Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi
Chương 77: Chuồn chuồn lướt nước
Chương 77: Chuồn chuồn lướt nước. ( Hời hợt )
Mắt thấy môi bạc của Yết Kinh Hàn đang đến gần, Lam Linh không chút suy nghĩ, giương 1 cánh tay lên tát vào mặt hắn 1 cái, thủ pháp tuyệt đối nhanh, chuẩn, ngoan độc.
Yết Kinh Hàn dù có suy nghĩ muốn hôn Lam Linh, nhưng hắn cũng không phải tinh trùng bò lên tới não, nhìn thấy bàn tay Lam Linh hướng về hắn mà tát, trong mắt nhất thời xẹt qua 1 đạo hàn quang, một tay lập tức buôn eo thon của Lam Linh ra mà chụp lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
''Vương phi, theo ký sự của bổn vương, từ trước đến nay, chưa từng có người dám đánh vào mặt của bổn vương!'' Yết Kinh Hàn cả người tản ra từng trận hàn ý, giọng điệu nói chuyện lại càng âm trầm làm cho người ta hít thở không thông, '' Bổn vương nên nói là gan của ngươi lớn hay là nói ngươi không biết sống chết đây''.
''Gan lớn cũng tốt, không biết sống chết cũng tốt, không phải đều do Vương gia định đoạt sao?'' Lúc này trên mặt Lam Linh không hề có 1 tia sợ hãi, khóe miệng hơi gợi lên, '' Tuy rằng vương gia ngài mạo phạm ta trước, nhưng ta cũng biết, cho dù đến Ngọc hoàng đại đế kêu oan, cũng sẽ không có kết cục, bởi vì chỉ cần ta nói 1 chữ, mọi người sẽ nói ta không biết phân biệt tốt xấu, được vương gia sủng ái không cần, lại đi già mồm cãi láo, cho nên, quyền lợi ở trước mặt, ta còn có thể phân giải ư? Vương gia còn có thể hỏi ta vấn đề tất yếu đến như vậy sao?''
Triêu Dương ngửa đầu nhìn không trung, lúc này mặt trời mới mọc lên ở phương đông, gió nhẹ phơ phất, nhưng sao hắn lại nghe ra tiếng sấm rầm rầm, mưa to buông xuống a ? Này cũng quá nhanh đi.
''Mạo phạm?'' phượng mâu của Yết Kinh Hàn phủ sương mù dày đặt, làm cho người ta không thấy rõ màu sắc ở bên trong, nhưng có cảm giác bên trong đang ẩn ẩn 1 tia hắc ám, ''Ngươi là vương phi của bổn vương, bổn vương có làm cái gì đối với ngươi thì cũng là lẽ thường, nếu bổn vương không làm gì ngươi hết thì ngươi mới chính là nhân vật bị người đời phỉ nhổ đó''
''Ta đây có phải nên cảm tạ đại ơn đại đức của Vương gia không nhỉ? Cảm tạ ngươi mạo phạm ta, cảm tạ ngươi không khiến ta bị người đời phỉ nhổ?'' Lam Linh hừ lạnh 1 tiếng, xoay xoay cổ tay nói '' Buông tay ''.
Nghe thấy lời nói của Lam Linh, mày kiếm của Yết Kinh Hàn nhíu lại, trong mắt nổi lên bão tố.
Yết Kinh Hàn gắt gao cầm lấy cổ tay Lam Linh, đột nhiên kéo mạnh, lôi Lam Linh vào trong lòng ngực hắn trong nháy mắt, giữ cổ tay còn lại của Lam Linh, mau chóng đem nàng đặt trên giường êm.
Tay bị chế trụ, chân bị ngăn chặn, màn trình diễn đêm qua lại cứ tiếp tục như thế, đôi mắt của Lam Linh vốn trong vắt như nước hồ thu bây giờ tựa hồ như muốn phun ra lửa.
''Vương phi nếu muốn cảm tạ bổn vương, chỉ dùng lời nói thôi thì sao có thể được.'' Yết Kinh Hàn nói xong liền đem môi mỏng của mình hướng tới môi của Lam Linh.
Hoàn toàn bị quản chế, lúc này Lam Linh cực kỳ hối hận cùng tức giân, nàng không nên chọc giận hắn, nàng không nên cùng hắn lấy cứng đối cứng, lại chọc hắn lần nữa, người có hại khẳng định chính là bản thân mình.
Nghĩ tới đây, Lam Linh ngẩn đầu lên, tránh môi mỏng của Yết Kinh Hàn rơi xuống trước, hôn 1 cái lên gò má của hắn, ''Ta đã hôn ngài rồi, ngài có thể buông ta ra không, vương gia đại nhân?''
Lam Linh cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, nàng chưa bao giờ chủ động hôn một người nam nhân nào, hôm nay lại đi hôn tên hỗn đản này, hôn hắn, nàng như thế nào suy đồi đến mức này a.
Đối với Yết Kinh Hàn mà nói, cái hôn của Lam Linh căn bản không phải là hôn, hoàn toàn là chuồn chuồn lướt nước ( hời hợt ), hơn nữa vị trí hôn cũng không đúng, Yết Kinh Hàn không muốn chỉ vì như vậy mà buông tha Lam Linh, lập tức nói: '' Cái vừa rồi kia không tính''
''Vì sao không tính?'' đôi mi thanh tú của Lam Linh nhíu lại một chút, nói; '' nếu ngươi để ta ngồi xuống, ta có thể suy xét hôn ngươi lại 1 lần''.
Phía trước xe ngựa, Triêu Dương cảm thấy trời đã sáng lại, nhưng trái tim nhỏ của hắn lại chịu không nổi a.
Vài ngày nữa thôi là bé Tusacy bước vào kỳ thi Tốt Nghiệp-Đại Học rồi, mn cùng chúng bé thi tốt nào.
Mắt thấy môi bạc của Yết Kinh Hàn đang đến gần, Lam Linh không chút suy nghĩ, giương 1 cánh tay lên tát vào mặt hắn 1 cái, thủ pháp tuyệt đối nhanh, chuẩn, ngoan độc.
Yết Kinh Hàn dù có suy nghĩ muốn hôn Lam Linh, nhưng hắn cũng không phải tinh trùng bò lên tới não, nhìn thấy bàn tay Lam Linh hướng về hắn mà tát, trong mắt nhất thời xẹt qua 1 đạo hàn quang, một tay lập tức buôn eo thon của Lam Linh ra mà chụp lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
''Vương phi, theo ký sự của bổn vương, từ trước đến nay, chưa từng có người dám đánh vào mặt của bổn vương!'' Yết Kinh Hàn cả người tản ra từng trận hàn ý, giọng điệu nói chuyện lại càng âm trầm làm cho người ta hít thở không thông, '' Bổn vương nên nói là gan của ngươi lớn hay là nói ngươi không biết sống chết đây''.
''Gan lớn cũng tốt, không biết sống chết cũng tốt, không phải đều do Vương gia định đoạt sao?'' Lúc này trên mặt Lam Linh không hề có 1 tia sợ hãi, khóe miệng hơi gợi lên, '' Tuy rằng vương gia ngài mạo phạm ta trước, nhưng ta cũng biết, cho dù đến Ngọc hoàng đại đế kêu oan, cũng sẽ không có kết cục, bởi vì chỉ cần ta nói 1 chữ, mọi người sẽ nói ta không biết phân biệt tốt xấu, được vương gia sủng ái không cần, lại đi già mồm cãi láo, cho nên, quyền lợi ở trước mặt, ta còn có thể phân giải ư? Vương gia còn có thể hỏi ta vấn đề tất yếu đến như vậy sao?''
Triêu Dương ngửa đầu nhìn không trung, lúc này mặt trời mới mọc lên ở phương đông, gió nhẹ phơ phất, nhưng sao hắn lại nghe ra tiếng sấm rầm rầm, mưa to buông xuống a ? Này cũng quá nhanh đi.
''Mạo phạm?'' phượng mâu của Yết Kinh Hàn phủ sương mù dày đặt, làm cho người ta không thấy rõ màu sắc ở bên trong, nhưng có cảm giác bên trong đang ẩn ẩn 1 tia hắc ám, ''Ngươi là vương phi của bổn vương, bổn vương có làm cái gì đối với ngươi thì cũng là lẽ thường, nếu bổn vương không làm gì ngươi hết thì ngươi mới chính là nhân vật bị người đời phỉ nhổ đó''
''Ta đây có phải nên cảm tạ đại ơn đại đức của Vương gia không nhỉ? Cảm tạ ngươi mạo phạm ta, cảm tạ ngươi không khiến ta bị người đời phỉ nhổ?'' Lam Linh hừ lạnh 1 tiếng, xoay xoay cổ tay nói '' Buông tay ''.
Nghe thấy lời nói của Lam Linh, mày kiếm của Yết Kinh Hàn nhíu lại, trong mắt nổi lên bão tố.
Yết Kinh Hàn gắt gao cầm lấy cổ tay Lam Linh, đột nhiên kéo mạnh, lôi Lam Linh vào trong lòng ngực hắn trong nháy mắt, giữ cổ tay còn lại của Lam Linh, mau chóng đem nàng đặt trên giường êm.
Tay bị chế trụ, chân bị ngăn chặn, màn trình diễn đêm qua lại cứ tiếp tục như thế, đôi mắt của Lam Linh vốn trong vắt như nước hồ thu bây giờ tựa hồ như muốn phun ra lửa.
''Vương phi nếu muốn cảm tạ bổn vương, chỉ dùng lời nói thôi thì sao có thể được.'' Yết Kinh Hàn nói xong liền đem môi mỏng của mình hướng tới môi của Lam Linh.
Hoàn toàn bị quản chế, lúc này Lam Linh cực kỳ hối hận cùng tức giân, nàng không nên chọc giận hắn, nàng không nên cùng hắn lấy cứng đối cứng, lại chọc hắn lần nữa, người có hại khẳng định chính là bản thân mình.
Nghĩ tới đây, Lam Linh ngẩn đầu lên, tránh môi mỏng của Yết Kinh Hàn rơi xuống trước, hôn 1 cái lên gò má của hắn, ''Ta đã hôn ngài rồi, ngài có thể buông ta ra không, vương gia đại nhân?''
Lam Linh cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, nàng chưa bao giờ chủ động hôn một người nam nhân nào, hôm nay lại đi hôn tên hỗn đản này, hôn hắn, nàng như thế nào suy đồi đến mức này a.
Đối với Yết Kinh Hàn mà nói, cái hôn của Lam Linh căn bản không phải là hôn, hoàn toàn là chuồn chuồn lướt nước ( hời hợt ), hơn nữa vị trí hôn cũng không đúng, Yết Kinh Hàn không muốn chỉ vì như vậy mà buông tha Lam Linh, lập tức nói: '' Cái vừa rồi kia không tính''
''Vì sao không tính?'' đôi mi thanh tú của Lam Linh nhíu lại một chút, nói; '' nếu ngươi để ta ngồi xuống, ta có thể suy xét hôn ngươi lại 1 lần''.
Phía trước xe ngựa, Triêu Dương cảm thấy trời đã sáng lại, nhưng trái tim nhỏ của hắn lại chịu không nổi a.
Vài ngày nữa thôi là bé Tusacy bước vào kỳ thi Tốt Nghiệp-Đại Học rồi, mn cùng chúng bé thi tốt nào.
Tác giả :
Cô Sơn Dã Hạc