Kim Bút Thần Hiệp
Chương 9: Trong đầm rồng mây mưa vần vũ

Kim Bút Thần Hiệp

Chương 9: Trong đầm rồng mây mưa vần vũ

Kỳ Liên Tiên Viên một trảo vung tới, tên võ sư tránh né không kịp, bị chộp trúng bả vai, chỉ lùi sau nửa bước liền ngã lăn ra đất.

Kỳ Liên Tiên Viên sau khi đắc thủ, chẳng thèm đếm xỉa đến đối phương, xoay người một vòng, liền đuổi theo tên võ sư mặt rỗ đang định quay về chỗ ngồi.

Tên võ sư mặt rỗ dĩ nhiên đâu chịu tỏ ra hèn kém, quay người vung roi, giao chiến với Kỳ Liên Tiên Viên.

Hai gã tráng đinh chạy nhanh vào sân nhanh chóng kéo hai tử thi ra ngoài.

Phía bên kia bàn, Kim Đao Vô Địch chẳng rõ đã nói những gì với bọn võ sư Đại Thiên, chỉ thấy họ gật gật đầu, bèn có hai người đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, sóng vai đi vào trong sân.

Đoạt Hồn Kim Tiêu vội quay sang Do Nhân Kiệt hỏi :

- Hộ giáo có chỉ thị gì chăng?

Do Nhân Kiệt ánh mắt chớp động, ngẫm nghĩ chốc lát mới nói :

- Không có gì, hãy chọn lấy hai người thân nhau là được!

Đoạt Hồn Kim Tiêu liền quay lại lớn tiếng nói :

- Trịnh hộ pháp và Tiền hộ pháp hãy xuất trận!

Hai Bạch kỳ hộ pháp ấy là biểu huynh đệ, một sử dụng côn tam khúc và một sử dụng quỷ đầu đao, nghe lệnh liền hăm hở đứng lên bước ra sân.

Do Nhân Kiệt đôi mắt trông theo hai Bạch kỳ hộ pháp ra sân, ngoài mặt tuy rất bình thản, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Chàng biết đối phương một lần phát xuất hai võ sư, dụng ý chẳng ngoài cậy vào ưu thế nhân lực, định với phương cách một chọi một lần nữa tiêu diệt các hộ pháp bên chàng.

Sự thật trước mắt hiển nhiên, kết quả đối kháng giữa bảy Bạch kỳ hộ pháp với bảy võ sư Đại Thiên, tất nhiên sẽ là lưỡng bại câu thương, không bên nào có người bình an vô sự.

Và sau đó, kẻ tiếp tục xuất chiêu nhất định sẽ là Đại Thiên Tứ Khách với bốn Huỳnh kỳ hộ pháp của bên chàng.

Trong số Đại Thiên Tứ Khách có hai người dùng binh khí và hai người dùng quyền chưởng. Còn bốn Huỳnh kỳ hộ pháp bên chàng, nếu Thiên Yếm Tẩu không khinh địch, đối phó với Thiết Chưởng Khai Sơn hoặc Lưu Tinh Song Quyền thì không thành vấn đề, Đoạt Hồn Kim Tiêu thì hôm qua đã có thi thố một thủ pháp phóng tiêu, quả nhiên chẳng phải tầm thường, bất luận gặp Thiết Chưởng Khai Sơn hay Lưu Tinh Song Quyền thì cũng không đến đỗi bại.

Điều chàng lo nhất là Song Chùy Lôi Công và Hoa Diện Nhân Đồ, mặc dù hai người cũng sử dụng binh khí, nhưng liệu có đương cự nổi với Kim Đao Vô Địch và Nhất Kiếm Phong Quan hay không?

Tính tới tính lui, rốt cuộc chỉ có Hắc Bạch hai lão quái là không sao thu xếp được.

Lúc hai lão quái ấy song chiến Tụ Thủ Thần Y, chàng đã nhận thấy hết sức rõ ràng, muốn hàng phục được họ, phóng mắt nhìn ra võ lâm đương kim, có lẽ chỉ một người làm được, đó chính là ân sư Tiêu Dao thư sinh Liễu Tử Phong.

Hôm ấy, hiển nhiên là lưỡng quái có việc cần nhờ nên đã không dám thẳng tay với Tụ Thủ Thần Y, bằng không Tụ Thủ Thần Y sớm đã táng mạng đương trường rồi.

Bây giờ biết giải quyết thế nào về sự hiện diện của Song quái đây? Do Nhân Kiệt bất giác liếc mắt nhìn vào trong trang, nhưng trong ấy chẳng chút động tĩnh, hiển nhiên Ngô Văn Khâm và Khâu Bá Thường vẫn chưa xâm nhập được vào trang.

Ngay khi ấy, trong sân bỗng vang lên một tiếng rú thảm thiết, tiếp đến là tiếng cười vang của Thiên Yếm Tẩu, các Bạch kỳ hộ pháp cũng reo mừng inh ỏi.

Do Nhân Kiệt liền quay nhìn vào trong sân, thì ra Kỳ Liên Tiên Viên lại đắc thủ lần nữa, đã một trảo hạ sát tên võ sư mặt rỗ.

Do Nhân Kiệt chẳng hiểu sao, bỗng sinh lòng thương tiếc Kỳ Liên Tiên Viên, bèn quay sang Đoạt Hồn Kim Tiêu nói :

- Hãy mau phái người thay thế Lương hộ pháp!

Đoạt Hồn Kim Tiêu chẳng dám chậm trễ, lập tức quay người khoát tay nói :

- Ung hộ pháp hãy ra thay thế Lương hộ pháp mau!

Chẳng ngờ hai tên võ sư còn lại phía bên kia vừa thấy tên võ sư mặt rỗ táng mạng, không chờ lệnh ban đã cùng cầm roi phóng ra. Rốt cuộc vị Bạch kỳ hộ pháp họ Ung tuy đã ra sân, nhưng Kỳ Liên Tiên Viên Lương Tông Nghiêu vẫn chưa thể thoát thân.

Do Nhân Kiệt khẽ buông tiếng thở dài, đành phó mặc cho định số an bài.

Giờ đây trong sân, đôi bên đã tăng lên đến bốn nhóm tám người, tất cả đều sử dụng binh khí, cương nhu dài ngắn đủ cả, nhất thời binh khí loang loáng, bóng người ngang dọc, tiếng quát tháo liên hồi, khiến người xem hoa cả mắt.

Thiên Yếm Tẩu, Song Chùy Lôi Công và Hoa Diện Nhân Đồ bởi đối phương đã tổn thất ba võ sư mà bên mình chỉ mất có một Hắc kỳ hộ pháp, càng lúc càng thêm phấn khởi, la ó liên hồi cổ vũ cho đồng bọn.

Chỉ có Do Nhân Kiệt cõi lòng mỗi lúc càng thêm trĩu nặng, bởi chàng hiểu rõ, khi nào cuộc chiến giữa bảy Bạch kỳ hộ pháp với bảy võ sư Đại Thiên kết thúc, bấy giờ nhất định vận rủi sẽ bắt đầu đến với phía bên này.

Đúng như sự tiên liệu của Do Nhân Kiệt, hai tên võ sư Đại Thiên ra sân trước tiên, quả nhiên dưới sự chỉ dẫn của Kim Đao Vô Địch, đã giở ra chiến thuật mới.

Lúc giao đấu tuy là một đối một, song thừa lúc di chuyển đột nhiên bỏ đối thủ chính, bất ngờ tấn công một kẻ địch khác từ phía sau.

Thế nhưng, bên này qua sự sắp xếp đơn giản của Do Nhân Kiệt, chiến thuật mới của hai tên võ sư Đại Thiên chưa thể thu đạt hiệu quả.

Bởi hai hộ pháp họ Trịnh và họ Tiền là biểu huynh đệ, trong khi giao chiến vẫn luôn quan tâm cho nhau, có mấy lần hai tên võ sư Đại Thiên giở chiến thuật ấy, suýt nữa còn bị họ thừa cơ đả thương. Hai tên võ sư Đại Thiên thấy mưu kế bất thành, nhuệ khí liền sút giảm rất nhiều, do đó phía Thiên Ma giáo lại dần dần chiếm thế thượng phong.

Về phía nhóm của Ưng hộ pháp, bên nào cũng nửa cân tám lạng, cục diện như trận chiến đầu tiên, nhất thời bất phân thắng bại.

Kỳ Liên Tiên Viên bởi liên tục giao chiến hai trận, chân lực tiêu hao quá nhiều, lúc này đã dần dần núng thế.

Ngay khi ấy, Kim Đao Vô Địch chẳng rõ lại nghĩ ra ý kiến gì mới, bỗng quay sang Nhất Kiếm Phong Quan ngồi bên kề tai nói khẽ, chỉ thấy Nhất Kiếm Phong Quân gật đầu lia lịa, ra chiều hết sức tán thành.

Do Nhân Kiệt chợt động tâm, không kịp chờ Đoạt Hồn Kim Tiêu truyền đạt, vội quay sang Hoa Diện Nhân Đồ nói :

- Lữ hộ pháp hãy lưu ý cái tên đeo đao kia, chuẩn bị ứng chiến!

Thế nhưng, cho dù Do Nhân Kiệt luôn giành lấy tiên cơ, song phen này đã bị Kim Đao Vô Địch đi trước một bước.

Hoa Diện Nhân Đồ đang tập trung hết sức chú ý vào trong đấu trường, bỗng nhận được lệnh chuẩn bị ứng chiến, quá mừng rỡ nhất thời chưa nghe rõ hết lời nói của Do Nhân Kiệt, đến khi chàng lặp lại một lần nữa thì Kim Đao Vô Địch đã phi thân ra sân đấu.

Kim Đao Vô Địch quả là xảo quyệt, vừa hạ chân xuống đấu trường đã lớn tiếng nói :

- Cam sư phụ và Ôn sư phụ hãy tạm lui, để Từ mỗ tiếp hai vị đại hộ pháp Thiên Ma này cho!

Ngay khi đang nói, ngọn kim đao trong tay đã vung lên, chỉ thấy ánh vàng lấp loáng, nhanh như chớp quét về phía Trịnh Tiền hai người.

Hai biểu huynh đệ này đang chiếm phần thượng phong và sắp giành được phần thắng, nằm mơ cũng chẳng ngờ vị cao thủ Đại Thiên sơn trang này lại đột ngột ra tay như vậy, vừa định quay lại chống đỡ thì lưỡi đao đã đến gần, chỉ thấy ánh đỏ lóe lên, hai luồng suối máu đã phún ra, hai mảnh xương đầu của họ đã bị chém bay đi.

Nhóm Thiên Ma giáo thấy vậy liền tức thì nhốn nháo cả lên, hòa với tiếng la hét giận dữ là tiếng bàn đổ ghế ngả, mắt thấy một trận hỗn chiến đã sắp xảy ra.

Song Do Nhân Kiệt biết rõ đó chính là gian kế của đối phương, một khi cuộc hỗn chiến diễn ra, nhất định Song quái sẽ tham dự, vậy thì hậu quả về phía mình chắc chắn sẽ vô cùng thảm hại.

Do đó, chàng bắt buộc phải cố giữ bình tĩnh, kịp thời gắt giọng quát :

- Lữ hộ pháp ra trận, tất cả ngồi xuống ngay!

Trong khi ấy, Đoạt Hồn Kim Tiêu vẫn ngồi yên bất động. Chàng quát xong, hai Bạch kỳ hộ pháp ở bàn thứ ba sửa lại ghế ngồi xuống trước tiên, Thiên Yếm Tẩu và Song Chùy Lôi Công cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng lẳng lặng ngồi xuống.

Thật ra ngay khi mọi người ồn ào nhốn nháo, Hoa Diện Nhân Đồ Lữ Công Kiện đã cầm đao phi thân ra sân đấu. Y quả không hổ với cái tên “nhân đồ", có lẽ nhận thấy hai Bạch kỳ hộ pháp có thể nói là đã chết bởi tay mình, nên khi ra sâu đấu, bề ngoài là nhắm vào Kim Đao Vô Địch, nhưng khi sắp đến gần, đột ngột lướt sang bên, lao nhanh về phía hai võ sư Đại Thiên đang quay người toan trở về chỗ ngồi.

Chỉ nghe “vút vút" hai tiếng, ngọn phong đao chớp nhoáng quét ra, hai đầu người đã rơi xuống đất.

Kim Đao Vô Địch tức giận mắng :

- Khốn kiếp, thật là đê hèn...

Hoa Diện Nhân Đồ cười hăng hắc :

- Quá khen, kẻ này thật hổ thẹn, chẳng dám nhận đâu, đó gọi là có quá có lại thôi!

Thiên Yếm Tẩu khoái chí cười to :

- Thú vị quá, thú vị quá! Lão Lữ chúng ta tuyệt thật!

Đoạn cùng Song Chùy Lôi Công cười vang, tựa hồ đã quên mất cái chết của Trịnh Tiền hai người.

Cùng trong lúc ấy, Kỳ Liên Tiên Viên bởi quá kiệt sức, bị roi của một tên võ sư quét trúng mắt trái, quá đau đớn, Kỳ Liên Tiên Viên chững người, lại bị võ sư ấy bồi thêm một roi vào lưng khá mạnh, Kỳ Liên Tiên Viên lảo đảo chúi tới, há miệng phún ra một ngụm to máu tươi.

Tên võ sư ấy chẳng chịu buông tha, lại vung roi lao tới lần thứ ba.

Kỳ Liên Tiên Viên nghe tiếng gió rít sau lưng, vội ném bỏ một ngọn quỷ trảo, đưa tay bụm lấy tròng mắt trái bị lòi ra ngoài, dốc hết tàn lực, thân trên cong xuống, một chân chỏi đất quay phắt ra sau, tay phải vận hết sức ném bừa ra ngọn quỷ trảo còn lại.

Tên võ sư vung roi lên gạt, ngọn quỷ trảo bay trượt qua vai, làm rách một chút da nơi cổ, tên võ sư bởi không cảm thấy đau nên chẳng chú ý, lại vung roi quét tới. Kỳ Liên Tiên Viên rú lên một tiếng thảm thiết, ngã úp xuống mặt đất.

Tên võ sư ấy thu roi quay người, vừa đi được mấy bước, bỗng cảm thấy xây xẩm mặt mày, rồi cũng buông roi ngã lăn ra đất.

Bạch kỳ hộ pháp họ Ưng cùng một tên võ sư Đại Thiên khác rượt đuổi nhau, lúc này đã ra xa đến một góc quảng đường. Đây là trận cuối cùng giữa bảy Bạch kỳ hộ pháp với bảy võ sư Đại Thiên, nhưng vì sự xuất trận của Kim Đao Vô Địch và Hoa Diện Nhân Đồ, nên không còn ai chú ý đến họ nữa.

Giờ đây, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào Kim Đao Vô Địch với Hoa Diện Nhân Đồ. Lúc này trong đấu trường, Kim Đao Vô Địch đưa mắt ngắm nhìn Hoa Diện Nhân Đồ, sau cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt rỗ chằng rỗ chịt của đối phương, trố mắt hỏi :

- Vị này phải chăng là Nhân Đồ Lữ bằng hữu, đại danh lừng lẫy vùng Hàm Đan trước kia?

Hoa Diện Nhân Đồ quắc mắt :

- Phải thì sao?

Kim Đao Vô Địch gật đầu :

- Rất hân hạnh! Được gặp đối thủ như Lữ bằng hữu đâu phải dễ dàng.

Hoa Diện Nhân Đồ liền bước tới một bước :

- Những lời vớ vẩn đã nói hết chưa?

Kim Đao Vô Địch lẹ làng lùi sau một bước, mắt vẫn chằm chặp nhìn vào mặt Hoa Diện Nhân Đồ.

Hoa Diện Nhân Đồ cũng chỉ tiến tới một bước rồi đứng yên, hai người lúc mới ra sân ngang tàn thế kia, giờ đây đối mặt với kình địch vẫn chẳng dám mảy may khinh suất.

Lúc này cả quảng trường im phăng phắc, chỉ nơi góc tây bắc là thỉnh thoảng vang lên tiếng quát tháo của Ưng hộ pháp và tên võ sư kia, và ngay cả Thiên Yếm Tẩu lúc này cũng ra chiều hồi hộp căng thẳng.

Kim Đao Vô Địch và Hoa Diện Nhân Đồ lúc này đều cầm đao bên tay phải, tay trái bấm quyết và thoáng khom lưng, thân trên ngã ra trước, mũi đao và chỉ quyết trỏ sang hai bên mặt đất, mắt trừng trừng nhìn vào mặt đối phương.

Giờ đây, chân hai người bắt đầu di động...

Kim Đao Vô Địch tiến một bước thăm dò sang trái, Hoa Diện Nhân Đồ liền tiến một bước sang phải, thế là khoảng cách giữa hai người chừng hai trượng vẫn không thay đổi.

Hai người cứ thế lại đứng gườm nhau một hồi. Kim Đao Vô Địch lại tiến thêm một bước ngắn thăm dò, đồng thời ngọn kim đao trong tay nhẹ vung một cái.

Lần này Hoa Diện Nhân Đồ không có phản ứng gì, chỉ ánh mắt hung tợn vẫn nhìn chằm chặm vào đối phương và nhếch môi cười khinh miệt.

Kim Đao Vô Địch dường như trong một thoáng ấy đã nắm được huyền cơ chế địch, buông tiếng quát vang, vung đao lao tới như cơn gió lốc.

Chỉ nghe “vút vút" hai tiếng đao xé gió, hai bóng người nhập vào rồi tách ra ngay, nơi đứng trước của Hoa Diện Nhân Đồ hiện ra một vũng máu tươi, nhất thời chẳng rõ là của ai. Tuy nhiên, hai người đều không bị ảnh hưởng mảy may bởi thương tích ấy.

