Kim Ngọc Mãn Đường

Chương 6

Giữa sông thủy, ánh trăng lạnh lung chiếu soi, con thuyền theo dòng nước nhẹ nhàng trôi. Giáp, Ất, Bính, Đinh tụ tập lại thành bốn quả cầu nhỏ, ngồi xổm ở ngoài cửa khoang thuyền chờ đợi, các nàng lo lắng an nguy của thiếu chủ, lại mệt mỏi chống đỡ không được mà bắt đầu buồn ngủ.Húc Nhật khi đi qua, tùy tay cầm đến hai cái chăn, thay các nàng đắp lên, miễn cho các nàng vừa tỉnh giấc lại biến thành bốn cái bánh bao đông lạnh.

Ngoại trừ hai chiếc thuyền tới trước, theo sau lại có thêm bốn chiếc thuyền, sáu chiếc thuyền lớn treo cao đèn đuốc, chiếu trên mặt nước sáng ngời vô cùng. Từng nhóm võ sư hai nhà tuần tra hai bên trái phải, phòng vệ cẩn thận. Tuy rằng chưa tra ra, hắc y nhân ngáy đó đến đột kích đến tột cùng người của ai, nhưng là lúc này, ít nhất còn an toàn không có vần đề gì xảy ra. Lão đại phu đã muốn cáo lui, được đưa đến phòng khác nghỉ ngơi.

Kim Kim vẫn canh giữ ở bên giường, không chịu rời đi nửa bước. Đêm đã khuya, thực yên lặng, tầm mắt của nàng không thể dời đi khuôn mặt trắng bệch của hắn. Ở trong hỗn loạn, Nghiêm Diệu Ngọc còn có thể mang theo nàng, thi triển khinh công lên bờ. Nàng còn tưởng rằng, hắn đã chống đỡ được đao thế của Mặt Nạ Bạc mà an toàn trở ra, nhưng không ngờ một đao kia lại chém mạnh xuống lưng hắn. Mà nam nhân này, bị thương cũng không kêu rên một tiếng, lại gắng sức nhìn nàng mỉm cười như không có việc gì. Nếu không phải bị thương quá nặng, mất máu té xỉu, chẳng lẽ hắn tưởng như vậy có thể giấu được nàng? Nghĩ đến đây, ngực Kim Kim lại đau.

“Nghiêm Diệu Ngọc, đồ đáng giận." Kim Kim nắm tay hắn, tiến đến bên tai hắn nói nhỏ.“Tỉnh lại cho ta, có nghe thấy hay không? Đủ, ngươi thắng, ta nhận thua, tỉnh lại cho ta!" Đây là lần đầu tiên,từ lúc chào đời tới nay, nàng nhận thua. Hắn lại không hề có động tĩnh, như cũ cũng không nhúc nhích, không có mở mắt ra, không có mỉm cười đáng giận; càng không có ngồi xuống, vô cùng thân thiết xoa loạn tóc của nàng, nói cho nàng tất cả chỉ là một hồi vui đùa. Duy nhất chỉ có mình nàng là cảm giác được mạch đập mỏng manh của hắn dưới tay nàng.

Nếu là trước kia, nhìn thấy Nghiêm Diệu Ngọc bị thương rồi ngã xuống, nàng không có xát muối vào miệng vết thương thượng của hắn, đã là từ bi lắm rồi. Nhưng khi hắn thật sự bị thương, ở trước mắt nàng ngã xuống đất không dậy nổi khi, một cỗ cảm giác khó có thể tưởng tượng được nháy mắt đánh tan lý tí của nàng. Kim Kim tâm toàn rối loạn. Nam nhân này ở mười năm trước lấy dấm chua đổi rượu, lừa dối người dân toàn thành, lại còn sau khi nàng tiếp nhận cửa hàng, cố ý xuất hiện ở trước mặt mắt, trêu chọc nàng, nhắc đến thất bại của nàng. Nàng tức giận hắn ti bỉ, nhưng có đôi khi, lại không thể không bội phục sự không khéo giảo hoạt của hắn.

Thẳng đến lúc Nghiêm Diệu Ngọc đổ gục trong vũng máu, nàng mới bằng lòng thừa nhận, chính mình vẫn luôn ái mộ nam nhân này như thuở ban đầu. Vì sao muốn cứu nàng? Chẳng lẽ hắn thật sự để ý nàng? Những lời ngon tiếng ngọt này, kỳ thật không phải trêu đùa, mà thật sự là thành ý chân thành của hắn? Sau tối hôm đó, ngươi chẳng lẽ không thể cho ta vẻ mặt ôn hoà một chút sao? Nụ cười bất đắt dĩ của hắn mấy hôm trước, lơ đãng hiện lên trong óc, cổ họng nàng nghẹn lại, hốc mắt ươn ướt, giãy dụa sau một lúc lâu mới có thể lại lần nữa mở miệng.

“Nghiêm Diệu Ngọc, tỉnh lại cho ta! Ngươi có nghe hay không? Sự tình không có đơn giản như vậy, chúng ta trong lúc đó, còn có rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng, tên nam nhân ngươi tỉnh lại cho ta, không được chết!" Kim Kim tựa vào bên tai hắn nói nhỏ, môi đỏ mọng uy hiếp, tuy rằng bá đạo, lại mang theo chút nghẹn ngào. Nàng lẩm bẩm như vậy không ngừng, dùng hết mọi lý do cùng ngôn từ, hy vọng có thể kéo hắn từ trước quỷ môn quan mà trở về, vừa mắng hắn, vừa buộc hắn, vừa kích hắn, vừa uy hiếp hắn, mà cũng cầu xin hắn…

Đêm khuya thanh vắng, trong khoang thuyền chỉ có tiếng nói nhỏ của nàng cùng hô hấp mỏng manh của hắn. Hai người nắm tay nhau, cả đêm chưa từng buông ra. Cửa khoang nhẹ nhàng bị đẩy ra, đầu tròn vo của Lưu Giáp nhi tròn ló vào, lén lút nhìn phải nhìn trái, quan sát tình huống trong khoang. Một đầu ngón tay mập mạp chọt vào lưng. “Uy uy, thế nào? Tình huống bên trong như thế nào?" Ất Nhi ngồi xổm phía sau, khẩn trương hề hề hỏi. “Được rồi, Đại cô nương đang ngủ." Giáp Nhi đem cửa lại đẩy ra một chút, đứng lên, kiễng mũi chân, lén lút bưng chậu than vào cửa. Ất Nhi, Bính Nhi, Đinh Nhi lần lượt đuổi kịp, trong tay từng người bưng nước ấm, chén thuốc và hàng hóa, giống như kẻ trộm tiến vào khoang, nhẹ nhành nhón nhén từng bước đặt từng thứ lại, còn trộm ngắm một nam một nữ ngử say, sợ đánh thức bọn họ. Cố tình, Đinh Nhi không cẩn thận, chân chạm vào ghế, thân đụng vào bàn, mấy đĩa đồ ăn vừa mới nấu xong cơ hồ sắp rơi xuống đất…..

Chỉ thấy Ất Nhi tiến lên, vội vã muốn cứu cánh, tay nhỏ bé đầy đặn chụp phải giữ trái, ổn định lại cái bàn, cuối cùng cũng giữ cho đồ ăn không đổ trên mặt đất. Giáp Nhi ghé vào giữ lò than, vừa quạt lửa vừa thổi, cũng không quay đầu lại nói.“Hư, nói nhỏ thôi, đừng đem có đánh thức Đại cô nương." Đã nhiều ngày nay, đại cô nương cực nhọc cả ngày lẫn đêm chiếu cố Thiếu chủ, nhưng cũng mệt muốn chết rồi đâu! Nói mới xong, Bính Nhi phía sau phát ra một tiếng thét kinh hãi. “Ai nha!" Giáp Nhi mắt trợn trắng.“Cái gì ai nha, đã kêu ngươi nói nhỏ thôi….." Nàng mắng được một nửa, vừa mới quay đầu, lại cũng phát ra tiếng kêu sợ hãi.“Ai nha!" “Ai nha cái gì?" Ất Nhi cùng Đinh Nhi tò mò quay đầu lại, đã thấy Nghiêm Diệu Ngọc tỉnh lại, cố nâng thân mình vĩ ngạn, đánh giá tình hình bốn phía. Bốn nha đầu phát ra tiếng hoan hô, vội vàng chạy đến bên giường, vừa khóc vừa cười, tranh nhau nói chuyện. “Thiếu chủ, thiếu chủ, ngươi tỉnh sao?"

“Thiếu chủ, thiếu chủ, ngươi không có việc gì sao? Thật tốt quá, ô ô ô…." “Ngươi chảy thiệt nhiều máu nha!" “Chúng ta sợ ngươi sẽ chết yểu nha!" Mấy nha đầu thật là ầm ỹ. “Đem nước mắt lau đi, giúp ta nâng người lên." Nghiêm Diệu Ngọc cong môi cười yếu ớt, lưng lại truyền đến đau đớn. Khuôn mặt tuấn tái nhợt, chưa khôi phục lại huyết sắc, xem ra bệnh nặng chưa lành. Bánh bao tứ tỷ muội vội vàng dùng tay lau mặt, luống cuống tay chân nâng hắn dậy, còn lấy đệm gấm mềm đến, cho hắn dựa vào ngồi. “Nàng vì sao ngủ ở nơi này?" Hắn nheo lại con ngươi đen, nhìn Kim Kim ghé vào bên cạnh bàn. “Đại cô nương lo lắng cho ngài a, bắt đầu từ ngày ngài đột nhiên ngã xuống, nàng liền một tấc cũng không rời, trẩn thủ bên giường, lại còn uy hiếp đại phu nếu không cứu sống được ngài, sẽ đem hắn ném vào sông cho cá ăn."

Giáp Nhi đổ một chén trà đem tới cho hắn nhuận cổ. “Phải không?" Nghiêm Diệu Ngọc nhíu mày. “Đúng vậy đúng vậy, ngài hôn mê đã nhiều ngày, nàng ngay cả một tấc cũng không rời. Ngài nuốt không được thuốc, tất cả đều là Đại cô nương tự mình uy nha!" Ất Nhi gật đầu như đảo tỏi, trung thực báo cáo chi tiết tình hình nhiều ngày nay. Bính Nhi đang cầm chén thuốc, đầu nhỏ gõ liên hồi như gõ kiến, còn không quên chỉ vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, làm phụ hoạ tường tận. “Là đại cô nương uy, dùng miệng nha!" Kia hình ảnh, nhưng là làm cho các nàng mặt đỏ tim đập, lại cảm thấy hảo cảm động đâu! “Nha?" Ửu ám con ngươi đen nhìn bên cạnh bàn ngủ say tiểu nữ nhân, tái nhợt môi hơi hơi giơ lên. Thật đáng tiếc, hắn bị thương nặng hôn mê, sự tình nhiều ngày nay một chút hắn cũng không nhớ, để vuột mất cơ hội tốt, không thể hảo hảo hưởng dụng sự ôn nhu của Kim Kim, không thể cảm thấy đôi môi đỏ mọng mê người của nàng chủ động áp vào bạc môi của hắn…

“Ừ, đúng vậy, ngài bị thương quá nặng, không thể nuốt dược, mọi người cũng không biết nên làm cái gì, là Đại cô nương…" Giáp Nhi mới nói đến một nửa, đã thấy Đinh Nhi ở một bên gọi tới gọi lui, không ngừng nháy nháy mắt.“Ngươi làm cái gì a?" Nàng hỏi. “Đúng vậy, ngươi làm gì a? Chúng ta lại không có nói sai." Ất Nhi chống nạnh, đúng lý hợp tình nói. “Vốn là Đại cô nương tự mình uy Thiếu chủ uống thuốc đấy thôi!" Bính Nhi quay đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn, đối Nghiêm Diệu Ngọc lần nữa trịnh trọng nhắc lại.“Dùng miệng uy nha!" Đinh Nhi sắc mặt càng lúc càng kinh hoảng, đầu nhỏ lắc loạn, lấy tay dứt khoát chỉ vào sau lưng ba người. “Như thế nào? Đằng sau có cái gì sao?" Giáp Nhi vừa quay đầu lại, lập tức sợ tới mức hai chân như nhũn ra, phịch một tiếng quỳ xuống đất.“Ách, Đại…Đại…thật vĩ đại…" Ân? Ất Nhi cùng Ninh Nhi dựng tóc gáy, từng sợ dựng thẳng lên, các nàng chậm quay đầu, lúc này mới phát hiện, Kim Kim không biết khi nào thì đã tỉnh lại, tay chống dưới cằm, lẳng lặng nhìn các nàng. Xong rồi!

Vừa mới “Báo cáo", khẳng định đều bị nghe thấy hết! Bốn cái bánh bao lui thành một đoàn nhỏ, chột dạ mình vô thố, tất cả đều cúi đầu, không dám chống lại cặp mắt phượng trong suốt kia. Giáp Nhi phản ứng trước, cố lấy dũng khí mở miệng. “Ách, cái kia, cái kia …Đại cô nương thật vĩ đại…ta ta ta…ta chỉ là đem lò tan tới…. không không đủ rồi…ta ta ta đi lấy…" Nàng vừa nói vừa hướng cửa lùi đến, lòng bàn chân như bôi mỡ, chạy ra ngoài. “Ân, a, Đại…cô nương vĩ đại, nước… nước lạnh, ta ta ta…ta đi giúp ngươi nấu lại…" Ất Nhi lắp bắp nói xong, vội vàng bưng thau nước, ba bước cũng thành hai bước bỏ chạy. Đinh Nhi cũng theo vào. “Đại, cô nương vĩ đại, ta ta…ta chỉ là đưa cơm đến…xong rồi, ta ta ta còn có việc, cáo lui trước…ngài ngài ngài từ từ mà ăn…" “Đại cô nương vĩ đại…ta ta ta…" Mắt thấy tỷ muội không để ý đến tình thân, bỏ của chạy lấy người, Bính Nhi nhát gan nói “Ta" nửa ngày, vẫn còn đang “Ta" nói không được câu tiếp theo, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh. “Đưa thuốc đến, đúng không?" Kim Kim thay nàng mở miệng. “Đúng đúng đúng!" Bính Nhi như được đại xá, nhanh chóng buông chén thuốc trong tay, cũng chạy trối chết ra ngoài. Nghiêm Diệu Ngọc thấy nhóm tiểu nha đầu chạy án, bạc môi cười yếu ớt.

“Ta hôn mê đã bao lâu?" Hắn hỏi. “Năm ngày." Kim Kim đơn giản trả lời, đứng dậy, bưng bát thuốc nóng hầm hập bước đến bên thành giường. “Ngươi tự mình uy ta năm ngày?" Nhóm tiểu nha đầu báo cáo, làm cho hắn nhớ mãi không quên. Tuy rằng còn đang hôn mê, nhưng trên môi hắn, lại mơ hồ nhớ rõ xúc cảm mềm mại kia. Nàng thần sắc đang bình tĩnh, mặt đột nhiên đỏ lên, tiết lộ ngượng ngùng giấu ở trong lòng. “Ngươi không nuốt được thuốc, ta chỉ có thể dùng hạ sách này." Nghiêm Diệu Ngọc nhìn nàng chăm chú, không hề báo động trước, bàn tay thô ráp khẽ chạm cái cằm khéo léo của nàng, ôn nhu đem lọn tóc rơi trên phấn giáp, vén ra sau tai nàng.

“Kim Nhi, đa tạ ngươi." Hắn từ từ nói, cười thập phần ôn nhu. Lần này là khinh xúc, không phải khinh bạc, lại phá lệ vô cùng thân thiết. Da thịt chi thân rất ít lại làm nàng rung động không thôi, chỗ bị hắn chạm đến, thậm chí còn nóng lên. Vẻ mặt Nghiêm Diệu Ngọc không nói nên lời, làm ngực nàng không hiểu sao lại nóng lên. Nàng rũ mắt xuống, che dấu gợn sóng trong lòng. “Không cần khách sáo, ngươi là vì cứu ta mới có thể bị thương, ta chăm sóc ngươi chính là việc nên làm. Nói sau, ngươi nếu cứ như vậ chết đi, ta về sau làm sao mà đi tìm đối thủ?" Nàng nói đại một cái lý do, đem tư tình giấu ở trong lời nói xa cách, không muốn cho hắn nhìn thấy.

Sau ngẫm lại, kỳ thật cũng còn có biện pháp khác, nhưng là lúc ấy nàng quá mức lo lắng, một lòng thầm nghĩ muốn cứu hắn, bản năng liền đoạt lấy chén thuốc, ở trước mặt mọi người, đem thuốc ngậm vào miệng uy hắn… Đáng chết! Một chút cũng không giống tác phong của nàng a! Khi hắn hôn mê bất tỉnh, lòng nàng nóng như lửa đốt. Nay hắn tỉnh, nàng lại không thể bỏ đi, ngược lại càng thêm tâm phiền ý loạn. Kim Kim cắn môi, múc một muỗng thuốc, đưa tới bên môi hắn.“Đừng nói nhiều, mau mau uống thuốc, ta bên ngoài còn có việc muốn làm, không có thời gian hầu hạ ngươi." “Nếu ta uống không được, ngươi có thể hay không cũng dùng miệng uy ta?"

Hắn tò mò hỏi, vẻ mặt chờ mong. Nàng mặt lại đỏ, xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, hận không thể đánh hắn bất tỉnh, lại làm cho hắn hôn mê vài ngày.“Đừng vọng tưởng, nếu ngươi không chịu uống, ta trực tiếp đem thuốc đổ vào đầu ngươi." Nàng uy hiếp nói, thìa trong tay lại tới gần một tấc. Nghiêm Diệu Ngọc thở dài một hơi, rất là tiếc hận. “Kim Nhi, bị thương là lưng của ta, không phải là đầu của ta đầu, đem dược đổ ở trên đầu, chẳng phải là lãng phí sao?" Một khi hắn thanh tỉnh, thì đãi ngộ ôn hương nhuyễn ngọc kia liền toàn bộ tan thành mây khói. Ai, sớm biết như thế, hắn cho dù là đã tỉnh, cũng nên hảo hảo nằm, làm bộ hôn mê bất tỉnh mới đúng!

Chén thuốc đưa đến bên miệng, hắn cuối cùng cũng há mồm nuốt, cặp con ngươi đen lại không kiêng nể gì nhìn chằm chằm nhuyễn nộn môi của nàng, không chút nào che dấu đối khát vọng đối với nàng. Ánh mắt thâm thúy kia, ẩn giấu ngọn lửa thiêu đốt, dừng ở trên người nàng làm nàng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vạn phần không được tự nhiên. “Ngươi đang nhìn cái gì?" Chịu không được đôi mắt bức người kia, nàng nhịn không được mở miệng. Hắn mỉm cười, đố với hai gò má nàng đỏ bừng vừa lòng cực kỳ. Ít nhất, hắn có thể xác định, tiểu nữ nhân này tuy rằng mạnh miệng, nhưng trong lòng thật ra vẫn để ý hắn. Xem ra, một đao kia là rất đáng giá. Hắn chịu đựng đau đớn sau lưng, thân thủ khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tuỵ của nàng.

“Giáp, Ất, Bính, Đinh, nói ngươi mấy ngày mấy đêm cũng chưa nghỉ ngơi, ngươi có mệt không?" Quen biết nhiều năm, hắn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng Kim Kim mệt mỏi. Nàng luôn luôn ngạo nghễ bình tĩnh, ngũ quan diễm lệ, mái tóc đen luôn được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, tổng làm cho bàn tay hắn ngứa ngáy, khát vọng hái ngọc trâm trân tóc nàng, làm loạn tầng tầng lớp lớp quần áo của nàng, lột đi sự bình tĩnh của nàng…

Đại chưởng tho ráp theo mặt nhỏ của nàng, lặng lẽ chuyển qua cần cổ, vỗ về da thịt. Lửa từ ban tay kia truyền đến, làm cho Kim Kim thở gấp một tiếng, vội vàng né tránh vài bước, cách xa cạnh giường. “Ngươi nếu không chịu uống thuốc thì nói một tiếng, không cần động tay động chân." Má phấn cùa nàng nóng lên, miệng lại lạnh lùng nói.“Ngươi nghỉ ngơi trong chốc lát, ta đi tìm đại phu đến." Kim Kim đem chén thuốc còn thựa một nửa để trên bàn, xoay người hướng cửa phòng đi đến, còn mẫn cảm phát hiện, tầm mắt hắn thủy chung khóa ở trên người nàng, chưa từng ly khai. Thẳng đến khi ra khỏi khoang, cặp con ngươi đen phiền lòng người kia mới bị nhốt lại sau cửa gỗ. Bả vai mảnh khảnh của nàng mới đột nhiên sụp xuống, cả người dán tại cửa gỗ, yếu đuối như bị rút xương, mặt nạ bình tĩnh rút đi, nàng cố nén vui mừng như điên, lúc này rốt cuộc cũng không còn áp lực.

Cám ơn trời đất, hắn tỉnh! Nàng quỳ gối ngoài cửa, cắn nhanh môi đỏ mọng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào hait ay khẽ run, dùng thanh âm nhỏ bé, cảm tạ thần linh. Phía chân trời không còn rơi tuyết, trên sông cũng sớm xuất hiện vài phiến băng trôi. Trên bờ đầy rẫy bông tuyết, mặt trời phương Đông chiếu xuống, tạo thành một cảnh đẹp nên thơ. Sau cửa sổ khắc hoa, Kim Kim vén ống tay áo, cầm lấy hắc nghiên mực bằng hắc thạch (đá đen), một đôi mắt đẹp long lanh, không tự chủ được, thỉnh thoảng nhìn về phía nam nhân vẫn còn đang ngủ say trên giường.

Mấy ngày trôi qua, Nghiêm Diệu Ngọc mặc dù dần dần khoẻ lại, nhưng vẫn còn suy yếu. Sau khi hắn thanh tỉnh, vẫn còn phải hầu hạ hắn như lúc hôn mê, không gặp nàng sẽ không chịu uống thuốc, không chịu đổi thuốc đắp trên vết thương, không phải nàng thi không cho động vào. Một khi nàng rời khoang, hắn sẽ không ngại phái người đến thông báo, muốn nàng nhanh trở lại. Đổi lại mấy ngày nay, nàng thật không thể tin, bản thân có thể cùng hắn lại có thể chung sống hoà thuận.

Nhưng thơi gian này hai người mặc dù thỉnh thoảng đấu võ mồm, nhưng không khí cũng có thể nói là hoà bình. Một đao kia của Mặt Nạ Bạc, lại có thể giải quyết được bế tắc của bọn họ. Trong cửa sổ yên tĩnh không tiếng động, ngoài cửa sổ bên trái, truyền đến một tiếng hắt xì. “Ha, ha, ha …ha thu!" Giáp Nhi tay cầm thau nước ấm, vừa dẫn đầu vừa lẩm bẩm.“Hảo lạnh, hảo lạnh nha, vì sao phía Nam cũng lạnh như thế?" (ha thu=hắt xì ^^) “Đúng vậy, hảo lạnh nha…" Ất Nhi đang cầm cháo thịt nóng hầm hập, đi theo phía sau Giáp Nhi, gật đầu đồng ý. “Ừ…ha thu …" Bính Nhi dùng tiếng hắt xì vang dội tán thành, hai tay ôm một chồng trướng sách.

“Chờ, chờ ta một chút…đừng…chớ đi nhanh như vậy…" Đinh Nhi hấp hấp nước mũi, bưng chén thuốc đen ngòm, đuổi theo phía sau nói các tỷ tỷ đi chậm một chút. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bốn nha đầu, bị gió lạnh đông lạnh thành quả táo hồn, thân mình tròn trịa, lại còn phải bôn ba ở nơi sông núi đầy tuyết, nên mỗi một bước đều vô cùng gian nan. Không dễ dàng đi đến trước cửa khoang, Giáp Nhi gõ cửa. “Đại cô nương, chúng ta mang đồ tới." “Tiến vào." Vừa nghe đến tiếng đáp, bốn người lập tức đẩy cửa chen vào, vào đến bên trong ấm áp, bốn khuôn mặt nhỏ nhắn thở dài, nháy mắt lộ ra biểu tình hạnh phúc như xuân về hoa nở.

“Đại cô nương, đây là nước ấm ngươi muốn." Giáp Nhi đem nước ấm đưa lên. “Đại cô nương, đây là cháo thịt gà ngươi muốn đầu bếp nấu." Ất Nhi đem cháo dâng lên. “Đại cô nương, đây là trướng sách ngươi sai người đem đến." Bính Nhi đem trướng sách đặt trên bàn. “Đại cô nương, đây là ngươi muốn uy Thiếu chủ…ách, không phải…" Đinh Nhi đi qua, nói được một nửa, phát hiện lỡ lời, vội vàng sửa miệng.“Ta là nói, đây là chén thuốc để Thiếu chủ uống." “Đặt xuống hết đi!" Kim Kim thản nhiên nói, không có ngẩng đầu, nhấc bút tiếp tục viết thư. Tứ tỷ muội ngoan ngoãn đặt đồ xuống, sau liền đứng ở một bên. Không nghe thấy phân phó, các nàng một chút cũng không dám động đậy, mắt đảo qua lại, tò mò nhìn xung quanh, ngẫu nhiên trộm ngắm Nghiêm Diệu Ngọc đang nghỉ ngơi, muốn thăm dò tình trạng của hắn.

Hắn mặc dù mấy ngày trước có tỉnh lại, thoát ly hiểm cảnh, nhưng là thương thế chưa lành, cần hảo hảo điều dưỡng. Mỗi khi các nàng tiến vào, hắn đều nằm ở trên giường chưa từng đứng dậy. Ai, thiếu chủ thật đáng thương nha, bị một cây đao lớn như vậy chém phải, khẳng định đau cực kỳ! Các nàng ở trong lòng yên lặng đồng tình Nghiêm Diệu Ngọc, vì hắn mà đồng tình khóc thầ,, lại không dám tiến lên quấy rầy, chỉ có thể ở xa xa quan tâm. Bên trong ấm áp, lại vô cùng im lặng, các nàng đứng lâu liền mệt mỏi, một khi đã mệt mỏi thì cơn buồn ngủ không chút lưu tình ập đến, ép nặng mí mắt của các nàng. Khi Húc Nhật vào cửa, chỉ thấy bốn người đang đứng ở bên tường, cúi đầu ngủ gà ngủ gật, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, nước miếng nhanh chóng chảy xuống.

“Lợi hại! Đứng cũng có thể ngủ? Quả thực có thể cùng Nhị tỉ so sánh." Hắn tiến về phía trước, cầm quạt, ở bốn cái đầu nhỏ gõ một chút.“Còn ngủ? Nhanh chút tỉnh lại." Đang ngủ say, trên đầu lại tự dưng bị cốc một cái, tứ tỷ muội gào thét một tiếng, rồi đột nhiên bừng tỉnh. “Gì gì?" “Ngô, làm sao vậy?" Các nàng còn buồn ngủ, kích động nhìn đông nhìn tây, vừa nhìn thấy trước mắt là Húc Nhật, lập tức buồn ngủ biến mất, cười mở miệng, giống con cún nhìn thấy cục xương đầy thịt, hưng phấn bổ nhào vào trên người hắn, lại ở hắn trên người sờ loạn. “Oa, Húc Nhật công tử, Húc Nhật công tử…" Phanh! Bốn cái bánh bao nặn nề, đồng thời bổ nhào vào lòng hắn. Húc Nhật bị đâm ngã xuống đất không dậy nổi, hắn bắt đầu hối hận vì đã đánh thức các nàng, mấy cái nha đầu này đem hắn thành món đồ chơi, lại ở trên người hắn sờ loạn, sau khi xác định hắn không thể đứng dậy, còn hưng phấn gọi tới gọi lui, xương cốt hắn thiếu chút nữa bị ép gãy. “Im lặng chút."

Bên cạnh bàn truyền đến kiều thúy thanh âm. Trên mặt đất một đoàn năm người, chớp mắt liền đông lạnh thành tượng đá. Tứ tỷ muội thế này mới nhớ tới, Kim Kim còn đang ở đây, vội vàng buông người ra, rên rỉ không thôi, từ trên người Húc Nhật đứng lên, vội vàng chạy về chỗ cũ, tay nhỏ bé cất ở sau lưng, ngoan ngoãn đứng yên. “Đem này mấy phong thư này gửi đi." Kim Kim bỏ lá thư cuối cùng vào phong bì, đóng lại, đem mấy phong thư đưa cho các nàng. Đã nhiều ngày nay, nàng vội vàng chuẩn bị liên lạc, chẳng những thôn báo tin tức trở lại kinh thành, ổn định việc làm ăn, cũng không quên tích cực điều tra lại lịch của bọn hắc y nhân kia. Bọn họ thân thủ mạnh mẽ, hành động quỷ mỵ, không có giống như đạo phỉ cướp tiền tầm thường. Bọn họ có thể trong thời gian ngắn hiện thân tập kích, lại thong dong rời đi, chứng minh bọn chúng nhất định là đã lập kế hoạch tỉ mỉ từ trớc.

Kì thật, phú quý thương gia, gặp đạo phỉ là chuyện bình thường chuyện, nhưng Mặt Nạ Bạc kia ra tay hung ác, không giống như tính giựt tiền, mà là muốn lấy mạng nàng. Tiền gia tài thế hùng hậu, tánh mạng của nàng vô cùng đáng giá, nếu là bngười bình thường, tuyệt đối là sẽ vơ vét tài sản cho bản thân, mà tên Mặt Nạ Bạc kia lại không muốn ngân lượng, chỉ cần mạng của nàng? Kim Kim theo trực giác biết, lần tập kích này không phải đơn giản. Giáp, Ất, Bính, Đinh đang cầm thư, không dám ở lại lâu, vội nhấc chân chuồn ra ngoài. Húc Nhật mới bị áp đảo, vạn phần cảm kích đứng lên, hơi chút sửa sang lại vạt áo bị loạn nháo, xong mới cười đi đến bên bàn. “Đại tỉ, sớm." Mắt phượng khinh thươn, nhìn hắn liếc mắt một cái. “Sớm như vậy đã đến, có chuyện gì?" “Không có gì, hôm qua có hứa với Nghiêm đại ca, hôm nay tới bồi hắn chơi cờ." “Hắn còn đang ngủ." “Đã tỉnh." Phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp của Nghiêm Diệu Ngọc.

Tỉ đệ hai người đồng thời quay đầu, lúc này mới phát hiện, hắn đã tỉnh lại, thân hình vĩ ngạn dựa ở bên giường, con ngươi đen mang theo vài phần ý cười. “Tỉnh lại lúc nào?" Kim Kim hỏi, kinh ngạc bản thân lại không phát hiện hắn đã tỉnh. “Vừa tỉnh." Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười.“Nhìn ngươi viết chuyên tâm như vậy, nên ta không có ầm ỹ ngươi." Vừa lúc đó, trên cửa truyền đến tiếng gõ, có người cách cửa gỗ thông báo. “Đại cô nương, Thạch Cương đến." Tình huống khẩn cấp, ngay cả Thạch Cương ở nơi Kinh Thành xa xôi cũng đã tới, hỗ trợ điều tra lai lịch của bọn hắc y nhân, cùng Tiểu Hồng bị bắt. “Đã biết, kêu hắn đợi chút, ta sẽ ra ngay." Kim Kim giương giọng đáp, con ngươi vừa chuyển, nhìn về phía tiểu đệ.“Đúng rồi, ngươi tựa hồ đang rảnh rỗi." “Di?" Húc Nhật không kịp biện giải, tay nắm chặt cái khăn lụa. “Bốn nha đầu kia thay ta đi truyền tin, vừa vặn ngươi không có việc gì, mà giảo tình của ngươi và Nghiêm đại cũng khá tốt, thích hợp thay hắn rửa mặt chải đầu." Tay nhỏ bé huy động ở trước mắt Húc Nhật.“Nước ấm cùng cháo đều ở đây, sau khi rửa mặt chải đầu xong, nhớ uy hắn ăn cháo." Nàng một hơi công đạo xong, không cho Húc Nhật có cơ hội cự tuyệt hoặc chen mồm phản đối. “Hả?" Rửa mặt chải đầu? Muốn hắn thay người ta rửa mặt chải đầu? Không lầm đi? Kim Kim phân phó xong, xoay người hướng ngoài cửa đi.

“Đúng rồi, nhớ rõ, còn có chén thuốc, không được để sót lại, cho dù ngươi dùng thủ đoạn gì, cũng phải bắt hắn uống hết cho ta." Nói xong, thân ảnh kiều nhỏ biến mất, cửa phòng phịch một tiếng, trước mặt hai người mặt đóng lại. Bên trong, sau một lúc lâu vắng lặng. Húc Nhật nhìn cửa khoang thuyền đóng chặt, lại nhìn cái khăn lụa trong tay, nhìn thau nước ấm, ngốc lăng đứng cứng ngắc. “Nghiêm đại ca, này…." Hắn là từ khi sinh đã là thiếu gia nhà quyền quý, mọi chuyện đều có nô bộc hầu hạ, chưa từng nghĩ đến bản thân lại có một ngày đi hầu hạ người khác. “Ngươi đi trước đi!" Nghiêm Diệu Ngọc cười cười, tha cho hắn một mạng. “Ách, ta nghĩ, không quan hệ, việc nhỏ này sao làm khó được ta." Nói giỡn sao, chuyện Đại tỉ công đạo, hắn nào dám cãi lời a? Nếu đợi lát nữa nàng trở về, phát hiện chén thuốc, nóng cháo vẫn còn như hiện trạng cũ, nói không chừng đầu hắn sẽ bị chém a! Húc Nhật đi đến cạnh bàn, đứng ở bên thau đồng, nhíu mày lo lắng thật lâu.

Ngô, này…trước đem khăn lụa nhúng vào, rồi mới đổ nước nóng? Hay là đổ nước nóng trước, sau mới nhúng khăn lụa vào?(Diệp: sặc, ngốc đến thế là cùng _ __!!cậu ấm điển hinh a.) Hắn cố gắng suy tư, hồi tưởng chi tiết mười mấy năm qua, mỗi ngày được nô bộc hầu hạ rửa mặt chải đầu như thế nào. “Húc Nhật, không cần miễn cưỡng." “Đừng lo lắng, ta có thể làm được!" Húc Nhật khoát tay, đem cây quạt cắm vào đai lưng, vén tay áo chuẩn bị hành động. Tiếp theo, hắn đem khăn lụa quăng vào thau nước, rồi lại nhấc tay, dũng cảm đem nước nóng bỏng từ trong ấm đổ vào…

Rầm! Nước làm khăn lụa nóng lên, hơi nước trắng xoá toát ra, độ nóng cao kinh người, nếu thật sự dùng để rửa mặt, khẳng định sẽ làm phỏng một tầng da. Nghiêm Diệu Ngọc giương mày rậm, không khỏi hoài nghi tiểu tử này rốt cuộc là tới hỗ trợ, hay là dụng cụ khổ hình do Kim Kim phái tới để ẩm thầm tra tấn hắn. “Hô, xem ra cũng dễ dàng thôi! Ta đã nói, người thông minh học cái gì cũng nhanh, rửa mặt chải đầu là việc nhỏ sao làm khó được Húc Nhật công tử ta?" Hắn có chút đắc ý, thân thủ liền bưng lên thau nước nóng bỏng.“Nghiêm đại ca, đến, để ta…oa, nóng quá!" Thau đồng chứa nước nóng, nóng như bị lửa thiêu, hắn vừa mới bưng lên, đã bị nóng đến quỷ rống quỷ kêu, bản năng đem thủy bồn quăng đi. “Nóng nóng nóng nóng nóng!" Hai tay Húc Nhật quơ loạn, đau đến kêu la liên hồi, rồi lại chạy đến bên bình hoa, luống cuống tay chân rút ra hoa mai cắm trong bình, đem hai tay bị phỏng nhúng vào nước trong bình, xong mới nhẹ nhàng thở ra.

Hô, hoàn hảo hoàn hảo, thiếu chút nữa thôi, tay hắn chắc sẽ bị nóng chín đi! Hắn chịu đựng đau, định tâm xoay người, vừa định nói chuyện, lại bị tình hình trước làm cho sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra. Cái người bị đao chém bị thương mà suy yếu Nghiêm Diệu Ngọc, lúc này lại bất động như núi đứng ở cạnh bàn, trong tay còn đang cầm thau nước nóng bỏng chết người kia. Trong phòng im ắng. Hai nam nhân, cách một cái bàn tròn, một cái thau đồng, không nói gì mắt to trừng mắt nhỏ. Sau một lúc lâu, Húc Nhật mới tìm được thanh âm, gian nan mở miệng. “Ách, không nóng sao?" Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười. “Hoàn hảo."

Hắn đem thau đồng đặt trên bàn, tiếp theo chậm rãi xoay người, trở lại trên giường, khôi phục thành tư thái lúc trước, giống như chưa có chuyện gì từng phát sinh. Húc Nhật không thể tin được, đi đến cạnh bàn, thật cẩn thận chạm đến cái thau đồng kia. Ai a, nóng! “Ách, cái kia…này…cái kia…" Hắn khó hiểu gãi đầu. “Người nào?" “Nghiêm đại ca, ngươi khỏi hẳn rồi sao?" Húc Nhật cúi đầu nhìn, phát hiện sàn không có lấy nửa giọt nước. Phải là nói, khoảnh khắc khi hắn quăng thau đồng đi, Nghiêm đại ca đang nằm trên giường liền xông về phía trước, vững vàng tiếp được thau nước này. Quái, mấy ngày hôm trước còn đang hấp hối, nay động tác sao có thể nhanh như vậy? Con ngươi đen chợt lóe sáng. “Không có." Nghiêm Diệu Ngọc phủ nhận mà mặt không hồng, khí không suyễn. Húc Nhật lại ngây người trong chốc lát, chớp chớp con mắt, trong đầu suy tư, lại nghĩ không ra có gì khác thường. Nam nhân trước mắt này, thoạt nhìn giống như bệnh nhân, biểu hiện cũng là cái bệnh nhân. Ốm đau ở giường đã nhiều ngày, lại được hưởng đủ loại đặc quyền của bệnh nhân, quấn quít lấy Đại tỉ không buông. Nhưng lại chong chớp mắt chạy đến cạnh bàn, thân thủ tiếp được thau nước, nhanh nhẹn làm cho người ta khả nghi.

Chẳng lẽ, Nghiêm Diệu Ngọc lại dùng quỷ kế lừa Đại tỉ? Ngô, không đúng, là hắn tận mắt nhìn thấy một đao kia bổ vào trên lưng Nghiêm Diệu Ngọc, sâu đến có thể thấy được xương, đến lúc này còn chưa khỏi hẳn, không thể là giả được. Nam nhân này thật sự bị trọng thương, mà hắn lại có thể nhanh chóng phục hồi như cũ, nếu không phải có nội công thâm hậu, chính là… Húc Nhật không dám nghĩ xa nữa! Hắn duy nhất có thể xác định, bản thân mình biết càng ít càng tốt, miễn cho đến lúc đó vạn nhất mà có chuyện gì, Đại tỉ nổi giận lên, lại trước nhất tìm hắn khai đao. “Nghiêm đại ca, ách, ta mặc kệ ngươi có chủ ý gì, ta đều không biết."

Hắn nhỏ giọng nói, nhìn ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, xác định Kim Kim còn đang ở đầu thuyền, sẽ không nghe được đối thoại trong khoang. Không có biện pháp, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, những năm gần đây, Nghiêm Diệu Ngọc cũng không có bạc đãi hắn, chỉ cần hắn mở miệng, dù là cái gì Nghiêm gia cũng đều vô điều kiện cung cấp, chiếu cố còn chu đáo hơn người trong nhà hắn. Hắn tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng đã sớm đem Nghiêm Diệu Ngọc trở thành tỉ phu. “Đa tạ." Húc Nhật cười gượng hai tiếng, lấm la lấm lét đến gần hắn nói nhỏ.“Mặt khác, ta nghĩ cho ngươi cái đề nghị." Nghiêm Diệu Ngọc nhíu mày. “Ân?" “Ta khuyên ngươi nhanh tay lẹ chân một chút, ở trước khi Đại tỉ phát hiện…" Hắn lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, rốt cục hạ quyết tâm, bán đứng thân nhân.“Mau chóng đem gạo nấu thành cơm."

Trên đầu thuyền, Kim Kim đón gió mà đứng, tư thái như hoa mai trắng trong tuyết, quyến rũ lại không mất ngạo khí. Nàng đứng ở đầu thuyền, hai mắt nhìn về phía chân trời, nghe Thạch Cương phía sau báo cáo tình thế nhiều ngày nay. “Đại cô nương, tuyết rơi chỉ tạm thời đình chỉ, chừng quá hai ngày sẽ có một trận bão tuyết lớn hơn nữa, nếu tình huống Nghiêm công tử cho phép, ta đề nghị tốt nhất khởi hành hồi kinh, để tránh không bị nhốt lại trên sông." Kim Kim nhìn băng trôi trên sông, mày liễu nhíu lại, trầm mặc không nói. Thạch Cương đề nghị là chính xác, một khi khí hậu lạnh hơn, băng càng thêm dày, con thuyền liền không thể di chuyển, nếu không sớm xuất phát, bọn họ sẽ bị nhốt ở phía Nam. Ngắn ngủn mấy ngày, chuyện Nghiêm Diệu Ngọc bị thương nặng đã có ảnh hưởng rất lớn, kinh thành không ngừng có tin tức hồi báo, đã có nhiều thương gia bắt đầu rục rịch, vọng tưởng ngấm ngầm chiếm lấy việc làm ăn của Nghiêm. Về lời đồn Nghiêm gia sắp suy sụp, truyền bá khắp nơi, thậm chí có người lén tung tin Nghiêm Diệu Ngọc kỳ thật bị thương nặng đã không thể trị.

Nếu không mau về kinh thành, cho hắn một lần nữa tọa trấn chỉ huy, ổn định lòng người, hậu quả khẳng định khó có thể giải quyết. Lời đồn đãi tuy rằng vô hình, nhưng lực sát thương cũng là không thể khinh thường. Kim Kim sinh ra trong một gia đình thương nhân, tự nhiên hiểu được chỉ cần một lời đồn nhỏ, cũng có khả năng làm cho một cơ nghiệp to lớn suy sụp. Tuy rằng hai phủ Nghiêm Tiền ở cạnh tranh mãnh liệt, nhưng nếu Nghiêm phủ thật sự suy sụp, sẽ chỉ làm rối loạn thương giới (giới thương nhân), đối với Tiền gia cũng không có lợi. Chỉ là, cho dù trong kinh thành, tình huống có nguy cấp, nàng lại không thể mặt kệ Tiểu Hồng đang mất tích a! Kim Kim lâm vào khốn cảnh tiến thối lưỡng nan, suy tư một hồi lâu, môi đỏ mọng non mềm mới khẽ mở.“Võ sư Nghiêm gia, có truyền đến tin tức gì không?" “Cảnh Võ lĩnh mệnh đang điêu tra."

Thạch Cương khoanh tay mà đứng, theo tình hình thực tế mà trả lời.“Nếu không có chuyện gì, hắn hôm nay hẳn là sẽ tới nơi này." Nói người đến, lời vừa dứt, trên sông, một con thuyền nhỏ xuôi dòng mà đến, thuyền thượng cắm cờ Nghiêm gia, Cảnh Võ đang đứng ở đầu thuyền. Thuyền nhỏ còn chưa ngừng, hắn điểm mũi chân, mạnh mẽ như sói phi thân, thoải mái đáp lên thuyền lớn, trầm ổn hướng đến khoang của Nghiêm Diệu Ngọc, cũng không liếc mắt Kim Kim nhìn một cái. Nàng im lặng nhìn bóng dáng cao lớn tráng kiện kia, mắt phượng nhíu lại, nhưng không có tức giận, sớm biết Cảnh Võ trừ bỏ Nghiêm Diệu Ngọc, thì chưa từng đem ai để vào mắt. Chính là, không đem nàng để vào mắt là không thể, nàng tuyệt đối phải nghe được tin tức. “Thạch Cương, theo ta đi vào." Nàng đơn giản nói, một mặt nhấc váy, bước nhanh thuyền, nhanh chóng tiến vào trong khoang. Mới vừa vào cửa, chỉ thấy bên cạnh giường, Húc Nhật chính múc cháo, giống như là nghiện, khoái trá hầu hạ Nghiêm Diệu Ngọc. “Đến, Nghiêm đại ca, cháo ta giúp ngươi thổi nguội rồi nha, ngươi cẩn thận một chút ăn." Hắn mặt mày hớn hở múc cháo nóng, ánh mắt ái muội.

“Tuy rằng ta không có biện pháp giống Đại tỉ như vậy, dùng miệng…" Kim Kim mặt không đổi sắc, thân thủ như chớp đánh thật mạnh vào cái ót của hắn. “Ai a, là ai…Đại tỉ, Aha, ha ha…ngươi đã về rồi?" Húc Nhật hoảng sợ, đang cầm bát lảo đảo lui ba bước, theo phản xạ lộ ra khuôn mặt tươi cười. Hô, hoàn hảo hắn đã sớm đem “lời cần nói" nói xong, nếu để Đại tỉ nghe thấy, hắn thể nào cũng bị lột da! Kim Kim liếc hắn, mày liễu nhăn lại. “Ngươi là ngại mệnh quá dài có phải hay không?" “Không không không, như thế nào?" Húc Nhật dùng hết khí lực lắc đầu, vì bảo toàn mạng nhỏ, chỉ có thể kiên trì đánh trống lãng.“Ta là nói, tuy rằng ta không giống Đại tỉ, dùng miệng sai người… ách, a, không phải, ta là nói, dùng miệng sai người nấu món ngon gì đó, nhưng là ta cũng thật sự hy vọng Nghiêm đại ca sớm ngày khang phục." Hắn cười, chân từng bước một thối lui.“Ách, ta còn có việc, các ngươi chậm tán gẫu, tiểu đệ ta đi trước cáo lui."

Nói xong, hắn đẩy cửa ra, dùng tốc độ nhanh nhất đào tẩu. Kim Kim thu hồi tầm mắt, chỉ thấy Cảnh Võ đã đến trước giường, lại không nói một tiếng, chỉ dùng cặp con ngươi nghiêm khắc kia nhìn chằm chằm nàng, như không chào đón nàng ở đây. Không khí trong phòng có chút xấu hổ, nhưng Nghiêm Diệu Ngọc đã mở miệng trước. “Kim Nhi không phải ngoại nhân." Hắn nói đơn giản, nhìn về phía thuộc hạ.“Ngươi nói đi, sự tình tra ra như thế nào?" Cảnh Võ mặt không chút thay đổi, không hề nhìn về phía Kim Kim, xoay người báo cáo kết quả điều tra. “Hắc thuyền cuối cùng xuất hiện địa phương ở Từ Châu phía Bắc cách đây mười dặm, thời gian là sáng sớm, sau không có người nào ở trên sông gặp lại chiến thuyền kia." Không có người gặp qua? Sắc mặt của nàng khẽ biến, lo lắng trong lòng nhất thời bộc phát ra, liền xông lên tới gần Cảnh Võ.“Ngươi nói lời này là có ý gì? Nghiêm gia không phải nắm trong tay toàn bộ đại kênh đào thuỷ vận sao? Nhiều như vậy chiến thuyền kia, nhiều người như vậy ở trên sông, làm sao có thể không có người gặp qua…" “Kim Nhi." Trên giường truyền đến thanh âm nhạ nhàng, đại chưởng ấm áp cầm lấy tay của bé lạnh lẽo của nàng. Nàng hít sâu một hơi, mặt lạnh lùng ngậm miệng. “Không ở trên sông gặp qua, vậy còn trên bờ?" Nghiêm Diệu Ngọc lại hỏi, khẩu khí hòa hoãn, so với nàng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trên bờ? Kim Kim sửng sốt một chút. Nàng vẫn là điều tra theo đường thuỷ, chưa bao giờ nghĩ tới đám hắc y nhân này có khả năng bỏ thuyền. “Từ ngoài Châu thành, có người thấy phía Bắc nửa đêm có ánh lửa, ta liền đến chỗ bờ sông kia thăm dò, tìm được thân tàu bị thiêu hủy." Cảnh Võ cố ý như vô tình nhìn nàng một cái, âm thầm quan sát phản ứng của nàng.“Đối phương là có chuẩn bị mà đến, có thể bọn họ ở Châu thành phân ra thành từng nhóm nhỏ, ta đã để lại người tiếp tục điều tra, một khi có tin tức gì sẽ hồi báo ngay." Bên trong yên lặng trong chốc lát, mỗi người đều có chút đăm chiêu. Đường trên bờ bốn phương đều thông, đi đường bộ so với đường thuỷ nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa lui tới phần đông là thương buôn, nếu muốn điều tra, chỉ sợ là khó khăn. Mắt thấy cơ hội tìm được Tiểu Hồng ngày càng xa vời, bọn họ tiếp tục mà lưu lại, chính là gia tăng nguy hiểm. Hai nhà Nghiêm Tiền là tai to mặt lớn, hồi kinh ít nhất so với ở lại thì an toàn hơn.

Cho tới nay, nàng vì quá muốn đánh bại Nghiêm Diệu Ngọc, cơ hồ là dùng mọi thủ đoạn tồi tệ, đem mỗi trận đều tính toán hảo hảo, không ngờ lúc này mở rộng làm ăn xuống phái Nam, nàng không chỉ bại trận, mà còn làm liên luỵ đến Tiểu Hồng. Nàng thừa nhận, nàng xác thực đã quá coi thường bọn đạo phỉ ven đường này. Sắc mặt Kim Kim có chút tái nhợt, thở sâu, chịu đựng đau lòng quyết định.“Thạch Cương, đi chuẩn bị, chúng ta ngay hôm nay khai thuyền hồi kinh." Nàng dù đau lòng cho Tiểu Hồng, cũng phải lấy đại cục làm trọng. “Vâng." Thạch Cương lĩnh mệnh mà đi. “Cảnh Võ, ngươi hồi Từ Châu tiếp tục điều tra." Nghiêm Diệu Ngọc cũng mở miệng, thêm vào một câu.“Đừng quên mang kẻ chủ mưu phía sau lôi ra." “Vâng." Cảnh Võ vuốt cằm, rồi xoay người đi ra ngoài. Hắn hướng đến cửa khoang thuyền, khi đi qua bên cạnh Kim Kim, nàng hơi hơi sửng sốt, sâu sắc nhận thấy được, nam nhân này tựa hồ đang tức giận. Nàng có thể cảm giác hắn đối với nàng có địch ý, trong ánh mắt có ẩn nhẫn tức giận, lặng lẽ phóng ra. Nàng quay đầu, nhìn bóng dáng Cảnh Võ cao lớn, bất giác nhíu mày, có chút sững sờ, trong đầu hiện lên ý niệm rất mơ hồ, nàng tựa hồ nghĩ tới….. “Kim nhi, ngươi yên tâm đi, Tiểu Hồng sẽ không có việc gì đâu." Nghiêm Diệu Ngọc nhẹ giọng nói, đại chưởng cầm tay nhỏ bé của nàng, nhẹ dùng lực, đem cả người nàng kéo vào lòng.“Chúng ta về kinh thành trước đi, Cảnh Võ sẽ tìm được nàng ấy, mang nàng trở về." Ý niệm mơ hồ bị cắt đứt, nhanh chóng biến mất, rốt cuộc cũng không thể nghĩ ra.

“Hơn nữa việc của Chu Khiêm, là ta thắng ngươi, ta còn chờ nàng đến ghi điểm đâu!" Nghiêm Diệu Ngọc ôm nàng, đại chưởng vòng ra sau đầu, đem nàng áp vào trong ngực hắn. Kim Kim trừng lớn hai mắt, thở hốc vì kinh ngạc, vươn hai tay dùng sức đẩy hắn ra.“Ta còn nghĩ ngươi có chút lương tâm, không nghĩ tới ngươi lo lắng giúp đỡ tìm Tiểu Hồng, nguyên lai là muốn tính toán với ta?" Nàng đang chuẩn bị mắng, lại nghe đến Nghiêm Diệu Ngọc đau kêu một tiếng, nằm lại ở trên giường, vẻ mặt đau đớn. Không xong, hắn thương! “Nghiêm Diệu Ngọc!" Nàng gấp đến độ đã quên tức giận, vội vàng dựa vào, không nghĩ tới hắn đột nhiên ngẩng đầu lấy tay chế trụ cổ tay nàng, đem nàng áp đảo trên giường, thân hình nặng nề lập tức đè xuống. “Kim Nhi, nguyên lai, ngươi thật sự lo lắng cho ta." Đáng giận, nam nhân này lại đùa giỡn nàng! “Ai lai lo lắng cho một tên ác liệt như ngươi." Kim Kim buồn bực ở trong ngực hắn, dùng hết khí lực muốn đem hắn đẩy ra.

“Cẩn thận chút, đừng quên, trên người ta còn có một vết đao thương." Nghiêm Diệu Ngọc nhíu mày, tươi cười nhắc nhở.“Đừng có quá dùng sức, làm cho miệng vết thương của ta lại bị rách ra." (Diệp: *liếc mắt khinh thường* ca mà cũng biết mình bị thương cơ đấy, lát nữa đừng có mà….*cười zan*) “Ngươi…" Nàng cắn môi đỏ mọng, tức giận hắn ti tiện uy hiếp, lại vô kế khả thi, thật đúng là không dám động đến hắn. Hình ảnh máu tươi đầm đìa lúc trước, thật sự là đáng sợ, nàng tuyệt đối không nghĩ lại trải qua một lần nữa. “Hảo, ta đẩy ngươi, chính ngươi cút ra ngay." Nàng hít sâu một hơi, mắt hạnh trợn lên trừng mắt hắn, tạm thời đem chuyện Tiểu Hồng gác qua một bên. Thân hình to lớn của hắn như vậy dán lên nàng, đè nặng nàng, mỗi tấc da thịt của nàng đều bị hắn hâm nóng, tuy rằng còn cách mấy tầng quần áo, nhưng cũng vô cùng thân thiết làm tâm nàng loạn lên. Nghiêm Diệu Ngọc trả lời phi thường rõ ràng. “Không được."

Hắn nâng tay lên, khẽ vuốt khuôn mặt non mềm, ngón tay theo phấn giáp đi đến môi đỏ mọng, con ngươi thâm u toát ra mấy đám hỏa diễm. “Nghiêm Diệu Ngọc!" Nàng cuống quít quay mặt đi, tránh đi ma chưởng chạm đến, dùng ảo não che dấu ngượng ngùng trong lòng. “Kim Nhi, nếu ngươi lại kêu lớn tiếng, sẽ có người tiến vào nhìn." Hắn nhẹ nhàng bâng quơ cảnh cáo, tay kia thì tháo xuống ngọc trâm của nàng, dùng tay đem tóc nàng phủ loạn trên giường. “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Nàng cắn răng chất vấn, bị hắn ép tới nóng lên, mặt nhỏ lại nóng lên như bị thiêu cháy. Nghiêm Diệu Ngọc tiến đến bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ mẫn cảm của nàng.“Ngươi còn không biết ta muốn làm cái gì sao?" “Ta quản ngươi muốn làm cái gì? Đứng lên cho ta!" Nàng phô trương thanh thế, muốn tránh tiếp cận của hắn, nhưng bàn tay to ngăm đen đè nặng tóc dài của nàng, tuy không có làm nàng đau, nhưng lại làm cho nàng không thể nào trốn. Người bị thương, sao khí lực có thể lớn như vậy? Ngón tay hắn thô ráp, vuốt ve môi của nàng, ánh mắt mang theo dục vọng, khiến nàng không hiểu sao lại run rẩy.“Chỉ cần cho ta một cái hôn, ta sẽ thả ngươi ra." Kim Kim ngừng thở, ở cái nhìn chăm chú kia nhẹ nhàng run run, từ “Không" ở trong cổ, lại thủy chung không thể nói ra miệng. Hắn trọng thương gần chết, làm cho nàng rung động. Nàng kỳ thật cũng cần một thứ gì đó, chứng minh nam nhân làm cho nàng tâm loạn này, vẫn như cũ bình yên vô sự, cũng không có bị tử thần cướp đi… “Hư, Kim Nhi, đừng cự tuyệt, ta chỉ là muốn một cái hôn." Hắn dùng thanh âm nhẹ nhất nói, cảm nhận được run rẩy của nàng, rồi sau đó hôn trụ môi của nàng. Không như trước cuồng dã bá đạo, nụ hôn này lại vô cùng ôn nhu khiến nàng không thể phản kháng.

Nghiêm Diệu Ngọc liếm duyện môi đỏ mọng non mềm của nàng, tinh tế thân thiết cắn của nàng khóe miệng, thẳng đến nàng phát ra tiếng thở dài mềm nhẹ, cái lưỡi nóng mới uy nhập vào trong miệng nàng, thi triển phiến tình dụ hoặc. Đại chưởng ngăm đen, cũng lặng lẽ đi đến trước ngực nàng, khi toàn thân nàng yếu đuối, lại cởi bỏ y phục của nàng, cách cái yếm mỏng manh cầm lấy đẫy đà trước ngực, đầu ngón tay khinh niết nụ hoa hồng nộn. Khoái cảm theo nụ hôn của hắn, xúc cảm theo tay hắn, mãnh liệt đánh úp lại, làm cho nàng run rẩy, toàn thân trở nên tê dại yếu đuối. Những năm gần đây, nàng không biết đã trải qua bao nhiêu loại khiêu khích không kiệng nể gì của hắn, nhưng là lúc này cùng những lần trong quá khứ, tựa hồ lại có chút bất đồng. Hắn hôn càng ôn nhu, càng bá đạo, cũng càng kịch liệt. Mà đôi bàn tay nóng bỏng kia lại được thế làm càn, cẩn thận cởi bỏ từng lớp xiêm y như là cẩn thận nâng niu trân bảo của hắn…

“Ngươi đã nói…chỉ là, chỉ là một cái hôn…" Kim Kim càng hôn càng mơ hồ, thân mình từng giọt từng giọt mềm hoá, chỉ có thể để hắn tuỳ ý bài bố. Hắn từ từ cởi ra xiêm y mềm mại cả nàng, há mồm khẽ cắn trụ phấn nộn đầu vai. Toàn thân nàng run run, nhưng không cách nào phản kháng, trơ mắt nhìn đầu của hắn dời đi xuống, cắn hôn nàng mỗi một tấc da thịt, châm lên lửa khát vọng của cả hai. Cái miệng hồng nộn, bật ra từng tiếng yêu kiều mềm mại, khi cái yếm bân người cũng bị cởi xuống, nàng run rẩy cảm nhận được, hắn trần trụi thân hình đem nàng ép vào giường đệm mềm mại. “Ta nói dối." Nghiêm Diệu Ngọc hôn vảnh tai của nàng, tiếng nói trầm thấp tiếng bởi dục vọng mà khàn khàn.“Ta muốn không chỉ là một cái hôn." Hắn muốn nàng. (Diệp: haizzzz, lời nói của đàn ông, vạn lần không thể tin _ __!!!, các tình yêu nhớ đề cao cảnh giác nhá!! ^_^) ******************* Sau mấy ngày sau, rốt cục cũng về tới kinh thành. Khí hậu rét đậm, phía chân trời rơi rất nhiều tuyết, nhiệt độ cực thấp, trên bến tàu nô bộc của hai phủ Nghiêm Tiền sớm đã tụ tập ở đó, còn đem theo lò sười, áo ấm, đợi đội tàu cập bờ, chủ tử rời thuyền, thì lập tức ân cần tiên lên săn sóc. Kim Kim khoác bạch bào ấm áp, chầm chậm đi lên xe ngựa, vừa mới vừa ngồi xuống, tiếp nhận canh ngọt ấm nóng mà tiểu nha hoàn bưng tới, màn xe lại bị nhấc lên, Nghiêm Diệu Ngọc bước vào trong xe. “Đây là xe của nhà ta." Kim Kim múc một muỗng ngọt canh, nhíu mày nhìn hắn. Xe ngựa vốn rộng rãi, lại bị thân hình cao lớn của hắn chen vào, lập tức trở nên có chút hẹp. “Ta biết."

Nghiêm Diệu Ngọc thản nhiên ngồi xuống, nắm tay nhỏ bé của nàng, đem thìa canh ngọt hướng miệng đưa đến, nửa điểm cũng không khách khí. Màn xe lại bị xốc lên, lần này tiến vào là bốn cái đầu nhỏ tròn tròn. “Thiếu chủ, ngài đi nhầm!" “Này không phải xe của chúng ta a!" “Chúng ta xe ở bên kia!" “Ô ô, kia một đao đem đầu óc thiếu chủ thành choáng váng rồi a." Giáp, Ất, Bính, Đinh, quang quác hô, vươn tay nhỏ bé phì nộn kéo ống tay áo Nghiêm Diệu Ngọc, muốn đem hắn lôi ra khỏi xe ngựa Tiền gia. “Đừng kéo, ta không nhận lầm xe." Nghiêm Diệu Ngọc giơ tay lên, bốn đôi tay nhỏ bé trên ống tay áo tự động buông ra.“Ta không muốn cùng Kim Nhi tách ra, quyết định cùng nàng đáp chiếc xe này." Bốn khuôn mặt nhỏ nhắn đồng thời nhìn về phía Kim Kim, lập tức tụm lại. Các nàng ái muội cười trộm, gật đầu như đảo tỏi, tự động lùi ra ngoài, thậm chí còn lôi kéo tiểu nha hoàn của Kim Kim xuống xe, làm cho hai người có thể ở cùng một chỗ.

A, Thiếu chủ cùng Đại cô nương cảm tình tốt lắm đâu! Đây chính là việc vui lớn khắp thiên hạ a! Mã phu giật dây cương, bốn con tuấn mã đi trước, từng bước trầm ổn, cố ý bảo trì tốc độ. Mà bên trong xe ngựa, đệm gối bằng nhung lại mềm mại, ngồi ở bên trong vô cùng thoải mái, không hề cảm giác được một chút xóc nảy. Nghiêm Diệu Ngọc buông rèm trướng hai bên,trong xe nhất thời âm u, còn có thêm mấy phần không khí vô cùng thân thiết. “Kim Nhi, vì sao cho thuyền đi nhanh như vậy? Ngươi là cố ý muốn tránh ta sao?" Hắn bàn tay to duỗi ra, đem thân mình mềm mại kéo vào trong lòng, con ngươi đen trung hiện lên hai đoá hoả diễm quen thuộc. Ánh mắt như vậy, làm cho má phấn Kim Kim đỏ lên, không tự chủ được di dời tầm mắt. “Trong nhà có cả núi chuyện còn chờ ta trở về xử lý." Nàng duy trì ngữ khí bình tĩnh mà trả lời, thân mình lại bởi vì hắn ôm, có vẻ hơi cứng ngắc, đôi tay nhỏ bé lại quơ đi quơ lại, không biết nên để ở đâu.

Quan hệ của bọn họ trong lúc đó, đã có một bước “tiến triển" trọng đại. Kim Kim đương nhiên biết, bản thân là bị Nghiêm Diệu Ngọc kéo lên giường, nam nhân này được một tấc lại muốn tiến một thước, thừa dịp nàng mềm lòng, ti bỉ dụ hoặc nàng. Ngày ấy, hắn hôn toàn thân của nàng, ở trên thân thể của nàng, dấy lên dục hoả. Nhưng khoái cảm tuyệt vời này, ở lúc hắn chân chính giữ lấy nàng, lại trở thành xé rách đau đớn. Hoa kính nhỏ nhắn non mềm, không thể thừa nhận to lớn của hắn, đau đớn làm cho Kim Kim khóc lóc giãy dụa, thậm chí đem đầu vai kiên cố của hắn cắn vài phát, để lại một loạt dấu răng nhi. Nàng khóc, mắng hoặc là khẩn cầu, đều không làm cho Nghiêm Diệu Ngọc dừng tay, hắn khắc chế dừng lại mọi động tác, cũng không muốn rời đi nàng, cố ý giữ lấy mềm mại của nàng, ở nới đó để lại ấn ký của riêng hắn. Thân hình hắn to lớn nóng bỏng, mỗi một tấc đều đặt trên người nàng, thân mật làm cho nàng run run, mà bàn tay to ngăm đen kia, lại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của nàng. Hắn dựa vào cái trán nàng ẩm ướt, một câu lại một câu gọi tên của nàng, ôn nhu nhẵn nhụi duyện môi đóa hoa đỏ mọng.

Thẳng đến đau đớn rút đi, sự trống rỗng khó chịu, lại lần nữa thổi quét mà đến, thân thể của nàng tử dần dần mềm mại, mà trong cơ thể có nhiệt năng của hắn, làm nàng khó nhịn vặn vẹo, cơ hồ mở miệng khẩn cầu. Thẳng đến lúc này, Nghiêm Diệu Ngọc mới bằng lòng phóng thích kích tình giam giữ hồi lâu, nhiệt liệt giữ lấy nàng. Trí nhớ quá mức rõ ràng, làm cho mặt của Kim Kim càng đỏ bừng. “Suy nghĩ cái gì?" Bên tai truyền đến hơi thở nóng, làm nàng nhịn không được run run. “Đương nhiên là chuyện cửa hàng." Cho dù đánh chết, nàng cũng không thừa nhận, bản thân đang vụng trộm nhớ lại chuyện tình đêm hôm đó. “Toàn bộ đều bỏ đi." Nghiêm Diệu Ngọc cúi đầu, cắn cái gáy non mềm của nàng.“Ta còn trọng yếu hơn mấy chuyện đó." Thừa dịp nàng phân tâ, đôi tay xấu xa kia lại lần nữa đi vào quần áo của nàng, cởi bỏ nút áo trên y phục, nắm phấn nộn rất tròn của nàng Kim Kim thở gấp một tiếng, vội vàng sửa lại quần áo, lui đến một góc.

“Lát nữa sẽ vào thành, nếu ngươi hại ta quần áo không chỉnh xuống xe, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi." Nếu không phản kháng, khẳng định hắn sẽ tại nơi này đem nàng lột sạch! Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười, thân mình to lớn nhích lại gần, bất quá lúc này sau khi nghe nàng cảnh cáo, cũng không có hành động gây rối gì. “Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta nhân dịp này, thương lượng chút việc chính sự." Hắn ung dung nói, cuốn lại màn thêu, làm cho bên trong xe sáng sủa một chút, cũng khiến nàng an tâm hơn. “Thương lượng?" Kim Kim hồ nghi nhìn hắn một cái."Có chính sự gì cần thương lượng?" “Việc hôn nhân của chúng ta."

Hắn vươn tay, điều chỉnh phượng trâm hơi lệch trên đầu nàng, làm tôn lên khuôn mặt phấn nộn.“Theo lý mà nói, ta là nên đến nhà cầu hôn trước, nhưng phụ mẫu hai ta, nay đều ở Tứ Xuyên…" “Đợi chút!" Nàng thân thủ che đi môi hắn, trong đầu có chút hỗn loạn. Nghiêm Diệu Ngọc cầm lấy ngón tay nhuyễn nộn nhỏ bé, nhẹ nhàng cắn cắn. “Chờ? Không, ta cự tuyệt, Kim Nhi, cọc hôn nhân này đã trì hoãn lâu lắm rồi." Còn chờ? Hắn đã đợi mười năm, đương nhiên muốn nhân cơ cộ này, mau chóng đem nàng thú vào cửa. Việc hôn nhân? Nghiêm Diệu Ngọc cùng nàng đàm việc hôn nhân? Hắn muốn kết hôn với nàng sao? Một cỗ cảm giác ngọt ngào, lặng lẽ nảy lên trong lòng, tâm nàng ấm áp, môi nhịn không được mỉm cười. Kim Kim rũ mắt xuống, cắn môi, không cho nụ cười mở rộng, tay nhỏ bé vuốt ve hoa thêu trên váy, không chịu nhìn hắn.

Nhưng mà, hắn vì sao muốn kết hôn với nàng? Là vì…ân, hắn để ý nàng, thích nàng? Hay là bởi vì hai người đã có da thịt chi thân, hắn liền cho rằng, nàng nên gả cho hắn? Nghĩ nghĩ, hưng phấn trong lòng dần dần phai nhạt. Tuy nói đã muốn ủy thân cho Nghiêm Diệu Ngọc, nhưng Kim Kim cũng không giống nữ tử bình thường, những năm gần đây lăn lộn thương trường, làm cho nàng kiên cường hơn người, tuy rằng có giữ mình trong sạch, nhưng cũng không quá xem trọng. Nếu không phải bản thân nàng cam tâm tình nguyện, hắn dụ hoặc tuyệt không hiệu quả. Ngoại trừ nam nhân này, nàng xác thực không muốn uỷ thân cho người khác.Nhưng là, chỉ vì một việc nhỏ này, nàng nhất định phải gả cho hắn sao? Những chuyện mười năm qua ập đến, giống như đèn kéo quân, từng chuyện từng chuyện hiện lên trong đầu nàng. Nam nhân này, lấy dấm chua đổi rượu, làm cho nàng mất mặt trước toàn dân trong thành. Nam nhân này, cáo già, luôn lừa nàng xoay quanh.

Nam nhân này, uy hiếp nàng, trêu đùa nàng, khi dễ nàng, còn thên hành vi ác liệt này nữa, quả thật là tội lỗi chồng chất, không sao đếm xuể. Tuy nói hắn cứu nàng khỏi đao của Mặt Nạ Bạc, còn bị trúng một đao, nhưng nhiều lắm cũng chỉ bù đắp một phần nhỏ oán khí nàng tích lũy mười năm, nàng con chưa có cơ hộ trả thù hắn mà. Sau một lúc lâu sau, Kim Kim chậm rãi mở miệng. “Việc hôn nhân gì? Ta không nhớ rõ đã từng đáp ứng gả cho ngươi." Nàng nhẹ giọng nói, trong mắt lóe ra ý cười giả dối. Câu trả lời này, làm cho sắc mặt hắn cứng đờ.

“Ngươi đây là có ý gì?" “Ý là, ta không tính gả cho ngươi." Nàng ngẩng đầu, bảo trì trấn định, nháy mắt, dùng biểu tình vô tội nhất nhìn hắn.“Ngươi đã cứu ta một mạng, ta lấy thân báo đáp, bởi vậy, hai chúng ta coi như huề nhau đi?" Ngôn luận kinh thế hãi tục này, làm cho Nghiêm Diệu Ngọc nheo mắt lại. Hắn cúi đầu, tới gần mấy tấc, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia. “Kim nhi, chúng ta đã có vợ chồng chi thân." Hắn nhẹ gi
Tác giả : Điển Tâm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại