Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi
Chương 80: Yết Kinh Hàn, ngươi có ý gì?
''Tư Ngữ, chuyện này ngươi đi quý phủ hỏi tường tận tẩu tử ngươi sau đi, hôm nay không kịp rồi.'' Yết Kinh Hàn không đợi Lam Linh mở miệng liền thay nàng đuổi người về.
''Được'', Nhạc Tư Ngữ không dây dưa mà một hơi đáp ứng ngay, nhảy xuống dưới, ''Trưa mai chắc ta phải đến Vương phủ dùng cơm, quyết định như vậy đi nha.''
Không đợi Yết Kinh Hàn gật đầu, Nhạc Tư Ngữ như một cơn gió bay ra khỏi xe ngựa, nhảy lên ngựa của chính mình lập tức giơ roi giục, nghênh ngang mà đi.
Vén màn lên liền nhìn thấy khí thế oai hùng hiên ngang của Nhạc Tư Ngữ, Lam Linh đột nhiên có một tia hâm mộ, nàng cũng muốn giục ngựa đi kết bạn với Trường Giang, giục ngựa lên tận đỉnh Tuyết Sơn, xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, xem Vân Nam, xem cảnh xuân tươi đẹp, không bị bất kỳ thứ gì trói buộc, đem tấm lòng rộng lớn của mình đi ngao du thiên hạ.
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, Yết Kinh Hàn lẳng lặng nhìn sườn mặt của Lam Linh, thấy gió xuyên qua cửa sổ thổi vào làm mái tóc của nàng tung bay nhảy múa, đánh vào mặt, làm cho khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của nàng tăng thêm khí chất, linh động làm say đắm lòng người.
Yết Kinh Hàn biết đó mới chính là Lam Linh chân thật nhất, cái gì mà khuôn mặt tươi cười đón chào, cái gì cười lấy lòng, chính là nàng làm cho hắn xem khi bị hắn uy hiếp thôi, không phải phát ra từ chính nội tâm nàng. Dù đẹp nhưng phủ lên một lớp áo gỉa dối, làm mất đi bộ mặt vốn có, nàng không mừng, hắn cũng không vui.
''Nhạc Tư Ngữ là nữ nhi của Nhạc quốc công, từ nhỏ liền bị nuôi thành một nam hài, ta lúc bé ở chỗ Nhạc quốc công học nghệ ba năm, Nhạc Tư Ngữ liền đem ta như huynh trưởng mà đối đãi'' Yết Kinh Hàn nhìn Lam Linh, nhẹ nhàng mở miệng, lần đầu tiên không dùng ''Bổn vương'' mà đổi thành ''ta''.
Lam Linh từ trước đến nay vô cùng mẫn tuệ , tự nhiên nghe ra giọng nói của Yết Kinh Hàn có chút bất đồng, nhìn về phía Yết Kinh Hàn, trong mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, '' Vì cái gì mà nói với ta chuyện này?''
'' Nhạc Tư Ngữ là hướng tới nàng, nàng ta đối với nàng là toàn diện hiểu biết, còn nàng đối với nàng ta hoàn toàn không biết gì cả.''
''Hướng tới ta? '' Lam Linh có chút thắc mắc, '' Ngài nói nàng ta không phải là đào hoa của ngài, vậy tại sao nàng ta lại hướng tới ta?''
Yết Kinh Hàn nhìn Lam Linh liếc mắt một cái, cũng không trả lời vấn đề của nàng, lại ngồi về vị trí cũ, nhặt sách lên, hiển nhiên là không muốn cùng Lam Linh thảo luận vấn đề này.
''Yết Kinh Hàn, ngươi có ý gì? Đừng có nói chỉ một nửa.'' Lam Linh cảm thấy Yết Kinh Hàn cố ý khơi dậy hứng thú của nàng, đôi mi thanh tú không khỏi tức giận.
Lam Linh rất nghi hoặc, thân thể của nàng là một thiên kim tiểu thư chưa bao giờ bước ra khỏi cửa một bước, khi nào lại trêu chọc phải vị Nhạc tiểu thư kia rồi.
Nghe Lam Linh gọi thẳng tục danh của chủ tử nhà mình, Triêu Dương không thể không thừa nhận rằng hắn vẫn là rất bội phục sự can đảm của Lam Linh nha, kỳ thật, Triêu Dương cảm thấy nếu Lam Linh không phải là nữ nhi của Lam Trí Thân, nàng làm vương phi của gia, hắn sẽ rất vui a.
''Sớm hay muộn cũng sẽ có người nói cho ngươi, Bản Vương không muốn nói.'' Yết Kinh Hàn thay đổi lại xưng hô, trong giọng nói mang theo hương vị lạnh băng.
Âm tình bất định ! Lam Linh trừng mắt liếc Yết Kinh Hàn một cái, cũng không hỏi nữa, nàng từ trước đến nay Binh lai tương đáng ( cái này là cả một cụm mà ta không hiểu gì cả ), Nhạc Tư Ngữ rốt cuộc hướng tới nàng vì cái gì, chỉ trưa mai thôi là sẽ thấy được, nàng không cần nóng lòng.
Hai người cũng không nói tiếp, mãi mới đến cổng hoàng cung, xe ngựa dừng lại, Yết Kinh Hàn dẫn đầu xuống xe ngựa, Lam Linh đi theo sau hắn, đang chuẩn bị bước xuống ghế con, không nghĩ lại vấp phải váy của chính mình, Lam Linh nhất thời mất trọng tâm, trực tiếp ngã xuống xe ngựa.....
''Được'', Nhạc Tư Ngữ không dây dưa mà một hơi đáp ứng ngay, nhảy xuống dưới, ''Trưa mai chắc ta phải đến Vương phủ dùng cơm, quyết định như vậy đi nha.''
Không đợi Yết Kinh Hàn gật đầu, Nhạc Tư Ngữ như một cơn gió bay ra khỏi xe ngựa, nhảy lên ngựa của chính mình lập tức giơ roi giục, nghênh ngang mà đi.
Vén màn lên liền nhìn thấy khí thế oai hùng hiên ngang của Nhạc Tư Ngữ, Lam Linh đột nhiên có một tia hâm mộ, nàng cũng muốn giục ngựa đi kết bạn với Trường Giang, giục ngựa lên tận đỉnh Tuyết Sơn, xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, xem Vân Nam, xem cảnh xuân tươi đẹp, không bị bất kỳ thứ gì trói buộc, đem tấm lòng rộng lớn của mình đi ngao du thiên hạ.
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, Yết Kinh Hàn lẳng lặng nhìn sườn mặt của Lam Linh, thấy gió xuyên qua cửa sổ thổi vào làm mái tóc của nàng tung bay nhảy múa, đánh vào mặt, làm cho khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của nàng tăng thêm khí chất, linh động làm say đắm lòng người.
Yết Kinh Hàn biết đó mới chính là Lam Linh chân thật nhất, cái gì mà khuôn mặt tươi cười đón chào, cái gì cười lấy lòng, chính là nàng làm cho hắn xem khi bị hắn uy hiếp thôi, không phải phát ra từ chính nội tâm nàng. Dù đẹp nhưng phủ lên một lớp áo gỉa dối, làm mất đi bộ mặt vốn có, nàng không mừng, hắn cũng không vui.
''Nhạc Tư Ngữ là nữ nhi của Nhạc quốc công, từ nhỏ liền bị nuôi thành một nam hài, ta lúc bé ở chỗ Nhạc quốc công học nghệ ba năm, Nhạc Tư Ngữ liền đem ta như huynh trưởng mà đối đãi'' Yết Kinh Hàn nhìn Lam Linh, nhẹ nhàng mở miệng, lần đầu tiên không dùng ''Bổn vương'' mà đổi thành ''ta''.
Lam Linh từ trước đến nay vô cùng mẫn tuệ , tự nhiên nghe ra giọng nói của Yết Kinh Hàn có chút bất đồng, nhìn về phía Yết Kinh Hàn, trong mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, '' Vì cái gì mà nói với ta chuyện này?''
'' Nhạc Tư Ngữ là hướng tới nàng, nàng ta đối với nàng là toàn diện hiểu biết, còn nàng đối với nàng ta hoàn toàn không biết gì cả.''
''Hướng tới ta? '' Lam Linh có chút thắc mắc, '' Ngài nói nàng ta không phải là đào hoa của ngài, vậy tại sao nàng ta lại hướng tới ta?''
Yết Kinh Hàn nhìn Lam Linh liếc mắt một cái, cũng không trả lời vấn đề của nàng, lại ngồi về vị trí cũ, nhặt sách lên, hiển nhiên là không muốn cùng Lam Linh thảo luận vấn đề này.
''Yết Kinh Hàn, ngươi có ý gì? Đừng có nói chỉ một nửa.'' Lam Linh cảm thấy Yết Kinh Hàn cố ý khơi dậy hứng thú của nàng, đôi mi thanh tú không khỏi tức giận.
Lam Linh rất nghi hoặc, thân thể của nàng là một thiên kim tiểu thư chưa bao giờ bước ra khỏi cửa một bước, khi nào lại trêu chọc phải vị Nhạc tiểu thư kia rồi.
Nghe Lam Linh gọi thẳng tục danh của chủ tử nhà mình, Triêu Dương không thể không thừa nhận rằng hắn vẫn là rất bội phục sự can đảm của Lam Linh nha, kỳ thật, Triêu Dương cảm thấy nếu Lam Linh không phải là nữ nhi của Lam Trí Thân, nàng làm vương phi của gia, hắn sẽ rất vui a.
''Sớm hay muộn cũng sẽ có người nói cho ngươi, Bản Vương không muốn nói.'' Yết Kinh Hàn thay đổi lại xưng hô, trong giọng nói mang theo hương vị lạnh băng.
Âm tình bất định ! Lam Linh trừng mắt liếc Yết Kinh Hàn một cái, cũng không hỏi nữa, nàng từ trước đến nay Binh lai tương đáng ( cái này là cả một cụm mà ta không hiểu gì cả ), Nhạc Tư Ngữ rốt cuộc hướng tới nàng vì cái gì, chỉ trưa mai thôi là sẽ thấy được, nàng không cần nóng lòng.
Hai người cũng không nói tiếp, mãi mới đến cổng hoàng cung, xe ngựa dừng lại, Yết Kinh Hàn dẫn đầu xuống xe ngựa, Lam Linh đi theo sau hắn, đang chuẩn bị bước xuống ghế con, không nghĩ lại vấp phải váy của chính mình, Lam Linh nhất thời mất trọng tâm, trực tiếp ngã xuống xe ngựa.....
Tác giả :
Cô Sơn Dã Hạc