Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 5

Tuy rằng trong căn phòng không có ánh đèn, nhưng mà thông qua ô cửa sổ chạm đất, đèn đóm sáng ngời của thành phố cũng khiến cho cả căn phòng ngủ được chiếu sáng rõ ràng, nhưng mà dù Tô Lương có nhìn thế nào thì cũng không thể thấy rõ được biểu tình lúc này của Tô Hàm, có lẽ cũng có thể nói hắn căn bản là không hề có bất cứ biểu tình nào, Tô Lương ngây ra một khắc, không đợi Tô Hàm cởi hết cúc áo của y ra, Tô Lương gầm lên: “Bỏ tôi ra, anh điên rồi, anh điên rồi, tôi là cháu của anh, tôi là con trai, anh là một tên biến thái, bệnh thần kinh……"

Tô Hàm không chút để ý đến tiếng kêu gào của Tô Lương, ngược lại hắn càng thêm hứng thú, một phát xé rách chiếc áo sơ mi còn chưa cởi xong, ba chiếc cúc còn lại bị bứt tung rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh lách cách……

Tiếng kêu la của Tô Lương hiển nhiên là không có hiệu quả gì, đã không thể khiến cho tên ác quỷ trước mắt này dừng lại, cũng không có gọi được ai đến cứu y, dường như cả tòa nhà này chỉ có y và tên biến thái này mà thôi, y vừa tức lại vừa sợ, không ngừng vùng vẫy thân thể đang bị khống chế.

Tô Hàm vốn dĩ nhìn thấy thân thể trắng trẻo trơn mịn của Tô Lương đã hứng thú dị thường, lúc này lại càng thêm điên cuồng lên, hắn ép chặt thân thể mình lên người của Tô Lương, chuyên tâm đánh dấu địa bàn của hắn trên thân thể mê người này, cũng là muốn làm ký hiệu của mình trên người y, Tô Hàm ở từng chỗ mà hắn cảm thấy vừa ý thì cắn một phát, để lại từng vết rồi từng vết dấu đỏ và dấu răng……. Cao hứng nhìn thấy toàn thân Tô Lương đều phủ lên những dấu vết đỏ rực, thật không tồi……

Tô Lương cảm thấy bản thân cũng sắp điên rồi, y nhận mệnh rồi, bởi vì y biết bản thân có làm thế nào cũng đều không thể chạy thoát được đêm nay, hỗn đàn, muốn làm thì làm dứt khoát một chút, Tô Lương cảm thấy được mỗi một lần Tô Hàm gặm cắn trên người y đều là độc dược mãn tính, bức ép y phải trầm luân, y liều mạng giãy dụa, nhưng lần này lại đổi lấy một bạt tai của Tô Hàm, tàn nhẫn in vết trên gương mặt của Tô Lương.

“ Không thể yên tĩnh một chút sao! Hiện tại ông mày đang phục vụ cậu đó, cậu còn có cái gì không vừa ý nữa chứ." Tô Hàm đánh xong, cũng không để tâm Tô Lương đau đến không thể nói được cái gì, lại một lần nữa phục lên đôi môi đỏ đã sưng to của y………

Lần này Tô Lương đã không còn khí lực để phản kháng nữa, tùy ý cho đầu lưỡi bá đạo của Tô Hàm xục xạo trong khoang miệng y, không biết cuối cùng là trải qua bao lâu, Tô Hàm rốt cuộc cũng buông tha cho đôi môi đáng thương của Tô Lương, thỏa mãn nói: “Như vậy mới làm cho người ta muốn thương cậu chứ."

Nói rồi, phủ người lên cắn chặt một hạt nhũ châu của Tô Lương, một tay cũng niết lấy hạt còn lại vê nắn xoa vuốt, Tô Lương chỉ cảm thấy rất đau rất đau, kỳ quái là có một cảm giác xa lạ xen lẫn trong sự đau đớn đó, tùy theo động tác ngậm mút của Tô Hàm mà gia tăng càng lúc càng rõ ràng hơn, Tô Lương có chút sợ hãi, không biết bản thân cuối cùng bị làm sao, lần trước khi Lư Khánh chạm vào y, y cũng có cảm giác này, đúng vậy, cái y sợ hãi chính là sợ phải nghiệm chứng bản thân thế này………. bản thân y thích con trai sao…….tại sao lại như vậy?

Không để cho Tô Lương có thể nghĩ gì nhiều, quần dài của y đã bị Tô Hàm xé xuống, để lộ ra nửa thân dưới của y trong không khí, cánh tay thô tục của Tô Hàm mò mẫm lên trên phân thân còn đang mềm yếu của Tô Lương, nhẹ vuốt nó, Tô Lương kinh sợ đổ một thân mồ hôi, nhưng y cũng chỉ có thể nhìn dục vọng của mình dần dần ngẩng đầu trong tay của Tô Hàm, y nhục nhã vô cùng, *** kích thích khiến cho mỗi lỗ chân lông từ trên xuống dưới toàn thân đều dựng đứng, cuối cùng hướng về dưới bụng dâng ào lên……..

Trong cả quá trình, Tô Hàm đều nóng cháy nhìn chuyên chú vào thần sắc mê ly trên gương mặt của Tô Lương, sau đó dùng một âm thanh trầm thấp nói: “Thoải mái không? Mặt sau cũng nên để tôi hưởng thụ, hưởng thụ thôi."

Hắn lật ngược người của Tô Lương còn đang đắm chìm trong dư vị chưa giải thoát ra được, khiến cho y nằm úp mặt xuống, sau đó dùng ngón tay dính đầy dịch thể thăm dò vào bên trong động khẩu ẩn mật, Tô Lương chấn động, đại khái cũng biết được Tô Hàm là đang muốn làm gì, cũng chỉ có thể nhẫn nại để Tô Hàm đưa ngón tay nhét vào bên trong, đau, ngón tay đó di động tứ phía bên trong vách thành ruột, cảm giác không thích ứng dâng đầy toàn thân Tô Lương.

“ Đi ra, đi ra." Tô Lương kêu lên.

Tô Hàm căn bản không để ý đến y, chuyên tâm đối phó với động khẩu chật hẹp, không được, quá chặt, hắn không nhẫn nại tét lên hai cánh mông trắng trẻo của Tô Lương, “Thả lỏng chút, như thế này làm sao đi vào."

“ Hỗn trướng, anh bỏ tôi ra." Tô Lương thật sự không còn muốn tuân theo bất cứ sự bài bố nào của hắn, lắc lư thân mình.

Bốp một tiếng, lại một tiếng, nhưng mà lần này là đánh lên mặt của Tô Lương, “Tôi chơi cậu là vinh hạnh của cậu, đừng có không biết điều, thả lỏng cho tôi."

Nói rồi cũng không đợi kịp phản ứng của Tô Lương, nhắm chuẩn mật động rồi dùng sức đâm vào, đau đớn một đường kéo dài, đánh thẳng vào từng dây thần kinh của Tô Lương, thân thể giống như bị xé rách, Tô Lương thậm chí cảm thấy bản thân ngửi được mùi tanh nồng đậm của máu…….

Tô Hàm cũng sắp phát điên rồi, nội bích quá chặt, quá nóng bao trùm thấy hắn, hắn bắt đầu kịch liệt trừu sáp, mới đầu còn có một chút trúc trắc, nhưng máu chảy ra dường như đã trở thành một thứ bôi trơn cực tốt, khiến cho Tô Hàm tận tình chạy nước rút……

Đợi Tô Hàm trừu sáp xong, bắn vào trong nội thể của Tô Lương, Tô Lương đã không biết từ lúc nào thì hôn mê rồi, Tô Hàm rút phân thân đã mềm xuống ra, dịch thể và máu đỏ cũng theo đó mà chảy ra khỏi mật động xưng đỏ, hắn nhìn kỹ Tô Lương đã hôn mê, nghỉ ngơi một lúc sau, vẫn là đem Tô Lương ôm đến phòng tắm lấy hết thứ trong cơ thể y ra, rồi thu dọn một chút giường nệm, lau khô thân thể ướt nước của Tô Lương, Tô Lương mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, rồi lại tiếp tục lịm đi…..

Ngày hôm sau, Tô Lương bị cơn đau toàn thân đánh thức, nhìn thấy bản thân trần như nhộng nằm trên chiếc giường trắng của mình, ánh mặt trời kích thích khiến Tô Lương không thể mở to mắt, y thử cử động một chút, nhưng lại hoàn toàn không có một chút sức lực, nhìn thấy trên thân thể mình chằng chịt những vết cắn xanh tím, thì ra chuyện tối hôm qua không phải là nằm mơ…….

Phía dưới chắc là bị thương không nhẹ, nhưng Tô Lương cũng không muốn biết, y nằm lại trên giường không buồn động đậy, như đang chờ đợi cái gì, quả nhiên không bao lâu, vang lên tiếng gõ cửa, không đợi Tô Lương trả lời, người đó đã đẩy cửa đi vào, chính là người phụ nữ mặt không chút biểu tình, bà nói: “Biểu thiếu gia đã thay ngài xin phép nghỉ rồi, để ngài nghỉ ngơi thật tốt hôm nay, có yêu cầu gì có thể nói với tôi."

“ Không, không có gì cả." Tô Lương nói, thật ra Tô Lương vẫn luôn có một nghi vấn, hiện tại thì y có thể khẳng định rồi, đó chính là, trong căn phòng này khằng định là có lắp camera, nếu như là tên biến thái đó, nhất định sẽ làm như thế.

Tô Lương không biết bản thân nên làm cái gì, nhưng mà y nghĩ nhất định phải đánh cho tên biến thái Tô Hàm đó một trận, nhất định.

Buổi tối, Tô Lương cuối cùng đợi được Tô Hàm trở về, y xông đến trước mặt Tô Hàm đánh một quyền, nhưng y có như thế nào cũng không thể ngờ bản thân đột kích một quyền như thế mà lại để cho Tô Hàm tránh được, hơn nữa Tô Lương còn bị Tô Hàm đẩy ngã ra xa………

“ Muốn đánh lén tôi, cậu quá non nớt rồi." Tô Hàm nhìn Tô Lương đang nằm trên mặt đất cười nói.

“ Tại sao lại đối với tôi như vậy?" Tô Lương cuối cùng cũng gầm lên, nước mắt cũng như vỡ đê mà tuôn trào.

“ Không tại sao cả, tôi muốn thế nào thì thế đó." Tô Hàm cười ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Tô Lương nói: “Còn nữa, cậu từ đầu đến cuối vẫn là một tiểu quỷ, cần phải biết rằng ai là kẻ mạnh, thì kẻ đó mới có thể tiếp tục sống, còn kẻ yếu đuối, chỉ có thể vẫy đuôi cầu xin, ha ha……. Cậu cũng rất giống một con chó đó, cầu xin tôi đi, tôi mới có thể đối xử tốt với cậu."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại