Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!
Chương 44
Lúc đó Thẩm tiểu vương gia đang nằm nghỉ ngơi trong phủ, thân thể của hắn không được tốt, đi xe mấy ngày thật mệt vô cùng, Ân Trục Ly mời Kha Đình Phong tới xem mạch, hắn phải nghe theo lời đại phu mà nghỉ ngơi mấy ngày. Thẩm Đình Giao không phải tên ngốc, đương nhiên hiểu làm vậy vì sợ vương thượng phái người tới tuyên vào cung, lúc này lý ra phải vào cung báo cáo, nhưng giữa tình hình nguy hiểm thế này chỉ có thể giả bộ bệnh để xem mọi chuyện ra sao.
Thẩm Đình Xa cũng có tính toán riêng, Thẩm Đình Giao đã hợp tác với Ân Trục Ly, nếu lúc này động vào Thẩm Đình Giao thì nhất định sẽ đắc tội với thành Phú Quý. Rút dây động rừng như vậy thật quá mạo hiểm, cho dù là giết được Thẩm Đình Giao, Ân Trục Ly và Khúc Thiên vẫn là mầm mống đại họa. Lúc này trước hết nên làm cho thế lực của Khúc Thiên suy yếu, một khi nắm được binh quyền trong tay thì dủ thành Phú QUý có mạnh thế nào cũng chỉ là thương gia, không thể làm gì được.
Tới ngày thứ hai, trong cung vẫn không triệu kiến, Thẩm Đình Xa phái người mang tới tặng Thẩm Đình Giao sâm quý và lộc nhung. Ân Trục Ly cũng nới lỏng quản lý với Cửu gia nhà mình.
Hậu viên Phúc Lộc Vương phủ, trời nắng chói chang.
Ân Trục Ly đang ngồi đánh cờ một mình, Hà Giản tới tìm, cảnh giác nàng “Xem ra tạm thời sẽ không có nguy hiểm, hắn chắc chắn đang dồn sức để đối phó với Khúc gia. Xem ra Khúc đại tướng quân sẽ gặp phiền phức hơn chúng ta rồi.Hà Giản đương nhiên là một người tinh tường hơn Cửu gia nhiều “Vương phi, trước mắt thì xem ra Khúc đại tướng quân vẫn không có dấu hiệu dao động. Có thể nói ông ta vô cùng son sắt với Tiên hoàng, nhưng nếu ông ta là một tên ngu trung, muốn giữ vững danh tiếng trung thần… chỉ sợ là rất nhanh sẽ tới phiên Cửu gia."
Ân Trục Ly thưởng trà, vẫn ngồi im không nói, một lúc sau mới cười to “Ông ta sẽ không, bởi vì bây giờ ông ta chỉ còn một mình Khúc Hoài Thương là giọt máu cuối cùng. Thẩm Đình Xa không tin tưởng Khúc Hoài Thương, nếu ông ta không dựa vào Cửu gia thì e rằng chỉ vài năm sau, Khúc gia sẽ tuyệt tự. Lúc đó sao ông ta dám đối diện với tổ tông Khúc gia đây?"
Hà Giản ngẩng đầu nhìn nàng, rồi lại nhanh chóng đưa mắt sang chỗ khác, cười lớn “Nhưng cho tới lúc này Khúc đại tướng quân vẫn không có phản ứng gì, Hà mỗ thật lo lắng…"
Ân Trục Ly lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, trong giọng nói vẫn còn ý cười “Tiên sinh không phải là thương nhân, thương nhân lúc ở thời điểm giao dịch sẽ không bao giờ nói giá, bởi vì nói giá là sẽ lập tức trở nên yếu thế. Chúng ta phải đợi đến khi đối phương thiếu kiên nhẫn, chủ động hạ giá, lúc đó chúng ta sẽ ở thế thượng phong." Nàng cười khẽ “Có điều Khúc đại tướng quân cũng không đợi được đâu, sớm thì hôm nay, muộn nhất là ngày mai, chắc chắn hắn sẽ tới."