Hai người vừa tách nhau ra, liền nhanh chóng quay lại, cùng buông ra một tiếng quát vang, lại lao vào nhau lần nữa.

Ánh đao lấp loáng, hai bóng người lại nhập vào nhau... nhưng điều khác lạ trước là không tách ra nữa. Chỉ thấy hai người ôm chặt lấy nhau như thế bạn thân lâu ngày gặp lại, nhưng sau lưng họ đều ló ra một phần mũi đao nhuốm máu và hãy còn nhè nhẹ rung động.

Dưới chân hai người, máu tươi hệt như hai con rắn đỏ trườn ngược chiều nhau, ngoằn ngoèo dài ra dần...

Sau đó, trong hai người chẳng rõ ai đã buông ra một tiếng rên rỉ như thở dài, rồi thì cùng lúc ngã xuống vũng máu.

Mọi người lúc này mới thở hắt ra một hơi dài, như chợt tỉnh trong cơn mơ.

Phía bên kia, Thiết Chưởng Khai Sơn và Lưu Tinh Song Quyền không chờ bọn tráng đinh thu dọn chiến trường, tung mình lên không như hai con hạc xám, cùng hạ người xuống giữa sân.

Do Nhân Kiệt vốn định giao cho Thiên Yếm Tẩu và Đoạt Hồn Kim Tiêu đối phó với hai người này, để lại Song Chùy Lôi Công về sau đối phó với Nhất Kiếm Phong Quan. Nhưng ngay khi ấy tình thế bỗng có chuyển biến mới, chàng tình cờ quay đi, phát hiện trong trang đang có một luồng khói bốc lên, theo lời ước hẹn, nhất định là Thất Tinh Kiếm và Như Ý Côn đã đắc thủ rồi. Vậy thì trong lúc này, giữ lại Đoạt Hồn Kim Tiêu dĩ nhiên là tốt hơn Song Chùy Lôi Công nhiều.

Do Nhân Kiệt liền thay đổi ý định, khoát tay quát :

- Đoan Mộc hộ pháp với Tần hộ pháp hãy ra tiếp chiêu!

Thiên Yếm Tẩu và Song Chùy Lôi Công sớm đã háo hức xuất trận, nên Do Nhân Kiệt chưa dứt lời, hai người đã tranh nhau phi thân vào quảng trường.

Thiên Yếm Tẩu nhanh chân hơn một chút nên đón lấy Thiết Chưởng Khai Sơn đi trước, Song Chùy Lôi Công chẳng còn sự lựa chọn nào khác, đành giao chiến với Lưu Tinh Song Quyền.

Giờ đây chẳng kể bọn tráng đinh đôi bên chỉ còn lại bốn người, phía bên kia là Thái Công Minh Trang chủ, Nhất Kiếm Phong Quan và Hắc Bạch song quái. Phía bên này Do Nhân Kiệt, Đoạt Hồn Kim Tiêu và hai Bạch kỳ hộ pháp.

Còn về Ưng hộ pháp và tên võ sư Đại Thiên lúc này chẳng rõ đã đi đâu mất tăm.

Giờ đây nhân số đôi bên tuy bằng nhau, nhưng thực lực thì chênh lệnh nhau rất nhiều, nếu tiếp tục với phương thức một đấu một, lúc khởi đầu bên phía Do Nhân Kiệt rất có thể may mắn thắng được hai trận, nhưng đến khi Hắc Bạch song quái giải quyết xong hai Bạch kỳ hộ pháp, có lẽ tất cả mười hai người bên phía chàng sẽ cùng chung số phận.

Đoạt Hồn Kim Tiêu bỗng hơ hải thấp giọng nói :

- Hộ giáo mau xem trong trang kìa...

Do Nhân Kiệt cúi đầu khẽ tiếp lời :

- Bổn tọa trông thấy rồi, đó chính là do Ngô Khâu nhị vị hộ pháp đã phóng hỏa.

Tiền hộ pháp hãy chuẩn bị sẵn pháo hiệu để báo với nhóm Dương hộ pháp đến đây yểm trợ chúng ta rút lui, hai lão già phía bên kia võ công cao thâm khôn lường, hai ta không đương cự nổi đâu.

- Hai lão ấy là ai vậy?

- Hắc Bạch song quái ở Đại Hồng Sơn!

Đoạt Hồn Kim Tiêu sửng sốt, ngay khi ấy hai gã tráng đinh hơ hải từ trong trang loạng choạng xông ra, chạy như bay về phía quảng trường.

Thái Công Minh nghe xong báo cáo của hai gã tráng đinh, mặt liền dâng đầy sát khí. Nhất Kiếm Phong Quan ngồi cạnh không chờ sai bảo, đứng phắt dậy, cùng hai gã tráng đinh báo tin vội vã chạy vào trong trang.

Đoạt Hồn Kim Tiêu quét mắt nhìn thế lửa mỗi lúc mỗi dữ dội trong trang, thoáng lộ vẻ lo lắng thấp giọng hỏi :

- Hộ giáo, phóng tín hiệu được chưa?

Do Nhân Kiệt mắt chăm chú nhìn trận đấu, chầm chậm lắc đầu :

- Khoan, chờ lát đã!

Bởi chàng biết nếu phóng pháo hiệu lúc này rất đúng thời cơ, nhưng như vậy thì kế hoạch của chàng ắt sẽ thất bại. Phen này chàng dẫn người đến Đại Thiên sơn trang mục đích chủ yếu là thừa cơ hội tiêu diệt một phần thực lực của Thiên Ma giáo. Giờ đây tuy đã chết tất cả tám hắc bạch kỳ hộ pháp, nhưng linh hồn của Ma giáo là Huỳnh kỳ hộ pháp thì chỉ mới trừ được một Hoa Diện Nhân Đồ, nhất là Thiên Yến Tẩu và Song Chùy Lôi Công hiện đang giao chiến đều là hung thủ trọng yếu trong vụ án Thiên Long phủ, càng chẳng thể dung thứ được. Nếu phóng pháo hiệu lúc này, chẳng khác nào mở ra một con đường sống cho hai ma đầu ấy, thà rằng chàng mạo hiểm còn hơn.

Lúc này ở phía bên kia, sau khi Nhất Kiếm Phong Quan bỏ đi, Thái Công Minh quay sang chẳng rõ nói gì với Hắc Bạch song quái, hai lão quát vật nghe xong gật đầu liên hồi, đoạn đứng lên chậm rãi bước vào trong quảng trường.

Đoạt Hồn Kim Tiêu vừa thấy Hắc Bạch song quái bước ra, hồi hộp nói :

- Nguy rồi, hai lão già ấy đã ra khiêu chiến, hãy để cho Cố hộ pháp và Diêu hộ pháp ra đương cự trước được chăng?

Do Nhân Kiệt xua tay trầm giọng nói :

- Đừng sợ, hãy lo chú ý theo dõi lão Thái Công Minh, đừng cho lão ta giở trò mới, còn về hai lão già kia, bổn tọa tự có cách ứng phó!

Đoạn đưa tay ra sau lưng rút lấy đôi Tam Lăng thích và chầm chậm đứng lên.

Đoạt Hồn Kim Tiêu kinh hãi nói :

- Hộ giáo định...

Do Nhân Kiệt gật đầu bình tĩnh tiếp lời :

- Phải, bổn tọa định đích thân ra giao đấu với hai lão già ấy, mọi người khỏi lo cho bổn tọa, chỉ cần luôn chú ý theo dõi Đoan Mộc hộ pháp với Tân hộ pháp, nếu hai người mà bị thua bại, hãy tức khắc phóng pháo hiệu ngay!

Đoạn nương chân đạp ghế, sải bước ra đón Song quái.

Hắc Bạch song quái dừng lại cách bàn chừng bốn trượng, gương mặt trơ lạnh không lộ chút vẻ gì, hệt như hai pho tượng đá.

(mất 2 trang, tập 5 trang 27-28)

bỗng vang lên vài tiếng rú thảm thiết, dường như Độc Châu Tam Nương và sáu Hắc kỳ hộ pháp đang gặp một sức tấn công chẳng thể kháng cự.

Do Nhân Kiệt tuy chẳng bận tâm đến sự sống chết của họ, nhưng bởi biến cố xảy ra quá bất ngờ, nhất thời chưa rõ họa hay phúc, vẫn không khỏi giật mình kinh hãi.

Tiếng rú thảm vang lên không lâu, đã thấy hai nam một nữ từ trong rừng lần lượt phóng ra, vẻ rất hốt hoảng chạy về phía quảng trường này.

Người chạy trước tiên chính là Độc Châu Tam Nương Dương Hoa Điền, theo sau là hai Hắc kỳ hộ pháp máu me đầy mình.

Khi ba người sắp đến gần quảng trường, trong rừng lại phóng ra ba bóng người mảnh khảnh, đó là ba lão nhân áo xám thân pháp nhanh khôn tả, sau khi ra khỏi rừng, chỉ ba bốn cái tung mình đã đuổi theo kịp hai Hắc kỳ hộ pháp.

Chỉ thấy lão nhân áo xám đi đầu phất nhẹ tay áo, hai Hắc kỳ hộ pháp liền tức thì ngã lăn ra đất.

Ở phía bên kia, vị Thái trang chủ Đại Thiên sơn trang thoáng biến sắc mặt, đột nhiên lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, hai tay dang ra vỗ nhẹ, người đã vọt lên không, hệt như một luồng khói nhẹ bay vào trong trang.

Trong quảng trường, Thiết Chưởng Khai Sơn và Lưu Tinh Song Quyền thấy chủ nhân bỗng lặng lẽ bỏ đi, biết ngay là có điều không ổn, bèn cùng cất lên một tiếng huýt dài, giả vờ tấn công dồn dập, sau đó vụt xoay người, cũng tung mình như bay vào trong trang.

Thiên Yếm Tẩu và Song Chùy Lôi Công bởi không dám phân tâm, nên chưa hay biết về sự xuất hiện của ba lão nhân áo xám, lúc này thấy hai đối thủ chưa bại đã rút chạy, ngơ ngác đứng tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời chẳng biết làm sao cho phải.

Ba lão nhân áo xám đuổi theo đến quảng trường, hai lão nhân đi trước còn định tiếp tục đuổi theo Độc Châu Tam Nương, nhưng lão nhân đi sau cùng quét mắt nhìn quanh, bỗng lớn tiếng nói :

- Này, lão đại, thôi hãy mặc ả ta đi!

Hai lão nhân áo xám đi sau đưa tay chỉ Thiên Yếm Tẩu và Song Chùy Lôi Công, ha hả cười vang nói :

- Lão đại và lão tam có nhận ra hai người này không?

Hai lão nhân được gọi là lão đại và lão tam sau khi nhìn rõ tướng mạo của Thiên Yếm Tẩu và Song Chùy Lôi Công, hai người đều lộ vẻ vui mừng, bèn chẳng nói chẳng rằng, quay người lao về phía hai lão ma đầu ấy.

Do Nhân Kiệt chợt nhớ ra, vội hướng về Song quái truyền âm nói :

- Báo cáo nhị vị lão tiền bối, ba người ấy chính là Thiên Sơn tam nghĩa rất được giới võ lâm kính ngưỡng trước kia, hôm nay đến đây chủ yếu là tìm Thái Công Minh, họ Thái đã bỏ trốn rồi, nhị vị còn ở đây bán mạng cho y nữa sao?

Song quái ngớ người, ngoảnh nhìn ra sau quả thấy Thái Công Minh đã biến mất, bất giác đều lộ vẻ bối rối lẫn tức giận. Có lẽ chợt nhớ ra ái đồ hãy còn trong trang, Song quái chẳng thèm đếm xỉa đến Thiên Sơn tam nghĩa, phi thân như bay vào trang.

Lão nhị trong Tam nghĩa lại quét mắt nhìn quanh, sau đó đi về phía Do Nhân Kiệt.

Qua lời kể của ân sư, Do Nhân Kiệt được biết Tam nghĩa lão đại là Triệu Bưu, ngoại hiệu là Kim La Hán. Lão nhị Viên Trung Hòa, ngoại hiệu Kỳ Chính Thủ. Lão tam Ngôn Cập Nghĩa, ngoại hiệu Bách Biến Chưởng. Lúc này người đang đi về phía chàng là lão nhị, tất nhiên chính là Kỳ Chính Thủ Viên Trung Hòa.

Đồng thời chàng đã biết là qua ân sư, Tam nghĩa cũng biết hết về chàng. Do đó, lúc này Kỳ Chính Thủ đang đi về phía chàng, chàng không lo sẽ cùng chung số phận với Thiên Yếm Tẩu và Song Chùy Lôi Công, muốn cho đối phương hiểu được mình là ai, chỉ cần một câu nói là đủ.

Kỳ Chính Thủ dừng lại cách chàng chừng bảy tám bước, ngẩng lên lạnh lùng hỏi :

- Tôn giá phải chăng cũng là đại hộ pháp của Thiên Ma giáo?

Do Nhân Kiệt thấy Đoạt Hồn Kim Tiêu và Độc Châu Tam Nương đang lo lắng nhìn về phía này, biết chẳng thể nói nhiều, đành đưa đôi Tam Lăng thích lên chập lại trước ngực, ngạo nghễ đáp :

- Tại hạ Công Tôn Tiết, ngoại hiệu...

Kỳ Chính Thủ mắt bỗng rực lên, tiếp lời :

- Ác Quân Bình chớ gì?

- Không sai, Ác Quân Bình chính là tại hạ, lão bằng hữu kể ra cũng còn có được chút hiểu biết!

Kỳ Chính Thủ chẳng những không chút tức giận bởi những lời lẽ xấc xược của Do Nhân Kiệt, trái lại còn nhếch môi cười, đồng thời lại ngắm nhìn chàng từ đầu đến chân một lần nữa.

Do Nhân Kiệt sợ vị kỳ nhân tiền bối này nhất thời quên mất hoàn cảnh hiện tại, bèn giả vờ sấn tới một bước, với giọng sắc lạnh nói tiếp :

- Lão bằng hữu xưng hô thế nào, có thể cho biết chăng?

Kỳ Chính Thủ như cũng chợt nhớ ra điều ấy, khẽ buông tiếng cười khẩy, vung tay áo phất ra một luồng kình phong cương nhưng không mạnh, lạnh lùng nói :

- Cỡ hạng tầm thường như ngươi chưa xứng đâu!

Đoạn tung mình lên không, lao nhanh vào trong trang.

Kỳ Chính Thủ vừa bỏ đi, Đoạt Hồn Kim Tiêu và Độc Châu Tam Nương liền bước nhanh đến trước mặt Do Nhân Kiệt.

Đoạt Hồn Kim Tiêu mặt mày tái mét thấp giọng nói :

- Thật may cho hộ giáo!

Do Nhân Kiệt vờ không hiểu nói :

- Gì mà may?

- Hộ giáo không biết ba lão già ấy là ai thật ư?

- Họ là ai vậy?

Đoạt Hồn Kim Tiêu hạ giọng thật thấp :

- Ba lão già ấy chính là Thiên Sơn tam nghĩa đã phá tan mười mấy Phân đàn bổn giáo, theo ti chức thấy, hôm nay chúng ta chẳng dễ gì...

Do Nhân Kiệt biết hai người đã có ý rút lui, đó cũng chính là điều chàng mong muốn, mặc dù Thiên Yếm Tẩu và Song Chùy Lôi Công vẫn còn đang gắng gượng cầm cự với Song Nghĩa, song chàng cũng chẳng cần bận tâm đến, số phận của hai lão ma đã được định đoạt, mang theo hai người này chính là một bằng chứng sống, lúc này không bỏ đi thì còn chờ đến bao giờ?

Thế là, chàng bèn giả vờ trách :

- Vậy sao không chịu nói sớm?

Đoạt Hồn Kim Tiêu ngượng ngùng cúi thấp đầu, dường như rất lấy làm hổ thẹn bởi thái độ của mình.

Do Nhân Kiệt thầm nghĩ, chỉ cần Đoạt Hồn Kim Tiêu ngươi hiểu là chuyến đi Đại Thiên sơn trang này công chẳng bù tội, chả sợ ngươi không bênh vực cho Do Nhân Kiệt này.

Độc Châu Tam Nương thấp giọng giục :

- Nếu muốn rút thì hãy nhanh lên!

Thế là Do Nhân Kiệt quay sang hai Bạch kỳ hộ pháp khoát tay, rồi thì năm bóng người lần lượt tung lên, nhanh như sao xẹt rời khỏi quảng trường.

Khi ngang qua khu rừng trước mặt, bốn Hắc kỳ hộ pháp thọ thương dưới tay Tam nghĩa khi này hãy còn hai người chưa chết hẳn, đang nằm đó quằn quại rên rỉ, trông thật thảm thiết.

Do Nhân Kiệt dừng lại, vừa định quay sang hỏi Đoạt Hồn Kim Tiêu nên xử lý thế nào về hai người này, Độc Châu Tam Nương từ sau đến nơi, chẳng chút do dự giơ chân lên, nhắm ngay ngực hai người bồi thêm mỗi người một cước, giải quyết vấn đề một cách hết sức gọn gàng.

Về đến nơi đổ thuyền, lại một cảnh tượng thê thảm đập vào mắt. Tám hắc bạch kỳ hộ pháp phụng mệnh lưu lại giữ thuyền, kẻ bên đông, người bên tây, thảy đều gãy cổ nằm chết trên bờ gần thuyền.

Rất hiển nhiên, Thiên Sơn tam nghĩa có lẽ cũng đi thuyền đến và ngẫu nhiên cùng từ đây lên bờ, cho nên tám tên hộ pháp hết thời này tuy không tham dự vào chuyến đến Đại Thiên sơn trang, song vẫn không thoát khỏi cái chết thê thảm.

Mọi người đang xem xét, Thất Tinh Kiếm Ngô Văn Khâm và Như Ý Côn Khâu Bá Thường bỗng từ một con đường nhỏ ở xa, thở hào hển chạy đến.

Do Nhân Kiệt đón lấy hỏi :

- Nhị vị thu hoạch thế nào?

Hai người gật đầu từ trong lòng lấy ra một bao vải nhỏ, hai tay trao ra.

Do Nhân Kiệt đón lấy, cũng chẳng mở ra xem, quay lại ra lệnh :

- Mọi người lên thuyền, cho thuyền chạy rồi hẵng tính!

Tổng kết thành tích của họ trong chuyến đi này là mười hai Bạch kỳ hộ pháp còn lại hai, về phần Huỳnh kỳ hộ pháp thì khá hơn, trong số bảy người chỉ mất ba. Tuy nhiên, đối với Do Nhân Kiệt, có thể nhất cử trừ đi hai mươi lăm Hộ pháp Tam kỳ, cũng đáng kể được là một thành tích xuất sắc lắm rồi!

Thuyền đi hơn mười ngày, hôm ấy đã đến vùng Miện Dương.

Do Nhân Kiệt trong lúc nhàn rỗi, chợt nhớ đến hai cái gói vải do Thất Tinh Kiếm và Như Ý Côn đã lấy được từ Đại Thiên sơn trang đến nay vẫn chưa mở ra xem, chàng vừa định lấy ra xem thử thì bỗng thấy Đoạt Hồn Kim Tiêu, Độc Châu Tam Nương, Thất Tinh Kiếm và Như Ý Côn bốn Huỳnh kỳ hộ pháp khom người chui vào khoang.

Do Nhân Kiệt thấy bốn người có vẻ khác thường, bất giác thoáng kinh ngạc, vội ngồi thẳng lên hỏi :

- Bốn vị...

Nhưng chưa kịp dứt lời, bốn người đã cùng quỳ sụp xuống trước mặt chàng.

Do Nhân Kiệt sửng sốt hỏi :

- Bốn vị làm gì thế này?

Bốn người cúi gầm mặt, không ai chịu lên tiếng trước.

Mãi khi Do Nhân Kiệt hỏi đến lần thứ tư, Đoạt Hồn Kim Tiêu mới lúng túng nói :

- Xin hộ giáo rộng lòng từ bi!

Do Nhân Kiệt chau mày :

- Bốn vị không chịu nói ra việc gì, bổn tọa biết đâu mà trả lời?

Đoạt Hồn Kim Tiêu ngập ngừng một lúc mới ấp úng nói :

- Hộ giáo biết đó, phen này đến Đại Thiên sơn trang, phía ta cả thảy chết mất hai mươi lăm người, tổn thất chẳng phải nhẹ, nay nhờ sự che chở của hộ giáo, chúng ti chức đã được bảo toàn sinh mạng và không hề thương tổn mảy may...

Do Nhân Kiệt ngạc nhiên hỏi :

- Vậy thì các vị còn yêu cầu gì nữa?

Đoạt Hồn Kim Tiêu đáp :

- Hiện tại, điều chúng ti chức lo lắng là việc này nếu để cho các vị Giáo chủ và Đường chủ hay biết, có lẽ sẽ không cảm thông và hoài nghi đã không dám xả thân liều mình nên mới...

- Trong tình huống gay go thế kia, đương nhiên là khó tránh khỏi tử vong, nhưng thực lực đôi bên không quá chênh lệch, dĩ nhiên là phải có người sống kẻ chết, các vị được bình an vô sự hoàn toàn là nhờ vào sự may mắn, rồi đây bổn tọa sẽ chịu trách nhiệm tường trình mọi sự, các vị hà tất phải lo lắng.

Đoạt Hồn Kim Tiêu vẻ bất an nói :

- Đành rằng là vậy, nhưng...

- Vậy chứ các vị định thế nào?

- Chúng ti chức định tạo ra chút thương tích trên người, và xin hộ giáo hãy nói thêm cho...

Do Nhân Kiệt suýt nữa đã bật cười, thật là một chuyện hi hữu. Thế nhưng, đây không phải là một điều xấu đối với chàng, kể từ nay trong Tổng đàn Thiên Ma giáo, bốn ma đầu này đã nằm trong bàn tay của chàng.

Năm hôm sau, mọi người đã về đến Tổng đàn Thiên Ma giáo.

Trước tiên, Do Nhân Kiệt trao cho Kim Bút đường chủ ba món vật chứng, đó là một lệnh phù bằng đồng có khắc chữ Thiên Đạo giáo, một nén bạc có in ký hiệu Phân đàn Tương Dương, và một bức thư cảnh cáo với giọng điệu hệt như đã gởi cho các Phân đàn trước đây. Sau đó mới tường thuật lại mọi sự trong chuyến đi vừa qua.

Tiếu Diện Di Đà mân mê ba món vật chứng trong tay như vật chí bảo, hoàn toàn không bận tâm đến bao nhiêu người tử vong và sự xuất hiện của Thiên Sơn tam nghĩa theo lời kể của Do Nhân Kiệt.

Y kiên nhẫn chờ cho Do Nhân Kiệt dứt lời, lập tức cười híp mắt nói :

- Hay lắm! Hay lắm! Hộ giáo đi đường vất vả, xin hãy tạm về phòng nghỉ ngơi, chờ bổn đường báo cáo với ba vị Giáo chủ trước đã!

Hôm sau, Thiên Ma cung ban ra một đạo thượng dụ :

“Hắc kỳ hộ giáo Công Tôn Tiết thù công đáng thưởng, nay vinh thăng làm Bạch kỳ hộ giáo. Bốn Huỳnh kỳ hộ pháp Tiền Xung Ngô, Ngô Văn Khâm, Khâu Bá Thường và Dương Hoa Điền thuộc Kim Bút đường, mỗi người được ghi đại công một lần. Hai Bạch kỳ hộ pháp Cố Miễn Chi và Diêu Nhân Phụng, mỗi người được thưởng một trăm lạng bạc."

Liền sau đó Do Nhân Kiệt đã nhận được thiệp mừng của ba Đường chủ Tam đường và chín đại hộ giáo, ngoài ra Kim Hoa Ma Thích Bổn Vũ, Đường chủ Huyết Chưởng đường còn kèm theo một lá thiệp mời, vào giờ ngọ ngày hôm ấy thiết yến tại đại sảnh Huyết Chưởng đường tẩy trần cho chàng.

Do Nhân Kiệt không dám lơ là với vị đại Đường chủ Huyết Chưởng đường này, chưa đến giờ ngọ chàng đã có mặt tại Huyết Chưởng đường.

Kim Hoa Ma gặp chàng, dĩ nhiên không tránh khỏi một phen khen ngợi và chúc mừng, Do Nhân Kiệt đành phải thuật lại một lần nữa.

Tuy nhiên, chàng biết mục đích chính của lão ma thiết yến khoản đãi chàng hôm nay không phải là về chuyến đi Đại Thiên sơn trang, nên khi kể xong, chàng bèn với giọng quan tâm hỏi :

- Người đến Tứ Phương bảo đã trở về chưa?

Kim Hoa Ma gật đầu, giọng nặng nề đáp :

- Rồi!

- Đỗ Môn tú sĩ bảo Tụ Thủ Thần Y hiện ở đâu?

Kim Hoa Ma sầm mặt, khẽ thở dài nói :

- Thôi đừng nhắc đến nữa!

Do Nhân Kiệt vờ kinh ngạc :

- Sao? Chả lẽ cả Đỗ Môn tú sĩ cũng không biết tông tích của Tụ Thủ Thần Y hay sao?

Kim Hoa Ma lại buông tiếng thở dài :

- Chẳng rõ có phải người của chúng ta đã nói năng xúc phạm đến Đỗ Môn tú sĩ hay không, tóm lại quả đúng như lão đệ đã suy đoán, Đỗ Môn tú sĩ đã trả lời dứt khoát là không hề biết tông tích của Tụ Thủ Thần Y, và bảo hiện nay bởi thiếu nhân lực nên Tứ Phương bảo không còn muốn tiếp tục kinh doanh ngành này nữa, mong từ nay các vị bằng hữu trên chốn giang hồ đừng đến quấy rầy y nữa!

- Vị nào đã được phái đến Tứ Phương bảo vậy?

- Một Huỳnh kỳ hộ pháp họ Trang của bổn đường!

- Năng lực của người ấy ra sao?

- Khá tháo vác! Trong tất cả Hộ pháp Tam kỳ thuộc bổn đường, y đáng kể được là một người xuất sắc nhất!

- Vậy Thích lão có tin là Đỗ Môn tú sĩ không biết tông tích của Tụ Thủ Thần Y thật chăng?

- Đương nhiên là không!

Do Nhân Kiệt cúi đầu trầm ngâm một hồi, mới ngẩng lên nói :

- Vậy theo Thích lão, vì lẽ gì Đỗ Môn tú sĩ đã từ chối tiết lộ tông tích của Tụ Thủ Thần Y?

Kim Hoa Ma chau chặt mày :

- Đó chính là điểm khó thể lý giải, Đỗ Môn tú sĩ hành nghề này xưa nay, không có cấm kỵ, nếu y thật sự không biết tông tích của Tụ Thủ Thần Y, lão phu cũng chẳng hiểu nổi lý do...

- Giả sử Thích lão ở vào địa vị của Đỗ Môn tú sĩ, sự thật Tụ Thủ Thần Y hiện đang ở trong Tứ Phương bảo, Thích lão có chịu báo bí mật ấy cho kẻ khác chăng?

Kim Hoa Ma bất giác ngớ người, hồi lâu mới bừng tĩnh, vỗ bàn mừng rỡ nói :

- Ồ, đúng, đúng rồi!

Đoạn ngoảnh đi vỗ tay lớn tiếng gọi :

- Bây đâu, hãy mang rượu ra đây!

Lập tức, bốn giai nhân tuyệt sắc từ sau khách sảnh tha thướt bước ra.

Qua thu hoạch tại Đại Thiên sơn trang, Do Nhân Kiệt quyết định không giữ bí mật ấy nữa. Chàng biết chắc nếu vị Trang chủ Đại Thiên sơn trang mà thoát khỏi tay Tam nghĩa, ắt cũng sẽ như Tụ Thủ Thần Y, đến đầu nhập Tứ Phương bảo, a tòng với Đỗ Môn tú sĩ.

Tứ Phương bảo vốn là một nơi thần bí đáng sợ hơn Đại Thiên sơn trang, và Đỗ Môn tú sĩ Ôn Tư Quảng bất kỳ về phương diện nào cũng có chỗ hơn người, nếu được sự tiếp tay của Tụ Thủ Thần Y và Trang chủ Đại Thiên sơn trang, ắt sẽ có đủ lực lượng tranh hùng với Thiên Ma giáo trong chốn võ lâm.

Tục ngữ có câu “Nhất Sơn nan dung nhị hổ", vì vấn đề lợi hại, đôi bên rồi đây nhất định sẽ xảy ra một cuộc đại chiến. Như vậy, sư đồ chàng với Thiên Sơn tam nghĩa tuy nhân số ít hơn nhiều so với bọn tà ma, song lại chiếm tình thế có lợi, chỉ cần biết vận dụng mưu kế, chẳng lo gì giới võ lâm không có ngày yên ổn thanh bình.

Rốt cuộc bữa tiệc rượu chủ khách đều ăn uống một cách hết sức vui vẻ, Kim Hoa Ma như cho rằng chỉ cần biết được tông tích của Tụ Thủ Thần Y là đứa con trai yêu quý của lão ắt sẽ bình phục, không hề bận tâm đến Thiên Ma giáo phải hy sinh bao nhiêu mạng người.

Tiệc xong, để thù đáp Do Nhân Kiệt đã vạch cho con đường sáng, Kim Hoa Ma đã lệnh cho người mang đến một trăm lạng vàng, một hộp minh châu và mười xấp lụa quý, ngoài ra còn kiên quyết bảo Do Nhân Kiệt phải chọn lấy hai giai nhân tiếp rượu dành để hầu hạ riêng.

Về minh châu, vàng và lụa là, Do Nhân Kiệt đều nhận lấy, duy việc chọn giai nhân thì chàng từ chối khéo với lý do là :

- Thịnh tình của Thích lão, lẽ ra Công Tôn mỗ phải bái lĩnh, song ngặt vì ả hầu do các vị Giáo chủ ban cho có máu ghen ghê gớm, vạn nhất không thuận tình thì thật rắc rối...

Thật ra cho đến nay chàng cũng chưa biết ả hầu của chàng họ tên là gì. Song Kim Hoa Ma như hiểu ý, bèn cười rồi bỏ qua.

Ngày thứ ba, Kim Bút đường và Nga Mi Đao đường cùng mang đến một lá thiệp mời, Do Nhân Kiệt nhất thời hết sức khó xử, nhưng sau cùng chàng cũng nghĩ ra được cách giải quyết.

Trước hết chàng bảo Đoạt Hồn Kim Tiêu chuyển cáo với Tiếu Diện Di Đà là nhất định sẽ có mặt đúng hẹn, sau đó mời Xú Tỳ Hoàng Mỹ Tư vào ngồi trong khách sảnh, đoạn lấy ra hai xấp lụa tặng cho Xú Tỳ và nói :

- Hãy nhận lấy dùng để thưởng cho các nha đầu hầu cận!

Xú Tỳ xưa nay rất chú trọng đến việc ăn diện, giờ lại được Do Nhân Kiệt nâng cao thân phận, tất nhiên là vui sướng khôn cùng.

Do Nhân Kiệt bèn nhờ y thị giải thích hộ với hai vị Đường chủ, bảo là Kim Bút đường đã có hẹn miệng từ trước, ngày mai nhất định sẽ bái viếng hai vị Đường chủ. Xú Tỳ đã vui vẻ bảo là không hề gì và bỏ ra về.

Sở dĩ Do Nhân Kiệt có sự lựa chọn như vậy là bởi chàng đã khá hiểu biết về tình hình nội bộ của Kim Bút đường, còn về Nga Mi Đao đường thì chàng chưa hiểu biết là bao, nhất là lão Huỳnh kỳ hộ pháp họ Mẫn, y đã tự xưng là cố giao lâu năm với Ác Quân Bình, nhất định sẽ là người tiếp khách chủ yếu trong buổi tiệc chiêu đãi, chàng muốn khỏi bị bại lộ, tất nhiên phải có sự chuẩn bị trước. Do đó, chàng cần phải nhận lời mời của Kim Bút đường trước, hầu lợi dụng trong tiệc rượu mà thăm dò lai lịch của lão họ Mẫn.

Kết quả đúng như mong muốn, họ Mẫn ngoại hiệu Bách Bộ Xích Luyện, nguyên là tăng nhân Thiếu Lâm, sau vì phạm giới bị đuổi khỏi cửa chùa, đổi sang đầu nhập môn hạ Mi Sơn Quỷ Vương, luyện thành một pho Hỏa Diệm Chưởng uy lực kinh người và chiêu thức kỳ lạ, từng là một sát thủ khét tiếng giới hắc đạo vùng Tứ Xuyên.

Sau cuộc chiến tại Tân Dã, bởi Kim Bút đại hiệp Lệnh Hồ Huyền bao phen phái xuất Kim Bút Tứ Hữu đến Tứ Xuyên truy nã, Mẫn Công Hầu mới đầu nhập Thiên Ma giáo, lúc giáo phái ấy vẫn còn đang tổ chức trong vòng bí mật.

Do bởi Bách Bộ Xích Luyện từng ngang dọc trong giới hắc đạo Tứ Xuyên gần hai mươi năm và xuất thân cũng như Ác Quân Bình, vậy mà Do Nhân Kiệt lại không biết chút gì về nhân vật này, điều đó không khỏi khiến cho Tiếu Diện Di Đà sinh lòng ngờ vực.

Về điểm ấy, Do Nhân Kiệt giải thích :

- Qua sự nhắc nhở của Đường chủ, bổn tọa đã biết y là ai rồi! Khi bổn tọa bước vào Nga Mi Đao đường lần đầu tiên là đã cảm thấy y rất quen, nhưng thái độ kiêu căng tự phụ của y đã khiến cho bổn tọa lung lay niềm tin, mãi đến mới vừa rồi đây, bổn tọa tưởng đâu hôm ấy đã nhìn lầm người rồi đấychứ!

Tiếu Diện Di Đà ha hả cười to :

- Thì ra là vậy, thảo nào!

Do Nhân Kiệt vờ chau mày :

- Giữa hai người kể ra cũng là bạn bè lâu năm, chẳng ngờ chỉ cách biệt có mấy năm mà thái độ của y lại thay đổi đến vậy...

Tiếu Diện Di Đà lại cười ha hả :

- Hộ giáo ngạc nhiên lắm phải không? Không sao, rồi đây hộ giáo sẽ không còn lấy làm lạ nữa đâu, ha ha ha ha!

Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :

- Đường chủ nói vậy nghĩa là sao?

Tiếu Diện Di Đà kính một ly rượu trước, rồi mới cười nói :

- Hôm nay trong Tổng đàn này có lẽ chỉ mỗi mình hộ giáo là không hiểu những lời nói của bổn đường thôi, có nghĩa là thái độ kiêu căng của Mẫn lão nhi không phải chỉ nhằm vào một mình hộ giáo, mà đó là một căn bịnh mới của lão ta trong một hai năm gần đây, căn bệnh ấy chẳng những không có thuốc cứu chữa mà mỗi ngày lại càng nghiêm trọng hơn!

- Tự cao tự đại ư?

Tiếu Diện Di Đà vỗ tay nói :

- Đúng hoàn toàn!

Do Nhân Kiệt chau mày :

- Kiêu căng hống hách thì cũng phải tùy người chứ, bạn bè đã từng đồng cam cộng khổ như bổn tọa với y mà còn làm ra vẻ như vậy thì thật quá đáng.

Tiếu Diện Di Đà tắt nụ cười, khẽ buông tiếng thở dài, giọng có phần cảm khái nói :

- Nếu chỉ luận về công thì Mẫn lão nhi chẳng những đứng đầu trong Nga Mi Đao đường, mà còn là một nhân vật hạng nhất nhì trong cách Huỳnh kỳ hộ pháp Tam đường, kết quả chính là do thái độ tự cao tự đại đã làm hại lão ta. Lúc mới gia nhập bổn giáo, lão ta vốn là một Huỳnh kỳ hộ đàn, trong ba bốn năm qua đã thăng lên Huỳnh kỳ hộ pháp, ân ngộ chẳng phải không hậu, song Mẫn đại hộ pháp của chúng ta vẫn cho là hết sức khuất tất, nghĩ mình phải là một hộ giáo mới đúng.

Sau cùng, Tiếu Diện Di Đà lại thở dài nói :

- Sự đời đôi khi thật trớ trêu, nếu Mẫn hộ pháp mà không có ý nghĩ như vậy, không chừng nay đã là một hộ giáo rồi!

Nghe xong những lời phê bình của Tiếu Diện Di Đà, Do Nhân Kiệt như trút được gánh nặng, nên hôm sau lúc đi đến Nga Mi Đao đường, cõi lòng hết sức nhẹ nhõm, bởi chàng không còn lo lắng gì về Bách Bộ Xích Luyện Mẫn Công Hầu nữa.

Chờ đón chàng trong đại sảnh Nga Mi Đao đường ngoài Thủy Hỏa song cơ, Xú, Độc, Dâm, Tham tứ tỳ và Bách Bộ Xích Luyện, còn có hai người đàn ông trung niên mặc áo dài rất lạ mặt nữa.

Qua giới thiệu mới biết đó là hai Huỳnh kỳ hộ pháp, một họ Ứng và một họ Tuyên. Xem ra địa vị của họ trong Đường chỉ kém hơn mỗi Bách Bộ Xích Luyện và cũng là phần tử tinh anh trong số Hộ pháp Tam kỳ.

Sau ba tuần rượu, Thủy Cơ Tam Nguyên Nương bỗng cười nói :

- Công Tôn hộ giáo đã mang đến sự phiền phức cho bổn đường phen này tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, xin Công Tôn hộ giáo hãy nghĩ cách giúp bổn đường mới được...

Do Nhân Kiệt ngạc nhiên trố mắt hỏi :

- Tang đường chủ có thể...

Hỏa Cơ Giải Y Lôi tiếp lời :

- Công Tôn hộ giáo đã bao lần bảo là trong Tổng đàn có gian tế, đó chính là trách nhiệm của bổn đường, từ khi phụng mật dụ của Giáo chủ đến nay, sau hơn một tháng điều tra vẫn chưa phát hiện được gì, đó chẳng phải là một vấn đề nan giải hay sao?

Do Nhân Kiệt cười nói :

- À, vậy ư? Đành rằng đó là một vấn đề nan giải, nhưng theo bổn tọa thì cho đến nay vẫn chưa có được chút manh mối gì, việc này hai vị Đường chủ phải gánh lấy hầu hết trách nhiệm.

Thủy Hỏa song cơ nghe nói đều tái mặt, song ngại vì người lên tiếng là Bạch kỳ hộ giáo, dù lòng không vui cũng chẳng biết làm sao hơn.

Thủy Cơ gượng cười nói :

- Ý hộ giáo muốn nói năng lực của hai tỷ muội chúng tôi có vấn đề hay là việc điều tra tiến hành không được nghiêm túc?

Do Nhân Kiệt lắc đầu :

- Cả hai đều không phải, bổn tọa nói vậy chỉ là suy đoán thôi. Có lẽ khi tiến hành điều tra, về mặt nhân sự hai vị Đường chủ đã sắp xếp chưa được thỏa đáng.

Hỏa Cơ nghiêm mặt tiếp lời :

- Về mặt nhân sự sắp xếp chưa được thỏa đáng nghĩa là sao?

Do Nhân Kiệt nghiêng người đưa tay chỉ Bách Bộ Xích Luyện từ khi nhập tiệc đến giờ chưa hề lên tiếng, nói :

- Công việc phải bắt tay như thế nào, hai vị Đường chủ có thỉnh giáo Mẫn lão này của chúng ta hay không?

Bách Bộ Xích Luyện thấy Do Nhân Kiệt bỗng hướng câu chuyện sang mình, dường như rất ngạc nhiên. Song y cũng chỉ nhẹ chớp mắt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, ra chiều rất xem thường vị khách quý này.

Thủy Cơ chau mày nói :

- Lúc Giáo chủ ban mật dụ, ngay khi Mẫn lão hộ pháp có việc đến Kim Lăng, nhưng theo bổn đường thấy, việc này chính là...

Do Nhân Kiệt khoát tay, mỉm cười ngắt lời :

- Thôi đủ rồi, chỉ bằng vào hai câu cuối của Tang đường chủ là đủ rõ hai vị Đường chủ không hiểu hết khả năng của từng người. Về vị Mẫn lão này đây, Công Tôn mỗ chỉ muốn đề nghị với hai vị Đường chủ, việc này bắt đầu kể từ hôm nay hãy thứ giao cho Mẫn lão xử lý, nếu trong vòng một tháng mà chưa tìm ra được gian tế, Công Tôn mỗ xin chịu trách nhiệm với chiếc đầu trên cổ.

Chàng nói xong, tất cả mọi người hiện diện đều sững sờ, ngay cả Bách Bộ Xích Luyện cũng không dằn được lộ vẻ kinh ngạc.

Do Nhân Kiệt như không trông thấy, quay sang Song cơ mỉm cười nói :

- Hai vị Đường chủ ý thế nào?

Thủy Cơ tần ngần ngước lên nhìn Bách Bộ Xích Luyện, ái ngại nói :

- Mẫn hộ pháp với Công Tôn hộ giáo là cố giao lâu năm, Công Tôn hộ giáo đã đề nghị như vậy hẳn chẳng phải vô cớ, Mẫn lão có ý kiến gì không?

Thử nghĩ một người kiêu căng tự phụ như Bách Bộ Xích Luyện, ở vào tình huống như vậy ngoại trừ cắn răng chấp nhận, còn sự lựa chọn nào khác hơn nữa?

Rốt cuộc bữa tiệc rượu này còn vui vẻ hơn so với Kim Bút đường và Huyết Chưởng đường. Song cơ bởi vừa trút được một gánh nặng, lòng quá cảm kích nên luôn liếc mắt đưa tình với Do Nhân Kiệt, như chỉ cần chàng muốn, hai tỷ muội sẵn sàng ban cho một lần “ân huệ".

Vì phải phù hợp với thân phận của Ác Quân Bình, Do Nhân Kiệt cũng đành tỏ chút cử chỉ sàm sỡ, hai Huỳnh kỳ hộ pháp họ Ứng và họ Tuyên khá biết điều, không đợi tiệc tan đã viện lý do ra về. Chỉ Bách Bộ Xích Luyện bởi có tâm sự, không để ý đến xung quanh, vẫn ngồi yên tại chỗ, nhờ vậy đã giải vây cho Do Nhân Kiệt.

Tan tiệc, Do Nhân Kiệt không để hai chị em Song cơ ra hiệu ngầm tiến thêm bước nữa, chàng giả vờ ngáp dài, quay sang Bách Bộ Xích Luyện cười nói :

- Mẫn huynh có thể nể tình sang bên tiểu đệ chơi chăng?

Cái tiếng “tiểu đệ" nếu mà xưng hô hồi mấy tháng trước, lúc với thân phận Hắc kỳ hộ pháp mới bước chân vào Nga Mi Đao đường, đối phương nhất định đã đáp lại bằng thái độ khinh miệt, nhưng nay đã khác trước, đây là tiếng nói của một Bạch kỳ hộ giáo, Bách Bộ Xích Luyện đương nhiên là vui vẻ chấp nhận ngay.

Hai người đến nơi trú của Do Nhân Kiệt trong Thiên Ma Cung.

Bách Bộ Xích Luyện vừa ngồi xuống đã trừng mắt nói :

- Lão đệ vừa rồi đã quá chén phải không?

Do Nhân Kiệt cười không đáp, trước hết bảo ả hầu mang đến hai ấm trà đặc, sau đó mới ung dung nói :

- Tiểu đệ muốn thỉnh giáo Mẫn huynh điều này trước, về việc có gian tế trong Tổng đàn, Mẫn huynh có thừa nhận đó là sự thật không?

Bách Bộ Xích Luyện lại trừng mắt nói :

- Nếu thừa nhận phải chăng là có thể tìm ra được gian tế?

Do Nhân Kiệt gật đầu :

- Vâng, đúng vậy! Chỉ cần Mẫn huynh khẳng định trong Tổng đàn có gian tế là tiểu đệ có cách tìm ra được!

- Cách gì?

- Tục ngữ có câu “Ngắm hoa không nên cưỡi ngựa", muốn tìm ra gian tế trong hằng ngàn người ngay lập tức dĩ nhiên là không dễ, nhưng...

(mất 2 trang, tập 5 trang 61-62)

- Ngươi dám bỡn cợt lão phu...

Do Nhân Kiệt khoát tay cười :

- Mẫn huynh hãy khoan nổi nóng, để cho tiểu đệ nói rõ trước đã, việc hôm nay thật ra tiểu đệ đã tiên liệu rồi, bây giờ Mẫn huynh chuẩn bị bắt người là xong!

- Bắt ai?

- Bắt tên gian tế phản giáo thông địch, tội đáng muôn thác!

Bách Bộ Xích Luyện ngớ người :

- Tên gian tế đó ở đâu?

- Hãy đi hỏi vị hộ giáo trực đàn trong tháng này, người nào phụ trách canh gác cổng ngoại cung trong mấy ngày qua, người ấy chính là gian tế.

Bách Bộ Xích Luyện há hốc miệng, đôi ngươi như đậu đen đảo tròn một hồi, bỗng lẳng lặng đứng phắt dậy, phóng bước ra khỏi phòng.

Vị Huỳnh kỳ hộ pháp đầu óc không quá ngu xuẩn này hiển nhiên đã hiểu ra mọi sự. Còn gì nữa? Ngoại trừ kẻ canh phòng cửa ngõ chính yếu ở ngoài cung, còn ai có thể cung cấp tin tức trong Tổng đàn cho kẻ địch một cách dễ dàng như vậy nữa?

Do Nhân Kiệt đuổi theo ra, lớn tiếng cười nói :

- Vị huynh đệ đã được phái giữ một trọng trách như vậy hẳn phải có hậu thuẫn vững mạnh. Mẫn huynh cần tốn chút sức lực mới được...

Kết quả, tên gian tế mà Bách Bộ Xích Luyện bắt được chẳng phải ai khác, chính là tên tiểu tử họ Long từng buộc lấy của Do Nhân Kiệt một chiếc Kim Hoa lệnh, địa vị chỉ là một tên Hắc kỳ hộ đàn thuộc Nga Mi Đao đường, bởi có dan díu với Dâm Tỳ Đào Bách Hợp nên đã bị Đa Thích Diêm La gọi đùa là phò mã trong giáo.

Chẳng rõ có phải đã có sẵn thành kiến với hắn hay không, hay là ảnh hưởng bởi lời dặn của Do Nhân Kiệt, Bách Bộ Xích Luyện vừa gặp mặt đã thưởng cho hắn một trận đòn nhừ tử. Cuối cùng gã họ Long tự biết khó khỏi tội chết, ngoan ngoãn khai ra hết toàn bộ sự thật.

Bách Bộ Xích Luyện lập được đại công to, liền được thăng làm Hắc kỳ hộ giáo, sau khi tạ ơn Giáo chủ, y lập tức đến viếng Do Nhân Kiệt.

Giờ đây, vị Bách Bộ Xích Luyện ở trước mặt Do Nhân Kiệt không còn là Bách Bộ Xích Luyện trước kia nữa. Thái độ của Do Nhân Kiệt thì vẫn vậy, sau khi chúc mừng Bách Bộ Xích Luyện, chàng vờ ra chiều cảm khái nói :

- Với tài cán và thân thủ như Mẫn huynh, lẽ ra đã phải là một hộ giáo từ lâu rồi.

Tiểu đệ từ khi được thăng tiến đến nay, lòng vẫn luôn áy náy không yên. Nay may nhờ hoàng thiên phò trợ, bạn bè thân thiết khi xưa giờ đây đã có thể tương trợ lẫn nhau...

Thế là càng khiến cho Bách Bộ Xích Luyện bồi hồi cảm kích.

Thấm thoát bảy tám ngày lại trôi qua, trong thời gian ấy, Do Nhân Kiệt lòng luôn thắc mắt một điều. Đó là Kim Hoa Ma đã biết được tông tích của Tụ Thủ Thần Y, cớ sao vẫn chưa thấy có hành động gì cả?

Chàng hết sức hy vọng sẽ được thống sư xuất chinh như chuyến Đại Thiên sơn trang một lần nữa, nhưng mỗi lần gặp Kim Hoa Ma, lão ta toàn nói những chuyện vu vơ, tuyệt nhiên không đề cập đến việc ấy nữa.

Về sau Do Nhân Kiệt mới biết, chẳng phải Kim Hoa Ma không nóng lòng, mà là ba vị Giáo chủ cho rằng Tứ Phương bảo không bằng Đại Thiên sơn trang nên đã không chấp thuận ngay. Theo ý của ba vị Giáo chủ là phen này phái người đi, cần phải triệu tập một hội nghị hộ giáo trước, mọi hành động đều do hội nghị hộ giáo quyết định.

Thật không may, lúc bấy giờ trong mười vị hộ giáo đã có bốn người hữu sự đến Lạc Dương và Trường An, và trong số bốn người ấy lại có hai người là Hắc kỳ hộ giáo.

Do đó, Kim Hoa Ma đành phải kiên nhẫn đợi chờ.

Giờ đây bốn hộ giáo đã từ Lạc Dương và Trường An về đến. Hôm ấy vào lúc chiều tối, Do Nhân Kiệt nhận được một tờ thông tri, trên ấy không hề nói rõ nguyên do, chỉ bảo phải có mặt tại đại sảnh Thiên Ma Cung vào ngày mai trước giờ thìn.

Sau khi nhận được thông tri, Do Nhân Kiệt lập tức ra lệnh bày tiệc rồi phái người đi mời Bách Bộ Xích Luyện.

Chàng cho mời Bách Bộ Xích Luyện đương nhiên là để dò la về lai lịch của các hộ giáo khác, bởi cho đến nay, chàng chẳng những chưa từng gặp mặt mà ngay cả danh tánh của họ, chàng cũng chưa được biết.

Chàng chỉ biết trước khi Bách Bộ Xích Luyện được thăng làm hộ giáo, Hộ giáo Tam kỳ gồm có chín người, trong đó có năm Huỳnh kỳ hộ giáo, hai Bạch kỳ hộ giáo và hai Hắc kỳ hộ giáo. Hiện nay thêm chàng với Bách Bộ Xích Luyện, hắc bạch lưỡng kỳ mỗi bên thêm một người, còn Huỳnh kỳ hộ giáo thì vẫn là năm.

Trong số năm Huỳnh kỳ hộ giáo, chàng chỉ từng được gặp ba người. Đó là lão già đầu báo họ Hạ Hầu, Hoa Hoa công tử Thích Ngọc Lang và thiếu nữ họ Vưu đã đính hôn với Hoa Hoa công tử.

Còn lại sáu hộ giáo khác là người như thế nào, chàng hoàn toàn mù tịt.

Bách Bộ Xích Luyện vừa đến đã hỏi ngay :

- Lão đệ đã nhận được thông tri triệu tập hội nghị hộ giáo chưa?

Do Nhân Kiệt gật đầu :

- Rồi! Chính vì việc ấy mới phải làm phiền đến lão đại ca.

Bách Bộ Xích Luyện ngạc nhiên :

- Sao nào?

- Bởi những vị có mặt trong buổi hội nghị ngày mai đa số tiểu đệ chưa từng gặp, nên định thỉnh giáo lão đại ca trước. Các vị kia lai lịch ra sao? Kẻo ngày mai gặp nhau không biết chào hỏi thế nào thì thật là xấu hổ.

Bách Bộ Xích Luyện như chợt nhớ ra nói :

- À, phải rồi! Dù lão đệ không cho mời thì lão phu cũng định sang đây, ngày mai trên bàn hội nghị, tốt hơn lão đệ hãy cẩn thận đối với Huyết Kiếm Phiêu Hoa...

Do Nhân Kiệt vừa định hỏi, nhưng tính cảnh giác bấy lâu nay đã thành thói quen, bỗng nhiên chàng có cảm giác không ổn, nên vội nén lại những lời định nói. Chỉ nhìn Bách Bộ Xích Luyện với ánh mắt dò hỏi.

Bách Bộ Xích Luyện không lưu ý đến sự thay đổi thoáng chốc trên nét mặt của Do Nhân Kiệt, bèn nói tiếp :

- Vụ án giữa hai người khi xưa lão phu cũng không rõ lắm, chỉ biết là họ Tiêu kia nhất định vẫn chưa quên mối hận xưa. Ngay sau hôm lão đệ bước vào Nga Mi Đao đường, y đã đến gặp lão phu hỏi về việc lão đệ đầu nhập bổn giáo là do ai dẫn dắt.

Sau cùn
Tác giả : Trần Thanh Vân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại