Kim Kiếm Tàn Cốt Lệnh
Chương 45: Thù sâu tình nặng
Người kia lên tiếng :
- Không sai.
Liền đưa tay lột lớp hóa trang trên mặt ra, rõ ràng chính là nhân vật trong Thất kiếm Tam tiên, Hà Sóc song kiếm Uông Nhất Bằng.
Thì ra sau khi thoát thân ở Hàng Châu anh hùng hội, hai người tụ tập với nhau, nhưng nhất thời không tìm ra tung tích của Mao Cao.
Đến khi nghe Cái bang mở quần hội, họ liền tìmtới giả dạng người của Cái bang để trà trộn vào.
Đến lúc Thiết Đảm sứ giả Tiền Trác xuất hiện, hai người cùng nhau vạch ra kế sách. Lâm Kỳ Trinh nói :
- Bọn ta tốt nhất phải để cho bọn Tiền Trác phải bỏ mạng ở đương trường, đến khi đó Cái bang thương vong nặng nề, bọn ta dùng võ công để uy hiếp Lăng bang chủ, há không tuyệt sao?
Uông Nhất Bằng nghe vậy liền tán thành vì thế họ đã dùng một mảnh giấy vạch rõ lai lịch của Tiền Trác.
Không ngờ nửa chừng Cưu Thứ lại hiện thân, bọn họ hành tung tuy bí mật, nhưng Cưu Thứ nhãn lực như thần, đã nhận ra hành tung bọn họ.
Lúc này Lâm Kỳ Trinh cười lanh lảnh nói :
- Các ngươi ai muốn đối với bọn ta như thế nào, trước hết cần hỏi họ có đáp ứng hay không?
Tiền Trác liền lạnh giọng :
- Các ngươi phản lại gia sư, lại cho rằng ta không biết hay sao?
Lâm Kỳ Trinh trong lòng phát run, nhưng miệng vẫn nở nụ cười dịu ngọt, quay sang nói với Cưu Thứ :
- Cưu huynh đệ, ngươi lẽ nào lại đối xử hung bạo với ta sao, ngươi không che chở ta sao?
Cưu Thứ nghĩ ngợi giây lát, lạnh giọng :
- Còn Uông Nhất Bằng sao?
Lâm Kỳ Trinh vẫn giữ nụ cười trên môi nói :
- Lão ta hả?
Cô ta đột ngột tung chưởng đánh thẳng vào ngực Uông Nhất Bằng.
Uông Nhất Bằng không ngờ cô ta lại phát chưởng nhằm vào lão, vội lách người kinh ngạc thốt lên :
- Tiện nữ kia, ngươi chỉ vì tính mạng của mình lại đổi tánh mạng của bằng hữu sao?
Lão ngẩng đầu lên cười thảm mấy tiếng, nói tiếp :
- Lão Uông này sẽ cho ngươi đạt được ý muốn.
Lão vung ngọn đao tự chém vào cổ mình, máu bắn vọt ra tứ phía, thân hình đổ nhào xuống đất. Vì lão ta lường tình thế, biết rằng không thể sống thoát được, nên đã vung đao tự sát.
Cuộc diện bi thảm này đã khiến cho người ta cảm thấy phải động lòng, ngay cả Lăng Long cũng phải thốt lên :
- Hảo hán tử, chết một cách trong sạch.
Tiền Trác trầm giọng :
- Lão ta không làm nhục đến thanh danh Thất kiếm Tam tiên.
Lâm Kỳ Trinh đưa tay lau vết máu bám trên mặt. Cô ta tuy lòng dạ độc địa như rắn rết, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong lòng cũng xót xa.
Nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười tươi tắn, nói :
- Tiểu huynh đệ, ngươi xem ta vì ngươi...
Cưu Thứ mặt lạnh như băng, trầm giọng :
- Ta tuyệt đối không giết ngươi.
Lâm Kỳ Trinh cười tiếp lời :
- Ngươi thật tốt, ta...
Cưu Thứ bỗng quát :
- Ta nếu giết ngươi, há không bẩn tay ta sao?
Lăng Long quát lón :
- Phụ nhân thâm độc như vậy, các huynh đệ đem hắn ra băm nát thây mới được.
Lâm Kỳ Trinh giật bắn người, run giọng nói :
- Băm nát thây...
Trong đầu cô ta chợt hiện lên cảnh tượng vào mười chín năm trước đây, trong cánh rừng sâu... một kỵ sĩ anh tuấn, bị người khác phân thây xẻ thịt...
Cô ta thân hình không làm chủ được nữa, bổ nhào về phía Cưu Thứ, kêu giọng bi ai :
- Cứu cứu ta...
Cưu Thứ phất tay áo quát :
- Cút.
Lâm Kỳ Trinh loạng choạng lùi lại mấy bước, ngã người trên đất.
Bên cạnh người cô ta là thi thể của Uông Nhất Bằng.
Lão ta tuy chết, nhưng trong đôi mắt mở to vẫn hàm chứa đầy sự bi ai và oán hận.
Lâm Kỳ Trinh ánh mắt vừa chạm thi thể lão ta bỗng buông tiếng khóc đầy bi thống, nhoài người lên trên thi thể Uông Nhất Bằng gào khóc :
- Ta có lỗi với lão, ta có lỗi với lão...
Tiền Trác buông giọng lạnh lùng :
- Ngươi lúc này hối hận cũng đã muộn rồi.
Lâm Kỳ Trinh chợt đứng vụt người dậy, nói lớn :
- Các ngươi nếu không giết ta, ta cũng sẽ tự sát.
Đám quần hào phẫn nộ quát :
- Tự sát thì quá tiện cho ngươi rồi.
Bọn họ vung đao xông lên.
Lâm Kỳ Trinh đưa tay phanh áo ngực ra nói :
- Ai dám qua đây?
Cô ta tuy niên kỷ đã lớn, nhưng da thịt vẫn trắng ngần như tuyết, đôi bồng đảo căng tròn run lên theo nhịp thở của cô ta, đám quần hào đều ngây người ra, dạt lùi lại một bước.
Mộ Dung Tích Sinh sắc mặt trắng xanh lặng lẽ quay đầu đi.
Lâm Kỳ Trinh cười giọng bi thảm, nói :
- Nhưng trước khi ta chết, ta còn có đôi lời muốn nói.
Cùng Thần Lăng Long trầm giọng nói :
- Nói nhanh.
Lâm Kỳ Trinh quay sang nhìn vào mặt Cưu Thứ nói lớn :
- Ta biết ngươi hận Thất kiếm Tam tiên đến tận xương tủy, hận không được nhìn thấy toàn bộ Thất kiếm Tam tiên chết ở trước mặt ngươi, đúng không?
Cưu Thứ không muốn ánh mắt mình tiếp xúc với nhũ phòng cô ta, ngẩng đầu lạnh giọng :
- Thất kiếm Tam tiên với ta có mối thù bất cộng đái thiên, lời của ngươi quả thật không sai.
Lâm Kỳ Trinh tiếp lời :
- Không sai. Thất kiếm Tam tiên đã giết chết phụ thân. Nhưng...
Cô ta buông giọng cười thảm thương, nói tiếp :
- Nhưng ngươi có biết cừu nhân chính giết chết phụ thân ngươi là ai không?
Cưu Thứ hơi ngớ người, buột miệng hỏi :
- Ai?
Lâm Kỳ Trinh nói từng chữ một :
- Nghĩ về lúc đó, phụ thân ngươi võ công cao đến tuyệt đỉnh, tung hoành võ lâm, không ai địch nổi, mà Thất kiếm Tam tiên thời bấy giờ võ công đâu được lợi hại như ngày hôm nay.
Lăng Long xen vào :
- Hôm nay cũng có gì hơn?
Lâm Kỳ Trinh như thể không nghe, nói tiếp :
- Với Thất kiếm Tam tiên lúc đó, cho dù lấy mười địch một cũng chưa xứng là địch thủ của Cưu tiên sinh, làm sao có thể giết chết lão ta được?
Cưu Thứ bóp chặt hai tay run giọng :
- Vậy ai giết chết phụ thân ta?
Lâm Kỳ Trinh mặc nhiên giây lát, chợt nói lớn :
- Mẫu thân ngươi.
Cưu Thứ phẫn nộ quát lớn :
- Thối mồm.
Chàng định xông lên, lại nghe Lâm Kỳ Trinh nói tiếp :
- Con chim sắp chết cất tiếng hót bi ai, con người sắp chết nói ra những lời thiện. Ta đã sắp chết rồi, ngươi nếu muốn thực tình nghe, thì hãy nghe ta nói hết lời.
Cưu Thứ khựng chân lại, toàn thân run run nói :
- Ngươi nói... ngươi nói...
Lúc này mọi người trong lòng chấn động mãnh liệt, đều nín thở ngưng thần lắng nghe, nghe cô ta nói ra chân tướng của thảm án xảy ra cách đây mười chín năm.
Vì chuyện này đã chấn động toàn võ lâm, nhưng không một ai biết được chân tướng của thảm án này.
Lâm Kỳ Trinh thở dài một tiếng nói :
- Trước khi Thất kiếm Tam tiên vây hãm Cưu Độc ở trong núi, mẫu thân ngươi đã cùng sống chung với Cưu Độc. Bà ta thừa lúc Cưu Độc đang luyện võ công, đã ngầm hạ độc thủ vào huyệt đạo của Cưu Độc, khiến cho Cưu Độc tẩu hỏa nhập ma, bản thân tê liệt, nếu không thì với Thất kiếm Tam tiên làm sao có thể giết chết được lão ta?
Mọi người trong lòng càng bừng bừng chấn động.
Cưu Thứ run giọng thốt lên :
- Ngươi... ngươi hồ ngôn loạn ngữ.
Lâm Kỳ Trinh lắc đầu nói :
- Lời ta nói, từng câu từng chữ đều là thực ngôn. Đó vốn là Mao Cao lợi dụng mỹ nhân kế ở bà ta, không ngờ bà ta sau khi hạ độc thủ xong lại thật sự nảy sinh tình cảm đối với Cưu Độc.
Cô ta hơi ngừng lời chốc lát, đoạn nói lớn :
- Bởi vậy ngươi nếu muốn báo thù thì nên giết chết mẫu thân ngươi trước.
Cưu Thứ đầu óc quay cuồng, hoang mang tột độ. Đám quần hào cũng phải cất tiếng thở than.
Cùng Thần Lăng Long hỏi :
- Ngươi vì sao cho đến bây giờ mới nói chuyện này ra?
Lâm Kỳ Trinh chậm rãi tiếp lời :
- Không sai, chuyện này đã được chôn giấu trong lòng ta gần hai mươi năm nay, ngoài Thất kiếm Tam tiên ra, trong giang hồ tuyệt đối không có một người nào biết. Nhưng Thất kiếm Tam tiên vì thanh danh của mình, nên không ai muốn nói ra chuyện này. Cho đến hôm nay...
Cô ta cúi đầu, đoạn ngẩng đầu lên, cất cao giọng :
- Hôm nay ta nói ra chuyện này, vì muốn ngươi biết rõ cừu nhân chính của ngươi. Ngươi nếu thật sự muốn báo thu cho cha vì sao không nên giết chết bà ta?
Lâm Kỳ Trinh nghiến răng, nói tiếp :
- Không sai, Mao Cao đáng chết, Trình Phong đáng chết, bọn ta đều đáng chết. Nhưng ngươi trước khi giết Mao Cao, trước khi giết Trình Phong vì sao không...
Cưu Thứ bỗng hét to một tiếng, nói giọng bi thương :
- Ngươi không nên nói nữa.
Lâm Kỳ Trinh vẫn nói tiếp :
- Không, ta còn phải nói, ta còn phải hỏi ngươi, ngươi có biết dòng chữ “Mười năm sau, lấy máu trả máu" là do ai viết không?
Đám quần hào đều ngưng thần lắng nghe, đương trường trở nên tịch mịch chết lặng.
Lâm Kỳ Trinh từ từ đưa tay chỉ vào mình cất giọng :
- Là ta viết.
Đám quần hào đều trố mắt nhìn kinh ngạc.
Lâm Kỳ Trinh chậm rãi nói :
- Mao Cao bảo ta viết.
Lăng Long buột miệng hỏi :
- Mao Cao cuồng rồi sao? Sao bảo ngươi viết chữ như vậy?
Lâm Kỳ Trinh chậm rãi tiếp lời :
- Lão ta sợ sau khi Cưu Độc chết đi, Thất kiếm Tam tiên phân chia thế lực, lão ta vì muốn cũng cố thế lực của mình, muốn Thất kiếm Tam tiên vĩnh viễn liên hợp lại, nên mới viết dòng chữ đó.
Cô ta thoáng ngừng lại chốc lát, đoạn nói :
- Thất kiếm Tam tiên thấy dòng chữ đó quả nhiên trong lòng thấp thỏm lo sợ, sợ có người báo thù, do đó toàn bộ đều chịu sự khống chế của Mao Cao.
Lăng Long thầm nghĩ :
- “Nghe nói Mao Cao là bậc tài trí, quả danh bất hư truyền".
Cưu Thứ nét mặt đầy bi thống, ngẩng đầu lên hỏi :
- Ngươi nói xong chưa?
Lâm Kỳ Trinh cười thảm não, tiếp lời :
- Ta đã nói hết những điều ẩn chứa trong lòng.
Cưu Thứ vung tay quát :
- Đi đi, ta không muốn giết ngươi...
Lâm Kỳ Trinh chuyển ánh mắt nhìn về phía Lăng Long.
Lăng Long than một tiếng nói :
- Lão phu cũng muốn vậy...
Tiền Trác ngậm miệng không nói, cũng không có ý ngăn cản.
Lâm Kỳ Trinh đứng lặng người một hồi lâu, cất giọng :
- Các ngươi đều không muốn giết ta, ta lại không muốn sống.
Đám quần hào đều ngạc nhiên, thấy Lâm Kỳ Trinh bỗng cầm thanh trường đao lên, hai tay nắm chuôi đao tự đâm thọc vào ngực mình.
Miệng cô ta kêu lên những tiếng đầy bi ai :
- Lão Uông, lão chớ hận ta, ta bồi lão...
Một vòi máu bắn vọt ra, thân hình cô ta từ từ ngã xuống trên thi thể Uông Nhất Bằng.
Đám quần hào tâm kinh đảm chiến, đưa mắt nhìn nhau mặc nhiên không nói. Lăng Long lớn tiếng :
- Tiền Trác, ngươi cũng đi đi.
Tiền Trác ngước mắt nhìn, thấy mặt trời đã gác núi, ánh tịch dương hắt chiếu xuống trên những thi thể nằm ngổn ngang, máu đọng chưa khô.
Cuộc thảm sát kinh hoàng đã qua, nhưng cảnh tượng đầu rơi máu đổ ở đương trường khiến cho người ta không dám nhìn nó.
Tiền Trác lặng lẽ quay người bước đi mấy bước, đột nhiên quay đầu lại nói :
- Cưu công tử, những lời cô ta nói vừa rồi, ngươi nghe rõ chứ?
Cưu Thứ sắc mặt trắng xanh, lặng thinh không tiếp lời.
Tiền Trác nhấn giọng :
- Nhưng lúc này vô luận ngươi có muốn tìm gia sư để phục thù hay không, cũng đã muộn...
Hắn ta nhìn về khoảng trời xa xăm, trầm giọng :
- Vì chuyện này, trong võ lâm đã dấy lên một trường tinh phong huyết vũ, đã có không biết bao nhiêu người vong mạng trong chuyện này. Lúc này bất kể ai cũng muốn ngừng tay, đều đã không kịp.
Giọng hắn ta đầy vẻ đau thương, chậm rãi nói tiếp :
- Như ta đây, cũng tuyệt đối không thể buông tay, vì mười huynh đệ của ta, hơn một nửa đã chết trong tay ngươi. Ta đứng đầu trong Thập đại sứ giả, sao không tìm ngươi để phục thù?
Hắn ta chợt quay mạnh người, lớn tiếng :
- Vì muốn trừ hậu hoạn, ngươi hôm nay không nên tha ta đi.
Cưu Thứ ngẩng mạnh đầu nhìn thẳng vào mặt Tiền Trác.
Hai người phóng ánh mắt nhìn nhau, cả hai đều tự biết đối phương không phải là động thủ kinh dễ.
Ánh tà dường rọi xuống, làm sắc mặt hai người trở nên đỏ rần lên.
Cưu Thứ chợt than nhẹ một tiếng, nói :
- Ngươi đi đi.
Tiền Trác nhìn quanh một lượt, chậm rãi cất giọng :
- Cuộc diện hôm nay tuy tàn khốc, nhưng không quá một tháng sau, trong giang hồ nhất định còn xuất hiện một thảm kịch đổ máu càng tàn bạo và thảm thương hơn thế này nữa. Ngươi và ta cũng đều là người nằm trong thảm kịch đó, đến lúc đó chưa biết ai sống ai chết. Hôm nay ngươi và ta tạm biệt, ngày tái ngộ sẽ phải quyết một trận sinh tử tồn vong.
Hắn ta ôm quyền chào :
- Tạm biệt.
Dứt lời, hắn ta dẫn bọn đại hán đi ra khỏi sơn cốc.
Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân nặng nề làm chấn động tim gan mọi người. Những lời nói kinh tâm động phách của Tiền Trác nói ra vừa rồi, dường như đang còn văng vẳng bên tai.
Đám quần hào đầu óc nặng trĩu, đứng lặng nhìn nhau.
Rất lâu sau, Lăng Long mới lên tiếng :
- Thù hận, thù hận, trong võ lâm sao chỗ nào cũng đầy dẫy thù hận?
Lão thả ánh mắt nhìn những thi thể đầy máu đang nằm ngổn ngang trên đất.
Biết bao nhiêu sinh mệnh hữu dụng, lúc này đều đã biến thành thi thể vô dụng, tất cả đều là vì hai chữ “thù hận".
Lão ta cảm thấy trong lòng quặn thắt, chậm rãi nói :
- Cố sự được lưu truyền rất nhiều trong võ lâm, có lúc không phải lấy thù hận và máu tanh kết thành, mà...
Lăng Long nhìn thẳng vào mặt Cưu Thứ nói tiếp :
- Cưu huynh đệ, những mong trong cố sự hằn sâu trong lòng ngươi, ngoài thù hận và máu tanh ra, còn có phần nhân từ và khoan thứ.
Cưu Thứ vẫn đứng nguyên một chỗ cười lạt nói :
- Nhân từ? Khoan thứ...
Lăng Long trầm giọng :
- Không sai, ngươi thật sự lấy lòng nhân từ và khoan thứ để đối xử với cừu nhân của ngươi, thì lệnh tôn cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.
Cưu Thứ ngẩng đầu cười cuồng vọng, nói :
- Ta nếu lấy lòng nhân từ để đối xử với người, lại có ai lấy lòng nhân từ để đối xử với ta? Nếu ta khoan thứ người khác, có ai khoan thứ ta?
Lăng Long trầm hẳn nét mặt lại, quắc ánh mắt nhìn sắc như dao, lão chỉ những thi thể nằm trên đất, gắt giọng :
- Ngươi có biết những người này là vì ai mà chết không?
Cưu Thứ sắc mặt hơi biến đổi. Lăng Long lớn tiếng quát :
- Ngươi.
Lão bức xúc nói tiếp :
- Những người này vì ngươi mà chết. Họ sẽ khoan thứ cho ngươi, họ đã không oán trách ngươi, càng không tìm ngươi để phục thù, ngươi nên đối xử với họ như thế nào?
Cưu Thứ giật thót người, cúi đầu xuống, không dám đưa mắt nhìn những thi thể thảm thương đó.
Lăng Long chợt than dài một tiếng, nói :
- Nhất là người này, thi phi ân oán, báo thù giao hữu, đều vướng mắc rối rắm, không phân rõ được. Ta đãng tích giang hồ mấy mươi năm nay, lại chưa từng nghe qua chuyện nào khó phân xử như chuyện này, dù có Trần Bình phục sinh, Trọng Lai tái thế, e rằng cũng không thể phân xử được, huống gì chúng ta là những kẻ phàm phu tục tử.
Lão ta than một tiếng nặng nề, đầu Cưu Thứ cũng càng cúi thấp xuống.
Mộ Dung Tích Sinh nãy giờ đứng lặng yên, lúc này chợt lên tiếng :
- Chuyện này tuy rối rắm, nhưng trên đời này còn có một người có thể giải quyết được.
Lăng Long ngẩng đầu lên hỏi :
- Người nào?
Mộ Dung Tích Sinh chỉ vào Cưu Thứ, nói :
- Anh ta...
Cưu Thứ ngẩng mạnh đầu, thốt lên :
- Ta?
Mộ Dung Tích Sinh tiếp lời :
- Không sai, chỉ có chính ngươi có thể giải quyết được chuyện này, đem tuệ kiếm chặt đứt mối dây oán ân tình hận, mới...
Cưu Thứ ngước mắt nhìn trời, miên man nói :
- Ta đủ để làm được sao?
Chàng chậm rãi bước về phía sơn cốc, thả mắt nhìn con đường chạy phía trước, nhỏ hẹp và gập ghềnh giống như đường đời của một con người vậy.
- Không sai.
Liền đưa tay lột lớp hóa trang trên mặt ra, rõ ràng chính là nhân vật trong Thất kiếm Tam tiên, Hà Sóc song kiếm Uông Nhất Bằng.
Thì ra sau khi thoát thân ở Hàng Châu anh hùng hội, hai người tụ tập với nhau, nhưng nhất thời không tìm ra tung tích của Mao Cao.
Đến khi nghe Cái bang mở quần hội, họ liền tìmtới giả dạng người của Cái bang để trà trộn vào.
Đến lúc Thiết Đảm sứ giả Tiền Trác xuất hiện, hai người cùng nhau vạch ra kế sách. Lâm Kỳ Trinh nói :
- Bọn ta tốt nhất phải để cho bọn Tiền Trác phải bỏ mạng ở đương trường, đến khi đó Cái bang thương vong nặng nề, bọn ta dùng võ công để uy hiếp Lăng bang chủ, há không tuyệt sao?
Uông Nhất Bằng nghe vậy liền tán thành vì thế họ đã dùng một mảnh giấy vạch rõ lai lịch của Tiền Trác.
Không ngờ nửa chừng Cưu Thứ lại hiện thân, bọn họ hành tung tuy bí mật, nhưng Cưu Thứ nhãn lực như thần, đã nhận ra hành tung bọn họ.
Lúc này Lâm Kỳ Trinh cười lanh lảnh nói :
- Các ngươi ai muốn đối với bọn ta như thế nào, trước hết cần hỏi họ có đáp ứng hay không?
Tiền Trác liền lạnh giọng :
- Các ngươi phản lại gia sư, lại cho rằng ta không biết hay sao?
Lâm Kỳ Trinh trong lòng phát run, nhưng miệng vẫn nở nụ cười dịu ngọt, quay sang nói với Cưu Thứ :
- Cưu huynh đệ, ngươi lẽ nào lại đối xử hung bạo với ta sao, ngươi không che chở ta sao?
Cưu Thứ nghĩ ngợi giây lát, lạnh giọng :
- Còn Uông Nhất Bằng sao?
Lâm Kỳ Trinh vẫn giữ nụ cười trên môi nói :
- Lão ta hả?
Cô ta đột ngột tung chưởng đánh thẳng vào ngực Uông Nhất Bằng.
Uông Nhất Bằng không ngờ cô ta lại phát chưởng nhằm vào lão, vội lách người kinh ngạc thốt lên :
- Tiện nữ kia, ngươi chỉ vì tính mạng của mình lại đổi tánh mạng của bằng hữu sao?
Lão ngẩng đầu lên cười thảm mấy tiếng, nói tiếp :
- Lão Uông này sẽ cho ngươi đạt được ý muốn.
Lão vung ngọn đao tự chém vào cổ mình, máu bắn vọt ra tứ phía, thân hình đổ nhào xuống đất. Vì lão ta lường tình thế, biết rằng không thể sống thoát được, nên đã vung đao tự sát.
Cuộc diện bi thảm này đã khiến cho người ta cảm thấy phải động lòng, ngay cả Lăng Long cũng phải thốt lên :
- Hảo hán tử, chết một cách trong sạch.
Tiền Trác trầm giọng :
- Lão ta không làm nhục đến thanh danh Thất kiếm Tam tiên.
Lâm Kỳ Trinh đưa tay lau vết máu bám trên mặt. Cô ta tuy lòng dạ độc địa như rắn rết, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong lòng cũng xót xa.
Nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười tươi tắn, nói :
- Tiểu huynh đệ, ngươi xem ta vì ngươi...
Cưu Thứ mặt lạnh như băng, trầm giọng :
- Ta tuyệt đối không giết ngươi.
Lâm Kỳ Trinh cười tiếp lời :
- Ngươi thật tốt, ta...
Cưu Thứ bỗng quát :
- Ta nếu giết ngươi, há không bẩn tay ta sao?
Lăng Long quát lón :
- Phụ nhân thâm độc như vậy, các huynh đệ đem hắn ra băm nát thây mới được.
Lâm Kỳ Trinh giật bắn người, run giọng nói :
- Băm nát thây...
Trong đầu cô ta chợt hiện lên cảnh tượng vào mười chín năm trước đây, trong cánh rừng sâu... một kỵ sĩ anh tuấn, bị người khác phân thây xẻ thịt...
Cô ta thân hình không làm chủ được nữa, bổ nhào về phía Cưu Thứ, kêu giọng bi ai :
- Cứu cứu ta...
Cưu Thứ phất tay áo quát :
- Cút.
Lâm Kỳ Trinh loạng choạng lùi lại mấy bước, ngã người trên đất.
Bên cạnh người cô ta là thi thể của Uông Nhất Bằng.
Lão ta tuy chết, nhưng trong đôi mắt mở to vẫn hàm chứa đầy sự bi ai và oán hận.
Lâm Kỳ Trinh ánh mắt vừa chạm thi thể lão ta bỗng buông tiếng khóc đầy bi thống, nhoài người lên trên thi thể Uông Nhất Bằng gào khóc :
- Ta có lỗi với lão, ta có lỗi với lão...
Tiền Trác buông giọng lạnh lùng :
- Ngươi lúc này hối hận cũng đã muộn rồi.
Lâm Kỳ Trinh chợt đứng vụt người dậy, nói lớn :
- Các ngươi nếu không giết ta, ta cũng sẽ tự sát.
Đám quần hào phẫn nộ quát :
- Tự sát thì quá tiện cho ngươi rồi.
Bọn họ vung đao xông lên.
Lâm Kỳ Trinh đưa tay phanh áo ngực ra nói :
- Ai dám qua đây?
Cô ta tuy niên kỷ đã lớn, nhưng da thịt vẫn trắng ngần như tuyết, đôi bồng đảo căng tròn run lên theo nhịp thở của cô ta, đám quần hào đều ngây người ra, dạt lùi lại một bước.
Mộ Dung Tích Sinh sắc mặt trắng xanh lặng lẽ quay đầu đi.
Lâm Kỳ Trinh cười giọng bi thảm, nói :
- Nhưng trước khi ta chết, ta còn có đôi lời muốn nói.
Cùng Thần Lăng Long trầm giọng nói :
- Nói nhanh.
Lâm Kỳ Trinh quay sang nhìn vào mặt Cưu Thứ nói lớn :
- Ta biết ngươi hận Thất kiếm Tam tiên đến tận xương tủy, hận không được nhìn thấy toàn bộ Thất kiếm Tam tiên chết ở trước mặt ngươi, đúng không?
Cưu Thứ không muốn ánh mắt mình tiếp xúc với nhũ phòng cô ta, ngẩng đầu lạnh giọng :
- Thất kiếm Tam tiên với ta có mối thù bất cộng đái thiên, lời của ngươi quả thật không sai.
Lâm Kỳ Trinh tiếp lời :
- Không sai. Thất kiếm Tam tiên đã giết chết phụ thân. Nhưng...
Cô ta buông giọng cười thảm thương, nói tiếp :
- Nhưng ngươi có biết cừu nhân chính giết chết phụ thân ngươi là ai không?
Cưu Thứ hơi ngớ người, buột miệng hỏi :
- Ai?
Lâm Kỳ Trinh nói từng chữ một :
- Nghĩ về lúc đó, phụ thân ngươi võ công cao đến tuyệt đỉnh, tung hoành võ lâm, không ai địch nổi, mà Thất kiếm Tam tiên thời bấy giờ võ công đâu được lợi hại như ngày hôm nay.
Lăng Long xen vào :
- Hôm nay cũng có gì hơn?
Lâm Kỳ Trinh như thể không nghe, nói tiếp :
- Với Thất kiếm Tam tiên lúc đó, cho dù lấy mười địch một cũng chưa xứng là địch thủ của Cưu tiên sinh, làm sao có thể giết chết lão ta được?
Cưu Thứ bóp chặt hai tay run giọng :
- Vậy ai giết chết phụ thân ta?
Lâm Kỳ Trinh mặc nhiên giây lát, chợt nói lớn :
- Mẫu thân ngươi.
Cưu Thứ phẫn nộ quát lớn :
- Thối mồm.
Chàng định xông lên, lại nghe Lâm Kỳ Trinh nói tiếp :
- Con chim sắp chết cất tiếng hót bi ai, con người sắp chết nói ra những lời thiện. Ta đã sắp chết rồi, ngươi nếu muốn thực tình nghe, thì hãy nghe ta nói hết lời.
Cưu Thứ khựng chân lại, toàn thân run run nói :
- Ngươi nói... ngươi nói...
Lúc này mọi người trong lòng chấn động mãnh liệt, đều nín thở ngưng thần lắng nghe, nghe cô ta nói ra chân tướng của thảm án xảy ra cách đây mười chín năm.
Vì chuyện này đã chấn động toàn võ lâm, nhưng không một ai biết được chân tướng của thảm án này.
Lâm Kỳ Trinh thở dài một tiếng nói :
- Trước khi Thất kiếm Tam tiên vây hãm Cưu Độc ở trong núi, mẫu thân ngươi đã cùng sống chung với Cưu Độc. Bà ta thừa lúc Cưu Độc đang luyện võ công, đã ngầm hạ độc thủ vào huyệt đạo của Cưu Độc, khiến cho Cưu Độc tẩu hỏa nhập ma, bản thân tê liệt, nếu không thì với Thất kiếm Tam tiên làm sao có thể giết chết được lão ta?
Mọi người trong lòng càng bừng bừng chấn động.
Cưu Thứ run giọng thốt lên :
- Ngươi... ngươi hồ ngôn loạn ngữ.
Lâm Kỳ Trinh lắc đầu nói :
- Lời ta nói, từng câu từng chữ đều là thực ngôn. Đó vốn là Mao Cao lợi dụng mỹ nhân kế ở bà ta, không ngờ bà ta sau khi hạ độc thủ xong lại thật sự nảy sinh tình cảm đối với Cưu Độc.
Cô ta hơi ngừng lời chốc lát, đoạn nói lớn :
- Bởi vậy ngươi nếu muốn báo thù thì nên giết chết mẫu thân ngươi trước.
Cưu Thứ đầu óc quay cuồng, hoang mang tột độ. Đám quần hào cũng phải cất tiếng thở than.
Cùng Thần Lăng Long hỏi :
- Ngươi vì sao cho đến bây giờ mới nói chuyện này ra?
Lâm Kỳ Trinh chậm rãi tiếp lời :
- Không sai, chuyện này đã được chôn giấu trong lòng ta gần hai mươi năm nay, ngoài Thất kiếm Tam tiên ra, trong giang hồ tuyệt đối không có một người nào biết. Nhưng Thất kiếm Tam tiên vì thanh danh của mình, nên không ai muốn nói ra chuyện này. Cho đến hôm nay...
Cô ta cúi đầu, đoạn ngẩng đầu lên, cất cao giọng :
- Hôm nay ta nói ra chuyện này, vì muốn ngươi biết rõ cừu nhân chính của ngươi. Ngươi nếu thật sự muốn báo thu cho cha vì sao không nên giết chết bà ta?
Lâm Kỳ Trinh nghiến răng, nói tiếp :
- Không sai, Mao Cao đáng chết, Trình Phong đáng chết, bọn ta đều đáng chết. Nhưng ngươi trước khi giết Mao Cao, trước khi giết Trình Phong vì sao không...
Cưu Thứ bỗng hét to một tiếng, nói giọng bi thương :
- Ngươi không nên nói nữa.
Lâm Kỳ Trinh vẫn nói tiếp :
- Không, ta còn phải nói, ta còn phải hỏi ngươi, ngươi có biết dòng chữ “Mười năm sau, lấy máu trả máu" là do ai viết không?
Đám quần hào đều ngưng thần lắng nghe, đương trường trở nên tịch mịch chết lặng.
Lâm Kỳ Trinh từ từ đưa tay chỉ vào mình cất giọng :
- Là ta viết.
Đám quần hào đều trố mắt nhìn kinh ngạc.
Lâm Kỳ Trinh chậm rãi nói :
- Mao Cao bảo ta viết.
Lăng Long buột miệng hỏi :
- Mao Cao cuồng rồi sao? Sao bảo ngươi viết chữ như vậy?
Lâm Kỳ Trinh chậm rãi tiếp lời :
- Lão ta sợ sau khi Cưu Độc chết đi, Thất kiếm Tam tiên phân chia thế lực, lão ta vì muốn cũng cố thế lực của mình, muốn Thất kiếm Tam tiên vĩnh viễn liên hợp lại, nên mới viết dòng chữ đó.
Cô ta thoáng ngừng lại chốc lát, đoạn nói :
- Thất kiếm Tam tiên thấy dòng chữ đó quả nhiên trong lòng thấp thỏm lo sợ, sợ có người báo thù, do đó toàn bộ đều chịu sự khống chế của Mao Cao.
Lăng Long thầm nghĩ :
- “Nghe nói Mao Cao là bậc tài trí, quả danh bất hư truyền".
Cưu Thứ nét mặt đầy bi thống, ngẩng đầu lên hỏi :
- Ngươi nói xong chưa?
Lâm Kỳ Trinh cười thảm não, tiếp lời :
- Ta đã nói hết những điều ẩn chứa trong lòng.
Cưu Thứ vung tay quát :
- Đi đi, ta không muốn giết ngươi...
Lâm Kỳ Trinh chuyển ánh mắt nhìn về phía Lăng Long.
Lăng Long than một tiếng nói :
- Lão phu cũng muốn vậy...
Tiền Trác ngậm miệng không nói, cũng không có ý ngăn cản.
Lâm Kỳ Trinh đứng lặng người một hồi lâu, cất giọng :
- Các ngươi đều không muốn giết ta, ta lại không muốn sống.
Đám quần hào đều ngạc nhiên, thấy Lâm Kỳ Trinh bỗng cầm thanh trường đao lên, hai tay nắm chuôi đao tự đâm thọc vào ngực mình.
Miệng cô ta kêu lên những tiếng đầy bi ai :
- Lão Uông, lão chớ hận ta, ta bồi lão...
Một vòi máu bắn vọt ra, thân hình cô ta từ từ ngã xuống trên thi thể Uông Nhất Bằng.
Đám quần hào tâm kinh đảm chiến, đưa mắt nhìn nhau mặc nhiên không nói. Lăng Long lớn tiếng :
- Tiền Trác, ngươi cũng đi đi.
Tiền Trác ngước mắt nhìn, thấy mặt trời đã gác núi, ánh tịch dương hắt chiếu xuống trên những thi thể nằm ngổn ngang, máu đọng chưa khô.
Cuộc thảm sát kinh hoàng đã qua, nhưng cảnh tượng đầu rơi máu đổ ở đương trường khiến cho người ta không dám nhìn nó.
Tiền Trác lặng lẽ quay người bước đi mấy bước, đột nhiên quay đầu lại nói :
- Cưu công tử, những lời cô ta nói vừa rồi, ngươi nghe rõ chứ?
Cưu Thứ sắc mặt trắng xanh, lặng thinh không tiếp lời.
Tiền Trác nhấn giọng :
- Nhưng lúc này vô luận ngươi có muốn tìm gia sư để phục thù hay không, cũng đã muộn...
Hắn ta nhìn về khoảng trời xa xăm, trầm giọng :
- Vì chuyện này, trong võ lâm đã dấy lên một trường tinh phong huyết vũ, đã có không biết bao nhiêu người vong mạng trong chuyện này. Lúc này bất kể ai cũng muốn ngừng tay, đều đã không kịp.
Giọng hắn ta đầy vẻ đau thương, chậm rãi nói tiếp :
- Như ta đây, cũng tuyệt đối không thể buông tay, vì mười huynh đệ của ta, hơn một nửa đã chết trong tay ngươi. Ta đứng đầu trong Thập đại sứ giả, sao không tìm ngươi để phục thù?
Hắn ta chợt quay mạnh người, lớn tiếng :
- Vì muốn trừ hậu hoạn, ngươi hôm nay không nên tha ta đi.
Cưu Thứ ngẩng mạnh đầu nhìn thẳng vào mặt Tiền Trác.
Hai người phóng ánh mắt nhìn nhau, cả hai đều tự biết đối phương không phải là động thủ kinh dễ.
Ánh tà dường rọi xuống, làm sắc mặt hai người trở nên đỏ rần lên.
Cưu Thứ chợt than nhẹ một tiếng, nói :
- Ngươi đi đi.
Tiền Trác nhìn quanh một lượt, chậm rãi cất giọng :
- Cuộc diện hôm nay tuy tàn khốc, nhưng không quá một tháng sau, trong giang hồ nhất định còn xuất hiện một thảm kịch đổ máu càng tàn bạo và thảm thương hơn thế này nữa. Ngươi và ta cũng đều là người nằm trong thảm kịch đó, đến lúc đó chưa biết ai sống ai chết. Hôm nay ngươi và ta tạm biệt, ngày tái ngộ sẽ phải quyết một trận sinh tử tồn vong.
Hắn ta ôm quyền chào :
- Tạm biệt.
Dứt lời, hắn ta dẫn bọn đại hán đi ra khỏi sơn cốc.
Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân nặng nề làm chấn động tim gan mọi người. Những lời nói kinh tâm động phách của Tiền Trác nói ra vừa rồi, dường như đang còn văng vẳng bên tai.
Đám quần hào đầu óc nặng trĩu, đứng lặng nhìn nhau.
Rất lâu sau, Lăng Long mới lên tiếng :
- Thù hận, thù hận, trong võ lâm sao chỗ nào cũng đầy dẫy thù hận?
Lão thả ánh mắt nhìn những thi thể đầy máu đang nằm ngổn ngang trên đất.
Biết bao nhiêu sinh mệnh hữu dụng, lúc này đều đã biến thành thi thể vô dụng, tất cả đều là vì hai chữ “thù hận".
Lão ta cảm thấy trong lòng quặn thắt, chậm rãi nói :
- Cố sự được lưu truyền rất nhiều trong võ lâm, có lúc không phải lấy thù hận và máu tanh kết thành, mà...
Lăng Long nhìn thẳng vào mặt Cưu Thứ nói tiếp :
- Cưu huynh đệ, những mong trong cố sự hằn sâu trong lòng ngươi, ngoài thù hận và máu tanh ra, còn có phần nhân từ và khoan thứ.
Cưu Thứ vẫn đứng nguyên một chỗ cười lạt nói :
- Nhân từ? Khoan thứ...
Lăng Long trầm giọng :
- Không sai, ngươi thật sự lấy lòng nhân từ và khoan thứ để đối xử với cừu nhân của ngươi, thì lệnh tôn cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.
Cưu Thứ ngẩng đầu cười cuồng vọng, nói :
- Ta nếu lấy lòng nhân từ để đối xử với người, lại có ai lấy lòng nhân từ để đối xử với ta? Nếu ta khoan thứ người khác, có ai khoan thứ ta?
Lăng Long trầm hẳn nét mặt lại, quắc ánh mắt nhìn sắc như dao, lão chỉ những thi thể nằm trên đất, gắt giọng :
- Ngươi có biết những người này là vì ai mà chết không?
Cưu Thứ sắc mặt hơi biến đổi. Lăng Long lớn tiếng quát :
- Ngươi.
Lão bức xúc nói tiếp :
- Những người này vì ngươi mà chết. Họ sẽ khoan thứ cho ngươi, họ đã không oán trách ngươi, càng không tìm ngươi để phục thù, ngươi nên đối xử với họ như thế nào?
Cưu Thứ giật thót người, cúi đầu xuống, không dám đưa mắt nhìn những thi thể thảm thương đó.
Lăng Long chợt than dài một tiếng, nói :
- Nhất là người này, thi phi ân oán, báo thù giao hữu, đều vướng mắc rối rắm, không phân rõ được. Ta đãng tích giang hồ mấy mươi năm nay, lại chưa từng nghe qua chuyện nào khó phân xử như chuyện này, dù có Trần Bình phục sinh, Trọng Lai tái thế, e rằng cũng không thể phân xử được, huống gì chúng ta là những kẻ phàm phu tục tử.
Lão ta than một tiếng nặng nề, đầu Cưu Thứ cũng càng cúi thấp xuống.
Mộ Dung Tích Sinh nãy giờ đứng lặng yên, lúc này chợt lên tiếng :
- Chuyện này tuy rối rắm, nhưng trên đời này còn có một người có thể giải quyết được.
Lăng Long ngẩng đầu lên hỏi :
- Người nào?
Mộ Dung Tích Sinh chỉ vào Cưu Thứ, nói :
- Anh ta...
Cưu Thứ ngẩng mạnh đầu, thốt lên :
- Ta?
Mộ Dung Tích Sinh tiếp lời :
- Không sai, chỉ có chính ngươi có thể giải quyết được chuyện này, đem tuệ kiếm chặt đứt mối dây oán ân tình hận, mới...
Cưu Thứ ngước mắt nhìn trời, miên man nói :
- Ta đủ để làm được sao?
Chàng chậm rãi bước về phía sơn cốc, thả mắt nhìn con đường chạy phía trước, nhỏ hẹp và gập ghềnh giống như đường đời của một con người vậy.
Tác giả :
Cổ Long