Hà Giản cũng cười phụ họa, trong lòng cũng có chút hồi hộp – nữ nhân này làm việc vô cùng chặt chẽ và bình tính, từng bước đều tính toán tỉ mỉ, cho dù là tính kế trên đầu cha ruột mình cũng không hề nương tay, sau này chỉ sợ là…
Thấy Hà Giản im lặng, Ân Trục Ly lại cười to, đưa tay nắm lấy một quân cờ “Tiên sinh chắc chắn đang nghĩ rằng nữ nhân này quả nhiên là lòng dạ độc ác, sau này chắc chắn phải đề phòng, có phải không?"
Hà Giản hoảng sợ, lúc này đại sự của Cửu gia vẫn chưa thành, cần dựa vào nàng ta, tuyệt đối không thể đắc tội được “Sao vương phi lại nói lời đó? Vương phi và Cửu gia chúng ta có tình cảm hơn mười năm, hôm nay lại trở thành phu thê đồng tâm, Hà mỗ sao dám có suy nghĩ này… chẳng qua là Hà mỗ cảm thấy…"
Ân Trục Ly lại cười cười, ăn thêm một quân của Hà Giản, úp úp mở mở “Tiên sinh có lẽ thấy Trục Ly như vậy mà sinh ra làm nữ nhân, thật là đáng tiếc. Nếu sinh ra làm nam nhân, chắc chắn không chịu luồng cúi. Tới phiên tiên sinh."
Hà Giản đi đại một nước cờ “Đại đương gia thật quá thông minh, Hà mỗ thán phục."
Ân Trục Ly vẫn bình thản, lại ăn thêm một quân “Tiên sinh vừa bực bội, chắc chắn là đang nghĩ nữ nhân này thật láo toét, được một chút đã kiêu ngạo khắp nơi."
Đầu Hà Giản đầy mồ hôi “Xin vương phi đừng trêu chọc Hà mỗ mà."
Ân Trục Ly không nói gì nữa – ván cờ này, Hà Giản thua.
Gần đây, trong quân doanh có lệnh điều động bất thường, ở Khúc phủ cũng chẳng được yên ổn.
“Tướng quân, ngài còn muốn do dự tới lúc nào?" Khúc Thiên đứng trong thư phòng, mười mấy nam nhân cũng đứng đó, trong thư phòng không đốt đèn, nhưng sự tức giận lại hừng lên trong bóng tối. “Quân của chúng ta dù ở giữa mưa máu gió tanh vẫn không chùn chân, dù liều cả mạng này trong chiến đấu cũng không sợ, nhưng Tướng quân có biết, chết dưới đao của kẻ địch còn có thể nhắm mắt, bắt chúng ta chết dưới tay của Quốc chủ mình, huynh đệ chúng ta làm sao chịu nổi!"
Bình thường Khúc Thiên vẫn luôn quyết đoán, nhưng hôm nay lại do dự “Ta không phải là không nghĩ tới đó, nhưng một khi khởi binh, chúng ta sẽ không còn là thần tử nữa mà là phản tặc. Cho dù chúng ta đưa tân chủ mới lên ngôi, nhưng dưới ngòi bút của sử quan vẫn bị gọi là Loạn thần tặc tử!"
“Tướng quân" người đứng bên trái là Khúc Lộc – là tâm phúc của Khúc Thiên, giờ phút này hắn trầm giọng nói “Danh tiết có quan trọng vậy không, chúng ta đều là người thường, còn có gia đình vợ con. Chúng ta vì Đại Huỳnh cống hiến nửa đời, đổ ra biết bao nhiêu mồ hôi và máu, kết quả là ngay cả gia đình mình cũng không bảo vệ được sao?"
Khúc Thiên nói, có vẻ uể oải “Lui xuống trước đi, ta muốn suy nghĩ một lát."
Canh hai, Vân Thiên Y sai người tới thỉnh Ân Trục Ly, nói là Thiên Y phường có người muốn gặp nàng. Ân Trục Ly đi tới hậu viện của Thiên Y Phường thì thấy Khúc Thiên Khúc đại tướng quân. Ông ta ngồi cạnh cái bàn tròn, trên tay phải đang cầm chén trà nhỏ, mặc dù chờ đã lâu nhưng cũng chẳng thấy vẻ nóng nảy nào trên mặt ông.
Thấy Ân Trục Ly tới, ông ta cũng chẳng buồn đứng dậy, ngược lại còn có dáng vẻ của chủ nhà “Ngồi đi."
Ân Trục Ly mỉm cười, cũng không thèm so đo mà ngồi xuống, Vân Thiên Y tự mình dâng trà, không để một ai khác biết được cuộc gặp gỡ này.
“Ân Trục Ly", Khúc Thiên im lặng một lúc rồi mở miệng “Ta sẽ phò tá Cửu gia lên ngôi, nhưng ta có một điều kiện."
Ân Trục Ly lại không vội “Ta và ngài hiếm khi được ngồi cùng bàn, trước tiên khoan bàn đã. Thiên Y, sai người làm cho ta chút rượu thịt, đừng để Tướng quân đợi."
Vân Thiên Y và nàng cũng không phải sơ giao, đáp một tiếng rồi lui xuống. Khúc Thiên ngước mắt nhìn nàng, thời gian đã lâu, ông đã không còn nhớ được hình dáng của Ân Bích Ngô, trong trí nhớ chỉ còn lại nụ cười của nàng. Loại chuyện này ông đã làm qua, lúc này thấy vẻ lạnh nhạt của Ân Trục Ly thì trong lòng cũng có chút đề phòng.
Nhưng ông vẫn không nể mặt “Ta với ngươi vốn không có gì để nói. Ta đồng ý giúp Phúc Lộc vương lên ngôi, nhưng đổi lại ta cần một tấm Kim bài miễn tử, có thể đảm bảo cho Khúc gia của ta được bình an."
Ân Trục Ly thổi thổi chén trà nhỏ, im lặng một lúc rồi lại cười “Lời ấy của tướng quân hoang đường rồi, Ân mỗ xuất thân là thương nhân, lại là dâu nhà khác, sao dám nhận một lời nặng tựa Thái Sơn đó của Tướng quân đây?"
Khúc Thiên biết nàng vẫn đang đợi thời cơ, không khỏi thầm than trong lòng : thật là gian thương “Ân đại đương gia, cuối cùng là ngươi muôn thế nào? Ngươi đừng quên, môi hở thì răng lạnh."
Vân Thiên Y làm việc vô cùng nhanh chóng, không lâu sau đã mang rượu thịt lên. Hắn biết tình hình này vô cùng căng thẳng, nên cũng chỉ sai bảo những thâm tín. Ân Trục Ly gắp một miếng cá bỏ vào dĩa của Khúc Thiên, có chút áy náy “Không biết ngài thích gì, có điều ngài hành quân đánh giặc quanh năm, có lẽ cũng không quá câu nệ chuyện ăn uống, miễn cưỡng chắc cũng không sao."
Khúc Thiên nhìn nàng, bỗng nhiên hỏi “Ngươi nói ngươi chưa bao giờ hận ta, có thật thế không?"
Ân Trục Ly cười nhạt “Ân mỗ là thương nhân, thương nhân trọng hai chữ thành – tín, không nói láo."
Khúc Thiên dường như muốn phá tan sự thân tình dối trá này “Vậy vì sao ngươi lại gả cho Thẩm Đình Giao? Vì sao dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận Hoài Thương?"
Ân Trục Ly như nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, bèn cười ha ha “Sự nghi ngờ của Tướng quân cũng nặng quá rồi, ta và Cửu gia quen biết nhau từ lúc tám tuổi, có giao tình mười hai năm. Nhan sắc của Cửu gia thì dù có tìm cả thành Trường An này cũng không ai sánh kịp, thơ văn đàn hát, cầm kỳ thi họa, không thứ nào Cửu gia không biết. Ta thích hắn cũng làm người khác thấy lạ sao?"
Nàng đặt đũa xuống, nghiêng người dựa vào thành ghế “Về phần Khúc nhị công tử, hắn và Cửu gia nhà ta có nhiều thú vui chung. Tướng quân thấy nghi ngờ thì sao lại không hỏi hắn mà chất vấn ta?" Nàng đứng dậy, rót đầy ly rượu “Dù sao thì ta có nói gì Tướng quân cũng chẳng tin."
Hai người ngồi đến canh ba, Ân Trục Ly chẳng hứa hẹn gì, chuyến đi này của Khúc Thiên xem ra thật uổng công. Trong lòng ông hiểu rõ, người này cũng giống như ông, đều đang chờ thời cơ. Thẩm Đình Xa ra tay càng nhanh thì tướng sĩ dưới trướng sẽ càng tức giận, cơn giận này sẽ biến Thẩm Đình Xa thành kẻ thù của họ.
Mà ông cũng đã cùng đường, không thể xoay sở mới tình đến chuyện ủng lập Thẩm Đình Giao mà không tự mình đăng cơ. Ân Trục Ly nuôi sói, nhất định phải để cho con sói này đói sắp chết, ngay lúc nó van xin mới cho ăn, tránh việc nó cắn ngược lại mình.
Thương nhân, vốn giỏi nhất là tính tóan.
Khúc Thiên vừa đi không lâu, Ân Trục Ly còn chưa kịp rời khỏi Thiên Y Phường thì đã có người vội vã chạy vào, chính là Khúc nhị công tử Khúc Hoài Thương. Ân Trục Ly hơi bất ngờ “Sao huynh lại ở đây?"
Vẻ mặt của Khúc Hoài thương vô cùng kinh hoảng, chưa kịp ngồi xuống đã vội hỏi “Có phải cha đã phát hiện ra cái chết của Đại ca là do ta nhúng tay vào?"
“Suỵt." Ân Trục Ly chỉ ngón trỏ, ý bảo hắn ngậm miệng, thấp giọng trách “Huynh cũng quá lỗ mãng rồi, chuyện này sao có thể để ngay cửa miệng mà nói chứ?"
Khúc Hoài Thương cầm lấy bầu rượu trên bàn, nốc hết sạch rồi lại nói “Cuối cùng là cha đã nói gì với muội?"
Ân Trục Ly vỗ vỗ vai hắn, giọng nói thản nhiên “Huynh cứ yên tâm đi, ông ấy không phải kẻ hồ đồ, sẽ không nhắc tới chuyện này. Đừng nói là ông ta có lòng nghi ngờ, cho dù ông ta biết được lý do Khúc Lưu Thương chết, ông ấy cũng sẽ không đi điều tra! Chắc chắn!"
Khúc Hoài Thương thấy hai tay đổ mồ hôi lạnh “Muội không hiểu cha đâu, nếu ông ấy phát hiện ra ta…"
Ân Trục Ly ngắt lời hắn “Huynh ngốc quá, lúc này ông ấy chỉ còn một đứa con trai là huynh thôi, hiểu không? Nếu ông ta thật sự điều tra đương nhiên có thể tìm ra sự thật, nhưng ông ta phải làm sao? Giết huynh để đền mạng cho Khúc LƯu Thương chắc?"Nàng cười khẽ “Ngốc quá, không thể nào. Ông ta sẽ giả vờ như không biết, sống để bụng chết mang theo. Nên ông ta sẽ không điều tra, bất kể là Khúc Lưu Thương chết như thế nào thì người chết cũng không thể sống lại, ông ta chỉ còn có thể giữ người sống thôi."
Khúc Hoài Thương bán tín bán nghi, Ân Trục Ly vỗ vỗ vai hắn “Buổi tối đừng tùy tiện ra ngoài, lúc này Thẩm Đình Xa coi các người như cái gai trong mắt, sẽ rất nguy hiểm."
Khúc Hoài Thương vẫn còn hoảng hốt “Trục Ly, ta vẫn còn sợ. Ngày đó, đại ca chảy máu thấm đầy đất, huynh ấy… từ nhỏ tới lớn tuy huynh ấy không quá thân thiết với ta, nhưng chưa bao giờ bạc đãi ta, ta…"
Ân Trục Ly nghiêng người nhìn, nàng giỏi nhất là trấn an người khác “Không độc không phải trượng phu, nhị ca, huynh thấy Tướng quân hôm nay thanh danh hiển hách như vậy, cũng đã giẫm lên bao nhiêu xương máu của người khác mới leo lên được như vậy. Cho nên huynh chỉ cần nhớ, cái chết của Đại công tử chỉ là ngoài ý muốn, là tình cờ, không liên quan tới bất cứ ai. Muốn trách thì trách con ngựa chó má kia, bạ cái gì cũng ăn!"
“Không liên quan sao?" Khúc Hoài Thương thấp giọng hỏi. Ân Trục Ly khẳng định “Đúng vậy, không liên quan, một chút cũng không!"
Thẩm Đình Xa cũng có tính toán riêng, Thẩm Đình Giao đã hợp tác với Ân Trục Ly, nếu lúc này động vào Thẩm Đình Giao thì nhất định sẽ đắc tội với thành Phú Quý. Rút dây động rừng như vậy thật quá mạo hiểm, cho dù là giết được Thẩm Đình Giao, Ân Trục Ly và Khúc Thiên vẫn là mầm mống đại họa. Lúc này trước hết nên làm cho thế lực của Khúc Thiên suy yếu, một khi nắm được binh quyền trong tay thì dủ thành Phú QUý có mạnh thế nào cũng chỉ là thương gia, không thể làm gì được.
Tới ngày thứ hai, trong cung vẫn không triệu kiến, Thẩm Đình Xa phái người mang tới tặng Thẩm Đình Giao sâm quý và lộc nhung. Ân Trục Ly cũng nới lỏng quản lý với Cửu gia nhà mình.
Hậu viên Phúc Lộc Vương phủ, trời nắng chói chang.
Ân Trục Ly đang ngồi đánh cờ một mình, Hà Giản tới tìm, cảnh giác nàng “Xem ra tạm thời sẽ không có nguy hiểm, hắn chắc chắn đang dồn sức để đối phó với Khúc gia. Xem ra Khúc đại tướng quân sẽ gặp phiền phức hơn chúng ta rồi.Hà Giản đương nhiên là một người tinh tường hơn Cửu gia nhiều “Vương phi, trước mắt thì xem ra Khúc đại tướng quân vẫn không có dấu hiệu dao động. Có thể nói ông ta vô cùng son sắt với Tiên hoàng, nhưng nếu ông ta là một tên ngu trung, muốn giữ vững danh tiếng trung thần… chỉ sợ là rất nhanh sẽ tới phiên Cửu gia."
Ân Trục Ly thưởng trà, vẫn ngồi im không nói, một lúc sau mới cười to “Ông ta sẽ không, bởi vì bây giờ ông ta chỉ còn một mình Khúc Hoài Thương là giọt máu cuối cùng. Thẩm Đình Xa không tin tưởng Khúc Hoài Thương, nếu ông ta không dựa vào Cửu gia thì e rằng chỉ vài năm sau, Khúc gia sẽ tuyệt tự. Lúc đó sao ông ta dám đối diện với tổ tông Khúc gia đây?"
Hà Giản ngẩng đầu nhìn nàng, rồi lại nhanh chóng đưa mắt sang chỗ khác, cười lớn “Nhưng cho tới lúc này Khúc đại tướng quân vẫn không có phản ứng gì, Hà mỗ thật lo lắng…"
Ân Trục Ly lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, trong giọng nói vẫn còn ý cười “Tiên sinh không phải là thương nhân, thương nhân lúc ở thời điểm giao dịch sẽ không bao giờ nói giá, bởi vì nói giá là sẽ lập tức trở nên yếu thế. Chúng ta phải đợi đến khi đối phương thiếu kiên nhẫn, chủ động hạ giá, lúc đó chúng ta sẽ ở thế thượng phong." Nàng cười khẽ “Có điều Khúc đại tướng quân cũng không đợi được đâu, sớm thì hôm nay, muộn nhất là ngày mai, chắc chắn hắn sẽ tới."
Hà Giản cũng cười phụ họa, trong lòng cũng có chút hồi hộp – nữ nhân này làm việc vô cùng chặt chẽ và bình tính, từng bước đều tính toán tỉ mỉ, cho dù là tính kế trên đầu cha ruột mình cũng không hề nương tay, sau này chỉ sợ là…
Thấy Hà Giản im lặng, Ân Trục Ly lại cười to, đưa tay nắm lấy một quân cờ “Tiên sinh chắc chắn đang nghĩ rằng nữ nhân này quả nhiên là lòng dạ độc ác, sau này chắc chắn phải đề phòng, có phải không?"
Hà Giản hoảng sợ, lúc này đại sự của Cửu gia vẫn chưa thành, cần dựa vào nàng ta, tuyệt đối không thể đắc tội được “Sao vương phi lại nói lời đó? Vương phi và Cửu gia chúng ta có tình cảm hơn mười năm, hôm nay lại trở thành phu thê đồng tâm, Hà mỗ sao dám có suy nghĩ này… chẳng qua là Hà mỗ cảm thấy…"
Ân Trục Ly lại cười cười, ăn thêm một quân của Hà Giản, úp úp mở mở “Tiên sinh có lẽ thấy Trục Ly như vậy mà sinh ra làm nữ nhân, thật là đáng tiếc. Nếu sinh ra làm nam nhân, chắc chắn không chịu luồng cúi. Tới phiên tiên sinh."
Hà Giản đi đại một nước cờ “Đại đương gia thật quá thông minh, Hà mỗ thán phục."
Ân Trục Ly vẫn bình thản, lại ăn thêm một quân “Tiên sinh vừa bực bội, chắc chắn là đang nghĩ nữ nhân này thật láo toét, được một chút đã kiêu ngạo khắp nơi."
Đầu Hà Giản đầy mồ hôi “Xin vương phi đừng trêu chọc Hà mỗ mà."
Ân Trục Ly không nói gì nữa – ván cờ này, Hà Giản thua.
Gần đây, trong quân doanh có lệnh điều động bất thường, ở Khúc phủ cũng chẳng được yên ổn.
“Tướng quân, ngài còn muốn do dự tới lúc nào?" Khúc Thiên đứng trong thư phòng, mười mấy nam nhân cũng đứng đó, trong thư phòng không đốt đèn, nhưng sự tức giận lại hừng lên trong bóng tối. “Quân của chúng ta dù ở giữa mưa máu gió tanh vẫn không chùn chân, dù liều cả mạng này trong chiến đấu cũng không sợ, nhưng Tướng quân có biết, chết dưới đao của kẻ địch còn có thể nhắm mắt, bắt chúng ta chết dưới tay của Quốc chủ mình, huynh đệ chúng ta làm sao chịu nổi!"
Bình thường Khúc Thiên vẫn luôn quyết đoán, nhưng hôm nay lại do dự “Ta không phải là không nghĩ tới đó, nhưng một khi khởi binh, chúng ta sẽ không còn là thần tử nữa mà là phản tặc. Cho dù chúng ta đưa tân chủ mới lên ngôi, nhưng dưới ngòi bút của sử quan vẫn bị gọi là Loạn thần tặc tử!"
“Tướng quân" người đứng bên trái là Khúc Lộc – là tâm phúc của Khúc Thiên, giờ phút này hắn trầm giọng nói “Danh tiết có quan trọng vậy không, chúng ta đều là người thường, còn có gia đình vợ con. Chúng ta vì Đại Huỳnh cống hiến nửa đời, đổ ra biết bao nhiêu mồ hôi và máu, kết quả là ngay cả gia đình mình cũng không bảo vệ được sao?"
Khúc Thiên nói, có vẻ uể oải “Lui xuống trước đi, ta muốn suy nghĩ một lát."
Canh hai, Vân Thiên Y sai người tới thỉnh Ân Trục Ly, nói là Thiên Y phường có người muốn gặp nàng. Ân Trục Ly đi tới hậu viện của Thiên Y Phường thì thấy Khúc Thiên Khúc đại tướng quân. Ông ta ngồi cạnh cái bàn tròn, trên tay phải đang cầm chén trà nhỏ, mặc dù chờ đã lâu nhưng cũng chẳng thấy vẻ nóng nảy nào trên mặt ông.
Thấy Ân Trục Ly tới, ông ta cũng chẳng buồn đứng dậy, ngược lại còn có dáng vẻ của chủ nhà “Ngồi đi."
Ân Trục Ly mỉm cười, cũng không thèm so đo mà ngồi xuống, Vân Thiên Y tự mình dâng trà, không để một ai khác biết được cuộc gặp gỡ này.
“Ân Trục Ly", Khúc Thiên im lặng một lúc rồi mở miệng “Ta sẽ phò tá Cửu gia lên ngôi, nhưng ta có một điều kiện."
Ân Trục Ly lại không vội “Ta và ngài hiếm khi được ngồi cùng bàn, trước tiên khoan bàn đã. Thiên Y, sai người làm cho ta chút rượu thịt, đừng để Tướng quân đợi."
Vân Thiên Y và nàng cũng không phải sơ giao, đáp một tiếng rồi lui xuống. Khúc Thiên ngước mắt nhìn nàng, thời gian đã lâu, ông đã không còn nhớ được hình dáng của Ân Bích Ngô, trong trí nhớ chỉ còn lại nụ cười của nàng. Loại chuyện này ông đã làm qua, lúc này thấy vẻ lạnh nhạt của Ân Trục Ly thì trong lòng cũng có chút đề phòng.
Nhưng ông vẫn không nể mặt “Ta với ngươi vốn không có gì để nói. Ta đồng ý giúp Phúc Lộc vương lên ngôi, nhưng đổi lại ta cần một tấm Kim bài miễn tử, có thể đảm bảo cho Khúc gia của ta được bình an."
Ân Trục Ly thổi thổi chén trà nhỏ, im lặng một lúc rồi lại cười “Lời ấy của tướng quân hoang đường rồi, Ân mỗ xuất thân là thương nhân, lại là dâu nhà khác, sao dám nhận một lời nặng tựa Thái Sơn đó của Tướng quân đây?"
Khúc Thiên biết nàng vẫn đang đợi thời cơ, không khỏi thầm than trong lòng : thật là gian thương “Ân đại đương gia, cuối cùng là ngươi muôn thế nào? Ngươi đừng quên, môi hở thì răng lạnh."
Vân Thiên Y làm việc vô cùng nhanh chóng, không lâu sau đã mang rượu thịt lên. Hắn biết tình hình này vô cùng căng thẳng, nên cũng chỉ sai bảo những thâm tín. Ân Trục Ly gắp một miếng cá bỏ vào dĩa của Khúc Thiên, có chút áy náy “Không biết ngài thích gì, có điều ngài hành quân đánh giặc quanh năm, có lẽ cũng không quá câu nệ chuyện ăn uống, miễn cưỡng chắc cũng không sao."
Khúc Thiên nhìn nàng, bỗng nhiên hỏi “Ngươi nói ngươi chưa bao giờ hận ta, có thật thế không?"
Ân Trục Ly cười nhạt “Ân mỗ là thương nhân, thương nhân trọng hai chữ thành – tín, không nói láo."
Khúc Thiên dường như muốn phá tan sự thân tình dối trá này “Vậy vì sao ngươi lại gả cho Thẩm Đình Giao? Vì sao dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận Hoài Thương?"
Ân Trục Ly như nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, bèn cười ha ha “Sự nghi ngờ của Tướng quân cũng nặng quá rồi, ta và Cửu gia quen biết nhau từ lúc tám tuổi, có giao tình mười hai năm. Nhan sắc của Cửu gia thì dù có tìm cả thành Trường An này cũng không ai sánh kịp, thơ văn đàn hát, cầm kỳ thi họa, không thứ nào Cửu gia không biết. Ta thích hắn cũng làm người khác thấy lạ sao?"
Nàng đặt đũa xuống, nghiêng người dựa vào thành ghế “Về phần Khúc nhị công tử, hắn và Cửu gia nhà ta có nhiều thú vui chung. Tướng quân thấy nghi ngờ thì sao lại không hỏi hắn mà chất vấn ta?" Nàng đứng dậy, rót đầy ly rượu “Dù sao thì ta có nói gì Tướng quân cũng chẳng tin."
Hai người ngồi đến canh ba, Ân Trục Ly chẳng hứa hẹn gì, chuyến đi này của Khúc Thiên xem ra thật uổng công. Trong lòng ông hiểu rõ, người này cũng giống như ông, đều đang chờ thời cơ. Thẩm Đình Xa ra tay càng nhanh thì tướng sĩ dưới trướng sẽ càng tức giận, cơn giận này sẽ biến Thẩm Đình Xa thành kẻ thù của họ.
Mà ông cũng đã cùng đường, không thể xoay sở mới tình đến chuyện ủng lập Thẩm Đình Giao mà không tự mình đăng cơ. Ân Trục Ly nuôi sói, nhất định phải để cho con sói này đói sắp chết, ngay lúc nó van xin mới cho ăn, tránh việc nó cắn ngược lại mình.
Thương nhân, vốn giỏi nhất là tính tóan.
Khúc Thiên vừa đi không lâu, Ân Trục Ly còn chưa kịp rời khỏi Thiên Y Phường thì đã có người vội vã chạy vào, chính là Khúc nhị công tử Khúc Hoài Thương. Ân Trục Ly hơi bất ngờ “Sao huynh lại ở đây?"
Vẻ mặt của Khúc Hoài thương vô cùng kinh hoảng, chưa kịp ngồi xuống đã vội hỏi “Có phải cha đã phát hiện ra cái chết của Đại ca là do ta nhúng tay vào?"
“Suỵt." Ân Trục Ly chỉ ngón trỏ, ý bảo hắn ngậm miệng, thấp giọng trách “Huynh cũng quá lỗ mãng rồi, chuyện này sao có thể để ngay cửa miệng mà nói chứ?"
Khúc Hoài Thương cầm lấy bầu rượu trên bàn, nốc hết sạch rồi lại nói “Cuối cùng là cha đã nói gì với muội?"
Ân Trục Ly vỗ vỗ vai hắn, giọng nói thản nhiên “Huynh cứ yên tâm đi, ông ấy không phải kẻ hồ đồ, sẽ không nhắc tới chuyện này. Đừng nói là ông ta có lòng nghi ngờ, cho dù ông ta biết được lý do Khúc Lưu Thương chết, ông ấy cũng sẽ không đi điều tra! Chắc chắn!"
Khúc Hoài Thương thấy hai tay đổ mồ hôi lạnh “Muội không hiểu cha đâu, nếu ông ấy phát hiện ra ta…"
Ân Trục Ly ngắt lời hắn “Huynh ngốc quá, lúc này ông ấy chỉ còn một đứa con trai là huynh thôi, hiểu không? Nếu ông ta thật sự điều tra đương nhiên có thể tìm ra sự thật, nhưng ông ta phải làm sao? Giết huynh để đền mạng cho Khúc LƯu Thương chắc?"Nàng cười khẽ “Ngốc quá, không thể nào. Ông ta sẽ giả vờ như không biết, sống để bụng chết mang theo. Nên ông ta sẽ không điều tra, bất kể là Khúc Lưu Thương chết như thế nào thì người chết cũng không thể sống lại, ông ta chỉ còn có thể giữ người sống thôi."
Khúc Hoài Thương bán tín bán nghi, Ân Trục Ly vỗ vỗ vai hắn “Buổi tối đừng tùy tiện ra ngoài, lúc này Thẩm Đình Xa coi các người như cái gai trong mắt, sẽ rất nguy hiểm."
Khúc Hoài Thương vẫn còn hoảng hốt “Trục Ly, ta vẫn còn sợ. Ngày đó, đại ca chảy máu thấm đầy đất, huynh ấy… từ nhỏ tới lớn tuy huynh ấy không quá thân thiết với ta, nhưng chưa bao giờ bạc đãi ta, ta…"
Ân Trục Ly nghiêng người nhìn, nàng giỏi nhất là trấn an người khác “Không độc không phải trượng phu, nhị ca, huynh thấy Tướng quân hôm nay thanh danh hiển hách như vậy, cũng đã giẫm lên bao nhiêu xương máu của người khác mới leo lên được như vậy. Cho nên huynh chỉ cần nhớ, cái chết của Đại công tử chỉ là ngoài ý muốn, là tình cờ, không liên quan tới bất cứ ai. Muốn trách thì trách con ngựa chó má kia, bạ cái gì cũng ăn!"
“Không liên quan sao?" Khúc Hoài Thương thấp giọng hỏi. Ân Trục Ly khẳng định “Đúng vậy, không liên quan, một chút cũng không!"
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa