Kim Dạ Bất Lưu Nhân
Chương 22
Sau lưng bị đè xuống lan can ngoài ban công, Tô Lương nhìn hai người xa lạ đang cười trước mắt hỏi: “Xin hỏi….. có chuyện gì tìm tôi sao?"
“ Không, không có chuyện gì." Thân Tiêu nhíu nhíu mi mắt, bất thiện nhìn trên trên dưới dưới, trong trong ngoài ngoài đánh giá Tô Lương, rồi giảo hoạt cười nói: “Tôi là Thân Tiêu ~ vị này là Sở Đan Sở tiểu thư, cũng là vị hôn thê của Tô Hàm." Nói rồi nhường cho Sở Đan bên cạnh bước ra.
Sở Đan tuyệt đối là mỹ nữ, chẳng qua trong mắt Tô Lương thì chỉ là một cô gái cao ngạo, Sở Đan nghiêng nghiêng nhìn Tô Lương nói: “Cậu chính là Tô Lương sao ~ tôi có nghe Tô Hàm nhắc tới cậu." Ngữ khí là thản nhiên, nụ cười trên miệng thì lãnh mạc.
Tô Lương suy nghĩ chút, cô ta chắc chính là cô gái trước đó không lâu đã đến tìm Tô Hàm đi ~ trên mặt bất giác đỏ lên, nói: “Có chuyện gì?"
Trong mắt Thân Tiêu nhìn thấy chính là, Tô Lương chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ lông còn chưa mọc đủ, thấy con gái thì mặt liền đỏ, bất giác lại khinh thị y mấy phần, thuận theo đó còn xem thường luôn cả Tô Hàm, thì ra tên gia hỏa đó có khẩu vị này.
Sở Đan nhướng chân mày tinh tế được trang điểm kỹ lưỡng của cô: “Vừa rồi cậu có thấy Tô Hàm đi đâu không?"
“ Cái gì?" Tô Lương nhất thời không kịp hiểu ý, thì đã nghe Sở Đan tiếp tục hỏi: “Tôi đang hỏi cậu vừa rồi sau khi cậu nói chuyện xong thì đã cùng Tô Hàm đi đâu, làm gì?"
Ngữ khí cực công kích, Tô Lương nhíu chặt mày, không biết phải trả lời thế nào, nuốt nước miếng nói: “Tôi….. tôi không biết…."
Sở Đan cười lạnh nói: “Cậu không biết sao? Tôi rõ ràng thấy hắn cùng cậu đi ra ngoài, đúng rồi còn có một người phục vụ."
Tô Lương giống như bị nói trúng tim đen, nói: “Không biết…… thật sự không biết……"
Sở Đan một bụng hỏa đang muốn phát tác, nhìn tiểu tử này, chỉ thấy tức giận, hận không thể cho một bạt tai giáng xuống, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, vì một vật thay thế như vậy, tại tự đánh vỡ hình tượng của mình, thật sự không đáng.
Nhưng thân thể thì lại càng bức đến gần, ép Tô Lương bước sâu vào góc tường, lúc này một cánh tay cản ra, tây trang tỉ mỉ không vết bẩn, rõ là đã được chăm chuốt, một đôi con ngươi hàn băng lóe lên trước mặt, cô đã bị lui lại hai bước.
Nhìn thấy thân hình Trầm Ứng Hoàn thẳng tắp ngăn trước mặt Tô Lương, tức giận trên người đã bị đường nhìn băng lạnh thiêu đốt một nửa, nhìn Thân Tiêu đang đứng nhún vai bên cạnh, trong lòng cô thầm nói, thật là vô dụng.
Trầm Ứng Hoàn đưa đôi mắt vô biên ngẩng lên nói: “Có chuyện gì, có thể trực tiếp đi hỏi Tô Hàm, hà tất phải làm khó một đứa nhỏ."
Thân Tiêu cười lưu manh nói: “Anh nhìn lầm rồi, chúng tôi đâu có làm khó y, chỉ là hỏi y vài vấn đề, y không có trả lời chúng tôi cũng không thể làm gì nga ~"
Hàn Tùng tiếp đó liền đi đến một tay kéo Tô Lương sang bên cạnh, lộ ra lan can ở sau lưng, ngón tay mò lên trên, ma sát lên lan can trơn bóng, dứng ở vị trí đó nói: “Đây cũng là không có làm khó gì sao?"
Tay đột nhiên sử lực, lan can nhìn thì vô cùng kiên cố như cánh tay thô ráp của trẻ em lập tức gãy ra thành ba đoạn, một khúc chính giữa bị rơi xuống dưới, nhìn thấy vậy Tô Lương đang đứng ở một bên liền kinh hoảng, vừa rồi nếu bị bức thêm một chút nữa, thì rơi xuống đó không phải là một khúc lan can, mà chính là bản thân y.
Tuy rằng ở đây cũng không cao, nhưng dù sao cũng là lầu ba, mà toàn bộ tòa nhà được làm theo kiến trúc châu âu, nếu rơi xuống hậu quả sẽ rất thê thảm. Nghĩ lại bản thân vừa mới bước qua ranh giới tử vong, Tô Lương nhất thời cảm giác vô cùng phẫn nộ, nói: “Tại sao?"
“ Tại sao cái gì ~" Sở Đan chột dạ tiếp lời: “Tôi cũng bị dọa này, ai mà ngờ chỗ này lại có rủi ro an ninh chứ, thật là, về sau chú ý một chút đi, Thân Tiêu anh nói phải không?"
Thân Tiêu ứng một tiếng, kéo Sở Đan nói: “Chúng tôi còn có việc, đi trước một bước." Nói rồi hai người đầu cũng không thèm quay lại rời đi.
“ Mẹ nó! Lần sau xem tôi làm sao giáo huấn đôi cẩu nam nữ này!" Hàn Tùng đã bắt đầu mắng nhiếc liên mồm.
Trầm Ứng Hoàn nhìn Tô Lương nói: “Không có gì đi ~"
Tức giận của Tô Lương hoàn toàn lắng xuống, trong lòng xót xa nói: “Không sao, chỉ là có chút sợ hãi."
Hàn Tùng đột nhiên cảm thấy bầu không khí sao lại không đúng chút nào ~ vừa thấy giữa Tô Lương và Trầm Ứng Hoàn hai người đang lưu động một không khí không bình thường, thì hắn cũng cảm thấy thân thể giống như chạm phải dòng điện, lập tức chạy qua nắm tay Tô Lương kéo ra ngoài, Tô Lương bị hành động của Hàn Tùng dọa giật mình nói: “Anh…. Làm cái gì…."
Trầm Ứng Hoàn cũng chỉ cười cười, cũng không có ý tứ đuổi theo, Hàn Tùng thấy vậy càng thêm bực bội: “Mẹ nó, thật biết giả vờ, Tô Lương cậu đừng bị tên ngụy quân tử Trầm Ứng Hoàn đó lừa gạt đó, hắn không phải là thứ tốt đẹp gì đâu!"
“ Thì ra hắn tên là Trầm Ứng Hoàn……" Tô Lương lẩm bẩm.
Hàn Tùng chợt cảm thấy có cái gì đó không tốt, Tô Hàm chết tiệt đó đi đâu rồi, anh còn không đến đây, tôi cũng không trông được nữa, Hàn Từng một mặt thì nghĩ tới Tô Hàm, một mặt suy nghĩ dù nói cái gì cũng không thể lại để cho Tô Lương gặp mặt Trầm Ứng Hoàn, mệt nửa ngày, Tô Lương thì ra lại có hứng thú với tên giả nghiêm chỉnh đó…… Hàn Tùng đột nhiên lắc đầu…… trời…. ngàn vạn lần đừng giống như hắn đã nghĩ a ~
Quẹo qua một khúc quẹo treo đầy tranh, liền đối diện với Tô Hàm đang đi tới, Hàn Tùng lập tức hưng phấn a ~ thật sự không có phương pháp nói nên lời, chợt nghe thấy Tô Hàm nói: “Tôi không phải đã bảo cậu……"
“ Trước hết đừng nói gì." Hàn Tùng cười hòa giải, đưa tay của Tô Lương trịnh trọng giao vào trong tay Tô Hàm nói: “Tôi thật sự không muốn làm bảo mẫu nha ~"
Tô Hàm: “……"
Tô Lương: “……"
“ Không, không có chuyện gì." Thân Tiêu nhíu nhíu mi mắt, bất thiện nhìn trên trên dưới dưới, trong trong ngoài ngoài đánh giá Tô Lương, rồi giảo hoạt cười nói: “Tôi là Thân Tiêu ~ vị này là Sở Đan Sở tiểu thư, cũng là vị hôn thê của Tô Hàm." Nói rồi nhường cho Sở Đan bên cạnh bước ra.
Sở Đan tuyệt đối là mỹ nữ, chẳng qua trong mắt Tô Lương thì chỉ là một cô gái cao ngạo, Sở Đan nghiêng nghiêng nhìn Tô Lương nói: “Cậu chính là Tô Lương sao ~ tôi có nghe Tô Hàm nhắc tới cậu." Ngữ khí là thản nhiên, nụ cười trên miệng thì lãnh mạc.
Tô Lương suy nghĩ chút, cô ta chắc chính là cô gái trước đó không lâu đã đến tìm Tô Hàm đi ~ trên mặt bất giác đỏ lên, nói: “Có chuyện gì?"
Trong mắt Thân Tiêu nhìn thấy chính là, Tô Lương chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ lông còn chưa mọc đủ, thấy con gái thì mặt liền đỏ, bất giác lại khinh thị y mấy phần, thuận theo đó còn xem thường luôn cả Tô Hàm, thì ra tên gia hỏa đó có khẩu vị này.
Sở Đan nhướng chân mày tinh tế được trang điểm kỹ lưỡng của cô: “Vừa rồi cậu có thấy Tô Hàm đi đâu không?"
“ Cái gì?" Tô Lương nhất thời không kịp hiểu ý, thì đã nghe Sở Đan tiếp tục hỏi: “Tôi đang hỏi cậu vừa rồi sau khi cậu nói chuyện xong thì đã cùng Tô Hàm đi đâu, làm gì?"
Ngữ khí cực công kích, Tô Lương nhíu chặt mày, không biết phải trả lời thế nào, nuốt nước miếng nói: “Tôi….. tôi không biết…."
Sở Đan cười lạnh nói: “Cậu không biết sao? Tôi rõ ràng thấy hắn cùng cậu đi ra ngoài, đúng rồi còn có một người phục vụ."
Tô Lương giống như bị nói trúng tim đen, nói: “Không biết…… thật sự không biết……"
Sở Đan một bụng hỏa đang muốn phát tác, nhìn tiểu tử này, chỉ thấy tức giận, hận không thể cho một bạt tai giáng xuống, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, vì một vật thay thế như vậy, tại tự đánh vỡ hình tượng của mình, thật sự không đáng.
Nhưng thân thể thì lại càng bức đến gần, ép Tô Lương bước sâu vào góc tường, lúc này một cánh tay cản ra, tây trang tỉ mỉ không vết bẩn, rõ là đã được chăm chuốt, một đôi con ngươi hàn băng lóe lên trước mặt, cô đã bị lui lại hai bước.
Nhìn thấy thân hình Trầm Ứng Hoàn thẳng tắp ngăn trước mặt Tô Lương, tức giận trên người đã bị đường nhìn băng lạnh thiêu đốt một nửa, nhìn Thân Tiêu đang đứng nhún vai bên cạnh, trong lòng cô thầm nói, thật là vô dụng.
Trầm Ứng Hoàn đưa đôi mắt vô biên ngẩng lên nói: “Có chuyện gì, có thể trực tiếp đi hỏi Tô Hàm, hà tất phải làm khó một đứa nhỏ."
Thân Tiêu cười lưu manh nói: “Anh nhìn lầm rồi, chúng tôi đâu có làm khó y, chỉ là hỏi y vài vấn đề, y không có trả lời chúng tôi cũng không thể làm gì nga ~"
Hàn Tùng tiếp đó liền đi đến một tay kéo Tô Lương sang bên cạnh, lộ ra lan can ở sau lưng, ngón tay mò lên trên, ma sát lên lan can trơn bóng, dứng ở vị trí đó nói: “Đây cũng là không có làm khó gì sao?"
Tay đột nhiên sử lực, lan can nhìn thì vô cùng kiên cố như cánh tay thô ráp của trẻ em lập tức gãy ra thành ba đoạn, một khúc chính giữa bị rơi xuống dưới, nhìn thấy vậy Tô Lương đang đứng ở một bên liền kinh hoảng, vừa rồi nếu bị bức thêm một chút nữa, thì rơi xuống đó không phải là một khúc lan can, mà chính là bản thân y.
Tuy rằng ở đây cũng không cao, nhưng dù sao cũng là lầu ba, mà toàn bộ tòa nhà được làm theo kiến trúc châu âu, nếu rơi xuống hậu quả sẽ rất thê thảm. Nghĩ lại bản thân vừa mới bước qua ranh giới tử vong, Tô Lương nhất thời cảm giác vô cùng phẫn nộ, nói: “Tại sao?"
“ Tại sao cái gì ~" Sở Đan chột dạ tiếp lời: “Tôi cũng bị dọa này, ai mà ngờ chỗ này lại có rủi ro an ninh chứ, thật là, về sau chú ý một chút đi, Thân Tiêu anh nói phải không?"
Thân Tiêu ứng một tiếng, kéo Sở Đan nói: “Chúng tôi còn có việc, đi trước một bước." Nói rồi hai người đầu cũng không thèm quay lại rời đi.
“ Mẹ nó! Lần sau xem tôi làm sao giáo huấn đôi cẩu nam nữ này!" Hàn Tùng đã bắt đầu mắng nhiếc liên mồm.
Trầm Ứng Hoàn nhìn Tô Lương nói: “Không có gì đi ~"
Tức giận của Tô Lương hoàn toàn lắng xuống, trong lòng xót xa nói: “Không sao, chỉ là có chút sợ hãi."
Hàn Tùng đột nhiên cảm thấy bầu không khí sao lại không đúng chút nào ~ vừa thấy giữa Tô Lương và Trầm Ứng Hoàn hai người đang lưu động một không khí không bình thường, thì hắn cũng cảm thấy thân thể giống như chạm phải dòng điện, lập tức chạy qua nắm tay Tô Lương kéo ra ngoài, Tô Lương bị hành động của Hàn Tùng dọa giật mình nói: “Anh…. Làm cái gì…."
Trầm Ứng Hoàn cũng chỉ cười cười, cũng không có ý tứ đuổi theo, Hàn Tùng thấy vậy càng thêm bực bội: “Mẹ nó, thật biết giả vờ, Tô Lương cậu đừng bị tên ngụy quân tử Trầm Ứng Hoàn đó lừa gạt đó, hắn không phải là thứ tốt đẹp gì đâu!"
“ Thì ra hắn tên là Trầm Ứng Hoàn……" Tô Lương lẩm bẩm.
Hàn Tùng chợt cảm thấy có cái gì đó không tốt, Tô Hàm chết tiệt đó đi đâu rồi, anh còn không đến đây, tôi cũng không trông được nữa, Hàn Từng một mặt thì nghĩ tới Tô Hàm, một mặt suy nghĩ dù nói cái gì cũng không thể lại để cho Tô Lương gặp mặt Trầm Ứng Hoàn, mệt nửa ngày, Tô Lương thì ra lại có hứng thú với tên giả nghiêm chỉnh đó…… Hàn Tùng đột nhiên lắc đầu…… trời…. ngàn vạn lần đừng giống như hắn đã nghĩ a ~
Quẹo qua một khúc quẹo treo đầy tranh, liền đối diện với Tô Hàm đang đi tới, Hàn Tùng lập tức hưng phấn a ~ thật sự không có phương pháp nói nên lời, chợt nghe thấy Tô Hàm nói: “Tôi không phải đã bảo cậu……"
“ Trước hết đừng nói gì." Hàn Tùng cười hòa giải, đưa tay của Tô Lương trịnh trọng giao vào trong tay Tô Hàm nói: “Tôi thật sự không muốn làm bảo mẫu nha ~"
Tô Hàm: “……"
Tô Lương: “……"
Tác giả :
Giải Liên Hoàn