Kim Bài Trợ Lý
Chương 48
Tiêu Nghị trở về nói, Lô Chu liền đáp “Quên đi dù sao cũng không thiếu tiền."
Tiêu Nghị cảm thấy vẫn có chút sinh khí, hôm nay tới công ty, lại bị người đại diện của Ô Hằng Cổ nói móc sau lưng một trận, hiện tại Lô Chu trở lại, Ô Hằng Cổ khó bảo toàn địa vị, năm trước tiếp điện ảnh, phòng bán vé giống nhau, đánh không lại Trịnh Tiểu Thông, năm nay Lô Chu trở về vả lại đông sơn tái khởi (trở lại ngày xưa), Ô Hằng Cổ nháy mắt liền khẩn trương lên, sợ Lô Chu đoạt phim truyền hình của mình.
Tiêu Nghị nói “Em lại đi hỏi một chút tình huống."
Tiêu Nghị ngày hôm sau lại tới công ty, Đỗ Mai bên kia còn không có tin tức, Đỗ Mai nói “Nếu không thì đóng phim truyền hình?"
Tiêu Nghị nói “Quên đi."
Ô Hằng Cổ tiến vào, hiện tại anh ta cũng có quyền hạn trực tiếp ra vào văn phòng, tiến vào nhìn thấy Tiêu Nghị, theo bản năng muốn đi ra ngoài, tiện đà ý thức được mình cũng là một người anh, hoặc là chuẩn một người anh, liền mỉm cười như mộc xuân phng với Tiêu Nghị.
“Tiêu Nghị ca."
“Ai." Tiêu Nghị cười cười, dịch vị trí nói “Ngồi đi."
Đỗ Mai nói “Cậu xem trước một chút đi, Tiêu Nghị."
Tiêu Nghị tiếp nhận kịch bản, diễn phim truyền hình nhanh có tiền, Lô Chu tuy rằng không thiếu tiền cơm nhưng rượu trang luôn luôn hút tiền của y, tựa như không đáy, luôn luôn gọi điện thoại đến muốn mấy trăm vạn, Lô Chu nói có thời gian sẽ mang Tiêu Nghị tới rượu trang chơi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.
Tiêu Nghị nhìn kịch bản lại tiếp điện thoại, là điện thoại của người phụ trách công quỹ năm nay của Lô Chu gọi tới, yêu cầu chi tiền.
“Được rồi, bao nhiêu." Tiêu Nghị đứng dậy đến hành lang nghe điện thoại nói “Sắp tới có hoạt động không."
Lô Chu đã đáp ứng, Tiêu Nghị nói “Quảng cáo công ích chúng tôi phải sắp xếp thời gian, đến lúc đó xác định thời gian cho ngài, đúng vậy, không thể đi Tứ Xuyên, anh ấy gần đây rất bận."
Người đại diện của Ô Hằng Cổ đến, nghe xong điện thoại nói “Lô Chu gần đây rất bận?"
Câu nói kia có chút không khách khí, Tiêu Nghị cười cười nói “Ân, đúng vậy."
“Nên hảo hảo dưỡng thương." Người đại diện nói “Đừng quá cực khổ đóng phim, lớn tuổi gây sức ép không nổi."
“Cám ơn." Tiêu Nghị nói “Còn có cái gì phân phó không?"
Người đại diện cười vỗ vỗ bả vai của Tiêu Nghị nói “Trường Giang sóng sau đè sóng trước (tre già măng mọc), trở về nói cho Lô Chu, thấy tốt liền thu, về nhà về hưu nghỉ ngơi đi."
“Ô Hằng Cổ nhà các anh." Tiêu Nghị mỉm cười sát vào tai anh ta nói “Có một ngày cũng sẽ như vậy, về sau, cũng sẽ có người đại diện của hậu bối nói với anh, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Ô Hằng Cổ nên về hưu, đến lúc đó ngàn vạn lần khống chế tốt chính mình, đừng để bị ăn bạt tai."
“Cậu chờ xem." Người đại diện nhỏ giọng.
Ô Hằng Cổ đi ra.
Tiêu Nghị nhìn anh ta, lại nhìn người kia, lông mày hơi hơi nhấc nói “Tôi người này chính là như vậy, có sao nói vậy, chưa bao giờ vòng vo, có cái gì đắc tội, tới đánh tôi a."
Người đại diện “…"
Tiêu Nghị về trong phòng làm việc nói “Đỗ tổng, tôi nghĩ một chút, vẫn là điện ảnh, chúng tôi mang tư tiến tổ, tôi trở về cùng Chu ca thương lượng, không được liền thay đổi nhà đầu tư."
“Thù lao của Lô Chu rất cao." Đỗ Mai có chút đau đầu nói “Một ngàn vạn tiền thù lao, mấu chốt là tác phẩm đang hồng của cậu ấy chỉ là phối hợp diễn, 《 Tần Sơn 》 lại gặp nạn, tôi nói lời này cậu ngàn vạn lần đừng nóng giận…"
“Sẽ không." Tiêu Nghị cười nói “Dì hiện tại nói Chu ca xui xẻo anh ấy cũng không tức giận, anh ấy gọi điện cho Trịnh Tiểu Thông đều nói mình làm anh ta yếu."
Đỗ Mai cười ha ha nói “Bị cậu □□."
Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói “Hoặc là vẫn là một ngàn vạn, 500 vạn thù lao, 500 vạn khác chia ra.
Đỗ Mai nói “Tôi đi hỏi, cậu chờ một chút."
Tiêu Nghị nghĩ thầm quả nhiên vẫn là chê Lô Chu thù lao mắc, việc này ngày hôm qua hắn đã nói với Lô Chu, mấu chốt là Lô Chu hiện tại không sản xuất, trong nhà hai người sinh hoạt, bảo dưỡng xe bảo dưỡng biệt thự, một năm tốn trăm vạn, nhìn tài sản, nhiều ít làm Tiêu Nghị có chút bất an trong lòng.
Một năm mất hơn một ngàn vạn sinh hoạt, không thể lãng phí, Lô Chu tuy rằng ngoài miệng nói không hề gì nhưng cũng không thể bán xe bán đổi thành xe mấy chục vạn, không phải truyền thông toàn bộ đâm chọt. Lô Chu cũng hy vọng có thể đóng nhiều phim điện ảnh hơn, nhất cử lưỡng tiện.
《 Cầu hôn 》 là phim thích hợp nhất cho y hiện nay, cũng phù hợp lộ tuyến Đỗ Mai đặt ra để y chuyển hình.
Đỗ Mai đã gọi điện thoại nói “Bên kia nói được, các cậu còn đầu tư không?"
“500 vạn tài chính." Tiêu Nghị nói “Cả thù lao của anh ấy cũng chia, tổng cộng một ngàn vạn."
Đỗ Mai vui vẻ nói “Lô Chu quả nhiên vẫn hào phóng hơn tôi, tôi ngày hôm qua còn do dự."
Tiêu Nghị nói “Tôi trở về nói chuyện với anh ấy, mấy ngày nữa tái ký hợp đồng."
Đỗ Mai nghĩ nghĩ nói “Tiêu Nghị, cái này… Nếu như có Lô Chu tôi cũng không nói, lời này chỉ nói với cậu, ngày hôm qua người đại diện của Ô Hằng Cổ tìm tôi nói chuyện thật lâu."
Tiêu Nghị “…"
Tiêu Nghị nghĩ thầm cũng khó trách, người khác cũng cảm thấy vậy, nam nhân vật chính 《 Cầu hôn 》 rất tốt, vừa dịu dàng thắm thiết lại tràn ngập phong độ thân sĩ, vả lại còn lễ phép, kỳ thật nếu chọn đầu tiên, Lê Trường Chinh mới được chọn đầu tiên, bởi vì Lê Trường Chinh là thụ… Lô Chu là công.
Bất quá Lô Chu diễn tốt phim này, lễ tình nhân năm sau hẳn có thể làm mọi người khen ngợi, đạo diễn tốt cộng thêm biên kịch có tiếng, không có khả năng gặp xui.
“Tôi biết." Tiêu Nghị gật đầu nói.
Tiêu Nghị trở về, cùng Lô Chu chuẩn bị chuyện đầu tư tài chính, để y mấy ngày nữa chờ thông tri đi ký hợp đồng. Tiêu Nghị hiện tại đã quen việc dễ làm, tiền của Lô Chu ở trong tay hắn, khoảng cách Lô Chu từ diễn nghệ điên phong trợt xuống đã có hơn hai năm, hai năm nay cuộc sống hàng ngày của bọn họ tiêu tiền không nhiều nhưng các loại đầu tư thiếu hụt hơi nhiều, tính đầu tư 《 Tần Sơn 》 bộ phim điện ảnh này cùng với rượu trang, đầu tư dự án công ích làm tài sản của Lô Chu giảm gần hai ngàn vạn. Duy nhất tăng chỉ có 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》 thù lao diễn phối hợp 80 vạn, cùng thù lao hơn 200 vạn là vì y là người kí tên đầu tiên trong văn kiện diễn viên chính 《 Tần Sơn 》.
Hai ngàn vạn cũng không phải tiền lẻ, tuy rằng Lô Chu có kế hoạch lui, nếu sang năm phòng bán vé không thể hồng, liền thu thập thu thập, chuẩn bị dựa vào Tiêu Nghị sống qua ngày.
Gần đây người mời Tiêu Nghị sáng tác ngược lại rất nhiều, Đỗ Mã đã thật lâu không liên hệ cũng không gọi điện thoại cho hắn.
“Lúc trước sợ cậu lại nháo mâu thuẫn gì." Đỗ Mã nói “Vẫn luôn không dám điện thoại cho cậu."
Tiêu Nghị đi tìm Đỗ Mã, giải thích với cậu ta chuyện trước kia cự tuyệt Lê Trường Chinh, mỗi lần Đỗ Mã đều cười nói không quan hệ không quan hệ, mua bán không thành, về sau còn có thể tiếp tục hợp tác.
Thẳng đến khi Tiêu Nghị cùng Lô Chu rời đi công ty, tự lập môn hộ (địa vị xã hội), hiện tại lại trở lại, Đỗ Mã nói “Trở lại thì tốt, Lô Chu gần đây có tính toán gì không? Lê Trường Chinh lần trước còn nhắc tới lực rung động của 《 Tần Sơn 》, cậu ta vẫn luôn thực tiếc hận bỏ lỡ bộ phim điện ảnh này."
Tiêu Nghị nói “Xui lắm, ai, điện ảnh tốt không ai xem."
Đỗ Mã nói “Tôi phỏng chừng nhà sản xuất, giám chế bọn họ cũng không quan tâm."
“Quả thật không quan tâm." Tiêu Nghị dở khóc dở cười nói.
Đỗ Mã nói “Lê Trường Chinh có một phim điện ảnh, muốn mời người đáng tin viết ca khúc, cậu tới không?"
Tiêu Nghị đáp “Tôi suy xét một chút."
“Đúng rồi." Đỗ Mã nói “Có chuyện tôi phải nhắc nhở cậu."
“Chuyện gì?" Tiêu Nghị hỏi, hắn có dự cảm Đỗ Mã gọi điện thoại đến nhất định là có chuyện gì muốn nói , Đỗ Mã bên kia lại tựa hồ đang lo lắng.
“Người đại diện của Ô Hằng Cổ." Đỗ Mã nói “Cùng người đại diện của Trương Hân Nhiên muốn liên thủ đối phó hai cậu."
“Không thể nào." Tiêu Nghị theo bản năng đã nghĩ đến “Chu nhất kiến" kia. Đỗ Mã nói “Cậu đoạt vai của Ô Hằng Cổ, cậu ta hiện tại hận cậu chết đi được, lúc cậu cùng Lô Chu cùng một chỗ cẩn thận một chút, đừng bị người ta bắt gặp."
“OK." Tiêu Nghị đang suy nghĩ phải nói với Lô Chu thế nào, đáp “Cám ơn cám ơn."
Đỗ Mã nói “Không cần khách khí, là Lê Trường Chinh kêu tôi tới nói cho cậu biết, tôi bắt đầu cũng không biết chuyện này, Tề Toàn cùng Thường Thế Thanh còn muốn mượn sức Lê ca đối phó Lô Chu, bị anh ta biết được."
Tiêu Nghị luôn nói lời cảm tạ, cúp điện thoại xuống lầu, nghĩ thầm nguy hiểm thật, nói với Lô Chu, Lô Chu cười nhạt, tựa hồ muốn nói cái gì cuối cùng vẫn là không nói.
Tiêu Nghị nói “Viết ca khúc cho Lê Trường Chinh không?"
“Không được." Lô Chu không chút nghĩ ngợi liền nói “Mật báo, đây là chuyện cậu ta phải làm, cậu ta thiếu chúng ta tình."
Tiêu Nghị ừ một tiếng nói “Như vậy trong khoảng thời gian này chúng ta liền tận lực ít đi ra ngoài, miễn cho bị paparazzi chụp, em cũng không muốn bị lên đầu đề Chu nhất kiến."
Lô Chu nói “Đỗ Mai có thể áp tin tức xuống, em yên tâm đi, Lê Trường Chinh bên kia cũng phải tìm người áp tin tức cho chúng ta, chạy tân quang thiên địa tới phố gì đều bạo không được, em sợ mao. Lão tử cứu cậu ta một cái mạng nhỏ, suýt nữa cũng mất mạng."
“Vâng." Tiêu Nghị nói.
“Đúng rồi." Lô Chu liếc mắt liếc Tiêu Nghị một cái.
“Gì?" Tiêu Nghị nói.
Lô Chu “Quên đi."
Tiêu Nghị “? ?"
Lô Chu một bên tập trung tinh thần xoát Ipad, rung đùi đắc ý hừ ca.
Tiêu Nghị “Cái gì a a a! Nhanh nói! Nam thần! Em tò mò sắp chết nha! Sao sao đát!"
Lô Chu “… … …"
“Em mà nói mấy từ kia." Lô Chu nói “Anh liền… Anh liền…"
“Bỏ em." Tiêu Nghị vẻ mặt thành khẩn nói.
Lô Chu nói: “Đúng! Bỏ em."
“Có tin tức gì tốt sao?" Tiêu Nghị nói.
“Kỳ thật cũng không có gì." Lô Chu nói “Nhìn em bức thiết muốn biết như vậy, nói cho em biết đi, là về chuyện kết hôn, anh đã liên hệ tốt."
Tiêu Nghị nói “Muốn di dân không?"
Lô Chu “Không cần, du lịch kết hôn là được, không hề gì."
Tiêu Nghị nhất thời tâm hoa nộ phóng, Lô Chu nói “Nhưng không nhất định a, anh phải nhìn em, em tranh thủ biểu hiện một chút."
Tiêu Nghị “Vâng, em nhất định sẽ cố gắng tranh thủ biểu hiện! Lúc nào?"
Lô Chu nói “Còn tham gia gì đâu, đi Hàng Châu xong thì đi."
“A?" Tiêu Nghị nói, còn không có kịp phản ứng nói “Cái gì? Gần đây không hoạt động a."
“Không nhất định thuận lợi." Lô Chu nói “Không thuận lợi liền không kết hôn."
Tiêu Nghị “? ? ?"
Lô Chu tập trung tinh thần nhìn Ipad, thuận miệng nói “Lễ trao giải điện ảnh Kim Kê Bách Hoa."
Tiêu Nghị “… … …"
Lô Chu “Ai, anh đã nói không cần đi, không phải để cử anh."
“Đề cử cái gì?" Tim Tiêu Nghị cơ hồ đều phải ngừng.
“《 Tần Sơn 》." Lô Chu đem Ipad ném tới một bên nói “Chính là một giải nam chính xuất sắc nhất, một giải âm nhạc xuất sắc nhất, dư lại chúng ta không có chuyện gì … Uy! Bà xã! Em đừng dọa anh!"
Tiêu Nghị té xỉu.
Tiêu Nghị nhìn đề cử, Lê Trường Chinh 《 Hoài Nam Tử 》, Trịnh Tiểu Thông 《 Không kịp cáo biệt 》, Hồ Dương 《 Ưng Phi 》, Lô Chu 《 Tần Sơn 》. Trịnh Tiểu Thông cùng Lê Trường Chinh hai đại ảnh đế PK, Hồ Dương thảm nhất, nhưng thực có khả năng Hồ Dương cũng có thể đoạt giải quán quân, bởi vì phòng bán vé 《 Tần Sơn 》thật sự rất thảm thiết.
Lô Chu tiếp nhận 《 Cầu hôn 》, tiến tổ quay phim, chu kỳ quay một phim điện ảnh không dài, vả lại còn lấy cảnh tại Thiên Tân, đã từng mướn bến tàu, có một phong vị khác, Tiêu Nghị sau khi tiến tổ, mỗi ngày vui chơi giải trí, điều kiện cũng thực nới lỏng, một chút cũng không khổ cực.
Lô Chu so với từ trước có vẻ càng có vị nam nhân, ánh mắt của y rất thâm thúy, không còn là tiểu suất ca lỗ mãng nữa, 《 Tần Sơn 》 làm y lột xác hoàn toàn từ một thần tượng phái thực lực thành minh tinh điện ảnh, lần này Tiêu Nghị lựa chọn nhạc khí phù hợp nhân vật chính Hoàng Đại Vĩ nhất —— Harmonica.
Chiều tối lúc không diễn, Lô Chu sẽ cùng Tiêu Nghị đứng ở bến tàu, Tiêu Nghị ngồi ở ghế dài nhìn mặt trời lặn, mà còn thổi một đoạn harmonica cho Lô Chu, Lô Chu thì giống đại nam nhân ôn nhu, đặt tay lên vai Tiêu Nghị, đeo kính râm như có điều suy nghĩ mà tự hỏi, mà còn đi thể nghiệm tâm tình người này.
Tháng 10, sắc thu chính trực, lễ trao giải điện ảnh Kim Kê Bách Hoa khai mạc ở Hàng Châu, kỳ hạn bốn ngày, Lô Chu bởi vì đóng phim chỉ có thể để quản lý một lần nữa sắp xếp một lần, Tiêu Nghị ném đi nhóm trợ lý ở đoàn phim, cùng ngày đặt vé cùng Lô Chu lên máy bay đi Hàng Châu.
Thẳng đến một khắc trước khi lên máy bay, bọn họ còn không biết giải thưởng sẽ giao cho ai, lần này giải thưởng quản thực nghiêm, chuyên gia trong tổ ủy không nguyện ý lộ ra bên ngoài, Đỗ Mai hỏi thăm nhiều lần, cuối cùng đối phương hàm hồ trả lời: Bảo Lô Chu đến là được.
Đỗ Mai lại đi hỏi thăm một chút, kết quả ba người khác, tổ ủy sẽ cũng nói như vậy, lúc này không còn cách nào khác. Ô Hằng Cổ cũng trúng đề cử một giải nam phụ, nhưng nam phụ cũng là một đám, không có tác dụng quá lớn.
Mặc kệ có thưởng hay không, minh tinh, nhà sản xuất, nhà đầu tư quốc nội, các đại lão bản cũng phải đi, Lô Chu muốn sống trong vòng điện ảnh và truyền hình nhất định phải giao tế với bọn họ, cho dù tiệc trao giải đều ăn không ngồi chờ cũng được.
Tiêu Nghị tới sân bay liền đi lái xe, người tiếp đãi tới đây, đem chìa khóa xe giao cho Tiêu Nghị, ở lại sân bay chờ Ô Hằng Cổ.
“Còn 4 tiếng." Lô Chu nói “Tuyệt đối đủ, đừng khẩn trương."
“Còn phải hoá trang!" Tiêu Nghị kêu thảm thiết “Thay quần áo!"
Lô Chu “Một giờ là đủ…"
Kết quả Tiêu Nghị lái xe xuống cao tốc, bị kẹt ở trên đường cao tốc.
Tiêu Nghị “…"
Lô Chu “…"
“Còn bao lâu?" Lô Chu hỏi.
Tiêu Nghị “2 tiếng rưỡi."
Bọn họ đã ở trên đường gần nửa giờ, Lô Chu nói “Quên đi, quay đầu, không đi, anh mang em tới Linh Ẩn Tự thắp hương."
“Hiện tại cũng quay không nổi." Tiêu Nghị quay đầu lại nhìn.
Lô Chu đành phải chờ, Tiêu Nghị mở ra di động, đặt ở trên nguồn điện của xe, Lô Chu xoát vài cái, nhìn thấy ảnh đế lần này, phiếu của Hồ Dương cao nhất, tiếng hô cũng cao nhất.
“Không đi." Lô Chu nói “Diễn vì mình cao hứng, cái gì phòng bán vé, giải thưởng, không thú vị."
“Anh nhất định phải đi." Tiêu Nghị nói.
“Không được." Lô Chu nói “Em có biết vì sao tiếng hô của Hồ Dương cao như vậy không?"
Tiêu Nghị nói “Vì sao?"
Lô Chu đáp “Người đại diện của cậu ta đã lấy được tin tức nội bộ, lần này nam chính xuất sắc nhất chắc chắn là cậu ta, em xem dư luận mấy ngày nay, tạo thế trên máng chính là quản lý công ty của cậu ta nâng cậu ta một phen."
“Không nhất định." Tiêu Nghị nói “Kết quả chưa có, Đỗ tổng đều chưa nói, vạn nhất Hồ Dương bên kia có sai sót?"
“Ba cậu ta làm trong chính phủ." Lô Chu nói “Hỏi thăm giải thưởng có cái gì khó?"
Tiêu Nghị cùng Lô Chu bị ngăn ở trong xe, hai người đều không nói gì, Tiêu Nghị nói “Em trước kia có xem lần đầu tiên anh tham gia giải Bách Hoa, khi đó Kim Kê Bách Hoa còn chưa xác nhập."
Lô Chu nghĩ nghĩ nói “Đây là bộ thứ hai anh được đề cửa giải nam chính xuất sắc nhất."
“Ân." Tiêu Nghị nói “Em lần trước nhìn thấy anh em cứ nghĩ sẽ là anh, kết quả không phải, trực tiếp tức giận cũng không cho phóng viên chụp ảnh."
“Có người muốn chỉnh anh." Lô Chu nói “Lúc ấy anh thật sự nghĩ là anh, đoạn thời gian kia lúc anh còn là thiếu niên đã thành danh, thật sự không ai bì nổi, ánh mắt trên đỉnh đầu, nịnh bợ Trịnh Tiểu Thông, đạp Lê Trường Chinh, bên người một bằng hữu cũng không có. Càng không có em."
Tiêu Nghị cùng Lô Chu nhìn nhau, Lô Chu nghĩ nghĩ còn nói “Hiện tại thật sự không hề gì, thật vất vả đến Hàng Châu một lần, không bằng mang em đi vui đùa một chút."
Lô Chu nở nụ cười, Tiêu Nghị nói “Kỳ thật giải thưởng âm nhạc xuất sắc nhất em cũng không hy vọng nhưng em muốn đi, đã lâu không gặp Á Tình tỷ cùng Tiểu Thông ca, Đỗ tổng cũng ở đó."
Lô Chu không nói chuyện, Tiêu Nghị nói “Nếu thật sự không hề gì, như vậy anh càng nên tham gia, Hồ Dương cầm thưởng, chúc phúc anh ấy, không phải thực tốt sao? Hơn nữa em cuối cùng cảm thấy, vạn nhất nam chính xuất sắc nhất là anh thì sao?"
“Đúng." Lô Chu gật đầu nói “Đi thôi."
“Đi không được." Tiêu Nghị bất đắc dĩ nói “Kẹt xe."
Lô Chu “…"
Hai người bỗng nhiên tuôn ra một trận cười to, Tiêu Nghị ấn tay lái, cười đến nước mắt đều chảy ra, Lô Chu ôm hắn, thấu đi qua, hôn môi hắn.
“Cuộc đời như bộ phim." Lô Chu cười nói “Bộ phim như cuộc đời, em vĩnh viễn không biết ngay sau đó sẽ phát sinh cái gì, tựa như 12 năm trước, lần đầu tiên được đề cử, anh không nghĩ đến hiện tại anh lần thứ hai được đề cử, anh ngồi ở chỗ này, cùng người yêu của anh bị kẹt ở trên đường."
“Đi thôi." Tiêu Nghị nói “Có thể đi rồi."
Dòng xe cộ đi như rùa, bọn họ ở trên đường 2 tiếng, rốt cục đến nơi, Tiêu Nghị dừng xe ở ngoài nói “Anh xuống xe trước, em đi đậu xe, thuận tiện tìm Đỗ tổng, tìm anh."
“Đói bụng không." Lô Chu nói “Đói bụng trước hết đi tìm chút gì ăn, thuận tiện mang chút lương khô."
Hoá trang xong tốt nhất không cần ăn cái gì nhưng hai người ở trên máy bay ăn rất ít, Tiêu Nghị lái xe tiến vào ga ra, bảo an nói bên trong đã đầy, lấy thẻ xe kêu Tiêu Nghị tới đại lâu phụ cận.
Tiêu Nghị phải dò bản đồ tìm đường, trời đã tối, ngoài hội trường Hàng Châu, hắn lái xe vào một bãi đậu xe lớn, nhìn thấy không ít người từ trong thông đạo xuống liền chú ý tránh được người.
Hắn còn đang suy nghĩ chuyện Lô Chu đột nhiên cũng có chút không quá muốn đi, để Lô Chu ngồi ở chỗ ngồi, nghe được Hồ Dương lấy thưởng nhất định tâm tình sẽ không tốt lắm.
Hắn xuống xe, một người đi tới cạnh hắn, Tiêu Nghị cầm chìa khóa, sửng sốt ba giây.
Người kia đưa tay liền cho hắn một quyền, Tiêu Nghị hô to một tiếng, bị đánh đến trên cửa xe, ngay sau đó năm sáu người đã chạy tới, Tiêu Nghị còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì đã trúng một cước, một cước kia đá vào dạ dày hắn, cả người Tiêu Nghị đều co rút lên.
Bị người âm, mẹ kiếp, ý niệm trong đầu Tiêu Nghị chính là chạy, ngắn ngủn hai giây, hắn mới vừa chạy một bước liền lại bị người từ phía sau lưng đạp một cước, Tiêu Nghị bị đánh vào đầu.
“A ——!" Tiêu Nghị phát ngoan, xoay người cầm ống nước xông lên người nọ, hết sức đánh xuống, không biết đã trúng bao nhiêu quyền cước, Tiêu Nghị chính là hết sức đập trên mặt người nọ, cái ót lại bị đập trúng một chút, cảm giác mình cũng bị đánh chết, hắn oa một tiếng phun đầy người, ngay sau đó xoay người bắt đầu trốn.
“Lô Chu —— Lô Chu ——! !" Tiêu Nghị phát cuồng hét lớn, nhóm người từ phía sau lưng đuổi theo, ngắn ngủn không đến nửa thời gian, Tiêu Nghị chạy bằng ý chí, hắn biết mình chỉ cần chạy khỏi đại lâu liền sống sót, nếu không bị nhóm người này tiếp đón, nhất định sẽ đánh chết hắn.
Nếu chết ở chỗ này, Lô Chu nhất định sẽ điên!
Tiêu Nghị kiệt lực chạy như điên, toàn thân đau muốn chết, xông lên cửa ga ra, một chiếc xe tiến vào, đèn xe chiếu vào mặt Tiêu Nghị, Tiêu Nghị lập tức ngăn trở hai mắt, tránh sang bên trái, nhóm người kia đuổi theo, Tiêu Nghị nghĩ thầm kết thúc.
Nhưng mà cửa xe lại bị đẩy ra, một tiếng gầm gừ phẫn nộ đến cực điểm, Lô Chu đến!
Tiêu Nghị không kịp nghĩ Lô Chu như thế nào tìm tới nơi này, người phía sau cầm ống thép muốn đánh trên ót Tiêu Nghị, Lô Chu lại nổi giận gầm lên một tiếng, ôm thắt lưng người nọ, ném anh ta văng ra ngoài, đánh vào một bộ phận khác trên xe, phát ra tiếng nổ.
Nơi nơi đều là thanh âm báo nguy của xe, một bàn tay Lô Chu tha Tiêu Nghị, tha hắn lên xe, ngay sau đó cửa xe ca sát một tiếng khóa lại, Tiêu Nghị tựa vào cửa sổ xe thở dốc, nhìn thấy một nam nhân khác xuống xe, thu hồi điều khiển từ xa, tháo xuống kính râm ném tới một bên, đúng là Trịnh Tiểu Thông một thân tây trang, đá liên hoàn làm người nọ bay ra ngoài.
Kính râm của Lô Chu đã không biết bay đi đâu, y xông lên trước, nhặt lên ống nước, rống to, một côn đánh người nọ thần tình đều là máu.
“Đi!" Trịnh Tiểu Thông tiến lên kéo Lô Chu trở về.
Đối phương năm sáu cá nhân bị Lô Chu đánh đến răng rơi đầy đất, Lô Chu lui về trước, Trịnh Tiểu Thông dùng điều khiển từ xa mở cửa xe, hai người hoả tốc lên xe, Lô Chu nắm tay lái, giẫm chân ga, xe trực tiếp phát ra thanh âm chói tai, đi thẳng về phía đám người kia.
Trịnh Tiểu Thông cả giận nói “Dừng lại!"
Đám người kia mang theo đồng bọn bị thương chạy thoát dọc theo thông đạo, Lô Chu quả thực giận không kềm được, nắm tay lái thở dốc, tiện đà một quyền chuy trước chỗ ngồi.
“Được rồi!" Trịnh Tiểu Thông trách mắng “Phát điên gì!"
Lô Chu đành phải quay đầu, Trịnh Tiểu Thông từ chỗ ngồi phía sau nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị bị đánh mắt sưng lên, trên mặt trầy da, lỗ tai phía dưới còn mang theo máu.
“Tôi không sao." Tiêu Nghị nói.
“Đầu bị đánh không." Trịnh Tiểu Thông lạnh lùng hỏi.
“Không." Tiêu Nghị nói.
“Trở về tìm trứng gà nóng xoa." Trịnh Tiểu Thông tựa vào chỗ ngồi phía sau, một bộ đại ca nói “Nam tử hán, bị thương như ăn cơm, bị đánh quen là được."
Trong mắt Lô Chu còn mang theo nước mắt, mắt nhìn Tiêu Nghị, giống tiểu hài tử khổ sở.
“Khóc mao khóc." Trịnh Tiểu Thông nói “Cậu không phải nam nhân!"
Lô Chu “…"
Tiêu Nghị cười ha hả, nói “Hai người làm sao tìm được tôi."
Trịnh Tiểu Thông “Phát Tài tìm cậu nửa ngày, tôi nói có khả năng bị kẹt ở đây."
Lô Chu nói “Đi bệnh viện đi."
“Đi bệnh viện gì chứ!" Tiêu Nghị cùng Trịnh Tiểu Thông trăm miệng một lời nói.
Tiêu Nghị lại cười ha hả, Trịnh Tiểu Thông nói “Đi lên kia ngồi cho tôi! Đợi lĩnh thưởng xong tôi mang Tề Toàn cùng Thường Thế Thanh đến công ty các cậu, có chuyện giáp mặt nói, tôi xem hai người bọn họ làm sao!"
Lô Chu chạy xe đến ngoài hội trường, trợ lý của Trịnh Tiểu Thông vẫn chờ, một đám phóng viên đến nơi này muốn tiến lên chụp ảnh, Trịnh Tiểu Thông ném mũ nói “Tiêu Nghị cậu đội mũ lên, cái gì cũng đừng nói, một bên che mặt, đi vào đi."
Tiêu Nghị dùng khăn tay ướt lau mặt, đè thấp vành nón, Lô Chu dừng xe lại trước thảm đỏ, chính mình xuống xe trước, tiện đà ở trước mặt mọi người, đến ghế phó lái mở cửa xe.
Trợ lý mở cửa xe cho Trịnh Tiểu Thông, Trịnh Tiểu Thông gật gật đầu với phóng viên, ngậm thuốc lá, dọc theo thảm đỏ, Lô Chu đặt tay lên vai Tiêu Nghị, mũ của Tiêu Nghị cơ hồ chắn mặt, nghiêng đầu, hơi chút gật đầu, lộ ra má trái không bị thương, bị Lô Chu che khuất cười cười với phóng viên.
Đèn loang loáng nhất thời toàn bộ đều chớp, đi vào hội trường, Đỗ Mã liền vội vàng lại đây, kêu bọn họ đến phòng nghỉ.
“Vừa mới nghe được tin tức ." Đỗ Mai nói “Nam chính xuất sắc nhất là Hồ Dương, nữ chính xuất sắc nhất là Ninh Á Tình. Nhưng có một tin tức tốt, giải thưởng âm nhạc xuất sắc nhất《 Tần Sơn 》, tôi cùng Sài đạo thương lượng một chút, để Tiêu Nghị đại diện đoàn đội âm nhạc…"
Lô Chu một câu chưa nói, sắc mặt cực kỳ khó coi, Đỗ Mai hoảng sợ nói “Như thế nào thành như vậy ? Xảy ra chuyện gì? !"
Một nam sinh khác lại đây nói “Tôi xem."
Tiêu Nghị để anh ta nhìn, nghe thanh âm nhận ra là Địch Nhạc, Địch Nhạc tìm thuốc, bôi thuốc cho hắn, một lát sau trong phòng nghỉ công ty, tất cả mọi người đi ra ngoài, Địch Nhạc đem thuốc giao cho Lô Chu.
Lô Chu đỏ mắt, cẩn thận thoa thuốc trên mặt cho Tiêu Nghị.
“Rất không cẩn thận." Tiêu Nghị nói “Thực xin lỗi…"
Lô Chu ôm Tiêu Nghị, không tiếng động nghẹn ngào lên, tiện đà ôm hắn thật chặt, sờ tóc của hắn, Tiêu Nghị lại nở nụ cười nói “Giải âm nhạc xuất sắc nhất a."
“Lê Trường Chinh nói cho anh biết." Lô Chu nức nở nói “Luc anh nghe được tin tức đều mừng như điên, cho nên anh… Trong chốc lát cũng ngốc lăng, muốn đi tìm em, cho em cao hứng. Không nghĩ tới, không nghĩ tới…"
“Anh thay em lên lĩnh." Tiêu Nghị nhỏ giọng “Em không tham dự, anh đi đi."
Bên ngoài gõ gõ cửa, Đỗ Mai tiến vào, Sài đạo cũng tiến vào.
Hai người đều không nói gì, Sài đạo nghĩ nghĩ nói “Không bằng Tiểu Lô lên đài đi thôi."
Đỗ Mai nói “Địch Nhạc giúp cậu chuẩn bị tốt bản thảo, đến lúc đó Lô Chu đi lên, thay Tiêu Nghị lấy thưởng."
Tiêu Nghị cảm thấy vẫn có chút sinh khí, hôm nay tới công ty, lại bị người đại diện của Ô Hằng Cổ nói móc sau lưng một trận, hiện tại Lô Chu trở lại, Ô Hằng Cổ khó bảo toàn địa vị, năm trước tiếp điện ảnh, phòng bán vé giống nhau, đánh không lại Trịnh Tiểu Thông, năm nay Lô Chu trở về vả lại đông sơn tái khởi (trở lại ngày xưa), Ô Hằng Cổ nháy mắt liền khẩn trương lên, sợ Lô Chu đoạt phim truyền hình của mình.
Tiêu Nghị nói “Em lại đi hỏi một chút tình huống."
Tiêu Nghị ngày hôm sau lại tới công ty, Đỗ Mai bên kia còn không có tin tức, Đỗ Mai nói “Nếu không thì đóng phim truyền hình?"
Tiêu Nghị nói “Quên đi."
Ô Hằng Cổ tiến vào, hiện tại anh ta cũng có quyền hạn trực tiếp ra vào văn phòng, tiến vào nhìn thấy Tiêu Nghị, theo bản năng muốn đi ra ngoài, tiện đà ý thức được mình cũng là một người anh, hoặc là chuẩn một người anh, liền mỉm cười như mộc xuân phng với Tiêu Nghị.
“Tiêu Nghị ca."
“Ai." Tiêu Nghị cười cười, dịch vị trí nói “Ngồi đi."
Đỗ Mai nói “Cậu xem trước một chút đi, Tiêu Nghị."
Tiêu Nghị tiếp nhận kịch bản, diễn phim truyền hình nhanh có tiền, Lô Chu tuy rằng không thiếu tiền cơm nhưng rượu trang luôn luôn hút tiền của y, tựa như không đáy, luôn luôn gọi điện thoại đến muốn mấy trăm vạn, Lô Chu nói có thời gian sẽ mang Tiêu Nghị tới rượu trang chơi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.
Tiêu Nghị nhìn kịch bản lại tiếp điện thoại, là điện thoại của người phụ trách công quỹ năm nay của Lô Chu gọi tới, yêu cầu chi tiền.
“Được rồi, bao nhiêu." Tiêu Nghị đứng dậy đến hành lang nghe điện thoại nói “Sắp tới có hoạt động không."
Lô Chu đã đáp ứng, Tiêu Nghị nói “Quảng cáo công ích chúng tôi phải sắp xếp thời gian, đến lúc đó xác định thời gian cho ngài, đúng vậy, không thể đi Tứ Xuyên, anh ấy gần đây rất bận."
Người đại diện của Ô Hằng Cổ đến, nghe xong điện thoại nói “Lô Chu gần đây rất bận?"
Câu nói kia có chút không khách khí, Tiêu Nghị cười cười nói “Ân, đúng vậy."
“Nên hảo hảo dưỡng thương." Người đại diện nói “Đừng quá cực khổ đóng phim, lớn tuổi gây sức ép không nổi."
“Cám ơn." Tiêu Nghị nói “Còn có cái gì phân phó không?"
Người đại diện cười vỗ vỗ bả vai của Tiêu Nghị nói “Trường Giang sóng sau đè sóng trước (tre già măng mọc), trở về nói cho Lô Chu, thấy tốt liền thu, về nhà về hưu nghỉ ngơi đi."
“Ô Hằng Cổ nhà các anh." Tiêu Nghị mỉm cười sát vào tai anh ta nói “Có một ngày cũng sẽ như vậy, về sau, cũng sẽ có người đại diện của hậu bối nói với anh, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Ô Hằng Cổ nên về hưu, đến lúc đó ngàn vạn lần khống chế tốt chính mình, đừng để bị ăn bạt tai."
“Cậu chờ xem." Người đại diện nhỏ giọng.
Ô Hằng Cổ đi ra.
Tiêu Nghị nhìn anh ta, lại nhìn người kia, lông mày hơi hơi nhấc nói “Tôi người này chính là như vậy, có sao nói vậy, chưa bao giờ vòng vo, có cái gì đắc tội, tới đánh tôi a."
Người đại diện “…"
Tiêu Nghị về trong phòng làm việc nói “Đỗ tổng, tôi nghĩ một chút, vẫn là điện ảnh, chúng tôi mang tư tiến tổ, tôi trở về cùng Chu ca thương lượng, không được liền thay đổi nhà đầu tư."
“Thù lao của Lô Chu rất cao." Đỗ Mai có chút đau đầu nói “Một ngàn vạn tiền thù lao, mấu chốt là tác phẩm đang hồng của cậu ấy chỉ là phối hợp diễn, 《 Tần Sơn 》 lại gặp nạn, tôi nói lời này cậu ngàn vạn lần đừng nóng giận…"
“Sẽ không." Tiêu Nghị cười nói “Dì hiện tại nói Chu ca xui xẻo anh ấy cũng không tức giận, anh ấy gọi điện cho Trịnh Tiểu Thông đều nói mình làm anh ta yếu."
Đỗ Mai cười ha ha nói “Bị cậu □□."
Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói “Hoặc là vẫn là một ngàn vạn, 500 vạn thù lao, 500 vạn khác chia ra.
Đỗ Mai nói “Tôi đi hỏi, cậu chờ một chút."
Tiêu Nghị nghĩ thầm quả nhiên vẫn là chê Lô Chu thù lao mắc, việc này ngày hôm qua hắn đã nói với Lô Chu, mấu chốt là Lô Chu hiện tại không sản xuất, trong nhà hai người sinh hoạt, bảo dưỡng xe bảo dưỡng biệt thự, một năm tốn trăm vạn, nhìn tài sản, nhiều ít làm Tiêu Nghị có chút bất an trong lòng.
Một năm mất hơn một ngàn vạn sinh hoạt, không thể lãng phí, Lô Chu tuy rằng ngoài miệng nói không hề gì nhưng cũng không thể bán xe bán đổi thành xe mấy chục vạn, không phải truyền thông toàn bộ đâm chọt. Lô Chu cũng hy vọng có thể đóng nhiều phim điện ảnh hơn, nhất cử lưỡng tiện.
《 Cầu hôn 》 là phim thích hợp nhất cho y hiện nay, cũng phù hợp lộ tuyến Đỗ Mai đặt ra để y chuyển hình.
Đỗ Mai đã gọi điện thoại nói “Bên kia nói được, các cậu còn đầu tư không?"
“500 vạn tài chính." Tiêu Nghị nói “Cả thù lao của anh ấy cũng chia, tổng cộng một ngàn vạn."
Đỗ Mai vui vẻ nói “Lô Chu quả nhiên vẫn hào phóng hơn tôi, tôi ngày hôm qua còn do dự."
Tiêu Nghị nói “Tôi trở về nói chuyện với anh ấy, mấy ngày nữa tái ký hợp đồng."
Đỗ Mai nghĩ nghĩ nói “Tiêu Nghị, cái này… Nếu như có Lô Chu tôi cũng không nói, lời này chỉ nói với cậu, ngày hôm qua người đại diện của Ô Hằng Cổ tìm tôi nói chuyện thật lâu."
Tiêu Nghị “…"
Tiêu Nghị nghĩ thầm cũng khó trách, người khác cũng cảm thấy vậy, nam nhân vật chính 《 Cầu hôn 》 rất tốt, vừa dịu dàng thắm thiết lại tràn ngập phong độ thân sĩ, vả lại còn lễ phép, kỳ thật nếu chọn đầu tiên, Lê Trường Chinh mới được chọn đầu tiên, bởi vì Lê Trường Chinh là thụ… Lô Chu là công.
Bất quá Lô Chu diễn tốt phim này, lễ tình nhân năm sau hẳn có thể làm mọi người khen ngợi, đạo diễn tốt cộng thêm biên kịch có tiếng, không có khả năng gặp xui.
“Tôi biết." Tiêu Nghị gật đầu nói.
Tiêu Nghị trở về, cùng Lô Chu chuẩn bị chuyện đầu tư tài chính, để y mấy ngày nữa chờ thông tri đi ký hợp đồng. Tiêu Nghị hiện tại đã quen việc dễ làm, tiền của Lô Chu ở trong tay hắn, khoảng cách Lô Chu từ diễn nghệ điên phong trợt xuống đã có hơn hai năm, hai năm nay cuộc sống hàng ngày của bọn họ tiêu tiền không nhiều nhưng các loại đầu tư thiếu hụt hơi nhiều, tính đầu tư 《 Tần Sơn 》 bộ phim điện ảnh này cùng với rượu trang, đầu tư dự án công ích làm tài sản của Lô Chu giảm gần hai ngàn vạn. Duy nhất tăng chỉ có 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》 thù lao diễn phối hợp 80 vạn, cùng thù lao hơn 200 vạn là vì y là người kí tên đầu tiên trong văn kiện diễn viên chính 《 Tần Sơn 》.
Hai ngàn vạn cũng không phải tiền lẻ, tuy rằng Lô Chu có kế hoạch lui, nếu sang năm phòng bán vé không thể hồng, liền thu thập thu thập, chuẩn bị dựa vào Tiêu Nghị sống qua ngày.
Gần đây người mời Tiêu Nghị sáng tác ngược lại rất nhiều, Đỗ Mã đã thật lâu không liên hệ cũng không gọi điện thoại cho hắn.
“Lúc trước sợ cậu lại nháo mâu thuẫn gì." Đỗ Mã nói “Vẫn luôn không dám điện thoại cho cậu."
Tiêu Nghị đi tìm Đỗ Mã, giải thích với cậu ta chuyện trước kia cự tuyệt Lê Trường Chinh, mỗi lần Đỗ Mã đều cười nói không quan hệ không quan hệ, mua bán không thành, về sau còn có thể tiếp tục hợp tác.
Thẳng đến khi Tiêu Nghị cùng Lô Chu rời đi công ty, tự lập môn hộ (địa vị xã hội), hiện tại lại trở lại, Đỗ Mã nói “Trở lại thì tốt, Lô Chu gần đây có tính toán gì không? Lê Trường Chinh lần trước còn nhắc tới lực rung động của 《 Tần Sơn 》, cậu ta vẫn luôn thực tiếc hận bỏ lỡ bộ phim điện ảnh này."
Tiêu Nghị nói “Xui lắm, ai, điện ảnh tốt không ai xem."
Đỗ Mã nói “Tôi phỏng chừng nhà sản xuất, giám chế bọn họ cũng không quan tâm."
“Quả thật không quan tâm." Tiêu Nghị dở khóc dở cười nói.
Đỗ Mã nói “Lê Trường Chinh có một phim điện ảnh, muốn mời người đáng tin viết ca khúc, cậu tới không?"
Tiêu Nghị đáp “Tôi suy xét một chút."
“Đúng rồi." Đỗ Mã nói “Có chuyện tôi phải nhắc nhở cậu."
“Chuyện gì?" Tiêu Nghị hỏi, hắn có dự cảm Đỗ Mã gọi điện thoại đến nhất định là có chuyện gì muốn nói , Đỗ Mã bên kia lại tựa hồ đang lo lắng.
“Người đại diện của Ô Hằng Cổ." Đỗ Mã nói “Cùng người đại diện của Trương Hân Nhiên muốn liên thủ đối phó hai cậu."
“Không thể nào." Tiêu Nghị theo bản năng đã nghĩ đến “Chu nhất kiến" kia. Đỗ Mã nói “Cậu đoạt vai của Ô Hằng Cổ, cậu ta hiện tại hận cậu chết đi được, lúc cậu cùng Lô Chu cùng một chỗ cẩn thận một chút, đừng bị người ta bắt gặp."
“OK." Tiêu Nghị đang suy nghĩ phải nói với Lô Chu thế nào, đáp “Cám ơn cám ơn."
Đỗ Mã nói “Không cần khách khí, là Lê Trường Chinh kêu tôi tới nói cho cậu biết, tôi bắt đầu cũng không biết chuyện này, Tề Toàn cùng Thường Thế Thanh còn muốn mượn sức Lê ca đối phó Lô Chu, bị anh ta biết được."
Tiêu Nghị luôn nói lời cảm tạ, cúp điện thoại xuống lầu, nghĩ thầm nguy hiểm thật, nói với Lô Chu, Lô Chu cười nhạt, tựa hồ muốn nói cái gì cuối cùng vẫn là không nói.
Tiêu Nghị nói “Viết ca khúc cho Lê Trường Chinh không?"
“Không được." Lô Chu không chút nghĩ ngợi liền nói “Mật báo, đây là chuyện cậu ta phải làm, cậu ta thiếu chúng ta tình."
Tiêu Nghị ừ một tiếng nói “Như vậy trong khoảng thời gian này chúng ta liền tận lực ít đi ra ngoài, miễn cho bị paparazzi chụp, em cũng không muốn bị lên đầu đề Chu nhất kiến."
Lô Chu nói “Đỗ Mai có thể áp tin tức xuống, em yên tâm đi, Lê Trường Chinh bên kia cũng phải tìm người áp tin tức cho chúng ta, chạy tân quang thiên địa tới phố gì đều bạo không được, em sợ mao. Lão tử cứu cậu ta một cái mạng nhỏ, suýt nữa cũng mất mạng."
“Vâng." Tiêu Nghị nói.
“Đúng rồi." Lô Chu liếc mắt liếc Tiêu Nghị một cái.
“Gì?" Tiêu Nghị nói.
Lô Chu “Quên đi."
Tiêu Nghị “? ?"
Lô Chu một bên tập trung tinh thần xoát Ipad, rung đùi đắc ý hừ ca.
Tiêu Nghị “Cái gì a a a! Nhanh nói! Nam thần! Em tò mò sắp chết nha! Sao sao đát!"
Lô Chu “… … …"
“Em mà nói mấy từ kia." Lô Chu nói “Anh liền… Anh liền…"
“Bỏ em." Tiêu Nghị vẻ mặt thành khẩn nói.
Lô Chu nói: “Đúng! Bỏ em."
“Có tin tức gì tốt sao?" Tiêu Nghị nói.
“Kỳ thật cũng không có gì." Lô Chu nói “Nhìn em bức thiết muốn biết như vậy, nói cho em biết đi, là về chuyện kết hôn, anh đã liên hệ tốt."
Tiêu Nghị nói “Muốn di dân không?"
Lô Chu “Không cần, du lịch kết hôn là được, không hề gì."
Tiêu Nghị nhất thời tâm hoa nộ phóng, Lô Chu nói “Nhưng không nhất định a, anh phải nhìn em, em tranh thủ biểu hiện một chút."
Tiêu Nghị “Vâng, em nhất định sẽ cố gắng tranh thủ biểu hiện! Lúc nào?"
Lô Chu nói “Còn tham gia gì đâu, đi Hàng Châu xong thì đi."
“A?" Tiêu Nghị nói, còn không có kịp phản ứng nói “Cái gì? Gần đây không hoạt động a."
“Không nhất định thuận lợi." Lô Chu nói “Không thuận lợi liền không kết hôn."
Tiêu Nghị “? ? ?"
Lô Chu tập trung tinh thần nhìn Ipad, thuận miệng nói “Lễ trao giải điện ảnh Kim Kê Bách Hoa."
Tiêu Nghị “… … …"
Lô Chu “Ai, anh đã nói không cần đi, không phải để cử anh."
“Đề cử cái gì?" Tim Tiêu Nghị cơ hồ đều phải ngừng.
“《 Tần Sơn 》." Lô Chu đem Ipad ném tới một bên nói “Chính là một giải nam chính xuất sắc nhất, một giải âm nhạc xuất sắc nhất, dư lại chúng ta không có chuyện gì … Uy! Bà xã! Em đừng dọa anh!"
Tiêu Nghị té xỉu.
Tiêu Nghị nhìn đề cử, Lê Trường Chinh 《 Hoài Nam Tử 》, Trịnh Tiểu Thông 《 Không kịp cáo biệt 》, Hồ Dương 《 Ưng Phi 》, Lô Chu 《 Tần Sơn 》. Trịnh Tiểu Thông cùng Lê Trường Chinh hai đại ảnh đế PK, Hồ Dương thảm nhất, nhưng thực có khả năng Hồ Dương cũng có thể đoạt giải quán quân, bởi vì phòng bán vé 《 Tần Sơn 》thật sự rất thảm thiết.
Lô Chu tiếp nhận 《 Cầu hôn 》, tiến tổ quay phim, chu kỳ quay một phim điện ảnh không dài, vả lại còn lấy cảnh tại Thiên Tân, đã từng mướn bến tàu, có một phong vị khác, Tiêu Nghị sau khi tiến tổ, mỗi ngày vui chơi giải trí, điều kiện cũng thực nới lỏng, một chút cũng không khổ cực.
Lô Chu so với từ trước có vẻ càng có vị nam nhân, ánh mắt của y rất thâm thúy, không còn là tiểu suất ca lỗ mãng nữa, 《 Tần Sơn 》 làm y lột xác hoàn toàn từ một thần tượng phái thực lực thành minh tinh điện ảnh, lần này Tiêu Nghị lựa chọn nhạc khí phù hợp nhân vật chính Hoàng Đại Vĩ nhất —— Harmonica.
Chiều tối lúc không diễn, Lô Chu sẽ cùng Tiêu Nghị đứng ở bến tàu, Tiêu Nghị ngồi ở ghế dài nhìn mặt trời lặn, mà còn thổi một đoạn harmonica cho Lô Chu, Lô Chu thì giống đại nam nhân ôn nhu, đặt tay lên vai Tiêu Nghị, đeo kính râm như có điều suy nghĩ mà tự hỏi, mà còn đi thể nghiệm tâm tình người này.
Tháng 10, sắc thu chính trực, lễ trao giải điện ảnh Kim Kê Bách Hoa khai mạc ở Hàng Châu, kỳ hạn bốn ngày, Lô Chu bởi vì đóng phim chỉ có thể để quản lý một lần nữa sắp xếp một lần, Tiêu Nghị ném đi nhóm trợ lý ở đoàn phim, cùng ngày đặt vé cùng Lô Chu lên máy bay đi Hàng Châu.
Thẳng đến một khắc trước khi lên máy bay, bọn họ còn không biết giải thưởng sẽ giao cho ai, lần này giải thưởng quản thực nghiêm, chuyên gia trong tổ ủy không nguyện ý lộ ra bên ngoài, Đỗ Mai hỏi thăm nhiều lần, cuối cùng đối phương hàm hồ trả lời: Bảo Lô Chu đến là được.
Đỗ Mai lại đi hỏi thăm một chút, kết quả ba người khác, tổ ủy sẽ cũng nói như vậy, lúc này không còn cách nào khác. Ô Hằng Cổ cũng trúng đề cử một giải nam phụ, nhưng nam phụ cũng là một đám, không có tác dụng quá lớn.
Mặc kệ có thưởng hay không, minh tinh, nhà sản xuất, nhà đầu tư quốc nội, các đại lão bản cũng phải đi, Lô Chu muốn sống trong vòng điện ảnh và truyền hình nhất định phải giao tế với bọn họ, cho dù tiệc trao giải đều ăn không ngồi chờ cũng được.
Tiêu Nghị tới sân bay liền đi lái xe, người tiếp đãi tới đây, đem chìa khóa xe giao cho Tiêu Nghị, ở lại sân bay chờ Ô Hằng Cổ.
“Còn 4 tiếng." Lô Chu nói “Tuyệt đối đủ, đừng khẩn trương."
“Còn phải hoá trang!" Tiêu Nghị kêu thảm thiết “Thay quần áo!"
Lô Chu “Một giờ là đủ…"
Kết quả Tiêu Nghị lái xe xuống cao tốc, bị kẹt ở trên đường cao tốc.
Tiêu Nghị “…"
Lô Chu “…"
“Còn bao lâu?" Lô Chu hỏi.
Tiêu Nghị “2 tiếng rưỡi."
Bọn họ đã ở trên đường gần nửa giờ, Lô Chu nói “Quên đi, quay đầu, không đi, anh mang em tới Linh Ẩn Tự thắp hương."
“Hiện tại cũng quay không nổi." Tiêu Nghị quay đầu lại nhìn.
Lô Chu đành phải chờ, Tiêu Nghị mở ra di động, đặt ở trên nguồn điện của xe, Lô Chu xoát vài cái, nhìn thấy ảnh đế lần này, phiếu của Hồ Dương cao nhất, tiếng hô cũng cao nhất.
“Không đi." Lô Chu nói “Diễn vì mình cao hứng, cái gì phòng bán vé, giải thưởng, không thú vị."
“Anh nhất định phải đi." Tiêu Nghị nói.
“Không được." Lô Chu nói “Em có biết vì sao tiếng hô của Hồ Dương cao như vậy không?"
Tiêu Nghị nói “Vì sao?"
Lô Chu đáp “Người đại diện của cậu ta đã lấy được tin tức nội bộ, lần này nam chính xuất sắc nhất chắc chắn là cậu ta, em xem dư luận mấy ngày nay, tạo thế trên máng chính là quản lý công ty của cậu ta nâng cậu ta một phen."
“Không nhất định." Tiêu Nghị nói “Kết quả chưa có, Đỗ tổng đều chưa nói, vạn nhất Hồ Dương bên kia có sai sót?"
“Ba cậu ta làm trong chính phủ." Lô Chu nói “Hỏi thăm giải thưởng có cái gì khó?"
Tiêu Nghị cùng Lô Chu bị ngăn ở trong xe, hai người đều không nói gì, Tiêu Nghị nói “Em trước kia có xem lần đầu tiên anh tham gia giải Bách Hoa, khi đó Kim Kê Bách Hoa còn chưa xác nhập."
Lô Chu nghĩ nghĩ nói “Đây là bộ thứ hai anh được đề cửa giải nam chính xuất sắc nhất."
“Ân." Tiêu Nghị nói “Em lần trước nhìn thấy anh em cứ nghĩ sẽ là anh, kết quả không phải, trực tiếp tức giận cũng không cho phóng viên chụp ảnh."
“Có người muốn chỉnh anh." Lô Chu nói “Lúc ấy anh thật sự nghĩ là anh, đoạn thời gian kia lúc anh còn là thiếu niên đã thành danh, thật sự không ai bì nổi, ánh mắt trên đỉnh đầu, nịnh bợ Trịnh Tiểu Thông, đạp Lê Trường Chinh, bên người một bằng hữu cũng không có. Càng không có em."
Tiêu Nghị cùng Lô Chu nhìn nhau, Lô Chu nghĩ nghĩ còn nói “Hiện tại thật sự không hề gì, thật vất vả đến Hàng Châu một lần, không bằng mang em đi vui đùa một chút."
Lô Chu nở nụ cười, Tiêu Nghị nói “Kỳ thật giải thưởng âm nhạc xuất sắc nhất em cũng không hy vọng nhưng em muốn đi, đã lâu không gặp Á Tình tỷ cùng Tiểu Thông ca, Đỗ tổng cũng ở đó."
Lô Chu không nói chuyện, Tiêu Nghị nói “Nếu thật sự không hề gì, như vậy anh càng nên tham gia, Hồ Dương cầm thưởng, chúc phúc anh ấy, không phải thực tốt sao? Hơn nữa em cuối cùng cảm thấy, vạn nhất nam chính xuất sắc nhất là anh thì sao?"
“Đúng." Lô Chu gật đầu nói “Đi thôi."
“Đi không được." Tiêu Nghị bất đắc dĩ nói “Kẹt xe."
Lô Chu “…"
Hai người bỗng nhiên tuôn ra một trận cười to, Tiêu Nghị ấn tay lái, cười đến nước mắt đều chảy ra, Lô Chu ôm hắn, thấu đi qua, hôn môi hắn.
“Cuộc đời như bộ phim." Lô Chu cười nói “Bộ phim như cuộc đời, em vĩnh viễn không biết ngay sau đó sẽ phát sinh cái gì, tựa như 12 năm trước, lần đầu tiên được đề cử, anh không nghĩ đến hiện tại anh lần thứ hai được đề cử, anh ngồi ở chỗ này, cùng người yêu của anh bị kẹt ở trên đường."
“Đi thôi." Tiêu Nghị nói “Có thể đi rồi."
Dòng xe cộ đi như rùa, bọn họ ở trên đường 2 tiếng, rốt cục đến nơi, Tiêu Nghị dừng xe ở ngoài nói “Anh xuống xe trước, em đi đậu xe, thuận tiện tìm Đỗ tổng, tìm anh."
“Đói bụng không." Lô Chu nói “Đói bụng trước hết đi tìm chút gì ăn, thuận tiện mang chút lương khô."
Hoá trang xong tốt nhất không cần ăn cái gì nhưng hai người ở trên máy bay ăn rất ít, Tiêu Nghị lái xe tiến vào ga ra, bảo an nói bên trong đã đầy, lấy thẻ xe kêu Tiêu Nghị tới đại lâu phụ cận.
Tiêu Nghị phải dò bản đồ tìm đường, trời đã tối, ngoài hội trường Hàng Châu, hắn lái xe vào một bãi đậu xe lớn, nhìn thấy không ít người từ trong thông đạo xuống liền chú ý tránh được người.
Hắn còn đang suy nghĩ chuyện Lô Chu đột nhiên cũng có chút không quá muốn đi, để Lô Chu ngồi ở chỗ ngồi, nghe được Hồ Dương lấy thưởng nhất định tâm tình sẽ không tốt lắm.
Hắn xuống xe, một người đi tới cạnh hắn, Tiêu Nghị cầm chìa khóa, sửng sốt ba giây.
Người kia đưa tay liền cho hắn một quyền, Tiêu Nghị hô to một tiếng, bị đánh đến trên cửa xe, ngay sau đó năm sáu người đã chạy tới, Tiêu Nghị còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì đã trúng một cước, một cước kia đá vào dạ dày hắn, cả người Tiêu Nghị đều co rút lên.
Bị người âm, mẹ kiếp, ý niệm trong đầu Tiêu Nghị chính là chạy, ngắn ngủn hai giây, hắn mới vừa chạy một bước liền lại bị người từ phía sau lưng đạp một cước, Tiêu Nghị bị đánh vào đầu.
“A ——!" Tiêu Nghị phát ngoan, xoay người cầm ống nước xông lên người nọ, hết sức đánh xuống, không biết đã trúng bao nhiêu quyền cước, Tiêu Nghị chính là hết sức đập trên mặt người nọ, cái ót lại bị đập trúng một chút, cảm giác mình cũng bị đánh chết, hắn oa một tiếng phun đầy người, ngay sau đó xoay người bắt đầu trốn.
“Lô Chu —— Lô Chu ——! !" Tiêu Nghị phát cuồng hét lớn, nhóm người từ phía sau lưng đuổi theo, ngắn ngủn không đến nửa thời gian, Tiêu Nghị chạy bằng ý chí, hắn biết mình chỉ cần chạy khỏi đại lâu liền sống sót, nếu không bị nhóm người này tiếp đón, nhất định sẽ đánh chết hắn.
Nếu chết ở chỗ này, Lô Chu nhất định sẽ điên!
Tiêu Nghị kiệt lực chạy như điên, toàn thân đau muốn chết, xông lên cửa ga ra, một chiếc xe tiến vào, đèn xe chiếu vào mặt Tiêu Nghị, Tiêu Nghị lập tức ngăn trở hai mắt, tránh sang bên trái, nhóm người kia đuổi theo, Tiêu Nghị nghĩ thầm kết thúc.
Nhưng mà cửa xe lại bị đẩy ra, một tiếng gầm gừ phẫn nộ đến cực điểm, Lô Chu đến!
Tiêu Nghị không kịp nghĩ Lô Chu như thế nào tìm tới nơi này, người phía sau cầm ống thép muốn đánh trên ót Tiêu Nghị, Lô Chu lại nổi giận gầm lên một tiếng, ôm thắt lưng người nọ, ném anh ta văng ra ngoài, đánh vào một bộ phận khác trên xe, phát ra tiếng nổ.
Nơi nơi đều là thanh âm báo nguy của xe, một bàn tay Lô Chu tha Tiêu Nghị, tha hắn lên xe, ngay sau đó cửa xe ca sát một tiếng khóa lại, Tiêu Nghị tựa vào cửa sổ xe thở dốc, nhìn thấy một nam nhân khác xuống xe, thu hồi điều khiển từ xa, tháo xuống kính râm ném tới một bên, đúng là Trịnh Tiểu Thông một thân tây trang, đá liên hoàn làm người nọ bay ra ngoài.
Kính râm của Lô Chu đã không biết bay đi đâu, y xông lên trước, nhặt lên ống nước, rống to, một côn đánh người nọ thần tình đều là máu.
“Đi!" Trịnh Tiểu Thông tiến lên kéo Lô Chu trở về.
Đối phương năm sáu cá nhân bị Lô Chu đánh đến răng rơi đầy đất, Lô Chu lui về trước, Trịnh Tiểu Thông dùng điều khiển từ xa mở cửa xe, hai người hoả tốc lên xe, Lô Chu nắm tay lái, giẫm chân ga, xe trực tiếp phát ra thanh âm chói tai, đi thẳng về phía đám người kia.
Trịnh Tiểu Thông cả giận nói “Dừng lại!"
Đám người kia mang theo đồng bọn bị thương chạy thoát dọc theo thông đạo, Lô Chu quả thực giận không kềm được, nắm tay lái thở dốc, tiện đà một quyền chuy trước chỗ ngồi.
“Được rồi!" Trịnh Tiểu Thông trách mắng “Phát điên gì!"
Lô Chu đành phải quay đầu, Trịnh Tiểu Thông từ chỗ ngồi phía sau nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị bị đánh mắt sưng lên, trên mặt trầy da, lỗ tai phía dưới còn mang theo máu.
“Tôi không sao." Tiêu Nghị nói.
“Đầu bị đánh không." Trịnh Tiểu Thông lạnh lùng hỏi.
“Không." Tiêu Nghị nói.
“Trở về tìm trứng gà nóng xoa." Trịnh Tiểu Thông tựa vào chỗ ngồi phía sau, một bộ đại ca nói “Nam tử hán, bị thương như ăn cơm, bị đánh quen là được."
Trong mắt Lô Chu còn mang theo nước mắt, mắt nhìn Tiêu Nghị, giống tiểu hài tử khổ sở.
“Khóc mao khóc." Trịnh Tiểu Thông nói “Cậu không phải nam nhân!"
Lô Chu “…"
Tiêu Nghị cười ha hả, nói “Hai người làm sao tìm được tôi."
Trịnh Tiểu Thông “Phát Tài tìm cậu nửa ngày, tôi nói có khả năng bị kẹt ở đây."
Lô Chu nói “Đi bệnh viện đi."
“Đi bệnh viện gì chứ!" Tiêu Nghị cùng Trịnh Tiểu Thông trăm miệng một lời nói.
Tiêu Nghị lại cười ha hả, Trịnh Tiểu Thông nói “Đi lên kia ngồi cho tôi! Đợi lĩnh thưởng xong tôi mang Tề Toàn cùng Thường Thế Thanh đến công ty các cậu, có chuyện giáp mặt nói, tôi xem hai người bọn họ làm sao!"
Lô Chu chạy xe đến ngoài hội trường, trợ lý của Trịnh Tiểu Thông vẫn chờ, một đám phóng viên đến nơi này muốn tiến lên chụp ảnh, Trịnh Tiểu Thông ném mũ nói “Tiêu Nghị cậu đội mũ lên, cái gì cũng đừng nói, một bên che mặt, đi vào đi."
Tiêu Nghị dùng khăn tay ướt lau mặt, đè thấp vành nón, Lô Chu dừng xe lại trước thảm đỏ, chính mình xuống xe trước, tiện đà ở trước mặt mọi người, đến ghế phó lái mở cửa xe.
Trợ lý mở cửa xe cho Trịnh Tiểu Thông, Trịnh Tiểu Thông gật gật đầu với phóng viên, ngậm thuốc lá, dọc theo thảm đỏ, Lô Chu đặt tay lên vai Tiêu Nghị, mũ của Tiêu Nghị cơ hồ chắn mặt, nghiêng đầu, hơi chút gật đầu, lộ ra má trái không bị thương, bị Lô Chu che khuất cười cười với phóng viên.
Đèn loang loáng nhất thời toàn bộ đều chớp, đi vào hội trường, Đỗ Mã liền vội vàng lại đây, kêu bọn họ đến phòng nghỉ.
“Vừa mới nghe được tin tức ." Đỗ Mai nói “Nam chính xuất sắc nhất là Hồ Dương, nữ chính xuất sắc nhất là Ninh Á Tình. Nhưng có một tin tức tốt, giải thưởng âm nhạc xuất sắc nhất《 Tần Sơn 》, tôi cùng Sài đạo thương lượng một chút, để Tiêu Nghị đại diện đoàn đội âm nhạc…"
Lô Chu một câu chưa nói, sắc mặt cực kỳ khó coi, Đỗ Mai hoảng sợ nói “Như thế nào thành như vậy ? Xảy ra chuyện gì? !"
Một nam sinh khác lại đây nói “Tôi xem."
Tiêu Nghị để anh ta nhìn, nghe thanh âm nhận ra là Địch Nhạc, Địch Nhạc tìm thuốc, bôi thuốc cho hắn, một lát sau trong phòng nghỉ công ty, tất cả mọi người đi ra ngoài, Địch Nhạc đem thuốc giao cho Lô Chu.
Lô Chu đỏ mắt, cẩn thận thoa thuốc trên mặt cho Tiêu Nghị.
“Rất không cẩn thận." Tiêu Nghị nói “Thực xin lỗi…"
Lô Chu ôm Tiêu Nghị, không tiếng động nghẹn ngào lên, tiện đà ôm hắn thật chặt, sờ tóc của hắn, Tiêu Nghị lại nở nụ cười nói “Giải âm nhạc xuất sắc nhất a."
“Lê Trường Chinh nói cho anh biết." Lô Chu nức nở nói “Luc anh nghe được tin tức đều mừng như điên, cho nên anh… Trong chốc lát cũng ngốc lăng, muốn đi tìm em, cho em cao hứng. Không nghĩ tới, không nghĩ tới…"
“Anh thay em lên lĩnh." Tiêu Nghị nhỏ giọng “Em không tham dự, anh đi đi."
Bên ngoài gõ gõ cửa, Đỗ Mai tiến vào, Sài đạo cũng tiến vào.
Hai người đều không nói gì, Sài đạo nghĩ nghĩ nói “Không bằng Tiểu Lô lên đài đi thôi."
Đỗ Mai nói “Địch Nhạc giúp cậu chuẩn bị tốt bản thảo, đến lúc đó Lô Chu đi lên, thay Tiêu Nghị lấy thưởng."
Tác giả :
Phi Thiên Dạ Tường