Kim Cương Bất Hoại

Chương 3: Mảnh sao băng kỳ lạ

Khi cả bọn ba người theo ông lão khuất sau cây rừng, đi xa chừng nửa dặm, sắp rẽ vào khe núi thì quả nhiên, một đoàn người ngựa khác phóng vào Vạn Diệu sơn trang.

Kỵ binh mặc toàn đồng phục đen giống những tên ác ôn bị Mã Hóa Long diệt trừ.

Ông già không nói gì, tiếp tục dẫn mọi người cưỡi ngựa đi sâu vào khe núi. Riêng Mã Hóa Long lấy làm kinh ngạc vì thấy rằng ông cụ không phải là bậc tầm thường, cụ không áp tai xuống đất mà nghe tiếng vó ngựa từ xa cách nhiều chục dặm trường.

Mặc dù ông cụ bước bộ trong khi ngựa kiệu nhanh mà luôn luôn ông cụ vẫn đi đầu hướng dẫn đường không sao bắt kịp. Có lẽ ông cụ đi chân không chấm đất, thực là bậc dị nhân phi thường không phải là người trần tục.

Quay lại nhìn ngựa đi sau thấy chàng thiếu niên hơi thở đã điều hòa, mặt đã có sắc máu nhưng hãy còn yếu nhiều, chưa mạnh. Đoàn người đi được nửa ngày, vượt qua nhiều rặng núi thì tới một khoảng đất trống, cỏ mọc tươi tốt, có bóng cây che mát, có suối nước ngọt.

Ông cụ ra hiệu cho mọi người xuống nghỉ, thả ngựa cho ăn cỏ, uống nước. Ông cụ chọn tấm đá phẳng bảo đặt thiếu niên nằm ngửa ở trên. Hai vợ chồng lấy lương khô ra ăn và ông cụ lại lấy ra một củ bạch sâm khác bóp nát lấy nước vắt vào miệng cho thiếu niên uống rồi lấy bã đắp vào vết thương.

Hai vợ chồng lại gần ông cụ hỏi tên họ và vái lạy để cảm ơn cứu mạng mãi không thôi. Ông cụ ngồi trên phiến đá, thong thả nói rằng :

- Ta không có họ tên. Ta chỉ là bạn của lão Thánh Thủ Thần Y ở Vạn Diệu sơn trang. Bình sinh ta chỉ biết cứu người, ta không biết giết người, ta rất hâm mộ những bậc trung thần nghĩa sĩ. Ta rất kính phục Lý Lăng vương, và cả những bạn bè của ông. Ngẫu nhiên ta gặp các ngươi đang gặp nạn thì ta phải có bổn phận cứu. Ta có nghe danh tướng quân đây là một bộ hạ trung thành của Lý Lăng vương khi tướng quân còn đem quân dẹp giặc Bắc Liêu. Hôm nay được gặp tướng quân và phu nhân là duyên may đưa đến, còn những tên mặc áo đen đã tiêu thổ trong thôn xóm, sát hại lương dân và gia đình của Lão Thần Y, chúng nó bị tướng quân giết chết cũng đáng kiếp lắm!

Mã Hóa Long hỏi :

- Kính thưa lão tiền bối, lão tiền bối có biết những tên mặc áo đen là ai không?

- Ta không biết rõ!

- Lão Thần Y còn sống hay đã chết, hay là bị bọn chúng bắt mang đi rồi?

- Ta cũng không biết rõ!

- Lão tiền bối viết thơ để trong hang đá và cất giấu những cây thuốc dưới tảng đá với mục đích gì?

- Để liên lạc nếu Lão Thần Y còn sống. Những cây thuốc ta hái được đem tặng Lão Thần Y để nghiên cứu, bào chế thần dược, cứu nhân độ thế.

- Lão Thần Y làm sao tìm thấy được thơ và thuốc?

- Ta đã có ước hẹn với ông ta nơi để thơ liên lạc.

Mã Hóa Long lại hỏi thêm :

- Lão tiền bối làm phép gì mà khoét được tảng đá bằng tay?

- Ta dùng một loại kiếm khí do ta tu luyện nên.

- Vợ chồng chúng tôi đội ơn lão tiền bối cứu mạng, sau này biết lấy gì báo đền?

- Ta chỉ mong tướng quân thanh toàn di mệnh của chủ cũ.

- Tại làm sao lão tiền bối biết bàn tay tôi cầm phải độc kiếm nên nhiễm độc?

- Nhìn mắt và sắc diện tướng quân thì ta biết, vả lại hình thù thanh kiếm cũng khác lạ. Ta biết tướng quân đã bị ám hại. Lúc tướng quân đánh nhau với bọn người áo đen, ta thấy những người kia bị chém mà không thấy máu chảy, ta biết là thanh kiếm đó có chất độc Huyết Ma thảo. Võ công tướng quân rất giỏi mà xem lúc giao đấu có vẻ kiệt quệ. Những thế kiếm quán tuyệt sử dụng có vẻ ngượng nghịu... Ta biết ở nước Tống có họ nhà Âu Dương, đúc kiếm rất tốt. Song từ khi quân nhà Liêu chiếm được Biện Kinh, đã dẫn họ nhà này mang lên miền Bắc bắt đúc kiếm. Loại kiếm này do họ nhà Âu Dương đúc. Chất độc Huyết Ma thảo chỉ có ta hái được và Lão Thần Y biết được tính chất của cỏ lạ đó. Cỏ này dùng để cầm máu trong khi cắt thịt, nạo xương chứ không dùng pha luyện với chất độc khác để giết người.

Nói rồi, ông cầm lấy thanh độc kiếm và chỉ cái khoen đồng ở dưới ngáng kiếm cho xem và giảng rằng :

- Mỗi khi cầm kiếm mà không vặn chặt vòng đồng này thì ở cán kiếm tiết ra một thứ nước nhờn màu nâu sậm, chất độc này ngấm vào da tay nhiều lần với mồ hôi sẽ làm cho người bị tiêu hao chân khí, tê bại gân cốt, mất cả võ công rồi chết dần.

Mã Hóa Long lấy làm kinh ngạc, sợ hãi hỏi thêm :

- Như vậy người có kiếm này không thể sử dụng được sao?

Ông cụ già vô danh đáp :

- Phải vặn chặt khoen đồng và bao tay bằng da hải báo thì không sao cả.

Ông cụ chỉ thiếu niên hỏi :

- Tiểu công tử họ tên là gì?

Vương Ngọc Lan phu nhân đáp :

- Lúc chủ mẫu tôi giao cho tôi bế đứa bé này mang đi tị nạn, chỉ trao cho tôi lá huyết thư và chiếc nhẫn bảo ngọc không nói cho biết tên là gì.

- Tại sao vậy? Tại sao Lý Vương phi không đặt tên cho con?

- Tiểu công tử mới lọt lòng mẹ được ba ngày, Vương phi và Chúc công tôi có nói nếu đặt tên, kẻ thù sẽ truy danh tìm giết đi cho tuyệt dòng họ. Cho nên tiểu công tử mang họ Lý mà chưa có tên.

- Tướng quân và phu nhân là đường phụ và đường mẫu có thể đặt tên?

- Chúng tôi cũng chưa nghĩ tới...

- Để nó cũng vô danh như lão sao?

- Lão tiền bối là bậc kiếm tiên phi phàm. Xin lão tiền bối thương đến dòng họ Lý mà truyền thụ võ công cho tiểu công tử.

Ông cụ già trầm ngâm giây lát, lặng lẽ đáp :

- Ta không thu ai làm đồ đệ cả. Chính ta cũng cần phải nhờ Lão Thần Y luyện thuốc cho ta dùng. Ta không có giỏi về y thuật như Lão Thần Y. Vì vậy ta là kẻ hái thuốc, rồi đem cho Lão Thần Y chế luyện. Lão Thần Y chỉ bảo ta điều gì thì ta biết một vài điều đó thôi. Hiện giờ ta cũng không biết chắc chắn là có thể chữa trị cho Lý công tử có thể tuyệt bệnh được không. Vậy còn nói chi đến chuyện thu nhận làm đồ đệ nữa!

Mọi người yên lặng hồi lâu. Ông già thong thả đứng dậy, lấy cái hộp sơn đen đem ra chỗ phiến đá, mở xem trong đó có đủ các loại linh đơn, thần dược bào chế sẵn. Phần nhiều đều đựng trong các lọ con bằng sứ, cũng có những thuốc hoàn bao sáp ong. Ông cụ lấy ra hai hoàn thuốc lớn, đưa cho Mã Hóa Long và phu nhân rồi nói rằng :

- Trông vẻ mặt hai người tiều tụy, vì bị mệt nhọc và cảm xúc quá độ. Nên dùng hai liều linh dược này sẽ bồi bổ sức khỏe mau chóng. Uống xong nên tịnh dưỡng, thấy kiến hiệu tức khắc.

Hai người vâng lệnh, nhận lãnh liều thuốc, uống rồi nằm nghỉ trên mặt đá phẳng quanh đó. Ông cụ già cũng lấy thuốc cho thiếu niên uống.

* * * * *

Mã Hóa Long chợt ngủ thiếp đi, không biết bao lâu... Nhưng lúc tỉnh dậy thì thấy mặt trời đã mọc cao, bóng nắng chiếu vào người ấm áp. Ông ta không thấy mình còn nằm trên phiến đá nữa mà trái lại hóa ra nằm trên một mô đất. Chung quanh phong cảnh thay đổi hẳn, không còn núi cao rừng rậm nữa. Chỉ thấy cánh đồng lúa bát ngát ở miền châu thổ. Mã Hóa Long vươn vai đứng dậy. Ông nhìn thấy vợ mình đang đun nước, hai con ngựa đang gặm cỏ gần đấy, còn ông cụ và công tử đã biến đâu mất?

Ông lấy làm lạ hỏi vợ rằng :

- Tại sao chúng ta lại ở đây? Đây là đâu? Thuộc địa phận nào? Lý công tử đâu? Ông cụ già đâu?

Vương Ngọc Lan trả lời :

- Ông đã ngủ được ba ngày rồi. Tôi tỉnh dậy sớm hơn ông. Chúng ta hiện nay ở cách Thất Chỉ sơn kể cả ngàn dặm đường. Hiện nay chúng ta ở thuộc địa phận Hoài An, tỉnh Giang Nam, gần bờ sông Dương Tử. Các vết sẹo trên mặt ông đã lặn đi. Ông sờ tay lên trán mình xem. Trông ông không gớm ghiếc như trước nữa...

Mã Hóa Long đưa tay sờ soạng da mặt, thấy phẳng nhẵn lành lặn như xưa, bộ râu quai nón bị cạo sạch trơn, ngắm thấy mình mặc quần áo ra vẻ một bác nông phu thì lấy làm kinh ngạc vô cùng. Ông nhìn lại Vương Ngọc Lan, ông cũng nhận thấy da tóc bà cũng trở nên tươi nhuận, dung nghi hồng hào, đẹp đẽ như người thành thị lâu năm, không phải là kẻ phong trần cục mịch sống lâu trong vùng sơn cước.

Vương Ngọc Lan nấu cháo, pha trà cho chồng ăn uống, xong rồi ba thuật lại cho Mã Hóa Long nghe sau đây.

Ông cụ già sau khi cho vợ chồng Mã Hóa Long uống thuốc, trong khi hai người ngủ mê mệt, không biết đã làm cách nào đưa được hai vợ chồng xuống tận miền đồng bằng để nằm tại cánh đồng lúa này? Khi phu nhân tỉnh dậy trước thì thấy ông cụ già đương ngồi xoa nắn các huyệt đạo của Mã Hóa Long, chú trọng nhất là các huyệt ở sau gáy bên trái như huyệt Phong Thủ, Á Môn vào Não Phong.

Vương Ngọc Lan hỏi tại sao ông cụ lại làm như vậy thì cụ có dặn rằng: Cụ phát giác một sự biến động vô cùng nguy hiểm, vị Phiên tăng chịu dâng cho Mã Hóa Long thanh độc kiếm, mục đích là muốn theo dõi để tìm đến Vạn Diệu sơn trang để chiếm đoạt các phương thuốc kỳ lạ của Lão Thần Y. Cũng có một tổ chức ghê gớm khác của nhóm người Hắc Y cũng kéo đến đốt phá, tàn sát lương dân quanh vùng Vạn Diệu sơn trang mục đích là để bắt sống Lão Thần Y và tìm ra những bí quyết mà Lão Thần Y đã dùng để luyện và chế tạo các loại thần dược. Tổ chức bí mật đó còn nhằm tiêu diệt nhiều cao thủ võ lâm khác và chiếm độc quyền bí quyết pha chế các loại độc dược, linh đan từ trước tới nay chưa từng thấy ở trên đời.

Họ cho rằng có lẽ chỉ một mình Lão Thần Y là được biết sự bí mật, vì lẽ đó nên ông cụ già cấp tốc phải mang hai vợ chồng Mã Hóa Long xuống tận Hoài An phủ, khuyên nên tìm đến ẩn náu tại khu vực phía đông thành này trong ba năm.

Ông có viết thư giới thiệu cặp vợ chồng này với một người tên là Khương Lã Bá, người này chuyên nghề nuôi ngựa, có trang trại lớn trong vùng. Ông cụ già có cho hai người chút tiền nong làm lộ phí, chắc chắn tiền này cụ đã lấy ở những bọc hành trang trên lưng ngựa của bọn áo đen đã bị Mã Hóa Long giết.

Điều cần thiết, ông cụ già căn dặn kỹ càng là phải kiên nhẫn ẩn thân, không được để lộ hình tích. Kẻ thù đương truy tầm ráo riết người sẹo mặt có thanh độc kiếm chém người không xuất huyết, khắp mọi nơi.

Trong ba năm ẩn tích, Mã Hóa Long cần phải luyện tập lại bộ pháp và khai triển kiếm thuật bằng tay trái và mắt trái. Ông cụ già có nói là đã giúp khai thông các huyệt đạo, sửa nắn não hệ và các dây thần kinh để giúp Mã Hóa Long trở nên một danh gia đệ nhất kiếm sau này.

Ông cụ già còn hứa sẽ mang Lý công tử đến một nơi tuyệt tích, chữa bệnh và đào luyện cho thành một tay kiếm khách tuyệt vời.

Ba năm nữa Lý công tử sẽ tìm đến Hoài An phủ và lúc đó ông già sẽ giao cho một kế hoạch hành động để thành toàn di mệnh của Lý Lăng vương.

Hoài An phủ thuộc đất Giang Nam, là nơi trù phú của miền đồng bằng, có sông to, hồ lớn, có ruộng lúa phì nhiêu, dân cư đông đúc, hiền lành, ảnh hưởng của quân ngoại xâm bắc Liêu, của ác đạo, của Phiên tăng chưa xâm nhập tới.

Muốn cho hai vợ chồng Mã Hóa Long có đủ phương kế sinh nhai, ông cụ còn tặng cuốn sách thuốc của Lão Thần Y cho Vương Ngọc Lan học tập, tham khảo chữa bệnh cứu người. Cụ còn để lại một số rễ Dưỡng Mã thảo, dạy cho cách trồng cỏ để nuôi lấy chiến mã. Cụ còn phải nhắc giấu thanh Huyết Ma Cổ Độc kiếm, đừng để kẻ lạ trông thấy.

Mã Hóa Long sau khi đã hiểu rõ đầu đuôi mọi sự, tỏ vẻ vui mừng vô hạn, cùng vợ ăn cháo, uống nước trà rồi cùng nhau lên ngựa của Khương lão bá để xin tá túc.

Sau khi ấy thì ông cụ già dùng thuật Ngự phong, cắp thiếu niên bay về nơi tuyệt tích trên rặng núi cao trùng trùng điệp điệp, hiểm trở vô cùng.

Rặng núi này cao hơn rặng núi Nga Mi, núi Thái Hàng suốt ngày đêm khí núi trắng bốc lên nghi ngút. Sinh vật muôn thú không thể ở được. Người ta đi vào như có cảm giác như đi trong bóng mây mù.

Thân thể ông già nhẹ như chiếc lá, nương theo các luồng gió cuốn quanh sườn núi lởm chởm, bay đi như một ngọn khói. Cảnh tượng chập chờn hiện ra trong sương trắng giống như ảo ảnh.

Dị nhân đó bay rất lâu mới tới một mỏm núi nham thạch bằng phẳng mọc nhô ra trên vách đá trắng, tại nơi đó gió thổi rất mạnh, khí núi bốc mù mịt dày đặc hơn chỗ khác. Lão dị nhân phải có một nhãn lực phi thường mới nhận biết được mỏm núi nham thạch nhô ra để hạ mình đặt chân xuống. Không ngờ ở kế bên hòn nham thạch lại có một hốc đá rỗng trũng đủ người chui lọt, ăn thông vào lòng núi.

Ông lão kéo thiếu niên lúc này cứng đơ như xác chết, vào trong hang tối. Hang đó mỗi lúc mỗi rộng ra đủ tầm người đi đụng đầu. Thạch nhũ mọc dưới đất tủa lên và trên trần rũ xuống có nước rơi lạnh buốt.

Lão dị nhân đi trong bóng tối đen như mực, tay xốc thiếu niên, tay vịn các mũi đá, càng ngày càng đi sâu xuống địa huyệt giống như một u hồn lần bước xuống địa ngục. Từ vách đá. Từ vách đá... bỗng vang lên tiếng thác nước chảy ầm ĩ như sấm động.

Thì ra lão dị nhân đã vào sâu tới giữa lòng núi, mà nơi đây có một hồ nước lớn, nước từ trên ngọn núi chảy dồn về hợp thành nhiều thác nhỏ trút cả xuống mặt hồ.

Nước chảy dồn xuống hồ suốt ngày đêm ầm ầm chuyển trời động đất như thế, mà mực nước hồ không thấy dâng cao. Vật nhẹ như lông chim thả xuống hồ cũng chìm, không thấy nổi.

Men tới bên hồ nước ngầm trong lòng núi, lão dị nhân bấy giờ mới đánh đá lửa, châm vào cây hỏa liệu soi sáng để tìm một vật gì. Khi ngọn lửa cháy bùng lên, muôn đạo hào quang trong động bỗng lóe sáng, phản chiếu lại muôn ngàn sắc màu rực rỡ như một nơi tiên cảnh.

Tuy nhiên mặt nước hồ vẫn phẳng lặng đen xì, chứa chất một âm thầm ghê gớm. Lão dị nhân tay cầm hỏa liệu soi lên các mỏm thạch nhũ óng ánh, bước tới mé dưới một tảng đá lớn, lôi ra một cái bọc lớn làm bằng da giống da hải cẩu, màu đen bóng loáng.

Ông mở cái túi rộng lớn đó ra, bế thiếu niên đặt vô, ông cũng bước vô trong túi đó, kế kéo trùm miệng túi lên người và thắt kín. Cái túi da tự nhiên phồng lên như quả banh tròn khổng lồ, tự lăn tròn và rơi tõm xuống hồ. Thoạt nhiên nó còn nổi lềnh bềnh như một cái phao lớn, nhưng khi ra gần tới giữa hồ, cùng với ánh lửa của cây đuốc bắt đầu tàn rồi tắt ngấm thì cái túi da trong có hai người cũng chìm lỉm luôn như bị một sức hút vô hình thần bí kéo rút xuống đáy hồ mất dạng...

Cảnh vật trở nên tối đen ngòm, âm u như một nơi nhà mồ thiên nhiên, thạch huyệt từ trước tới nay chưa từng xảy ra một chuyện gì cả. Chỉ còn tiếng thác đổ, khí lạnh thấu xương...

Thật là ma quái. Thật là kỳ lạ không ai tưởng tượng được!

Người ngạc nhiên nhất, ắt phải là chàng thiếu niên, tuy chất độc còn tồn tại trong châu thân đã làm thân thể và tứ chi chết cứng, nhưng đầu óc chàng hãy còn đôi chút tỉnh táo.

Chàng còn nhớ rằng đã rất xúc động khi phải từ biệt dưỡng mẫu Mã phu nhân là người chàng yêu quí nhất trên đời, chàng lại xúc động hơn khi biết rõ thân thế của mình, là giọt máu cuối cùng của dòng họ Lý Lăng vương và mình có bổn phận phải rửa mối huyết hận, phục thù cho cha mẹ.

Chàng lại thương cảm vô cùng khi liên tưởng tới Mã Hóa Long đã hy sinh gầy dựng cho chàng một thân võ công khả dụng, dù chịu mang trên mặt, trên người bao nhiêu vết đao đâm kiếm chém.

Trong lúc lão dị nhân cắp chàng bay đi vù vù trong không khí, chàng không hiểu tại sao thân thể hai người lại có thể nhẹ nhõm như thế được. Chàng lại được trông thấy bao nhiêu cảnh núi non hùng vĩ liên tiếp hiện ra trước mắt, những ngọn núi kỳ lạ cao vời vợi mà nhất sinh làm người chàng không bao giờ được trông thấy, không bao giờ nghĩ là tạo hóa tạo nên như thế được và không bao giờ đi tới đó.

Lúc bay cao trăm trượng, chỉ thấy gió thổi ào ào, mây bay chớp giật, bây giờ lại chui xuống địa huyệt, thu mình trong cái túi da chìm xuống xoáy nước trong hồ theo dòng nước ngầm chảy trong lòng đất cuốn đi. Tốc độ càng ngày càng nhanh, nước chảy xiết lôi túi da đi còn nhanh hơn cả lúc bay bổng trên trời theo thuật phi hành.

Lão dị nhân ôm lấy chàng, che chở cho chàng vì e sợ lúc túi da đập mạnh vào thành đá mỗi khi dòng sông ngầm chuyển khúc. Không khí trong túi da mỗi ngày một ít đi, Lý công tử cảm thấy mỗi lúc một ngột ngạt. Thần trí khi tỉnh khi mê, rồi sắp đến lúc hoàn toàn mất cả tri giác như từ giã cõi sống thì...

Chiếc túi da vọt lên như cây pháo thăng thiên. Đến đây tiếng nước chảy réo và cọ sát vào ghềnh đá mất hẳn... Chiếc túi da bỗng nhiên ngừng lại, bất động, bốn bề im lặng như tờ.

Lão dị nhân cởi miệng túi ra. Một luồng ánh sáng rọi vào quáng mắt. Một làm không khí nhẹ lâng lâng, thơm mát ùa vào. Lý công tử thấy mình và lão dị nhân ngồi trong túi da như ngồi trên một chiếc thuyền con, nổi lềnh bềnh trên mặt nước... Một vùng nước rộng, trôi dần vào bờ có nhiều lạch nhỏ. Lý công tử nghe thấy lão dị nhân nói :

- Ơn trời vạn hộ! Chúng ta đã đến nơi rồi! Việc đầu tiên là ta phải lo cứu con khỏi tuyệt mạng đã!

Nói rồi, ông ẵm Lý công tử đi lại trước một động phủ. Nơi đó có một suối nước nóng, màu nước giống như nước sữa loãng mà trước đây lão dị nhân đã đổ ở ngọc bình, chữa trị vết thương nơi bàn tay Mã Hóa Long và nơi vai Lý công tử.

Khói ở suối nước nóng xông lên một mùi thơm kỳ lạ, thoang thoảng như mùi hoa phong lan quý ở trong rừng. Lão dị nhân cởi bỏ hết quần áo của Lý công tử và đặt chàng nằm vào nước tới cổ.

Lý công tử cảm thấy trong người dễ chịu bội phần, không còn thấy ngạt thở như trước nữa. Một dòng nước đen từ vết thương thâm tím, rỉ rỉ chảy ra, chàng như con cá chết khô lại được đem thả xuống nước.

Lão dị nhân nói :

- Bao nhiêu máu huyết trong thân thể con đều bị nhiễm độc cả rồi. Phải để cho máu cùng chất độc chảy ra hết. Con phải nằm đây cho tới khi nào thân thể tứ chi phục hồi sinh khí, cử động được, tự mình đi đứng được thì vào trong động đá kia mà nghỉ ngơi. Ta đi kiếm Bạch Tuyết Dương Sâm cho con ăn để phục hoàn chân dương khỏi tuyệt khí.

Lúc này Lý công tử như người đã chết đi, nay lại được sống dậy, nằm trong nước ôn tuyền, ngắm cảnh vật chung quanh. Chàng thấy từ mặt đất, hòn đá, cây cỏ đều không giống với cảnh vật mình thường thấy. Một vài giống cây lá muôn màu rất to mà không thấy cành. Mặt đất rắn như lát đá hoa cương song không phải tay người đẽo tạc nên.

Lúc này, lão dị nhân mang đến một ôm những củ Bạch Tuyết Dương Sâm trắng nõn, còn tươi, mới nhổ ở khe đá lên, bẻ đôi ra loại sâm này còn nguyên chất nhựa trắng chảy ròng, mùi thơm ngào ngạt, ăn vào có một hương vị ngọt thơm đặc biệt.

Lý công tử lúc này cũng ví như một bào thai còn nằm trong bụng mẹ, sống nhờ khí huyết chuyển vận trong hai mạch Nhâm Đốc trong châu thân. Da thịt chàng ngâm trong dòng nước suối đều đều từ trong lòng khe suối chảy ra. Khí nóng ấm áp ngấm vào trong các tế bào gân cốt, xô đẩy dịch chuyển không ngừng như tay người nắn bóp các kinh mạch, nhựa Bạch Tuyết Dương Sâm như dòng cam lộ, giúp thêm sự khôi phục lại âm dương khí hóa làm cho cơ thể bị chất độc hủy hoại lại được quy nguyên.

Bao nhiêu độc khí phong hàn được đẩy ra theo với máu đen từ chỗ vết thương tiết ra ngoài. Điều dưỡng trong Nhũ Chấp ôn tuyền khoảng bảy ngày thì không thấy máu đen chảy ra nữa, trái lại cũng không thấy máu còn màu đỏ mà lạ thay từ miệng vết thương đã thu nhỏ lại rỉ ra chút bạch nguyên dương trắng.

Lý công tử tuy chưa đứng dậy được, nhưng đã có thể tự động bò lên bờ được. Lão Thần Y liền lấy quần áo cho chàng mặc, bồng vào động phủ để chàng nằm tịnh dưỡng trên giường đá.

Hàng ngày lão dị nhân nuôi chàng bằng trái cây. Những loại trái cây kỳ dị không biết tên gọi là gì. Chưa đầy một tháng, Lý công tử hoàn toàn khỏi bệnh, đã có thể đi lại, chạy nhảy như thường, vết thương trên vai đã hàn gắn, dấu thẹo cũng biến mất. Lão dị nhân liền bảo Lý công tử rằng :

- “Nơi đây không phải là đất sống cho các sinh vật. Con chú ý mà xem, nhỏ bé như con giun con kiến, lớn như con hổ báo sài lang cũng không thể nào sống ở đây được. Tuyệt cốc này không phải là đất như bình nguyên ta ở. Đây là một thế giới khác. Con mới lọt vào vòng thế giới kỳ ảo đó. Sau này sống ở đây lâu, con cùng ta tìm cách đi sâu vào trung tâm thì có lẽ chúng ta còn thấy nhiều sự kỳ lại hơn nữa. Thật cũng là thiên duyên kỳ ngộ nên ta mới đem được con vô đây.

Thân xác con đã chết hẳn rồi. Ta đã dùng linh đơn kỳ diệu và một phương pháp kỳ lạ để giữ cho não tủy của con còn sống thêm một vài ngày. Nhưng chính nhờ vậy mà hóa ra chuyển họa thành phúc ngày nay. Cả thân thể con đều có cơ duyên thích hợp sống được ở nơi đây, tức địa linh này, nếu không nó đã bị hủy phá đi như cơ thể các loài sinh vật khác.

Máu của con đã chuyển hóa thành thuần dương, nếu biết đường lối luyện tập, hấp thụ những linh khí thiên nhiên của vũ trụ bất biến tại đây, thì cũng như các hóa chất ở đây so với đời sống phàm tục bên kia vách núi thì con trở thành Kim Cương Bất Hoại.

Ta sẽ dạy con mọi phương pháp kỳ diệu mà ta đã khám phá được. Con nên nhớ: Có những điều mà ta mất công phu năm mươi năm trời mới biết được. Nay truyền lại cho con chỉ mất năm mười tháng đã thấu hiểu. Ta không được Thuần Chất Nguyên Dương, con hơn ta điểm đó. Nhưng điều tốt nhất là con phải tuân hành những lời ta chỉ dạy thì mới mau có kết quả được.

Trong năm đầu, con chỉ được ở trong khu vực quanh nơi động phủ này thôi. Sinh sống bằng uống nước thiên nhiên ngọc dịch trong thủy bình, ăn trái cây do ta đem đến, thụ tập “tĩnh điện" trên giường đá này và luyện ngoại công trên mặt suối kia. Nhất nhất phải theo lời ta dạy bảo. Nếu tò mò hay trái lệnh thì có sự nguy hại không thể cứu được. Con có biết đây là đâu không?"

- Thưa lão tiền bối, tiểu tử không thể biết được...

- Chúng ta đang sống trong “mảnh sao băng" trên trời rơi xuống. Một mảnh sao băng kỳ lạ... mà ta đang tìm hiểu!
Tác giả : Vũ Dương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại