước nhảy lên cổ rồi nhưng lại không thấy chiếc xuồng nào cả!
- KIM SANG WON! - Giọng nói trầm trầm đó cất lên từ đám đông, tôi cứng người, nhưng đôi mắt đang nhìn vào đám đông, cố tìm ra người phát ra giọng nói đó.
Chính anh! Anh phải đến cứu tôi!
- ANH MAU RA ĐÂY ĐI! NHANH LÊN! - Tôi hét lên, tôi xoay người tìm kiếm.
Mặt Kang Je Hwa biến sắc, dần dần chuyển sang tức giận.
Từ trong đám đông, xuất hiện một người mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, quần tây đen diện với đôi dày da, anh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang màu đen. Anh như hiệp sĩ bóng đêm bước ra giải vây cho tôi.
Nhìn dáng người đó, tôi thấy rất đỗi quen thuộc, nhìn anh ta lúc này thật giống một người.
- Kim Sang Won, em làm gì ở đây vậy? - Bàn tay người đó đưa lên phất phơ mái tóc tôi, giọng nói của anh ấm áp quá, nó làm tôi trấn định tinh thần đi rất nhiều.
Tôi cố ý khoác tay anh, làm ra vẻ âu yếm, chúng tôi quay ngoài, hướng về phía Kang Je Hwa:
- Tôi xin lỗi. Tôi không thể làm bạn gái anh được! Anh đẹp trai như vậy, nhất định sẽ có nhiều người sẽ thích anh hơn tôi mà!
Nói xong, tôi kéo Kim Soo Hyun đi ra đám đông, sau đó là chạy đi. Anh nhíu mày, lại nhìn tôi, giọng anh không được vui:
- Xem ra em có rất nhiều người ngưỡng mộ!
Nghe cái giọng đó kìa, ai da tôi biết là anh đang ghen rồi à nha:
- Kim Soo Hyun phiên bản lỗi, cho dù có nhiều người theo đuổi em thì em cũng không bỏ rơi anh đâu! Vì anh cũng như thần tượng của em vậy đó!
Tôi cười, lại quàng vai anh đi, chỉ tiếc là chiều cao tôi có hạn nên nhìn tôi khoác vai anh thật sự rất miễn cưỡng.
Tôi nói như vậy, nhưng anh lại không nói gì hết, tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh:
- Này, anh không ghen thật đấy chứ?
Chẳng hiểu tại sao, anh bật cười, tiếng cười của anh rất hay nha, giống ý chác anh Kim Soo Hyun luôn đấy chứ! Tôi thấy vậy cũng cười theo, hai chúng tôi cùng nhau đi ăn tối rồi trở về nhà.
Tôi lười biếng chùi mép, ngẩng đầu nhìn vị giáo sư già, cho dù tôi không nghe ông ta nói gì nhưng xem ra lại là đang nói về chuyện xấu của tôi rồi.
Thôi, khỏi quan tâm! Tôi ngáp dài một hơi, lấy tay che miệng lại cắm bút chống trán nhìn lên bảng.
Thật sự là... Buồn ngủ chết mất! Tôi rên rỉ, rên rỉ mãi mới hết buổi học, tôi mệt nhoài gấp sách vở lại, bước đi ỉu xìu như con gà mắc bệnh dịch.
Ra đến cổng trường đại học, tôi gặp Kang Je Hwa, trông sắc mặt hắn không còn u ám như trước nữa mà bây giờ còn rạng rỡ hẳn ra, hắn đang nhìn tôi cười, cười rất tươi, nụ cười ấy đẹp như ánh mặt trời vậy!
Aida, máu mê trai của tôi lại nổi lên rồi! Trời ơi, thật đúng là bực mình mà! Tôi đã có Kim Soo Hyun phiên bản lỗi rồi! Tôi không thể có tư tưởng mơ tưởng đến ai khác ngoài anh ta!
Aida, cũng phải thôi, vì Kim Soo Hyun phiên bản lỗi kia, hắn không cho mình xem tí khuôn mặt làm sao mà mình biết được hắn như thế nào chứ, có đẹp bằng Kang Je Hwa không? Hay không bằng luôn một phần của anh ta?
Càng nghĩ càng thấy nhức đầu, chính vì thế, tôi không thèm nghĩ nữa, nhức óc, mệt người, cho nên, tôi đi về phía trước, cười cười với Kang Je Hwa sau đó đi xẹt qua người hắn, xem như tôi đã đối đãi tốt với hắn lắm rồi đấy! Tôi còn chưa xử hắn vụ hôn tôi lần trước đâu!
Tôi đi được mấy bước, đang giơ tay ngáp dài một tiếng thì giọng nói của Kang Je Hwa làm tôi giật mình:
- Kim Sang Won... - Anh ta gọi tên tôi, giọng nói nghiêm túc đó, khiến tôi choáng váng. Trời, nghe cái giọng đó tôi muốn đấm vào mặt rồi đó.
Tôi quay người, lần này là ngạc nhiên khi trên tay hắn cầm một hộp quà, xung quanh hắn toàn là bóng bay, mẹ ơi, hôm nay đâu phải là sinh nhật tôi đâu!
- Có chuyện gì vậy? - Hình như, à không, chỉ là hình như thôi, tôi đang nghĩ đến tình huống xấu lúc này, mong điều đó không phải là sự thật.
Kang Je Hwa cười một nụ cười đẹp chết người, xung quanh có không ít người bu, vì bây giờ là giờ ra về nên mọi người xung quanh đi lại nhiều, mà hiện tại trên tay hắn đang cầm hộp quà hướng về phía tôi nên tôi nghĩ bây giờ tôi và hắn ta đang là tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh, ai cũng đứng lại xem trò vui, còn tôi thì sắp khóc vì trò đùa quái gở này đây.
Lúc này, Kang Je Hwa vô cùng bình tĩnh, anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, nâng hộp quà và tiến bước đến cạnh tôi:
- Từ trước tới giờ, anh không thích để ý đến con gái, mọi thứ đối với anh đều không có giá trị, nhưng từ khi gặp em, quả thật ban đầu anh cũng không tin mình lại để ý đến em. Em ngây thơ, hồn nhiên vô tư, không như những loại con gái khác chỉ chú trọng vẻ bên ngoài, em là mẫu người của anh. Lúc đó anh càng không tin mình lại thích em, anh theo đuổi em vì nghĩ đó chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng sau nụ hôn đó, anh mới biết, mình yêu em rất nhiều! Kim Sang Won, làm bạn gái anh đi!
Hai mắt tôi đảo quanh liên hồi, trên đầu tôi toàn sao, tôi cảm thấy người mình nổi hết cả da gà.
Ai da, Kang Je Hwa, anh có cần phải nhập tâm vậy không?
Sau lời hắn ta nói, mọi người xung quanh phấn khích, ai cũng cổ vũ:"Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Trời ơi, tôi đâu có muốn như vậy đâu? Tôi đã có Kim Soo Hyun phiên bản lỗi rồi! Tôi không muốn mình là kẻ bắt cá hai tay đâu!
- Kang Je Hwa, anh phải nghe tôi nói...
- Kim Sang Won, hôm nay em nhất định phải đồng ý! - Tôi cố gắng giải thích nhưng Kang Je Hwa lại ngắt lời tôi.
Tôi chết trân đứng tại đó, không lẽ... Mọi người đang ép cung tôi sao?
Trời ạ, không phải chứ?
Kim Soo Hyun, cái tên bạn trai chết dẫm của tôi! Anh đâu rồi? Mau đến giải thoát tôi đi!
- Kim Sang Won, em hãy trả lời đi! - Kang Je Hwa nhìn tôi kiên nhẫn, hắn ta muốn chính tôi trả lời cơ kìa.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi!" Xung quanh, mọi người vẫn cổ vũ Kang Je Hwa, còn tôi đang trong tình thế nước nhảy lên cổ rồi nhưng lại không thấy chiếc xuồng nào cả!
- KIM SANG WON! - Giọng nói trầm trầm đó cất lên từ đám đông, tôi cứng người, nhưng đôi mắt đang nhìn vào đám đông, cố tìm ra người phát ra giọng nói đó.
Chính anh! Anh phải đến cứu tôi!
- ANH MAU RA ĐÂY ĐI! NHANH LÊN! - Tôi hét lên, tôi xoay người tìm kiếm.
Mặt Kang Je Hwa biến sắc, dần dần chuyển sang tức giận.
Từ trong đám đông, xuất hiện một người mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, quần tây đen diện với đôi dày da, anh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang màu đen. Anh như hiệp sĩ bóng đêm bước ra giải vây cho tôi.
Nhìn dáng người đó, tôi thấy rất đỗi quen thuộc, nhìn anh ta lúc này thật giống một người.
- Kim Sang Won, em làm gì ở đây vậy? - Bàn tay người đó đưa lên phất phơ mái tóc tôi, giọng nói của anh ấm áp quá, nó làm tôi trấn định tinh thần đi rất nhiều.
Tôi cố ý khoác tay anh, làm ra vẻ âu yếm, chúng tôi quay ngoài, hướng về phía Kang Je Hwa:
- Tôi xin lỗi. Tôi không thể làm bạn gái anh được! Anh đẹp trai như vậy, nhất định sẽ có nhiều người sẽ thích anh hơn tôi mà!
Nói xong, tôi kéo Kim Soo Hyun đi ra đám đông, sau đó là chạy đi. Anh nhíu mày, lại nhìn tôi, giọng anh không được vui:
- Xem ra em có rất nhiều người ngưỡng mộ!
Nghe cái giọng đó kìa, ai da tôi biết là anh đang ghen rồi à nha:
- Kim Soo Hyun phiên bản lỗi, cho dù có nhiều người theo đuổi em thì em cũng không bỏ rơi anh đâu! Vì anh cũng như thần tượng của em vậy đó!
Tôi cười, lại quàng vai anh đi, chỉ tiếc là chiều cao tôi có hạn nên nhìn tôi khoác vai anh thật sự rất miễn cưỡng.
Tôi nói như vậy, nhưng anh lại không nói gì hết, tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh:
- Này, anh không ghen thật đấy chứ?
Chẳng hiểu tại sao, anh bật cười, tiếng cười của anh rất hay nha, giống ý chác anh Kim Soo Hyun luôn đấy chứ! Tôi thấy vậy cũng cười theo, hai chúng tôi cùng nhau đi ăn tối rồi trở về nhà.
Tác giả :
Chi Ri Đại Đại Ngốc